1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Yêu em không cần quá cuồng si - Tịch Quyên (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi cảm thấy mình sắp lún sâu vào kịch bản của bộ phim truyền hình nhiều tập mất rồi.




      đời sao lại có chuyện vừa khéo như thế?




      Ăn tối với Phương Thận Triết ra chẳng có chuyện gì hay ho để cả. Giận dữ thô lỗ với ta cũng xong, nên đơn giản nhất là lãnh đạm mà đối phó. Tôi tin rằng sau thời gian, ta nhất định thấy khó mà tự rút lui, dù sao tôi cũng sắp chuồn ra nước ngoài rồi, còn sợ gì nữa.




      Điều duy nhất ngoài dự đoán của tôi chính là có mặt của em Lâu Phùng Hân đanh đá bám theo đuôi kia. ra Phương Thận Triết chính là chàng bạch mã hoàng tử mà nàng ngưỡng mộ! Màn tiếp theo, con ranh đó biểu diễn tiết mục vô cùng sôi động, hắt đầy rượu vào người tôi, hất đổ hết những thứ bàn, sau đó “moi tim moi phổi” tỏ tình với Phương đẹp trai, lại còn lớn tiếng mắng tôi là đồ dâm phụ đĩ thoã.




      Tôi nhếch nhác thảm hại thừa lúc náo loạn chuồn khỏi trường.




      Lúc này, ngâm mình trong bồn tắm, tôi mệt mỏi thở dài, đau khổ mà hy vọng biết đâu Phương Thận Triết vì chuyện này mà áy náy xuất trước mặt tôi nữa.




      Haiz! Vì sao con người ta vừa mới bắt đầu xui xẻo, mọi việc đều liên tiếp thuận lợi như vậy? Nước nguội dần, tôi bước ra khỏi bồn tắm, lau khô người, buông tóc, khoác tạm lên người chiếc áo choàng tắm.




      Ngồi xuống trước bàn trang điểm, tôi mới sực nhớ đến nỗi phiền não khác của mình. Lâu Phùng Đường ra chỉ thị ngày mai muốn nhìn thấy đôi bông tai ngọc trai của tôi, mà lúc này bàn của tôi chỉ còn lại lẻ loi có chiếc. Chuyện này phải trách Lâu Phùng Đường ra tay quá hào phóng. Mỗi lần ta tặng đồ trang sức đều là hàng thiết kế riêng, khắp cả Đài Loan cũng tìm ra đôi thứ hai, làm tôi muốn mua đôi khác để thay thế cũng thể.




      Lâu Phùng Đường biết rồi sao? Nên mới nổi hứng thú chơi với tôi tới cùng, để chứng kiến bộ dạng run rẩy sợ hãi của tôi? Nhưng mà, bộ ta nhàn rỗi lắm hả? Đối với ta mà , tôi chi là nhân tình mà thôi. Và ta thậm chí cũng chán ngấy tôi rồi, nên tuyệt đối có chuyện liếc mắt tới tôi thêm lần nữa. Nhưng vừa nghĩ đến những cử chỉ lạ lùng gần đây của ta, tôi thể cảm thấy phập phồng lo lắng.




      Thực ra, khi dũng cảm đối mặt với vấn đề mà bản thân tôi dám thừa nhận, tôi biết thái độ của Lâu Phùng Đường đối với tôi giống với những khác. ta phong lưu háo sắc sai, nhưng chưa đến mức đầu óc ngu muội. Thậm chí khi đối diện với loại phụ nữ như tôi, ta vẫn luôn giữ được cái đầu lạnh. Có lẽ, vì đôi khi tôi hợp tác thái quá, khiến ta thể nghi ngờ. Lúc làm an phận làm bình hoa, đeo lấy ta; sau khi tan sở có thể ve vãn khách hàng kéo hợp đồng cho công ty, lại còn có thể hầu hạ ta phóng đãng cả đêm.




      Những khác cũng thế, sai! Đáng tiếc là tôi diễn quá lố vai thư ký vì đắc sủng mà có thái độ kiêu ngạo, vênh váo, hống hách với mọi người. Cũng hết cách, trời sinh tôi tính tình biếng nhác, những hành động nào cần thiết dứt khoát làm.




      Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên làm tôi giật bắn người, tay cũng giật mạnh theo khiến toàn bộ đồ trang sức mặt bàn rơi tán loạn xuống tấm thảm sàn nhà, hơ, mặc kệ nó .




      Vội vàng mở cửa bước ra phòng khách, đầu óc suy nghĩ lung tung nên tức thời nghĩ ra chuyện có người tới... Nhưng mà... đúng! Nếu có người đến tìm tôi, nhân viên quản lý dưới lầu phải thông báo trước chứ.




      Ý nghĩ này xuất quá trễ. Khi tôi nghĩ tới cửa nhà cũng bị tôi mở toang ra rồi! Mà tôi thậm chí còn sơ ý đến mức hỏi người đến là ai nữa chứ.




      Khuôn mặt tuấn tú đính kèm nụ cười quỷ quyệt của Lâu Phùng Đường đập ngay vào mắt tôi, cộng thêm tiếng máy liên lạc nội bộ bên cạnh cửa liên tục kêu “bíp...bíp...” khiến tôi lúng túng nhất thời biết có nên đóng sầm cửa lại hay , tốt hơn là nhanh chóng nhận cuộc gọi trước .




      Tôi xong rồi... Tôi xong rồi... Tôi xong rồi...




      Đây là tiếng gào thét vang vọng ngừng trong lòng tôi, tiếng rồi lại tiếng, thảm thiết vô cùng.




      Tôi chụp lấy ống nghe như cái máy, đầu bên kia truyền đến giọng cười sang sảng của lão Lý quản lý: “Chào Nhậm, nhận được món quà ngạc nhiên của tôi chưa? Hiếm khi nào có bạn trai khôi ngô tuấn tú giữa đêm khuya tới thăm , nên tôi thông báo trước, tạo cho niềm vui bất ngờ. để bụng chứ?”




      Tôi để bụng... mới là lạ! Thằng cha chết tiệt này, ngu ngốc mà tự cho là mình thông minh. tháng tôi phải nộp bảy ngàn tiền phí quản lý để nuôi mấy kẻ đần độn này hay sao?




      Gác ống nghe xuống, tôi hầu như còn chút can đảm nào đối mặt với ông “thần giữ cửa” đứng đằng kia. Thế nhưng, dưới chân làm gì có đống cát nào để tôi chui đầu xuống, tôi đành phải chọn cách đối mặt với thực, tuỳ cơ ứng biến mà thôi.




      “Sao biết em ở toà nhà G này?”




      “Đưa em về mấy lần, nên viên quản lý nhận ra tôi. đợi tôi hỏi, ông ta nhiệt tình cho tôi biết.” Lâu Phùng Đường dựa người vào khung cửa, tiếp: “ mời tôi vào sao?”




      Tôi lắc đầu: “Em chưa từng cho người ngoài bước vào bước.”




      “Vậy tôi là người đặt ra tiền lệ vậy!” ta sải bước tiến vào, tay ôm lấy eo tôi, đồng thời co chân đá sập cửa, khoá lại.




      Tôi trợn tròn mắt! Kẻ này là thổ phỉ à! Sao dám xâm nhập vào địa bàn của tôi? Hành vi này chẳng khác nào cưỡng chế xâm nhập vào nội tâm tôi. Điều này khiến chân tay tôi trở nên luống cuống.




      “Ý em là về .” Tôi đẩy ta.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lâu Phùng Đường nhất quyết tay ôm chặt tôi, bước đến sofa, ngồi xuống, giam tôi trong lòng ta, nhìn tôi chăm chú rồi : “Lúc em tô son trát phấn ngờ lại xinh đẹp thế này.”




      tới làm gì? Khuya lắm rồi!” Tôi nhìn về phía chiếc đồng hồ tường chỉ mười hai giờ rưỡi.




      ta cười, đảo mắt quanh căn phòng khách chỉ chừng ba mươi mét vuông của tôi, đồ nội thất châu u, bộ sofa bằng da , tường còn treo bức tranh Diên vĩ được vẽ theo lối công bút, giá trị vô cùng, cuối cùng ánh mắt quay trở lại mặt tôi.




      “Căn nhà này là của vị đại gia hào phóng nào tặng em vậy?”




      “À, nhiều đại gia quá, nhất thời nhớ ra.” Tôi khó chịu trả lời nửa nửa giả.




      “Nhà hơi . Theo tôi, em chí ít cũng đáng giá hơn trăm mét vuông, phải sao? nàng nhiều mặt?”




      “Đa tạ lời khen của quý ngài, có điều mục tiêu cuối cùng của em là ngôi nhà xa hoa rộng mấy trăm thậm chí cả ngàn mét vuông ở núi Dương Minh kìa.”




      Khi trang điểm đậm, tôi rất khó diễn ra bộ mặt của kiều diễm. gương mặt trong veo như nước này, chỉ có vẻ thanh khiết của nữ sinh. Tôi ngồi đùi ta mà cứ động đậy yên, nhưng thế lại càng bị Lâu Phùng Đường giữ chặt hơn. ta nhìn chằm chằm vào chiếc áo choàng tắm mỏng manh người tôi, bị dính nước nên có phần hơi trong suốt, vạt áo cũng được kéo lên cao lắm. Còn tôi lại thấy ngọn lửa tình dục trong ánh mắt ta.




      Lâu Phùng Đường dịu dàng luồn tay vào mái tóc đen nhánh của tôi, mãn nguyện với cảm giác đó, cất giọng khàn khàn: “Có lẽ, em đủ tư cách sở hữu ngôi nhà như vậy. Có điều, tôi nghĩ trước tiên nên tặng em căn hộ , để em ở đó, hoàn toàn thuộc về tôi.”




      Tôi căng thẳng cười khan hai tiếng: “Cho em xin ! Đâu phải chưa chiếm đoạt được em, đừng giả vờ như chưa từng đụng được tới em vậy có được ?” Hơn nữa... ngọn lửa hừng hực trong mắt ta trước đây tôi chưa bao giờ nhìn thấy! Làm ơn . Chuyện gì xảy ra vậy? Bọn tôi trong giai đoạn chia tay mà! , đối với những miếng thịt mỡ được dâng lên tận miệng, đàn ông phải mất cảm giác mới lạ, đó mới là bình thường! Trước đây lâu ta đúng là như thế, nhưng lần này biến thành như vậy là bởi lý do gì? Cho dù có nhìn thấy tôi trang điểm cũng nên có kiểu xử này chứ!




      “Khuôn mặt này của em có phần mê hoặc tôi. Điều đó cũng có nghĩa là tôi chưa từng chạm đến thanh tân của em.” ta cúi đầu hôn lên môi tôi: “Có thể hôn trực tiếp lên môi em mà dính phải son môi, cảm giác tuyệt.”




      Tôi rảnh trả lời, tôi chỉ muốn nhảy xuống khỏi đùi ta.




      “Buông em ra trước có được ? Trước giờ có ôm người ta thế này đâu, làm vậy em thấy mình giống con nít quá.”




      ta thả lỏng tay ra chút, tôi lập tức nhảy ra, kéo áo lại cho ngay ngắn, vừa ngồi xuống phía đối diện nhìn thấy nụ cười xấu xa của ta.




      “Em bảo thủ như vậy từ khi nào?”




      Tôi cố lấy lại bình tĩnh, để cho bộ não khôi phục năng lực tư duy thường ngày.




      “À, đại gia tiếp theo của em vừa khéo lại rất ưng ý bảo thủ của em.”




      Lâu Phùng Đường vỗ vỗ cằm, xem lời của tôi đáng bình luận. Chỉ : “Hồi tối, em tôi giở trò ngang ngược với em phải ?”




      “Tin tức nhanh nhỉ!” Tôi liên tục nhìn đồng hồ, có tâm tình chuyện phiếm với ta! Vì hoàn toàn có phòng bị nên tôi chẳng có chút lợi thế tác chiến nào, chỉ có thể ám chỉ ý đồ muốn tiễn khách của mình.




      Lâu Phùng Đường cũng giả vờ như nhìn thấy, chỉ là thèm bận tâm. Móc trong túi áo ra chiếc bông tai, ta bước đến ngồi xổm trước mặt tôi.




      “Hôm qua vì sao lại giả vờ nhận ra tôi?”




      “Dù gì cũng đâu có nhận ra.” Quả nhiên ta biết rồi. Thôi được, huỵch toẹt ra vậy.




      Lâu Phùng Đường nâng cằm tôi lên: “Có vẻ em xem nhãn lực của tôi rồi đó.” Ánh mắt chuyển sang sâu thẳm: “Tôi nghĩ, bốn tháng trở lại đây, phải chăng tôi bị nữ diễn viên hoá thân thành người khác để đùa cợt mình?”




      “Ồ?” Tôi nghênh đón ánh mắt ta. “ có tổn thất gì ? Ai lại đùa cợt như vậy? Là em sao? Em chẳng qua chỉ hiểu loại vai mà các đại gia muốn em đóng mà thôi. vừa ý vẻ quyến rũ của em, tương tự, vị đại gia kế nhiệm lại thích vẻ trong sáng của em. Chuyện chỉ có thế. Em là nhân tình rất có đạo đức nghề nghiệp.” Lời khai để thoát tội này tôi nghĩ ra từ tám mươi đời rồi. Hơn nữa , trò chơi của tôi cũng đâu có ý xấu hãm hại gì ai.




      “Kế nhiệm? Em vẫn còn đương chức mà nghĩ đến công việc tiếp theo rồi sao? Tôi chỉ định nhận em lại lần này thôi, em biết , nhìn thấy diện mạo này của em, trong sáng kiêm lẳng lơ, chắc hẳn có trái tim kiên định dễ thay đổi, tôi rất có hứng thú khám phá. Em thấy sao? tôi nghe xem?”




      Tôi đẩy tay Lâu Phùng Đường ra: “Vậy sai đường rồi, đầu tư tâm sức vào chỉ giao dịch bằng tiền, sếp Lâu à, cũng nhàn quá rồi đó? Hơn nữa phải chấm dứt rồi sao? Sắp bốn tháng rồi, chán ngấy em, nhưng em chịu hết nổi rồi. Em cần người đàn ông khác... Áaaaaaaaaaa! làm cái gì vậy?” Giọng mỉa mai lạnh lùng của tôi bống biến thành tiếng thét chói tai bất tận.




      Lúc này, Lâu Phùng Đường ỷ sức mạnh bế bổng tôi lên, cười to, : “Vậy sao? Chán ngấy à? Chúng ta thử xem như thế nào?”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      ta bước về phía phòng ngủ của tôi cách chuẩn xác nhầm lẫn!




      Ah! ! là quá đáng!




      “Buông em ra, ai được phép bước chân vào phòng ngủ của em!”




      Lâu Phùng Đường nhướn bên lông mày lên: “Để cho công bằng, em nghĩ rằng thỉnh thoảng để tôi qua đêm ở đây là chủ ý rất hay sao? Trước đây, tôi chưa từng cự tuyệt em ngủ giường của tôi kia mà.”




      Vừa vừa , Lâu Phùng Đường bước vào thế giới hoàn toàn riêng tư của tôi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tôi chỉ có thể vùng vẫy trong hoảng hốt, cảm thấy bản thân mình vô cùng bi thảm. Nơi ta bước vào chỉ là căn phòng của tôi, mà còn là nội tâm mà xưa nay tôi cho phép bất kỳ ai soi mói. Sao ta dám dùng sức mạnh để thâm nhập vào thế giới của tôi kia chứ?




      Lâu Phùng Đường đặt tôi xuống chiếc giường nệm to của tôi ở giữa phòng, rồi ngồi xuống bên mép giường, ánh mắt tập trung vào đống vàng bạc châu báu rơi đầy dưới đất. ta nở nụ cười khêu gợi, cúi người nhặt sợi dây chuyền ngọc trai lên, đong đưa trước mắt tôi.




      “Cũng chỉ có em mới đối xử khinh thường với mấy thứ này như vậy.”




      Tôi biết chứ. Bởi vì những người khác nếu cất trang sức vào hộc tủ khoá chặt lại cũng gửi chúng vào két sắt ngân hàng, ai ném bừa bãi dưới đất như vứt đồ chơi của trẻ con như thế.




      Ném sợi dây chuyền lên bàn trang điểm, Lâu Phùng Đường quay lại đè xuống hôn tôi.




      Tôi đẩy ta ra: “Giờ em có tâm trạng làm chuyện này, với lại được làm bẩn giường của em.”




      ta ngừng hôn, nhưng vẫn buông tôi ra, như thể hiểu , : “Đó là cảm nhận của em về tình dục sao?”




      Nhưng tôi chẳng có lấy cơ hội để trả lời, Lâu Phùng Đường nhanh chóng cướp đoạt đôi môi của tôi. Từ trước đến nay, với tôi, ta chưa bao giờ cuồng nhiệt như thế. ta cố ý làm như vậy, chỉ là vì sao ta phải làm thế? Chẳng lẽ chỉ vì khiêu khích tôi, nhưng ta làm thế chẳng phải cũng đồng thời “mở ngõ” chính mình hay sao?




      ta có thực biết bản thân mình làm gì vậy?




      Linh cảm về điều chẳng lành như đám mây đen bao phủ bầu trời của tôi. Theo nhịp điệu lên xuống của cảm xúc mãnh liệt, tôi bị đẩy vào chốn mịt mù của vũ trụ...




      Cái kết cục này... nên làm thế nào để đặt dấu chấm hết đây?




      ***




      chơi nữa, tôi chơi nữa!




      Trước ánh mắt trợn tròn kinh ngạc của Ứng Khoan Hoài, tôi - tay xách túi hành lý gọn - bước vào chiếm lấy căn nhà xíu của . Thở hơi sâu, tôi ngồi thẫn thờ chiếc ghế trong phòng khách như cái lỗ mũi ấy.




      “Hello.” Tôi ỉu xìu vẫy vẫy tay chào .




      “Rốt cuộc em làm gì vậy?” chỉ vào túi xách của tôi, lại hỏi: “ phải em muốn đến sống chen chúc ở đây với mấy ngày đó chứ?”




      “Mau mau giúp em hoàn tất thủ tục xuất ngoại, nước nào cũng được. Em chơi nữa đâu.”




      Haiz! ra, tôi chạy trối chết phải vì vụ scandal mà Nhậm Dĩnh tôi gây ra, mà là vì cảm thấy có lỗi với ông bà tổ tiên nhà họ Nhậm chúng tôi!




      “Nhậm Dĩnh, em sao vậy?” Khoan Hoài ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn tôi đầy nghi hoặc.




      Lúc này tôi mới để ý thấy gương mặt có vẻ tiều tụy.




      sao vậy? Sao trở nên xấu xí thế này?”




      lắc đầu nguầy nguậy, đại khái cho rằng tôi cố ý lảng sang chuyện khác.




      hỏi trước. Trả lời .”




      Giọng điệu kiên trì thế, thôi được rồi.




      sao cả, chẳng qua muốn tiếp tục chơi với Lâu Phùng Đường nữa, cách đơn giản là bỏ trốn biệt tăm biệt tích.”




      Khoan Hoài lại hỏi: “Sợ rồi à? Gặp trúng thú dữ hả? ta điên cuồng quấn lấy em sao? Nếu nhớ lầm lần trước mình chuyện, em hai người thoả thuận chia tay mà.”




      Tôi giơ cả hai tay lên: “Đúng đúng! Sau khi ta Hồng Kông về, tình huống hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát. Những cử chỉ quái lạ của ta khiến em thể đề phòng việcanh ta có thể toan tính đến chuyện để mắt tới em cả đời. Ôi trời ơi! Đúng là sỉ nhục đối với danh tiếng đại thiếu gia ăn chơi trác táng của ta!”




      Ứng Khoan Hoài mỉm cười, hề mảy may đồng cảm với tôi, nhưng ánh mắt nhìn tôi khiến tôi cảm thấy thoải mái. lúc sau, : “Hai người thành đôi cũng tốt. Công tử phong lưu và tiểu thư phóng khoáng, ai có ý định trói buộc ai, cả hai đều khiếp sợ bị người khác phái trói buộc tay chân. Bạn tình kiểu này có thể là xứng đôi vừa lứa.”




      Qua giọng đầy đơn của , tôi nhận ra chút manh mối: “Mẹ em với rồi à?” Nếu , sao có thể sa sút tinh thần đến thế này.




      gật đầu, thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ.




      “Vậy buông tay chứ?” Tôi lại hỏi.




      Lần này lắc đầu.




      “Đến khi nào trái tim đập loạn nhịp vì người khác, buông tay. Còn bây giờ hề có ý định thay đổi. Dù sao được phụ nữ như đó là vinh hạnh của . Nhậm Dĩnh, hai mẹ con em rất giống nhau.”




      Tôi nghe vậy liền dựa vào người , tay choàng qua vai : “Vậy hai chúng ta hợp thành đôi có được ?”




      “Đừng trốn tránh! Trước tiên, em hãy làm mọi chuyện với ta rồi hãy tiếp! Đến lúc đó suy nghĩ.”




      Hơ! Đồ tự phụ! , tôi cũng chẳng có tâm trạng mà tiếp tục cặp bồ kiểu Mỹ như thế này nữa. Chắc tôi cần phải tĩnh dưỡng khoảng năm rưỡi rồi mới tính tiếp. Mới vụ đầu tiên mà kích thích quá mức, làm tôi sợ phát khiếp.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Thôi kệ nó , dù gì chậm nhất là đầu tháng sau em chắc chắn ra nước ngoài. giúp em chút .” xong, tôi đem hành lý của mình thẳng vào buồng ngủ của ông Ứng Khoan Hoài.




      “Này này! Em quá đáng lắm rồi đó.”




      “Để thuận tiện cho việc vẽ tranh, sư huynh hãy ngủ sofa trong phòng vẽ nhé!” Tôi rút lấy tấm chăn giường nhét vào tay Khoan Hoài, đóng sập cửa lại trước khuôn mặt cam tâm tình nguyện chút nào của ; còn mình đối diện với căn phòng thở dài não nuột.




      Haiz! Tôi là đứa trẻ lang thang nhà.




      Tuyệt đối phải là tôi chuyện bé xé ra to, mà là căn cứ vào trực giác cũng như hiểu biết của tôi đối với đại thiếu gia nhà họ Lâu, tôi tin rằng ta chịu để yên! Nhất là khi ta bất ngờ qua đêm ở nhà tôi, chiếm dụng nửa cái giường của tôi, ngủ mạch tới sáng. Ai cũng biết đại thiếu gia nhà họ Lâu qua đêm ở nhà phụ nữ, và từ trước đến nay sau khi ân ái xong đều đứng dậy bỏ . Trước đây, tôi ngủ ở căn hộ của ta cũng chưa từng bao giờ nằm chung giường, bởi vì ta là thằng cha quái gở. Nếu như tôi chiếm mất giường của ta, ta dậy làm việc hoặc đọc sách. Nhưng phần lớn thời gian tôi đều ở lại, thỉnh thoảng muốn ở lại bị ta khéo đuổi về.




      Coi đó! ta là người vô tình đến cỡ nào. Giải quyết nhu cầu sinh lý của mình xong là thôi, bao giờ có chuyện vuốt ve dịu dàng gì đâu. bên dưới lớp da mặt phong lưu phóng đãng, Lâu Phùng Đường sở hữu tính cách lạnh lùng tự chủ.




      Cho nên vừa sáng ra, sau khi tiễn ta ra về, tôi lập tức thu dọn vài món đồ có giá trị, bỏ nhà chạy lấy người tới xin nương nhờ Ứng Khoan Hoài. phải tôi chẳng còn nơi nào khác để , mà là tôi tính toán hết rồi. Giả sử, chẳng may bị Lâu Phùng Đường bắt gặp, tôi có thể lôi Ứng Khoan Hoài ra làm bia đỡ đạn. Lâu Phùng Đường thích dùng chung đàn bà với kẻ khác, điều này tôi quá . Như thế mới có thể kết thúc mọi chuyện. Cho ta thấy tình mới của tôi là đủ để ta buông tay.




      Vứt túi hành lý lên giường, tôi nhào cả người lên, nằm sấp giường, nào ngờ phía dưới tai trái có cái gì vương vướng. Tôi đưa tay lên sờ thử, giật mình, vội vàng ngồi dậy chạy ra trước gương, soi vào thấy biết từ lúc nào mỗi bên tai tôi đeo chiếc bông tai ngọc trai.




      ta đeo vào cho tôi lúc tôi ngủ sao? Vì sao từ sáng tới giờ tôi lại phát ra?




      ta làm vậy là có ý gì? Trong lòng bỗng cảm thấy bất an.




      Có lẽ lần này tôi thực sắp bị báo ứng rồi.




      Lâu Phùng Đường xưa nay luôn là người thông minh. ta có chơi bời kiểu gì cũng để bản thân dính líu tới chuyện hôn nhân, trừ phi để đạt được lợi ích khổng lồ nào đó. Tuy nhiên, dựa vào tầm cỡ của nhà họ Lâu tại, ta hoàn toàn cần đem hôn nhân của mình ra đổi chác. Cho nên, từ trước đến nay ta vẫn vui vẻ với cuộc sống độc thân. Nghe ba mẹ ta chỉ cầu con trai mình vững vàng nghiệp, còn những chuyện khác hoàn toàn can thiệp. Đúng là bậc cha mẹ của thời đại mới.




      Như vậy, nếu Lâu Phùng Đường vẫn muốn tiếp tục dây dưa với tôi, phải chăng ta toan tính điều gì? Chơi chán chê rồi, sao ta còn chưa chịu tìm em tươi mát mới lạ nào khác mà chơi tiếp chứ.




      Suy đoán đủ kiểu, vấn đề chỉ quy về đáp án duy nhất. Đó là đáp án mà tôi tuyệt đối bao giờ dám kết luận.




      có khả năng! Đối với cả tôi lẫn ta đều .




      Nếu như “tình xuất giữa tôi và Lâu Phùng Đường, quả đúng là báng bổ. Đối với loại người chỉ biết đến vật chất, hiểu nổi cái thứ hão huyền có tên gọi là “chân tình” như chúng tôi mà , tình chẳng qua chỉ là cụm từ dùng để trào lộng mà thôi.




      Cho nên, có khả năng.




      “Nhậm Dĩnh, chúng ta ăn tối thôi! mời em bữa thịnh soạn.” Ứng Khoan Hoài cất giọng gọi to ngoài cửa phòng.




      Tôi thu dọn mớ tâm tình lộn xộn lại, trả lời: “Ra ngay đây, ba mươi giây.”




      Nhìn vào gương lần nữa, tôi dứt khoát tháo đôi bông tai ngọc trai xuống, vứt bừa lên giường, xoay người sải bước ra khỏi phòng, mái tóc xõa sau lưng vẽ lên vòng cung lãnh đạm vô tình.




      ***




      đêm, tôi và Ứng Khoan Hoài cùng lên tầng thượng của toà nhà, mang theo tá bia cùng túi mồi to, với ý định “ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu uống say sưa” trận. Nhưng sau đó, chúng tôi mới phát hàm lượng cồn trong bia quá thấp, căn bản thể say chết người, cùng lắm chỉ làm cho hai đứa tửu lượng thấp bọn tôi hơi chuếnh choáng chút mà thôi; vậy, ngẩng đầu cũng chả thấy được trăng sáng. Hôm nay mới mùng năm lịch, ngay cả mặt trăng nằm đâu bọn tôi còn tìm chẳng ra nữa là. Bầu khí ở Đài Bắc bị ô nhiễm trầm trọng, có lẽ còn trầm trọng hơn nhiều so với sức tưởng tượng của chúng tôi. Nếu tại sao đầu chúng tôi lại có đám mây đen to tướng che phủ thế kia, khiến ngắm được trăng sáng.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Xưa nay, người ta mượn rượu giải sầu đều luôn tìm lấy cái cớ. Ứng Khoan Hoài là vì người phụ nữ ấy được, thổ lộ rồi mà tấm lòng thành được đón nhận. Còn tôi sao? Haiz... tại sao con người ta thể uống rượu chỉ bởi vì muốn say, mà cứ nhất định phải tìm chuyện thất ý đến làm “bạn nhậu” với mình kia chứ?




      Nếu như vậy, thôi được, tôi than khóc vì thể hoàn thành trò chơi của mình, cười nhạo cuộc tháo chạy cuống cuồng của mình. Sau đó, bởi vì có can đảm tưởng tượng đến vẻ mặt của Lâu Phùng Đường mà cố chuốc say mình.




      “Nhậm Dĩnh, em nhìn xem, có gì tốt?”




      Ứng Khoan Hoài hai mắt đỏ ngầu biết có phải do cồn hay , nhưng câu hỏi thốt ra lại rất tỉnh táo.




      Tôi bất chấp nguy hiểm nhoài người, tì eo lên lan can sân thượng, hai tay đong đưa trong trung, đầu và chân lúc lắc y như hai đầu đĩa cân thiên bình, trông chẳng khác nào cái bập bênh.




      “Thế ông có cái gì tốt?”




      Khoan Hoài trượt xuống ngồi bệt dưới đất, lưng tựa vào lan can, chán nản ủ rũ : “ có chút danh tiếng, có thể kiếm được rất nhiều tiền, và cuối cùng là chung thuỷ với người phụ nữ, thay lòng đổi dạ. có khả năng mua nhà, mua xe, biết thương gia đình. Chẳng phải đàn ông tử tế thường được quảng cáo như thế sao?”




      “Đàn ông tử tế nên sánh duyên với phụ nữ đàng hoàng! thể kết đôi với đàn bà hư hỏng. Đàn bà hư hỏng là để phối với mấy tên công tử lăng nhăng.” Tôi đung đưa đến choáng váng mặt mày, đành phải thu tay rụt đầu lại, ngồi xuống cạnh Khoan Hoài, tiếp tục : “ đó, chẳng qua là tìm nhầm đối tượng thôi.” Giống cái tên Phương Thận Triết tôi lúc trước, thực tài nào hiểu nổi.




      Khoan Hoài cười khẽ hai tiếng, vùi mặt vào hai lòng bàn tay. Chẳng biết trong tiếng cười đó có pha lẫn chút nghẹn ngào nào .




      Tôi vòng tay khoát qua vai , ngẩng đầu nhìn bầu trời đen ngòm.




      “Nếu như khóc, em có cười ?” Giọng thiểu não.




      Tôi cười hỏi: “ cũng để ý chuyện bị em cười sao?”




      ngại!” ngẩng đầu, mặt hướng lên trời.




      Tôi thấy nước mắt chảy dọc theo gò má.




      Người làm nghệ thuật được cái hay ở chỗ này. Bất kỳ lúc nào họ cũng có thể bày tỏ tình cảm của mình, ánh mắt của người đời đối với họ chẳng nghĩa lý gì cả.




      “Nhậm Dĩnh à, phụ nữ tốt chưa chắc là người cần. Nhưng ràng có những phẩm chất của thằng đàn ông xấu.”




      “Đúng đó, mà xấu gì nổi, vừa chán ghét cái cảm giác nhục dục, lại ưa bồ bịch lăng nhăng. Thứ cần chính là phương diện tinh thần. cách khác, nếu như mẹ em mà đột nhiên đối xử với nhiệt tình phóng đãng hệt như nàng Carmen[1], bảo đảm co giò chạy trối chết.”




      [1] Nhân vật nữ chính trong tác phẩm cùng tên, biểu tượng của kiểu phụ nữ gợi cảm, bốc lửa, dễ dãi trong tình .




      biết, chưa từng nghĩ tới. Chính khí chất và phong thái của mê hoặc , chứ phải cơ thể hay nhiệt tình.”




      Tôi vỗ về : “Cho nên chiếm được đối với mới là hạnh phúc. Mau mau xuống dưới tầng sáng tác thôi, đem nỗi bi thương hoá thành nghệ thuật, vậy mới uổng phí tài hoa và nỗi đau của .” Đề nghị này vô cùng thực tế. Loại phụ nữ hư hỏng như chúng tôi vốn biết cái gì gọi là an ủi, lại càng thể vì đối tượng thầm mến là mẹ tôi mà cho rằng tôi có nghĩa vụ phải khuyên giải . Dù gì đó cũng là chuyện riêng của , có an ủi cũng vô dụng.




      Tôi đứng dây, ra phía cầu thang.




      “Em buồn ngủ rồi hả?” Khoan Hoài hỏi.




      Tôi vẫy vẫy tay: “Đừng quên ngày kia em sang quốc. Em phải chuẩn bị gói ghém hành lý, kiểm tra những thứ cần thiết để ngày mai còn kịp mua.”




      “Ờ, vậy ngủ ngon.”




      Bầu trời đêm u ám thích hợp cho những kẻ bị tổn thương rà soát lại lòng mình; còn tôi ... cần thiết. có tim gan phèo phổi” như tôi đời nào có chuyện đau lòng chứ.




      Xuống tới căn hộ của Ứng Khoan Hoài, đột nhiên tôi lại muốn bước vào. Tôi đưa xâu chìa khoá trong tay lên nhìn. Trong bảy, tám chiếc chìa này, duy nhất chỉ có chìa màu vàng nạm đá mắt mèo chính là chìa khoá của nơi mà tôi năm ngày nay chưa từng trở về.




      Mò thấy trong túi quần jean có mấy tờ tiền mặt, tôi chút do dự chạy xuống dưới tầng. mười hai rưỡi khuya rồi, tôi tranh thủ trở về chào từ biệt căn nhà của mình tiếng!




      Nếu như tôi từng sợ bị quấy rầy mà bỏ nhà trốn , tôi tin rằng đến hôm nay tất cả mọi chuyện nên chấm dứt rồi! còn Lâu Phùng Đường, cũng còn những người khác. Cuộc đời tôi bước sang giai đoạn mới, tất cả làm lại từ đầu.




      Ít ra là bản thân tôi nghĩ như vậy.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :