1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Yêu em không cần quá cuồng si - Tịch Quyên (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trái với dự kiến của Lâu Phùng Đường, tôi : “Về nhà ăn ! Em biết nấu vài món, nếu tệ quá có thể gọi thức ăn ở ngoài.”




      cần chuẩn bị những gì?” mỉm cười vẻ uể oải, nửa như muốn trêu tôi.




      Tôi đẩy , tự mình lùi ra sau bước: “Vác bụng về là được rồi.”




      bật cười sằng sặc, chống tay lên chiếc cột nhà kiểu La Mã màu trắng bên cạnh tôi, toàn thân toát ra vẻ quyến rũ nam tính chết người. Cùng lúc đó, tôi nhìn thấy vẻ mặt thể tin nổi vào mắt mình của thư ký xinh đẹp kia - sếp ta bao giờ cười to sảng khoái như thế đâu? Đột nhiên tôi cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều khi biết có số biểu cảm mà chỉ ở trước mặt tôi Lâu Phùng Đường mới bộc lộ ra ngoài. Điều này khiến tôi vô cùng đắc ý.




      “Bảy giờ nhé?” Tôi hỏi nhanh, muốn tiếp tục làm chậm trễ công việc của .




      Lâu Phùng Đường suy nghĩ chút rồi gật đầu: “Bảy giờ.”




      Tôi vẫy vẫy tay chào rồi ra ngoài. Còn chưa tới cửa, đuổi theo kéo tôi lại, lúc tôi vừa xoay người sang lại nhận được nụ hôn của .




      sao vậy?” Tôi kinh ngạc .




      “Chỉ là muốn hôn em thôi.” vuốt tóc tôi, rồi xoay người quay lại với mấy vị khách.




      Tôi che miệng, cười tủm tỉm bước ra khỏi quán. Có lẽ do hôm nay tôi tô son, mà mỗi khi tôi trang điểm, Lâu Phùng Đường thường đặc biệt thích để nụ hôn của mình khắp mặt tôi.




      lần nữa quay trở lại với đường phố tấp nập, tâm trạng mừng rỡ vừa rồi của tôi lập tức chìm nghỉm. Sau khi rồi, có lẽ tôi nhớ nhiều hơn là tôi nghĩ. Nhưng, vậy sao, có lẽ nhớ nhung cũng là thứ hạnh phúc đáng để trải nghiệm.




      Vẫy chiếc taxi, tài xế chở mình tới siêu thị, tôi nhắm mắt nghỉ ngơi. thể thừa nhận - tôi . Từ ưa thích nay “thăng cấp” lên bước chuyển thành tình . Có điều, tình và chia ly là hai việc khác nhau. Tôi thực nghĩ như vậy. Ai cứ phải dính chặt lấy nhau cả ngày mới là tình chân chính? Cảm giác đơn phương của bên nào do bên đó tự cảm nhận, liên quan gì đến việc Lâu Phùng Đường có tôi hay .




      có thể đối xử với tình cách lạnh lùng như vậy thực có tư cách ai hết. Có phải ? Ngay cả tôi còn phải thở dài ngao ngán. Mình kẻ phá hoại các quy tắc của tình !




      ***




      Lo liệu việc ra nước ngoài sau lưng Lâu Phùng Đường cũng quá khó khăn, chỉ cần tôi luôn giữ vẻ mặt bình thường như bấy lâu nay, để lộ ra sơ hở gì.




      Thứ nhất, bởi vì tôi có thói quen sửa soạn hành lý, nên cho dù dự định du lịch nước ngoài thời gian dài, cũng chỉ cần xách theo cái túi , có hộ chiếu, có đô la là đủ rồi; những thứ khác giản lược hết. Cũng đâu phải tới nơi sa mạc hoang sơ, còn sợ mua được quần áo, đồ dùng hay sao? Thứ hai, Lâu Phùng Đường phải là loại đàn ông luôn ám ảnh với việc phải bám dính bạn tình cả ngày rời. Tôi chịu nổi loại người đeo như sam lại còn hùng hồn tuyên bố rằng vậy mới là biểu của tình ; chỉ tổ khiến người ta thở nổi.




      Tôi thích Lâu Phùng Đường, có rất nhiều ưu điểm để người ta thích. Nghĩ lại việc tôi có thể sống chung với lâu như vậy, yếu tố quan trọng nhất chính là cả hai đều cho nhau khoảng gian tự do. Tôi cũng rất ngạc nhiên khi mình có thể ở cùng lâu đến thế. Cho dù là ba mẹ ruột của mình, tôi cũng chưa từng ở chung lâu như vậy.




      Sáu giờ năm mươi lăm phút, tôi nhấc nồi canh ra khỏi bếp, đặt lên bàn ăn. Nhìn thức ăn đầy bàn, tự nhiên tôi bật cười tự giễu, sao mà giống Hồng Môn Yến[2] quá.




      [2] Hồng Môn Yến là buổi tiệc được tổ chức tại vùng ngoại ô Hồng Môn đời Tần với tham gia của Hạng Vũ và Lưu Bang. Đây là buổi tiệc có ảnh hưởng quan trọng cho cuộc chiến nông dân cuối đời Tần sau này, được cho là nguyên nhân gián tiếp khiến Hạng Vũ thất bại và Lưu Bang lập nên triều Hán. Người đời sau dùng từ Hồng Môn Yến để chỉ về những buổi tiệc có nhiều mưu đồ.




      Bữa cơm có ba món chính gọi nhà hàng mang tới, ngoài ra tôi còn làm thêm hai món xào và món canh, trông cũng tệ. Sau đó, tôi đến tủ rượu lấy chai vang đỏ và hai cái ly chân cao, miệng vẫn kìm được nụ cười châm chọc.




      Bỏ công sức ra để nấu bữa cơm hình như cũng chính là việc mà thường làm để lấy lòng người con trai mình . Cứ thấy ngốc ngốc làm sao đó! ngờ tôi cũng chịu xuống bếp, tự cười mình sao được?




      Do mẹ tôi là người tình, nên từ trước tới giờ tôi chưa từng nếm trải cái cảm giác gọi là “nhà”. Và cũng bởi vì vẫn luôn nghĩ rằng cuộc sống của mẹ vô cùng hoàn hảo, nên tôi càng dệt lên bất kỳ ảo tưởng tốt đẹp nào về cái gọi là “nhà”.




      nhân tình đúng nghĩa xem nơi ở của mình là ngôi nhà ấm áp. người đàn ông nếu như thương gia đình, liệu có thể nuôi nhân tình ở bên ngoài hay ? Tuy nhiên, tình huống này có lẽ thích hợp áp dụng với người độc thân như Lâu Phùng Đường. Song, bởi vì xưa nay tôi chưa từng tạo nên bầu khí hạnh phúc, ấm áp bao giờ, chính vì thế mà căn hộ này chưa khi nào tỏa ra mùi hương thơm ngát của những bữa cơm gia đình.




      Để chiếm được trái tim của người đàn ông trước tiên cần thu phục dạ dày của ta. Nhưng mà, tôi đâu có muốn. Tôi cần trái tim của Lâu Phùng Đường, cần con người của , cần tình của , nên đương nhiên tôi cũng nhân danh tình giở bất kỳ thủ đoạn nào.




      Hôm nay là ngoại lệ, tôi bất chợt nỗi hứng nghĩ ra việc tổ chức bữa tiệc chia tay. Trời đất! Xem ra từ trong tiềm thức tôi thấy chột dạ vì tội lỗi mất rồi! ngờ lại cảm thấy có chút hổ thẹn với Lâu Phùng Đường như vậy.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nghe tiếng mở cửa, tôi xoay người nở nụ cười chào đón Lâu Phùng Đường vừa bước vào nhà; đúng bảy giờ, hơn kém. tay cầm bó hồng (corn poppy). Hai mắt tôi sáng rỡ, vội nhào tới đón lấy: “Loài hoa này giản dị ghê, ngờ đại thiếu gia nhà họ Lâu như lại có thể chọn mua loại hoa này?” tại phải những loại hoa màu hồng tím rất thịnh hay sao? Hoa hồng, hoa ly, hoa cát cánh, hoa thủy vu; chẳng ngờ lại tặng tôi bó hồng . Lạ lùng thay, nó lại thực khiến tôi vô cùng thích.




      “Giữa muôn vàng bông hoa khoe sắc, nó xinh đẹp nhất cũng bắt mắt nhất, nhưng quá mộc mạc. vốn định tặng hoa sen cho em, nhưng lại cảm thấy có vẻ báng bổ, nghĩ lại thấy hồng là thích hợp với em nhất.” Lời thẳng thắn của Lâu Phùng Đường tựa như ướp đầy mật ngọt thương. ngờ những câu như vậy cũng có thể biến thành những lời có cánh.




      Tôi vui vẻ tìm ngay bình thủy tinh để cắm hoa vào. Bất kể giá trị của chiếc bình hoa này có là bao nhiêu hoặc có làm bằng vàng chăng nữa, mỗi khi cần sử dụng, nó cũng chỉ là mình chiếc bình để cắm hoa mà thôi. Tôi cắm hoa vào bình xong, đứng tránh sang bên hỏi Lâu Phùng Đường: “Có phải phối hợp với nhau tăng thêm sức mạnh?” bình hoa thực “bình hoa”. Hay là ?




      đặt chiếc cặp lên kệ, bước tới ôm ngang eo tôi, mỉm cười thầm: “Em lúc nào cũng đáng như thế.”




      “Em có cần phải hiểu ý nghĩa của loài hoa này ?” Tôi ngẩng đầu hỏi .




      lắc đầu: “! mua nó bởi vì bản thân nó thu hút , chứ phải vì ý nghĩa của nó hay vì lý do nào khác.”




      Điều đó tuyệt. Xưa nay, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tặng hoa nhất định phải chấp nhận ý nghĩa nào đó của nó. Chỉ cần để hoa mang đến vẻ đẹp đơn thuần thôi phải tốt hơn sao?




      “Nhưng em thấy trước đây thường hay đặt hoa hồng tặng người ta mà.” Tôi cố ý trêu tức .




      “Đó là xã giao thôi. Hơn nữa, bọn họ rất tin vào ý nghĩa của các loài hoa. Cũng may em hoàn toàn tin mấy thứ đó. Em biết cái gì gọi là “ với bụt mặc áo cà sa, với ma mặc áo giấy” sao?”




      nở nụ cười ngây thơ vô số tội.




      Tôi chọc chọc vào ngực : “Đồ cơ hội.”




      Kéo Lâu Phùng Đường ngồi vào bàn ăn, tôi lên tiếng cảnh báo trước: “Cho dù chỉ tàm tạm cũng xin ăn nhiều chê ít, bởi vì có lần sau đâu đó.”




      liếc nhìn bàn đầy thức ăn: “Nhìn cũng tệ lắm. Nhưng mà sao lại có cảm giác đây giống như bữa Hồng Môn Yến vậy? Có là em chỉ bất chợt nảy ra ý định này thôi ?”




      sắc sảo của làm tim tôi giật thót. Tôi ngồi xuống phía đối diện, xới cơm cho : “Yên tâm , em phải là Chu Nguyên Chương, thừa lúc cơm no rượu say ám sát đâu. chỉ cần lo có nguy cơ bị đau bụng thôi.”




      Nâng ly cụng với , tôi ngửa đầu uống cạn.




      “Dzô! Hôm nay có rượu hôm nay say.”




      hăng hái và lòng nhiệt tình hiếm có của tôi khiến Lâu Phùng Đường cũng bị cuốn hút theo. Tôi vừa ăn vừa uống, lại còn mở nhạc, kéo ra khiêu vũ với mình. Tuy có ngà ngà say, nhưng cũng may chưa đến mức nhảy thoát y. Tôi chỉ phá ra cười như điên, uống ừng ực hết ly này đến ly khác, khóe mắt tự nhiên rơi lệ, chảy xuống trước ngực , khẽ thầm: “Lâu Phùng Đường, em thực rất thích .”




      cũng thích em.”




      Tôi hài lòng với câu trả lời của . Đưa tay tắt đèn, tôi kéo ra đứng trước cửa sổ sát đất. Những ngọn đèn rực rỡ nhấp nháy bên ngoài rọi những tia sáng ngũ sắc vào trong khung cửa sổ vuông mờ tối nơi chúng tôi đứng.




      “Em sao vậy?” nâng cằm tôi, thầm.




      có gì, chúc mừng chúng ta thích lẫn nhau.” Tôi hất tóc ra sau, chậm rãi kéo Lâu Phùng Đường cùng ngồi xuống thảm. ngồi dựa lưng vào tường, kéo tôi dựa vào lòng . Chúng tôi cùng hướng mặt ra ngoài, mặc cho những ngọn đèn neon nhấp nháy muôn vàn màu sắc lên mặt mình.




      “Loại người như chúng ta thích nhau được cũng kỳ tích.” Tôi thở dài, men rượu khiến cho giọng của tôi càng thêm khàn đục. Tôi say, chỉ hơi ngà ngà. Tôi thích cái cảm giác lâng lâng bay bổng này, đặc biệt khi được ngồi trong lòng .




      . Đây là kết quả tất yếu.”




      “Như vậy mà là kết quả rồi sao?”




      “Đương nhiên còn có đoạn sau nữa. Nhưng mà em đâu có muốn suy nghĩ quá nhiều, đúng ? Em sợ chết khiếp khi có người muốn trói buộc em còn gì.”




      Sao lại hiểu tôi đến vậy! hổ là người đàn ông đầu tiên mà tôi trong đời. Nhưng cũng bởi vì quá thông minh, nên tôi phải gạt bỏ ngay cái ý nghĩ tiếp tục ở lại bên cách mù quáng. Có số đàn ông càng ở chung càng khó dứt bỏ. Nếu phải do Lâu Phùng Đường buông tha tôi, có khả năng tôi thể rời xa được. bi thảm!

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi trả lời , giọng trầm ấm quyến rũ của lại cất lên phía đầu tôi: “Xưa nay em chưa bao giờ cho phép bản mình quá thích thứ gì, mê đồ trang sức, cũng ham quần áo đẹp, có ai gọi là bạn bè tri kỷ, nghĩ, ngay cả ba em cũng chưa chắc hiểu được lòng em, đúng ?”




      “Em có mẹ em.” Tôi thầm.




      chuyện đó là đương nhiên. Trong giới hội hoạ ai cũng biết, phu nhân Nhậm Băng Tinh là phụ nữ phóng khoáng giống người Di-gan. Tính cách của em cũng do mẹ em dạy dỗ mà ra. Bà lại dành cho em tất cả tự do mà em muốn, nên em hoàn toàn yên tâm mẹ mình. Nếu bà phải là người mẹ như thế, cho dù có quan hệ huyết thống, em cũng hết lòng! Cũng như thái độ của em dành cho ba. Phần lớn thời gian, em đều qua loa cho có lệ, mỉm cười lễ phép với ông, nhưng vẫn giữ khoảng cách xa ngàn dặm.”




      Tôi khẽ nhích người, dựa lưng vào ngực , ngả đầu vai , hai tay vòng qua đầu ôm lấy cổ .




      “Đúng vậy, em cương quyết cho phép mình quá coi trọng những thứ bên ngoài bản thân mà em thể nắm chắc trong tay. thích là loại chấp niệm, cần thiết để thứ tình cảm đó sản sinh quá nhiều. Sức người có hạn, nếu cái gì cũng muốn giữ lấy, vậy còn sống vui vẻ được sao? Từ vật chất cho đến những thứ tình cảm khó đoán của con người, em đều lãnh đạm, khăng khăng muốn có cho bằng được. đời có chuyện gì là đương nhiên hết, có điều mẹ em cũng khá xui xẻo, mẹ sinh em ra, bởi vì là máu mủ cho nên mẹ đương nhiên phải em. Em là kẻ lạnh lùng và vô tình. Ba mẹ là người sinh ra em, nhưng nếu những phẩm chất đặc biệt khiến em thương sâu sắc, em cũng chỉ xem như người dưng nước lã mà thôi.” Tối nay là ngày xưng tội của tôi hay sao, khi lại mất tự chủ trút hết nỗi lòng thế này? À, có lẽ là tôi say.




      “Em là kẻ bạc tình hay là quá đa tình?”




      “Cả hai đều phải, em chỉ là kẻ có trái tim mà thôi. cũng vậy, phải sao?” Tôi cười hì hì hỏi ngược lại Lâu Phùng Đường. “Chỉ có điều độc đoán, kiêu căng hơn; ngoài ra, biết kiềm chế lại tuyệt tình, giỏi dùng người, biết cách lợi dụng triệt để năng lực của người khác. Trong Lâu thị có đủ hạng người, tài giỏi có, xoàng xoàng có, bình hoa có, lắm chuyện có. Hồi trước, lúc còn làm ở phòng nhân , em vì sao trong các nhân viên có người tốt kẻ xấu lẫn lộn, ai biết được từ đầu có ý đồ. Bởi vì biết cách lợi dụng đặc điểm của bọn họ để sử dụng vào từng loại công việc thích hợp. Lợi dụng xong, còn tác dụng gì nữa, liền thẳng tay vứt bỏ thương tiếc; cũng hệt như cách đối xử với phụ nữ... À, nhân tiện cho biết, sống chung với em đích thực là bước sai lầm của đó.”




      Lâu Phùng Đường đùng đùng nổi giận như tôi tưởng, mà chỉ phá ra cười, tay siết chặc vòng eo tôi.




      “Nhậm Dĩnh, em đúng phần lớn, chỉ duy nhất chỗ sai, chung sống với em phải là sai lầm. Chúng ta chắc chắn là đôi trời sinh.” hôn lên gáy tôi, hơi nóng phả ra hầm hập: “Thậm chí chúng ta suýt chút nữa cưới nhau.”




      “Sao còn nhớ mãi cái giao hẹn vớ vẩn đó vậy? Mau dùng bộ não thông minh của mà suy nghĩ , cưới em đâu thể đem lại cho tài sản lợi lộc gì. Xưa nay, đâu có làm mấy chuyện lỗ vốn, cho nên thể sa chân vào cuộc hôn nhân này được.” Tôi trượt người xuống dưới thảm trải sàn, né tránh nụ hôn nhồn nhột của . Chẳng mấy chốc mà cả người nằm dài dưới thảm.




      Lâu Phùng Đường nằm đè lên: “Tài sản dễ kiếm, cần dùng hôn nhân để đổi lấy thêm nữa. vì lợi ích mà kết hôn với vừa nhìn thấy phiền chán, thà rằng tìm thú vị như em làm liều thuốc bổ cho cả thể xác lẫn tinh thần khô cứng của còn hơn. Cuộc sống thoải mái dễ chịu là quan trọng hơn tất cả, dại gì mà cầm đèn chạy trước ô tô. Nhưng mà, chừng nào em mới chịu dừng chân vì đây?”




      Tôi trả lời, thể trả lời, đành dùng nụ hôn sâu để quên câu hỏi. Lâu Phùng Đường muốn giữ chân tôi cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Đàn ông luôn muốn giữ chặt lấy thứ mà ta thích thú, nhưng tôi dừng lại vì bất cứ kẻ nào.




      Chẳng bao lâu nữa, hiểu được điều này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 10






      Đến quốc cũng được bốn ngày, tôi và Ứng Khoan Hoài tá túc trong biệt thự ở vùng ngoại ô của người bạn LonDon mà quen biết. Chúng tôi vừa du ngoạn ngắm cảnh, vừa xem triển lãm tranh ở các nơi.




      Giọng và giọng Mỹ đúng là khác biệt, khiến cho cái gia tài tiếng vốn rách nát của tôi trở nên lẫn lộn đến choáng váng cả đầu óc. Cho nên đơn giản nhất là cứ giả câm giả điếc. Cũng may đúng lúc tôi túm được Ứng Khoan Hoài, người đáng tin cậy và có sức chịu đựng dẻo dai. Chẳng việc gì phải lo!




      Ở thêm hai ngày nữa bay sang Pháp, Ứng Khoan Hoài còn có việc phải làm. Tôi ngồi mình chiếc ghế bên ngoài phòng tranh, Ứng Khoan Hoài và bạn ở bên trong thưởng thức những bức tranh trừu tượng ở bên trong, còn tôi tình nguyện ngồi ở bên ngoài thưởng thức cảnh đẹp đặc trưng của Châu u.




      Trước mặt tôi là quảng trường rộng, hàng đàn bồ câu đáp xuống mặt đất tản bộ hoặc kiếm ăn. Cảnh tượng này ở Đài Loan hề có. Quanh quảng trường trồng kín loại hoa mà tôi biết tên. Phóng mắt nhìn ra xa, mỗi tòa kiến trúc đều rất đẹp và trang nhã, mang đến cảm giác vui vẻ thoải mái vô cùng. Vài cặp tình nhân thu hút chú ý của tôi; nghe người khá bảo thủ, nhưng những thanh niên dạn dĩ cũng ít.




      Cái cảnh tượng em em thân mật, môi lưỡi quấn quýt ngay giữa thanh thiên bạch nhật này quả khiến tôi á khẩu nên lời, chưa đến chuyện hai tay họ còn vuốt ve mơn trớn lẫn nhau. Tôi gần như có thể nhìn thấy những tia lửa ngừng tóe ra chung quanh bọn họ.




      Cuối cùng, ánh mắt tôi chỉ tập trung vào đôi tình nhân cãi nhau chí chóe, hai người chỉ trích lẫn nhau, song thỉnh thoảng lại vài động tác thân mật xen vào. Sau đó, lại thêm khác xuất , nàng ban đầu giáng cho chàng trai cái tát vào má, rồi che mặt chạy . Tiếp đến, tình huống biến thành cuộc truy đuổi của ba người, biến mất tại khúc quanh.




      Hết kịch. Tôi cũng thở phù hơi. Thấy vài con bồ câu bước chầm chậm về phía mình, tôi móc trong giỏ ra ổ bánh mì, bẻ thành mảnh vụn ném cho chúng. Chỉ trong chốc lát, tôi suýt chút nữa bị nhấn chìm giữa đàn bồ câu, sợ đến mức tôi phải ném bánh mì ra xa. Những con bồ câu này quá dạn dĩ, chúng chẳng biết sợ hãi là gì... Haiz, tựa như tình .




      Con người ta bao giờ biết đủ. Sau khi nếm trải mật ngọt của tình , tiếp theo đưa ra những cầu nhân danh tình , ví dụ như: cả đời chung thủy, cả đời chỉ người, cả đời thế này thế nọ...




      Nhưng mà, cả đời dài lắm. Cái thứ gọi là tình này có quyền gì mà ràng buộc vô thời hạn tương lai con người? Bởi vì người ta, cho nên cho phép người ta phản bội mình. Tiếp đến lại lần lượt đưa ra những cầu mà ngay cả chính mình cũng chưa chắc thực được, chỉ chăm chăm bảo đảm quyền lợi của bản thân. Bánh mì và bồ câu là ví dụ rất kỳ lạ. Tình là bánh mì, bồ câu là những cầu đính kèm của tình .




      nhau đến mức thành ra ngu si là điều kinh khủng. Mỗi lần ngẫm nghĩ về vấn đề này tôi đều thấy sởn cả gai ốc, cảm thấy may mắn vì mình chưa bao giờ bị lún sâu vào đó.




      Tôi nhớ Lâu Phùng Đường. Tôi chưa bao giờ đè nén tình cảm này trong lòng. Nhớ nhung là loại cảm xúc đâu dễ gì mà có được, cần gì phải đè nén? ta là người đáng để tôi nhung nhớ. Thực ra, hai ngày trước tôi gởi bức thư cho ta, nếu có gì trục trặc khoảng tuần sau nhận được. Xa nhau là cho cả hai bên cơ hội. Tôi nghĩ rằng nổi cơn tam bành, nhưng bản tính độc đoán khiến khó có thể chấp nhận nổi chuyện này.




      “Hi, vẫn ổn chứ?”




      Người bạn của Ứng Khoan Hoài ra trước, ân cần chào hỏi tôi bằng câu tiếng đơn giản. Đôi mắt màu nâu sậm của ta tỏa ra chút ấm áp vừa phải và thích thú nho . ta tên là William Quentin, phó giáo sư của học viện danh tiếng nào đó ở quốc. Tôi và Ứng Khoan Hoài là những vị khách quấy rầy nơi ở của ta.




      Tôi gật gật đầu, cũng may mình thông thạo ngôn ngữ. Người đàn ông này mặt mũi rất được, nhưng tôi muốn nghĩ đến chuyện tìm bạn trai khác quá sớm như vậy, nhất là trong lúc tôi vẫn còn tưởng nhớ đến Lâu Phùng Đường. Hơn nữa, tôi nghĩ đàn ông có thể gây cảm tình tốt với tôi cần có số điều kiện cần thiết ràng. Lăng nhăng, chung tình là điều tiên quyết. Điều thứ hai là nội tâm phải phong phú; có vẻ như tôi tài nào chịu nổi loại người nhạt nhẽo, vô vị. Tiếp đến là thể trạng tốt, ngoại hình đẹp, uhm… Lâu Phùng Đường cho tôi những kỳ vọng quá cao, để giờ đây tôi nhìn người đàn ông nào cũng thấy khuyết điểm. Có lẽ sau thời gian nữa, tiêu chuẩn của tôi mới có thể hạ bớt.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Quentin lại huơ tay múa chân gì đó, còn tôi vẫn giữ nguyên bộ mặt nghệch ra như con ngốc, mỉm cười nhìn người đàn ông dè dặt lại bảo thủ kia cố gắng sử dụng ngôn ngữ cơ thể để “” trong vô vọng. Kiểu đàn ông chân thành này chắc chắn nằm trong danh sách các điều kiện của tôi.




      “Tôi nghĩ ta hỏi em - quyến rũ - có muốn sang phía đối diện uống tách cà phê hay .” lời giải thích mang theo ý cười từ bên ngoài xen vào.




      Tôi và Quentin cùng lúc quay sang nhìn về phía người đàn ông tiếng Trung bên cạnh.




      Đó là người đàn ông rất đẹp, đồng thời có thể nhận ra ta là con lai. Mái tóc xoăn màu nâu đen, làn da ngăm ngăm, hàm răng trắng bóng, đôi mắt màu đen, đường nét rắn chắc, cơ thể cao lớn tráng kiện, mặc đồ tây mang giày da, ta mỉm cười nhìn tôi với vẻ mặt gian gian, ánh mắt chút kiêng dè.




      “Em là con Đài Loan sao? Đó chính là quê của mẹ tôi. Tôi chỉ mới tới đó có vài lần, nhưng chưa từng gặp nào quyến rũ giống như em.” ta chuyện rất thản nhiên, thèm che giấu thái độ khiếm nhã của mình, hơi khom người: “Tôi tên là Warren Wilt, tên tiếng Trung là Trịnh Hoa Luân. Còn em?”




      Hôm nay gặp phải kẻ kiêu căng, ngạo mạn như vậy khiến tôi mở rộng tầm mắt. Làm gì có ai bắt chuyện với người khác tự nhiên cách đương nhiên như ta, giọng điệu đó giống như nếu tôi trả lời chính là kẻ bất lịch .




      Tôi bật cười, nhìn chiếc cặp táp tay ta, rồi lại ngắm bộ âu phục đắt tiền được cắt may khéo léo người ta. Người này đường bàn chuyện làm ăn sao? Chắc cũng là người có chút địa vị, hơn nữa còn rất được phụ nữ ái mộ nên mới có thể suồng sã đến mức này. Nhưng mà Phùng Đường của tôi chưa từng ngạo mạn và mất phẩm giá như thế. Tôi thể tưởng tượng ra nổi bộ dạng Lâu Phùng Đường ăn no rỗi việc ngốc nghếch chạy ra đường bắt chuyện làm quen với mấy xinh đẹp. Còn lâu mới làm mấy chuyện này, chỉ chấm những nàng sẵn sàng bán mình vì tiền mà thôi, chơi trò tiền trao cháo múc, chứ có... ừm... romantic! Nhưng mà, tôi nghĩ quen mấy em bên đường cũng khá là tiết kiệm tiền đó chứ! Loại quan hệ chỉ phát triển dựa thể xác này ngoài việc chỉ cần bán nhan sắc ra là thành công rồi, cần bàn đến chuyện giá cả.




      Trước khi trả lời bạn con lai tuấn tú, tôi đứng dậy khoác lấy cánh tay Quentin. Mặc dù ngôn ngữ bất đồng, nhưng tôi cũng dùng hành động để bảo vệ mặt mũi và danh dự của ta.




      Wilt, định theo đuổi tôi sao?”




      “Từ trước đến nay, tôi chưa từng bỏ qua việc hỏi thăm quý danh của bất kỳ giai nhân xinh đẹp nào.” ta trả lời hết sức lém lỉnh.




      “Đây thực thói quen rất khó ưa.” Tôi mỉm cười phê bình.




      cơn gió thoáng qua, thổi mái tóc dài của tôi bay bay. Tôi kinh ngạc khi nhìn thấy vẻ mặt say đắm của người đàn ông xa lạ. Đây là biểu cảm chỉ nhìn thấy ở Lâu Phùng Đường!




      “Mái tóc của em chính là thứ tuyệt vời nhất toàn bộ cơ thể.”




      Tôi vẫn cười, đột nhiên sẵn lòng cho ta biết tên mình.




      “Tôi là Nhậm Dĩnh.”




      Ứng Khoan Hoài ra khỏi phòng tranh bước về phía này, tôi kéo Quentin cùng sang bên đó. “Tạm biệt! Rất vui khi ở lại gặp được người biết tiếng Trung.”




      “Hey! Tôi có thể biết chỗ ở của em ? Hoặc là số điện thoại?”




      Tôi được mấy bước, vẫy vẫy tay chào ta: “ thể, tôi sắp Pháp. Nếu có duyên, chúng ta gặp lại ở Đài Loan! Đến lúc đó tôi xem xét việc có hẹn hò với hay .”




      ta đứng yên, chào từ biệt tôi bằng nụ cười toe toét, trong mắt lóe lên thông điệp: Hãy đợi đấy. Tôi lại ra sức vẫy tay chào, rồi cùng với Ứng Khoan Hoài và Quentin lên xe bus trở về vùng ngoại ô.




      Tôi nghĩ rằng cái chàng Warren gì đó chỉ là khúc nhạc đệm ngắn ngủi thú vị của tôi tại mà thôi. Nhưng thực như vậy.




      biết tôi có nên vì chuyện này mà chửi to câu “chết tiệt!” hay , hay là nên cảm thấy biết ơn ta? Tóm lại, tôi ngờ ta lại trở thành yếu tố then chốt làm cho cuộc đời tôi đảo ngược hoàn toàn, như thể Thượng đế định sẵn như thế ngay từ đầu.




      ***


      Sau khi đến Pháp, ngày tháng mới thực là buồn chán thê thảm. Ứng Khoan Hoài bận ngập đầu, còn tôi chẳng thăm thú được chỗ nào hết. Mỗi ngày chỉ có thể dạo vòng vòng trong phạm vi kilomet quanh khách sạn, vì sợ lạc đường nên chẳng dám xa hơn. Ngày nào cũng ngồi ở quán cà phê ngoài trời trầm tư, nhâm nhi cà phê. Cho tới ngày rời khỏi Pháp, e là dạ dày tôi bị thủng lỗ vì uống quá nhiều cà phê mất. có hướng dẫn viên du lịch, tiếng Pháp lại dốt đặc; thôi dù sao cũng còn nhiều thời gian, tôi cần phải sốt ruột đòi chỗ này chỗ nọ cho bằng được. Nhưng mà mấy ngày gần đây trong lòng cứ có cảm giác khó chịu, bất an.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :