1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Yêu em thiên trường địa cửu - Cư Tiểu Diệc (42c + 4NT)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 40

      Hôm nay trời mưa rất to, Tần Phóng về đến nhà, vừa mở cửa nhìn thấy ở góc nhà có chiếc ô ướt sũng, giày của Nhan Nặc cũng dính nước mưa, trong lòng thấy thoải mái. bước vào phòng bếp, quả nhiên Nhan Nặc bận rộn nấu nướng, bất ngờ ôm chặt từ phía sau, hôn lên vành tai , hỏi: "Hôm nay lại ra ngoài à? Mưa to thế mà cũng chú ý chút." Từ "lại" nghe rất nặng nề, dường như có hàm ý.

      Nhan Nặc ngẩn người, bàn tay thái rau dừng lại, ngẩng đầu cười : "Dù sao cũng phải mua đồ ăn mà."

      Tần Phóng buông ra, nụ cười mặt dần biến mất, để lại mình ở đó: " tắm nước nóng cái ."

      Nhan Nặc định gọi để gì đó nhưng thể lên tiếng.

      Lúc ăn cơm tối, hai người đều tỏ thái độ khác thường, ai gì cả. Tần Phóng yên lòng, mãi gắp thức ăn, mặt chút biểu cảm nhìn Nhan Nặc, rốt cuộc nhịn được, bèn : "Lâu như vậy rồi mà ta vẫn chưa khỏi sao?"

      Nhan Nặc nhìn thẳng vào , giọng có vẻ vui, : "Tổn thương gân cốt mất cả trăm ngày, sao có thể khỏi nhanh như vậy được?"

      Tần Phóng cười nhạt rồi ném đũa xuống, mặt sầm lại gì.

      Nhan Nặc cũng bực mình, cau mày, hơi lớn tiếng: " đừng có như vậy được ?"

      " nên làm thế nào? Nhìn bạn hằng ngày tới chăm sóc bạn trai cũ, trong lòng phải vô cùng vui vẻ hay sao?" Tần Phóng lạnh lùng trừng mắt. " xin lỗi, phải người như vậy, làm được. Chẳng qua ta muốn dựa vào việc bị thương để níu kéo em, lẽ nào em nhận ra sao?"

      Nhan Nặc mím môi, từ từ đứng dậy, vừa dọn bát đũa vừa : " hiểu à? Nếu phải em quá dứt tình, quá coi tình hình lúc đó của ấy ấy bị chảy máu dạ dày mà mất lái, suýt nữa mất mạng. Bây giờ em rất hối hận, thể hiểu cảm xúc của em chút được sao?"

      "Được, hiểu em, nhưng ai hiểu cho ?"

      Tần Phóng sầm mặt lại nhìn nữa, cầm tấm áo vắt sofa rồi đạp cửa ra ngoài.

      Nhan Nặc sững sờ hồi lâu mới phản ứng lại. Tần Phóng tức giận, phải đơn giản chỉ là giận dỗi, lần này là để ý thực . Có điều, đặt mình vào hoàn cảnh của có ai để ý cơ chứ? Trừ phi , như vậy mới cảm thấy có chuyện gì.

      Nhưng có cách nào chứ?

      Hôm Đoàn Dịch Sâm tỉnh lại, bác sĩ hỏi: "Xin hỏi ai là Tiểu Nặc? Có phải là người nhà của bệnh nhân ? Lúc bệnh nhân hôn mê chỉ gọi tên người này, bây giờ tỉnh lại cũng chỉ muốn gặp người này."

      Lúc đó biết phải làm như thế nào, quay đầu sang nhìn Tần Phóng, vẻ mặt của cũng còn tự nhiên.

      vào phòng bệnh, Đoàn Dịch Sâm mở to mắt, chuyện được nên nhìn mỉm cười: "Sao thế?... Sao mắt lại đỏ hoe như thỏ con thế này?..." câu ngắn ngủi mà đứt quãng ra hơi khiến người nghe cảm thấy khó chịu.

      kìm nén được cảm xúc, nghẹn ngào : " còn được sao? Còn phải vì ? Biết mình khỏe mà còn dám lái xe? muốn đùa với mạng sống sao hả?"

      "Là tốt, khiến mọi người phải lo lắng." cười nhạt, hình như nhớ tới điều gì đó, muốn ngồi xuống, quên mất mình vừa phẫu thuật xong, mới cử động cái mà toàn thân đau nhói.

      lo quá, vội vàng : " đừng đứng lên, muốn lấy cái gì , em lấy giúp ."

      Ánh mắt tối lại, mấp máy môi, chua chát : "Cái túi... quà... có phải... mất?"

      cảm thấy trong lòng xót xa, hạ giọng an ủi: "Đừng lo lắng, mọi thứ đều tốt, vì thế cũng phải khỏe lại, biết chưa?"

      Trong túi quà có loạt búp bê vải làm bằng thủ công rất đáng , còn có cái hộp đựng chiếc chuông gió làm bằng vỏ sò, nhưng do xe bị va chạm mạnh nên vỡ.

      Chiếc chuông gió ấy, khi muốn có, giống như tình của Đoàn Dịch Sâm, chỉ có thể nhìn như nhìn món đồ xa xỉ mà thể có được.

      Bây giờ bọn họ chính là chiếc chuông gió vỡ, dù quá khứ có đẹp đến mấy vẫn đầy vết thương.
      biết Tần Phóng sợ biết chừng mực mà mềm lòng, quay lại với Đoàn Dịch Sâm, nên trách giận mình.

      cần thời gian, ít nhất trong lúc Đoàn Dịch Sâm dưỡng thương, muốn dễ chịu chút, nỡ nhẫn tâm.

      Nhan Nặc ngồi ở phòng khách cả đêm, suy nghĩ cả đêm, Tần Phóng về nhà, bên ngoài trời vẫn mưa to, đâu rồi?

      Thực ra Tần Phóng đâu xa, lái xe vòng quanh khu nhà rồi trở về dưới tầng, ngồi hút thuốc, điện thoại ở ghế phụ rung lên, cầm lên xem người gọi tới rồi tắt . lúc sau, điện thoại lại kêu, tâm trạng rối loạn, tắt luôn máy rồi dựa vào ghế, để bóng đêm đơn xâm chiếm mình, nơi nào đó trong trái tim đau nhói, biết là vì sao và sợ mình mất cái gì, sợ mất Nhan Nặc, cảm giác thất bại khiến phát điên.

      Sáng sớm, mưa tí tách cả đêm ngừng, bầu trời trong xanh.

      Ánh mặt trời chiếu chói mắt khiến Tần Phóng tỉnh dậy. nheo mắt, vươn vai rồi dừng lại bởi nhìn thấy Nhan Nặc ra từ cửa chính.

      nắm chặt điện thoại di động, cố gắng kìm chế, nhắm mắt lại để bình tĩnh. về nhà thay quần áo rồi vội vàng đến công ty.

      Ở Tần thị, hôm nay từ cao tới thấp đều nơm nớp lo sợ vì sếp như ăn phải thuốc nổ rồi phun lửa khắp nơi, quản lý các cấp ai cũng bị mắng, nếu có việc gì quan trọng ai dám bén mảng tới văn phòng của sếp nửa bước.

      "Cậu chủ." Ngoài cửa vang lên tiếng của thư ký Lâm, này là người của ông Tần sai về nước giúp đỡ chỉnh đốn lại Tần thị.

      "Vào !" Tần Phóng thản nhiên .

      Vừa vào cửa, nhìn thấy Tần Phóng với vẻ mặt tối sầm, thư ký Lâm cũng đoán ra tâm trạng tốt, chẳng phải vẫn là vì việc xảy ra tối qua sao, đưa mấy bản báo cáo cho Tần Phóng, sau đó bắt đầu với Tần Phóng về các kế hoạch tiếp theo, nhưng hồi lâu mà Tần Phóng phản ứng gì, lo lắng hỏi: "Cậu chủ?"

      "Gì thế?" Tần Phóng như sực tỉnh, thấy thư ký Lâm lo lắng, xoa xoa vào mũi để xua cảm giác mệt mỏi, chán chường sau đêm ngủ rồi xin lỗi : "Tôi hơi mệt, việc nào có thể xử lý trước được cứ xử lý, còn thể xử lý được chờ tôi về rồi tính sau." xong, liền đứng dậy, đẩy ghế ra ngoài.

      Lúc chờ đèn đỏ, cửa hàng áo cưới đối diện bên đường dỡ hàng, Tần Phóng nhìn về phía tủ kính, những chiếc áo cưới được thiết kế tinh xảo thu hút ánh nhìn của người qua đường, nó là biểu tượng cho niềm hạnh phúc của người phụ nữ.

      tự hỏi nếu Nhan Nặc mặc áo cưới thế nào nhỉ? Nhất định rất đẹp.

      Hành động còn nhanh hơn cả suy nghĩ, trong chớp mắt đứng trước cửa hàng áo cưới. nhân viên nhiệt tình mời vào trong, mang trà nóng cho : " chuẩn bị kết hôn ạ? Có thích kiểu dáng đặc biệt gì ? Cửa hàng chúng tôi có đầy đủ các kiểu mới nhất để lựa chọn."

      Tần Phóng đón lấy cuốn catalogue áo cưới, thờ ơ lật xem những bộ lễ phục rực rỡ, nhưng trong đầu lại nghĩ tới chuyện giữa và Nhan Nặc.

      " ơi? ơi?"

      Tần Phóng ngẩn người, đặt cuốn catalogue xuống, cúi thấp người : " xin lỗi, bây giờ tôi chưa cần." Chọn áo cưới phải có dâu chọn cùng mới có ý nghĩa, chẳng phải như thế mới thông cảm cho nhau sao? Tần Phóng làm sao mà làm được chứ? Bảo từ bỏ Nhan Nặc nghìn lần, vạn lần cũng được.

      Dường như nghĩ thông suốt, vội vàng rời cửa hàng áo cưới, về phía bệnh viện trung tâm.

      Nhưng chẳng bao lâu sau phủ nhận ý nghĩ của chính mình, thấy ngực hơi đau, sao ánh mặt trời lại chói mắt đến thế?

      im lặng tựa vào dưới gốc cây hòe già trong bệnh viện, ánh mắt yên lặng nhìn hai người bãi cỏ phía xa xa.

      Nhan Nặc đỡ Đoàn Dịch Sâm tản bộ trong hoa viên, hai người đều mang vẻ mặt thản nhiên, tươi cười, ánh mặt trời chiếu soi người họ, ánh nắng vàng chuếch choáng, vô cùng dịu dàng. Tần Phóng có cảm giác bị đẩy ra ngoài thế giới của họ, giống như tình cảm sâu đậm của họ hôm ở phòng bệnh, những người biết còn tưởng rằng bọn họ mới là tình nhân, còn - Tần Phóng - chỉ là người qua đường. Bọn họ từng là tình nhân, từng có ba năm nhau say đắm, cho dù chia tay, nhưng Nhan Nặc lại giấu tình cảm ấy sâu trong lòng, đó là thế giới mà người có tên là Tần Phóng bao giờ chạm đến được.

      Đoàn Dịch Sâm gì đó khiến Nhan Nặc cười vui, để lộ hàm răng trắng muốt, hai má lún đồng tiền xinh xinh.

      Tần Phóng rất khó chịu trong lòng, nhíu mắt lại, gọi điện, : "Là , em ở đâu?"

      Đầu máy bên kia, Nhan Nặc giật mình, lúc lâu sau mới chậm rãi : "Em... em ở bệnh viện, có việc gì ?"

      "Ừ." Giọng Tần Phóng đều đều, bình thản: "Khi nào em về? thấy thoải mái lắm."

      Nhan Nặc giật mình, lo lắng hỏi: " làm sao vậy? bệnh viện chưa?"

      " . Em thừa biết thích bệnh viện, em có thể về ngay được ? chờ em." bướng bỉnh chỉ vì câu trả lời.

      Nhan Nặc cúi xuống nhìn Đoàn Dịch Sâm, chơi đùa với mấy đứa , ngẫm nghĩ rồi : " lát nữa em mới về được, ở nhà nghỉ ngơi chút ."

      " biết rồi." Tần Phóng cúp máy, nét mặt chút biểu cảm, ánh mắt vẫn nhìn về phía họ.

      Ban nãy trời vẫn nắng, bỗng nhiên lại có mưa phùn, giống như tâm trạng của Tần Phóng, nắng bỗng chuyển mưa.

      Mọi người đều nhanh bước chạy , chỉ có Tần Phóng lẳng lặng đứng đo nhìn Nhan Nặc vừa bật ô vừa cẩn thận phụ giúp Đoàn Dịch Sâm trở về phòng bệnh. thấy thất vọng, mình đúng là tên ngốc, câu chuyện cười.

      biết đứng dưới mưa bao lâu nữa, chỉ cảm thấy người như đóng băng, dường như cái lạnh xuyên thấu quần áo chạm đến tâm hồn, làm cho tê tái.

      Sau đó, cảm thấy người lúc nóng lúc lạnh, rất khó chịu, cơ thể, trong lòng, mọi thứ đều cảm thấy lạ lùng.

      Mơ màng mở mắt ra, thấy Nhan Nặc giúp lau mồ hôi, thay túi chườm. Thấy tỉnh lại, cầm tay khẽ hỏi: " còn khó chịu ? Sốt đến chừng này rồi. có muốn ăn chút gì , em nấu cháo rồi?" dừng chút rồi : "Hay muốn ăn vằn thắn?"

      Tần Phóng đẩy tay ra, mặt nhăn lại, chua xót : " muốn ăn gì hết, em cần quan tâm." Cổ họng khô rát, nóng như lửa đốt, hóa ra là bị sốt.

      Nghe giọng là biết vui, tưởng vẫn giận chuyện sáng nay nên nhẫn nại khuyên: "Bác sĩ kê đơn rồi, ít nhiều cũng phải ăn chút, nếu dạ dày khó chịu. Nếu hạ sốt phải bệnh viện."

      Tân Phóng cũng để ý, mặt lạnh tanh : " , chỗ nào cũng !"

      Nhan Nặc đứng sững ở đó, biết phải làm thế nào trước lạnh lùng, xa cách của Tần Phóng. tự đứng dậy, được bước lại ngã xuống giường, người mệt mỏi còn chút sức lực, bệnh tới như núi đổ, cuối cùng Nhan Nặc và Phương Lỗi cùng đưa vào viện, sốt gần bốn mươi độ.

      Nhan Nặc vô cùng lo lắng, ràng buổi sáng còn khỏe, sao chỉ chớp mắt bệnh nặng thế này? Nhưng Tần Phóng chịu gì với , ánh mắt nhìn đầy vẻ xa lạ, trong lòng cảm thấy hoảng sợ, nhưng biết nên làm gì lúc này. cũng biết vì sao cảm thấy khó chịu, có lẽ nên ít đến thăm Đoàn Dịch Sâm hơn, dù sao cũng phải để ý tới cảm giác của .

      Nhưng Tần Phóng cho cơ hội, tiếng rời khỏi bệnh viện, cũng may có Phương Lỗi gọi điện báo tin cho : "A Phóng muốn ở chỗ thời gian, có phải hai người giận nhau ?"

      "Vậy phiền chăm sóc ấy." thêm gì nữa, coi như thừa nhận.

      Chiến tranh lạnh giữa đôi tình nhân chính thức bắt đầu.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 41

      Lại buổi sáng có nụ hôn chào buổi sáng. Nhan Nặc cảm thấy thói quen thực là việc đáng sợ, từ trước tới giờ Đoàn Dịch Sâm chiều ngọt ngào như mật, cuối cùng phát ra mọi thứ đều chỉ là trống rỗng, chẳng qua chỉ là nhờ phúc của người khác mà thôi, sau đó đau đớn trốn vào góc ngồi tự mình liếm vết thương, vết thương dù có chữa trị thế nào vẫn còn sẹo, vì thế từ chối tình , từ chối dần thành quen, nhưng ngờ Tần Phóng xuất . xấu tính, bá đạo, nhưng lại lòng dạ với , giống như đám lửa làm tan chảy băng giá trong tim , trái tim vì thế mà mở cửa, sau đó dần dần quen với cuộc sống có đầy hình bóng của . Thích cười, thích giận, thích làm nũng, buồn bực, nhớ từng bộ dạng của , mặc dù chưa bao giờ ra, nhưng biết, . Vì thế buổi sáng thức dậy, thấy bên gối trống trải trong lòng lại dội lên cảm giác thất vọng, gần đây những sớm về muộn mà ngay cả nụ hôn lúc sáng sớm và tối khuya cũng còn nữa.

      Nhưng Nhan Nặc thể hờn giận vì lạnh lùng của , biết trong chuyện này có trách nhiệm rất lớn. làm việc quá đáng còn khó có thể mở lòng bao dung, giữa hai người xảy ra vấn đề chưa bao giờ là chuyện của người cả. Vì thế, vì Đoàn Dịch Sâm mà hai người cãi nhau trận to nhất từ trước tới giờ.

      Nhan Nặc vô thức bật dậy khỏi chăn, quên cảm giác đau đớn, dậy đánh răng rửa mặt lúc soi gương sợ hãi khi nhìn thấy chính mình, nhiều ngày lo lắng chạy ngược xuôi, cơ thể mệt mỏi, tóc tai khô xơ, da mặt sạm , lại còn thêm hai mắt gấu trúc thâm quầng nữa chứ, thể thê thảm hơn được nữa. Đột nhiên nhớ ra, dường như từ hôm Tần Phóng sang phòng đọc sách ngủ tới giờ, chưa bao giờ ngủ ngon giấc.

      Vào bếp nấu nồi cháo , bác sĩ Đoàn Dịch Sâm hồi phục rất nhanh, có thể ăn bình thường.

      Đột nhiên điện thoại trong túi đổ chuông, vội ấn nút nghe nghe thấy tiếng trẻ con "oe oe" ở đầu bên kia, giọng Tư Thần vừa cười: "Cái đồ xíu này chịu rời tớ tí nào, gọi điện thoại cũng được."

      Nhan Nặc liền chau mày: "Để con nuôi tớ ở bên cậu ngày ngày cậu còn muốn gì nữa? Cậu phải biết hài lòng chứ?"

      Liễu Tư Thần bật cười hi hi, thể tự hào của người mẹ: "Ừ, có bảo bối nhà tớ ở đây tớ chẳng cần gì nữa."

      "Vì thế ngay cả Vũ Triết cầu hôn cậu cũng từ chối hả?" Nhan Nặc vừa nghịch dây đeo điện thoại vừa đả kích ấy.

      "Có con rồi ấy mới đối tốt với tớ, tớ cóc thèm." Liễu Tư Thần bất mãn rồi quay sang : "Ai da, cái cậu này, tớ gọi đến để thẩm vấn cậu, ai biết đâu lại bị cậu dụ ngược lại, đúng là..."

      Nhan Nặc tắt bếp, vừa múc cháo vào cặp lồng vừa hỏi: "Muốn thẩm vấn gì tớ?"

      " hỏi chuyện cậu với Tần Phóng thế nào? Hai người vẫn chưa làm lành à? Tớ nghe ngày nào ấy cũng tiệc tùng, lại đâu có thiếu tiền, mượn rượu giải sầu còn làm gì nữa đây?"

      Nhan Nặc nắm chặt tay lại, cười đau xót: "Tớ cũng biết, bây giờ dường như tớ làm gì cũng sai, làm gì cũng đúng, người cứ mơ hồ như con ruồi ngu ngốc."

      "Vậy nếu Đoàn Dịch Sâm muốn nối lại tình xưa với cậu, cậu có đồng ý ?" Liễu Tư Thần thờ ơ hỏi.

      Nhan Nặc nghĩ gì mà trả lời ngay: "Đương nhiên là bao giờ, tớ và ấy chỉ là bạn bè, nếu muốn quay lại tớ quay lại từ lâu rồi, đâu cần đợi đến vụ này chứ."

      Liễu Tư Thần phân tích thẳng thắn: "Vậy là được rồi còn gì. Bây giờ cái tên họ Tần ấy chỉ lo cậu bỏ, chỉ cần cậu có ý đó có sẩm đánh cũng chia cắt được hai người, cứ bình thường xoắn cái gì chứ?"

      "Nếu mà đơn giản thế tốt, cậu cũng biết đấy, Đoàn...

      ấy bị tai nạn ít nhiều cũng có liên quan đến tớ, tớ cảm thấy làm gì đó vì ấy, tớ mới yên tâm..."
      Liễu Tư Thần thở dài: "Thực ra nghĩ lùi tí, cậu thấy làm như thế càng tàn nhẫn sao? So với việc cho Đoàn Dịch Sâm hy vọng dứt khoát nhanh chóng còn hơn, như thế tốt cho tất cả mọi người. Còn về cái tên họ Tần, thời buổi này còn kiểu phụ nữ e thẹn nữa rồi, ấy ngại ngùng, sao cậu chịu nhường trước ? Haizz, bảo bối lại quấy rối, tớ dỗ nó , cậu cứ nghĩ kĩ nhé..."

      Sau khi cúp máy, Nhan Nặc cứ nghĩ mãi câu hỏi của Liễu Tư Thần, dường như hiểu ra điều gì đó.

      Lúc này vang lên tiếng mở cửa.

      ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Tần Phóng, đối phương lại quay thương tiếc, đột nhiên lấy dũng khí, nghiến răng : "Em nấu cháo, có muốn ăn bát ?" Được rồi, chấp nhận cúi đầu trước.

      Tần Phóng mở to mắt, tưởng tai mình nghe nhầm, buột miệng "Ừ". Nhưng vừa xong, lại nhìn thấy cái cặp lồng chướng mắt, nghĩ lại những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, ánh mắt lạnh tanh, giọng lạnh lùng : " đói, em ăn ." Rồi lại về phòng, dường như muốn trốn tránh điều gì.

      Nhan Nặc thở dài, như thế này vẫn được sao?

      biết, thực ra trong lòng Tần Phóng hối hận lắm rồi, ngừng mắng mình tự cao như thế để làm gì, người ta bảo ăn cháo ăn cháo , có khi còn có thể cầm tay mà hôn nữa, chỉ có trời mới biết mấy ngày qua sống như thế nào, bản thân cứ cố chấp chịu làm hòa, rồi lúc nào cũng lo lắng người ta đối tốt với người khác rồi mềm lòng, cả ngày cứ lo lắng, bây giờ khó khăn lắm ấy mới chịu mềm lòng, còn kiêu cái gì chứ?

      Nhưng đợi khi nghĩ kĩ và ra ngoài phòng Nhan Nặc rồi.

      biết Nhan Nặc thăm Đoàn Dịch Sâm, chửi thề cái, đấm cửa, tay đau, tim càng đau hơn. Bất giác lại nhớ hôm Đoàn Dịch Sâm tỉnh dậy, Nhan Nặc chạy tới ôm ta khóc lóc ngắn dài, hiểu cảm xúc trong lòng mình như thế nào nữa, nhen cũng được, phong độ cũng được, nhưng thích hai người họ gặp nhau, chỉ cần nghĩ thôi khó chịu lắm rồi, lẽ nào hai người cứ tiếp tục cuộc sống nóng cũng chẳng lạnh này mãi sao?

      Nhan Nặc đến bệnh viện, trong lòng rất lo lắng, trước khi vào bệnh viện còn cố gắng điều chỉnh tâm trạng để nhìn mình có tinh thần chút. Giờ này bác sĩ kiểm tra cho Đoàn Dịch Sâm xong, hôm nay tinh thần rất tốt, mặc áo bệnh nhân, ngả lưng ghế tựa, thấy Nhan Nặc vào, mỉm cười, khóe mắt nếp nhăn mờ mờ, khiến gương mặt xanh xao trông cũng đến nỗi tệ.

      Nhan Nặc ngồi xuống múc cháo đưa cho , sau khi đón lấy, mỉm cười, ngoài miệng thế nhưng trong lòng lại nghĩ khác: "Thực ra em cần ngày nào cũng tới đâu, khỏe hơn nhiều rồi, hơn nữa ở bệnh viện cũng có hộ lý chăm sóc, rất tiện."

      "Chúng ta là bạn bè, còn khách khí với em làm gì? Em nấu cũng hợp khẩu vị của ..." khựng lại, thấy mình sai: "Ý em là..."

      Đoàn Dịch Sâm rất hiểu ý nên giả vờ nghe thấy, ăn miếng cháo rồi : "Ngon, hợp khẩu vị thanh đạm của ."

      Nhan Nặc mỉm cười : " thích là được rồi, em cũng hy vọng mau chóng khỏe lại."

      Đoàn Dịch Sâm than thở: "Lâu lắm rồi nghỉ ngơi, coi như là nghỉ dài kì vậy."

      Hai người từ tốn chuyện, phần lớn những chuyện ngày xưa, Nhan Nặc cũng cảm thấy ngại ngùng, chỉ là chốc chốc lại lơ đãng.

      Ánh mắt Đoàn Dịch Sâm cụp xuống, khẽ : "Có tâm à?"

      Nhan Nặc ngại ngùng lắc đầu, cũng cho biết mình nghĩ gì, hỏi: "Ban nãy đến đâu rồi?"

      " đến chuyện mấy chị em trong khoa mình cùng ăn buffet, mới biết em thế này mà ăn khỏe thế."

      Nhan Nặc chau mày, chun mũi, cười: "Bị em làm cho phát hoảng à? Ở kí túc em có biệt danh là dạ dày to mà, có điều em ăn thế nào cũng béo, làm mấy bạn cứ ghen tị với em."

      "Đúng thế, lúc đó nghĩ bình thường thấy con ăn ít lắm, dạ dày bé như dạ dày chim vậy, nhưng mà em khóa dưới này lại khiến mở rộng tầm mắt." Nghĩ lại những chuyện này lòng rất vui, đó là quãng thời gian đẹp trong kí ức, nhưng đột nhiên nhớ ra gì đó, lại khẽ thở dài: "Vì thế chắc em biết khi nghe tin em mắc chứng biếng ăn, đau lòng thế nào, chưa bao giờ giận chính mình như thế."

      Nhan Nặc mở to mắt ngạc nhiên rồi : " vui vẻ sao lại tới chuyện này?..."

      Đoàn Dịch Sâm ngắt lời , từ tốn : "Hôm nay em hãy để hết, luôn muốn với em nhưng tìm được cơ hội. Thực ra chưa bao giờ từ bỏ ý nghĩ làm lại từ đầu với em, hãy tin , thực phải vì Vũ Hàm đâu, nhưng biết chúng ta còn cơ hội nữa rồi, là sai, ngay từ đầu mục đích trong sáng, em hận , giận cũng đúng thôi. Bệnh này của phải , hai ngày, chăm sóc tốt cho bản thân mình nên mới xảy ra chuyện, vì thế em cũng nên vì việc bị thương mà ăn năn hối cải làm gì. có thể nhận thấy gần đây em vui, có cãi nhau với cậu ấy ? Vì à?"

      Nhan Nặc im lặng đáp, khóe mắt đỏ hoe, coi như thừa nhận, trước mặt Đoàn Dịch Sâm dù có che giấu thế nào nữa cũng vô ích, có đôi mắt nhìn thấu lòng người, có lẽ còn hiểu hơn cả chính bản thân .

      Đoàn Dịch Sâm gượng cười: "Có lẽ thực nên trở về, như thế làm phiền tới cuộc sống của em nữa. Cho tới giờ vẫn có ý nghĩ gì khác, chỉ có điều, đó là thực mong em được hạnh phúc, cho dù người mang lại hạnh phúc cho em phải ..." cũng nghĩ, muốn làm gì đó cho , nếu vui vì tồn tại của , vậy lựa chọn cách ra .

      Nghe tới đây, Nhan Nặc nấc nghẹn, nước mắt lã chã, lòng đau đớn khôn tả, Đoàn Dịch Sâm yếu ớt thế này, khiến cảm thấy khó chịu, giống như hôm đó đứng ngoài cửa nhìn qua lớp kính, người lặng lẽ nằm đó, lên tiếng, dường như có thứ tình cảm sâu nặng hơn cả tình , cho dù lúc hận nhất, cũng luôn mong muốn khỏe mạnh, ba năm, phải là ba giây, cũng phải là ba phút, là hơn nghìn ngày ở bên nhau, hai người sớm như người thân rồi.

      Tâm trạng Nhan Nặc rất phức tạp, thậm chí khống chế được cảm xúc của mình, thầm biết rằng, có thứ cảm xúc gì đó thực kết thúc rồi, và có mối quan hệ mới bắt đầu.

      Đoàn Dịch Sâm đưa tay ra nhàng lau những giọt nước mắt khóe mắt , rồi miễn cưỡng mỉm cười: " lớn thế này rồi còn khóc sao? Khiến người bệnh như cũng khó chịu đó, nên làm gì làm , muốn nghỉ lúc."

      Nhan Nặc định gì đó nhưng mở lời được, lặng lẽ thu dọn đồ đạc, lúc ra đến cửa quay đầu lại mà chỉ nấc nghẹn : " nghỉ ngơi , mai em lại đến thăm ."

      "Ừ, được, có điều được khóc nữa nhé, em khóa dưới." Đoàn Dịch Sâm cố gắng biểu tốt chút.

      Nhưng khi Nhan Nặc vừa phòng bệnh chỉ còn mình , là nỗi đơn vô bờ.

      thế giới này có cái gọi là chịu đau cắt tình.

      Thành cũng cam tâm, nhưng nên và phải làm như thế, bởi vì chẳng có việc gì quan trọng hơn việc Nặc Nặc của được hạnh phúc.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 42

      Tần Phóng cảm thấy mình sắp phát điên đến nơi, vốn là người có tính khí bùng nổ, từ trước tới giờ có gì đều thẳng, che giấu gì, có thể mặt đổi sắc mà giải quyết ngon lành khách hàng khó tính, có thể ung dung đối mặt với những hạng mục công việc khó nhằn, có thể lạnh lùng chuyện với những người liên quan đến , nhưng thể nào chấp nhận được việc tiếp tục cuộc chiến tranh lạnh mãi chấm dứt giữa và Nhan Nặc, câu hỏi này cứ dần dần bào mòn tâm trí .

      Nếu trong cuộc đời, mỗi người nhất định phải trải qua kiếp nạn tình duyên, vậy Nhan Nặc chính là kiếp nạn của Tần Phóng, thể trốn tránh và cũng muốn trốn tránh.

      cũng hiểu có số việc thể lòng vòng, khi lòng vòng dễ thắt nút, mà đều do tính khí của gây ra cục diện thể giải quyết được như thế này.

      Điều này có thể trách ai đây?

      "Đếu trách , Nhan Nặc... Nhan Nặc..." Tần Phóng lẩm bẩm rồi lại ngứa cổ uống cạn ly rượu, trước mặt bày đầy vỏ chai, dưới đèn mờ mờ của quán rượu, trán hỗn hợp, nửa là kẹp ngọt, nửa là nỗi đau tình.

      Phương Lỗi thực chịu được nữa, giằng lấy cốc của Tần Phóng rồi bực mình : "Đại ca à, cậu dùng trăm linh tám lý do lôi tôi đến đây để nhìn cậu mượn rượu giải sầu sao? Vô nhân đạo quá đó." Hôm nay thực chứng kiến thế nào là phát điên vì , người này Nhan Nặc chết được, ở bên Tần Phóng suốt buổi tối, màng nhĩ chỉ nghe thấy cậu ta nhắc tới hai từ "Nhan Nặc", nếu người đàn ông mặt lún phún râu này là Tần Phóng tiếng tăm lẫy lừng chắc ai tin.

      Tần Phóng ngửa cằm, hai mắt lờ đờ, nhìn Phương Lỗi cũng thành hai bóng người chồng vào nhau, sau đó cười hi hi rồi vỗ vai : "Cậu đừng coi thường rượu, nó có tác dụng lớn lắm, chí ít có thể khiến người ta quên số thứ nên nhớ." xong đưa tay định giành lấy cốc rượu.

      Phương Lỗi nhanh tay giữ lấy rồi mắng hề khách khí: "Hứ, cậu quên được sao? Sáng sớm tỉnh dậy chẳng phải vẫn nhớ sao? chừng còn nhớ hơn nữa..." Sau đó nữa, có khi Tần Phóng cũng thèm nghe.

      Nhưng ngờ Tần Phóng nửa say nửa tỉnh lại nghe thấy hết, ban đầu là ngạc nhiên, sau đó "ợ" tiếng rồi nửa cười nửa nhìn màu sắc huyền ảo chiếu ra từ đèn neon, cười nhạt: "Đúng thế, thực vốn bày ra trước mắt vô cùng ràng, tôi còn muốn quên điều gì chứ?"

      câu mãi dám hỏi.

      Nhan Nặc, bây giờ người trong tim em là ai? Em có thực ?

      Từ trước tới giờ là người tự phụ, vì thế thua được, trong trận chiến ái tình này, có nửa phần chắc chắn, chỉ có thể đánh đố bằng lòng của mình.

      Phương Lỗi thở dài, giọng điệu nhàng: "A Phóng, đừng uống nữa, chúng ta về , tôi đưa cậu về."

      Tần Phóng đẩy tay ra, cầm cốc rượu lên, ngửa cổ dốc cạn, miệng lung tung: "Muốn về cậu mà về mình, tôi về."

      Bình thường Tần Phóng cao to hơn Phương Lỗi, lại thêm rượu vào nữa nên Phương Lỗi đẩy được, bất đắc dĩ đành bấm số gọi cho Nhan Nặc, muốn đương tới khuyên can xem thế nào nhưng đối phương nghe máy, nghĩ rồi lại bấm số của Lâm Vũ Triết, thế này mới mời được cứu tinh tới đây.

      Gần đây Lâm Vũ Triết về thành phố C bận làm hộ khẩu cho con, lại thêm bạn thân nằm viện nữa nên ở lại thêm mấy ngày, nhận được điện thoại của Phương Lỗi, vội vàng tới ngay.

      Có điều vừa bước chân vào quán bar sặc mùi và rượu, Lâm Vũ Triết chau mày, có con rồi nên phải tu thân tới mức người khác phải giật mình, những thuốc, rượu đụng vào mà ngay cả mấy nơi giải trí như thế này lâu lắm rồi cũng tới.

      Nhìn thấy Tần Phóng người toàn mùi rượu nằm ngả ngớn sofa, tức điên lên, túm lấy cổ áo Tần Phóng sầm mặt lại : "Cậu làm gì thế hả? Bị điên vì rượu hả?"

      Phương Lỗi đứng bên quên chêm vào: "Còn làm gì nữa? phải điên vì tình mà thành ra như vậy sao?"

      Lần này cả Phương Lỗi, Lâm Vũ Triết cũng tha: "Sao cậu khuyên giải cậu ấy hả? Cứ mặc cậu ấy làm loạn thế này sao? Nhìn bộ dạng của cậu ấy xem, say mềm như thế này rồi. Tôi mà là Nhan Nặc, tôi cũng thèm để ý đến cậu ta." Nếu ai là người chuyện tình của ba người này nhất cũng nên tính cả , vì thế mấy lời đả kích thế này nhất.

      Phương Lỗi cảm thấy oan ức định lên tiếng giải thích cho mình Tần Phóng nổi xung, mở miệng với Lâm Vũ Triết: "Dựa vào cái gì mà chọn em? ta có gì tốt chứ? phải chỉ bị tai nạn thôi sao? Em cũng có thể đâm xe, có cái gì to tát lắm đâu... Á, sao lại đánh em?"

      Tần Phóng ôm nửa mặt tức giận nhìn Lâm Vũ Triết, quả đấm vừa rồi đau chết được.

      Lâm Vũ Triết tức đỏ mắt, hận nỗi quả đấm khiến Tần Phóng tỉnh được: "Cậu có giỏi lại lần nữa xem? Mấy câu thế này cậu thích là ra miệng được sao?" Đoàn Dịch Sâm là bạn thân của , Tần Phóng là cậu em để ý chăm sóc từ tới lớn, dù ai xảy ra chuyện, đều cảm thấy khó chịu trong lòng, cũng biết trong lòng Tần Phóng khó chịu về điều gì, cũng có thể hiểu, nhưng tính mạng thể lấy ra làm trò đùa được, điều này khiến những người quan tâm cậu ấy nghĩ gì?



      Phương Lỗi thấy tình hình ổn nên vội vàng cứu vãn: " Lâm, có gì cứ từ từ , A Phóng say rồi, thông cảm cho cậu ấy." Trong lòng Phương Lỗi thầm kêu oan, ràng muốn có thêm người tới giúp đưa Tần Phóng về, sao lại suýt chút nữa đánh nhau chứ?

      "Hứ!"

      Lâm Vũ Triết hất tay đẩy Tần Phóng nằm xuống sofa, vòng xung quanh tìm được hai cốc nước lạnh giội thẳng vào mặt Tần Phóng: "Thế này tỉnh chưa? Tỉnh rồi mau theo tôi về! Có gì hết ra cho ràng." xong, mặc kệ Tần Phóng tức giận phản kháng, và Phương Lỗi vội kéo Tần Phóng ra khỏi quán bar.

      Sau khi từ bệnh viện về, tâm trạng Nhan Nặc luôn khủng hoảng, mình mấy vòng phố sau đó bước vào siêu thị cao cấp, rồi lại từng vòng từng vòng trong đó, mua đầy xe đồ, sau đó bắt xe về nhà, lên tầng, người ướt đẫm mồ hôi.

      Về tới nhà thấy Tần Phóng vắng, cảm thấy thất vọng, nhìn đống thực phẩm mua về mà cười chua chát, lẽ nào bản thân phải tự sướng hết hay sao?

      cũng có tâm trạng nấu nướng gì, mệt mỏi bước vào phòng tắm, hơi nước mơ màng phủ khắp phòng nhưng hình ảnh trong gương lại ràng hơn bao giờ hết.

      Vì thế ghét từ "lựa chọn", bởi vì muốn làm tổn thương bất cứ ai.

      Vừa đẩy cửa phòng tắm bước ra, chênh lệch giữa nóng và lạnh khiến rùng mình, buông mình xuống giường, cảm giác giống như nhiều đêm trước, khi giải quyết được việc gì đó vùi đầu vào ngủ, sau đó hy vọng khi tỉnh dậy có thần bóng đêm xử lý mọi vấn đề cho , mặc dù biết suy nghĩ này rất ấu trĩ nhưng khi gặp vấn đề người ta khó tránh khỏi việc chạy trốn.

      Nhan Nặc trở mình ngủ được, rồi lại mệt mỏi bò dậy, ngồi vào bàn lấy mảnh giấy định tô vẽ gì đó bất ngờ rút ra tấm ảnh.

      Đó là lần đầu tiên và Tần Phóng chụp chung, cả hai cười có phần cứng đơ, có phần ngại ngùng.

      Khi đó cả hai người đóng giả tình nhân, và sau này trở thành tình nhân thực , có lẽ đây là số trời.

      Nghĩ tới chuyện này Nhan Nặc lại bật cười, mau chóng viết đằng sau tấm hình: "Ngốc ạ, người em chọn là ."

      ngẩng đầu lên thấy hộp ước nguyện của mình đặt bên góc bàn, liền mở hộp nhét tấm ảnh vào nhưng lại có thêm phát mới, khiến vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, vừa giận vừa buồn cười, vừa cảm động.

      Từng tấm từng tấm, từng tờ từng tờ, từng câu từng câu, nét bút thô kệch, phải chữ của mà là chữ của Tần Phóng.

      Tại sao phải chiến tranh lạnh? ghét chiến tranh lạnh.

      Nhan Nặc, em.

      cho phép em nhớ ta nữa, em là của .

      Nhan Nặc, chúng ta làm hòa , hy vọng ngày mai tỉnh dậy chúng ta lại vui vẻ như ngày xưa.

      Nhan Nặc, cả cuộc đời chỉ là em, chỉ có em, chỉ em.

      Bất giác, nước mắt rơi lã chã.

      Cái tên ngốc này...

      Có thứ tình cảm lặng lẽ bước vào cuộc sống của bạn, ầm ĩ, cũng bám lấy bạn, nó như dòng nước nhàng chảy vào linh hồn bạn, đợi khi bạn phát ra bám sâu mọc rễ, thậm chí là thành cây cổ thụ trong tim bạn, thể nhổ , chúng ta thường gọi đó là tình bền lâu.

      Điều này có lẽ là cách giải thích tốt nhất cho chuyện tình của Nhan Nặc và Tần Phóng, cho dù trong đó cũng có sóng gió, có khổ đau, có va chạm nhưng sư tử vẫn dùng bá đạo, lòng, kiên nhẫn của để chờ đợi, chinh phục người huấn luyện thú thuộc về , bây giờ cả hai cần nhất chính là tin tưởng lẫn nhau.

      Nhớ lại những gì xảy ra vài năm qua, Nhan Nặc cảm thấy dường như mình trải qua giấc mơ rất dài, hiểu rằng người giúp đặt dấu chấm hoàn mỹ chỉ có thể là Tần Phóng - tên ngốc nghếch thích gây chuyện. Đột nhiên rất nhớ, rất nhớ .

      Nhan Nặc quay sang nhìn đồng hồ, hơn mười giờ đêm nhưng Tần Phóng vẫn chưa về, là bận việc công ty, hay muốn gặp ?

      Cứ nhớ tới cảm giác xa lạ, xa cách lúc sáng nay, khi hai người đối mặt với nhau, lại thấy khó chịu, nếu như khiến khó chịu vậy nên là người giải quyết khúc mắc này.

      mở túi, lấy điện thoại gọi cho , mới phát ra có vô số cuộc gọi nhỡ, đều là của Phương Lỗi, băn khoăn định gọi lại nghe thấy tiếng chuông cửa, vội chạy ra phòng khách, từ lỗ cửa nhìn ra thấy bóng ba người đàn ông quen thuộc, vội vàng mở cửa để họ vào.

      " ấy sao thế? Mọi người uống rượu à?" Nhan Nặc ngửi thấy mùi rượu nồng nặc người họ.

      "Đúng ra là mình A Phóng uống rượu, tụi chỉ cùng thôi." Phương Lỗi bực dọc lắc đầu, rồi cùng Lâm Vũ Triết dìu con người cao to này vào phòng khách, đặt xuống sofa, sau đó xoa bóp tay chân Tần Phóng cho dãn gân cốt, đôi mắt khẽ nheo lại, than thở: "Cái tên này, bao năm rồi em thấy cậu ta uống say thế này..." Giọng trầm xuống vì Lâm Vũ Triết nháy mắt ra hiệu với , nhìn theo, Nhan Nặc cẩn thận tháo giày cho Tần Phóng, rồi kê gối, lau mồ hôi, biết có nghe thấy .

      Cũng đúng, có số việc người ngoài như các nên nhúng tay vào.

      Lâm Vũ triết vỗ vai Nhan Nặc, thở dài: "Đợi A Phóng tỉnh rượu hai đứa nên chuyện với nhau, trong chốc lát quen được, em bỏ qua cho nó."

      Nhan Nặc ngẩng đầu cười, cảm kích : "Vâng, cảm ơn hai người chăm sóc ấy giúp em, bây giờ muộn rồi, hai về nghỉ , có em chăm sóc ấy là được rồi."

      "Vậy tụi về đây." Lâm Vũ Triết và Phương Lỗi gật đầu, rời khỏi căn hộ của Tần Phóng.

      Nhan Nặc vào phòng tắm lấy khăn nóng ra, ngồi bên ghế định đắp lên trán cho , ai ngờ Tần Phóng lại nổi tính trẻ con hất tay ra, còn quay mặt sang bên, mắt nhắm nghiền, biết là say hay tỉnh.

      Nhan Nặc thấy phiền, cười hì hì : "Là say hay giả vờ say thế?" Im lặng lúc, Tần Phóng ậm ừ tiếng, Nhan Nặc lại cười: " là em coi như nghe thấy đó, haizz, bây giờ chúng ta cho nhé, sau này chúng ta xảy ra chuyện gì mà cãi nhau, nếu tức giận người giận còn người tuyệt đối được giận, nếu giận cũng coi như , được để đến ngày thứ hai mới tính sổ, có đồng ý ?"

      Có điều Tần Phóng vẫn lên tiếng, ngoảnh mặt , úp vào lưng ghế, hơi thở ngắt quãng.

      Nhan Nặc cố nén cơn giận, chầm chậm đứng dậy, mới quay người bị kéo mạnh vào vòng tay ấm áp, cựa quậy được.

      Tần Phóng vùi đầu vào khe cổ dụi dụi, hơi thở nóng bừng phả vào tai rồi lan tới tận tim, từng đợt hơi nóng từ cơn ngứa, giọng trầm trầm vang lên bên tai : "Nhan Nặc, đừng , đừng rời xa ..."

      Nhan Nặc gỡ tay ra, giả vờ tức giận, vừa đẩy vừa : "Ác nhân phải tố tội trước, là ai làm ngơ ai trước?"

      "Ban nãy em vừa ... sau này..." Tần Phóng ôm chặt hơn, bỏ qua những hờn giận, giọng có chút hoài nghi, thiếu tự tin: "Nhưng luôn cảm thấy chúng ta có sau này..." Giữa hai người có quá nhiều thứ chắc chắn, người đàn ông đó ở sau trong kí ức của , cho dù có cố gắng thế nào, dường như đều thắng nổi trận chiến này, chẳng có chút chắc chắn nào, đến tức giận, thực ra giận bản thân mình hơn.

      Nhan Nặc ngẩng lên, chậm rãi : "Vậy được thôi, nếu chúng ta còn sau này nữa ngày mai em chuyển , thấy em càng đỡ phiền."

      Gương mặt Tần Phóng lập tức xanh xao, gào lên: "Em cái gì thế hả? đồng ý, đồng ý, đồng ý, đồng ý." Chỉ cần giữa họ thực còn hy vọng nữa rồi.

      Nhan Nặc bật cười thành tiếng, quay lại, hai tay ôm mặt Tần Phóng, đôi mắt nhìn vào đôi mắt : "Đồ ngốc!"

      Tần Phóng sững người nhìn , dường như chưa kịp thích ứng với thái độ thay đổi trăm tám mươi độ của Nhan Nặc.

      Nhan Nặc bực mình véo má , mỉm cười: "Đồ ngốc, em , ở đây, em còn có thể đâu nữa chứ?"

      "Vậy em và ta..."

      "Giờ là lúc nào rồi còn chuyện ấy? Em và ấy hai năm trước chia tay rồi, nếu thực quay lại cần đợi tới lúc này, đều do suy nghĩ lung tung thôi, lẽ nào muốn em và ấy quay lại với nhau thế sao?"

      "Đương nhiên là rồi." Tần Phóng vội phản đối ngay, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, bởi vì chính miệng ấy ra, và người ta thể nào có khả năng nữa.

      "Phải hay cũng chẳng sao, dù sao có người ngày nào mặt cũng sưng sỉa nhìn em thấy ngứa mắt, ngày mai em cứ chuyển ... Ừm..." Nhan Nặc chưa hết câu Tần Phóng hôn .

      "Để xem em còn dám muốn chuyển nữa ?" Tần Phóng thay đổi thái độ, lắc mình cái liền biến thành sư tử khí thế.

      Nhan Nặc cũng sợ , chống nạnh đáp: "Em cứ đấy, làm gì được em?"

      cười gian xảo, rất bá đạo : "Có thể làm gì được à? Làm thế này..." Sau đó hôn mạnh.

      "Đúng rồi, ông gọi điện cho em đấy."

      "Ông? Ông gọi cho em làm gì?"

      "Ông hỏi có phải chúng ta chia tay ..."

      "Sau này được chia tay! Nếu em xem giải quyết em thế nào."

      "Hứ, em còn sợ sao? Ông còn nếu chúng ta chia tay, vậy mau kết hôn ."

      "Cái gì? Kết hôn?... Hi hi, em đồng ý lấy rồi à?"

      "Em có câu đó đâu? đừng tưởng bở."

      " biết! coi như em đồng ý! Dù sao em cũng chạy được, ngày mai chúng ta đăng ký."

      " mau tắm , cả người toàn mùi rượu, hôi chết được."

      "Hay ghê, dám chê sao? cứ muốn hun thối em, sao nào?"

      " là đồ vô lại!"

      "Muốn tắm cũng được, nhưng phải có điều kiện."

      "Điều kiện gì?"

      "Hê hê, em phải tắm cùng đại gia đây."

      Sau đó tất nhiên là củi khô bốc cháy, cảnh tượng tuyệt vời, những màn thân mật lâu ngày diễn.

      Nhan Nặc thấy mệt nên ngủ say, Tần Phóng nhàng hôn lên mí mắt , trong đôi mắt là tình cảm sâu sắc diễn tả được.

      Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lấy chiếc hộp gấm trong ngăn tủ đầu giường ra, lấy chiếc nhẫn đeo vào tay Nhan Nặc, rồi cúi người thầm bên tai : "Nhan Nặc, đời này kiếp này, chỉ mình em!"

      tới nơi sâu thẳm, điều quan trọng còn là hình thức, mà là trái tim hai người luôn dựa vào nhau.

      Tháng Năm năm đó, Tần Phóng và Nhan Nặc tổ chức hôn lễ rất long trọng.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Ngoại truyện 1: Hẹn hò

      Trong văn phòng, Tần Phóng chăm chú nhìn màn hình máy tính, ngay cả Phương Lỗi gõ cửa vào cũng biết. Phương Lỗi chau mày, nhàng tới sau lưng rồi hỏi: "Cái tên này, làm chuyện xấu gì thế?..." Còn chưa xong nhịn được mà bật cười, ngón tay chỉ màn hình cười lớn: "Hẹn, hội bảo điển1?"

      [1]: hội bảo điển: tên sách, là loại sách viết về việc hẹn hò của nam nữ.

      Đúng là giữ cho em chút thể diện nào.

      Tần Phóng lập tức tắt web, quay đầu tức giận nhìn Phương Lỗi, nghiến răng đáp: "Cậu gõ cửa cái chết ai?"

      Phương Lỗi nhún vai: "Sếp à, cái này trách tôi được, tôi gõ cửa rồi nhưng sếp nghe thấy thôi."

      Tần Phóng quay ghế về phía Phương Lỗi rồi nhấc chân đạp cái: "Lượn! Đừng liều với tôi!"

      Phương Lỗi nhanh nhẹn né được, ngồi xuống sofa, mắt lại cười: "Nhìn dáng vẻ của cậu đáng thương lắm, có cần tôi truyền cho vài chiêu ?"

      Tần Phóng lườm bực mình : " - cần!" Nhưng Tần Phóng nghĩ lúc rồi tiếp: "Bình thường hẹn hò, các cậu hay đâu?"

      Phương Lỗi cười ngặt nghẽo, đến khi Tần Phóng sắp phát điên đến nơi mới cố gắng nín nhịn, : "Ê, hẹn hò với con mà, chỉ có mấy cái như dạo phố, xem phim, ăn tối dưới ánh nến, ngắm mặt trời lặn, mặt trời mọc, đơn giản quá còn gì." khẽ lắc đầu, tình của con người ba mươi tuổi, lại còn là em của , là Tần Phóng tiếng tăm lẫy lừng, ra chắc ai tin. Cứ nhớ tới trang web mà Tần Phóng vừa vào xem là lại nín được cười.

      Tần Phóng bĩu môi: "Quê mùa." Rồi thèm để ý nữa, suy nghĩ nghiêm túc xem lần đầu tiên hẹn hò chính thức của và Nhan Nặc đâu?

      Vẫn là tới quảng trường trung tâm, ở đây buổi tối rất đông, rất nhiều đôi tình nhân tay trong tay bước .

      Lúc Tần Phóng tới Nhan Nặc vẫn chưa đến, nhìn đồng hồ đeo tay, vậy mà đợi nửa tiếng.

      khoanh tay uể oải ngồi dựa vào thành ghế đá cạnh công viên, nhìn dòng người qua lại, đột nhiên nhớ ra vào dịp Giáng sinh cũng chính tại nơi đây, từ buổi đấu giá ra chỗ này, mình đơn lại, còn nghĩ xem đón ngày này thế nào, sau đó gặp .

      thích đến phát điên, giây phút đó có lý do tin rằng, ngay cả ông trời cũng tác hợp cho họ. Nếu trong thành phố lớn như thế, giữa biển người mênh mông, tại sao họ lại gặp nhau dễ dàng như vậy? phải người dễ từ bỏ, nếu Nhan Nặc lạnh băng, sống khép kín, vậy chính là lửa, có thể làm tan băng chảy, mang lại hạnh phúc cho , hai người vô cùng hợp nhau.

      Bây giờ nhớ lại hôm mời tới nhà , lại buồn cười, làm sao có thể khiến thích được cơ chứ?

      Chớp mắt ngàn năm.

      Dường như mọi thứ đều là định mệnh.

      lấy trong túi áo chiếc trâm cài áo hình cá heo, những ngón tay mân mê hoa văn tinh xảo đó, trong đầu lại chứa toàn hình ảnh Nhan Nặc, cảm giác Nhan Nặc mang cho tới cho giống như cá heo, thông minh, dịu dàng, thân thiện.

      Đột nhiên có người vỗ vai , lập tức nắm chặt chiếc trâm cài, ngẩng đầu lên, Nhan Nặc cười rất tươi nhìn , mặc áo lông vũ màu hạt gạo, khiến cơ thể gầy gò của béo lên chút ít, gương mặt xinh đỏ ửng.

      vội đứng dậy kéo lại gần mình, chau mày : "Trời lạnh, sao em mặc áo ấm vào?"

      Nhan Nặc vừa tức vừa buồn cười, ấn ấn lòng bàn tay và cười: "Chỉ biết em thôi, cũng thế mà? Tay lạnh cóng như băng rồi."

      Tần Phóng ngại ngùng tụt tay lại, gương mặt cũng ửng hồng.

      Nhan Nặc hỏi: " đợi lâu lắm rồi phải ?"

      Tần Phòng trả lời nhanh: ", vừa tới thôi."

      Nhan Nặc bật cười thành tiếng, đôi mắt long lanh nhìn , Tần Phóng bị nhìn mất tự nhiên, khẽ làu bàu: "Nhìn gì thế?"

      Nhan Nặc lắc đầu cười.

      Liên Nguyệt muốn đưa cho danh sách bạn học, hai người vừa chia tay ở quán cà phê gần đây xong, còn sớm hơn thời gian và Tần Phóng hẹn nhau tới mười lăm phút, lúc đó ở đây rồi, làm gì có chuyện vừa tới chứ? Trời đông lạnh giá, bị làm cho cảm động. Có điều muốn bóc mẽ , dù sao đàn ông cũng cần thể diện, chẳng phải sao?

      Nhan Nặc thấy tay trái nắm chặt nên tò mò hỏi: " cầm cái gì thế?"

      Tần Phóng "à" tiếng rồi ngửa tay: "Là cái này. Tặng em, thích ?"

      Nhan Nặc đón lấy nó, nhìn kỹ lại, là trâm cài áo hình chú cá heo sáng lấp lánh.

      Làm sao bây giờ? muốn khóc. Hình như với lần, trong công viên, với thích cá heo, ngờ còn nhớ tới bây giờ.

      Những thứ nhặt từ ngày quen nhau tới giờ lại dồn về trong tim.

      Tất cả mọi người đều , Tần Phóng luôn đối tốt với , cũng chưa bao giờ nghi ngờ điều ấy. kiềm chế được nên ôm chầm lấy , hít hà hơi ấm chỉ mình mới có. Tần Phóng sững lại rồi mặc cho ôm mình.

      lát sau, Tần Phóng thấy mắt hoe đỏ, liền cầm tay hỏi kỹ: "Em sao thế?"

      Nhan Nặc lắc đầu, lau khô nước mắt, miệng mỉm cười, : " sao, chắc là lạnh quá, đóng băng rồi."

      Chỉ là có đóng băng cũng được làm cho ấm áp.

      Tần Phóng nghe thấy vậy mắng mình ngốc, kéo về phía trung tâm mua sắm: ", mau lên, đừng đứng đây nữa."

      Nhan Nặc mỉm cười theo : "Vậy chúng ta đâu đây?" Đột nhiên nhớ tới mấy lời Phương Lỗi tối qua, lần đầu hẹn hò, cứ chờ đợi . Sau đó mới hiểu ý của Phương Lỗi, hơn nữa đoán tất cả chú ý đều do đề ra.

      Dạo phố, xem phim, ăn cơm.

      Hóng gió, ngắm biển, ngắm bình minh.

      thiếu việc gì.

      Hai người vai kề vai ngồi bờ biển, ngắm mặt trời lên, ánh nắng vàng ấm áp rải xuống, ấm áp lòng người.

      vẫn thận trọng hỏi lại: "Có thích nơi này ?" tìm mạng rất lâu mới được.

      còn có thể trả lời thế nào chứ? Thích lắm, hai từ này ra luôn cần suy nghĩ, sau đó vui sướng như đứa trẻ, cũng cười theo, người đàn ông này là...

      Lại là cuối tuần, thời tiết vào hạ, trời bắt đầu nóng.

      Ở bên nhau lâu như vậy nhưng Nhan Nặc phát ra, hẹn hò có đâu chỉ cần là xong, nếu tên ngốc Tần Phóng làm tiếp sáu việc đó, giống như học sinh tiểu học học thuộc bảng cửu chương, nhưng chỉ ghi nhớ có vậy, hiểu cách tính toán.

      Hôm nay, dẫn tới thư viện, hai người thoải mái ngồi dưới điều hòa mát mẻ đọc sách cả chiều, vừa ra nóng nực.

      Nhan Nặc nhăn nhó : "Thời tiết nóng quá!" Thấy vừa qua cầm kem, vui quá liền khoác tay Tần Phóng nũng nịu: "Hay là chúng ta nhà kem , được ?"

      Tần Phóng chau mày, véo má , với vẻ hài lòng: "Đương nhiên được, hôm đó em ăn thùng to, đau bụng làm gì, nhưng sau đó em còn tại cứ để cho em ăn, oan uổng quá, nhất định được dung túng cho em ăn nữa."

      "Em cứ ăn." Nhan Nặc đẩy ra: "Em tự mua."

      Tần Phóng kéo lại, : "Em nghe lời , bác sĩ em chịu lạnh kém, ăn đồ lạnh nhiều tốt."

      Nhan Nặc quay đầu lại, ngang bướng giơ ngón tay lên: "Chỉ ăn cái thôi, mau đồng ý ."

      Tần Phóng cảm thấy bất lực, nhưng nhìn vui vẻ nũng nịu với mình thế này lại mềm lòng, ngăn được : "Được, em đó nhé, được ăn nhiều hơn."

      Nhan Nặc vui vẻ khoác tay "vâng", nụ cười ấm áp đọng mãi gương mặt .
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Ngoại truyện 2: Váy cưới

      Kéo tấm rèm ra, Nhan Nặc xúng xính xách váy cưới chầm chậm bước ra ngoài, quay vòng trước mặt Tần Phóng, chiếc váy trắng muốt đính vô số hạt cườm long lánh tạo nên đường cung nho nhã, mỉm cười hỏi: "Thế nào? Đẹp ?"

      Mắt Tần Phóng nhìn chằm chằm, phải lúc sau mới sực tỉnh, nuốt nước bọt, định đẹp nhìn thấy phần lưng khoét chữ V gợi cảm, để lộ làn da trắng muốt, đôi mày chau lại, miệng đằng: " cảm thấy bình thường, thay bộ khác ", nhưng trong lòng lẩm bẩm, xinh đẹp của chỉ mình biết là được rồi, cần người khác mơ tưởng, ngay cả nhìn cũng được.

      Nhan Nặc chu môi lên cãi: "Sao lại thế?... ràng là rất đẹp mà."

      Nhưng áo cưới của dâu chú rể là người có quyền phát ngôn nhất, phụng phịu thay chiếc váy cưới khác.

      Chỉ là nhẫn nại của con người có hạn...

      "Bộ này rất đẹp phải ?"

      "Sao ngắn thế? Đây vốn phải là váy cưới mà... được."

      "Vậy cái này?"

      "Thiết kế phần cổ quê quá, xứng với em, thử bộ khác xem."

      "Hay là bộ này?"

      "Bộ này phần vai..."

      "Tần Phóng!" Cuối cùng Nhan Nặc thể chịu được nữa, chống nạnh, mặt sầm lại: " chung là nhìn cái nào cũng vừa mắt đúng ?"

      Tần Phóng cười hi hi giả vờ ngây ngô, đưa tay ôm vào lòng, : "Chẳng qua là muốn em lựa chọn kỹ càng, dâu của Tần Phóng nhất định phải đẹp nhất."

      Cơn tức giận của Nhan Nặc cũng nguôi ngoai phần nào, bĩu môi : "Em cũng chọn nữa, cứ thẳng ra thích bộ nào, thử mệt lắm rồi."

      Tần Phóng do dự lát rồi chỉ tay chọn bộ, sau đó nhìn nghiêm túc : " cảm thấy bộ kia rất đẹp."

      Nhan Nặc nhìn theo tay , sững lại, biết khóc hay cười, ngồi đùi , hai tay giữ chặt mặt , nghiến răng : " Tần, sinh năm nào vậy? Xã hội cũ? Hay thời cổ đại?"

      Tần Phóng vẫn giả vờ hiểu, ngước mắt nhìn : "Sao thế? Có vấn đề gì à?"

      Nhan Nặc trừng mắt nhìn , lại còn dám hỏi "sao thế" ư? Vấn đề này lớn rồi đây, bộ váy này vốn là kiểu phục cổ của thể thế kỷ trước, từ đầu đến cuối kín mít, quê chết được, uổng danh là nhà thiết kế nổi tiếng, đây là óc thẩm mỹ sao?

      còn muốn thảo luận với đúng lúc đó Liễu Tư Thần bước vào, tưởng hai người tình cảm với nhau nên vội : "Này này, mặc dù hai người chuẩn bị kết hôn nhưng cũng lúc nào cũng ngọt ngào thế kia đâu, để bọn tớ gia quả phụ thế này phải làm thế nào chứ?"

      Liều Tư Thần xong liền bị vòng tay ấm áp ôm chặt, chủ nhân của vòng tay ấy dịu dàng : "Chỉ cần em đồng ý, chúng ta ngay lập tức kết hôn."

      Liễu Tư Thần sững lại rồi thoát khỏi vòng tay , coi như nghe thấy gì mà thẳng đến chỗ Nhan Nặc.

      Lâm Vũ Triết thất vọng nhìn vòng tay trống rỗng rồi mau bước vào theo.
      Nhan Nặc than thở với Liễu Tư Thần: "Còn kết hôn cái gì nữa? Tớ sắp bị ấy làm cho tức chết rồi đây."

      Liêu Tư Thần kéo ngồi xuống rồi cười : "Sao thế?"

      Nhan Nặc chỉ bộ váy cưới vừa thử lúc trước, phụng phịu : "Bao nhiêu bộ váy cưới thế này mà ấy thích." Sau đó, chỉ sang bên: " ấy lại thích kiểu này. Tớ chịu được."

      Liễu Tư Thần mau chóng nhận ra ý đồ của Tần Phóng, : "Hi hi, người ta cũng lo cho cậu mà, thỉnh thoảng theo phong cách cổ chút cũng được."

      Nhan Nặc chết cũng đồng ý: "Tớ thèm."

      Dường như làm trái ý Tần Phóng, cố ý chọn bộ váy cưới gợi cảm để thử, đẹp đẹp nhưng sắc mặt Tần sư tử đẹp, đen như mặt Bao đại nhân.

      cũng tức lắm, nhất quyết giữ vững lập trường của mình: " đồng ý."

      Lâm Vũ Triết lắc đầu, cặp dâu, chú rể này tính tình trẻ con quá, may là Liễu Tư Thần có cách, nghĩ rồi : "Hay là thế này, tớ chọn váy cưới, có điều cả hai đều được phản đối."

      Hai người cùng quay sang lườm nhau, cuối cũng miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

      Cũng may Liễu Tư Thần khiến hai người thất vọng, chọn bộ váy cưới hợp thời trang mà quá hở hang, mặc dù Tần Phóng vẫn cảm thấy hở quá nhiều nhưng cũng có cách nào khác, còn phải lấy vợ nữa chứ!

      Nhan Nặc cũng chọn com lê cho Tần Phóng, hai người đứng cạnh nhau trông rất đẹp đôi khiến Liễu Tư Thần cảm động đến rơi nước mắt.

      Lâm Vũ Triết ôm vai , cẩn thận : "Tư Thần, hay là chúng ta cũng..."

      "Con người trí nhớ kém phải ? Tôi rồi, là "tôi" và "", cái gì mà chúng ta chứ, chúng ta quen, ok?" Mặc dù như thế nhưng thể đẩy ra được.

      Hai người ngay cả con cũng có rồi, làm gì có chuyện thân chứ? Lâm Vũ Triết thở dài, tự mình tạo nghiệt, tự mình gánh hậu quả, là điều phải chịu.

      Đến lúc chụp ảnh cưới, họ lại bận túi bụi.

      Chỉ chụp trong studio cũng đủ mệt rồi, nhiếp ảnh gia lúc biểu cảm của chú rể lạnh lùng quá, lúc động tác của chú rể cứng quá, chung là chụp nửa ngày cũng được mấy tấm vừa ý.

      Nhưng Tần Phóng làm gì có chuyện mặc người khác sắp đặt chứ? cứ làm mặt lạnh đứng yên đó, ánh mắt ấy khiến nhiếp ảnh gia rùng mình, việc chụp ảnh cứ bị ngừng giữa chừng.

      Cuối cùng, vẫn là Nhan Nặc đe dọa, cấu eo rồi trừng mắt nhìn : "Nếu còn hợp tác để xem em có lấy ."

      Ai Tần Phóng cũng nghe nhưng lời vợ có muốn nghe cũng phải cam tâm tình nguyện mà nghe, gượng cười. Chụp ảnh cưới xong, thở phào, cũng may cả đời chỉ cưới lần.

      Nhưng khi nghe thấy Nhan Nặc và trợ lý studio thảo luận về việc chụp ảnh ngoài trời, đờ người, sững sờ hỏi : " phải chụp xong rồi sao?"

      Nhan Nặc nhìn như nhìn người nguyên thủy, chậm rãi : " Tần, áo cưới có năm bộ, chúng ta mới chụp hai bộ, còn ba bộ nữa để chụp ngoài trời."

      Tần Phóng nghẹn ngào nên lời, muốn từ chối nhưng nhìn đôi mắt ngập tràn hạnh phúc của Nhan Nặc, lại mềm lòng.

      Được rồi, chỉ cần thích điều gì cũng được.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :