1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Yêu em không cần quá cuồng si - Tịch Quyên (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cứ xem ti vi biết, những phụ nữ xấu tính thường được đóng vai vợ của nam chính, còn nhân vật nữ chính là nhân tình của người đàn ông kia. cần nghĩ cũng biết bà vợ kia nhất định sinh được con, thế là mọi người trong xã hội buộc phải tha thứ cho nỗi khổ thể ngoại tình của ông chồng. Sau đó, người phụ nữ vô sinh kia trở thành người đàn bà độc ác, xứng đáng đóng vai kẻ xấu, số phận cuối cùng trở nên thê thảm. Nhưng, người ta quên mất điều rằng, mang thai được đâu phải tội đáng chết vạn lần, cái họ nên căm hận chính là chuyện người chồng ngoại tình kia kìa. Ấy vậy mà gian phu dâm phụ lại nhận được thông cảm. biết quan điểm giá trị của con người biến đổi từ lúc nào? Những bộ phim truyền hình hoàn toàn bóp méo tình người, có lẽ nó cũng phản ánh chính xác quan điểm của tất cả mọi người - bao gồm cả phụ nữ - đối với vấn đề tình cảm! Đáng đời người đàn bà thể mang thai, chồng ngoại tình là phải.




      Còn là nam nữ bình quyền, vì sao tôi nhìn đâu cũng chẳng thấy?




      Trong suy nghĩ của tôi, mọi thứ đều rất đơn giản. Tình dục chỉ là tình dục, còn tình lại là chuyện khác, sinh con lại càng là chuyện hoàn toàn khác nữa. Đây đều là những việc độc lập, riêng rẽ.




      Tôi hay Lâu Phùng Đường chẳng liên quan gì đến tình dục, sinh hay sinh con cũng chẳng liên quan đến hay . Thế mà ngờ ta lại muốn tôi sinh con cho ta, buồn cười.




      Cài xong khuy áo cuối cùng, tôi ngồi trước bàn trang điểm chải đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng của ta trong gương.




      “Nếu lỡ đêm qua em thụ thai rồi sao?” ta hỏi, giọng trầm trầm.




      “Chắc chắn là . Hôm qua là ngày an toàn của em.” Nếu như tôi tính ngày đúng. “Có thể trong ba ngày này em có vinh hạnh được trúng số đâu.”




      tưởng em có chút.”




      “Đúng, nhưng chưa đến mức muốn giữ chặt lấy và ngồi lên ngôi vị bà Lâu.” Hay đúng hơn là trong cuộc đời hai mươi lăm năm của mình, tôi chưa từng nảy sinh ý muốn chiếm hữu bất cứ thứ gì. khi sở hữu vật gì đó cũng chính là gánh nặng. Khi ra đời, người chúng ta chẳng có thứ gì, và khi chết chúng ta cũng thể mang theo được thứ gì. Thế nên, tôi càng cần đòi hỏi quá nhiều. Nếu thể nắm tất cả mọi thứ trong tay, vậy tôi chỉ việc thầm lặng lẽ mà sống. Tôi chỉ cần bản thân mạnh khỏe, bình an là đủ rồi.




      Lâu Phùng Đường bước xuống giường mặc quần áo, đứng ngay sau lưng tôi, nhìn tôi qua tấm gương. Tôi mỉm cười, cầm chiếc áo sạch bàn đưa cho ta.




      ta cầm lấy.




      “Có lẽ chính bởi cái vẻ mặt bất cần, chuyện gì cũng quan tâm của em làm cho muốn có được em bằng bất cứ giá nào.”




      Thấy ta mặc áo xong, tôi xoay người kéo tay ta lại, cài khuy tay áo giùm ta: “Em có hứng thú đối với mấy chuyện này, tương tự như việc em muốn có con. E là kiểu gì cũng phải tìm người phụ nữ khác thôi.” Dù biết trước ngày như vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối. Tuy nhiên, sau khi thận trọng cân nhắc, tôi thể từ bỏ. Tôi muốn chung sống cả đời với bất kỳ ai, cho dù điều kiện của người đó có xuất sắc như Lâu Phùng Đường.




      ta tiện tay kéo tôi đứng dậy, cười : “Vẫn chưa hết ba ngày, đừng khẳng định quá sớm.”




      Tôi thản nhiên dựa vào lồng ngực vạm vỡ của Lâu Phùng Đường, vội cử động, tựa như con mèo lười uể oải nằm phơi nắng.




      có gì thay đổi đâu.” Tôi đáp.




      “Em khiến cảm thấy giá trị của mình tuột dốc phanh.”




      “Đừng lo lắng, giá thị trường lạc quan hơn gấp mấy lần so với dự đoán của .” Tôi vỗ vỗ lưng ta.




      ta cười khùng khục, kéo tôi ra cửa.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 9






      Chung Kiều Vân là con trai thứ của mẹ Hai, cũng là ba của tôi, năm nay ba mươi hai tuổi, là chuyên gia trong giới tài chính. ấy rất thông minh, suy nghĩ cũng rộng. Nhưng những người quá thông minh do suy nghĩ quá nhiều nên dễ mắc bệnh thần kinh và thường có khuynh hướng tự cho mình là đúng.




      Sau ba ngày phép chơi bời thỏa thích, Lâu Phùng Đường chưa trở về Đài Bắc ngay, mà tranh thủ đến thị sát chi nhánh của công ty tại Đài Trung, nghe báo cáo và đánh giá tổng thể tình hình, dự tính sau hai ngày nữa mới trở về Đài Bắc.




      Cũng chính vào lúc này, ba tới tìm tôi, vẻ mặt nghiêm trọng.




      “Tốt nhất em nên cẩn thận tên Lâu Phùng Đường này.”




      Tôi nhướn mày. Cẩn thận với ta ư? Tôi còn có thứ gì có thể mất vào tay ta đây?




      ba thở dài: “Với cái tính lười biếng, chuyện gì cũng mặc kệ của em, nếu toàn bộ tiền của ba giao hết vào tay em, có khi tiền mất sạch rồi mà em ngay vẫn chẳng biết tại sao.”




      Tôi lờ mờ hiểu được ý ba, vô cùng kinh ngạc mỉm cười: “ phải ý ám chỉ ta tiếp cận em là vì tiền của em chứ?” Trời ơi, đường đường là công tử nhà họ Lâu ngờ lại bị coi là kẻ đào mỏ? ba của tôi quả đúng là thông minh thái quá.




      trừng mắt tôi vẻ mặt vui: “ nghĩ tập đoàn nhà họ Lâu có ý định bành trướng xuống phía Nam, mà gia đình chúng ta chính là trùm bất động sản có tiếng ở Nam bộ, nên khó mà giành được địa bàn. Trong khi đất đai đắt đỏ và hầu như đều do chúng ta đứng tên, với lại đều nằm trong vùng quy hoạch đô thị trong vòng mười năm tới. Nếu nó cưới được em, coi như chẳng cần tốn chút công sức nào cũng nắm được đám đất đó trong tay. Kết quả sao? Lâu thị vốn chỉ là trong ba tập đoàn lớn của Đài Bắc, lúc đó nghiễm nhiên trở thành tập đoàn tài chính lớn nhất của Đài Loan.”




      Tôi chẳng chút hứng thú hỏi lại: “ thực cho rằng em được thừa kế đống tài sản đó sao? Đừng có ngốc như vậy.”




      “Dù thế nào nữa, làm thông gia với nhà chúng ta có rất nhiều ích lợi. chừng nó còn dám xúi ba sáp nhập công ty vào tập đoàn Lâu thị nhà nó. biết ba rất thích thằng đó.”




      ba à, hiểu ba chúng ta rồi. Ba chưa bị mắc chứng bệnh đãng trí của người già đâu. Cho dù có thích người ta đến mấy cũng đem tài sản nhà họ Chung ra mà dâng tặng. Với lại, em cũng chẳng có ý định gì với ta hết.”




      “Cho dù chỉ có chút xíu khả năng vẫn phải đề phòng. em hãy hứa với , nếu ba muốn chia cho em nửa tài sản làm của hồi môn, trước tiên em phải ra tòa làm giấy tờ đó là tài sản riêng, liên quan gì đến gia đình chồng.”




      Trời ạ, ba tôi bị thần kinh rồi chắc! tôi khôn khéo cũng tốt thôi, nhưng nếu cứ tiếp tục thần hồn át thần tính như vậy lâu ngày, chắc chưa tới bốn mươi tuổi về chầu ông bà mất. Nhìn miệng cứ mở ra đóng vào liên tục, tâm trí tôi còn tập trung vào những lời nữa, mà miên man suy nghĩ tới Lâu Phùng Đường. Haiz, nếu như ta chỉ muốn đất đai thôi cũng chẳng sao. Tôi tặng miễn phí cho ta coi như là quà cảm ơn ta làm bạn với tôi thời gian qua. Sau đó hai người vui vẻ “say goodbye” ai nợ ai nữa.




      Nếu hai người qua lại với nhau chỉ vì vật chất chuyện đơn giản. Thế nhưng, nếu có dính líu tới tình cảm khó mà tính toán rạch ròi.




      Lâu Phùng Đường dùng cách riêng của mình nhằm buộc chặt lấy tôi. Từ cái khoảnh khắc tôi dọn tới sống chung với ta, tôi biết nếu cứ tiếp tục dẫn tới kết quả này. Chúng tôi quan tâm lẫn nhau, cũng bắt đầu chung thủy với đối phương... cho dù cả tôi lẫn ta đều chịu thừa nhận.




      Trước khi ở chung, tôi hoàn toàn bận tâm chuyện mình có quan hệ với người đàn ông khác, cho nên mới có thể rủ Phương Thận Triết lên giường. Tuy rằng việc thành, nhưng trong đầu tôi chưa bao giờ có ý niệm chung thủy với người đàn ông nào đó. Nhưng sau khi ở chung, mọi thứ dường như có thay đổi. Những thay đổi dù rất , nhưng tôi cảm nhận được, chỉ là tôi vẫn tin rằng thay đổi đó chẳng ảnh hưởng gì tới mình.




      Nhưng, cho đến lúc này tôi thực vẫn có thể bình chân như vại sao?




      hoảng hốt thể che giấu nổi mồn trong tim tôi. Có lẽ nên để cho mọi thứ được lắng xuống. biết khi lần nữa bước con đường của mình, liệu tôi còn có thể tự do thoải mái như trước đây nữa hay . Cho nên, tôi nhất định phải ra để nhìn bản thân.




      Dù vẫn luôn biết mình muốn hoặc muốn điều gì, song hoàn cảnh thực tế cho phép tôi muốn chọn cái gì chọn. khi quan tâm của tôi dành cho Lâu Phùng Đường còn cái kiểu “sao cũng được” và khi tình cảm giữa hai chúng tôi ngày càng thân mật, ngày càng hiểu về nhau, vậy hỏng bét.




      Đặc biệt là khi ta vượt qua được cái tôi đàn ông của mình, còn giữ khư khư cái ý nghĩ phải cưới trinh nữa, chấp nhận cùng tôi đánh cược ván “chung thân”, tôi mới thực nhận ra có nguy cơ rình rập mình. Sau ba ngày, Lâu Phùng Đường - tính ra cũng quân tử - dùng bao cao su trở lại. Chỉ là, có linh cảm chẳng lành vẫn luôn lẩn quẩn trong đầu tôi. tưởng tượng được tôi cũng chịu hùa theo ta trong ba suốt ba đêm đó, hoàn toàn dùng biện pháp phòng tránh nào, phải chăng tôi cũng đánh cược?




      Thế vì sao bây giờ tôi lại muốn bỏ chạy?




      “Dĩnh nhi!”




      Giọng bực bội của ba vọng vào thế giới thần tiên mà tôi đắm chìm bên trong.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi hoàn hồn nhìn , chớp chớp mắt, rồi bật cười khúc khích. Đương nhiên tôi biết nhận ra lơ đãng của mình, nãy giờ tôi hoàn toàn nghe gì cả.




      hỏi, em có muốn làm quen với vài người bạn của hay ? Họ đều là những người thành , đáng tin cậy.”




      ra muốn chọn chồng cho tôi. Đối tượng tốt nhất là người đàn ông biết quản lý tài sản, cũng ngấp nghé của hồi môn của tôi.




      , em cảm ơn.”




      “Em cứ suy nghĩ , so với đàn ông Đài Bắc, em nên quý trọng tính chất phác của thanh niên miền nam. Đàn ông Đài Bắc đều rất hư hỏng.”




      từng bị ai lừa gạt sao?” Tôi cười hỏi, thế là bị trừng mắt.




      cúi đầu nhìn đồng hồ: “Thôi được rồi, nữa, còn vội ra sân bay về Cao Hùng. Em tự xem nên làm thế nào, dù gì nữa, hãy nghĩ đến tài sản của nhà họ Chung trước tiên. Đừng để bị lừa.” Sau khi đứng dậy còn quên ra vẻ trai xoa xoa đầu tôi.




      Tôi đẩy tay ra: “Em có phải trẻ con đâu.”




      “Nhưng mà vẫn nhịn được muốn sờ lên mái tóc xinh đẹp của em.” lại vuốt tóc tôi lần nữa, cầm lấy cặp táp và hóa đơn tính tiền rồi mới .




      tại tôi tầng thượng của khách sạn này, đương nhiên cần phải ra chung đường với ba, nên ngồi lại quán cà phê. Lúc tôi định đứng dậy trở về phòng ngủ trưa thình lình trước mặt lại có người ngồi xuống. Chính là Lâu Phùng Đường.




      “Ủa, sao sớm vậy ?”




      ta là ai vậy?” Lâu Phùng Đường lãnh đạm hỏi tôi.




      Tôi cười cười, trả lời. Tôi muốn cho ta cái quyền được chất vấn tôi. Tôi cần phải báo cáo với ta. Quan hệ của chúng tôi được phép tiến thêm bước nữa, thế này là đủ rồi, cần phải sâu đậm thêm.




      Người thông minh như Lâu Phùng Đường tất nhiên đoán được ý tôi, thế là sắc mặt ta liền tối sầm lại. lát sau ta đứng dậy, kéo cánh tay tôi móc vào khuỷu tay mình: “ thôi, chúng ta lên phòng.”




      “Ừ.”




      ta đưa tay lên vuốt tóc tôi, thầm bên tai: “Đừng bao giờ để người đàn ông nào khác chạm vào mái tóc này nữa.”




      Tôi cúi đầu lặng im gì, mái tóc dài rũ xuống như bức rèm nhung.




      ***




      Tôi thích cuộc sống quá mức náo nhiệt, nhất là khi có cả đám người cứ tới tới lui lui thăm viếng, chỉ xuất vài lần thôi cũng đủ khiến người ta phiền chết được.




      mức độ nào đó, tính tôi cực kỳ quái gở. Có lẽ tôi quá coi trọng bản thân mình, quá coi trọng gian tự do của mình, thà rằng hưởng thụ độc chứ muốn có người lải nhải suốt ngày bên tai làm mất giờ của tôi. Cho nên, khi thanh tĩnh bị người khác quấy rầy, tôi có khuynh hướng muốn lẩn trốn.




      Ngoại trừ mấy người em cùng cha khác mẹ ra, những người đến tìm tôi còn có mấy bồ ngày xưa của Lâu Phùng Đường hoặc là những vẫn còn vương vấn ta. Đến cả em Lâu Phùng Hân lâu gặp cũng tới góp mặt. , tôi chiếm Lâu Phùng Đường làm của riêng quá lâu; đủ lâu để khiến bọn họ như ngồi đống lửa. Vì vậy, cho dù là những kẻ trước đây vốn vẫn luôn trầm tĩnh, giờ cũng nhảy loi choi lên công kích tôi. Việc tôi cư ngụ trong căn hộ của Lâu Phùng Đường còn là bí mật gì nữa, điện thoại réo liên tục cả ngày, cho nên thời gian tôi lang thang bên ngoài ngày càng nhiều.




      Mấy ngày gần đây, việc đáng để tôi cảm thấy khuây khỏa nhất chính là sau khi trở về Đài Bắc, “ngày đèn đỏ” của tôi đến, chứng tỏ tôi thành công thoát khỏi nguy cơ dính bầu trong ba ngày đó. Như vậy phải chăng có nghĩa là chuyện cưới xin của bọn tôi cần phải bàn đến nữa? Tôi vui mừng hớn hở, nhưng Lâu Phùng Đường hài lòng chút nào. Có lẽ vì tôi kiên quyết từ chối làm vợ ta hoặc vì tôi muốn sinh con khiến ta vô cùng thất vọng. Mấy ngày gần đây Lâu Phùng Đường có vẻ lạnh nhạt, còn tôi ngược lại, cảm thấy thế lại hay.




      Nới lỏng khoảng cách chút mới làm tôi cảm thấy ngột ngạt; tuy vậy, trong lòng tôi vẫn ôm ấp hy vọng tung cánh bay xa. Tôi muốn được đặt chân đến những chân trời xa xôi, muốn tự mình cảm nhận trọn vẹn cái cảm giác khi đứng đất nước hoàn toàn lạ lẫm.




      Trước đây, nguyên nhân lớn nhất khi định du học là vì muốn tránh mặt Lâu Phùng Đường, còn bây giờ tôi muốn là vì chính bản thân tôi.




      Thực tôi cần phải ra . Cứ tiếp tục cuộc sống mập mờ có tương lai như vậy đối với cả hai người đều chẳng ích lợi gì. Nếu luôn có tồn tại của tôi, ta đào đâu ra thời gian để làm quen với những khác? Nếu như tôi ra , làm sao có cơ hội quen biết với những người đàn ông khác thế giới này? Tôi chưa bao giờ nuôi dưỡng cái ý nghĩ trung thành với người đàn ông duy nhất. Cái cảm giác phụ thuộc đó được phép tồn tại, nhưng rồi nó từ từ lặng lẽ nảy mầm trong lòng . Tôi biết bản thân mình có sở hữu nó hay , nhưng tôi tuyệt đối cho phép nó phát triển thành .

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi là Nhậm Dĩnh, tôi là cá thể độc lập.




      Cho dù có tình tồn tại, cũng thể thay đổi điều gì hay cướp đoạt được cái gì của tôi.




      Tôi lang thang đến chỗ ở của Ứng Khoan Hoài, trước nụ cười kinh ngạc của , bọn tôi ôm nhau thắm thiết. lâu gặp, tôi rất nhớ .




      Lần này, tôi thực muốn ra nước ngoài. Tôi với mục đích đến thăm của mình, bởi vì nghe mẹ khoảng giữa tháng Mười Pháp tham dự cuộc triển lãm tranh. Tôi muốn xin nhân tiện dẫn tôi theo du lịch, có lẽ là mười ngày hay nửa tháng, hoặc là mấy tháng cũng được. Những người có trình độ tiếng yếu kém cỡ tôi thích hợp làm mấy chuyện liều lĩnh, mà Ứng Khoan Hoài lại chính là người bạn đồng hành tuyệt hảo.




      “Em sống thoải mái sao? ngờ bạn đó lại đủ bản lĩnh để giữ chặt lấy em.” đưa cho tôi ly nước trái cây, rồi ngồi xuống phía đối diện.




      “Cũng phải thoải mái hay thoải mái. Dù sao cuộc sống này nếu cứ tiếp tục mãi như vậy chẳng có biến cố gì lớn, chi bằng khắp nơi để mở rộng tầm mắt.”




      nhướn cao mày, tin điều tôi vừa : “ thấy em sợ nếu tiếp tục sống như vậy thay đổi lớn có. nam nữ sống chung với nhau, trừ khi kết hôn, nếu chắc chắn thay đổi. Là em chịu đựng nổi, hay là “con ngựa giống” của em chịu nổi đây?”




      Xí! gì mà khó nghe, tôi chẳng thèm trả lời.




      Ứng Khoan Hoài lại : “ người đàn ông khi em muốn giữ chặt lấy em, nhưng em sợ hãi điều đó. Nếu chẳng may ta trót lỡ em, em nên xem xét lại bản thân mình, có phải em biểu quá đặc biệt hay , có cố ý đùa giỡn với trái tim người khác hay , có dùng sức quyến rũ đặc trưng của mình để mê hoặc người đàn ông vô tội hay .”




      “Ê! phải suy bụng ta ra bụng người đó chứ, bộ mẹ em có ý đồ quyến rũ trái tim si ngốc của sao?” Tôi lập tức phản đòn.




      Ứng Khoan Hoài cứng họng, nét mặt tiu nghỉu, sau đó rất nhanh trở lại bình thường, ánh mắt oán giận lườm tôi: “Cái đồ tàn nhẫn vô lương tâm.”




      “Dũng cảm đối mặt với vết thương lòng là phương thuốc chữa trị hiệu quả nhất. Em kiêng kị chuyện đó.” Tôi vốn là người vô tâm vô tình, lẽ nào còn ?




      “Được rồi, muốn cùng nước ngoài với cũng được, nhưng em có dám chắc lần này được hay ? Dám chắc tái diễn vở kịch bị bắt trở về Đài Bắc như lần trước chứ?”




      Tuy Ứng Khoan Hoài chưa từng gặp Lâu Phùng Đường, và tôi cũng ít khi kể chuyện với . Thế nhưng, dựa tình hình của tôi mấy tháng gần đây người thông minh như tất nhiên có thể nắm được đại khái, chắc được tám, chín chục phần trăm.




      Đúng như suy đoán lúc đầu, Lâu Phùng Đường những lúc cần cương quyết thủ đoạn giống hệt thương trường, bao giờ ủy mị mềm lòng, luôn cứng rắn đến cùng. Từ việc ta sẵn lòng cưới tôi cũng đủ thấy. Cho dù tất cả các điều kiện của tôi đều cho thấy tôi đủ tư cách để leo lên ngôi vị bà Lâu, cùng ta chia sẻ tôn vinh của mọi người; song, chỉ vì tôi có sức hấp dẫn mà xưa nay ta chưa bao giờ tìm thấy ở những khác, thế sức hấp dẫn đó lại chưa từng lu mờ, cho nên ta chấp nhận cưới tôi, chứ chịu tìm những tiểu thư đài các tam tòng tứ đức để kết hôn.




      Làm sao tôi biết được Lâu Phùng Đường lại khó trị như vậy? Làm sao tôi biết được bản tính của mình lại hợp ý ta như thế, để sau đó lại hấp dẫn ta, kết quả là tôi đủ can đảm lời chia tay với ta? ta cho phép, mà tôi… cũng chán ghét ta. Vì vậy, tôi cho phép ta cho phép mình ra .




      Lâu Phùng Đường có cơ thể hấp dẫn, gương mặt hút hồn, giữ tôi bên cạnh nhưng lại cho tôi đến chín mươi phần trăm tự do. tình huống kỳ quái. Chỉ có thể ta là gã đàn ông cao cơ.




      ta từng trong thời gian quan hệ với ta, tôi được phép dính dáng tới bất kỳ người đàn ông nào khác. Đây là điều ta chú trọng nhất. Sau khi đến hai lần, ta nhắc lại thêm lần nào nữa, đồng thời cũng hoàn toàn tin tưởng tôi. Và lòng tin này vẫn duy trì cho đến khi nào ta tận mắt chứng kiến tôi nhảy lên giường người khác mới thôi. Đối với Lâu Phùng Đường, điều này nhất định dễ dàng gì, đặc biệt là khi tôi luôn ở trước mặt ta khoác lác về việc trước đây tình nhân của tôi nhiều như cá lội dưới sông ra sao, như thể mình là Carmen[1] tái thế vậy, thế nhưng ta vẫn chấp nhận tin tưởng tôi. biết nên ta quá tự tin hay là rộng lượng tới mức sẵn sàng cho người của mình cơ hội? Thế nhưng, khi ta phát đối phương phản bội mình, ta cho người đó bất kỳ cơ hội nào nữa. trăm lần trung thực cũng bù đắp nổi cho lần bất trung.




      [1] Tên nữ nhân vật chính trong vở kịch Opéra Pháp cùng tên của Georges Bizet.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi hấp dẫn Lâu Phùng Đường, và ngược lại, ta cũng hấp dẫn tôi. Tính cách đặc biệt của ta có rất nhiều điểm mà tôi thích, thế nhưng... nên dừng lại ở đây là được rồi.




      Xuất ngoại lại là ván cược khác.




      Ra lời từ giã có bị xem là phản bội hay ? Về phần tôi bởi vì bọn tôi có bất kỳ lời hứa hẹn gì, nhưng về phần Lâu Phùng Đường tôi dám chắc. quang minh chính đại sợ ta chấp nhận; nhưng nếu quang minh chính đại … tôi còn có thể được sao?




      Mình chẳng việc gì phải báo cáo với ai cả, đây là lời tuyên bố ngầm của tôi dành cho ta. Cũng nên nhân cơ hội này để mỗi người tự tìm khởi đầu khác. Có lẽ mùa xuân mới tới, tốt biết bao, có phải ?




      Tôi móc hộ chiếu và mấy thứ liên quan trong ví da ra: “Khi nào ?”




      định ngày mười lăm , nhưng nếu em thích dạo chơi ngắm cảnh vòng Châu u trước mùng mười mình luôn, có thể tham quan từ sang Pháp.”




      “Quyết định vậy .” Nụ cười của tôi uể oải, nhưng ánh mắt lại sáng ngời vì sắp được ra nước ngoài. Bước sang giai đoạn khác, được nhìn thấy những điều mới lạ là việc mà tôi luôn mong ước bấy lâu nay. Mặc kệ kết quả tốt xấu thế nào, ít nhất tôi còn buồn chán nữa.




      Ứng Khoan Hoài thở dài: “ hiểu nổi em. Nhưng thực lòng nghĩ là nên có ai đó quản lý em mới được.”




      có sẵn lòng hy sinh ?” Tôi khoác tay qua vai Ứng Khoan Hoài.




      khinh thường đẩy tay tôi ra.




      “Nếu em thèm muốn , kiếp sau hãy xếp hàng thử xem, có lẽ tới phiên em.”




      Hoàng tử ngây thơ lại bày ra vẻ mặt thánh thiện làm tôi cười chảy cả nước mắt. Trời ạ, những người có thể tìm vui trong đau khổ cũng đáng ngưỡng mộ. Nhưng thực giữ mình vì mẹ tôi sao? Tôi tin.




      ***




      mình lang thang ở khu đông Đài Bắc, giữa dòng người tấp nập, nhưng tôi lại cảm thấy mình sao mà lẻ loi, độc. Những khuôn mặt vô cảm toát ra vẻ bận rộn nhưng lại vô cùng lặng lẽ. lước qua nhau, giữa bọn họ và tôi sợi dây liên hệ nào. Tôi vẫn luôn cho rằng sống ở Đài Bắc dễ gì mà tìm được niềm vui và thanh thản.




      Ánh mắt lướt qua những khung cửa kính bỗng nhiên bắt gặp hình bóng rất quen thuộc. Người ngồi bên khung cửa sổ trong quán cà phê chẳng phải chính là Lâu Phùng Đường sao?




      kịp nghĩ ngợi nhiều, tôi hớn hở lao ngay vào trong vì rất muốn gặp . Cho đến khi đứng ở trước mặt , tôi mới cảm thấy mình quá sức lỗ mãng. Giữa ban ngày ban mặt, dĩ nhiên Lâu Phùng Đường rảnh rỗi đến mức ra quán uống cà phê. Ngoài ra, còn có ba người khác mà tôi quen biết ngồi cùng bàn.




      “Nhậm Dĩnh?” kinh ngạc đứng dậy, sau đó liền nở nụ cười với tôi, nắm lấy tay tôi.




      Tôi cắn môi dưới, cúi thấp đầu: “Nhìn thấy , nên em vào.” Tôi biết tại sao mình bỗng nhiên cảm thấy kích động như vậy, giống như kiếp này còn cơ hội gặp lại nữa, nên mới để lộ ra tâm trạng quyến luyến muốn rời xa. Tôi vẫn chưa thu xếp hành lý xong, vậy mà bắt đầu nhớ nhung rồi.




      Tôi cẩn thận quan sát ba người phía sau lưng Lâu Phùng Đường. Hai người đàn ông nước ngoài ngồi đối diện, còn vị trí bên cạnh Lâu Phùng Đường là xinh đẹp đến mức người ta phải chảy nước miếng vì thèm thuồng. Hiển nhiên là thư ký kế nhiệm tôi. Người đẹp kia cũng nhìn tôi dò xét, đôi môi đỏ mọng mê người khẽ hé mở, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chờ đợi ai đó cắn miếng. Trước đây, dù tôi có quyến rũ cỡ nào, cũng học được cái vẻ hút hồn thiên bẩm này! Thực đúng là mỗi thời lại có nhân tài , mỹ nữ thời nay thế thời xưa.




      ngại quá, làm phiền .” Tôi gật gật đầu, định rút tay lại, muốn quấy rầy công việc của Lâu Phùng Đường.




      Nhưng vẫn nắm chặt tay tôi, xoay người dùng tiếng nhắn nhủ gì đó với mấy người khách, rồi kéo tôi sang bên. “ có vài phút.” Lâu Phùng Đường .




      Tôi cười khẽ, gục đầu vào ngực : “Xin lỗi.”




      đâu như người mất hồn vậy.” nhìn hai bàn tay trống của tôi, biết tôi chỉ lang thang có mục đích.




      Trong mắt người khác, có lẽ tôi lãng phí cuộc đời; nhưng đối với tôi, bất kể làm việc gì miễn bản thân mình cảm thấy vui vẻ thể xem là công cốc. Hưởng thụ đơn cũng là phương thức truy cầu hạnh phúc, mà phải ai cũng có khả năng làm được.




      Lâu Phùng Đường theo thói quen vuốt ve mái tóc tôi, nâng mặt tôi lên, trao cho tôi nụ hôn: “Tối nay em rảnh ? Mình ăn tối?”




      “Ra ngoài ăn hả?” Tôi nhướn mày.




      lẽ em có ý tưởng hay hơn sao?” cũng nhướn mày.




      Chúng tôi thường dùng cơm tối cùng nhau; hơn nữa, tôi cũng chưa từng nấu bữa cơm nào cho . Thế nên, trong căn hộ bọn tôi ở chưa bao giờ “nổi lửa” lần, chỉ trừ vào buổi sáng mỗi người tự pha cà phê sữa mà thôi. Tôi vốn tham ngủ nướng nên ngay cả bữa sáng cũng ăn cùng , cũng khó trách khi hỏi như vậy. Tôi nấu cơm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :