1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Yêu em không cần quá cuồng si - Tịch Quyên (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi ném cho trai nụ hôn gió, nhưng thực ra là làm mặt xấu. Kệ xác chứ! Điều khiến tôi kinh ngạc chính là bên hông đột nhiên bị siết chặt, tôi quay đầu lại nhìn thấy gương mặt giận dữ của Lâu Phùng Đường. Chuyện gì nữa đây?




      “Đối với người tình cũ có cần phải nhiệt tình như thế ?”




      trở mặt với bất kỳ người tình nào là nguyên tắc của em.” Bước vào sàn nhảy, tôi khoát hai tay lên vai ta, dưới ánh đèn mờ ảo chúng tôi thấy được mắt của nhau.




      “Trong khoảng thời gian này, tôi tuyệt đối mong muốn cùng chia sẻ cơ thể xinh đẹp của em với bất kỳ thằng đàn ông nào.” Hai tay của ta siết chặt quanh eo tôi.




      Cả người tôi dán sát vào cơ thể Lâu Phùng Đường, hơi thở hỗn loạn vì nhiệt độ nóng rực tỏa ra từ người ta.




      “Trước giờ em luôn là người có đạo đức nghề nghiệp mà, yên tâm .”




      “Có lúc em thực khiến người ta bị mê hoặc.” ta hạ giọng thào bên tai tôi.




      Trái tim tôi thắt lại, tôi vội vàng nở nụ cười gượng gạo.




      sao? Vậy phải em lâu chút, đừng cho em ra rìa quá sớm đó nha! biết có bao nhiêu chầu chực chờ tiếp quản vị trí của em đâu! đáng ghét! Em cho bọn họ được như ý.”




      Vòng tay ta nới lỏng, tôi cũng thầm thở phào nhõm.




      “Em nghĩ mình câu dính con cá bự là tôi rồi sao?” Giọng ta đầy mỉa mai.




      “Đương nhiên là câu được rồi. Cả đời ăn mặc phải lo, lại còn có thể đem tiền chà đạp kẻ khác, sảng khoái!”




      “Rất thẳng thắn.” ta cười, cúi đầu hôn lên vành tai tôi, liên tục khiêu khích tôi.




      “Bởi vì em hiểu rất giá trị của mình.”




      Hai tay tôi trượt dọc theo cơ thể rắn chắc của ta, cuối cùng vòng quanh eo ta. Tôi luôn rất thích cơ thể của Lâu Phùng Đường, cơ thể ngon lành hiếm thấy trong số những chàng trai gầy còm thời nay, rắn rỏi khỏe mạnh, giúp y phục căng ra đầy đặn và thẳng thớm, khi ôm mang lại cảm giác vô cùng an toàn.




      Ánh đèn mờ ảo giờ lại được bật sáng rực, đĩa nhạc chuẩn bị chuyển sang vũ khúc khác. Những người khiêu vũ đều tự động tách ra khoảng cách an toàn, ôm nhau suồng sã như vừa nãy nữa. Thế nhưng, tôi vẫn nhúc nhích, Lâu Phùng Đường cũng nhúc nhích. Tôi chợt nghĩ, có lẽ ta cố tình thân mật với tôi là để biểu diễn cho người khác xem.




      Tuy dám nhận mình hiểu con người Lâu Phùng Đường, nhưng tôi phần nào biết được mỗi khi ta biểu vài cử chỉ đặc biệt khác thường chắc chắn ta nhắm đến mục đích nào đó, đôi khi mục đích chỉ có .




      Cho nên tôi bắt đầu tìm kiếm mục tiêu của sếp Lâu.




      Nhìn qua vai ta, đầu tiên tôi thấy được vẻ mặt đau khổ của đứng bên cạnh Lâu Phùng Hân – quý Thang Thục Tịnh. Tốt! Vậy là xác nhận được mục đích thứ nhất. Có lẽ Lâu Phùng Đường hoàn toàn khoái dâu được chỉ định kia, cho nên muốn lợi dụng tôi để giải quyết. Tiếp tục, tôi nhìn thấy đôi mắt đau khổ thứ hai. Đó là rất xinh đẹp, trông quen quen…À! Nhớ ra rồi, danh hoa Lâm Lộ Linh ba tháng trước rời khỏi vị trí thư ký của sếp Lâu. tại hình như làm thư ký cho công ty khác. Vì sao ta cứ nhìn chòng chọc vào chúng tôi vậy kìa?




      Chắc phải là người từng dính dáng tình ái với Lâu Phùng Đường. Bởi vì trong công ty chúng tôi, ai là bạn của sếp Lâu đều được công khai hoàn toàn, tòa nhà hai mươi tầng từ xuống dưới ai cũng biết.




      kia từng qua tay chưa?” Tôi hất cằm về phía nàng, dùng ánh mắt chất vấn Lâu Phùng Đường.




      đưa mắt nhìn sang, bật cười, quay đầu lại nhìn tôi: “Trước em, tôi từng chọn ấy làm thư ký, nhưng ta lại rủa xả vào mặt tôi ra vẻ thanh cao trong sạch, hôm sau lập tức từ chức luôn.”




      Nụ cười nhếch môi của ta luôn mang theo lãnh đạm và vô tình.




      ấy phải?” Chỉ liếc mắt là tôi nhìn ra ngay.




      ta cười phá lên, đột ngột lại ôm tôi chặt: “Vậy em có tôi ?”




      Tôi trả lời rất khoa trương nhưng chẳng hề có chút thành ý nào: “ chứ! Em bạch mã hoàng tử của em muốn chết! Nếu sao có thể diễn trò cùng biết xấu hổ như thế này?”




      “Em đúng là bé lõi đời đáng .” ta hôn phớt lên môi tôi cái.




      “Muốn tình của chi bằng muốn tiền của còn thực tế hơn.” hiểu sao, lúc này tôi đặc biệt có hứng thú diễn trò thân mật với ta.




      Phụ nữ muốn dành được tình của Lâu Phùng Đường dù có thanh cao chút cũng có gì đáng trách, thế nhưng tôi thể đồng tình với hành động của Lâm Lộ Linh. Nếu ngay từ đầu ta kiên quyết phản kháng, sau khi chuyện xảy ra còn đeo bộ mặt quyến luyến ấy lên làm gì. Lâu Phùng Đường chỉ hứng thú với thể xác của ta, ta thẳng thừng cự tuyệt, nên ta cũng miễn cưỡng. Tính cách bất khuất của con chẳng thể gợi lên chút hứng thú nào với Lâu Phùng Đường, bởi vì ta bao giờ dây vào những tìm kiếm tình của ta. Ấy vậy mà người thể buông tay lại chính là kia.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Người bình thường chẳng phải đều rất thích những trẻ ngoan cường hay sao, vì sao cho ấy thêm cơ hội?”




      “Dỗ dành loại con này mệt lắm! Thiếu ta cũng đâu có chết.”




      Cho nên mới , đánh giá bản thân quá cao quả là việc làm thất sách. phải tên công tử ăn chơi nào cũng đối xử đặc biệt với những kiêu kỳ. Nếu muốn có ta, chỉ cần chọn cách hưởng thụ thể xác ta, cùng nhau vui vẻ là đủ rồi. Đừng quá tham lam, bởi vì hai người nhau đến cuồng dại cũng chưa chắc là chuyện tốt. Ý nghĩa bên nhau trọn đời thực ra nếu phân tích tỉ mỉ cũng là kiểu gông xiềng kìm kẹp, đáng sợ vô cùng.




      Xoay vòng trong lòng sếp Lâu, tôi lại bắt gặp ánh mắt của phụ nữ khác. Người này tuổi tác hơi lớn, vô cùng quyến rũ, mỗi cử chỉ bước đều tao nhã, kiều diễm cực kỳ. thể chị ta đẹp xuất sắc, nhưng lại rất lộng lẫy, rất hấp dẫn! Wow! Quả là đạo hạnh cao thâm, đáng để tôi học tập.




      “Người kia là ai vậy? Ánh mắt lườm em chắc phải lạnh dưới độ.” Tôi thân mật dựa sát vào người Lâu Phùng Đường, tỏ vẻ thị uy.




      “Đó là Thi Lam Nhi, bà chủ của Hoa Thi Tinh Phẩm.”




      “Cũng là trong các người tình của chứ?” Tôi hỏi. Hoa Thi là trung tâm thương mại nổi tiếng của giới thượng lưu Đài Bắc hai năm trở lại đây, làm ăn rất phát đạt, là nơi mua sắm thích của các thượng lưu, cũng là nơi chuyên tuyển chọn các loại quần áo trang sức theo mùa từ nước ngoài về cho các người đẹp nổi tiếng. Thế mà tôi lại biết ra bà chủ của Hoa Thi lại trẻ trung và xinh đẹp như thế, lại còn có quen biết với Lâu Phùng Đường.




      ta lại cúi đầu hôn tôi: “Hai tháng trở lại đây phải. Em là người biết nhất, phải sao? “




      “Đồ vô lương tâm, có mới nới cũ. Bây giờ tình cũ tìm đến nơi rồi, xem xử lý thế nào.” Tôi cười khúc khích kéo ngón tay ta lên miệng cắn cái. Trong khoảnh khắc, trong đầu tôi đột nhiên xuất ý nghĩ kỳ lạ. biết trong số các có mặt ở đây, bao nhiêu may mắn từng có cuộc tình với sếp tôi? Và ta làm thế nào để “say goodbye” với từng ấy ?




      thể hỏi thẳng được, tôi chỉ có thể đợi đến ngày ta đối xử với tôi như vậy mới có thể biết .




      “Phụ nữ mà bám dai như đỉa là loại thể nổi!” Giọng ta khó chịu, nhằm vào người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ kia.




      Điệu nhảy đúng lúc kết thúc, tôi buông sếp ra, lui bước, khom người lịch : “Để trở thành đáng , thần thiếp quấn lấy chàng! Lát nữa gặp lại.” Tôi định tạo cơ hội cho ta đến chào hỏi Thi Lam Nhi.




      Ai dè ta đưa tay kéo tôi vào lòng: “Đừng tìm nữa. Người tình cũ của em từ lâu rồi.”




      Tôi giật mình cười lớn: “Em tìm ấy làm gì? Em chỉ định trang điểm lại chút. Ngoan, chờ em.”




      Tôi nghĩ, người đàn ông này cũng là duy ngã độc tôn. Trong khi bản thân trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người ở đây, ta lại ngang nhiên cho phép tôi để ý tới người khác dù chỉ chút. Tuy tôi phải là người quan trọng của Lâu Phùng Đường, nhưng chỉ cần tại tôi là người đàn bà của ta nhất định chỉ được chú ý đến mình ta, chỉ được phép xoay quanh đối tượng trọng tâm là ta mà thôi. Đây chính là tính cách thường thấy của đám cậu ấm chiêu, tôi nhất định phải nhớ cho kỹ.




      Bước vào toilet nữ, tôi mở ví da, dặm thêm lớp phấn lên mặt. Với thân phận thư ký kiêm tình nhân này, đôi khi tôi cũng thực nghĩ đến chuyện bỏ của chạy lấy người. phải do cách cư xử của Lâu Phùng Đường tốt, mà là tôi nghĩ rằng mình hiểu về ta đủ nhiều, nhiều đến mức biết cả điều ta sợ hãi. Tiếp tục chơi đùa với ta phải là kế sách lâu dài, tôi nghĩ mình có thể tỏ ra tham lam hơn để ta nhanh nhanh đuổi tôi xuống sân khấu sớm chút. Làm sao mà tính cách sắc sảo đặc biệt như thế lại có thể tồn tại bên trong gã đàn ông ăn chơi bạt mạng như ta nhỉ? Ở trước mặt ta, tôi thực dám lơ là lấy giây.




      Cửa toilet lại bị đẩy ra, bước vào. Tôi biết trong bữa tiệc này người chú ý đến hai bọn tôi nhất chính là ba kia, nhất định người đến bắt chuyện với tôi, cho nên tôi mới vào đây.




      Người vào là Lâm Lộ Linh. nàng nhìn tôi trừng trừng bằng ánh mắt khinh bỉ: “ đúng là nỗi nhục của phụ nữ! Chấp nhận vì tiền mà trở thành đồ chơi của đàn ông!”




      “Còn thấy có lỗi với trái tim mình sao? ràng là khao khát sếp Lâu, nhưng lại làm ra vẻ thánh nữ, đợi ấy đến ba quỳ chín lạy chắc? cho là mấy chàng công tử ăn chơi lại chịu thiệt hạ mình như vậy hay sao?” Tôi trả lời bằng chất giọng chanh chua đanh đá, cũng vừa đủ có thể đâm nhát vào trái tim ngập tràn tiếc nuối của ta.




      “Ít ra tôi hèn mạt! Tôi ngưỡng mộ ấy nhưng vẫn giữ được tôn nghiêm của mình, nếu hôm nay làm gì có chỗ cho lên mặt!”




      Tôi nhét hộp phấn trở lại xắc tay, cười khẩy: “Tốt thôi. Nếu như bảo vệ tôn nghiêm của mình bình an vô rồi, vậy còn có điều gì hài lòng? tuyệt là trò chơi lại diễn biến dựa phương thức ngây thơ trong sáng của . chàng công tử phong lưu kia chẳng hề si mê đắm đuối vẻ kiêu kỳ của , cố sức thay đổi bản chất để mà theo đuổi . ta vẫn phóng đãng y như cũ. Vậy nên cám ơn ông trời cho giữ được trong trắng và lòng tự tôn của mình, hà cớ gì phải dùng bộ mặt ghen ghét căm thù mà nhìn tôi như thế?”




      …” Vẻ mặt Lâm Lộ Linh đầy tổn thương, loạng choạng bỏ chạy vội ra ngoài.




      Đáng thương! Bị tôi đâm trúng chỗ đau rồi.




      Quan niệm của ta có gì sai. Suy nghĩ ngây thơ tuy có hơi ngông nghênh nhưng cũng rất đúng đắn. Nhưng đáng tiếc chàng bạch mã mà ta nhắm trúng lại say mê ta, cũng rảnh mà hao tổn tâm tư chinh phục ta. Còn những hành vi của tôi liên quan gì đến đạo đức hết, chẳng qua tôi chỉ trung thành với bản thân mình mà thôi.




      Nếu nghĩ tới chuyện theo đuổi tình , vậy giữa đàn ông và đàn bà đơn giản chỉ dùng tiền bạc và tình dục để trói buộc. Như thế đâm ra lại dễ dàng và vui vẻ hơn nhiều.




      Đây là cách sống của tôi.




      Còn đối với tình , cám ơn, tôi cần.




      Cuộc đời dài đằng đẵng, tôi muốn lãng phí cho thứ tên là Tình . đương cuồng dại thực chất là sai lầm. Vì nó, đàn bà có thể bị hủy hoại chỉ trong phút chốc. Sao cứ phải ngu ngốc như vậy? Thực ra, tình chẳng qua cũng chỉ là loại cảm giác trong thất tình lục dục của loài người, được người ta ca tụng quá lời mà thôi. Tại sao ai nấy đều xem nó như mạng sống của mình vậy? Nhất định phải chôn vùi cuộc đời mình theo nó mới được sao?




      Tôi lạnh lùng nhìn, lạnh lùng cười! Cười những kẻ lãng phí cuộc đời mình cho tình kia, những kẻ lãng vì cái cảm giác hư ảo đó mà chìm ngập trong những lo toan củi gạo dầu muối của cuộc sống thường nhật, cảm thấy đáng sợ. Cuộc sống như thế có đáng ? Đúng là lãng phí cuộc đời!
      trangtrongnuoc thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 4






      Mấy ngày gần đây Lâu Phùng Đường triệu tập tôi đến qua đêm cùng ta, cho nên cứ đến ngày nghỉ tôi lại theo Ứng Khoan Hoài xem triển lãm tranh. tại, dưới bồi dưỡng nhân tài có tính toán của mẹ, có chút danh tiếng, đơn đặt hàng cũng liên tiếp đổ về. Cho dù nuôi chí trở thành “thợ vẽ”, vẫn cần bổ sung thức ăn tinh thần để kích thích linh cảm của mình.




      Nếu Lâu Phùng Đường còn nhiệt tình với tôi, chi bằng tôi cố ý khiến ta chán ghét mình. Tôi rồi, tôi phải từ từ dọn sẵn đường bước xuống sân khấu. Bạn càng biểu tính cách tham lam vô độ và ý muốn chiếm hữu đối với đàn ông, ta càng tự động rút lui nhanh chóng. Lúc trước, tôi chưa bao giờ gọi điện thoại cho ta, nhưng dạo gần đây những khi gặp mặt cứ mỗi hoặc hai tiếng đồng hồ tôi lại gọi ta lần, rốt cuộc làm cho ta chán ngán đến tận cổ.




      Đúng là có cảm giác thành tựu ! Mọi chuyện diễn biến hoàn toàn theo đúng kịch bản của tôi. Đàn ông dù thông minh lợi hại đến đâu cũng vạch trần được trò bịp của tôi.




      Cho nên tâm trạng tôi rất vui vẻ.




      “Em đó! Có chuyện gì vui mà cười tươi như trẻ con thế.” Ứng Khoan Hoài vừa mua hai cây kem, chúng tôi ngồi thảm cỏ ở phía ngoài phòng triển lãm hưởng thụ ánh nắng chói chang nhưng dịu mát giữa tháng Bảy.




      cần diễn kịch, tôi khôi phục kiểu ăn mặc thường ngày, tô son trát phấn để cho da mặt được tự do hít thở khí, cũng ngược đãi mái tóc dài óng ả của tôi bằng cách tạo kiểu này nọ, chỉ buộc gọn phía sau thành cái đuôi gà. Trang phục là chiếc áo dài tay màu trắng, quần jean ống túm, cộng thêm đôi giày vải đế xẹp, giúp giảm bớt đày ải tuần năm ngày rưỡi buộc phải mang giày cao gót.




      Tôi vừa liếm kem, vừa hỏi: “Ứng Khoan Hoài, từng du học ở , vậy hãy cho em biết thủ tục xin du học nước ngoài có phức tạp ?” Làm bình hoa suốt năm rưỡi nay, tôi diễn mãi cũng mệt mỏi rồi. Mục tiêu sống tiếp theo, trước tiên du học, học thêm về hí kịch. Tôi nghĩ tài năng diễn xuất cao siêu bẩm sinh của tôi sau khi được huấn luyện qua trường lớp, sau này về nước mở nhà hát nho tha hồ mà phát triển.




      Ứng Khoan Hoài nhìn tôi kinh ngạc: “Cãi nhau với người tình rồi à? Muốn du ngoạn xứ người sao?”




      “Làm ơn , ông ! Em chơi trò đó. Em muốn du học chỉ vì đó là mục tiêu trong giai đoạn tiếp theo của em.” Ông già cổ hủ ạ, cho rằng tình thực có thể khiến phụ nữ hy sinh tất cả, nhất cử nhất động đều chịu kìm kẹp của tình chắc.




      “Em muốn đương với chàng kia nữa à?”




      Ứng Khoan Hoài biết ba tháng nay tôi cặp kè với người đàn ông, nên nghĩ rằng tôi ngụp lặn trong bể tình, hạnh phúc đến quên cả trời đất.




      Tôi lắc đầu: “Em biết mối quan hệ là như thế nào, cũng biết cảm giác của tình dục – biểu tượng của tình nghĩ là em vẫn chưa thể nghiệm đủ hay sao?”




      “Nhất định là em vẫn chưa ta, nếu sao có thể những lời vô cảm như vậy.”




      Tôi cười cười, ngẩng đầu nhìn cánh diều chao liệng bầu trời.




      “Ở mức độ nào đó, em có ta; thế nhưng, cái cảm giác đó đến mức phải chết sống lại. Thực ra, đương là việc làm lãng phí thời gian, em rỗi hơi chìm đắm trong đó. Em có con đường riêng cần phải .”




      Ứng Khoan Hoài chăm chú nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu: “Sao em có thể về người đàn ông của mình cách lạnh lùng như vậy? Sau khi trải nghiệm quan hệ thể xác, em vẫn hề thay đổi cách nghĩ trước đây của mình sao?”




      Tôi nghĩ, thông qua tôi, có lẽ Ứng Khoan Hoài cũng nhận ra được quan điểm của mẹ tôi. Cách nghĩ của hai mẹ con tôi thực tế chẳng khác gì nhau.




      ta là người đàn ông của em thế nào? luôn có người đàn ông như vậy xuất , phải ta cũng là người khác. Mắc mớ gì em phải đặc biệt nhớ đến ta, nảy sinh tình cảm với ta? Giống như mẹ em đó, cả cuộc đời chỉ có mình ba em, nhưng bà chưa từng ông, cũng chẳng thèm tranh giành với những người đàn bà khác. Mấy chục năm nay, bà luôn làm những việc mình muốn làm. Chẳng phải chính cũng bị tính cách của mẹ em hấp dẫn hay sao? Bà bận rộn với cuộc sống của riêng mình, cho nên có thời gian để theo đuổi tình . Từ mẹ, em chứng minh được việc “tình phải là thứ thiết yếu.”




      “Đó là bởi vì có ai chân thành cuồng nhiệt! Ba em phá hủy mộng tưởng của đối với đàn ông, khiến đánh mất cơ hội có được tình . ..”




      Tôi cắt ngang cơn quá khích của : “Ok, ok, lỗ tai em còn xài tốt, đừng có hét lớn như vậy.” là, mỗi lần nhắc tới mẹ tôi, liền ngang ngạnh cho rằng ba tôi là kẻ tội đồ đáng chết vạn lần. mãi vẫn thông. Rất khó giải thích cho ấy hiểu rằng chính vì mẹ tôi muốn ai nên mới bán đứt cuộc đời cho ba. Bà chỉ cần có nhiều để giúp bà hoàn thành được mọi ước muốn trong cuộc đời mình.




      Còn tôi tương đối may mắn, bởi vì phàm là bất cứ việc gì cần dùng đến tiền, mẹ đều cố gắng hỗ trợ tôi, để tôi muốn làm gì làm.




      “Cũng trưa rồi, chúng ta ăn cơm thôi! Đừng quên muốn vẽ cho em bức chân dung đó nha.”




      “Khỏa thân được ?” giả vờ ra vẻ háo sắc.




      Tôi mạnh dạn trả lời: “Sao lại được!”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Em đừng có mà phá hủy trong sáng của ! Làm ngẩng đầu lên nổi ở trước mặt mẹ em.” Té ra người từ chối lại là “cậu nhóc” Ứng Khoan Hoài.




      Tôi ôm cánh tay , to: “Em tin chưa từng vẽ khỏa thân này.”




      “Mấy đó đều phải là con của người phụ nữ mà ngưỡng mộ.”




      ngây thơ thiệt!” Quả đúng là loài động vật hiếm có. Nếu như cứ tiếp tục chịu tỉnh ngộ, tôi nghĩ có thể vẫn trong trắng trinh nguyên cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay.




      Vừa vừa đấu võ mồm với mạch tới tiệm cơm, lúc sắp bước vào cửa, tôi chợt nghe có người gọi tên mình từ đằng xa!




      “Dĩnh nhi!”




      Giọng hét rất to, nghe rất quen.




      phải chứ? Rốt cuộc tôi cũng để cho ông Chung Dân Chi tóm được rồi sao?




      Mới nghĩ xong, ông vọt tới trước mặt tôi, chạy vội đến nỗi vừa thở hổn hển vừa ho khùng khục.




      “Cuối cùng cũng tìm được em. gọi điện thoại biết bao nhiêu lần, sao em trả lời vậy?”




      Ngu ngốc, bởi vì tôi muốn trả lời.




      “Ai da! Em quên.”




      “Em… thôi bỏ ! Nể tình hôm nay em ăn mặc rất bình thường, bỏ qua cho em.” tôi quay sang Ứng Khoan Hoài tự giới thiệu: “Tôi là Chung Dân Chi, là Tư của Dĩnh nhi.”




      “Ứng Khoan Hoài.” đưa tay ra bắt.




      Xem ra Dân Chi rất có thiện cảm với Ứng Khoan Hoài. Bắt tay xong, lại hướng ra phía sau lưng ngoắc ngoắc: “Thận Triết, bên này! Em mình ở chỗ này.”




      Hai ông này là em song sinh dính nhau à? Sao lúc nào cũng cùng nhau vậy?




      Phương Thận Triết tới, vừa nhìn thấy mặt tôi lập tức ngẩn ngơ, lúc lâu sau mới mỉm cười: “ biết Dân Chi còn có em khác xinh đẹp thanh tú thế này. Chào em, là Phương Thận Triết.”




      “Thận Triết, mình chỉ có em thôi. Nó chính là con bé lần trước cậu gặp, chính là Nhậm Dĩnh.” Dân Chi lanh chanh xen vào.




      Tôi suýt nổi đóa ngay tại chỗ.




      Phương Thận Triết nhìn tôi thêm lần nữa bằng ánh mắt kinh ngạc khó tin: “Xin lỗi, trí nhớ của tệ quá. ngờ Nhậm Dĩnh khi trang điểm lại xinh đẹp như vậy.”




      Tôi nở nụ cười giả tạo, vội vàng sáp vào người Ứng Khoan Hoài, trả lời: “Đâu có sao, với bạn trai nào phải ăn mặc trang điểm theo sở thích của bạn trai đó. Bạn trai số của em thích em trang điểm đậm; còn số hai này thích em để mặt mộc tự nhiên. Trước giờ em luôn rất biết nghe lời.”




      Cũng may Ứng Khoan Hoài phản ứng nhạy bén, kết hợp vô cùng ăn ý, lập tức ôm lấy tôi, giống như hai kẻ nhau.




      “Cũng trưa rồi, chúng ta cùng ăn cơm nhé!” Dân Chi kiên quyết đề nghị.




      Tôi trao đổi ánh mắt với Ứng Khoan Hoài, cùng bọn họ vào quán ăn cơm trưa. Tại sao tôi cứ cảm thấy ánh mắt của Phương Thận Triết bắn về phía lưng mình như muốn thiêu rụi cả người tôi vậy nhỉ? Hy vọng trực giác của tôi là sai.




      ***




      Nghe dạo gần đây Lâu Phùng Đường chính thức rơi vào bể tình rồi.




      Chủ tịch Lâu sắp xếp cho trong số những con dâu ưng ý của mình vào làm việc tầng mười chín. Nghe này lai lịch cũng vừa, là Hoa kiều, mới tốt nghiệp năm nay, hồn nhiên, xinh đẹp, đáng , ân cần với mọi người, hoàn toàn ra vẻ tự cao, tự đại. Thế là lại có lời đồn bình hoa tôi sắp phải giã từ sân khấu.




      Tôi cũng đàn ông khi rơi vào bể tình có những hành vi hay biểu gì. Bởi vì cho tới tại, những người đàn ông bên cạnh tôi hình như có ai đương bình thường cả. Mấy ngày gần đây, Lâu Phùng Đường thường lên tầng mười chín, cơm tối cũng ăn cùng tôi, ngoại trừ thỉnh thoảng cùng tiếp khách ở bên ngoài mà thôi.




      Tôi tin loại đàn ông như ta có thể vướng vào lưới tình, dù sao ta cũng là kẻ thâm sâu khó dò. Những ngây thơ trong sáng ngoại trừ xinh đẹp ra, căn bản có khả năng hiểu được nội tâm của ta, thể đồng cảm với ta.




      Có điều, nếu như tôi sắp bị cho ra rìa, tôi phải tính toán xem đòi phí thôi việc bao nhiêu mới hợp lý. Gần đây Ứng Khoan Hoài giúp tôi tìm ít tư liệu về du học, tôi tin chắc mình có thể rút lui an toàn.




      người đàn ông khi vướng phải lưới tình còn có thể lên giường với phụ nữ khác hay sao?




      Tôi ngồi dậy, châm điếu xì gà, đưa cho Lâu Phùng Đường.




      Lâu rồi có hành động thân mật với sếp Lâu, nên khi ta gọi tôi đến, tôi thấy hơi kinh ngạc. Trước đó, đành phải vội vàng cáo lỗi với Ứng Khoan Hoài vì vốn dĩ định dẫn tôi dự buổi tọa đàm về du học.




      Kéo tấm ga trải giường mỏng khoác lên thân thể trần trụi, tôi đứng trước cửa sổ, từ tầng hai mươi lăm phóng mắt quan sát cảnh thành phố Đài Bắc. Đêm khuya, mà ở cái thành phố có đêm này đèn đuốc vẫn sáng choang như ban ngày. ra, tôi vô cùng chán ghét ồn ào thái quá, phồn hoa thái quá của chốn thành thị; thế nhưng, yên tĩnh của nông thôn lại khiến tôi cảm thấy tiêu điều.




      Những cơn mưa lất phất xưa nay luôn là nét điểm xuyết thể thiếu của thành phố Đài Bắc. Mà năm nay lượng mưa đặc biệt nhiều. Tôi phà hơi thở, đưa tay vẽ những vòng tròn vô nghĩa giữa lớp hơi nước đọng lại mặt kính.




      “Em về .”




      Im lặng hồi lâu, cuối cùng sếp Lâu cũng lên tiếng.




      Tôi xoay người lại, nhìn ta lúc.




      giữ em sao?”




      ta cười khẩy, trong bóng tối chỉ thấy đốm đỏ lóe sáng của điếu thuốc.




      , nhưng tôi bạc đãi em.”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi mỉm cười đáp lại. Trong bóng tối, ta thấy được vẻ mỉa mai của tôi, chỉ nghĩ rằng tôi vì tiền nên mới mừng rỡ như thế.




      “Đồ xấu xa, muốn điều em sang phòng khác, hay là mời em lên đường luôn?” Tôi ôm đống quần áo ghế bước vào phòng tắm, đợi câu trả lời của ta.




      Khi tôi tắm rủa xong xuôi, thay quần áo ra, Lâu Phùng Đường đứng chờ sẵn ở cửa phòng tắm, tay chống lên khung cửa sau lưng tôi, tay nâng cằm tôi lên, thân để trần. Cơ bắp rắn chắc khiến người ta bắt đầu thấy nhớ nhung rồi. Hôm nào tôi phải bảo Ứng Khoan Hoài cởi áo ra cho tôi nhìn thử, xem có vạm vỡ như cơ thể của Lâu Phùng Đường hay .




      ta uể oải mỉm cười, : “, tạm thời em đâu hết. Công ty dự án lớn cần đàm phán, tôi cần dùng đến năng lực của em. có ai phối hợp với tôi ăn ý được như em.”




      Tôi đưa ngón trỏ vẽ vẽ ngực của ta: “ quan hệ xác thịt nữa ư?”




      ta gật đầu ngay, đủ thấy vẫn còn chút quyến luyến. Nhưng khi ta quyết định phân giới tuyến với tôi, tất nhiên để bản thân tiếp tục dây dưa. Cơ thể đàn bà đâu phải chỉ mình tôi mới có. E là ta cũng nghĩ như vậy, cho nên cuối cùng ta gật đầu.




      “Cho dù còn quan hệ đó, tôi cũng ki bo với em.”




      “Em tin .” Tôi lướt qua ta. Cầm lấy túi xách của mình ghế, rồi mở cửa: “Tạm biệt.” Sau đó, bước ra khỏi căn hộ của ta.




      ta chỉ gật đầu, mỉm cười, ngoài ra còn bất cứ biểu cảm gì.




      Kết thúc chưa? Trò đùa lớn mật lần này chấm dứt chưa?




      Mất ba tháng và mười hai ngày, chính tôi buộc mối quan hệ này kết thúc trước thời hạn. Bởi vì, dạo sau này, tôi học theo những khác liên tục quấy nhiễu Lâu Phùng Đường, ta thể phân ranh giới với tôi.




      Bước vào thang máy, trong gian hẹp này chỉ có mình tôi. Nhìn mình chiếc gương tường than máy, tôi thấy mình vừa thở phào nhõm.




      Tôi biết, bản thân tôi còn đủ sức chống đỡ nữa rồi.




      Nếu kết thúc, người thê thảm là tôi. Mặc dù Lâu Phùng Đường chưa từng giữ lại bất kỳ nào, nhưng mai khi ta phát ra, ở trước mặt ta tôi chỉ là người mang mặt nạ, hậu quả chắc là thú vị lắm! ta để yên cho kẻ đùa bỡn ta, tất nhiên bắt tôi phải trả giá. Haiz, lúc này đây tôi hy vọng ta thực kẻ phóng đãng hết thuốc chữa. Như vậy, tôi vừa chơi vừa nơm nớp lo sợ như thế này. Thế nhưng, cũng giống như ba tôi , nếu như ta đúng là loại đàn ông đó, tôi có chịu tham gia trò chơi với ta hay ?




      đâu. Chơi như vậy có gì thú vị.




      Nhưng những người đàn ông sở hữu cặp mắt quá sắc bén quả rất đáng sợ. Chọc phải loại người này lần là đủ, sau này tôi phải lượng sức mình mới được.




      Cũng may là tôi diễn xuất thành công từ đầu đến cuối.




      Tin rằng thời gian còn lại này có bất kỳ vấn đề gì phát sinh. Cùng lắm là cả công ty loan truyền tin tức tôi bị ruồng rẫy, sau đó có vài người đến châm chọc khiêu khích tôi mà thôi. Chuyện đó có nhằm nhò gì, mọi việc đều diễn ra đúng như tôi mong muốn, đến bao nhiêu tiếp bấy nhiêu, tôi cần phải phiền não làm gì cho mệt.




      ***




      Ôi trời! Có chuyện gì thế này!




      Tôi tròn mắt nhìn chằm chằm bó hoa hồng màu tím nhạt vĩ đại bàn mà choáng váng!




      Hôm nay là ngày tôi bắt đầu sắm vai kẻ bị ruồng rẫy đáng thương! Vì sao lại xuất bó hoa hồng khổng lồ đủ để chôn sống tôi ở đây thế này?




      Tôi rút lấy tấm thiệp gắn ở giữa bó hoa ra xem, suýt tý nữa lệ rơi thành hàng.




      Tặng nàng muôn mặt xinh đẹp nhất thế gian.




      Xin hãy nhận lấy tấm lòng thành của , em nhé?




      Phương Thận Triết kính tặng!




      Tôi xé, xé, xé tấm thiệp tan nát thành những mảnh vụn. Lúc định vứt bó hoa hồng vào thùng rác để tránh tai mắt của thiên hạ cửa phòng làm việc của tôi đột nhiên bật mở, thế là vẻ mặt tôi lập tức thay đổi trăm tám mươi độ, giả vờ như ngây ngất ôm hoa vào lòng.




      Mới sáng sớm đến chỗ tôi trình diện ngờ lại là em đanh đá của nhà họ Lâu và thiên kim tiểu thư của nhà họ Thang. Tôi lại có chỗ nào khiến bọn họ được vui sao? Hay là hai con bé này định trở thành đám người ăn no rỗi việc đầu tiên đến cười nhạo tôi bị thất sủng?




      “Ôi! Đúng là khách quý, biết hai vị đến hàn xá có việc gì hay ?”




      Bị bó hoa khổng lồ hút hồn lúc, em họ Lâu đanh đá mở miệng: “Tôi hỏi chị, có tôi chia tay chị rồi ?”




      Tôi đặt bó hoa tay sang bên, thút thít : “Các em biết rồi, còn đến hỏi chị làm gì?”




      “Vậy là hai em thực động lòng với con Hoa kiều ngu ngốc kia rồi sao?” Câu này của Lâu Phùng Hân là với Thang Thục Tịnh.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :