Chương 4: Ngoan ngoãn tùy lúc lão đại à ! (1) Uyển Nhi đứng sau cột của lầu hai nhìn chăm chú quan sát về phía Khẩm Thiên Ngư Phong đứng bên cạnh lão cất giọng lạnh lẽo: - ” Lão biết cái giá phải trả khi làm trái lệnh của Khẩm gia là gì chứ hả. “ xong ” Pằng “ Ngư Phong giơ khẩu súng lên thổi khói đầu súng và nhìn Lão dãy dưới chân mình. Đường cong môi Uyển Nhi chưa hạ xuống dòng nước mắt tuôn xuống bất giác. định bước ra nhưng nghĩ rằng bây giwof bước ra là cửa mả trước mắt nên chỉ dám ôm miệng mở to cặp mắt ướt đẫm lệ nhìn về phía lão trưởng bối. luôn coi lão trưởng bối là bố đẻ người thân còn lại duy nhất của thế gian này chết trước mắt , đây là cú sốc trong trí óc của . Lạc Phong quay sang nhìn Khẩm Thiên và với giọng lễ phép : - ” Lão đại bây giờ chúng ta phải làm gì ạ ? “ Khẩm Thiên nhắm mắt lại và cất giọng lạnh lùng về phía lầu hai: - ” Xuống đây “ Tất cả Ngũ Phong dường như hiểu ý và nhìn lên lầu hai, Uyển Nhi hoảng hốt chạy nhanh vào phòng và sập chốt. là hành động ngu xuẩn ta nghĩ rằng cánh cửa đó có thể ngăn được Lão đại tóm được sao ngu ngốc. Ngũ Phong đợi mệnh lệnh mà cho người lên lầu hai lục soát. Chỉ phát đạp, cánh cửa bật tung trong phòng có ai. Mấy tên vệ sĩ lục lọi trong phòng tìm . Còn lẻn nhảy xuống tầng và ngồi vào trong xe của Khẩm Thiên từ lúc nào. nghĩ rằng bây giờ cho dù có chạy được lâu hay phải chết thê thảm nên ngoan ngoãn ngồi xe để dảm bớt hình phạt. Mấy tên về sĩ xuống thông báo với Khẩm Thiên: - ” Lão đại chúng tôi lục tung nhưng tìm ra chỉ thấy cửa sổ bị mở tung “ Khẩm Thiên đứng dậy mặt lạnh lùng : - ” Tìm ra đừng quay về “ xong Khẩm Thiên thẳng ra phía cổng, hai hàng người cúi xuống lễ phép hô to - ” thưa lão đại “ Khẩm Thiên mặt lạnh lùng, sát khí đằng đằng vây quanh. đến cửa xe Khẩm Thiên cất giọng lạnh lùng với Hoàng Phong: - ” Dọn dẹp cẩn thận. “ Khẩm Thiên thêm bước đến cửa xe bất ngờ thấy Uyển Nhi ngồi ở trong nhưng làm bất cứ hành động gì rồi ngồi vào xe. Uyển Nhi ở trong xe liền ngồi lép sang bên và nhắm mắt lại. Hồng Phong tay lái xe cừ khôi nhất Ngũ Phong ngồi vào chỗ lái xe nhìn qua kính chiếu hậu thấy ngồi trễm trệ bên cạnh Khẩm Phong chỉ cách khoảng 20cm. Hồng Phong nhanh tay rút khẩu súng ra chĩa thẳng vào Uyển Nhi. Uyển Nhi nhìn Hồng Phong với ánh mắt lạnh lùng và : - ” Bắn “ Thấy khuôn mặt hề có sợ hãi hay có ý van xin nào Hồng Phong liền lườm mắt với và : - ” là ai ? “ Uyển Nhi trậm dãi từng từ : - ” Đỗ Uyển Nhi “ Hết chương 4
Chương 5: Ngoan ngoãn tùy lúc lão đại à (2) Hồng Phong thấy tên quen quen và nhanh chóng nhận ra chính là người nắm giữ tấm bản đồ đó nhưng tại sao lại ngoan ngoãn lộp mạng như vậy. Hồng Phong rút lại khẩu súng nhìn về phía Khẩm Thiên nhắm mắt dựa vào ghế sau xe, Hồng Phong nhanh chóng cho xe về phía trước. Uyển Nhi thấy còn chuyện gì và an toàn khi ngồi trong xe của ông trùm hắc bang này nên nhắm mắt dựa vào ghế sau xe. Vừa chợp mắt có cảm giác thứ gì đó kẹp chặt lấy cổ , cổ đau như dao cắt hơi thở khó khăn nên bất giác mở mắt tay túm chặt lấy bàn tay cứng rắn của Khẩm Thiên và : - ” làm gì vậy buông ra mau “ đùi của Khẩm Thiên đè nên hai chân của Uyển Nhi nên cựa quậy được mà chỉ nhìn chắm chằm vào đôi mắt lạnh lẽo trước mặt. Khẩm Thiên áp sát mặt hơn chút và cất giọng lạnh lẽo: - ” Tại sao lại ngoan ngoãn phục tùng tôi như vậy có mục đích gì. “ Bàn tay to cứng rắn của càng bóp mạnh hơn vào cổ khi thấy bàn tay trắng nõm nà mảnh mai của Uyển Nhi ghì mạnh móng tay vào cổ tay Khẩm Thiên. Cổ tay bắt đầu gỉ máu, Khẩm Thiên dùng sức bóp mạnh vào cổ Uyển Nhi khiến cho tứ chi của bắt đầu mất hết sức lực khuôn mặt tím tái hai tay bám vào cổ tay Khẩm Thiên buông thõng, đôi mắt long lanh đầy lệ dường như muốn rời khỏi đôi mắt của . Tuy sắp đến danh giới giữa sống và chết nhưng hề thốt ra lời cầu xin tha mạng đến cả há miệng thở cũng há mà chỉ cắn chặt môi, nhắm mắt và cố điều hòa hơi thở bằng chiếc mũi cao và của . Hồng Phong ngồi phía hơi lo lắng vì thế giới này chỉ còn lại mình biết tung tích của viên ngọc nhưng tin Khẩm Thiên biết mình dùng bao nhiêu sức lực, và bao giờ đẩy người mình cần tới đến chỗ chết. Thấy Uyển Nhi cựa quậy Khẩm Thiên thả lỏng bàn tay cổ và bế vào lòng cho ngồi lên đùi và vuốt ve khuôn mặt của và cất giọng lạnh lùng thấu xương: - ” Đừng giở trò trước mặt tôi có kết cục tốt đâu. “ Uyển Nhi cố hết sức lực với Khẩm Thiên bằng giọng khản đặc: - ” Tôi ngoan ngoãn như vậy thích sao. muốn tôi ương bướng nghe lời , đơn giản thôi. “ Khẩm Thiên lạnh lùng trả lời: - ” dám sao. “ Tay Khẩm Thiên siết chặt lấy eo Uyển Nhi cặp mày nhíu lại. Uyển Nhi mơ mơ màng màng nhìn thấy biểu của Khẩm Thiên và : - ” buông tôi ra tôi thấy thoải mái. “ Khẩm Thiên nhúc nhích siết chặt lấy eo hơn và lạnh lùng : - ” Nằm yên . Nhúc nhích tôi giết.“ Uyển Nhi lượng sức mình dám gì nữa mà áp mặt vào lồng ngực rắn chắc của Khẩm Thiên và thiếp . Hồng Phong ngồi phía bất hoảng khi thấy Khẩm Thiên có hành động lạ như vậy vì chưa bao giờ Khẩm Thiên lại gần con dù chỉ là ngồi gần bị Khẩm Thiên đánh gãy xương. Hết chương 5
Chương 6: Ngoan ngoãn tùy lúc lão đại à (3) Chiếc xe dừng lại ở căn biệt thự đẹp lộng lẫy gần giống tòa biệt thự Updown Court – . Căn biệt thự được xây theo cách tân cổ điển mang hơi thở Châu Âu bằng việc đơn giản hóa kiến trúc cổ điển, nhấn mạnh vào bức tường được làm bằng lớp kính chống đạn, hàng cột thay vì phối màu sáng và tối vừa tôn lên nét cổ điển thân thiện, nét sang trọng phong lưu của giới quý tộc. Tòa biệt thự tân cổ điển toát lên nền xanh ngắt tính trật tự ước lệ và giản đơn, quá cầu kỳ nhiều chi tiết rườm rà làm cho Uyển Nhi mãn nhãn chiêm ngưỡng vẻ đẹp nhàng, thanh thoát nhưng kiêu sa kiều diễm hoành tráng. Tòa biệt thự đẹp phong cách Châu Âu mang trong mình nét đẹp hài hòa với cảnh quan gần gũi làm cho Uyển Nhi có cảm giác ở nhà. bước xuống xe tin vào mắt mình khi thấy tòa biệt thự của Khẩm Thiên thốt lên lời. Chưa kịp ngắm hết vẻ đẹp bên ngoài từ phía sau ai đó bịt tấm khăn mùi xoa vào miệng theo phản xạ mà lão trưởng bối dạy cho , Uyển Nhi đưa tay ra đằng sau túm trặt lấy cổ áo Bạch Phong người hiểu biết về các loại thuốc độc nhất trong Ngũ Phong rồi quật mạnh về phía trước Bạch Phong bất ngờ kịp phản bác vì hành động nhanh như chớp của Uyển Nhi. Vì hít phải thuốc mê trong tấm khăn mùi xoa kia nên đột nhiên đầu óc choáng váng chân bước lảo đảo ngả xuống và lịm . Khi tỉnh lại thấy mình bị chói vào ghế mơ màng mở to cặp mắt long lanh của mình và với giọng có chút sợ hãi: - ” Tôi ở đâu vậy “ Bóng tối bao chum lấy căn phòng đột nhiên cánh cửa phía sau mở hé và tung ra, ánh sáng chàn ngập căn phòng rộng chứa đầy dụng cụ tra tấn và vũ khí hạng nặng. Ở phía trước Uyển Nhi khoảng trừng 2m chiếc ghế được mạ vàng to lớn quay lại phía . đôi mắt lạnh lẽo thấu xương nhìn chằm chằm vào từ phía chiếc ghế đầy uy nghiêm kia người đàn ông điển trai hết mức ngồi bắt chéo chân hai tay bắt chéo trước ngực, để cho mở mồm hỏi được câu nào Lạc Phong đứng bên cạnh Khẩm Thiên cất giọng lạnh lùng: - ” là người nắm giữ tấm bản đồ đúng ? “ Uyển Nhi để mình bị sợ hãi nhanh chóng trả lời với giọng lạnh lùng kém với đôi mắt chết người của Khẩm Thiên: - ” Chúng ta có cần phải chuyện theo kiểu này vậy chẳng lẽ các sợ tôi chạy mất khi tôi tự nguyện nộp màng sao. “ Đây là cách chuyện của khi chuyện với người lạ vì bị mọi người trong nhà xa lánh từ vậy nên cách chuyện với người vừa mới mới biết khác hoàn toàn. cách trống và lạnh lùng vô cảm. Lạc Phong thấy có vẻ gì sợ hãi và nhìn bộ mặt của có ý gì đùa nên ra hiệu cho Hồng Phong cởi trói. Uyển Nhi chỉnh lại tư thế ngồi và cất giọng như cũ: - ” biết Khẩm Gia có việc gì mà phải cần tới nó vậy tôi muốn biết lý do. “ Lạc Phong nhíu mày nhìn trằm trằm vào lạnh lùng: - ” ai có tư cách ngã giá với Khẩm Gia, chết ngay tại đây “ Vừa xong Ngư Phong đứng bên cạnh giơ khẩu súng Beretta-92 vào đầu cất giọng lạnh làm người bên cạnh toát mồ hôi hột: - ” “ Uyển Nhi ra vẻ sợ hãi đứng phắt dậy quay người về phía cổng Khẩm Thiên đưa mắt về phía Uyển Nhi với giọng lạnh lùng thấu xương pha chút chết chóc: - ” Đứng lại “ Hết chương 6