1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Yêu em không cần quá cuồng si - Tịch Quyên (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi nặn ra nụ cười méo xệch: “ ta theo đuổi con giống như người đàn ông bình thường theo đuổi con thôi. Nhưng trùng hợp ta lại là cao thủ tình trường, mọi chiêu thức đều đạt đến mức thượng thừa, cực kỳ đáng sợ.”




      “Mục đích của cậu ta là muốn cưới con sao?” Mẹ lại hỏi.




      Tôi lắc đầu. Điều đáng buồn là lắc lắc vậy thôi chứ tôi cũng dám khẳng định! Có thể thấy lòng tin của tôi nay càng lúc càng xói mòn.




      “Con nghĩ chắc là . Ba mẹ ta ghét con lắm, mà ta dù sao cũng là người đàn ông, lại còn là con trai của ông chủ tập đoàn tài chính lớn, sao có thể cưới bình hoa về làm vợ được? Đó là chưa đến việc con nhiều lần làm cho ta nghĩ con chung thuỷ. Sáu mươi phần trăm khả năng, ta cưới con.”




      Mẹ chậm rãi lắc đầu: “Có số đàn ông rất khác người, con đừng quá chắc chắn.”




      Tôi đương nhiên biết chuyện đó. Thế nhưng, con người sống phải nên lạc quan mới tốt. Trước khi chưa xác định được , tôi thà rằng tin tất cả mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của mình.




      Đèn đỏ chiếc điện thoại bàn đột nhiên nhấp nháy, thư ký của mẹ cất giọng ngọt ngào: “Tổng giám đốc, Chung tiên sinh đến phòng tranh cùng với mấy người bạn, ở dưới lầu.”




      “Tôi biết rồi, Lâm, làm phiền xuống trước tiếp đãi giúp tôi.” Mẹ dặn dò xong, quay sang nhìn tôi: “Ông ấy lại đến Đài Trung làm gì biết?”




      “Mẹ là trong số các bà vợ của ba, lão gia đến đây sủng hạnh sao có thể câu bất kính như vậy?” Tôi giở giọng trêu ghẹo mẹ.




      Mẹ nhéo má tôi cái, giả vờ nổi giận : “Sủng hạnh? Nếu còn nghĩ cho mạng sống của mình, ông ấy đủ sức gánh nổi hai chữ đó đâu, tám phần là tới vì con rồi.”




      “Ba thần thông như vậy chứ? Mới đó biết con ở Đài Trung rồi sao?” Tôi kinh ngạc hỏi.




      Mẹ chỉ cười cười, kéo theo tôi xuống lầu cùng gặp ba, khiến tôi chẳng hiểu mô tê gì. Nhưng trong lòng trào lên cảm giác nguy hiểm rình rập, lẽ nào ba vẫn luôn nắm hành tung của tôi? Có thể sao? Tôi tin. Bố già của tôi có bản lĩnh này, cũng thừa hơi sức mà làm chuyện đó, đặc biệt là ông đâu phải người rảnh rỗi buồn chán có việc gì để làm. Thỉnh thoảng chộp được thời cơ hãm hại tôi gả cho người ta có thể, nhưng nếu muốn kiểm soát tôi dài hạn có khả năng.




      “Mommy!” Tôi nhất quyết phải hỏi cho ra lẽ.




      “Suỵt.” Mẹ đưa tay chặn lên môi tôi. “Buổi tối đến chỗ mẹ chuyện tiếp. Mẹ nghĩ đêm nay chắc ba con ngủ lại Đài Trung đâu!”




      Vừa xuống đến dưới lầu, nhìn thấy người đến, tôi mới biết mình nguy tới nơi rồi. Cáo già đầu thai - ba tôi - quả nhiên đến Đài Trung là có mục đích.




      Nhìn , khách mà ông đưa đến phải là vợ chồng bác Lâu còn ai vào đây?




      “Đến đây, Băng Tinh, đây là chủ tịch Lâu Nam Quang và phu nhân của tập đoàn Lâu thị. Chủ tịch Lâu, khiến chê cười, đây là phòng tranh khiêm tốn của bà nhà tôi. Vinh hạnh được đón tiếp chị đến tham quan.”




      Trời ạ! Khắp thiên hạ, đàn ông có thể dương dương tự đắc giới thiệu vợ bé của mình với người khác như ba tôi chắc là hiếm có lắm. Tôi cố gắng nép mình trốn sau lưng mẹ sao cho ai chú ý tới.




      “Từ lâu nghe danh Nhậm đây, hôm nay mới được gặp mặt, vô cùng vinh hạnh.” Chủ tịch Lâu lịch gật đầu chào, đồng thời cũng giới thiệu vợ mình: “Bà nhà tôi vẫn lòng muốn học vẽ thể loại công bút, vậy là có thể học hỏi Nhậm đây vài chiêu rồi. Đây là bà nhà tôi, Cao Tĩnh Văn.”




      Bốn vị “phụ huynh” khách sáo chào hỏi. Dùng ánh mắt bàng quan mà nhìn, cách cư xử của vợ chồng bác Lâu rất ổn thoả, tỏ thái độ trưởng giả, hành xử đúng mực, hiểu được dù trong hoàn cảnh nào cũng nên có thái độ thất lễ đối với bất kỳ loại người nào trong xã hội. Trong lòng họ có thể nhanh chóng đưa ra nhận xét về đối phương, nhưng tuyệt đối bao giờ thể ra bên ngoài. Đúng là lợi hại! Thảo nào lại sinh ra đứa con trai giống như Lâu Phùng Đường! Ồ! Nếu vậy đại tiểu thư kiêu căng nhưng ngây thơ dễ bị lợi dụng Lâu Phùng Hân kia là đứa con bất hạnh bị đột biến gien ư?




      Giờ nghĩ lại, lần trước thái độ chán ghét mà vợ chồng bác Lâu dành cho tôi chỉ sợ có lẽ là lần duy nhất trong đời bọn họ thất thố mất kiểm soát. Vậy nghiệp tươi sáng vĩ đại của tôi, chẳng phải lại phát triển thêm bước nữa rồi sao? Quá lợi hại!




      “Dĩnh nhi, trốn ở phía sau làm cái gì, con gặp vợ chồng chủ tịch Lâu rồi mà, còn mau ra chào hỏi?” Giọng sang sảng của ba vang lên.




      Tôi biết ngay ngày tàn của mình tới rồi. Giả vờ vui vẻ trong đau khổ là việc duy nhất tôi có thể làm lúc này. Bước ra từ sau lưng mẹ, tôi nở nụ cười gượng gạo, nhưng thực chất trong lòng tôi thầm gào thét ngừng, tức giận bản thân vì sao lại trang điểm sặc sỡ loè loẹt chút. Quá thất sách!




      “Chào bác trai, bác .” Tôi lí nhí.




      Chợt thấy ánh mắt của chủ tịch Lâu sáng ngời, tấm tắc khen: “Đúng là bé xinh xắn, thanh tú. Chung à, con này của quả thực xuất sắc, hổ là con của nữ hoạ sĩ tài ba trong giới hội hoạ như Nhậm.”




      “Đúng đó!” Bác Lâu cũng cười toe toét : “ bé rất xinh đẹp, Chung may mắn.”




      ràng bọn họ tạm thời quên mất ba tôi từng cuộc đời này ông chỉ có con duy nhất, nên mới liên tưởng đến bộ mặt lẳng lơ của tôi tháng trước, có thể nhìn tôi bằng con mắt khác.

      Đây có lẽ chính là điều mà ba mong muốn, ông mỉm cười sảng khoái : “Ôi trời! Đâu phải chị chưa gặp nó! Lần trước ở Đài Bắc, đứa con nghịch ngợm này của tôi bày trò, bôi trét hoá trang như đóng kinh kịch. Tôi chỉ có đứa thôi, chính là con bé Dĩnh nhi hẹn hò với cậu lớn nhà chị đó.” Ánh mắt kinh ngạc của vợ chồng bác Lâu lại bắn về phía tôi. Tôi mỉm cười xấu hổ.




      “Ba... đừng nhắc lại chuyện đó nữa mà. Con vừa mới xuống máy bay nên rất mệt, mọi người cứ chuyện tiếp ạ, con quấy rầy nữa, con xin phép.”




      Mặc kệ luôn hành lý còn để lầu, tôi lập tức chuồn ra khỏi cửa. Dưới cái nắng chói chang độc hại của mặt trời, tôi vẫn cảm nhận được hai cặp mắt nhìn mình chằm chằm ở sau lưng, vợ chồng bác Lâu này... Thôi quên ! muốn nghĩ gì nữa.




      Lúc này tôi chỉ muốn tìm cái giường, bật máy lạnh hết mức, rồi đánh giấc dài tám trăm năm. Tôi đến Đài Trung là để nghỉ ngơi, còn tất cả những chuyện khác tôi mặc kệ.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 8






      Haiz! Thực có thể mặc kệ tất cả sao? Có lẽ năm nay tôi bị sao quả tạ chiếu rồi cũng nên, làm chuyện gì cũng suôn sẻ? Ngay cả đến Đài Trung rồi mà cũng được yên thân.




      Từ chỗ mẹ, tôi nghe được thông tin, kể từ sau khi ba tuyên bố để lại năm mươi phần trăm tài sản thừa kế cho tôi, ông thuê hẳn nhân viên tài giỏi, đáng tin cậy kiêm chức bảo vệ theo canh chừng tôi, sợ tôi bị người ta ám sát gì gì đó.




      Đương nhiên, mấy vị thân bằng quyến thuộc kia của tôi mất nhân tính đến mức đó. Vì vậy, tôi càng thêm khẳng định, mình rơi vào chiếc bẫy của ba. Bố già chỉ muốn lợi dụng nửa năm này để thử thái độ của đám con cái và các bà vợ đối với tài sản của ông như thế nào, đồng thời cũng là cách để đối phó tôi. Thảo nào, rất lâu trước đây mẹ từng ba tôi chẳng tốt lành gì đâu, thế nào cũng để yên cho tôi. mặt, ra lệnh cho các trai tìm chồng cho tôi, để tôi nhanh chóng lập gia đình; mặt khác, muốn xem trong số mấy đứa con trai của ông đứa nào có bản lĩnh nhất, để ông căn cứ vào đó mà phân chia tài sản. Người như bố già Chung Thiệu Chính mà có thể chia năm mươi phần trăm tài sản cho tôi mới là lạ! Trừ phi ông thực muốn chứng kiến cảnh con cái mình trở mặt thành thù, bằng ông phải cân nhắc phân chia tài sản của mình cách thỏa đáng nhất.




      Cho đến tại, chỉ có mẹ Hai, mẹ Ba, mẹ Tư, cộng thêm thằng em kế út Chung Tiếu Vĩ ở nước ngoài là chưa tìm đến tôi mà thôi. Mấy người vợ của ba ai nấy cũng đều có chỗ khôn khéo của mình, cũng dễ gì tự vạch trần bộ mặt ham tiền của họ. Cho nên, tôi mới vợ bé Phùng Thi Như chính là kẻ có triển vọng nhất. Chị ta biết phải sử dụng những thủ đoạn hiểm, chỉ biết ra vẻ ta đây trước mặt người khác, chỉ tổ nhận lấy tiếng ác mà chẳng được lợi ích gì. Theo lý thuyết mà , người vợ nào xinh đẹp trẻ trung nhất thường được cưng chiều nhất, nhưng người mà ba tôi gắn bó nhất lại chính là người mẹ vô tình và hề ông chút nào của tôi.




      Mấy ông , cậu em đến tìm tôi ôn chuyện cũ đều vẫn đủ sức giữ được vẻ mặt bình thản. Người muốn giới thiệu bạn trai cho tôi, người tìm tôi hợp tác, người xin làm cố vấn quản lý tài sản cho tôi. Đương nhiên cũng có kẻ tới để mắng tôi, chính là ông Chung Dân Chi đáng ghét. Trình độ mắng chửi té tát của ta khác biệt trời vực so với hình tượng nhã nhặn thường ngày. ta đến mắng tôi là vì Phương Thận Triết, nghe bạn kia bị tôi làm tổn thương quá nặng nên từ bỏ học vị thạc sĩ cầm chắc trong tay, ra nước ngoài, quyết tâm mở rộng thị trường hải ngoại cho tập đoàn của gia đình mình, trong vòng năm năm về nước. Vấn đề này chả liên quan gì đến tài sản.




      phải là có chuyện tranh giành cấu xé, nhưng các em trai của tôi hiểu vấn đề, thay vì châm chọc khiêu khích tôi, chi bằng đề ra phương án hợp tác hai bên cùng có lợi còn thực tế hơn. Nếu như có những bà mẹ khôn khéo dạy dỗ, mấy tên nhóc chưa ráo máu đầu này mà biết cân nhắc nặng như thế được sao? đời nào! Hơn nữa, mấy ông cậu em của tôi đều tình cờ biết những lời xúc phạm, nhục mạ hoàn toàn làm tổn thương tôi được. Thế nên, bọn họ chẳng hơi đâu mà phí lời. Lần này, tôi có phần tội nghiệp cho đứa con trai năm tuổi của Phùng Thi Như. người mẹ chanh chua, chỉ biết chửi bới người khác liệu có thể dạy dỗ ra những đứa con như thế nào? đáng thương.




      Haiz! Con người ta ai cũng có số. Đành chịu thôi.




      Trừ những cuộc thăm viếng của người nhà ra, đương nhiên tin tức từ miền Bắc truyền đến cũng thể lơ là. Ứng Khoan Hoài vừa chọn cảnh ở đại lục về là tìm tôi ngay. Tiếc là vất vả cực nhọc tìm đủ loại tư liệu du học cho tôi, vậy mà lại chẳng cần dùng đến. Nhưng mà, tôi có với thời gian còn dài, việc gì phải vội, thể nào cũng có lúc cần dùng đến mấy thứ đó. Tôi nghĩ có lẽ mấy ngày nữa cũng xuống Đài Trung. Tuy biết chuyện giữa mình và mẹ tôi thể có kết quả, nhưng lòng ngưỡng mộ của dành cho mẹ vẫn hề giảm sút. Vì thế cho nên, chỉ cần có thể được nhìn thấy mẹ tôi, với , cũng là tốt lắm rồi.




      Lại tới người vừa tới tìm tôi tối hôm qua - Lâu Phùng Đường. Lúc trước, ta đăng ký cho tôi số điện thoại di động riêng chỉ mình ta biết. Nên khi điện thoại di động reo cũng có nghĩa là cuối cùng cũng đến lúc ta muốn tìm tôi rồi. Lâu Phùng Đường cho rằng tôi chỉ đến Đài Trung chơi chừng vài ngày, trong thời gian ta bận bịu đọ sức với khách hàng Nhật Bản. bất ngờ khi ta cho phép tôi cùng đối phó với gã háo sắc kia. Điều đó cho thấy thân phận của tôi giờ khác xưa. Đổi lại là trước đây, ta ra sức tận dụng triệt để, chẳng bao giờ tiếc rẻ mà chia sẻ tôi với mọi người, đặc biệt là khi thủ đoạn đưa đẩy với khách hàng của tôi rất giỏi, đến ta còn phải tán thưởng nữa là. Giờ Lâu Phùng Đường còn trọng dụng tôi nữa, biết có phải do thư ký nay của ta hoàn toàn đủ khả năng đảm đương công việc?




      Tôi ở Đài Trung được mười ngày. Ngày nào cũng chạy đến phòng tranh của mẹ, làm em kiêm nhân viên. Lao động miệt mài đến nỗi các khớp xương sắp gỉ sét hết. Thỉnh thoảng chiều chiều, tôi hay ra bãi cỏ trước phòng triển lãm xem người ta thả diều.




      biết có phải do ý muốn trong tiềm thức hay , mà tôi lại ở đây lâu đến vậy. Tôi biết Lâu Phùng Đường cuối cùng cũng nhịn nổi mà gọi điện thoại tìm tôi. Đêm qua, tôi chỉ hờ hững : “Còn muốn ở thêm vài ngày nữa” rồi cúp máy. Mà hình như ta cũng chẳng bắt tôi trở về ngay lập tức.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mối quan hệ này phiền chết được! Nếu như ta có thể hoàn toàn lãnh đạm như lúc ban đầu, tôi có thể ra thanh thản biết bao nhiêu. Nếu như ta có thể si mê đeo bám như những người bình thường, lộ bản tính độc chiếm vô lý, tôi càng dễ dứt áo ra , chứ đến nỗi rơi vào tình cảnh thê thảm thế này. Phải chăng ta quá cao tay – làm bất cứ chuyện gì, dù là nhặt nhất, thủ đoạn xuất sắc y như trong kinh doanh?




      Chiều tối hôm nay, có tâm trạng ngắm diều, tôi ngồi bậc thềm trước cửa phòng triển lãm, ngửa mặt nhìn trời. Khung cảnh lúc năm giờ rưỡi chiều, có nhiều sắc màu hoàng hôn cho lắm, tẻ nhạt vô cùng. định vươn vai ngáp cái, bất ngờ tôi nhìn thấy từ xa người dong dỏng cao rảo bước về phía mình. Thế là cơn uể oải của tôi biến mất ngay lập tức, chỉ còn biết đần ra vì kinh ngạc, trố mắt nhìn kẻ tiến gần tới chỗ mình ngồi - Lâu Phùng Đường!




      Sao ta lại đến Đài Trung?




      Complet vắt ngang cánh tay trái, áo sơmi trắng mở hai khuy thắt caravat, tay áo xắn cao, Lâu Phùng Đường xuất trong bộ dạng nhàn nhã, phóng túng. Ngay cả đầu tóc của ta cũng được chải chuốt cẩn thận như thường ngày, vài sợi rơi lòa xòa trước mặt.




      ta bước thẳng tới trước mặt tôi rồi dừng lại, đầu tôi ngẩng cao đến nỗi suýt tí nữa ngã ngửa ra đằng sau. ta vội đưa tay phải ra đỡ lấy sau cổ tôi, khom người xuống trao cho tôi nụ hôn.




      "Sao lại tới đây?"




      Tay ta trượt xuống eo tôi, tôi thuận thế đứng dậy, cả người lọt thỏm vào lòng ta, cũng chẳng vội gì mà rời khỏi thân thể vạm vỡ, tráng kiện này.




      có ba ngày phép.” Lâu Phùng Đường ôm eo tôi, cất bước ra hướng đường lớn.




      “Đây là phòng tranh của mẹ em…” Tôi chỉ về phía sau, chẳng lẽ ta biết?




      ta cười: “Lúc khác vào xem cũng được.”




      ta vẫy chiếc taxi, bảo tài xế chở đến khách sạn Laurel, rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Tuy nhiên, tay ta suốt từ đầu đến cuối vẫn rời khỏi eo tôi.




      ra Lâu Phùng Đường đáp máy bay tới đây.




      “Sao lái xe đến?”




      mệt.”




      Tôi dựa vào chỗ hõm vai Lâu Phùng Đường, vô tình nhìn thấy vành tai ta có dính vết son. Trời ạ, tôi nên phản ứng thế nào đây? Nổi máu Hoạn Thư ư? Thực ra, tình cảm của tôi vẫn chưa sâu đậm đến mức phải hành động như vậy; nhưng trong lòng cũng cảm thấy hơi khó chịu. Tuy nhiên, điều này nằm trong dự liệu. Những lúc tôi ở bên cạnh, Lâu Phùng Đường đương nhiên cần có những khác để giải sầu. Trước đây, chẳng phải ta luôn có rất nhiều bạn cùng lúc hay sao? tại, tôi cần gì phải để bụng chuyện này? Điều tôi để bụng chẳng qua là chuyện ta chịu lau vết son ! Tôi vẫn biết ta cho phép phụ nữ trang điểm lòe loẹt để lại vết tích mặt mình, trước đây có lần hôn phải son môi của tôi, nhưng về sau xảy ra lần nào nữa.




      ta mệt ư? Sau khi phát ra vết son này, mệt mỏi đó khiến tôi liên tưởng đến những chuyện mờ ám. Rốt cuộc ta “mệt” đến mức nào?




      Tôi đưa tay lên khều vành tai Lâu Phùng Đường, có lẽ hơi nhột, nên ta chụp tay tôi kéo xuống, nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt. Tôi lại dùng tay kia quào lên tai ta, rốt cuộc ta cũng mở mắt ra, chộp lấy tay tôi. Sau khi nhìn thấy đốm đỏ đầu ngón tay tôi, đầu mày Lâu Phùng Đường bất giác chau lại tỏ vẻ vui. ta rút lấy miếng khăn giấy đưa cho tôi, tôi chậm rãi lau sạch cho ta, sạch bong để lại chút dấu vết.




      Sau khi đến khách sạn Evergreen Laurel Hotel, Lâu Phùng Đường trực tiếp kéo tôi lên phòng mình tầng thượng. Vứt quần áo trong phòng khách, ta bước thẳng vào phòng tắm.




      Tôi dang rộng hai cánh tay ngã lăn ra chiếc giường mềm mại, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Lâu Phùng Đường tới Đài Trung, tôi nên cảm thấy vui vẻ đến như vậy. ta có khác cũng nên khiến tôi thấy buồn bực thế này. Đủ loại cảm xúc đan xen lẫn lộn, nhưng chưa mãnh liệt đến mức có thể phân biệt được, hay chỉ đơn giản là bộc lộ ra ngoài. Cho nên tôi mới là khó tả.




      Nhưng mà, tôi xác nhận mình có bận tâm. Lâu Phùng Đường nhớ nhung tôi, tôi cũng nhớ tới ta, nhưng nhất thiết cứ phải ở bên nhau từ sáng tới tối. Cái cảm giác đó rất mơ hồ, thế nhưng… nó có tồn tại.




      Nó khiến con tim đập loạn nhịp, loại cảm giác này có khác gì so với tình nhỉ?




      Cửa phòng tắm mở ra, tôi quay mặt nhìn sang, thấy mảnh vải che thân tiến về phía mình. Tôi ngẩng đầu dậy, thiếu chút nữa chu môi huýt sáo trêu ghẹo ta. Các số đo của Lâu Phùng Đường có tỉ lệ hoàn mỹ như bức tượng David của Michelangelo. Vóc người đó phải tự nhiên mà có được, ta rất chú trọng tập thể hình và bơi lội, cho nên mới có thân hình tráng kiện, nhưng lại cẩn thận tập luyện quá mức để thành cơ bắp cuồn cuộn.




      Lâu Phùng Đường ngồi xuống bên cạnh tôi, thong thả vuốt tóc tôi. Tôi cười : “ phải mệt sao?”




      “Về mặt này, e là phải cống hiến cho em xong sau đó mới có thời gian để mệt.”




      Tôi tin cười phá lên: “Đừng với em là suốt mười ngày nay nào nhé?”




      có đối tượng nào ngon lành cả.” Vừa , tay ta sờ đến chiếc cúc áo cùng của tôi, bắt đầu mở từng cái từng cái .

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi muốn hỏi tới, bởi vì mặc kệ lời ta hay là giả, khi ta bắt đầu giải thích với tôi, chính là lúc mối quan hệ giữa tôi và ta bắt đầu có ràng buộc. , tôi muốn Lâu Phùng Đường giải thích ràng, càng thể ngốc nghếch đến nỗi tiếp tục truy hỏi tới cùng. Mối quan hệ của chúng tôi nên tiến thêm bước nào nữa. cần thiết! Tôi lại càng muốn ta tưởng là mà giữ mình vì tôi. Cái giá đó tôi đủ khả năng để trả, nhưng mà…




      Trời ạ, trái tim mâu thuẫn của tôi suy nghĩ những gì vậy? Lẽ nào chưa đến ba mươi tuổi tôi có vinh hạnh trở thành bệnh nhân tâm thần phân liệt rồi sao? , tôi muốn suy nghĩ thêm gì nữa.




      Mà sau đó, tôi cũng có cơ hội để nghĩ ngợi lung tung. Ôm vai ta, tôi trầm luân trong cảm giác đê mê, quên tất cả…




      ***




      Tôi có đẹp ? Tôi đủ xinh đẹp để Lâu Phùng Đường dồn hết tâm trí cho mình tôi sao?




      Tôi xinh đẹp, nhưng phải là người đẹp nhất trong số những mà Lâu Phùng Đường từng quen. Thi Lam Nhi - người từng quan hệ với ta suốt hai năm trời còn đẹp hơn tôi nhiều. Đó là chưa đến thân hình bốc lửa khiến người khác hồn xiêu phách lạc của chị ta. Sống chung với nhau đến nay được hai tháng, nhưng tôi chưa từng hỏi đến chuyện riêng giữa hai người bọn họ. Tôi biết, trong thời gian tôi có quan hệ thể xác với Lâu Phùng Đường, cùng lúc đó, ta cũng có vô số bạn , mà Thi Lam Nhi còn được coi trọng hơn nhiều so với tôi. Thế nhưng, từ cái ngày mà ta túm gáy tôi ở sân bay, và sau khi gần như cưỡng bức tôi về sống chung, hình như ta thực chỉ quan hệ với duy nhất mình tôi. Bởi vì đêm nào ta cũng ngủ ngay bên cạnh tôi, kể cả những khi ta phải tiệc tùng xã giao đến gần sáng.




      Có thể, theo tiêu chuẩn của Lâu Phùng Đường, gương mặt xinh đẹp phải là điều quan trọng nhất! ta hẳn cần người đẹp nhất, nhưng nếu muốn hấp dẫn được ta lâu dài, phải xem đối phương có điểm gì đặc biệt. Tôi có gì đặc biệt sao? Chẳng qua tôi cũng chỉ đùa giỡn ta chút mà thôi, nhưng lại khiến ta ghi hận đến tận bây giờ. Lẽ nào bản tính tự tôn của đàn ông thực khiến họ chịu đựng nổi trò đùa nho của người khác hay sao? Ít nhất tôi biết Lâu Phùng Đường đúng là chịu nổi.




      Phải chăng cho đến khi nào tôi tuyên bố rằng tôi ta đến điên cuồng ta mới chịu nhượng bộ rút quân, chính thức bỏ rơi tôi? Trước mắt, tôi dám làm chuyện gì liều lĩnh, có lẽ cẩn thận vẫn hơn.




      Chắc là hôm qua Lâu Phùng Đường mệt mỏi thực , nên mới có thể ngủ thẳng giấc tới tận trưa hôm nay mà vẫn chưa thức dậy. Trước khi lên giường, ta mệt mỏi là vì bận bịu hoàn thành thảo luận kế hoạch hợp tác trong năm tới với tập đoàn lớn của Nhật. Sau khi lên giường, ta mệt mỏi là do thoả mãn về tinh thần, kiệt sức về thể xác, ngã gục trong hài lòng.




      Lâu Phùng Đường muốn nghỉ phép ba ngày, nhưng chẳng biết ta nghỉ ngơi kiểu gì? Gã đàn ông này làm việc như điên, thời gian rảnh rỗi duy nhất là lúc sắm vai tay chơi đắm mình trong đám đàn bà. Chẳng biết khi nào ta quyết định thoát ly khỏi cuộc sống chung với tôi để trở về với thân phận chơi bời trác táng của ta?




      Tôi chấm dứt mọi suy nghĩ miên man, vươn người ngồi dậy, thình lình sực nhớ tới vấn đề vô cùng nghiêm trọng!




      Chết tiệt, đêm qua quên dùng bao cao su! Khách sạn đương nhiên chuẩn bị mấy thứ này, tôi lại mang sẵn trong người, vả lại đêm qua cũng quên béng mất. Tôi vò đầu bứt tóc ngồi nhẩm tính ngày an toàn của mình, cố nhớ lại ngày có kinh lần trước, nhưng nhất thời thể nhớ nổi. Là ngày mười hai? Hay là hăm hai?




      làm gì vậy?” Thân hình cường tráng của Lâu Phùng Đường áp sát vào lưng tôi, ta thò hai tay chọc vào eo tôi, gác cái cằm lún phún râu của mình lên vai tôi.




      dùng bao cao su.”




      “Em vẫn còn sợ có bệnh truyền nhiễm sao?” Giọng Lâu Phùng Đường có vẻ giận.




      Tôi thở dài: “Em xem báo cáo kiểm tra sức khỏe hồi tháng Năm của rồi, tất cả đều tốt. Đó là nhờ trước nay luôn luôn dùng bao, nên mới nhiễm bệnh, cũng tránh được chuyện bất cẩn có con rơi con rớt khắp nơi.” tại tôi chỉ sợ mình dính bầu.




      “Trước giờ em chưa từng sơ sẩy cho đàn ông thừa cơ hội sao? Có ai từng vinh hạnh được em cho phép cần dùng bao chưa?”




      Câu hỏi của ta nghe có vẻ chẳng nghiêm túc chút nào, nhưng có lẽ đây là điều trước nay ta vẫn luôn muốn biết, tôi lắc đầu: “ là người duy nhất, nhưng em đâu có cho phép …”. Thôi bỏ , làm gì nữa, dù gì chuyện cũng xảy ra rồi.




      Là phúc phải họa, tới đâu hay tới đó; là họa tôi cũng tránh khỏi!




      “Em sợ mang thai?”




      thừa!” Tôi đẩy Lâu Phùng Đường ra, định đứng dậy, nhưng bị ta ôm chặt cứng. Tôi xoay người nhìn ta: “ phải muốn nằm ì giường cả ngày đó chứ?”




      và em đánh cược nhé?”




      “Cược chuyện gì?”




      “Trong ba ngày này, chúng ta dùng bất cứ biện pháp tránh thai nào. Nếu em có thai, chúng ta kết hôn. Nếu như có, chúng ta vẫn tiếp tục mối quan hệ mập mờ này. Đồng ý ?”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      ... đùa sao?” Tôi thảng thốt buột miệng.




      Lâu Phùng Đường lắc đầu: “ nghiêm túc.”




      cần phải bày ra cái trò cá cược vớ vẩn này. nhất thiết phải cưới em. Trời biết và em vốn đủ các điều kiện để làm vợ chồng! Nhưng mà... sao lại có thể nghĩ ra cái ý tưởng này với em chứ?” Lời của tôi gần như lộn xộn còn mạch lạc. Khi ta lại muốn cưới tôi làm gì?




      Hai tay ta mơn trớn mặt tôi, sau đó luồn vào trong mái tóc bù xù của tôi. Đây là việc làm ta thích nhất, đùa nghịch với mái tóc óng mượt như tơ chứ xơ xác như cỏ khô của tôi. thích của Lâu Phùng Đường dành cho mái tóc dài của phụ nữ khó mà diễn tả bằng lời. Bởi vậy, ta kiên quyết cho tôi sử dụng bất cứ loại keo xịt tóc, mousse hay gel nào để tạo dáng khiến tóc cứng đơ, bóng nhẫy. ta từng mái tóc của tôi là thứ hút hồn nhất mà ta từng thấy. Nếu như tôi muốn chọc cho ta chán ghét, chỉ cần đem thùng mỡ heo chụp lên đầu mình là có thể thành công khiến ta tránh xa ngàn năm trăm mét. Có điều, tôi bao giờ có ý định ngược đãi mái tóc mình, nên bao giờ làm như vậy.




      được búi tóc, được tạo kiểu, được xịt keo, chỉ được để xõa tự nhiên hoặc buộc đuôi gà. Đó chính là kiểu mà Lâu Phùng Đường thích nhất. Mà tôi cũng thường có cảm giác dễ chịu khó tả mỗi khi ta luồn tay vào tóc tôi, có đôi khi còn đê mê hơn cả cảm giác khi ân ái.




      “Chuyện này, đối với cả hai chúng ta đều là mạo hiểm. cũng thể tin bản thân mình lại mong muốn được cùng em tiến tới hôn nhân, vì vẫn luôn bài xích chuyện kết hôn. Thế nên, chúng ta hãy giao cho ông trời quyết định !”




      Đối với hôn nhân, Lâu Phùng Đường cũng chẳng có thiện cảm gì, vậy vì sao ta lại nảy ra cái ý nghĩ này? Tôi nhìn ta nghiêm túc : “Cưới hay cưới, đối với chúng ta chẳng có gì khác biệt, cần gì phải mạo hiểm? Vì ràng buộc, nên tờ giấy chứng nhận chẳng qua cũng chỉ là hình thức mà thôi. Hơn nữa, nếu như có cưới vợ cũng cưới loại con như em.” phải ta nhất thời nảy ra ý định mà hoàn toàn nghĩ tới những hậu quả có thể xảy ra sau này đó chứ?




      Bất kể trong hoàn cảnh nào, tôi cũng cho bất kỳ ai có cơ hội trói buộc tự do thể xác và tinh thần của mình, cho dù đó chỉ là tờ giấy đăng ký kết hôn mang tính chất hình thức cũng được.




      ta siết chặt tôi vào lòng, tay vuốt ve bụng tôi: “Trong thời gian ngắn, cố gắng làm cho cơ thể của em thụ thai đứa con của . Nếu như có con, tất nhiên nó phải được sinh ra cách hợp pháp, vậy mới bất công đối với đứa bé. Vì thế, kết hôn là điều cần phải làm.”




      ra, Lâu Phùng Đường đột nhiên muốn có đứa con. Nhưng tôi xưa nay chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó, kéo hai tay ta ra, tôi bước xuống giường mặc quần áo vào.




      vinh hạnh khi được sếp Lâu gieo giống vào bụng, nhưng rất tiếc, em có ý định sinh con. vẫn còn trẻ, nên mau chóng tìm xinh đẹp thông minh sinh con cho !”




      “Em trẻ con sao?”




      .” Tôi trả lời chút do dự.




      Trời sinh tôi tính tình ích kỷ, chỉ biết sống cho bản thân mình, bao giờ tùy tiện đứng ra chịu trách nhiệm đối với vui buồn sống chết của sinh mệnh khác. Chưa đến việc sinh con chắc chắn gây cản trở cuộc sống của tôi, thể tự do tung tẩy khắp nơi được nữa. thân mình chỉ cần chăm sóc bản thân là đủ cần bận tâm lo lắng quá nhiều. Quan trọng nhất là, tôi dám chắc bản thân mình có được tình thương bao la của người mẹ để nuôi dạy sinh mệnh bé ngây thơ hay , có đủ khả năng dìu dắt nó từ đứa trẻ vô tri trở thành người trưởng thành có suy nghĩ độc lập, khỏe mạnh cả về thể xác lẫn tinh thần hay . trách nhiệm quá sức vĩ đại, mà từ trước đến nay tôi vẫn luôn chối bỏ.




      Thuở xa xưa, việc sinh con đẻ cái là để nối dõi tông đường. Trong xã hội nay, lý do để phụ nữ sinh con là vì người đàn ông mà họ . Muốn sinh ra kết tinh của tình để thỏa mãn mong ước cuối cùng của tình . Tốt nhất là tổng hợp những điểm đặc thù của hai người mới có thể gọi là kết tinh.




      Mà cách thức của phụ nữ kể cũng lạ. Chỉ có mới có quan hệ thể xác - tục gọi là hiến thân. Sau đó, toàn tâm toàn ý thụ thai, xả thân quên mình sinh cho người đàn ông họ đứa con. Đây là toàn bộ quy trình của tình . Sau khi hoàn thành xong được coi là viên mãn. Từ đó có thể suy ra, khi phụ nữ biết được mình thể mang thai, thể nào họ cũng lặng lẽ ra , giống như bản thân họ trở thành hạng người thấp kém, như thể họ có lỗi với tất cả đàn ông đời này. Bản thân người phụ nữ tự cho rằng nếu thể sinh con cũng đồng nghĩa với việc họ có tư cách làm vợ, có tư cách ai. Còn bọn đàn ông cứ đơn giản thuận theo “lòng dân” trở thành kẻ bạc tình. Thế mà bọn họ vẫn nhận được thông cảm của toàn bộ thế giới mới tài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :