1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Yêu em từ cái nhìn đầu tiên - Cố Mạn (47c + kết + 8NT)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 35 - Bù của hồi môn
      "Cho này". Đánh cái mặt cười, Hồng Y Nữ Hiệp cố lấy hết dũng khí : "Em rồi mà, bù của hồi môn."

      Chuyện diễn đàn hồi sôi sục, sau khi xuất hai mẩu buôn dưa cuối cùng dần dần còn thu hút được người xem nữa.

      Buôn dưa 1:

      Nghe đồn, ngày nào đó, nam sinh khoa nào đó gặp được nam chính bị đồn đại ở dưới tòa nhà ký túc xá, dưới kích động bất chấp nguy hiểm tính mạng để truy vấn: "Cậu nghĩ thế nào về chuyện diễn đàn."

      Nghe đồn, Tiêu Nại liếc cậu ta cái, ném lại vẻn vẹn sáu chữ: "Có tốt hơn có."

      Sáu chữ này nghe có vẻ bình thường, nhưng ngẫm kỹ lại , đúng là vừa cao minh vừa cay độc, cao minh ở chỗ tẩy sạch cho chính mình và Bối Vi Vi, cay độc khỏi phải , đặc biệt là đối với con , đúng là càng nghĩ thấy độc ơi là độc...

      Thế là, ánh mắt của mọi người bị di dời, dần dần nghiên cứu Ái Hương Nại Nhi và bạn C sao lại " có".

      Càng lúc càng có nhiều người nhìn xuyên tượng để thấu bản chất, rút ra kết luận – Lý do Ái Hương Nại Nhi công kích Bối Vi Vi người ta ấy, cho cùng, do là ta có.

      Đành phải rằng, ở mức độ nào đó, biết chân tướng rồi.

      Nhị Hỷ nghe thấy vụ buôn dưa này xong điểm chú ý khác hẳn với mọi người, điều khiến ngạc nhiên là: "Vi Vi à, Đại Thần nhà cậu sao lại biết cậu "có"? Chẳng lẽ ấy ôm rồi?"

      Vi Vi: "..."

      Nhị Hỷ, cậu cũng biết chân tướng rồi...

      Buôn dưa 2:

      Nghe đồn, ngày nào đó, Tiêu Nại và Tào Quang oan gia ngõ hẹp ở sân đấu bóng.

      Nghe đồn, Tào Quang chủ động khiêu chiến: "Có người nào tình trường thất bại cầu trường thành công, chi bằng chúng ta thử xem?"

      Nghe đồn, Tiêu Nại tỏ vẻ hờ hững, lời lẽ ác độc, đáp trả: "Tôi ngại làm cậu thất bại thêm đâu."

      Nghe đồn, sau N lần, Tào Quang bất hạnh càng thất bại hơn.
      Vi Vi cứ mãi nghi ngờ tính chân thực của chuyện này, vì Đại Thần chưa hề với , lại ngại dám hỏi.

      Cho đến ngày nào đó lâu lắm về sau, hai người nhìn thấy Tào Quang từ phía xa, Tiêu Nại bỗng cười cười, nhìn Vi Vi: "Từ đến lớn?"

      Vi Vi sau khi ngẩn ra, lập tức đáp rất phóng khoáng: " có, cậu ấy cũng phát tờ rơi cho em thôi mà."
      (╯▽╰)╭

      Mấy hôm cuối cùng vào năm thứ Hai của Vi Vi, vừa vội vã vừa chậm rãi trôi qua như thế, môn thi cuối cùng xong, Vi Vi vừa ra khỏi nơi thi thấy Tiêu Nại đứng đợi bên ngoài.

      Vẻ như đợi rất lâu rồi phải, Tiêu Nại ngồi ghế dưới bóng cây râm mát, cúi đầu đọc sách.

      Vi Vi chạy đến, trán lấm tấm mồ hôi: " đến khi nào thế?"

      Tiêu Nại gập sách lại, ngẩng lên: "Mới đến."

      Vi Vi tin cho lắm, nhưng cũng hỏi thêm: "Thi xong bọn em mở tiệc lớp, chuyện thực tập hè em dùng di động của Hiểu Linh nhắn tin cho ."

      Tiêu Nại mỉm cười, gì.

      Vi Vi vừa vừa cảm thấy tâm trạng tệ hẳn.

      Vốn là chuyện rất vui, nhưng hè năm nay đến lại dường như khiến người ta vui chút nào. Vi Vi hất hất chiếc túi trong tay: " thôi, đến thư viện trước ."

      Trả hết tất cả sách tham khảo để dùng cho kỳ thi, Vi Vi lại mượn thêm mấy quyển lập trình, chuẩn bị để nghiên cứu trong mùa hè, có Tiêu Nại ở đó việc chọn sách đương nhiên dễ dàng hơn nhiều.
      "Bản sách này hay." Tiêu Nại rút hai quyển trong tay ra, trả về giá sách, "Ngày mai mang sách ở nhà đến cho em."
      "Ừm." Vi Vi gật gật đầu, "Phải đúng trọng tâm nhé, đừng khó quá."
      Năm hai đa số vẫn là các môn cơ bản, những môn chuyên ngành phải đến năm ba mới bắt đầu, Đại Thần được dựa vào trình độ của chọn sách cho đấy = =

      "Đừng lo, có thể chỉ đạo từ xa mà." Tiêu Nại xem lướt qua kệ sách để giúp chọn, thuận miệng .

      Vi Vi kiễng chân lên đút quyển sách trở lại, nhận ra tâm trạng vừa nãy còn tồi tệ bây giờ như tốt hơn nhiều.

      Haizzz~

      Tâm trạng trồi lên tuột xuống, đúng là hành hạ người ta quá.
      Lúc bước ra khỏi thư viện, di động của Tiêu Nại réo rắt, nghe máy, bên kia gì đó vài câu, Tiêu Nại bảo: "Biết rồi, bọn tớ đến đó ngay."

      Rồi nhìn Vi Vi: "Hầu Tử Tửu đợi chúng mình ở quán ăn."
      Nơi tụ tập là ở Thiên Hương Cư.

      Địa điểm là do Hầu Tử Tửu chọn, Tiêu Nại tỏ ý bảo cho bọn họ tha hồ ăn uống, đương nhiên họ khách sáo rồi. Có điều lại , với con trai, thực ra ăn gì cũng xong, chỉ cần bia đủ là được rồi.

      Trong phòng Tiêu Nại có sáu người, lão đại, lão tam, lão tứ đến lão thất, lão nhị vì dễ khiến người ta liên tưởng đến loại cơ quan tà ác nào đó nên chẳng ai chịu nhận. Lão đại và lão thất chơi game online, Vi Vi quen, nhưng họ rất thân thiện, mọi người nhanh chóng quen thuộc với nhau.

      Trừ Hầu Tử Tửu ở lại trường học tiếp lên nghiên cứu sinh, những người khác đều làm, còn vì sao vẫn ở trong trường , tất nhiên là để lợi dụng triệt để tiện nghi của trường rồi, dù gì làm cũng ở quanh trường cả mà, tiện thế còn gì.

      Lần đầu tham gia buổi tụ tập thế này, ngồi cạnh Tiêu Nại, Vi Vi dù gì cũng cảm thấy bứt rứt, nhưng có bọn Ngu Công ở đó, tâm trạng ngại ngùng của Vi Vi muốn duy trì lâu cũng khó lắm = =
      Rượu hết ba vòng, nam sinh bắt đầu nhiều, buôn dưa xôm tụ hẳn.

      Lão Đại , tiểu sư muội à, lão tam nhà bọn lần đầu đương, lần đầu nắm tay con , em phải đối xử tốt với cậu ấy, bọn dân công nghệ thông tin muốn tìm vợ khó lắm đó.

      Vi Vi rất hiểu ý gật đầu, trong lòng ta thán: Lão tam nhà nắm tay người ta chẳng giống lần đầu tiên tí nào.

      bùng nổ của Mô-za-a mang đậm dấu ấn con người ta.

      "Tam tẩu, lần trước gạt em mà, quả là có người tỏ tình với Lão Tam."

      " là cùng biểu diễn, nhưng ai mà biết được là toan tính gì."

      "Chính là cái Mạnh... Mạnh..."

      "Hôm qua ta lại gọi điện cho Lão Tam đó!"

      Mô-za-a rượu vào là lời lắp ba lắp bắp, nhưng tổn hại đến lý trí, Vi Vi mở to mắt đợi ta tiếp...

      Vậy nhưng...

      chàng ngoẹo đầu, gục ngã.

      Lão Thất ngồi kế bên chú thích: "Tốt lắm, lần này uống hết chai mới gục."

      Vi Vi choáng! Sao lại có trò thổ lộ gì mà có nửa thế này.

      Quay sang nhìn đương , Tiêu Nại cũng uống khá nhiều, nhưng thần sắc vẫn như thường, nhãn thần tỉnh táo, đối diện với ánh mắt dò hỏi của Vi Vi, thờ ơ : " ấy bảo có chuyện muốn giải thích với ."

      Chẳng lẽ là chuyện của Ái Hương Nại Nhi? Nhưng tại sao phải giải thích với Đại Thần...

      "Sau đó?"

      "Chẳng có sau đó."

      Người mục kích số 1 – Hầu Tử Tửu chồm lại : "Tam tẩu, Lão Tam là sát thủ."

      Kẻ mục kích số 2 – Ngu Công gật đầu: "Quá tàn ác quá tàn ác, chỉ câu là giết luôn."

      Lão Đại đau lòng oán thán: "Sao lại làm thế với con được, dân công nghệ thông tin chúng ta nhận điện thoại của con khó lắm mà."

      Lão Thất điềm nhiên: "Lão Tam chẳng phải trước giờ vẫn thế à."
      Mô-za-a ngáy to cái tán đồng.

      Vi Vi ngồi bên muốn ứa nước mắt, bọn họ lảm nhảm nãy giờ, Đại Thần tóm lại gì a a a a a!

      Ngu Công hỏi: "Tam tẩu, em đoán xem Lão tam gì?"

      Vi Vi dựa phong cách của Đại Thần ngẫm nghĩ hồi lâu, hỏi với vẻ chắc chắn lắm: "Hừm, hỏi ấy... là ai?"
      ...
      ...

      Im thin thít...

      Hầu Tử Tửu ngồi cạnh Vi Vi nể sợ dịch lui ra xa.

      Tiếng ngáy của Mô-za-a cũng biết ý hẳn.

      Tiêu Nại nhấc ly rượu lên, mỉm cười.

      Vi Vi thấy vẻ mặt "em quá độc đấy" của bọn họ, bất hạnh muốn chết. Chẳng phải là câu đối đáp thường tình sao? Ai nhận được cú điện thoại lạ cũng hỏi câu Bạn Là Ai mà.

      " ra , cái Bạn C đó là Hoa khôi Mạnh à?"

      "Hơn nửa phần là thế."

      Lão Thất bảo: "Lão Tam, cái Ái cái gì Nại, hack vi tính của ta , bây giờ cuối kỳ, trong vi tính chắc có luận văn, hack cái là... hê hê..."

      Vi Vi ú ớ, nhớ đến truyền thống hack vi tính bán vợ người ta của bọn Ngu Công, quả nhiên là cùng phòng có khác, phong cách sao mà giống thế.

      Tiêu Nại liếc chàng cái: "Làm người phải có phong độ."

      Lão Thất nổi sùng: "Cậu có ý gì thế?"

      Hầu Tử Tửu lập tức tát nước theo mưa: " bảo cậu chẳng có phẩm cách."

      Lão Thất buồn rầu: "Vậy chuyện diễn đàn cứ cho qua thế à?
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 36 - Thuận buồm xuôi gió
      "Nụ hôn phớt . Giây sau, cố kiềm chế lễ tiết nhưng lại dường như mang theo đè nén vô hạn, nhè đậu lên mi mắt ."

      đỉnh Lạc Hà thoáng chốc tĩnh lặng.
      Bạch Y Cầm Sư vốn trước giờ thao tác tinh tế chuẩn xác đến từng phẩy mấy giây, lần này lại khựng lại đến mấy giây sau rồi mới nhấn nút chấp nhận.

      Chủng loại: Phát Trâm (trâm cài tóc)
      Tên gọi: Phát Vi (tên này do người chế tác đặt, có thể chỉnh sửa)
      Chất lượng: Phàm Khí Trân Phẩm
      cầu cấp độ: 90
      Thuộc tính: Cầm Ý+15%, tốc độ hồi phục nội lực+12%, sức bật nhanh+38, sinh mệnh + 1000
      Độ bền: 500/500
      Chức vụ thích hợp: Cầm sư
      Người chế tác: Lô Vĩ Vi Vi

      "Thực ra, lần trước ngoại trừ việc cầu Phong Đằng cung cấp bốn con thần thú, em còn muốn có thêm 2 loại vật liệu quý hiếm khác nữa, Thiên Sơn Bạch Ngọc và Cửu Thiên Tôi Hỏa, và cả số thứ trước kia thu thập được, nên em làm cái này."

      "Chiếc trâm cài của vốn cũng rất oách rồi, em muốn thử xem có thể nào làm ra được chiếc tốt hơn ."
      Kết quả là, thực làm ra vật phẩm quá quý giá.

      Trong game Mộng Du Giang Hồ, những trang bị cao cấp mà hệ thống tung ra gọi là Thần Binh Tiên Khí, còn những trang bị mà tự bản thân các game thủ chế tác ra gọi là Phàm Khí, nhưng hoàn toàn phải là thuộc tính của Phàm Khí nhất định thua kém Tiên Khí, chẳng hạn chiếc trâm cài tóc mà Vi Vi làm ra đây, thuộc tính còn oách hơn cả Tiên Khí bình thường. Có điều game thủ muốn làm ra Phàm Khí Trân Phẩm độ khó lại vô cùng cao, ngoại trừ vật liệu quý hiếm và nội lực cao thâm ra, còn phải xét đến tỷ suất thành công.

      "^_^, vậy là may mắn lắm đó."

      Vi Vi căng thẳng gõ chữ, đột nhiên nhiều lời hẳn, dường như thêm câu cảm giác đè nén giảm phân vậy. Nhưng tuy thấy căng thẳng, mà lại muốn thêm vẫn phải vận toàn bộ sức lực lớn nhất để thốt ra câu đó.

      Ngón tay khẽ khựng lại, Bạch Y Cầm Sư : "Đúng là may mắn ."

      Mặt Vi Vi nóng bừng lên, biết trong lòng có quỷ hay sao mà cứ cảm thấy câu quá bình thường của , lại như giấu ý tứ sâu xa nào đó vậy.

      "...Hừm, nếu vậy tốt quá rồi." cái gì vậy trời...

      Dường như cảm nhận được lúng túng của ở phía bên kia, Tiêu Nại mỉm cười: "Phát Vi giải thích thế nào?"

      "Có nghĩa là Phát Trâm by Vi Vi đó." Bạn sinh viên khoa tự nhiên Vi Vi hề có tế bào lãng mạn cảm thấy rất dễ giải thích, "Nếu thích có thể sửa mà, em có đầu óc nghệ thuật..."

      " cần sửa, rất thích."

      Kết tóc với Vi [ý í là 'kết tóc se duyên' với Vi Vi đấy mọi người ]
      Sao lại thích cho được.

      "Ồ."

      Lần này Vi Vi lãnh hội được "thâm ý", uhm tiếng rồi muốn chuồn cho nhanh, "Vậy , em out trước nhé, hôm nay chơi vui và mệt quá, em muốn ngủ sớm chút."
      Bạch Y Cầm Sư hề níu kéo. "Ừ, phu nhân vất vả quá."

      "..."

      Người này... hình như mãi mãi là mũi tên trúng hai con chim >o<, biết chơi vất vả quá hay là chế tác trang bị vất vả quá, Vi Vi ú ớ, để lại chuỗi dấu chấm xong nhanh chóng "rớt mạng".

      Bóng áo đỏ biến mất đỉnh núi, thời gian tích tắc từng giây trôi qua, mấy phút sau, máy tính, ngón tay thon dài mới khẽ nhấn vào nút bên tay phải, đổi chiếc trâm cài tóc mới.

      Bạch Ngọc Phát Trâm lóe lên ánh sáng, chiếc trâm ở giữa mái tóc đen nhánh, óng ánh tinh xảo, hào quang lưu chuyển, Tiêu Nại ngắm đến xuất thần.

      Bỗng nhiên rất muốn gặp ấy.

      ấy lúc này, lông mày hơi nhướn lên, đôi mắt càng sáng hơn mọi ngày, ràng rất lúng túng mà lại vờ ra vẻ bất cần, còn có chút chút đanh đá nữa chứ, chắc chắn xinh đẹp khó tả rồi.

      Cửa ký túc "binh" tiếng bị đạp ra cách đầy bạo lực, phá tan khí mơ màng đó, giọng oang oang của Ngu Công vang lên đầy kinh ngạc: " phải chứ, Lão Tam, ngày lành cảnh đẹp trước hoa dưới nguyệt quyến lữ như hoa thế này, sao cậu còn về sớm hơn cả bọn tớ nữa vậy?"

      "Dạo gần đây cậu đúng là phí công xem từ điển thành ngữ." Ngón tay rời khỏi chiếc vi tính, tia nhìn cuối cùng rơi màn ảnh, rồi Tiêu Nại gập máy lại, vứt lên giường. "Chơi mạt chược?"
      Woa!!!

      Ngu Công kêu lên tiếng quái đản, nhanh nhẹn rút hộp mạt chược từ dưới gầm giường lên, "Cậu làm trò gì thế, sao lại muốn đánh mạt chược?"

      "Chẳng có gì." Tiêu Nại điềm nhiên: "Tâm trạng tốt, muốn xả ra thôi." [ ơi... em lại nghĩ xả... 1 cái gì đó >o<]

      "Xùy xùy, trước nhé, gần đây tớ lên tay lắm, phong độ tuyệt diệu, lúc đó cậu thua rồi đừng có trốn trả tiền nhá." Ngu Công đổ mạt chược lọc xọc.

      Tiêu Nại gì, ngồi xuống bên bàn.
      ...
      ...

      tiếng đồng hồ sau.

      Tiêu Nại dàn quân bài ra: "Thanh nhất sắc nhất điều long, đừng quên trả tiền."

      Ngu Công mắt ầng ậng nước.

      Hầu Tử Tửu đồng cảm vỗ vỗ chàng: "Bớt buồn , ngờ hôm nay Lão Tam mời khách, cuối cùng toàn bộ do cậu trả tiền, hê hê."

      "Ai tớ trả tiền, đêm còn dài mà." Ngu Công vỗ bàn, "Lại lần nữa! Lão đây muốn lật ngược tình thế!"

      Đêm quả thực còn dài.

      Đêm nay, sinh viên năm tư còn chần chừ chưa muốn trải qua đêm cuối cùng trong trường, sinh viên các năm khác vừa được giải thoát khỏi kỳ thi, cả ngôi trường đều trở nên náo động và vui vẻ, rất nhiều phòng ký túc sáng đèn thâu đêm.

      Vậy nhưng sắc đêm rồi cũng nhạt dần, ban mai vẫn phải ghé thăm, bạn Ngu Công rốt cuộc đành bó tay, cay đắng vác theo khoản nợ mấy trăm tệ bước ra ngoài xã hội. [hohoho... mún đấu với Đại Thần à!!! No door!!!]

      Và Vi Vi, khi chạng vạng tối, bắt đầu rời thành phố B về nhà nghỉ hè.

      "Vi Vi, tàu của cậu sao khởi hành sớm quá vậy."

      Hiểu Linh và Nhị Hỷ hợp lực xách vali hành lý của Vi Vi, tiễn Vi Vi xuống lầu.

      "Ừ."

      Lơ đãng đáp lại, Vi Vi nhìn xuống phía dưới qua ô cửa sổ giữa cầu thang, dưới tán lá rậm rạp che phủ, xe của Tiêu Nại đợi ở đó tự bao giờ.

      Hiểu Linh cũng thò đầu ra ngoài theo , cười hì hì: "Có bạn trai mà bố mẹ làm giáo viên cũng sướng , có thể lái xe ngay trong trường, nếu lại phải theo xe buýt trường ra đến cổng, phiền phức chết được."

      "Nếu sao lại gọi là Đại Thần Đa Công Năng được, có điều Vi Vi à..." Nhị Hỷ bảo, "Cậu sớm như vậy, Đại Thần nhà cậu giận hả?"

      Chắc là giận... nhỉ?

      Ngồi vào trong xe, Vi Vi lén lút quan sát vẻ mặt Tiêu Nại, nhìn thế nào vẫn thấy dáng vẻ Đại Thần chăm chú lái xe. Gương mặt tuấn tú nhìn nghiêng chút biểu cảm gì, nhưng ràng là cũng vui vẻ gì rồi.

      Vi Vi cẩn thận nâng chiếc túi từ nãy vẫn xách trong tay, bên trong là chậu xương rồng , "Cho cái này".
      Tiêu Nại liếc nhìn, "Hồi môn mới?"
      = =

      Đại Thần quả nhiên chịu bỏ qua cái từ "hồi môn" này, hôm qua chắc là kịp phát huy. "Là cây xương rồng em vẫn trồng, mùa hè thể chăm sóc được, nên đưa chăm sóc hộ em."
      "Ồ." Tiêu Nại khẽ đáp lại, "Tiện để nhìn vật nhớ người?"

      Này, làm gì lại sến như thế!

      biết buổi trưa lúc ăn cơm mới với rằng buổi tối phải là có hơi đột ngột, nhưng cũng đâu thể trách được. Vi Vi lầm bầm: " phải em cố ý đặt mua vé sớm mà, lúc toàn trường đặt vé, em vẫn chưa quen ."

      thực bày ra trước mắt, Tiêu Nại cũng đành bó tay.

      Đến ga Bắc Kinh, Tiêu Nại mua vé tiễn, Vi Vi theo , lúc Tiêu Nại lấy lại tiền lẻ và vé từ quầy bán, Vi Vi bỗng nghiêng người hỏi bán vé: "Xin hỏi vé ngày mai kia gì đó đến thành phố W còn ?"

      nhân viên thèm kiểm tra lại, trả lời luôn: " còn, vé trong vòng năm ngày đều hết rồi."

      câu trả lời nằm trong dự đoán, nhưng vì ánh mắt Đại Thần đột nhiên nhìn sang , khiến người ta trở nên hụt hẫng quá.

      môi Tiêu Nại cuối cùng cũng nở nụ cười, kéo nhanh đến xếp hàng, lấy di động ra, bắt đầu bấm danh bạ.

      "Vé máy bay ngày mốt sao?"

      Vi Vi ngẩn ra lúc mới hiểu ý , vội vã ngăn lại: " cần đâu ."

      Ở lại thêm vài ngày rồi cũng vẫn phải , lúc nãy hỏi là do nhất thời xúc động mà thôi, bình tĩnh trở lại cảm thấy thỏa đáng chút nào. Vi Vi cúi đầu xuống : "Em hẹn với Bố ngày mai về đến nhà rồi."

      khí có vẻ trầm xuống, thấy nhét điện thoại vào túi trở lại, trong lòng Vi Vi thấy vui.

      Vậy nhưng...

      "Thôi được rồi."

      Thở dài, kéo tay hướng đến phòng đợi, Tiêu Nại thỏa hiệp, "Về đến nhà phải gọi cho ngay."

      Tim nhõm hẳn, Vi Vi vội vàng gật đầu.

      "Mua di động sớm nhé."

      Gật liền mấy cái, thề thốt: "Về nhà là mua ngay."

      Vi Vi bỗng nhớ đến cuộc buôn dưa đêm qua của và đám bạn, Nhị Hỷ hỏi Đại Thần sao mua di động cho , lúc ấy trả lời thế nào ấy nhỉ – Đại Thần làm chuyện bừa bãi như thế.
      Trong lòng dấy lên niềm vui như kiểu hai tâm hồn giao thoa ^_^

      Đưa lên đến tận tàu hỏa, Tiêu Nại mới đặt hành lý xuống, nhân viên tàu nhắc nhở đến giờ tàu phải chạy rồi.

      "Vậy xuống nhé." Vi Vi cũng cũng biết thời khắc này nên gì, chỉ biết dặn dò , "Nhớ chăm sóc chậu xương rồng đó."

      Thực ra xương rồng tháng tưới nước cũng sao, nhưng tối qua lúc thu dọn hành lý, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là giao nó cho Đại Thần. Nguyên nhân là vì chú ý đến văn phòng của Đại Thần lại có chậu xương rồng nào để hút bức xạ, nhưng nguyên nhân sâu xa hơn là, tự mình cũng suy nghĩ kỹ, chắc là là bốn chữ đó chăng.

      Nhìn vật nhớ người...

      Nghỉ hè, phải 2 tháng đó...

      Lúc về nhớ đặt kế bên vi tính văn phòng nhé..."

      Tốt nhất vì ngày nào cũng thấy.

      Tiêu Nại nhướn mày. Vậy nên, trước khi cứ về cây xương rồng của ấy? Nếu cứ thể để ấy cũng quá là thất bại rồi.

      Nụ hôn phớt .

      Giây sau, cố kiềm chế lễ tiết nhưng lại dường như mang theo đè nén vô hạn, nhè đậu lên mi mắt .

      Rời xa mà lưu luyến quá nhiều, Tiêu Nại nhìn sâu vào đôi mắt .

      "Vi Vi, thuận buồm xuôi gió nhé."

      Đoạn đường Vi Vi về nhà quả nhiên rất "xuôi gió".

      Bởi vì, bay về nhà mà >o<
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 37 - Mạch thượng hoa khai
      "Vi Vi,'mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ." (*)

      (*) Hoa đường nở, nàng có thể vừa ngắm cảnh vừa thong thả quay về – Ngô Việt Vương và Vương phi tình cảm mặn nồng, có lần Vương Phi về nhà mẹ thăm họ hàng, lâu quá về, Ngô Việt Vương viết thư "Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ", viết là "từ từ" nhưng ý là ở chữ "về", tuy rằng là "từ từ" nhưng lại dịu dàng hối thúc Vương phi trở về bên ông, diễn tả nỗi nhớ nhung của chồng đối với vợ. Nghe Vương phi nhận được thư, nước mắt tuôn chảy, lập tức trở về Hàng Châu.

      Cái nóng oi bức ở thành phố B liên tục mấy ngày, dù đến tận lúc chạng vạng nhiệt độ vẫn giảm xuống chút nào.

      Hội nghị đến tận sáu giờ mới tan, tan họp xong, Ngu Công theo đuôi Tiêu Nại đến văn phòng, định kiếm cớ để có cơm ăn. Khệnh khạng ngồi phịch xuống ghế salon, Ngu Công vừa mở miệng cợt nhả: "Ta , cậu và hoa khôi khoa ta cứ thế mà mỗi người nơi à?"
      Tiêu Nại tiến đến bàn làm việc, hơi chồm người đến, ngón tay gõ bàn phím, "Danh bất chính ngôn bất thuận, vẫn chưa đến đâu, cậu nghĩ tôi phải làm sao?"

      Nghe nghe nghe nghe!

      Câu này! Giọng điệu này!

      mà cũng có ngày hôm nay cơ đấy!

      Ngu Công hỉ hả, trong lòng thầm sung sướng, có điều vô cùng biết ý mà để lộ bất cứ suy nghĩ nào ra ngoài, cái tên trước mặt tinh tướng quá, mà mình lại còn nợ người ta đến mấy trăm tệ!

      "Haizzz, chuyện này, cũng buồn đấy." Ngu Công tỏ vẻ thông cảm, định câu "Cùng là kẻ luân lạc nơi chân trời góc bể, chi bằng chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm", lại thấy Tiêu Nại tắt máy vi tính, có vẻ như muốn bỏ , Ngu Công giật mình thất sắc.

      "Hôm nay chỉ thế rồi hả?"

      "Ừ."

      " làm gì?"

      "Kết hôn sinh con."

      Thành phố W cùng thời gian đó, mưa bão dầm dề. Trong căn phòng đọc sách của ngôi biệt thự lộng lẫy rộng rãi, Vi Vi giảng giải vài kiến thức sơ trung cho cậu bé.

      "Vẽ đường đối góc trước, rồi bên này vẽ thêm đường phụ, chúng ta có thể ra được mấy đằng thức này... sau đó thế công thức vào... giải ra, như thế... hiểu chưa nào?"

      Cậu bé lắc lắc đầu vẻ bất lực muốn khóc, giương đôi mắt khó hiểu lên nhìn Vi Vi.

      "Hừm, sao, chúng ta lại lần nữa vậy."

      Tuần trước Vi Vi về nhà, còn chưa kịp hàn huyên nhiều với bố mẹ bị bố đẩy đến đây làm gia sư cho cậu con trai của lãnh đạo, thuận tiện từ chối luôn cầu mua di động của Vi Vi, bảo là, đến lúc đó con dùng thù lao gia sư mua .

      Vi Vi nghĩ đến là kìm được những giọt nước mắt buồn bã, biết thế hồi trước có được học bổng giao nộp ra rồi. Cũng may cậu bé này rất ngoan, khó dạy bảo cho lắm.
      Chuyển sang cách giảng giải khác, cậu bé quả nhiên hiểu. Giảng thêm cho cậu thêm hai đề bài nữa, mưa cuối cùng ngừng, Vi Vi liền vội vã cáo từ ra về.

      Sau cơn mưa lớn, mặt trời vẫn thản nhiên ló đầu ra, có điều uy lực giảm sút, trong khí có vị thanh tân và mát mẻ đặc biệt chỉ có sau cơn mưa. Hứng cơn gió muộn mát mẻ, Vi Vi đạp xe, đội chiếc mũ xanh cỏ, xuyên qua những con phố quanh co, vội vã về nhà cho kịp giờ.

      Hôm nay có việc rất quan trọng phải làm mà.

      Về đến nhà ăn xong cơm rửa xong bát gần bảy giờ, Vi Vi chào bố mẹ tiếng rồi lủi vào phòng mình. Đeo tai nghe vào, mở vi tính ra, đăng nhập vào game, Đại Thần đó.

      Vi Vi điều chỉnh lại micro: " lên lâu chưa? Hôm nay mưa lớn quá, em về trễ."

      Vi Vi dùng chat thoại.

      Trước kia ở ký túc sợ làm phiền bạn bè cùng phòng, cơ bản đều trao đổi qua cách gõ chữ thông thường, bây giờ ở nhà rồi tất nhiên khác, tiện thế nào cứ làm thế ấy, dù gì phòng của và của bố mẹ cách phòng khác, cửa khóa lại là họ chẳng thể nghe được gì cả.

      Tiêu Nại trả lời: "Vừa lên."

      "Ô, bây giờ kết hôn?"

      Kết hôn mà Vi Vi tất nhiên phải chỉ hai người họ, mà là chỉ đám thần thú hổ của họ cơ.

      Mấy hôm nay Vi Vi ngoài việc làm gia sư chỉ dắt vật cưng nâng cấp, tuy vật cưng cấp 30 kết hôn được rồi, nhưng lúc động phòng, thuộc tính và chức năng hai bên lại có thể ảnh hưởng đến chất lượng đời sau. Vậy nên Vi Vi luôn dẫn vật cưng theo để luyện đến mãn cấp, mới cho nó kết hôn với tiểu hổ của nhà Đại Thần.
      Vật cưng kết hôn quá đơn giản, đến chỗ Thú Thần lãnh giấy chúc phúc là được, nhưng động phòng lại khá phiền phức.

      Đầu tiên, phải có phòng mới.

      Vật cưng cũng có tôn nghiêm của nó, giữa thanh thiên bạch nhất XXOO thể, nên game thủ phải tạo căn phòng mới trong nhà mình cho bọn nó. Mấy hôm nay Vi Vi và Tiêu Nại phân công, Vi Vi dẫn cục cưng thăng cấp, còn Tiêu Nại phụ trách mua gạch xây phòng.

      Thêm nữa, phải là buổi tối, sau tám giờ.

      Vẫn câu đó, vật cưng cũng có tôn nghiêm của nó, giữa ban ngày ban mặt làm, tất cả đều phải tiến hành lén lén lút lút trong bóng đêm.

      Thỏa mãn được hai điều kiện đó, ok, động phòng có thể được bắt đầu.

      Vi Vi và Nại Hà dẫn vật cưng kết hôn, đợi đến tám giờ, đưa bọn nó vào động phòng.

      Nghe các game thủ diễn đàn rằng, cảnh tượng động phòng của vật cưng rất ư là dung tục, căn phòng cứ lắc la lắc lư liên hồi, lại còn trái tim màu hồng ngừng chấp chới bay ra nữa chứ.
      Vậy nhưng Vi Vi lại có diễm phúc được tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, bởi vì vừa mới đưa vật cưng vào trong, hệ thống liền nhắc nhở – -

      "Xin lỗi, vật cưng của bạn hạ thế chưa đủ 150 tiếng đồng hồ, vật cưng vị thành niên thể tiến hành hành vi XX."

      ......

      Trò game này còn có thế biến thái hơn nữa ? đến đẳng cấp được kết hôn rồi, lại còn thể động phòng? Hệ thống lại bộc phát ra thêm mặt vô sỉ rồi!

      Vi Vi há mồm trợn mắt lúc sau, rồi hỏi Tiêu Nại: "Mộng Du 2 chắc biến thái như thế này chứ?"

      "..."

      Tiêu Nại phủ nhận, mấy giây sau, chậm rãi tiếp: "... đến mức này..."

      Vi Vi chỉ im lặng.

      Rồi lại im lặng.

      Ngoài cửa vẳng đến tiếng bước chân quen thuộc, Vi Vi câu "Mẹ em đến rồi", sau đó nhanh chóng gỡ tai nghe xuống, làm ra vẻ lướt net.

      Thấy mẹ ý tứ gõ cửa lúc rồi mới đẩy cửa bước vào, cánh tay đưa lên vuốt vuốt mặt Vi Vi, vừa vuốt vừa than vãn: "Con học gì học lại học vi tính, nghe người ta bảo nhìn vi tính nhiều mặt thành hình vuông, bức xạ lại tốt cho da, trước khi lên mạng nhớ phải bôi chút kem dưỡng da..."

      Vi Vi quen với điều này rồi, hề cự lại mà để mặc mẹ mình xoa xoa vuốt vuốt gương mặt, miệng biện hộ: "Vậy mẹ đừng bắt con rửa bát nữa, nước rửa bát tốt cho da tay."

      Bà Bối bảo: "Vậy con rửa rau ."

      Nhà họ Bối lúc nấu cơm phân công rất ràng, bà Bối rửa rau, ông Bối nấu chính, Vi Vi rửa bát. Nhưng Vi Vi thực rất ghét việc đó, có điều rửa rau...

      Thôi cứ rửa bát vậy.

      Bà Bối phản kích lại cầu vô lý của con , trong lòng rất khoái chí, bôi kem ban đêm cho xong rồi bỏ ra ngoài. Vậy nhưng đúng khoảnh khắc bà đóng cửa lại, Vi Vi gào: "Mẹ, mẹ cũng ít xem tivi lại , tivi cũng hình vuông đó."

      Vi Vi lại đeo tai nghe lên, Đại Thần vẫn đứng đó trầm tư, Vi Vi hỏi: " làm gì thế?"

      "Nghiên cứu máy rửa bát."

      "..."

      Tiêu Nại thêm cho : " cũng thích rửa bát."

      "... nghe trộm mẹ con em chuyện."

      "Ồ, rất sẵn lòng nghe cách quang minh chính đại."

      Vi Vi ho hồi rồi tiếp: "...Mầm mống cách mạng nhú ra quá sớm bị giết chết ngay."

      Vi Vi vẫn chưa kể chuyện Tiêu Nại cho bố mẹ nghe, khoan hẵng ông bố phản đối chuyện sớm khi vẫn học đại học, mà bà mẹ với bản lĩnh tra hỏi căn nguyên gốc rễ lẫn bản năng khoe khoang như thế, chắc chưa được mấy ngày tất cả họ hàng đều biết có bạn trai mất.

      Tiêu Nại vẫn đeo bám: "Vi Vi, rễ mầm cần tác dụng quang hợp, thứ quang hợp là giá đỗ."

      ... Lạnh quá. Đại Thần hổ danh là Đại Thần, chuyện tiếu lâm lạnh cũng thần cấp nữa, hè nóng nực mà người nghe cứ lạnh run bần bật.

      " chắc chắn mở máy lạnh đó chứ?"

      >o<

      Được thôi, cũng lạnh...

      Vi Vi trò chuyện thêm với nữa: "Em dẫn hổ của em cho đủ thời gian, cứ làm việc ."

      "Ừ."

      Những tháng ngày này đều là thế, đeo tai nghe, muốn vài câu, muốn ai làm việc nấy, luôn luôn là bên kia lập trình, Vi Vi bên này dẫn thú cưng luyện cấp, xem phim v.v... thỉnh thoảng còn xem những quyển sách lập trình đem theo về nhà.

      Có lúc cả nửa tiếng chẳng gì, cũng cảm thấy ngượng ngập.

      Nhị Hỷ rất khinh thị cách trò chuyện kiểu này của họ, bảo họ cứ dây dưa mãi trong game chẳng có ý nghĩa gì cả, chí ít cũng phải tìm nơi nào non xanh nước biếc để du lịch chứ v.v...

      Vi Vi cho là thế, game có gì hay nào, có non có nước có Đại Thần, ràng rất là thần tiên rất là lãng mạn mà.

      Vả lại còn tiết kiệm tiền điện thoại >o<

      Vừa nghe tiếng gõ chữ nhàng có vần điệu của , Vi Vi vừa dẫn hổ nhà vòng vòng trong game.

      ra Đại Thần cũng rất vất vả, thường xuyên phải lập trình hoặc viết kế hoạch đến khuya. Thực ra làm ra trò chơi, nếu cứ theo cái cũ chút rất nhàng, căn bản cần đến cao thủ như Tiêu Nại ra tay, chỉ cần phân chia hạng mục, giao nhiệm vụ từng phần cho từng người làm là được. Nhưng nếu mục tiêu là tạo ra cái mới, lại bắt buộc phải tốn khá nhiều công sức để viết những đoạn code mới, viết trình tự chính rồi cả cấu trúc nữa.

      Có lẽ, những người là thiên tài, còn vất vả hơn cả những người bình thường nữa.

      vòng vòng trong game được lúc, ông Bối thèm ăn nên nấu nồi hoành thánh gọi Vi Vi ra ăn, Vi Vi trở về phòng với cái bụng căng phình ra vì ăn quá nhiều dưới ánh mắt long sòng sọc của mẹ , rồi tâng bốc tay nghề nấu ăn cực đỉnh của bố mình với Đại Thần, sau đó thuận miệng hỏi xem buổi tối Tiêu Nại ăn gì.

      Đại Thần trả lời: "Quên mất, nhưng bây giờ hơi đói rồi."

      Vi Vi vừa định tìm gì đó để ăn, lại nhớ ra cha mẹ Đại Thần hình như đến di tích đào cái gì đó rồi, bây giờ trong nhà chỉ có mình thôi.

      Vi Vi nghĩ ngợi rồi khẽ khàng mở cửa phòng ngủ nhìn ra ngoài, phòng khách có ai, lại khẽ khàng chui ra ngoài, bốc điện thoại lên gọi liên tỉnh. Lát sau lại lỉnh vào phòng trở lại, hỏi Tiêu Nại: " có tiền lẻ đó ?"

      Tiếng gõ bàn phím thay đổi, người nào đó lơ đãng: "Hử?"

      " có gì."

      Khoảng nửa giờ sau đó, Tiêu Nại : "Có người gõ cửa, xem ."

      Vi Vi cười híp mắt.

      Lại mấy phút nữa qua , bên kia vẳng đến thanh tai nghe được nhấc lên.

      "Em gọi cửa hàng ăn đó à?"

      "Vâng, cơm thịt bò chỗ này ngon lắm." Vi Vi rất ư đắc ý, "Sao lâu thế?"

      " có tiền lẻ, hỏi mượn nhà kế bên."

      Vi Vi toát mồ hôi.

      Tiêu Nại cười, "Em có biết nhà hàng xóm của là ai ?"

      "... Chắc phải hiệu trưởng chứ?"

      "Chủ nhiệm khoa chúng ta."

      ...

      Tiếp tục tiếp tục chuyện bâng quơ đến tận mười giờ, Vi Vi bị bà mẹ xem tivi xong đuổi lên giường. Nhưng nằm mãi mà ngủ được, Vi Vi lại lồm cồm bò dậy.

      Trong bóng đêm tĩnh lặng, dưới ánh sao rải đầy trời, Vi Vi tựa vào cửa sổ, khe khẽ ngâm nga, ngắm ánh trăng.

      Đó là ngày mùa hạ bình thường đến thể bình thường hơn, nhưng lại tràn ngập niềm vui và cảm giác hài lòng, đều do những thứ nhặt và bình thường mang đến mà thôi.

      Vào cuối tháng, Cha Đại Thần và Mẹ Vi Vi cuối cùng chào đón ra đời của tiểu hổ, có điều chú nhóc này kém cỏi, thuộc tính cực yếu. Tuy là thần thú và thần thú chưa chắc sinh ra thần thú, nhưng kém đến mức này quả cũng hiếm thấy. Chắc đây gọi là "vật cấp tất phản" đây mà.

      Rất nhiều game thủ thẳng tay vứt các vật cưng cần thiết đó , Vi Vi lại nỡ, nên tìm rất nhiều thuốc linh đơn để bồi bổ, cuối cùng làm cho thuộc tính được nâng cao hơn.

      Lại vài ngày nữa trôi qua, Vi Vi làm gia sư được tròn tháng. Vi Vi vì phải chạy tới chạy lui nên da bị hong nắng hơi sạm , nhận được hai ngàn tệ tiền lương rồi lập tức chạy ra phố mua điện thoại di động.

      Vi Vi mua di động rất gọn.

      Hiệu cần chọn, là hiệu của Đại Thần.

      Số máy cần chọn, giống của Đại Thần.

      Còn màu sắc, Đại Thần là màu trắng bạc, đành chọn màu hồng vậy.

      Ừ, tuyệt đối có ý định mua máy di động tình nhân gì gì đó! Chỉ là... tin tưởng vào mắt thẩm mỹ của Đại Thần mà thôi ^_^

      đường về nhà, Vi Vi cứ nghĩ ngợi xem nên gửi tin nhắn gì cho Đại Thần, đó là lần gửi đầu tiên trong máy điện thoại mới của mà, nhất định phải rất ý nghĩa mới ổn.

      Đến khi về nhà chợt linh cảm lóe lên, Vi Vi gửi tin nhắn như sau:

      "Tập đoàn Quy Thị Hương Cảng mừng hai mươi năm thành lập, trân trọng đáp lại tình cảm của quý khách hàng, chúng tôi mở hoạt động rút thăm trúng thưởng, số điện thoại của bạn trúng giải ba, phần tưởng là chiếc máy laptop, xin đóng thuế và phí thủ tục ngàn tệ, chúng tôi gửi chuyển phát nhanh phần thưởng cho bạn."

      Loại tin nhắn lừa gạt cũ rich này Nhị Hỷ lần nào nhận được cũng đem đọc oang oang cho cả phòng nghe, Vi Vi nghe nhiều rồi nên lúc bấm phím chữ cũng chẳng cần nghĩ ngợi gì. Để chắc chắn hơn cho tính chân thực, Vi Vi còn lật giở thẻ ngân hàng của mình ra, nhập y nguyên tài khoản vào đó.

      Nhập tin nhắn xong, tự thưởng thức hai lần rồi Vi Vi mới đắc ý gửi tin nhắn . Hê hê, Đại Thần chắc chắn nghĩ tin nhắn này là rác nên xóa ngay, đến tối báo cho biết đó là do gửi, phản ứng của chắc chắn thú vị lắm đây.

      Loại tin nhắn này đương nhiên chẳng có ai thèm hồi đáp, Vi Vi gửi tin xong bèn ăn cơm, vừa ăn vừa nghĩ đợi lát nào gặp rồi trách móc thế nào đây - - Em gửi tin nhắn cho thế mà chẳng đếm xỉa gì đến em!

      Vi Vi vừa nghĩ vừa cảm thấy rất vui sướng.

      ngờ, ăn cơm chuông tin nhắn réo vang, số di động của vẫn chưa thông báo rộng rãi mà, ai lại gửi tin nhắn cho nhỉ, Vi Vi tò mò đến xem.

      Người gửi thư: 777795559

      Là gì thế này?

      Mở ra.

      "Xin chào bạn Bối Vi Vi! Tiêu Nại gửi 1000 tệ vào tài khoản ngân hàng số XXXX của bạn thông qua ngân hàng mạng X. Chú thích: ."

      Vi Vi nghệch ra.

      ngó ngàng gì đến ánh mắt kỳ lạ của bố mẹ, Vi Vi cầm điện thoại trốn vào phòng gọi điện. Bên kia có người bắt máy rất nhanh chóng, câu đầu tiên Vi Vi là: "Sao lại chuyển khoản chứ, là lừa gạt thôi mà."

      Vi Vi là choáng muốn chết đây.

      Bên kia Tiêu Nại cười khẽ, chậm rãi đáp: " biết là em lừa ."
      Vi Vi nghe thế bèn run bắn lên, trong thoáng chốc nên lời, hồi lâu sau mới hỏi: "Sao biết là em?"

      "Kiểm tra mã số vùng, cùng là mã số thành phố em ở."

      Ối...

      "Lần nào nhận được thư rác cũng kiểm tra địa chỉ á?"

      Đại Thần có thú vui gì kỳ quặc quá vậy.

      " phải, chỉ do tài khoản ngân hàng em gửi thấy khá quen, sau đó mới kiểm tra lại. Vi Vi trình độ lừa gạt của em chẳng tới nơi tới chốn gì cả, chuyển khoản mà đến tên chủ khoản cũng viết."
      Tiêu Nại thong thả chỉ cho biết.

      Vi Vi choáng. ra sơ hở ở điểm này, nhưng mà thẻ ngân hàng đó cũng chỉ rút tiền trong trường có lần, chỉ lấy ra trước mặt lần, vậy mà lại có ấn tượng ư?

      Đúng là thua rồi!

      " biết là em, vậy mà còn chuyển khoản..."

      "Mua vé máy bay !"

      Vi Vi ngẩn ra.

      Bên kia đầu dây là thành phố B, trong văn phòng, Tiêu Nại ngồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt rơi vào chậu xương rồng nở hoa. Ngắm những đóa hoa sắc vàng tươi, ánh mắt Tiêu Nại trở nên dịu dàng.

      "Vi Vi, mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hỹ."

      ___________
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 38 - Hoãn hoãn quy hỹ
      "Dưới ánh mắt của mọi người.
      Vi Vi tay kéo hành lý, tự nhiên lại có ảo giác như mình cố đào tẩu mà bị bắt lại vậy."

      Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hỹ.
      Dịch ra văn bạch thoại có nghĩa là – phu nhân, về nhà mẹ lâu, đến lúc quay lại rồi.

      Thế là, bảy ngày sau, Vi Vi viện lý do phải đến thành phố B thực tập, bắt đầu con đường trở về trường.

      Quyển "Từ điển giám định thưởng thức thi từ lịch đại" mới mua được mở đặt chiếc bàn ăn, trong chòng chành rung lắc của máy bay, Vi Vi cúi đầu xem sách, nhưng nụ cười nhè nở bên khóe môi và trang sách vẫn chưa được lật giở lại tố cáo với mọi người rằng, xuất thần từ lâu lắm rồi.

      "Xin quý khách chú ý, máy bay sắp sửa hạ cánh, xin quý khách gập bàn ăn, thắt dây an toàn."

      "Xin quý khách chú ý..."

      Tiếp viên hàng lần lượt nhắc nhở hành khách chú ý thắt dây an toàn, Vi Vi dần tỉnh lại, thu dọn đồ đạc gọn gàng. Mười mấy phút sau, máy bay hạ cánh an toàn tại sân bay thủ đô. Từ chối mời mọc của quý ông có xe nào đó cùng chuyến bay, Vi Vi xách vali, bước chân nhanh nhẹn bước lên chiếc xe khách sân bay về hướng đại học A.

      Lần trở lại này với Đại Thần, có ý muốn cho niềm vui bất ngờ, nhưng, có thể là giật mình cũng chừng?
      Dù sao khiến kinh ngạc cũng tốt rồi >o<

      Tưởng tượng đến những phản ứng có thể xảy ra của Tiêu Nại, Vi Vi lại lần nữa bay bổng tâm hồn chiếc xe khách.

      Chiếc xe chạy khoảng chừng nửa tiếng mới đến nơi, lại chuyển xe buýt, khi Vi Vi đến tòa nhà mà "Chí Nhất Khoa Kỹ" tọa lạc, sắp giờ chiều rồi.

      Có lẽ do cuối tuần nghỉ ngơi, trong tòa nhà mấy người qua lại, rất vắng vẻ. Nhưng, đến cả thang máy mà cũng đòi nghỉ ngơi quá đáng .

      Vi Vi nhìn tấm bảng " sửa chữa" dựng trước cửa thang máy, đành bất lực kéo vali bắt đầu trèo cầu thang bộ.

      Cũng may công ty của Đại Thần chỉ ở lầu sáu, cứ trèo thế này cũng xem như có lợi cho sức khỏe >o<

      Mùa hè nóng nực, xách hành lý nặng nề leo lầu quả thực phải chuyện vui vẻ gì, nhưng lạ lùng điều là, Vi Vi lại chẳng có cảm giác bực bội gì cả.

      Vì hành lý quá nặng, sáu tầng lầu Vi Vi phải mất khoảng mười phút, vậy nhưng đợi đến khi đến cửa Chí Nhất Khoa Kỹ, nghe "ding" tiếng, cửa thang máy kế bên mở ra, người phụ nữ và hai người đàn ông từ trong thang máy bước ra ngoài.

      Thang máy...

      sửa xong rồi?

      Vi Vi lau mồ hôi, rất có ước ao mãnh liệt chồm đến đạp cho nó mấy phát.

      Đúng lúc này, cánh cửa kính của Chí Nhất Khoa Kỹ cũng mở ra, người đàn ông thân hình cao lớn bước ra ngoài, khuôn mặt vuông vức, mặc chiếc áo màu vàng, đó chính là Ngu Công.

      Dù thế nào nữa người xinh đẹp luôn hấp dẫn con mắt người đời, Ngu Công vừa bước ra, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy phải nữ hai nam ở trước mặt, mà là Bối Vi Vi đứng bên cạnh.
      Ngu Công quả thực nghi ngờ mắt mình có vấn đề, kinh ngạc trợn mắt quan sát Vi Vi từ xuống dưới.

      Vi Vi thực ra còn sững sờ hơn cả chàng, ngượng ngùng đưa tay lên với xem như là chào hỏi.

      Ngu Công há há mồm, phát ra tiếng. vẫn quên chuyện chính, dời mắt khỏi Vi Vi, bước lên mấy bước và bắt tay với người phụ nữ vừa bước ra khỏi thang máy: "Giám đốc Phương, hoan nghênh hoan nghênh, ngày nóng nực thế này lại bắt chị phải đến đây, đúng là vất vả quá, tôi là Tiểu Vu ha ha."

      Người phụ nữ được gọi là giám đốc Phương ước chừng hai mươi bảy hai tám tuổi, mặc chiếc váy áo ngắn có hoa văn, thắt sợi dây lưng to bản màu vàng kim, từ xuống dưới toát lên vẻ thời trang đặc biệt. Chị mỉm cười bắt tay Ngu Công: "Chào ."

      "Tổng giám đốc Tiêu vốn muốn đích thân ra nghênh tiếp, nhưng lại có điện thoại..."

      "Do chúng tôi đến đúng lúc." Giám đốc Phương cười bảo, "Quả thực là do hiệu quả thanh của cảnh hôm nay có, mới nóng ruột muốn mời các nghe chút, Tổng giám đốc Tiêu của các rất giỏi lĩnh vực này, phải mời ấy chỉ giáo thôi."

      Vi Vi đứng bên nghe họ những lời khách sáo, càng nghe càng ủ rũ.

      Làm gì thế này! Đại Thần chẳng hôm nay chỉ mình ở công ty sao? Nên mới dám đến thẳng đây mà, bây giờ lại có chuyện gì đây? những có Ngu Công, mà những người này hình như cũng đến tìm Đại Thần...

      Hay bây giờ chuồn là xong, buổi tối liên lạc lại với Đại Thần vậy.

      Thế nhưng Vi Vi chưa kịp hành động...

      "Vị này là nhân viên của quý công ty?" Giám đốc Phương nhìn Vi Vi với ánh mắt mang vẻ phức tạp.

      Ngu Công sờ sờ cằm : "Ha ha, đây là người nhà của nhân viên công ty chúng tôi."

      Trong lúc, mấy đôi mắt cùng nhìn về phía Vi Vi.

      Dưới ánh mắt của mọi người.

      Vi Vi tay kéo hành lý, tự nhiên lại có ảo giác như mình cố đào tẩu mà bị bắt lại vậy.

      "Mời, mời, xin mời mọi người vào đây." Ngu Công mở cánh cửa kính, mời giám đốc Phương và những người khác vào, sau đó vẫy tay với Vi Vi.

      Vi Vi do dự lúc rồi cũng kéo valy theo sau.

      Công ty Chí Nhất vẫn như Vi Vi đến lần trước, bên trong bóng người. Nghe Đại Thần , nhân viên công ty làm thêm liên tiếp hai tuần rồi, có người còn ngủ lại ở công ty, thế là sau khi nhiệm vụ của giai đoạn này hoàn thành, cưỡng ép bắt mọi người nghỉ ngơi.

      Nhưng tại sao Ngu Công lại nghỉ...

      Lúc Ngu Công mời khách vào cũng quên nhiều chuyện, chầm chậm cố rớt lại phía sau vài bước, cười hề hề nho : "Tam tẩu em bỏ chạy đó à?"

      "Đây gọi là bỏ chạy ư?" Vi Vi phản xạ lại rất yếu ớt, " ràng em công diễn."

      Ngu Công vui quá, thầm với vẻ bí : "Vậy thời điểm em diễn xuất cũng quá trùng hợp, đánh phủ đầu người ta à."

      Vi Vi hiểu, nghi ngờ nhìn chàng, Ngu Công định nhiều hơn ánh mắt Vi Vi đột ngột nhìn về bên góc kia.

      Đầu kia của văn phòng, bóng dáng cao lớn nho nhã bước về phía họ.

      băng qua những gian phòng, dáng ung dung và ưu nhã, vẫn với vẻ như xung quanh chẳng có ai, bỗng trong tích tắc dáng người khựng lại, ánh mắt nóng bỏng chiếu về phía này.

      Đôi mắt sâu đen nhánh, chạm vào ánh mắt của Vi Vi.

      Vi Vi hơn tháng nhìn thấy rồi, đột ngột tim đập như đánh trống liên hồi.

      Bước chân chỉ chậm chút, rồi lại trở lại như bình thường, chớp mắt thấy đến trước mặt họ, giám đốc Phương bước lên trước bước, đưa tay ra: "Tổng giám đốc Tiêu."

      Tiêu Nại đưa mắt nhìn, bắt tay với giám đốc Phương, rất nhã nhặn lịch : "Giám đốc Phương, tiếp đón chậm trễ rồi."

      "Đâu có, do chúng tôi đến đường đột."

      Tiêu Nại mỉm cười lúc rồi lại vài câu khách sáo, ánh mắt nhìn Ngu Công. Ngu Công biết ý, lập tức mời giám đốc Phương và những người kia, "Giám đốc Phương mời sang bên này, thiết bị thanh của phòng hội nghị công ty chúng tôi là tốt nhất, chi bằng đến phòng hội nghị nghe thử hiệu quả xem sao."

      Ngu Công dẫn mọi người vào phòng hội nghi, Tiêu Nại đón lấy valy từ tay Vi Vi, giọng bình tĩnh: "Theo ."

      Vốn là...

      thể khiến vui mừng mà.

      Vi Vi từ chạy trốn biến thành công diễn, nhiệt tình của nhận phải cú shock, lại thấy Tiêu Nại vẫn điềm nhiên như thường nén được cảm giác hụt hẫng, tim dập trống thình thình cũng dần dần bình tĩnh lại. Tâm trạng này kéo dài mãi, thậm chí Vi Vi còn vô cùng nhạy cảm phát ra rằng, bước chân lúc này của Tiêu Nại còn nhanh hơn bình thường rất nhiều.

      Chắc là sốt ruột muốn sắp xếp cho ổn thỏa để còn đón tiếp khách hàng?

      Tuy đó là cách làm đúng đắn, nhưng mà... dù gì cũng nên hoan nghênh chút chứ, bằng lời cũng được mà T_T

      Vi Vi ủ rũ theo sau Tiêu Nại, mở cửa văn phòng, hơi nghiêng người để vào trước.

      Vi Vi ỉu xìu bước vào trong.

      "Cách."

      Sau lưng vẳng đến tiếng khóa cửa.

      Vi Vi giật mình quay lại, chỉ cảm thấy eo lưng bị ai đó túm chặt, bàn tay nóng hổi giữ chặt lấy như chiếc bàn ủi, hơi thở nóng hực áp đến từ phía sau, rồi cả người biết xoay thế nào mà bị ấn chặt vào cánh cửa.

      Valy "binh" tiếng rơi xuống bên chân.

      Tiêu Nại cúi người xuống, đôi chân dài ép lại gần, cúi đầu ép môi lên môi mạnh.

      Đầu óc Vi Vi như cũng "cách" tiếng, hoàn toàn mờ mịt.

      Lúc đầu chỉ là cánh môi mơn man mút mát rất mạnh, rồi dần dần, đối phương dường như hài lòng nữa, bắt đầu tiến sâu vào bên trong. Vì hề có tâm lý chuẩn bị, nên hàm răng Vi Vi vốn hề khép chặt, dễ dàng bị đẩy mở ra, mặc cho người ta xâm nhập vào sâu. Chiếc lưỡi nóng bỏng hung hãn công thành lược địa, xoay vòng đảo đều cách cuồng nhiệt hề mệt mỏi trong miệng .

      Theo xâm nhập sâu của môi và lưỡi, cơ thể họ dưới đều như dính sát vào nhau, nhưng cái người đè ép ấy lại thấy như đủ, càng lấn ép sát hơn nữa. Phía sau là cánh cửa lạnh lẽo, phía trước mỗi tấc gang tiếp xúc với lại nóng rực như lửa đốt, Vi Vi như ngập trong núi băng biển lửa, trước sau đều bị ép đến có đường lui.

      "Ôi..."

      Vi Vi sắp nghẹt thở, theo bản năng muốn đẩy ra chút, nhưng hoàn toàn vô dụng, ngược lại còn dẫn dụ sức ép mạnh mẽ hơn. Vi Vi mơ màng, quay cuồng, cảm thấy eo lưng mình sắp bị xiết đến đứt đôi. Hơi thở của như thông qua miệng truyền đến tứ chi mọi nơi trong cơ thể, rút hết toàn bộ sức lực của .

      biết bao lâu, trong hỗn độn hình như nghe thấy tiếng gõ cửa, văng vẳng có tiếng người gọi: "Tổng giám đốc Tiêu, để người ta chờ trong phòng hội nghị lâu quá hay đâu."

      ...

      Giọng gian tà này, là Ngu Công ư?

      Trong đầu Vi Vi lướt qua tia tỉnh táo, nghĩ đến có người đứng phía ngoài cánh cửa mỏng manh này, đột nhiên thấy xấu hổ bất an, giật mình muốn lùi ra để tránh né, nhưng cái người ép sát kia dường như muốn trừng phạt phân tâm của , càng xâm chiếm mãnh liệt hơn.

      Người ngoài cửa hình như bỏ .

      Khi cảm thấy mình thể chịu đựng thêm nữa, cuồng phong đột ngột chấm dứt. Nhưng vẫn chưa rời khỏi , lưỡi môi như vuốt ve, nhè mơn man lãnh địa vừa nãy bị chiếm đóng.

      Hồi lâu sau, mới buông ra hoàn toàn.

      Vi Vi có được cơ hội hít thở, nhưng trong đầu vẫn có chút sức lực nào để suy nghĩ. Bàn tay hơi buông lỏng gọng kìm, chân lại nhũn ra cách rất vô dụng, suýt nữa đứng vững, nên hai tay lập tức tự động vòng ôm lấy eo lưng rắn chắc của .

      A!

      Đợi đến khi Vi Vi sực tỉnh ra mình làm gì cảm giác xấu hổ lúng túng bao phủ, theo phản xạ là giải thích: "Đồ ăn... đồ ăn máy bay khó ăn quá..."

      Mới được nửa câu, Vi Vi kịp thời thắng lại. Cũng may mà tỉnh táo đúng lúc, hết câu, nếu thêm rằng mình chưa ăn no nên có sức lực gì, cho dù Đại Thần cười cũng treo cổ = =

      Toàn thân rã rời, giọng cũng lí nhí, Tiêu Nại có vẻ như cả nửa câu trước cũng nghe thấy, hơi thở hóng hổi dừng lại hõm cổ , lưu luyến rời.

      lúc sau, cuối cùng cũng hơi nhích ra, đôi mắt đen láy lung linh ánh sáng nhìn chăm chú từ khoảng cách rất gần, rồi nâng tay lên hôn: "Đợi ở đây."
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 39 - Em xấu hổ quá >o
      Tiêu Nại từ chối vẻ rất chính nhân quân tử: " ngại quá, ngoài sắc đẹp của phu nhân, tôi chấp nhận bất kỳ khoản hối lộ nào khác."

      sửa lại quần áo cho chỉnh tề rồi ra ngoài.

      Cửa đóng lại, Vi Vi đuối sức bước nổi tới ghế salon, chỉ trượt theo cánh cửa ngồi bệt xuống đất, ôm lấy đầu gối, lúc đỏ mặt tía tai, lúc hồn bay lâng lâng, lúc lại ảo não thắc mắc...

      Cứ lúc thế này lúc thế khác, đến khi Vi Vi thoát ra khỏi trạng thái tứ chi rũ rượi đầu óc thiếu oxy, thời gian trôi qua lâu lắm rồi.
      Vi Vi cố ngồi dậy. Sao có thể đợi ở đây được, quá là ngoan ngoãn rồi! được! Nên nhanh chóng bỏ chạy mới đúng!

      Nhưng khi thực bước đến cửa công ty, lại dừng.

      Chạy thế này có ra gì đâu. Chuyện này, chuyện này thực ra bình thường mà, từng thầm nghĩ đến đó thôi... chẳng qua chuyện xảy ra quá đột ngột và chẳng chút chuẩn bị nào cả, phản ứng giống con ngốc ấy = =

      Nếu cứ chạy thế này, có khi nào càng như chuyện bé xé ra to càng giống con ngốc hơn .

      Vi Vi đứng ở cửa công ty nghĩ ngợi lung tung, cũng mà về cũng chẳng, sắp phiền muộn chết được!

      Trong lúc tiến thoái lưỡng nan, phần cơm thịt bò cứu rỗi đời .

      Cửa thang máy "ding" tiếng mở ra, chàng trai đội mũ mỏ vịt xách chiếc túi nhựa bước ra, nhìn ngó quanh quất, cuối cùng đến trước mặt Vi Vi.

      " Bối phải ?

      Vi Vi ngẩn ra lúc rồi gật đầu.

      "Hi, đây là phần cơm thịt bò chọn, tôi mang đến cho , cám ơn quan tâm, mười lăm tệ chẵn." Mũ mỏ vịt đưa túi nhựa cho .
      Cơm thịt bò...

      cần nghĩ cũng biết ai chọn, ra nghe thấy. Vi Vi đón lấy chiếc túi, trạng thái đỏ mặt tía tai toàn thân mệt nhoài lại xuất .

      Chàng trai mũ mỏ vịt vẫn đứng đợi thanh toán tiền, Vi Vi sờ sờ túi, đưa tờ trăm tệ ra.

      Mũ mỏ vịt nhận, hỏi với vẻ khó xử: " có tiền lẻ?"
      Vi Vi gật đầu, tiền lẻ dùng hết cho việc xe rồi.

      "Vậy, có thể mượn người khác được , tôi có tiền lẻ."
      Mượn người khác... chẳng lẽ mượn Đại Thần? Ý nghĩ này vừa lóe lên, lập tức bị Vi Vi dập dắt rất nhân đạo. Cuối cùng ý nghĩ xuất thoáng qua, đôi mắt Vi Vi sáng rực, nhìn mũ mỏ vịt và rất nhiệt tình: "Thế này vậy, tôi với đến cửa hàng trả tiền."

      "Ơ... có phiền cho ."

      " sao sao."

      Vi Vi vội vã , càng nghĩ càng thấy đúng là ý kiến hay, xách valy đến thang máy, vài bước lại quay đầu lại.

      " đợi chút, tôi nhắn tin lại ."

      Lại xách valy chạy vào công ty.

      Mũ mỏ vịt nhìn theo dáng , há mồm, cuối cùng nuốt cái câu "thực ra thiếu tiền cũng được" xuống.

      Lúc Tiêu Nại về lại văn phòng, bên trong bóng người, màn hình vi tính lại xuất mảnh giấy.

      Tiêu Nại gỡ xuống.

      "Cám ơn món cơm thịt bò gọi, nhưng em có tiền lẻ, người ta lại chẳng chịu cho thiếu, nên em theo người ta đến cửa hàng trả tiền rồi."

      Phần cuối vẽ cái mặt cười toe toét lớn.

      Khóe môi Tiêu Nại hơi hơi nhướn lên.

      Chạy chạy rồi, còn viện cái cớ chẳng có thành ý gì cả. Kẹp mảnh giấy vào tập tài liệu, Tiêu Nại nhấc điện thoại cạnh bên lên, nhấn hàng số mà gần đây mới bắt đầu quen thuộc. Bên kia nhận điện, Tiêu Nại hỏi thẳng: " ở đâu?"

      Vi Vi dọn dẹp vệ sinh.

      Với phong cách của bạn Bối Vi Vi, tất nhiên làm chuyện gì mà có chuẩn bị, trước khi đến đây nghĩ kỹ. Đầu tiên phải xác định chỗ ở . Trước khi nghỉ hè Vi Vi làm đơn xin ở lại ký túc, nên thể ở trong trường, cũng may tiểu thư nhà giàu Hiểu Linh có căn nhà gần trường, có thể cho ở nhờ, chìa khóa mấy hôm trước gửi chuyển phát nhanh cho .

      Lúc nhận điện thoại của Tiêu Nại, Vi Vi dọn dẹp nhem nhuốc cả mặt mày.

      Di động hát vang bài quốc ca cách vui vẻ.

      Vi Vi nhìn nó đến tận mấy giây sau mới nhấn nút nghe, tim đập thình thình, nhưng chuyện vẫn ra vẻ bình thường: "Em dọn dẹp vệ sinh nhà Hiểu Linh, thể ở trong trường, em mượn nhà trống của ấy ở tạm thời gian."

      "Địa chỉ."

      "Hừm, muốn đến à, muộn tí nữa hẵng tính vậy, em dọn dẹp, bẩn lắm."

      " đến giúp."

      "Hừm, cần đâu ạ, nổi tiếng quá em mời nổi..." Vi Vi từ chối lia lịa, muốn đến đây.

      Tiêu Nại trầm ngâm lúc, hơi dựa nghiêng người vào bàn, đôi chân dài duỗi ra, giọng bình thản: "Vi Vi, có phải em xấu hổ?"

      Vi Vi: "..."

      "A1601, tòa nhà 17, Hoa viên Bảo Quế, lúc đến mua giúp em chai thuốc tẩy rửa nhé!"

      liền hơi, rồi Vi Vi nhanh chóng dập điện thoại.

      Hơn nửa tiếng sau, chuông cửa réo vang, Vi Vi chạy ra mở, cho người ta có cơ hội gì, Vi Vi vội vàng nhón chân, đội lên đầu chiếc mũ giấy vừa làm xong khi nãy, rồi đẩy vào nhà bếp, nhét vào tay mảnh giẻ lau.

      " dọn dẹp nhà bếp, làm xong đừng ra đây."

      Sau đó lại chạy vào phòng ngủ lau chùi cửa kính.

      Tiêu Nại nắm miếng giẻ trong tay, nhìn khắp nhà bếp, cười rồi lắc đầu, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.

      Hình như đạp trúng đuôi phải, nên dỗ dành hay , hay là đạp thêm tí nữa? Dáng vẻ tức giận vì bị chòng ghẹo này quả thú vị quá.

      Đại não đáng giá ngàn vàng của người nào đó, bắt đầu vận hành rất nghiêm túc về đề tài chán nhách này.

      Cho đến hơn năm giờ, căn nhà mới được dọn dẹp cho ra dáng có thể ở được, Vi Vi ngắm căn nhà thoáng đãng sạch , cảm thấy hết sức hài lòng.

      Lúc này Tiêu Nại cũng xách bao rác từ phòng khách bước ra. Trước đó dọn dẹp sạch nhà bếp, rồi lại bị Vi Vi đuổi ra dọn dẹp phòng khách. Hai căn phòng được dọn sạch, cho dù người phong thái nhã nhặn lịch thiệp như Tiêu Nại mặt cũng xuất vài vết tích rất tội nghiệp, chiếc mũ giấy Vi Vi làm cũng hơi lệch sang bên, nhưng vẫn rất đẹp trai rất có khí chất~~~

      Vi Vi nhìn , nhịn được cười phì ra, trong lòng vốn có chút chút xấu hổ ngại ngùng cũng theo tiếng cười bay biến mất.
      Vi Vi đẩy về phía phòng vệ sinh: " rửa mặt , lát nữa em mời ăn vịt quay."

      Gần nhà Hiểu Linh có tiệm vịt quay Quế Ký, nổi tiếng ngon-bổ-rẻ, hai mươi mấy tệ là có thể ăn no. Nửa con vịt, ăn da là , xé xào ra là hai, đầu vịt nấu canh là ba, chọn thêm hai món xào đĩa trái cây là hai người có thể ăn dư thừa được rồi.

      Vi Vi dọn dẹp mệt quá, dạ dày nở to, càn quét bàn ăn rất khí thế. Lúc ăn no xong bước ra, vừa đến cửa tiệm lại thấy mây đen sấm chớp đùng đùng, "tách" tiếng rất nhanh rồi mưa lớn ào ào quất xuống.

      Đành phải ngồi trong tiệm đợi mưa tạnh rồi về vậy.

      Mưa to kéo dài lâu, mười mấy phút ngừng, quét sạch cả bầu khí nóng. đường , Vi Vi chỉ cảm thấy toàn thân thanh thoát, khí trở nên thanh tân đáng lạ thường.
      Tiêu Nại ngẩng đầu nhìn bầu trời, chợt cười.

      Vi Vi tự thấy hôm nay mình làm rất nhiều chuyện đáng kinh ngạc, nên hoài nghi cười mình, lắc lắc tay , " cười gì thế?"

      Tiêu Nại nhìn sang , nét cười trong ánh mắt càng đậm: " có gì, chỉ cảm thấy, em vừa đến là thời tiết ở đây trở nên đẹp hơn."

      Này!

      Đừng sến như thế được !

      Vi Vi mặt đỏ tim đập trợn mắt với , nhưng ánh mắt sóng nước lung linh, ràng là dụ dỗ. Tiêu Nại kìm được, cúi đầu hôn lên đôi môi .

      Vi Vi lập tức thấy được, tiếng sấm vừa xa lại trở lại. Đây... đây là giữa đường giữa xá mà, bị người ta nhìn thấy sao. Vừa nghĩ đến chuyện "bị người ta nhìn thấy", Vi Vi cảm thấy ngay có ai đó nhìn .

      Giật mình nghiêng sang, chỉ thấy hai Loli xíu chừng 4,5 tuổi giống nhau như đúc, buộc tóc nhỏng cao, đứng ngậm ngón tay, đôi mắt to lướt qua nét tò mò, nhìn họ chớp mắt.
      Thần thánh ơi! Vi Vi thầm rên rỉ, kéo Tiêu Nại chạy như điên.

      Cả đời này của Tiêu Nại chưa từng bị người ta kéo chạy cách mất hình tượng thế này, quả là dở khóc dở cười.

      "Vi Vi."

      "Chạy nhanh , em mắc cỡ >o<"

      Chạy như điên hồi sau, Vi Vi tiếp tục được nữa, nhưng vẫn buông tay Tiêu Nại ra, thở hổn hển kéo rất kiên quyết. Kéo đến thảm cỏ sạch bị mưa làm ướt, Vi Vi mới buông tay ra, mệt nhọc ngồi xuống, bất động.

      Tiêu Nại đến cạnh rồi ngồi xuống.

      Trong lúc cả hai chẳng ai câu nào.

      Cơn gió muộn sau trận mưa đưa đến mùi hương nhè của cây cỏ, khí trong lành khiến người ta mê mẩn, nhưng có lẽ là, phần nhiều là đến từ người bên cạnh chăng. Vi Vi ngồi cạnh , nhận ra mình lại có ý nghĩ muốn dựa sát vào , nên vội vã quay đầu , đùa nghịch những ngọn cỏ xung quanh.

      lúc sau, như nghĩ ra điều gì đó, hỏi: "Sao hỏi em là tại sao em đến?"

      Có cần hỏi ? Tiêu Nại thắc mắc bằng ánh mắt.

      Đừng tự mình thế có được , hỏi ! Vi Vi cũng cưỡng ép bằng ánh mắt.

      Tiêu Nại thuận theo: "Được, Vi Vi sao em lại đột ngột đến?"

      Vi Vi hài lòng trả lời: "Em đến để thực tập, bên nhà em tìm ra nơi thích hợp. Công ty các có nhận thực tập sinh ?"
      Tiêu Nại đáp rất nghiêm chỉnh: "Tiêu chuẩn chọn người của công ty bọn rất cao."

      "...Em chỉ là thực tập sinh thôi mà, có cần phát lương đâu."

      "Ừ, nếu miễn phí càng phải thận trọng hơn."

      Vi Vi nhặt hai cọng cỏ lên phất vào người : "...Tóm lại muốn thế nào?"

      Tiêu Nại khẽ hừ tiếng: "Hối lộ ?"

      Ôi sao mà vô sỉ thế nhỉ!

      Nhưng mình dưới cơ người ta mà, Vi Vi đành cúi đầu chịu thua: "Vậy lát nữa em mời ăn khuya nhé?"

      Tiêu Nại từ chối vẻ rất chính nhân quân tử: " ngại quá, ngoài sắc đẹp của phu nhân, chấp nhận bất kỳ khoản hối lộ nào khác."

      Vi Vi: "..."
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :