1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Yêu em không cần quá cuồng si - Tịch Quyên (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đúng là tức chết! Còn bao nhiêu phẩm chất đặc trưng thế này mà chịu học hỏi, vậy nên tôi mới để Lâu Phùng Đường phát ra sơ hở, quyết giữ chặt, chết cũng buông! Tôi nghĩ chắc tại mình hơi bị lười, nên vào số thời điểm phát huy hết phận của nhân tình.




      “Mở miệng chứ!” Chị ta độc thoại nãy giờ, tôi cũng nên thỉnh thoảng đáp lại phối hợp chút.




      Tôi miễn cưỡng hỏi: “ cái gì?”




      đúng biết xấu hổ là gì. Loại phụ nữ dâm đãng như sao xứng đáng được thừa hưởng nhiều tài sản như vậy. Chưa kể còn là con , lại phải họ Chung. Nếu biết xấu hổ, hãy chủ động từ bỏ quyền thừa kế , nhường lại cho Nhụ. Nó mới có năm tuổi, cần rất nhiều tiền để lo cho việc học sau này!”




      Thấy ? Chỉ cần tôi đáp bâng quơ câu, chị ta lập tức có thể tuôn ra bài diễn thuyết khác nhanh đến mức cần suy nghĩ. Tôi phải phối hợp nhiều hơn mới được. Nhưng có điều nghe lâu quá cũng thấy nhàm, thế là tôi chống cằm đảo mắt nhìn ngắm cách bày trí trong nhà hàng, tiện thể ngắm nghía khách khứa ra vào nơi đây. Ố? Hai mắt tôi đột nhiên trợn tròn nhìn về phía nhóm người lên khu vực dành cho khách VIP ở tầng hai, trong đó vừa khéo có người mà tôi quen biết, cũng chính là chàng gian phu tại của tôi - Lâu Phùng Đường.




      Chuyện này là sao? nhóm người lớn tuổi ăn mặc lịch phía ngoài, ở chính giữa là đôi nam nữ trẻ tuổi ăn mặc cũng hết sức lịch lãm - là xem mắt sao?




      Đột nhiên, môi tôi cong lên nụ cười gian xảo! đúng lúc, muốn chơi, tôi chơi trận long trời lở đất vậy! Đây là cái giá Lâu Phùng Đường phải trả khi giữ tôi lại.




      Tôi đứng bật dậy, khiến Phùng Thi Như vốn thao thao bất tuyệt bỗng giật mình suýt nhảy dựng lên, chị ta lắp bắp: “Này! ...”




      “Xin lỗi, tôi đây, đợi khi nào rảnh rỗi tôi lại đến nghe chị tụng kinh tiếp.” Tôi vẫy vẫy tay, để lại tiền tách cà phê của mình, việc đầu tiên cần làm chính là tìm cửa hàng chuyên bán các loại trang phục hở hang, diêm dúa.




      Nửa tiếng đồng hồ sau, tôi cấp tốc quay lại nhà hàng đó, biến mình thành tình nhân điển hình. Hỏi thăm biết khách quý lầu vẫn chưa , tôi vui sướng thẳng lên đó. Tôi biết Lâu Phùng Đường bước sang tuổi ba mươi, nhưng hai vị phụ huynh lại chưa bao giờ ép buộc ta kết hôn. Chỉ có điều, thỉnh thoảng cha mẹ bên nhà ngưỡng mộ quá mức, thường chủ động năn nỉ mời cơm, tức là kiểu xem mắt biến tướng. Có lúc để công việc làm ăn được thuận lợi, họ nhận lời mời xem như xã giao. Tôi nghĩ ngày hôm nay cũng chính là tình huống này.




      Vừa lên đến tầng hai, nhìn thấy bóng dáng đám người đó thấp thoáng sau tấm bình phong ở lô ghế A1, tôi hít hơi sâu, sẵn sàng để tiến lên chạm mặt, trong bụng thầm đắc ý chuẩn bị chơi trò tạt nước tung toé phen. Nào ngờ, bàn tay ai đó bất thình lình đưa ra chắn ngang trước mặt tôi. Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, hay rồi... Tôi nhìn thấy ánh mắt hài lòng của quý ngài Chung Thiệu Chính - ba tôi - nhìn chằm chằm vào bộ dạng hở hang, diêm dúa của tôi.




      Chết ! Ba tôi sao lại ở đây? lẽ là đuổi theo Phùng Thi Như? Cũng có thể.




      “Con định làm gì? theo ba, ba tìm con hai ngày nay rồi.”




      “Cũng phải, toàn bộ người thế giới đều đến tìm con.” Đương nhiên tôi biết chiếc điện thoại của mình gần đây có tần suất đổ chuông nhiều đến mức độ nào. Chỉ là tôi trả lời cuộc gọi nào hết. Có lẽ ba hay tin tôi ở chung với trai, nên thể lên Đài Bắc quở trách tôi trận. Haiz, đáng tiếc cho vở kịch hay của tôi.




      Tôi mới vừa nảy ra ý định náo loạn trận tanh bành để Lâu Phùng Đường tức khí chịu nổi mà đá tôi .




      “Ba, ba về biệt thự Thiên Mẫu trước , tối con đến gặp ba...” Trò hay này, nếu bỏ dở giữa chừng là đáng tiếc.




      theo ba, chúng ta phải chuyện ngay lập tức.” Sắc mặt ba hơi xanh, ông nắm chặt tay tôi mực lôi xuống lầu.




      Được rồi, tôi đầu hàng. Ai bảo ông chính là ba của tôi làm chi!




      ngờ, lúc sắp tới gần lan can cầu thang phía sau có bàn tay mạnh mẽ nắm lấy tay trái của tôi. Đó là Lâu Phùng Đường!




      Tôi kinh ngạc nhìn ta - lúc này sắc mặt xám xịt, cùng với đám người lục tục chạy theo sau chỉ vì hành động bỏ đột ngột của ta. Vẻ mặt người nào người nấy đều ngỡ ngàng, lúng túng.




      ta trừng mắt nhìn tôi, tôi nhìn ngược lại ta, sững sờ kinh ngạc tin ta lại nắm tay tôi ở trước mặt mọi người. người nào lên tiếng, ai biết nên gì để xua tan bầu khí ngượng ngùng này.




      “Ah! Chung? có phải là Chug ? Sao lên Đài Bắc mà cũng báo cho tôi biết tiếng, để em út còn tiếp đãi nữa chứ.”




      Người lên tiếng trước chính là người đàn ông trung niên khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt có ba phần giống với Lâu Phùng Đường. Ông ta cười hớn hở phá tan tình huống bế tắc, chìa tay ra bắt tay ba tôi.




      “Chủ tịch Lâu? lâu gặp.” khuôn mặt ngăm đen của ba thoáng ửng đỏ vì bối rối, ông vội vã buông tôi ra, bắt tay chủ tịch Lâu.

      ra bác trai này chính là ba của Lâu Phùng Đường. Cơn đau nơi tay trái do bị siết quá chặt cho phép tôi lơ là người đàn ông nổi xung thiên trước mặt. Qua vai Lâu Phùng Đường, tôi tựa cười mà cười nhìn về phía có khuôn mặt xinh đẹp đứng phía sau lưng ta.




      coi mắt vui vẻ chứ? làm gì mà vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy? Chẳng lẽ em đài các kia phục vụ được hài lòng cả thể xác lẫn tinh thần hay sao?”




      “Im !” ta gằn giọng qua kẽ răng.




      “Phùng Đường, này...” phụ nữ trung niên đậm người, gương mặt phúc hậu ngơ ngác hiểu có chuyện gì xảy ra cũng bước đến gọi Lâu Phùng Đường. Đối với cách ăn mặc của tôi bà khó mà chấp nhận được, chỉ lúng túng nhìn tôi từ phần cổ trở lên, chẳng biết chào hỏi thế nào cho khỏi thất lễ.




      Tôi nghĩ người phụ nữ trung niên này chính là mẹ ta. Có thể thấy được hồi còn trẻ bà ấy chắc hẳn vô cùng xinh đẹp, cho nên mới có thể sinh ra thằng con trai tuấn tú như Lâu Phùng Đường, có đầy đủ vốn liếng để mà trăng hoa.




      Tôi ngược lại càng thích làm cho tình hình hỗn loạn thêm, nũng nịu lên tiếng: “Dạ chào bác ! Con là Nhậm Dĩnh, Phùng Đường với con cùng...”




      “Dĩnh nhi!” Đầu tiên là ba tôi quát lên, sau đó là vẻ mặt đáng sợ của Lâu Phùng Đường, làm tôi dám nốt những câu còn kinh thiên động địa hơn nữa ở phía sau. Giữ lại cái mạng này quan trọng hơn.




      Chung à, vị này chính là?” Chủ tịch Lâu lên tiếng hỏi rất lịch , với ý định làm giảm bớt bầu khí căng thẳng.




      đợi tôi mở miệng xen vào, ba tôi “tiên hạ thủ vi cường”[2] : “Khiến chê cười, đây là con tôi, tên là Nhậm Dĩnh. đứa trẻ rất bốc đồng, tôi định dẫn về nhà dạy dỗ lại đây.”




      [2] Tiên hạ thủ vi cường/ Hậu thủ vi tai ương. Câu này trích trong Tôn Tử binh pháp. Ý là ra tay trước giành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau bị thua thiệt (tai ương)




      Tôi có cảm giác bàn tay trái của mình sắp bị bóp nát vụn. Đúng là mớ bòng bong!




      Chết !




      Ngay lúc này, tôi nhìn thấy đôi hoả nhãn kim tinh của Lâu Phùng Đường phóng vào mình những mũi tên tẩm độc. Kể cũng lạ! Tôi là con của đại gia ở miền Nam làm sao? Mắc gì ta làm như muốn phun hoả vậy? ta có quyền gì mà tức giận?




      Chết tiệt là tôi lại cảm thấy hơi hơi lo lắng. chừng là tôi khỏi thấy ánh mặt trời ngày mai luôn. Tôi thực có linh cảm đáng sợ này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 7






      tại, đối mặt với là điều duy nhất tôi được phép làm. Khi chúng tôi về đến nhà quá mười hai giờ đêm.




      Nếu như lúc bắt gặp tôi ở nhà hàng, ba nổi trận lôi đình; sau bữa ăn tối, ông vui vẻ ra về với tâm trạng thoả mãn vì việc tiến triển bất ngờ ngoài dự định. cần nghĩ cũng biết trong lòng tôi rối rắm đến mức độ nào. Tôi biết ba mình toan tính chuyện gì trong đầu! Lão hồ ly đó ra sức dùng của cải vật chất để ám chỉ mong muốn thúc đẩy mối quan hệ thông gia.




      Cũng còn may, chỉ có mình ông hy vọng điều này mà thôi. Tôi tin tưởng với bộ dạng lẳng lơ ngày hôm nay của mình, những bậc cha mẹ bình thường, thậm chí ngay cả những bậc cha mẹ có của cải hay địa vị, chắc chắn cấm tuyệt tôi qua lại với con trai của họ. Còn tôi có phải là thiên kim tiểu thư nhà giàu hay quan trọng. Vẻ mặt tươi cười lịch của vợ chồng bác Lâu che giấu nổi ý định phản đối tới cùng. Có thể thấy hôm nay tôi hoá trang thành công đến mức nào.




      Cũng bởi vì tôi chọc cho vợ chồng bác Lâu ghét cay ghét đắng, cho nên suốt đường , bộ mặt đáng sợ của Lâu Phùng Đường cứ hết tái xanh rồi lại xám xịt, cơn thịnh nộ gần lên đến đỉnh điểm, chỉ chực chờ bùng nổ bất cứ lúc nào. tóm lại... tôi rốt cuộc cũng sắp đời rồi.




      Bạn thấy ! Hiệu ứng liên hoàn mới kỳ diệu làm sao! Đầu tiên tôi chọc tức ba mình; sau đó, ba tôi quyết tâm gả phứt tôi giống như muốn chọc tức vợ chồng bác Lâu, bằng cách tiết lộ việc bọn tôi chung sống với nhau, muốn nhà họ Lâu chịu trách nhiệm; sau đó, vợ chồng bác Lâu quở trách con trai có mắt nhìn người; cuối cùng, Lâu Phùng Đường thể làm gì khác hơn là tìm kẻ khởi xướng tất cả những chuyện này - tức là tôi - để xử tử.




      Nhưng mà tôi vẫn cho rằng Lâu Phùng Đường có tư cách tức giận với tôi.




      Sau khi tắm rửa sạch , cơ thể tôi trở về trạng thái nhàng, khoan khoái, giả tạo. Lâu Phùng Đường vẫn giữ nguyên tư thế của pho tượng ngồi ở cuối giường, gần như biến thành hoá thạch người.




      Tôi chưa bao giờ nhìn thấy ta để lộ cơn tức giận ra ngoài. Cũng từng có lúc tôi khiến ta hài lòng, nhưng ta chỉ đẩy tôi ra rồi xoay người bỏ , hoặc thỉnh thoảng hôn tôi rồi bỏ tôi lại mình. tự chủ của ta được đặt ưu tiên tất cả những tính cách khác khiến tôi rất yên tâm. Tôi thường nghe số bị bạn trai sống chung đánh tới mức bầm mình bầm mẩy, cầu cứu ai giúp. Lâu Phùng Đường ít ra có được năng lực tự chủ rất tuyệt vời giúp ta dù có phẫn nộ đến mấy cũng ra tay đánh người. Thành tôi rất bội phục ta ở điểm này.




      Biết ta có chuyện cần , nếu làm cho ra ngô ra khoai, ta để yên cho tôi lên giường tìm mộng đẹp, nhưng tôi cũng ngu ngốc đến mức chủ động châm ngòi quả bom thịnh nộ của ta. Nếu ta tự mở miệng, tôi cũng to gan xem như có chuyện gì xảy ra, tỉnh bơ ngủ mình.




      muốn lặng lẽ giở chăn ra leo lên giường, ta - vẫn ngồi xoay lưng về phía tôi - đưa tay đè chăn lại, lãnh đạm : “Đừng trốn tránh, chúng ta phải chuyện cho ràng.”




      Tôi ngồi xuống sát đầu giường, co hai chân lên, vòng tay bó gối, nhìn thẳng về phía lưng Lâu Phùng Đường: “Được thôi, dù gì ngày mai người phải làm là . Em còn nhiều thời gian để ngủ bù mà.”




      ta chầm chậm xoay người lại đối mặt với tôi, ràng chọn lọc xong những câu hỏi cần có đáp án.




      “Đầu tiên, tôi muốn biết vì sao em lại đột nhiên trở thành con của đại gia bất động sản?”




      “Em là con vợ , chẳng có gì hay ho để mà kể lể. Em cũng đâu có mang họ Chung.” ngờ ba lại đắc chí giới thiệu tôi là “Nhậm” Dĩnh, là con duy nhất của “Chung” gia. người sĩ diện như ông thế mà lại sợ bị người khác chê cười. Thành tôi cũng vô cùng kinh ngạc.




      Lâu Phùng Đường đưa tay nới lỏng caravat, tựa như để bản thân dễ thở hơn chút, nhưng cuối cùng vẫn tìm được dễ chịu mong muốn, liền vung tay giật mạnh caravat, vứt xuống giường.




      Tôi thò tay ra chạm đến đầu caravat, như thể chơi trò kéo co, tôi kéo từng centimet về phía mình, nghịch ngợm quấn vào tay, nhưng bất ngờ Lâu Phùng Đường nắm lấy đầu bên kia, giật mạnh cái, cả người tôi bổ nhào về phía trước, rơi thẳng vào vòng tay ta.




      “Tôi chỉ là trò chơi của em, có đúng ?” ta nghiến răng hỏi. ràng, điều này tổn hại nghiêm trọng đến tính tự ái đàn ông của ta. Sau khi biết toàn bộ hoàn cảnh gia đình tôi, ta càng thể chịu đựng được. Lâu Phùng Đường biết đây chỉ là trò chơi.




      Ai chơi ai, có gì khác biệt sao? Đàn ông và đàn bà quan hệ với nhau nếu phải lòng căn bản chỉ là trò chơi mà thôi. cao thủ lão luyện như ta chẳng lẽ lại điều này?




      “Em cũng chỉ là trò chơi của thôi, sếp Lâu à.” Tôi đưa tay lên vuốt ve gương mặt ta. Ngọn đèn lờ mờ nơi đầu giường toả ra ánh sáng nhàn nhạt, rọi lên gương mặt tuấn với những đường nét lập thể giống như pho tượng của ta. Tôi tự chủ được tiến lại gần, cắn lên môi ta, hai tay quấn quanh cổ ta. Mối quan hệ giữa tôi và Lâu Phùng Đường từ trước đến nay chỉ được xây dựng cơ sở thể xác, nên mọi việc trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Những khía cạnh nguy hiểm khác phải là thứ mà tôi và ta mong muốn đạt được, càng ít đả động đến càng tốt.




      ta hôn tôi rất lâu. Sau đó, giọng lại lạnh lẽo như lúc ban đầu.




      “Tôi càng lúc càng hiểu được em, Nhậm Dĩnh. Hoá ra, em cố ý ăn mặc như vậy là để khiến tôi khó chịu, có đúng ?”




      Tôi người đàn ông này rất sắc sảo rồi mà. Sống chung với nhau mấy tháng nay, ít nhất ta có thể hiểu tôi ở số phương diện nào đó.




      “Đáng tiếc có thành công.”




      , em thành công rồi.”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nhìn sắc mặt tối sầm của Lâu Phùng Đường, tôi đương nhiên hiểu ý nghĩa của cái mà ta gọi là “thành công”. Vô ích thôi! Ba mẹ Lâu Phùng Đường tuyệt đối bao giờ chấp nhận tôi làm con dâu nhà họ Lâu. Bọn họ coi trọng môn đăng hộ đối, nhưng chắc chắn coi trọng phẩm hạnh, đạo đức, nhân cách, tính tình của . Cho nên, trong suốt buổi tối, tôi luôn nhìn thấy vẻ khó tin hữu trong ánh mắt vợ chồng bác Lâu - bọn họ biết con trai mình cặp bồ, nhưng ngờ đó lại thấp hèn đến như thế. chừng bọn quán bar còn cao quý hơn so với bộ dạng của tôi.




      Tôi mỉm cười, đầu ngón tay xoa xoa hai bên thái dương Lâu Phùng Đường: “ để ý làm gì? Cảm nhận của ba mẹ về em đối với hai chúng ta đâu có quan trọng? Chỉ cần em làm con dâu của nhà họ Lâu ai có quyền phán xét em hết.”




      “Em khẳng định mình bước chân vào cửa nhà họ Lâu?”




      “Chắc chắn là .” Tôi trả lời chút do dự.




      “Em hề thích tôi chút nào sao?” Đôi mắt sáng quắc của Lâu Phùng Đường khoá chặt ánh mắt mải rong chơi của tôi, buộc tôi phải nhìn ta.




      “Thích chứ. là người tình tốt nhất mà em từng gặp, khuôn mặt đẹp, dáng người chuẩn, ai mà thích?” thực tế, ta là người đàn ông duy nhất mà tôi có quan hệ thân mật. Cho đến tại, làm gì có ai khác để đem ra so sánh, nhưng tất nhiên tôi ngu gì mà cung khai chuyện này.




      “Phụ nữ đều muốn giữ chặt lấy tôi, vì sao em muốn?”




      Tôi nở nụ cười tựa hồ ly: “Vậy mới xứng đáng để bất chấp thủ đoạn giữ chặt lấy em! Nếu em ung dung tự tại ở nước ngoài từ lâu rồi.”




      ta mỉm cười! Là nụ cười đầu tiên trong suốt buổi tối hôm nay.




      “Đáng lẽ tôi nên sớm nhận ra em rất khác biệt.” Nụ cười đó lại nhanh chóng vụt tắt: “Thế , tôi muốn biết thiên kim tiểu thư vì sao lại muốn chơi trò này?”




      Haiz, ta nhất định chịu bỏ qua sao? Suýt nữa là tôi qua ải trót lọt, vậy mà đột nhiên ta lại chuyển sang câu hỏi khác. Những ai làm ăn với ta chắc chắn khó mà chiếm được lợi thế. Thủ đoạn của ta chính là: chỉ cần đạt được mục đích, cần bận tâm có quang minh chính đại hay . ta có thể dùng người đẹp để đối phó với những khách hàng mê , nhưng cũng đủ khả năng sử dụng những lý lẽ sắc sảo để thuyết phục những đối thủ khó tính. Tập đoàn Lâu thị có được ta đúng là may mắn! Nhưng đáng buồn chính là ngờ ta lại đem những thủ đoạn thương trường của mình ra đối phó tôi. Chết tiệt !




      Tôi liếc nhìn đồng hồ treo tường, nhưng ta cướp lời trước: “Trước khi tôi nhận được câu trả lời, em đừng hòng ngủ.”




      Tôi rời khỏi vòng tay của ta, ngồi sang bên, suy nghĩ xem nên thẳng thắn thành khẩn hay qua loa cho có lệ. Nhưng tại sao chân tướng lại quan trọng đối với ta như vậy?




      “Tất cả những nhân tình trước đây đều phải xưng tội với sao?”




      “Tôi biết bọn họ muốn cả người lẫn tiền. Nhưng em , đừng so sánh mình với những người khác. Nếu như giống nhau, tôi cần gì phải hỏi?” Lâu Phùng Đường bắt đầu mất kiên nhẫn.




      “Thôi được! Em ngưỡng mộ những chàng công tử ăn chơi. thế giới này, đàn ông ăn chơi rất nhiều, nhưng đàn ông ăn chơi mà lại có năng lực vô cùng hiếm hoi. Em thích những điều kiện của , ra tay hào phóng, nhưng vẫn rất lý trí, bao giờ cho phép bản thân si mê mù quáng. Chỉ tiếc chịu kết thúc gọn gàng với em. Nếu được vậy, em càng đánh giá cao hơn. Chiếu theo thói quen cũ, nên tìm con mồi kế tiếp là vừa.”




      “Em hề muốn nhận được bất cứ thứ gì từ tôi sao?” Ánh mắt ta càng thêm sắc bén pha lẫn chút nghi hoặc, khó tin.




      Tôi chịu được ánh mắt như muốn nhìn xuyên thấu con người tôi của Lâu Phùng Đường, nên buộc lòng phải tránh . Khoanh tay trước ngực, tôi bước đến bên cửa sổ, thong thả : “Hưởng thụ khoái lạc đối với em mà chỉ là quá trình, chứ phải là đích đến. Thời gian qua lại với chính là thứ mà em muốn có, phải tài sản, cũng phải trái tim của . Nếu có ngày những thứ kia gây áp lực với em, đối với em mà , đó chính là phiền phức. xem, trang sức quá nhiều phải thuê két sắt, tiền quá nhiều tiêu hết, mà ngày nào đó nếu hai người phải lòng nhau - vậy nguy.” Tôi lập tức phang thêm câu: “Em tin dại dột gì mà trao tấm chân tình cho em. Điều em ngưỡng mộ nhất ở chính là vô tình, lạnh nhạt.”




      đời nếu lại có thêm nhiều xem tình chỉ là thứ rẻ mạt giống như em, nên bị thiên lôi trừng phạt.”




      vậy, song Lâu Phùng Đường vẫn nở nụ cười, sắc mặt biến đổi thành biểu của công tử ăn chơi, hư hỏng điển hình. Mỗi lần như thế, tôi luôn phải đề cao cảnh giác. Thứ khiến tôi đề phòng nhất chính là lúc gương mặt ta tươi cười nhưng trong bụng bày mưu tính kế. Nó còn đáng sợ hơn là cơn giận dữ của ta.




      nghĩ gì vậy?” Tôi cố gắng duy trì vẻ mặt tươi cười.




      Lâu Phùng Đường bước đến gần tôi, hai tay vươn ra gác lên bậu cửa sổ sau lưng tôi, bao vây tôi trong thế giới của mình.




      “Tôi nghĩ, làm cho em tôi chắc thách thức vô cùng thú vị.”




      phải chứ? Thằng cha này muốn tính chuyện đương sao? Câu trả lời của tôi lắp bắp: “... đùa gì chứ?”




      “Xem cái kiểu em mỉa mai và vô tình như thế, biết ngày nào đó khi có người đàn ông làm em quan tâm, em có diện mạo thế nào? Tôi muốn biết.”




      “Coi chừng chơi xong mình mẩy cũng bầm dập thê thảm. Đây phải trò chơi mà và em có đủ sức chơi. Trả giá bằng thể xác thực tế hơn so với trả giá bằng tấm chân tình. là người hiểu nhất. Huống chi, đem tấm chân tình ít ỏi và duy nhất của ra để trao đổi với trong trắng như em, tôn nghiêm của đại thiếu gia như vứt đâu?” Tôi cố gắng tỏ ra lý trí và lõi đời, nhắc nhở bối cảnh thân phận bình hoa của mình để ta tỉnh táo lại.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trong lòng tôi, ngọn đèn đỏ báo hiệu nguy hiểm nhấp nháy ngừng. Tôi nghe được tiếng nhịp tim đập thình thịch. Là của tôi? Hay của Lâu Phùng Đường?




      sao cả. Em phải là trong trắng. Tôi cũng chẳng phải thằng đàn ông sạch , ai chịu thiệt.” ta cúi đầu mỉm cười, cắn lên vành tai tôi. “Hẹn hò đương với em hẳn là chuyện rất đáng trông đợi. Tôi hiểu nguyên nhân vì sao mình muốn giữ em lại rồi. Nhậm Dĩnh, ngoài thể xác của em ra, tôi còn muốn nhiều thứ khác nữa.”




      Ông trời của tôi ơi! Vở kịch này làm sao mà diễn tiếp được đây!




      dòng khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên lan toả khắp toàn thân. Tôi biết ngày nào đó mình chết rất thảm chỉ vì cái tính ham chơi, nhưng... vì sao ngày ấy lại đến sớm như thế? Tôi muốn chơi trò này!




      Nhưng tình thế giờ còn thuận theo ý tôi nữa. Ai kêu tôi đùa giỡn với Lâu Phùng Đường trước? ta mà buông tha cho tôi mới là chuyện lạ!




      Đánh giá tấm chân tình của mình, tôi hoài nghi tồn tại của nó. Những khoái cảm nhục dục khi được khơi lên còn có thể nhận ra, chứ cái gọi là “chân tình” hư vô trừu tượng này, ngay cả bản thân tôi cũng tìm thấy. Trò chơi mà Lâu Phùng Đường khơi mào này có thể rất khó chơi.




      Dù gì, tôi vẫn cảm thấy vô cùng lo sợ.




      ***




      Ở cái thành phố Đài Bắc này, quanh năm cảnh sắc có gì đặc biệt. Những cơn mưa cứ rả rích suốt cả ngày, ngẩng đầu thấy trời xanh mây trắng, cúi đầu chẳng gặp hoa cỏ xanh tươi. Bầu khí lúc nào cũng nhuốm màu xám xịt, tất cả đều do khí thải của các phương tiện giao thông thải ra. Chẳng trách bệnh ung thư phổi lại phổ biến như vậy. Khí quản của người Đài Loan còn có mấy người được khoẻ mạnh đâu, đa phần là bệnh hết.




      Khi mưu cầu cuộc sống, con người thể tránh khỏi việc huỷ hoại môi trường. Đặc biệt ở cái xứ Đài Loan chật hẹp bé này, , cũng chỉ có thể sống như thế mà thôi.




      Ở Đài Bắc phân biệt được bốn mùa, xuống đến Đài Trung bị cái nắng nóng ở đây thiêu đốt mới biết là giữa hè, tôi còn nhớ nổi khung cảnh trời thu là như thế nào nữa rồi. Trời ạ, ba mươi độ, giết tôi !




      Tôi ngồi xe hơi đến phòng tranh Phu Nhân Băng Tinh mà mồ hôi tuôn ra như tắm. Mang theo túi hành lý , lết được tới chiếc ghế dài trong phòng làm việc của mẹ, tôi lập tức ngồi phịch xuống, động đậy dù chỉ ngón tay.




      “Bỏ chạy thục mạng rồi hả, con ?” Mẹ nhận lấy hai ly nước trái cây thư ký bưng vào, ngồi xuống cạnh tôi mỉm cười tao nhã hỏi.




      “Ý mẹ là phương diện nào?” Tôi cắn ống hút hỏi lại. Để xem người mẹ vĩ đại của tôi có thể đoán được bao nhiêu.




      nước ngoài thành, cho thấy con gặp phải chàng khó chơi, lâm vào ngõ cụt. Tiếp đến là nửa tháng trước, ba con hả hê đắc ý về đây tuyên bố với mẹ rằng bao lâu nữa con gả vào gia đình giàu có - mẹ cho rằng ông ấy nằm mơ. Còn nữa, gần đây bọn họ làm phiền con quá đáng đó chứ?”




      “Bọn họ” là tên thường gọi của những kẻ cố gắng tranh giành càng nhiều gia sản càng tốt. ra cũng đến nỗi nào, sau khi tôi chuyển đến sống chung với Lâu Phùng Đường, ai biết địa chỉ nơi tôi ở. Cùng lắm là lợi dụng điện thoại gọi cho tôi liên tục, nhưng có nhận cuộc gọi hay còn phải xem tâm tình tôi thế nào. Nếu phải lúc tôi sắm vai nhân tình nhàn hạ quá buồn chán, tôi làm gì có thời gian rảnh rỗi để gặp mấy kẻ thân thích kia?




      “Mẹ, ta thực theo đuổi con.” Tôi gối đầu lên đùi mẹ.




      “Ba con luôn miệng khen ngợi cậu ta là nhân tài thế hệ mới, xuất sắc nhất trong các tập đoàn tài chính ở Đài Bắc.”




      đúng là vậy. Nhưng con tài nào hiểu nổi, người đàn ông nếu như chiếm được thể xác của , còn theo đuổi ta làm gì nữa? Trình tự đảo lộn tùm lum, là làm cho người ta rối tinh rối mù.”




      Mẹ cười : “Cũng bởi cậu ta khác người như vậy, mới có thể khiến con rơi vào bế tắc, nếu sao con lại bỏ của chạy lấy người thế này? , mẹ cũng chưa từng gặp phải loại đàn ông như cậu ta. Con à, chắc con chọc người ta điên tiết dữ lắm! Phải biết rằng, tay chơi thường được coi là kẻ có trái tim, vậy mà con lại liều lĩnh trêu ghẹo cậu ta, khơi dậy thứ tình cảm mà cậu ta xưa nay chưa bao giờ trải nghiệm. Vì thế, con mà bị báo ứng đúng là chẳng còn thiên lý gì nữa.”




      Tôi lật người, ngồi dậy, mái tóc vốn được buộc lại gọn gàng giờ xoã tung trông như con điên.




      “Thế nhưng mà mẹ ơi làm gì có ai dù biết kia từ chối bất kỳ gã đàn ông nào đến với ta, mà vẫn chấp nhận trả giá bằng trái tim của mình chứ? Chẳng phải đàn ông bình thường sau khi chơi bời ong bướm chán chê rồi chỉ thích những bông hoa bách hợp tinh khiết thôi sao? Cũng bởi vì con nắm chắc tính cách ích kỷ đó của bọn đàn ông nên mới mạnh dạn tham gia trò chơi này với Lâu Phùng Đường! Thậm chí con còn từng ở trước mặt ta rủ người đàn ông khác lên giường, chẳng lẽ ta để ý chuyện đó? Cho dù là tay chơi cũng có tiêu chuẩn tìm bạn đời nghiêm khắc chứ? Tốt nhất là mấy còn trong trắng, cả đời chưa từng cặp kè với người đàn ông nào càng hay.”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đôi mắt long lanh cơ trí của mẹ chợt sáng lên, búng ngón tay cái tách: “Mẹ nghĩ mẹ có thể hiểu được.” Bà nhìn tôi ngờ vực: “Thực ra, nên trách bản thân con. Con có thể tính đến những đức tính cần có của thằng nhà giàu ăn chơi, sao nghĩ tới đối phương cũng có thể biết những hành vi gắn liền với đưa con tham tiền? Nhất định là con diễn xuất chưa đạt, nên mới làm cho cậu ta mê mẩn con. Con có thà chết cũng cố đeo bám lấy nó, tiền, mê địa vị; chưa lột tả hết dung tục, tầm thường.”




      “Có mà!” Tôi phản bác ra chiều oan ức. “Cái gì con cũng làm! Đeo bám ta, đòi vàng bạc trang sức, ăn bận trang điểm loè loẹt... À, đúng rồi, ta bắt đầu chính thức thay đổi thái độ kể từ lần tình cờ nhìn thấy gương mặt mộc của con, thế là còn cư xử như lúc ban đầu nữa! Lúc đó, tụi con vốn thảo luận xong việc chia tay rồi, nhưng tự nhiên ta lại đổi ý!” Tôi chống hai tay hai bên má. “Con tin mình trang điểm lại có thể khiến ta thay đổi trăm tám mươi độ như vậy.”




      “Con à, khi trang điểm, con quả rất xinh xắn, rất hấp dẫn người khác. Nhưng mẹ nghĩ, có thể từ trước tới nay, cậu ta vẫn luôn cảm thấy ở con có điều gì đó bí khó hiểu, nên khi mới vừa thấy được gương mặt của con, liền muốn tìm hiểu sâu hơn? Đối với đàn ông mà , con là thách thức.”




      Tôi trầm ngâm suy nghĩ, nhưng mọi thứ dường như cứ rối tung rối mù trong đầu. Trời ơi, tháng Chín ở Đài Trung đúng là nóng chết người, máy lạnh cũng đủ sức làm với mớ phiền não này.




      Tôi đành lắc đầu: “Con hiểu.”




      Mẹ lại diễn đạt quan điểm của mình từ góc độ khác: “Cậu ta nhất định là chàng trai rất đặc biệt. Như mẹ con mình đều biết, điều cuối cùng mà người đàn ông theo đuổi chính là cảm giác sung sướng. Vậy , tại sao lúc cậu ta sắp mất hết hứng thú với con, lại vì phát mới mà trở nên cuồng nhiệt hơn lúc trước? tiếc vứt bỏ thân phận tay chơi của mình, dùng tấm chân tình mà theo đuổi con, cậu ta nhất định đơn giản.”




      “Trước giờ con cũng dám xem ta điểm này”, tôi cười khổ.




      “Nhưng, đủ để làm con động lòng sao?”




      Tôi ngẫm nghĩ chút, rồi gật đầu: “Con có động lòng, bất luận là vì ngoại hình của ta lúc ban đầu hay vì theo đuổi mấy ngày gần đây của ta, con đều có chút động lòng. Thế nhưng, con cũng cảm thấy bị trói buộc.” Tôi nghiêng mặt: “Phải chăng nguyên nhân là bởi vì tại ta là người đàn ông duy nhất mà con có quan hệ xác thịt?”




      Mẹ cười khẽ, hớp ngụm nước trái cây, thầm: “Chưa chắc, ba con có được thể xác của mẹ, nhưng chiếm được trái tim mẹ, đủ để thấy rằng thể xác phải là tất cả.”




      Tôi dựa vào gần mẹ: “Đâu có giống nhau. Mẹ luôn luôn nhớ mẹ chỉ bán thân thể, đây là loại giao dịch, cho nên mẹ kiên quyết giữ chặt lấy trái tim mình, chấp nhận thiệt thòi vì người đàn ông xứng đáng mà trả giá nhiều hơn. Con tin rằng, nếu như tại Lâu Phùng Đường có vợ đàn con đống, nhưng lại dùng tiền để mua con, ngay cả cọng lông tơ của con, ta cũng có cách nào làm cảm động được. Thế nhưng, giờ con biết phải làm sao, biết nên lạnh lùng hờ hững thế nào với người toàn tâm toàn ý đối đãi mình. Bởi vì khi động lòng, cái giá của nó con trả nổi.”




      Có lẽ tôi cũng có chân tình. Thế nhưng trong vòng luân hồi bất di bất dịch của thế giới này, tôi sẵn sàng chấp nhận số mệnh cuối cùng của hai con người nhau - kết hôn, sống, chết, cả đời bên nhau. Ôi trời! là đáng sợ!




      Định nghĩa hạnh phúc đối với tôi mà cũng là loại trói buộc.




      “Nếu con có chút tình cảm thích nào, chắc chắn cậu ta cũng giữ nổi con. Con đâu phải đứa dễ kiểm soát.”




      “Đúng vậy, nhưng chỉ đến đây là đủ rồi, con muốn phải trả thêm cái giá nào nữa.” Tôi nghịch nghịch lọn tóc, bất giác thở dài. Tôi nghĩ Lâu Phùng Đường thực làm tôi khốn đốn.




      Mẹ tôi cười thích thú: “Cậu ta theo đuổi kiểu gì mà lại khiến con tôi bất an đến thế này?”




      Tôi lơ đãng nhìn lên trần nhà, mặt tự nhiên ửng hồng.




      Vẫn ở chung, vẫn lên giường, tôi cũng vẫn là tình nhân của Lâu Phùng Đường. Thẳng thắn mà có gì khác biệt so với lúc trước. Nhưng khác biệt là ở thái độ. Trước đây, tôi xác định chúng tôi quan hệ thể xác chỉ vì nhu cầu sinh lý mà thôi; còn mấy chuyện đương âu yếm gì gì đó, tôi chưa từng có bất kỳ trải nghiệm thực tế nào.




      Cho tới bây giờ, tôi vẫn thực cho rằng tình dục chỉ là tình dục, nên kéo tình vào để tăng thêm khoái cảm. Làm vậy đối với cả hai bên đều là gánh nặng quá sức. Có điều, tôi phải thừa nhận, bổ sung thêm vài cử chỉ âu yếm của tình vào đúng là mê ly.




      hổ là tay công tử ăn chơi khét tiếng! Nếu muốn, Lâu Phùng Đường có thể tạo ra những khung cảnh tựa như trong mơ. Bên ngoài giường ngủ, ta còn làm tôi kinh ngạc (dĩ nhiên cũng có vui sướng nữa) bằng nhiều cách khác nhau; thế, ta còn muốn tôi phải tham gia vào cuộc sống của mình. Trước đây, những chuyện kiểu thế này chưa bao giờ xảy ra. ta khiến tôi lúc nào cũng cảm thấy mình được quan tâm, chăm sóc cẩn thận!




      Haiz! Chả trách người ta tình thứ ma tuý mạnh nhất đời. Có người phụ nữ nào mà bị tóm gọn dưới đòn sát thủ này? Có ai ngoan ngoãn dâng trọn hai phần ba cuộc đời còn lại của mình làm trâu làm ngựa cho người đàn ông, chịu khổ chịu cực cho tới lúc chết?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :