1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Yêu em thiên trường địa cửu - Cư Tiểu Diệc (42c + 4NT)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Ngoại truyện 3: Ghen

      Câu chuyện xảy ra sau khi Tần Phóng và Nhan Nặc kết hôn, lúc đó hai người vừa chuyển tới nhà mới chưa lâu, vẫn vô cùng ngọt ngào, hạnh phúc, quấn quýt rời.

      Hôm nay, Tần Phóng tan ca, về nhà thấy Nhan Nặc vẫn chưa về, vo gạo cắm cơm sau đó bật máy tính, vốn định đọc nốt mấy tài liệu chưa đọc xong nhưng vào đầu chữ nào cả. nhìn góc máy tính, 6:03 PM, bình thường giờ này về sớm nấu sẵn cơm nước đợi rồi.

      Tần Phóng chịu được liền gọi điện cho Nhan Nặc, lúc đó mới phát ra mang điện thoại, thấy lo. Sao muộn thế này vẫn chưa về? nghĩ ngợi rồi cầm áo khoác ra ngoài.

      Có tiếng lạch cạch mở khóa cửa, Nhan Nặc cầm túi đồ bước vào, thấy Tần Phóng vội vội vàng vàng, ngạc nhiên chau mày: "Sao thế? định ra ngoài à? Đến giờ cơm rồi mà."

      Sau khi kết hôn, rất ít khi ra ngoài ăn cơm, cho dù có tiệc tùng cũng lựa chọn buổi quan trọng mới .

      "Ừ!" Tần Phóng "hừ" tiếng, thấy trán lấm tấm mồ hôi, đưa tay đỡ túi đồ cho rồi chau mày hỏi: "Sao hôm nay em về muộn thế? Ra mồ hôi cũng biết lau à, để thế dễ bị cảm lắm."

      "Trong khu nhà mình phải mới mở trung tâm thể hình sao? Trong thời gian khai trương mỗi hộ được miễn phí ba ngày, hôm nay em được nghỉ nên tập yoga, cũng thoải mái lắm."

      Nhan Nặc theo vào trong bếp, vừa lấy đồ ăn ra vừa : " phải bình thường vẫn tập thể hình sao? Lần sau mình cùng , nếu thấy hợp còn có thể làm thẻ năm, có ưu đãi đó."

      "Ừ, em thích là được rồi."

      Tần Phóng chăm chăm nhìn , chắc là do vừa vận động xong nên gương mặt ửng hồng, làm da em bé trắng sáng, rất hấp dẫn. Thế là đôi nắt lại nheo lại, trong phòng thể hình phần nhiều là đàn ông thối tha có hoóc môn nội tiết cao, ấy thế này liệu có bị thiệt thòi gì ? Nghĩ tới đây tâm trạng thấy vui. ôm eo từ phía sau, cúi thấp đầu chà vào mặt .

      Nhan Nặc vừa tức vừa buồn cười, đẩy ra: "Làm cái gì thế? Người em đầy mồ hôi, thấy mùi à?"

      Miệng dường như ngậm kẹo, giở giọng nịnh nọt: "Mồ hôi của vợ rất thơm." Có điều Nhan Nặc trừng mắt cái là lại ngoan ngoãn buông tay.

      Nhan Nặc thấy đần người ra, bật cười: " xem ti vi , cơm được ngay thôi."

      Ăn xong cơm, Tần Phóng tắm, Nhan Nặc nghỉ ngơi chút rồi cũng tắm, có thể do lần đầu tiên tập yoga nên cảm thấy rất mệt, nằm xuống cái là ngủ ngay. Lúc Tần Phóng tắm xong vào phòng vô cùng im ắng. vuốt ve mái tóc , tóc vẫn còn ướt, gọi dậy với vẻ vui, miệng làu bàu: "Sao tóc chưa khô ngủ rồi?"

      Nhan Nặc ngủ ngon, dựa sát vào người , mắt mơ màng, mặc dùng máy sấy tóc sấy cho mình, sau đó đặt xuống giường, đắp chăn cẩn thận.

      ngồi bên giường ngắm hồi lâu rồi tắt đèn, sang phòng đọc sách.
      Trước đây thân mình, khi nào về nhà cũng thế, tăng ca đến nửa đêm là bình thường, nhưng sau khi kết hôn, phát ra hóa ra có thể tan ca đúng giờ là việc vô cùng hạnh phúc. Vì thế, dù công việc chưa hoàn thành nữa cũng mang về nhà làm, hiếm khi tăng ca. xem hết tài liệu thư ký gửi rồi trả lời mấy bức thư quan trọng. Sau khi làm xong hết việc, đôi mày dãn ra, lúc đó mới tắt máy tính.

      Phòng ngủ tối om, sợ đánh thức nên bật điện, tay chân quờ quạng vào trong, căn phòng im ắng, chỉ có tiếng thở khe khẽ của , lật chăn rồi cẩn thân chui vào.

      Nhan Nặc thích ấm áp, vừa chạm vào cơ thế ấm nóng của , liền quàng tay ôm chặt lấy rồi lại ngủ say. Tần Phóng chu môi rồi hôn lên trán , sau đó ôm ngủ ngon lành.

      Hôm sau, Tần Phóng và Nhan Nặc cùng ra khỏi nhà, đưa làm trước rồi mới về công ty.

      Nhan Nặc đứng đợi ở cửa, gặp bà Lưu tập thể dục buổi sáng về, thấy Nhan Nặc đứng đó liền nhiệt tình chào hỏi: "Trùng hợp quá, Nhan, làm à?" Hai người quen nhau sau buổi tập yoga hôm qua.

      Nhan Nặc mỉm cười gật đầu: "Vâng!"

      Gương mặt bà Lưu rạng rỡ nụ cười: "Ai da, làm mệt lắm, tìm người đàn ông tốt và lấy người ta mới thực tế. Sao, chuyện tối qua tôi với , thấy thế nào?"

      "Cảm ơn ý tốt của bác, chỉ là cháu thấy cháu thực cần." Nhan Nặc lịch từ chối rồi nhìn ra ngoài, tại sao Tần Phóng còn chưa ra chứ?

      Bà Lưu vẫn bỏ cuộc: " phải tôi khen người nhà tôi đâu, nhưng em họ tôi thực trăm người mới có đó, có nhà có xe, công việc ổn định, quan tâm đến phụ nữ, cần ngại đâu, xem mặt tí cũng có chết ai đâu."

      Em trai họ bà Lưu cũng còn trẻ, xem mặt vài đám mà ưng ai, toàn là dưa già táo héo, khó khăn lắm mới thấy xinh đẹp thế này, còn mau túm lấy chứ?

      Nhan Nặc định bỗng nhiên có người khoác vai, ngước mắt nhìn hóa ra Tần Phóng, có điều sắc mặt được tốt.

      tươi cười hỏi : " gì mà vui thế, vợ ?" cố ý nhấn mạnh từ vợ , cố tình tuyên bố chủ quyền với số người.

      Bà Lưu nếu biết điều ra sao cả, bà ngại ngùng hai ba câu vội vã rời .

      Tần Phóng quay sang lạnh lùng nhìn Nhan Nặc: "Hứ, Tần, có lời nào với tôi sao? Thẳng thắn được khoan hồng, từ chối bị phạt nặng."

      Ánh mắt Nhan Nặc lấp lánh nụ cười, kéo tay nũng nịu: " Tần, thực ra có thể nghĩ góc độ khác mà, người ta cảm thấy vợ xinh đẹp, trẻ trung nên mới thế mà."

      Chiều qua, lúc tập yoga, và bà Lưu cũng nhóm, hai người chuyện mới biết cả hai đều là người mới tới khu này, giống như vừa gặp quen, được vài câu giới thiệu đối tượng cho . kết hôn rồi nhưng bà tin, phụ nữ kết hôn rồi sao biết chăm sóc bản thân tốt như thế chứ, rồi quay sang khen em trai bà ấy xuất sắc thế này thế kia, vì thế ngay cả về nhà cũng muộn.

      Tần Phóng thấy nắm chặt tay mình liền nắm chặt hơn, cơn tức cũng nguôi nửa: "Lần sau gặp mấy loại người này em cứ thẳng với người ta, em - là - - - có - chồng."

      Nhan Nặc lườm , quàng tay ôm cổ rồi cười: "Vậy có cần em mang giấy đăng ký kết hôn bên mình ?" Thực ra bị người ta hiểu nhầm chưa có chồng cũng đắc ý lắm chứ.

      Tần Phóng chau mày: "Hứ, ý kiến này được đó."

      " mà làm."

      Buổi tối Tần Phóng về nhà sớm, thấy Nhan Nặc bận rộn trong bếp, trong lòng thấy ấm áp lạ.

      Tắm xong, thấy Nhan Nặc vẫn đứng ngoài ban công gọi điện thoại, đột nhiên nhớ tới chuyện Phương Lỗi với , trong lòng có cảm giác vui. leo lên giường đọc tạp chí, khi trở vào, tò mò hỏi: "Là ai thế? lâu vậy?"

      Nhan Nặc chui vào lòng : "Sao nghe giọng chua thế? Là Tư Thần đó, ấy cuối tuần thử váy cưới với ấy."

      " phải sợ..." Tần Phóng được nửa rồi tiếp nữa, quay mặt chỗ khác : "Được rồi, nữa, nữa, ngủ!"

      "Chồng à..." Nhan Nặc hiếm khi gọi thế này lắm, cảm thấy ướt át quá, có điều Tần Phóng lại rất thích.

      Tần Phóng ôm vào lòng rồi hôn mạnh, cho đến khi thở được nữa mới buông ra rồi hạ giọng: "Hôm nay nghe Lỗi Tử , ta về nước rồi."

      Nhan Nặc sững lại, bất mãn cắn tay phát: "Vì cái này à? Em rồi, ấy về để dự đám cưới. Sao? vẫn có niềm tin vào , vào em?" Lần này tới lượt quay mặt .

      Tần Phóng nghịch mấy lọn tóc của , : " phải có niềm tin, cũng biết là cảm giác thế nào nữa, chỉ là trong lòng hơi khó chịu."

      "Người kết hôn với em là chứ phải ấy, ghen bóng gió gì chứ. Còn mình phải tên đại ngốc?" Nhan Nặc cười nhạo chút khách khí.

      " là tên đại ngốc, em là tên tiểu ngốc!" xong ôm rồi lại hỏi: "Em xem, em phải vô cùng xinh đẹp, sao nhiều người thích thế chứ? khó hiểu quá ... Á, sao em lại cắn ?"

      Nhan Nặc chống nạnh tạo phản: "Cắn làm sao? Ai bảo em xinh đẹp? Hứ, ngày mai em xem mặt em trai bà họ Lưu."

      Tần Phóng nhảy chồm lên: "Được đó, em dám à? Xem giải quyết em thế nào!"

      Trong căn phòng , xuân ý đượm nồng, quấn quýt vô cùng.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Ngoại truyện 4: Liễu Tư Thần

      Chớp mắt, Liễu Tư Thần mang thai gần chín tháng, cái bụng to khiến trông nặng nề, mặc chiếc váy bầu rộng rãi, chậm chậm vào khoa sản.

      Bác sĩ khám vẫn là vị bác sĩ già có đôi mắt hiền từ và rất có kinh nghiệm, bà bảo Tư Thần ngồi xuống trước, sau khi xem bệnh án liền ngẩng đầu lên hỏi: "Sao thế, hôm nay chồng đến à?"

      Liễu Tư Thần mím môi, chuyện như đứa trẻ: "Bác sĩ Hác, cháu cháu chưa kết hôn mà..." Xem ra ngại người khác nghĩ chồng mà chửa.

      "Sắp làm mẹ đến nơi rồi còn tính khí trẻ con thế này, sao mà coi được chứ?" Bác sĩ Hác đẩy đẩy gọng kính, cười và lắc đầu: "Y tá Lý, gọi chàng trai đứng ngoài cửa vào đây, tôi có việc dặn cậu ấy."

      Liễu Tư Thần mím môi gì, y tá nhìn rồi khẽ cười, ra ngoài gọi: " Lâm, bác sĩ Hác mời vào."

      Lâm Vũ Triết đứng cách đó xa, gương mặt có cảm xúc gì, dường như nghĩ gì đó, thấy có người gọi liền quay lại khẽ đáp rồi theo bước y tá Lý vào phòng.

      vừa vào phòng nghe thấy tiếng "hứ" lạnh tanh của Liều Tư Thần, hơn nữa cũng chẳng thèm nhìn , chỉ chuyện với bác sĩ, dáng vẻ xa cách ấy ràng muốn : Đừng lại gần tôi.

      Lâm Vũ Triết cười đau khổ cái rồi gật đầu chào bác sĩ Hác, chọn chỗ cách xa cũng gần rồi ngồi xuống, ánh mắt vẫn hề rời .

      Bác sĩ Hác nhìn hai người hồi rồi mỉm cười hài lòng: "Như thế này mới đúng, mang thai đâu phải chỉ là chuyện của mình người mẹ, bố cũng có trách nhiệm quan trọng, bố mẹ cứ cái nhau như thế này chăm con cái làm sao được chứ?"

      Liễu Tư Thần sầm mặt lại gì, Lâm Vũ Triết chủ động hỏi: "Bác sĩ Hác, Liễu Tư Thần sắp đến ngày sinh, có việc gì cần chú ý ạ?"

      Cuối cùng Liễu Tư Thần cũng có phản ứng, nhếch mép cười nhạt: "Buồn cười chưa, con do tôi sinh ra, liên quan gì đến ?"

      Lâm Vũ Triết thở dài, liêc mắt nhìn , sau đó tiếp tục thành khẩn : "Bác sĩ , tôi ghi nhớ." lấy chiếc PDA mang theo bên người ra, chăm chú ghi lại những lời bác sĩ , chỗ nào hiểu còn cẩn thận hỏi lại kỹ càng.

      Cả khoa sản đều , Lâm Vũ Triết chính là ông bố chuẩn mực mà họ gặp, đẹp trai, dịu dàng, ân cần, mỗi lần Liễu Tư Thần khám thai, đều có mặt, đúng là hình mẫu của người đàn ông mới. Có điều, Liễu Tư Thần cứ để ngoài tai những lời bình phẩm đó, ít nhiều do chuyện xảy ra trước đó, vì thế mới ngứa mắt với Lâm Vũ Triết đến vậy.

      Lâm Vũ Triết cùng biết vậy, chẳng qua muốn bù đắp những lỗi lầm trước đây, cho đến khi dành được trái tim của Liễu Tư Thần, những gì làm luôn là đủ, dù sao khó chữa nhất cũng là vết thương lòng.

      tưởng rằng cả đời này thể tiếp tục người nào khác được nữa, nhưng phải vậy, biết trái tim mình bị hấp dẫn bởi người con trước mặt bước vào thế giới của . Hơn nữa, bây giờ họ còn có con, đứa con thuộc về hai người, cứ nghĩ tới điều đó là lại cảm thấy rất ấm áp, chẳng phải sao, sắp làm bố rồi.

      Sau đó, Liễu Tư Thần gì nữa, chỉ lặng lẽ ngồi bên nhìn , cảm xúc trong lòng khó tả. biết Lâm Vũ Triết muốn bù đắp, nhưng làm tổn thương quá nhiều, còn chưa thể tha thứ cho , nhưng bây giờ giày vò thế này, trong lòng cũng dễ chịu chút nào, đúng là mâu thuẫn tới cực điểm.

      Lúc ra ngoài cửa bệnh viện, Lâm Vũ Triết ngay sau . Trời vừa mưa xong, đường trơn, có số chỗ còn thành vũng nước, sợ hãi khi nhìn tránh từng vũng nước. Cuối cùng, chịu được nữa, chạy lên trước ngăn lại: "Đường khó , lái xe tới đây đưa em về nhà nhé!"

      muốn nhận lấy thứ tình cảm này nên đấy tay ra, khẩu khí chanh chua: "Buông tôi ra, cần quan tâm."

      "Tư Thần, em nghe lần được ?" Lâm Vũ Triết bắt đầu cứng giọng, nhưng thấy gương mặt xanh xao của , lại cảm thấy khổ cho đứa con của , lại mềm lòng, giọng gần như khẩn cầu: " sợ em xảy ra chuyện, đấy, nể mặt con, em để đưa em về ."

      Liễu Tư Thần sững lại gì, coi như đồng ý, sau đó cẩn thận đỡ ngồi vào chỗ, lo cho nên lái xe rất chậm, lúc sau mới về tới nhà .

      Đúng lúc bố Liễu Tư Thần thay cây cảnh ngoài cửa, thấy con về, ông nở nụ cười ấm áp, có điều nhìn thấy Lâm Vũ Triết đứng sau lưng , mặt ông liền sầm lại, tính khí hai bố con giống hệt nhau.

      Có điều Lâm Vũ Triết cũng quen với lạnh nhạt này rồi, vẫn giữ nụ cười và chủ động chào hỏi: "Cháu chào bác!" Sau đó tiếp tục làm việc như mọi lần.

      Liễu Tư Thần lườm cái, gì mà khoác tay bố vào phòng.

      Đợi được lúc, bố mới dãn đôi mày và : "Cậu ấy cũng tốt, bị chúng ta làm khó như thế mà nhụt chí, con giày vò đủ rồi tha thứ cho cậu ấy , lẽ nào con muốn đứa bé ra đời có bố?"

      "Con phải..." Liễu Tư Thần biết gì.

      phải gì? cũng được.

      Hoặc có lẽ chỉ là sợ hãi, sợ lần nữa bị thương.

      Dưới cho phép ngầm của bố Tư Thần, Lâm Vũ Triết coi như có thể ở lại bên cạnh chăm sóc Liễu Tư Thần, chỉ hận nỗi thể để vào trong mắt hay nâng niu tay.

      Càng gần đến ngày dự tính sinh, cơ thể Liễu Tư Thần càng nặng nề, tính nết cũng tốt, thường xuyên gây . Trời mùa đông lạnh mà lúc thích ăn cái này, lúc thích ăn cái kia, lúc nào cũng sai Lâm Vũ Triết tối mắt tối mũi, thỉnh thoảng mẹ chịu được liền mấy câu, liền vui suốt cả ngày.

      Mỗi lần như vậy, Lâm Vũ Triết đều xoa dịu: "Cháu sao ạ, Tư Thần vui là được rồi." Trước đây đều là giày vò , để chịu khổ, bây giờ đến lượt giày vò , rất công bằng.

      Thực ra sớm biết có ngày này ngày xưa sao phải khổ.

      Mọi thứ trong phòng con đều do bày xếp, đầy cả phòng. Thực ra đề nghị Tư Thần về thành phố C sinh nở, điều kiện ở đó đều tốt hơn ở nơi này nhiều, nhưng ngay lập tức bị đốp lại: "Coi thường nơi bé này? Chê đúng ? vui , chẳng có ai ngăn đâu."

      "Em!" Lâm Vũ Triết được gì, chỉ muốn tốt cho , lẽ nào cảm nhận được?

      ngờ hôm sau thực rời khỏi đó, mấy hôm liền thấy mặt đâu.

      Liễu Tư Thần cũng cảm thấy ăn ngon mấy hôm liền, có cảm giác muốn ăn, ngày nào bộ cũng nhìn về phía cổng nhà, ngoài miệng mà trong lòng khác, cho tới khi Lâm Vũ Triết ôm đống văn kiện xuất , tâm trạng chán nản của mới biến mất.

      ràng nhìn thấy người muốn gặp nhưng khẩu vị của tốt hẳn lên.

      Con người luôn kỳ lạ như thế, ngày ngày gặp mặt cảm thấy ngứa mắt, nhưng xuất trước mặt lại nhớ nhung tới phát hoảng. cũng biết Lâm Vũ Triết thực rất bận, nhưng dường như bỏ lại tất cả ở công ty để đến chăm , vì thế luôn đợi ngủ rồi mới bắt đầu làm việc, muốn khuyên nhưng biết mở lời như thế nào.

      Từng ngày như thế cứ vậy trôi .

      Liễu Tư Thần bắt đầu đau bụng từ lúc nửa đêm, vừa kêu cái là Lâm Vũ Triết tỉnh dậy.

      Trước đây, bác sĩ Hác có nhắc nhở, có thể sinh sớm, vì thế ngày nào cũng đợi ngủ rồi mới bò ra bàn ngủ gà ngủ gật, thực dám ngủ say.

      Thấy Tư Thần đau bụng tới xanh xao cả mặt, ngồi bên cũng đâm lo lắng, chỉ biết hỏi hỏi lại: "Em sao rồi? Đau lắm à?" Thực ra, bình thường có thể điềm tĩnh giải quyết mọi khó khăn, huống hồ đọc nhiều sách thế, chuẩn bị lâu thế, chắc có vấn đề gì, nhưng khi gặp việc đột ngột xảy ra thế này, vẫn thể bình tĩnh cho được, quan tâm quá nên hóa loạn.

      Ông bà Liễu nghe thấy tiếng liền chạy sang, hỏi ngay: "Cậu hoảng cái gì mà hoảng, còn mau lấy xe?"

      Lâm Vũ Tiết vỗ đầu rồi ngây người đáp: "Vâng cháu ngay."

      Trong xe, Liễu Tư Thần hét lên là lòng Lâm Vũ Triết lại quặn thắt, chỉ hận nỗi thế đau thay , trời mùa đông nhưng toát hết mồ hôi.

      Khó khăn lắm mới tới được bệnh việc bác sĩ kiểm tra xong, lại cứ tử cung của chưa mở hết, co lại, vì thế phải đợi xem thế nào.

      đợi ngoài cửa phòng phẫu thuật suốt đêm, lo lắng bất an lại lại bên ngoài, vừa lo lắng vừa chờ đợi.

      Đứa trẻ ra đời vào sáng sớm, đứa bé trắng trẻo, mặc dù sinh ra sớm hơm dự tính nhưng vẫn khỏe mạnh.

      Giây phút nhìn thấy đứa trẻ, Lâm Vũ Triết chỉ nghĩ tới từ, cảm động.

      Khi Liễu Tư Thần tỉnh dậy, phát thấy Lâm Vũ Triết ngủ gục bên giường mình, mắt thâm quầng, mặt mày mỏi mệt, cằm lún phún râu, nhưng bên khóe miệng là nụ cười mãn nguyện, bàn tay mình được tay nắm chặt, rất ấm áp, khẽ thở dài.

      Đúng là oan gia.

      Tên đứa bé do ông ngoại đặt, vì sinh vào sáng sớm nên tên là "Hiểu".

      Hiểu, thông minh, nhanh nhẹn, trí tuệ. (Trích trong Quảng Nhã1)

      [1]: Bộ từ điển bách khoa đầu tiên của Trung Quốc.

      Mọi người đều thân thiện gọi đứa bé là Tiểu Tiểu.

      Người ta con là người tình kiếp trước của bố, câu này quả sai, tiếng khóc của Tiểu Tiểu nổi tiếng khắp cả phòng sơ sinh, cứ khóc là ai dỗ được, chỉ có Lâm Vũ Triết xuất mới có tác dụng. Chỉ cần được ẵm là Tiểu Tiểu lại ngoan ngoãn, ấm áp như chú mèo con, các y tá đều khen Lâm Vũ Triết là ông bố lợi hại, Liễu Tư Thần cũng vì thế mà ghen ít lần.

      Nhìn Lâm Vũ Triết bế con đứng bên cửa sổ phơi nắng, chu môi, đúng lúc bị Lâm Vũ Triết bắt gặp biểu cảm trẻ con của , khóe miệng bất giác cũng cong lên, khẽ chạm ngón tay vào gương mặt hồng hào của con , dỗ dành: "Tiểu Tiểu ngoan nào, cười cho mẹ xem nào."

      Tiểu Tiểu dường như nghe thấy lời của bố nên cái miệng xinh nhoẻn miệng cười, Lâm Vũ Triết bế con đến trước mặt , vui vẻ : "Em nhìn , Tiểu Tiểu cười rồi."

      Liễu Tư Thần vốn thèm để ý đến , vừa nghe thế liền quay sang nhìn con , đôi mắt đen tròn như quả nho rất linh hoạt, cười vô cùng đáng , bỗng chốc cảm thấy con mình đáng nhất, cũng cười rồi đưa tay bế con, Tiểu Tiểu chẳng nể nang gì mà khóc ầm lên.

      Liễu Tư Thần tròn mắt lườm Lâm Vũ Triết: "Đều tại ! Đều tại !" Đúng là mắng oan mà.

      Lâm Vũ Triết cười trừ, vừa dỗ con vừa dỗ mẹ: "Tiểu Tiểu vừa ngủ dậy, còn ngái ngủ, phải giống y như em sao? Em bế nó lần nữa là được rồi."

      Bị đúng khuyết điểm, Liễu Tư Thần đỏ bừng mặt, lại thương con nên cũng cùng dỗ con với . Tiểu Tiểu khóc nữa, đôi mắt tròn xoe đảo liên tục, lúc nhìn bố, lúc liếc mẹ, dáng vẻ xinh đáng chết được, ai nhìn thấy cũng .

      Liễu Tư Thần kiềm chế được liền cúi xuống thơm lên má con: "Bảo bối, mẹ con nhất."

      Nghe xong, Lâm Vũ Triết sững người.

      này là bảo bối của và Liễu Tư Thần, cũng là sợi dây duy trì mối quan hệ vủa hai người. Chí ít Liễu Tư Thần như ngày trước nữa, mỗi lần thấy đều châm chọc đả kích vài câu, bây giờ ngữ khí cũng ôn hòa hơn rất nhiều, làm mẹ rồi cũng dịu những phần gai góc.

      Nhưng luôn cảm thấy thiểu chút gì đó, dần dần mới hiểu, là tình cảm dành cho phai nhạt, nhưng biết phải lấy lại những thứ mất như thế nào, có lỗi với quá nhiều.

      Liễu Tư Thần chịu về thành phố C, Lâm Vũ Triết liền ở lại huyện đó luôn, sáng sớm cùng bố ra công viên trước nhà đánh cờ, hoặc đèo mẹ mua rau, để Tư thần nghỉ ngơi nhiều hơn nên có lúc cũng giành trông con, công việc đều để tới nửa đêm làm, câu oán cũng có.

      Ông Liễu với Tư Thần: "Phải đăng ký hộ khẩu cho Tiểu Tiểu rồi, con mau tỏ thái độ , đừng kéo dài nữa, hàng xóm xung quanh sống với nhau mấy chục năm rồi, có Tiểu Tiểu, Vũ Triết lại luôn sống ở đây, người ta bàn tán có nghĩa là biết. Con là con bố, bố luôn muốn tốt cho con, thuận theo ý con, nhưng con cũng làm mẹ, làm cha làm mẹ điều gì tốt cho Tiểu Tiểu con hơn bố mẹ." Lời như thế này, dù ông Liễu luôn chiều theo ý con nhưng ông đồng ý để và Lâm Vũ Triết ở bên nhau.

      Qua thời gian mới biết lòng người, hơn năm nay, biểu của Lâm Vũ Triết vượt qua ngoài dự định của họ, ban đầu còn tưởng rằng kẻ trăng hoa, thấy là đuổi , sau này mới hiểu rằng cũng dễ dàng gì, người xưa rồi, khuyên hòa giải chẳng ai khuyên chia ly, huống hồ hai người họ còn có Tiểu Tiểu nữa.

      Liễu Tư Thần sững lại, lắp bắp : "Bố, con..." do dự hồi mà biết nên thế nào, trái tim cũng rối loạn.

      Nếu như có tình cảm với Lâm Vũ Triết kiên quyết giữ lại Tiểu Tiểu khi hai người chia tay, nhưng càng sâu đậm càng hận năm xưa lại buông tay dễ dàng, có cảm giác an toàn, bị đau lần nhớ mãi. Ngoài mặt luôn tỏ ra kiên cường nhưng trong lòng rất yếu đuối, sợ lần nữa bị bỏ rơi cách vô tình, do dù bị Lâm Vũ Triết làm cho dao động.

      Phụ nữ được tạo thành từ nước, trái tim mềm yếu, cũng mong mình được như Nhan Nặc, được sống cuộc sống hạnh phúc với người mình . biết bố rất có lý, vì thế cũng suy nghĩ rất kỹ, đến tối quyết tâm chuyện với Lâm Vũ Triết. Đây là lần đầu tiên chủ động chuyện với , Lâm Vũ Triết vừa vui mừng vừa lo lắng.

      Sau khi đưa Tiểu Tiểu vào phòng bố mẹ xong, Liễu Tư Thần mới chuyện: "Bố , muốn làm hộ khẩu cho Tiểu Tiểu."

      Vẫn là chuyện con cái, Lâm Vũ Triết có phần thất vọng, nhưng vẫn lấy lại tinh thần và chuyện với : "Cái này dễ thôi, ngày mai làm là được."

      Liễu Tư Thần ngoảnh đầu tránh ánh nhìn như có lửa của , tiếp: " có biết làm thế nào ?"

      "Hỏi là biết chứ gì." Lâm Vũ Triết hiểu lắm, trước đây muốn làm gì đều có người dưới làm cho , làm gì tới lượt lo chứ.

      Liễu Tư Thần nghiến răng : "Chỉ giấy tờ phải chuẩn bị giấy chứng sinh của Tiểu Tiểu, hộ khẩu của và tôi, còn... giấy kết hôn nữa." Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên gương mặt khiến gương mặt như có ráng chiều.

      "Giấy kết hôn?" Lâm Vũ Triết sững người khi nghe thấy ba tiếng ấy, ánh mắt hề rời khỏi : "Em có dự định gì?"

      Liễu Tư Thần lườm : " hỏi tôi tôi hỏi ai"

      " có giấy kết hôn, nhờ quan hệ chắc cũng làm được thôi, có điều vẫn danh chính ngôn thuận..." hạ giọng: "Bây giờ vẫn là tốt nhất, Tiểu Tiểu có , có em, cả nhà có thể sống bên nhau, Tư Thần hay là chúng ta kết hôn ."

      Câu cuối cùng của khiến trái tim Liễu Tư Thần đập loạn xạ, quen ăn đối đầu với , đông tây: "Ai muốn kết hôn với chứ? Người muốn kết hôn với ở thành phố C." Phụ nữ khi tức giận thích nhất lật lại nợ cũ.

      Lâm Vũ Triết biết suy nghĩ chưa kỹ, cũng để ý tới việc phản đối, cầm lấy bàn tay nhắn của , : "Đều là quá khứ rồi." đặt bàn tay lên trái tim mình: "Nơi này giờ chỉ có em và Tiểu Tiểu." Lần này nắm lấy cơ hội thể lòng mình, đó cũng là lời hứa.

      Thế là tâm lý muốn chấp nhận và sợ chấp nhận lại ập tới, Liễu Tư Thần bắt đầu hối hận về cuộc chuyện tối nay, hất tay ra rồi đứng dậy: "Tôi hơi đau đầu, ngủ trước, chuyện hộ khẩu để sau ."

      Lâm Vũ Triết cười đau khổ, tiến bước, lùi bước, đến khi nào mới có thể nắm giữ được, xoa dịu vết thương trong lòng ?

      Việc làm hộ khẩu cho Tiểu Tiểu vì thế mà bị ngừng lại, ông bà Liễu cũng khuyên mấy lần rồi nhưng Liễu Tư Thần vẫn chịu nghe, mọi người cũng hỏi nhiều nữa. Lâm Vũ Triết vẫn chạy chạy lại giữa hai thành phố, việc công ty bỏ được, người mình và con vẫn ở đó, đành chịu vất vả vậy.

      hôm, đưa sổ hộ khẩu có tên Tiểu Tiểu cho , cũng kịp gì mà về thành phố C ngay, bởi vì bạn thân - Đoàn Dịch Sâm bị tai nạn, cần phải về chăm sóc.

      Tư Thần liếc nhìn, đứa bé mang họ mẹ, ghi dưới hộ khẩu của , cho dù ngang bướng thế nào, vô lý thế nào, luôn chiều theo , cố gắng làm tất cả để bù đắp lỗi lầm của mình.

      Dòng sông băng trong lòng Liễu Tư Thần bắt đầu tan chảy, nhưng biết phải bước qua thế nào. Cả hai đều thăm dò, Lâm Vũ Triết chưa bao giờ từ bỏ, đối với quá tốt, còn Liễu Tư Thần cũng từ chối những gì bỏ ra, quan hệ của cả hai dần tốt lên, nhưng mãi vẫn chưa đủ, cả hai vẫn thiếu cơn gió đông giúp đỡ.

      Nhan Nặc và Tần Phóng tổ chức đám cưới vào tháng Năm, mời tới xem váy cưới.

      Liễu Tư Thần vừa bước vào tiệm áo cưới thấy hai người tình tứ với nhau, gương mặt ngập tràn niềm vui sắp cưới, trong lòng cũng cảm thấy vui thay nhưng miệng lại : "Này này, mặc dù hai người chuẩn bị kết hôn nhưng cũng cần lúc nào cũng ngọt ngào thế kia đâu, để bọn tớ gia quả phụ thế này phải thế nào chứ?"

      Lâm Vũ Triết sau nghe thấy vậy liền kéo vào lòng dịu dàng : "Chỉ cần em đồng ý chúng ta ngay lập tức kết hôn."

      Liễu Tư Thần đẩy ra, coi như chưa nghe thấy.

      Lâm Vũ Triết tưởng rằng mình lại thất bại nữa, sau đó mới biết phải vậy.

      đường về nhà, Liễu Tư Thần cúi đầu xem các mẫu áo cưới mới do chủ tiệm áo cưới đưa cho trước khi về, : "Việc kết hôn này, vẫn phải mặc áo cưới mới được."

      người làm kinh doanh, Lâm Vũ Triết nhạy bén hiểu ý ngay, tiếp lời : "Đương nhiên rồi, bộ váy cưới chị dâu mặc cũng là do hai tìm người thiết kế."

      Liễu Tư Thần ngẩng đầu lên nhìn đầy thâm ý, gì cả mà ngoảnh đầu nhìn ra bên ngoài, tay nắm chặt cuốn catalogue, dường như có tâm . đợi Lâm Vũ Triết làm điều gì đó để thay đổi mối quan hệ của hai người, nhưng ra ám hiệu ràng như thế mà chẳng có hành động gì cả, nên làm gì vẫn cứ làm nấy.

      Cho đến hôm đám cưới Nhan Nặc.

      Lúc bữa tiệc cưới kết thúc, kéo rời khỏi hội trường náo nhiệt, cũng đâu.

      "Rốt cuộc dẫn em đâu thế?" hỏi.

      cố ý làm ra vẻ thần bí: "Đợi lát nữa em biết."

      Vẫn là tiệm áo cưới đó, nhưng chỉ có hai người bọn họ. Chủ tiệm áo cưới kéo tấm rèm màu quả hạnh nhân ra, bộ áo cưới tuyệt đẹp lên trước mắt hai người. Nơ bướm, trân châu, bồng bềnh, chân váy lớn, có nhiều chi tiết thế nhưng hề phức tạp mà ngược lại nó thể xa hoa ý nhị.

      "Bộ váy cưới này là dành cho em, đời này có hai, chỉ thuộc về em", Lâm Vũ Triết .

      Liễu Tư Thần nhìn bộ váy cưới hồi lâu, mấy lần định đưa tay chạm vào nó nhưng lại kiềm chế, thực ra trong lòng vô cùng cảm động nhưng vẫn ngẩng lên hỏi : "Vậy sao?"

      Áo cưới dù có quan trọng đến mấy vẫn là vật chất bên ngoài.

      Lâm Vũ Triết mỉm cười, ôm vào lòng: " cũng chỉ thuộc về em, em là độc nhất vô nhị của .'
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :