Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh - Dư Tiểu Thuần (29c) DROP

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 14

      Du Huân Huân ngồi trong phòng đọc sách , kể từ khi về nhà hai tuần , bây giờ là lúc nàng ôn thi , việc này khiến rất khó chịu vì Du Huân Huân vẫn ở phòng nàng chịu ngủ cùng .

      " trễ rồi em nên ngủ." - Ngô Vũ Thần đứng dựa vào cánh cửa ,khoanh tay nhìn nàng cắm cúi đọc sách.

      ... ...

      nhận được câu trả lời của nàng , Ngô Vũ Thần nhíu mày : "Du Huân Huân !"

      "Được rồi , em biết rồi ra ngoài !" - Nàng gằn giọng , lấy tay xua ra ngoài.

      sững người nhìn , Nàng xua đuổi ? 1 tuần rồi chưa được gần vợ mình ngay cả chuyện cũng rất ít , Ngô Vũ Thần nhìn dáng vẻ chăm chỉ của nàng đầy bất mãn...

      Du Huân Huân thấy gian im lặng nghĩ là ra ngoài . lúc sau , nàng cảm thấy đói bụng nên đứng dậy , vừa quay ra nàng liền giật bắn người khi thấy vẫn còn đứng đó... động đậy hệt như bức tượng , nhưng vẻ mặt vô cùng khó coi , đứng đó gần nửa tiếng ?? Du Huân Huân : "...đứng đó làm gì ? Sao ngủ ?"

      Ngô Vũ Thần nhìn nàng 1 lúc rồi mới lên tiếng " có em , muốn ngủ"

      Du Huân Huân phì cười , cách của lúc này giống như đứa trẻ giận dỗi, nàng bước đến nắm cánh tay vui vẻ "Ông xã , đợi em thi xong bù cho ."

      "Bù cho !?"

      "Ừm."

      nhếch miệng cười , thanh trầm thấp khẽ vang "Cái này là do em ."

      Nàng gật đầu , đẩy ra ngoài "Vậy ngủ ."

      "Còn em định làm gì ? ngủ sao ?"

      "Em đói , định xuống bếp kiếm đồ ăn."

      "Để nấu cho em." - Khóe miệng miệng giương lên , nắm lấy tay nàng xuống dưới.

      Du Huân Huân ngạc nhiên vô cùng khi nghe câu của . " biết nấu ăn sao ?"

      kéo ghế đặt nàng ngồi xuống , thanh trầm thấp vang lên "Ừ."

      Nghe , nàng rất kì vọng , ngờ lại biết nấu ăn ?! Du Huân Huân nhìn người chồng đảm đảm nấu nướng rất điêu luyện , khóe miệng giương lên . Chỉ lát sau đồ ăn chín , nàng ngửi thấy mùi thơm phảng phất xung quanh , bụng thêm cồn cào.

      Ngô Vũ Thần ngồi đối diện nàng , đặt đũa xuống bàn "Ăn thử ."

      "Vâng !" - Du Huân Huân cầm đũa ăn thử , quả rất ngon , nàng híp mắt cười tươi "Rất ngon."

      nhếch miệng cười ,ngắm nhìn vẻ mặt hạnh phúc của nàng trong tâm cũng thấy rất vui , cưng chiều "Em là người đầu tiên được ăn thức ăn do nấu đấy."

      "Hửm , sao ?!"

      "Ừ."

      "Những người bạn cũ của cũng vậy sao ?"

      "Phải."

      "Vậy sau này em học để nấu cho ăn." - Du Huân Huân cười tươi.

      "Để dạy em."

      "Vâng."

      Sau khi ăn xong , nàng ngồi nhìn dọn dẹp , hàng mi cong vút chợt dính liền , nàng ngục xuống bàn. Dù sao cũng gần 2 giờ sáng , nàng cũng buồn ngủ.

      Ngô Vũ Thần quay sang nhìn nàng , nhìn dáng vẻ mệt mỏi của vợ mình , thở dài , vòng tay bế nàng lên , rù rì cất tiếng "Em học để làm gì ? Dù sao cũng đâu cho em làm." Hấn thong thả bế nàng vào phòng nằm xuống ôm lấy cơ thể bé , chìm vào mộng đẹp.....

      --- -------

      Hai hôm sau là ngày thi của nàng , khi ánh nắng len qua hàng cây chiếu vào phòng , Du Huân Huân nhíu mày tỉnh giấc , nhìn xung quanh đây là phòng của Ngô Vũ Thần và nằm cạnh nàng , hôm qua ép nàng phải ngủ chung giường , dù nàng có cũng mặc kệ . Cặp mắt to tròn liếc nhìn đồng hồ , gần bảy giờ , hôm nay nàng phải thi ? Du Huân Huân bước xuống giường vào phòng tắm , lúc sau mới bước ra. Nàng ngồi giường lay người Ngô Vũ Thần "Ông xã.....Mau dậy , hôm nay em phải thi đó."

      Ngô Vũ Thần khẽ nhíu mày , giọng khàn khàn "Vẫn còn sớm , ngoan , để ngủ."

      " được , hôm nay phải đưa em đến trường mà." Nàng hất tấm chăn ấm áp người ra , phụng phịu .

      "Bà xã , em im lặng chút ."

      "Vũ Thần , mau.....Oái....." - Chưa hết câu , cánh tay to khỏe vươn ra kéo nàng ngã xuống giường , Ngô Vũ Thần trở người , choàng qua người nàng , điểm lên trán nàng nụ hôn "Chào buổi sáng , bà xã."

      Du Huân Huân nhíu mày bất mãn " chịu dậy rồi sao ?"

      " dậy lâu rồi."



      "Cái gì ?"

      cười tươi , vẻ mặt ngạo nghễ vô cùng "Mỗi ngày đều dậy rất sớm , để có thể ngắm khuôn mặt em lúc ngủ."

      Du Huân Huân đỏ mặt ,hờn trách " cố tình chọc em."

      "Sao hả ? En bất mãn sao ?"

      " mau tránh ra." - Du Huân Huân nhìn ánh mắt tà mị của , đột nhiên trở nên luống cuống , nàng đỏ mặt đẩy ra , chạy khỏi phong. Ngô Vũ Thần nhìn dang vẻ của nàng , hứng trêu chọc lại nổi lên "Dễ thương ." Rồi đưa tay lấy quần áo bước vào phòng tắm , nghĩ hôm nay nàng thi xong , vậy làm gì nàng đây....

      --- ------ -----

      Du Huân Huân thong thả thưởng thức bữa sáng thích , bất chợt nhìn thấy , đôi đồng tử đen láy mở căng ra .Ngô Vũ Thần ăn mặc khác xa với thường ngày , chiếc áo sơmi màu kem cùng bộ vest đen , hôm nay đặc biệt thắt cà vạt. Tay áo cũng xắn lên như mọi khi mà buông thả xuống , mái tóc màu nâu chải gọn sang bên để lộ đôi mày rậm càng tô đậm ngũ quan tinh tế , cặp mắt màu xanh liếc nhìn nàng , đôi môi mỏng cong lên , cất tiếng chọc ghẹo "Chùi miệng ."

      Du Huân Huân giật mình đưa tay bụm miệng lại , phát ra mình bị lừa liền trách "Chùi....Cái đầu ."

      đưa tay kéo ghế ngồi bên cạnh , thanh trầm ấm vang lên "Có phải hôm nay rất phong độ."

      Nàng phì cười , bĩu môi "Tự kỉ. Bình thường thôi."

      "Bình thường ? Vậy vừa nãy ai nhìn chớp mắt ?"

      "K... biết....." - Nàng quay mặt sang chỗ khác , lảng tránh câu hỏi của , tiếp tục ăn.

      Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , đưa tay nhéo má nàng " biết sao ?"

      Du Huân Huân trầm mặc để tìm cách lảng tránh , nàng chợt cất tiếng “Tại sao lại mặc như vậy ? Định gặp ai sao ?”

      đến công ty giải quyết số chuyện . ăn xong chưa , đưa em đến trường.”

      Du Huân Huân nhíu mày nhìn , cũng thêm , mau chóng ăn sang rồi đứng dậy cầm lấy balô ra xe.

      Ngô Vũ Thần lái xe ra khỏi nhà , chợt cất tiếng “Hôm nay thi xong đưa em ăn tối.”

      “Hửm ? ăn ở nhà sao ?”

      “Ừ.”

      Du Huân Huân gật gù , dù sao nàng cũng đến ngày thi , thi xong rồi được giải thoát khỏi đống bài vở cũng tốt , nàng cần nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của và luôn phải năn nỉ Ngô Vũ Thần để yên cho nàng học nữa. Được lúc , nàng cất tiếng “Vũ Thần , rủ mọi người chung nhé.”

      được.” – Nàng vừa liền phản đối.

      Du Huân Huân nhíu mày , thắc mắc hỏi “Tại sao ?”

      “Đây là bữa tối của và em , việc gì phải mời họ ?”

      phải là tiệc mừng em thi xong sao ?”

      “Chỉ phần thôi , tóm lại em được mời ai hết.”

      Du Huân Huân khó hiểu nhìn vẻ mặt lạnh lung vốn có của , kì lạ , rốt cuộc là muốn làm gì đây ? Nàng thở dài , gật đầu đành phảỉ chấp nhận “Em biết rồi.”

      Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười “Rất ngoan.”

      Dừng xe trước cổng trường Quý Tộc cao lớn , Du Huân Huân mở cửa định bước xuống bàn tay vươn ra kéo nàng lại tiếp theo đó là đôi môi đỏ tươi bị chiếm trọn. Ngô Vũ Thần chút e dè nhấp nháp , liếm mút môi đào , chiếc lưỡi xâm nhập vào bên trong miệng nàng , quấn lấy cái lưỡi mềm mại , ẩm ướt , nhiệt tình cảm nhận mật ngọt và hơi thở của nàng. Hồi lâu sau mới lưu luyến buông ra , khóe miệng cong lên “Thi tốt.”

      Du Huân Huân đỏ mặt , cất tiếng trả lời “Em biết rồi !”

      *Brừm….. Ngô Vũ Thần lên ga chạy , cặp đồng tử nhìn vào gương chiếu hậu thấy nàng đứng nhìn lúc rồi mới quay lưng vào , nhếch miệng cười , dù sao hôm nay cũng là ngày cuối và nàng ngủ riêng . Ngô Vũ Thần rất mong chờ đến tối nay để xem câu bù cho ” của nàng như thế nào….??? Rất lâu rồi chưa được gần gũi với vợ , hôm nay cho nàng cảm nhận từng chút khó chịu mà phải chịu đựng hơn tuần qua….Đôi môi mỏng khẽ mấp máy “Bà xã , xem ra tối nay em vất vả rồi.”…..
      Chris thích bài này.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 15_ "Ăn tối" (!)

      Toàn bộ nhân viên của tập đoàn quỹ quốc tế Douplan Wu đều hết sức ngạc nhiên , vị chủ tịch đầy uy lực của họ hơn nửa năm nay chưa xuất ở công ty , đúng hơn là nửa năm xuất chỉ hai lần . Hôm nay đột nhiên lại xuất khiến họ rất ngạc nhiên , Ngô Vũ Thần bước vào thang máy mạ vàng dành riêng cho giám đốc.

      "Chào chủ tịch !" - Hai thư kí thấy xuất liền cung kính cúi đầu chào. cất tiếng , đưa tay mở cửa vào.

      Ngô Thiên Bảo thấy , khóe miệng cong lên , cất tiếng "Chà , vị chủ tịch đáng

      mến , lâu rồi thấy đến đây."

      Ngô Vũ Thần trả lời , ngồi xuống ghế sofa êm ái , Ngô Thiên Bảo ngồi đối diện cất tiếng "Tại sao lại đến đây ? Vẻ mặt em có vẻ rất vui." nhìn rất khác mọi khi , mấy người trước còn rất u ám , nhìn vẻ mặt như ác quỷ của ngay cả cũng dám đến gần vậy mà hôm nay lại vui vẻ như thế , đoán người có thẻ làm thay đổi tâm tình của em trai chỉ có thể là Du Huân Huân.

      Ngô Vũ Thần lạnh giọng lên tiếng "Liên quan đến sao ?"



      "Chậc , ích kỉ."



      Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười "Việc ở công ty thế nào ?"



      "Ổn , có gì bất thường , phải rồi , có đối tác muốn gặp em."

      "Từ chối ."

      "Ông ta muốn gặp em để bàn chuyện quan trọng ! cũng với ông ấy là em gặp nhưng ông ta vẫn muốn gặp em , xem ra có chuyện đấy."

      "Là ai ?"

      "Kỷ Hiểu Dương."

      trầm mặc chút , Kỷ Hiểu Dương hình như là cha của Kỷ Tồn Phi ?! Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười "Hẹn ông ta , ông ta đưa con trai đến cùng."

      Ngô Thiên Bảo nhíu mày khó hiểu , dù sao cũng quan tâm "Ừ."

      "Mai là sinh nhật Huân Huân , ấy mời mọi người đến. Gửi lời với mọi người." - xong , đứng dậy về , trước khi cũng quên chào "Em về đây."

      Ngô Thiên Bảo mỉm cười , vừa chào ? Lịch hơn mọi khi , xem ra thay đổi vì em dâu rồi.

      ------

      Buổi chiều sau khi thi xong , Du Huân Huân vui vẻ ra ngoài cùng Vân Yến Nhi.

      "Huân Huân à , xem ra cậu làm bài rất tốt."

      Du Huân Huân cười tươi , khoác tay Vân Yến Nhi "Ừ , cậu làm được sao ?"

      "Cũng tạm thôi."

      "Mai sinh nhật mình nhớ đến dự nhé. Ở Du gia."

      "Ừ."

      Gần ra đến cổng nàng thấy Ngô Vũ Thần xuất , đứng dựa vào xe. Vẫn bộ trang phục như buổi sáng , chỉ có điều cà vạt tháo ra. đứng ngược nắng , dáng vẻ uy nghiêm và phong độ , mái tóc màu nâuduoiws nắng óng ánh , đôi mắt màu xanh sắc bén được che bởi chiếc kính mát sang trọng . Nhìn đẹp như bức tượng được người tạc rất tinh tế. Mọi ánh mắt xung quanh đều hướng về , vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.

      người bao giờ thích chờ đợi người khác vậy mà hôm nay lại đứng chờ nàng , điều này khiến Du Huân Huân rất vui , nàng buông tay Vân Yến Nhi ra , chạy đến bên .

      "Huân Huân." - giọng vang lên , khiến nàng dừng lại đưa mắt về phía giọng vừa phát ra.

      Nàng nhíu mày khi biết chủ nhân giọng là Kỷ Tồn Phi , thanh lạnh lẽo phát ra "Chuyện gì ?"

      Vân Yến Nhi bước đến. Kỷ Tồn Phi đưa nàng hộp quà , cất tiếng "Chúc mừng sinh nhật , tuy ngày mai mời là sinh nhật em. "

      Du Huân Huân nhíu mày "Tôi muốn nhận." , nàng đẩy hộp quà về phía , quà của Kỷ Tồn Phi nàng muốn nhận , dù có nhận Ngô Vũ Thần cũng xé nát nó thôi.

      Kỷ Tồn Phi ngập ngừng , lại cất tiếng "Em thể xem đây là quà của bạn sao ?"

      "Tất nhiên là tôi có thể , nhưng tôi muốn nhận."

      "Nhưng..."

      "Cậu ấy từ chối sao cứ ép hoài vậy ?" - Vân Yến Nhi cất tiếng , là kẻ có mới nới cũ , bỏ rơi bạn ra bây giờ lại bám lấy.

      " tránh ra !" - Du Huân Huân lướt qua người Kỷ Tồn Phi . Nhưng lại kéo lại "Huân Huân à...."

      "Buông tay ra." - Đột nhiên giọng trầm thấp vang lên , Du Huân Huân ngước mắt nhìn , là Ngô Vũ thần ?!

      Kỷ Tồn Phi nhíu mày , người đàn ông trước mắt toát ra luồng sát khí khiến người khác phải run sợ.

      Ngô Vũ Thần bước đến , đưa tay kéo nàng về phía mình , đôi đồng tử màu xanh sâu thẳm liếc nhìn Kỷ Tồn Phi.

      Kỷ Tồn Phi sững người nhìn , những cặp mắt xung quanh cũng hướng về phía nàng , Ngô Vũ Thần nắm tay nàng rời khỏi trường Quý Tộc . Vân Yến Nhi nhìn vẻ mặt Kỷ Tồn Phi rất tức giận , lắc đầu lên tiếng "Đừng nghĩ đến việc tiếp cận Tiểu Huân." Sau đó quay lưng bỏ ...

      Du Huân Huân ngồi bên Ngô Vũ Thần , nhìn vẻ mặt khó coi của , chịu được liền lên tiếng : "Vũ Thần, sao vậy."

      Ngô Vũ Thần vừa lái xe vừa trả lời " sao !"

      "Mặt khó coi như vậy mà sao ?"

      đưa mắt nhìn nàng , khóe miệng giương lên " đưa em mua đồ."

      "Mua đồ ?"

      "Chẳng phải là đưa em ăn rồi sao , em định mặc đồng phục sao ?"

      "Về nhà lấy được sao ?"

      "Rất mất thời gian."

      Du Huân Huân nhíu mày khó hiểu , trả lời câu hỏi của nàng lúc nãy cũng sao , dù sao nàng cũng quen với cách chuyện của .

      Dừng trước cửa tiệm gỗ lần trước , nàng cẩn thận bước xuống , cửa tiệm này vẫn như cũ thay đổi. Ngô Vũ Thần ôm ngang eo nàng mở cửa bước vào , khóe miệng giương lên "Vào thôi."

      Nàng mỉm cười , theo vào. Người phụ nữ trung niên ngồi xem lại mẫu thiết kế nghe có tiếng chuông liền đưa mắt nhìn . Tuy đạ lâu gặp nhưng bà vẫn nhớ nàng , bà Trần cất tiếng "Ô , Ngô phu nhân , lâu rồi gặp , vẫn khỏe chứ ?"

      Du Huân Huân mỉm cười , gật đầu chào "Cảm ơn , cháu vẫn khỏe."

      Bà quay sang Ngô Vũ Thần , thân thiện lên tiếng "Tôi vừa đặt mẫu váy rất đẹp của nhà thiết kế người Ý. Nếu chê mời cậu xem thử."

      Ngô Vũ Thần đưa tay cầm lấy , đưa mắt nhìn nàng "Em thử ."

      "Vâng."

      "Mời theo tôi !" - Bà mỉm cười vào sau tấm màn màu xanh nhạt , nàng cũng bước theo sau.

      Ít phút sau , Du Huân Huân bước ra nhìn chăm chú đọc báo liền cất tiếng "Vũ Thẩn , nhìn xem có được ?"

      Ngô Vũ Thần đặt tờ báo xuống bàn , đôi đồng tử màu xanh sáng lên , nàng mặc chiếc đầm màu xanh lam, cổ váy khoét sâu cột dây ở cổ , thân váy xòe dài ngang đầu gối , mái tóc suôn dài thả hai bên vai , dưới hàng mi dài cong vút là cặp mắt to tròn lấp lánh như nước , bên trong con ngươi đen láy là bóng dáng , đôi môi đỏ tươi xinh đẹp , đứng dậy bước đến bên vợ mình , ánh mắt nhu tình nhìn nàng , khóe môi cong lên : "Rất đẹp."

      Du Huân Huân vui vẻ cất tiếng "Vậy ấy bộ này nhé."

      "Ừ." - Ngô Vũ Thần gật đầu , quay sang nhìn bà Trần "Thanh toán ."

      "Vâng."

      ôm ngang eo nàng bước ra ngoài , lên xe chạy . Ngô Vũ Thần đưa nàng đến nhà hàng sang trọng , nàng theo bước vào trong phòng đặt sẵn . buông tay nàng ra , cất tiếng "Em mở cửa ."

      Du Huân Huân đưa tay mở cửa , từ cao hàng bong bóng rơi xuống , đôi mắt to tròn mở căng ra , căn phòng đầy hoa , ở giữa là bàn tròn với những ngọn nến lung linh mặt bàn , cùng chiếc bánh kem hình tròn. Ngô Vũ Thần ôm ngang eo nàng bước vào , Du Huân Huân vẫn hiểu chuyện gì xảy ra . đưa tay kéo ghế giúp nàng , rồi ngồi bên cạnh , khóe miệng chợt giương lên "Chúc mửng sinh nhật , bà xã." cánh tay chắc khỏe vươn ra , đặt trước mặt nàng hộp hình vuông màu đen.

      Du Huân Huân ngỡ ngàng nhìn "Sinh nhật."

      "Vì ngày mai em đâu thể dành riêng ngày cho ." - Ngô Vũ Thần đứng dậy , mở hộp quà ra , sơi dây chuyền bằng vàng trắng , mặt dây chuyền được đính đá Topaz hình giọt nước , thanh trầm thấp vang lên "Để đeo giúp em."

      Du Huân Huân chạm vào tay , khóe môi cong lên "Cảm ơn , ông xã."

      Ngô Vũ Thần cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ tươi sáng , Du Huân Huân cũng ngước đầu phối hợp với . Nụ hôn của cuồng nhiệt và hăng say hơn ngày thường , bàn tay phía sau vuốt sống lưng nàng , Du Huân Huân có cảm giác như cả cơ thể đều nóng bừng , ngón tay thon dài leo lên cổ nàng , như muốn gỡ bỏ nút thắt của chiếc váy màu xanh , nàng giật mình , đưa tay đánh . Ngô Vũ Thần quyến luyến rời đôi môi xinh , đôi mắt lãnh mị đăm đăm nhìn nàng "Có chuyện gì sao ?"

      Du Huân Huân mặt đỏ bưng , hờn trách " được làm càn , ở đây là nhà hàng đó."

      nhếch miệng cười , ngón tay thon dài vuốt mặt nàng "Vậy chúng ta về nhà."

      "...." - Nhìn vẻ mặt , nàng đủ biết muốn làm gì , liền tìm cách tháo lui

      "Chẳng phải... đưa em đến đây để ăn tối sao ?"

      "Phải , nhưng chưa với em sao bà xã , "món chính" là em."

      Du Huân Huân trợn tròn mắt , chưa kịp lên tiếng bị bế bổng đưa . Nàng trừng mắt mắng "Ngô Vũ Thân , mau bỏ em xuống."

      "." - thẳng ra xe , đặt nàng ngồi phía trước rồi vòng ra đằng trước ngồi vào , thoáng chốc rời khỏi nhà hàng.

      --- ----

      "Ông xã , làm có được ?" - Du Huân Huân bị nắm tay kéo vào phòng.

      Ngô Vũ Thần ép nàng vào cánh cửa , cất tiếng "Tất nhiên là được."

      Nàng sững người , ánh mắt bi thương nhìn , nàng phải mệt mỏi để ôn thi , bây giờ lại phải " thương" với . Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười "Bà xã , vì em mà phải nhin cả tuần , bây giờ em phải chịu trách nhiệm."

      Dứt lời , bờ môi khẽ lướt da thịt nàng , làm cả người nàng khẽ co lại , cảm giác tê tái truyền khắp người lại tập trung từng chỗ , nàng theo khả năng , khẽ kéo cổ váy , cho tiếp tục. Ngô Vũ Thần giương mi , ánh mắt lạnh mị nhìn người phụ nữ kiều diễm trước mắt , cánh taty rắn chắc kéo nàng đè xuống giường , ngón tay đặt đầu gối như có như vờn , Du Huân Huân giật nảy người , thân thể xinh đẹp bắt đầu run lên “Vũ Thần….đừng….em muốn.”

      muốn !? Vậy làm cho em muốn.” – Vừa , bàn tay nhanh chóng len vào váy nàng , khẽ vuốt ve làm cho đầu óc nàng mê muội. Bàn tay nóng bỏng của từ từ chạm vào nơi mẫn cảm nhất của nàng , chiếc váy chân cứ thế bị vén lên. BÀn tay còn lại vòng qua cổ nàng , đưa tay rút nút thắt ra , đột nhiên trước mắt nàng trở nên đen tối , chiếc váy vén cao rồi nhanh chóng rơi xuống đất , dưới ánh sang của bong đèn , thân thể kiều diễm trắng nộn của nàng phơi bày trước mắt . Bờ môi nàng khẽ run , cặp mắt nhắm chặt lại.

      Giọng trầm thấp vang lên bên tai theo làn sương phun ra khiến nàng càng thêm oc rúm “Mở mắt…nhìn .”

      Du Huân Huân ngập ngừng mở mắt , bắt gặp nụ cười bỡn cợt của Ngô Vũ Thần , nàng nhíu mày đánh vào lồng ngực , hờn trách “ ràng là đưa em ăn tối , vậy mà vây giờ lại làm chuyện xấu hổ này ! định để bụng em trống rỗng sao ?”

      “Đợi lát nữa “khởi động” xong rồi ăn , vẫn còn sớm.” - Ngô Vũ Thần bật cười , ngón tay vuốt ve xương quai xinh đẹp , rồi đến chiếc bra màu hồng phấn , vòng tay ra sau , cởi bỏ chiếc áo quăng sang bên. Ngón tay bắt đầu xấu xa xoa nắn nơi đẫy đà của nàng.

      “Ưm….” – Du Huân Huân kiều diễm thét lên , cơ thể tự chủ mà vặn vẹo.

      Bàn tay còn lại của , chạy nhanh vào quần lót của nàng , bắt đầu di chuyển vào lối u cốc , thăm dò mọi thứ bên trong cơ thể mảnh mai.

      “A…Ngô Vũ Thần , xấu xa….ưm…bỏ tay ra mau.” – Du Huân Huân bất giác càng run mạnh hơn , bàn tay bé giữ chặt bàn tay phía dưới của . Khuôn mặt cau lại , từ đôi môi đỏ tươi phun ra làn sương trắng nặng nhọc.

      Ngô Vũ Thần kề sát mặt nàng , khóe miệng cong lên , đùa giỡn “ thích.” , tay càng di chuyển nhanh hơn , phái bầu ngực sữa , nụ hoa nhắm chúm chím bị gặm nhắm đến đỏ ửng , chút càng thêm thô bạo.

      Phát ra nơi đó của nàng nhanh chóng ẩm ướt , rút tay ra , đưa lên cho nàng xem , tà ác cất tiếng châm chọc “Nếu em muốn , vậy đây là gì ?”

      Khuôn mặt nàng đỏ ửng , xấu hổ đến nỗi ngay cả cũng lên lời , đành quay mặt sang chỗ khác , nàng chỉ nghe được tiếng cười giễu cợt của , tức giận trong lòng liền dâng lên . Nàng trước giờ chưa bao giờ chịu thua ai , chính là kẻ dám chọc ghẹo nàng như thế. Du Huân Huân bặm môi , hai tay giương lên đẩy ra , đè lên người . Ngô Vũ Thần sững người nhìn nàng.

      Du Huân Huân đăm đăm nhìn , cất tiếng đe dọa “Ngô Vũ Thần , để em cho biết như thể nào mới gọi là đường đường chính chính xâm phạm.” , đôi môi đỏ tươi chạm vào bờ ngực màu lúa mạch của , chiếc lưỡi ẩm ướt , nóng bỏng lướt cơ thể . Nàng có thể cảm nhận được hơi thở khó nhọc của , nhịp đập trái tim ngày càng nhanh , nhưng so với , trống ngực nàng còn dập mạnh hơn.

      Ngô Vũ Thần thể tin được , vợ có thể làm như vậy , còn tưởng chỉ khi say nàng mới dám làm loạn ngờ ngay cả lúc tỉnh cũng làm được. Nhưng với , tư thế giường trước giờ là “nam nữ dưới” , bao giờ ngoại lệ. Bờ môi mỏng chợt mở ra “Du Huân Huân , em có biết ngay cả giường cũng có quy tắc đấy.”

      Nàng dừng lại , đôi mắt ngước nhìn , nàng giật mình khi nhìn thấy đôi mắt màu lam kia , đáy con ngươi u tối hệt như con thú dữ , chưa kịp cất tiếng bị chèn ép , lật ngược lại . “Đó chính là ‘nam nữ dưới’ , em vẫn còn non lắm , bà xã…”

      Ngô Vũ Thần cúi đầu hôn lên môi nàng , chiếc lưỡi chạy thẳng vào trong miệng nàng , khoái cảm này khiến nàng đánh mất lí trí , hai bàn tay chống ngực , ngón tay tự chủ cởi từng chiếc cúc áo sơmi. Ngô Vũ Thần mỉm cười “ cần phải quá khẩn trương , nếu em còn làm loạn cho em hiểu tah61u cảm giác ngày mai thể bước xuống giường.”

      Du Huân Huân nghe lời đe dọa của , liền im bặt , có thể tất nhiên có thể làm , nàng ngu ngốc đến nỗi bỏ ngoài tai lời đe dọa kia , Ngô Vũ Thần cúi người hôn lên đôi môi đỏ . Ngô Vũ Thần xấu xa , cầm tay nàng đặt lên nơi sưng vù nóng bỏng của , nàng sợ hãi , co tay lại .

      buông môi nàng ra , thanh khàn đục bị che đậy bởi dục vọng khát khao , lên tiếng “Nếu em có thể giúp ….”

      Du Huân Huân nhìn khuôn mặt tuấn , bàn tay mở rộng ra , run rẩy xoa nơi cự vật cứng chắc , bàn tay kia , kéo khóa quần xuống . Động tác của nàng quá chậm chạp , khiến gần như mất tự chủ , tự mình trút bỏ tấm vải thân , cả hai cơ thể trần trụi dưới ánh đèn loe loét , Ngô Vũ Thần kề sát mặt nàng , giọng đầy đe dọa “Bảo bối , xem ra ngày mai em thể ăn mừng sinh nhật ngon miệng rồi.”

      “Tại sao ?”

      “Vì khiến em thể đặt chân xuống giường.”

      Du Huân Huân khóc thành tiếng “Em…. làm loạn…mà…”

      “Nhưng cơ thể em lại khiêu chiến với dục vọng của .” – Đáy con ngươi xuất tia lửa đỏ , còn nhàng như những lần trước , đột nhiên xâm nhập vào nàng , cách dứt khoát.

      “A…!”

      Du Huân Huân thét chói tai , hai cơ thể trần trụi ôm lấy nhau , khi sà xuống khi mênh mang , cảm giác như phiêu dạt biển , cơ thể nàng cọ xát , hai gò bồng cứ thế đung đưa theo nhịp của . Ngô Vũ Thần sâu vào nàng , từng chút từng chút cảm nhận hương thơm cơ thể trắng mịn , cùng với những thanh tình ái.

      Nàng siết lấy cơ thể , thương chất đầy trong tim . Người ta ‘tình’ là loại độc dược thuốc chữa , nhưng con người lại lao đầu vào tìm kiếm. thương cách mù quáng…

      Du Huân Huân thở dốc , càng lúc càng va chạm nhanh hơn , nàng đau đớn cắn chặt môi dưới , dám rên rỉ. Ngô Vũ Thần cất tiếng “Đau sao ?”

      “Phải.” – Nàng như thở dốc , cả làn khói trắng . cúi đầu ngậm môi nàng , liếm dấu răng ở môi dưới , khuôn mặt tấun lên nét cười đa tình “Đây chỉ là mới bắt đầu.”

      Cơn đau chưa dứt nhàng ra , cũng quá khẩn trương tiếp tục vào , sợ làm nàng tổn thương , đợi lúc mới chậm rãi vào cơ thể mảnh mai . Ngẫu nhiên cũng trở nên kịch liệt vì rất khó áp chế nhưng cũng rất nhanh bình ổn , di chuyển của trở nên dịu dàng săn sóc cơ thể nàng. Mỗi tấc da thịt đều được trân trọng. Cứ thế nàng dưới thân ngừng cảm nhận khoái cảm và tình của ….

      --- ---

      Cuối cùng , thân thể lên xuống nagỳ càng nhanh , cả tiếng thở dốc cũng mạnh dần.

      “Tiểu Huân….Tiểu Huân…” – gọi tên nàng cách nỉ non , như rất lâu rất lâu kìm nén khao khát thương dành cho nàng , đến khi câu chất đầy tình và thương nhớ nàng cơ thể cũng liều lĩnh cọ sát “ em !”

      Dục vọng từ thân thế , nàng gắt gao ôm , cả hai cơ thể như trói buộc nhau , hòa vào làm , triền mien say đắm…. Nàng hiểu , với người lạnh lùng đến tàn nhẫn như phải luôn dịu dàng dành tất cả thương cho nàng , bất chấp cả sinh mạng để bảo vệ người phụ nữ của mình , thực dễ….

      --- ---

      Kích thích qua , nàng mệt mỏi nằm đối mặt với , ngay cả ánh nhìn hờn trách cũng thể.

      “Thế nào , có phải rất thoải mái ?” – Ngô Vũ Thần bắt đầu bộ mặt bỡn cợt , nghiêm túc.

      “Thực…quá đáng.”

      hề quá đáng , chỉ là có lòng tốt giúp em thỏa mãn thôi.”

      Du Huân Huân trừng mắt nhìn , giờ còn sức chỉ còn dùng ánh mắt đe dọa thôi “Ngô Vũ Thần , mau câm miệng.”

      cười thích thú , đưa tay vuốt tóc nàng “Miệng là của , em cấm được sao ?”

      Nàng bặm môi trừng mắt nhìn người đàn ông xấu xa trước mặt , thèm đôi co với . Ngô Vũ Thần thấy nàng trả lời , lại cúi mặt xuống gối , liền đưa mắt nhìn "Bà xã."

      Mày đẹp cau lại , đưa tay nâng đầu nàng , ra nàng ngủ !? Xem ra nàng rất mệt . Ngô Vũ Thần cười , ôm lấy cơ thể nhắn đầy những ấn kí màu đỏ , bây giờ chưa đến 9giờ tối , để nàng ngủ chút cũng sao. Thanh trầm thấp khẽ vang lên "Cực cho em rồi bà xã."

      Đôi đồng tử màu xanh lam nhắm dần , khuôn mặt tuấn vẫn còn ý cười.
      Chris thích bài này.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      * Chương 16 _ Du lịch Hawaii

      Du Huân Huân mệt mỏi tỉnh giấc , toàn thân nàng dâng lên những cơn đau nhức , đôi mắt to tròn ngước nhìn đồng hồ gần 11 giờ , cũng bên cạnh , trong lòng nàng chỉ còn biết rủa thầm , thực khiến nàng thể bước xuống giường còn tệ hơn là thể ngồi dậy. "Ngô Vũ Thần chết tiệt , để em thấy rồi biết."

      Du Huân Huân gắng gượng ngồi dậy , lấy tấm chăn quấn vào thân , nhích từng chút để rời khỏi giường.

      "Em dậy rồi sao ?" - Thanh trầm ấm vang lên từ phía cửa phòng. Ngô Vũ Thần đặt khay thức ăn bàn , đưa tay bế nàng lên.

      Du Huân Huân hốt hoảng la lên " muốn làm gì ?"

      Đặt nàng xuống ghế sofa êm ái , cất tiếng , "Giúp em ăn tối."

      "Ăn tối ? Bây giờ sao ? Là ăn khuya mới đúng , tất cả cũng tại , khiến em thê thảm như vậy." - Nàng nắm chặt tấm chăn , tức giận mắng .

      Ngô Vũ Thần chợt đưa tay kéo nàng ngồi lên đùi mình , khóe miệng giương lên "Vậy để đút em ăn."

      "Hừ !" - Nàng quay mặt , từ chối muỗng cơm của .



      "Mau ăn , em định để bụng đói suốt đêm hay sao ?"

      Du Huân Huân ngẫm nghĩ chút mới há miệng ăn cơm. Vừa nhai vừa "Là do nấu sao ?"

      "Ừ."

      gắp thức ăn cho nàng , ánh mắt nhu tình nhìn nàng , chợt cất tiếng "Bà xã..."

      "Hửm ?!" - Nghe gọi nàng quay sang nhìn.

      " muốn có con !"

      Câu của khiến nàng sững người , Ngô Vũ Thần ôm chặt nàng , tiếp "Chúng ta sinh con nhé."

      "Có con ? Nhưng em chỉ mới 20 tuổi , còn chưa tốt nghiệp nữa..." - Du Huân Huân lo lắng lên tiếng.

      "Chúng ta kết hôn gần 3 năm , cũng nên có con."

      "Em...vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để có con. Vũ Thần....cho em thời gian....cón được ?" Nàng đưa mắt nhìn , thực lúc này nàng chưa muốn có con , vẫn còn rất sớm.

      Ngô Vũ Thần cũng muốn nàng khó xử , khóe miệng giương lên dịu dàng "Được rồi , tùy em quyết định . Sau này hẵng tính , ăn tiếp ."

      "Em xin lỗi !" - Du Huân Huân buồn bã , dù Ngô Vũ Thần có vậy nhưng vẫn khiến nàng bận tâm . Nàng biết như vậy rất có lỗi với .

      nhéo má nàng , cầm muỗng cơm đưa lên miệng nàng : "Em có lỗi , chỉ do quá nóng vội. Mau ăn , phải em đói sao ?"

      Du Huân Huân đành im lặng ăn cơm , lâu lâu lại đưa mắt nhìn , 12 năm , phải chờ nàng 12 năm mới có thể kết hôn , tình cảm dành cho nàng trong 2 năm qua nàng hiểu hơn ai hết. Nhưng nàng vẫn chưa thể có con....điều đó nàng chưa bao giờ nghĩ đến....

      --- -------

      Du Huân Huân nhíu mày tỉnh giấc , cơ thể đỡ mệt chút , nàng cố gắng bước xuống giường , nàng ngớ người khi mở tủ đồ , trong chiếc tủ gỗ chỉ còn mồi chiếc luckygirl_co đầm maxi màu trắng hai dây , với chiếc áo khoác bằng len. Du Huân Huân cầm chiếc đầm vào phòng tắm , chuẩn bị mọi thứ xong liền gắng gượng ra khỏi phòng.

      Nàng nhìn xung quanh tìm bóng dáng Ngô Vũ Thần , đột nhiên từ đằng sau vang lên giọng "Tìm sao ?"

      Du Huân Huân quay đầu nhìn , vẻ mặt đầy lo lắng "Đồ trong tủ....."

      " để trong vali."

      "Sao ?"

      Ngô Vũ Thần bước đến vuốt tóc nàng , "Sinh nhật em tổ chức ở Hawaii , mọi người trước rồi."

      "Hawaii ?"

      "Chẳng phải em muốn Hawaii sao ?"

      Đôi mắt màu đen lấp lạnh chợt sáng lên , nàng ôm lấy , nỉ non "Cảm ơn , ông xã !"

      "Vậy chúng ta ."

      " bây giờ sao ?"

      "Ừ."

      Ngô Vũ Thân đưa nàng đến sân bay , thẳng vào máy bay riêng của . Du Huân Huân ngớ người hỏi "Vũ Thần , rốt cuộc có bao nhiêu tiền ? Ngay cả máy bay cũng mua , siêu xe cũng rất nhiều , ở đâu cũng có nhà riêng ?"

      Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười " biết."

      Nàng thở dài , sực nhớ đến chuyện "Phải rồi , còn Yến Nhi , em chưa báo cho cậu ấy."

      " cùng mọi người rồi."

      "Ồ."

      "Em ngủ thêm , khi nào đến gọi."

      "Ưm." - Nàng gật đầu , kéo ghế nằm xuống.

      "Phải rồi , sợi dây này em phải luôn giữ bên người , nếu gặp chuyện ấn vào mặt dây , đến ngay." - cầm sợi dây lên , cất tiếng.

      "Ừm , em biết rồi."

      Du Huân Huân nhắm mắt lại , chiếc mày bay cũng bắt đầu cất cánh rời khỏi Bắc Kinh...

      Khoảng 12 tiếng sau mới đến Hawaii nhìn nàng vẫn say giấc , phái người mang hành lí ra xe , cánh tay chắc khỏe vươn ra bế bổng nàng lên , bước xuống máy bay.

      Cẩn thận đặt nàng vào xe , nhấn ga phóng .

      ... ...

      Ngô Vũ Thần ngồi đọc sách trong phòng , nghe thấy tiếng hét của nàng liền chạy vội sang phòng bên cạnh , buớc đến gần , Du Huân Huân nắm giường , miệng luôn miệng kêu "Dừng lại." , tay siết chặt tấm chăn , mồ hôi thấm ướt khuôn mặt bé , đưa tay lay nàng "Huân Huân , mau tỉnh dậy , Huân Huân."

      "Vũ Thần...?!" Du Huân Huân ngồi bật dậy , sợ hãi hét lên , nàng ngồi thở dốc , đôi mắt to tròn mọng nuớc nhìn xung quanh .

      "Huân Huân , ở đây." - Ngô Vũ Thần nắm vai nàng , xoay người Du Huân Huân đối diện với .

      Nứoc mắt vẫn chảy dài khuôn mặt bé , bàn tay run rẩy nắm lấy áo "........ sao ?"

      "Ừ."

      Nàng đột nhiên ôm lấy , trong lòng nức nở , Ngô Vũ Thần vuốt tơc nàng ,dịu dàng lên tiếng " sao , chỉ là mơ thôi." Rồi lau những vệt nuớc mặt nàng đầy thương.

      "Vũ Thần , tham gia hoạt động trong bang hội nữa được ?"

      "Em sao vậy ?"

      "Em...Em chỉ sợ gặp nguy hiểm thôi , đừng tham gia nữa , được , em xin đó."

      Nhìn khuôn mặt nài nỉ đầy lo lắng của nàng , trầm mặc suy nghĩ lúc , quả trong hắc đạo rất nguy hiểm , lucky post điều lo sợ chính là nàng bị cuốn vào những thù oán của , cũng từng nghĩ đến chuyện rút khỏi hắc bang.... Bàn tay to rộng cưng chiều vuốt tóc nàng , cất tiếng " hứa với em , sau khi về Bắc Kinh rút khỏi bang hội ."

      Du Huân Huân ngước mắt nhìn , vẫn khỏi nghi ngờ " ?"

      "Ừ."

      Nàng vòng tay ôm lấy , trong tâm cũng nhõm hơn nhiều. cất tiếng "Em vừa gặp ác mộng sao ?"

      "Em...Mơ thấy vì em mà gặp nguy hiểm....Chưa bao giờ em có giấc mơ như vậy , thực em rất lo cho ."

      Ngô Vũ Thần hôn lên trán nàng , khíe miệng cong lên "Chỉ là mơ thôi , hôm nay là sinh nhật của em , đừng lo lắng nữa ."

      "Vâng."

      " thôi , mọi người ở ngoài biển."

      Du Huân Huân gật đầu , vui vẻ bắm lấy tay ra khỏi phòng...

      "Woa....Đẹp quá...." Du Huân Huân rộng hai tay ra , nàng nhìn khung cảnh trước mặt quả rất đẹp , bờ cát vàng vịn , sóng nhàng vỗ vào bờ , hàng dừa trải dài , mỗi lần gió thổi đều mang theo hương biển dịu . Mọi người đều có mặt ở phía dưới cát , nướng thịt.

      Ngô Vũ Thần nhìn nàng bằng ánh mắt chất đầy thương , vẻ mặt vui vẻ hạnh phúc này muốn thấy suốt đời , nhìn nàng suốt đời cũng chán.

      Du Ái My phát ra nàng liền cất tiếng gọi "Tiểu Huân , mau xuống đây ."

      Ngô Vũ Thần nắm tay nàng bước xuống dưới , Vân Yến Nhi chạy lại ôm lấy nàng "Tiểu Huân ! Sinh nhật vui vẻ."

      Du Huân Huân híp mắt cười "Cảm on cậu."

      "Tiểu Huân , con mau lại đây , thịt chín hết rồi." - Ngô phu nhan nắm tay nàng kéo đến chiếc bàn ghỗ đặt gần đó. Nàng vui vẻ theo.

      "Em biết chọn nơi tổ chức sinh nhật nhỉ." - Ngô Thiên Bảo bước đến gần đẩy vai .

      Ngô Vũ Thần len tiếng , chỉ trả lời cau của bằng nụ cười , rồi đến bên nàng , vòng tay chắc khỏe ôm lấy chiếc eo thon , Du Huân Huân cầm đũa đút vào miệng miếng thịt , Ngô Vũ Thần mỉm cười hôn len má nàng.

      "Aiz.....hai cái đứa này , sao lại thân mật trước mặt người lớn nhu thế ." - Ngô phu nhân cất tiếng chọc ghẹo.

      "Mẹ ghen tị sao ?"

      "Ta cần gì phải ghen tị với con ?"

      "phải , mẹ con còn có ta cần gì phải ghen tị." - Ngô tổng chợt xuất , ôm lấy bả vai bà , ôn tồn cất tiếng.

      " là , sao lại như thế trước mặt bọn trẻ ." - Bà đánh vào tay ông , có ý oán trách.

      "haha......"

      "Huân nhi à , ăn thêm con , cả Vũ Thần nữa." - Du phu nhẫn đưa đĩa thịt mới nướng xong cho nàng , Du Huân Huân cầm lấy "Mẹ à , Yến Nhi đâu ."

      "À , con bé chuyện với Chấn Nam ."

      " Chấn Nam sao ?"

      "Ừ , có vẻ rất vui đấy." - Bà hất mặt về phía bên kia , nàng theo ánh mắt của bà mà ngước nhìn , xem ra đúng như lời mẹ nàng , hai người họ chuyện rất vui vẻ , vậy mà nàng còn tưởng Vân Yến Nhi buồn nữa.

      "Bà xã...há miệng ra." - Ngô Vũ Thần thấy nàng đứng bất động , liền nhướn người về đằng trước đưa tay gắp miệng thịt , cất tiếng.

      Du Huân Huân quay đầu há miệng , nàng vui vẻ nhai miếng thịt "Cảm ơn ông xã."

      "Vậy hôn cái ."

      Cũng nhút nhát giống như lúc trước , nàng quay mặt hôn lên môi . Ngõ Vũ Thần bật cười , ngờ nàng lại làm cứ ngỡ nàng đỏ mặt mà mắng nghiêm túc. Tuy nụ hôn của nàng lâu nhưng xem ra cũng tệ......

      Sau khi ăn xong , mỗi người xuống biển chơi , còn nàng Du phu nhan và Ngô phu nhan ngồi bờ tắm nắng . Nàng ngồi duỗi hai chân , chống hai tay xuống cát ra đằng sau , khuôn mặt xinh đẹp đeo chiếc kính mát hàng hiệu , nàng ngồi tận hưởng khí trong lành đảo Hawaii.

      Du Ái My ngồi xuống bên cạnh nàng "Em xuống chơi với mọi người sao ."

      "Ưm..... Còn chị , sao xuống ? phải chị rất thích tắm biển sao ?"

      "Chị thể."

      Nàng nhíu mày khó hiểu "Tại sao ?"

      "Chị có thai , được hai tháng rồi." - Du Ái My mỉm cười , khuôn mặt hạnh phúc.

      "Chị rất hạnh phúc sao !?"

      "Huân Huân à , em và Vũ Thần kết hôn gàn ba năm , ấy vẫn chưa muốn có con sao ?"



      Du Huân Huân giật mình , nàng ấp úng trả lời " ra...hôm qua ấy có với em ấy muốn có con , nhưng....em từ chối."

      "Em từ chối ?"

      "Tại...em chưa muốn làm mẹ."

      "Tiểu Huân à , em và ấy kết hôn gần ba năm , tuy mỗi tháng Vũ Thần đều đặn tiêm thuốc cho em , nhưng chị nghĩ ấy thực rất muốn cùng em tạo ra đưa con." - đưa tay vuốt tóc nàng , Du Huân Huân im lặng lên tiếng , chợt giọng cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.

      "Bà xã , uống nước ."

      Du Ái My quay sang ,đưa tay cầm lấy ly nước tay Ngô Thiên Bảo , vui vẻ "Cảm ơn ."

      Ngô Thiên Bảo đưa ly nước còn lại cho nàng "Em dâu , của em đây."

      "Hửm ? À...cảm ơn ."

      "Cảm ơn Vũ Thần ấy , là nó dặn mua cho em." - ngồi xuống bên cạnh Du Ái My , câu của khiến nàng hơi bất ngờ.

      "Sao xuống tắm biển cùng mọi người ?" - Du Ái My mỉm cười đưa ly nước cho uống cùng.

      Ngô Thiên Bảo đặt tay lên bụng , dịu dàng trả lời " muốn ngồi ở đây cùng em và bảo bối."

      Du Huân Huân nhìn chị mình và vẻ mặt hạnh phúc của Ngô Thiên Bảo khi nhắc đến đứa bé trong bụng , nàng ngập ngừng lên tiếng " rất thích trẻ con sao ?"

      Ngô Thiên Bảo đưa mắt nhìn nàng , "Tất nhiên , vì đây là kết tinh tình của và Tiểu My."

      " rất mong có con ?"

      "Ừ , vì trong nhà có tiếng trẻ con hơn , và chị em kết hôn với nhau , hai năm sau mới có con là rất nôn nóng rồi. Mà sao em lại hỏi vậy ?"



      Du Huân Huân trả lời , nàng trầm mặc suy nghĩ cái gì đó , nhìn nàng như vậy Du Ái My đoán được quyết định của nàng. Đột nhiên nàng ngước mặt lên , cất tiếng hỏi " có biết Vũ Thần ở đâu ?"

      "À , hình như là ở trong phòng sách."

      vừa xong nàng đứng bật dậy chạy , Ngô Thiên Bảo hiểu chuyện gì xảy ra , chỉ có Du Ái My là tủm tỉm cười , em trưởng thành rồi.

      Du Huân Huân đưa tay mở cửa vào phòng , nàng bước gần đến phòng sách , định đưa tay mở cửa nghe có tiếng người liền khựng lại.

      Trong phòng Ngô Vũ Thần và Ngô tổng ngồi chuyện , ngồi đối diện điềm đạm cất tiếng "Con muốn rút khỏi bang hội."

      Ngô tổng tư thái lỗi lạc , khóe miệng khẽ giương lên "Cho ta lí do ?"

      "Vì Huân Huân."

      trả lời rất dứt khoát , tuy trong lòng ông biết câu trả lời của nhưng vẫn muốn nghe chính miệng ra. Ngô tổng mỉm cười "Việc ở Hắc Long ta giao cho những người thân tín giải quyết , con cứ yên tâm quản lý công ty của mình và chăm sóc Tiểu Huân."

      "Cảm ơn ba."

      "Phải rồi , Thiên Bảo nó cũng rút khỏi bang hội rồi."

      "Con biết , nghe là do chị của Huân Huân có thai."

      "Con và Tiểu Huân cũng nên sinh cho ta và mẹ con đứa cháu ."

      Ngô Vũ Thần nhìn ông lúc tồi lạnh giọng trả lời "Chuyện đó cứ từ từ." Rồi bước ra ngoài , Ngô tổng cũng đứng lên ra. Vừa mở cửa thấy nàng đứng cúi mặt trước cửa. sững người nhìn nàng "Em sao vậy ?"

      Ngô tổng nhìn vợ chồng , chỉ mỉm cười rồi bước . Thấy nàng trả lời , nhíu mày hỏi "Huân Huân ..."

      Đột nhiên nàng ôm lấy , chôn đầu trong lồng ngực rắn chắc "Ông xã , em muốn có con. "

      Câu của nàng khiến có chút ngạc nhiên , phải hôm qua nàng từ chối rồi sao ? "Em sao vậy ?"

      "Em nghĩ lại rồi , chúng ta có con . Em muốn có con với ." - Du Huân Huân mỉm cười , đôi mắt lấp lánh ngước nhìn .

      Ngô Vũ Thần cất tiếng "Em muốn bao giờ ?"

      "Bây giờ."

      Khoé miệng chợt giương lên , xấu xa "Là em đấy nhé." Rồi đưa tay bế nàng lên. Du Huân Huân giật mình hét toáng lên "Á... làm gì vậy ?"

      "Là em muốn có con."

      " phải từ từ."

      " chờ được."

      Ngô Vũ Thần đạp cửa phòng , đặt nàng lên giường , mặc kệ nàng la hét , hai cánh tay đè ép nàng ngoan ngoãn nằm giường , đưa tay kéo tấm chăn lên bao bọc lấy hai cơ thể....
      Chris thích bài này.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      -- -----⊰Chương 17.

      Buổi chiều tại đảo Hawaii , hai bên gia đình họ Ngô và Du ngồi dưới bãi cát mịn để chuẩn bị bữa tiệc ngoài trời.

      Du Ái My ngồi gọt trái cây , còn nàng và Vân Yến Nhi lấy thức ăn. nhìn nàng bước từng bước mệt mỏi liền cất tiếng chọc ghẹo "Tiểu Huân à , xem ra lúc nãy em rất cực khổ !"

      Du Huân Huân nhíu mày "Ý chị là gì ?"

      "Ý của chị ấy là Ngô Vũ Thần làm cậu cực khổ đấy , mà này đừng 'vận động' nhiều quá đấy." - Vân Yến Nhi quay sang tiếp lời.

      "Mặc kệ em." - Khuôn mặt nàng vẫn tỉnh bơ , cất tiếng. Dường như àng thay đổi , còn dễ xấu hổ như trước.

      Ngô Vũ Thân ngồi ghế , cặp mắt màu lam say sưa ngắm nhìn Du Huân Huân. Ngô Chấn Nam ngồi bên cạnh khóe miệng cong lên " rất chị dâu nhỉ ."

      liếc mắt nhìn cậu , vẻ mặt trở nên lạnh lùng "Liên quan đến em sao ?"

      "Này , em quan tâm được sao ?"

      "Em lo quan tâm đến người của em ."

      "Người của em ?!"

      Ngô Vũ Thân hất mặt về phía Vân Yến Nhi phụ mọi người , Ngô Chấn Nam nhíu mày " nhảm cái gì vậy ?" ngờ tài nhìn thấu tâm tư của cậu lại lợi hại như thế.

      nhếch miệng cười trả lời. Em của tất nhiên là chỉ nhìn lần là hiểu cậu muốn làm gì. Ngô Vũ Thần quay sang phía Du Huân Huân , cất tiếng gọi "Huân Huân !"

      Du Huân Huân nghe thấy tiếng gọi liền quay sang nhìn , đưa tay ngoắc ngoắc "Lại đây !"

      Nàng nghe theo chạy lại , "Chuyện gì ?"

      nhướn mày , nàng đủ hiểu muốn gì liền cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng đầy khiêu gợi. Ngô Chấn Nam sững người nhìn cảnh tượng trước mắt , Aiz....hai cái người này thấy có người ở đây sao ?

      Ngô Vũ Thần kéo nàng ngồi lên đùi mình , đưa tay đút trái cây cho nàng "Há miệng ra !"

      Du Huân Huân há miệng , rồi vui vẻ ngồi ngắm nhìn mọi người.

      "Huân nhi , Vũ Thần , Chấn Nam....mau lại đây ! Mọi thứ chuẩn bị xong rồi." - Từ đằng xa , Du phu nhân cất tiếng gọi.

      Nàng đứng dậy nắm tay kéo , Ngô Chấn Nam cũng bườc theo.

      bàn ăn bày đủ những món ăn , ở giữa là chiếc bánh sinh nhật , nàng ngồi xuống bàn , Du Ái My cất tiếng "Tiểu Huân em mau ước rồi thổi nến ." Nàng chấp tay lại , khóe môi cong lên như thầm cầu nguyện điều gì đó rất hạnh phúc , khi đôi mắt to tròn mở ra , nàng cúi đầu thổi tắt những ngọn nến lấp lánh chiếc bánh kem phủ lớp chocolate xinh đẹp.

      "Được rồi , nhập tiệc thôi." - Ngô Thiên Bảo cầm chai rượu vang lên , lắc mạnh rồi mở nắp ra , chiếc nắp vừa bắn lên cao tiếp vỗ tay liền phát ra. rót ra từng ly bàn cho mọi người riêng Du Huân Huân uống nước ép.

      Nàng nhìn mọi người cầm ly rượu thong thả thưởng thức liền cau mày bất mãn " rót cho em sao ?"

      " bé , em được uống rượu." - híp mắt cười , lắc đầu. Lúc nãy Du phu nhân và vợ cảnh báo là được cho nàng uống rượu rồi. có gan đến đâu cũng thể cãi lời bà xã của mình. Nàng bặm môi , cất tiếng "Đó là rượu vang mà. Ngay cả sinh nhật cũng cho em uống ? Vậy em uống Rio.*"

      • Cocktail Rio : loại rượu có nồng độ , nặng như các loại cocktail khác.

      Nàng cầm chai rượu Rio lên , hậm hực ngồi xuống , nàng đâu phải trẻ con , uống rượu ?! Vậy mà lúc trước cha nàng còn bắt nàng phải học uống rượu để sau này có thể tiếp rượu trong những bữa tiệc lớn giúp ông. Tuy tửu lượng nàng tốt nhưng kém đến nỗi chỉ uống ly rượu say.

      “Tiểu Huân , hôm nay là sinh nhật của con , nên buồn bã.” -Ngô lão xoa đầu nàng , dịu dàng lên tiếng. Du Huân Huân miễn cưỡng mỉm cười vâng lời.

      Ngô Vũ Thần đưa tay nắm chiếc cằm thon của Du Huân Huân xoay mặt nàng đối diện với , đặt đôi môi mình lên môi nàng , đưa ngụm rượu vang màu đỏ tươi vào miệng nàng . Đôi mắt to tròn mở căng ra , nàng chỉ còn cách nuốt xuống . Hành động của Ngô Vũ Thần khiến mọi người hết sức ngỡ ngàng.

      Khi những giọt nước cuối cùng được nuốt xuống cổ họng Du Huân Huân , mới buông ra , ánh mắt lãnh mị nhìn nàng , khóe miệng giương lên tạo đường con hoàn mĩ “Chỉ chút chắc sao !”

      Du Huân Huân đưa tay che miệng , tim như ngừng đập , Ngô tổng nhíu mày cất tiếng , ngay cả mặt ông cũng gần như hóa đỏ “Cái thằng nhóc này , con làm gì vậy hả ?”

      “Chuyện gì ? Đây là vợ con , làm vậy sai sao ?”

      “Con còn hỏi sao ?”

      “Aiz…mình à kệ vợ chồng chúng nó , thừa biết tính của Vũ Thần mà.” – Ngô phu nhân kéo tay ông , con trai bà từ đến lớn tính tình như thế , có bao giờ để ý đến mọi người xung quanh ? Chưa học hết cấp ba dọn ra ở mình , cũng còn may là bây giờ nó biết để ý đến mọi người chút rồi.

      Ngô tổng chỉ biết thở dài ngồi xuống , Du Huân Huân mỉm cười ôm lấy “Ông xã à , chỉ hiểu em thôi.”

      Ngô Vũ Thần mỉm cười chạm ly rượu vào chai rio , khóe miệng cong lên….

      ____30 phút sau….

      “Nâng ly nào….cạn…cạn hết đấy…” – Du Huân Huân đứng bật lên , nâng cao ly rượu , hét lớn.

      “Tiểu Huân , đừng uống nữa…” – Du Ái My đưa tay định giật lấy ly rượu của nàng nàng lại gạt ra , khó chịu cất tiếng “Tránh ra…làm cái gì vậy ?”

      “Này này….cụng lyyyyyyy….” – Du Huân Huân đứng lên ghế , nhoẻn miệng cười.

      “Huân nhi…mau đứng xuống , coi chừng ngã.” – Du tổng lo lắng đứng dậy đỡ , chỉ sợ nàng đứng lắc lư như vậy té xuống.

      “Tránh ra , làm gì vậy ? Để yên cho con uống.”

      “Huân Huân….” – Du phu nhân thấy nàng làm loạn , bà liền nhíu mày cất tiếng , từ trước đến nay nàng chỉ sợ người đó chính là bà.

      Nhưng xem ra lần này khác , nàng những nghe lời còn nạt lại bà “Cái gì…sao kêu hoài vậy….để yên….để yên cho con uống”

      “Tiểu Huân à….” – Vân Yến Nhi lo lắng lên tiếng , bữa tiệc giờ đều hoảng loạn vì nàng , nhưng lại có kẻ điềm tĩnh chống cằm nhìn vợ mình làm loạn , khóe miệng lại cong lên , rất thích thú.

      “Vũ Thần , em mau khuyên Huân Huân , em cứ để con bé thế này sao ?” – Hết cách , Ngô Thiên Bảo quay sang em trai mình , nhíu mày lên tiếng.

      Ngô Vũ Thần mỉm cười đặt ly rượu xuống bàn , bước đến chỗ nàng , thanh trầm thấp vang lên “Huân Huân…”

      Giọng quen thuộc của khiến nàng đưa mắt nhìn , quăng chai rượu xuống đất , nàng cúi người đặt hai tay lên cổ , cất giọng của kẻ say “Ô….ông xã , ừm…ở đây ồn quá , chúng ta…vào phòng .”

      nhếch miệng cười , ôm lấy thắt eo nàng đặt cơ thể nhắn xuống đất “Vào phòng rồi em muốn làm gì ?”

      Ngẫm nghĩ chút , Du Huân Huân mím môi cười , khuôn mặt vẫn đỏ ửng vì say , nhìn bằng ánh mắt vô cùng gian “Tùy quyết định.”

      hối hận !?”

      ‘Ưm…”- Nàng lắc đầu.

      Ngô Vũ Thần bế bổng Du Huân Huân lên , khóe miệng giương lên tạo đường cong rệt như rất hài lòng , rồi chậm rãi vào nhà. Mọi người đều hết sức ngỡ ngàng , Du Ái My đánh vai Ngô Thiên Bảo “ ấy cố ý để Tiểu Huân say !?”

      “Phải.” – gật đầu chấp nhận.

      “Em trai xấu xa.”

      Ngô Chấn Nam lắc đầu thở dài “Chị biết sao ? ấy xấu xa từ trọng bụng mẹ kìa.”

      ra là do cố tình muốn làm Du Huân Huân say , đến lúc đó muốn làm gì cũng được , những người lớn tuổi đều cảm thán trước , còn Ngô phu nhân ngờ con trai bà lại ‘lưu manh’ đến thế….Ở đây đâu phải chỉ có vợ chồng mà muốn ‘ thương’ lúc nào cũng được….

      ----

      Những cơn gió trong lành của biển thổi vào căn phòng ấm cúng , ánh nắng leo loét qua lớp rèm cửa bằng voan mỏng bay theo gió , cùng tiếng sóng biển vỗ . Du Huân Huân nhíu mày thức giấc , đôi mắt khẽ mở ra , trước mặt nàng là lồng ngực màu lúa mạch cùng hương thơm quen thuộc , nàng ngước mắt nhìn người đàn ông say sưa ngắm nàng , khóe miệng khẽ giương lên , nàng nhích lại gần “Ông xã , em .”

      Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , bàn tay to rộng vuốt những sợi tóc khuôn mặt trắng nộn “ cũng em !”

      “Hử !?” – Mày đẹp khẽ nhíu lại , nàng đăm đăm nhìn , phút sau đó , Du Huân Huân giật bắn người ngồi dậy “…”

      “Sao ?”

      Nàng chợt thấy cơ thể trần trụi , khuôn mặt bỗng chốc hóa đỏ , lấy chăn che lại “…phải mơ !? Vậy….…”

      “Tất nhiên phải mơ mà là thực rất ‘sống động’.”

      lại thừa lúc em say rồi làm càn sao ?”

      Ngô Vũ Thần xấu xa lướt nhìn cơ thể trần trụi sau lớp chăn ấm của nàng , lưu manh trả lời “Là do em , chẳng phải hối hận sao ? Còn bắt bế vào phòng.”

      Du Huân Huân trợn tròn mắt , đêm qua lúc đưa nàng vào phòng….rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?!

      [*Đêm qua…..]

      “Ông xã…ưm…” – Du Huân Huân xoay mặt Ngô Vũ Thần về phái mình , say sưa liếm mút bờ môi nóng ấm , chiếc lưỡi ẩm ướt tiến vào miệng , nhiệt tình quấn lấy , Ngô Vũ Thần đặt nàng xuống đất , ôm lấy thắt eo Du Huân Huân , củng nàng phối hợp rồi mở cửa bước vào phòng.

      Ngô Vũ Thần đè nàng xuống giường . Ngón tay dính lên đôi vai nàng, muốn hành hạ nàng, dọc theo cánh tay của nàng từ từ xuống, môi dọc theo bờ vai ngừng hôn dọc xuống, khiến cho từng thớ thịt trở nên nóng bỏng.

      Cơ thể trần trụi mảnh vải che thân của Du Huân Huân dần trở nên đỏ ửng như kích thích dục vọng của đàn ông. Nhưng người đàn ông xấu xa kia lại từ từ thưởng thức đùa giỡn cơ thể kiều diễm , chút nghiêm túc cũng . há miệng ngậm hai đỉnh hồng củ nàng , bên liếm mút bên xoa nắn , tay còn lại dĩ nhiên cũng mà lần mò xuống dưới trêu đùa nơi u cốc giữa đôi chân thon dài trắng nõn.

      “A…” – Khi ngón tay bắt đầu tiến vào nơi mẫn cảm , Du Huân Huân liền thét lên , cả cơ thể đều bị Ngô Vũ Thần chiếm trọn. cắn nụ hoa đào khiến nàng phát run lên , trêu đàu cho đến khi nó trở nên bành trướng và đỏ thẫm mới chịu dừng , mày đẹp khẽ nhíu lại , cặp đồng tử màu xanh u ám đến nguy hiểm ngước nhìn nàng “Chưa gì ướt rồi sao ?”

      Phía bên dưới phát ra chất dịch lỏng ngọt ngào , thấm ướt ngón tay thon dài , Du Huân Huân xấu hổ , trách mắng “Là do cố ý.”

      Ngô Vũ Thần cười xấu xa , cắn môi nàng , ác ý trả lời “Là cố ý hay do em quá khẩn trương ?”

      Du Huân Huân mím môi , đưa tay che miệng , cứng đầu cãi lại “Là do , tất cả là do !”

      Vừa xong vốn định rút tay lại , nhưng người kia lại dùng tay giữ tay nàng , há miệng liếm mút ,càng tăng thêm dục vọng trong cơ thể nàng. Ngô Vũ Thần “Vậy để chuộc lỗi.”

      “A…Vũ Thần….đừng….” – Cơ thể kiều diễm giật nảy lên , hai ngón tay hung hăng tiến vào nàng , ngón cái ở ngoài giày nhéo tiểu hạch nhạy cảm , liên tiếp trong ngoài của nàng đều đau nhức , cơ thể nàng vặn vẹo cố thoát khỏi , Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười “Tại sao ?”

      “Đau…” – Nàng nức nở trả lời , nhưng càng van xin dừng lại càng cố tình trêu ghẹo , ra vào đàng hoàng , chất lỏng màu trắng liên tục bị ngón tay đưa ra đẩy vào từ từ thấm ướt cả gra giường.

      Động tác của ngày càng thô lỗ, càng lúc càng tăng nhanh, ngón tay ngừng ra vào trong cơ thể nàng, cảm nhận toàn thân nàng căng cứng, ngừng biến hóa các góc độ cùng tốc độ trêu đùa. Ép buộc nơi mẫn cảm của nàng trở nên thực ướt át.

      “A…” – Khi chất lỏng kia tuôn ra , nàng thở hổn hển , bất lực nắm chặt tấm gra giường , đôi môi mệt mỏi phun ra làn sương trắng.

      Ngô Vũ Thần cúi đầu hôn lên mỏi nàng , lưu manh cất tiếng “Muốn nữa ?”

      Du Huân Huân nằm với bộ dạng say khướt chỉ cần nghe lời dụ dỗ liền đáp lại , khuôn mặt ửng hồng nhìn quyến rũ , nàng cất tiếng “Ừm.”

      Nhưng bản chất Ngô Vũ Thần rất xấu xa , nên bao giờ ngưng việc bắt nạt vợ mình , dù là nàng tỉnh hay say đều như nhau , ngón tay thon dài lướt từ cổ nàng xuống cơ thể mảnh khảnh , như tạo ra làn song kích thích “Vậy em muốn làm gì ? thử xem.”

      Du Huân Huân run , cắn chặt môi dưới. lại lên tiếng “Chỉ cần em ông xã làm theo.”

      Nàng xấu hổ che miệng lại , lí nhí trả lời “Muốn…cái đó…của… vào em.”

      Ngô Vũ Thần xấu xa , ép buộc nàng phải thẳng thắng , ngón tay di chuyển xuống dưới , chạm vào hai cánh hoa ẩm ướt “Là cái nào ? Ngón tay hay…cái khác”

      “Ưm…” – Du Huân Huân nhíu mày , vừa thở vừa “Cái khác.”

      “Em chỉ thử xem.”

      Ngón tay thon thả , chạm vào hạ thân của , giọng điệu người kai lập tức trở nên trầm thấp nguy hiểm “Vậy giúp cởi ra .”

      Du Huân Huân rất nghe lời làm theo , nàng đưa tya cởi bỏ thắt lưng , rồi chiếc quần lịch lãm , đằng sau lớp quần cuối cùng sưng vù như muốn được giải thoát , bàn tay nhắn dám động đậy , ngập ngừng dám làm tiếp. Cánh tay chắc khỏe đè nàng xuống giường m tự tay làm bước cuối cùng . Du Huân Huân đột nhiên bị đẩy xuống có chút giật mình.

      Ngô Vũ Thần nâng cao nửa thân dưới, vuốt ve bên ngoài hoa huyệt, dịch trơn dính ở đó, nơi tư mật nhất của hai người cứ thế tiếp xúc , theo đó là tốc độ nhanh chóng của .

      “Vũ Thần…” – Hai cánh tay vô thức leo lên cổ , ngón tay đan vào mái tóc màu nâu mượt mà , từ đôi môi đỏ xinh liên tục gọi tên . Ngô Vũ Thần cúi đầu hôn lên chiếc cổ ngọc ngà trắng mịn , tạo ra ấn kí màu đỏ nổi bật.

      “Có phải rất thoải mái !?” – Thanh khan đục vang lên trong căn phòng chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ làm đèn.

      “Vâng.”

      “Cưng à , em rất thành !” – bật cười , đôi môi áp vào môi nàng , chặn từng tiếng thét chói tai.

      Cho đến khi tốc độ của ngày gia tăng , tiếng rên rỉ của nàng càng ngày càng gấp rút, khi khàn đục rên lên tiếng, mầm móng nóng rực của phun ở chỗ sâu trong cơ thể nàng.

      Du Huân Huân bất lực nằm thở dốc , chờ kh inàng điều hòa lại hô hấp đưa tay nâng cơ thể xinh đẹp lên , tiếp tục xâm chiếm. Hết lần này đến lần khác , tư thể của hai người cũng đổi. khoái cảm ngày tăng cao , dục vọng cũng hạ dần…

      [*Kết thúc hồi tưởng…]

      Khi những chuyện đêm qua kết thúc trong đầu nàng , Du Huân Huân xấu hổ đến mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng , chui thẳng vào trong tấm chăn màu trắng.

      “Bà xã…em làm gì vậy ?” – Khóe miệng cong lên , được lúc thấy nàng trả lời thay vào đó là tiếng nức nở đáng thương. Ngô Vũ Thần nhìn hành động của nàng chỉ nghĩ là do xấu hổ chứ nghĩ rằng nàng khóc , giọng điệu liền trở nên nghiêm túc “Em sao vậy ?”

      cực khổ lắm mới thể lôi cơ thể nhắn trong chăn ra ngoài , nhìn khuôn mặt thấm đầy nước mắt , đau lòng lên tiếng “Sao lại khóc ?”

      Nàng đưa đôi mắt ướt nhẹp nhìn , khuôn mặt tuấn , góc cạnh rang cảu càng làm khóc thảm thương hơn “Hic…hu…u.h…h…”

      “Bà xã…được rồi đừng khóc nữa , nếu là do chuyện hôm qua cho xin lỗi…” – đưa tay ôm nàng vào lòng , nghĩ nàng lại bật khóc. Đây là lần thứ ba khiến nàng khóc. Cảm giác tội lỗi trong lòng đột nhiên dâng cao.

      “Em… với rồi , khi em say đừng để em làm càn…hic…huh…h…u…”

      “Em làm càn chuyện gì ?”

      …làm chuyện đó khi say…em thích…” – Bàn tay nắm chặt đấm vào lồng ngực , vẫn nức nở khóc.

      Ngô Vũ Thần hôn lên mái tóc màu đen , cưng chiều cất tiếng “Dù là say hay tỉnh , cả hai chúng ta đều tự nguyện , em cần phải xấu hổ vì chuyện đó , chẳng phải chúng ta là vợ chồng sao ?”

      “Em thích… thích…”- Du Huân Huân càng khóc lớn hơn , khi say nàng dường như còn là nàng nữa , luôn làm lọan và làm những chuyện xấu hổ. Nàng muốn Ngô Vũ Thần thấy bộ dạng lưu manh của mình lúc say…”Em… muốn thấy bộ dạng kinh khủng của em lúc say…”

      “Được rồi , vậy sau này để em uống say nữa , được ! Đừng khóc.”

      buông nàng ra , dùng tay lau những giọt nước lạnh lẽo khuôn mặt xinh đẹp. Điểm lên vầng trán rộng nụ hôn , thanh trầm ấm khẽ vang “ em….Thực rất em…Huân nhi…Giọng , đôi môi , tính cách , nụ cười , tất cả những thứ thuộc về em đều rất …”

      Du Huân Huân đưa mắt nhìn , nghe từng lời thương và cách gọi tên của Ngô Vũ Thần khiến lòng nàng càng dao động , nàng đưa tay ôm lấy cổ , đặt đôi môi đỏ tươi lên làn môi của . mang theo thương chất đầy…
      Chris thích bài này.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      ------*Chương 18.

      Hai ngày sau đó chuyến du lịch kết thúc , mọi người chuẩn bị hành lí lên xe.

      Du Huân Huân sắp xếp xong , bước đến ôm từ đằng sau "Ông xã."

      Ngô Vũ Thần mỉm cười dịu giọng trả lời "Chuyện gì ?"

      "Em muốn cùng ba mẹ và ông nội."

      nhíu mày xoay người đối diện với nàng "Tại sao ?"

      "Em có chuyện muốn với mẹ."

      "Để về nhà rồi ."

      Nàng lắc đầu , cố gắng thuyết phục "Ưm... được , Vũ Thần à , dù sao khi về đến nhà vẫnn có thể chuyện với em mà."

      Ngô Vũ Thần thở dài , miễn cưỡng đồng ý "Được rồi."

      "Cảm ơn ." Du Huân Huân nhón chân lên , đôi môi đỏ tươi chạm vào má , híp mắt cười.

      đưa tay nhéo má nàng , nắm lấy đôi tay , kéo vali ra ngoài.

      --- ----

      "Ta ngờ Vũ Thần lại để con ngồi với mọi người !" - Ngô tổng vừa lái xe vừa , Ngô Vũ Thần từ trước giờ luôn độc chiếm con ông vậy mà lần này lại chấp nhận xe mình.

      "Con của ba nà , chỉ cần vài câu là ấy đồng ý." - Du Huân Huân ngồi phía sau , cất tiếng trả lời.

      Du phu nhân vuốt tóc nàng " xem , sao lại đòi sang đây."

      "Vì có chuyện cần với mẹ."

      Ngô Vũ Thần lái xe phía sau , tiếp theo là gia đình họ Ngô , Ngô Thiên Bảo cuối cùng là xe của Ngô Chấn Nam. ngồi trong xe vẻ mặt vô cùng bất mãn , đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm người phụ nữ chuyện vui vẻ bên trong xe , thanh trầm thấp vang lên "Bảo bối , em giỏi lắm , chuyện vui vẻ như thế , để mặc như vậy. Để xem về nhà phạt em như thế nào ?"

      Bên trong xe của Du gia chuyện rất vui vẻ , gần đến dân bay đột nhiên từ bên trái chiếc xe tải lao ra với tốc độ rất nhanh , Du tổng giật mình phát , chiếc xe tải to lớn đâm thẳng vào xe ông....

      *Rầm...mm... - Xe của Du gia bị va đập rất mạnh , lật về phía bên phải , cửa xe đều vỡ vụn , toàn bộ xe phía sau đều thắng gấp , Ngô gia , Du Ái My và Vân Yến Nhi chạy đến .

      Ba em họ Ngô nhanh chân chạy đến , tim Ngô Vũ Thần đập liên tục khi nhìn vào xe họ thay phiên nhau kéo từng người ra ngoài , nhưng lại thể kéo Du phu nhân ra , vì cơ thể bà bị chiếc xe đè lên , bà thều thào lên tiếng "Đưa Huân nhi..........mặc kệ ta...."

      "Con kéo ra.... sao đâu." - Ngô Chấn Nam dùng sưc đẩy chiếc xe lên , có lẽ vì bà bảo vệ cho Du Huân Huân nên mới như vậy , bà lắc đầu , nhìn Ngô Vũ Thần cẩn thận đưa nàng ra , trút hơi thở cuối cùng "Vũ Thần...giúp ta chăm sóc cho Huân nhi....còn Tiểu My ...n...nữa... ..."

      " được...Chấn Nam...mau kéo Du phu nhân ra." - Ngô Vũ Thần thở dốc lên tiếng.

      "Em thể..." - Cậu cố gắng xê dịch chiếc xe nhưng đều bất lực.

      " ki...p...đâu....đ..i......" - Du phu nhân xong liền ngất . Ngô Vũ Thần và Ngô Chấn Nam sững người...bà còn cử động.

      "Vũ Thần , Chấn Nam , Thiên Bảo...chiếc xe sắp nổ rồi...mau lại đây." - Tiếng của Ngô tổng vang lên phía xa , bất lực cả ba ngừoi đành phải chạy , tay chỉ có Du Huân Huân và tay Ngô Thiên Bảo là Du lão còn vợ chồng Du tổng thể kéo ra ngoài... Du Huân Huân nằmtrong lòng , ánh mắt hướng về chiếc xe lật ngược , đôi môi mấp máy "M...ẹ...ba...." , nhưng ai phát ra nàng còn ý thức chưa ngất ...

      *Bùm..Rầm.... - Chính là lúc cả ba người ra phía xa , chiếc xe liền nổ tung. Du Ái My đứng thẫm thờ nhìn chiếc xe nổ tung cùng cha mẹ mình ,liền ngất lịm

      "Chị Ái My." - Vân Yến Nhi hốt hoảng đỡ .

      Thấy nàng ngã xuống , Ngô Thiên Bảo vội bước đến "Tiểu My..Tiểu My à."

      Ngô Vũ Thần ôm chặt cơ thể Du Huân Huân , từ đầu nàng chảy rất nhiều máu , gầm lên "Mau gọi xe cấp cứu , Chấn Nam gọi cấp cứu đến đây mau lênn..."

      ... ......

      Mọi người ngồi ở ngoài phòng cấp cứu , Ngô Vũ Thần đứng dựa vào tường , bất động như bức tượng , tim từ lúc đưa nàng ra khỏi xe chưa dây đập nhàng , tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy ? Du Ái My bình tĩnh hơn , như người thất thần chút sức lực ngồi dựa vào người Ngô Thiên Bảo.

      Vài tiếng sau , đèn cấp cứu cuối cùng cũng tắt , người đại diện cho các bác sĩ bước ra , mọi người chạy lại chờ nghe kết quả. Ngô Vũ Thần cố gắng bình tĩnh , thanh lạnh lẽo vang lên "Thế nào ?"

      "Xin lỗi , chúng tôi cố gắng hết sức , chỉ có thể giữ lại mạng sống cho , nhưng vẫn chưa qua khỏi cơn nguy kịch. Còn người còn lại thể cứu được . xin lỗi."

      Câu kia như lưỡi dao vô hình đâm mạnh vào từng người , Du Ái My chịu được liền ngất , cả Ngô phu nhân cũng vậy.

      Ông bác sĩ vội gọi y tá "Mau đỡ họ vào phòng hồi sức."

      "Vũ Thần..." - Ngô tổng thấy đứng im , càng thêm lo lắng , vỗ vào vai .

      *Rầm... - nắm đấm đập mạnh vào bức tường khiến mọi nguời đều giật mình. quay sang ông bác sĩ già , nắm chật cổ áo ông , rít lên từng tiếng "Các người làm bác sĩ kiểu gì vậy hả , xin lỗi làm gì , đồ vô dụng..."

      định đưa tay đấm ông nhưng Ngô tổng kịp thời ngăn lại "Dừng lại , con hãy bình tĩnh ."

      Ngô Vũ Thần hất mạnh ông bác sĩ , quay mặt bỏ , dọa ông đến xanh mặt , Ngô tổng thấy bình tĩnh , mới cất tiếng "Vậy bao giờ mới qua cơn nguy kịch ?"

      "Thưa , phải qua đêm nay , có vẻ như mẹ của kia dùng thân che chở cho ấy , nên chỉ bị chấn thương ở đầu và vai."

      "Cảm ơn ông."

      "Nếu đêm nay có chuyện gì có thể ngày mai ấy tỉnh nhưng nếu có chuyển biến xấu xin hãy gọi cho tôi .



      "Tôi biết rồi." Ngô tổng gật đầu , bác sĩ cúi chào rồi bỏ . Ông quay sang Ngô lão "Cứ để Vũ Thần mình , chúng ta xem Hiểu Phương và Ái My như thế nào ."

      "Ta biết khi Tiểu Huân tỉnh lại ra sao ?" - Ngô lão lắc đầu cảm thán bước .

      Ngô Vũ Thần bước vào phòng hồi sức , đau lòng nhìn cơ thể mảnh mai đầy những vải băng màu trắng giường , bàn tay to rộng chạm vào khuôn mặt nàng , giọng nặng trĩu "Huân Huân , mau mở mắt nhìn ! Chỉ lần cũng được."......

      "Em chợp mắt chút ." - Đây là lần thứ năm Ngô Thiên Bảo nhắc lại câu này , như mỗi lần đều im lặng trả lời.

      Ánh mắt luôn hướng về Du Huâ Huân , chỉ đành bỏ . gần sáng nhưng Ngô Vũ Thần vẫn chịu ngủ , còn Du Ái My khó khăn lắm mới chợp mắt. khí tại rất u ám.

      Ngô Vũ Thần im lặng nhìn Du Huân Huân , chưa bao giờ thấu hiểu loại thống khổ này , phải ngồi đây canh chừng nàng đến sáng mới có thể yên tâm , Ngô Vũ Thần nâng tay nàng lên áp vào mặt mình , thanh trầm thấp vang lên "Em có biết bây giờ tim ... đau đến khó thở ?"

      --- -----

      " ấy qua cơn nguy kịch , sớm tỉnh lại thôi ạ." - Vị bác sĩ già nua cung kính lên tiếng.

      "Cảm ơn ông." - Ngô lão gật đầu. Ông quay sang nhìn , như thở dài "Vũ Thần , cháu nghỉ ngơi chút di."

      " cần." - Ngô Vũ Thần lắc đầu , ngồi đây cả đêm để canh chưng nàng , phút cũng rời.

      "Ưm...." - Bác sĩ vừa định quay , cơ thể nằm bất động giường khẽ cử động , hai mí mắt giật Du Huân Huân mở mắt nhìn những người xung quanh , rồi ngồi dậy.Ngô Vũ Thần mở to mắt , vui mừng ôm siết lấy cơ thể bé "Huân Huân , em tỉnh rồi."

      Du Ái My mỉm cười nhõm , Ngô Thiên Bảo ôm vào lòng , cũng may là nàng sao...

      Du Huân Huân im lặng trả lời , đưa tay đẩy ra , mày đẹp khẽ nhíu lại , nàng sợ hãi cất tiếng "....Làm gì vậy ?"

      Ngô Vũ Thần sững người hỏi "Huân Huân , em sao vậy ?"

      "Tiểu Huân , con khỏe sao ?" - Ngô phu nhân lo lắng nhìn nàng ,Du Huân Huân lúc này giống mọi ngày.

      "Các người...là ai vậy ?"

      Câu hỏi của nàng khiến mọi người như chết sững , Ngô Vũ Thần nắm áo vị bác sĩ già , nhìn ông bằng cặp mắt hung tợn "Chuyện này là sao ?"

      "Theo...Theo tôi thấy ấy mất trí nhớ , đây có thể là biến chứng do việc bị chấn thương não. Có thể là tạm thời hoặc vĩnh viễn..."

      "Mất trí nhớ ?" - Du Ái My nhìn ông , lập lại câu hỏi.

      "Vâng , nếu là tạm thời chỉ cần gợi lại những kí ức ngày xưa , còn vĩnh viễn....Tôi e là rất khó để phục hồi."

      "Được rồi , ông lui ra ." - Ngô tổng thở dài bói , vị bác sĩ cúi chào bỏ .

      Du Ái My đau lòng nhìn vẻ mặt sợ hãi của nàng , khóe mắt chợt đỏ ngầu , kìm nén nuớc mắt , bước đến gần nàng "Huân Huân à , em đừng sợ , đây đều là gia đình của em."

      "Gia đình ? Của tôi sao ?"

      "Ừm !" - vuốt mái tóc đen óng , nứoc mắt chợt tuôn ra "Chị thương em lắm vì vậy....Đừng nhìn chị bằng cặp mắt xa lạ như vậy."

      Tuy nàng hiểu câu của Du Ái My , nhưng trong lòng lại có cảm giác thân thuộc như vậy , đôi tay nhắn ôm lấy .

      "Vũ Thần , chúng ta ra đây chuyện lát." - Ngô Thiên Bảo hất mặt về phía cửa , mệt mỏi bước , lưu luyến nhìn Du Huân Huân.

      Ở ngoài phòng V.I.P , gia đình Ngô gia ngồi xem đoạn clip laptop , Ngô Chấn Nam cất tiếng trước , đây là băng thu do CCTV ở khu vực chúng ta qua , tình cờ quay được , theo như em thấy , đây phải là tai nạn...Mà do fó người sắp đặt sẵn."

      "Mọi người nhìn xem , chiếc xe tải kia chờ sẵn ở trong hẻm." - Ngô Thiên Bảo tiếp lời.

      ngồi im xem hết đoạn băng , bàn tay siết chặt thành quả đấm , thanh trầm thấp vang lên "Là ai ?"

      " , bỏ chạy rồi. Nhưng xem ra phải nhắm vào xe của Du gia...Mà là nhắm vào ...Vũ Thần !"

      sững người , Ngô Chấn Nam mở thêm đoạn băng , cậu bắt đầu phân tích "Mọi người nhìn xem , ở mỗi con hẻm chúng ta qua đều có người chờ sẵn , chỉ cần hai xuất bọn chúng ra tay , nhưng đều thất bại do lái xe khá nhanh , và cũng may khoảng cách xe của ba và cả cách xa nhau nên xảy ra chuyện gì . Gần đến sân bay , có vẻ như bọn chúng quá hấp tấp , vì cách đó vài phút xe của hai đầu nên bọn chúng nhân cơ hội cuối cùng rồi ra tay nhưng ngờ đột nhiên hạ tốc độ chạy phía sau xe Du gia nên bọn chúng lệch mục tiêu."

      Ngô Vũ Thần như rơi xuống hố sâu , ngờ vì mà cả nhà Du Huân Huân thiệt mạng , hô hấp đột nhiên nặng trĩu , cả cơ thể bất lực thể thốt lên. Ngô Thiên Bảo trấnan "Vũ Thần , em phải bình tĩnh , phải do em...Là...."

      " phải do em ? Nếu vì em họ cũng chết , vậy mà phải do em ?" - như mất tự chủ hét ầm lên.

      " phải do con , đây chỉ là tai nạn thôi ." - Cả Ngô tổng cũng lên tiếng , lần đầu tiên ông thấy đứa con luôn bình tĩnh trước mọi việc trở nên như thế !

      "Em phải bình tĩnh lại , Huân Huân cần có em."

      " ấy bao giờ tha thứ cho em..... bao giờ...." - thống khổ , ôm mặt ngồi xuống ghế , nàng muốn rời khỏi hắc bang , muốn cùng và ba mẹ chơi Tết....Tất cả những điều nàng muốn đều thực được , vô dụng....Trong lòng Ngô Vũ Thần ngừng tự trách.

      " vào với Tiểu Huân ." - Đột nhiên Du Ái My bước ra , mỉm cười nhìn , hít hơi mạnh , tiếp " phải do , đừng tự trách bản thân. Điều quan trọng là bây giờ phải ở bên Tiểu Huân "

      "Em trách ?" - Ngô Vũ Thần nhìn , Du Ái My khẽ cười " , giúp em chăm sóc Tiểu Huân , em nghĩ con bé chỉ mất trí nhớ nhưng tình cảm trong lòng vẫn còn."

      Ngô Vũ Thần mỉm cười , quay lưng vào phòng , lúc này mới bật khóc , Ngô Thiên Bảo đau lòng ôm lấy vợ mình , an ủi "Xin lỗi , nếu như tụi phải là người của hắc bang , gia đình em cũng ra nông nỗi này."

      Du Ái My lắc đầu "Em trách , em chỉ lo nếu Tiểu Huân nhớ lại , con bé ra sao đây ? Làm sao nó có thể vượt qua được đây ???"

      "Em đừng khóc nữa , ảnh hưởng đến con đấy , sao !"

      "Ái My , ta nghĩ chuyện này phải giấu Tiểu Huân , chúng ta cứ về Bắc Kinh trứơc để lo đám tang cho nhà con." - Ngô lão khẽ cất tiếng , ngay cả ông cũng thấy có lỗi."

      Du Ái My gật đầu nghe theo , rồi cùng mọi người vào phòng.

      Du Huân Huân ngồi chuyện vui vẻ cùng Du phu nhân và Vân Yến Nhi.

      "Chúng ta là bạn thân với nhau 10 năm rồi đó."

      "10 năm sao ?" -Du Huân Huân ngây ngô nhìn , trong đầu nàng lúc này là khoảng trống vô định , chỉ biết nghe và hỏi những kí ức tồn tại trong đầu.

      "Ừ." - Vân Yến Nhi híp mắt cười.

      "Người đó là ai vậy ? Sao lại nhìn tôi chằm chằm như thế , thực đáng sợ." - Du Huân Huân nhíu mày nhìn người đàn ông xa lạ , từ nãy đến giừo luôn nhìn nàng , khiến nàng vừa khó chịu vừa sợ.

      Ngô phu nhân đưa mắt nhìn con trai , bà thở dài "Đó là Ngô Vũ Thần là con trai ta và là chồng của con đó."

      "Chồng sao ?"

      "Hai người kết hôn gần ba năm rồi đấy. Còn người ngồi kế ông lão kia là ba và ông nội của Vũ Thần , kia là trai Ngô Thiên Bảo - chồng của chị con , cuối cùng là em trai Ngô Chấn Nam." - Bà đưa tay chỉ từng người , giải thích cho nàng biết.

      Du Huân Huân gật gật , nhoẻn miệng cười "Con nhớ rồi...Nhưng....Ba mẹ con đâu ?"

      Câu hỏi của nàng khiến mọi người chết lặng , biết phải trả lời như thế nào , gian trở nên nặng trĩu , Du Ái My định lên tiếng trước "Mất rồi , nhiều năn trước."

      "Ồ...Nhưng mà , là chồng tôi sao ?" - Nàng chỉ thất vọng chút rồi nghi ngờ hỏi .

      Ngô Vũ Thần gượng cười , đau lòng ôm lấy nàng "Ừ , là chồng của em , là người em rất ."

      "Nhưng tôi nhớ !"

      "Em cần phải nhớ tất cả , chỉ cần em nhớ người em nhất chỉ có !" ôm nàng vào lòng , dù đau đến mấy cũng cố gắng điềm tĩnh , người phụ nữ suốt ba năm qua , ngay cả chút kí ức về cũng còn….

      Du Huân Huân tuy trong lòng có cảm giác xa lạ nhưng cũng có cảm giác quen thuộc , nàng gục đầu vào lòng , nhàng "Vâng." Rồi thiếp ...

      Hắt đặt nàng xuống giường , hôn lên vầng trán rộng , nỗi thống khổ này chỉ mìn thấu hiểu. Mọi người xung quanh lần lượt ra ngoài , họ đều biết lúc này người đau khổ nhất chính là ....

      --- ------ ---

      Du Huân Huân ngủ từ sáng hômnay cho đến sáng ngày mai , bác sĩ đây là tác dụng phụ của thuốc nên sao , mọi người theo kế hoạch đến trường tìm những dấu vết như tro cốt của vợ chồng Du tổng và hỏa tán Du lão rồi đem tro cốt lên máy bay đưa về Bắc Kinh , Ngô Vũ Thần ở lại cùng nàng. Du Huân Huân khẽ mở mắt , đầu nàng chợt đau nhức , đôi mắt to tròn nhìn xung quanh , căn phòng lúc này bóng người , nàng buồn bã đặt chân xuống đất , mở cửa bước ra ngoài , nàng đói rồi. Trong lòng chợt dâng lên cảm giác đơn đến đáng sợ .

      Du Huân Huân bứơc dọc theo hành lang dài của bệnh viện , được lúc nàng thẫn thờ nhìn xung quanh , hình như nàng bị lạc . Du Huân Huân thở dài , đứng lạc lõng giừa hành lang , đôi mắt dâng lên lớp nuớc trong veo , nơi đây quá xa lạ với người còn trí nhớ , nàng tự hỏi những người ngày hôm qua hiệnđang ở đâu , tại sao lại để nàng mình ? "Hic...." - Tiếng nấc chợt vang lên , đôi chân lại tiếp tục bước , đột nhiên từ phía sau , cánh tay nắm lấy cổ tay nàng , kéo cơ thể bé vào lòng, tấm lưng mảnh khảnh dính sát với lồng ngực vạm vỡ , chưa kịp lên tiếng , thanh trầm thấp vang lên "Em đâu vậy , có biết là tìm em lâu lắm ?"

      Du Huân Huân ngứoc mắt nhìn , khuôn mặt trắng mịn vẫn còn lớp nước lạnh lẽo , giật mình hỏi "Em đau ở đâu sao ? Sao lại khóc ?"

      Du Huân Huân dựa đầu vào lòng , lí nhí trả lời "Em đói nên mua chút đồ ăn , vừa nãy tỉnh dậy thấy ai hết , sợ mọi người bỏ rơi em."

      thở phào nhõm , còn tưởng nàng xảy ra chuyện gì , Ngô Vũ Thần xoa đầu nàng , cưng chiều cất tiếng " mua đồ ăn sáng cho em , còn mọi người về Bắc Kinh rồi."

      "Bắc Kinh ?!"

      "Ừ , họ về trứoc vì có chuyện." Khóe miệng Ngô Vũ Thần giương lên , đưa tay lau khô khóe mắt nàng , bế bổng cơ thể nhắn lên. Du Huân Huân hốt hoảng hét lên" làm gì vậy ?"

      "Đưa em về phòng !"

      "Em tự được." - Nàng vùng vẫy , mỉm cười "Ngoan chút , em vẫn chưa khỏe , để bế ."

      Du Huân Huân nghe lời im lặng để bế , trong lòng chợt có chút vui. Ngô Vũ Thần thương nhìn nàng " ai bỏ rơi em , vì vậy đừng sợ.



      Khóe miệng nàng giưong lên ,hai bên gò má ừng hồng , ôm lấy cổ "Vâng !"
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :