1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Yêu em không cần quá cuồng si - Tịch Quyên (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Bấm ngón tay tính toán, tôi ra nước ngoài hơn hai mươi ngày, dự cảm xấu xuất khiến tôi luôn phiền muộn. Tôi hy vọng dự cảm này trở thành . Hơn hai mươi ngày rồi mà vẫn chưa thấy, nhưng ràng tôi vẫn luôn sử dụng bao mà! Trừ phi tôi cũng xui xẻo giống như mẹ, dùng phải cái bao rách? phải chứ? Tôi muốn có con đâu!




      Nghe , cứ mười cặp vợ chồng cặp thể thụ thai. Hơn nữa, để có được con còn phải hao tổn bao nhiêu công sức và tiền bạc nữa. Nhưng vì sao người mong có, kẻ muốn hết lần này tới lần khác “trúng thưởng”?




      Haiz! Tôi uể oải lê bước trở về phòng khách sạn, bắt đầu có cảm giác tự làm, tự chịu.




      Do hai mắt cứ dán chặt dưới đất để ý đường , nên vừa vào khách sạn, tôi liền đụng phải “bức tường thịt” rắn chắc, liền vội vàng lời xin lỗi: “Xin l...”




      Chưa kịp xong, mặt của tôi bị nâng lên cách thô bạo, thanh cuối cùng tắc nghẹn luôn trong cổ họng. Ah... ah... ... Lâu Phùng Đường!




      Tôi bị hoa mắt rồi sao?




      “Có vẻ như em sắp ngất xỉu rồi phải.” ta mỉm cười vô cùng thoải mái. Nhưng trong mắt lại ngập tràn bão tố phong ba, chẳng có chút gì gọi là thư thoải mái.




      “Em...” Tôi thể thốt nổi lời, cũng biết nên cái gì.




      .” vòng tay ôm chặt tôi, về hướng thang máy.




      Chỉ lát sau, tôi ở trong phòng , nhưng bản thân vẫn chưa thể hoàn hồn sau cơn hoảng hốt.




      “Đây... đây có thể xem là gặp bạn cố tri nơi đất khách ?” Khó khăn lắm mới tìm lại được giọng của mình, nụ cười cũng từ từ lên mặt tôi. Dù sao nữa, ở đất nước xa lạ mà gặp được đồng bào của mình là chuyện đáng vui mừng, huống chi lại còn quen biết nhau. Nhưng mà làm thế nào Lâu Phùng Đường có thể tìm ra tôi? À , vì sao lại tìm tôi, tiếp đó mới chính thức tìm ra tôi? kinh ngạc của tôi lấn át tất cả mọi cảm xúc khác.




      “Em có thể xem như đó là trùng hợp, và hãy bắt đầu giải thích lý do tại sao lại ra .” ngồi xuống trước mặt tôi, tựa như con hổ dữ bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng xông lên giết chết con mồi. Điều đó cho thấy cơn thịnh nộ tích tụ lâu ngày của giống như ngọn núi lửa sắp sửa phun trào.




      Nhưng mà, Lâu Phùng Đường có nhất thiết phải giận dữ đến thế ? Chẳng qua cũng chỉ là việc tôi rời khỏi thôi mà.




      “Lâu Phùng Đường, vì sao lại nổi giận?”




      trừng ánh mắt nhìn tôi khó tin, dọa tôi sợ đến mức lùi hẳn vào trong ghế sofa.




      “Em ra lời từ biệt, tin tức bặt tăm, lại còn bỏ cùng người đàn ông, ngay cả lời cảnh báo trước cũng . Sáng sớm hôm đó em còn ngọt ngào vui vẻ ôm hôn chào buổi sáng, vậy mà đến chiều em mất tích thấy bóng dáng! Tại sao lại được tức giận?”




      “Được rồi, ra chào từ biệt là lỗi của em. Nhưng em là người tự do, ra là chuyện tất yếu xảy ra, phải vì người đàn ông khác.”




      Lâu Phùng Đường nhìn tôi chằm chằm: “ biết. cùng đàn ông cũng có nghĩa là có chuyện mập mờ giữa hai người, nghĩ em phải là người dễ dàng chấp nhận người đàn ông khác trong khi vẫn còn thích . Thế nhưng, phải cảnh cáo em, Nhậm Dĩnh, khi em muốn tiếp nhận người đàn ông nào khác, mà điều kiện của người đó bằng , bóp chết em.”




      Lời đe dọa của Lâu Phùng Đường vô cùng nghiêm túc. Tôi cười khan tiếng, chỉ vì cho đến tại tôi vẫn chưa rơi vào tình cảnh này, nên cần phải lo lắng. Nhưng mà tâm trạng bỗng thấy rất nặng nề.




      đưa tay ra kéo tôi vào lòng, bắt đầu bức cung: “Mau cho biết lý do em ra lời từ biệt.”




      “Dễ đoán thôi mà. Bởi vì lời chia tay với thực chất có tác dụng, có thành tích lật lọng lần rồi.” Lâu Phùng Đường chỉ cười khì khì. Tôi tiếp: “Em nghĩ, mình cần tạo cơ hội cho cả hai chúng ta rời xa nhau để bình tĩnh lại. Em muốn mình thích quá nhiều, cũng muốn lún sâu vào những khuôn mẫu tất yếu của tình . Vả lại, biết đâu còn có người đàn ông khác chờ em tìm thấy sao? Còn , là con trai duy nhất của ông chủ tập đoàn lớn, cuối cùng rồi cũng có ngày phải kết hôn sinh con. cũng nên tìm đàng hoàng tử tế mà xây dựng gia đình. Đừng lãng phí thời gian nữa. cảm thấy sống chung với nhau quá lâu, chúng ta trở nên quá quen thuộc đối phương, cuộc sống từ từ biến thành vũng ao tù nước đọng hay sao?”




      “Em chán ngán cuộc sống cùng rồi sao?” hỏi.




      , chỉ là em muốn bản thân ngày càng mê muội. cũng biết, em cương quyết cho phép bản thân mình coi trọng bất cứ thứ gì. Em bản thân còn hơn người khác, suốt đời cũng chỉ coi mình là trung tâm, muốn suy nghĩ cho bất kỳ ai. Nên đương nhiên, em cũng mà để mình chịu thiệt thòi.” Ích kỷ là bản tính của tôi, tự do là thứ nhất định tôi giữ chặt. đến tính cách của tôi quả thực có điểm nào là tốt đẹp. Trong lúc cả nhân loại ca tụng phẩm chất hy sinh cống hiến, tôi chỉ nghĩ làm thế nào để mình có được cuộc sống tốt. Thực , tôi là xấu tính.




      “Được, nếu như em có thể ích kỷ đến cùng, vậy hãy cho biết, sau khi rời bỏ , em có thấy hạnh phúc hơn ?”




      Tôi lắc đầu: “, nhưng em ra là để ngăn ngừa tai họa chưa xảy ra. Trong lúc tính ích kỷ của em chưa gây ra tổn thương, em nghĩ nên tiếp tục chung sống với em nữa. Có lẽ đâu đó còn có hấp dẫn hơn em chờ phát , mà người con đó có thể toàn tâm toàn ý , xem như trời, như đất, như khí của ấy.”




      cần gì cái thứ tình mệt mỏi đó?” cúi đầu hôn tôi. “Em sợ chán ghét em hay là em quá sâu đậm?”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi kinh ngạc nhìn Lâu Phùng Đường. cái gì vậy?




      lại tiếp: “Từ trước tới giờ, em chưa từng coi trọng bất cứ việc gì bởi vì em biết đời người là vô thường, có gì là bất biến; vì sợ bản thân cho quá nhiều dẫn đến kết cục đau lòng. Em biết chỉ có bản thân mới là thứ duy nhất nắm chắc trong tay mình. Hơn nữa, em cũng sợ giống như những người đàn ông khác, sau khi rồi, liền cầu ấy phải hoàn toàn phục tùng dâng hiến, sinh con đẻ cái, quán xuyến nhà cửa, làm người vợ hiền dâu thảo, phụng dưỡng cha mẹ chồng, hy sinh tất cả vì chồng vì con, mà đánh mất tồn tại của chính mình.”




      “Đó là hôn nhân.” Tôi ngắt lời .




      “Đúng. Chỉ vì chúng ta nhất định kết hôn, cho nên có thể trước với em là bao giờ cầu em làm những việc đó. Còn về tình - em nghĩ chúng ta vốn nhau ngay từ đầu rồi sao?”




      “Hồi nào?” Tôi tuyệt đối tin.




      Vẻ mặt Lâu Phùng Đường vừa muốn cười lại vừa có chút tức tối.




      có mới là lạ! Nếu bộ não của em đừng có lúc nào cũng xem những công thức tình cứng nhắc kia là thứ mà người bình thường nào cũng phải trải qua, em phát , thực ra chúng ta - nhau. Chúng ta thay đổi mình vì đối phương, xem phim, uống cà phê, tra hỏi nhau, mỗi người đều có gian tự do của riêng mình; thế nhưng khi chúng ta sống chung lại hề gượng gạo, hơn nữa còn có thể tâm với nhau, có thể hôn nhau. Ai đây phải là tình ? Em cho rằng cứ phải những lời đường mật, cứ phải sớm chiều bên nhau, cứ phải dán chặt mắt vào nhau mới là chuẩn mực của tình hay sao?”




      Tôi há hốc vì kinh ngạc, lời như cây búa tạ đập nát những lý lẽ vững vàng của tôi. Tại sao tôi biết tôi và nhau? Tôi nghĩ chúng tôi chỉ thích nhau mà thôi. Lâu Phùng Đường quá lăng nhăng nên thể tôi, tôi cũng trông mong điều đó.




      “Em cho rằng sống chung dưới nhà đương nhiên phải như vậy.”




      “Em nhìn có vẻ thông minh, nhưng thực ra là ngốc.” hề khách sáo đưa ra kết luận.




      Đáng buồn thay, chính bản thân tôi lại đồng ý điều .




      “Cho nên, em xem, có thể tìm em sao? Em có thể ngao du khắp chân trời góc biển, nhưng nhất định phải cho biết em ở nơi nào.” Lâu Phùng Đường nghiêm túc cầu tôi phải hứa với chuyện này.




      Bộ não của tôi còn chưa kịp hoạt động bình thường trở lại, chỉ có thể ngẩn ngơ gật đầu, biết nên đối mặt với tình huống mới này như thế nào. Tôi và phát minh ra phương thức đương mới rồi ư? Vì sao ngoài niềm hạnh phúc tôi còn có thể cảm nhận được tự do? Tình chẳng phải là thứ giam cầm trái tim con người ta hay sao? Thế nhưng, cho dù tình kéo dài năm mươi năm chứng minh điều đó là , cũng có nghĩa là tình có cách chú giải mới? Tôi phải suy nghĩ về chuyện này.




      Nhưng trước tiên tôi phải hỏi vấn đề làm tôi tò mò nhất: “Rốt cuộc làm thế nào mà tìm được em?”




      Có lẽ Lâu Phùng Đường thấy vẻ mặt tôi khó chịu, nên tiếp tục lẩn quẩn chủ đề đương này nữa, cho tôi chút thời gian để xả hơi, trả lời: “Hai tuần trước, nhận được thư của em, liền vội vàng bay sang , Tất nhiên biết tìm em ở đâu, may là còn có công việc khiến bận rộn. hợp đồng phải ký với công ty Wilt, nên quen được gã con lai phong lưu phóng khoáng, tên là Warren Wilt.”




      “Hả?” phải chứ? ngờ kẻ chẳng liên quan gì lại giúp tìm được tôi.




      “Dĩ nhiên ta có nhắc tới xinh đẹp đến từ Đài Loan, năm lần bảy lượt tán thưởng vẻ đẹp của con Đài Loan chúng ta, nhất quyết đòi lần tới khi đến Đài Loan, phải giới thiệu cho ta vài người đẹp. Còn em, chẳng những cho ta biết tên, còn cho biết chuyện mình sắp sang Pháp, phải sao?”




      là, đời sao lại có những chuyện trùng hợp kỳ lạ như thế?




      Lâu Phùng Đường tiếp: “Vì còn có việc cần làm nên phải trở về Đài Loan, bèn nhờ Warren Wilt giúp kiểm tra danh sách các khách sạn ở Pháp. Cũng may biết em cùng với người bạn hoạ sĩ, cái người dạo bị tưởng là tình nhân của em đó. Thông tin này vô cùng hữu ích, lâu sau ta tìm được em cho , cả nước Pháp chỉ có nơi này tổ chức triển lãm tranh quốc tế.”




      “Sao biết ấy với em có quan hệ gì?” Tôi giở giọng châm chọc.




      “Bởi vì sau này có điều tra mới biết được người ta thầm mến chính là mẹ em.”




      Tôi gật đầu, vòng tay ra ôm cổ : “ là vất vả cho quá! Lặn lội tìm tới tận đây. Em rất vui khi được gặp . Nhưng mà, em kết hôn với đâu.”




      “Chúng ta kết hôn, hơn nữa, còn là ngay ngày mai.”




      Hai mắt tôi trợn trừng: “Ai cho phép …”




      công khai, đãi khách, thông báo cho ai hết.” Lâu Phùng Đường giọng trấn an tôi. “Về khoản này rất cố chấp, muốn em làm vợ . Nhưng trừ việc là vợ của ra, em phải mất tự do của mình. Em cần làm phu nhân nhà họ Lâu, chỉ cần làm vợ của Lâu Phùng Đường. Em vẫn có thể du lịch tùy thích, thậm chí ngưỡng mộ đàn ông cũng được… Có điều, nếu như em còn nữa, phải cho biết. tin em cùng lúc qua lại với người đàn ông khác trong khi vẫn . Và cũng làm như vậy. Chúng ta tạo nên hình mẫu chung sống chân thành và thẳng thắn.”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trời đất! Tôi nghe mà tim đập loạn xạ.




      “Nhưng còn người nhà của …”




      “Trước khi bước sang tuổi ba mươi, đều tự mình giải quyết tất cả mọi việc, lý gì sau ba mươi tuổi, có vợ rồi mà còn để người khác xen vào chuyện của mình. Người mà em kết hôn chỉ là mình , và bằng lòng cho em tự do. Đó là cách thương em.”




      “Nhưng còn chuyện sinh con…”




      trả lời rất thận trọng: “Chúng ta có thể tránh thai, bắt buộc. Tuy nhiên, tỉ lệ phòng tránh cũng chỉ đến chín mươi chín phần trăm mà thôi, khi chúng ta phòng ngừa nhưng vẫn có con, tuyệt đối cho phép em phá thai.”




      Có vẻ như các điều kiện kia hoàn toàn lợi cho tôi. Thế nhưng, người chồng như hà cớ gì phải nhân nhượng tôi đến mức đó? Chỉ cần bên thấy miễn cưỡng cần gì phải kết hôn.




      “Lâu Phùng Đường, cho em tự do cần gì phải cưới em?”




      “Thực chất cũng vì bản thân mình.” bế tôi lên, về phía giường, đặt tôi nằm bên, còn thoải mái nằm xuống bên cạnh dang rộng tay chân.




      “Nếu cần vợ suốt ngày dùng danh nghĩa tình đẻ bám dính lấy mình, còn độc thân cho đến tận bây giờ, cũng dùng tiền bạc để trao đổi quan hệ nam nữ. Bởi vì biết những phụ nữ khát tình trở nên cuồng dại chẳng khác gì người điên. Có lẽ em vẫn luôn thắc mắc vì sao người lăng nhăng như lại sẵn sàng bỏ qua những thiếu nữ xinh đẹp, ngây thơ trong trắng kia, mà chỉ muốn có thành tích tai tiếng chẳng kém cạnh như em. Thế nhưng, nếu đem ra so sánh, cái màng trinh kia chẳng đáng để đánh đổi cả cuộc đời sau này của mình. em vì tỉnh táo đầy lý trí của em, cũng em vì em nhân danh tình mà ghen tuông mù quáng. Nguyên tắc của là, nếu tin tưởng, bao giờ được phép bắt bẻ, nghi ngờ. Nếu em, để em ngày nào cũng lôi câu “ em ” ra mà hỏi như con ngốc. Nhưng em chính là ngàn người có , em phải loại người làm ra chuyện điên rồ đó. như thế có nghĩa là cũng cần tự do, cũng cần gian riêng. Cái cảm giác khi biết được đời còn có người cùng chung tư tưởng với mình là tuyệt vời. Nó thôi thúc nhất định phải cưới em, để em hiểu được chúng ta thuộc về nhau. chia xa trong hơn hai mươi ngày vừa qua chỉ càng đẩy đến quyết định này nhanh hơn.”




      “Trời ơi, ra chúng ta là những người cùng chung tín ngưỡng, em còn tưởng chỉ là kẻ háo sắc mà thôi.” Tôi mỉm cười, nằm chồm lên người , nhìn vào mắt : “Thế nhưng, ngày nào đó nếu trong hai chúng ta chán ghét đối phương phải làm sao? Kết hôn rồi lại ly hôn phiền phức lắm.”




      đưa tay nâng hai bên má tôi: “Đời người quá dài, nên thể tùy tiện hứa hẹn điều gì. chỉ có thể với em rằng, nếu như có ngày chúng ta còn nhau nữa, em vẫn tán thưởng nhất; chia tay rồi, cũng có thể là bạn. trong những nguyên nhân của việc kết hôn là đề phòng khi có con còn có thể cho nó thân phận hơp pháp.”




      “Xem ra thực muốn có đứa con phải?” Tôi phát hình như rất trẻ con.




      Lâu Phùng Đường lắc đầu: “ thường tưởng tượng nếu có con với em, đó nhất định là chuyện rất đáng kỳ vọng. Tháng trước, chính là vì quá mong muốn có đứa con nên mới đánh cược với em trong ba ngày đó. Thử nghĩ xem, con có tính cách của em, lại làm cho cả đám đàn ông hồn xiêu phách lạc. Đó chính là niềm kiêu hãnh của người làm cha.”




      “Ơ, ba em có bao giờ nghĩ thế đâu.” Tôi hôn .




      Yên lặng lúc, ôm tôi vào lòng. thầm: “Kết hôn nhé.”




      ‘Được.” Tôi cũng trả lời rất khẽ, cảm thấy rung động tận tâm can.




      Sau này, thực có thể được tự do hay tôi biết, nhưng bởi vì cuộc sống đối với tôi là những cuộc phiêu lưu ngừng nghỉ, nên nếu tôi có thể thích trò chơi nhảy Bungee, sao lại dám đối đầu với lời khiêu chiến của hôn nhân dành cho mình?




      Điều quan trọng là, người đàn ông này có cùng quan niệm sống với tôi, cũng đồng thời đập tan rất nhiều nhận định võ đoán của tôi về đàn ông.




      ngờ Lâu Phùng Đường vẫn muốn tôi, dù luôn tưởng rằng tôi từng có rất nhiều bạn trai. Thời gian này chắc hẳn cũng giằng xé nhiều lắm. Thế nhưng, biết tương lai quan trọng hơn quá khứ. Tôi thưởng thức . Ngày sau, muốn tìm được người đàn ông tuyệt vời hơn nhất định phải là chuyện dễ.




      Nhưng mà, tương tự, nếu như thưởng thức tôi, nhất định cũng tìm được nào đặc biệt hơn tôi.




      Có thể nhau trong bao lâu quan trọng, quan trọng là... tôi , cũng tôi, ngay tại, ngay phút giây này. Mỗi khoảnh khắc đều là vĩnh hằng.




      Lâu Phùng Đường kéo tôi đứng dậy: “Em cười gì đó?”




      “Em sắp làm dâu rồi, nên cười hay sao?”




      mỉm cười, đương nhiên tin câu trả lời lấy lệ của tôi.




      thôi, chúng ta mua lễ phục. Tuy có nhiều người chứng kiến, nhưng cho dù mình tận hưởng niềm vui riêng cũng nên qua loa.”




      “Đương nhiên.”




      Tôi ngẩng đầu nhìn ông xã tương lai của mình, cũng nhìn tôi, cả hai đều quan sát đối phương trong vai trò khác và bằng con mắt khác.




      nở nụ cười trước: “Hài lòng , bà Lâu của ?”




      “Trong vai trò người chồng, khiến em được nở mày nở mặt trăm phần trăm.”




      “Em cũng vậy.”




      “Vậy cũng hài lòng chứ, ông Nhậm của em?”




      ôm tôi ra cửa, cười : “Để cho công bằng, hoặc là chúng ta sinh con; hoặc là phải sinh hai đứa. đứa họ Nhậm, đứa họ Lâu mới được.”




      “Trời, vậy quá tuyệt!” Tôi bắt đầu cân nhắc khả năng này.




      Tôi nghĩ cuộc sống sắp tới chắc chắn rất đáng trông đợi, tâm trạng vô cùng phấn khích. Sau khi bước ra khỏi khách sạn, những tia nắng mùa đông ấm áp đón chào chúng tôi, tôi với cùng nhìn nhau bật cười.




      ngày, tôi cho biết, tôi chưa từng có người đàn ông nào khác, có lẽ để đến khi tôi bảy mươi tuổi hãy ! Nhưng mà nếu như ngại, tất nhiên đây chỉ là việc cần bận tâm, chuyện hệ trọng lúc này chính là: bọn tôi sắp kết hôn rồi.




      tuyệt vời! còn nghi ngờ gì nữa.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :