1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Yêu em thiên trường địa cửu - Cư Tiểu Diệc (42c + 4NT)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 20

      Mặc dù hay giở chứng nhưng thực người đàn ông rất biết quan tâm.

      Nhan Nặc nằm lặng lẽ giường, cứ nhớ lại điệu bộ thể ra điều muốn của Tần Phóng ban nãy, có lẽ biết muốn gì, có thể cũng biết câu trả lời của , vì thế cả hai mới thấu hiểu nhau và im lặng che giấu.

      Nhưng thực thể trả lời được, trái tim chưa sẵn sàng tiếp nhận thử thách tình cảm mới.

      Qua Tết Dương lịch, văn phòng trở lại làm việc bình thường. Sau khi có kinh nghiệm từ đêm giáng sinh, Tần Phóng cũng mạnh dạn hơn, thỉnh thoảng chủ động mời Nhan Nặc ăn riêng, còn Nhan Nặc cũng có ý né tránh, điều này khiến tự tin trong được cổ vũ mạnh mẽ, chí ít biết giờ còn ghét nữa.

      Gần tan ca, Tần Phóng gọi điện thoại nội bộ: "Tan ca cùng ăn cơm nhé? Tôi biết quán ăn ở đường Trung Sơn mới mở tên là Túy Khách Cư, thiết kế theo dạng phòng ăn riêng, nghe các món ăn ở đấy ngon lắm, có thể thử xem thế nào."

      Nhan Nặc cười đáp: "Hôm nay tôi có hẹn rồi, ngại quá!"

      "Ờ, vậy thôi."

      Giống như vừa bị giội gáo nước lạnh, trước mặt Tần Phóng tối om, nghe giọng cũng có thể cảm nhận được thất vọng của .

      Nhan Nặc ngẩng đầu nhìn về phía văn phòng của Tần Phóng, nghĩ chút rồi lí nhí giải thích: "Hôm nay tôi đón người bạn, cũng biết ấy, là Liễu Tư Thần."

      Đôi mắt Tần Phóng sáng rực, biết Liễu Tư Thần, đó là người bạn tốt của Nhan Nặc, hai hôm trước Nhan Nặc có nhận được bưu kiện lớn, là quà giáng sinh và năm mới, sau cùng vẫn là giúp mang nó về nhà.

      vẫn bình tĩnh : "Dù sao tôi cũng rỗi, hay là lát tôi lái xe đưa nhé, hai như hai người mà xách hành lý cũng tiện lắm." rất thích thú khi được làm việc này.

      lấy đâu ra thời gian chứ? Nhan Nặc thực muốn hỏi như thế.

      khẽ cười, : "Cũng được, vậy lại phiền rồi."

      Sau khi tan ca, hai người tới bến xe của thành phố, bị tắc đường nên khi tới nơi Liễu Tư Thần đứng đợi nữa tiếng.

      Thấy Nhan Nặc tới, Tư Thần nhìn đầy mờ ám rồi cười hì hì: "Tiểu Nặc, sao giới thiệu gì cho chúng tớ thế?"

      Nhan Nặc khó chịu nhìn Tư Thần, biết ấy phát huy mọi tư duy để đoán mối quan hệ giữa và Tần Phóng nên giới thiệu: "Liễu Tư Thần, bạn thân của tôi."

      Tần Phóng lịch đưa tay ra bắt tay Tư Thần, tự giới thiệu: "Chào , tôi là Tần Phóng."

      muốn nghe Nhan Nặc giới thiệu kiểu: "Sếp Tần, sếp của tớ" chút nào, nếu những lời xa cách thế này thà tự còn hơn.

      EQ của Liễu Tư Thần rất cao nên từ ánh mắt, sắc mặt biết ngay tình cảm Tần Phóng dành cho Nhan Nặc bình thường chút nào. Đường đường là sếp lớn những vượt đường sá xa xôi tới đây đón mà lúc này còn lịch giúp xách hành lý, ràng là muốn thể " mái nhà cả con chim" đây mà.

      nhíu mày rồi kéo Nhan Nặc lại thầm: "Cậu giỏi gớm, tớ cứ tưởng ấy chỉ là sếp của cậu thôi chứ, ai ngờ bây giờ còn làm vệ sĩ nữa."

      "Này này, cậu lung tung cái gì thế hả?" Mặt Nhan Nặc đỏ bừng, nhéo Tư Thần cái rồi : "Tớ có lòng tốt tới đón cậu thế mà còn vong ơn bội nghĩa chơi đểu tớ, cẩn thận tớ đá cậu ra ngoài cho ngủ ngoài đường luôn đấy."

      Liễu Tưu Thần vờ ôm ngực rên rỉ: "Ố ồ, xấu hổ quá hóa giận à? Vậy chắc tớ đoán đúng trăm phần trăm rồi."

      Giữa hai người họ hoàn toàn trong sáng ư? Ngay cả đứa trẻ con ba tuổi cũng thèm tin, huống hồ thông minh như thế.

      Lúc lên xe Tần Phóng mở cửa trước cho Nhan Nặc, nhưng nhất định đòi ngồi ghế sau cùng Tư Thần. Tư Thần trợn mắt chặn cho vào: "Cậu lên đằng trước mà ngồi, tớ gần đây béo lên, ngồi mình mới thoải mái, cậu đừng cố nhét vào làm gì."

      Nghe thế, Tần Phóng liền nhìn với ánh mắt vô cùng tán thưởng, hai người chính thức bắt tay hợp tác.

      Nhan Nặc biết hai người này "liếc mắt giao lưu", mím chặt môi bất lực ngồi ghế trước.

      Tần Phóng chăm chú cầm vô lăng, vừa nhìn đường vừa chậm rãi : "Tôi đặt bàn ở Túy Khách Cư rồi, lát nữa ăn xong rồi về nhé, coi như thay mở tiệc thết đãi khách từ phương xa đến."

      Liễu Tư Thần vốn háu ăn, nghe thấy ăn uống là mọi mệt mỏi vì dậy sớm xa tan biến hết, nhìn Tần Phóng và giơ ngón cái lên, cười hớn hở: "Ý này hay đấy, nghĩ chu đáo quá, có tiền đồ, có tiền đồ, em ưng đấy."

      Câu này sao nghe có vẻ như còn hàm ý khác, có tiền đồ gì chứ?

      Nhan Nặc nhíu mày, trong lòng bất an, có lẽ ngày nào đó bị cái tên nha đầu háu ăn này bán đứng chừng...

      Túy Khách Cư quả như Tần Phóng , nếu đặt bàn sớm e rằng mấy người họ còn phải đợi khá lâu.

      Sau khi ăn bữa no say ở đó, Tần Phóng đưa hai người về nhà.

      Về tới căn hộ , Liễu Tư Thần bắt đầu tiến hành "ép cung cực hình" với Nhan Nặc - cù nách, sợ nhất chiêu này nên bị cù mà cười ngớt, liên tục xin tha mạng.

      Liễu Tư Thần trêu đùa : "Được rồi, còn chúng ta là chị em tốt sao? Chuyện quan trọng thế này lại dám giấu tớ, mau , hai người tiến triển tới bước nào rồi? khoác vai, nắm tay? Hôn?.."

      Nhan Nặc bịt chặt miệng Tư Thần để đoán lung tung nữa, bực mình : "Cậu thôi , tha cho tớ, đừng thành có nữa. ràng là bị cậu đen thành trắng mà."

      Liễu Tư Thần nhìn chằm chằm, sau đó phán câu dài đầy thâm ý như đại sư: "Có đúng là tớ thành có hay là cậu có tật giật mình hả? Nếu hai người thực có gì, vậy tại sao ấy lại vui vẻ tới đón người chả liên quan như tớ, lại trùng hợp biết cậu thích ăn vừng nữa?"

      Ban nãy lúc giám đốc giới thiệu những món ăn ngon, mới tới vịt quay cừng Tần Phóng chau mày từ chối, sau đó còn dặn dò các món đều được cho vừng, người biết chuyện nghe là biết vì Nhan Nặc mà.

      Ngay từ , nếu ăn vừng là Nhan Nặc nổi mẩn toàn thân, cho dù có bôi thuốc cũng phải vài hôm mới đỡ, vì thế luôn tránh ăn những thứ có vừng.

      "Làm sao tớ biết ấy biết được? Hay là ấy cũng ăn vừng?"

      Nhan Nặc mấy lời ngay cả mình cũng tin được rồi ném gối về phía Tư Thần, xua tay: "Haizz, tớ chán chuyện với cậu lắm rồi, tắm , mai tớ còn làm."

      "Thấy chưa, đỡ được tớ chứ gì, đúng là cái đứa miệng mà trong lòng có."

      Thấy Nhan Nặc chạy nhanh vào nhà tắm, ánh mắt Tư Thần rạng rỡ niềm vui.

      quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài trời những bông tuyết trắng bay, trắng xóa màu.

      Mùa đông đúng là mùa của những khúc tình ca, có lẽ là vì tình cảm của con người hòa quyện.

      Liễu Tư Thần thế khiến Nhan Nặc cũng nghĩ ngợi lung tung hồi, nghĩ cả đêm vẫn biết tại sao Tần Phóng lại biết mình ăn được vừng.

      Hôm sau, Nhan Nặc bất lực mang đôi mắt gấu trúc làm.

      Buổi trưa, Phương Lỗi mời Nhan Nặc ăn cơm, đương nhiên phải mang theo con sư tử Tần Phóng, nếu bị lột da mất.

      Em trai của bạn giá La Khanh Nhan của Phương Lỗi năm nay học đại học năm thứ tư, chuẩn bị thi nghiên cứu sinh trường T, nhờ Nhan Nặc chỉ bảo vài điều, Nhan Nặc nghe và nhận lời.

      "Thi nghiên cứu sinh phải dựa vào sức mình chứ người khác giúp được gì?" Tần Phóng lạnh lùng đáp, thích thú với đề nghị này.

      Có điều Nhan Nặc tán thành suy nghĩ của , dịu giọng: " thể thế được, năm xưa tôi cũng học hỏi kinh nghiệm đàn , đàn chị nên mới thi đỗ,"

      Tần Phóng bức xúc , phí công làm tiểu nhân rồi, phải vì sợ vất vả sao?

      Phương Lỗi thấy người em bị thế bèn cười lớn: " chung là trăm nhờ cậy đấy."

      Lúc ăn điểm tâm sau bữa cơm, Nhan Nặc cố ý gọi bánh ngọt có vừng.

      Tần Phóng chau mày hỏi với vẻ hiểu: " phải ăn được vừng sao? Sao lại gọi cái này?"

      Nhan Nặc được thế hỏi lại: "Sao biết tôi ăn được vừng?"

      Hôm nay nhất định phải tìm ra nguyên nhân của chuyện hại mất ngủ cả đêm qua.

      Tần Phóng trả lời thành : "Tôi nhớ lần trước lúc nướng thịt, những món có vừng đều ăn..."

      Nhan Nặc sững lại, chỉ có chút khác biệt như thế mà cũng chú ý tới sao?

      Thấy sắc mặt kỳ lạ của , Tần Phóng vội hỏi tiếp: " sao thế?"

      Nhan Nặc lặng lẽ lắc đầu, cảm giác ấm áp dâng tràn trong tim.

      Chỉ có người ngoài cuộc là Phương Lỗi nhất mọi chuyện, hai người này chắc chắn có vấn đề.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 21

      "Đây là cái gì?"

      Tần Phóng liếc nhìn cuốn cataloge vừa được ném xuống trước mặt .

      Phương Lỗi chớp mắt câu đầy thâm ý: "Đừng người em này quan tâm tới cậu, cái resort này định trang trí lại, giám đốc của họ có nhã ý hợp tác với văn phòng mình, còn tặng miễn phí vài tấm vé nữa, tôi định dẫn Khanh Nhan cùng, còn cậu...cậu tự mà lo."

      ràng tới mức ấy, nếu còn hiểu nữa chỉ có là bã đậu.

      Tần Phóng khẽ ho tiếng: "Ừ, để tôi xem có thời gian ."

      Nhin thấy điệu bộ cố ý của Tần Phóng, Phương Lỗi cảm thấy rất buồn cười, lúc ra ngoài còn cố tình lượng vòng trước mặt Nhan Nặc, rồi thở dài lắc đầu. Cách mạng chưa thành công, Nguyệt Lão vẫn cần cố gắng. (Nguyệt Lão: nhân vật trong thần thoại Trung Quốc, chủ quản chuyện hôn nhân ở trần gian.)

      Phương Lỗi rồi, Tần Phóng nhìn chằm chằm vào cuốn cataloge, resort, hai ngày, có thể cùng Nhan Nặc? Nghĩ tới đây, nhịn được cười, hai mắt vui tới mức híp cả lại.

      Tần Phóng thong thả tới trước mặt Nhan Nặc, thời gian chuyện nên biết nên mở miệng thế nào.

      "Sếp tổng?" Nhan Nặc lên tiếng, hiểu.

      "Hả?"

      Tần Phóng sững lại, giả việc công giải quyết việc tư đưa cuốn cataloge cho : " xem cái này , tìm những thông tin liên quan. Cuối tuần chúng ta giải quyết dự án này. À, tiền làm thêm tính riêng."

      Câu cuối cùng được dùng với mục đích loại thẳng việc có ý đồ khác.

      Nhan Nặc kinh ngạc há hốc miệng, cúi đầu nhìn qua cuốn cataloge, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tần Phóng, mím môi do dự lúc rồi ướm hỏi: "Tôi nhất định phải sao?"

      Tần Phóng gườm gườm lườm, nghiến răng gào lên: "Đúng, nhất định phải !"

      Giọng điệu ấy, ánh mắt ấy vốn cho người khác có cơ hội phản bác. Thực ra muốn ôm vào lòng, gõ lên vầng trán để hiểu ra việc, cũng may cuối cùng lý trí chiến thắng tình cảm. hít sâu rồi thêm: "Ở đó có suối nước nóng, xong việc có thể tắm cho thoải mái."

      Trước đây, có lần ăn cơm cùng , nghe Liễu Tư Thần Nhan Nặc thích nhất là mùa đông được tắm suối nước nóng, bây giờ thế này chắc có sai nhỉ? còn từ nào để đưa ra làm lý do mời mọc nữa rồi.

      Nhan Nặc gật đầu như cái máy: "Vậy được rồi, để tôi chuẩn bị."

      Cuối tuần định cùng Tư Thuần mua quần áo để ấy phỏng vấn, bây giờ đành phải bảo ấy mình thôi.

      Tần Phóng về chỗ ngồi, xoa xoa lông mày, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, mơ màng. có đủ kiên nhẫn đợi , nhưng thức biết có ngày dành cho cơ hội mà thôi.

      Buổi tối, về căn hộ xinh của mình.

      Liễu Tư Thuần ngồi trước máy tính chuẩn bị cho buổi phỏng vấn, tuần trước nộp đơn khá nhiều mạng, hôm qua có nơi gọi tới, cuối tuần này phỏng vấn.

      Nhan Nặc uể oải ngồi ghế, giận dỗi : "Tư Thần, cuối tuần tớ shopping với cậu được rồi."

      Tư Thần ngừng gõ bàn phím, chau mày hỏi: "Sao thế?"

      : "Cuối tuần phải resort bàn dự án."

      Tư Thần bật cười rất mờ ám, đưa tay vuốt cằm rồi nhìn Nhan Nặc: "Resort? cùng Tần Phóng? Tớ nghĩ bàn việc chỉ là giả, theo đuổi mới là chính, đúng ?"

      "Cậu chết , cả ngày chỉ lung tung." Nhan Nặc đỏ bừng mặt ôm gối.

      " sao, là bạn bè tốt, ai lại ngáng đường của cậu chứ? Tớ biết sống lắm chứ bộ." Liễu Tư Thần cười gian che chắn tấn công của Nhan Nặc.

      Thứ Bảy, Nhan Nặc dậy rất sớm. Buổi sớm mùa đông bị lớp sương mù mỏng bao phủ, khí tràn đầy hơi lạnh.

      chiếc xe rất cool đỗ trước cổng sắt khắc hoa nhà .

      Nhan Nặc quàng chiếc khăn màu đỏ, nhìn rất có tinh thần. cúi người, Tần Phóng nghiêng nửa người ra mở cửa cho rồi : "Mau lên xe, bên ngoài lạnh lắm."

      Thấy bị lạnh cứng người, liền vặn điều hòa tăng thêm vài độ nữa.

      Nhan Nặc vội chui vào xe, trong xe rất ấm khiến thoải mái thở phào.

      Tần Phóng vừa lái xe vừa : "Lần này chủ yếu tìm hiểu bố cục của resort, sau đó cụ thể hợp đồng. Có điều đây mới chỉ là bước đầu hợp tác, tốn thời gian đâu."

      "Vâng!"

      Nhan Nặc khẽ cười, : " sao, chỉ cần đủ thời gian để tôi tắm suối nước nóng là được."

      cũng nghĩ thông suốt rồi, giống như Tư Thần , nghĩ nhiều làm gì, mọi thứ cứ để tự nhiên tốt hơn.

      Tần Phóng ngoác miệng cười, ngập ngừng : "Đương nhiên rồi, công việc cũng cần kết hợp với nghỉ ngơi."

      Hôm nay chuyện rất tự nhiên, có gì nấy, cả đoạn đường cảm thấy chán, hai tiếng đồng hồ ngồi xe trôi qua nhanh, đến resort ở ngoại ô rồi.

      Phương Lỗi và La Khanh Nhan tới từ sớm, cả hai đứng ở cổng đợi. Thấy La Khanh Nhan ở đó, Nhan Nặc có chút bất ngờ, sau đó liếc nhìn Tần Phóng, Tần Phóng cười gian ngoảnh mặt quay chỗ khác dám nhìn thẳng vào . Thằng ngốc cũng biết chuyến công tác này lấy việc công làm việc tư.

      Phương Lỗi dắt tay La Khanh Nhan lại gần chỗ hai người, cười hớn hở: "Mau vào , tôi hẹn giám đốc của họ rồi, chuyện xong cúng ta có thể thoải mái thư giãn."

      chung là chúng ta đến đây để bàn việc.

      Sau đó tất cả check in tại khách sạn.

      Tần Phóng trước, nhìn biển số phòng và chìa khóa rồi với : "Đúng ở đây rồi. Tôi ở phòng bên, nếu có chuyện gì cứ gõ cửa."

      đề phòng thôi, với tính cách của Nhan Nặc, chắc tìm đâu.

      "Ok."

      Nhan Nặc mỉm cười rồi bước vào phòng, lúc đóng cửa còn nghe thấy tiếng cửa phòng bên cạnh mở, trong lòng tự dưng cảm thấy yên tâm.

      nhìn khắp phòng lượt, đứng ngoài ban công nhìn ra xa, hai bên đều là những căn nhà được xây dựng bên nước, mái nhà treo những chiếc đèn lồng rất đẹp. Có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lấp lánh về đêm, xung quanh hơi nước từ suối nước nóng bốc lên, cảm thấy lạnh chút nào.

      Sau đó cả hội cùng giám đốc resort ăn trưa, bước đùa tìm hiểu cầu của khách hàng, sau đó hướng dẫn viên dẫn mọi người tham quan resort, cuối cùng ai về phòng người nấy nghỉ ngơi, còn về các điều khoản hợp tác cụ thể cần phải chuyện thêm.

      Buổi tối, lúc Nhan Nặc bước ra từ phòng tắm suối nước nóng của nữ, trùng hợp gặp Tần Phóng, tóc còn ướt sũng, chắc cũng mới tắm xong.

      Thấy Nhan Nặc, Tần Phóng cố nén nụ cười, : "Tôi còn tưởng ngủ sớm rồi."

      muốn gọi điện cho nhiều lần nhưng cuối cùng lại kiềm chế.

      Tần Phóng sững sờ nhìn Nhan Nặc, có thể do vừa tắm suối nước nóng nên gương mặt ửng hồng, làn da trắng tì vết, khiến chỉ muốn đưa tay vuốt ve gương mặt , nhưng đâu dám.

      Khóe mắt Nhan Nặc cong cong, tâm trạng thoải mái, đáp: "Trước khi ngủ ngâm mình trong suối nước nóng, cảm giác thoải mái và ấm áp vô cùng."

      Tần Phóng lấy lại tinh thần, dũng cảm : "Hay là...chúng ta tới bàn trà uống cốc?"

      Ánh đèn như đổ dài người , những sợi tóc ướt phát ra thứ ánh sáng mơ màng, gương mặt tuấn tú, hấp dẫn mờ ảo.

      Nhan Nặc khẽ mỉm cười, cúi đầu, tay vô thức mân mê gấu áo, bình thản đáp: "Được đó."

      Bắt đầu dường như cũng khó khăn lắm.

      Tắm nước nóng khiến tinh thần thoải mái, cả đêm Nhan Nặc ngủ rất ngon, sáng hôm sau tỉnh dậy tinh thần phơi phới, vừa chải đầu xong điện thoại reo.

      Giọng Tần Phóng cũng vô cùng hứng khởi: " dậy chưa?"

      Nhan Nặc cười, đáp: "Dậy rồi."

      " biết chơi golf ?" hỏi tiếp.

      "...Tôi biết."

      Nhan Nặc chu môi, làm gì có cơ hội chơi môn thể thao quý tộc này chứ.

      Nghe giọng có phần bất mãn, Tần Phóng cười thoải mái: "Vậy vừa hay ở đây có sân golf, chúng ta có thể ra đó chơi, lát tôi qua gọi ."

      xong, cúp máy cái rụp.

      Nhan Nặc nhìn chiếc điện thoại mà đầu bên kia ngắt, bất lực thở dài, bao lâu sau có người thần tốc sang gõ cửa. bước ra ngoài, Tần Phóng đứng dựa ngoài cửa, thấy ra lập tức đứng thẳng dậy.

      Nhan Nặc liếc nhìn , hôm nay mặc chiêc áo len màu đen, bên ngoài mặc áo măng tô dài màu trắng đục, hai màu đen trắng càng tôn thêm vẻ đẹp trai của .

      Thực ra Tần Phóng có thể xứng với danh hiệu mỹ nam khiến người khác ngớt lời khen ngợi.

      Nhan Nặc cố ý hỏi : "Ấy, sếp Phương và La đâu? Họ à?"

      Tần Phóng sững lại rồi điềm tĩnh: "Cậu ấy thích chơi golf nên kéo La Khanh Nhan leo núi rồi."

      Mặc dù điềm tĩnh nhưng sắc mặt tự nhiên lắm bán đứng .

      Nhan Nặc muốn cười, cũng thích môn thể thao cao cấp này nhưng sao cứ cố lôi cho bằng được?

      Tần Phóng và Nhan Nặc sánh vai bên nhau, chưa đến mười phút thấy sân golf to trước mặt. Mặc dù trời lạnh nhưng cơ sở hạ tầng được thiết kế đẹp mắt vẫn thu hút ít người tới đây rèn luyện cơ thể, nếu may mắn có thể có cơ hội gặp được thương gia nổi tiếng hoặc ngôi sao cũng nên.

      " nên mở rộng hai tay, nhớ là eo và vai mở rộng..." Tần Phóng đứng bên vừa vừa chỉnh tư thế cho Nhan Nặc.

      Nhan Nặc vỗn hiểu gì về golf, chỉ biết ngây người nghe Tần Phóng rồi làm theo.

      Tư thế chuẩn bị còn dễ hiểu, nhưng đến lúc cầm gậy rồi mới thấy khó.

      Tần Phóng làm mẫu mấy lần, Nhan Nặc vẫn thể đánh trúng lỗ, bực mình đứng sát , cầm tay chỉ bảo.

      Bàn tay Tần Phóng rất to và rộng dường như nắm trọn bàn tay , hơi ấm truyền tới tai , bên tai vang lên giọn trầm ấm của , hơi thở bắt đầu khác thường.

      "Sao thế? Nghe à?" Tần Phóng hạ giọng hỏi.

      Nhan Nặc mới sực tỉnh, lắc đầu nguầy nguậy, bởi hầu như để ý Tần Phóng gì.

      Tần Phóng hề giận, chỉ hậm hực than phiền: "Phụ nữ đúng là rắc rối."

      Gần đây tính tình của khá lên nhiều, chí ít trước mặt Nhan Nặc cũng gầm thét kêu gào như trước, luôn nhìn với ánh mắt nhìn đứa trẻ con.

      Nhan Nặc cũng bực bội hừ tiếng: "Nếu sếp Tần thấy phiền phức quá tôi cũng học nữa." Đâu phải sống chết đòi học chứ, người này còn chê trách gì nữa?

      Tần Phóng nghe là biết chỉ giả vờ hối hận, ánh mắt chùng xuống, cũng thêm gì nữa, chỉ cầm chặt tay rồi từ từ nhấc lên, sau đó thoải mái đánh bóng. Quả cầu màu trắng chầm chậm lăn thẳng vào lỗ , lần chơi bóng thành công.

      Nhan Nặc kinh ngạc mở to mắt, sung sướng kêu lên: "Vào rồi, vào rồi!"

      Lần đánh trúng này khiến có hứng thú, cũng cần Tần Phóng nhúng tay vào nữa mà tự mình vung gậy đánh bóng. Chẳng qua thiếu chỉ bảo của Tần Phóng nên mấy quả sau vào quả nào cả, tay cũng bắt đầu cứng đơ, động tác cũng chuẩn. Trước giờ chẳng có cái gì mà học bước thành công cả, tư thế cầm gậy của còn thiếu lửa làm sao có thể đánh trúng lỗ được chứ?

      Tần Phóng thấy buồn cười, đứng dậy lại trước mặt , vừa chạm vào mu bàn tay , mới thấy nó lạnh như băng. : "Sao đeo găng tay?"

      lè lưỡi: "Găng tay của tôi chán lắm, dễ dùng."

      mang theo đôi găng tay hoạt hình cùng bộ với chiếc khăn len, ấm ấm nhưng nếu đeo vào chẳng khác gì tay gấu trúc, phải là găng tay chuyên dụng nên khó cầm gậy.

      Lần này Tần Phóng tức giận , dường như cảm thấy bản thân mình đưa ra ý kiến tồi. mỏng manh thế này, nếu bị cảm lạnh nguy. nghĩ rồi tháo găng tay của mình ra: "Đưa tay đây."

      Thấy Nhan Nặc ngây người bất động, chau mày rồi cầm tay lên, găng tay giúp , động tác vô cùng dịu dàng và ấm áp.

      Hình như nhớ ra điều gì đó, vội vã luống cuống lớn: "Còn nữa, lần này được khóc đấy." vẫn còn thấy ớn lạnh khi nghĩ tới chuyện khóc lần trước.

      Nhan Nặc sững lại, nhìn Tần Phóng ở khoảng cách gần, hai tay đeo đôi găng tay ấm áp của , ngay cả khí dường như cũng nóng sực.

      Dường như có thứ gì đó dần ràng.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 22

      Tiếng dương cầm thanh thoát vang lên trong phòng ăn ấm áp, vừa du dương vừa bay bổng.

      Nhan Nặc vui vẻ ăn miếng bánh yến mạch cuối cùng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tần Phóng, bắt gặp nhìn , cảm thấy hơi ngại nhìn cười: "Ơ, ăn nữa à?"

      Vừa vận động xong, trong phòng ăn lại bật điều hòa ấm áp nên gương mặt Nhan Nặc ửng hồng, đôi mày thanh tú cong cong như mảnh trăng non, cổ áo để lộ chiếc cổ trắng ngần như ngọc, mái tóc đen nhánh được búi gọn gàng, trông càng dịu dàng.

      Tần Phóng nhìn mà ngây người, bị hỏi bất ngờ ngại ngùng đáp tiếng: "Khà khà, cứ từ từ mà ăn, tôi no rồi."

      Gương mặt Nhan Nặc đỏ hơn, đôi mắt mở to, bẽn lẽn đáp: "Tôi cũng no rồi."

      So với đúng là kẻ có dạ dày to, mất mặt quá thể!

      Tần Phóng khẽ chau mày: " thích bánh mì yến mạch ở đây lắm à?"

      Thấy Nhan Nặc tự nhiên gật đầu gọi nhân viên phục vụ tới để gọi thêm phần nữa mang về.

      Sau khi thanh toán, cả hai cùng bộ về, đường nhìn thấy nhiều người chạy đông gào tây, dường như làm gì đó. Tần Phóng vội gọi nhân viên mặc đồng phục lại rồi hỏi: "Xin hỏi xảy ra chuyện gì thế?"

      "Có cháu bé, con của khách bị lạc, bây giờ mọi người tìm giúp."

      Trẻ con? Tần Phóng và Nhan Nặc cùng nhau chau mày, trời lạnh thấu xương, người nào làm cha mẹ lại cẩn thận thế chứ?

      Nhan Nặc quan tâm hỏi han: "Bây giờ vẫn chưa tìm thấy à? Đứa bé đó có đặc điểm như thế nào?"

      Nhân viên liền miêu tả lại cho hai người hồi, sau đó vội vàng tìm người.

      "Đứa bé mới bốn tuổi..."

      Nhan Nặc xót xa , chỉ hận nỗi đôi mắt mình phải có ra-đa, nhìn cái là thấy ngay.

      Tần Phóng bình tĩnh hơn nhiều: "Nếu đứa vừa lạc chắc xảy ra chuyện gì đâu, nhiều người cùng tìm kiếm như thế, tôi tin mau chóng có tin tức thôi."

      Giọng trầm ấm và điềm tĩnh, rất có khả năng an ủi người khác.

      Chỉ là resort lớn cũng lớn mà cũng , muốn tìm đứa bé chưa đến tuổi hiểu chuyện khó khăn thế nào chứ? Có lẽ chỉ còn cách tìm khắp nơi trong vô vọng mà thôi.

      Tần Phóng và Nhan Nặc vốn chỉ định ra ngoài vận động nên mặc ít quần áo, đặc biệt là Nhan Nặc dễ bị cảm lạnh, ở bên ngoài tìm kiếm lúc mà môi tím tái.

      Tần Phóng cởi áo khoác của mình khoác cho , hơi ấm lan dần.

      nhìn chỉ mặc mỗi áo len mỏng, liền chau mày định từ chối nhanh hơn: "Đừng ngại, tìm người mới quan trọng."
      câu của khiến phải im lặng, mỉm cười cảm ơn quan tâm.

      Hai người qua khu sân trống đầy hoa mai, bên trong thoang thoảng hương mai, bên cạnh chiếc cổng kiểu cổ có tấm biển cảnh cáo: "Công trường thi công, cấm lại gần." Nhan Nặc liền đứng lại.

      Tần Phóng nheo mắt hỏi : "Sao thế?"

      " nghe xem, hình như có tiếng người."

      Nhan Nặc nhàng và chậm rãi, nghe ngóng lúc : "Hay chúng ta vào xem ."

      xong, đợi Tần Phóng đồng ý, liền bước vào sân.

      Tần Phóng chau mày rồi yên tâm nên cũng bước theo.

      Bên trong hình như tiến hành sửa chữa, khắp nơi đều là những giàn giáo chưa được dỡ xuống, càng gần tiếng khóc càng , hình như vang lên từ ngọn giả sơn bên trong.

      Nhan Nặc cẩn thận lại gần mấy bước, dịu dàng hỏi: "Tiểu Nghị, là Tiểu Nghị phải ?"

      Có lẽ phụ nữ có giác quan thứ sáu, trực giác cho biết đứa bé ở trong đó.

      "Hu hu... Hu hu... Mẹ ơi, mẹ ơi..."

      Đứa bé nghe thấy có tiếng người gọi tên mình nên càng khóc to hơn, điều này càng khiến Nhan Nặc xác định vị trí của nó.

      Tần Phóng và Nhan Nặc thở phào, nhìn về phía có tiếng , hóa ra đứa bé bị rơi xuống hố thi công chưa được lấp, gương mặt đáng thương bị lấm bẩn, đầy bùn đất, nước mũi, nước mắt quệt ngang quệt dọc, thực khiến người khác đau lòng.

      Tần Phóng nhìn chỗ khác : "Cái hố này sâu lắm, tôi nhảy xuống ôm nó lên, này đón nhé!"

      Nhan Nặc gật đầu: "Ừ, phải cẩn thận đấy!"

      Tần Phóng từ từ bò xuống, nhấc đứa bé lên cao, Nhan Nặc lập tức đón lấy đứa bé rồi ôm nó vào lòng. cảm thấy đứa bé lạnh cóng người, còn ngừng khóc.

      ôm đứa bé lùi lại vài bước, bàn tay mềm mại nhàng lau gương mặt đáng của nó: "Tiểu Nghị ngoan, khóc nữa, dẫn tìm mẹ nhé!"

      biết đứa bé nghe có hiểu nữa, đôi mắt mở to nhìn Nhan Nặc, ngừng thút thít.

      Lúc này Tần Phóng trèo lên miệng hố, phủi sạch bụi người rồi nhìn Nhan Nặc, nụ cười gương mặt còn chưa kịp nở nghe thấy mấy tiếng răng rắc, ngẩng đầu thấy giàn giáo đằng sau nghiêng ngả. kinh sợ hét lên: "Cẩn thận, mau chạy ." xong, lao về phía , đẩy ra.

      Trong chốc lát, giàn giáo đổ ập xuống, đè lên chân Tề Phóng.

      Nhan Nặc sợ hãi, gương mặt còn trắng hơn tờ giấy, đứa bé trong lòng cất tiếng khóc khiến bừng tỉnh. còn chưa hoàn hồn, cơ thể run rẩy bò tới trước mặt , còn chưa lên tiếng hỏi nghe thấy giọng run run: " có sao ...Có bị thương ở đâu ?"

      Muôn vàn lời cũng bằng câu quan tâm, ràng là mình bị thương mà trong lòng chỉ có .

      Giây phút này Nhan Nặc chỉ muốn khóc.

      Trung tâm y tế cạnh resort.

      Phương Lỗi bước ra từ phòng bác sĩ, từ đằng xa dã nhìn thấy Nhan Nặc đứng ở hành lang, cầm bình nước nóng đứng ngoài cửa phòng bệnh,

      "Sao vào ?" Phương Lỗi đứng sau hỏi.

      Ánh mắt Nhan Nặc nhìn Tần Phóng nằm giường bệnh, mặc áo bệnh nhân, mắt nhắm, được truyền nước, sắc mặt tốt lắm.

      sững lại, lo lắng hỏi: " ấy ngủ lâu lắm rồi."

      " sao đâu, bác sĩ cậu ấy chỉ bị thương ở trán, chân và đùi bị trật xương. Hôm nay cậu ấy vất vả như thế, nghĩ cũng cảm thấy quá mệt rồi."

      Phương Lỗi qua qua, thấy như thế liền an ủi: "Cậu ấy khỏe như trâu ấy, bị thương tí tẹo thế này có là gì, khỏe lại nhanh thôi, đừng lo."

      thế nhưng cũng biết, nếu phải giàn giáo ấy gãy làm ba, bốn phần có lẽ Tần Phóng chết cũng bị tàn phế. Cũng may Tần Phóng thường xuyên xuống công trường nên cách ngã để né tránh chính xác, cũng chỉ bị đè ở chân, nếu hậu quả khó lường.

      Phương Lỗi đưa mắt nhìn Nhan Nặc, vốn rất yếu đuối, bây giờ càng yếu đuối hơn, gương mặt đầy vẻ lo lắng, cũng khá hơn Tần Phóng là mấy. còn nhớ lúc mình chạy tới nơi xảy ra tai nạn, Nhan Nặc cầm chặt tay Tần Phóng khóc lóc thảm thiết, thấy tới liền hỏi: "Phải làm sao, có xảy ra chuyện gì ?", chẳng khác gì đứa trẻ.

      Phương Lỗi mím chặt môi, thực ra hai người này phát ra có nhiều chuyện thay đổi. Chuyện xảy ra ngày hôm nay có lẽ là giúp đỡ lớn, có thể là cú hích đối với họ.

      Nhan Nặc vô tình nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ý của Phương Lỗi, nhưng còn chút sức lực nào để che giấu nữa.

      Hành lang yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân nhè và tiếng trái tim đập thình thịch.

      Nhan Nặc, mày phải làm gì bây giờ? tự hỏi mình, lòng ngổn ngang, bối rối.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 23

      Liễu Tư Thần đẩy cửa bước vào với bộ dạng thê thảm, miệng còn lẩm bẩm: "Đồ chết tiệt... có tí đạo đức nào...", tức đến mức mặt mày xưng xỉa.

      Nhan Nặc bước ra từ trong nhà bếp thấy chiếc áo khoác ngoài màu hồng của lấm tấm vết bùn đất, thực là thảm hết chỗ . chau mày, vừa bắc nồi canh bếp xuống vừa hỏi: "Tư Thần, cậu sao thế, vừa đánh nhau ở đâu về à?"

      Liễu Tư Thần cởi đôi giày cao gót rồi ném sang bên, hậm hực : "Hôm nay ra đường coi giờ, gặp phải sát tinh, đành coi như mình đen đủi thôi."

      Nhan Nặc lắc đầu cười, liếc nhìn bạn rồi : "Cậu á, chắc chắn là lại cãi nhau với người ta đúng ?"

      Khác với Nhan Nặc, Tư Thần là có cá tính mạnh mẽ, gặp phải người hợp giống như sao Hỏa đâm và Trái đất, cãi nhau còn ra gì. Hèn gì hợp tính với Tần Phóng thế, hai người tính nên mới coi nhau như tri kỉ.

      Liễu Tư Thần bị Nhan Nặc hỏi thế lại bức xúc nhớ lại người đàn ông huênh hoang ban nãy, cơn tức vẫn chưa hết, cuối cùng nghiến răng huơ tay: "Hứ, tên đàn ông ác bá điển hình, thèm nhắc tới nữa."

      xong, liền vật vã cả nửa người bò ra bàn ăn trong bếp. chớp mắt thấy Nhan Nặc múc canh cho vào căp lồng giữ nhiệt, thế là vẻ mặt lại trở nên gian tà ngay được: "Cậu lại chuẩn bị đồ ăn cho Tần đại nhân à? Ai da, sao tớ lại tốt số như người ta chứ, ngày cơm ăn ba bữa, thêm bữa điểm tâm là ban đêm nữa, cái tên đại gia này nằm viện cũng sung sướng quá ta."

      Sau khi vết thương của Tần Phóng ổn định, được chuyển từ resort về bệnh viện trong thành phố.

      Nhan Nặc chột dạ nhìn chỗ khác, thò chân đá bạn cái: "Đừng với giọng ghen tức thế chứ, đến lúc cậu phải nằm viện, tớ cũng phục vụ cậu thế này, được chưa?"

      Liễu Tư Thần co chân lại, gào rú lên: "Hứ. Tớ chẳng thèm nằm viện, cậu có chút lương tâm nào cả, vì "người mới" mà làm tổn thương bạn cũ, tớ thèm sống nữa."

      Nhan Nặc mặc kệ bạn ăn điên rồ, chăm chú chuẩn bị bữa trưa, dường như nhớ ra điều gì đó, lặng người rồi giải thích: " ấy có ai thân thích ở đây."

      Ngoài gia đình họ Phương ra, hình như Tần Phóng thực còn quen biết ai. Bố mẹ Phương Lỗi tuổi cao, cũng thể để họ hằng ngày chạy ra chạy vào bệnh viện được. Phương Lỗi lại phải ở văn phòng, công việc bận dứt ra được, chỉ còn nhàn hơn chút, huống hồ ấy lại bị thương vì , cứ nghĩ tới gương mặt chân thành của Tần Phóng là Nhan Nặc lại nén được tiếng thở dài.

      Tư Thần quen với thương cảm của Nhan Nặc nhanh như thế nên vỗ tay rồi cười tươi như hoa: "Vậy hay quá, hai người các cậu có thể bồi dưỡng tình cảm, bị người khác quấy rầy."

      sợ nhất là Nhan Nặc nhớ tới chuyện cũ, chắc chắn lại buồn bã thời gian dài, bạn bè làm được cái gì chứ? Giải khuây, lo lắng, làm thùng rác, lúc cần thiết còn phải diễn kịch để động viên vỗ về, có thế ngày tháng mới dễ dàng trôi qua.

      Nhan Nặc bực mình lườm bạn: "Nhà biên kịch, cậu cứ mình bình tĩnh mà biên kịch , tớ đây."

      vươn vai rồi cầm cặp lồng, mới được vài bước liền quay lại : "Đúng rồi, còn cơm canh nóng đấy, cậu tự lấy ăn nhé!"

      Trước khi đóng cửa còn nghe thấy Tư Thần hô "vạn tuế", lắc đầu cười rồi ra.

      "Tôi uống canh nữa đâu, ngày nào cũng uống nhiều thế này, tôi phải cái hũ canh.", Tần Phóng khó chịu gào lên.

      Nhan Nặc khuyên răn rất từ tốn, rất có tình mẫu tử: "Uống canh dễ hấp thụ chất dinh dưỡng nhất, có như thế xương mới chóng lành."

      Tần Phóng nghèn nghẹn nơi cổ họng, lẩm bẩm: "Tôi đâu có muốn nó khỏi nhanh..."

      "Hả? cái gì?" Nhan Nặc nheo mắt, nhìn chớp mắt.

      " có gì..." Nhan Nặc nhìn như thế khiến gan sư tử của lập tức co lại.

      Nhan Nặc vừa tức vừa buồn cười: "Vậy tóm lại là có uống ? uống cũng được, từ sau tôi phải vất vả nữa."

      Ngày nào cũng chợ mua rau như mấy bà nội trợ, về nhà còn phải nghiên cứu thực đơn rồi tự tay làm, đâu phải là công việc nhàn hạ chứ.

      "Tôi uống, tôi uống là được chứ gì?"

      Tần Phóng làm bộ oan ức uống hết chỗ canh, uống xong cờn "ợ" cái, rất mất hình tượng.

      Lâm Vũ Triết đứng ngoài cửa phòng bệnh, nghe thấy cuộc chuyện thân thiết của hai người, cảm xúc khó tả. Nhan Nặc dịu dàng như thế này, lâu lắm rồi thấy. Tần Phóng nũng nịu thế này, cũng chưa từng biết tới.

      Nhà họ Lâm và họ Tần có quan hệ từ mấy đời trước, còn nhớ lần đầu tiên gặp Tần Phóng ở Mỹ, Tần Phóng vẫn còn là cậu thiếu niên mười ba, mười bốn, đúng độ tuổi nghịch ngợm, gương mặt ngạo mạn, chuyện với người khác luôn giữ vẻ mặt phòng vệ, giống như con thú luôn phòng vệ vì sợ người ta làm tổn thương. Có lẽ nhiều năm trôi qua nên trước mặt người khác Tần Phóng mới thoải mái đến vậy, cũng có thể do chuẩn bị đủ khả năng tự bảo vệ nên cần phải sợ hãi trước người khác nữa.

      Còn về Nhan Nặc, có lẽ thực giống như Đoàn Dịch Sâm , ấy cũng dần bỏ lại quá khứ ở sau lưng?

      Lâm Vũ Triết suy nghĩ lúc rồi mới nhàng gõ cửa bước vào.

      mỉm cười nhìn hai người: "Tôi vừa từ Mỹ về nghe cậu nằm viện, có điều thấy sắc mặt cậu cũng tốt đấy chứ, chắc là sắp khỏi rồi chứ hả?"

      đặt giỏ hoa quả lên chiếc bàn ở đầu giường, rồi ngồi xuống bên cạnh Nhan Nặc. Tần Phóng mặc áo bệnh nhân, sau lưng có kê gối để dựa, vải băng bó đầu được gỡ ra, vết thương cũng mờ, chỉ là chân vẫn phải bó bột.

      xuất của Lâm Vũ Triết khiến khí trở nên thần bí hớn, quãng thời gian tươi đẹp và ấm áp vốn có biết trốn đâu mất rồi.

      Tần Phóng đưa mắt nhìn Vũ Triết rồi cười nhạt: "Đám cưới của hai có thuận lợi ? có nhớ chuyển lời xin lỗi cho em thế, nếu lần gặp sau, ấy đánh dập đầu em mất."

      Lâm Vũ Triết cười khà khà: " rồi, rồi, họ cũng nhận quà mừng của cậu rồi, cậu cứ yên tâm ."

      Lúc chuyện, ánh mắt Lâm Vũ Triết luôn nhìn Nhan Nặc, trong đôi mắt tinh nhanh ấy dường như suy nghĩ điều gì.

      Nhan Nặc bị ánh mắt đầy thâm ý ấy làm cho tự nhiên, nhìn cúi đầu rồi đứng dậy: "Tôi rửa hoa quả, hai người cứ chuyện ."

      xong, cầm giỏ hoa quả rời khỏi phòng bệnh, thoát khỏi bầu khí bí bách này.

      Để lại hai người đàn ông im lặng trong phòng bệnh.

      lúc sau, Tần Phóng mới nghiêm túc nhìn Lâm Vũ Triết từng từ : "...quen Nhan Nặc?"

      Câu hỏi nghi vấn nhưng ngữ khí khẳng định. Thực ra tối hôm mở tiệc mừng nhân viên mới, cảm thấy có điều gì đó tự nhiên, hôm nay để ý quả nhiên có vấn đề.

      "Ừ, có quen." Lâm Vũ Triết thản nhiên đáp, biết Tần Phóng biết bao nhiêu phần quá khứ của Nhan Nặc, vì thế lựa chọn thông minh là dừng ở đây.

      Thấy Lâm Vũ Triết vậy, Tần Phóng cười được nữa, mấy món ăn hàng ngày thích cũng ăn có vài miếng, rồi : "Hóa ra là vậy, em còn định giới thiệu hai người với nhau, bây giờ cần thiết nữa rồi."

      Lâm Vũ Triết nhìn Tần Phóng, những lời ra đầy thâm ý: "Dù sao cũng là chuyện quá khứ, nhắc tới càng hay."

      Lâm Vũ Triết chỉ bâng quơ nhưng lại dễ dàng khơi dậy tò mò của Tần Phóng.

      Quá khứ? Quá khứ gì chứ? Đoàn Dịch Sâm sao?

      Tần Phóng cau mày, ánh mắt sắc lẹm sa sầm, giống như biển lớn trong đêm thầm cuộn sóng, ngay cả Lâm Vũ Triết nhìn cũng thấy chột dạ. Hình như điểm nhạy cảm chưa chạm vào bộc phát nên cả hai đều cố né tránh, những chuyện nhàng, tào lao ngoài lề.

      Lâm Vũ Triết chốc chốc lại nhìn ra ngoài cửa, thỉnh thoảng khẽ thở dài, xem ra chỉ cần ngồi đây Nhan Nặc vào nữa. đứng dậy, chỉnh lại quần áo rồi vỗ vai Tần Phóng: "Lát nữa còn phải họp nên tôi về trước. Cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi , liên lạc sau."

      Tần Phóng toét miệng cười, để lộ hai hàm răng trắng đều: "Vâng, vậy mau về , đừng để lỡ việc quan trọng."

      Nhìn thấy Lâm Vũ Triết sắp ra khỏi cửa, gào thêm câu: "...Em thích ấy." cần bất cứ ai giúp đỡ và cũng hy vọng có Trình Giảo Kim nào nhảy ra phá rối.

      Lâm Vũ Triết khẽ khựng lại, mỉm cười. ? Bao nhiêu năm rồi chưa nghe thấy Tần Phóng gọi thế này? Xem ra cái tên nhóc này nghiêm túc rồi...Bất giác nhớ tới người bạn thân mình ở , lại lần nữa cảm thấy bất lực, bây giờ điều duy nhất có thể làm là giữ im lặng.

      quay người lại, chỉ vẫy tay với người sau lưng: "Biết rồi, thằng nhóc thối tha."

      Ánh mắt Tần Phóng tối sầm lại.

      Lúc Nhan Nặc quay lại thấy bóng dáng Lâm Vũ Triết đâu, thở phảo nhõm, nhưng trong lòng lại có cảm giác bất an, biết hai người đó gì.

      cầm giỏ hoa quả rửa sạch từ từ vào trong, dịu dàng với Tần Phóng: "Ban nãy tôi vừa gặp bác sĩ điều trị chính của , bác sĩ hồi phục rất nhanh, hai ngày nữa có thể xuất viện."

      Mấy ngày nay gọi là "sếp Tần" nữa mà gọi "", "tôi", chỉ là ngăn cách vẫn chưa được phá bỏ nên cả hai vẫn cứ ngượng ngùng.

      Nghe thấy hai từ xuất viện là mặt Tần Phóng tối sầm lại, trong lòng thầm mắng mỏ vị bác sĩ điều trị chính vạn lần.

      Nhan Nặc điềm tĩnh ngồi gọt táo, cẩn thận gọt thành từng vòng tròn đứt, lúc sau trái táo gọt sạch được đưa tới trước mặt Tần Phóng. Tần Phóng ngoan ngoãn cầm lấy, ngắm nhìn nó lúc, cười hì hì: " gọt đẹp thế này, tôi nỡ ăn."

      Bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp của ngày đông dịu dàng chiếu vào, gương mặt Nhan Nặc phớt hồng. ngẩng đầu, khựng lại nhìn nụ cười tươi rói và đầy sức hút của , lúc sau mới đáp: "Mau ăn , có gì mà nỡ chứ?"

      " biết, chỉ là cảm thấy nỡ."

      Tần Phóng lẩm bẩm lúc rồi đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay xương xương của Nhan Nặc, ánh mắt long lanh: "Nhan Nặc, em biết , thích em, ...rất thích."

      cũng biết tại sao hôm nay mình lại có dũng cảm mấy lời này chứ, có lẽ nghĩ tới việc sau này ra viện rồi có cơ hội nữa, sợ lại chui vào mai rùa gọi tiếng "sếp Tần" lạnh lùng, đẩy vào vạn trùng xa cách.

      Bây giờ hoàn toàn mạo hiểm, còn thắng hay , quyền quyết định trong tay .

      Nhan Nặc ngạc nhiên nhìn , những lời dường như lấy hết khí trong lành, đầu ong ong, lắp bắp: "... vừa gì?"

      Ánh mắt Tần Phóng lộ vẻ chân thành, như nhìn thằng vào trái tim , giọng có phần lạc : "Nhan Nặc, đừng chạy chốn nữa, đừng do dự nữa, đừng chần chừ nữa, đến bên ..."

      "Tại...tại sao?" Nhan Nặc ngạc nhiên nhìn .

      "Thích người cũng cần có lý do sao?"

      Tần Phóng khẽ cười, khoảng cách giữa hai người gần tới mức có thể nghe thấy hơi thở yếu ớt của đối phương, bàn tay nóng bừng trong bàn tay .

      " thích em, và cũng có đủ nhẫn nại, đủ tự tin khiến em thích , vì thế, hãy làm bạn của nhé!"

      có quá nhiều lý do, chỉ đơn giản lặp lại: thích em, thế nhưng lại vang như sấm dậy, giây phút này kinh động tới mức Nhan Nặc cảm thấy thế giới tĩnh lặng như nước trong lòng mình cũng dậy sóng.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 24

      Thời tiết ở thành phố C đột nhiên thay đổi, gió lạnh thổi ầm ầm, bông tuyết bay bay, giống như trái tim lạnh lẽo của Tần Phóng bây giờ, quả thực lạnh thấu tâm can.

      Nhan Nặc, Nhan Nặc, Nhan Nặc... bảo cứ từ từ suy nghĩ, suy nghĩ kĩ rồi trả lời , ngờ người con ấy rời xa khỏi tầm mắt cái là biến mất, đáng ghét hơn là cả điện thoại cũng gọi được.

      thể chấp nhận được kết quả này, trái tim như bị ai bóp nghẹt, nỗi đau và tổn thương thể thành lời. vốn tưởng cũng có vài phần thích mình, vấn đề đồng ý hay , chỉ là thời gian nhưng sao có thể như thế chứ? Cho dù thế nào nữa cũng phải tìm để hỏi cho ràng.

      Lúc Phương Lỗi tới Tần Phóng ngồi thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng chưa từng thấy khiến người khác nhìn thấy cũng phải kinh sợ. Trong lòng cũng cảm thấy căng thẳng nên cố làm mặt cười bước tới, nhìn bữa tối nguội ngắt bàn, thở dài: "Có phải dồ ăn hợp khẩu vị ? Vậy để mai tôi đổi hàng khác, có muốn ăn gì ? Hay là tôi bảo mẹ nấu cơm mang tới?"

      Sau khi Nhan Nặc , việc chăm sóc Tần Phóng đương nhiên thuộc về , haizz, số tôi khổ mà.

      Tần Phóng im lặng lúc rồi lạnh lùng đáp: " cần, cậu mau chóng làm thủ tục xuất viện cho tôi."

      Phương Lỗi liếc nhìn đôi mắt thâm quầng của , đoán ngủ được nên trong lòng thấy nỡ, vò đầu rồi cố gắng cười: "Sếp ơi, bác sĩ vết thương của cậu mặc dù khá ổn rồi nhưng vẫn chưa tháo bột được, có xuất viện vẫn phải tới đây thay thuốc, hay là đợi..."

      "Tôi muốn ra viện ngay!" Tần Phóng điên tiết gào lên, thấy vô cùng ấm ức, kêu ầm lên như chú sư tử bị thương.

      Phương Lỗi trước giờ đỡ được các chiêu của nên đành giơ tay đầu hàng: "Được, được, tôi làm thủ tục ngay, cậu đợi đấy."

      xong, vội vã ra ngoài, vừa vừa thở dài, hỏi thế gian tình ái là chi, ngay cả Tần Phóng là thép luyện lâu năm mà cũng mềm nhũn vì Nhan Nặc, chấp nhận về đất thành nhà lao.

      Tần Phóng ra viện, về nhà ngay, mà thẳng tới căn hộ Nhan Nặc thuê, đúng như Phương Lỗi , có ở đây.

      thong thả dựa người vào cửa sắt, thần sắc rất bình tĩnh, tóc bị gó thổi bay nhưng lại toát lên vẻ hoang dã, hấp dẫn. Ánh mắt trầm buồn khiến Liễu Tư Thần cảm thấy áp lực vô hình.

      Liễu Tư Thần mím môi, bình tĩnh hỏi: "Tôi Nhan Nặc ở đây, còn muốn gì nữa?"

      "Tôi biết, nhưng tôi hỏi là ấy đâu?" Tần Phóng rất chậm, chỉ là ánh mắt như muốn nhìn thấy người ta khiến người khác có cảm giác sợ hãi.

      Liễu Tư Thần mạch những lời chuẩn bị sẵn từ sáng: "Tiểu Nặc ấy muốn bình tĩnh chút, trong khoảng thời gian ngắn ấy quay về đâu, hơn nữa ấy cũng xin phép nghỉ rồi, còn gì để hỏi nữa ?"

      Mặc dù bên ngoài tỏ vẻ bình tĩnh nhưng thực chất trong lòng toát mồ hôi.

      Tần Phóng sầm mặt lại ngay lập tức, hít thở sâu mấy lần mới bình tĩnh lại được rồi nhả từng miếng: "Tôi- muốn- biết- - ấy- ở- đâu?"

      Ngay cả tiếng gió lạnh gầm rú cũng phải chậm dần, xem ra lần này đạt được mục đích về.

      Liễu Tư Thần bị lườm cho sợ hãi rụt cổ lại, cuối cùng bất lực : "Nhưng tôi phải trước điều này, được cho Tiểu Nặc là tôi tiết lộ, nếu ấy tha chết cho tôi. Hơn nữa, hai người gặp nhau phải bình tĩnh chuyện..."

      loạt câu rào trước đón sau khiến Tần Phóng suýt chút nữa kiềm chế được mà nổi cơn giận, vội ngay: "Rồi, ấy về nhà cũ, có địa chỉ rồi chứ? ở Thanh Thạch..."

      còn chưa xong, Tần Phóng biến mất nhanh như gió.

      Liễu Tư Thần hài lòng nhìn theo bóng dáng vội vã của Tần Phóng, cười rất đắc ý.

      Tần Phóng à, tôi vốn định cho biết nhưng ai bảo có chút kiên nhẫn chứ, sau này đừng trách tôi đấy nhé, hê hê.

      Qua đêm yên tĩnh, mặt trời như bừng sáng, chỉ là trái tim ai đó nóng bừng như lửa đốt, dù thế nào cũng thể nguội lạnh được, thế là tiếng gõ cửa cứ vang lên ầm ầm trong buổi sáng sớm.

      Nhan Nặc mơ màng bò dậy, đầu tóc rối bời, mặc luôn bộ đồ ngủ ra mở cửa.

      Bên ngoài cửa, đứng đó, im lặng nhìn nhau.

      Cơn buồn ngủ của Nhan Nặc bỗng biến mất, há hốc miệng nên lời, thực kinh ngạc, vì sao lại tới đây?

      Tần Phóng chưa bao giờ nhìn thấy người con trước mặt mình trong bộ dạng đáng như thế này, cơn giận trong lòng cũng nguôi ngoai, thay vào đó là hài lòng khó thành lời, có nhìn thế nào cũng đủ. Cúi đầu nhìn chỉ mặc chiếc áo len đơn giản, khe cổ áo ngủ để lộ làn da trắng ngần, đỏ mặt, bất chợt nghĩ tới việc chạy trốn tới mức này cơn giận lại nổi lên, gằn giọng: "Sao em cẩn thận gì thế hả? Lẽ nào ai tới cũng mở cửa sao?"

      Bây giờ Nhan Nặc hoàn toàn tỉnh táo, nhìn lượt rồi nheo mắt hỏi: " phải còn lớp cửa sắt sao? ... Chỉ là, sao lại tới đây?"

      Đây là điều ngạc nhiên nhất và cũng muốn biết nhất, còn về vấn đề an toàn lo lắng lắm. Thị trấn này rất giản dị, nhà sát nhau, tiện lợi cho việc để ý lẫn nhau, huống hồ, hàng xóm là bác Vương, cả nhà đều là cảnh sát, còn gì phải sợ nữa chứ?

      còn dám hỏi vì sao tới đây? Tần Phóng tức chết được, chau mày gào lên: "Em còn mau mở cửa cho , đứng ngây người ra đó làm gì?"

      Cả đêm ngủ nên giọng có phần lạc .

      "Vâng!" Nhan Nặc mơ hồ đáp tiếng, có điều cửa sắt vừa mở bị Tần Phóng ôm gọn trong lòng.

      Mềm mại, ấm áp, mũi tràn ngập mùi thơm của , giống như bảo vật trong lòng mất rồi đoạt lại được, nén được tiếng thở dài, cánh tay siết càng chặt. bất mãn giãy giụa trong lòng , rồi khó chịu : "Giữa ban ngày ban mặt, làm gì thế, bỏ tôi ra!"

      Nghe thấy giọng dịu dàng càng muốn buông tay, chà cằm mình lên mái tóc mềm mượt của , lặng lẽ hưởng thụ giây phút tình cảm này. biết tại sao, chỉ cần nhìn có cảm giác gia đình, rất an tâm.

      Nhan Nặc thở dài, tự biết sức mình phản kháng vô hiệu, đây vốn là người đàn ông nổi tiếng nghe lý lẽ, kệ vậy.

      Ôm ấp hồi, tự nhiên Tần Phóng nhớ ra mình cần phải đòi lại công bằng cho mấy ngày bức xúc, quên mục đích mình tới đây.

      Nhan Nặc thay bộ quần áo khác, ngồi đối diện trong phòng khách. Mọi thứ đều có ngăn cách.

      Nhan Nặc nheo mày: "Chân khỏi rồi?"

      Tần Phóng hậm hực: "Khỏi lâu rồi, dù sao khỏi hay cũng chẳng ai quan tâm." Giọng đầy vẻ hờn dỗi.

      Nhan Nặc cần nhìn gương mặt tội nghiệp của Tần Phóng hiểu ngay ra vấn đề: "Chắc chắn là do tự đòi tháo bột, bác sĩ với tôi dù ra viện cũng phải thời gian sau mới được tháo bột, còn trẻ con hay sao mà bướng bỉnh thế?"

      Cơn giận của Tần Phóng thể nào mà nguôi được, gầm lên: "Ai bảo em đột nhiên mất tích, ra viện mà được sao?"

      "Đợi ." Nhan Nặc nghe thấy câu này có vấn đề: "Cái gì mà đột nhiên? Tôi bảo Tự Thần xin phép sếp Phương rồi mà."

      "Xin phép gì chứ? Phương Lỗi bảo sau này em làm nữa." Giọng Tần Phóng dần, đượm mùi đau khổ.

      "Tôi đâu có thế..." Nhan Nặc ngừng lại rồi mỉm cười lườm : "Đồ ngốc!"

      Thấy vẫn còn khó chịu, thêm: "Thị trấn này phải sửa sang lại nên mấy căn nhà cũ này bị dỡ bỏ. Hôm tôi nhận được tin sắp bước vào giai đoạn cuối rồi nên vội về đây tìm hiểu tình hình và làm thủ tục, có làm nữa đâu."

      "Cái gì?" Tần Phóng đờ người ra: "Vậy sao em nghe điện thoại?"

      Nhan Nặc thong thả đáp: "Tôi vội quá nên quên điện thoại. còn hiểu à? Là hai người họ hợp tác chơi , ngốc ạ!"

      Bây giờ Tần Phóng mới hiểu, đợi lúc về tính sổ với họ, bây giờ còn có nhiều việc quan trọng hơn nhiều.

      cười rạng rỡ: "Vậy có nghĩa là... em đồng ý với rồi?" ngốc, từ chối nghĩa là có hy vọng rồi.

      nghiêm túc thế này khiến Nhan Nặc né tránh được, mặt đỏ bừng như tôm bị luộc chín. phản bác mà giả vờ ngây ngô: "Cái gì mà đồng ý hay chứ, em biết gì cả, em phải bây giờ."

      dám nhìn nên đứng dậy cầm áo ra ngoài.

      Trước mắt là hy vọng làm gì có chuyện Tần Phóng để chứ? cũng vội vã đứng dậy nhưng chân bị thương vẫn chưa khỏi, lại dùng thêm sức nên đau buốt tận xương, vừa nghiến răng chịu đau vừa đuổi theo nắm tay : "Em muốn đâu?"

      "Hôm nay em phải làm thủ tục dỡ nhà, còn mau buông tay?"

      Nhan Nặc muốn rút tay ra nhưng nắm quá chặt nên thể chống cự.

      Tần Phóng nghiêm túc : "Mặc kệ, cũng nhưng chân đau, nên em phải dìu mới được."

      Nhan Nặc phì cười đẩy ra: " phải bảo khỏi rồi còn gì? Còn cần người đỡ à?"

      " hy vọng có thể nắm tay em, cả đời buông."

      Sắc mặt Tần Phóng dịu dàng và nghiêm túc, đôi mắt đen lấp lánh như ánh bình minh chói mắt trong ngày đông khiến người khác thấy ấm lòng.

      với , cả đời...

      Trái tim Nhan Nặc đắm chìm rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :