Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh - Dư Tiểu Thuần (29c) DROP

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      - ----*Chương 19.

      - Bắc Kinh....

      Tại nghĩa trang , xuất thêm ba ngôi mộ , đám tang cả Du gia tổ chức khá đơn giản quá phô trương , Du Ái My khóc đến nỗi còn ra hơi , Ngô Thiên Bảo phải đỡ đứng vững . Những hũ tro cốt đều được đặt trong mộ , nhìn từng người , từng người đặt cỗ quan tài xuống đất , mà lòng cũng nỡ . Gia đình mà thương nhất giờ cần...

      Nhìn đau đớn khóc hết nước mắt như vậy , Ngô Thiên Bảo ôm chặt lấy "Em bình tĩnh lại , Tiểu My , em còn có mọi người bên cạnh mà."

      "Nhưng....Tiểu Huân...con bé luôn nhìn em bằng đôi mắt xa lạ ... hic....nếu lỡ như....lỡ như nó nhớ lại mọi chuyện con bé sao có thể chịu được đây ....huuuhhh...." - Du Ái My như ngất lên ngất xuống trong lòng , tiếng khóc lấn áp cả giọng . hiểu Du Huân Huân , tuy ngoài mặt nàng bướng bỉnh như thế nhưng ra rất yếu đuối va dễ bị tổn thương...Nếu nàng biết ba mẹ và ông nội đều còn nàng tuyệt vọng như thế nào ??

      Vân Yến Nhi bước đến , cố gắng an ủi "Chị à , rồi mọi chuyện ổn thôi. Chị như vậy ảnh hưởng đến đứa bé đó."

      "Phải đó , con đừng như vậy , dù Tiểu Huân nhận ra con nhưng con vẫn là chị của nó. Hãy mãnh mẽ lên , tạo ra hồi ức mới cho Tiểu Huân." - Ngô phu nhân vuốt tóc , nỗi đau mất người thân bà cũng hiểu , Du gia là bạn của Ngô gia suốt mấy chục năm , nỗi mất mát này cũng khiến bà rất đau lòng.

      Ngô Thiên Bảo càng ôm lấy chặt hơn "Bà xã , em đừng như vậy.... đau lòng lắm."

      Du Ái My lên tiếng chỉ ôm lấy mà khóc. Nhang khói nghi ngút bầu trời , rất ảm đạm...

      Sau đám tang , Ngô Thiên Bảo liền đưa Du Ái My lên xe, khóc mệt rồi thiếp , bây giờ phải đưa về nhà.

      Ngô phu nhân đến chiếc xe , dịu dàng lên tiếng "Cố gắng an ủi con bé , hai đứa còn có đứa bé trong bụng."

      "Con biết rồi." - thanh buồn rười rượi khẽ vang , đóng cửa xe lại , rời .

      Ngô phu nhân thở dài bước vào xe , bà thầm mong mọi chuyện ổn , còn vợ chồng Ngô Vũ Thần biết ra sao....

      *Bệnh viện tại Hawaii.

      "Sao mọi người lại về Bắc Kinh? phải sống ở đây sao ?" - Du Huân Huân ngồi giường bệnh , thắc mắc hỏi.

      Ngô Vũ Thần lấy nước và thuốc đưa cho nàng "Ừ , nơi em sinh ra và lớn lên là Bắc Kinh , em đến Hawaii chỉ để du lịch và tổ chức sinh nhật."

      "Vậy em bao nhiêu tuổi ? Tên em là Huân Huân sao ? Tại sao ba mẹ lại mất , sao em nhớ gì hết ?" - Nàng nhíu mày , hỏi rất nhiều.

      Ngô Vũ Thần điềm tĩnh trả lời tất cả câu hỏi của nàng "Em tên là Du Huân Huân , hai mươi tuổi , em và kết hôn gần ba năm. Ba mẹ em bị tai nạn nên qua đời , và em cũng vì vậy mà mất trí nhớ. Em cần ép bản thân phải nhớ lại , chỉ cần em vui vẻ sống tốt là được."

      "Họ....mất lâu rồi sao ?"

      "...Ừ !" - im lặng chút rồi trả lời. Nhìn khuôn mặt buồn bã của nàng , mỉm cười "Đợi khi nào em khỏe , chúng ta về Bắc Kinh nhé. Nơi đó có rất nhiều người chờ em."

      "Ai ?"

      "Gia đình , chị em còn bạn thân của em nữa."

      "Nhưng em nhớ họ là ai , cảm giác rất buồn."

      Ngô Vũ Thần đau lòng ôm cơ thể nhắn vào lòng "Đứng nghĩ về quá khứ , dù cho em nhớ họ là ai nhưng họ vẫn nhớ em , chỉ cần em lảng tránh họ là được."

      " buồn sao ?"

      Ngô Vũ Thần im lặng chút , gục đầu vào vai nàng , thanh buồn rười rượi khẽ vang "Nếu chỉ đơn giản là buồn tốt nhưng đây lại là đau…loại cảm giác đau đến khó thở !”

      Trong tâm tội lỗi của nàng dâng lên , nàng có thể cảm nhận được người đàn ông này rất đau lòng , bàn tay siết chặt chiếc áo của . "….Em xin lỗi !"

      Ngô Vũ Thần điểm lên trán nàng nụ hôn , cưng chiều " cần !"

      "Em nhớ rồi , là chồng em - Ngô Vũ Thần !" - Đôi mắt lấp lánh híp lại , khóe miệng giương lên . Vui vẻ .

      Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười "Rất ngoan !"

      cúi đầu định hôn nàng , nhưng Du Huân Huân có chút sợ hãi nhắm chặt mắt lại. khẽ cười nhàng chạm vào đôi môi đỏ tươi sáng , chiếc lưỡi tiến vào miệng nàng , uyển chuyển nhàng liếm mút , quấn lấy cái lưỡi hồng phớt nhàng. Du Huân Huân cũng im lặng phối hợp với , nàng cảm nhận được người đàn ông này hề xa lạ...

      hồi lâu sau , mới lưu luyến rời đôi môi nàng , Du Huân Huân đỏ mặt thở dốc , dám nhìn . Ngô Vũ Thần đưa tay nâng chiếc cằm thon dài lên , hôn môi nàng , giọng trầm ấm khẽ vang " em !"

      Khuôn mặt bé càng thêm ửng đỏ , gục vào lồng ngực rắn chắc trả lời. Nhìn điệu bộ xấu hổ của nàng , hứng trêu ghẹo của lại trỗi dậy.

      Ngô Vũ Thần lưu manh cất tiếng "Bà xã , em như vậy quyến rũ !"

      Du Huân Huân giật mình lùi lại , trách " muốn làm gì?"

      nhìn nàng bằng cặp mắt xấu xa , vừa , đôi đồng tử màu xanh vừa liếc nhìn ngực nàng "Thử nghĩ xem."

      Khuôn mặt nàng ửng đỏ , nàng đưa tay che ngực lại , gằn giọng lên tiếng "....là đồ biến thái."

      Ngô Vũ Thần nhích gần nàng , bàn tay chạm vào khuôn mặt xinh đẹp , cất lời nhễu cợt “Trước kia em đều làm những chuyện biến thái với bây giờ đến phiên đáp trả.”

      Du Huân Huân ngớ người , tin những gì , nghi ngờ hỏi " gì ?"

      "Mỗi khi em say đều rất kì quái , đến nỗi có khả năng cưỡng bức người đàn ông…như ." - Ngô Vũ Thần tỏ vẻ đáng thương , mặc dù là do bịa chuyện để chọc ghẹo nàng , nhưng phải tất cả đều dối. Người đàn ông xấu xa này , ngay cả lúc nàng mất trí nhớ cũng dừng việc trêu ghẹo.

      " đừng bịa chuyện, em tin đâu !"

      "Nếu tin em có thể gọi hỏi Ái My." - đưa điện thoại cho nàng , vẻ mặt vô cùng cao ngạo.

      Nàng trầm mặc suy nghĩ , nếu dám đưa điện thoại cho nàng tức là những gì Ngô Vũ Thần đều đúng , Du Huân Huân ngờ mình lại như thế , nàng mím môi , gì. Còn người đàn ông kia rất vui vẻ vì trêu chọc được nàng , cất tiếng "Xem ra em thể thoát được rồi."

      "Á... được lại gần em. Tránh ra !!??" - Du Huân Huân thấy bước đến gần , sợ hãi hét toáng lên , còn thích thú trêu ghẹo . Cứ thế căn phòng trở nên huyên náo vì hai người...

      --- --------

      Hai ngày sau đó , Ngô Vũ Thần và Du Huân Huân đưa bang về Bắc Kinh , sáng sớm hai người đặt chân xuống sân bay Bắc Kinh. Mọi người đứng chờ ở ngoài , khi thấy họ Du Huân Huân rời tay chạy đến.

      "Tiểu Huân , xin chào." - Vân Yến Nhi ôm lấy nàng , vui vẻ cất tiếng.

      "Chào cậu , Tiểu Yến."

      Nàng quay sang chào mọi người , Du Ái My thấy nàng vui vẻ như vậy cũng yên tâm hơn.

      "Huân Huân , về nhà thôi." - Ngô Vũ Thần nắm tay nàng , thong thả bước . Đột nhiên nàng khựng lại , quay đầu nhìn , nhíu mày hỏi "Sao vậy ?"

      "Ưm.... có gì." - Du Huân Huân lắc đầu bước tiếp , chắc là do nàng quá nhạy cảm thôi nhưng càng ánh mắt đó càng lúc càng gần nàng , Du Huân Huân có chút sợ hãi , liền siết chặt cánh tay .

      Ngô Vũ Thần nhíu mày nhìn sang Ngô Chấn Nam , hất mặt về phía sau , cậu gật đầu chen vào đám đông rồi rời . nhanh chóng đưa nàng ra xe.

      Ngô Thiên Bảo cất tiếng “Em cùng Yến Nhi và mẹ về trước . và ba có chút chuyện cần giải quyết.”

      “Vâng !”

      Ngô tổng và đứng nhìn chiếc xe rời xa sân bay , sau đó liền tách ra hai phía.

      Trong đám đông tại sân bay , ánh mắt luôn hướng về phía cửa , khóe miệng người nọ chợt giương lên , cầm điện thoại , cất tiếng “ ta về Bắc Kinh rồi ạ , có vẻ như mất trí nhớ.”

      “….”

      “Yên tâm , tôi vẫn bám sát họ.”

      “….”

      “Vâng , tôi biết rồi.” - Gã cất điện thoại vào túi áo , vừa quay lưng định bỏ vầng trán rộng chạm vào mũi súng màu đen. giật mình khi phát ra , Ngô Thiên Bảo đứng từ lâu.

      nghiêng đầu , lạnh lùng “Định đâu ?”

      Chết tiệt ! Người nọ rủa thầm câu , ngờ mình lại bị phát , quả hổ danh là con trai họ Ngô. im lặng chút , nghiêng người sang bên trái , vung chân gạc khẩu súng tay xuống đất. Ngô Thiên Bảo nở nụ cười nhạt , dùng quyền cước đấu với .

      lúc sau , người nọ hiểu rằng mình phải đối thủ của , liền nghĩ cách chạy vào đám đông , Ngô Thiên Bảo đuổi theo , phút chốc để mất dấu . nhếch miệng cười , phủi phủi chiếc áo , rồi tỏ vẻ tức giận ra ngoài , bước vào xe. Gắn Bluetooth vào tai , cất tiếng “Xong rồi.” , sau đó nhấn ga rời .

      ***

      “Vũ Thần , chúng ta đâu vậy ?” – Du Huân Huân nhìn ra ngoài , thắc mắc hỏi người đàn ông ngồi bên cạnh.

      “Về nhà !” – Ngô Vũ Thần điềm đạm trả lời.

      “Nhà cảu sao ?”

      “Nhà của chúng ta !” – Khóe miệng chợt giương lên , đưa tay vén sợi tóc vương mặt nàng , nhìn ra ngoài cửa “Cũng sắp đến rồi.”

      Ít phút sau , chiếc xe dừng trước tòa biệt thự to lớn. Du Huân Huân ngỡ ngàng nhìn xung quanh , tòa biệt thự to lớn , sân vườn trải rộng , thu hút mọi ánh nhìn của nàng. Trước cửa nhà , toàn bộ người làm trong nhà đều xếp thanh hai hàng để chào đón nàng và Ngô Vũ Thần , đứng đầu là lão quản gia già , khi thấy hai người , bọn họ đồng loạt cúi đầu lên tiếng “Kính chào thiếu gia , thiếu phu nhân !” khiến cho nàng giật nảy người , đôi mắt to tròn mở căng ra.

      Ngô Vũ Thần đưa vali cho quản gia rồi nắm tay nàng vào trong. Nàng theo bước lên tầng hai rồi vào phòng. Oa…! Ngay cả phòng ngủ mà cũng rộng đến thế sao , cách trang trí cũng rất đẹp mắt và thoải mái , nàng cất tiếng hỏi “Đây là phòng của sao ?”

      “Trước đây đúng là vậy nhưng bây giờ , căn phòng này là của chúng ta !”

      Cặp đồng từ đen láy vô tình nhìn thấy khung hình cưới bàn , nàng đưa tay cầm lên , nhíu mày hỏi “Tại sao em và cười , đây phải là hình cưới sao ?”

      Ngô Vũ Thần mỉm cười , đặt nàng ngồi xuống chiếc ghế sofa êm ái , dịu dàng trả lời “Vì chúng ta vui ?”

      “Tại sao ?”

      “Hôn nhân giữa chúng ta là do hôn ước , tình ! Ba năm , là khoảng thời gian và em sống cùng nhau.”

      có thương em ?” – Du Huân Huân ngước mắt nhìn , nàng giật mình khi nhận ra những gì mình vừa hỏi , bàn tay bé che miệng lại nàng tự biết mình nên hỏi chuyện đó. Chẳng phải đây chỉ là cuộc hôn nhân tình sao ? “ phải em cố ý hỏi đâu….…”

      “Có !”

      Du Huân Huân tròn mặt nhìn , “có” ? nàng ?

      Ngô Vũ Thần ôm nàng vào lòng , đặt cằm lên vai nàng , thanh trầm thấp khẽ vang “Còn hơn cả thương là , Du Huân Huân , em !”

      Khuôn mặt nàng vì câu của mà đỏ ửng , kể cho nàng nghe chuyện của hai người , Du Huân Huân im lặng ngồi nghe. Tuy những kí ức đó nàng chưa từng xác thực nhưng vẫn vô điều kiện tin .

      Nàng hỏi “Nếu….em nhớ lại sao ?”

      “Nếu cả đời này…em vĩnh viễn nhớ lại cùng em tạo kí ức mới !”

      sao ?”

      “Ừ !” – Khóe miệng Ngô Vũ Thần giương lên , cũng mong nàng nhớ lại , chỉ cần nàng vui vẻ nhớ là ai cũng được. muốn nàng phải chịu kí ức tồi tệ này…

      ----

      Buổi chiều , Ngô Vũ Thần để nàng ở nhà cùng Du Ái My. có việc cần phải đến Hắc Long.

      gắn con chip theo dõi vào cổ ta , loại chíp này đặp biệt rất , khó có thể phát được.” – Ngô Thiên Bảo vừa vừa nhìn vào màn hình laptop. Lúc đánh nhau ở sân bay thừa cơ hội đặt con chip vào cổ , rồi cố ý để cho tên kia chạy thoát , vì nếu thoát được về báo lại với kẻ ra lệnh , lúc đó dể dàng tóm gọn hơn.

      Ngô Vũ Thần ngồi quan sát chút , rồi lên tiếng “Việc rút khỏi Hắc Long , con muốn hủy bỏ.”

      được , nếu bây giờ con tham gia vào bang hội , Tiểu Huân càng gặp nguy hiểm hơn.” – Ngô tổng liền cất tiếng phản đối.

      “Nhưng con thể để tên đó muốn làm gì cũng được.” nhíu mày , Ngô Vũ Thần muốn tự tay bắt tên đó để đền mạng cho Du gia , bất kể là ai khi dám làm tổn hại đến những người thương hay kính đều phải trả giá.

      “Em hãy nghe lời ba .” – Ngô Thiên Bảo xen vào , ngẫm nghĩ chút , bàn ra kế hoạch , để có thể ép đứa em trai cứng đầu như nghe lời , chỉ còn cách là dùng tính mạng của Du Huân Huân ra để chuyện “Em hãy chú tâm vào quản lí Douplan Wu cùng , việc theo dõi có những đàn em của lo , nếu như em còn tin tưởng , Chấn Nam lo việc này. Nếu cần , chúng ta dùng người của bang hội. Việc bây giờ là phải bảo vệ Tiểu Huân , ở sân bay , mục tiêu tiếp theo là ấy ! Em muốn để Tiểu Huân phải lo lắng nữa sao ?”

      “Phải đó , việc giám sát cứ để em lo , Thiên Bảo có nhiệm vụ là bảo vệ chị Ái My và Huân Huân !” – Ngô Chấn nam gật đầu đồng ý.

      trầm mặc suy nghĩ hồi lâu , nàng từng muốn rút hỏi bang hội vì sợ chính bản thân gặp nguy hiểm , nhưng bây giờ nguy hiểm ấy lại là nàng. Ngô Vũ Thần còn cách nào kah1c đành phải gật đầu đồng ý “….Em biết rồi.”

      Ngô tổng nghe câu trả lời của , trong lòng liền nhõm “Tốt lắm , mọi việc cứ quyết định theo ý của Thiên Bảo.”

      “Vâng !”- thở dải đứng lên ra về , Ngô Chấn Nam và Ngô Thiên Bảo cũng rời

      ***

      “Em ngủ cùng đâu !” – Du Huân Huân đứng chặn trước cửa phòng , cho vào.

      “Nhưng đây là phòng của !” – Ngô Vũ Thần đứng thừ người trước cửa.

      “Chẳng phải đây là phòng của chúng ta ?”

      “Nếu là của chúng ta , vậy tại sao em lại cho vào ?”

      Nàng cứng họng biết phải trả lời làm sao ? Dù thế nào , bây giờ đối với nàng rất xa lạ , tuyệt đối ngủ cùng , Du Huân Huân mím môi “Nhưng em muốn ngủ cùng !”

      Ngô Vũ Thần gần như sắp tuyệt vọng , ‘ muốn ngủ cùng ’ , rất lâu rồi mới nghe câu này , quen với việc ôm nàng trong lòng ngủ vậy mà hôm nay lại bị từ chối thẳng thừng như thế , còn bị cấm vào phòng ?! Đây rang là phòng của mà. Hết cách , đành dùng chiêu dụ dỗ “ có em ngủ được , bả xã…cho vào phòng !”

      Du Huân Huân cắn cắn môi dưới , đầy phân vân , hồi lâu sau khi con người kia mệt vì chờ đợi nàng mới đồng ý “Được rồi , vào .”

      Trong tâm như muốn nhảy cẩng lên , vui vẻ vào phòng. Nàng lại cất tiếng “Nhưng được ngủ kế em !”

      Ngô Vũ Thần trợn tròn mắt , há hốc miệng hỏi “Vậy phải ngủ ở đâu ?”

      Nàng nhìn xung quanh căn phòng , rồi đưa tay chỉ về phía chiếc ghế sofa to rộng gần cửa , ngớ người hỏi “Ở đó.”

      “Ừm !”

      “Này , Du Huân Huân , em muốn đày đọa sao ?”

      “Nếu ra ngoài !”

      Nghe câu cứng rắn và chắc chắn của nàng , nghĩ mình hết cơ hội đành ôm gối và chăn , mím môi hậm hực ra sofa , Du Huân Huân khẽ cười , bước lên giường , trước khi nằm xuống cũng quên đe dọa “Ban đêm mà bò lên giường , em dùng chân đạp nhà xuống đất !”

      Ngô Vũ Thần giở khóc giở cười , người vợ mỗi ngày đều muốn ngủ trong lòng bây giờ lại uy hiếp tiếp cận chiếc giường to rộng kia !? Bảo bối , để xem đêm nay em có ngủ yên được ? Ngô Vũ Thần quăng gối xuống sofa nằm xuống , lầm bầm “ cho tôi ngủ chung , sau này em đừng hối hận !”
      Chris thích bài này.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      ----*Chương 20.



      Đêm khuya , Ngô Vũ Thần thể ngủ được , xoay qua xoay lại vì tại có ai nằm trong lòng mình , còn người phụ nữ nhắn giường lại ngủ rất ngon. nhíu mày ngồi dậy , vô cùng bất mãn , đây là lần đầu tiên phải ngủ sofa....

      "Lửa.....Mau dập lửa....Cứu....A...Hic...." - Đột nhiên nàng hét lên , bàn tay siết chặt tấm chăn , Ngô Vũ Thần lập tức bước đến , khuôn mặt nhắn thấm đầy mồ hôi , miệng liên tục kêu "Lửa....Mẹ...Mẹ ơi....Cứu....."

      đưa tay lay người nàng "Huân Huân....Mau tỉnh dậy....Huân Huân...."

      "MẸ ƠI....Á...." - Du Huân Huân thất thanh hét lên , từ khóe mắt nàng tuôn ra dòng nước lạnh , đôi mắt trong veo nhìn xung quanh. Ngô Vũ Thần vuốt mái tóc rối bời , cưng chiều " sao....Có ở đây. Bình tĩnh lại !"

      Bàn tay nàng chạm vào mặt mình , mơ màng hỏi "Tại sao.....Em lại khóc ?"

      "Chỉ là do em gặp ác mộng thôi !"

      "Ác mộng !?"

      đưa tay lau những vệt nước khuôn mặt trắng nộn , đặt nàng nằm xuống giường , cưng chiều " sao đâu , em ngủ tiếp ..." Kéo tấm chăn ấm áp bao bọc lấy cơ thể nàng , quay lưng .

      Chợt ngón tay út của bị nắm , Ngô Vũ Thần ngẩn ngườii quay lại , Du Huân Huân nằm giường , khóe mắt tuôn ra dòng nước trong veo , nàng mệt mỏi lên tiếng " đừng ...Có được ?"

      ngồi xuống giường , vuốt mái tóc đen láy "Sao vậy ?"

      " biết....Nước mắt đột nhiên chảy."

      thở dài , có lẽ là do giấc mơ đó , dù cho nàng quên mọi thứ nhưng trong tim vẫn còn đọng lại , Ngô Vũ Thần nằm xuống , ôm lấy cơ thể nhắn , thanh trầm thấp khẽ vang " sao... ở đây , đừng sợ..."

      Du Huân Huân gục dầu vào lồng ngực ấm áp , bàn tay vòng ra sau tấm lưng rộng "Vũ Thần !"

      "Ừ !"

      "Cảm ơn ....!" Câu nhàng của nàng biến mất trong khung trung , Du Huân Huân giờ có thể yên giấc , đôi đồng tử đen láy sâu thẳm cũng từ từ nhắm lại. mong kí ức này mãi ám ảnh nàng...

      ***

      Khi nàng tỉnh dậy trời sáng , nàng bước vào phòng tắm , ánh mắt vô tình nhìn thấy tờ giấy dán gương , nàng nhíu mày đưa tay cầm lấy , đọc từng chữ "Bà xã , chuẩn bị xong rồi xuống phòng ăn , đồ của em ở trong tủ , bên trái. chờ em ở dưới."

      Khóe miệng Du Huân Huân chợt giương lên , nhanh chóng thay đồ.

      Trong phòng ăn Ngô Vũ Thần chờ sẵn, nge thẫy tiếng bước chân của nàng liền ngước mắt nhìn , thanh trầm thấp khẽ vang "Lại đây !"

      Du Huân Huân bước đến ngồi kế vui vẻ "Chào buổi sáng !"

      "Ăn sáng , lát nữa đưa em đến Ngô gia."

      Nàng nhíu mày thắc mắc hỏi "Tại sao ?"

      "Hôm nay phải đến công ty , em qua đó chơi với mọi người .

      "Vâng !"

      Ăn sáng xong , Ngô Vũ Thần đưa nàng đến Ngô gia. nắm tay nàng vào nhà , vợ chồng Ngô phu nhân và Du Ái My ngồi chờ .

      "Cẩn thận , coi chừng cảm lạnh !" - Ngô Vũ Thần đưa thêm áo khoác cho nàng , căn dặn kĩ.

      Du Huân Huân gật đầu "Em biết rồi !"

      hôn lên trán nàng , quay lưng bỏ , gần đến cửa cánh tay đột nhiên bị nắm lại , Ngô Vũ Thần sững người quay lại , nàng cất tiếng "Buổi trưa.... có về ăn cơm ?"

      "Có !" - Khóe miệng khẽ giương , đưa tay xoa đầu nàng rồi rời .

      "Tiểu Huân , mau lại đây !" - Du Ái My đưa tay kéo nàng ngồi xuống ghế.

      --- -------

      Tập đoàn Douplan Wu hôm nay đặc biệt bận rộn , mọi người chạy qua chạy lại để chuẩn bị buổi họp đột xuất của vị chủ tịch năm mới xuất lần.

      Phòng họp.....

      khí đột nhiên căng thẳng ,ngay cả thở mạnh cũng dám. Người ngồi ở chiếc ghế chủ tịch khí phách hiên ngang , cao ngạo khiến người khác phải nể sợ.

      Thanh lạnh lẽo khẽ vang lên "Hôm nay tôi triệu tập mọi người ở đây để thông báo chuyện , bắt đầu từ hôm nay tôi quay lại và tiếp tục điều hành công ty , mọi việc đều phải thông qua tôi và giám đốc Ngô Thiên Bảo. Tài liệu liên quan đến công ty trong năm nay phiền giám đốc phòng tài chính và kinh doanh đưa cho tôi. Bây giờ , mọi người có thể làm việc của mình."

      Toàn bộ nhân viên đều đứng dậy ra ngoài , Ngô Vũ Thần nhìn Ngô Thiên Bảo , cất tiếng " , sang phòng em chút."

      "Được !"

      ***

      cùng Ngô Thiên Bảo ngồi bàn bạc công việc , mọi tài liệu đều phê duyệt nhanh chóng , vì vốn dĩ Ngô Vũ Thần rất tài dõi và đỗ tất cả các ngành , việc điều hành công ty sau bao năm màng đến quá khó . gần trưa , Ngô Vũ Thần vẫn bận bịu với đống giấy tờ...

      Ngô Thiên Bảo ngả lưng vào ghế sofa , đưa mắt nhìn kẻ dán mắt vào đống tài liệu gần 4 tiếng "Vũ Thần , em về ăn trưa với vợ sao ?"

      Mắt vẫn dò xét từng chữ , tay vẫn viết , lười biếng trả lời nên giữ im lặng , mặc kệ trai mình ngồi lảm nhảm.

      "Em để Tiểu Huân ở nhà mình sợ ấy buồn sao ?"

      " ấy ở Ngô gia cùng Ái My."

      nhìn đồng hồ tay , gần 11 giờ , nếu là ở Ngô gia bây giờ chuẩn bị ăn cơm rồi. "Em về ăn cơm trưa ?"

      đặt viết xuống bàn , đưa tay cầm điện thoại lên , áp vào tai , cất tiếng "Mẹ à , Huân Huân đâu ?"

      "Bao giờ con mới về , Tiểu Huân ngồi chờ con kìa."

      "Đưa điện thoại cho ấy ."

      ....

      Ở Ngô gia...Du Huân Huân ngồi sofa , ánh mắt hướng ra ngoài , Ngô phu nhân đưa điện thoại cho nàng "Tiểu Huân , là Vũ Thần."

      Du Huân Huân có chút giận , ràng về ăn cơm cùng nàng vậy mà bây giờ lại thấy "Chuyện gì ?"

      Giọng điệu hẳn , nghe giọng nàng đủ hiểu là giận "Sao vậy ?"

      " về nhà ?" - Nàng bất mãn lên tiếng.

      " bận việc , công ty có rất nhiều việc cần phải giải quyết."

      "Ừm...vậy làm việc tiếp ."

      "Nhớ ăn nhiều đấy , buổi chiều đến đón em."

      "Vâng."

      Ngô Vũ Thần cúp máy , chợt phát ra ánh mắt nhìn hết sức kì lạ "Chuyện gì ?"

      Ngô Thiên Bảo lắc đầu , thể tin được đứa em trai suốt ngày lạnh lùng của mình lại có lúc dịu dàng như thế , mặc dù nhiều lần thấy cười nhưng chưa lần nào giống hôm nay : "Đây có phải em trai tôi vậy ? Vẻ mặt đó là sao ?"

      " rãnh rỗi thế sao ?"

      Ngô Thiên Bảo nhếch miệng cười "Tiểu Huân dạo này thế nào rồi ?"

      Ngô Vũ Thần trầm lặng chút , giọng trở nên buồn bã "Vẫn vậy , vẫn chưa chấp nhận em...Hôm qua... ấy còn nằm mơ thấy ác mộng , là việc chiếc xe bị bốc cháy..."

      thở dài , cất tiếng an ủi "Mọi việc phải từ từ. Tuy Tiểu Thuần quên hết mọi chuyện nhưng em vẫn có thể khiến ấy lần nữa em ."

      Ngô Vũ Thần khẽ cười thay cho câu trả lời của mình , ánh mắt lại tiếp tục nhìn vào đống tài liệu , thêm lời nào...

      ***

      *Ngô gia....

      Du Huân Huân nằm sofa dài dưới sảnh , vẻ mặt vô cùng buồn , Du Ái My từ trong bếp ra , đặt đĩa bánh xuống bàn , cất tiếng "Tiểu Huân , em sao vậy ?"

      Du Huân Huân lười biếng ngồi dậy , khẽ trả lời " biết....đột nhiên em cảm thấy buồn."

      "Em nhớ Vũ Thần sao ?"

      "Hử ?...Ưm... phải."

      " chị nghe xem , em có cảm giác như thế nào với Vũ Thần."

      Du Huân Huân nhíu mày suy nghĩ , đôi mày liễu gần như dính sát vào nhau , lúc sau mới trả lời "Lúc em tỉnh dậy , người đầu tiên em thấy là ấy , chạm vào em đầu tiên cũng là ấy , tuy trong lòng em có cảm giác ấy rất quen thuộc nhưng lại nhớ được đó là ai..." Du Huân Huân cúi mặt xuống , buồn bã tiếp "Người đó có đôi mắt rất buồn , cả giọng cũng mang đầy thương đau !"

      Du Ái My mỉm cười , xoa đầu nàng "Vũ Thần là chồng em , là người thương em còn hơn cả chị."

      "Chị à , ba mẹ là người như thế nào vậy ?"

      ngập ngừng chút , lấy trong túi ra khung hình , chỉ vào từng người "Đây là mẹ của chúng ta , đây là ba còn đó là ông nội....mọi người đều rất tốt , chưa lần làm điều gì sai , chị mang cho em đấy , nếu ... thấy nhớ mọi người lấy ra ngắm."

      Du Huân Huân như đứa trẻ chăm chú nhìn từng người , đôi mắt màu đen lấp lánh quan sát từng nét mặt của những người trong gương , khóe mắt vô thức tuôn ra làn nước lạnh lẽo , Du Ái My giật mình nhìn nàng , tim cũng gần như ngừng đập , lẽ nàng nhớ lại "Tiểu Huân à , em sao vậy ?"

      " biết , đột nhiên nước mắt lại rơi...huhu...h...." - Du Huân Huân đột nhiên òa khóc nức nở hệt như đứa trẻ , khiến biết phải làm gì "Tiểu Huân , đừng khóc nữa ."

      "Có chuyện gì vậy ?" - Ngô phu nhân từ đến tầng xuống thấy nàng khóc nức nở liền vội hỏi.

      "Huhh...oa.aa...a.hic..c..." - Nàng gục đầu vào vai Du Ái My , nước mắt rơi ngừng , nàng chỉ biết trong lòng rất buồn.

      Ngô phu nhân lo lắng hỏi "Tiểu Huân , con đau ở đâu sao ?"

      Nàng gật đầu , chỉ vào phía ngực trái , siết lấy tấm áo màu lam "Ở đây rất đau.....rất đau...."



      Du Ái My cố kìm nước mắt , ôm lấy nàng , giọng cũng phát run "Chị xin lỗi....chị nên cho em xem bức hình đó...Tiểu Huân , em đừng khóc nữa... có được ?"

      Mặc kệ những lời của và Ngô phu nhân nàng vẫn khóc như mưa , chính bản thân nàng cũng biết tại sao mình lại khóc như thế. Ngô phu nhân hết cách , đành phải gọi điện cho Ngô Vũ Thần...

      Vừa nghe tin , chạy như bay đến đây , quăng chiếc xe bên ngoài cửa , ngay cả khóa cũng rút chạy vào nhà , lúc về nàng nín , nhìn cơ thể nhắn nằm ngủ sofa , khuôn mặt trắng nộn vẫn còn vương vài giọt nước mắt , đau lòng ngồi xuống , đưa tay lau , thanh trầm thấp khẽ vang "Tại sao vậy ?"

      Du Ái My hít hơi mạnh , ngăn dòng nước mắt chảy dài "Tiểu Huân hỏi ba mẹ là người như thế nào em mới lấy tấm hình đưa cho con bé xem , rồi đột nhiên Tiểu Huân òa khóc...em xin lỗi..."

      Ngô Vũ Thần trầm mặc , ra trong tiềm thức của nàng , những kí ức kia vẫn còn chỉ là do nàng nhớ.... thở dài " phải lỗi của em...là do trong tiềm thức , những kí ức cũ vẫn tồn tại...."

      *Kéttttttttt...... Ở ngoài sân bất chợt vang lên tiếng thắng xe , Ngô Thiên Bảo gấp gáp bước xuống vào nhà , vừa nãy cũng có nghe Ngô Vũ Thần , nhưng bỏ trước , tốc độ lái lại rất nhanh....Nhìn cảnh tượng trước mắt , bước đến ôm lấy vợ mình ngồi khóc "Bà xã...em sao vậy ?"

      "Tiểu Huân...hic....em....em...." - Du Ái My thể trả lời câu hỏi của , chỉ gục đầu vào lồng ngực ấm áp của .

      "Được rồi...đừng khóc nữa..."

      Ngô Vũ Thần vuốt mái tóc đen huyền của nàng , cất tiếng " lúc nào đó ấy nhớ lại tất cả....nên cần phải giấu nữa....cứ kể cho Huân Huân nghe ."

      Ngô phu nhân nghe câu của liền đồng ý " được...như vậy con bé thế nào đây."

      "Chuyện cha mẹ và ông cứ để sau...." đưa tay ôm lấy cơ thể Du Huân Huân cẩn thận làm nàng thức giấc , ra ngoài , Ngô Thiên Bảo thờ dài , cố gắng an ủi Du Ái My "Tiểu My....em đừng lo lắng quá . Dù có ra sao Vũ Thần cũng bên cạnh Tiểu Huân mà."

      --- --------

      "Ưm....!" - Du Huân Huân nhíu mày tỉnh dậy...nàng nhận ra đây là phòng ở nhà Ngô Vũ Thần , nàng bước xuống giường , mở cửa ra ngoài. Sao nàng có thể về đây ?

      "Em dậy rồi sao ?" - Giọng trầm thấp vang lên phía sau , nàng theo phản xạ quay lại , khó hiểu hỏi "Sao em lại ở đây ?"

      " đưa em về !" Ngô Vũ Thần bước đến gần nàng , giọng rất nhàng "Tại sao em lại khóc ?"

      " biết , khi thấy bức hình đó , đột nhiên trong lòng rất buồn !"

      "Vì là ba mẹ và ông của em nên buồn ?"

      " biết...."

      Ngô Vũ Thần đột nhiên ôm lấy nàng , đau lòng "Dù có chuyện gì... cũng luôn bên em...đừng bao giờ buồn vì chuyện quá khứ...."

      Du Huân Huân tuy có chút ngỡ ngàng nhưng sau đó cũng vòng tay ôm lấy , dù nàng hiểu câu của cho lắm nhưng cũng gật đầu trả lời "Em biết rồi !"
      Chris thích bài này.

    3. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      truyện này hay đấy^_^

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      @Mun_love truyện đã dừng lâu quá, em nên post để hoàn, sau 1 tuần nếu em post tiếp chị ban nick em nhé!

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :