Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh - Dư Tiểu Thuần (29c) DROP

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      * Chương 10 : Dụ dỗ

      Liên tiếp mấy ngày , Du Huân Huân buộc phải ngủ cùng Ngô Vũ Thần . nàng cũng dần quen , về chuyện tắm rửa và ăn cơm đều do nàng phụ trách cũng giỡn quá lố. Vết thương nagy vai là lành hẳn nhưng lại tay chưa thể cử động mạnh nên nàng lại tiếp tục chăm sóc.

      Ăn cơm trưa xong , nàng cùng Ngô Vũ Thần ra vườn ngồi. , nànng gồi dựa vào gốc cây mai trắng lớn , còn nằm chân nàng đọc sách , Du Huân Huân cất tiếng “Sắp sang xuân rồi…”

      Ngô Vũ Thần mỉm cười , ánh mắt rời khỏi quyển sách ngước nhìn nàng “Phải.”

      “Mà nè , cây mai lớn như vậy , trồng bao lâu rồi ?”

      “Cây mai này sao ? có rất lâu rồi , hơn 200 tuổi đấy.”

      “200 tuổi , làm sao có thể…???” – Nàng tin được , quả cây mai trắng rất to và hiếm nhưng để trồng loại cây như vậy ở Bắc Kinh kì diệu.

      “Phải, khi tôi mua mảnh đất cây mai này có rồi!”

      “Vậy…khi Xuân tới rất đẹp!” – Du Huân Huân híp mắt cười, cây mai lớn như vậy quanh năm nở hoa, chỉ cần làn gió lướt qua, những cánh hoa mỏng manh theo gió bay khắp nơi rất đẹp.

      Ngô Vũ Thần say sưa ngắm nhìn khuôn mặt nàng, chợt vươn tay chạm vào mái tóc dài như suối. Du Huân Huân giật mình “Chuyện gì…?”

      “Hoa.” – cầm cánh hoa vương tóc nàng, hôn lên cánh hoa, khóe miệng cong lên.

      Khuôn mặt bé thoáng chốc đỏ bừng, nàng có cảm giác như vừa hôn tóc mình “Hoa cái gì mà hoa??”

      Ngô Vũ Thần mỉm cười, nhéo bên má trắng nộm của nàng, thêm, đôi mắt từ từ nhắm lại. Du Huân Huân trầm mặc nhìn , đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy vẻ mặt lúc ngủ của … rất dịu dàng! Bàn tay nhắn vuốt tóc Ngô Vũ Thần, mái tóc màu nâu khá mượt. Nhìn lúc này rất bình yên, đột nhiên, Du Huân Huân muốn hôn ?! Ý nghĩ vừa thoáng qua mặt nàng liền đỏ ửng “Huân Huân, mày điên rồi sao, suy nghĩ bậy bạ.”

      Du Huân Huân ngập ngừng lúc, ánh mắt lại nhìn , nàng tự chủ mà cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng đầy khiêu gợi của Ngô Vũ Thần.

      “Điên…rồi… mình vừa làm gì vậy?” – Du Huân Huân bụm miệng lắc đầu, nàng đau khổ che mặt tự trách bản thân vì hôn .

      Nhưng khóe miệng người nọ chợt giương lên, ra hề ngủ chỉ là nhắm mắt thôi. ngờ nàng lại hôn lén .

      Du Huân Huân che mặt đột nhiên bàn tay chạm vào mặt nàng, Du Huân Huân giật nảy người, cặp mắt to tròn giao với đôi đồng tử màu xanh. nhếch miệng cười tà “Vừa làm gì vậy?”

      Du Huân Huân lúng túng. “Tôi…tôi… đọc sách.”

      sao?”

      “Phải.”

      Vừa nghe xong Ngô Vũ Thần dùng tay đè gáy nàng xuống, chạm vào môi nàng. Chưa kịp phản ứng, chiếc lưỡi thơm tho mềm mại của nàng. Ngô Vũ Thần say sưa, cuồng nhiệt chiếm lấy đôi môi đỏ tươi, mặc kệ nàng vùng vẫy…

      “Nếu có hôn, phải hôn như thế này.” Ngô Vũ Thần cười chế giễu.

      Du Huân Huân đỏ mặt, nàng mím môi đập quyển sách vào người Ngô Vũ Thần, đẩy ra, đứng dậy bỏ vào trong. Ngô Vũ Thần ngồi dậy bật cười, người phụ nữ này càng ngày càng thú vị.

      ***

      “Tay lành rồi mà.” – Du Huân Huân bất mãn lên tiếng.

      “Vẫn chưa cử động mạnh được.” – đưa tay mở tủ, lấy bộ đồ đưa cho nàng.

      “Hừm…là cố ý!” – Du Huân Huân cầm lấy, nhíu mày nhìn Ngô Vũ Thần.

      Ngô Vũ Thần nghiêm mặt, bước vào phòng tắm “ tin em có thể hỏi bác sĩ.”

      Du Huân Huân đành theo, tin được, nhưng sao có thể như vậy chứ? Vết thương lành nhưng tay thể cử động là sao? – Trong tâm, Du Huân Huân ngừng cảm thản và thắc mắc. Bàn tay nhắn đẩy cửa vào, Ngô Vũ Thần pha nước, quay lưng về phía nàng, vẫn như mọi khi chỉ quấn chiếc khăn tắm ngay hông.

      Du Huân Huân bình tĩnh treo đồ lên thanh móc đồ gần cái gương, dù giúp nhiều lần nhưng vẫn thể thích nghi được, vẫn điều khiển được nhịp tim, bàn tay mảnh khảnh run run treo áo.

      “Tại sao lại như vậy?” – giọng trầm thấp quen thuộc vang lên phía sau, đưa tay cầm lấy tay Du Huân Huân, giúp nàng treo áo lên.

      Du Huân Huân giật mình, mặt bỗng chốc hóa đỏ. Lưng nàng dính sát lồng ngực lucky post của , thấy nàng im lặng trả lời, Ngô Vũ Thần cất tiếng bỡn cợt “Em nghĩ gì xấu xa vậy, bà xã?”

      Nghe hai chữ “bà xã” của , khuôn mặt Du Huân Huân càng them đỏ chót., nàng đưa tay đẩy ra “ có.”

      sao?”

      nhiều quá, có tắm hay ?” – Du Huân Huân vờ bực mình.

      “Tất nhiên là có !” – bật cười để lộ hàm răng trắng sáng, phong lưu nhìn nàng.

      Du Huân Huân bối rối khi nhìn thấy vẻ mặt đó, nàng đưa tay mở vòi sen.

      *Phụt…”Á…” – Nàng hốt hoảng thét lên, nước từ vòi sen phun thẳng vào người nàng. Ngô Vũ Thần bước đến tắt nước, Du Huân Huân vuốt mặt, khuôn mặt xinh đẹp cau lại “Chết tiệt, ướt hết rồi!”

      Cặp đồng tử màu xanh sâu thẳm, liên tục di chuyển. Chiếc áo sơ mi trắng bị thắm nước dính sát vào làn da trắng nõn, để lộ lớp áo bra màu đen, từng giọt nước trong veo tinh nghịch chảy dài thân thể kiều . Chiếc quần thun ngắn bám sát vào hông nàng khiến cặp mông căng tròn, mái tóc dài như suối đen láy óng ánh dưới làn nước, nhìn nàng lúc này rất quyến rũ, bộ dạng nàng như vậy càng khiến cho đàn ông kích thích hơn.

      Du Huân Huân chợt phát ra ánh nhìn kì lạ từ , nàng nhìn xuống phía dưới vội đưa tay che lại, nhíu mày lên tiếng “ nhìn cái gì?”

      Ngô Vũ Thần ngước nhìn nàng lúc, rồi hất mắt xuống cơ thể nửa nửa của nàng, tình bơ lên tiếng “Cái đó!”

      “Gì chứ?”

      Ngô Vũ Thần bình thản cất tiếng “Ngực của em!”

      Du Huân Huân tròn mắt, khuôn mặt đỏ như quả cà chua chin mọng nàng lập tức giơ tay tán là đồ biến thái!”

      *Pặc —

      Rất nhàng như mọi khi đều chụp được tay nàng, thuận thế kéo sát vào lồng ngực mình, nở nụ cười xấu xa: “Là do em cố ý quyến rũ tôi trước!”

      bị bệnh ảo tưởng sao? Mau buông ra!”

      “Tôi cũng chắc.” – Ngô Vũ Thần cười tươi trả lời.

      muốn gì hả?” – Du Huân Huân tức giận, cau có .

      “Cái này là do em tự chuốc lấy!” – Dứt câu cúi đầu hôn sâu lên đôi môi đỏ tươi sang bong. Du Huân Huân vùng vẫy, đánh liên tục vào lồng ngực rắn chắc.

      Ngô Vũ Thần giữ chặt gáy nàng, ép nàng phải ngước mắt đối diện với , Ngô Vũ Thần từ từ liếm láp môi nàng, uyển chuyển, triền mien, đột nhiên buông nàng ra, khóe miệng bất chợt xuất dòng máu tươi…nàng vừa cắn ?!

      đưa mắt nhìn người phụ nữ trừng mắt lườm, Ngô Vũ Thần nhíu mày, cúi đầu tiếp tục hôn nàng, lần này phải là nhàng như trước mà là mạnh mẽ chiếm đoạt. Chiếc lưỡi hồng phớt của nàng bị đầu lưỡi của quấn lấy, càng lúc càng sâu càng hăng hái, đem theo dòng máu tươi cùng nước bọt trao đổi cho nhau. Đến khi thỏa mãn mới chịu tha cho nàng. Du Huân Huân bủn rủn hết tay chân đứng vững, đành phải bám vào người . Đây là lần đầu tiên mà nàng bị hôn cách mãnh liệt như vậy, gần như muốn hút hết hơi thở của nàng.

      Thuận thế, Ngô Vũ Thần luồng tay vào áo nàng, nhàng nắn bóp, bầu ngực sữa, rất vừa vặn với tay . Du Huân Huân giật mình ngăn lại “ muốn làm ở đây sao?”

      Bàn tay ngừng chuyển động, cất tiếng “Phải!”

      “Ưm… muốn… tôi muốn! Thả ra.” – Du Huân Huân kiều la lên, bàn tay mảnh khảnh giữ chặt cánh tay xoa nắn ngực nàng, cho cử động.

      Bàn tay nàng đủ sức để ngăn việc làm, ngược lại còn khiến Ngô Vũ Thần hăng say hơn cúi đầu liếm tai nàng, thầm “Mấy ngày qua tôi cố kiềm chế rồi, nhưng em có biết cái tư vị chỉ có thể nhìn mà thể ăn rất khó chịu?”

      Cánh tay lại vòng ra đằng sau nắn bóp cặp mông căng mịn của nàng, Du Huân Huân khẽ run lên “Ưm…dừng…lại…”

      “Tại sao?”

      “Tôi muốn.”

      “Nhưng tôi ngược lại. – Ngô Vũ Thần cười tà, bàn tay phía sau đột nhiên tiếng vào trong quần nàng, cách lớp quần lót nhàng, cẩn thận thăm dò nơi nhảy cảm nhất của nàng.

      Du Huân Huân giật nảy người, nàng sợ hãi van xin “Đừng mà…”

      Ngô Vũ Thần bỏ mặc ngoài tai lời của nàng, vẫn ân cần di chuyển “Lúc trước chẳng phải chúng ta ân ái với nhau rồi sao? Em cần gì phải sợ?”

      “Lúc đó…lúc đó là do tôi say…nên kiểm…soát được!”

      “Vậy bây giờ để tôi giúp em tìm lại cảm giác đó.” – xong, Ngô Vũ Thần đẩy nàng vào bức tường, hung hăng xé toạc tấm áo mỏng manh của nàng, giật mạnh chiếc bra quăng qua bên. Du Huân Huân tròn mắt, nàng cất tiếng “Tay…tay của …”

      cử động mạnh là được, tôi xé áo em chỉ bằng tay… phải sao?” – cười đắc ý, ngón tay thon dài xinh đẹp như nghệ sĩ bắt đầu trêu đùa quả nho bầu ngực sữa đến khi nó đỏ thẫm và bành trướng mới chịu buông ra. Nâng chúng lên há mồm ngậm vào.

      Du Huân Huân khẽ run, làn sương trắng phun ra từ đôi môi xinh đẹp, nếu thể cứng rắn chống đối nàng chỉ còn cách là dịu dàng cự tuyệt: “Ông xã… làm có được ?”

      Ngô Vũ Thần buông thả bầu ngực nàng, đưa mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, bàn tay phía sau vuốt sống lưng Du Huân Huân, ánh mắt lãnh mị nhìn “Dù cho em có kiên quyết hay nũng nịu xin tha có tác dụng với tôi đâu! Du Huân Huân khi đàn ông nổi thú tính thể dừng lại đâu.” Vừa bàn tay trái phía sau vừa di chuyển xuống hông nàng đúng lúc hết câu, mạnh bạo xé toạc chiếc quần ướt thẫm thành từng mãnh rơi xuống sàn.

      Du Huân Huân uất ức, chịu được, mắng “Đồ lưu manh, sao cứ xé đồ tôi vậy?”

      Ngô Vũ Thần nghiêng đầu, vuốt mặt nàng “Nếu tôi em cởi, em có đồng ý cởi ?”, ngón tay có chút khô ráp dừng chiếc cổ ngọc ngà, xấu xa tiếp “Tất nhiên là ? Vậy tôi phải tự làm!”

      Du Huân Huân cứng họng, khi chưa biết gì khi nàng vốn thể đọ lưu manh với Ngô Vũ Thần khốn khiếp hai bàn tay luôn phiên nhau, dưới nhiệt tình xoa nắn Du Huân Huân lucky post giật mạnh người, kiều rên lên những thanh dâm dục.

      Ngô Vũ Thần “tận tâm” thăm dò nơi u cốc ở giữa hai chân nàng, ngón tay lien tục chuyển động ra vào, vách tường khít khao sâu thẳm tăm tối bao bọc lấy ngón tay thon dài, được nước làm tới càng lúc càng di chuyển tay nhanh hơn cố ý muốn nàng phát ra chất lỏng màu trắng.

      Bên , tay giày xéo nụ hoa đào vừa ửng đỏ vì sưng mọng, bên kia liếm mút ngừng khiến nó dần trở nên ướt át. Du Huân Huân thở dốc, hai hang long mi giật giật, tấm lưng trắng mịn bị ép sát vào bức tường lạnh lẽo càng ngày càng them rung rẩy. Đến khi nàng bất giác nhận ra phía dưới ướt đẫm và tuôn ra làn chất lỏng ngọt ngào, cả người nóng bừng lên vì xấu hổ, vội che mặt lại. Nhìn hành động đáng của nàng, Ngô Vũ Thần bật cười, kéo hai tay nàng ra, dụ dỗ: “Cho tôi nhìn em cần phải xấu hổ!”

      Dường như cái khoái cảm kì lạ này khiến nàng mất lí trí bị dục vọng bao phủ. Nàng trả lời, quay mặt sang chỗ khác. Bàn tay to rộng lại tiến xuống dưới, vốn định xé nốt chiếc quần lót bé nhưng bị nàng chặn lại “Cái này… được xé!”

      “Vậy em tự cởi ra .” – Thanh khan đục vang lên rất khẽ chỉ đủ để hai người nghe được. Nàng ngại ngùng đưa tay trút bỏ chiếc quần lót xuống sàn, để lộ vùng đất thần bí giữa đôi chân ngọc ngà thon dài. lần nữa, ngón tay Ngô Vũ Thần tiếp tục len vào lối u cốc, trơn trượt, Du Huân Huân còn sức đứng vững, túm chặt lấy người , cự vật cứng rắn sau tấm khăn tắm ma sát với chân nàng, khiến tim Du Huân Huân như ngừng đập, ghé sát tai , nàng cất tiếng “Vũ Thần!”

      “Ừ!” – giữ chặt lấy eo nàng, hôn lên vai nàng , kìm chế dục vọng muốn chiếm hữu nàng ngay lập tức.

      “Em khó chịu!”

      “Vậy để giúp em hết khó chịu” – Khi chắc chắn cơ thể nàng có thể chấp nhận , Ngô Vũ Thần liền rút tay ra.

      Du Huân Huân run , luống cuống trả lời “Nhưng…nhưng em sợ…”

      cần sợ, chỉ lần thôi. nhàng. Ngoan!” Giọng dần trở nền đục, đáy con người trở nên tăm tối vì lửa dục, muốn nàng, muốn xâm nhập vào cơ thể nàng.

      Du Huân Huân gật đầu, run rẩy ôm chặt lấy cổ Ngô vũ Thần. Cởi bỏ lớp khăn màu trắng cự vật cứng rắn khiên đĩnh ra, nâng chân nàng lên, nhướng người, đặt vật nam tính chạm vào nơi nhảy cảm nhất của nàng. Ánh mắt Du Huân Huân vô tình di chuyển xuống dưới, nàng nhìn thấy vật nam tính to lớn của liền sợ hãi, co rúm người lại, nước mắt trào ra, nàng thét lên “Đừng, em muốn, khóng muốn…”

      Ngô Vũ Thần chần chừ, hấp tấp tiến vào, hạ chân nàng xuống, cưng chiều lau những hàng nước mắt “Huân Huân, đừng sợ, sao. Cho cảm nhận em!”

      Du Huân Huân ngập ngừng, nhìn vẻ mặt cố gắng kiên nhẫn kìm chế của , nàng run rẩy đồng ý “Vâng!”

      Ngô Vũ Thần lại nâng chân nàng lên, từ từ tiến vào, dọc theo lối tăm tối, cho đến khi nàng có thể bao bọc vật nam tính của . Du Huân Huân siết lấy , rên lên những thanh dâm dục, làn sương nóng phun lên bờ vai rộng của Ngô Vũ Thần cùng những thanh tình ái càng tăng them khoái cảm cho hai người.

      Tốc độ di chuyển của Ngô Vũ Thần ngày nhanh, bộ ngực căng phồng của Du Huân Huân ma sát với lồng ngực rắn chắc của càng tăng them kích thích, khoái cảm kì lạ trong cơ thể nàng. Ngô Vũ Thần hôn lên đôi môi xinh đẹp, mồ hôi từ sống mũi rơi xuống khuôn mặt trắng bạch của nàng. Du Huân Huân dựa vào bức tường lạnh, say đắm nhìn ngũ quan , lien tục thét lên những thanh dục cảm chói tai. Nàng nhìn vết thương khóe miệng Ngô Vũ Thần, áy náy đưa tay chạm vào, Du Huân Huân chợt hôn lên vết thương dần khô máu, chiếc lưỡi mềm mại liếm quanh vết thương, như dòng điện giật đối với Ngô Vũ Thần, bàn tay giữ chặt hông nàng, mạnh mẽ di chuyển.

      Đột nhiên, Ngô Vũ Thần kéo nàng ra khỏi bức tường, dẹp đống vải vụng dưới sàn, đè Du Huân Huân dưới sàn, tiếp tục chuyển động. Ngô Vũ Thần nhu tình nhìn người phụ nữa xinh đẹp, mỏng manh dưới thân, cất tiếng “ xem, có phải em rất ?”

      Du Huân Huân nghe câu hỏi của , cố lãng tránh, trả lời. lại “Bà xã…trả lời !”

      “Ưm.. !” – Du Huân Huân kiều rên lên, phủ nhận những gì .

      “Em dối… Nếu thành , gặp hậu quả đấy!” Ngô Vũ Thần cười tà, cố tình đẩy mạnh hơn, khiến toàn thân nàng giật và ưỡn lên. “Mau thừa nhận!”

      Du Huân Huân đưa tay che miệng lại, Ngô Vũ Thần xấu xa lè lưỡi liếm lòng bàn tay nàng, Du Huân Huân cãm nhận ướt át từ tay mình liền rụt lại, mắng “Đồ biến thái.”

      Ngô Vũ Thần lưu manh cố gắng thúc ép nàng chấp nhận “Nếu em , dừng lại.”

      di chuyển nhịp nhàng và bền bỉ của vẫn dứt, nhưng nàng thể chịu được, đôi chân bủn rủn còn sức.

      “Tha…cho em!”

      “Vậy , có ?”

      còn cách nào khác, nàng cần , vừa thở hổn hển vừa lên tiếng “Chỉ…chỉ có chút cảm giác.”

      Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười, xem ra nàng cũng có cảm tính với , Ngô Vũ Thần cúi đầu hôn lên môi nàng “Rất ngoan!”

      “Vũ Thần!”

      “Ừ!”

      “Em……thể…chịu được…nữa…: - Hàm răng cắn môi dưới, là nàng còn sức, bền bỉ của kinh người, dù Ngô Vũ Thần có tinh lực mạnh đến đâu nhưng cũng phải nghĩ cho nàng, cơ thể nàng vẫn chưa thích ứng được.

      Ngô Vũ Thần mĩm cười, bàn tay đan vào tay nàng, siết chặt. Gia tăng tốc độ, đưa nàng tới cao trào hạnh phúc…

      Ngô Vũ Thần rút vật nam tính vẫn còn kiên đĩnh ra khỏi cơ thể nàng. Du Huân Huân nằm thở hổn hển dưới sàn lạnh buốt rất đáng thương, cưng chiều ôm vợ vào bồn nước ấm rồi lau sạch cơ thể mềm mịn đầy những ấn ký màu dâu đỏ. Nhìn thấy nàng nhắm mắt, mới dang tay bế bổng nàng ra phòng, đặt xuống giường.

      Ngô Vũ Thần kéo chăn lên, cũng nằm xuống cạnh nàng, ôm cơ thể nhắn vào long, rù rì “Cực cho em quá rồi, bà xã!” Phủ tấm chăn ấm áp lên hai cơ thể dính sát nhau, nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn vẫn còn nụ cười hạnh phúc…

      Du Huân Huân nằm trong vòng tay chắc chắn của Ngô Vũ Thần có cảm giác như vừa được bế lên, là bế nàng bằng hai tay…?!
      Chris thích bài này.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 11.

      Ánh mắt ấm áp len qua hàng cây xanh mướt, tiếng chim hót líu lo bên ngoài cửa sổ rất vui tai, Du Huân Huân mơ màng tỉnh dậy, hôm nay trời rất trong xanh, dụi dụi đôi mắt ướt nhẹp, nàng ngáp hơi rồi ngồi dậy, cả người ê ẩm chịu được. Nàng phát ra Ngô Vũ Thần nằm bên cạnh liền giật mình luống cuống nhìn xung quanh. Trong đầu dần lên cảnh tượng xấu hổ đêm qua khuôn mặt liền hóa đỏ, nàng nhớ lại lúc mình nằm dưới thân phát ra những thanh dục cảm, nghe những lời dụ dỗ của .

      “Điên rồi!” – Du Huân Huân thầm, nàng vò đầu bứt tóc, nhưng nàng thắc mắc tại sao nàng lại nằm giường, nếu tay Ngô Vũ Thần thể cử động mạnh sao có thể bế nàng lên giường. Đêm qua lúc nàng ngất sàn, nàng có cảm giác có người bế nàng lên… Là ?

      Tay của Ngô Vũ Thần khỏi từ lâu?! Du Huân Huân nhíu mày, lửa giận trong lòng lại dâng lên. Nàng tức giận quấn tấm chăn quanh người lấy tạm chiếc áo của vào phòng tắm, lát nữa tính sổ với sau.

      lát sau, Ngô Vũ Thần tỉnh dậy, nhìn bên cạnh mình thấy nàng đâu nghĩ là về phòng, ngồi dậy vào phòng tắm.

      *Cộc …cộc… “Thiếu gia, có chuyện rồi ạ!” – Quản gia đứng ở ngoài cửa, hối hả lên tiếng, ông đứng chờ lúc, cánh cửa mở ra, thanh trầm thấp vang lên

      “Chuyện gì?”



      “Thiếu phu nhân bỏ rồi, vừa nãy tôi từ trong bếp ra nhận được thông báo của vệ sĩ là ấy bỏ . cản lại được ạ!”

      Ngô Vũ Thần nhíu mày, sang phòng nàng kiểm tra, đồ đạc trong tủ đều dọn chỉ còn chiếc váy dạ hội lần trước mua. bình tĩnh lấy điện thoại gọi cho Du Huân Huân, tiếng chuông vẫn reo nhưng có người trả lời.

      Mày đẹp nhíu lại, nàng dám bỏ trốn? Nhưng lí do là gì?

      Ngô Vũ Thần trầm mặc suy nghĩ, hôm qua mọi chuyện vẫn rất tốt, nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện này ? bước ra ngoài cầm lấy áo, vest đen ra sân, dù sao cũng phải tìm nàng.

      *Reng… - Chuông điện thoại vang lên, đưa tay gắn tai nghe Bluetooth, cất tiếng trả lời “Có chuyện gì ạ?”

      “Vũ Thần, con với Huân nhi cãi nhau sao?” – Tiếng Du phu nhân lo lắng hỏi.

      ấy về nhà?”

      “Phải, sang này nó hậm hực bỏ về nhà. Ta có hỏi , nó chỉ con gạt nó gì thêm.” Ngô Vũ Thần im lặng suy nghĩ, gạt nàng chuyện gì? Chắc phải là tay lành? “Được rồi, con sang đó ngay.”

      Ngô Vũ Thần lập tức lái xe tới Du gia, tự hỏi, điều gì khiến nàng giận đến bỏ về nhà như vậy?

      Ngô Vũ Thần chạy thẳng vào Du gia, nhanh chóng vào nhà, Du phu nhân và Du tổng ngồi chờ dưới sảnh, cúi đầu chào.

      Du phu nhân lắc đầu, như thở dài “Con mau lên phòng Huân nhi , con bé ở trong phòng lâu lắm rồi.”

      “Vâng!” – gật đầu, thẳng lên phòng Du Huân Huân, đứng trước cánh cửa gỗ, im lặng hồi, mới lên tiếng.

      “Huân Huân, là tôi.”

      ….

      nghe được tiếng trả lời, tiếp “Em giận tôi chuyện gì?”

      *Cạch – Du Huân Huân mở cửa, khuôn mặt lạnh lung nhìn , Ngô Vũ Thần vào.

      Nàng đứng trước mặt , môi nở nụ cười như : “ còn dám hỏi tôi? Nhìn tôi giống món đồ để chơi lắm hay sao?”

      “Ý em là gì?”

      “Ngô Vũ Thần, tay ràng là khỏi từ lâu sao lại gạt tôi, bắt tôi phục vụ như người ở. vui lắm hả?” – Du Huân Huân ấm ức cất tiếng, oán trách .

      Ngô Vũ Thần vẫn bình tỉnh đối diện với nàng, “Tôi phải đùa giởn, chỉ là muốn được gần em thôi!”

      “Tôi cưỡng bức em? Đêm qua em ở dưới thân tôi phải rất sảng khoái sao? Còn tự động ôm tôi mà!” – cười chọc ghẹo.

      Khuôn mặt bé bỗng chốc đỏ ửng, nàng bặm môi, trừng mắt liếc dụ dỗ tôi.”

      đưa tay vuốt tóc nàng, khóe miệng chợt cong lên “Tôi dụ dỗ em khi nào? Có bằng chứng sao?”

      Du Huân Huân đẩy ra, nàng vuốt mạnh tóc, chịu đựng nổi, liền hét lên “Khốn khiếp, Ngô Vũ Thần, là tên biến thái sao? Hay là kẻ chỉ dùng nử thân dưới để suy nghĩ? Bằng chứng?...Aiz… đúng là đồ chết tiệt mà!”

      Ngô Vũ Thần ngỡ ngàng nhìn nàng, những từ ngữ thô tục đó vừa phát ra từ miệng vợ sao? Ngô Vũ Thần nhăn mặt “Du Huân Huân, em vừa tục?”

      “Phải, sao? Tên khốn khiếp như cần gì phải đàng hoàng!?”

      “Du Huân Huân….”

      câm miệng , biến khỏi phòng tôi ngay, mau!” – Nàng chỉ tay ra ngoài, tức giận .

      “Huân nhi… sao con có thể chuyện với Vũ Thần như thế?” – Du tổng đứng ở ngoài nhíu mày cất tiếng.

      mau cút !” – Mặc kệ những người xung quanh nàng vẫn lớn tiếng chửi . Hai bàn tay đẩy ra ngoài.

      “Huân nhi!” – Du phu nhân cũng lên tiếng nạt nàng, nhưng với người giận đến nỗi muốn bốc hỏa dù ai gì cũng nghe.

      “Huân Huân, nghe tôi….”

      “Chết tiệt, lỗ tai sao? Tại sao các người lại bên vực cái tên khốn nảy chứ? ta bắt nạt con như vậy mà ba mẹ còn có thể để yên sao? Được rồi, nếu , vậy tôi !” – Du Huân Huân cắt ngang lời , từ trước đến nay nàng chưa bao giờ thê thảm như vậy, bị gạt suốt tháng, phải chăm sóc như người ở! Vậy mà cha mẹ nàng lại bên vực , Du Huân Huân ấm ức đến nỗi sắp phát khóc.

      Ngô Vũ Thần giữ chặt cánh tay nàng cho rời , điềm đạm cất tiếng “Đây là chuyện của vợ chồng con, ba mẹ đừng lo, sao đâu.”

      Vợ chồng Du tổng chỉ đành thở dài ra, nếu con của họ tức giận mà bỏ ngoài tai lời của bà xem ra nàng rất tức giận.

      “Buông ra…”

      Ngô Vũ Thần kéo nàng vào long, vòng tay chắc khỏe ôm chặt, dịu giọng lên tiếng: “Tôi xin lỗi, là tôi sai, nên chọc ghẹo con như vậy! Tôi chỉ muốn được gần em thôi, Huân Huân đừng giận nữa!”

      Lời của khiến cơn giận của nàng dịu lại, nhưng nỗi ấm ức trong lòng vẫn chưa nguôi, nàng đấm mạnh vào lồng ngực “Tránh ra, tôi muốn thấy mặt nữa! Đừng bao giờ xuất trước mặt tôi.”

      “Em có thể giận tôi, mắng tôi nhưng đừng bao giờ muốn thấy mặt tôi, Huân Huân … theo tôi về nhà!”

      về!”

      “Tôi hỏi lại lần nữa, em có về hay ?”

      !” – Du Huân Huân kiên quyết trả lời, Ngô Vũ Thần nhíu mày, nàng là người phụ nữ cứng đầu nhất mà từng thấy. thở dài, ra thể năn nỉ nữa đành phủ mạnh tay với nàng, Ngô Vũ Thần : “Nhất định là em về?”

      “Phải!”

      “Vậy đừng tránh tôi!”

      Dứt lời vác nàng lên vai, thẳng ra ngoài, Du Huân Huân vùng vẫy, hét ầm lên “ làm gì vậy, mau thả tôi xuống.” Nàng dung tay đấm mạnh vào lưng . Ngô Vũ Thần mặc kệ nàng vẫn ung dung bước , cúi đầu chào Du phu nhân và Du tổng rồi ra xe.

      nghĩ con bé có thể nguôi giận ? Lần đầu em thấy nó giận như thế.” – Du phu nhân nhìn theo bóng lưng của và nàng. Tiếng hét vang vọng.

      “Có thể chứ! Vũ Thần cũng vừa đâu!” – Ông cười tươi.

      Ngô Vũ Thần quăng nàng vào xe, vòng ra ngồi vào.

      Du Huân Huân định mở cửa chạy lại. “Tốt nhất là em nên ngồi im.” Đôi đồng tử màu xanh sâu thẳm đục ngầu liếc nhìn nàng. Du Huân Huân im lặng ngồi im, trong tâm run sợ.

      Chiếc siêu xe Lykan rời khỏi Du gia.

      Du Huân Huân quay mặt nhìn ra ngoài, là có lỗi vậy mà giờ còn bắt ép nàng? Thực quá đáng. Ngô Vũ Thần im lặng lái xe, lâu lâu lại liếc nhìn nàng trong lòng cũng rất lo lắng, dù biết nếu làm vậy nàng càng tránh né hơn nhưng thực còn cách nào khác.

      Vừa về tới tòa biệt thự, Du Huân Huân nhanh chóng xuống xa, nàng chạy thẳng lên phòng, giằn mặt bằng cái đóng cửa mạnh.

      Ngô Vũ Thần thở dài, ra lệnh cho quản gia làm phần pudding chocolate sau đó lên phòng Du Huân Huân

      *Cạch—

      đưa tay mở cửa rất nhàng vào, cặp mắt màu xanh lam nhìn xung quanh nhưng thấy nàng đâu. Mày đẹp nhíu lại. Ngô Vũ Thần chậm rãi bước đến gần chiếc giường ân ái, ngồi xuống, cất tiếng “Huân Huân, ra đây! Tôi có chuyện muốn với em.”

      …..

      “Tôi biết là tôi sai, nhưng tôi chĩ muốn được gần em thôi… Tha lỗi cho tôi, được ?”

      ….

      “Huân Huân…tôi lòng em ! có ý đùa giỡn.”

      “Hic…”

      Tiếng nức chợt phát ra bên trong tủ đồ, Ngô Vũ Thần quay mặt nhìn, đứng dậy bước đến gần bàn tay to rộng đặt lên tủ, thanh trầm thấp khẽ vang lên:

      “Huân Huân, sau này tôi gạt em như vậy nữa…mau ra !”

      Im lặng hồi, cửa tủ chợt mở ra, nàng ngồi co ro ở trong, nước mắt rơi lã cã mặt, Ngô Vũ Thần đưa tay kéo nàng ra, ép sát vào cửa tủ. Đôi mắt to tròn mọng nước ngước nhìn , bàn tay nắm lại đấm vào lồng ngực vạm vỡ, thút thít có biết là em lo lắng ? Sợ tay thể lành được, em áy náy cả đời, đồ đáng ghét! Ngô Vũ Thần chết tiệt, hại em lo cho !”

      Ngô Vũ Thần cúi đầu hôn nàng, cái lưỡi ấm nóng len vào miệng nàng, dây dưa, quấn lấy cái lưỡi mềm mại ngọt ngào. Cánh tay siết chặt tấm lưng mảnh mai, hăn say liếm mút đôi môi đỏ tươi xinh đẹp, bên trong miệng vẫn tiếp tục quấn lấy, hút hết mật ngọt của nàng, đem theo cả nước miếng trao đổi cho nhau.

      Ngô Vũ Thần lưu luyến buông nàng ra. Du Huân Huân mở miệng mà thở dốc, muốn nàng nghẹt thở chết hay sao? Ngón tay thon dài như nghệ sĩ piano nắm chiếc càm quay mặt nàng đối diện với , cúi đầu tiếp tục chiếm hữu đôi môi của nàng. Du Huân Huân trợn tròn mắt. Bàn tay phía trước xoa nắn nơi đẩy đà của nàng, cơ hồ có chút thô bạo giày xéo nụ hoa . Du Huân Huân vùng vẫy đẩy , chưa kịp mắng Ngô Vũ Thần lên tiếng “Huân Huân, tôi em.”

      muốn…muốn làm ngay bây giờ sao?” – Nàng đỏ mặt khi nghe lời , lắp bắp lên tiếng.

      “Phải.” Khóe miệng chợt cong lên, vẻ mặt vô cùng xấu xa, nhưng bàn tay vẫn dừng việc xoa nắn lại?!

      “Nhưng… hôm qua …”

      “Bây giờ làm lần nữa cũng được!”

      “Ưm…” – Vừa xong, Ngô Vũ Thần cúi người cắn nụ hoa ửng đỏ lên do vừa trêu ghẹo, bàn tay còn lại cởi quần nàng xuống, ngón tay len vào nơi u cốc bí mật, nhạy cảm nhất của nàng…

      “Tách chân ra chút.” – Giọng khan đục khẽ vang lên. Du Huân Huân run run tách rộng chân ra theo lời , đôi mắt dám nhìn cự vật xanh tím hung tợn muốn chiếm hữu nàng. Ngô Vũ Thần mĩm cười “Nhìn !”

      Nàng ngập ngừng chút rồi mở mắt ra đối mặt với , chăm chú nhìn ngũ quan tuấn. nâng chân nàng lên, từ từ nhướn người, đặt vật nam tính của mình vào vùng đất huyền bí của nàng, vừa chạm vào, nàng co rúm người lại, lúc nãy chỉ dung tay chạm vào nàng cũng run rẫy co chặt lại, cưng chiều dụ dỗ “Bà xã, thả lỏng người ra!”

      Du Huân Huân gật đầu, hít thở đều lại, thả lỏng người, Ngô Vũ Thần hài lòng, chần chừ tiến thẳng vào nàng, Du Huân Huân giât mạnh người, ôm siết lấy , lối vào trơn trượt khiến khoái cảm trong càng nâng cao. Vì tư thế nàng đứng nên chỉ đành bấu víu vào người , những tiếng rên rỉ rít qua từng khẽ răng. Tấm lưng trắng mịn ma sát với cánh tủ gỗ khiến nó trở nên đỏ ửng, nàng ấm ức thét lên “Lưng em rất đau!”

      ngập trong khoái cảm của dục vọng nhưng vẫn giữ được lí trí, được làm nàng bị tổn thương, nhấc bổng nàng đặt xuống giường tiếp tục di chuyển. Tiếng va chạm cùng tiếng thở dốc của hai người càng tăng them mức tình ái.

      Cánh tay trắng nộm mảnh khảnh leo lên cổ , khoái cảm do mang lại khiến nàng rất thoải mái, sung sướng. Đôi gò bồng theo nhịp của mà phập phồng ma sát với lòng ngực rắn chắc màu lúa mạch của . Ngô Vũ Thần liếm mút môi nàng, nếm tất cả ngọt ngào của nàng.

      di chuyển của ngày càng nhanh, hơi thở càng thêm gấp gáp. Nàng có thể cảm nhận được vật nam tính của dần cương lên trong nàng. Du Huân Huân ghé sát bên tai : “Vũ Thần, em….”

      “Chuyện gì?” – Thanh trầm thấp có phần khàn đục đáp lại lời của nàng, ôm siết lấy cơ thể nhắn.

      “Em…em !” – Du Huân Huân ngập ngừng, xấu hổ lên tiếng.

      Câu của nàng khiến có chút bất ngờ, mồ hôi từ mái tóc đẹp mĩm cười, cúi đầu điểm lên trán nàng nụ hôn, cưng chiều cũng em.”

      Du Huân Huân xấu hổ, nàng ngập tràn trong khoái cảm, những thanh dục cảm xen lẫn hơi thở nam tính của Ngô Vũ Thấn vang lên trong can phòng. Hết lần này đến lần khác, lần sau càng mạnh mẽ hơn lần trước, tiếng va chạm nhịp nhàng giường khiến nàng càng say đắm hơn…..

      Du Huân Huân nằm quay lưng về phía , nàng nắm chặt tấm chăn, khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ. Ngô Vũ Thần chống đầu lên tay, cất tiếng “Bà xã, em vẫn còn lưu luyến sao? Hay làm thêm lần nữa nhé!”

      Du Huân Huân bặm môi, vẫn quay lại, mắng “Đồ xấu xa, có thôi ?”

      bật cười, ôm nàng từ phía sau, đặt đầu nàng cánh tay dài, cưng chiều “Có chuyện gì?”

      Từ trước đến giờ, chuyện đều rất ngắn gọn và kiệm lời, dù sao nàng cũng quen với cách chuyện lạnh lung của , nàng che mặt xấu hổ, lí nhí trả lời “Em xấu hổ?”

      “Tại sao?”

      “Vì… vì lúc nảy những ời nên ! Và còn những thanh…đó nữa!”

      Ngô Vũ Thần xoay nàng lại, khóe miệng nhếch lên, xấu xa nhìn nàng “Những lời nên …lá những lời nào?”

      Du Huân Huân trừng mắt liếc , đánh lồng ngực chắc khỏe “ còn chọc ghẹo em?”

      “Haha… em xấu hổ làm gì? Đó là chuyện rất bình thường!” – Ngô Vũ Thần cười tươi để lộ hàm răng trắng đều khiến tim nàng đập mạnh, ấp úng cười cái gì? Rất vui sao?”

      Vòng tay chung thủy ôm chặt lấy nàng, cất tiếng “Phải, vì em thừa nhận , dĩ nhiên là rất vui…haha…”

      Du HuânHuân gì rút người vào lồng ngực , khuôn mặt đỏ chót. Ngô Vũ Thần lại “Bà xã, khi nào rảnh du lịch nhé!”

      “Hử? Du lịch?” – Du Huân Huân ngước nhìn .

      “Ừ, chúng ta vẫn chưa hưởng tuần trăng mật, đợi khi rãnh đưa em !”

      “Vâng!” – Nàng híp mắt cười, đột nhiên nàng nhíu mày lại, vẻ mặt rất khó chịu.

      Ngô Vũ Thần thấy vậy lo lắng hỏi “Em sao vậy?”

      “Ưm…từ sáng đến giờ em chưa ăn gì hết, giờ rất đói!”

      “Ừ, vậy xuống ăn trưa.” – Ngô Vũ Thần ngồi dậy định bước xuống giường nàng lại hét lên “ được.”

      khó hiểu hỏi “Sao?”

      “Áo của em bị xé rồi!” – Du Huân Huân phụng phịu nhìn , ấm ức .

      Ngô Vũ Thần bật cười đứng dậy, mặc quần dài vào, cất tiếng “Để lấy cho em.” Rồi bước ra khỏi phòng nàng.

      Du Huân Huân đành ngồi chờ giường, nhìn đống bừa bộn dưới sàn khuôn mặt lại đỏ lên vì xấu hổ…

      *Cạch –

      Ngô Vũ Thần bước vào đưa áo sơ mi trắng cho nàng rồi hất mặt vào phòng tắm. Nàng cau có lên tiếng “Trong đó?”

      “Phải…Nhưng nếu em có thể mặc ở đây, dù sao cũng thấy hết rồi!” – cười xấu xa, kèm theo ánh mắt liên tục di chuyển thân nàng. Du Huân Huân đỏ mặt, giơ tay đánh “Ngô Vũ Thần biến thái, mau ra ngoài!!”

      ***

      “Xong chưa?” – Ngô Vũ Thần đứng chờ ngoài cửa cất tiếng hỏi.

      “Xong rồi!”

      đưa tay mở cửa bước vào, nàng vẫn ngồi giường, bước đến gần “ thôi!”

      “Bế em!” – Du Huân Huân dang tay ra, tỉnh bơ

      “Sao?”

      còn dám ? Tại ai mà em được? Mau lên, bế em xuống!” – Nàng bất mãn oán trách .

      Ngô Vũ Thần thở dài, phải là biết, chỉ là chưa kịp làm nàng lên tiếng, là phụ nữ sao nàng lại bạo như vậy?... Chỉ sau đêm!? Ngô Vũ Thần đưa tay bế nàng lên, thong thả ra ngoài.

      Du Huân Huân ôm chặt cổ , nàng “Em có nặng ?”

      “Rất nặng!”

      “Rất nặng? Em như vậy mà nặng sao? Mau bỏ em xuống, cần nữa!” – Khuôn mặt xinh đẹp lập tức cau lại, nghiến răng nghiến lợi .

      Ngô Vũ Thần bật cười “Haha… đùa thôi! Em nặng!”

      “Hừ…” – Nàng “hừ” mạnh cái, bĩu môi nhìn .

      Ngô Vũ Thần đặt nàng xuống ghế trong phòng ăn, rồi kéo ghế ngồi bên cạnh.

      Nàng cầm đũa lên, phụng phịu nhìn chiếc áo người. Ngô Vũ Thần thấy nàng ăn cơm mà cứ đăm đăm nhìn chiếc áo, nhíu mày “Có chuyện gì?”

      Du Huân Huân nhìn , hai chân mày như sắp dính vào nhau: “Mỗi lần làm việc với là em lại bị mất bộ đồ?”

      “Tại sao?”

      còn hỏi? Mỗi lần như vậy đều xé đồ của em thành đống vãi vụn, thực quá đáng!” – Nàng chu môi bất mãn.

      Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười, “Như vậy nhanh hơn!”

      Khóe miệng Du Huân Huân cong lên, xấu xa nhìn “Vậy sau này, xé áo em còn em xé áo ! Như vậy nhanh gọn hơn!”

      sững sốt nhìn vợ mình, nàng bắt đầu có cái suy nghĩ lưu manh đó từ lúc nào vậy? “Được thôi, nếu như vậy càng kích thích.”. đưa tay vuốt mặt nàng, vẻ mặt vô cùng gian xảo.

      Du Huân Huân gần như sắp khóc, nàng vốn chỉ dọa để xé những bộ đồ đáng thương cũa nàng nữa vậy thể đọ sức lưu manh với tên biến thái kia.

      “Được rồi, ăn cơm .” – NgôVũ Thần gắp thức ăn bỏ vào chén ngàng hối thúc.

      Nhìn nụ cười khuông mặt tuấn, nàng cười tủm tỉm “Dù sao em cũng lập được kì tích!”

      “Kì tích?!”

      Du Huân Huân gật đầu, híp mắt “Khiến khúc gỗ như biết cười đó quả là kì tích đời!”

      Ngô Vũ Thần nghe câu trả lời cùa nàng xém ngả ngửa, nàng lém lỉnh từ khi nào vậy? Dám móc sao? Ngô Vũ Thần nhéo má nàng “Ăn !”

      “Vâng!” – Du Huân Huân rất thỏa mãn, thích thú vì lần đầu chọc được nên rất vui.

      Nhìn vẻ mặt đắc ý của nàng, lại muốn trêu ghẹo “Hôm nay có pudding chocolate mà em thích nhưng cho em nữa.”

      Du Huân Huân giật mình, đưa mắt nhìn “Tại sao?”

      “Vì thích!”

      “Vũ Thần… sao lại lấy đồ tráng miệng của em?”

      “Của em? Là do sai người làm, vốn dĩ đẫu phải của em!”

      Nàng cứng họng, điều rất có lí nhưng… Trong lòng Du Huân Huân ngừng cảm thán, biết vậy nàng móc rồi. Nàng dùng cặp mắt đáng thương nhìn “Ông xã… nên làm vậy!”

      “Tại sao?” – vừa ăn vừa hỏi.

      rang là làm cho em mà.”

      “Nhưng có là cho em sao? Còn nữa chưa hề là làm cho em!” – Ngô Vũ Thần nghiêm túc lên tiếng, rất chắc chắn khiến Du Huân Huân á khẩu cúi đầu buồn bã ăn cơm, dám lấy món ăn thích ra để chọc nàng? Thực quá đáng…….

      Nhìn nàng tội như vậy, Ngô Vũ Thần cũng đành cất tiếng “Được rồi, ăn cơm xong cho em!”

      sao?” – Lập tức cặp mắt to tròn sáng rực, đầy kì vọng.

      “Ừ!”

      “Cảm ơn , ông xã!” – Nàng vui vẻ ăn cơm, còn người nọ thở dài, nàng thực kì lạ, lúc vui lúc buồn ràng, nhưng dù sao lại nắm thêm điểm nữa của nàng…cũng tốt! nhếch miệng cười trong lòng rất vui…

      Du Huân Huân tội nghiệp vẫn vui vẻ ăn cơm mà biết rằng, con sói xám ngồi bên nàng mưu chuyện rất xấu xa…
      Chris thích bài này.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 11.

      Ánh mắt ấm áp len qua hàng cây xanh mướt, tiếng chim hót líu lo bên ngoài cửa sổ rất vui tai, Du Huân Huân mơ màng tỉnh dậy, hôm nay trời rất trong xanh, dụi dụi đôi mắt ướt nhẹp, nàng ngáp hơi rồi ngồi dậy, cả người ê ẩm chịu được. Nàng phát ra Ngô Vũ Thần nằm bên cạnh liền giật mình luống cuống nhìn xung quanh. Trong đầu dần lên cảnh tượng xấu hổ đêm qua khuôn mặt liền hóa đỏ, nàng nhớ lại lúc mình nằm dưới thân phát ra những thanh dục cảm, nghe những lời dụ dỗ của .

      “Điên rồi!” – Du Huân Huân thầm, nàng vò đầu bứt tóc, nhưng nàng thắc mắc tại sao nàng lại nằm giường, nếu tay Ngô Vũ Thần thể cử động mạnh sao có thể bế nàng lên giường. Đêm qua lúc nàng ngất sàn, nàng có cảm giác có người bế nàng lên… Là ?

      Tay của Ngô Vũ Thần khỏi từ lâu?! Du Huân Huân nhíu mày, lửa giận trong lòng lại dâng lên. Nàng tức giận quấn tấm chăn quanh người lấy tạm chiếc áo của vào phòng tắm, lát nữa tính sổ với sau.

      lát sau, Ngô Vũ Thần tỉnh dậy, nhìn bên cạnh mình thấy nàng đâu nghĩ là về phòng, ngồi dậy vào phòng tắm.

      *Cộc …cộc… “Thiếu gia, có chuyện rồi ạ!” – Quản gia đứng ở ngoài cửa, hối hả lên tiếng, ông đứng chờ lúc, cánh cửa mở ra, thanh trầm thấp vang lên

      “Chuyện gì?”



      “Thiếu phu nhân bỏ rồi, vừa nãy tôi từ trong bếp ra nhận được thông báo của vệ sĩ là ấy bỏ . cản lại được ạ!”

      Ngô Vũ Thần nhíu mày, sang phòng nàng kiểm tra, đồ đạc trong tủ đều dọn chỉ còn chiếc váy dạ hội lần trước mua. bình tĩnh lấy điện thoại gọi cho Du Huân Huân, tiếng chuông vẫn reo nhưng có người trả lời.

      Mày đẹp nhíu lại, nàng dám bỏ trốn? Nhưng lí do là gì?

      Ngô Vũ Thần trầm mặc suy nghĩ, hôm qua mọi chuyện vẫn rất tốt, nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện này ? bước ra ngoài cầm lấy áo, vest đen ra sân, dù sao cũng phải tìm nàng.

      *Reng… - Chuông điện thoại vang lên, đưa tay gắn tai nghe Bluetooth, cất tiếng trả lời “Có chuyện gì ạ?”

      “Vũ Thần, con với Huân nhi cãi nhau sao?” – Tiếng Du phu nhân lo lắng hỏi.

      ấy về nhà?”

      “Phải, sang này nó hậm hực bỏ về nhà. Ta có hỏi , nó chỉ con gạt nó gì thêm.” Ngô Vũ Thần im lặng suy nghĩ, gạt nàng chuyện gì? Chắc phải là tay lành? “Được rồi, con sang đó ngay.”

      Ngô Vũ Thần lập tức lái xe tới Du gia, tự hỏi, điều gì khiến nàng giận đến bỏ về nhà như vậy?

      Ngô Vũ Thần chạy thẳng vào Du gia, nhanh chóng vào nhà, Du phu nhân và Du tổng ngồi chờ dưới sảnh, cúi đầu chào.

      Du phu nhân lắc đầu, như thở dài “Con mau lên phòng Huân nhi , con bé ở trong phòng lâu lắm rồi.”

      “Vâng!” – gật đầu, thẳng lên phòng Du Huân Huân, đứng trước cánh cửa gỗ, im lặng hồi, mới lên tiếng.

      “Huân Huân, là tôi.”

      ….

      nghe được tiếng trả lời, tiếp “Em giận tôi chuyện gì?”

      *Cạch – Du Huân Huân mở cửa, khuôn mặt lạnh lung nhìn , Ngô Vũ Thần vào.

      Nàng đứng trước mặt , môi nở nụ cười như : “ còn dám hỏi tôi? Nhìn tôi giống món đồ để chơi lắm hay sao?”

      “Ý em là gì?”

      “Ngô Vũ Thần, tay ràng là khỏi từ lâu sao lại gạt tôi, bắt tôi phục vụ như người ở. vui lắm hả?” – Du Huân Huân ấm ức cất tiếng, oán trách .

      Ngô Vũ Thần vẫn bình tỉnh đối diện với nàng, “Tôi phải đùa giởn, chỉ là muốn được gần em thôi!”

      “Tôi cưỡng bức em? Đêm qua em ở dưới thân tôi phải rất sảng khoái sao? Còn tự động ôm tôi mà!” – cười chọc ghẹo.

      Khuôn mặt bé bỗng chốc đỏ ửng, nàng bặm môi, trừng mắt liếc dụ dỗ tôi.”

      đưa tay vuốt tóc nàng, khóe miệng chợt cong lên “Tôi dụ dỗ em khi nào? Có bằng chứng sao?”

      Du Huân Huân đẩy ra, nàng vuốt mạnh tóc, chịu đựng nổi, liền hét lên “Khốn khiếp, Ngô Vũ Thần, là tên biến thái sao? Hay là kẻ chỉ dùng nử thân dưới để suy nghĩ? Bằng chứng?...Aiz… đúng là đồ chết tiệt mà!”

      Ngô Vũ Thần ngỡ ngàng nhìn nàng, những từ ngữ thô tục đó vừa phát ra từ miệng vợ sao? Ngô Vũ Thần nhăn mặt “Du Huân Huân, em vừa tục?”

      “Phải, sao? Tên khốn khiếp như cần gì phải đàng hoàng!?”

      “Du Huân Huân….”

      câm miệng , biến khỏi phòng tôi ngay, mau!” – Nàng chỉ tay ra ngoài, tức giận .

      “Huân nhi… sao con có thể chuyện với Vũ Thần như thế?” – Du tổng đứng ở ngoài nhíu mày cất tiếng.

      mau cút !” – Mặc kệ những người xung quanh nàng vẫn lớn tiếng chửi . Hai bàn tay đẩy ra ngoài.

      “Huân nhi!” – Du phu nhân cũng lên tiếng nạt nàng, nhưng với người giận đến nỗi muốn bốc hỏa dù ai gì cũng nghe.

      “Huân Huân, nghe tôi….”

      “Chết tiệt, lỗ tai sao? Tại sao các người lại bên vực cái tên khốn nảy chứ? ta bắt nạt con như vậy mà ba mẹ còn có thể để yên sao? Được rồi, nếu , vậy tôi !” – Du Huân Huân cắt ngang lời , từ trước đến nay nàng chưa bao giờ thê thảm như vậy, bị gạt suốt tháng, phải chăm sóc như người ở! Vậy mà cha mẹ nàng lại bên vực , Du Huân Huân ấm ức đến nỗi sắp phát khóc.

      Ngô Vũ Thần giữ chặt cánh tay nàng cho rời , điềm đạm cất tiếng “Đây là chuyện của vợ chồng con, ba mẹ đừng lo, sao đâu.”

      Vợ chồng Du tổng chỉ đành thở dài ra, nếu con của họ tức giận mà bỏ ngoài tai lời của bà xem ra nàng rất tức giận.

      “Buông ra…”

      Ngô Vũ Thần kéo nàng vào long, vòng tay chắc khỏe ôm chặt, dịu giọng lên tiếng: “Tôi xin lỗi, là tôi sai, nên chọc ghẹo con như vậy! Tôi chỉ muốn được gần em thôi, Huân Huân đừng giận nữa!”

      Lời của khiến cơn giận của nàng dịu lại, nhưng nỗi ấm ức trong lòng vẫn chưa nguôi, nàng đấm mạnh vào lồng ngực “Tránh ra, tôi muốn thấy mặt nữa! Đừng bao giờ xuất trước mặt tôi.”

      “Em có thể giận tôi, mắng tôi nhưng đừng bao giờ muốn thấy mặt tôi, Huân Huân … theo tôi về nhà!”

      về!”

      “Tôi hỏi lại lần nữa, em có về hay ?”

      !” – Du Huân Huân kiên quyết trả lời, Ngô Vũ Thần nhíu mày, nàng là người phụ nữ cứng đầu nhất mà từng thấy. thở dài, ra thể năn nỉ nữa đành phủ mạnh tay với nàng, Ngô Vũ Thần : “Nhất định là em về?”

      “Phải!”

      “Vậy đừng tránh tôi!”

      Dứt lời vác nàng lên vai, thẳng ra ngoài, Du Huân Huân vùng vẫy, hét ầm lên “ làm gì vậy, mau thả tôi xuống.” Nàng dung tay đấm mạnh vào lưng . Ngô Vũ Thần mặc kệ nàng vẫn ung dung bước , cúi đầu chào Du phu nhân và Du tổng rồi ra xe.

      nghĩ con bé có thể nguôi giận ? Lần đầu em thấy nó giận như thế.” – Du phu nhân nhìn theo bóng lưng của và nàng. Tiếng hét vang vọng.

      “Có thể chứ! Vũ Thần cũng vừa đâu!” – Ông cười tươi.

      Ngô Vũ Thần quăng nàng vào xe, vòng ra ngồi vào.

      Du Huân Huân định mở cửa chạy lại. “Tốt nhất là em nên ngồi im.” Đôi đồng tử màu xanh sâu thẳm đục ngầu liếc nhìn nàng. Du Huân Huân im lặng ngồi im, trong tâm run sợ.

      Chiếc siêu xe Lykan rời khỏi Du gia.

      Du Huân Huân quay mặt nhìn ra ngoài, là có lỗi vậy mà giờ còn bắt ép nàng? Thực quá đáng. Ngô Vũ Thần im lặng lái xe, lâu lâu lại liếc nhìn nàng trong lòng cũng rất lo lắng, dù biết nếu làm vậy nàng càng tránh né hơn nhưng thực còn cách nào khác.

      Vừa về tới tòa biệt thự, Du Huân Huân nhanh chóng xuống xa, nàng chạy thẳng lên phòng, giằn mặt bằng cái đóng cửa mạnh.

      Ngô Vũ Thần thở dài, ra lệnh cho quản gia làm phần pudding chocolate sau đó lên phòng Du Huân Huân

      *Cạch—

      đưa tay mở cửa rất nhàng vào, cặp mắt màu xanh lam nhìn xung quanh nhưng thấy nàng đâu. Mày đẹp nhíu lại. Ngô Vũ Thần chậm rãi bước đến gần chiếc giường ân ái, ngồi xuống, cất tiếng “Huân Huân, ra đây! Tôi có chuyện muốn với em.”

      …..

      “Tôi biết là tôi sai, nhưng tôi chĩ muốn được gần em thôi… Tha lỗi cho tôi, được ?”

      ….

      “Huân Huân…tôi lòng em ! có ý đùa giỡn.”

      “Hic…”

      Tiếng nức chợt phát ra bên trong tủ đồ, Ngô Vũ Thần quay mặt nhìn, đứng dậy bước đến gần bàn tay to rộng đặt lên tủ, thanh trầm thấp khẽ vang lên:

      “Huân Huân, sau này tôi gạt em như vậy nữa…mau ra !”

      Im lặng hồi, cửa tủ chợt mở ra, nàng ngồi co ro ở trong, nước mắt rơi lã cã mặt, Ngô Vũ Thần đưa tay kéo nàng ra, ép sát vào cửa tủ. Đôi mắt to tròn mọng nước ngước nhìn , bàn tay nắm lại đấm vào lồng ngực vạm vỡ, thút thít có biết là em lo lắng ? Sợ tay thể lành được, em áy náy cả đời, đồ đáng ghét! Ngô Vũ Thần chết tiệt, hại em lo cho !”

      Ngô Vũ Thần cúi đầu hôn nàng, cái lưỡi ấm nóng len vào miệng nàng, dây dưa, quấn lấy cái lưỡi mềm mại ngọt ngào. Cánh tay siết chặt tấm lưng mảnh mai, hăn say liếm mút đôi môi đỏ tươi xinh đẹp, bên trong miệng vẫn tiếp tục quấn lấy, hút hết mật ngọt của nàng, đem theo cả nước miếng trao đổi cho nhau.

      Ngô Vũ Thần lưu luyến buông nàng ra. Du Huân Huân mở miệng mà thở dốc, muốn nàng nghẹt thở chết hay sao? Ngón tay thon dài như nghệ sĩ piano nắm chiếc càm quay mặt nàng đối diện với , cúi đầu tiếp tục chiếm hữu đôi môi của nàng. Du Huân Huân trợn tròn mắt. Bàn tay phía trước xoa nắn nơi đẩy đà của nàng, cơ hồ có chút thô bạo giày xéo nụ hoa . Du Huân Huân vùng vẫy đẩy , chưa kịp mắng Ngô Vũ Thần lên tiếng “Huân Huân, tôi em.”

      muốn…muốn làm ngay bây giờ sao?” – Nàng đỏ mặt khi nghe lời , lắp bắp lên tiếng.

      “Phải.” Khóe miệng chợt cong lên, vẻ mặt vô cùng xấu xa, nhưng bàn tay vẫn dừng việc xoa nắn lại?!

      “Nhưng… hôm qua …”

      “Bây giờ làm lần nữa cũng được!”

      “Ưm…” – Vừa xong, Ngô Vũ Thần cúi người cắn nụ hoa ửng đỏ lên do vừa trêu ghẹo, bàn tay còn lại cởi quần nàng xuống, ngón tay len vào nơi u cốc bí mật, nhạy cảm nhất của nàng…

      “Tách chân ra chút.” – Giọng khan đục khẽ vang lên. Du Huân Huân run run tách rộng chân ra theo lời , đôi mắt dám nhìn cự vật xanh tím hung tợn muốn chiếm hữu nàng. Ngô Vũ Thần mĩm cười “Nhìn !”

      Nàng ngập ngừng chút rồi mở mắt ra đối mặt với , chăm chú nhìn ngũ quan tuấn. nâng chân nàng lên, từ từ nhướn người, đặt vật nam tính của mình vào vùng đất huyền bí của nàng, vừa chạm vào, nàng co rúm người lại, lúc nãy chỉ dung tay chạm vào nàng cũng run rẫy co chặt lại, cưng chiều dụ dỗ “Bà xã, thả lỏng người ra!”

      Du Huân Huân gật đầu, hít thở đều lại, thả lỏng người, Ngô Vũ Thần hài lòng, chần chừ tiến thẳng vào nàng, Du Huân Huân giât mạnh người, ôm siết lấy , lối vào trơn trượt khiến khoái cảm trong càng nâng cao. Vì tư thế nàng đứng nên chỉ đành bấu víu vào người , những tiếng rên rỉ rít qua từng khẽ răng. Tấm lưng trắng mịn ma sát với cánh tủ gỗ khiến nó trở nên đỏ ửng, nàng ấm ức thét lên “Lưng em rất đau!”

      ngập trong khoái cảm của dục vọng nhưng vẫn giữ được lí trí, được làm nàng bị tổn thương, nhấc bổng nàng đặt xuống giường tiếp tục di chuyển. Tiếng va chạm cùng tiếng thở dốc của hai người càng tăng them mức tình ái.

      Cánh tay trắng nộm mảnh khảnh leo lên cổ , khoái cảm do mang lại khiến nàng rất thoải mái, sung sướng. Đôi gò bồng theo nhịp của mà phập phồng ma sát với lòng ngực rắn chắc màu lúa mạch của . Ngô Vũ Thần liếm mút môi nàng, nếm tất cả ngọt ngào của nàng.

      di chuyển của ngày càng nhanh, hơi thở càng thêm gấp gáp. Nàng có thể cảm nhận được vật nam tính của dần cương lên trong nàng. Du Huân Huân ghé sát bên tai : “Vũ Thần, em….”

      “Chuyện gì?” – Thanh trầm thấp có phần khàn đục đáp lại lời của nàng, ôm siết lấy cơ thể nhắn.

      “Em…em !” – Du Huân Huân ngập ngừng, xấu hổ lên tiếng.

      Câu của nàng khiến có chút bất ngờ, mồ hôi từ mái tóc đẹp mĩm cười, cúi đầu điểm lên trán nàng nụ hôn, cưng chiều cũng em.”

      Du Huân Huân xấu hổ, nàng ngập tràn trong khoái cảm, những thanh dục cảm xen lẫn hơi thở nam tính của Ngô Vũ Thấn vang lên trong can phòng. Hết lần này đến lần khác, lần sau càng mạnh mẽ hơn lần trước, tiếng va chạm nhịp nhàng giường khiến nàng càng say đắm hơn…..

      Du Huân Huân nằm quay lưng về phía , nàng nắm chặt tấm chăn, khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ. Ngô Vũ Thần chống đầu lên tay, cất tiếng “Bà xã, em vẫn còn lưu luyến sao? Hay làm thêm lần nữa nhé!”

      Du Huân Huân bặm môi, vẫn quay lại, mắng “Đồ xấu xa, có thôi ?”

      bật cười, ôm nàng từ phía sau, đặt đầu nàng cánh tay dài, cưng chiều “Có chuyện gì?”

      Từ trước đến giờ, chuyện đều rất ngắn gọn và kiệm lời, dù sao nàng cũng quen với cách chuyện lạnh lung của , nàng che mặt xấu hổ, lí nhí trả lời “Em xấu hổ?”

      “Tại sao?”

      “Vì… vì lúc nảy những ời nên ! Và còn những thanh…đó nữa!”

      Ngô Vũ Thần xoay nàng lại, khóe miệng nhếch lên, xấu xa nhìn nàng “Những lời nên …lá những lời nào?”

      Du Huân Huân trừng mắt liếc , đánh lồng ngực chắc khỏe “ còn chọc ghẹo em?”

      “Haha… em xấu hổ làm gì? Đó là chuyện rất bình thường!” – Ngô Vũ Thần cười tươi để lộ hàm răng trắng đều khiến tim nàng đập mạnh, ấp úng cười cái gì? Rất vui sao?”

      Vòng tay chung thủy ôm chặt lấy nàng, cất tiếng “Phải, vì em thừa nhận , dĩ nhiên là rất vui…haha…”

      Du HuânHuân gì rút người vào lồng ngực , khuôn mặt đỏ chót. Ngô Vũ Thần lại “Bà xã, khi nào rảnh du lịch nhé!”

      “Hử? Du lịch?” – Du Huân Huân ngước nhìn .

      “Ừ, chúng ta vẫn chưa hưởng tuần trăng mật, đợi khi rãnh đưa em !”

      “Vâng!” – Nàng híp mắt cười, đột nhiên nàng nhíu mày lại, vẻ mặt rất khó chịu.

      Ngô Vũ Thần thấy vậy lo lắng hỏi “Em sao vậy?”

      “Ưm…từ sáng đến giờ em chưa ăn gì hết, giờ rất đói!”

      “Ừ, vậy xuống ăn trưa.” – Ngô Vũ Thần ngồi dậy định bước xuống giường nàng lại hét lên “ được.”

      khó hiểu hỏi “Sao?”

      “Áo của em bị xé rồi!” – Du Huân Huân phụng phịu nhìn , ấm ức .

      Ngô Vũ Thần bật cười đứng dậy, mặc quần dài vào, cất tiếng “Để lấy cho em.” Rồi bước ra khỏi phòng nàng.

      Du Huân Huân đành ngồi chờ giường, nhìn đống bừa bộn dưới sàn khuôn mặt lại đỏ lên vì xấu hổ…

      *Cạch –

      Ngô Vũ Thần bước vào đưa áo sơ mi trắng cho nàng rồi hất mặt vào phòng tắm. Nàng cau có lên tiếng “Trong đó?”

      “Phải…Nhưng nếu em có thể mặc ở đây, dù sao cũng thấy hết rồi!” – cười xấu xa, kèm theo ánh mắt liên tục di chuyển thân nàng. Du Huân Huân đỏ mặt, giơ tay đánh “Ngô Vũ Thần biến thái, mau ra ngoài!!”

      ***

      “Xong chưa?” – Ngô Vũ Thần đứng chờ ngoài cửa cất tiếng hỏi.

      “Xong rồi!”

      đưa tay mở cửa bước vào, nàng vẫn ngồi giường, bước đến gần “ thôi!”

      “Bế em!” – Du Huân Huân dang tay ra, tỉnh bơ

      “Sao?”

      còn dám ? Tại ai mà em được? Mau lên, bế em xuống!” – Nàng bất mãn oán trách .

      Ngô Vũ Thần thở dài, phải là biết, chỉ là chưa kịp làm nàng lên tiếng, là phụ nữ sao nàng lại bạo như vậy?... Chỉ sau đêm!? Ngô Vũ Thần đưa tay bế nàng lên, thong thả ra ngoài.

      Du Huân Huân ôm chặt cổ , nàng “Em có nặng ?”

      “Rất nặng!”

      “Rất nặng? Em như vậy mà nặng sao? Mau bỏ em xuống, cần nữa!” – Khuôn mặt xinh đẹp lập tức cau lại, nghiến răng nghiến lợi .

      Ngô Vũ Thần bật cười “Haha… đùa thôi! Em nặng!”

      “Hừ…” – Nàng “hừ” mạnh cái, bĩu môi nhìn .

      Ngô Vũ Thần đặt nàng xuống ghế trong phòng ăn, rồi kéo ghế ngồi bên cạnh.

      Nàng cầm đũa lên, phụng phịu nhìn chiếc áo người. Ngô Vũ Thần thấy nàng ăn cơm mà cứ đăm đăm nhìn chiếc áo, nhíu mày “Có chuyện gì?”

      Du Huân Huân nhìn , hai chân mày như sắp dính vào nhau: “Mỗi lần làm việc với là em lại bị mất bộ đồ?”

      “Tại sao?”

      còn hỏi? Mỗi lần như vậy đều xé đồ của em thành đống vãi vụn, thực quá đáng!” – Nàng chu môi bất mãn.

      Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười, “Như vậy nhanh hơn!”

      Khóe miệng Du Huân Huân cong lên, xấu xa nhìn “Vậy sau này, xé áo em còn em xé áo ! Như vậy nhanh gọn hơn!”

      sững sốt nhìn vợ mình, nàng bắt đầu có cái suy nghĩ lưu manh đó từ lúc nào vậy? “Được thôi, nếu như vậy càng kích thích.”. đưa tay vuốt mặt nàng, vẻ mặt vô cùng gian xảo.

      Du Huân Huân gần như sắp khóc, nàng vốn chỉ dọa để xé những bộ đồ đáng thương cũa nàng nữa vậy thể đọ sức lưu manh với tên biến thái kia.

      “Được rồi, ăn cơm .” – NgôVũ Thần gắp thức ăn bỏ vào chén ngàng hối thúc.

      Nhìn nụ cười khuông mặt tuấn, nàng cười tủm tỉm “Dù sao em cũng lập được kì tích!”

      “Kì tích?!”

      Du Huân Huân gật đầu, híp mắt “Khiến khúc gỗ như biết cười đó quả là kì tích đời!”

      Ngô Vũ Thần nghe câu trả lời cùa nàng xém ngả ngửa, nàng lém lỉnh từ khi nào vậy? Dám móc sao? Ngô Vũ Thần nhéo má nàng “Ăn !”

      “Vâng!” – Du Huân Huân rất thỏa mãn, thích thú vì lần đầu chọc được nên rất vui.

      Nhìn vẻ mặt đắc ý của nàng, lại muốn trêu ghẹo “Hôm nay có pudding chocolate mà em thích nhưng cho em nữa.”

      Du Huân Huân giật mình, đưa mắt nhìn “Tại sao?”

      “Vì thích!”

      “Vũ Thần… sao lại lấy đồ tráng miệng của em?”

      “Của em? Là do sai người làm, vốn dĩ đẫu phải của em!”

      Nàng cứng họng, điều rất có lí nhưng… Trong lòng Du Huân Huân ngừng cảm thán, biết vậy nàng móc rồi. Nàng dùng cặp mắt đáng thương nhìn “Ông xã… nên làm vậy!”

      “Tại sao?” – vừa ăn vừa hỏi.

      rang là làm cho em mà.”

      “Nhưng có là cho em sao? Còn nữa chưa hề là làm cho em!” – Ngô Vũ Thần nghiêm túc lên tiếng, rất chắc chắn khiến Du Huân Huân á khẩu cúi đầu buồn bã ăn cơm, dám lấy món ăn thích ra để chọc nàng? Thực quá đáng…….

      Nhìn nàng tội như vậy, Ngô Vũ Thần cũng đành cất tiếng “Được rồi, ăn cơm xong cho em!”

      sao?” – Lập tức cặp mắt to tròn sáng rực, đầy kì vọng.

      “Ừ!”

      “Cảm ơn , ông xã!” – Nàng vui vẻ ăn cơm, còn người nọ thở dài, nàng thực kì lạ, lúc vui lúc buồn ràng, nhưng dù sao lại nắm thêm điểm nữa của nàng…cũng tốt! nhếch miệng cười trong lòng rất vui…

      Du Huân Huân tội nghiệp vẫn vui vẻ ăn cơm mà biết rằng, con sói xám ngồi bên nàng mưu chuyện rất xấu xa…
      Chris thích bài này.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 12 _ Bắt cóc.

      “Này , mau sang nhà em lấy hành lí .” – Du Huân Huân nằm gối đầu lên đùi Ngô Vũ Thần , vui vẻ vừa ăn trái cây vừa xem phim.

      “Để mai lấy.”

      “Ưm… được , mai em phải học.”

      Ngô Vũ Thần cầm trái nho đút cho nàng , khóe miệng cong lên “Em cần học , cứ ở nhà là được.”

      Du Huân Huân nhíu mày , chu môi bất mãn “ thích , em cũng sắp tốt nghiệp rồi với lại ở nhà rất chán , thường xuyên ra ngoài , em ở làm gì ?”

      Ngẫm nghĩ lúc mới đồng ý “Được rồi , tùy ý em . nếu học mà hiểu cứ hỏi .”

      cần , cho biết em học rất giỏi.” – Du Huân Huân híp mắt cười , cầm miếng trái cây đưa , Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , nhéo cái mũi nhắn của nàng , cất tiếng “Vậy sao ?”

      “Ừm.”

      “Sắp Tết rồi , em có muốn đâu chơi ?”

      chơi tết ?”

      “Ừ.”

      “Em muốn Nhật , biển càng tốt.”

      “Được , tùy em quyết định.” – Ngô Vũ Thần cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ tươi , trong lòng thầm nghĩ , sắp hết năm , nàng cũng sắp 20 tuổi , bọn họ cũng nên có con , muốn nhân cơ hội này cùng nàng tạo ra 1 bảo bối đáng

      ***

      “Buổi chiều đến đón em.” – Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , xoa đầu nàng.

      Du Huân Huân gật đầu mở cửa xe “Tạm biệt.”

      Chiếc xe từ từ rời khỏi trường Quý Tộc , nàng quay lưng vào . Từ đằng sau 1 bàn tay vỗ vai nàng “Tiểu Huân , lâu rồi gặp.”

      Du Huân Huân nhìn bạn thân , khóe miệng giương lên “Chào buổi sang.”

      “Aiz…có người mải vui bên chồng mà bỏ bạn cả tuần them gọi điện.”

      “Đâu…đâu có.”

      “Đừng dối , lúc nãy thấy hết rồi , vẻ mặt cậu rất vui…có tiến triển rồi sao ?” – Vân Yến Nhi cười tà.

      Du Huân Huân đỏ mặt , vội chối bỏ “ là…làm gì có chứ , câu đấy sao nhiều vậy ?”

      “Haha…mặt cậu đỏ hết rồi kìa.” – Tiếp cười chọc ghẹo vang lên , DU Huân Huân gì thêm , nàng lựa chọn im lặng để mặc cho bạn thích thú trêu chọc.

      -----

      Tại phái Nam Đài Bắc , cách xa trung tâm ồn ào , 1 tòa nhà cao được thiết kế theo những gian nhà truyền thống ở Nhật , tòa nhà to rộng trải dài hang vạn ha , với từng khu riêng biệt , trong ngoài tấp nập những người mặc áo đen qua lại canh gác , đây chính là nơi hoạt động của bang hội lớn nhất trong giới hắc đạo , bang hội ‘Hắc Long’.

      Trong gian nhà chính , nơi diễn ra những cuộc họp của bang hội , Ngô Vũ Thần và Ngô Thiên Bảo bàn chuyện.



      “Đây là thư của ai ?” – Thanh trầm thấp đầy uy quyền vang lên.

      , nghĩ việc này đơn giản , đọc .” – Ngô Thiên Bảo điềm đạm trả lời.

      mở bức thư ra , chỉ vừa đọc vài chữ , mày đẹp nhíu lại , đến dòng chữ cuối cùng tờ giấy bị vò nát , hung hăng quăng xuống đất , trong thư viết có người muốn khiêu chiến với và phần thưởng là Du Huân Huân.

      “Em nên cho người abỏ vệ Huân HUân , nghĩ bọn chúng bắt ấy.”

      *Reng..ggg… --- Đột nhiên chuông điện vang lên , al2 số của nàng , hạ giọng xuống , dịu dàng cất tiếng “ nghe.”

      Trong điện thoại vang lên 1 giọng lạ , vừa gấp gáp vừa hoảng sợ. “Xin hỏi , có phải là Ngô Vũ Thần ạ ?”

      Mày đẹp nhíu lại , lạnh giọng trả lời “Là ai ?”

      “Tôi là bạn cảu Tiểu Huân…cậu ấy bị bắt cóc rồi…. mau đến trường .”

      Ngô Vũ Thần sững người , cả sắc mặt cũng thay đồi , lập tức chạy ra ngòaì , Ngô Thiên Bảo nhìn biểu của nghĩ là có chuyện nên chạy theo. “Vũ Thần , có chuyện rồi sao ?”

      “Bọn chúng bắt ấy rồi !”

      “Cái gì ?”

      Cả hai người lên xe , gấp gáp chạy thẳng đến trường Quý Tộc , Ngô Vũ Thần cố gắng kìm nén tức giận , bọn chúng dám động đến người của …điều mà ghét nhất ? Đối với Ngô Vũ Thần họa bao giờ lien lụy đến người thân, chỉ lo nàng bị bọn chúng hành hạ…

      Vân Yến Nhi đứng chờ trước cổng trường , khi thấy Ngô Vũ Tah62n và Ngô Thiên Bảo xuất , liền chạy tới.

      Ngô Vũ Thần nhíu mày “Tại sao lại xảy ra chuyện ?”

      Vân Yến Nhi nhìn vẻ mặt gần như sắp phát điên của sợ đến nỗi được “Tôi…chuyện này…”

      “Em bình tĩnh lại , kể cho chúng tôi nghe.”

      Ngô Thiên Bảo cất tiếng , vẻ mặt giờ nhìn còn sợ huống hồ đây chỉ là bé 19tuổi.

      Vân Yến Nhi bình tâm lại , kể cho họ nghe….

      Hôm nay , vì tiết học cuối giáo bận việc nên lớp của và Du Huân Huân được về sớm , cả hai người đứng trước cổng trường , dự định gọi cho Ngô Vũ Thần . Đột nhiên 1 đám người đàn ông đeo kính đen bao quanh hai người , 1 trong đám người kia lên tiếng hỏi nàng “ là Du Huân Huân ?”

      Du Huân Huân nhíu mày “Có chuyện gì ?”

      Vừa lên tiếng , nàng bị chụp thuốc mê , Du Huân Huân hoảng sợ vùng vẫy nhưng với sức của nàng sao có thể chống lại ? Vân Yến Nhi giật mình , hét ầm lên “Các người làm gì vậy ? Mau buông cậu ấy ra.”

      “Tránh ra.” – tên đẩy mạnh ngã xuống đất , Du Huân Huân dần mất sức , đôi mắt từ từ khép lại , còn biết gì , chỉ chờ có thế bọn chúng liền vác nàng lên vai chạy r axe hơi bỏ .

      *Rầm….

      Vân Yến Nhi giật nãy người , hung hăng đấm mạnh vào tường , rít lên “Khốn khiếp.”

      Ngô Thiên Bảo cất tiếng “ ai giúp sao ?”

      “Bọn…bọn chúng có súng…nên… ai dám lao đến…”

      “Được rồi , em về nhà , nếu tìm được Huân Huân , tối gọi cho em.:

      “Vâng…đây là cặp và điện thoại của cậu ấy.” Vân Yến Nhi gật đầu , run rẩy đưa đồ cho rồi quay đí.

      Ngô Thiên Bảo quay sang , bình tĩnh “Vũ Thần , bình tĩnh lại trước tiên chúng ta phải nên về nhà rồi bàn với mọi người.”

      Ngô Vũ Thần hít hơi mạnh , kìm chế mọi thứ lại quay lưng ra xe….

      *Ngô gia…

      Hai bên gia đình đều tập trung tại Ngô gia , khí dường như còn tệ hơn trước.

      “Xin lỗi…là do con…” – Ngô Vũ Thần điềm đạm cất tiếng , cúi đầu trước mọi người.

      phải lỗi do con , ta trách đâu.” – Du tổng lên tiếng , ông lắc đầu , mọi chuyện vốn dĩ phải lỗi do , nếu là lỗi ông mới chính là người có lỗi vì ép nàng phải cưới người trong hắc đạo , nhưng đây vốn dĩ là chuyện rất thường tình , điều ông lo nhất chính là bọn chúng làm hại con ông…….

      “Vũ Thần , vẫn chưa có tin gì sao ?” – Ngô phu nhân cũng cất tiếng.

      chỉ lắc đầu , gì thêm , mọi người đều nhận ra cố gắng bình tĩnh , nếu như làm vậy giờ này trước mặt họ là đống đổ nát do gây nên….

      *Bíp….- Tiếng thông báo tin nhắn từ điện thoại Ngô Vũ Thần , mở máy lên , tập tin được gửi đến , chạm vào màn hình , bức ảnh ra. Là Du Huân Huân !? Hai tay nàng bị trói ngược ra đằng sau , trong nơi tăm tối , đổ nát , mái tóc rối bời , khóe miệng còn vương chút máu , nàng ngồi co ro trong góc nhà. CHỉ vừa nhìn sơ qua , gân tay nổi lên , cả cặp mắt cũng đỏ ngầu vì tức giận. Ngô Thiên Bảo liền hỏi “Vũ Thần , chuyện gì ?”

      trả lời , bàn tay siết chặt điện thoại , nhíu mày nhìn vào màn hình ,là bức ảnh chụp nàng. quay sang nhìn , cố gắng trấn an “Vũ Thần…bình tĩnh….đừng….”

      “Bình tĩnh… em làm sao có thể bình tĩnh ?” – cắt ngang lời Ngô Thiên Bảo , gầm lên như con thú hoang , tức giận và nhẫn nhịn lên đến đỉnh điểm… khiến cho mọi người đều giật mình.

      “Vũ Thần…”

      nhìn …người phụ nữ trong bức hình này là Huân Huân…là Huân Huân đó…”-Ngô Vũ Thần giơ cao điện thoại lên định ném xuống đất , Ngô Chấn Nam liền đứng lên ngăn lại “ được , nếu ném , chị dâu cũng tìm được.”

      xảy ra chuyện gì ?” – Lúc này Ngô gia mới mở lời , Ngô Chấn Nam cầm điện thoại đưa cho ông. Chỉ vừa nhìn qua , chỉ ông mà những người lớn ở đây đều sững người. Du phu nhân như còn sức , bà thốt lên lời…

      *Reng….- Chuông điện thoại lần nhữa lại vang lên , đưa tay giật lấy điện thoại , hít hơi mạnh , bình tĩnh cất tiếng “Tôi nghe.”

      “Xin chào Hắc Long , nhận được tin nhắn của tao chưa ?”

      “Khốn khiếp , mày là ai ?”

      “Mày cần phải biết , vậy là mày xem…haha…thế nào có vui ?” – Tiếng cười ghê rợn vang lên.

      nhíu mày , giọng điệu như sắp phát điên “ ấy đâu ?”

      “À…mày yên tâm vẫn còn sống , chỉ là…có chút thương tích thôi….”

      “Thằng khốn….nếu ấy xảy ra chuyện gì mày cũng teh63 sống được đâu.”

      “Haha….vậy mày thử tìm tao , à…để tao gợi ý cho mày….là trong rừng , Bắc Kinh này có bao nhiêu khu rừng cứ thong trả mà tìm …hahaha…” Vừa nóio xong cười thách thức rồi cúp máy.

      Ngô Vũ Thần nắm chặt lấy điện thoại , cặp mắt xanh sâu thẳm , gân cổ lên nắm chặt tấm bàn gỗ quăng xuống đất…

      “Rầm…Rầm…----

      “Vũ Thần , con làm gì vậy…bình tĩnh lại có nghe ?” – Ngô tổng thấy nổi điên , liền đứng lên giữ chặt lại.

      “Con có thể bình tĩnh sao ? Nếu là ba , ba có bình tĩnh được hả ?” – gầm lên , hất ông ra cũng may Ngô Chấn Nam giữ được ông .

      vừa làm gì vậy ? Đây là ba đó.”

      “Vũ Thần…nghe lời em…mau bình tĩnh lại…bây giờ cần nhất là bình tĩnh…” – Du Ái My cũng lên tiếng , vì mọi người biết phải làm thế nào với kẻ mất hết lí trí như , đây là lần đầu tiên họ thấy như vậy cả người thân cũng can được.

      “Các người có thể bình tĩnh….?? nhìn thấy Huân Huân chưa ? ấy thê thảm như thế nào hả ?”

      “Vậy sao ? ở đây tức giận để làm gì ? Huân Huân…nó là em ruột của đau lòng vậy còn em…ba mẹ và ông của em…họ còn đau lòng hơn nữa.”

      Du phu nhân đứng lên , nắm lấy tay , bà vỗ , dịu dàng cất tiếng “Mang Huân nhi về đây…ta tin con có thể mang con bé bình an trở về…”

      Ngô Vũ Thần lặng người nhìn bà , nụ cười của bà rất nhàng và bình yên dù rằng bà còn lo hơn cả

      “Để em giúp tìm chị dâu !” – Ngô Chấn Nam nhếch miệng cười.

      cũng cùng.” – Cả Ngô Thiên Bảo cũng lên tiếng , vỗ vai . Ngô Vũ Thần thở dài gật đầu “Con đưa Huân Huân trờ về…” Rồi quay lưng bước ra ngoài…

      Ngô phu nhân nhìn ba cậu con trai bỏ , khéo miệng bà chợt giương lên , cuối cùng Vũ Thần – con trai của bà cũng biết quý điều gì đó…



      --- ------

      Ngô Vũ Thần phái người tìm khắp nơi , cả Ngô Thiên Bảo và Ngô Chấn Nam cũng theo. lái xe dọc theo lối mòn của khu rừng nhưng vẫn tìm được tung tích của nàng , lục tung khắp nơi

      Đêm khuya , mọi vật đều chìm trong yên tĩnh nhưng cách phút là lại nghe tiếng đập phá đồ... Ngô Vũ Thần ngồi dưới sàn , khuôn mặt hệt như quỷ dữ , mệt mỏi dựa vào tường...

      *Reng – –

      Ngô Vũ Thần giật mình vội bắt máy , cố kìm cơn giận "tôi nghe"

      Bên kia vang lên giọng lúc trước , cười chế nhễu : "Thế nào ? Vẫn chưa tìm ra sao ?"

      Ngô Vũ Thần nắm chặt điện thoại " ấy đâu ?"

      "Đừng lo , vẫn còn sống !"

      "Đừng dài dòng , địa điểm ở đâu ?"

      "Haha...được rồi , là khu rừng phía Bắc , chỉ mình mày đến thôi...tao chờ !" *bíp--

      Vừa nghe xong , vội chạy , Ngô Thiên Bảo đứng ngoài cửa thấy gấp gáp chạy ra , liền lên tiếng "Vũ Thần , tìm được rồi sao ?"

      "Phải !"

      " cùng em."

      " cần, em đưa ấy về." - Ngô Vũ Thần đóng cửa xe lại , phóng . phải đến đó nhanh , muốn thấy nàng vẫn an toàn.

      --- ----

      Du Huân Huân ngồi khép mình trong góc nhà hoang tăm tối , tay chân nàng bị trói chặt , đôi mắt bị dải băng màu đen che khuất. Nàng mệt mỏi dựa vào bức tường gỗ lạnh lẽo... Nàng mong chờ mau chóng đến cứu nàng ra khỏi nơi này...

      " ăn !" *Cạch-- Đột nhiên có tiếng bước chân , cùng giọng lạ , nàng co người lại , trả lời. Người nọ lại lên tiếng " cần phải sợ như vậy , tôi làm hại , ít nhất là khi Hắc Long xuất ."

      "Các người...bắt tôi làm gì ?" - Đôi môi nhợt nhạt mấp máy , còn đủ sức để .

      "Vì là phần thưởng trong trò chơi này..."

      Du Huân Huân im lặng lên tiếng , lại tiếp "Nếu có trách hãy trách thể bảo vệ đươc , và do người trong giới hắc đạo."

      " phải lỗi của ấy !"- Du Huân Huân nhíu mày , bất mãn , từ đầu nàng biết dù sao chuyện này nàng cũng biết trước , thể trách ...

      "Bênh chồng quá nhỉ ?" - nhếch miệng cười , đưa tay cởi trói cho nàng , cười nhạt " nên ăn , trước khi tới còn sức để cầu cứu đâu. và đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn !"

      xong bỏ , nàng mệt lả người , cặp mắt to tròn nhìn đống đổ nát xung quanh , nỗi sợ hãi lại dâng lên , nàng ghét những nơi chật hẹp tăm tối. "Vũ Thần....cứu em..."

      ----

      Ngô Vũ Thần đến nơi trời cũng gần sáng , bước xuống , đám người kia đứng chờ sẵn .

      "Xin chào , tôi là Trần Định , đến cũng. nhanh đấy !"

      "Người đâu ?" - Ngô Vũ Thần nhíu mày , lạnh giọng cất tiếng.



      "Ở đằng kia !" - Trần Định hất mặt vết đằng sau lưng , bọn thuộc hạ của đứng gọn sang bên . Ngô Vũ Thần sững người khi nhìn thấy Du Huân Huân bị treo cành cây non sát mép vực , cơ thể bé lơ lửng ở giữa khoảng trống rỗng , nàng đưa mắt nhìn , khoé miệng khẽ giương lên . Ngô Vũ Thần đau lòng nhìn nàng , nàng tiều tụy hơn rất nhiều , lo sợ nàng rơi xuống dưới , quay sang Trần Định , cặp mắt sâu thẳm hệt như quỷ dữ , giọng trầm thấp đầy quỷ dị vang lên "Lên ."

      "Rất có khí phách , nhưng yên tâm , chỉ tao với mày chơi trò này thôi !" - Trần Định nhếch miệng cười , dứt câu liền xông thẳng lên.

      Du Huân Huân giương mắt nhìn , những tiếng đấm đá vang lên , tên đó cũng phải người bình thường , mỗi chiêu tung ra , Ngô Vũ Thần đều phải dùng sức để đỡ .

      Cuộc đối đầu này kéo dài được năm phút , Trần Định mất sức , Ngô Vũ Thần tìm cách tiếp cận Du Huân Huân , để có thể kéo nàng vào trong , nhưng khi gần chạm được Trần Định lại xông đến.

      Đôi môi nhợt nhạt phun ra làn sương trắng , tay nàng rất đau. Nhìn Ngô Vũ Thần vì nàng mà bị. thương , trong lòng rất lo lắng . Đột nhiên , cơ thể nàng chợt chùng xuống. Nàng giật mình nhận ra , cành cây có vết nứt , sắp chịu được mà gãy…

      “Mau thả ấy xuống , tao với mày đánh tiếp.” – Ngô Vũ Thần nhíu mày , Trần Định cũng phải tay vừa , nếu cứ kéo dài như vậy , cành cây đó chịu được mà gãy mất , thể để nàng gặp nguy hiểm.

      thể , như vậy cuộc chiến này mới thú vị chứ !” – Trần Định bật cười.

      “Vậy tao… kết thúc việc này ngay lập tức.” – Dứt lời , Ngô Vũ Thần vung chân đá quyền vào đầu Trần Định , gã thể đỡ kịp , cơ thể bay ra xa , ngã xuống đất , đầu óc quay cuồng. Ngô Vũ Thần lao đến , lôi đứng dậy , đấm mạnh vào mặt , định dùng đòn kết th1uc nhưng từ phía sau , vang lên tiếng nứt gãy… giật mình quăng Trần Định sang bên vội chạy lại phía gốc cây…

      *Rắc….

      “Vũ Thần.... .....Á….” – Du Huân Huân sợ hãi hét lên , cơ thể nhắn rơi thẳng xuống dưới. thể chụp kịp.

      “Huân Huân…” – Ngô Vũ Thần hoảng sợ gọi tên nàng , nghĩ ngợi gì , lao thẳng xuống dưới…

      Trần Định sững người đứng nhìn cảnh tượng trước mắt , ngờ Ngô Vũ Thần dám nhảy xuống. Đám đàn đỡ đứng dậy , cất tiếng “Đại ca , lần này ta chết toàn thây.”

      “Mày biết cái gì , thể chết được…”

      “Nhưng vách núi này rất cao , dù chết cũng gãy xương thôi…”

      Trần Định im lặng , phân vân , Ngô Vũ Thần thể chết dễ dàng như vậy , ta rất giỏi , nếu phải cành cây đột nhiên bị gãy chết trong tay Ngô Vũ Thần rồi…

      ------

      «Ùm….mmmmm – –

      Ngô Vũ Thần và Du Huân Huân đều bị rơi xuống biển , nàng biết bơi , tay lại bị trói chặt , sợ hãi vùng vẫy , Ngô Vũ Thần rơi xuống cách nàng xa liền bơi nhanh đến gần , cởi sợi dây ra , ôm lấy nàng. Du Huân Huân lắc mạnh đầu , nàng thể thở được…

      “Ưm…” – Ngô Vũ Thần giữ chặt đầu nàng , hôn sâu lên đôi môi xinh , giúp nàng có thêm ôxi , rồi ôm siết lấy cơ thể Du Huân Huân ngoi lên mặt nước….

      “Hộc…khụ…khụ…” – Du Huân Huân thở dốc , bàn tay run rẩy ôm lấy vai Ngô Vũ Thần để kéo vào trong bờ.

      Nhìn khuôn mặt xanh xao của nàng , Ngô Vũ Thần lo lắng hỏi “Huân Huân , em sao chứ ?”

      …. sao….” – Nàng vẫn chưa hết hoảng sợ , cả cơ thể bất chợt run lên , đau lòng ôm lấy nàng , giọng cũng như phát run “ xin lỗi…khiến em sợ như vậy.”

      Du Huân Huân mỉm cười , vỗ tấm lưng chắc khỏe và rộng “Em sao mà , chẳng phải đến cứu em rồi sao ?”

      Ngô Vũ Thần thở dài , nhìn cơ thể nàng ướt hết , cất tiếng " kiếm nơi phơi khô quần áo."

      Du Huân Huân thấy đứng dậy vội níu lấy cánh tay chắc khỏe " đừng ."

      "Nếu để như vậy em bị cảm."

      Nàng im lặng buông tay ra , thêm lời nào , Ngô Vũ Thần đưa kéo nàng đứng dậy , khóe miệng chợt giương lên "Chúng ta cùng ."

      "Vâng !" - Du Huân Huân mỉm cười , nắm lấy tay bước . Ngô Vũ Thần thấy nàng vui vẻ trong lòng cũng yên tâm , lúc nãy nhận ra nàng sợ mất , chính mình lại gặp nguy hiểm nên mới cho . Trong tâm Ngô Vũ Thần vẫn tự trách bản thân vì khiến nàng bị thương.



      "Cẩn thận." - Ngô Vũ Thần nắm chặt bàn tay mảnh khảnh bước , họ ở sâu dưới vách núi , dù sao đây cũng là rừng rất nguy hiểm.

      "Vâng." - Du Huân Huân gật đầu , bước đều theo .

      "Bên kia có cái hang , vào đó nghỉ chút." - Ngô Vũ Thần đến cái hang gần đó , cẩn thận nhìn xung quanh rồi mới vào.

      Nhặt ít củi khô vào hang , gom lại chuẩn bị đốt lửa , Du Huân Huân say sưa nhìn làm " biết nhóm lửa sao ?"

      "Ừ."

      Chỉ lát sau , ngọn lửa liền bốc cháy , đôi mắt to tròn sáng lên "Cháy rồi."

      Ngô Vũ Thần nhìn nàng , khóe miệng khẽ giương lên "Thế nào ? Có phải chồng em rất giỏi."

      Nàng bĩu môi , quay mặt sang chỗ khác , trả lời. Còn lắc đầu cười tươi.

      "Em cởi đồ ra ."

      Nàng giật nảy người , đưa tay nắm chặt áo "....muốn làm gì ?"

      Nhìn hành động sợ hãi của nàng , Ngô Vũ Thần lại nổi hứng trêu ghẹo , cười xấu xa "Em thử nghĩ xem , nhìn em quyến rũ như vậy , chuyện gì xảy ra ?"

      Du Huân Huân lập tức lùi ra xa , lắp bắp " được làm càn , ....tốt nhất là ngồi im đấy."

      tiến lại gần nàng , vẫn giữ bộ mặt xấu xa "Nếu sao ?"

      " mau tránh ra , đừng lại gần em."

      Mặc kệ lời của nàng , càng lúc càng tiến gần nàng , tim Du huân Huân đập thình thịch , cả khuôn mặt đỏ như trái cà chua chín , sợ hãi nhắm chặt mắt lại.

      Nhìn bộ dạng của nàng , Ngô Vũ Thần bật cười , xoa mái tóc màu đen huyền "Yên tâm , làm gì em đâu , mau cởi đồ ra để hong khô , nếu cứ để vậy em bị cảm."

      Du Huân Huân nhíu mày , phân vân nhìn , ánh mắt đầy nghi ngờ.

      " quay lưng lại." - Ngô Vũ Thần ngồi bên đống lửa , quay lưng về phía nàng. Du Huân Huân tạm tin tưởng , đưa tay cởi áo , lí nhí "Lỡ như cởi ra rồi , nổi thú tính sao ?"

      " em bị ăn thịt..." - Ngô Vũ Thần cất tiếng chế giễu , nàng giật mình đỏ mặt lên tiếng "Em vậy mà cũng nghe sao ?"

      "Tai rất thính."

      Nàng bĩu môi , đưa đồ cho , lấy tay che lại " được quay lại , đồ...của em đó..."

      Ngô Vũ Thần nghe lời nàng , bình thản quay đầu lại khiến Du Huân Huân giật bắn người , thét lên "Á… làm gì vậy ?"

      "Chỉ lấy đồ thôi." - Khóe miệng giương lên , híp mắt cười. " mau quay sang chỗ khác ." - Nàng ngồi co ro dưới đất , dám nhìn .

      "Chúng ta là vợ chồng , em cần gì phải xấu hổ ?"

      " im ." - Nàng gằn giọng mắng . cả người đỏ lên vì xấu hổ , nàng vẫn nghĩ Ngô Vũ Thần là người rất háo sắc lỡ như muốn làm chuyện đó ở đây sao ??? Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó là nàng muốn phát khóc rồi. Nhìn vẻ mặt đáng thương của nàng , nỡ bắt nạt thêm , cầm chiếc áo sơ mi khác lên cơ thể nàng "Khoác áo của , khô rồi."

      Du Huân Huân bặm môi nhìn , Ngô Vũ bật cười " đùa thôi , mau mặc áo vào , nếu để như vậy lường trước được đâu đấy."

      Du Huân Huân trừng mắt liếc , hậm hực mặc áo vào. Chiếc áo của rất rộng , dài gần đầu gối của nàng , còn chỉ mặc chiếc quần dài , ngồi nhóm lửa , Du Huân Huân ngồi xuống cạnh , nàng " lạnh sao ?"

      "Nếu lo cho ôm !" - Ngô Vũ Thần quay sang nhìn nàng , cười tươi

      " là... thể nghiêm túc được sao ?" - Nàng đẩy ra , gằn giọng .

      "Haha... sao , mau lại đây." Ngô Vũ Thần đưa tay kéo nàng vào lòng , cầm hai tay nàng để gần đống lửa "Như vậy bị lạnh."

      Du Huân Huân ngồi trong lòng , quả rất ấm "Vũ Thần , làm sao có thể ra khỏi đây ?"

      “Đừng lo , Thiên Bảo đến cứu chúng ta nhanh thôi.”

      “Sao biết được ?”

      “Vì điện thoại có GPS.” – giơ điện thoại lên , vẻ mặt rất đắc ý.

      "Nhưng điện thoại tắt nguồn mà."

      "Mở lên là được rồi , đây là điện thoại chống nước." - Khóe miệng giương lên , đưa tay mở điện thoại.

      *Bíp... "Xong rồi !" - để điện thoại sang bên , vòng tay ôm lấy nàng.

      Đột nhiên trời đổ mưa , Du Huân Huân nhìn ra ngoài hang , cơ thể mệt mỏi dựa vào người Ngô Vũ Thần.

      "Em mệt sao ?" - Thanh trầm thấp khẽ vang lên bên tai nàng. Du Huân Huân lắc đầu.

      "Có đói , tìm chút đồ ăn."

      "Em đói , đừng , trời mưa."

      "Hôm qua đến giờ em vẫn chưa ăn gì phải ?"

      "Ưm..." Du Huân Huân ngập ngừng , quả thực hôm qua nàng ăn cơm do Trần Định đưa , tuy đói nhưng nàng rất mệt.... "Em sao."

      Nhìn sắc mặt của Du Huân Huân khá xanh xao , đưa tay chầm chậm kéo đầu nàng đặt lên bờ vai rộng , giọng " biết rồi , nếu em mệt ngủ ..."

      Đôi mắt to tròn từ từ khép lại , nằm trong lòng yên giấc. Ngô Vũ Thần nhu tình nhìn nàng , ngón tay khẽ chạm vào vết thương khóe môi. cúi đầu điểm lên đôi môi đỏ tươi.

      Mưa vẫn ngớt , đưa mắt nhìn ra bên ngoài , vẻ mặt trở nên sắc lạnh , nếu hôm nay kịp thời ôm lấy nàng có lẽ mãi mãi mất nàng , nhất định phải tìm ra Trần Định , dù có ở đâu....Ngô Vũ Thần đặt nàng đống đồ khô , cầm áo vest khoác lên cơ thể mảnh mai , rồi ra ngoài.

      --- ---

      Du Huân Huân nhíu mày tỉnh dậy , nàng đưa mắt nhìn xung quanh , thấy ngồi bên đống lửa , cả người sũng , nàng đến gần , chạm tay vào cơ thể lạnh buốt , nàng cất tiếng "Vũ Thần , sao người lại ướt sủng vậy ?"

      Ngô Vũ Thần đưa mắt nhìn , kéo nàng ngồi xuống , đưa những quả trái cây rừng cho nàng "Ăn ."

      Nàng cầm lấy , cất tiếng hỏi " ra ngoài sao ?"

      "Ừ."

      " lạnh sao ?

      "."

      " mặc ." - Nàng đưa áo vest cho , Ngô Vũ Thần cầm lấy , khoác cho nàng , khóe miệng giương lên "Em mặc thêm . sao."

      " được."

      "Nghe lời chút."

      Du Huân Huân nhíu mày , nàng mím môi , vòng tay ôm lấy cơ thể vạm vỡ , "Em xin lỗi."

      "Tại sao ?" Ngô Vũ Thần có chút bất ngờ.

      "Vì em mà gặp rắc rối."

      Ngô Vũ Thần bật cười , kéo nàng vào lòng , xấu xa nhìn nàng "Nếu vậy ôm chặt chút."

      " còn giỡn được sao ?" - Nàng đánh vào lồng ngực lạnh lẽo , mắng .

      "Haha...được rồi , ăn , có độc đâu." - Ngô Vũ Thần cầm trái cây rừng đưa lên miệng nàng. Du Huân Huân cắn miếng ăn thử , "Ưm...rất ngon , cũng ăn thử ." Nàng đưa cho , nhoẻn miệng cười.

      Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , cúi đầu hôn nàng , dùng lưỡi nếm thử vị ngọt do nàng , Du Huân Huân ngớ người , vội đẩy ra.

      Nàng đưa tay che miệng , tức giận mắng " làm cái gì vậy ?"

      híp mắt cười " Là em kêu ăn thử mà."

      "Nhưng em có kêu ăn kiểu này đâu !"

      "Ăn như vậy mới cảm nhận được mỹ vị."

      Du Huân Huân đỏ mặt nhìn , người đàn ông chết tiệt này thể nghiêm túc được hay sao ?? Ngô Vũ Thần mỉm cười , ôm chặt nàng hơn , cất tiếng "Mau ăn !"

      Du Huân Huân thở dài , thưởng thức trái cây lạ , trong người đột nhiên lại cảm thấy mệt. Ngô Vũ Thần vuốt tóc nàng "Sắp có người đến rồi."

      "Hử ?"

      "Chúng ta sắp về nhà."

      "Sao biết được ?"

      chỉ cười , trả lời câu hỏi của nàng , Du Huân Huân nhíu mày , nàng gác hai chân qua đùi , choàng áo cho Ngô Vũ Thần , thích thú cất tiếng “Như vậy thoải mái hơn.”rồi ngả người dựa vào cơ thể chắc nịch , thưởng thức vị ngọt của trái cây . Ngô Vũ Thần nhìn người phụ nữ trong lòng , hiểu nổi lúc nàng rất bạo lúc rất yếu đuối…Thực kì lạ….
      Chris thích bài này.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 13 _ Về nhà.

      Ngô Thiên Bảo cùng Ngô Chấn Nam dẫn theo đám người tìm kiếm Ngô Vũ Thần và Du Huân Huân. Trong màn mưa , mọi người lần theo giấu GPS để tìm đến nơi hai người ở.

      lúc sau , khi mưa tạnh , Ngô Thiên Bảo mới tìm được , chỉ tay về phía cái hang gần đó. Rồi cùng mọi người vội chạy đến. “Chấn Nam…ở phía bên kia.”

      “Huân Huân…em ngủ rồi sao ?” - Ngô Vũ Thần cúi đầu nhìn nàng , lúc nãy nàng còn rất nhiều vậy mà giờ ngủ rồi sao ? Ngọn lửa cũng tàn từ lâu , gió mỗi lúc thổi lạnh hơn , gắng gượng hơn mấy tiếng đồng hồ để bảo vệ cơ thể nhắn trong vòng tay , Ngô Vũ Thần dùng cơ thể sửi ấm cho nàng . chợt mỉm cười , nhìn ra phía ngoài , thầm “Đến rồi…”

      !” – Ngô Chấn Nam vui mừng khi thấy , cậu nhìn thấy ôm lấy chị dâu , mặt tái nhợt liền cởi áo ra khoác cho sao chứ ?”

      “Đến chậm….quá…” – Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , cơ thể chịu nổi liền ngã xuống , Ngô Chấn Nam đưa tay đỡ.

      “Vũ Thần…Vũ Thần…” – Ngô Thiên Bảo cũng khoác áo cho , với trận mưa lớn như vậy thời tiết lại rất lạnh , dù là người khỏe mạnh đến đâu cũng thể chịu được lâu. lập tức đỡ và Du Huân Huân ra khỏi hang , chạy nhanh ra xe.

      --- --------

      Hàng mi dài cong vút khẽ cử động , rồi từ từ mở ra , sau lớp nước trong veo là gian màu trắng , Du Huân Huân nhìn xung quanh , mùi hương quen thuộc tỏa ra khắp căn phòng , đây…là phòng của nàng ở Du gia , bên ngoài vẫn còn mưa rào , nàng biết mưa từ lúc nào . Gượng người ngồi dậy , đặt bàn chân xuống đất , nàng tự hỏi sao nàng lại về được đây và còn…Ngô Vũ Thần ?!? Du Huân Huân bước nhanh mở cửa ra ngoài.

      “Huân nhi, con tỉnh rồi sao ?” – Du mẫu thấy nàng ra , liền bước đến hỏi.

      “Mẹ , sao con…?”

      “Là do Chấn Nam đưa con về đấy , cũng may là Vũ Thần nó sửi ấm cho con , nên con mới còn sống đấy.”

      “Vậy… ấy đâu ?”

      “Ở nhà Vũ Thần , nghỉ ngơi . Nó vì cứu con mà để cho cơ thể chịu lạnh đến nổi ngất , xém chút nữa là nguy hiểm đến tính mạng.” – Bà lắc đầu cảm thán , bà cũng ngờ lại con bà sâu đậm đến thế ngay cả tính mạng cũng màng , bọn họ chỉ sống với nhau 1 năm rưỡi thôi mà tình cảm như thế . Vậy mà bà cứ lo , Huân Huân bị ăn hiếp.

      “Con…con phải gặp ấy…”- Vừa nghe xong , nàng vội chạy , xém chút nữa là ngã xuống đất cũng may Du Ái My xuất và đỡ nàng.

      “Em sao chứ ? Cơ thể em vẫn còn yếu đừng chạy lung tung.”

      “Nhưng mà….nhưng mà em muốn gặp Vũ Thần.”

      “Chị vừa ở đó về , ấy cũng vừa tỉnh lại , sao hết.” – an ủi , dịu dàng cất tiếng.

      Du Huân Huân nghe xong liền thở phào nhõm , nhưng trong lòng vẫn muốn gặp chồng của mình , nàng cất tiếng nài nỉ chị “Chị à , đưa em về gặp Vũ Thần .”

      “Huân nhi…. Đợi con khỏe hẳn rồi .”

      được , con muốn ngay bây giờ.”

      “Em đó , lúc trước chẳng phải ghét người ta lắm sao ? Bây giờ biết lo lắng rồi à ?” – Du Ái My bật cười , xoa đầu nàng “Được rồi , vào thay đồ rồi chị đưa em .”

      “Vâng.” – Du Huân Huân mỉm cười , vào phòng.

      “Thiệt là…con bé này , có chồng rồi quên mẹ sao ?” – Du phu nhân nhíu mày cảm thán.

      “Chẳng phải mẹ rất mong Tiểu Huân và Vũ Thần nhau sao ?”

      “Haizz…” – Bà thở dài lên tiếng , dù sao người ta cũng thường , con lấy chồng chỉ biết nghĩ đến chồng thôi…

      --- ---

      “Chị , ấy có gì chứ ?” – Du Huân Huân ngồi trong xe lặp lại câu hỏi lúc nãy.

      “Ừ , chắc bây giờ cũng nhớ em lắm đấy….Em ấy rồi sao ?” – Du Ái My quay sang nhìn nàng , khóe miệng giương lên đầy ý.

      “Hử ?...ừm…tuy ấy hơi xấu tính lại biến thái lại háo sắc nhưng ấy rất biết quan tâm và hiểu em.”

      “Biến thái ? Háo sắc ? Em Vũ Thần sao ?” – nhíu mày , nàng vừa Ngô Vũ Thần là người như vậy sao ? thể tin được , nhìn lúc nào cũng lạnh lung lại rất nghiêm túc mà ?

      Du Huân Huân gật đầu chắc chắn “Ừm , chắc lúc quen những khác ấy cũng xấu tính như vậy thôi.” - Đột nhiên , khuôn mặt xinh đẹp cau có , nàng thở dài đầy bất mãn.

      “Theo chị biết , những hành động xấu xa đó Vũ Thần chỉ làm với em thôi , còn những khác rất bình thường.”

      “Sao chị biết.”

      “Có người …” – trả lời ngắn gọn , nàng tuy hiểu nhưng cũng hỏi thêm , chỉ cần biết ngoài nàng ra , còn người phụ nữ nào khác là được.

      Du Ái My lái xe chạy thẳng vào sân của tòa biệt thự sang trọng , rộng rãi , cùng nàng bước xuống . Quản gia thấy nàng , liền chạy lại cầm dù đón “Chào thiếu phu nhân , chào Du tiểu thư.”

      cúi đầu chào nhận lấy cây dù từ tay ông , còn nàng vui vẻ cười tươi “Chào bác quản gia , Vũ Thần ở trong phòng sao ?”

      “Vâng.”

      Nàng để gọn giày lên kệ , vào nhà , thấy người hầu bưng chén cnah lên tầng , nàng vội cất tiếng “Khoan…khoan .” Rồi chạy lên.

      Du Ái My đưa cây dù cho quản gia , nhìn nàng chỉ biết lắc đầu.

      “Để tôi đem lên cho.” – Du Huân Huân cầm lấy khay đựng canh tay người hầu , vui vẻ .

      “Vâng.”

      Du Huân Huân vui vẻ lên tầng hai , đưa tay cầm lấy tay nắm cửa , hít hơi mạnh rồi mở cửa , cất tiếng “ à , em về rồi , nhớ quá !”

      Vừa dứt câu , nàng giật mình khi phát ra trong phòng chỉ có Ngô Vũ Thần mà toàn bộ người của Ngô gia đều có mặt , cả cha nàng và ông nội cũng ngồi ở đó . Du Huân Huân mím môi , ngay cả nụ cười cũng tắt , mọi người sững sờ nhìn nàng , khuôn mặt bỗng chốc hóa đó , nàng biết phải nên làm thế nào. Du Ái My đứng đằng sau bụm miệng cười , bước đến cầm lấy khay thức ăn , vỗ vai nàng , cười thầm “Tiểu Huân , em dũng cảm.”

      Ngô Vũ Thần nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của nàng , khóe miệng chợt giương lên , cất tiếng đùa giỡn “ cũng rất nhớ em , mau lại đây , Em-.” đưa tay ra , ý tứ như muốn nàng bước đến , còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “em ” khiến nàng càng thêm xấu hổ.

      Thấy nàng đứng cúi đầu , bất động lên tiếng , Ngô Thiên Bảo lại đổ dầu vào lửa , chọc cho nàng thêm xấu hổ “Em , mau bước đến đây , của em đợi.” Mọi người nghe xong liền bụm miệng cười

      Du Huân Huân bặm môi , lập tức quay mặt định quay lưng bỏ , Ngô Vũ Thần liền lên tiếng “Huân Huân !”

      Du Huân Huân khựng lại , bước đến gần , nắm tay nàng đẩy cánh cửa rộng ra , lạnh giọng cất tiếng "Mọi người về , con khỏe rồi."

      Ngô tổng ngớ người nhìn "Con muốn đuổi mọi người sao ?"

      "Phải."

      Nhìn chồng mình tỉnh bơ trả lời, Du Huân Huân kéo tay "Này , sao lại vậy ?"

      Ngô Vũ Thần chán chường nhìn nàng , rồi quay sang phía mọi người "Mọi người cứ ở lại..."

      " sao ?" - Ngô Chấn Nam nhíu mày hỏi. Cậu ngạc nhiên khi thấy đồng ý cho mọi người ở lại , từ trước đến giờ trai cậu rất ghét ai phá rối gian của vợ chồng họ...

      "Ừ." - Ngô Vũ Thần gật đầu , đưa mắt nhìn nàng , khóe miệng cong lên "Bà xã , chúng ta sang phòng bên cạnh." Rồi kéo nàng sang phòng bên cạnh. Bỏ mặc đám người trố mắt nhìn .

      Ngô phu nhân bật cười "Vũ Thần , từ vậy rồi mọi người đừng để ý."

      " Chúng ta cũng nên về thôi." - Du tổng gật gù , đứng dậy cùng Du lão về , Ngô gia cũng về , vì ai mặt dày ở lại khi Ngô Vũ Thần cố ý đuổi....

      *Phòng Du Huân Huân….

      Ngô Vũ Thần kéo nàng ngồi giường , dựa lưng vào đầu giường , nàng ngồi bên cạnh , vòng tay rắn chắc ôm lấy nàng. Du Huân Huân nhíu mày “Vũ Thần , sao lại thẳng thừng đuổi mọi người như vậy ?”

      “Có chuyện gì sao ?”

      ….”

      sao đâu , đừng lo.” – Ngô Vũ Thần cắt ngang lời nàng , Du Huân Huân tròn mắt nhìn , biết nàng định gì sao ?

      Sực nhớ tới chuyện hôm qua , nàng nhìn sắc mặt , bàn tay bé chạm vào khuôn mặt tuấn “ khỏe chưa ?”

      Ngô Vũ Thần nhìn nàng , khóe mạng cong lên , nắm lấy tay nàng “Còn hơi mệt.”

      “Vậy nghỉ ngơi . Phải rồi vừa nãy bác quản gia có làm canh , để em lấy….” – Du Huân Huân rời khỏi vòng tay , bước xuống giường , chưa kịp bước , ngay cả câu cũng chưa hết bị bàn tay to rộng có chút khô ráp kéo ngược nàng , ngã xuống giường . Nàng chưa kịp phản ứng , Ngô Vũ Thần lên tiếng , giọng có phần mệt mỏi và trầm thấp “ cần.”

      “Nhưng mà….” – Du Huân Huân nhíu mày , lo lắng lên tiếng.

      sao , chỉ cần em nằm im bên cạnh là được.” – Đôi đồng tử màu xanh nhắm nghiền , đặt cằm mái tóc đen huyền , hơi thở dần .

      Nàng nghe lời nằm im , cánh tay mảnh khảnh ôm lấy , là do nàng nên mới mệt mỏi như vậy. Nàng rúc đầu vào lồng ngực vạm vỡ , cảm nhận hương thơm tỏa ra từ cơ thể rắn chắc của người đàn ông bên cạnh , say giấc nồng…..
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :