1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Yêu em từ cái nhìn đầu tiên - Cố Mạn (47c + kết + 8NT)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 20 - Ta biết
      Thời gian gửi là vừa nãy thôi, dường như cùng với lúc lên mạng, trong thư chỉ ngắn gọn có mấy chữ:

      "Vi Vi, đến chỗ huynh ."

      Vi Vi đến tận năm hai mươi tuổi, lần đầu phát ra mình là người ngoài hành tinh – -

      Lại ở Sao Con Rùa nữa chứ.

      Gọi là người ở Sao Con Rùa, tức là hễ cứ gặp chuyện là rụt cổ lại, biểu cụ thể là, lại hai ngày nữa trôi qua, vẫn lên mạng chơi game!

      ...

      ...

      Nhất định là bị người hành tinh kỳ cục đó chiếm lĩnh rồi = =

      Haizzz ~ ~ ~

      theo lý , hiểu suy nghĩ của mình rồi, tiếp theo sau phải là chạy ngay vào game úp úp mở mở lừa phỉnh để câu luôn Đại Thần mới đúng, dù gì chưa chồng, Đại Thần cũng chưa vợ, chẳng có gì vướng mắc cả ~ ~ (Đại Thần độc thân chuyện này Vi Vi biết từ lâu rồi, thứ nhất là bị bọn Ngu Công gọi là độc thân suốt kiếp; thứ hai à, trước khi kết hôn Vi Vi hỏi thẳng rồi. Khi đó hỏi câu này cũng chẳng có mưu đồ gì, chỉ là vấn đề đạo đức của bạn Vi Vi từ cao, cho dù mọi người cho là game vô hại, cũng muốn có dính líu gì đến người có bạn hoặc kết hôn cả.)

      Vậy nhưng, cứ chần chừ băn khoăn mãi mà lên mạng, còn làm số chuyện bất bình thường, chẳng hạn như, tua tua lại để nghe lời thoại mà Đại Thần trong đoạn video clip kia...

      Tự Vi Vi cũng kinh ngạc bởi hành động kỳ quặc của mình, cũng may nghĩ ra rất nhanh lý do cho mình – Lần đầu tiên đương mà, làm chuyện kỳ quái cũng là rất bình thường, làm chuyện kỳ lạ mới là bất bình thường.

      >_<

      Thế là, tiếp tục kỳ lạ, sáng nào dậy sớm cũng thề rằng, hôm nay nhất định phải lên mạng, sau đó buổi tối trước khi ngủ lại tự mình an ủi, thôi ngày mai online cũng chẳng sao...

      Cứ thế lặp lặp lại hai ngày, cuối cùng cũng chịu nổi nữa, quyết tâm chắc như đinh đóng cột!

      Thứ bảy!

      Thứ bảy thi xong cấp sáu, chắc chắn phải lên mạng ngay!

      Dự định của Vi Vi rất ổn, có điều nếu chuyện nào cũng như dự đoán đâu gọi là cuộc đời nữa. Buổi chiều thứ sáu, cuộc điện thoại bất ngờ lôi Vi Vi ra khỏi kế hoạch ban đầu.

      Điện thoại gọi đến phòng , đầu tiên là Hiểu Linh nghe máy, sau khi chuyển đến tay Vi Vi, đối phương hỏi rất chi là công thức hóa: "Xin hỏi có phải là Bối Vi Vi ?"

      "Vâng, là...?"

      "Xin chào Bối, đây là bộ phận kinh doanh game Mộng Du Giang Hồ của tập đoàn Phong Đằng..."

      Tiếp sau đó, Vi Vi được miếng bánh ngon ngọt đầu tiên trong đời văng trúng đến nỗi mắt mày hoa lên toàn thấy $$.

      Đối phương rằng, cấp của công ty tình cờ nhìn thấy đoạn video mà post lên, thấy rằng chế tác tinh xảo, tình tiết lại cảm động, muốn nó trở thành đoạn clip tuyên truyền cho game. Ngoài ra, còn muốn tăng cường thêm chức năng cướp chồng trong game mới khai thác, vì thế muốn mua bản quyền đoạn video này của .

      Vi Vi giữ chặt ống nghe, vừa ngạc nhiên vui sướng, vừa tỉnh táo để phán đoán xem là hay giả. Chắc là rồi, lừa người ta bằng cái này có lợi lộc gì đâu, bên công ty game biết phương thức liên lạc của cũng chẳng có gì lạ, vì lúc đầu để tránh bị trộm tài khoản, đều ghi những thông tin trong những chỗ bắt buộc phải điền.

      Đợi khi đối phương ý muốn của mình, Vi Vi cố kiềm chế niềm vui sướng trong lòng, bình tĩnh chậm rãi trả lời: "Tôi có thể trả lời chậm chút được ? Vì đoạn video này phải mình tôi làm, tôi phải hỏi ý kiến của bạn mình nữa."

      Cúp máy rồi, Vi Vi ôm nỗi vui sướng bay lên mạng, vừa đăng nhập vào game danh sách bạn nhảy điên cuồng. Nhấn nhấn nhấn, mở từng tin ra đọc, đều là những lời thăm hỏi của bạn bè khi thấy mấy ngày nay lên mạng, mở liên tiếp mười mấy tin xong, Vi Vi bỗng khựng lại.

      Tin nhắn cuối cùng, là của Nại Hà.

      Thời gian gửi là vừa nãy thôi, dường như cùng với lúc lên mạng, trong thư chỉ ngắn gọn có mấy chữ:

      "Vi Vi, đến chỗ huynh ."

      Chỉ cần nhấn vào chức năng phu thê "Sinh tử tương tùy" (sống chết có nhau) là có thể được đưa đến bên đối phương trong tích tắc, nhưng Vi Vi nhìn dòng tin nhắn lại trì hoãn động đậy, tâm trạng hưng phấn có phần nguội lạnh, bỗng nhiên thấy căng thẳng quá.

      Lúc này lại "ding" tiếng, tin nhắn mới lại được gửi đến, Vi Vi càng hồi hộp hơn, mở ra thấy người gửi tin đến thầm trút hơi dài thoải mái, phải Nại Hà, là Ngu Công.

      Ngu Công: "Tam tẩu à, huynh xin lỗi, muội đánh chết huynh !"

      Tin nhắn của ta dễ trả lời hơn nhiều, Vi Vi lập tức hỏi lại: "Sao vậy?"

      Ngu Công gửi biểu cảm mặt khóc hu hu: "Hôm đó tiệc tùng xong huynh lái xe về, cuối cùng gây ra tai nạn."

      Tim Vi Vi thắt lại dữ dội, tai nạn xe! Tim đập điên cuồng như trống đánh lúc, sắc mặt tái nhợt hẳn, mấy giây sau mới phản ứng nổi, bây giờ họ lại có tâm trạng để lên mạng, chắc là sao cả rồi. Dù là thế, nhưng Vi Vi vẫn lo lắng hơn, lúc lâu sau mới trả lời: "Mọi người sao chứ?"

      " sao, đâm vào gốc cây, Lão tam ngồi ghế phụ nên bị nặng nhất, cũng ngất vài tiếng đồng hồ, nửa đêm mới tỉnh dậy."

      Vi Vi phẫn nộ gửi lại cho ta mấy dấu cảm thán: "!!!!!!!!"

      Cái gì mà gọi là ngất vài tiếng đồng hồ chứ, Ngu Công đầu heo!

      Lần này những băn khoăn do dự gì đó cũng biến mất sạch, trong tích tắc sử dụng chức năng phu thể để chuyển đến ngay bên Nại Hà.

      Nại Hà đứng mình đỉnh Lạc Hà.

      Vi Vi còn tâm trạng nào mà ngắm bóng chiều tà và hình ảnh Nại Hà hòa lẫn vào nhau nữa, cuống quýt gõ ra hàng chữ: "Sao huynh còn chơi game hả, sao nghỉ ngơi cho khỏe ."

      Nại Hà dường như ngẩn ra lúc, sau đó mới trả lời: " sao rồi mà."

      "...Thế cũng thể chơi game được, mất sức lắm."

      " chơi, chỉ là tiện mở ra thôi."

      Tiện mở ra thôi...

      Vậy tại sao vừa online là gửi ngay tin nhắn đến? Vi Vi muốn phản bác nhưng biết vì sao lại nữa, chỉ hỏi: "Bây giờ huynh còn chóng mặt ?"

      "Hết rồi." Nại Hà , "Xin lỗi, hôm ấy huynh thất hứa."

      "Chuyện thôi mà – -"

      So với chuyện tai nạn xe đáng nhắc đến có phải .

      Nhắc đến cuộc thi PK, Vi Vi mới sực nhớ ra, mình mấy ngày trời lên mạng, Nại Hà có khi nào nhầm tưởng tức giận , ối, tuyệt đối tức giận mà, nhưng mà lý do lên mạng...

      Vi Vi lấp liếm với vẻ hơi hơi giả tạo: "Muội sắp thi rồi, nên mấy hôm nay lên mạng."

      Nại Hà có vẻ trầm tư lúc, rồi đáp: "Huynh biết."

      Vi Vi ngồi trước vi tính mặt bỗng ửng đỏ.

      biết ~ ~

      mới là biết có!

      Vi Vi ủ rũ thầm nghĩ, rồi nhìn bóng dáng Bạch Y Cầm Sư, trong lòng thoắt ngọt ngào thoắt chua xót, lúc sau lại cảm thấy, chỉ hai chữ ngắn ngủi của Nại Hà thôi, dường như chứa ý nghĩa vô hạn... Trong khoảnh khắc, trong lòng tràn ngập biết bao cảm xúc, lại còn chen vào đó chút niềm vui khi trùng phùng và niềm vui khi lấy lại được thứ mất.

      Miễn cưỡng đè nén những cảm xúc dâng trào, Vi Vi cũng sực nhớ ra lý do tại sao mình lên mạng, vội vã kể chuyện tập đoàn Phong Đằng tìm gặp để mua bản quyền, Nại Hà lặng lẽ lắng nghe, đợi xong mới : "Chuyện này có hơi phức tạp."

      "A, sao?" Phức tạp? Vi Vi có vẻ mơ hồ.

      "Ừ." câu trả lời ngắn gọn chắc nịch, sau đó Nại Hà nhàng như : "Chúng ta gặp nhau chuyện ."
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 21 - đợi em
      Vi Vi nhớ rằng ai câu thế này – Tiêu Nại đứng ở nơi đâu, nơi đó lập tức biến thành phong cảnh, chỉ do tướng mạo bên ngoài, mà còn do khí chất của chính .

      Hiểu Linh thấy đúng là cuộc đời luôn tràn ngập những điều đáng kinh ngạc.

      Ví như bây giờ, buổi tối trước hôm thi cấp sáu, bỗng dưng bị Vi Vi kéo mua quần áo.

      Được thôi, tuy là do trước rằng, trước khi thi nên thả lỏng tinh thần cần đọc sách, nhưng Vi Vi cũng đừng phản ánh nhanh đến thế, lập tức hai mắt sáng rực, lôi ngay ra những cửa hàng quần áo quanh trường chứ...

      Nhị Hỷ và Ty Ty cũng cảm thấy rất kỳ lạ.

      Ăn cơm tối xong về phòng, Hiểu Linh và Vi Vi đều có ở đó, sách vở lại vẫn nằm bàn, ràng là phải tự học. Nhị Hỷ bỗng thấy buồn chán, gửi tin nhắn hỏi Hiểu Linh ở đâu.

      Hiểu Linh nhanh chóng trả lời – theo Vi Vi mua quần áo.

      Nhị Hỷ bị chấn động dữ dội, hỏi là cửa hàng nào, kéo Ty Ty đến đó để tham quan. Chạy đến cửa hàng đó, mở cửa ra, vừa đúng lúc nhìn thấy Vi Vi bước ra từ phòng thay quần áo.

      Nhị Hỷ và Ty Ty thoắt chốc đờ ra ở cửa.

      Chưa từng nhìn thấy Vi Vi rực rỡ nổi bật đến thế.

      Mái tóc dài trước giờ vẫn được buộc lại nay xõa tung, dáng tóc uốn tự nhiên, thả đôi vai trắng ngần. Mặc bộ váy màu đỏ rượu chát dài đến đầu gối, cổ chữ V xinh đẹp để lộ hõm cổ nhắn. Chất liệu vải của váy rất mỏng, ôm sát lấy thân người lượn theo những đường cong thân thể, vẽ ra chiếc eo thon rất bắt mắt. Khẽ cử động chút là gấu váy dợn sóng, đôi chân dài dưới lớp váy quyến rũ đến nỗi người ta thể rời mắt được, chân mang đôi cao gót pha lê mảnh mai, khiến đôi bàn chân đáng sinh động hẳn. Cả người toát lên ánh hào quang sáng rực, dung nhan kiều khó tả, khiến cửa hàng xíu này chợt lung linh hẳn lên.

      Trong phòng phút chốc lặng phắc, Hiểu Linh ngẩn ngơ lúc mới nhìn thấy Nhị Hỷ và Ty Ty, lập tức giọng kiêu hãnh: "Thế nào, tớ giúp Vi Vi chọn đấy, có mắt thẩm mỹ đó chứ."

      Có mắt thẩm mỹ, đúng là có mắt thẩm mỹ, Nhị Hỷ định tán dương thấy Vi Vi đứng trước gương soi giở giọng oán trách: "Hiểu Linh, cậu thể giúp tớ chọn bộ nào ra dáng con nhà lành tí được à?"

      Hiểu Linh: "..."

      Nhị Hỷ: "..."

      Ty Ty: "..."

      Nhân viên cửa hàng thầm thổ huyết ing, chiếc váy này có chỗ nào mà con nhà lành đâu! Dáng người quá bốc lửa quá nhiều đường cong liên quan gì đến chiếc váy trong sáng đáng của nhà chúng tôi chứ!

      Sau lúc im lặng, Hiểu Linh tỏ vẻ bất lực quay người tiếp tục chọn quần áo, Nhị Hỷ bước vào cửa hàng hỏi Vi Vi: "Sao lại nghĩ đến chuyện mua quần áo vậy?"

      Vi Vi: "Vì tớ phát ra quần áo mua năm ngoái lạc hậu quá rồi."

      Nhị Hỷ im bặt, chuyện này chẳng phải tớ với cậu từ lâu rồi sao, nhưng mấy hôm trước cậu còn mặc rất sung sướng nữa mà?

      Ty Ty : "Vậy cậu cũng đâu cần hôm nay chui ra ngoài mua đồ đâu, ngày mai thi rồi."

      "Hic..." Vi Vi ú ớ, chuyện gặp mặt Nại Hà vẫn chưa muốn ra bây giờ, thế là ậm ừ đáp: "Chuyện đó... tối mai tớ có cuộc hẹn phỏng vấn."

      Cũng phải lừa dối nhỉ, cuộc gặp mặt ngày mai ấy, là quan trọng cả đời mà.

      Nhị Hỷ nghe xong rất kinh ngạc: "Cậu muốn làm thêm lúc nghỉ hè à? Cái nơi nào mà biến thái, xếp đặt lịch hẹn vào tối thứ sáu đến thế cơ chứ, ngày mai thi xong là năm giờ mười phút rồi."

      Vi Vi ấp úng.

      Cái kẻ "biến thái" ấy... hình như là phải...

      Buổi chiều lúc Nại Hà đề nghị gặp mặt, tâm trạng của Vi Vi... thế nào nhỉ, giống như vừa nãy còn thấy bụng rất đói, bỗng dưng trời rớt xuống miếng đùi gà vậy.

      Giật mình cũng có.

      Vui mừng cũng có.

      Lúng túng cũng có.

      Căng thẳng hồi hộp cũng có nốt.

      Thậm chí còn nghĩ ngợi lung tung rằng, Nại Hà hẹn gặp chỉ vì chuyện video clip đó thôi sao, có khi nào, đây chỉ là viện cớ? Nhưng hình như suy nghĩ này quá là "tự sướng", Vi Vi lập tức nhét nó vào góc sâu cùng trong đầu mình.

      Hậu quả của bao nhiêu suy nghĩ đổ dồn lên đầu lúc như vậy, khiến cho Vi Vi lúc ấy có phần "đứng hình", lúc hồi cho Nại Hà vượt quá nửa phút, hơn nữa chỉ vẻn vẹn có chữ "được".

      Nại Hà dường như hề để tâm đến chậm trễ của , nhận được câu trả lời chắc chắn rồi liền trực tiếp gửi đến cho Vi Vi cách thức liên lạc.

      "Di động của huynh, 13xxxxxxxxx."

      Vi Vi nhìn hàng chữ này, tim bỗng nhảy lên cuồng loạn, lại còn kích động hơn mấy phần so với lúc Nại Hà đề nghị gặp mặt nữa.

      Số di động của Nại Hà đó.

      Cuối cùng, cuối cùng, ngoài đời cũng thực dính líu đến nhau rồi.

      Vi Vi căng thẳng cầm bút lên ghi lại, viết xong mới sực nhớ lẽ ra mình cũng nên báo lại số di động mới phải, nhưng mà, bây giờ chưa có di động mà = =

      Di động của năm ngoái bị trộm mất rồi, sau đó Vi Vi nhận thấy những tháng ngày có di động trong sáng thoải mái làm sao, vậy là mua nữa. Thực ra học sinh có được mấy chuyện cần đến di động đâu, trong ký túc đều có bạn học, chuyện gì cũng có thể thông báo cho nhau biết được mà.

      Nhưng bây giờ, nếu cho số di động, Nại Hà có nghĩ là có thành ý nhỉ, Vi Vi chần chừ lúc rồi : "Di động của muội bị trộm mất rồi, vẫn chưa mua >o<"

      Để thể mình rất có thành ý muốn gặp mặt, Vi Vi chủ động hỏi: "Chúng ta gặp nhau ở đâu? Muội ở Đại học A, phía ngoài vành Bắc Tứ, huynh cũng ở thành phố B chứ?"

      Tuy chưa từng hỏi tường tận về nhau, nhưng trong lời trò chuyện cũng có vài gợi mở, Nại Hà chắc chắn cũng đoán ra ở thành phố B nên mới hẹn gặp chứ.

      "Ừ, huynh ở đó." Nại Hà trả lời dứt khoát, "Huynh đến Đại học A đón, khi nào muội rảnh?"

      Vi Vi bị chấn động bởi chữ "đón" của , đầu óc choáng váng nghĩ sao đáp đó: "Ngày mai muội thi xong, sau năm giờ rưỡi là rảnh rồi."

      "Sáu giờ huynh đứng ở cổng Đông Đại học A đợi?"

      "Năm giỡ rưỡi ." Tiết kiệm để đỡ phải đợi thêm nửa tiếng đồng hồ, nghe như có vẻ Nại Hà rất thân thuộc Đại học A phải, trong đầu mơ màng lướt qua ý nghĩ này, Vi Vi nghĩ ngợi gì liền gõ dòng chữ năm giờ rưỡi rồi, sau đó đờ ra, ... ... có phải biểu nóng ruột quá , khóc.

      Càng nghĩ càng thấy xấu hổ, nhanh chóng định sẵn thời gian địa điểm xong, Vi Vi bỏ lại câu "Ngày mai đến lúc đó muội gọi di động cho huynh, muội có chuyện phải out trước đây" rồi vội vã chạy mất, sau đó ngồi thẫn thờ trước màn hình vi tính, lúc sau lại bò ra trước tủ quần áo ngẩn ngơ...

      ...

      "Kiểu con nhà lành đây, thử xem sao."

      Thấy Vi Vi ngốc nghếch trầm tư gì đó, Hiểu Linh bực tức vứt quần áo trong tay vào người . là... mình đờ ra để cho phải động não, lại còn dám kén cá chọn canh, hứ!

      Vi Vi ủ rũ ôm đống quần áo bước vào phòng thay đồ, lúc sau mặc xong bước ra, Hiểu Linh ngắm nghía rồi thầm gật đầu.

      Lần này phải là váy liền nữa, chiếc áo trắng tay lỡ ôm sát eo, phối với chiếc váy ngắn in hoa màu xanh nước hồ nhã nhặn. Là hai thứ kiểu dáng và cách cắt may đều bình thường, nhưng mặc người Vi Vi lại có cảm giác tinh xảo, vả lại màu xanh trắng như sắc trời khoảng khoát như thế, quả là cũng giấu bớt vài phần xinh đẹp kiều tự nhiên của Vi Vi.

      Tự Vi Vi cũng cảm thấy hài lòng, tuy quen lắm với chiếc váy ngắn gối vài phân này, nhưng lúc mặc lên vặn vẹo nhăn nhó nữa, rất tự nhiên phóng khoáng ra đứng trước gương.

      Ty Ty ngắm nghía Vi Vi trong gương, hỏi vẻ thăm dò: "Vi Vi, có cần trịnh trọng thế , chỉ là cuộc hẹn gặp thôi mà, chẳng phải cậu vẫn bảo phải dựa vào nội hàm đó sao?"

      Vi Vi thở dài ing, "Lần đầu tiên gặp mặt, nội hàm chỉ là phù vân, loại vũ khí nặng như thế, hợp nhất là dùng làm tuyệt chiêu sát thủ."

      Nhị Hỷ: "... Giỏi !"

      Vừa đùa với bạn bè, vừa đánh giá mình từ đầu đến chân trong gương, Vi Vi luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nghĩ lúc, "Ối, giày!"

      Đôi giày chân vẫn là đôi săng-đan gót pha lê mảnh trước đó, cũng là đôi mà Hiểu Linh chọn giúp .

      Hiểu Linh : "Đôi này rất đẹp mà, mặc váy ngắn phải mang kiểu này mới đẹp."

      Vi Vi lắc đầu: "Cao quá."

      Người vốn cao mét sáu chín rồi, gót của đôi giày này cũng phải bảy, tám phân, cộng thêm vào thế này lên tới khoảng mét bảy lăm mất rồi.

      Lỡ như Nại Hà... cao như thế phải làm sao...

      >o<

      Đến lần này Vi Vi làm phiền Hiểu Linh nữa, tự chọn đôi săng-đan hơi có gót màu trắng để mang vào, nhận được đồng tình của bạn bè rồi, Vi Vi bắt đầu sát phạt giá tiền với nhân viên cửa hàng.

      Đằng sau lưng , Nhị Hỷ thầm: "Cái áo này, bảo thủ quá à..."

      Hai hàng cúc áo được cài chặt, để lộ cái gì.

      Hiểu Linh gật đầu: "Rất trong sáng sạch , rất hợp với Vi Vi, nếu hẹn phỏng vấn ra vẻ học sinh chút cũng tốt."

      Nhị Hỷ gì nữa, trong lòng thầm gào thét, chẳng lẽ chỉ mình tớ thấy rằng chiếc áo này càng cài nút chặt càng quyến rũ gợi cảm hơn sao? Thế nào gọi là mỹ cảm đoan trang nào? Chính thế này đây, chính thế này đây!

      Nhị Hỷ thầm khóc than.

      Cuối cùng, Vi Vi mua ba thứ này với giá hai trăm tệ, ngày hôm sau mặc luôn để thi, vì hẹn lúc năm giờ rưỡi nên thi xong có thời gian về phòng để thay đồ.

      Kết quả là...

      Khiến đám người ở phòng thi sững sờ.

      Thực ra Vi Vi ăn vận cũng rất bình thường, nhưng mọi ngày rất hiếm khi mặc váy. Cũng chẳng phải bài trừ gì nó, chỉ vì giảng đường cách xa ký túc xá, mặc váy tiện để đạp xe mà thôi.

      Vậy nên hôm nay chẳng qua chỉ là thay đổi trang phục chút thôi, thế mà làm rrụng rơi biết bao cặp mắt. Vi Vi trước giờ được nhìn quen rồi, nhưng hôm nay cũng cảm thấy có phần ngại ngùng, cũng may giờ thi bắt đầu rất nhanh để giải thoát khỏi trạng thái lúng túng này.

      Kỳ thi cấp sáu thuận lợi khác thường, giữa đề có đoạn đọc hiểu rất giống đoạn văn mà gần đây Vi Vi tình cờ xem được tờ báo tiếng , điều này giúp Vi Vi tiết kiệm được rất nhiều thời gian, làm xong toàn bộ lại kiểm tra kỹ lượt theo thói quen, thế mà vẫn chưa đến năm giờ mười phút.

      Vậy là Vi Vi liền nhìn đáp án chơi trò trắc nghiệm IQ, tâm trạng tĩnh lặng vì thi dần dần bắt đầu an phận, hành hạ vài phút sau, Vi Vi quả quyết đứng dậy, nộp bài sớm cho xong.

      Bước ra khỏi phòng thi, Vi Vi thở ra hơi dài thoải mái.

      Thời gian mỗi lúc gần, sắp năm giờ rưỡi rồi, Nại Hà chắc đường đến Đại học A rồi nhỉ, bây giờ ... có căng thẳng như ?

      Bước con đường trong trường rộng lớn thưa vắng, bước chân Vi Vi lúc lại nhanh hơn, khi chậm hẳn, giống như tâm trạng của vậy, lúc bình thản, lúc lại bất an. Trong tay nắm chặt mảnh giấy khi số điện thoại của Nại Hà, thực tế nhớ rất rồi, nhưng sợ trí nhớ sai sót lại tìm ra Nại Hà.

      Nơi thi của Vi Vi khá gần với cổng Đông, được khoảng mười phút cổng Đông ra thấp thoáng. Biết rằng Nại Hà chắc vẫn chưa đến, song Vi Vi vẫn cố đưa mắt tìm kiếm từ xa.

      Kỳ thi vẫn chưa kết thúc nên quanh cổng Đông có nhiều người, chỉ lác đác vài người ra vào, Vi Vi chưa nhìn thấy dáng ai giống Nại Hà, nhưng lại thấy ngay nhân vật trong truyền thuyết.

      Tiêu Nại?

      Người đứng dưới gốc liễu bên ngoài cổng ấy là Tiêu Nại ư?

      Vi Vi nhịn được lại liếc thêm lần nữa.

      Gốc liễu ngoài cổng Đông rất đẹp, cành lá xanh biếc buông rủ, mềm mại phất phơ, tịch dương xiên xiên, người ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản đứng lặng ở dưới tán cây, xa quá, nên Vi Vi chỉ nhìn mái tóc đen như mun của .

      Nhưng, đúng là Tiêu Nại rồi.

      Sao lại xuất ở đây?

      Xem ra cũng có vẻ đợi ai đó? Ai mà có mặt mũi nào bắt Tiêu Nại Đại Thần đợi như thế.

      Trong đầu nghĩ như vậy, Vi Vi tự động rẽ sang bên khác của cổng trường, chẳng có can đảm đứng cùng với Tiêu Nại. Sau đó được vài bước mới phát ra phía bên kia ở ngoài cổng Đông chiếc xe du lịch to dừng chặn ở đó.

      Ối...

      Chẳng còn cách nào khác, đành phải tiếp tục tiến về phía Tiêu Nại đứng thôi, nhưng vào đúng lúc này, Tiêu Nại lại như có linh cảm gì đó bèn đưa mắt nhìn về phía .

      Bước chân Vi Vi khựng lại, tầm nhìn đúng lúc chạm vào ánh mắt trong sáng của .

      Vi Vi nhớ rằng ai câu thế này – Tiêu Nại đứng ở nơi đâu, nơi đó lập tức biến thành phong cảnh, chỉ do tướng mạo bên ngoài, mà còn do khí chất của chính .

      Lúc này đúng là như thế, Tiêu Nại chỉ đứng lặng lẽ ở đó, nhưng khí thoáng chốc khác hẳn, phảng phất ưu nhã xa vời cách biệt với trần thế.

      Trong mơ màng, Vi Vi tưởng như cảnh này mình nhìn thấy rồi.

      Gốc liễu gió phớt qua.

      Người con trai phóng khoáng ưu tú như trúc xanh.

      Tư thế đợi chờ trầm tĩnh.

      Nhìn thấy ở đâu nhỉ? Vi Vi mơ hồ nghĩ ngợi, lúng túng nhìn sang nơi khác, cúi đầu xuống, nhưng luôn cảm thấy...

      nhịn được lại ngẩng lên.

      Thế là, lại lần nữa đối diện với ánh mắt của Tiêu Nại.

      vẫn nhìn thẳng vào , ánh mắt trong vắt mà chuyên chú, gần như khiến Vi Vi có ảo giác rằng – đợi đến gần.

      Nhưng sao lại thế được? Vi Vi dám tự kiêu như thế.

      Nhưng sao cứ nhìn hoài vậy? Chẳng lẽ Tiêu Đại Thần từng gặp ? Biết cũng là sinh viên khoa Công nghệ thông tin? Nên mới nhìn thêm nữa?

      Ừ, suy nghĩ này khá hợp lý, vậy... có cần đến chào hỏi , dù gì cũng là sư huynh cùng khoa mà.

      Nhưng... có khi nào bị cho là cố tình bắt chuyện ? >o<

      Bước chân Vi Vi ngập ngừng hẳn, nhưng chầm chậm, chậm rãi, vẫn đến rất gần...

      Rốt cuộc có sức đề kháng với áp lực bị nhìn chăm chú khoảng thời gian dài như vậy, chuẩn bị sẵn tâm lý bị hỏi lại "Bạn là ai?", Vi Vi dừng lại, lấy hết dũng khí chào hỏi: "Tiêu sư huynh, trùng hợp quá!"

      giây.

      Hai giây.

      Ba giây.
      ...

      lời đáp lại.

      Vi Vi im lặng cúi đầu, trong lòng ngượng ngùng cực độ, nghĩ bụng sao mình lại yếu thế, cứ bước thẳng qua là được rồi, chào hỏi cái gì cơ chứ, bây giờ bị đóng băng rồi đây này.

      Hay là, lặng lẽ chuồn ?

      Vừa nghĩ lung tung như thế, Vi Vi kiềm được bèn ngẩng đầu lên nhìn , lại nhìn thấy Tiêu Nại khóe môi dần dần cong lên, đôi đồng tử đen nhánh nhìn thẳng vào lại như giấu nét cười phảng phất.

      Sau đó Vi Vi nghe thấy giọng của .

      " trùng hợp." Giọng ràng ngắn gọn lướt qua bên tai , " đợi em."
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 22 - Là ấy
      Đúng vào lúc cảm thấy mỗi lúc căng thẳng hơn, cuối cùng, Tiêu Nại cũng dần dần mở miệng: "Thế chúng ta phải là kiểu quan hệ đó từ khi nào vậy?"

      Kỳ thi kết thúc, người ở cổng trường bắt đầu đông hẳn lên, hầu như ai qua đôi nam nữ ngoại hình xuất sắc này cũng đều có ý bước chậm lại, nhìn thêm chút nữa. Thế nhưng Vi Vi lại cảm nhận được những ánh mắt tò mò ấy, bởi vì khoảnh khắc Tiêu Nại ra câu ấy, xuyên đến gian khác.

      đợi em...

      đợi em...

      đợi em...
      ...

      Giọng này...

      Giọng này...

      Giọng này...

      Vi Vi ngước mắt lên nhìn người đứng trước mặt mình cách mê hoặc, trong đôi mắt có những mảnh vỡ của tịch dương, thế nên tỏ ra chút nét dịu dàng chân thực, thái độ của bình lặng nhưng rất kiên nhẫn...

      Vi Vi mấp máy môi, thoát ra được tiếng nào, hít thở sâu lúc, cố gắng đè nén tư tưởng hỗn loạn, mở miệng, vẫn tỏ ra dám tin đến tận mười hai phần: "...Nại Hà?"

      Người đối diện nhìn , trả lời chắc nịch: "Là ."

      Trong khoảnh khắc, đầu Vi Vi xuất ý nghĩ – May quá, may mà mình mua đôi giày cao gót kia, nếu bây giờ kinh ngạc đến mức đạp gãy cả gót giày mất thôi.

      Nại Hà Tiêu Nại Nại Hà Tiêu Nại Nại Hà Tiêu Nại... Hai cái tên này quay cuồng ngừng trong đầu , nhưng chẳng cách nào hợp lại làm . Nại Hà sao lại là Tiêu Nại được? Sao lại thế được sao lại thế được... Tuy rằng cũng cảm thấy Nại Hà rất Đại Thần, nhưng chưa bao giờ nghĩ ấy lại thần thánh đến thế này.

      Hơn nữa, sao lại nhận ra được?

      Quá nhiều kinh ngạc, quá nhiều câu hỏi, nhưng Vi Vi lại chẳng hỏi nổi câu nào, thậm chí đến cả người trước mặt mình cũng dần bắt đầu trở nên chân thực. Mảnh giấy nắm trong tay gần như bị vò nát, chuyện mà muốn làm nhất ngay bây giờ là chạy ngay đến trạm điện thoại gọi cho số máy này, xem xem di động của Tiêu Nại có vang lên hay ...

      Và lúc này, cuối cùng cũng phát ra, cách rất chậm chạp, những ánh mắt càng lúc càng ràng.

      Tiêu Nại lại như phớt lờ mọi ánh mắt của những người bàng quan, đưa cánh tay lên nhìn giờ, "Em nộp bài sớm à?"

      Vi Vi chậm rãi gật đầu.

      "Suýt chút nữa lại bắt em phải đợi."

      Hả?

      Vi Vi có phần nên nhìn vào đôi đồng tử chăm chú nhìn kia, hồi lâu mới hiểu ra ám chỉ chuyện thất hẹn cuộc thi chung kết lần ấy.

      là Tiêu Nại...

      Vi Vi hơi thất thần, lắc đầu : " đâu..."

      Nhưng bản thân cũng biết mình cái gì...

      Tiêu Nại nhìn chăm chú, đôi môi dần nở nét cười nhàng, : " thôi, ăn cơm trước ."

      cất bước vào phía trong trường, Vi Vi chần chừ lúc rồi cũng theo sau, dù sao chăng nữa vẫn tốt hơn cứ đứng đây để người khác tò mò theo dõi. Nhưng mới được vài bước, Vi Vi lại nhịn được phải quay đầu lại nhìn về phía cổng Đông.

      lúc nữa... ở đó có khi nào lại xuất thêm Nại Hà khác hay ?

      Tuy rằng thực rất ràng, Tiêu Nại chính là Nại Hà, nhưng mà, nhưng mà, sao cứ cảm thấy chân thực đến thế...

      quay đầu lại nhìn như vậy nên bước chân chậm dần, lúc ngoảnh đầu trở lại, Tiêu Nại dừng chân phía trước đợi . Vi Vi ngượng ngùng nhanh hơn để theo kịp, Tiêu Nại đợi đến gần hỏi vẻ rất nghiêm túc: "Vi Vi, em có ăn cá ?"

      Được thôi, Vi Vi hoàn toàn bị chấn động bởi tiếng "Vi Vi" quá tự nhiên của rồi.

      Câu hỏi như thế, Vi Vi cơ bản nghĩ rằng Tiêu Nại dẫn đến quán cá nào đó trong trường, vậy nhưng thực tế lại là, Tiêu Nại dẫn lòng vòng ngoắt ngoéo lúc lâu mới đến cửa hàng cũ kỹ trong khu giáo chức.

      Sau đó vừa ngồi xuống được lúc, dì gương mặt rạng rỡ nụ cười bưng tô canh cá lớn đến đặt bàn họ, Tiêu Nại làm vài động tác tay, bà dì ấy cười híp mắt bỏ .

      Vi Vi nhìn tô canh cá cực to phía trước mặt, ngẩn ra.

      Tiêu Nại ung dung cầm mấy chiếc muỗng lên múc canh, "Dì Giang được, nhưng món ăn dì ấy làm rất tuyệt, bố mẹ rành chuyện bếp núc, từ hết ăn ở nhà ăn của trường lại đến đây."

      Í, tuổi thơ của Đại Thần? Tâm trạng bị tê liệt của Vi Vi dần vì những chuyện này mà bớt căng thẳng hơn chút. Tiêu Nại liếc thấy đôi mắt sáng rực của , trong lòng cười thầm, hỏi: "Còn muốn ăn gì nữa ?"

      Vi Vi lắc đầu, tô canh to như vậy muốn ăn hết cũng dễ, mũi lại ngửi thấy mùi thuốc bắc, Vi Vi hỏi: "Trong canh có thuốc bắc sao?"

      "Ừ." Tiêu Nại mặt chút biểu cảm, : "Tai nạn xe lần trước, bố đến đây đặt món đầu cá xuyên khung thiên ma (hai vị thuốc trong Đông y), cho ăn bổ não."

      "..."

      Tại sao lại muốn phá lên cười thế nhỉ? Đặc biệt là thấy được vẻ mặt Đại Thần...

      Vi Vi thấy mình quả thực quá là độc ác >o<, ra sức kiềm chế, cố gắng tìm đề tài khác: "Giáo sư Tiêu ư? Em từng chọn môn của giáo sư Tiêu để học."

      Tiêu Nại ngước mắt nhìn cái, tiếp tục mặt biểu cảm, hỏi: "Có ngủ gục ?"

      "..."

      Vi Vi choáng. Bạn Đại Thần à, tuy môn học của giáo sư Tiêu quả thực... ừ ... hơi học thuật tí, nhưng ông ấy là bố cơ mà, cần thẳng thắn thế chứ?

      "... Thực ra Giáo sư Tiêu đề cập đến số kinh nghiệm trong quá trình khảo cổ của các thầy, rất thú vị đó chứ." Vi Vi cố thử níu kéo chút sĩ diện cho giáo sư Tiêu cách -được-thuyết-phục-cho-lắm.

      Tiêu Nại đưa bát canh cho : " cũng từng chọn môn của ông, được 2 tiết."

      Ý ngầm trong câu là em cần phải miễn cưỡng tốt cho ông ấy nữa.

      Vi Vi thế là cúi đầu lặng lẽ ăn ing, Giáo sư Tiêu, em gắng vì tình nghĩa thầy trò lắm rồi, nhưng Tiêu Nại con của thầy lại chịu để lại chút sĩ diện... Có điều lại , Tiêu Nại chọn môn của bố , chẳng lẽ cũng vì môn của giáo sư Tiêu lấy điểm học phần dễ nhất ư...

      Đến Vi Vi cũng phát ra, dần dà, thoải mái hơn nhiều.

      Chọc đũa vào xương đầu cá, Vi Vi phát ra Tiêu Nại lại gắp cả cái đầu cá cho ... Đại Thần chắc phải là ăn ngán quá rồi nên mới vứt sang cho ăn đó chứ...

      Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, nhưng thân phận kép của Nại Hà thêm cả Tiêu Nại ánh vàng lấp lánh lập tức khiến Vi Vi giết chết ngay tư tưởng này ngay khi còn trong trứng nước.

      Đại Thần TWO sao lại làm chuyện nham hiểm thế được, thể thể, tuyệt đối thể!

      Lãng phí lương thực là đạo đức chút nào, vậy là Vi Vi cố gắng ăn đầu cá ing, dì Giang lại bưng đến mấy món ăn , gắp vào đầy bát đưa đến trước mặt Vi Vi, trong miệng Vi Vi ngậm cá, tiện , thế là bèn học theo Tiêu Nại, cứng nhắc đưa ngón tay lên biểu thị ý cảm ơn.

      Dì Giang cười híp mắt với Vi Vi rồi đáp lại động tác tay mà Vi Vi hiểu, Vi Vi vừa quay đầu lại thấy Tiêu Nại ở đối diện nhìn , đôi mày đẹp đẽ, ánh mắt sáng rực.

      Vi Vi lúng túng buông tay xuống, đột nhiên thấy mình làm thế ngốc quá >o<, tâm trạng e dè lại hăm hở muốn tham gia vào chuyện vui này nên nhảy cuồng lên, dội bình bình trong ngực , tuyên cáo cách bặm trợn trở lại của nó.

      ...

      Vi Vi lặng lẽ ăn món đầu cá, trong lòng nghĩ mình có cần nhỉ, len lén ngước lên nhìn người đối diện cái, cũng uống nước canh, dáng vẻ nhã nhặn nhưng vui mắt, lặng lẽ phát ra tiếng động nào. Hễ trầm tư trở về với dáng điệu cao ngạo vốn có, cho dù ở trong tiệm ăn cũ kỹ, khí chất thanh cao cũng khiến người ta nhìn rồi quên thế tục.

      Tiêu Nại lúc này, lại giống lắm với Nại Hà mạng, dường như càng có thêm khoảng cách... Nhưng nhịp tim đập lại vẫn nhảy nhót dữ dội vui vẻ trong lòng .

      Hay là thôi , nghe cha mẹ của Tiêu Nại đều xuất thân từ gia đình trí thức danh giá, chừng có quy tắc ăn cơm được chuyện hay gì gì đó... Vả lại trong tình trạng giờ, chừng càng nhiều lại càng sai, vẫn nên giữ lại thực lực cho tương lai hơn. Ừ ừ, sai, an toàn là nhất, cứ ăn cá thôi...

      Ăn cá ăn cá...

      Thế là, bàn ăn trong lúc yên tĩnh hẳn, nhưng yên tĩnh lúc này giống với khi đường ban nãy, dường như đến khí cũng tràn ngập cảm giác kỳ lạ.

      Vẫn tiếng chuông di động quen thuộc phá tan yên tĩnh này.

      Lúc tiếng chuông vừa vang lên, Vi Vi cảm thấy quen quen, lập tức nhận ra rằng, đó chính là đoạn sáo mở đầu video clip "Nữ tặc cướp chồng".

      Sau đó liền thấy Tiêu Nại lấy chiếc di động ra.

      Vi Vi ngẩn ngơ nhìn chiếc điện thoại màu trắng bạc trong tay , ngờ chuông di động của Đại Thần lại là bài này?

      Chẳng lẽ... chẳng lẽ Đại Thần rất nhớ nhung khoảng thời gian bị cướp hay sao...

      Vi Vi nghĩ ngợi lung tung hồi, Tiêu Nại nghe điện thoại, giọng nam thô lỗ thoắt chốc vẳng ra từ trong điện thoại, lượng to đến mức đến Vi Vi cũng nghe được ràng.

      "Lão tam, cậu ở đâu vậy? Hôm nay trận chia tay có đến hay ?"

      Tiêu Nại quay lại nhìn chiếc đồng hồ tường: " là bảy giờ mà? Còn sớm."

      "Đến sớm vận động cho nóng người chứ, hôm nay chẳng phải cậu có việc gì à, đến đây , mọi người đều chờ cậu đấy."

      "Có việc."

      "Hả? Việc gì, việc gì mà quan trọng thế hả, cậu làm gì bây giờ?"

      Tiêu Nại trả lời rất bình thản: "Hẹn hò."

      Bên kia đầu dây im lặng lúc, Vi Vi cầm đũa, cảm thấy, cảm thấy... chẳng còn cảm giác gì cả rồi...

      lúc sau hình như bên kia đổi người, giọng có phần lảnh lót, gào lên còn to hơn người khi nãy: "Lão tam, cậu hẹn hò? Dẫn ấy đến dẫn ấy đến dẫn ấy đến!"

      Tiêu Nại trấn tĩnh đáp: "Tớ hỏi xem ấy có chịu ."

      nhìn Vi Vi: "Trận bóng rổ chia tay của năm cuối bọn , em có muốn xem ?"

      Vi Vi bị hai chữ "hẹn hò" làm chấn động đến hồn bay phách lạc, vô thức gật gật đầu, Tiêu Nại bèn trả lời lại với bên kia bằng giọng rất bình tĩnh: " chút nữa tớ đưa ấy đến."

      xong đợi bên kia phản ứng, cúp luôn điện thoại.

      Sau đó... sau đó... tất nhiên là tiếp tục ăn cơm... lẳng lặng... ăn cơm...

      Tính tiền.

      Vi Vi hồn bay phách lạc nghĩ rằng, rẻ quá, bao nhiêu là món mà chỉ có hơn năm mươi đồng (tương đương gần 150k nhà mình ^^), lại ngon nữa, sao trước đây chưa từng nghe có quán ăn thế này nhỉ.

      Ra khỏi quán ăn , Tiêu Nại đợi ở đây, về nhà lấy xe.

      Vi Vi hồn bay phách lạc nghĩ, ôi, nhà Đại Thần gần đây sao?

      Xa xa, Tiêu Nại đạp xe đến.

      Vi Vi hồn bay phách lạc nghĩ, ra Đại Thần chỉ đẹp trai khi cưỡi bạch mã, đến cưỡi xe đạp cũng đẹp trai nốt

      Tiêu Nại dừng xe, : "Lên xe!"

      Vi Vi hồn bay phách lạc nghĩ, í, Đại Thần mời cùng?

      cùng?!

      Hai chữ này thoắt chốc vỗ cho Vi Vi quay về thực, trong khoảnh khắc ba hồn chín vía của đều quay trở lại.

      Nhìn chiếc xe đạp, lại nhìn Đại Thần, người đẹp Vi Vi lắp bắp: "Chuyện này, chuyện này, em..."

      Tiêu Nại hơi nhướn mày.

      Vi Vi cố trấn tĩnh, "... chở em?"

      "Ừ, đường xa như thế chẳng lẽ bộ?"

      Đường đến nhà thi đấu bóng rổ xa thế mà bộ tất nhiên rất đáng sợ, nhưng mà... nhưng mà... càng đáng sợ hơn là chở em đó!

      Vi Vi rầu rầu!

      Với danh tiếng nổi như cồn của sư huynh, lại thêm chút danh nho của , cùng xe đạp men theo đường trường, ước chừng có ngay những lời đồn đại hay ho cho xem! Tuy rằng họ hình như, là, có vẻ như đúng là phát triển đến những nghi ngờ hay ho ấy, nhưng bây giờ, trước mắt, tại chắc chắn là trắng tinh còn hơn cả lông cừu nữa...

      "Như thế, như thế hợp lắm đâu, người ta nhìn thấy hiểu lầm đó." Vi Vi cố gắng từ chối khéo léo ing, vành tai lại hơi đỏ lên.

      "Hiểu lầm?"

      Chẳng lẽ chưa hiểu sao? Vi Vi chỉ còn cách toạc móng heo ra, "Hiểu lầm chúng ta là, e hèm, là kiểu quan hệ đó..."

      Tiêu Nại lặng lẽ nhìn , hồi lâu , Vi Vi chợt cảm thấy căng thẳng lạ lùng... gì sai chứ?

      Đúng vào khi cảm thấy mỗi lúc căng thẳng hơn, cuối cùng, Tiêu Nại cũng dần dần mở miệng: "Thế chúng ta phải là kiểu quan hệ đó từ khi nào vậy?"
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 23 - Cặp đôi khó thành nhất
      Nhị Hỷ lập tức phì ra, bất lực : "Vi Vi, chẳng nhẽ cậu biết rằng cậu và Tiêu Nại bị công nhận là cặp đôi khó thành nhất ư?"

      Ánh chiều tà rải rác người , phủ lên lớp sáng như ảo mộng, Vi Vi nhìn đôi mày đen nhánh của , hoàn toàn đờ người. lúc lâu sau, sâu trong tâm khảm mới có cảm giác, rất phức tạp và cực đoan, loại được gọi là tim đập muốn chết, loại khác là ủ rũ tuyệt vọng.

      Họ... họ có quan hệ đó từ khi nào chứ! Tuy rằng cũng rất muốn có được mối quan hệ đó, nhưng mà tuyệt đối phải là như thế này...

      Vậy nhưng lại , lúc đầu có chủ ý muốn cưa cẩm Đại Thần, bây giờ bản thăng cấp là Đại Thần ngỏ lời trước, chấp nhận há chẳng phải là chịu thiệt thòi hay sao?

      Chấp nhận lỗ, mà chấp nhận cũng thiệt, rốt cuộc vậy là sao đây...

      Logic của Vi Vi bắt đầu hỗn loạn, mắt thấy trình tự đại não rơi vào vòng tuần hoàn chết, Vi Vi vội vã gào lên với chính mình...

      Dừng!

      Đừng nghĩ nữa!

      Đừng có nghĩ lung tung theo lời Đại Thần , đó là con đường chết, xem như chưa nghe thấy, xem như chưa nghe thấy, xem nó là virus cần cách ly...

      Cố gắng thúc giục bản thân mình như vậy, vành tai dường như cũng sắp cháy đến nơi, Vi Vi cố làm ra vẻ trấn tĩnh đón ánh mắt của Tiêu Nại: "Nếu thời gian sắp kịp nữa xe đạp vậy..."

      Đây phải là thỏa hiệp, mà do bỗng ý thức được rằng – nếu bộ, chắc chắn càng khiến người ta tò mò hơn là xe đạp, gặp càng nhiều người hơn. Chẳng thà xe đạp cho xong, tốc độ cũng nhanh, chừng lúc người ta chưa nhìn dáng bị bỏ xa đằng sau rồi cũng nên.

      là... Nếu hôm nay có cuộc đấu bóng sao lại còn hẹn nữa, ngày mai cũng được mà, hơn nữa lúc đầu còn hẹn sáu giờ, bảy giờ là thi đấu, hẹn sáu giờ... chẳng lẽ họ trực tiếp đến sân đấu bóng để hẹn hò ư?

      đúng đúng, phải hẹn hò, là gặp mặt là gặp mặt...

      Ngược ánh sáng, Tiêu Nại chăm chú nhìn . Phòng thủ của quả thực quá mỏng manh, là tiến công hay là thúc thủ, là chiến khí ngất trời hay là từ từ rút lui?

      Tốc độ tính toán của vốn thần tốc, trong tích tắc có quyết định, giọng bình thản gọi tên của : "Vi Vi."

      "Huhm?"

      "Thực ra lái xe cũng tệ đâu."

      Hả? Vi Vi nhìn vẻ hiểu.

      "Cho nên, vẻ mặt của em cần phải như..." Tiêu Nại chậm rãi tiếp, "Thấy chết đến nơi."

      Vi Vi: "..."

      ra, vẻ mặt của bi tráng đến thế cơ à...

      Mang theo ý nghĩ lành mạnh là "chỉ là dạo thôi mà", Vi Vi ngồi lên xe. Vậy nhưng trong tích tắc ngồi lên đó, khi mà vẫn chưa có được tâm trạng nào đặc biệt cả Vi Vi thấy hối hận, vì lúc này mới sực nghĩ ra, hôm nay mặc váy ngắn mà...

      Chiếc váy vốn ngắn hơn đầu gối vài phân, ngồi lên xe rồi lại biến luôn thành mười mấy phân, tuy chưa đến nỗi lộ hết, nhưng chắc chắn khiến người ta dòm ngó, xe đạp mới chạy mất có mấy phút, thế mà dẫn dụ biết bao con mắt kỳ dị của người qua lại.

      Vi Vi sắp có ý nghĩ nhảy xuống xe, nước mắt lưng tròng bỏ chạy rồi, chân ý thức khép chặt lại, nhưng hoàn toàn vô dụng, chiếc túi xách lại quá , đủ che được gì cả... Đều do Đại Thần vừa nãy quá là lay động lòng người, hại chẳng nghĩ gì đến chuyện này.

      Lại có hai nam sinh vừa đạp xe vừa quay đầu lại nhìn.

      Tiêu Nại phanh xe mạnh.

      Vi Vi ngẩn ra lúc rồi nhảy xuống, Tiêu Nại lạnh lùng : " mua chút đồ."

      Vi Vi nhìn theo dáng người cao ráo của bước đến cửa hàng ven đường, lát sau xách túi đồ to trở lại, đưa cho .

      "Gì vậy ạ?"

      "Nước uống, món ăn hôm nay mặn quá, lát nữa để em uống."

      Đâu có mặn đâu, vả lại cho dù có mặn cũng đâu cần mua nhiều đến thế, ngoài đồ uống ra còn có các thứ ăn vặt nữa, Vi Vi ôm túi đồ to đó thắc mắc, có điều khi ngồi lại lên xe, Vi Vi phát ra điểm tốt của túi đồ này là gì rồi, hây hây hây, vừa hay lấy để che đùi.

      Bớt những ánh mắt kỳ lạ, Vi Vi cuối cùng cũng được giải thoát khỏi ngượng ngùng lúng túng của mình. cần đối diện trực tiếp với Tiêu Nại, Vi Vi cũng lần đầu tiên trong hôm nay có thời gian để bình tâm nghĩ ngợi chút.

      Nhưng thực ra cũng chẳng có gì để nghĩ cả.

      Ngọn gió trong lành vào lúc trời chiều mùa hạ nhàng lướt qua, chiếc xe đạp xuyên qua ánh nắng rót xuống của tịch dương, xuyên qua từng hàng cây xanh mướt rậm rạp, bon bon con đường trường rộng lớn...

      Tất cả đều đẹp đẽ như thế.

      Vi Vi nghĩ, mình phải dũng cảm hơn chút.

      Tiêu Nại, Tiêu Nại sao? Sau này mới là Tiêu Nại, bây giờ đối với , đa phần là Nại Hà, chỉ là Nại Hà, và , thích .

      xa phía trước có con dốc, Vi Vi mím mím môi, vươn tay ra, nhàng, nắm lấy áo người phía trước chặt.

      Tốc độ bỗng chậm lại lúc.

      Khóe môi Vi Vi dần dần nhếch lên chút, tay kia ôm khư khư túi đồ to.

      Đương nhiên, chuyện dũng cảm này cũng còn phải tùy thuộc thời gian và địa điểm nữa, dũng cảm giờ của Vi Vi tuyệt đối bao gồm việc cùng sánh vai với Nại Hà cùng vào sân thi đấu bóng rổ dưới bao con mắt tò mò của đám đông.

      Thế là, khi đến bên ngoài sân bóng, nhân lúc Tiêu Nại khóa xe, Vi Vi ném lại câu "Em tìm bạn cùng phòng cùng xem đấu bóng, buổi tối lên mạng gặp lại nhé", rồi bỏ lại Đại Thần chuồn trong tích tắc, quên mang theo túi đồ ăn kia.

      Vừa chuồn vừa làm công tác tư tưởng, đây phải là bỏ trốn tại trận, là "lùi để mà tiến" thôi! Đúng, là lùi để mà tiến, muốn chào đón cũng từ chối!

      Tóm lại, đây chính là chiến lược trong truyền thuyết.

      Vi Vi từ cửa hông bước vào nhà thi đấu bóng.

      Còn tới mười mấy phút nữa mới bắt đầu, nhưng trong nhà thi đấu ngồi kín người, thậm chí còn rất nhiều người đứng nữa. Vi Vi tìm kiếm bạn cùng phòng khán đài, mấy hôm trước nghe họ bàn tán về trận thi đấu này rồi, chắc đến xem thôi. Nhìn quanh lượt lại tìm thấy, lúc đưa mắt tìm lần thứ hai, Nhị Hỷ nhìn thấy trước, đứng dậy vẫy tay gọi đến.

      Lúc này những người trong nhà thi đấu đều chú ý đến , khí vốn náo nhiệt ràng càng nóng hơn nữa.

      Vi Vi chạy đến chỗ bạn mình, còn chỗ ngồi nữa, Hiểu Linh đuổi Đại Chung, bạn trai mình, nơi khác, " xuống ngồi dưới kia , nhường chỗ cho Vi Vi."

      Đại Chung ngoan ngoãn đứng dậy nhường ghế, Vi Vi có phần ngượng ngùng ngồi xuống.

      Nhị Hỷ nhìn thấy nên rất kích động: "Vi Vi cậu cũng đến rồi à, hôm nay náo nhiệt lắm đây!"

      "Sao vậy?"

      Nghe thấy hai chữ "náo nhiệt" này, Vi Vi cảm thấy mình hơi vờ vịt cách kỳ lạ.

      "Nhiều người đẹp đến quá." Nhị Hỷ ra liền hai cái tên, hứng chí, "Mạnh Dật Nhiên cũng đến nữa, ngồi sau chúng ta ba, bốn hàng gì đó."

      Ty Ty tiếp lời: "Vi Vi, Mạnh Dật Nhiên cậu vẫn nhớ chứ? Chính là nàng mà năm ngoái tranh chức đệ nhất mỹ nữ của bảng xếp hạng trường mình, cuối cùng đánh bại cậu nhờ trong sáng đó!"

      Vi Vi: "... Cậu đừng dùng từ 'tranh' có được ?"

      ràng e ngại, trốn tránh còn kịp nữa là. Theo Vi Vi thấy , danh hiệu Đệ nhất mỹ nữ của Đại học A cũng phiền phức như đệ nhất cao thủ võ lâm trong phim kiếm hiệp vậy. Lúc ấy khi Vi Vi biết được mình lại bị kéo vào vòng bình chọn, còn tranh chấp thời gian dài, cũng may còn có ưu điểm là " trong sáng", cuối cùng bị chọn.

      Hiểu Linh đế vào: "Hôm nay có phải là lần đầu tiên hai đại mỹ nữ của trường ta xuất cùng lúc ?"

      "Ừ ha, hình như là vậy."

      Hiểu Linh rầu rĩ: "Nếu biết sớm là em Mạnh cũng đến, Vi Vi cậu nên mặc bộ váy màu đỏ kia, chắc chắn đè bẹp được nàng."

      "Đúng đúng đúng, dáng người của em Mạnh kém hơn Vi Vi nhà ta nhiều."

      "Thực ra mặt mũi Vi Vi nhà ta cũng đẹp hơn nàng, ai da, năm ngoái tấm hình bình chọn của Vi Vi chẳng biết là đứa nào chụp trộm, quá kém cỏi, là... so với bức hình của Mạnh Dật Nhiên đúng là thua thiệt quá!"

      "Chính thế, Vi Vi còn chịu để bọn mình đăng tấm khác đẹp hơn lên!"

      "Dừng! Ăn này!"

      Vi Vi vội vã ném cho họ túi đồ ăn, để bọn họ khỏi phải càng càng hăng, mấy lời này mà để người khác nghe được, thấy mất mặt lắm có biết .

      Nhị Hỷ lập tức đón lấy chiếc túi, nhìn qua rồi kêu lên, "Woa, Vi Vi cậu giàu rồi hả, mua bao nhiêu đồ ăn thế này, tốn hết bao nhiêu tiền thế?"

      "..." Làm sao biết được.

      Cũng may bọn Nhị Hỷ thèm quan tâm đến câu trả lời của , mà chỉ bận tranh nhau đồ ăn, Hiểu Linh : "Úi trời, khoai lang sao cậu lại mua loại này, ngon bằng của Lạc ."

      Nhị Hỷ: "Lạc cũng có, có điều vị này ngon đâu."

      Vi Vi im, Đại Thần mua cả túi to này trong vòng có ba phút, các bạn còn mong chờ ấy chọn lựa kỹ à?

      Ty Ty dò hỏi: "Vi Vi có phải cậu phỏng vấn thành công rồi, nên mới mua đồ ăn về chúc mừng?"

      "... Xem là vậy ."

      Vi Vi thẫn thờ mở khoai lang ra ăn.

      Nhị Hỷ có được đồ ăn, chợt nhiên cũng có luôn tình bạn học, hỏi với vẻ quan tâm: "Phỏng vấn qua rồi à? Thế nào?"

      Vi Vi im lặng nhìn trời, thế nào đây nhỉ? "Ừ... quá trình khá thất bại, kết quả lại khá bất ngờ."

      "Quan tâm đến bất ngờ làm gì, chỉ cần qua là được rồi." Nhị Hỷ quan tâm đến chuyện này nữa, "rốp rốp" ăn khoai lang ngon lành, tiếp tục nhiều chuyện, "Quan trọng là, Vi Vi à, hôm nay Tiêu Nại chắc chắn đến!"

      Vi Vi lặng lẽ ăn khoai lang ing, tớ cũng biết ấy đến mà, vì đồ các cậu ăn là do ấy mua đó.

      Ty Ty : "Haizzz, ta , hôm nay là trận thi đấu giữa khoa Công nghệ thông tin của chúng ta và khoa Kiến Trúc, Mạnh Dật Nhiên chẳng phải thuộc khoa nhạc sao, đến đây làm gì?"

      Nhị Hỷ đáp: "Ty Ty, lần này cậu sai rồi, trai đẹp là tài nguyên chung của vũ trụ, thể thế được."

      Bọn họ ngồi bên đó tíu ta tíu tít, Vi Vi cũng nghe gì, ánh mắt luôn dõi về phía cửa chính, Tiêu Nại sao vẫn chưa vào nhỉ? Vừa lúc nghĩ như thế, thấy bóng dáng tuấn tú mặc áo sơ mi trắng giản dị xuất ở ngay cửa.

      Mọi thứ xung quanh hình như đột ngột lắng đọng, Vi Vi chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội trong lồng ngực. Cứ nghĩ rằng hôm nay mình gặp được nhiều rồi, chắc còn cảm giác xúc động quá nữa, vậy nhưng thực tế lại là, nhịp tim giờ của còn nhanh hơn bất kỳ lần gặp nào đó trước đây.

      , sau này khác rồi.

      Cho dù chỉ nhìn nhau từ xa xa, hề tiếp xúc, cũng có những ràng buộc chặt chẽ.

      Tiêu Nại vừa vào, liền có hai nam sinh cao to như chạy đến, ló đầu ngó quanh quất phía sau lưng , có người thậm chí còn chạy ra ngoài cửa nữa. Vi Vi thấy buồn cười, hai người này chắc là hai người trong điện thoại, có khi nào là Ngu Công và Hầu Tử Tửu nhỉ?

      Vì khoảng cách rất xa nên Vi Vi nhìn thẳng mà sợ sệt gì, vậy nhưng Tiêu Nại vốn chuyện với chiến hữu, lúc này đột ngột nhìn về phía khán đài, Vi Vi vừa nãy còn bỏ Đại Thần ở lại nơi đỗ xe chợt có ý thức muốn lấy gói đồ ăn che mặt mình lại, tất nhiên, chỉ là mong muốn mà thôi...

      Ánh mắt của Tiêu Nại đảo qua khán đài vòng, cuối cùng dừng lại ở nơi ngồi, khựng lại chừng vài giây, sau đó nhìn nơi khác, bước vào trong phòng thay đồ.

      Vi Vi lâu sau mới định thần lại, nghe thấy bọn Ty Ty kích động bàn tán.

      Ty Ty: "Tiêu Nại vừa nãy nhìn ai đó?"

      Nhị Hỷ: "Mạnh Dật Nhiên?"

      Ty Ty: "Chưa chắc, hôm nay nhiều người đẹp đến lắm mà."

      Nhị Hỷ: "Nhưng Tiêu Nại nhìn về phía chúng ta mà, bên này chỉ có Mạnh Dật Nhiên thôi mà. Tớ nhớ ra rồi, Mạnh Dật Nhiên chừng quen với Tiêu Nại, lần liên hoan đầu tiên của trường mà Tiêu Nại tham gia, Mạnh Dật Nhiên cũng lên biểu diễn. Tuy cùng tiết mục, nhưng người ta đều chơi nhạc cụ dân tộc mà, chừng quen nhau rồi ấy chứ."

      Hiểu Linh : "Tiêu Nại chưa chắc nhìn nữ sinh mà, các cậu sao lại nghĩ ấy tầm thường thế."

      Nhị Hỷ: "Làm ơn Hiểu Linh, đừng có ngây thơ quá, Tiêu Nại có bao giờ để ý đến khán đài đâu, người ta trước giờ luôn thờ ơ hờ hững, chắc chắn có mục tiêu rồi."

      Họ thảo luận rất hăng hái, Vi Vi bỗng đặt tay mình lên tay Hiểu Linh, vẻ mặt nghiêm túc : "Chân tướng chỉ có thôi!"

      Bạn bè cùng phòng vẻ mặt đầy chờ đợi, háo hức nhìn .

      Vi Vi càng nghiêm trang hơn: " ấy nhìn tớ."

      Hiểu Linh: "..."

      Ty Ty: "..."

      Nhị Hỷ lập tức phì ra, bất lực : "Vi Vi, chẳng nhẽ cậu biết rằng cậu và Tiêu Nại bị công nhận là cặp đôi khó thành nhất ư?"
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 24 - Trận bóng rổ chia tay
      ra thế giới này quả thực có chuyện như vậy, chỉ cần khoảnh khắc, tình cảm mến người có thể đạt đến đỉnh điểm.

      Vi Vi ra câu này, chẳng qua là do tâm trạng lâng lâng khó kiềm chế nổi nên mới đùa chơi chút, cũng ngờ bọn họ lại tin , ai biết được Nhị Hỷ lại câu như thế, khiến nghệch ra trong lúc.

      "Công nhận? Là sao?"

      Nhị Hỷ đáp: "Diễn đàn của trường trong chủ đề nhiều chuyện nóng hổi nào đó, ghép đôi từng cặp nam nữ nổi tiếng còn độc thân lại, cậu và Tiêu Nại được công nhận là đẹp đôi nhất."

      Vi Vi có phần bị đả kích, hậm hực : "Chủ đề như thế mà cũng được, trường chúng ta đúng là vô duyên."

      ai tiếp lời , chủ đề này đến đây tạm dừng. lúc lâu sau, Nhị Hỷ và Hiểu Linh bắt đầu sang chuyện khác, chợt Vi Vi kéo họ trở về: "Bọn mình hợp chỗ nào?"

      Nhị Hỷ cảm thấy hôm nay Vi Vi hơi kỳ quặc, sao lại cứ đeo bám mãi vấn đề này nhỉ, có điều cũng nghĩ ngợi nhiều, thẳng: "Trong chủ đề đó người ta thế này, cái gì mà ngoại hình này, chuyên môn này, haizzz, để tớ nghĩ xem người ta thế nào, nghe có vẻ hay lắm."

      vừa nhớ lại vừa : "Hình như là thế này, người thanh nhã lạnh nhạt như thủy mặc, người rực rỡ đậm đà như sơn dầu, người là thiên ngoại tiên nhân, người là hoa phú quý ở nhân gian... Này, vẻ mặt cậu vậy là sao đó?"

      cách rất hứng chí, Nhị Hỷ tức giận.

      Vi Vi vẻ mặt biểu cảm: "Da gà da vịt gì nổi hết rồi đây, còn nữa, tớ chẳng trơn như dầu chút nào."

      Nhị Hỷ: "... Câu đùa của cậu lạnh !"

      Vi Vi nghĩ nghĩ lại vẫn thấy bực bội: "Chuyên môn của bọn tớ có gì mà hợp, đều làm về công nghệ thông tin, IT song hiệp..."

      Nhị Hỷ đùa bỡn : "Cậu còn nghĩ ra được biệt danh nào khó nghe hơn nữa ? Ngành nghề như nhau có cảm giác ngưỡng mộ biết chưa, còn nữa, công nghệ thông tin chỉ là trong những sở trường của Tiêu Nại mà thôi."

      Vi Vi bó tay, ủ rũ hồi, chợt nghĩ ra vấn đề quan trọng: "Vậy mọi người ai hợp với Tiêu Nại?"

      " có, đề cử ai cũng có người phản đối."

      Rất tốt! Vi Vi thỏa mãn rồi.

      Lúc này khí trong nhà thi đấu bỗng chốc sôi sục lên hẳn, Vi Vi lập tức nhìn vào trong sân, biết ngay mà, Tiêu Nại thay đồng phục thi đấu màu trắng bước ra rồi.

      Phong thái của vốn tuấn tú, thay đồng phục thể thao càng đẹp trai ngời ngời. Tiện tay đón bóng chuyền đến của đồng đội, nhàng bình thản đập hai phát, khi đồng đội xuất ngăn cản bỗng tăng tốc, mọi người đều nghĩ đột phá, lại dừng lại đột ngột, hề nhắm kỹ nhảy vọt lên, quả bóng vẽ ra đường uyển chuyển trong trung, thời gian dường như lắng đọng, Vi Vi ngắm mái tóc đen nhánh tung bay của , nín thở.

      Xoạt!

      Quả bóng rơi thẳng vào rổ.

      Trọn ba điểm!

      khán đài im bặt dễ có đến mấy giây, sau đó bùng ra trận hoan hô cuồng nhiệt, Tiêu Nại trong sân lại hề đoái hoài gì đến cổ vũ cuồng nhiệt ấy, chỉ vài câu với đồng hội, bắt đầu những động tác làm nóng người cơ bản. Ánh mắt của lúc này chỉ tập trung vào sân đấu, còn đối với khán giả kia như nhìn mà thấy.

      Nhị Hỷ cảm thán: "Đó gọi là thần tượng."

      Ty Ty: "Nghe Tiêu Nại bơi còn giỏi hơn chơi bóng rổ nữa, biết khi thi bơi thế nào nhỉ?"

      Vi Vi nén được, liên tưởng theo câu của bạn, cuộc thi bơi lội thế nào nhỉ, Đại Thần mặc quần bơi...

      Mặt "xoẹt" tiếng đỏ bừng.

      Ty Ty thấy đỏ mặt, lạ lùng hỏi: "Vi Vi sao cậu nóng thế."

      Vi Vi liếc xéo đầy vẻ chính nghĩa nghiêm khắc: "Cậu bậy bạ quá!"

      Ty Ty: "..."

      T_T bất hạnh quá.

      Mười mấy phút sau, trận đấu chính thức bắt đầu, Tiêu Nại ra sân đầu tiên.

      Bóng rổ là môn thể thao rất hay, so với hai khoảnh khắc tuyệt vời sau thời gian dài dặc của môn bóng đá, bóng rổ dường như lúc nào cũng khiến người ta thót tim vui sướng.

      sân bóng, Tiêu Nại luôn là người nổi bật nhất, điều này chỉ do tướng mạo xuất sắc cũng như danh tiếng của , mà hơn nữa còn vì màn biểu diễn tuyệt vời khiến người xem thể dời mắt nổi.

      Vi Vi như nhìn thấy Nhất Tiếu Nại Hà trong game.

      Thực ra hiểu lắm về bóng rổ, nhưng ung dung bình thản khi triển khai những đường chuyền bóng kỳ diệu, những pha tính toán thần tốc né tránh khỏi những người cản phá, sức mạnh tuyệt vời khi bỗng nhiên đột phá, hoàn toàn khiến nghĩ ngay đến đệ nhất cao thủ trong game Mộng Du Giang Hồ ấy.

      Có lúc Tiêu Nại sân dường như có thể hình dung bằng từ "thanh nhã", vậy nhưng khi bùng nổ, khí thế kinh người sắc nhọn ai bằng, giữa động và tĩnh, là tốc độ nguyên thủy nhất và là lay động khủng khiếp nhất mà sức mạnh mang đến.

      Vậy là Vi Vi biết rồi.

      ra thế giới này quả thực có chuyện như vậy, chỉ cần khoảnh khắc, tình cảm mến người có thể đạt đến đỉnh điểm.

      Trận đấu này Vi Vi theo dõi cách rất căng thẳng, bọn Nhị Hỷ lại như thế, hiệp thứ nhất kết thúc rồi, Hiểu Linh mới hứng chí bảo: "Tiêu Nại chuyển hướng lúc nãy đẹp quá chừng! Tớ nhất định cũng phải bắt Đại Chung tập mới được!"

      Ty Ty : "Cái đó hình như cầu tố chất cơ thể rất cao mà!"

      Hiểu Linh : " biết, haizzz, Tiêu Nại đúng là văn võ toàn tài!"

      chỉ là văn võ toàn tài, Vi Vi nhìn về phía bóng dáng cao ráo nghỉ ngơi kia, chợt nghĩ đến đoạn video clip làm. Người này đúng là xuất sắc quá thể, sau này nếu ở bên nhau , chắc phải cố gắng hơn nữa mới được.

      Sau vài phút nghỉ ngơi ngắn ngủi, trận đấu bước vào hiệp hai sôi nổi hơn nhiều.

      Cá nhân Tiêu Nại hôm nay phải là người cố tình chơi nổi nhất trong đội, có lúc thích chuyền bóng cho đồng đội hơn, nhưng ràng là người khống chế nhịp độ trận đấu, khoa Công nghệ thông tin dưới tổ chức của ràng chơi rất thuận lợi. Đợi sau khi hiệp hai kết thúc, khoa Công nghệ thông tin dẫn trước khoa Kiến trúc khoảng hai mươi điểm rồi.

      Hiểu Linh : "Tiêu Nại chắc sắp nghỉ rồi, Đại Chung hôm nay ấy chỉ chơi nhiều nhất là nửa trận."

      Ty Ty quá đỗi thất vọng: "Tại sao vậy?"

      Vi Vi cũng nhìn bạn mình.

      Hiểu Linh : "Ui trời, trận chia tay mà, người chơi dự bị năm cuối cũng phải ra sân chứ, hơn nữa các cậu quên rồi ư? Sư huynh Tiêu Nại mới bị tai nạn xe, vận động lâu quá tốt."

      Vi Vi vừa nghe vừa thất thần, lúc đầu nghe bảo các đàn năm tư gặp tai nạn xe, biết là còn gì trở ngại nữa nên để ý, ai mà biết được...

      Cuộc đời đúng là kỳ lạ.

      Mười phút sau, hiệp ba bắt đầu thi đấu, Tiêu Nại quả ra sân, khán đài ồ lên những tiếng bàn tán thất vọng. Vi Vi lại thất vọng gì lắm, vẫn chuyên tâm xem thi đấu, có điều phần lớn thời gian vẫn chú ý đến Tiêu Nại đứng bên ngoài sân.

      Chú ý thấy chuyện với đồng đội, nhìn vào trong sân, hình như bàn luận về trận đấu.

      Chú ý thấy ngửa cổ lên uống nước, mái tóc đen nhánh lấp lánh những điểm sáng chói mắt.

      Chú ý thấy ...

      ...

      ...

      Đặt bình nước xuống, đột ngột bước về phía khán đài mà dấu hiệu báo trước!

      Vi Vi cứng đờ người ngay ghế ngồi.

      chú ý của toàn nhà thi đấu dần dần còn ở sân đấu nữa, mà dường như đều theo dõi .

      Vậy nhưng Tiêu Nại vẫn với vẻ trấn tĩnh bình thản, giống như mọi ánh mắt kia đều tồn tại, cất những bước rất tự nhiên bước lên bậc tam cấp của khán đài, sau đó qua từng dãy từng dãy ghế ngồi, thẳng tới trước mặt Vi Vi.

      Vi Vi ngồi ngay ở gần lối , nên rất thoải mái đứng ở bên cạnh , tay vô tình đặt lưng ghế ngồi, cúi xuống, ánh mắt thiêu đốt người nhìn chăm chú.

      " chút nữa mọi người phải ra ngoài liên hoan, buổi tối chưa chắc lên mạng được."

      Vi Vi gật gật đầu.

      "Ngày mai em định làm gì?"

      Vi Vi đáp: "Tự học."

      Vẻ mặt của Vi Vi cũng trấn tĩnh khó tả, nhưng nếu lắng nghe kỹ những lời nhận ra, nếu trấn tĩnh, chi bằng là...

      Tiêu Nại bảo: "Ừ, vậy ngày mai với em."

      Vi Vi trả lời: "Ồ, mai em giúp giành chỗ."
      ...

      hoàn toàn rơi vào trạng thái phản xạ có điều kiện...

      Tiêu Nại ngước lên nhìn rồi với Ty Ty ngồi ngoài cùng: "Bên đó vẫn còn chỗ trống, có thể nhích vào phía trong chút được ?"

      Ty Ty nhìn sang bên cạnh mình, quả nhiên biết người ngồi cạnh mất tự lúc nào, thế là nhanh nhẹn nhích vào trong, Nhị Hỷ, Hiểu Linh cũng theo đó mà ngồi sát lại, Vi Vi đứng dậy ngồi xuống chiếc ghế vốn là của Hiểu Linh.

      "Cám ơn."

      Tiêu Nại lịch , sau đó rất khách sáo ngồi xuống cạnh Vi Vi, tầm nhìn tập trung vào sân đấu, bắt đầu theo dõi với vẻ rất bình thường.

      Lấy làm trung tâm, trong vòng bán kính mười mét im phăng phắc, hoàn toàn đối chọi lại với thanh tranh cướp kịch liệt trong sân.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :