1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Yêu em từ cái nhìn đầu tiên - Cố Mạn (47c + kết + 8NT)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Ngoại truyện 2 - Bảng xếp hạng phòng kí túc của Đại Thần
      Sau khi đương với Tiêu Nại, có vấn đề mà Vi Vi luôn thắc mắc rất lâu rồi, đó chính là – Tại sao bọn Ngu Công ràng lớn tuổi hơn Tiêu Nại, lại gọi là Lão Tam, gọi là Tam tẩu? hôm nào đó nhớ ra nên hỏi Tiêu Nại, vừa xem sách vừa trả lời: "Ồ, vấn đề kỹ thuật."

      "Ớ?" Vi Vi nghe mà như vịt nghe sấm, "Kỹ thuật gì cơ?"

      Tiêu Nại đáp: "Làm người khác đứng hình, họ thua ."

      Về sau, Vi Vi nghe được phiên bản hoàn chỉnh của kiện làm đứng hình người khác từ Ngu Công, bạn Ngu Công rất căm phẫn kể lại lúc ấy Tiêu Nại tuổi mà nham hiểm thế nào thế nào, khi phát ra mình tuổi nhất, lẳng lặng lấy laptop ra, khiêu chiến với giọng bình thản ra sao: "Là đàn ông phải dựa vào thực lực để chuyện."

      Bạn Ngu Công đến lúc này ra chuyện đó vẫn buồn bực vạn phần: "Sao lại phải so thực lực với cậu ta kia chứ!"

      Vi Vi lúc hỏi vẫn chưa biết những chi tiết này, nhưng chỉ mấy tiếng làm người khác đứng hình, khiến choáng váng. Lập tức phát ran gay vấn đề: "Í, thế thua Lão Đại ư?"

      Tiêu Nại liếc cái, vẻ mặt sao--thua-được-chứ.

      Vi Vi choáng: " ấy là Lão Đại mà."

      Tiêu Nại đáp: " nhường."

      Vi Vi rất ngờ vực: " tốt thế cơ á?"

      "Lão Đại là trưởng phòng ngầm, phải làm việc."

      Vi Vi: "..."
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Ngoại truyện 3 - Đặt tên cho bé Tiêu
      Giáo sư Lâm hôm nay sướng muốn điên lên, tại sao, là vì con dâu nhà mang thai rồi. Niềm vui đó của Giáo sư Lâm ấy mà, đó là khi xưa năm hơn hai mươi tuổi làm mẹ quá sớm rồi, chẳng ngờ năm nay bà mới bốn mươi bảy tuổi, thế mà sắp thành bà nội.

      Giáo sư Lâm hôm ấy còn tâm trạng đâu mà làm việc, chạy khắp nơi khoe với mọi người, với ai đó ít nhất cũng phải mười phút. Thế mà, ngờ rằng đến buổi trưa ăn cơm, toàn khoa Lịch sử biết hết, nhà họ Tiêu lại sắp sinh ra thêm thiên tài nữa. Đến buổi tối tan sở, những giáo sư lớn tuổi trường Đại học A đều nghe được tin vui kinh người này.

      Vừa hết giờ làm việc, Giáo sư Lâm xách quyển từ điển cũ kỹ chạy đến nhà con trai cách đó xa.

      Được con dâu đón vào, Giáo sư Lâm ngồi xuống ghế salon, con trai con dâu ngồi xuống đối diện. Giáo sư Lâm ngắm con dâu nhà mình cách đặc biệt hoan hỉ, ôi chao, bé này năm ấy vừa gặp thấy thích, bây giờ càng nhìn càng thấy . Bọn trẻ bây giờ, đặc biệt là những đứa xinh đẹp hơn, đều chú ý đến vóc dáng này nọ, có đứa nào chịu sinh con sớm đâu, làm sao giống được con dâu nhà mình cơ chứ.

      Giáo sư Lâm quan sát nhìn ngắm Vi Vi từ đầu đến chân lượt, rồi lên tiếng với vẻ sung sướng: "Hôm nay mẹ đến là để bàn bạc việc đặt tên cho cháu nội."

      Vi Vi thấy mẹ chồng bước vào ôm theo quyển từ điển trong lòng đoán ra, nên hề thấy ngạc nhiên.

      "Nhưng đường mẹ nghĩ ra tên rồi."

      Giáo sư Lâm cười vẻ khoái chí: "Tên là Tiêu Bảo Bối, thấy thế nào?"

      Vi Vi bàng hoàng.

      Thế nào gọi là rất tầm thường như là tao nhã, rất lạ kỳ nhưng lại bình thường, đó chính là cái tên này. Giáo sư Lâm quá đắc ý, cảm thấy mình đặt được cái tên hay tuyệt thế. Sợ rằng con trai con dâu hiểu được cái hay cái tốt của tên này, bà vội vàng giải thích kỹ lưỡng:

      "Vi Vi, con thấy đó, trong tên này có họ của con, người ta vừa nhìn tên thôi biết họ của con rồi."

      Vi Vi: "..."

      "Con trai, nhìn này, đưa họ của Vi Vi vào tên của cháu nội, người ta vừa nhìn biết con vợ con rồi."

      Tiêu Nại: "..."

      Giáo sư Lâm càng nghĩ đến cái tên này càng hài lòng, ý vừa hay lại còn mỹ mãn, đọc lên rất thuận miệng, quá phù hợp với đứa cháu nội mình mong ngóng từ lâu. Có điều chuyện đặt tên quan trọng đời, phải thận trọng mới được.

      "Để mẹ gọi điện hỏi thử người bạn tinh thông việc đặt tên này xem sao."

      Giáo sư Lâm hôm nay tỏ ra hứng chí quá độ, vừa vừa cầm điện thoại đặt cạnh đó lên bắt đầu bấm số, lát sau thao thao bất tuyệt với người ta rồi.

      ghế salon phía đối diện, Vi Vi vẫn ở trong trạng thái lạc thần, Tiêu Nại ghé sát lại gần , thầm bên tai: " có thể vào phòng chơi game được ?"

      Dám để lại mình đối phó với mẹ chồng! Vi Vi tức giận trừng mắt: "Người này làm người khác chịu à! dám chạy!"

      Đôi mày đẹp của Tiêu Nại khẽ chau, ánh mắt lướt qua nét cười, cố ý chậm rãi: "Em có chắc là mình làm?"

      ...

      có thể vô sỉ thêm được ? Vi Vi biểu đạt vẻ khinh bỉ bằng ánh mắt.

      Có thể.

      Đại Thần dùng ngôn ngữ biểu đạt cảnh giới của : "Phu nhân nổi giận, nhất định..."

      Ngừng lại, nén cười, "Dám làm dám chịu."

      Bên kia giáo sư Lâm trao đổi đủ lâu với Huyền học Đại sư, đặt điện thoại xuống vui sướng : "Đại sư cái tên này hay, mẹ thấy cứ thế , trai gì cũng hợp cả."

      Thần thánh ơi, đừng mà, muốn bị con mình oán trách cả đời đâu. Vi Vi định tìm lời gì đó để từ chối Tiêu Nại nhanh hơn bước, phủ định luôn: " được."

      "Sao được?" Bị con trai phủ quyết, giáo sư Lâm rất tức giận.

      "Trùng tên."

      Vi Vi nhìn có phần hoài nghi, phải chứ, cái tên kinh khủng ghê gớm thế kia mà cũng trùng được ư?

      Giáo sư Lâm cũng tỏ ra vô cùng ngờ vực, dưới ánh nhìn nghi ngờ của mẹ và vợ, Tiêu Nại điềm nhiên đáp: "Con quen người tên này, hôm qua còn gọi tên ấy mấy lần."

      Vi Vi chắc chắn là Đại Thần ăn lung tung. Hôm qua là cuối tuần, trời mưa, hai người họ ở nhà cả ngày làm chồng làm vợ, làm sao lại quen với người tên "Tiểu Bảo Bối" gì gì đó được, lại còn gọi đến mấy lần...

      Khoan !

      Tiêu Bảo Bối, Tiêu bảo bối... tiểu bảo bối... bảo bối... ( mình gọi là "cục cưng bé ơi... cục cưng ơi... ấy :">)

      phải chứ!

      Trong đầu Vi Vi thoáng cảnh nào đó trong đêm qua và cả những đêm trước kia, nghi ngờ lẫn kinh ngạc nhìn người nào đó, người nào đó cười vẻ nhã nhặn với .

      Sắc mặt Vi Vi thế là...

      Đỏ lên.

      Rồi xanh.

      Rồi tím.

      ...

      Cuối cùng, chân Đại Thần nào đó, bị đạp lên rất mạnh.

      "Trùng tên à? Vậy ổn, tên cháu nội nhà ta nhất định phải độc nhất vô nhị." để ý đến sắc mặc kỳ lạ của con dâu, giáo sư Lâm lại lật từ điển ra, khổ sở, "Tóm lại phải tên gì mới hay đây?"

      Sắc đêm càng nồng, sắp đến giờ bận rộn nhất, bà mẹ lại cứ chần chừ mãi, ông bố ở nhà đói bụng muôn chết, thế là Tiêu Nại dứt khoát kết luận: "Nó có tay à, đợi nó ra đời rồi để nó tự lật từ điển." = =

      ...

      bà mẹ nào đó: Sao tôi lại sinh ra thằng con thế này cơ chứ

      bà vợ nào đó: Sao tôi lại gả cho ông chồng thế này cơ chứ

      ... ai đó nhận chịu "kinh ngạc": Sao tôi lại có ông bố thế này cơ chứ, tôi muốn đầu thai lại TT_TT
      Last edited: 31/8/14
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Ngoại truyện 4 - Đám nhóc nhà họ Tiêu
      Thân là sản phẩm của Thần nhân khoa Công nghệ thông tin và hoa khôi cùng khoa, bạn Tiêu từ biểu lộ niềm đam mê cuồng nhiệt đối với máy tính. Cụ thể biểu chính là, lúc vừa mới học bò, cậu nhóc ngại khó khăn gian khổ mà trèo lên bên cạnh chiếc laptop của bố cậu mở, hết sức hài lòng thỏa mãn với cái bàn phím mà tè lên đó bãi, hoàn toàn làm hư hỏng máy tính của bố mình.

      Đương nhiên kết cuộc cũng rất thê thảm – bị ông bố trẻ, khi ấy nhận được điện thoại liền tức tốc trở về, tóm ngay lấy, phết hai cái mạnh vào cặp mông núng nính của cậu.

      Đến khi hơi lớn hơn chút, cậu ta liền ôm lấy đùi bố chịu buông: "Bố ơi mua cho Tông Tông chiếc máy tính !"

      Bố hỏi: "Sao phải mua máy tính?"

      Bạn Tiêu trả lời rất chí khí: "Làm việc."

      Ông bố trẻ đột nhiên nảy sinh ra cảm giác tự hào vì có người kế tục, cúi xuống bế bổng cậu nhóc lên: "Thế công việc gì nào?"
      Công Công: "Nhấn ABCD!"

      Bố: "..."

      Tên của nhóc Tiêu là do ông nội đặt, gọi là Tiêu Minh Tông. Ông nội giải thích tràng cái tên này cách tự hào – Minh giả, nhật nguyệt dã, nhật nguyệt giả, thiên chi linh khí dã. Tông giả, ngọc khí dã, ngọc thạch giả, địa chi tinh hoa dã. ("Chữ Minh, là nhật nguyệt, người như mặt trăng mặt trời, là linh khí của trời. Chữ Tông, là ngọc khí, người như đá quý, là tinh hoa của đất"
      (Dịch giả cảm thán: má ơi, dịch nghĩa xong mém xỉu = :))

      Vậy nên cậu nhóc Tiêu Minh Tông của chúng ta, nghi ngờ gì nữa, chính là linh khí của trời đất, tinh hoa của nhật nguyệt đấy!

      Khụ khụ...

      tự sướng đắc ý của các ông bà lão khoan quan tâm đến. Chỉ riêng bản tính của cậu bạn thôi, là tinh hoa cũng thực quá. Tướng mạo nghiêng về nét đẹp kiều diễm của mẹ hơn chút, tuổi mày thanh mắt sáng, xinh đẹp tuấn tú... Tất nhiên, mũm mĩm chút. Cái đầu thông minh nhạy cảm nghe giống hệt ông bố, chút chút logic cũng tinh thông vô cùng, đặc biệt nhạy cảm với môn Số học. Có điều tính cách hoạt bát hiếu động, vô cùng phá hoại lại biết giống ai.

      Cả buổi tối, Vi Vi khó khăn lắm mới dỗ dành cho cậu nhóc ngủ được, kéo Tiêu Nại ngồi xuống sàn phòng khách sửa chữa đồ chơi. Vi Vi nhìn đống đồ chơi tan tành thành bốn năm phần có phần khổ sở: "Tông Tông tóm lại là giống ai đây, lúc em có nghịch thế đâu, em có mấy thứ đồ chơi bây giờ vẫn còn tốt nguyên, mẹ em còn giữ mà. Có phải là giống ?"

      " giống ." Tiêu Nại chối ngay, ấn bánh xe đồ chơi vào chiếc xe hơi, : "Lúc chưa hề bẻ gãy đồ chơi của mình."

      ... Hừm, cho nên?

      "Của người khác chắc bẻ gãy khá nhiều." Tiêu Nại nhún vai.

      Vi Vi: "..."

      Được rồi, biết con trai mình giống ai rồi, nhưng Tông Tông à, con vẫn nên học tập bố con kìa! Đừng bẻ gãy đồ chơi bố mẹ mua cho chứ!

      Bạn Tông Tông của chúng ta tinh lực dồi dào, hoạt bát vô cùng, chưa từng chịu nổi độc. Lúc còn chưa biết bò thích ngồi trong xe nôi bi bô tiếng người ngoài hành tinh của vương quốc thiếu nhi, vả lại bắt buộc phải có người nghe và tán thưởng, nếu ngọ nguậy đá chân lung tung để biểu thị ý phản đối. Vừa mới biết bò quấn trong tã lót bình sữa bò lê khắp nơi để làm quen địa hình, đến lúc biết càng ghê gớm hơn nhiều.

      Dỗ cho cậu nhóc ngủ là việc đau đầu nhất của mọi người. Bạn rất biết cách phân công công việc cho bố mẹ. Mỗi ngày bố mẹ tan sở xong đến nhà ông bà nội đón cậu về, ăn uống no say xong, cậu ngồi trong lòng bố, xem bố làm việc với laptop, cứ í da í da để đề xuất ý kiến. Còn trước khi ngủ, thích bám theo mẹ để chơi cùng, bắt mẹ kể chuyện, hơn nữa ngày nào cũng bắt mẹ phải lên giường cùng mới chịu ngoan ngoãn ngủ.

      Hôm ấy Vi Vi dỗ cho nó ngủ xong, mình cũng thiếp trong vô thức. Chợp mắt được chốc thấy thân thể bổng, bị người ta bế lên ra ngoài, lát sau lại được đặt xuống chiếc giường rộng rãi mềm mại khác.

      Vi Vi hơi hé mắt, gạt tay người nào đó cố mở nút áo: "Đừng, em mệt lắm."

      Nút chỉ cởi nửa, nửa che lấp nửa lộ liễu rất chi là gợi cảm. Người nào đó vô cùng hiểu ý mà cởi nữa, trực tiếp tuột ra, bàn tay luồn vào từ phía dưới, phủ người xuống bên tai : "Vi Vi, chúng ta phải nắm bắt thời gian thôi, sinh hết những đứa nào cần sinh ."

      "Ứ?" Vi Vi bị làm cho hỗn loạn mù mờ, nhất thời hiểu.
      Người nằm phía dường như có chút bực bội, khẳng định chắc như đinh đóng cột: "Sinh thêm đứa nữa, để chúng tự chơi với nhau."

      Nếu hai vợ chồng đều là con , theo chính sách của thành phố B nay có thể sinh hai con. Hai người sớm đồng thuận về vấn đề này, quyết định phải có hai đứa, nhưng sinh liền lúc Vi Vi chưa từng nghĩ đến. phải là vì lo lắng công việc gì cả, Vi Vi rất may mắn, thừa hưởng được thể chất của mẹ mình, thời gian mang thai bị thai hành phải nôn mửa, sắc mặt tái xanh hoặc gì gì đó. Chỉ cần ba tháng đầu phải cẩn thận, sau đó có thể làm bình thường.

      Sinh con sợ, nhưng chăm nó thế nào đây? Bây giờ Tông Tông đa số thời gian vẫn do ông bà nội chăm sóc, thời gian làm việc của giáo sư đại học khá tự do, lại mời cả người giúp việc nữa, cũng xem như đối phó được. Nhưng nếu lại sinh thêm tiểu ma vương như Tông Tông, bố mẹ chồng có khi nào giương cờ khởi nghĩa >o<

      Chuyện này Tiêu Nại nhắc đến lần lúc ở giường rồi nhắc tới nữa, Vi Vi thấy chắc chỉ nhất thời cảm hứng sôi sục thôi, nên cũng nghĩ nhiều. Mấy hôm sau, Tiêu Nại bế cậu nhóc nhà sách, mang về đống sách thiếu nhi, sau đó ngồi sàn nhà ánh nắng rực rỡ đọc sách cho con nghe.

      Giọng của vẫn lạnh như trước, nhưng dưới ánh nắng ấm áp chiếu tỏa, trong tiếng bi bô của cậu nhóc, lại tỏ ra dịu dàng và uể oải lạ thường. Vi Vi ngồi xuống cạnh , tiện tay cầm quyển lên đọc, lơ đãng lắng nghe đọc truyện... Càng nghe càng thấy kỳ lạ.

      Theo thông lệ của Tiêu Nại, tên những nhân vật trong sách thiếu nhi đều bị đổi thành Minh Minh hoặc Tông Tông.

      Quyển đầu tiên là thế này:

      "Minh Minh dẫn theo em chăn dê, hai đứa đến triền đồi, đó bạt ngàn cỏ xanh..."

      Quyển thứ hai:

      "Sâu con, vịt con và heo con cùng sống trong khu rừng rậm, ba em sống rất vui vẻ..."

      Quyển thứ ba:

      " sâu lớn và em heo con..."

      ...

      Tông Tông nghe xong N câu chuyện liền thấy uất ức, kháng nghị rất nghiêm túc: "Tại sao Tông Tông có em heo con!"

      Vi Vi nghe thấy người nào đó chậm rãi trả lời: " có nhanh thôi."

      Vi Vi: "..."

      Vi Vi ngồi dậy, lấy sách đập vào : " làm trò gì thế = ="

      Tiêu Nại: "Xây dựng tinh thần trách nhiệm làm của Tông Tông."

      Vi Vi: "..."

      Tông Tông tổng kết lại: "Mẹ ơi, Tông Tông muốn dẫn em heo con chơi."

      Thế là, cách hai năm sau, Vi Vi lại mang thai, các trưởng bối biết trước tiên đều vui sướng đến điên lên, con người già rồi còn cầu gì nữa, chỉ muốn chơi đùa hưởng thú vui cùng cháu mình mà thôi.

      Đám bạn cùng phòng ký túc của Vi Vi cũng biết rất nhanh, lần lượt gọi điện đến biểu lộ bàng hoàng.

      Hiểu Linh: "Vi Vi, sao Đại Thần nhà cậu lại đam mê việc sinh con thế nhỉ?"

      Vi Vi: "... ấy thích chiến đấu chớp nhoáng."

      Nhị Hỷ: "Cậu với Đại Thần nhà cậu ấy, vừa gặp , vừa tốt nghiệp cưới, vừa cưới sinh con, sinh con chưa bao lâu có mang đứa thứ hai. Vi Vi à, tiếp sau đó cậu muốn làm gì đây?"

      Vi Vi: "... Để tối nay tớ hỏi thử xem kế hoạch tiếp theo của ấy = ="

      Ty Ty: "Hu hu hu... cậu hai con rồi, mà tớ vẫn còn ế chỏng gọng, được, đối tượng làm quen tiếp theo dù thế nào nữa tớ cũng gả quách cho xong!"

      Còn trong công ty, vì Vi Vi lại mặc loại quần áo chống bức xạ, thế là mọi người đều mà biết. Đám đông trong đó dần dần biểu thị vẻ kích động vì bị shock nặng, dần dần cảm thấy Tiêu Nại vô sỉ quá. Làm gì có trò đó, dẫn đầu bước thôi bỏ qua , trước hai bước cũng nhịn vậy, ngờ bây giờ lại tiến thêm bước nữa, vô sỉ quá vô sỉ.

      Ngu Công ngửa mặt lên trời ai oán: "Lão đây khi nào mới sinh con được đây!"

      Mô-za-a: " cậu cứ cởi bỏ cái lốt trai zin ra ..."

      Ngu Công: "Biết cậu bị cởi bỏ rồi, đừng có làm tàng."

      Mô-za-a u buồn ủ rũ: "Bị cởi bỏ bởi cái nơi đầy súng ống đạn dược ấy, thế có tác dụng cái khỉ gì!" [tại sao chàng thế, mời xem ngoại truyện BT giữa My ca và KO :))]

      Mọi người vẫn chưa kịp hiểu thâm ý trong lời cậu ta, nghe thấy A Sảng có bệnh sợ nữ giới lảm nhảm: "Tôi cần vợ, nhưng muốn có con, làm sao có đây?"

      Mọi người nhao nhao chen vào diễn tả độ khó của việc: "...Chỉ nghe đồn là có 'đánh chưởng từ xa', chưa từng nghe 'có chửa từ xa'..."

      Lần mang thai này của Vi Vi vô cùng yên lành, còn thoải mái dễ chịu hơn lần đầu nhiều, cơ bản cũng chẳng có cảm giác gì khó chịu. Mọi người đều nghĩ chắc là con , nên sớm đặt xong tên, là Tiêu Minh Nguyệt.

      Nhưng chín tháng mười ngày sau, lại vẫn là cậu nhóc. Mọi người đều có phần hụt hẫng do ngoài kế hoạch vạch ra, nhưng đa phần vẫn là vui sướng hỉ hả trước sinh linh mới này. Vốn phải đổi tên nhưng Mệnh lý đại sư mà bà nội quen , giờ này đặt tên Tiêu Minh Nguyệt là hay nhất, được đổi tuyệt đối được đổi, nên tuy là cậu cu con nhưng vẫn gọi là Minh Nguyệt.

      Cậu nhóc Minh Nguyệt sinh ra rất yên tĩnh, việc thường làm nhất là ngủ, nếu cũng nằm suy tư trong nôi, nếu có người đến thăm, cậu lặng lẽ nằm trong xe nôi nhìn người đó, lúc sau, nghiên cứu hoàn tất, ngoẹo đầu, nhắm mắt, tiếp tục ngủ.

      Vẻ ngoài giống ai chưa nhìn lắm, nhưng Vi Vi thấy hình như giống Đại Thần hơn, nhưng Đại Thần cũng đâu có ủ rũ thế này.

      Haizzz~~~

      Vi Vi thấy rất ngờ vực, tại sao sinh ra hai đứa, cực kỳ nghịch ngợm, lại vô cùng yên tĩnh? thể trung hòa chút sao? Gene này phân bổ kiểu gì vậy!

      Lúc Vi Vi nằm ổ cực kỳ chán nản, dựa vào việc suy ngẫm vấn đề này để cho qua thời gian.

      Từ khi em trai ra đời, Tông Tông cũng an phận hơn nhiều, thường xuyên đạp lên chiếc ghế để bò mọp bên xe nôi ngắm em trai mình, chuyện với nó, thỉnh thoảng dùng bàn tay mũm mĩm sờ soạng, nhéo em mình, nhưng cậu nhóc Minh Nguyệt hoàn toàn phớt lờ.

      Minh Tông hát cho cậu em nghe bài hát mới học được trong tivi, cậu nhóc em vốn chìm trong suy tư nghe được lúc bèn lật tấm thân núng nính lại, đưa đít vào mặt Tông Tông, bắt đầu ngủ. Ông thích hát cho cái mông phúng phính nghe, ngừng lại, hụt hẫng lúc lâu, sau đó buồn bã chạy đến trước giường mẹ, báo cáo: "Mẹ ơi, em trai hình như hơi bị ngốc."

      Vi Vi húp canh gà bị sặc nghẹn.

      Minh Tông lo lắng rất lâu cho cậu em ngốc của mình, cho đến khi về sau mẫu giáo mới hiểu ra. Ngày đầu tiên từ trường về, cậu nhóc với mẹ bằng vẻ khoái trá: "Mẹ ơi, em trai ngốc chút cũng chả sao, mấy đứa bạn trong trường cũng rất ngốc."

      Vi Vi: "..."
      Last edited: 31/8/14
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Ngoại truyện 5 - Ánh trăng sáng đầu giường của hai em
      Vi Vi dạy Minh Tông đọc thơ.

      "Trước giường ánh trăng rọi, Ngỡ mặt đất phủ sương, Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, Cúi đầu nhớ cố hương."

      Tuy dạy Tông Tông lần là đọc được, nhưng Vi Vi cảm thấy trẻ con học rồi quên, thế là hôm sau lại dạy lại lần nữa. Ngày thứ ba, Vi Vi tiếp tục ôn tập cho nó: "Đầu giường ánh trăng rọi..."

      Tông Tông hỏi vẻ nghiêm túc: "Mẹ, mẹ chỉ biết có mỗi bài thơ thôi hả? Ông nội và bà nội biết rất nhiều."

      Vi Vi xấu hổ: "Mẹ là học sinh ban tự nhiên... Bảo bố con dạy ..."

      Vi Vi bị con trai coi thường, nước mắt đầm đìa chạy đến phòng đọc sách tìm chồng, vứt quyển tuyển tập thơ xuống cho :

      " dạy nó , gene nhà ăn hiếp người ta quá đáng..."

      Ông bố bị đuổi ra khỏi phòng đến ngồi cạnh con trai, nhìn quyển sách trong tay, đó là " trăm bài thi từ khai sáng" mà Vi Vi mua, các tuyển tập thơ bên trong đều là những bài rất đơn giản và dễ đọc. Tiêu Nại lật lật hồi rồi ném sang bên, bế con trai lên, dạy nó bài...

      "Thiên thượng bạch ngọc kinh, ngũ lầu thập nhị thành..."

      Vẫn là thơ của Lý Bạch, tên là "Kinh loạn ly hậu thiên ân lưu dạ lang ức cựu du thư hoài tặng Giang Hạ Vỹ thái thú lương tể"...

      Tên dài, bài thơ còn dài hơn... [miễn cho em dịch nghĩa nhen = =]

      Tiểu Tông Tông nghệch ra. Người nào đó hề thấy xấu hổ vì bắt nạt con trai, lại còn tỏ ra hài lòng sờ sờ đầu nó: "Sau này đừng bắt nạt vợ của bố nữa."

      ******

      Vương ở trường mẫu giáo vô cùng thích Tông Tông, dỗ dành bắt chuyện với cậu nhóc: "Tông Tông biết đọc thơ ?"

      Tông Tông: "Biết."

      "Biết đọc thơ gì nào?"

      Tông Tông nghiêng đầu: "Biết hết."

      giáo toát mồ hôi: "Vậy Tông Tông thích bài thơ nào nhất?"

      Tông Tông vừa nghịch tàu lửa vừa tiện miệng đọc lưu loát:

      "Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương."

      giáo ngờ cậu nhóc lại đọc lưu loát như thế, vui mừng hỏi: "Tông Tông sao lại thích bài này?"

      Tông Tông ngẩng lên, ràng: "Vì em trai là ánh trăng!"

      giáo mơ hồ ing~~~: Con cái gì thế...

      Trường mẫu giáo nhanh chóng mở cuộc họp phụ huynh, các thầy muốn tổ chức các tiết mục để biểu thị thành quả dạy dỗ cho phụ huynh biết. Tiết mục Vương đăng ký là bé Tiêu đọc thơ.

      Hiệu trưởng trường cho chạy trước chương trình để kiểm tra chất lượng, rất hài lòng vì Tông Tông đọc thơ, Vương thấy hiệu trưởng thích thú bèn tiếp tục tâng bốc: "Cậu nhóc còn biết bài thơ đó có ý nghĩa gì nữa cơ."

      " ?" Hiệu trưởng càng vui mừng, hỏi Tông Tông: "Tông Tông, thế 'đầu giường ánh trăng rọi' là gì nào?"

      Tông Tông xếp khối hình, đáp lại bằng chất giọng non nớt vương mùi sữa: "Em trai ở đầu giường mặc áo và quần!"

      : ...

      Hiệu trưởng: Khụ... Vương à...

      Vương nước mắt tuôn tràn, ràng hôm qua hỏi cậu nhóc còn ánh trăng chiếu ở đầu giường cơ mà!!! Sao đột ngột biến thành câu trả lời có rating + thế này!!!

      Haizzz, ơi... đám nhóc họ Tiêu từ người lớn đến kẻ , đều đột ngột biến thành sát thủ thế đấy = =
      Last edited: 31/8/14
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Ngoại truyện 6 - Sống chung
      Ngu Công ở cùng phòng ký túc với Mô-za-a bốn năm, đến hôm nay mới phát ra tên ấy là đại gia.

      Nguyên nhân do lần Ngu Công đến văn phòng của Mô-za-a tìm đồ ăn, cậu ta bận nên tiện miệng bảo: "Trong ngăn bàn có snack, tự lấy ."

      Kết quả là Ngu Công mở ngăn bàn, chưa nhìn thấy snack đâu mà lại thấy hợp đồng mua nhà ở phía cùng. Đôi mắt Ngu Công đứng tròng, lấy ra xem, hít hơi khí lạnh. Cứt ! Lại còn là hai căn! Bên căn nhà dự án, diện tích 180 mét vuông, thời hạn hoàn thành là năm kia, cái còn lại là căn hộ xinh đẹp có sẵn nội thất, trăm mét vuông, hai phòng ngủ phòng khách phòng bếp, vị trí đẹp, trang trí lộng lẫy.

      Hai căn cộng lại giá gần mười triệu tệ, lại còn thanh toán trong lần, cuối hợp đồng là chữ ký người mua, chính là đại danh
      của Mô-za-a – Hách My.

      Có lẽ là vẻ mặt Ngu Công quá sức ghê gớm, thu hút chú ý đồng nghiệp nào đó ngang, thế là chàng ấy cùng ghé đầu lại xem, rồi cũng đứng hình!

      Thế là nghi ngờ gì nữa, toàn bộ gã trai độc thân trong công ty đều bàng hoàng, Mô-za-a đột ngột trở thành Vip. Ngu Công đau khổ lắc lắc chàng rất bạo lực: "My ca cậu cậu , cậu cướp ngân hàng tại sao dẫn tôi theo?"

      Mấy chàng khác cũng thương tâm: "Mỹ My ca, tiền cậu trúng số còn , cho chúng tôi mua nhà với!"

      "Mỹ My ca, đại gia như cậu mà lại mai phục trong cái đám khốn khổ khốn nạn tài sản như chúng tôi để làm gì?"

      Ngu Công phẫn nộ: "Lúc học cậu còn giả vờ nghèo hả, hỏi mượn tôi năm mươi tệ biết bao nhiêu lần!"

      "Cậu tưởng tôi muốn hả, tôi nghèo mà!" Mô-za-a bị Ngu Công lay lắc đến choáng váng, cố sức vùng vẫy, "Lão đây năm ấy lén thi vào khoa Công nghệ thông tin trường A, thi vào khoa Quản lý trường Z mà ông bố mong muốn, nên chỉ cho tiền sinh hoạt mỗi tháng sáu trăm tệ. Cứt, tôi vẫn hối hận đây, nếu biết sớm là Bắc Kinh có bão cát và Lão tam, tôi đến!"

      Tiêu Nại vốn định đến để duy trì trật tự chợt nghe thấy mình bị so sánh với bão cát khựng lại, dựa vào bên, móc điện thoại ra bắt đầu tường thuật gián tiếp cho Vi Vi nghe.

      Mô-za-a bị đám đông kích động từng bước dồn vào góc tường, bất đắc dĩ phải gào lên: "Đừng ép nữa, tôi khao! Tôi khao mọi người ăn cơm!"

      Tan sở, My ca xách ví tiền đau khổ dẫn mọi người ăn hải sản, trừ Tiêu Nại có việc , toàn bộ nhân viên công ty đều ra mặt, lực lượng vô cùng hùng hậu. Lúc ăn, Mô-za-a thành khai báo: "Tuần trước bố mẹ tôi đến, tôi muốn về nhà, thế là
      trước khi họ giúp mua nhà để cưới vợ."

      chàng còn ổn, vừa xong là cơn giận của mọi người vốn được hải sản xoa dịu lại lần nữa bùng cháy.

      "Cứt , vậy sao phải mua hai căn, cậu dám cưới hai vợ!"
      Mô-za-a -_-|||

      Nhìn thấy cuộc chiến tranh sắp sửa bùng nổ trong phòng ăn, Mô-za-a cái khó ló cái khôn, đột ngột nảy ra kế độc khiến bọn họ tàn sát lẫn nhau. chàng giả vờ như chợt nghĩ điều gì đó: "Phải rồi, suýt nữa là quên, nhà tớ ở còn phòng trống, các cậu ai muốn đến? thu tiền nhà."

      Mọi người ngẩn ra, sau đó hẹn mà cùng gào lên: "Tôi!!!"
      thanh lớn đến nỗi tay Mô-za-a run bắn lên, suýt nữa làm rơi con hào sống xuống. "Phòng ấy hơi , chỉ người ở, các cậu..."

      Vờ làm ra vẻ khó xử mắt đảo quanh vòng.

      Hầu Tử Tửu nghe mùi thức ăn bâu lại tham gia tóm lấy tay Mô-za-a: "Người em, chúng ta ở chung bốn năm rồi, cậu thể bỏ rơi tớ vào lúc này được!"

      Ngu Công đẩy chàng ra: "Cút, cậu học nghiên cứu sinh được ở trong ký túc, lão đây từng tắm chung với My ca rồi, so được à so được à?"

      A trong công ty: "Ngu Công, cậu phải nghĩ cho kỹ, sau này nếu cậu có bạn , dẫn đến nhà, cứt, lại còn lừa luôn cả nhà của My ca ấy chứ!"

      Ngu Công cách trơ trẽn: "Vậy tốt, lão đây dẫn nương tử cả đời này bám theo My ca."

      Mọi người đều bị chàng đánh gục. "Xem như cậu độc!"

      chàng nào đó phòng Mỹ thuật phụt phụt ra tiếng: "Xem cái quan hệ này loạn chưa kìa! Mỹ My ca tóm lại cậu cắm sừng KO bao nhiêu cái rồi hả?"

      Mọi người nhớ ra quan hệ "hôn nhân" giữa Ko và My ca, dần dần nhìn về phía chàng KO nãy giờ im tiếng, chỉ thấy ta ngồi tận góc trong cùng, im lặng bẻ càng cua, mi mắt cũng thèm ngước lên nữa.

      Mô-za-a ho lúc, trở lại vấn đề chính: "Tóm lại, mọi người đều là em, tôi cho ai ở lương tâm cũng cắn rứt~~~ haizzz, các cậu bàn bạc , kết quả thế nào báo tôi biết tiếng là được."

      chú ý của mọi người lập tức từ KO quay ngược lại, vòng loại trừ nhau bắt đầu, trường thoắt chốc biến thành "tàn sát lẫn nhau", Mô-za-a nhân cơ hội ăn ngấu nghiến, trong lòng sảng khoái vô cùng.

      Ăn uống loạn xà ngầu lúc như thế, lúc tính tiền, phục vụ mỉm cười bên cạnh Mô-za-a: "Cám ơn quý khách, tổng cộng ... tệ."

      Mọi người giật mình: "Đắt thế?"

      Hải sản chắc chắn rẻ, nhưng cũng chẳng ngờ lại đắt thế, nơi này là do Mô-za-a dẫn họ đến, trước khi tới họ cũng chẳng biết giá cả thế nào.

      Thấy vẻ mặt hơi có vẻ thẹn thùng xấu hổ của mọi người, Mô-za-a nhàng quẹt thẻ trả tiền như , sau đó thở dài:

      "Sống giản dị quen rồi, lão đây suýt quên mất cảm giác tiêu tiền như rác là thế nào."

      Cảm giác hổ thẹn đột ngột tan tác, mọi người dần bị sét đánh chết đứng. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, đôi mắt của chàng nào đó nhìn chằm chằm Mỹ My ca: "Ghê gớm , dáng vẻ quẹt thẻ này, làm sao là My ca cho được, ràng là 'My thiếu gia' mà!"

      Ăn xong, My thiếu gia lại dẫn mọi người hát karaoke, cả đám người rầm rộ đến khuya mới tan.

      Hôm sau là thứ bảy, Mô-za-a vốn định ngủ đến trưa, ai ngờ mới chín giờ sáng chuông cửa réo vang. Mô-za-a làu bàu trở dậy ra mở cửa. Ai thế nhỉ? Bảo vệ? Hàng xóm? Mới chuyển đến đây thôi, ai biết ở đây đâu.

      Vừa mở cửa, lại nhìn thấy người đứng ngoài là...

      KO?

      Chẳng lẽ mình vẫn chưa tỉnh ngủ?

      "KO?" Mô-za-a sững sờ, "Sao lại đến đây?"

      KO vẻ mặt cảm xúc, giương hai túi xốp cầm bằng tay phải lên: " cửa sau."

      "Hả?" Mô-za-a mơ hồ nhìn chiếc đuôi cá lộ ra từ chiếc túi. KO bước vào, thẳng xuống nhà bếp, quan sát vòng rồi ra.

      "Trong nhà bếp cậu chẳng có gì cả."

      "Đại ca, tôi mới chuyển đến mấy ngày thôi mà."

      KO im lặng trở vào phòng khách, mở máy tính của chàng lên, bật word, bắt đầu gõ chữ, lát sau in trang giấy ra.

      KO đưa cho Mô-za-a: "Thay đồ, siêu thị, mua theo tờ giấy này."
      Mô-za-a cúi đầu nhìn mấy thứ đồ giấy – nồi, chảo, nồi cơm điện, lò nướng, lò vi-ba, vỉ nướng, tương cà mắm muối v.v...

      Mô-za-a nuốt ực nướng miếng, ngẩng lên nhìn KO như nhìn người ngoài hành tinh.

      " biết nấu ăn?"

      KO đáp gọn lỏn: "Cao thủ."

      Mô-za-a bị sét đánh!

      "Tôi ?"

      KO gật đầu.

      "Vậy còn ?"

      "Rửa rau."

      "Ồ." Mô-za-a lặng lẽ nhìn nhìn tờ giấy lúc lâu, "Xẻng xúc đồ ăn mua loại gì? Gỗ hay nhôm hay là loại chống rỉ?"

      "..." KO: "Tôi cùng cậu."

      Mô-za-a xách ví tiền theo KO ra siêu thị gần đó, có KO, việc mua đồ tốc hành, sau đó gọi người đưa hàng hóa đến tận nhà.

      Đợi người ta rồi.
      "Nồi đũa bát mới mua về phải rửa sạch, hôm nay khá chậm đấy." KO đưa tay nhìn đồng hồ, "Chơi game , hai tiếng sau ra ăn cơm."

      Mô-za-a nhìn theo bóng KO bước vào nhà bếp, quyết định ngủ. Có lẽ khi tỉnh dậy KO biến mất chăng, sao mọi thứ như mơ vậy.

      Tuy cảm thấy như nằm mơ, nhưng hai tiếng sau, Mô-za-a vẫn xuất ở phòng khách rất đúng giờ, sau đó nhìn thức ăn đầy bàn như thể được biến ra từ trung, kìm được nuốt nước bọt.

      Cá hấp, cua lăn bột, cánh gà, khoai tây xắt sợi xào, sốt cà chua... toàn là những thứ thích! Mô-za-a định bất chấp tôn nghiêm nhào đến, KO mặc tạp dề, xới hai bát cơm ra, "Rửa tay."

      Mô-za-a lưu luyến nỡ rời, bỏ rửa tay, chà xát sơ qua rồi bước ra, ngồi xuống bàn, chớp mắt gặm hết hai miếng cánh gà. KO hỏi: "Ngon ?"

      "Qué... qué chời ngon!" Mô-za-a lúng búng đáp, lại túm nửa con cua lên, "KO quá đảm , lại còn biết nấu ăn nữa cơ đấy!"

      "Trước khi đến công ty, nghề chính của tôi là đầu bếp."

      Mô-za-a ngừng động tác gặm càng cua lại, mắt đờ ra nhìn ta.
      Đầu bếp? chợt nhớ ra người trước mặt mình từng là hacker chuyên nghiệp, vậy là, lúc ta làm hacker, nghề chính lại là nấu ăn trong bếp?!

      Có cần truyền kỳ thế !

      Lòng tự trọng được đỗ thủ khoa của Mô-za-a sau khi gặp Tiêu Nại bị đánh bại, hôm nay lại lần nữa chịu tổn thương sâu sắc: "... tốt nghiệp đại học nào?"

      Mẹ kiếp, đến nước này rồi chỉ còn nước cứu vãn sĩ diện ở danh tiếng trường học thôi, tin trong nước còn có trường nào trâu bò hơn Đại học A.

      "Chỉ học chín năm bắt buộc phổ cập thôi." (Ở TQ có chính sách phổ cập giáo dục đến hết bậc trung học cơ sở )

      Hả?

      KO nhìn gương mặt đầy vẻ nghi ngờ của Mô-za-a, điềm nhiên giải thích: "Lúc mười bốn tuổi nhà tôi còn ai, có tiền, học tiếp được."

      Mô-za-a rất ngượng ngùng, hình như hỏi đúng chuyện nên hỏi. Có ý muốn an ủi vài câu nhưng lại sở trường an ủi người khác, chỉ có thể thà: "Bây giờ rất giỏi, còn giỏi hơn cả đám học từ trường danh tiếng ra như chúng tôi. Tuy trước kia thua Lão tam, nhưng tuyệt đối phải do kỹ thuật bằng cậu ta, mà là cao thượng hơn cậu ta = ="

      KO nhìn chàng, trầm tư lúc rồi : "Tôi biết."

      Mô-za-a = = ủ rũ, là, tôi khách sáo chút mà tưởng hả!

      Nửa tiếng sau, đồ ăn hết sạch, Mô-za-a xoa xoa bụng căn phồng ngồi dựa ghế, thỏa mãn ợ tiếng.

      "Tôi định ở lại đây." KO ngồi bên kia .

      "Á? Ợ...~~~" Máu của Mô-za-a đều tập trung ở dạ dày, tỏ đại não vẫn chưa phản ứng kịp.

      "Cơm tôi nấu."

      "..."

      "Bát tôi rửa."

      "..."

      "Nhà tôi lau."

      "..."

      "Quần áo tôi giặt."

      "..."

      "Gì tôi cũng làm."

      KO nhìn người nào đó nghệch mặt ra, bổ sung thêm vẻ rất ý nhị: "Cậu có cần tôi ở ?"

      Mô-za-a khóc lóc đau khổ: "Cần."

      Đàm phán kết thúc! KO gật gật đầu, vào nhà bếp bắt đầu rửa bát.

      lâu sau trong đêm nào đó, Mô-za-a bị người ta đè xuống giường lột sạch, thịt gọn ghẽ, xong việc ôm mông chửi toáng lên, KO huynh vẫn bình tĩnh ngồi hút điếu thuốc sau việc ấy, : "Hôm đầu tiên đến rồi, em phản đối."
      Mô-za-a trợn mắt: " khi nào?"

      KO: "Có nhớ , câu đầu tiên hôm ấy ấy?"

      "Quỷ mới nhớ..." đến đây, nhưng bộ não sinh viên xuất sắc trường A cũng phải là vô dụng, Mô-za-a mường tượng lại lúc nhớ ra.

      chàng nhớ lại, hôm sau mở cửa ra, hỏi: "Sao lại đến đây?"

      KO...

      Hình như đáp là: " cửa sau."

      Cứt !!! >o<

      "Nhớ ra rồi hả?" KO dụi điếu thuốc vào gạt tàn đầu giường: "Sau đó còn lần nữa."

      Mô-za-a lần này sống chết cũng nhớ ra nổi. "Còn lần nào nữa?"

      "Tôi , nấu cơm, lau nhà, giặt quần áo... gì tôi cũng làm." KO trừng mắt, chậm rãi nhả ra từng chữ, trong đôi mắt hình như nhá lên ngọn lửa đen tối.

      Mô-za-a bị ta nhìn đến căng thẳng toàn thân, sắp phát điên lên: "Câu này có vấn đề gì hả?!!!"

      Hoàn toàn tương phản với ánh mắt, giọng vẫn bình thản, KO đáp: "Gì cũng làm, bao gồm làm ... cậu."

      "..."

      Mô-za-a co rúm người lại, lước mắc tràn trề.
      Last edited: 31/8/14
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :