1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Yêu em không cần quá cuồng si - Tịch Quyên (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi chịu nổi những kẻ si tình, đặc biệt si tình với những người chấp nhận mình. Theo tôi cảm nhận, tình cũng là loại dục vọng mà con người luôn luôn cố gắng thổi phồng. Có thể sống, nhưng tại sao kết cục của cuộc sống đó là phải trói buộc hai con người tự do vào chung với nhau cả đời chứ? Kết thúc cuộc đời ở tuổi hai mươi, ba mươi quá u ám, tôi tuyệt đối chấp nhận.




      Mẹ dịu dàng vuốt ve sau gáy tôi, tôi lại tiếp tục bày tỏ nỗi lòng: “Mẹ à, con nhất định lên giường với ta, nhưng con định để ta chiếm ưu thế. Điều đó khiến ta muốn quay sang nghiên cứu con. Mẹ biết đó, đàn ông đều có phức cảm về trinh tiết, kiểu như ai bóc tem kẻ đó là chúa tể. Con phải làm thế nào để cho ta biết con giữ gìn đêm đầu tiên của mình vì ta, mà ràng là có tình huống nào đó khiến ta trùng hợp trở thành người tới trước?”




      “Vậy hãy tìm chàng trẻ tuổi khỏe mạnh nào đó lên giường trước . Đợi bạn lát nữa tới cũng được lắm, tốt xấu gì vẫn là trai tân, hai đứa tìm hiểu thử xem.” Mẹ nghiêm túc nghĩ cách cho tôi.




      Nếu là trai tân, tôi cam lòng hơn. Vì thế, tôi có gì phải phản đối. Nếu để Lâu Phùng Đường nhìn thấy máu trinh của tôi mới là hỏng bét! Còn trinh cũng chẳng sao, nhưng phải tìm ra đống lý do để giải thích mới mệt. Tôi tội gì phải nhọc công như vậy?




      “Con định chơi với chàng đó bao lâu?”




      Mẹ biết tính tôi đủ kiên nhẫn.




      “Trung bình ba tháng ta đá , nên con cùng lắm cũng chỉ kéo dài khoảng nửa năm. Đến lúc đó con nghỉ việc. Dù sao những thứ đáng chơi ở cái công ty đó cũng chơi hết, ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì. A ha! Sau này con có thể vô cùng đắc ý dẫn con cháu đến đứng trước tòa nhà Lâu thị để khoe khoang chiến tích vĩ đại của mình.” Nếu khi đó đứng đầu Lâu thị là Lâu Phùng Đường lại càng tuyệt vời hơn.




      Mẹ chỉ cảnh báo tôi điều: “Đối với đàn ông trăng hoa con phải phòng ngừa cẩn thận. Mỗi lần quan hệ nhất định phải dùng bao cao su, nếu , tận hưởng khoái lạc mà còn thuận tiện mang bệnh AIDS trở về con có lỗi với mẹ lắm đó, có biết ?”




      Ừ nhỉ! Điểm này tôi lại quên nghĩ tới! Đích thực phải phòng ngừa, ai biết người ta có tiềm thứ dơ bẩn gì hay .




      “A! Hồi xưa mẹ cũng can đảm . thèm dùng bao đúng ?” Nếu làm sao có tôi được?




      Mẹ đẩy mạnh tôi ra, thở dài: “Lần đó bao bị rách. Hại mẹ sau khi mang thai cứ thấp thỏm lo sợ mình bị mắc mấy thứ bệnh lây qua đường sinh dục. Sau khi xác định có việc gì mới cho phép ba con tiếp tục gần gũi mẹ. Mẹ rất sợ chết! Khi đó, rốt cục Chung tiên sinh cũng biết mẹ chỉ tiền của ông ấy, chứ tiếp tục đinh ninh rằng mẹ lòng ông ấy.”




      Thành , tôi cảm nhận được cho dù sau mẹ tôi, ba còn có vợ nữa, nhưng người ba quan tâm hơn hết thảy vẫn là mẹ. Có điều, người mẹ phóng khoáng và đầy lý trí của tôi lại thẳng thừng cự tuyệt. Nếu trong cuộc đời mẹ có người nào bà thể , người đó chính là tôi. Bởi vì tôi là cốt nhục của bà. Năm xưa, nếu chọn bán thể xác để đổi lấy tiền tài, bà trả giá thêm thứ gì khác để bản thân phải chịu lỗ vốn như vậy.




      Ba tôi có hơi tham lam, nên chiếm được cũng là đáng.




      Tiếng chuông điện thoại dưới lầu vang lên, tôi theo mẹ cũng xuống. Còn lại chút thời gian riêng tư, mẹ ôm tôi : “Con à, con nhất định phải sống hạnh phúc. Đường đời có rất nhiều ngã rẽ, mà chúng ta ai cũng chỉ có sinh mệnh, nên bỏ lỡ rất nhiều cơ hội là chuyện đương nhiên. Con chỉ cần chọn đúng con đường mình cần là được rồi.”




      “Con biết.” Tôi đáp. Trái tim bay xuống dưới lầu, muốn xem thử chàng trai tân mà mẹ đề cử kia có xuất sắc hay . Tôi chỉ muốn kiếm thêm vài điều kiện có lợi cho mình trước khi tham gia vào trò chơi tình ái với Lâu Phùng Đường mà thôi.




      Tôi là nữ đấu sĩ sẵn lòng chấp nhận thua cuộc.




      ***




      Ứng Khoan Hoài chính là ứng cử viên sáng giá mẹ tôi lựa chọn. Nhưng đáng tiếc tôi lại lên giường với .




      phải tôi hợp nhãn , cũng chẳng phải hợp nhãn tôi. thực tế, còn vượt xa cái danh hiệu kẻ “vớ vẩn” tới vạn tám ngàn dặm. Xét về góc độ họa sĩ, cũng có thể coi như là người xuất sắc. Cộng với dáng người dong dỏng cao, chưa kể gương mặt tuấn pha chút khí chất giữa lịch lãm và chinh trực, rất hấp dẫn người khác. Thế nhưng, tình nóng bỏng của chỉ dành trọn cho mình mẹ tôi. thầm mẹ tôi cách điên cuồng. Vì vậy, mãi cho đến tận bây giờ, tuy hai mươi tám tuổi nhưng vẫn chưa từng chạm đến người phụ nữ nào. Nên đương nhiên, có chết cũng đụng vào tôi. Có điều chúng tôi rất hợp ý nhau.




      Đúng là ai cả đường ! Sau khi mẹ tôi trở về Đài Trung, Ứng Khoan Hoài vẫn rất quan tâm tôi. Trở thành bạn của , với tôi, cũng chẳng có gì đáng ngại. Dù sao cũng là chàng trai rất hấp dẫn. Lúc này, tôi cần tìm hiểu về cách suy nghĩ của đàn ông từ những người bạn khác phái giống như . Nếu , khi đối mặt vơi trò chơi mới của mình, e rằng chỉ cần vô ý chút, tôi chết rất thảm. Lâu Phùng Đường phải loại người dễ đối phó.




      Hôm nay lúc tan sở, Ứng Khoan Hoài mời tôi đến nhà ăn cơm. Dù sao cũng tiện đường, tôi liền ghé qua.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Sau khi được chiêm ngưỡng các tác phẩm của , tôi cảm thấy hơi tiếc cho . Ứng Khoan Hoài là họa sĩ đầy tài hoa, thế nhưng chỉ vì để phối hợp với kế hoạch của mẹ tôi, lại vẽ những tác phẩm theo sở thích của người khác. Lần trước xem tranh cảu ở biệt thự chỉ cảm nhận được những nét đẹp tinh tế, tì vết, nhưng tràn đầy khí chất của người vẽ. Trong nghệ thuật hội họa truyền thống của Trung Quốc, lối vẽ công bút[1] là tinh xảo, tráng lệ nhất. Nhưng bởi vì rất khó học, nên rất ít người theo, giá tranh thường rất cao. Mẹ tôi nhắm đến thị trường này nên quyết tâm bồi dưỡng Ứng Khoan Hoài thành họa sĩ công bút. Theo tôi biết, tranh công bút bất kể được vẽ suất sắc đến mức nào, cũng chỉ có thể được xem là độc đáo. Bởi vì quá tả thực, quá tỉ mỉ, chú trọng kỹ năng miêu tả, nên những đánh giá dành cho nó ngược lại cao bằng thượng vàng hạ cám các loại tranh trừu tượng, tranh ấn tượng hình thù. ra, giới hội họa cũng khiến dân tình rối rắm với phương pháp ứng dụng mấy cái tiêu chuẩn kia.




      [1] Công bút là lối tả thực, tỉ mỉ công phu trau chuốt từng chi tiết .




      Tranh thủy mặc của Ứng Khoan Hoài có thể mang lại cho người xem cảm giác tìm thấy thanh bình trong độc. Tôi nghĩ, đây chính là cái gọi là cảnh giới của nghệ thuật! Nhưng mẹ tôi lại để ta bộc lộ bản thân ở phương diện này. Vì sao nhỉ? Lần sau gặp mẹ nhất định phải hỏi mới được.




      “Tranh của có phong cách của Tịch Đức Tiến[2].” Tôi đứng trước bức tranh đưa ra nhận xét của mình.




      [2] Tịch Đức Tiến (1923-1981): họa sĩ nổi tiếng của Trung Quốc.




      Ứng Khoan Hoài bưng ra đĩa mì Ý to và âu súp kem hải sản, đặt lên bàn ăn rồi bước đến, mỉm cười :




      “Bức tranh này được vẽ cách đây bốn năm. Khi đó học vẽ thủy mặc, nên chép bức Hải Sơn tương chiếu của Tịch Đức Tiến, sau đó chỉnh sửa thành bức này.” nhìn tôi: “Em cũng có con mắt nghệ thuật đó chứ, vì sao kế thừa nghề họa sĩ của ?”




      “Em rất ghét bị bẩn tay, chỉ muốn ngồi chờ sung rụng thưởng thức thôi.”




      đứng yên chăm chú nhìn tôi hồi lâu.




      Tôi đưa tay ra huơ huơ trước mắt : “Đừng tìm nữa, người em có khí chất của mẹ em đâu, bề ngoài cũng chỉ giống năm phần mà thôi.”




      thở dài, kéo tôi đến bàn ăn, ấn xuống ghế, gắp mì, múc súp cho tôi.




      Tôi đưa hai tay lên chống cằm, ghẹo : “Em đẹp sao?”




      “Khá đẹp.”




      “Có người em đẹp hơn mẹ.”




      gật đầu, giọng pha chút u buồn: “Chắc hẳn ba em rất phong độ.”




      Tôi cười phá lên, ghẹo chàng này quả là dễ dàng. Tôi thể nào tưởng tượng nổi chuyện chàng trai mới hai mươi tám tuổi lại ái mộ phụ nữ bốn mươi tám tuổi. Đúng là mẹ tôi tuy vẫn còn khả ái quyến rũ ở độ tuổi này, nhưng vết tích năm tháng để lại nhiều dấu gương mặt bà chút nể tình. Vì sao vẫn còn có người mắt mù ái mộ bà chứ? Hơn nữa lại ái mộ đến bảy năm trời, là lãng phí thời gian! vậy còn biết chắc được đáp lại nữa chứ.




      “Ăn , hy vọng hợp khẩu vị của em.”




      Tôi nhận lấy bát mì, ăn nhiệt tình. Nhoáng cái ăn sạch, lúc đưa bát cho múc thêm, tôi hỏi: " người đàn ông nếu chỉ thích chơi bời qua đường để giải quyết nhu cầu sinh lý của mình, vậy ta mong muốn tìm như thế nào để chơi?"




      kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm, sau đó dùng ánh mắt sắc bén chỉ riêng những nghệ thuật gia mới có quan sát tôi lúc rồi mới : "Em muốn đùa với lửa?"




      Thành , hôm Chủ nhật lúc mới gặp nhau lần đầu, tôi doạ sợ khiếp vía. Vừa chào hỏi xong tôi liền hỏi có muốn lên giường với tôi, giúp đỡ giải quyết vấn đề phiền não của tôi hay . Sau đó, thà chết cũng nhất quyết cự tuyệt, song cũng rất tò mò lý do vì sao tôi lại làm như vậy. Tôi chỉ rằng cảm thấy chán ngán thân thể trinh nữ của mình mà thôi. Xem ra tối nay muốn nghe câu trả lời chiếu lệ, quyết tâm bằng mọi giá hỏi cho ra lẽ.




      "Thế nào gọi là đùa với lửa chứ? Cuộc đời quá ngắn ngủi lại quý giá như vậy, sao em có thể sống lãng phí trong mơ màng, dốt nát, mãi tuân theo những khuôn phép cũ rích được? Nghệ thuật gia các chẳng phải còn nổi loạn hơn so với người bình thường ư? Sao có thể cho rằng hành vi của em thích hợp?




      "Chỉ cần em hiểu mình làm cái gì, đồng thời thực hưởng thụ niềm vui mà bị trò chơi làm tổn hại." lắc đầu: "Em phải đủ lạnh lùng mới được, nhưng em đâu có thế.”




      Tôi nhướn mày: "Ôi, hiểu em nhanh vậy sao? Em trong suốt đến thế à?" bận tâm chuyện người khác bình luận mình thế nào là phương thức hành xử của tôi. Bởi vậy đối với cách của Ứng khoan Hoài, tôi hơi sức đâu mà biện hộ, chỉ mỉm cười. chàng này quá sẵn lòng quan tâm tới người khác. Hèn chi lúc nào cũng có thể lãng phí mất phần tình cảm của mình.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nhưng thân là người làm nghệ thuật, nên đương nhiên tính cách của phải có xu hướng bướng bỉnh và thận trọng, mới có thể định ra phương hướng và đặc thù riêng cho các sáng tác của mình, cho nên tôi làm hoạ sĩ là vì vậy! Trong cuộc sống, nếu cứ nhất quyết phải định ra phương hướng và tính cách cho mình, chẳng phải vô cùng tẻ nhạt hay sao?




      Tôi vẫn khăng khăng vấn đề vừa mới hỏi: "Trả lời em , để em quyết định.”




      bỏ đũa xuống, ngón tay xoa xoa vào cằm, suy nghĩ hồi lâu.




      " biết người em định chơi cùng có chỗ nào đặc biệt hay . Nhưng nếu ta chỉ là kẻ trăng hoa bình thường, vậy ta hy vọng em xinh đẹp, biết nghe lời, gây phiền toái cho ta; về sau, chỉ cần dùng tiền là giải quyết êm thấm, đòi hỏi tình hay hôn nhân từ ta. Chẳng phải ti vi cũng diễn như thế sao? có mấy đứa bạn cũng làm như vậy. Tụi nó chỉ cưới những dịu dàng trong trắng làm vợ, những bạn tình của tụi nó tốt nhất phải là loại phụ nữ kinh nghiệm đầy mình, quyến rũ nhiệt tình, sống buông thả và dẹp cái gọi là đạo đức sang bên. Tư tưởng của đàn ông rất xấu xa, tốt nhất, em nên hiểu điểm này.”




      Nếu Lâu Phùng Đường có thể xấu xa cho đến cuối cùng, như vậy trò chơi mới thêm phần thú vị! chung, đàn ông vì sợ phiền toái nên thường tách bạch chuyện công chuyện tư. Rất ít người chịu để bạn tình của mình làm chung chỗ trong công ty từ sáng tới chiều, bởi vì có loại áp lực lời luôn hữu khắp mọi nơi. với năng lực của bình hoa có thể phân về phòng ban nào mới được đây? Những bình hoa phiền toái thường hay giận dỗi, hờn mát với ta bất kể lúc nào, phân biệt chuyện công chuyện tư, lại còn có thể dính dáng đến những gã đàn ông bao khác nữa. Do đó, tôi chọn Lâu Phùng Đường. ra, phần cũng vì tò mò tại sao ta có thể nhớ lấy bài học này, ngược lại năm lần bảy lượt sử dụng những thư ký kiêm nhiệm người tình. Nhưng mà ta cũng là kẻ vô tình, khi thư ký còn tuân theo quy tắc trò chơi của mình, ngay lập tức ta cắt đứt hết thảy mọi quan hệ, đưa cho khoản tiền rồi bảo ta biến .




      Về cơ bản, tôi cực kỳ tán thưởng loại đàn ông trăng hoa mà lại vô tình đến cùng kiểu này. Phải đủ lạnh lùng tàn nhẫn trò chơi mới thú vị.




      Cảm giác này có chút giống như chơi trò nhảy Bungee. Chỉ tìm kiếm kích thích trong khoảnh khắc giữa sống và cái chết.




      Hừm, vậy mình bắt đầu như thế nào nhỉ?




      Tôi được điều động lên tầng mười sáu mới được ba ngày, mà ba ngày này lại đúng lúc Lâu Phùng Đường nước ngoài công tác. Tôi nhân cơ hội nhờ trưởng phòng thư ký hướng dẫn làm quen nghiệp vụ.




      Ngày mai ta trở về, tôi phải cố gắng diễn cho tốt phong thái bình hoa nên có. Tôi thể để mọi người thất vọng được! Ha ha ha!




      ***




      Tôi đánh máy tài liệu cần dùng cho buổi họp lúc hai giờ chiều. Nhưng cho tới nay, tôi chỉ mới đánh được phần hai. Với thành tích đánh máy bốn mươi từ phút hồi còn học của tôi, hiệu suất trước mắt chỉ có thể gọi là rùa bò. phút đồng hồ mà chỉ có năm chữ được đánh lên mà hình, quả đúng là làm trò hề.




      phải tôi cố ý lề mề mà là, với tư cách bình hoa chuyên kinh doanh nhan sắc, tôi thể làm việc quá bán mạng được. Nếu cướp sạch hết hào quang của những nhân viên có khả năng khoe sắc chỉ tổ làm cho người ta ghen ghét mà thôi. Sáng nay, sếp Lâu chỉ giao cho tôi mỗi công việc này, nên tôi cứ từ từ mà làm, dùng năng lực mà ta gán cho mình để hoàn thành công tác.




      Tôi làm việc ở công ty này năm rưỡi nay, mục đích phải để thăng tiến, cũng chẳng phải vì cần tiền, nên đương nhiên cũng bán mạng để vượt quá mức lương mình được trả. Tôi cướp công của ai, khi làm việc phạm lỗi, chỉ hoàn thành bổn phận cách tầm tầm. Mà trong vô số các bình hoa, tôi cũng phải là người rực rỡ nhất, chỉ bình chân như vại hưởng ké chút ánh sáng chói chang của các bình hoa khác tỏa ra mà thôi. Tôi chỉ thong dong thưởng thức quan cảnh muôn hình muôn vẻ của cuộc đời. Nếu muốn đứng ngoài cuộc chơi, thờ ơ nhìn thiên hạ, phương pháp tốt nhất chính là làm cho mình lu mờ, xoàng xĩnh, đừng gây chú ý của người khác.




      Tuy nhiên, được Lâu Phùng Đường chấm trúng là chuyện ngoài ý muốn, cũng do tôi tính toán sai mới có thể trở thành mục tiêu để những kẻ nhàn rỗi đàm tiếu chỉ sau đêm. Vậy cũng tốt! Tôi phụ mong đợi của mọi người, trình diễn bộ phim truyền hình đặc sắc! Dù sao tôi cũng chỉ chơi nửa năm rồi bấm nút biến.




      Có tiếng giày cao gót lộp cộp từ xa đến, át cả thanh gõ bàn phím của tôi. Tôi đành phải miễn cưỡng rời mắt khỏi văn bản tài liệu ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt ra khuôn mặt của rất xinh đẹp. Đáng tiếc dung mạo xinh xắn, nhưng mặt mày lại nhăn nhó cáu kỉnh.




      “Nghe chị là bồ mới của hai tôi hả? Tên gì?”




      này xem chừng quá hai mươi tuổi, ăn thô thiển thẳng thừng như thể đến để gây với tôi vậy. Nếu phải ta mình là em của sếp Lâu trong kia, tôi còn tưởng là nhân tình nào khác của ta đến để ra oai nữa chứ! Mấy em thời nay đều hung hăng như vậy sao? Tôi đưa tay lên vén mái tóc dài ra sau khoe khoang vẻ gợi cảm, cất giọng oanh vàng thỏ thẻ trả lời:




      “Ồ! ra là Lâu, nhanh như vậy đến ra mắt chị dâu rồi sao? Miễn lễ, miễn lễ! Sau này còn phải nhờ út chiếu cố!”




      “Chị... đồ biết xấu hổ! Bớt khoe khoang khoác lác ! tôi chỉ muốn chơi qua đường với chị thôi, chị cho rằng mình là phượng hoàng sao? cho chị biết, con dâu tương lai của nhà họ Lâu chúng tôi là thiên kim của tập đoàn Thang thị. Chị còn bằng cả cái móng tay của chị ấy!”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phải chăng thư ký nào cũng bị bom mìn của con ranh này oanh tạc? Tưởng là thiên kim tiểu thư của các ông chủ tập đoàn có quyền kiêu căng, ngạo mạn hay sao. Có điều, hi hi, xin lỗi nha! Trong khoản lương tôi được trả có bao gồm việc chấp nhận để người khác lên mặt ta đây. Cho nên chuyện này chẳng ăn nhằm gì với tôi hết, nhưng chọc ghẹo con nhóc này cũng vui, dù sao ngày tháng trôi qua quá êm ả và nhàm chán.




      út tương lai à, nhìn xem, lửa bốc ngùn ngụt cả nên rồi kìa. Người nên chỉ trích phải là chị, mà là ông chủ, người chấm chị ngồi trong văn phòng kia mới đúng. Chị cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi!” Khoác lên vẻ mặt vô tội, tôi nhìn thấy cơ mặt thiên kim nhà họ Lâu giật giật, đỏ bừng đến mức thiếu chút nữa là đạt tiêu chuẩn sung huyết não. Cũng biết màu đỏ ửng kia là do tức tối hay là do nhất thời tìm ra lời để chửi bới người khác mà nghẹn lời dẫn đến nội thương nữa? Nhậm Dĩnh à, mi là xấu xa quá ! Sao lại trêu ghẹo tính cách cáu kỉnh của nữ sinh bé như vậy chứ? “Ôi, ôi! út à, sao mặt đỏ vậy? cần xấu hổ bởi vì chị trách cái tính thô lỗ vô lý của đâu, uống lý nước nha? Được ?”




      Cái trò mèo khóc chuột của tôi kết thúc bằng tiếng hét kinh hồn của em bé.




      “Chị im ! Đồ đàn bà hư hỏng, tôi xé xác chị ra...”




      Hơ! Mười ngón tay nhọn hoắc bổ nhào tới, tôi nhanh nhẹn né sang bên. là dã man! Vì sao mấy ngày nay luôn có người muốn phất cờ chính nghĩa đòi tiêu diệt hư hỏng là tôi vậy nhỉ? Cứ cho là đàn bà hư hỏng bị đuổi đánh là đáng đời , nhưng cũng phải đợi người ta làm ra chuyện xấu rồi mới phải chịu báo ứng chứ? Bất công quá! Cho đến bây giờ tôi chưa làm chuyện gì mà.




      Đôi giày gót nhọn cao mười phân của tôi hữu dụng mấy trong việc tẩu thoát. Tôi tránh được đòn tấn công của con bé dã man kia, nhưng lại bị mất đà ngã ngửa ra phía sau, chuẩn bị ngã ngửa vào cửa phòng phó tổng. Nguy hiểm quá! lẽ mình bị báo ứng nhanh như vậy sao? là bất công! Tôi còn chưa gây ra cơn sóng gió nào cơ mà!




      Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy phía sau lưng tôi. Tôi ngã vào lồng ngực tráng kiện, ngửi thấy mùi hương nước hoa thoang thoảng. Là ta! Lâu Phùng Đường. Tôi cố nặn ra hai giọt nước mắt, xoay người ôm chầm lấy ta nức nở: “Phó tổng, cứu em với! Em hiểu vì sao ấy vừa vào đến nơi liền ra tay đánh người!”




      Lâu Phùng Đường đẩy tôi ra, cúi đầu liếc nhìn tôi, ánh mắt đó hàm chứa chút giận giữ, chút bực mình. Sau đó, trừng mắt khiển trách em ngang ngược của ta: “Phùng Hân! Tốt nhất em nên có lý do chính đáng! Vào đây.”




      hai, em...”




      “Vào đây!” cần gầm lên, giọng điềm tĩnh của ta cũng đủ uy lực khiến người khác phải khuất phục.




      Tôi vội vàng ôm lấy cánh tay ta, dùng ánh mắt quyến rũ nhìn ta đắm đuối: “Phó tổng, trước khi giải quyết chuyện nhà, phải chăng nên bảo em xin lỗi em tiếng?”




      “Đừng có mơ! Chị là cái thá gì chứ!” Tiểu thư nhà họ Lâu cao ngạo cất giọng khinh miệt.




      Lâu Phùng Đường hiển nhiên cũng cho rằng tôi nên đòi hỏi kiểu này, chỉ lãnh đạm : “Tôi bồi thường tổn thất của em bằng cách khác. Phùng Hân, vào đây!” xong, ta đẩy tay tôi ra, vào văn phòng của mình. em lút cút theo sau đuôi còn quên quay mặt về phía tôi làm mặt xấu cái rối mới vào.




      Tôi chẳng thèm tức giận, quay trở lại bàn làm việc của mình, ngẫm nghĩ về hai con người thuộc hàng cao cấp kia. Xem ra bọn họ thực xếp tôi vào hạng người thứ đẳng.




      phân chia giai cấp mới kỳ lạ làm sao! Bọn đàn ông khi muốn chơi bời lăng nhăng đều thể thiếu đám bình hoa chúng tôi; nhưng trong tận đáy lòng vô cùng khinh miệt, hoàn toàn ban phát chút tôn trọng đúng mực nào. Có vẻ như sếp Lâu cho rằng tôi đủ tư cách đứng ngang hàng với ta.




      Tình dục là thứ rất lạ lùng. Đàn ông khi cần giải quyêt nhu cầu hoàn toàn bàn đến chuyện hay , thích hay thích. Thậm chí họ sẵn sàng tìm những mà mình khinh thường, chứ tìm con nhà tử tế. Bởi vì bọn họ muốn gánh bất cứ trách nhiệm nào, muốn chỉ vì nhu cầu tình dục mà hủy cả cuôc đời. Đàn ông quan hệ vì nhu cầu, nhưng con nhà đàng hoàng thường dùng tình dục để đổi lấy tình . Đây là cái giá đàn ông dám trả để hưởng thụ, thà tìm những chuyên đổi thể xác lấy tiền bạc còn hơn. Nhưng cùng lúc, họ cũng biết cân nhắc cao thấp nặng , để đến lúc nào đó khi bắt buộc phải kết hôn, bọn họ tìm đến các đoan trang chỉ dùng tình dục đổi lấy tình , còn loại con hư hỏng như chúng tôi chỉ đáng bị đá văng xa mười vạn tám ngàn dặm.




      Nhưng người đàn ông trước mắt này, thậm chí tôi còn chưa có gì với ta, còn chưa cho ta cắn miếng nào, mà ta khinh thường tôi như vậy. khi có quan hệ sâu hơn, chà... vậy hoàn toàn ứng với câu “như vứt giày rách” rồi.




      Tôi huýt sáo tiếng khe khẽ, bắt đầu nghĩ xem mình có nên moi chút vàng bạc châu báu kha khá rồi mới phủi đít đánh bài chuồn hay . ta cần phụ nữ mê tiền, vậy tôi phụ mong đợi của ta mà hám của như điên!




      Đảo mắt nhìn quanh gian phòng thư ký rộng hơn ba mươi mét vuông này, tôi đoán đêm nay Lâu Phùng Đường có hành động. Nếu tại bạn tình của ta là tôi, tôi tin ta khách sáo. Nghe đồn sếp Lâu thể thiếu đàn bà quá ba ngày, như vậy trừ phi ba ngày công tác kia có người đẹp tháp tùng, nếu ta thể nhịn lâu hơn được nữa. Lòng hiếu kì của tôi dành cho ta lại tăng thêm chút. Lúc ở văn phòng cư xử với tôi thiết diện vô tư, vậy khi ở giường sao? Làm thế nào ta điều chỉnh tính cách của kẻ hai mặt được trơn tru, nhuần nhuyễn nhỉ? Hay là... ha... ngay cả giường ta cũng trưng ra bộ mặt chúa tể? làm được như thế sao? Wow! Vậy đúng là động vật quý hiếm. Nếu ta có thể mặt đổi sắc, tôi kính cẩn nghiêng mình ngả mũ bái phục, bo thêm ba cái dập đầu vái lạy!




      ***
      trangtrongnuoc thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi bắt đầu hiểu chút nguyên nhân vì sao Lâu Phùng Đường lại dùng “bình hoa” làm thư ký.




      Khi xử lý công việc, có lẽ thư ký xinh tươi rỗng não thể đạt hiệu suất cao đến mức thập toàn thập mỹ, nhưng khi xã giao, ấy có thể tạo râ hiệu quả công tác cao gấp bội cho ta.




      Thường đa phần những khách hàng khó nhằn đều có thể bàn chuyện làm ăn cách thuận lợi bàn rượu. Mà việc trọng dụng bướm xinh đẹp làm thư ký, khi ra vào quán rượu có thêm người hỗ trợ ta bàn chuyện làm ăn.




      Đúng là tay cáo già! ta biết dùng đúng người giao đúng việc, phát huy tối đa công dụng và năng lực của cấp dưới, để mình bị lỗ vốn. Theo tôi, vị sếp trước đây của tôi được thông minh như vậy. Ông ta chỉ biết bao bồ nhí mà biết tận dụng giá trị. Loại bình hoa như chúng tôi đây nếu chỉ dùng giường thôi quá lãng phí, nêu biết cách đa dạng hóa kinh doanh mới có thể cùng thu về cả danh lẫn lợi!




      Uh oh! Lâu Phùng Đường quả là đáng nể!




      Tối nay tan sở, ta lập tức bảo tôi về nhà trang điểm chưng diện chút để chiêu đãi khách. Sau đó, ta đưa tôi đến nhà hàng sang trọng này để tiếp vị khách hàng Nhật Bản.




      May mắn tiếng Nhật của tôi cũng tàm tạm. Ngồi giữa đám khách Nhật, đối với hành vi động tay động chân của họ, tôi khéo léo đưa đẩy đẩy đưa, từ đầu đến cuối trông như nhận hết mọi cử chỉ sỗ sàng, nhưng lại chẳng hề bị tổn thất gì. Tôi có được kỹ năng này là nhờ chơi chung với đám Điền Tụ Phương kia thời gian, nên học được ít ngón nghề. Đương nhiên thiệt thòi mà tôi phải chịu cũng hẳn là uổng công. Khi hợp đồng được ký kết xong xuôi, tôi mượn cớ quay lại ngồi bên cạnh Lâu Phùng Đường. Sau đó, em mới gia nhập làm mê muội ông khách Nhật Bản. Xem như tôi thành công rút lui, lại còn đủ thời gian đến hầu rượu sếp Lâu.




      Trong căn phòng này, người đàn ông nổi bật nhất đương nhiên là Lâu Phùng Đường, nên cũng có vài nàng muốn sáp lại gần. Tôi trừng mắt tỏ chủ quyền với từng người, hai cánh tay vòng vai ta, nũng nịu : “ xấu quá , phó tổng, nỡ nào lợi dụng em.” Hơi thở phả vào tai ta, định thử xem khả năng kiểm soát của người đàn ông này giỏi tới mức độ nào.




      tay ta ôm lấy eo tôi, trong mắt ánh lên vẻ láu cá, hoàn toàn lộ bản chất của tên công tử phong lưu phóng đãng, còn tay kia nâng cằm tôi lên, : “Em đúng là thông minh.”




      thông minh sao có thể đảm nhiệm cương vị nữ thư ký thứ năm của chứ?” Tôi hiểu thông minh mà ta đến chính là tỏ vẻ ta đây là thánh nữ ở trước mặt khách hàng, mà ngược lại thuận theo ý muốn của ta sắm vai lả lơi, để cho hợp đồng được thuận lợi ký kết thành công.




      “Tôi bạc đãi em. Xem ra chúng ta mối quan hệ hợp tác vui vẻ.” ta cúi đầu hôn lên má tôi.




      Vừa hết giờ làm việc, ta quả nhiên lộ nguyên hình là kẻ phóng đãng. Tôi gần như bái phục ta – còn mảy may nhìn thấy chút dấu vết của thái độ lạnh nhạt vô tình như trong giờ làm việc, hoàn toàn phơi bày bộ mặt ăn chơi của mình. Nhưng tôi cảm nhận được bộ mặt này chỉ là cách ta dùng để thả lỏng bản thân. Dưới vẻ bề ngoài phóng đãng, ta có trái tim cực kỳ lạnh lùng và khép kín, bất kỳ ai cũng thể nào chạm tới được.




      Tôi vô cùng thoải mái dùng tư thế “dây leo” quấn quanh người ta, hở ra cơ hội cho bất cứ nào. Ham muốn chiếm hữu trăm phần trăm chính là phong cách cần phải có khi muốn đeo bám con nhà tỷ phú; mà bản thân Lâu Phùng Đường xem ra cũng vô cùng hưởng thụ. Khi ta dùng tiếng Nhật xí xa xí xồ với ông khách Nhật Bản, tôi cầm bàn tay đặt eo tôi của ta lên xem. cổ tay trái của ta đeo chiếc đồng hồ nạm kim cương, phải Rolex, mà là loại được thiết kế riêng độc nhất vô nhị thế giới. Giá cả tuyệt đối thấp hơn Rolex, những thế kiểu dáng còn rất thời trang. ngón tay út của ta có đeo chiếc nhẫn. Nhìn toàn diện vô cùng phù hợp với thân phận và địa vị của ta, có chút gì gọi là xa hoa khoe mẽ, cũng làm mất vẻ quyền uy của ta. Người đàn ông này rất có khiếu thẩm mỹ, cũng rất biết cách thể uy phong của mình.




      Có lẽ vì tôi cứ ngắm mãi chiếc đồng hồ nạm kim cương của Lâu Phùng Đường, gợi cho ta liên tưởng nào đó, cho nên lúc phải tiếp chuyện với khách, ta ghé vào bên người tôi thầm : “Tôi tặng cho em chiếc, giá dưới ba trăm ngàn, xem như bồi thường tổn thất tinh thần sáng nay cho em.”




      ?” Tôi thức thời làm cho hai mắt sáng rỡ vì tiền, hưng phấn nhào tới hôn “chụt” lên mặt ta dấu môi đỏ mọng. mê tiền tạ chủ long ân!




      ta hồn nhiên nhận ta tôi làm cho ta đẹp mặt, chỉ sáp lại gần tôi vô cùng gợi tình: “Món quà của tôi chỉ đáng giá nụ hôn lên má thôi sao?”




      Thành , trái tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi chưa từng trải qua những trận chiến kiểu thế này. Dưới khiêu khích của người đàn ông gợi cảm đẹp trai, nếu máu nóng chảy rần rật trong cơ thể quả là bình thường. Có điều tôi nỗ lực hết sức để thích ứng.




      “Nếu phải cảm tạ như thế nào mới được đây?” Tôi liếm môi, khuyến khích nụ hôn của ta. Tôi thể chủ động hôn Lâu Phùng Đường, bằng vụng về làm tôi lộ tẩy. Chờ ta hôn tôi trước, tôi có thể học được kỹ xảo từ kinh nghiệm tình trường lão luyện của ta, đồng thời ta cũng nắm thóp tôi được. Đối với tôi mà như vậy an toàn hơn.




      Thế nhưng, ràng Lâu Phùng Đường có hứng thú diễn trò thân mật ở trước mắt mọi người, chỉ dùng ánh mắt chấp thuận, : “Đêm nay, em biết cách thức cảm ơn mà tôi muốn.”




      Cho dù chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng trái tim tôi vẫn đạp điên cuồng kiểm soát nổi. Tôi phải cảm ơn ánh sáng mờ ảo của nhà hàng che giấu cho khuôn mặt nóng bừng của tôi.




      Đêm khuya, mà giữa tôi và ta chỉ mới vừa chính thức bắt đầu.




      Vào lúc giờ sáng, chúng tôi tiễn vị khách Nhật Bản ra về. Sau đó, tôi lên xe của ta.




      “Tôi đưa em về.” ta .




      , nếu chúng ta muốn ở cùng nhau đêm nay, tốt hơn nên tìm khách sạn!” Chiếc giường trong căn hộ của tôi, chỉ có thể lưu lại mùi hương của tôi, những người khác đừng mơ bước lên đó.




      Dường như ta cũng thấy hơi khó hiểu, nhưng cố ép buộc, chỉ cười : “Vậy đến căn hộ của tôi!”




      “Nếu phiền.” Có lẽ sếp Lâu chuẩn bị căn hộ chuyên dụng vào những dịp như thế này. Tôi tin ta nhất định cũng có thế giới riêng của mình, cho phép ai xâm nhập. Nếu sau này sếp Lâu trả chi phí thôi việc nhiều chút, có lẽ tôi cũng có khả năng mua căn phòng chuyên dùng để qua đêm với đàn ông. Quá tuyệt, cứ quyết định vậy .




      Chiếc Ferrari màu xám bạc chạy em ru mạch về hướng căn hộ của ta ở khu Đông. Trong ánh sáng lờ mờ, tôi cúi đầu tìm đồ trong túi xách.




      “Tìm gì vậy?”




      “Bao cao su.” Tôi lấy ra rất nhiều loại.




      Vẻ mặt của ta như nhìn thấy chuyện lạ.




      “Em muốn tôi dùng cái đó? Em uống thuốc hả?”




      Có thể thấy Lâu Phùng Đường là kẻ muốn hưởng khoái lạc cách trọn vẹn mà muốn hy sinh chút niềm vui nào. Nghe đàn ông đều thích mang bao.




      “Dùng bao an toàn hơn.” Tôi vứt từng cái trở lại trong túi.




      “Tôi tưởng em hy vọng mình dính bầu chứ.”




      Tôi lắc đầu nguầy nguậy: “Giỡn chơi sao! Thế nào chẳng kêu em phá , làm gì có chuyện vì cái thai mà cưới em. Em tội tình gì phải mong mình mang thai? cũng biết em là người thông minh mà, em rất biết thân biết phận.” đùa sao? Chơi cứ chơi, nhưng cũng phải quan tâm đến cuộc đời mình. Tôi cần gì loại đàn ông này làm chồng chứ? Theo ta tới nửa năm cũng đủ tức cười lắm rồi. Điều quan trọng nhất là thể để ta lây truyền bệnh tật sang tôi. Ai biết trong cơ thể kẻ lão luyện tình trường như ta có ủ thứ bệnh quái quỷ gì hay .




      Lâu Phùng Đường nhìn tôi chăm chú: “Rất ít nào thông minh được như em. Hoặc có thể , có lẽ dã tâm của em còn lớn hơn, đúng ?”




      Người đàn ông này luôn cho rằng tất cả phụ nữ đều muốn đeo bám lấy mình, cho nên tấm chắn phòng hộ của ta quả thực gì đâm thủng. Gặp trúng người phụ nữ muốn làm vợ ta như tôi, cũng khó trách ta tin, mực nghi ngờ tôi có lẽ còn ấp ủ mục đích khác sâu xa hơn.




      Đẩy ta cái, tôi nũng nịu: “Thấy ghét, đùng có nhìn người ta như vậy! Chẳng qua là em biết thân phận mình hơn so với người khác thôi. Huống chi sếp Lâu trước giờ luôn luôn hào phóng, chắc chắn bạc đãi em. Cho nên em làm khó , sao lại tin em chư?”




      “Vậy sao?” ta cười nhạt. ‘Đường xa mới biết sức ngựa.”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :