1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Yêu em không cần quá cuồng si - Tịch Quyên (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Vương Tân Dương là giám đốc điều hành phòng kế hoạch chúng tôi, năng lực tồi, có điều háo sắc. Thân là trong những bình hoa, Điền Tụ Phương chinh là dựa vào chút quan hệ với ông ta để tồn tại trong tòa cao ốc văn phòng này.




      Bất kỳ nào thế giới này cũng có năng lực sinh tồn.




      “Chờ mình gặp được ta rồi tính tiếp! Liên quan tới vấn đề giá trị, mình phải tính toán trọng lượng bản thân trước rồi mới bàn tới giá cả được, đừng có nôn nóng.”




      Điền Tụ Phương ôm lấy tay tôi: “Cậu xưa nay vốn thông minh, là hy vọng của bộ tộc bán sắc buôn hương chúng ta.”




      Tôi và ấy cùng bật cười vang. Quả rất đáng kỳ vọng!




      Trong xã hội này, ai ai cũng cần thủ vài chiêu thức để củng cố chỗ đứng của mình! , ! Tôi tuyệt đối phải thanh cao, sinh tồn mới là mục tiêu duy nhất của tôi. Mang lại cho bản thân cuộc sống sung sướng là nguyên tắc cơ bản hàng đầu.




      Quan trọng nhất là tự thấy bản chất của mình, khẳng khái sống bằng con người của mình. Điền Tụ Phương là bình hoa, dựa vào sắc đẹp để kiếm bát cơm sao? ấy thẳng thắn, ngay cả ghen tị cũng che giấu. Trong quan hệ với mọi người, tôi thích quen với loại người như vậy. Cho nên, tôi cũng ném bản thân ra ngoài cái gọi là ranh giới đạo đức, mặc kệ mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, tôi cũng chẳng hề do dự. Trong công ty này, những đánh giá về tôi được cao cho lắm.




      Chính vì được đánh giá cao, tôi càng có khả năng nhìn ra được bản chất thực của con người. Dưới lớp vỏ bọc bên ngoài, họ hoàn mỹ đến mức khiến người ta phải tán thưởng ngừng. Quan sát người khác cũng là trong những cách giải trí của tôi. Còn tôi ư? Bên ngoài tự khoác lên bộ mặt bám trai để trang trí cho con người “Nhâm Dĩnh”.




      Tôi là xinh đẹp mà ngốc nghếch. tồi chứ!




      ***




      “Ái chà, đổi đời rồi nha, dùng thủ đoạn gì biết?”




      “Khó trách coi tình cảm của trưởng phòng Phương ra gì, ra là muốn câu con cá bự!”




      “Tui cũng con này cũng nên lộ ra bản chất hồ ly rồi mà, nhìn tướng nó là biết sinh ra để làm nhân tình của bọn đàn ông.”




      Đám bà tám nhiều chuyện trong công ty ba hoa chích chòe, hơn nữa còn biết những thanh này nhất định có thể truyền tới tai tôi trọn vẹn, sót chữ.




      Là đố kỵ? Hay thèm muốn?




      Tôi thường thích nghe loại chuyện ngồi lê đôi mách này. Thực ra, qua cách chuyện của người, ta rất dễ dàng nhìn thấy nội tâm của họ. Mà những kẻ xấu sau lưng người khác thường ra vẻ mình là người thanh cao, thích sử dụng các quy tắc đạo đức để chà đạp hành vi của người khác, nhưng thực chất trong lòng lại ghen ăn tức ở.




      Ghen tức điều gì ư? Bọn họ ghen ghét những bất chấp luân thường đạo lý dám thản nhiên coi thường mọi quy tắc, phá vỡ mọi chuẩn mực đạo đức mà cần quan tâm tới chỉ trích của ngôn luận, trong khi bản thân bọn họ dám, cũng thể. Bởi vì bọn họ là con nhà gia giáo. Bốn chữ này khiến bọn họ thể cựa quậy, hoàn toàn được phép lầm đường lạc lối, bởi vì bọn họ gánh nổi hậu quả. Thế là bọn họ đành phải dùng phương thức này để giải tỏa.




      Ngôn ngữ là thứ rất đáng sợ. Gây tổn thương cho người khác cũng chưa là gì. Điều đáng sợ chính là những câu chữ bạn ra, dễ dàng vạch trần bản chất con người bạn. Tôi xưa nay luôn giữ im lặng là bởi vì tôi ghét cái cảm giác “lõa lồ” trước mặt mọi người.




      Bên phòng kia có đám “nhân sĩ đạo đức” bĩu môi bĩu mỏ, bên phòng này có “bộ tộc bình hoa” mấy lòng đến chúc mừng. Tôi chờ đến mười giờ để lên tầng mười sáu trình diện.




      đời này dễ gì có được người bạn ? Người ta chịu bỏ sức ra mỉm cười khi chuyện với mình việc làm rất đáng để cảm kích trong cái xã hội chỉ quan tâm đến công danh lợi lộc này rồi. Ai ai cũng đều tranh nhau trèo lên chỗ cao hơn, tình quá, ngược lại là gánh nặng.




      “Nhậm Dĩnh, chị lên tầng mười sáu rồi đừng quên đề bạt bọn em nha!”




      “Nhất định, nhất định.” Tôi cười cười, vẻ mặt vô cùng đắc ý.




      “Nhớ phải giữ chặt lấy sếp Lâu nha! Ít nhất cũng phải có tiền, có xe, có nhà.” Thêm giọng chanh chua cất lên.




      “Đương nhiên rồi!” Tôi che miệng cười to.




      “Nhưng cũng đừng để mình bị đá quá sớm đó!” Giọng điệu này hề khách sáo tí nào.




      “Tôi tin mình có đủ vốn liếng để xài!” Với tự tin tiêu chuẩn của bình hoa, tôi trả lời kèm theo nét mặt vô cùng gợi cảm.




      Tám chuyện bao lâu, giám đốc gọi tôi vào văn phòng, rốt cục tôi cũng có thể thu lại nụ cười giả tạo, da mặt cuối cùng cũng được hoạt động bình thường.




      Giám đốc của tôi cũng chính là Vương Tư Dương – con cá “cỡ trung” của Điền Tụ Phương. Còn danh xưng “cá lớn” chỉ thích hợp với các công tử nhà giàu.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ở công ty này chỉ hỏi năng lực, hỏi phẩm hạnh. Muốn nuôi bình hoa phải trả giá cao. Bộ phận nào làm việc hiệu quả đều có thể mất bát cơm bất cứ lúc nào như chơi. Cho nên Vương Tư Dương xem như cũng xoàng.




      “Ngồi .” Ông ta đưa tay ra hiệu.




      Tôi mỉm cười ngồi xuống, duyên dáng quyến rũ nhìn ông ta. phải tôi , mà là -bồ-có-sắc-đẹp-vượt-xa-trí-tuệ của ông Vương đây , rằng bọn tôi với tư cách là nhân viên cấp dưới nhất định phải nắm vững đạo lý sinh tồn.




      “Em cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi nhé. biết trước rồi cũng có ngày em thành công.” Ông ta rít hơi thuốc lá, chăm chú nhìn tôi qua làn khói mỏng.




      Tôi mỉm cười đáp lại, mấy lời tán hươu tán vượn: “ quá, chẳng qua chỉ làm thư ký thôi mà, có phải thành tựu to tát gì đâu?”




      Vẻ mặt ông ta có chút tiếc rẻ: “Em trông có vẻ hiền lành lại dễ bảo, vậy mà năm rưỡi rồi, giờ mới giật mình nhận ra em giữ gìn bản thân cẩn mật như thế.”




      “Ôi trời! Giám đốc à, sao ấy chứ! Là tại buồn để mắt đến em thôi. Nếu phải là người của Phương, còn lâu em mới chịu đơn cho đến bây giờ!”




      Vương Tư Dương chỉ còn biết cười trừ.




      “Nếu em muốn lên đó, từ chối khéo giúp em. Thực ra cảm thấy trưởng phòng Phương thích hợp với em hơn.”




      Mấy người này chắc chắn khẳng định trăm phần trăm tôi trở thành người tình bên gối của sếp Lâu, sống động như chính bọn họ tận mắt trông thấy vậy. Là do tiếng tăm quá mức bừa bãi của ta, hay là do điệu bộ như sẵn sàng lên giường với người ta bất cứ lúc nào của tôi? Ừm, rất đáng để nghiên cứu! Tôi càng lúc càng hứng thú với sếp Lâu rồi đây, nếu lên quả là đáng tiếc.




      Tôi xua tay tức giận trong phạm vi sắc đẹp cho phép, hai mắt mở to: “Giám đốc! Trưởng phòng Phương tháng chỉ kiếm được ba, bốn chục ngàn, ngay cả chiếc áo khoác của em cũng mua nổi. Chờ ta leo lên được chức vụ cao hơn chắc cũng là lúc em sắp xuống lỗ luôn quá! Sao có thể hợp với em chứ? nuôi em nổi đâu!”




      Vương Tư Dương nhíu mày nhìn tôi chăm chú, lúc lâu lời nào. Tôi biết đối với cách nghĩ của tôi, ông ta cảm thấy tài nào hiểu nổi. Những kẻ-hay-tự-cho-mình-là-đúng luôn phải nếm mùi đau khổ. Tôi vẫn giữ nguyên vẻ mặt tức giận, ánh mắt ngừng lên vẻ ích kỷ, đua đòi. Phân tích ! Để xem ông có nhìn thấu tôi được !




      Thế nhưng, người đầu tiên lên tiếng lại phải là ai trong hai bọn tôi, mà là giọng của đột nhiên xông vào phòng, hơn nữa còn bổ nhào về phía tôi:




      “Đồ đàn bà đê tiện! Vì sao Phương lại có thể mù quáng bà chứ!”




      Tôi né sang bên, cũng may xưa nay tôi luôn đề cao tinh thần cảnh giác, nếu trời ạ, lỡ bị đôi móng vuốt kia cào trúng, tôi còn dám chườn mặt ra gặp người khác sao? Tôi cật lực cho phép cơ thể mình gánh chịu bất kỳ vết thương ô nhục nào, đặc biệt là xuất phát từ oan uổng kiểu này.




      Nhìn kỹ lại, suýt nữa tôi buột miệng huýt sáo cái! là nổi bật làm sao! Người phất cờ chính là tân binh mới gia nhập phòng này, em tươi mơn mởn mới tốt nghiệp đại học – Cao Linh Lan. Còn người đứng như trời trồng ở cửa kia chẳng phải trưởng phòng Phương mới bị tôi chê bai đó sao? Cảnh tượng này thường hay được trình diễn, bất kể là trong tivi hay trong tiểu thuyết, chỉ có điều nhân vật chính phải là tôi, tôi sắm vai kẻ phản diện.




      Tốt thôi! Nhân vật phản diện cũng nên có điệu bộ của kẻ phản diện, thể thất trách. Tôi cười khinh bỉ cất giọng cay nghiệt: “Con nhóc kia, mi chán sống rồi sao? Dám tấn công chị mày? Sao soi gương coi thử mình có tư cách gì!”




      “Đồ điếm! Đây là cái thứ xã hội bát nháo gì thế này, có kẻ công khai vinh dự lên ngôi điếm còn dương dương tự đắc? Bà đúng là nỗi nhục của phụ nữ chúng tôi!”




      Nếu nhờ trưởng phòng Phương đứng ở cửa kia giữ chặt lấy Cao Linh Lan, e là tôi còn mạnh khỏe để mà đúng đó đọc lời thoại dành riêng cho vai nữ hư hỏng của mình rồi. Tôi chỉ lặng im phô diễn vẻ lẳng lơ qua nụ cười nham hiểm, cười quyến rũ, rồi lại cười nũng nịu. tại, tôi cần phải nhiều lời, các diễn viên bên cạnh tự động đảm nhiệm phần kết. Khán giả ngoài cửa bu đen, tôi thể khiến họ thất vọng được.




      Mặt Vương Tử Dương đỏ lên: “Hỗn hào! Linh Lan, thái độ vậy là sao? Đừng tưởng con là cháu cậu cậu để con muốn làm gì làm! Trưởng phòng Phương, nó là cấp dưới của cậu, cậu tự mà giải quyết!”




      Ánh mắt của trưởng phòng Phương vô cùng buồn bã và đau đớn nhìn tôi chằm chằm. Có thể thấy những lời của tôi lúc nãy làm tổn thương sâu sắc đến lòng tự trọng và trái tim si tình của ta như thế nào. Tôi lạnh lùng hừ , buồn nhìn lại.




      Phương! mở to mắt mà nhìn cho kỹ! Sao lại coi trọng thứ đàn bà tham hư vinh này chứ? Em đẹp như chị ta. Nhưng em lòng! Vì sao đến giờ phút này mà vẫn còn mong giữ chân chị ta lại? Nhìn xem nhận được cái gì? Chị ta khinh rẻ !” Cao Linh Lan gào lên đầy phẫn nộ pha lẫn xem thường, chỉ mong thức tỉnh kẻ si tình mù quáng.




      Đó là cao trào vô cùng đặc sắc của màn kịch, cộng thêm cảm xúc thực tế và hiệu ứng thanh sống động tại trường. Đứng xa xa bên ngoài mục kích quả vô cùng thú vị. Có lẽ bọn họ đặc biệt ra sức biểu diễn là để tiễn chân tôi! Cho tôi kỷ niệm để nhớ.




      Ngoài cửa là những cặp mắt tràn đầy khinh miệt, trong phòng là ông thủ trưởng cực kỳ phẫn nộ, nam chính với trái tim tan nát, nữ chính thầm thương trộm nhớ nam chính, và cộng thêm nàng hư hỏng là tôi.




      Quả là hi hữu! Cuối thế kỷ hai mươi rồi mà vẫn còn cảnh tượng náo nhiệt đáng xem như thế này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cuối cùng, nam diễn viên chính chạy trong xấu hổ pha lẫn tức giận; nữ diễn viên chính dường như còn muốn chửi thêm gì đó, nhưng liền chạy đuổi theo. Tiếp đến, đại cục rơi về tay thủ trưởng. Ông ta lớn tiếng quát mắng những nhân viên cấp dưới hóng chuyện, lần lượt điểm danh từng em tống tiễn ra ngoài.




      Mười giờ. Tôi cũng nên cúi chào khán giả rời khỏi sân khấu rồi, còn phải mau chóng chạy sô sang sân khấu thứ hai.




      Bước vào thang máy, ấn số tầng mười sáu, tôi soi mình trong tấm kính tường thang máy. Đây đúng là gương mặt mà bình hoa nên có. Xinh đẹp và nông cạn. Mỉm cười, tôi mãn nguyện với hai hàng mi dài giúp che vẻ lạnh nhạt trong đôi mắt. ai có thể nhìn thấy nơi sâu thẳm trong linh hồn tôi. Phải! Tôi vốn tà ác và thâm trầm như thế đó.




      Vẻ bất cần này thực ra cũng là cách đối đãi cuộc đời. Tôi thẹn với bản thân, cũng làm hại người khác, ai có thể phê phán chuyện thị phi của tôi?




      Thế giới này như thế nào? em Cao Linh Lan ngày nào đó hiểu. Đây là thế giới tự do. Những gông xiềng đạo đức muốn sử dụng hay còn tùy thuộc vào mỗi người. phải bọn họ gắng sức trở nên thanh cao, có thể ép buộc người khác cũng phải theo tuân theo những quy tắc đó. Cho nên có người oai phong chính nghĩa; tự nhiên cũng có kẻ gian manh, vô lại. Có người xem tiền tài như rác rưởi; tất cũng có kẻ coi tiền bạc là tối thượng.




      Nhưng chỉ cần phạm pháp, trộm cướp hay lừa gạt ai là có thể ngẩng đầu, ưỡn ngực mà sống.




      Như vậy, tôi sao?




      Mới sáng ra chộn rộn như vậy, ước chừng tôi bị dán cho vài cái nhãn, tỷ như trở thành bạn tình của ai đó, câu rùa vàng, khoe mẽ õng ẹo ở bất cứ nơi nào, ra sức đào mỏ vàng, mỏ bạc...




      Là ai gây sóng gió đây? Thân là kẻ bị hại, tôi làm gì có sức tưởng tượng kinh khủng như thế! Thực cảm ơn các vị nhân sĩ bảo vệ chính nghĩa kia giúp tôi nghĩ ra những kịch bản hay như vậy. Tối cố hết sức mình để phụ trông đợi của mọi người.




      Thang máy nhanh chóng dừng lại ở tầng mười sáu.




      Vừa bước ra ngoài, đập vào mắt tôi là gian rộng rãi và sáng sủa. Cái cảm giác ấm cúng vốn làm tinh thần con người ta thư thái và dễ chịu lại bị nhịp độ làm việc nhanh đến chóng mặt dồn ép thành cảm giác ngột ngạt tức thở. hổ là khu vực làm việc cao cấp, nhàn nhã như tầng bốn, tầng năm, xem ra đẳng cấp ở đây cao hơn hẳn. Thông thường thứ giết người là thứ thể nhìn thấy được, căn bản cần tụ năm tụ ba tám chuyện hóng hớt. Đây là cách chơi của những kẻ có thủ đoạn cao siêu.




      Nội bầu khí bức bách ở đây, đối với tôi mà , cũng đòn phủ đầu. Nhưng tôi lại phát trong lòng mình dâng lên cảm giác vô cùng phấn khích. thể hiểu nổi, trong hoàn cảnh như này sao tôi có thể cảm thấy kích thích như vậy! Chờ đợi mỏi mòn mãi dưới tầng năm, tôi quả thực nhàm chán đến mức sắp bỏ việc tìm thế giới loạn lạc khác để lên dây cót cho cả thể xác lẫn tinh thần của mình. May mà lệnh triệu tập của sếp Lâu tới kịp lúc, chủ động thăng cấp cho tôi. Tôi hạ cánh như vậy, dưới ánh mắt kỳ vọng đầy màu sắc của mọi người, chắc ngày tháng trôi qua rất thú vị. Hy vọng cảm giác nhàm chán tìm tôi quá nhanh, bởi vì chiến trường tốt quả dễ gì mà tìm được! Chà, tôi đúng là chỉ e thiên hạ loạn, đối tượng để mọi người chỉ trích, đáng chịu tội!




      “Chào chị, tôi là Nhậm Dĩnh, lên đây trình diện.” Tôi bước đến chỗ quầy tiếp tân, với làm việc bận rộn.




      Trong quầy có ba , tất cả cùng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ám muội lên biểu cảm “à, ra”, đồng thời có vẻ như đánh giá điều gì đó. lát sau, hai nàng đưa mắt nhìn nhau như ngầm truyền tin tức, rồi người mới nhấc điện thoại bấm số nội bộ; sau đó, mới trả lời tôi:




      “Mời bên phải. Cuối hành lang là văn phòng của phó giám đốc. Sau này còn nhờ chị quan tâm nhiều, chị Nhậm.”




      “Chuyện đó là đương nhiên.” Tôi mỉm cười, xoay người theo hướng được chỉ, cảm nhận ràng những ánh mắt dò xét của mọi người xung quanh.




      Ở tầng này có các nhân vật ưu tú của hai phòng ban lớn, cùng với phòng hội nghị, phòng tiếp khách, còn lại đều là văn phòng của cấp quản lý. Ít người, cho nên rộng rãi, ánh sáng tuyệt hảo lại phân chia khu vực, là môi trường làm việc rất tốt. Theo tôi được biết, từ tầng sáu trở xuống mỗi tầng đều có dưới sáu, bảy mươi người. Tòa nhà này là trụ sở tổng chỉ huy của tập đoàn Lâu thị, tất cả các bộ phận quản lý đầu não của những công ty con đều được đặt ở đây. Trung ương tập quyền ắt có tính mạo hiểm của riêng nó. Quan điểm của tôi là nếu công ty đối thủ ném vào đây quả bom, chỉ trong tíc tắc, tập đoàn Lâu thị lập tức trở thành lịch sử. Quá là nguy hiểm! Nhưng tôi cho là chẳng ai có thể nghĩ ra loại chuyện chấn động kiểu này – sở dĩ tôi có thể nghĩ ra là bởi vì tôi quá rảnh.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đứng trước của phòng làm việc sang trọng, tôi hít hơi sâu, sau đó gõ cửa. ta có thể là người như thế nào nhỉ? Nếu chỉ là tên quỷ háo sắc tự cho mình là phong lưu quá thất vọng.




      “Vào .” Bên trong cánh cửa truyền ra giọng trầm ấm êm tai.




      Người đàn ông bên trong có giọng rất hay, cơ bản có ba mươi phần trăm năng lực để làm người đàn ông được ngưỡng mộ rồi.




      Tôi mở cửa bước vào, nhàng đóng cửa lại, rồi mới bắt đầu đưa mắt tìm kiếm công tử họ Lâu danh tiếng như cồn, tiện thể quan sát cách bài trí phòng làm việc của thủ trưởng cao cấp chút. Nếu qua ngôn ngữ, ta có thể đoán được con người; tương tự, những vật dụng bày biện trong căn phòng cũng phần nào lên tính cách của họ, nhưng lúc này tôi chẳng có dư thời gian để mà suy đoán. Bàn làm việc có ai. Tôi ngẩn ra nhìn thấy sếp Lâu ung dung ngồi chiếc ghế bành bọc da màu nâu sậm chăm chú nhìn tôi, trong tư thế nhàn nhã của kẻ săn chờ cho con mồi mệt mỏi để chiếm hết ưu thế.




      Quả , ta định săn tôi làm số thứ tự mới nhất trong bản danh sách người đẹp của mình đây mà.




      Đó là gã đàn ông đẹp trai, vô cùng tuấn tú. Nếu như vừa rồi giọng giúp ta có ba mươi phần trăm tư cách làm kẻ trăng hoa, bây giờ, ta hoàn toàn đủ điểm, đủ năng lực để xơi tái các loại phấn hương, muốn mập lùn ốm cao gì chỉ cần ngoắc ngón tay là có ngay.




      Tôi nhướn mày, ném cho ta ánh mắt đưa tình, nửa dò xét, nửa kín đáo, vừa vặn tạo ra vẻ mặt ham hư vinh của con quạ đen mong mỏi được biến thành phượng hoàng. Tôi biết đây là điều ta muốn. Chỉ cần đối mặt, tôi liền biết mình cần sắm vai loại người nào, chỉ có điều trong lúc suy xét thiệt hơn, tôi cần phải thận trọng suy xét.




      “Chào phó tổng, em là Nhậm Dĩnh. Để cảm ơn nâng đỡ của phó tổng, em tận tâm tận lực cống hiến sức mình.” Giọng của tôi xưa nay phải thuộc loại thánh thót trong trẻo, vì vậy thanh trầm ấm có chút khan khan lại tô điểm thêm cảm giác gợi tình.




      “Đến đây.” ta ngồi cao, ra lệnh. Nhưng trong mắt hề chứa vẻ tham lam, háo sắc. Có thể trò chơi tình ái của ta mang phong cách riêng; hoặc là, cũng có thể tôi đủ gợi cảm, nên ta cần phải nhìn lại lần nữa cho kỹ.




      Tôi chậm rãi bước đến gần sếp, chọn chiếc ghế sofa dài bên tay trái ta ngồi xuống, bình thản nhìn thẳng vào ta. Trong lúc sêp Lâu còn nhìn tôi như nhìn con mồi, tôi cũng cần thận quan sát đánh giá ta. Tình dục và tình đều là những lĩnh vực tôi chưa từng trải nghiệm. Đó là bởi vì loại trò chơi này cần có kết hợp của hai cơ thể, nên tôi phải thận trọng hơn.




      Nếu tôi bắt đầu thấy hứng thú, tất nhiên tôi phải tìm người đàn ông xứng đáng chút mới bạc đãi bản thân. ta có thể người bạn tình thông minh, người lãng mạn, quan trọng nhất chính là ta lòng. Tôi nghĩ mình hơi động tâm rồi, ngại gì cùng với tên đại thiếu gia lăng nhăng này chơi đùa lần? Trong trường hợp ta cũng có ý với tôi, tôi tin tưởng trong khoảng thời gian ngắn chúng tôi cùng hưởng thụ vui vẻ mà cần lo ngại bất cứ gánh nặng nào.




      Tôi phủ nhận mình ham mê tướng mạo bề ngoài. khuôn mặt đẹp trai và thân thể tráng kiện. Xét tới khía cạnh thỏa mãn về mặt cảm quan mà , trong hai điều này thiếu thứ đều được, nếu chẳng phải là quá bạc đãi bản thân mình hay sao.




      Rốt cục, sếp nhìn no mắt rồi cũng mở miệng: “Tôi hy vọng em cảm thấy làm thư ký của tôi quá khó.”




      ta nhếch môi thành nụ cười xấu xa, dùng ánh mắt trêu ghẹo tôi, còn cơ thể ta ung dung nhàn nhã, hơn nữa còn chạm đến tôi dù chỉ ngón tay, vậy mà tôi lại có thể cảm nhận ro ràng ve vãn của ta. Gã đàn ông này quả nhiên là tay chơi cao thủ!




      ta khơi dậy toàn bộ hứng thú của tôi. Thời nay, đàn ông biết ve vãn nhiều lắm.




      “Sao lại khó ạ? Sếp biết chứ, sáng nay khi quyết định từ phòng nhân vừa đưa xuống, bao nhiêu người ghen tị với em! Có thể tháp tùng thực là quá vinh hạnh.” Tôi nháy mắt, hề giấu giếm vẻ đắc ý của mình.




      ta cười, : “Xem ra em là thông minh, giả vờ thanh cao đứng đắn, như vậy tiết kiệm ít thời gian của tôi. Em cũng biết tôi có thời gian chơi trò mèo vờn chuột với em. Em đáng giá bao nhiêu tôi bạc đãi.”




      “Dĩ nhiên rồi. Em đèo bong. Phu nhân tương lai của sếp sao có thể là loại người dung tục biết xấu hổ như tụi em.” Làm vợ của ta nhất định rất bất hạnh. Tôi dại gì mà tự đào huyệt chôn mình, tôi đâu phải đồ ngốc.




      Lâu Phùng Đường đưa tay chống cằm, nhìn tôi trầm ngâm chớp mắt. Có thể nhận ra vẻ cảnh giác pha lẫn si mê của ta trong khoảnh khắc, hệt như ánh mắt của Vương Tư Dương mười phút trước ở tầng năm. Tôi vội duy trì vẻ mặt bình thường.




      Ánh mắt hai bên tiếp tục giằng co thêm lúc, ta mới tiếp: “Còn nữa, trong giờ làm, đừng ỷ vào tư tình mà phân biệt chuyên công chuyện tư. Tôi hy vọng có thể nhìn thấy thư ký Nhậm – nữ thư ký thứ năm – lâu hơn chút.”




      “Dạ. Em hiểu mà.” Tôi cười nịnh đón ý, học theo ánh mắt suồng sã của ta khiêu khích lại.




      Lâu Phùng Đường đưa tay nâng cằm tôi lên, nhưng chỉ giữ , cũng quá lâu, chỉ chốc lát giọng trở lên lạnh lùng, thờ ơ: “Xuống dưới . Thứ Hai bắt đầu lên đây, trước khi chúng ta có quan hệ riêng tư tôi hy vọng năng lực của em phù hợp với cầu của tôi.”




      Hay cách khác, ta vẫn còn muốn quan sát tôi?




      Tôi đứng dậy: “Vậy em xuống dưới đây, sếp Lâu. Về phần công việc, hãy tin em đến nỗi quá tệ hại đâu.” Dù gì người đàn ông này cũng đòi hỏi nữ thư ký quá toàn năng! Vậy cũng phải thôi, khi ta đưa thể xác ra làm tiêu chuẩn chọn lựa, hẳn là ta cũng tự nhận thức được điểm hạn chế này.




      “Tôi hiểu rồi.” ta đáp, rồi tiếp: “Cứ thế .” Nhún nhún vai thản nhiên gì sánh được. Có thể thấy kỳ vọng của ta đối với loại con hám tiền như tôi từ trước đến nay cao.

      Tôi gật đầu, ra cửa. Còn ta vẫn tiếp tục nhìn theo tôi.




      Khi tay tôi vừa chạm tới nắm cửa, ta gọi giật tôi lại: “Em có… điểm nào đặc biệt ?”




      Tôi nghiêng người nhìn lại, thấy trong mắt ta lộ vẻ đăm chiêu. Tôi nháy mắt: “Em đương nhiên là người đặc biệt rồi!” Giọng kiều, nũng nịu.




      Chân mày ta giãn ra hồi phục vẻ lạnh lùng, tựa như lần nữa khẳng định tôi và đám con hám của kia chẳng có gì khác nhau. Cái vẻ lạnh lùng kia dường như còn hàm chứa phần thất vọng. Có phải vậy ? Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó tôi thể kết luận.




      “Em .” Giọng ra lệnh có chút vô tình.




      “Dạ!” Tôi nhàng mở của, vui mừng vì vô tình của ta. , dám trăng hoa phải hoàn toàn vô tình, bằng đa tình quá chỉ khiến toàn thân bốc mùi, có nhảy xuống Thái Bình Dương cũng rửa sạch.




      Vì sao Lâu Phùng Đường lại để ý đến tôi? Tôi hề muốn biết. Tôi chỉ sợ ta biết được tôi đối đãi với ta như đối tác trong trò chơi tình ái mà thôi. Tôi sẵn lòng theo ta là bởi vì vừa ý với cơ thể của ta.




      Thân là thợ săn lão luyện, nhất định ra rất giận dữ khi bị xem là con mồi. Thứ mà những trước đây muốn là con người, tiền bạc, và địa vị của ta. ta hiểu điều đó, hơn nữa còn đề phòng nhiêm ngặt vô cùng. Thế nhưng, nếu như ta phát thứ mà tôi nhắm đến chỉ là thể xác ta, phù… vậy tôi thực phải cẩn thận! Người đàn ông này vô tình có thừa, tất nhiên dễ chọc.




      Để ta phát , tôi phải liều lĩnh chút. Tôi tin chắc, đường đường công tử nhà họ Lâu khi biết mình bị xem là trai bao, nhất định trở thành mối đe dọa với tính mạng của tôi. Cho nên, tôi phải cẩn thận, cẩn thận!
      trangtrongnuoc thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 2






      Ba tôi là đại gia trong ngành xây dựng ở miền Nam. Bầy đàn thê thiếp của ông sinh sống rải rác từ phía nam Đài Trung cho đến xa nhất là phía bắc Bình Đông. Người ngụ ở Đài Trung tất nhiên là mẹ tôi. Còn ở Bình Đông là người vợ hợp pháp, do chịu ghẻ lạnh của ba mà bị đẩy lưu đày ở tận nơi xa tít mù tắp đó. Ba người vợ còn lại đều ở tại Đài Nam, hơn nữa nhà của mỗi người đều cách chỗ ở của ba tôi trong vòng bán kính hai mươi ki lô mét. điều kỳ lạ là ba tôi luôn kiên quyết sống mình. Khi cần người đàn bà nào, ông tự lên đường đến “trại trồng hoa” của mình cư trú thời gian, chứ tuyệt đối giữ người đàn bà nào qua đêm trong nhà ông.




      Tôi nghĩ, đó là chỗ duy nhất tôi giống ông.




      Từ khi tôi lên Đài Bắc học đại học, mẹ mua tặng tôi căn hộ rộng gần bảy mươi mét vuông. Căn hộ của tôi xưa nay chưa từng có người ngoài nào bước chân vào. Ngay cả mẹ, mỗi lần lên Đài Bắc đều đến biệt thự của ba để nghỉ ngơi, để mặc tôi toàn quyền sử dụng cái tổ của mình. Gần bảy năm qua, thế giới riêng của tôi chưa từng chia sẻ với ai. Mẹ tôi , tôi là đứa bướng bỉnh lại sống khép kín, nhưng bà chưa bao giờ có ý định thay đổi tôi. Bời vì bà mỗi người nên có tính cách độc lập tự chủ, nên thay đổi vì bất kỳ ai.




      Dạo gần đây, mẹ thường xuyên lên Đài Bắc lo việc phòng tranh, nên tôi có cơ hội thường xuyên gặp bà.




      Hôm nay là chủ nhật. Sáng sớm tôi ăn mặc gọn , tô son điểm phấn, mái tóc xõa tung tạo kiểu, đáp xe đến Nội Hồ gặp mẹ hiền thân của tôi, để chia sẻ với bà những tư tưởng và dự định đáng xấu hổ của mình.




      Vài năm gần đây mẹ tôi còn mở cuộc triển lãm tranh nào. Tuy vẫn có tác phẩm, nhưng bà có ý định công khai. Bà thích dành sức lực để cất nhắc các tài năng trẻ hơn. Bởi vì bà còn hứng thú đối với nghề họa sĩ nữa, mà ngược lại bà thấy nghề bán tranh có tính thách thức hơn nhiều. Cũng trùng hợp trong số các học trò bà từng dạy có người rất giàu tiềm năng. Lần này mẹ tôi lên đây chính là muốn xem tình hình sáng tác của học trò mình, cũng như thảo luận xem làm thế nào để lăng xê họa sĩ trẻ.




      Khi tôi đến biệt thự, chàng tài năng trẻ kia vẫn chưa tới. Tôi và mẹ ngồi dưới giàn hoa ngoài ban công uống trà trái cây.




      “Còn nhớ nguyện vọng của con khi tốt nghiệp đại học là gì ?” Mẹ hỏi, chiếc áo khoắc trắng bị gió xuân thổi bay phất phơ, trông thanh thoát vô cùng.




      Tôi ngắm nhìn mê mẩn, trả lời: “Làm chiếc bình hoa.”




      “Khi Chung tiên sinh nghe mẹ lại, ông phun toàn bộ trà sâm trong miệng ra.” Bà cười sảng khoái.




      Xưa nay mẹ vẫn gọi ba là Chung tiên sinh trước mặt tôi, còn bình thường khi hai người ở chung bà chỉ gọi ông là Chung, khiến tôi mãi đến năm mười tuổi vẫn biết tên đầy đủ của ba là gì.




      “Lúc đó ba vội vàng chạy tới Đài Bắc là phải lôi con về nhà.” Tuy tôi theo họ Chung, nhưng vẫn tính là con duy nhất của Chung Thiệu Chính. Bất kỳ người cha bình thường nào cũng cho phép con của mình sa đọa đến mức bán phấn buôn hương. Nhất là bản thân ba tôi lại là kẻ chuyên chơi bời ong bướm, nên đặc biệt càng thể chấp nhận.




      “Tới tận bây giờ ông ấy vẫn còn oán trách mẹ cho phép con sống phóng túng như vậy.” Mẹ nhìn thẳng vào mắt tôi: “Nhưng mẹ luôn cảm thấy con rất biết cách tận hưởng cuộc sống. Giá trị cuộc đời còn gì hơn điều đó.”




      Tôi dựa đầu vai mẹ, thủ thỉ: “Trước mắt, con muốn nếm thử mùi vị đương.”




      “Vậy à? Nhưng có an toàn ?” Mẹ vén mái tóc dài của tôi, ghé vào tai tôi thầm: “Tin nhầm người có thể rất bi thảm. Có số đàn ông con đến chết sống lại, lỡ dính vào, đến chết cũng rứt ra được. Rất phiền phức.”




      “An toàn mà. ta là kẻ lăng nhăng, trăng hoa đến độ có trái tim, tuyệt đối an toàn. Con cũng mong chờ tình , con chỉ định dành ra chút thời gian chơi bời tí. Mà muốn chơi, phải tìm ra tay cao thủ tán mới đáng giá.”




      Trong mắt mẹ ánh lên vẻ sửng sốt: “Đó là kết quả mà con mong muốn sau thời gian dài vất vả giả dạng bình hoa sao?”




      “Lúc đầu phải, nhưng có được kết quả này con rất thích. Con chỉ muốn nếm thử mùi vị của kẻ bị người người phỉ nhổ xem thế nào. Hợm hĩnh, giả tạo, tham tiền. Con phô bày dục vọng vốn có trong lòng mỗi người cách cường điệu, ngờ ai ai cũng phỉ nhổ. Mẹ à, lòng người rất thú vị! Nếu con cứ ngoan ngoãn cư xử theo khuôn phép đạo đức, làm sao thấy được thái độ đủ kiểu phi thường của con người được chứ? khéo lại bị mấy tên vớ vẩn bám lấy, vậy con trốn đâu?”




      Mẹ tôi lại hỏi: “Vụ trưởng phòng Phương kia giải quyết ổn thỏa chưa?”




      “Trái tim vô hình có tan nát thêm vài lần đối ta cũng có lợi, để ta về sau mở to mắt chút, nồi nào úp vung nấy, đừng quá vọng tưởng.”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :