1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Yêu em không cần quá cuồng si - Tịch Quyên (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 6






      Xe vừa chạy vào bãi đỗ, ngay lập tức có người từ trong bóng tối lao ra, đứng ngay cạnh cửa xe.




      Tôi nhìn thấy chàng Phương Thận Triết tiều tụy, hốc hác.




      Vì còn bất ngờ, nên nhất thời tôi biết phản ứng như thế nào. Nếu tôi còn món nợ nào chưa giải quyết dứt điểm, người đến đây thanh toán với tôi cũng thể là chàng trước mắt này được.




      tới đây làm gì?” Tôi bước xuống xe, nhìn thẳng vào ta.




      đợi em.” ta rất , trong giọng có chút oán hận nào.




      “Tốt, đợi được rồi, sau đó sao?”




      Hai mắt ta lấp lánh sáng rỡ: “ biết em rời xa ta, cho nên đợi em về. cũng biết nhất định có thể đợi được em.”




      Lời ta có hai tầng ý nghĩa.




      Tôi lắc đầu, dựa người vào thân xe, thở dài : “Vô ích thôi, Phương Thận Triết, em phải là đối tượng của . chọn nhầm người rồi.”




      “Em thử lần mà dễ dàng từ chối vậy sao? với Lâu Phùng Hân từ lâu rồi. Lần trước để em phải chịu nhục thực xin lỗi. Nhưng rất lòng. Nhậm Dĩnh, thử chấp nhận có được ?” ta đặt hai tay vai tôi thổ lộ rất tha thiết.




      Tôi bình tĩnh nhìn ta, cũng muốn khuyên bảo thêm gì nữa, chỉ : “Nếu là hấp dẫn về thể xác, em có thể cho . Đến khách sạn với em! Chiếm được em rồi, cuồng nhiệt của biến mất, đối với cả hai chúng ta đều tốt.”




      Phương Thận Triết rụt tay lại tựa như bị phỏng lửa, lảo đảo hai bước, gằn giọng: “Thân thể của em phải là thứ duy nhất mà theo đuổi! muốn như vậy! Nhậm Dĩnh! Đừng xem thường tấm chân tình của !”




      Tôi cười khẩy: “Nam nữ qua lại cuối cùng chẳng phải đều là lên giường hay sao? Thể xác và chân tình, thể có cả hai. Ít nhất cũng chiếm được thứ, có muốn hay ? Đêm nay em thu tiền.”




      “Nhậm Dĩnh!” ta lùi lại bước.




      Tôi bước tới gần: “Muốn ?”




      “Nhậm Dĩnh, xin em...”




      Tôi túm lấy cổ áo ta, cười quyến rũ: “Làm cho vỡ mộng, mới có thể hiểu tuỳ tiện gửi gắm tình cảm của mình cho người khác là chuyện nực cười tới cỡ nào. có chân tình sao? Ít nhất cũng từng có được thể xác của em. Theo như lời chàng tình nhân trước đây của em, cơ thể của em cũng đến nỗi...”




      “Nhậm Dĩnh!” Phương Thận Triết hất tay tôi ra, lùi lại xa, khuôn mặt thanh lịch trắng trẻo chảy dài hai hàng nước mắt. “Em đừng như vậy mà! biết em trừng phạt ! Nhưng tình vốn có sai. Em đừng đối đãi với bằng gương mặt của làng chơi như thế. biết em chỉ muốn ép phải tránh xa em!”




      Tôi lại dựa trở về thân xe, cười lạnh nhạt: “ muốn sao? Vậy đó là tổn thất của .”




      có tiền! thực có tiền. Em muốn bao nhiêu? có thể cho em!” ta thào buồn bã: “Nhưng, xin đừng cố ý đeo bộ mặt giả đó lên với . biết, em có rất nhiều diện mạo, chỉ cần em sử dụng gương mặt của mình, và... .”




      Tôi trả lời ta. Dưới hàng cây u tối bên đường đột nhiên loé lên đốm lửa, châm vào điếu thuốc, và... tôi nhìn thấy kẻ mà tôi muốn gặp bấy lâu nay - Lâu Phùng Đường.




      xuất của ta cướp lực chú ý của tôi dành cho Phương Thận Triết. ta lặng lẽ di chuyển, bước thẳng tới bên cạnh tôi, nghiêng người dựa vào xe tôi. Dưới ánh trăng mờ ảo, tôi nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng u của ta.




      Tôi thò tay vào túi áo trong của Lâu Phùng Đường, móc ra gói xì gà điếu , rút điếu, chạm vào đầu thuốc của ta: “Xin tí lửa.”




      lát sau, tôi phun ra làn khói trắng dài. Đây đúng là đêm tự chuốc lấy phiền phức và bực mình. Đúng ra, tôi nên lường trước gặp kết cục này, vậy mà vẫn tin, bị ma xui quỷ khiến quay về để chứng thực.




      Điều khác biệt duy nhất là có thêm chàng Phương Thận Triết này.




      Tôi về phía Phương Thận Triết.




      “Nếu như em khao khát tình và hạnh phúc, vậy em ; nhưng em phải vậy. Mấy thứ tình hay hạnh phúc gì đó chưa bao giờ được em đưa vào danh sách những thứ cần hưởng thụ. Vì thế, tình đối với em có lẽ chỉ là tai họa. Em có thể cho thể xác, nhưng thể cho tình . Nên để được giải thoát sớm hơn! Em cần tình , cũng ai cả. phải em có tình , mà là thứ tình cảm này đối với em mà chẳng quan trọng hơn những tình cảm khác dù chỉ chút xíu. Tình cảm sâu đậm của , em nhận nổi.”

      ta nhìn tôi chằm chằm, nhưng tay lại chỉ ra phía sau lưng tôi: “Còn ta? Em nỡ rời xa ta sao?”




      Tôi cười , cũng quay đầu lại nhìn Lâu Phùng Đường cái: “ cho là người đàn ông đó có thể lòng dạ, thề non hẹn biển với phụ nữ sao? ta chỉ cần thể xác của em mà thôi.”




      “Em dám quả quyết ? Em khẳng định ta thực nghĩ như vậy chứ?” Phương Thận Triết cũng hồ đồ, tỉnh táo hỏi tôi câu sắc sảo.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi lại rít hơi thuốc, suýt nữa bị sặc, nên nhanh chóng dụi tắt điếu thuốc, vứt vào thùng rác ven đường.




      “Lúc em phát ta phải như vậy, đoán em làm như thế nào?”




      lại cầm dao băm vằm trái tim si tình của đối phương ư?” ta cười. “Như số phận cuối cùng của .”




      Tôi vỗ vỗ vai ta, hy vọng ta cảm thấy khá hơn chút.




      Tôi nghĩ, ta đỡ hơn chút ít khi nghe ta : “ đây, nhưng... vẫn đến thăm em, được chứ?”




      “Em hy vọng lúc nào cũng bận rộn, rảnh đến đây.” Tôi thẳng thừng cự tuyệt.




      Kết cục, ta cúi xuống, quyến luyến hôn tôi hồi lâu, rồi mới lái xe bỏ . Tôi nghĩ, cơ hội ta xuất lần nữa là bằng . Mà ngày kia tôi cũng ra nước ngoài rồi, kết thúc như vậy cũng tốt.




      Nhưng mà, “cục nợ phiền toái” còn lại kia mới khó tống cổ nhất.




      Khi tôi xoay người đối mặt Lâu Phùng Đường, mới phát ta đứng sau lưng tôi từ lúc nào, đồng thời rằng kéo tôi lên lầu, nhắm phía căn hộ của tôi thẳng tiến.




      “Em hy vọng thực có chuyện quan trọng, nếu em muốn cho vào nhà em thêm lần nào nữa.” Trong thang máy, tôi xoay người đối diện với tấm gương vách.




      ta tiến sát vào người tôi từ sau lưng, hai tay chống lên thanh vịn, kẹp tôi vào chính giữa, nhìn tôi trong gương, mà tôi cũng nhìn thấy mồn những sợi tơ máu trong mắt ta. Có lẽ hôm qua ta ngủ được ngon, hôm nay lại làm việc quá mệt; hoặc cũng có thể bị bồ mới nóng bỏng nào đó làm cho thân thể “suy nhược”? Nghĩ tới điều này, tôi bật cười thành tiếng, xoay người lại đối mặt với ta, mũi của ta ép lên mũi của tôi.




      Động tác đầu tiên của ta là hôn nghiến lấy môi tôi, khiến tôi cách nào tránh thoát được.




      Tôi vẫn biết kỹ xảo của ta luôn làm cho đối phương hồn xiêu phách lạc, cho nên làm sao mà vùng vẫy ra được. Kết quả là sau khi tôi hoàn hồn mới phát những ta thành công tập kích vào nhà của tôi, mà còn chiếm đóng luôn cả chiếc giường của tôi mất rồi.




      Tắm rửa sạch xong bước ra, tôi ngồi thảm trải sàn vừa lau tóc vừa hỏi Lâu Phùng Đường: “Chắc phải cũng đợi em mấy ngày nay đâu nhỉ?”




      “Mấy bữa nay em ở cùng với hoạ sĩ?”




      ta hỏi.




      “Đúng vậy.” Sao ta điều tra ra được?




      Tôi chăm chú quan sát khuôn mặt đầy căng thẳng cố che giấu tâm trạng của Lâu Phùng Đường, phỏng đoán ý đồ của ta. Còn ta chỉ nhìn tôi chằm chằm, lời, làm tôi thấy có chút hồi hộp. Tôi cười khan phá tan bầu khí im lặng: “Chắc phải ghen đó chứ? Cho dù hai chúng ta chưa chia tay nhau nữa, cũng chẳng có quyền gì đối với em hết.”




      Lâu Phùng Đường bật cười giễu cợt, bước xuống giường, ngồi xuống trước mặt tôi: “Tôi chưa bao giờ biết cái gì gọi là ghen. nào có thể làm tôi ghen, huống hồ là loại con hề có khái niệm về trinh tiết như em.”




      Lời ta khiến tôi phá ra cười, nằm lăn lộn mặt thảm. Ôi trời ơi, thằng đàn ông chơi bời phóng đãng lên án phóng đãng chơi bời có trinh tiết? Được thôi! Tôi có đó, nhưng người đủ tư cách lên án tôi tuyệt đối phải là ta. Nếu mấy câu này được thốt ra từ miệng của những kẻ chuyên ra mặt bảo vệ truyền thống đạo đức may ra còn chấp nhận được.




      “Vậy là người có tiêu chuẩn kép sao?” Tôi chống người ngồi dậy, đưa ngón tay lên chạm vào vai ta, trượt xuống cơ ngực săn chắc của ta.




      Lâu Phùng Đường gạt tay tôi ra. Trong tích tắc, tôi nhìn thấy vẻ chán ghét chợt loé lên rồi biến mất gương mặt điển trai của ta.




      “Em luôn tuỳ tiện lên giường với đàn ông vậy sao?”




      Ôi, định xử tội tôi đây mà!




      Tôi lạnh lùng cười đáp trả: “ phải chứng minh rồi ư, vì sao biết rồi còn hỏi?”




      Lâu Phùng Đường chộp lấy tôi, thiếu chút nữa bóp nát hai cổ tay tôi.




      “Từ hôm nay trở , tốt nhất là em nên ngoan ngoãn giữ gìn thân thể của mình, bởi vì tôi muốn người em có mùi của bất kỳ thằng đàn ông nào khác! Giữa hai chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu.”




      Tôi vùng thoát được, chỉ biết sửng sốt kinh ngạc nhìn ta. ta nghĩ mình làm cái gì vậy? công tử ăn chơi đâu có cái kiểu hành động như thế này!?




      “Lâu Phùng Đường, em muốn tiếp tục với nữa, tốt nhất hãy tìm người khác...”




      ta buông tay ra, đưa lên bịt miệng tôi lại, ánh mắt u ám pha lẫn phức tạp, đồng thời hình như có chút gì đó tự khinh bỉ bản thân.




      “Chết tiệt! Chết tiệt!”




      thêm lời nào, ta dùng sức ôm siết tôi vào lòng, hai tay ghìm chặt khiến tôi gần như tắt thở, còn lồng ngực nóng rực như lửa của ta toả nhiệt hừng hực trấn áp hơi thở của tôi.




      ta muốn tôi nữa, nhưng đồng thời ta cũng thể buông tay!




      Là như vậy sao? Đáng lẽ nên cảm thấy bi thảm vậy mà tự nhiên tôi chỉ muốn bật cười. Có tôi làm cho tên công tử ăn chơi phóng đãng choáng váng đầu óc rồi ?




      ***

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      là cuối thế kỷ hai mươi rồi, tôi tin đàn ông lại có thể đắm đuối vì tình. Tuy nhiên, cho dù dòng giống Trung Hoa tự xưng là có năm ngàn năm lịch sử, song tính cách đàn ông Trung Hoa vẫn tài nào tiến hoá nổi. Bọn họ vẫn mang trong mình tính độc chiếm rất mạnh, coi mình là chúa tể, tính cách độc đoán và ngang ngược ăn sâu vào trong máu.




      Cho nên, dù là thiếu gia ăn chơi như sếp Lâu đây, cũng cho phép tôi đồng thời vừa có quan hệ thể xác với ta lại vừa tìm vui với bất kỳ người đàn ông nào khác.




      buồn cười! Đây là vấn đề về thể diện, cũng là tiêu chuẩn chiếm hữu của những tay công tử ăn chơi. Nếu người đàn ông muốn cưới về làm vợ, ta luôn nghiêm khắc cầu đối phương phải là trinh, thậm chí tốt nhất là ngay cả ngón tay cũng chưa từng cho bất kỳ gã đàn ông nào chạm vào.




      Thế nhưng trái lại, người đàn ông nếu muốn cưới nào đó làm vợ, ta hy vọng kia còn trinh nữa. Dựa phức cảm về trinh tiết, việc trở thành người đàn ông đầu tiên của có nghĩa là vướng vào trách nhiệm. Cho nên, tốt nhất đối phương phải là trinh. Tuy vậy, trong thời gian vẫn còn say đắm , ta đòi hỏi nàng chỉ được dâng hiến cho mình ta mà thôi. Cho đến khi ta chán chê thẳng tay tống khứ, hy vọng nàng kia lập tức lẳng lơ ong bướm tìm người khác mà bám víu, tốt nhất là đừng dính líu gì tới ta nữa.




      Tôi khẳng định, khi xử lý những vấn đề có liên quan đến cả hai giới tính, đàn ông luôn ưu tiên cho ích kỷ của bản thân, thế còn từ bất cứ thủ đoạn nào.




      Lâu Phùng Đường vẫn chưa ngán tôi, nhưng lại vô cùng chán ghét. Tôi nghĩ ta tự ghét bản thân mình nhiều hơn là ghét tôi. Điểm này rất mâu thuẫn. Tôi ta khăng khăng giữ rịt lấy tôi làm gì. Song, cho dù ta có cố sức đấu tranh nội tâm để thoát ra như thế nào chăng nữa, cũng có quyền can thiệp vào tự do của tôi.




      ***




      Tại cổng vào sân bay quốc tế, tôi bị chặn lại. Lúc này, tôi mới biết ra mình vẫn luôn bị người ta theo dõi.




      Lâu Phùng Đường phái hai gã nhân viên bảo vệ của công ty giám sát tôi chặt chẽ những lúc ta bên cạnh, mà tôi ràng chẳng hay biết gì về chuyện này.




      ta kéo tôi ra bãi đỗ xe, rằng, như thể tôi phải giải thích mọi chuyện là điều đương nhiên.




      Tôi đặt va li xuống, hai cánh tay để trần của tôi bỏng rát vì ánh mặt trời chói chang. Cách lớp kính râm, tôi chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh mình phản chiếu trong cặp mắt kính của ta.




      cũng bay sao? Trùng hợp vậy.” Tôi mỉm cười hỏi.




      Lâu Phùng Đường cười khẩy, lên tiếng: “Muốn phủi tay bỏ sao?”




      ta tức giận, đồng thời cũng cố gắng kìm chế. Tôi kinh ngạc hỏi: “Từ khi nào quyền tự do thân thể của em nằm dưới kiểm soát của vậy hả? hành động giống như giữa chúng ta có gì vậy. Em muốn , đó là chuyện của em, phải là phủi tay bỏ , em nợ nần gì hết.”




      Lâu Phùng Đường quay phắt mặt , như thể muốn gạt phăng thứ gì đó ra, lại giống như muốn làm điều gì đó. Tiếp đến, ta quay mặt lại đối diện với tôi lần nữa: “Em làm tôi rối tinh rối mù.”




      “Là tự làm mình bực bội, đừng đổ lỗi cho em.” Mấy ngày gần đây, tôi có thể cảm nhận được thích trộn lẫn chán ghét mà ta dành cho tôi. Cảm giác mâu thuẫn cứ giằng xé trong lòng khiến ta được yên. ta thích tôi, nhưng cũng ghét bản thân vì thích dùng để chơi qua đường như tôi; đâm ra ta mới thờ ơ, lạnh nhạt. Thực chất, đó là chuyện của bản thân ta, thế nhưng ta lại cho rằng tôi cũng có trách nhiệm, thực là oan ức cho tôi.




      Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đến giờ vào làm thủ tục, nhưng tôi nghĩ có lẽ tôi thể bước chân lên chuyến bay này được rồi. Lâu Phùng Đường ngàn dặm xa xôi đuổi theo đến thành phố Đào Viên này, đương nhiên phí công mà tha cho tôi dễ dàng như vậy. Tôi rồi, ta phải là người lãng phí thời gian làm những việc công.




      “Tìm chỗ chuyện vậy! Hai vai em sắp cháy vì nắng rồi.”




      Lâu Phùng Đường tay cầm lấy va li của tôi, tay kéo tôi lên xe mình, thèm hỏi han, lái xe thẳng hướng ra đường cao tốc. Xem tình hình chắc là về Đài Bắc, tôi thở dài hơi, nhịn được luôn xe.




      muốn kết quả như thế nào? Cưới em sao?” Tôi cố ý nũng nịu hỏi, trực tiếp khiêu khích cơn tức giận của ta. Nếu như “thích tôi” bị xem là tội tày trời, vì lý trí của ta cho phép, như vậy cái ý nghĩ “cưới tôi” e là càng kinh thiên động địa! Tôi muốn nghiệm thu kết quả khiêu chiến của mình, nên gác tay lên cạnh cửa kính, chống cằm nhìn ra ngoài cửa xe ngắm cảnh núi non trôi vùn vụt qua trước mắt.




      Giọng căng thẳng của ta truyền vào tai tôi: “Cho tôi thêm chút thời gian, để tôi làm chuyện.”




      Có lẽ đây là những lời nhún nhường đến cực hạn trong vốn từ ngữ của Lâu Phùng Đường.




      Tôi cười khẽ, đưa tay trái lên vẽ những đường viền quanh hình dáng khuôn mặt ta phản chiếu cửa kính.




      “Cười cái gì?” ta hỏi.




      từng nào chưa?”




      “Đương nhiên, nhưng chắc chắn phải loại người như em.”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi nghĩ cũng đúng. Thông thường, đối tượng kết hôn của những tay công tử ăn chơi đều là các xinh đẹp, trong sáng. Cho nên, nếu họ trót lỡ “sa chân” phải nàng lẳng lơ quyến rũ, vậy đúng là huỷ cả cuộc đời! Đàn ông càng lăng nhăng càng thích cưới những trẻ ngây thơ như thiên thần làm vợ. Những kết cục như vậy mang ý nghĩa cảnh tỉnh con người. Thông điệp của nó là mọi đời này nhất định phải trong sáng, ngây thơ như trẻ em mới có may mắn trở thành người vợ hợp pháp và là người cuối cùng của đàn ông. Nếu trong sáng, ngây thơ, bảo vệ được miếng “màng” mỏng dính kia của mình, vậy nguy, các chỉ có thể đóng vai phụ trong mọi vở kịch, đóng vai hư hỏng, có số được làm vợ hợp pháp; được làm “kiều” cho người ta “tàng”[1] cũng xem như là may mắn lắm rồi.




      [1] Bắt nguồn từ câu “kim ốc tàng kiều”




      Thế nhưng, trở thành vợ hợp pháp có nghĩa là người đàn bà cuối cùng của chồng; là người cuối cùng cũng có nghĩa là người đàn bà giường cuối cùng của đàn ông. đời này có cái gì là tuyệt đối. Phụ nữ hà tất phải vì cái danh hiệu chẳng có chút giá trị kia và bọn đàn ông đáng tin đó mà giả vờ ngây thơ làm chi. Nếu như, hôn nhân có thể giống như thiết bị điện gia dụng mua về từ cửa hàng kim khí điện máy, có giấy bảo hành, thời hạn bảo hành, có thể đảm bảo đàn ông chung thuỷ biết kiềm chế, tôi hoàn toàn thần phục theo chế độ kia; cho dù kết hôn cũng giễu cợt hôn nhân.




      Thế nhưng, thời đại thay đổi, hôn nhân cũng dần thay đổi. Điều duy nhất có thể coi như công bằng có lẽ là chuyện hôn nhân tan vỡ giờ đây còn là vấn đề chỉ riêng đàn ông ngoại tình nữa. Về điểm này, phụ nữ thời nay hậu sinh khả uý, để cho đàn ông giành hết “tiếng thơm” như trước. tốt! Ai cũng có quyền tự tìm thú vui, công bằng mà! Thế , thời đại biến đổi thành như vậy, con người còn cần hôn nhân để làm gì? Tôi biết. Thế nhưng, cái khoảnh khắc đeo vào chiếc nhẫn xíu để hoàn thành nghi thức cuối cùng của tình - công thức cũ rích vẫn được loài người tiếp tục sử dụng cho đến ngày nay - kia lại có nhu cầu phải thay đổi.




      Nếu hôn nhân phải là điều kiện tiên quyết, như vậy việc Lâu Phùng Đường phải lòng tôi cũng chẳng đáng để ta phải đứng ngồi yên như thế. Ai có thể ép buộc ta bước tiếp theo phải làm những gì?




      Tôi nghĩ, với thân phận con nhà giàu, tính cách chơi bời phóng đãng, cùng với ý thức kỷ luật nghiêm khắc, mà lỡ thích loại con như tôi khiến ta tự oán trách, tự khinh bỉ bản thân nhiều lắm. Dòng máu cao quý buộc ta chỉ có thể cao quý cùng đẳng cấp, cho dù đòi hỏi phải còn trinh nguyên, cũng phải là thánh nữ chỉ biết hy sinh cho tình , thể là loại con hám của như tôi. Mặc kệ tôi có bao nhiêu “gương mặt” nữa, có cá tính khó đoán như thế nào nữa, với điều kiện tiên quyết đó, trong mắt ta tôi chỉ là tham tiền. Đàn ông càng giàu càng sợ những vì tiền mà tiếp cận ta, để chơi bời cho vui được, nhưng lỡ sa chân vào, chẳng còn vui vẻ gì nữa.




      Ngẫm lại bản thân, thực tôi cũng hiểu nổi mình làm gì để khiến ta vừa ý như thế này, tự dưng sau khi chuyện chia tay rồi lại làm ta đổi ý? Cùng lắm cũng chỉ có việc là để ta nhìn thấy được gương mặt son phấn của tôi mà thôi! Nhưng chuyện đó có gì hiếm lạ đâu. Trong tập đoàn Lâu thị, giai nhân thanh tú đầy rẫy, trang điểm đậm nhạt đủ kiểu tha hồ cho “quân vương” lựa chọn, giản dị hay diêm dúa, cần gì có nấy. Chỉ cần cậu ấm như ta chấm trúng là có thể dùng tiền để mua hoặc dùng “hoa tươi” để hái hoa xinh, còn sợ đến được tay hay sao? Vậy ta còn níu chặt lấy tôi buông để làm gì?




      “Sao lại thích em?” Tôi hỏi.




      “Em cho rằng tôi có thể thích em sao?” ta giở giọng chế giễu.




      Thôi được rồi, vậy hỏi kiểu khác: “Ban đầu vì sao lại chọn em?” Đủ tôn trọng ta rồi chứ? Đủ nể mặt ta rồi chứ!




      Lâu Phùng Đường khéo léo điều khiển xe sang lối rẽ ra khỏi đường cao tốc. Tại giao lộ đèn đỏ đầu tiên, ta dừng xe đối mặt với cảnh kẹt xe thường ngày của thành phố Đài Bắc, và cũng để ta có thể trả lời câu hỏi của tôi. Thời gian dư dả mà.




      “Em có vài vẻ mặt rất đặc biệt.” ta hạ cửa kính xe xuống, châm điếu thuốc, nghiêng mặt nhìn tôi. “Ngoại trừ vẻ lẳng lơ quyến rũ ra, những lúc ai chú ý, em giống như chế giễu tất cả mọi người chung quanh, như khán giả ngoài cuộc thờ ơ xem người khác biểu diễn. Chính vì điều này, khiến con người em toát ra khí chất khác hẳn với những khác; làm bình hoa cũng giỏi, làm trong sáng cũng được; em chỉ đơn giản là rất khác biệt. ra, dung mạo của em đặc biệt xuất sắc, nhưng em rất cuốn hút người khác.”




      “Vậy , nếu chia tay rồi, sao lại đổi ý?”




      Có lẽ tôi giẫm trúng chỗ mẫn cảm mà Lâu Phùng Đường muốn để lộ, ta dụi tắt điếu thuốc, lái xe tham gia vào dòng xe cộ lúc nhúc.




      “Tôi rồi, tôi cần làm chuyện. Có lẽ tôi vẫn chưa chán em. Nếu em đúng là nhân tình tốt, ở trước mặt tôi đừng bao giờ trang điểm đậm nữa, cũng đừng xịt keo khiến đầu tóc cứng như sắt nữa.” xong, ta đưa tay lên vuốt tóc tôi.




      “Vì sao em phải làm theo ý , sao phải cho thời gian để chán ghét em chứ?”




      “Em còn lựa chọn nào khác.” Lâu Phùng Đường mỉm cười. “Em đủ thông minh để hiểu trọng lượng của bản thân, trước mặt khách làng chơi, em có tự tôn lẫn tự ngã. Nếu tự xưng mình là thanh cao, em để tôi dùng tiền mua em.”




      Đây chính là điều thực nhất. Tôi đành thở dài cười trừ. Trời ơi! Người đàn ông này dỗ ngon dỗ ngọt phụ nữ thôi, lại còn cho phép loại con như tôi tỏ ra thanh cao, tự phụ. Trong những cuộc phiêu lưu tình ái mà tiền tài đại diện cho tất cả, chẳng cần thiết phải bàn đến bất cứ điều gì khác.




      Cho nên Lâu Phùng Đường chiếm hết mọi ưu thế. Ai bảo tôi cứ cố trêu chọc ta làm chi?




      Nghĩ kỹ lại, ta chẳng hàm hồ chút nào. Người đàn ông này dù vô tình nhưng rất sắc sảo.




      Có khả năng tôi lại lần nữa bị kéo trở vào cuộc chơi, giờ là trận quyết đấu ở cấp độ cao hơn. Nếu nước ngoài thành, vậy quyết chiến trận đến cùng vậy!




      Chỉ có điều kết cục sao tôi thể biết được.




      ***

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi hề phản đối việc Lâu Phùng Đường cưỡng chế tôi đến chỗ ta ở và kiên quyết cho tôi quay về căn phòng của tôi. ta vẫn nghĩ căn hộ của tôi là quà tặng của vị khách làng chơi tiền nhiệm, nên luôn nhìn nó bằng ánh mắt ghê tởm. ta đưa tôi về căn hộ của mình, đồng thời còn chuyển quyền sở hữu sang tên tôi.




      Có lẽ người khác nhìn vào cực kỳ hâm mộ, xem kìa, mới chỉ hầu hạ người ta có mấy tháng, ngờ kiếm được căn hộ cao cấp sang trọng rộng hơn trăm năm mươi mét vuông. Nhưng cái tôi nhìn thấy lại là ý nghĩa sâu bên trong đó - Lâu Phùng Đường là người ưa sạch , căn hộ này khi để tôi hoặc nào đó đặt chân vào, ta cần nó nữa. Ngại bẩn mà!




      Chính thức chung sống, đối với ta hay với tầng lớp xã hội của ta mà , đúng là việc trọng đại. Đại thiếu gia nhà họ Lâu xưa nay có bao giờ sống chung với nào dưới cùng mái nhà đâu; hơn nữa, ta còn thường xuyên cặp kè với rất nhiều phụ nữ cùng lúc. Bây giờ, bỗng dưng nối lại tình xưa với bạn cũ nghe đồn bị cho ra rìa, hơn nữa còn chung sống với nhau. Đây đúng là tin tức động trời!




      quá ba ngày, tôi trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người. biết tôi có nên tự mình diễu hành vòng quanh thành phố Đài Bắc cho thỏa cơn hiếu kỳ của mấy kẻ ăn no rửng mỡ hay , tránh việc có người trăm phương nghìn kế muốn tới thăm viếng tôi.




      Đương nhiên tôi ngốc đến mức quay về Lâu thị làm việc. Tôi bắt đầu làm những chuyện mà nhân tình bình thường nên làm: tiêu tiền và rong chơi.




      Thế nhưng, những ngày tháng tươi đẹp đó cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Mấy người em cùng cha khác mẹ của tôi bỗng nhiên lần lượt từng người tới tìm tôi, đến lúc đó tôi mới biết được kiện vô cùng trọng đại. kiện trọng đại này khiến tôi có khả năng bị người ta ám sát trước khi kịp trở thành tỉ phú.




      Tôi từng mấy bà vợ khác của ba tôi đều rất lợi hại. Họ gửi thân cho ông nhiều năm như vậy cũng chỉ vì tài sản mà thôi. Vì thế, nếu như ý nguyện của ông già là để lại cho tôi năm mươi phần trăm tổng số tài sản, phần còn lại mới chia đều cho những người khác, ai có thể chấp nhận được đây? Đương nhiên, tôi trở thành kẻ đáng chết.




      Tôi cũng chẳng vội chạy về miền Nam tìm bố già tranh luận làm chi. Tôi nghĩ ông cụ ăn ngủ thỏa thê rung đùi chờ tôi trở về, nên tạm thời tôi thèm đếm xỉa tới ông. Dù gì cũng nhiều năm gặp mấy người thân hẳn là thân này rồi, nên mặc kệ bọn họ từng người từng người đến thăm tôi. Mà tính ra cũng đến nỗi nào.




      Sau khi ông hai Chung Hiểu Vân, và thằng em lớn nhất Chung Tuấn Đình lần lượt đến tìm tôi, người thứ ba tìm tới ngờ lại là vợ nhất của ba. Phùng Thi Như mới ba mươi tuổi, dẫn theo đứa con trai mới năm tuổi của chị ta - Chung Nhụ - đến gặp tôi.




      buồn cười khi chị ta tôi đê tiện, đường đường là đại tiểu thư con nhà giàu mà lại làm nhân tình của người ta, làm đồ chơi cho người ta.




      So với lạnh nhạt dửng dưng trong nửa tiếng đồng hồ đầu tiên, mấy câu cạnh khóe này quả là có tác dụng lên dây cót tinh thần để tôi đối phó chị ta. Tôi có người cha giàu có sao? Chuyện đó liên quan gì đến việc tôi làm nhân tình của người khác. Hơn nữa, cũng với tư cách là nhân tình như nhau, chị ta nghĩ mình có quyền ra vẻ cao quý mà mắng mỏ tôi sao?




      Con người, ai cũng vậy, luôn luôn dễ dãi với bản thân và nghiêm khắc với người khác.




      Phùng Thi Như thấy tôi rốt cục cũng nhìn đến mình, liền nở nụ cười tươi rói, bưng tách cà phê lên nhấp ngụm, tác phong tao nhã. Thế nhưng, thứ lạc điệu với chị ta chính là đứa con trai năm tuổi bám dính bên người chị ta kia, muốn tỏ ra cao cao tại thượng cũng có khả năng. Tôi thấy bên hông chiếc đầm hiệu Versace đắt tiền chị ta mặc bị thằng con nghịch ngợm bôi đầy mấy dấu tay dính bẩn, trông vô cùng nhếch nhác. Sau khi trở thành mẹ rồi, có vẻ như con người ta bị mất quyền lợi được mặc những bộ quần áo màu trắng phải.




      “Cũng khó trách Thiệu Chính muốn để lại năm mươi phần trăm tài sản cho . Ở miền Nam chúng tôi, loại con biết xấu hổ như , vốn chẳng ma nào thèm. Có được món hồi môn lớn như vậy, có lẽ người ta miễn cưỡng nhìn vào tài sản mà cưới làm vợ. Chẳng biết nghĩ cái gì nữa, để cho người ta chơi bao lâu nay, so với mẹ quá ngốc.” Phùng Thi Như lại dùng giọng điệu chua ngoa công kích tôi.




      Tôi chống cằm, bình luận gì, cũng chẳng hơi đâu nhắc nhở chị ta. Những lời của chị ta chẳng khác nào mắng chửi chính mình. đáng thương! phụ nữ xinh đẹp rực rỡ như thế này, mà chỉ số thông minh ... có lẽ là thấp nhất trong số các bà vợ của ba tôi. Tự dưng ăn no rỗi việc chạy lên Đài Bắc chửi mắng tôi mà lấy làm khoái trá. Mắng chửi tôi cũng chẳng thể thay đổi số tài sản mà tôi được hưởng, chị ta nhầm hướng mất rồi, chỉ nghĩ đến việc lên mặt ra oai trước mắt, mà chẳng biết suy nghĩ sâu xa hơn. Nuôi loại tình nhân như chị ta mới thú vị! Tôi hầu như có thể hiểu được suy nghĩ của ba, những người đàn bà trước của ông đều quá lợi hại, quá thông minh, muốn chơi đàn bà tốt nhất nên chọn những người có đầu óc, như thế mới rước phiền não vào người. Cuối cùng, bố già cũng hiểu được quy tắc này rồi. Có tiến bộ! Đàn bà, đối với ông mà , nếu chỉ dùng để thoả mãn nhu cầu sinh lý và cảm giác hư vinh, nên cầu quá nhiều, có được thể xác là đủ.




      Mà thực ra, tôi cũng quá nhàn rỗi nên mới đến đây gặp chị ta, nhân tiện so sánh tìm hiểu xem nguyên nhân vì sao tôi đóng vai tình nhân lại thất bại như vậy. Phùng Thi Như chính là hình mẫu của nhân tình tiêu chuẩn: dương dương tự đắc, lộng lẫy xa hoa, kiêu căng tự phụ, coi tiền như mạng, chua ngoa xấc xược, và cuối cùng là biết bản thân mình có bao nhiêu cân lượng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :