1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Yêu Giả Làm Thật - Thánh Yêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 47 : Người phụ nữ nào cũng được.

      Edit : Ngân Nhi
      Bởi vì câu kia mà bị Minh Thành Hữu lăn qua lăn lại suốt đêm.

      Phó Nhiễm hận nỗi biết Taekwondo, nằm lì giường thể nhúc nhích, cổ tay phát ra những tia sáng lấp lánh của những viên ngọc, Minh Thành Hữu ghé lên người , coi như tấm đệm so với ga giường kia còn mềm mại hơn, khiến cho Phó Nhiễm bị ép đến mức liên tục thở dốc.

      vui vẻ khẽ cắn làn da trắng nõn lưng , từ cổ cho đến xương quai xanh bỏ sót chỗ nào, Phó Nhiễm khẽ nhắm mắt, nghe thấy tiếng Minh Thành Hữu dời giường cùng với tiếng mặc quần áo.

      lười chẳng buồn nhìn.

      bộ Âu phục được đưa đến "Đưa cho Tiêu quản gia giặt."

      Phó Nhiễm tiện tay đặt bộ quần áo sang bên cạnh, xoay người nằm ngửa, cảnh tượng trần trụi trước ngực kia lập tức làm nhiệt độ trong phòng trở nên nóng rực, kinh ngạc trợn tròn mắt, nhìn ánh mắt kia nhìn với ý đồ bất chính.

      kéo chăn che kín vai " còn mau tới công ty?"

      Minh Thành Hữu cúi người hôn lên trán "Buổi tối mới có thể hôn ở dưới, còn ban ngày chỉ có thể hôn lên mặt thôi phải ?"

      May mà né kịp, nếu chiếc gối trong tay Phó Nhiễm kia chắc chắn đập thẳng vào mặt .

      Phó Nhiễm hôm nay phải làm, rời giường rồi lên nhà ăn sáng, lúc Tiêu quản gia tiến vào thu dọn này nọ mới nhớ ra chuyện Minh Thành Hữu bảo, Phó Nhiễm cầm bộ Âu phục, lục xem có bỏ quên gì trong túi áo .

      Bỗng dưng sờ thấy thứ gì đó, lấy ra xem, là miếng đá đính móng tay.

      "Thiếu phu nhân ?"

      "À vâng." Phó Nhiễm nắm chặt tay, đưa quần áo cho Tiêu quản gia.

      "Thiếu phu nhân , có việc gì cần cứ gọi tôi."

      "Vâng." Phó Nhiễm lơ đãng nhìn Tiêu quản gia rời , vô thức nắm chặt viên đá kia, nếu mở lòng bàn tay ra có thể nhìn thấy vết lằn hình lưỡi liềm ấn sâu vào lòng bàn tay .

      Chuyện tình cảm bên ngoài của Minh Thành Hữu dạo gần đây cũng rất ít xuất , mỗi ngày đều về nhà rất đúng giờ, Phó Nhiễm cứ tưởng rằng thay đổi tính nết, thời phong lưu chơi bời còn nữa.

      ngồi xuống sôpha, rồi lại đứng dậy ra ban công, tuy nhiên dù đứng ở đâu cũng chỉ cảm thấy rất lạnh lẽo, trong lòng dấy lên cảm giác mất mát, giống như tâm trạng của tất cả những người phụ nữ sau khi phát ra chồng mình ngoại tình, ngỡ ngàng, bất lực. Mặc dù chuyện của Phó Nhiễm giống vậy, nhưng cảm giác vô lực vẫn mạnh liệt bao vây lấy , thoát ra được.

      trở lại phòng ngủ, cầm miếng đá đính móng kia ném vào thùng rác.

      Minh Thành Hữu họp đến tận trưa mới kết thúc, nâng cổ tay lên nhìn giờ, 12 giờ rồi.

      Tay phải cởi cúc áo cùng, tùy tiện nới lỏng cà vạt, mệt mỏi dựa lưng vào ghế da, nhớ ra hôm nay Phó Nhiễm phải làm, liền tay gọi điện cho , tay bên kia dùng ngón cái và ngón trỏ mát xa mắt.

      "Alo?" Giọng chút khó chịu.

      Minh Thành Hữu bật cười, thân mỏi mệt tan biến hết, gác cả hai chân lên bàn làm việc, dáng vẻ lười biếng giống như con báo ngủ đông, nhàng nhưng vẫn rất mạnh mẽ."Sao vậy, còn chưa tỉnh ngủ sao? Thể lực sao lại kém như vậy."

      "Có việc gì sao?" Phó Nhiễm uể oải hỏi.

      Minh Thành Hữu khỏi nhíu mày " có việc gì thể gọi cho em sao?"

      ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, chỉ muốn ngay lập tức được nghe giọng của , nghĩ tới Phó Nhiễm lại mất kiên nhẫn như vậy.

      " có việc gì em tắt máy đây."

      Qúa thẳng thừng.

      " cho phép ngắt máy!"

      "Có việc gì mau ."

      "Em sao vậy, phải tối hôm qua vẫn tốt sao?" Minh Thành Hữu khỏi cao giọng, câu lòng của phụ nữ như kim dưới đáy bể quả hề sai.

      "Em tại rất vui vẻ chuyện với đây." Phó Nhiễm đáp lại .

      Hai người căng thẳng, cửa văn phòng đột nhiên bị mở ra, thò đầu vào, thanh ngọt ngào : "Tam thiếu, ăn cơm thôi."

      Minh Thành Hữu khóe miệng lập tức co giật, Phó Nhiễm nghe vậy, dứt khoát bỏ lại hai chữ "Tắt máy."

      hề hỏi ý kiến , mà là trực tiếp tắt máy.

      này là nhân viên hành chính mới vào công ty, Minh Thành Hữu cũng chưa từng gặp qua, hôm nay sau khi họp xong, thư kí biết vì bận chuyện gì mà ra ngoài, mới có thể để cho nhân viên như vậy bước vào đây. Minh Thành Hữu cầm di động chỉ vào trợ lý kia: " có biết phép tắc vậy? chuyện chút phép tắc quy củ? chui lại vào trong bụng mẹ mà học lại từ đầu !"

      "Hu hu hu..." trợ lý bé sao có thể chịu đựng được việc bị bắt nạt như vậy, ôm mặt rồi chạy thẳng ra ngoài.

      người đàn ông có tướng mạo đẹp như vậy, sao có thể ra những lời độc địa như vậy chứ?

      Phó Nhiễm ở nhà tùy tiện ăn uống chút gì đó, tâm trạng buồn bực, liền ra ngoài dạo chút.

      cũng có hứng thú lắm với việc mua sắm, bình thường cũng chỉ cảm thấy thích mới mua. Chậm rãi tới cửa hàng quà tặng liền lập tức nhìn thấy Vưu Ứng Nhụy từ trong cửa hàng bước ra.

      Đập vào mắt Phó Nhiễm, là chiếc váy dài màu đỏ lông dê ta mặc người, là mẫu mới nhất của Dior, chiếc túi LV là mốt của mầy năm trước, mái tóc được uốn xoăn rồi nhuộm nâu, từ đầu đến chân, có chỗ nào phải là hàng hiệu.

      "Hi, Tiểu Nhiễm." Nhìn thấy , Vưu Ứng Nhụy tiến đến chào hỏi trước.

      Phó Nhiễm nắm chặt áo khoác: "Xin chào."

      "Sao khách sáo vậy." Vưu Ứng Nhụy thản nhiên trước thái độ lạnh nhạt của Phó Nhiễm, đưa tay hất tóc ra phía sau, động tác này vừa vặn khiến cho Phó Nhiễm nhìn thấy chiếc vòng cổ tay ta cùng với lớp sơn móng được đính đá lại.

      Ngực như bị đánh cái mạnh, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cổ tay Vưu Ứng Nhụy.

      Vưu Ứng Nhụy tới trước mặt Phó Nhiễm, ánh mắt giống nhìn chăm chú vào cổ tay của nhau "Xem ra rất thích chiếc vòng này, lúc đó Tam thiếu nhờ tôi chọn giúp , tôi kiểu dáng này rất phù hợp với tính cách của , lúc đầu ấy tin, giờ xem xem, vẫn là nên tin tưởng con mắt của phụ nữ phải ?"

      Vưu Ứng Nhụy thấy lời nào, lại giơ tay lên : "À, đừng hiểu lầm, đây là quà Tam thiếu tặng tôi vì muốn cám ơn tôi chọn quà giúp ấy, tôi cũng chỉ được hưởng lợi từ mà thôi."

      " nghĩ nhiều rồi." Phó Nhiễm sờ lên chiếc vòng tay: "Tiền đối với ấy chẳng khác gì giấy lộn, dù sao cũng chỉ là chiếc vòng tay, tôi cũng vừa mới được tặng, thể thích hay thích, đeo hai ngày rồi mà vẫn biết chiếc vòng này là kiểu gì, rất phiền."

      Đối mặt với Vưu Ứng Nhụy, thể nào giữ được bình tĩnh, chứ đừng đến chuyện vui vẻ sống cùng nhau.

      Hoàn cảnh sống lúc dạy cho Phó Nhiễm điều, đó là bất cứ chuyện gì cũng phải ăn miếng trả miếng, nhẫn nhịn thể giải quyết được vấn đề, việc duy nhất phải làm đó là phản kháng.

      Phó Nhiễm xoay người rời thèm quan tâm đến sắc mặt khó coi của Vưu Ứng Nhụy.

      Minh Thành Hữu cảm thấy Phó Nhiễm có chút bình thường, buổi sáng nhanh chóng xong việc ở công ty rồi trở về Y Vân, nhưng Phó Nhiễm còn về trễ hơn cả .

      đổi dép rồi lên tầng hai, Minh Thành Hữu đặt laptop sang bên cạnh, vẫy tay ý bảo Phó Nhiễm qua.

      lại thèm đến chỗ , mà tới đứng cạnh giường, Phó Nhiễm tháo chiếc vòng tay ra rồi ném lên chiếc tủ đặt ở đầu giường, Minh Thành Hữu đứng dậy về phía "Em đâu vậy?"

      "Tùy tiện ra ngoài dạo thôi."

      chú ý tới chiếc vòng tay kia "Sao vậy, có chuyện vui à?"

      "Phải."

      Lông mày khẽ nhíu lại, tối hôm qua đeo vòng tay cho cũng bày ra thái độ này.

      "Minh Thành Hữu, về sau thích quan hệ với người phụ nữ nào cũng được, nhưng tuyệt đối được qua lại với Vưu Ứng Nhụy."

      "Vì sao được..." Đợi !

      Cái gì mà người phụ nữ nào cũng được?

      Chuyện điên rồ gì đây?

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 48 : Lời thề

      Edit : Ngân Nhi
      "Vì sao thể là ấy?" Minh Thành Hữu nằm nửa người lên giường, như có chuyện gì gối đầu lên tay Phó Nhiễm.

      mím môi lời nào, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm ra cửa sổ.

      "Em và ấy là kẻ thù đội trời chung, nhưng có nghĩa là cũng vậy."

      Phó Nhiễm lúc này mới quay lại nhìn : " nhầm rồi, em và ta thù oán."

      "Phó Nhiễm, những ngày tháng trong suốt 20 năm qua chỉ có em là người hiểu nhất, sau khi trở lại Phó gia, nhìn cha mẹ em thương luyến tiếc Vưu Ứng Nhụy, còn em cha đau mẹ thương, tựa như cái bóng sống trong cơ thể Vưu Ứng Nhụy, nếu hỏi đời này người mà em muốn nhìn thấy nhất là ai, phải ta còn có thể là ai được chứ?" Minh Thành Hữu nghiêng người chống tay lên đầu, bóng đen phủ lên nửa bên mặt Phó Nhiễm.

      rất đúng, nếu Phó Nhiễm đủ ác độc, hy vọng Vưu Ứng Nhụy biến mất mãi mãi.

      Tầm mắt rơi xuống chiếc tủ đặt đầu giường, lập tức nhìn thấy chiếc vòng tay kia.

      cảm xúc bi thương tùy tiện xâm chiếm lấy , Minh Thành Hữu nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo vô thần của , bỗng cảm thấy nỡ, dường như mình làm cho bị tổn thương.

      " đồng ý."

      Phó Nhiễm liếc mắt nhìn " thề !"

      lập tức giơ tay lên " thề."

      Phó Nhiễm nhìn vào mắt , chỉ thấy tầng tầng lớp lớp ý cười thoát ra, Minh Thành Hữu đưa tay chọc chọc lên mặt "Đàn ông bảo thề là thề, em lại tin là sao? Nếu như vi phạm, em có thể làm gì chứ?"

      "Minh Thành Hữu, cứ huênh hoang , sớm hay muộn cũng có người trị được ." nghĩ như vậy lâu rồi nhưng bây giờ mới ra.

      Minh Thành Hữu ở bên tai cười lớn, nhìn chằm chằm giống như tỏ ý quá ngây thơ " tại người phụ nữ của chính là em, ra ngoài tìm người khác."

      Lời của nửa nửa đùa, Phó Nhiễm rất quen với bộ dạng lưu manh này của nên cũng thể phân biệt được hay giả.

      Cánh tay Minh Thành Hữu vòng lên ngực Phó Nhiễm, tay cầm chiếc vòng bạch kim kia lên, " thích sao?"

      "Ừ." muốn có bất cứ món đồ nào giống của Vưu Ứng Nhụy.

      "Được, mua cho em cái khác." Vừa mới dứt lời, chiếc vòng bay đường cong phát sáng rồi chuẩn xác rơi vào thùng rác, Phó Nhiễm kịp ngăn cản, cánh tay theo phản xạ giơ lên, nhưng vẫn chậm bước, chỉ có thể nắm được cổ tay Minh Thành Hữu.

      "Sao lại ném ?" Phó Nhiễm tới cầm thùng rác lên, đem tất cả giấy vụn trong đó đổ ra hết.

      Minh Thành Hữu ngồi ở mép giường, theo thói quen gác chân trái lên, "Làm gì vậy, sống cùng mà lại phải dùng đồ bỏ sao?"

      Phó Nhiễm lờ "Cho dù em có thích, nhưng dù sao cũng có thể bán lấy tiền, quá lãng phí!"

      biết lại tức giận, Minh Thành Hữu đứng dậy tới trước mặt Phó Nhiễm, đầu gối hơi trùng xuống nhìn thẳng vào Phó Nhiễm, đưa tay nắm lấy tay , vẻ mặt chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này, "Sao phải miễn cưỡng? Nếu thích, nên để nó biến mất khỏi tầm mắt, chẳng lẽ muốn giữ lại để nó mỗi ngày làm em khó chịu sao?"

      mở tay Phó Nhiễm ra, lấy món đồ nắm trong tay lại, thuận tay quăng vào thùng rác.

      Phó Nhiễm bình tĩnh nhìn theo, Minh Thành Hữu nắm chặt tay , sưởi ấm bàn tay bị tê lạnh của , ánh mắt gần trong gang tấc nhìn thẳng vào Phó Nhiễm, lại cảm thấy quá nóng bỏng nên nhanh chóng cụp mắt xuống.

      Từ đầu cho đến giờ, bọn họ vẫn có thể giữ bình tĩnh mà đối diện với nhau.

      Minh Thành Hữu rót ly rượu, khoanh chân ngồi sô pha, Phó Nhiễm tới đoạt lấy ly rượu trong tay , ngửa đầu uống hơi.

      lại cầm ly rượu Phó Nhiễm dùng qua uống ngụm, hai người rất nhanh xử lý xong nửa chai rượu.

      Minh Thành Hữu ôm lấy bả vai Phó Nhiễm rồi kéo vào lòng, trong miệng thơm mùi rượu, bay tới phả lên mặt Phó Nhiễm, giơ ngón trỏ vuốt ve khóe môi , ánh mắt ám muội "Em sợ rượu say loạn tính sao?"

      Phó Nhiễm nhớ tới lần đầu tiên, cho đến giờ vẫn hận thể đánh vào hai tay Minh Thành Hữu "Em có khả năng kiềm chế rất tốt."

      nhịn được bật cười, đặt ly rượu lên bàn trà, cũng hề có ý định mượn rượu để làm chuyện gì, Minh Thành Hữu kéo tay Phó Nhiễm, đùa giỡn các ngón tay của , thờ ơ hỏi: " bao lâu về nhà rồi?"

      Phó Nhiễm co hai chân, tì cằm lên đầu gối : " nhớ nữa."

      "Sau rằm là đến Tết rồi, đến lúc đó đưa em về Phó gia, trừ đêm 30 đến gặp ba mẹ , nhưng nếu em khăng khăng muốn về nhà thôi."

      Phó Nhiễm nghĩ cũng được, liệu có thể trốn tránh tới khi nào? Nghiêng đầu, áp nửa mặt lên đầu gối " thả mấy con chim bồ câu chứ?"

      "" Minh Thành Hữu lặp lại lần nữa "Lần này ."

      Chớp mắt qua tháng, bởi vì phải về Phó gia ăn Tết, Lý Vận Linh sớm giúp Phó Nhiễm chuẩn bị quà biếu tươm tất, Minh Thành Hữu tuần trước bay đến Ý, nếu nhanh hôm nay về, nhưng rốt cục uổng công Phó Nhiễm chờ đợi, mãi đến giữa trưa vẫn thấy bóng dáng của đâu.

      Phạm Nhàn sáng sớm gọi điện thoại tới, muốn Phó Nhiễm qua đó sớm, thuận miệng đáp ứng, nhưng trong lòng hề muốn trở về căn nhà đó, cứ chốc chốc lại cầm di động gọi lần, nhưng di động của Minh Thành Hữu thủy chung vẫn tắt máy.

      Phó Nhiễm ăn cơm trưa xong liền lên ban công tầng hai đứng, chưa bao giờ có cảm giác nôn nóng chờ đợi người như lúc này, tâm tình dường như cũng thay đổi, hoàn toàn là vì Minh Thành Hữu có thể để quay về, giúp gạt bỏ những lúng túng cần thiết.

      Trong lòng bỗng nhiên có lo lắng từ từ hữu, nếu có việc gì phải ở lại, chắc chắn phải gọi điện về trước chứ.

      Thoáng chốc mà trời gần tối, Phạm Nhàn lại gọi điện thoại đến.

      "Tiểu Nhiễm, cơm tối chuẩn bị xong rồi, con và Thành Hữu khi nào mới đến?" Ngữ khí Phạm Nhàn khá dè dặt, dường như phải cân nhắc kĩ trước khi . Nhưng Phó Nhiễm cũng muốn nhiều "Mẹ, Thành Hữu hôm nay mới về nước, nhưng biết chính xác là lúc nào, con còn phải đợi ấy về."

      "Được được, vội, vội, " Phạm Nhàn còn hỏi thêm chút về cuộc sống của Phó Nhiễm dạo gần đây, mãi đến lúc sau khi cả hai đều im lặng, bà mới mở miệng ấp úng : "Tiểu Nhiễm, hết hôm nay là sang năm mới rồi, Nhị Nhị cũng... Con đừng mất hứng, đứa kia..."

      "Mẹ" Phó Nhiễm rất thông minh, làm sao lại đoán ra được ngày hôm nay có mặt Vưu Ứng Nhụy "Con biết rồi, chờ Thành Hữu về bọn con lập tức qua đó."

      "Được được được!" Tảng đá trong lòng Phạm Nhàn cuối cùng cũng được tháo xuống "Mẹ ngay lập tức chuẩn bị đây."

      Cúp điện thoại, Phó Nhiễm sờ tay lên trán, trời lạnh nhưng lòng bàn tay vẫn đầy mồ hôi.

      Tiêu quản gia lên lầu, hỏi Phó Nhiễm có muốn ăn món gì đó lót dạ , quay đầu lại mới phát ra trời tối rồi.

      Phó Nhiễm bật đèn, ôm gối ngồi sôpha chờ Minh Thành Hữu, nhưng lại ngủ thiếp lúc nào hay.

      trong lúc mơ màng, tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, Phó Nhiễm cảm giác chỗ ngồi bên cạnh trùng xuống, bỗng giật mình nhưng vẫn lập tức tỉnh lại.

      Bên tai có người gọi dậy.

      "Nhiễm Nhiễm?"

      lâu chưa được nghe cách gọi như vậy, cũng hề cảm thấy chán ghét, hai chữ kia lọt vào tai, nghe lưu luyến lạ thường.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 49 : Xung đột ở nhà vợ.

      Edit : Ngân Nhi
      Phó Nhiễm ưm tiếng, đầu gối khẽ mở ra, bên hông đột nhiên chạm phải cái gì khiến lạnh buốt, lạnh đến nỗi khiến lông tơ người dựng thẳng, liền lập tức mở mắt ra.

      Bởi vì trong phòng ngủ bật đèn, cố gắng nhìn kĩ mới thấy bóng người gần trước mặt, người đàn ông kia tì cằm lên cổ Phó Nhiễm "Lạnh quá, giúp sưởi ấm ."

      Minh Thành Hữu vén áo Phó Nhiễm lên, trực tiếp dán lên eo .

      "Sao lại lạnh như vậy?"

      "Nhớ em."

      Ánh mắt của xấu xa nhìn Phó Nhiễm, nhàng tránh né "Miệng lưỡi trơn tru."

      " cứ nghĩ em về nhà trước." Minh Thành Hữu trước đó có gọi điện cho Tiêu quản gia, mới biết Phó Nhiễm vẫn còn ở nhà.

      "Đâu có, em chờ rồi cùng về."

      "Máy bay bị chậm trễ, và thư kí còn phải giải quyết số chuyện, lúc nhớ ra phải gọi cho em lúc đó máy bay rồi."

      Phó Nhiễm hoàn toàn tỉnh ngủ, mơ hồ chán nản hỏi: "Mấy giờ rồi?"

      "Đứng lên thay quần áo , đoán chừng cả nhà sốt ruột ngồi chờ đấy."

      Trước khi ra cửa, Phó Nhiễm nhìn thấy Minh Thành Hữu có vẻ mệt mỏi, qua giúp sửa sang lại cổ áo, Minh Thành Hữu đứng im nhúc nhích, tùy ý để cho các ngón tay mảnh khảnh của thích làm gì làm, lúc xe tiến vào Phó gia, quả nhiên nhìn thấy Phạm Nhàn đứng ở cổng nhìn ngó xung quanh.

      Nhìn thấy chiếc xe chậm rãi tiến vào, Phạm Nhàn vui vẻ bước đến "Tiểu Nhiễm, Thành Hữu, các con cuối cùng cũng tới."

      Ngay chính giữa phòng khách là chiếc bàn dài tràn ngập đồ ăn, Vưu Ứng Nhụy ngồi sô pha xem TV, nhìn thấy bọn họ bước vào, liền đứng dậy tắt TV .

      Sau khi đơn giản chào hỏi vài câu, liền lần lượt ngồi xuống.

      Phạm Nhàn ngừng gắp thức ăn vào bát Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu, cũng chú ý chăm lo cho Vưu Ứng Nhụy, trong lòng bà cảm thấy rất áy náy với Phó Nhiễm, nhưng với loại quan hệ gần gũi như vậy, có chút ngại ngùng thể mở miệng.

      Phó Tụng Đình và Minh Thành Hữu cùng nhau ngồi chuyện công việc, Minh Thành Hữu đối đáp rất tự nhiên, ánh mắt lướt qua phía ống tay áo của Vưu Ứng Nhụy có lộ ra góc của chiếc vòng tay, gắp con tôm vào bát Phó Nhiễm, thờ ơ hỏi: "Chiếc vòng tay của Vưu tiểu thư nhìn rất đẹp, dường như có chút quen mắt."

      Vưu Ứng Nhụy dừng đũa, tay phải đặt lên đầu gối, tay trái sờ lên cổ tay, vốn giấu rất kĩ, nghĩ tới nó vẫn lộ ra ngoài, tất nhiên dù vậy vẫn thản nhiên thừa nhận: "Hôm đó nhờ tôi chọn quà Giáng Sinh giúp Phó Nhiễm, phải cũng tặng tôi cái sao? Sau đó tôi có quay lại nhờ nhân viên cửa hàng lấy cho tôi cái giống của Phó Nhiễm."

      Minh Thành Hữu vẫn nở nụ cười "Xem ra hiểu ý của tôi, phải biết rằng quà cho Phó Nhiễm và cho là hoàn toàn khác nhau."

      Bầu khí bỗng chốc trở nên ngại ngùng, Phó Nhiễm nghe Vưu Ứng Nhụy , khỏi đem ánh mắt hướng về phía ta.

      "Tam thiếu, nếu như đó là quà của tôi phải tôi là người quyết định sao?"

      "Đương nhiên" Minh Thành Hữu buông đũa, tuy với Vưu Ứng Nhụy nhưng ánh mắt lại nhìn Phó Nhiễm "Nếu biết tôi mua quà tặng Phó Nhiễm, rồi lại cố tình đổi thành hai cái giống hệt nhau, vậy tôi nên gọi là gì cho phải đây, là loại bụng dạ khó lường sao?"

      Khuôn mặt nhắn của Vưu Ứng Nhụy hoàn toàn im lặng, Phạm Nhàn ngồi bên cạnh thấy như vậy tuy rằng rất đau lòng, nhưng lại dám mở miệng với Minh Thành Hữu.

      "Dù sao tôi và Tiểu Nhiễm cũng coi như là có duyên phận, chẳng lẽ tôi muốn có những thứ tôi thích cũng thể được sao?"

      Vưu Ứng Nhụy giương mắt nhìn thẳng, đôi mắt đen bóng nhìn thẳng vào Minh Thành Hữu, Phạm Nhàn kín đáo thò tay xuống bàn nắm chặt tay , phát lòng bàn tay đầy mồ hôi.

      "Loại duyên phận này là mình muốn, cũng phải hỏi xem người ta có muốn hay ." Minh Thành Hữu tràn đầy phong thái của tuổi trẻ, lúc hăm dọa thường có thói quen để cho người ta chút mặt mũi, Vưu Ứng Nhụy đôi mắt ửng hồng, chỉ thản nhiên lau nước mắt rồi cười , nhìn Minh Thành Hữu rồi gật đầu "Được rồi, xin lỗi ."

      Chuyện khó xử như thế này, có thể nhịn.

      Ăn cơm xong, Phạm Nhàn rủ mấy người đánh mạt chược, Phó Nhiễm chỉ còn tiếng đồng hồ, Phó Tụng Đình biết Minh Thành Hữu mới từ nước ngoài trở về, cho nên cũng cố chấp giữ bọn họ ở lại.

      Phạm Nhàn đứng ở cửa tiễn hai người họ, sau đó xoay người vào, nhìn thấy Vưu Ứng Nhụy buồn rầu im lặng đứng trong hoa viên, ánh mắt thẫn thờ nhìn chiếc xe từ từ biến mất. Phạm Nhàn tới ôm vai con "Nhị Nhị."

      "Mẹ, con cũng nên về thôi."

      Phạm Nhàn đưa tay vỗ lên vai con "Tuy rằng con tâm với ai, cũng chưa từng biểu lộ gì trước mặt người khác, nhưng mẹ hiểu con nghĩ gì."

      Trong mắt lên vẻ hoảng hốt "Mẹ, con hiểu mẹ gì."

      "Trước đây lúc con còn ở Phó gia, ba mẹ từng đưa con tới bữa tiệc từ thiện, mẹ nhớ đó là lần đầu tiên con nhìn thấy Thành Hữu, Lý Vận Linh còn giữ chặt tay con rồi với mẹ rằng con của bà xinh đẹp, bà ấy còn luôn muốn tìm cho Thành Hữu đối tượng kết hôn môn đăng hộ đối. Tuy rằng đó chỉ là vui, nhưng mẹ ngờ rằng nó lại xảy ra , con ràng là để mắt đến cậu ta, có lần mẹ vào dọn dẹp phòng cho con, tìm thấy ít những tin tức và ảnh chụp của Minh Thành Hữu..."

      "Mẹ!" Vưu Ứng Nhụy lập tức dùng hai tay che mặt "Mẹ đừng nữa được ."

      "Nhị Nhị" Phạm Nhàn ôm chặt "Nếu con có thể giấu giếm tình cảm của con với cậu ta nhiều năm như vậy, sao bây giờ lại thử quên ?"

      "Con giấu rất tốt có phải ?" Vưu Ứng Nhụy buông tay ra, trong mắt lấp lánh nước mắt "Ít nhất trừ mẹ ra chẳng có ai nhận ra cả."

      Phạm Nhàn thở dài tiếng, còn biết gì.

      Minh Thành Hữu nghiêng nửa bên mặt trong bóng tối, dùng ngón trỏ khẽ gõ lên vô lăng "Để chịu oan ức mà xin lỗi sao?"

      "Em để chịu oan ức cái gì chứ?" Phó Nhiễm biết nhưng vẫn giả vờ hỏi.

      "Cuối cùng cũng biết tại sao đêm hôm đó em lại khác thường như vậy, Phó Nhiễm, em ghen tỵ đúng ?" Minh Thành Hữu ra vẻ chắc chắn "Đừng có phủ nhận, lúc em cầm vòng tay vứt xuống là nhìn ra rồi."

      " đúng là đồ tự kỷ." Vẻ mặt Phó Nhiễm nhanh chóng lộ ra nét xấu hổ, thể thừa nhận, chiếc vòng tay kia bị ném quá sớm rồi.

      Tiếng chuông điện thoại vang lên rất đúng lúc chặn Minh Thành Hữu muốn chuyện tiếp lại, lòng dạ Phó Nhiễm rối loạn bây giờ cũng được gỡ xuống, cuối cùng vị cứu tinh cũng tới.

      nhanh chóng trả lời "Alo?"

      "Tiểu Nhiễm, mình là Chi Chi, bưu phẩm mình gửi đến nhà cậu nhận được chưa?"

      "Chưa, cái gì vậy?"

      "Cũng có gì, mình Đào Bảo chơi rồi mua quà cho cậu, chắc là được gửi đến rồi, cậu nhớ phải ký xác nhận, còn nữa, chúc mừng năm mới!."

      Phó Nhiễm nhàng cười, đem mặt dán lên cửa kính xe "Cậu cũng là, chúc mừng năm mới, quà mình tặng cho cậu sau."

      "Qùa đều là mình tỉ mỉ chọn lựa cho cậu đó, đến lúc cậu thấy đảm bảo cực kì ngạc nhiên."

      Trở lại Y Vân, Tiêu quản gia cầm bưu phẩm đưa cho Phó Nhiễm, là được gửi lúc chiều.

      Hai người cùng nhau lên gác, Minh Thành Hữu muốn nhìn xem là cái gì nhưng Phó Nhiễm cho, "Đâu phải là tặng cho , nôn nóng cái gì chứ?"

      "Của em cũng là của ." lại lần nữa khai triển ưu thế chân tay dài, đoạt lấy bưu kiện trong tay Phó Nhiễm, sức lực đủ, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn.

      " phải là bom hẹn giờ chứ?"

      Minh Thành Hữu vừa vừa mở gói hàng ra, bên trong là cái túi màu đen được bọc kín nhìn rất bí mật, mở túi ra, rất nhiều đồ với đủ loại kiểu dáng khác nhau.

      Phó Nhiễm nhìn sát vào, hình như là vải dệt.

      Cho dù Minh Thành Hữu từng tung hoành trăng hoa rất nhiều năm, nhưng cũng chưa nhận ra đây là cái gì, liền mở rộng túi ra.

      Phó Nhiễm kinh ngạc, miệng khẽ nhếch lên.

      Quần lót nam kẻ sọc, trong suốt, mặc vào phỏng chừng cũng giống như mặc.Mấu chốt là nếu trong suốt cứ trong suốt hết , đằng này ở bộ vị trọng yếu phía trước còn có cái vòi voi, muốn bao nhiêu hình ảnh có bấy nhiêu hình ảnh, những thứ này chừng có thể khiến cho người ta máu huyết phun trào, còn có điều...

      Cái vòi voi kia lại còn có họa tiết da báo!

      Minh Thành Hữu run rẩy cầm chiếc quần lót lên, nhìn Phó Nhiễm bên cạnh cũng ngơ ngác giống mình "Cái này rốt cục là tặng cho em, hay là tặng cho ?"

      Phó Nhiễm nhớ tới câu thịnh hành mạng Internet: cười ngất, đứng lên lại đổ.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 50. để ý

      Edit : Ngân Nhi
      Đáp lại những món quà mà Tống Chức tặng, Phó Nhiễm ngày hôm sau cũng muốn đau đầu.

      Minh Thành Hữu bảo đem giấu vào chỗ nào đấy, nếu để Tiêu quản gia hoặc Lý Vận Linh thấy được mặt mũi biết để ở đâu ?

      Phó Nhiễm muốn vứt để đỡ phải lo lắng trông chừng, nhưng vị kia lại sống chết chịu, lại còn ra vẻ thanh cao, làm cho Phó Nhiễm hận thể đào cái hang để chui vào.

      Đêm 30, nhà họ Minh đoàn tụ bên nhau ở phòng khách, Lý Vận Linh khỏi nhắc tới Minh Vanh người vẫn còn độc thân, khí khá náo nhiệt, La Văn vẫn như cũ nhiều lắm, nhưng cuối cùng vẫn vui vẻ chuyện với Phó Nhiễm.

      Lý Vận Linh cầm đũa gắp miếng trứng gà vào bát La Văn , Minh Tranh liền giơ đĩa của mình ra "Mẹ, ấy bị dị ứng với trứng gà."

      " sao?" Lý Vận Linh giật mình "May mà con biết, nếu mẹ suýt gây họa rồi."

      Ở trong mắt mọi người, bọn họ hiển nhiên là đôi tình nhân rất đằm thắm.

      Phó Nhiễm liên tục ăn thức ăn mà Minh Thành Hữu gắp cho , nhưng chính cũng biết rằng, những món gắp đều là những món mà ngày thường thích ăn.

      Sang năm mới, mọi vất vả mệt mỏi đều có thể nhất thời buông thả, Minh Vân Phong nhờ thư kí đặt vé máy bay, ngay buổi sáng đầu tiên của năm mới, mọi người trong nhà đều tập trung hết ở sân bay, cùng nhau nghỉ ở suối nước nóng.

      Suối nước nóng nằm đỉnh ngọn núi cao, vùng núi khó có được lối tốt như vậy, như thể bước bình thường mặt đất, chắc chỉ khoảng nửa tiếng là có thể lên đỉnh núi.

      Mọi người cùng nhau ăn cơm trưa tại nhà hàng Nhật, rồi lại chia nhau ra vào nhận phòng nghỉ ngơi, khoảng 3-4 giờ mới bắt đầu ra ngoài.

      Phó Nhiễm nhìn suối nước nóng ở phía xa, Minh Tranh và Minh Vanh trái phải ngồi bên cạnh Minh Vân Phong, Minh Thành Hữu lại ngồi ở phía đối diện, hai tay gác sang hai bên, mặt đắp chiếc khăn, đầu gối duỗi thẳng, dáng vẻ rất ung dung tự đắc.

      La Văn ngồi bên cạnh cầm hai ly rượu vang, đưa ly cho Phó Nhiễm "Uống chút rượu có thể giúp thư giãn các lỗ chân lông, rất tốt cho cơ thể."

      "Cám ơn." Phó Nhiễm cảm thấy toàn thân nóng lên, dùng khăn mặt quấn lấy tóc, "Sao chưa thấy mẹ đâu?"

      "Mẹ vừa mới gặp người bạn, chắc là vui vẻ tán gẫu rồi."

      Phó Nhiễm chịu được nóng, mới ngâm có nửa giờ mà cả người nhìn giống như tôm luộc, đứng lên khoác áo choàng tắm vào "Chị dâu, em về trước, ở đây em thấy khó chịu quá."

      "Được, tôi ở đây lúc nữa."

      Phó Nhiễm mặc áo mỏng dép mềm bước con đường được lát sỏi, thoải mái, như được mát xa vậy.

      Quang cảnh ở suối nước nóng này là làm vừa lòng mọi người, khắp nơi đều tràn ngập cây xanh, cùng với nét kiến trúc hoàn toàn khác biệt so với thành phố. Phó Nhiễm cảm thấy hình như mình nhầm đường, vào con đường , nhìn dòng chữ ghi bảng : phải nhân viên miễn vào.

      Phó Nhiễm đứng bên ngoài nhìn ngó, chẳng qua chỉ là cánh rừng mà thôi, vòng hai tay ôm lấy người, thừa dịp ai chú ý liền bước vào.

      Bầu khí rất trong lành, nhưng càng sâu lại càng cảm thấy bình thường, mấy con đường cứ nối tiếp đan xen nhau, như mê cung có lối thoát, càng sốt ruột lại càng thoát ra được.

      Vừa mới ngâm nước nóng lên nên cảm thấy lạnh lắm, nhưng dù sao nhiệt độ bên ngoài bây giờ 0 độ, bao nhiêu ấm áp lúc trước bây giờ hầu như tiêu tan hết, Phó Nhiễm ôm hai tay trước ngực, run cầm cập yên lặng đứng im chỗ.

      tìm được băng ghế gỗ rồi ngồi xuống, nhìn bầu trời dần dần chuyển thành màu đen, ngọn đèn chiếu sáng toàn bộ cảnh quan của khu rừng, những lùm cây như nấp những con ma quỷ chờ nhảy ra.

      Ngay giữa lúc lạnh đến mức suýt chống đỡ nổi, bả vai chợt cảm thấy ấm áp, tấm chăn rộng được phủ lên từ sau lưng .

      Phó Nhiễm ngẩng đầu, theo bản năng khép hai chân lại " cả?"

      Minh Tranh kéo tay , " thôi, em muốn ở đây cho đến khi bị đông lạnh thành cương thi à?"

      Người đàn ông này, lạnh lùng câu gì đó cũng có thể làm người ta chết đứng.

      Phó Nhiễm đứng dậy cùng , cố gắng giãy tay ra, "Sao lại ở đây?"

      Minh Tranh phía trước, thấy đứng im, chỉ đơn giản quay người lại cầm tay Phó Nhiễm, mặc kệ có giãy dụa thế nào cũng chịu buông ra, "Đầu óc em làm sao mà chịu để ý thời gian vậy? Ba mẹ và Thành Hữu lo tìm em đến phát điên rồi, nếu phải là biết em chuyên môn thích chui vào những chỗ kín đáo ngồi, e rằng đêm nay em chết vì lạnh rồi."

      Phó Nhiễm cúi đầu nhìn mũi chân, bị Minh Tranh kéo .

      "Sao gì?"

      Thỉnh thoảng có những cơn gió xuyên qua cánh rừng thổi tới, Phó Nhiễm hờ hững bước , " biết phải cái gì."

      " có lời nào muốn với sao?" Minh Tranh dừng bước, Phó Nhiễm nhất thời phản ứng kịp suýt đâm vào , vội vàng giơ hai tay lên ngăn chặn khoảng cách giữa hai người, Minh Tranh đứng nhìn Phó Nhiễm chăm chú, cũng muốn miễn cưỡng Phó Nhiễm, tiếp tục nắm tay tiến lên phía trước.

      Mắt thấy sắp đến nơi, Minh Tranh giống như Phó Nhiễm dự đoán, lập tức buông tay ra.

      Hai người vừa tới, liền nhìn thấy La Văn đứng cách đó xa bước đến "Cuối cùng cũng tìm được rồi."

      Chỉ trong chốc lát, Minh Thành Hữu cũng biết tin tới, Phó Nhiễm thấy thay quần áo chỉnh tề, đường khuôn mặt thủy chung vẫn rất căng thẳng, ánh mắt hung dữ nhìn Phó Nhiễm và Minh Tranh tỏ ra bối rối, La Văn chậm rãi bước tới khoác tay Minh Tranh "Tiểu Nhiễm, may mà tự tìm được đường về nhà, Thành Hữu chắc sốt ruột lắm."

      Phó Nhiễm cảm kích nở nụ cười, La Văn vỗ tay Minh Tranh, " thôi."

      Minh Thành Hữu nghe vậy, cũng vui vẻ dắt tay Phó Nhiễm, ý cười thấp thoáng trong ánh mắt, cho đến khi được lúc sắc mặt mới khôi phục lại bình thường, "Em đâu vậy?"

      "Em bị lạc đường."

      Đôi mắt đào hoa của hơi híp lại "Vậy em trở về như thế nào?"

      Phó Nhiễm muốn tranh luận cùng , chỉ ôm chặt hai tay, lạnh đến mức ngừng giậm chân, nâng ánh mắt đáng thương nhìn chằm chằm Minh Thành Hữu, cái mũi cũng vì bị lạnh mà đỏ bừng, Minh Thành Hữu nắm lấy tay "Em..."

      vội vàng cởi áo khoác mặc cho , nhân thể đem ôm sát vào trong ngực, Phó Nhiễm tay chân lạnh cóng, chuyện lắp bắp: "... sao...khẩn trương như vậy làm gì... sợ em... về được sao?"

      Minh Thành Hữu đưa hai tay lên miệng hà hơi làm ấm "Đúng vậy, sợ đêm nay có ai làm ấm giường."

      Các ngón tay bị tê cứng vì lạnh buốt dần dần cũng lấy lại được cảm giác, Phó Nhiễm đưa mắt lên nhìn Minh Thành Hữu vẫn liên tục hà hơi sưởi ấm tay cho , vừa rồi nhìn bóng dáng nôn nóng chạy tới có biết bao thương che chở, Phó Nhiễm từ đến lớn chưa bao giờ được nhận quan tâm lo lắng như vậy.

      "Còn lạnh ?"

      Nụ cười của tỏa sáng như ánh mặt trời " lạnh nữa."

      "Lần sau còn dám lung tung ?"

      " hung dữ."

      Minh Thành Hữu lại lần nữa cầm tay lên hà hơi sưởi ấm, đôi mắt thâm thúy nhìn Phó Nhiễm dần dần trở nên ái muội " còn hung dữ với em cả đời."

      Lúc đại gia đình trở về Nghênh An, là mùng 4 Tết.

      Phó Nhiễm nhận được điện thoại của Vưu Dữu, muốn bằng cách nào cũng được phải đưa được Minh Thành Hữu về nhà, chú và thím chuẩn bị mấy ngày nay rồi, Phó Nhiễm từ chối, nghĩ tới Minh Thành Hữu cũng vui vẻ đồng ý, cho nên hai người cùng nhau chuẩn bị quà biếu để ngày hôm sau tới làm khách.

      Minh Thành Hữu đem xe dừng ở bên trong, đột nhiên nhìn thấy chiếc xe phóng như bay qua, vội vàng nhìn biển số xe cảm thấy có chút quen thuộc, lại ngẫm nghĩ, cho dù đúng là biển số xe đó, nhưng chủ nhân của chiếc xe cũng có khả năng ở đây.

      "Thành Hữu, mở cốp xe ra ."

      Minh Thành Hữu bây giờ mới hoàn hồn "Em gọi là gì cơ?"

      Phó Nhiễm đứng ở đuôi xe, thấy nghiêm túc hỏi như vậy, có phần ngượng ngùng : "Em gọi tên đó."

      Minh Thành Hữu khẽ nhếch môi cười, lấy đồ đựng trong cốp ra rồi bước tới đứng bên cạnh Phó Nhiễm, dắt tay "Vào nhà thôi."

      Phó Nhiễm cũng nắm lấy tay , động tác vô cùng tự nhiên.

      Đứng ở cửa, Phó Nhiễm đưa tay ấn chuông, hề biết rằng, hết thảy những vui vẻ của trong suốt quãng thời gian vừa qua bị chôn vùi như thế, cũng chỉ mới vẻn vẹn nửa ngày, cuộc sống của từ nay về sau hoàn toàn thay đổi

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 51: Ngôi nhà bị phá hủy
      Edit:

      Vưu Dữu thân thiết đón hai người đưa vào bên trong nhà, chú thím bận bịu trong phòng bếp, thấy Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm đến vội vàng ra ngoài.

      "Chúc chú thím nhiều điều tốt lành."

      "Tốt, tốt, năm mới vui vẻ."

      Chú là người thà đàng hoàng, thím lại là người rất biết chuyện.

      "Nhìn chút, cầm tới nhiều đồ như vậy làm cái gì?"

      Vưu Dữu khoác cánh tay Phó Nhiễm rồi dẫn tới ghế sa lon.

      " rể, tự ngồi . Ngày hôm nay chị là của em, cũng thể ghen."

      "Vưu Dữu, qua hết năm là em cũng 20 tuổi rồi."

      Phó Nhiễm đem bao lì xì chuẩn bị cho . Đầu tiên Vưu Dữu nhận, nhưng lay chuyển được Phó Nhiễm đành phải cầm trong tay.

      Chú đem lá trà đặc biệt lấy ra chiêu đãi, Vưu Dữu cũng hăng hái nhét đồ ăn vặt vào trong tay Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu.

      "Ăn nha, trước tiên lấp đầy bụng ."

      Phó Nhiễm đến em này, trong lời tràn đầy kiêu ngạo.

      "Vưu Dữu nhà chúng ta chỉ có học hành tốt, hơn nữa rất xinh đẹp, tại đúng là hoa khôi của trường, chừng về sau còn có thể là đại minh tinh đấy."

      "Em lại cần làm minh tinh."

      mặt toát ra vẻ ngượng ngùng.

      "Em muốn học bác sĩ, làng giải trí có cái gì đó thực tế."

      "Ui, đứa này có tiền đồ."

      Minh Thành Hữu cũng bị chọc cười.

      " rể, ra chúng ta rất có duyên, bên trong tên chữ cùng đồng với tên em. Em đem nhũ danh bạn bè đặt cho em đưa cho được ?"

      "Nhũ danh gì?"

      Minh Thành Hữu nhíu mày, trông thấy vẻ giảo hoạt trong mắt trẻ kia.

      "Trái bưởi nha, trái bưởi ."

      "Phốc --" Đôi môi Phó Nhiễm mới vừa đụng vào mép chén, cười đến nỗi vội đẩy ly trà ra. ngón tay chỉ hướng Minh Thành Hữu sắc mặt tái xanh.

      " là tài tình, làm sao chị lại nghĩ tới nhỉ?"

      Minh Thành Hữu vuốt ve tay của .

      Chú ở bên giọng quát bảo ngưng lại.

      "Con nha đầu này, có lễ phép, cho phép chuyện như vậy với rể con."

      Nhưng giữa lúc đó mặt mày ông cũng là dạt dào vui vẻ.

      Vưu Dữu cười đến nỗi tự ngừng được, nửa người nằm rạp ở ghế sofa.

      "Ai u, rể đừng so đo với em, em cũng dám nữa."

      Thím chuẩn bị bàn cơm trưa phong phú. Bên trong phòng khách tính là rộng rãi, mùi thơm thức ăn mê người và nóng hổi làm người ta cảm thấy cả trái tim đều là ấm áp.

      Chú ôm ra vò rượu, Phó Nhiễm vội vàng đứng dậy .

      "Chú, chúng con mang rượu tới đây, để con lấy."

      "Cái đứa bé này, quên mùi rượu của ông chú này rồi hả? Đây là do họ hàng thân thích nhà mình chế riêng cho, có thể so sánh với rượu trắng Mao Đài kia."

      Chú chưa dứt lời, giúp Minh Thành Hữu rót ít ra ly .

      "Đây, nếm thử chút."

      Đầu tiên chỉ nhấp thử qua ít.

      "Đúng, mùi vị tệ."

      Về sau, uống hơi cạn sạch.

      "Uống ít chút."

      Phó Nhiễm vỗ cổ tay .

      "Rượu này tác dụng chậm rất lớn."

      "Chị đau lòng. . . . . ."

      ", con nít biết cái gì?"

      Phó Nhiễm dùng bàn tay áp sát cổ theo thói quen, Minh Thành Hữu biết động tác này của tiêu biểu cho điều gì, bật cười cầm bàn tay .

      " có việc gì, mấy chén mà thôi."

      nhận ra, ngôi nhà này, là nơi Phó Nhiễm có thể hòa nhập. Chú thím nhiệt tình cũng tuyệt đối phải bởi vì thân phận của bọn họ. Tình cảm như vậy càng phải là sớm chiều có thể giả vờ.

      đúng là bạn rượu tri kỷ ngàn chén còn thấy thiếu. Chú thấy Minh Thành Hữu cũng có thể uống, lúc này càng phát ra hăng say mà rót thêm rượu vào ly của . Tuy Phó Nhiễm có lo lắng nhưng cũng tiện ngăn cản hăng hái của bọn họ. Ăn xong bữa cơm, thấy Minh Thành Hữu còn có thể chống đỡ, lúc này mới coi là yên tâm.

      Sau khi ra khỏi Vưu gia, Minh Thành Hữu chỉ chống đỡ được đến lúc tiễn mấy người trở về nhà. Lúc này chân mới mềm nhũn, cánh tay đặt vai Phó Nhiễm. "Rượu này đúng là mạnh , thiếu chút nữa bị hủy trong tay nó ."

      " sao chứ?"

      Cánh tay Phó Nhiễm nắm lấy hông của Minh Thành Hữu, phải cố hết sức mới đem nhét vào ghế lái phụ được. Hai tay nhàng đè huyệt thái dương, đợi Phó Nhiễm bật động cơ xe xong, sau đó đem đầu đặt hướng cổ .

      "Hôm nay em vui vẻ sao?"

      "Vui vẻ."

      "Có phải vui vẻ hơn so với hai ngôi nhà lớn kia?"

      Hô hấp của như thiêu đốt ở cổ Phó Nhiễm, chút nghĩ ngợi gật đầu cái.

      Minh Thành Hữu chuyện nữa, tác dụng chậm của rượu đúng là rất lớn. Khi Phó Nhiễm trở lại biệt thự Y Vân phải gọi Tiêu quản gia rồi hai người mới đưa Minh Thành Hữu lên được tới lầu hai.

      Cho đến giờ cơm tối, Minh Thành Hữu vẫn còn say.

      Tiêu quản gia cất phần đồ ăn còn lại cho , Phó Nhiễm mở đèn ngủ ra xem sách. Lúc Minh Thành Hữu mở mắt cảm thấy ánh sáng trong mắt lợi hại, sáng loáng khó chịu, giơ tay lên che trán, thanh mơ hồ .

      "Mấy giờ rồi?"

      "Sắp đến 9 giờ rồi."

      Minh Thành Hữu vỗ cái trán.

      "Nhức đầu."

      "Để cho thể trổ tài."

      lật người, cánh tay ôm eo Phó Nhiễm.

      " phải thể cho em xem sao? Xoa cho ."

      Phó Nhiễm bỏ quyển sách trong tay ra, đầu ngón tay hơi lạnh ấn ấn huyệt thái dương của , Minh Thành Hữu thích ý nhắm mắt.

      "Mau đứng lên tắm rồi ăn cơm."

      lười biếng lắc đầu, trong nháy mắt tiếp theo lại đem Phó Nhiễm áp đảo ở giường.

      " lại muốn ăn em."

      "Đứng lên tắm. . . . . ."

      Tiếp theo lời là nụ hôn thân mật bao phủ, ngón tay trỏ của Minh Thành Hữu đẩy vạt áo của ra. Bên hông Phó Nhiễm vô thức khẩn trương, tình dục hết sức căng thẳng.

      Điện thoại tủ đầu giường lại hợp thời vang lên, Minh Thành Hữu nhíu mày lại, đè lại ham muốn với Phó Nhiễm xuống rồi đưa tay với qua.

      "Đợi tí nữa."

      Tiếng chuông cố tình đối nghịch với , liên tiếp ngừng kêu giống như đòi mạng.

      Phó Nhiễm đẩy người đàn ông đè ở người ra, vừa nhìn số đúng là thím. Trong lòng giống như gặp bất an nặng nề, vội vàng nghe máy.

      "A lô"

      "Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm ——"

      Ngay cả Minh Thành Hữu ở bên cạnh cũng có thể nghe thấy đầu điện thoại bên kia tuyệt vọng đến tan nát cõi lòng.

      " xảy ra chuyện, Tiểu Nhiễm ——"

      Phó Nhiễm vội vã thay quần áo xong, lúc ngồi lên xe cả người đều run lẩy bẩy, ngay cả chìa khóa xe nhắm mấy lần cũng tìm được ổ khóa. Minh Thành Hữu theo sát đưa tay cầm lấy chìa khóa trong tay .

      " đến đây, đừng nóng vội."

      ngồi ở ghế cạnh tài xế, Minh Thành Hữu cầm chặt tay của . Phó Nhiễm kề mặt hướng cửa sổ xe lạnh như băng. cắn chặt khóe môi, vẫn là ức chế chảy nước mắt được. Minh Thành Hữu chỉ biết là có chuyện lớn xảy ra.

      nhanh chóng khởi động xe, chiếc xe màu đen sang trọng giống như hồn ma bay qua đường lớn, khi người ta muốn nhìn kỹ sớm thấy bóng dáng.

      Chạy tới bệnh viện, Phó Nhiễm đẩy cửa xe ra, vội vàng kịp bị gió lạnh đánh tới. Phó Nhiễm thở cũng ra hơi lạnh, Minh Thành Hữu dừng xe xong tới ôm lấy . Nhờ sức của , lúc này mới có thể đưa tới bước chân tiến lên phía trước.

      Bên ngoài phòng cấp cứu, nghe thấy tiếng lúc trước nghe, Phó Nhiễm tránh lồng ngực Minh Thành Hữu ra mà chạy tới. Chú ôm chặt thím lo lắng đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu.

      "Chú. . . . . ."

      "Tiểu Nhiễm!"

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      "Chúng ta cũng biết. . . . . ."

      Chú coi như bình tĩnh, nhưng trong cổ họng cũng có nghẹn ngào.

      "Vưu Dữu ra ngoài lúc, có bạn tới tìm, lúc bệnh viện báo cho chúng ta mới biết xảy ra chuyện."

      Cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, vị bác sĩ mặc áo trắng từ bên trong bước ra ngoài.

      "Trong số mấy người ai là người thân của bệnh nhân?"

      "Bác sĩ, con của tôi thế nào?"

      Bác sĩ giương mắt lên, tầm mắt gợn chút sợ hãi nhìn về mọi người.

      "Đây là thông báo bệnh tình nguy kịch, ký ."

      "Cái gì?"

      Phó Nhiễm nhào qua kéo ống tay áo vị bác sĩ.

      "Rốt cuộc ấy thế nào, buổi chiều còn rất tốt, ông cho tôi biết ——"

      Sắc mặt vị bác sĩ vô hồn, nhanh chóng .

      "Thân dưới có vết bầm tím, màng trinh bị rách, mặt. . . . . ."

      đến đây, giọng ông dần ảm đạm.

      "Gương mặt bị thiêu hủy, độ cháy quá số phần trăm cho phép. Các người mau ký vào thông báo bệnh tình nguy kịch . Bây giờ trì hoãn thời gian càng lâu thêm lúc nào bệnh nhân càng nguy hiểm lên nhiều phần đấy."


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :