Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh - Dư Tiểu Thuần (29c) DROP

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      * Chương 5. Rung động

      Sau tuần , chân của Du Huân Huân cũng lành hẳn , nàng có thể lại bình thương , đồng thời càng ngày Ngô Vũ Thần càng quan tâm và có những cử chỉ thân mật với nàng , Du Huân Huân lại nghĩ rằng cố tình chọc ghẹo nên cố gắng tránh xa.

      “Mau buông tôi ra.” – Du Huân Huân vùng vẫy hét toáng lên.

      .” – Người đàn ông ngồi đằng sau lạnh lung , hai tay vẫn ôm chặt lấy eo của nàng. Nhất quyết buông.

      “Hịc… muốn gì hả ?”

      “Như thế này.” – từ tốn trả lời , nàng phụng phịu quay mặt rất ấm ức.

      Hôm nay là chủ nhật , nàng vốn ngồi xem ti vi , NgôVũ Thần đột nhiên ngồi xuống kéo nàng vào lòng , ôm chặt buông.

      ung dung ngồi phía sau , hai cánh tay chắc khỏe ôm lấy eo nàng , mặc cho nàng có chửi bới , vùng vẫy , chống cự cũng chịu buông

      “Tôi thích.”

      “Nhưng tôi thích !”

      “Tôi muốn lên phòng .”

      “vậy chúng ta cùng .” – Hắm mỉm cười , tiện tay bế nàng lên thong thả bước .

      “Tôi…đổi ý rồi , vào phòng nữa , tôi muốn ra vườn.” – Du Huân Huân lập tức đổi ý , để đưa lên phòng chẳng khác nào tự đào mồ chon mình ?

      được !” – lạnh giọng nhếch miệng cười khẩy “Tôi muốn ngủ…cùng em !”

      Du Huân Huân tròn mắt , nàng muốn chạy , muốn thoát ra khỏi , ung dung bế nàng lên tầng hai , nàng Du Huân Huân gần như sắp khóc khi thấy cửa phòng mình , nhưng h8án lại lướt qua , đứng trước phòng bên cạnh , đẩy cửa vào.

      Đây là lần đầu nàng nhìn thấy phòng của , căn phòng rất đơn giản , chỉ gram màu trắng , rất thoải mái . nàng cứ nghĩ như vậy phòng rất u nhưng ngờ lại ngược lại.

      *Phịch…. Quăng nàng ytrên giường , tiến sát người nàng , khuôn mặt tuấn xuất nụ cười xấu xa , Du Huân Huân sợ hãi lùi lại phía sau , cố tìm đường thoát , nhưng lại nhanh tay hơn đẩy nàng nằm xuống , choàng qua cơ thể bé , hai cánh tay chặn lại nhưng hai song sắt giam cầm con thú tội nghiệp. tư thế hai người lúc này là nam nữ dưới , nàng đỏ mặt “Nếu…nếu để tôi đừng hối hận đấy !”

      “Em làm gì ?”

      “Hừ…” – Nàng hừ mạnh tiếng rồi đưa chân định dùng đầu gối đá mạnh vào hạ bộ của , nhưng bị dung tay chặn lại cánh rất nhàng và nhanh chóng , bàn tay còn lại nâng cái cằm lên , hai khuôn mặt gần như sắp chạm vào nhau . vang trầm thấp khẽ vang “Bỏa bối…em hư !”

      “Ư……” – Mặt nàng đỏ bừng , biết phải gì vì khuôn mặt lúc nàng quá mê người , ánh mắt màu xanh ma mị cứ nhìn chằm chằm nàng , khiến nàng sợ đến nỗi ngay cả thớ cũng dám.

      bật cười chế giễu “Tôi làm sao ?”

      “Tránh ra….!” – Du Huân Huân hất người ra , bò dậy định chạy nhưng lại trượt tay “Á…”

      " Bộp " - Chỉ chút nữa là nàng ngã xuống đất , từ phái sau , cánh tay to khỏe vươn ra đỡ lấy chiếc eo thon , đôi tai đặt bên tay nàng thổi khí “Ngồi im.”

      Du Huân Huân khẽ rung mình , kéo ngược nàng , lại đè xuống tấm nệm êm ái “Ưm…” – Nàng nhắm chặt mắt , rốt cuộc muốn làm gì đây ?

      “Em thực biết nghe lời.” – Ngon tay thon dài xinh đẹp như nghệ sĩ piano vuốt mặt nàng , Ngô Vũ Thần cười xấu xa , từ đôi môi mỏng khiêu gợi phun ra hai chữ “Em !”

      được làm càn , còn nữa được gọi tôi như thế.” – Hai cánh tay mảnh khảnh chung thủy giữ lấy chiếc áo người , vẻ mặt vô cùng sợ hãi , như sắp bị sói ăn thịt.

      cúi người.

      Nàng run rẩy nhắm chặt mắt.

      ….

      “Hửm ?” – Du Huân Huân khó hiểu nhìn , chỉ hôn lên tar1n. Ngô Vũ Thần nhéo cái má trắng nộn của nàng , nỉ non “Đừng lo , tôi làm gì em đâu.”

      Nghe câu của , nàng thở phào yên tâm , nhưng người đàn ông xấu xa kia lại chịu dừng việc chọc ghẹo nàng “Tất nhiên là chỉ lúc này.”

      “Du Huân Huân giật mình , trừng mắt liếc . Nhìn vẻ mặt của nàng , liền bật cười , cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ tươi , đưa tay vuốt những cọng tóc vương khuôn mặt xinh đẹp của Du Huân Huân “Ngủ ngon !” Sau đó nằm xuống bên cạnh.

      Tim nàng như cái trống đập rất nhanh như muốn nahỷ vọt ra ngoài , Ngụ ngon ? Làm sao nàng có teh63 ngủ được chứ ??? – Trong lòng Du Huân Huân ngừng gào thét.

      ***

      Đêm khuya tỉnh lặng , mọi thứ giờ hóa đen , tiếng lá xào xạc bên ngoài cửa sổ càng khiến Du huân huân thêm hoảng sợ , nàng vốn ngủ được nếu như tắt đèn , vậy còn nằm kế bên người đàn ông ‘nguy hiểm’ nữa , cơ thể nhắn ngừng run rẩy , bàn tay siết lấy tấm chăn ấm , nàng rất hoảng loạng. Chợt cánh tay vươn ra kéo nàng vào lòng . «Bíp» - Đèn trong phòng cũng đột nhiên sáng lên.

      “tại sao vẫn chưa ngủ ?” – Giọng trầm thấp vang lên phái sau .

      “Tôi… ngủ được nếu tắt đèn.”

      “Đèn bật , em có thể ngủ.”

      “Vẫn ngủ được.”

      Ngô Vũ Thần nhíu mày , xoay nàng lại mặt đối mặt , cất tiếng “Tại sao ?”

      “Vì nằm kế .” – Nàng liếc nhìn , vẻ mặt vô cùng bất mãn.

      nhếch miệng cười nhạt , nụ cười như có như “Bây giờ em muốn ngoan ngoãn nằm ngủ hay muốn sung sướng rồi ngủ ?”

      Nàng ngây ngô nhìn hiểu gì. Ngô Vũ Thần lại tiếp lời “Người ta thường sau khi làm tình xong tinh thần rất sảng khoái và dễ ngủ. Em có muốn thử ?”

      cố ý muốn chọc nàng, để nàng bớt sợ hãi mà ngủ ngon, ngày mai nàng còn phải học, sao có thể thức khuya. Vòng tay rắn chắc càng ôm chặt nàng hơn, từ từ vào mộng đẹp.

      Sáng sớm, ánh nắng ban mai len lỏi qua tấm rèm cửa, chiếu vào phòng ngủ của Ngô Vũ Thần.

      Du Huân Huân say giấc đột nhiên ngồi bật dậy, đưa mắt nhìn xung quanh, lại nhìn xuống giường, nàng giật mình khi thấy nằm bên cạnh.

      Mày đẹp khẽ nhíu lại, đây là lần đầu nàng thấy khuôn mặt khi ngủ của , rang là đàn ông nhưng sao long mi lại dài như vậy? Bàn tay nhắn vươn ra, chạm vào khuôn mặt . Bình thường nhìn Ngô Vũ Thần lúc nào cũng lạnh lung đến nửa nét cười cũng có, nhưng khi ngủ quả rất đẹp trai lại vô cùng dịu dàng cau có như thường ngày nàng vẫn thấy.

      Nàng chăm chú quan sát, ngón tay chuẩn bị chạm vào mũi đột nhiên bị nắm lại khiến nàng giật bắn người, đôi mắt màu xanh mở ra, kéo nàng ngã vào người , Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười khẩy “định làm gì?”

      “Tôi…tôi có làm gì đâu?” – Du Huân Huân lắp bắp trả lời

      sao?”

      “Phải, ưm….mau buông tôi ra.” Nàng cố rút tay ra.

      cười nhạt, vén những sợi tóc vương khuông mặt trắng nộn cau có kia, “tại sao?”

      “Tôi phãi học, mau thả tay ra, trễ giờ học của tôi.”

      “Tôi buông.” – đè gáy nàng xuống gần sát mặt , lộ ra vẻ mặt xấu xa, tim Du Huân Huân đập liên tục, lắp bắp cất tiếng “…định làm gì?”

      “Quyến rũ em.”

      “S…Sao?”

      “Tôi quyến rũ em, để khi gặp tôi…tim em đập mạnh hơn bây giờ.”

      cười tà, nàng trợn ngược mắt nhìn, có thể biết được tim nàng đập mạnh? Chết tiệt! Nàng rủa thầm “quyến rũ cái đầu .”

      Dứt câu, nàng cắn mạnh vào bàn tay giữ chặt tay mình, nhíu mày, buông tay. “Du Huân Huân, em….”

      Lợi dụng lúc để ý nàng chạy nhanh ra khỏi phòng. Ngô Vũ Thần cau có nhìn bàn tay ướm máu, thở dài, rời khỏi giường.

      Du Huân Huân nhanh chóng lấy ba lô rồi xuống phòng ăn, trong long nàng vô cùng thích thú “Dám chọc ghẹo bổn tiểu thư ta ngươi chắc chắn hối hận.”

      “Oái…” – Vừa vào phòng ăn nàng hoảng hốt, Ngô Vũ Thần điềm đạm thưởng thức bữa sang. Nàng tự hỏi, sao lại có thể sửa soạn nhanh đến thế?

      Người nọ dáng vẻ ngạo mạn, phong thái cao quý đưa mắt nhìn nàng, thanh trầm thấp vang lên “ngồi xuống”.

      Du Huân Huân đành phải ngồi xuống bàn, đưa tay cầm lấy đũa. Nàng cố ý ăn nhanh rồi học, muốn nhìn thấy bản mặt .

      “Việc đưa đón em giờ do tôi phụ trách.”

      “Phụt… gì?” – Vừa nghe xong, nàng liền phun nước vào mặt , “Thiếu…thiếu gia!” – Quản gia cao lo lắng đưa khăn cho .

      Ngô Vũ Thần mím môi, thở ra, hít vào để kìm nén tức giận, cặp mắt màu xanh thẳm từ từ mở ra, đưa tay giật lấy chiếc khăn, đứng bật dậy bước vào toilet, hung hăng đóng mạnh cánh cửa.

      Du Huân Huân nhìn trân trân cánh cửa, tim nàng đập rất nhanh sợ hãi mà suy diễn đủ thứ. rất tức giận.

      *Cạch…tiếng mờ cửa khiến nàng giật mình, dám nhìn .

      “Du Huân Huân!”

      “V…vâng?!?” – Nàng hốt hoảng trả lời, cơ thể vô thức ngồi thẳng, đôi mắt sợ hãi nhìn .

      “Em chán sống?” từ tốn hơi.

      ! Tôi…Tôi vẫn còn rất đời.” – Nàng lắp bắp trả lời, vừa vừa lắc mạnh đầu.

      liếc nàng cái khiến nàng càng lo lắng “Tôi…xin lỗi.”

      ra xe!” – Lạnh lùng quăng cho nàng vài câu rồi quay mặt bỏ thẵng ra xe. Du Huân Huân nghe lời theo sau, lo lắng rằng tức giận mà đánh nàng. Còn người nọ ngồi trong xe nhìn nàng lững đến môi nở nụ cười nhạt.

      giận sao? giận hả?” – Du Huân Huân ngồi trước xe lien tục lập lại câu hỏi, nhưng lại bỏ ngoài tai, quan tâm, quay mặt ra ngoài. Khi còn kiên nhẫn để hỏi, nàng liền bỏ cuộc, chu môi bất mãn lầm bầm. “Đồ ông chủ mọn.”

      nhíu mày, đưa tay nhéo cái má đỏ hồng của nàng “Em ai mọn?”

      “Ưm…tôi á n…ói ì au…??” – Du Huân Huân cau có, đẩy tay ra.

      “Đừng tưởng tôi nghe.”

      “Ưm…ư…au…mau…buông…aaa.” Nàng vùng vẫy, đau chết mất… khóe mắt bắt đầu ngấn nước. Thấy vậy mới buông ra, lạnh lung nhìn nàng xoa xoa cái má bị nhéo đến đỏ ửng.

      Chiếc xe dừng trước cổng trường Qúy Tộc, nàng hậm hực mở cửa xe, giận dỗi cất tiếng “Tôi ghét .” rồi ra. “Huân Huân”.

      Du Huân Huân chợt khựng lại, quay mặt nhìn người gọi tên mình. Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười khẩy, đưa tay ngoắc ngoắc, nàng khó hiểu bước lại gần cúi người xuống, vừa cúi xuống, nhướn người, nhanh chóng hôn lên môi nàng.

      học vui vẻ!” – xong ra lệnh cho tài xế lái xe bỏ , để cho nàng đứng ngây người.

      “Tiểu…Huânnn …” – Từ đằng xa bong người chạy lại ôm lấy Du Huân Huân khiến nàng giật mình. “Mình thấy hết rồi nha! Sáng sớm mà mặn nồng như vậy.”

      “Gì…gì chứ. Đừng nhảm, vào thôi.” – Nàng vội chối bỏ nhanh chóng vào trường.

      “Haha…Xem mặt cậu đỏ chót kìa.”

      --- ------ ------ ------ ----

      “Tiểu Huân…sao cậu về?” – Vân Yến Nhi ngồi bên cạnh thắc mắc hỏi. hết tiết vậy mà Du Huân Huân vẫn ngồi im trong lớp chịu về.

      thích, cậu cứ về trước .”

      “Cậu sợ gặp Ngô Vũ Thần sao?”

      “Phải, mình muốn về cái nhà đó. Hừ…nhà gì mà như đóng mộ sống vậy?” – Nàng hừ mạnh, nhà của quả chẳng khác gì địa ngục băng giá vậy, im lặng đến phát sợ.

      “Aiz… cậu đừng làm quá như thế.” – thở dài, hằng ngày đều nghe nàng than vãn khiến cũng cảm thấy mệt…

      “Mình cho cậu nghe… cái ông chú đó vừa xấu tính, vừa biến thái, khó ưa, lạnh lung, khó chịu.. chung người hội tụ đủ những tính cách của tên xấu xa… Người gì đâu mà suốt ngày cứ cau có, mặt chút sức sống. mình về nhà hơn tháng mà chưa từng thấy cười…” – Du Huân Huân chán nản ngồi kể hết cho bạn của mình, nàng rất ghét .

      “Tiểu…Tiểu Huân à, thôi …”

      được, mình phải hết mới chịu được, ông chú già đó đáng ghét, năng lại kiệm lời. Đường đường là thiên kim tiểu thư như mình còn bị xem thường.”

      “Tiểu Huân…” – Vân Yến Nhi đưa tay làm ám hiệu im lặng, cả trán cũng xuất vài giọt mồ hôi.

      “Chậc…cậu làm gì vậy? Hừm, mình ước gì đột nhiên lại…lúc đó mình dung chân đạp , đập mạnh cho chết. Còn …ừm…để xem, ngày nào đó mình khiến trở thành ôsin, lúc đó, mình bắt làm đủ thứ…hahaha…” – Du Huân Huân cười rất thích thú.

      “Du Huân Huân!” – Từ đằng sau giọng lạnh lẽo như hố băng vang lên khiến tiếng cười của nàng dừng lại. Vân yến Nhi cúi mặt, xoa xoa mi tâm còn nàng – kẻ vừa xấu xong quay mặt nhìn, đứng bật dậy, lùi về phía sau “A…A…… đến khi nào vậy?”

      “Từ đầu câu chuyện!” – bình tĩnh trả lời.

      “Vậy sao? Vậy…vậy… nhé.” – Du Huân Huân quay người nhanh chóng bỏ chạy, nhưng lại nhanh tay nắm cổ áo nàng, giữ lại, lạnh lùng cất tiếng “ theo tôi.”

      “Yến Nhi…híc…” – Nàng vừa bị kéo , vừa đưa mắt thành khẩn cầu cứu Vân Yến Nhi, nhưng bạn của nàng thể làm gì.

      phải tôi cố ý đâu…chỉ là… chỉ là giỡn thôi.” – Nàng vừa vừa . Cố năn nỉ , nhưng từ đầu đến cuối Ngô Vũ Thần đều im lặng.

      “Vũ Thần… có nghe tôi …” – Nàng chợt ngừng lại, bước tiếp khiến bị giật ngược lại, nhíu mày mà nhìn nàng, chỉ thấy khuôn mặt bé lộ vẻ ngạc nhiên, cả sắc mặt cũng thay đổi, Ngô Vũ Thần quay sang nhìn kẻ đứng trước mặt… Là Kỷ Tồn Phi – bạn trai cũ của nàng.

      à, thôi!” – Du Huân Huân tiến đến nắm lấy tay bước , vẻ mặt chẳng chút biểu tình mà rảo bước.

      Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười khẩy “Em giỏi đóng kịch vậy sao?” – Trước lời bỡn cợt của , nàng chỉ im lặng, phản ứng. Nàng trầm mặc. Đối mặt với Kỷ Tồn Phi, nàng phải lạnh lùng, lúc này trong long nàng rất khó chịu, phãi nàng còn ta, phải. Trong tâm Du Huân Huân ngừng phủ nhận.

      “Bỏ ra.” – Ngô Vũ Thần tức giận rút tay ra, bỏ thẳng vào xe.

      Du Huân Huân giật mình, suy nghĩ về chuyện lúc nãy, vội chạy theo “Này…”. Nàng mở cửa bước vào, nhìn khuôn mặt cau có của , nàng tò mò hỏi “ giận sao? Sao lại mọn như thế?”

      “Bực tức sao? Vậy để tôi thu lại cho em xả giận.”

      Nàng tròn mắt, vẫn còn nhớ? “Tôi…”

      “Ngoài việc dối ra, em còn có đặc điểm là thích xấu người khác.” – Ngô Vũ Thần lạnh nhạt cất tiếng, vốn dĩ giận nàng vì chuyện đó, mà là lúc nảy đối diện với Kỷ Tồn Phi…nàng gần như rất lưu luyến??

      “Tại tôi ngứa miệng…” – Nàng lí nhí , chọc phải sai lầm nhưng mà… tại sao lúc xuất nàng lại biết…cả tiếng bước chân cũng có… lẽ là ma? Du Huân Huân bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, đưa mắt liếc nhìn .

      “Tôi là người!”

      Mắt chữ O miệng chữ A, nàng trợn mắt tròn nhìn , Ngô Vũ Thần liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, khóe miệng khẽ nhếch lên. Du Huân Huân đưa tay vừa che mắt vừa … sao lại biết, tôi…tôi nghĩ gì?”

      “Những gì em nghĩ…đều lên mặt rồi.”

      “Hửm…mà… đâu vậy?” – Bây giờ nàng mới phát đây phải là đường về nhà. Nàng giật mình hét lên “Đường cao tốc?!?”

      “Ồn quá.”

      “Tại sao lại vào đường cao tốc? định đưa tôi đâu hả?” – Du Huân Huân hốt hoảng, quay qua quay lại nhìn xung quanh.

      “Im lặng.” – từ tốn .

      đưa tôi đâu? Thả tôi xuống, thả xuống.”

      “Im lặng .” – Như thể giữ được bình tĩnh, gầm lên, khiến nàng giật mình, lập tức ngồi im. từ từ thở ra hít vào để kìm nén cơn giận. Ngô Vũ Thần rất ghét ồn ào, đặc biệt là những người hay lải nhải. hít mạnh hơi, rồi dịu dàng cất tiếng “ người bạn của ba tôi và em tổ chức, họ mời hai bên gia đình đến. Tôi đưa em mua sắm chút đồ.”

      Du Huân Huân lặng nghĩ chút rồi trả lời“Ừm”

      Sau khi rời khỏi đường cao tốc, Ngô Vũ Thần đưa nàng đến cửa hang được xây bằng gỗ, thiết kế khá cổ xưa với dòng chữ in bảng hiệu màu vàng. Đẩy cửa kín bước vào, bên trong khác xa với vẻ bề ngoài yên tỉnh của nó. Mọi thứ được làm bằng gỗ liêm, những chậu hoa đặt khắp nơi, tấm thảm màu đỏ được đặt ở giữa sảnh, bốn bức tường đều được gắn những tấm hình to hay những mẫu quần áo mới. trần nhà là chum pha lê lấp lánh, được thiết kế rất tinh tế.

      “Ô! Ngô thiếu gia, xin chào cậu, lâu gặp.” – Từ phía trong, người phụ nữ trung niên vui vẻ, tươi tắn ra. Ngô Vũ Thần gật đầu chào cái vẫn lên tiếng.

      này là ai đây? Bạn mới sao?”

      “Là vợ tôi.”

      “Ồ, xinh đẹp.” – Bà cười hiền, kính cẩn hỏi”tôi có thể giúp gì cho cậu?”

      “Tôi cần bộ dạ hội cho ấy.” – đẩy nàng lên giá trước, điềm đạm cất tiếng.

      “Được, cứ giao cho tôi!’ – Bà cúi đầu, quay sang Du Huân Huân thân thiện “Ngô phu nhân, mời theo tôi.”

      “Oh.”

      Nàng bước theo bà vào trong, vén tấm màn màu đỏ dày cộm bằng nhung sang bên. Những thứ bên trong khiến nàng rất ngạc nhiên, căn phòng màu trắng, với những tấm gương to,sang treo tường. Dọc hai bên có những tủ kính rất to, bên trong chứa những bộ dạ hội đầy màu sắc.

      “Tôi họ Trần, đừng lo, tôi giúp sữa soạn kỹ.”

      “Cảm ơn!”

      “Nào mọi người, lại đây.” – Người phụ nữ trung niên vỗ tay 2 cái, gọi những người kia lại và chuẩn bị làm việc.

      Ngô Vũ Thần ngồi đọc báo ở ngoài, ung dung thưởng thức ly trà bàn.

      “Ngô thiếu gia, xong rồi.” – Nghe thấy tiếng của bà Trần, gấp tờ báo lại đưa mắt nhìn.

      Người con trước mặt là Du Huân Huân? Tóc mái được vén sang bên, mái tóc màu đen láy uốn lọn phần buông thả sau lưng, phần được đặt ra đằng trước, cặp mắt trong veo dưới hang mi dày cong vút, đôi mày liễu lộ ra vầng trán trắng nộm, đôi môi đỏ mọng. Nàng khoác lên mình bộ dạ hội màu trắng, cổ rẽ sâu xuống ngực nhưng quá khiêu gợi. Phần thắt lưng siết lại đằng sau có gắn nơ. Tà váy phồng bằng vải voan dài ngang đầu gối, để lộ đôi chân thon dài đôi guốc đồng màu. Nhìn nàng vừa thuần khiết, lại vừa quyến rũ, Ngô Vũ Thần ngây người chút rồi mới cất tiếng “Rất tốt. Cảm ơn bà.’

      “Haha, có ch i! Chúc 2 người dự tiệc vui vẻ!”

      thôi.” đưa tay ra phía trước, Du Huân Huân bước đến nắm lấy tay . Nàng thắc mắc hỏi “Sao hả, tôi đẹp ?”

      “Cũng được.”

      “Gì chứ? Cũng được? Nè… có mắt thẩm mỹ sao?” – Nàng bất mãn lên tiếng, cũng được? Cũng được cái đầu , như vậy mà cũng chịu khen 1 câu sao?? Nhìn nàng cau có như vậy lại cất tiếng “Em tự cao.”

      “Hứ, phải rồi, tôi đâu bằng những bạn cũ của .”



      “Em cũng biết vậy sao ?”

      …!!??” – Du Huân Huân tức đến nghẹn họng, hậm hực thèm nữa, vẻ mặt nhăn nhó rất khó coi. Người đàn ông kia ngược lại rất thích thú, vui vẻ lái xe đến buổi tiệc.

      Nhà hang hội nghị “Pentol” sang trọng có rất nhiều người ra vào. Du Huân Huân khoác tay bước xuống xe, vẻ mặt thay đổi trở nên lạnh lung giống hệt . Hai người giờ là tâm điểm của mọi ánh mắt.

      hai, chị dâu , bên này.” – Giong5 của Ngô Chấn Nam chợt vang lên, cậu đưa hai tay vẫy 2 người. Nàng mỉm cười cúi đầu chào thân thiện.

      “Em vào trước ” – buông tay nàng ra, hất mặt về phía cửa. Du Huân Huân cũng gì, mở cửa vào.

      và chị ấy cãi nhau sao?” – Nhìn thái độ của nàng, Ngô Chấn Nam đoán là 2 người cãi nhau.

      có gì.” khẽ cười, hiểu lí do vì sao nàng lại hậm hực như thế.

      --- ------ -------

      “Tiểu Huân! Đến rồi sao?” – Du Ái My kéo tay nàng bước đến gần chỗ mọi người đứng.

      “Chào mọi người.” – Nàng lịch cúi đầu chào.

      “Aiz… lâu rồi ta chưa gặp con. Thế nào, Vũ Thần nó có đối xử tốt với con ?” – Ngô tổng cười tươi hỏi. Du Huân Huân tròn mắt dường như trong cái đầu của nàng vừa mới nghĩ ra điều gì đó.

      “Huân nhi… ba Vũ Thần hỏi con kìa.” – Thấy nàng im lặng trả lời, Du phu nhân liền nhắc khéo.

      “Hả?...À…” – Nàng giật mình, quay sang Ngô tổng, mày nhíu lại, đôi mắt long lanh “ Ba à…hic…Vũ Thần, ấy luôn ăn hiếp bắt nạt con.”

      “Cái gì? Nó dám ăn hiếp con sao?”

      “Phải, ấy lúc nào cũng cau có khó chịu với con, còn nữa luôn mạnh bạo với con, lần trước còn đẩy con ngã đến nỗi trật chân…hic…ba phải làm chủ cho con đấy, ấy còn để con ăn cơm mình…” – Du Huân Huân nức nở kể lể đủ điều, tết nhiên là dối. Nàng muốn dạy cho Ngô Vũ Thần bài học về dám chê bai nàng.

      “Cái thằng này, đừng lo Tiểu Huân, ta dạy cho nó bài học!” – Ngô Lão tức giận, vỗ vai nàng an ủi.

      “Huân Nhi, con bày trò gì sao?” – Du phu nhân nhíu mày, tính khí của con bà hiểu rất , bà chắc rắng Du Huân Huân dối.

      có, con mà.”

      “Ba mẹ!” – Đúng lúc Ngô Chấn Nam cùng xuất . Thấy người nhà Ngô gia liền đằng đằng sát khí, nhíu mày “Sao vậy?”

      “Cái thằng này, còn hỏi sao? Tại sao con lại dám đối xử với Tiểu Huân như vậy hả?” – Ngô Lão cầm gậy đánh vào người nhưng lại né được khiến ông càng them tức “còn dám né ?”

      “Cháu có làm gì đâu?”

      “Con còn chối sao? Tiểu Huân hết cho ta biết rồi, còn đầy nó ngã, khó chịu rồi lại bắt nó ăn cơm mình, con làm vậy mà coi được sao?” – Ngô phu nhân bất mãn lên tiếng. trừng mắt quay sang nhìn Du Huân Huân, bắt gặp ánh mắt kia nàng cười khoái chí còn lè lưỡi khiêu khích .

      “Chị à, bình tĩnh lại! Chắc do Huân nhi nó phá phách thôi. Chúng ta gác chuyện đó sang 1 bên nhé.” – Thấy vẻ mặt sắp thối đen của , Du phu nhân nhận ra bị oan.

      được, sao có thể….”

      “Chú à chúng ta lâu ngày gặp, nên cãi nhau như vậy. Bỏ qua ạ.” – Du Ái My vội lên tiếng hiểu em mình dở trò, ràng chính miệng Du Huân Huân nàng bị trật chân là do cứu.

      “Phãi đó, con chỉ cho mọi người biết thôi chứ có ý gì đâu! Hihi…” – Du Huân Huân cười tươi tắn , vừa vừa nhìn Ngô Vũ Thần bằng vẻ mặt gian xảo.

      “Hừm… nể mặt Tiểu Huân ta bỏ qua cho cháu đấy.” – Ngô Lão gượng gạo , quăng cho ánh mắt lạnh lùng. Rồi vui vẻ xoa đầu nàng “Tiểu Huân, cái này tặng cháu.”

      “Cái gì vậy ông?” – Nàng cầm cái hộp ngắm nghía.

      “Lát nữa về hẳn mở.”

      “Vâng.”

      Gia đình họ Ngô và họ Du , rời đến chỗ vị trí bữa tiệc chỉ còn an hem họ Ngô, Du Ái My và nàng. Đưa tay cầm lấy ly nước ép và vài miếng bánh, nàng vui vẻ thưởng thức.

      “Tiểu Huân, là em cố ý?” – Du Ái My kéo nàng sang 1 bên hỏi .

      “Chuyện gì?”

      em kể tội Vũ Thần đó, rỏ ràng là dối.”

      “Đúng vậy, em bịa đặt đó.” – Du Huân Huân gật đầu, phủ nhận mà trả lời ngay.

      “Em hãy để ý khuôn mặt của ấy . Sắp bốc hỏa rồi.’

      “Mặc kệ ta.”

      “Em dâu à…” – Ngô Thiên Bảo đột nhiên vỗ vai nàng. lắc đầu cảm than “Chồng em nổi giận rồi.”

      “Hả?” – Nàng khó hiểu, nhíu mày quay sang nhìn Ngô Vũ Thần, thấy đằng đằng sát khí nhìn, nàng giật mình quay sang chỗ khác.

      thể giúp em được đâu.”

      “S…sao?”

      đến gần em kìa.” – Ngô Thiên Bảo hất mạnh lên phía trước, nàng bình tĩnh quay đầu nhìn!? đến với vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Du Huân Huân đưa tay lên vẫy vẫy “c…chào…”

      “Du Huân Huân.”

      “H…hử?”

      “Chán sống sao?’

      có, vẫn còn đời.’

      đưa tay bóp cái má trắng nôm, lạnh giọng cất tiếng “Bấy nhiêu em xem là bắt nạt vậy sau này em sống ra sao đây?”

      “Hả?”

      Nhìn vẻ mặt bất ngờ của nàng, bật cười, đưa tay kéo nàng ép sát vào long, ghé sát bên tai nàng thổi khí “Em chưa biết thế nào mới gọi là bắt nạt đâu.”

      Du Huân Huân trừng mắt, đẩy ra, nàng thở, đưa tay cầm lấy ly nước “Tránh xa tôi….ra.”

      Đột nhiên đầu nàng quay mòng mòng, ngay cả đứng cũng vững. Nàng cau có nhìn cái ly tay…là rượu? Loại rượu có độ cồn rất mạnh!? Chưa đầy 2 phút nàng ngất , Ngô Vũ Thần đưa tay đỡ lấy thân bé . Du Ái My thấy Du Huân Huân ngất chạy lại



      “Tiểu Huân, sao vậy?”

      “Uống rượu !” – 2 chữ rất ngắn gọn từ đủ trã lời cho câu hỏi của . Du Ái My chán nản thở dài. vốn định bế nàng sang phòng bên cạnh bị kéo lại “ định đưa nó đâu?”

      “Phòng bên cạnh.”

      được, tuyệt đối được. Vũ Thần à, mau mang con bé về nhà . Đừng để Tiểu Huân ở đây!”

      “Tại sao?”

      “Con bé vốn uống rượu có độ cồn mạnh được, vì nó say. Và khi say Tiểu Huân… rất đáng sợ, được để con bé ở đây.”

      Ngô Vũ Thần quay lưng bước ra khỏi cửa , Ngô Thiên Bảo tò mò hỏi “ý em là sao ?”

      Du Ái My nghiêng đầu thở dài “Huân Huân nguy hiểm nhất chính là lúc say rượu… thể đoán được con bé làm gì lúc say đâu !”

      “Chà….vậy sao ? Xem ra chúng ta sắp có phim hay để xem rồi.” – bật cười , rất muốn biết chuyện gì xảy ra với cậu em trai lạnh lùng với mình , thường ngày rất vô tâm nhưng ngờ hôm nay lại nhiệt tình quan tâm đến em dâu như thế , xem ra trong tim có chút chuyến biến rất tốt đẹp.
      Chris thích bài này.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 6 : Say rượu – Bảo bối làm loạn --

      Ngô Vũ Thần đặt đầu nàng nằm đùi mình , vì lo rằng khi say Du Huân Huân kiểm soát được hành động mà quấy phá nên sai người đưa về.

      “Thiểu Minh , chạy nhanh lên chút.”

      “Vâng.” – Thiểu Minh gật đầu , bắt đầu tăng tốc nhanh hơn. Du Huân Huân chợt tỉnh dậy , nàng nhìn xung quanh , rồi nhìn , giọng lè nhè y hệt kẻ say rượu “ là ai ?....đây là đâu ?...….định đưa tôi đâu ?”

      Ngô Vũ Thần nhíu mày , bắt đầu rồi sao ? Mặt chút biểu tình , lạnh giọng “Về nhà !”

      Du Huân Huân ngồi bật dậy , nàng ngó đầu ra ngoài , hét lớn lên : “Bắt cóc….có người bắt cóc tôi….Bắt…ưm….”

      Ngô Vũ Thần giật mình kéo nàng vào , bụm cái miệng xinh lại , gằn giọng “Em muốn làm gì ? Mau ngồi im.”

      “Ưm….Ưm….” - Nàng vùng vẫy , đưa tay đầy ra , híp mắt lại hỏi “đồ khốn khiếp , muốn làm gì tôi ?”

      Cả Thiểu Minh và đều ngớ người , nữ nhân này khi say cả cái gan cũng lớn dần hay sao mà dám chửi là đồ khốn khiếp ??? vừa định cất tiếng nàng gục vào người , lẩm bẩm “ mà dám bắt cóc tôi….Vũ…hức…Ngô Vũ Thần giết chết đấy….ưm….” rồi say giấc , Ngô Vũ Thần nghe câu của nàng , khéo miệng chợt giương lên , vuốt mái tóc đen láy , trong lòng thầm nghĩ : Nha đầu , để xem ngày mai tôi xử tội em như thế nào ?

      ***



      Về đến tòa biệt thự nguy nga , quản gia đứng chờ sẵn ở cửa , thấy bế nàng từ trong xe ra , ông liền gấp gáp tiến lại. Ngô Vũ Thần lạnh giọng “Chuẩn bị canh giải rượu.”

      “Vâng.” – Ông chạy vào bếp phân phó cho đám người hầu. Ngô Vũ Thần bế nàng lên tầng hai , đặt nàng nằm xuống giường rồi mới ra ngoài.

      • 2 phút sau….

      “Thiếu gia , có chuyện rồi….” – Giọng già nua gấp gáp vang lên bên ngoài cửa phòng Ngô Vũ Thần , nhíu mày mở cửa. Chưa kịp lên tiếng , lão quản gia trước “ Phu nhân….phu nhân mái nhà , có thế nào ấy cũng chịu xuống.”

      “Cái gì ? Chết tiệt , các người trông chừng ấy kiểu gì vậy hả ?” – tức giận gầm lên , lúc nãy căn dặn kỉ đám người hầu là chờ khi nàng tỉnh dậy cho nàng uống canh giải rượu vậy mà lại để xảy ra chuyện này , tah6t5 là lũ vô dụng. chạy gấp ra ngoài , bên ngoài sân vệ sĩ , người hầu , tất cả nháo nhào lên vì người phụ nữ kia. Ngô Vũ Thần ngước mắt nhìn nàng , cất tiếng “Du Huân Huân , mau xuống đây.”

      Du Huân Huân ngồi mái nhà nhìn xuống , nhận ra bản mặt người mà nàng căm thù , liền lấy dép chọi xuống liên tục . Mọi người đều hốt hoảng khi thấy hành động của nàng , còn vẫn bình tĩnh “Nếu em xuống , tôi lên đó lôi em xuống đấy.”

      Du Huân Huân bĩu môi , nàng vọng xuống “ cứ lên , còn tôi nhảy xuống.” xong nàng đứng bật dậy , hai tay chống nạnh chỉ xuống dưới , ngay cả đứng cũng vững “…hức….là ai mà ra lệnh cho tôi ???”

      Ngô Vũ Thần thở dài , nên đôi co với kẻ say rượu , nếu lên đó nàng lại nhảy xuống lỡ xảy ra chuyện gì sao ?? Ngô Vũ Thần đành dịu giọng “Huân Huân , nếu em đồng ý xuống đây , em muốn làm gì cũng được.”

      Du Huân Huân ngẫm nghĩ chút rồi mới quyết định “Xuống xuống !” . nàng ngồi xuống , từ từ trượt xuống , nhưng ngờ lại trượt quá nhanh khiến nàng ngã xuống dưới.

      Mọi người ở phái dưới đều hốt hoảng “Thiếu phu nhân ?!”

      Rất nhanh chóng và chính xac , Ngô Vũ Thần dang tay đỡ lấy nàng rất nhàng . Du Huân Huân nằm gọn trong tay , nàng cười hì hì “Bắt giỏi lắm…” , rồi dúi đầu vào lồng ngực của . Ngô Vũ Thần nhìn người phụ nữ trong tay , khóe miệng chợt giương lên , như thở dài “Thực biết làm loạn !?”

      • 3 phút sau….

      “Du Huân Huân…em định làm gì ?” – Ngô Vũ Thần bị nàng ép sát vào tường , sững người hỏi. Nàng kì lạ , chỉ uống ly rượu thôi mà say đến nổi thể kiểm soát chính mình , lại cứ 1 phút là làm loạn lần , bây giờ muốn ‘tấn công’ . ???

      Du Huân Huân cười xấu xa “Tôi…muốn …!”

      “Cái gì ?”

      “Chẳng phải tôi muốn làm gì cũng được sao ?? Vậy ….bây giờ…tôi muốn …” – Dứt câu , nàng dùng tay giật mạnh áo , những chiếc cúc đáng thương bay khắp nơi , để lộ lồng ngực rắn chắc vạm vỡ màu lúa mạch , Du Huân Huân liếm môi , khuôn mặt đỏ ửng vì say , cười tà “Rất tốt…có vẻ rất ngon…”

      “Du Huân Huân….mau tránh ra.” – Ngô Vũ Thần nhíu mày , thương ngày nàng luôn miệng biến thái , vậy mà bây giờ nàng lại giở trò biến thái với ? Người vợ yếu đuối của sao lại mạnh bạo đến thế ?? Đột nhiên nàng kéo người cúi xuống , nhón chân lên , gặm nhắm đôi môi mỏng khiêu gợi. Ngô Vũ Thần trợn tròn mắt nhìn nàng thong thả cưỡng hôn mình !?

      “Thế nào ? Chắc đây phải lần đầu của đâu nhỉ ?” – Du Huân Huân buông ra , nở nụ cười xấu xa , khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng vì say , đôi mắt mơ màng ngay cả bản thân cũng biết mình phạm phải sai lầm lớn , nàng chỉ biết trong cơn say , nàng muốn trêu chọc . Ngô Vũ Thần ngây người nhìn nàng , vợ …hôm nay quả rất lưu manh và…biến thái.

      “Lại…đây !” – nàng mạnh tay kéo đè xuống giường , cầm chiếc áo sơ mi của mở phanh ra hơn , ngón tay thon , đùa nghịch cơ thể , xoay vòng vòng , lại cất giọng của kẻ say rượu “Ngô Vũ Thần…. sợ chưa ? Hức…mau xin lỗi tôi …tôi …tha cho !”

      Ngô Vũ Thần nhìn nàng chút , rồi ngả đầu xuống giường , khóe miệng giương lên , hứng thú “Em hối hận chứ ?”

      “Ừm… hối hận.”

      “Du Huân Huân , em có biết mình phạm phải sai lầm lớn ? Khi dám ép tôi ‘làm chuyện thương’ với em ?”

      …. biết sợ , còn dám trả treo ?” – Du huân Huân hung dữ gằn giọng , đưa tay tìm kiếm thứ gì đó giường , rồi tủ , nàng bỏ dậy , nhướn người đưa tay mở ngăn kéo tủ ra , rãnh sâu của bộ ngực như như đung đưa trước mắt . Ngô Vũ Thần nuốt nước bọt , thở chậm chút , vẫn nhúc nhích , đôi mắt liên tục di chuyển . Nàng cúi xuống với lấy thứ gì đó trong ngăn kéo càng để lộ ra phần ngực bên trái mượt mà chút che đậy , khiến phần thân dưới của bắt đầu nóng dần.

      tìm được rồi.” – Đột nhiên nàng ngồi dậy , cặp mông mềm mại ngồi thân , nàng cười nham hiểm , hai tay cầm căng sợi dây ruy băng trong tủ. Ngô Vũ Thần trợn tròn mắt nhìn , ấp úng hỏi “Em…định làm gì ?”

      “Dạy bài học.” – Vừa xong nàng cúi người trói chặt hai tay lại , hai bàn tay nàng đè lên ngực , nhíu mày cất tiếng “….sau này được ăn hiếp tôi nữa , biết chưa ?”

      “Nếu ăn hiếp em mỗi ngày rất nhàm chán !”

      Du Huân Huân tức giận lườm , nàng cúi người hôn lên cổ , nhàng liếm mút , càng lúc càng hăng hái hơn , Ngô Vũ Thần thở dốc , hơi thở phun ra từ đôi môi mỏng đầy khiêu gợi kia , nơi yết hầu lien tục lên xuống , nàng ngồi vật nam tính của , khiến nó càng thêm nóng và muốn trỗi dậy. Giọng bắt đầu khàn đục hơn trước “Du Huân Huân , mau cởi trói.”

      Nàng dừng lại , ngước mắt nhìn người đàn ông bên dưới , nàng nhăn mặt lè lưỡi khiêu khích “Tôi phải trừng phạt .” Đôi môi xinh di chuyển xuống lồng ngực màu lúa mạch , liếm mút đầu ngực , chiếc lưỡi mềm mại 6ảm ướt di chuyển xung quanh nơi rắn chắc của , cặp mông mềm mại khẽ chuyển động , cọ sát với hạ thân . Đôi mặt Ngô Vũ Thần đục ngầu , cả hơi thở dường như cũng bị nàng thao túng . ngờ , bình thường rất th1ich đùa giỡn tình th1u với nàng , vậy àm hôm nay lại bị nàng đùa giỡn. Cảm gáic thống khổ này , rốt cuộc cũng nếm trải

      nhìn chiếc lưỡi xinh màu hồng phớt của nàng đưa ra đưa vào càng thêm hưng phấn , dục tâm càng lúc càng lớn , hận thể ngay lúc này lôi người phụ nữ gan to bằng trời này nằm xuống thân mình để ‘thoải mái’ , giọng có phần gấp rút “Bà xã…mau cởi trói cho ! Lúc đó em muốn làm gì cũng được.”

      Du Huân Huân nhìn lúc , hai chân mày lâu lâu nhíu lại như phân vân điều gì đó , nhếch miệng cười “Nếu em cứ ngồi người như thế , chỉ sợ , kìm chế được lập tức vùng dậy để nuốt trọn em.”

      thể.” – Du Huân Huân cười chế nhễu , đưa tay chỉ vào mũi của thể thóat được đâu…”

      “Em chắc ?”

      “Ừm…chắc chắn.” – Nàng gật đầu.

      Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười khẩy , thanh trầm thấp vang lên đầy quỷ dị “Em sai rồi !”

      *Xoẹt…- Tiếp theo đó là tiếng vải bị rách , bàn tay chắc khỏe của giật mạnh làm sợi ruy băng rách ra , ngay lập tức trở người đè nàng xuống giường . Du Huân Huân chưa kịp định thần bị đè xuống , tư thế lúc này trái ngược hoàn toàn lúc nãy ‘nam nữ dưới’.

      “Muốn làm gì ?” – Du Huân Huân tròn mắt nhìn , đôi mắt mơ màng của kẻ say càng khiến dục vọng của dâng cao. Ngô Vũ Thần mỉm cười , đưa tay vuốt cái má mịn màng của nàng , chế giễu “Muốn em !”

      “Ưm…tránh…ra” – Hai bàn tay bé chống lên ngực , cố gắng đẩy ra nhưng đều bết lực. Ngược lại , càng cúi sát hơn , từ chiếc cổ ngọc ngà…bắt đầu liếm mút. Du Huân Huân kiều rên lên từng thanh dâm dục. Mỗi thanh lảnh lót của nàng khiến lửa dục vọng trong thân thể Ngô Vũ Thần bỗng rục rịch trỗi dậy , cảm giác tội lỗi vì ‘ra tay’ với 18 tuổi bị thú tính hừng hực bốc lên che phủ.

      Đáy mắt u tối liên tục di chuyển , bàn tay to khỏe hung hăng xé tan chiếc áo sơ mi của nàng , lộ ra bộ ngực đẫy đà được bao phủ bởi chiếc áo lót ra ngoài. Du Huân Huân hoảng sợ , vội che tay lại , kéo mảnh vải tội nghiệp để bao phủ lấy cơ thể , nhưng mảnh vải đủ để che đậy được thân thể kiều diễm của nàng. Nàng trợn tròn mắt , luống cuống nhìn cơ thể mình , vừa định ngồi dậy lại bị đè xuống , nàng theo bản năng uất ức lên tiếng " được làm càn. Dừng...lại."

      Ngô Vũ Thần cười tươi , chụp lấy hai tay nàng kéo lên đầu giừơng , ngắm nhìn vẻ mặt ngượng ngùng , xấu hổ đầy khiêu gợi của nàng , cất tiếng trêu ghẹo " tại bắt đầu , sao có thể ngừng !?"

      Bàn tay xấu xa len vào chiếc quần lót tìm kiếm vùng đất mềm mãi ở giữa kia , giọng khàn đục "Đừng lo , nhanh thôi."

      Du Huân Huân thở gấp , trống ngực đập liên hồi. bàn tay vuốt ve sống lưng nàng , đồng thời say mê mút đỉnh hồng của nàng , tay còn lại chuyên tâm ra vào vùng đất thần bí mềm mại kia , vui vẻ trêu đùa nhụy hoa mẫn cảm nơi u cốc , được người che đậy kĩ càng.

      nhàng nắn bóp nơi mềm mại của nàng , bên thong thả liếm mút , bên từ từ thô bạo giày xéo quả đào khiến nó càng thêm bành trướng và ửng hồng. Du Huân Huân kịch liệt chống đối , mắng "Buông ra , đồ lưu manh."

      Ngô Vũ Thần cười tà , ngón tay thon dài chuyển động nhanh hơn chút , khiến nơi u cốc của nàng có chút ẩm ướt , xấu xa "Bà xã....nên ngoan chút." đơn giản chỉ cần nàng biết điều , để thỏa mãn là được , cần nàng tự chủ như vừa nãy.

      Có lẽ Du Huân Huân thích ứng với , nên phút chốc nơi đó thêm ẩm ướt. Ngô Vũ Thần nâng đôi chân trắng nõn vắt lên khủy tay mình , chiếc áo sơmi mỏng manh trượt xuống , cảnh xuân bên dưới lộ trước mắt , càng bị chèn ép mạnh mẽ.

      định đưa tay kéo chiếc quần lót xuống , bị nàng ngăn lại , dịu giọng van xin "Là em sai , nên chọc ghẹo ....tha cho em..." Đôi mắt to tròn mọng nước đáng thương nhìn .

      Ngô Vũ Thần cúi đầu cắn cắn vành tai nàng , thổi khí "Đừng sợ....tôi làm đau em."

      Nghe lời dụ dỗ của , nàng đành rút tay ra , ngoan ngoãn nằm im , ngay cả kẻ say cũng biết sợ ? Ngô Vũ Thần rất hài lòng , cởi bỏ chiếc quần lót , tiện tay quăng qua bên. Ánh mắt nóng bỏng của Ngô Vũ Thần nhìn nàng chăm chú , hai ngón tay vuốt ve đùa giỡn điểm mẫn cảm của nàng , làm trở nên ướt át hơn. cảm giác đầu ngón tay có dòng chất lỏng chảy ra , cổ họng khô khốc "Ông xã giúp em thoải mái."

      Du Huân Huân dám kháng cự. Chỉ biết nằm im , từ đôi môi đỏ tươi phun ra làn khói trắng , nước mắt chảy dài gò má xinh đẹp.. Ngô Vũ Thần cúi đầu , hôn lên khóe mắt nàng , dịu giọng dụ dỗ "Ngoan , đừng khóc.”

      "Vâng !" - Nàng gật đầu , mím môi chịu đựng , Ngô Vũ Thần rất hài lòng , có lẽ câu bao giờ để nàng uống rượu bị rút lại vì khi say nàng rất biết nghe lời.

      Ngô Vũ Thần nhìn dáng vẻ e lệ nũng nịu của nàng , khóe miệng cong lên ngón tay ngày càng sâu hơn , lần mò điểm mẫn cảm chả nàng , ngón tày xấu xa càng lúc càng sâu hơn , vừa di chuyển vừa ấn . Cơ thể mong manh run lẩy bẩy đôi gò bồng đảo càng phập phồng mãnh liệt , khởi động nên làn sóng tình cuồng nhiệt.

      Du Huân Huân mơ màng , nàng cắn chặt môi dưới , biết đây là loại cảm giác gì , chỉ biết rất khó chịu , cả cơ thể nóng dần. Nàng thều thào cất tiếng "Rất...khó chịu...dừ...dừng lại..."

      Ánh mắt tà mị của Ngô Vũ Thần đăm đăm đăm nhìn nàng, cười xấu xa , giọng khàn khàn "Vậy để ông xã giúp em hết khó chịu."

      trì hoãn thời gian nữa , cởi thắt lưng ra , đằng sau chiếc quần lót sưng vù , như muốn trỗi dậy , trút bỏ lớp quần cuối cùng , vật cứng ra trước mắt nàng , Du Huân Huân hoảng sợ , nàng lắc mạnh đầu , van xin "Đừng..." Lắc đầu làm mái tóc đen dài như suối rơi loạn xạ tấm nệm trắng êm ái , nàng thở hổn hển, đáy mắt ngân ngấn , cực kì sợ hãi khi thấy phía dưới của Ngô Vũ Thần trướng lên.

      Ngô Vũ Thầ giữ chặt chân nàng , tách rộng ra , cưng chiều cất tiếng "Bà xã... để em tổn thương , ngoan , nghe lời . Nằm im , mọi việc cứ để lo."

      Vừa dứt câu , nhanh chóng nhích người tiến vào. Bị mạnh mẽ xâm lược , cả ngời nàng còn sức lực , cánh tay mảnh khảnh leo lên cổ Ngô Vũ Thần , trong mắt dâng lên lớp nước long lanh , đôi môi đỏ tươi sáng bóng thét lên "Ư...Vũ Thần...em đau...! Hic..."

      Ngô Vũ Thần ngạc nhiên , là do nàng say nên mới gọi tên cách thân mật như thế ? Hạ thân từ từ tiến sâu vào , dọc theo vách tường khít khao càng sâu hơn .

      "Ưm...A---" - Tiếng thét rít qua khẽ răng Du Huân Huân , lúc này nàng mới có thể chấp nhận được , còn ngần ngại , Ngô Vũ Thần hăng say di chuyển hạ thân , trán xuất lớp mồ hôi mỏng , thoạt nhìn rất cương nghị quyến rũ. Khóe đuôi mày lộ ra sắc bén , ánh mắt xanh thẳm nhìn nàng vừa dịu dàng lại chất chứa thương. Từng giọt mồ hôi xuống bộ ngực đẫy đà , trắng nộn của nàng. Du Huân Huân đưa tay vuốt đôi mày rậm của , thều thào "Vũ Thần....mồ hôi...."

      Ngô Vũ Thần nhéch miệng cười , mang theo vẻ mê hoặc , "Giúp lau ."

      Du Huân Huân vâng lời si mê ôm lấy gáy , đưa lưỡi liếm lớp mồ hôi lấm tấm đó. Chiếc lưỡi ẩm ướt mềm mại khẽ lướt qua trán , mang theo dòng điện ngứa ngáy tê dại , bên dưới Ngô Vũ Thần ngừng đụng chạm. Cả hai cơ thể như muốn hỏa nhập vào nhau. Du Huân Huân mệt mỏi còn sức gục đầu vào bờ vai rộng của , ràng nhanh thôi , nhưng tại sao bây giờ vẫn chưa xong , khiến toàn thân nàng như bủn rủn. Ngô Vũ Thần hôn sâu lên cánh môi nàng , Du Huân Huân mơ màng khẽ mở miệng môi lưỡi quấn quýt cùng . Nàng thở hổn hển , xúc động nhìn ngũ quan tuấn của .

      Bàn tay khô ráo , xoa nắn cặp mông mịn màng của nàng , dùng sức nâng người nàng lên , ôm sát vào lòng . Tiếp tục di chuyển. Du Huân Huân thở hổn hển bên tai "....xong chưa !? ...gạt em...."

      Ngô Vũ Thần nhướng mày , dừng động tác làm lại , lẳng lặng nhìn nàng "Gạt em ? gạt em chuyện gì?".

      Du Huân Huân hừ mạnh , uất ức mắng " nhanh , tại sao bây giờ chưa xong ?"

      Ngô Vũ Thần đặt nàng xuống giừơng , hôn lên đôi môi đỏ tươi , bên dưới tiếp tục di chuyển : " cần phải gấp." Chiếc lưỡi tà ác xâm nhập vào miệng nàng , dây dưa với cái lưỡi thơm tho ngây ngô mềm mại , nuốt hết hoảng sợ , tiếng thở dốc cùng mật ngọt của nàng .

      “Vũ Thần , em… chịu đươc…” – Du Huân Huân hổn hển cất tiếng. Khuôn mặt bỗng chốc trắng bệt , hai chân cũng bủn rủn , người đàn ông này cần nàng cũng biết thể lực rất tốt nhưng với nàng ngược lại. Nàng sắp chịu được. Cặp mắt sắc bén như mãnh thú của Ngô Vũ Thần nồng nàn nhìn dáng vẻ kiều của Du Huân Huân , cúi đầu ngậm hai bầu ngực sữa đung đưa theo nhịp của , chiếc lưỡi lượn quanh nụ hoa , trêu đùa hồi lâu , lại cắn , khiến đầu óc Du Huân Huân sắp điên loạn . Nàng bị bức đến nỗi sắp chịu được !

      biết điên cuồng này kéo dài bao lâu , nàng chỉ biết cả thân như muốn rụng rời . Ngô Vũ Thần giương mắt nhìn người phụ nữ dưới thân , sắc mặt ngày càng tệ hại , bên môi dưới mập mờ dấu răng , mồ hôi thấm càng nhiều cơ thể mong manh , lúc này mới gia tăng tốc độ , giải phòng chính mình.

      Rút phần thân dưới ra , cự vật cứng rắn còn vương màu đỏ tươi và chất lỏng màu trắng , hiểu , ngay từ lúc này Du Huân Huân trở thành người phụ nữ của . Cả đời Ngô Vũ Thần phải chăm sóc và bảo vệ nàng. bước đến tủ đồ lấy chiếc áo ngủ kháoc lên người nàng , rồi đắp chăn cẩn thận. Ngô Vũ Thần nhìn xung quanh căn phòng , đống hỗn loạn dưới sàn cần phải dọn dẹp , nếu ngày mai rất mệt mỏi với nàng. Ngô Vũ Thần đến bên giường điểm lên vầng trán trắng nộn nụ hôn , thanh trầm thấp vang lên “Cưng à , tôi rất muốn biết ngày mai , phản ứng của em như thế nào.”

      Vốn định quay lưng ra ngoài nhưng ngẫm nghĩ chút chợt quay lại , quăng chiếc quần lót của nàng lên giường . Người đàn ông xấu xa này , giờ lại có thêm thú vui….đó chính là bắt nạt vợ mình !

      ***

      Gần trưa hôm sau , Du Huân Huân mới thức dậy , đôi mắt ngấn nước từ từ mở ra , nàng ngồi dậy dựa vào giường , cảm giác cả người rất ê ẩm , toàn thân chút sức lực hệt như vừa vật lộn với người khác ? Đặc biệt , phần hạ thân nàng rất nhức nhối , đầu óc quay cuồng , đột nhiên , ánh mắt vô tình nhìn lên tay , nàng phát ra ấn kí màu đỏ , Du Huân Huân nhíu mày chút , rồi hoảng hốt trợn tròn mắt…hôm qua….

      Nàng dần dần nhớ lại mọi việc hôm qua , từ chuyện ngồi mái nhà , trèo lên bàn. Du Huân huân gần như sắp khóc khi nhớ lại tất cả , nàng vội cầm chiếc gương bàn trang điểm , ấn kí màu dâu đỏ xuất khắp cơ thể nàng , chợt nhận ra ‘có mặt’ của chiếc quần lót tam giác cuối giường , đôi môi mấp máy kịp thố tra tiếng , người Du Huân Huân chỉ có chiếc áo choàng bằng lụa hề mặt bra ???

      Phút chốc , Du Huân Huân bàng hòang khi truyện đêm qua ra trong đầu nàng ?

      “Á…………….aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”

      *Cạch… “Du Huân Huân…”

      ra ngoài , ra ngoài cho tôi…” – Ngô Vũ Thần nghe tiếng hét của nàng liền lên mở cửa , vừa nhìn thấy nàng dùng gối ném , tất nhiên là đều né được. Ch6ạm rãi bước đến bên giường , vờ như có chuyện gì “Tại sao ?”

      còn hỏi ? Hôm qua…hôm qua …” – Du huân Huân đỏ mặt , lung túng trả lời.

      Ngô Vũ Thần cười tươi , chế giễu nàng “Ồ… ra em nhớ lại rồi sao ? Phải rồi , là em cỡng bức tôi đấy nhé.”

      “Tôi cưỡng bức ??? Ngược lại có.”

      “Chậc…Du Huân Huân….nhớ lại , là ai xé áo tôi , ngồi lên người , rồi còn hô…”

      “Im .” – Chưa hết câu , nàng dùng tay bụm miệng lại , cho nhắc lại những việc xấu hổ đêm qua. Nàng khóc ra nước mắt “….Ngô Vũ Thần… được cho ai biết chuyện đêm qua…”

      Ngô Vũ Thần liếm tay nàng , Du Huân Huân vội rút tay lại , trừng mắt nhìn , người nọ càng dửng dưng “Để tôi xem , giờ …xuống ăn sáng.” – Dứt câu , dang tay bế bổng Du Huân Huân lên , chậm rãi bước vào phòng tắm , nàng chống cự , mắng “Đồ đáng ghét , làm gì vậy hả ?”

      Ngô Vũ Thần nhìn nàng , nở nụ cười xấu xa , “Giúp em rửa mặt , chẳng phải nơi đó vẫn chưa hết đau sao ?” Vừa hai chữ ‘nơi đó’ vừa liếc mắt nhìn xuống dưới.

      Khuôn mặt bé bỗng chốc hóa đỏ , nàng vốn thể đọ lưu manh với nên tốt nhất là im lặng.

      ***

      Du Huân Huân ngồi xem ti vi dưới sảnh cùng , nàng cố gắng ngồi cách xa , nhưng Ngô Vũ Thần lại càng xích lại gần , uất ức hcịu được , nàng đành mắng “Khốn khiếp , làm gì vậy hả ?”

      Ngô Vũ Thần bình thản trả lời “Tại sao lại ngồi xa như thế , sợ tôi ăn thịt sao ?”

      Du Huân Huân lườm , nàng “Phải , ngồi gần rất nguy hiểm.”

      cười nhạt , nụ cười như có như xuất đôi môi mỏng khiêu gợi “Em sợ gì chứ ? Chẳng phải tôi ‘ăn’ em lần rồi sao ? Nếu thêm lần nữa cũng đâu có sao ?”

      Du Huân Huân cứng họng , thể, thêm lời nào , nàng hậm hực quay mặt sang chỗ khác , còn người đàn ông kia lại rất thích thú. Nàng hậm hực , hai chân mày cau có sắp dính liền vào nhau. Ngô Vũ Thần ôm nàng vào lòng , trêu ghẹo “Có phải đêm qua ông xã phục vụ em tốt nên hôm nay vui ?”

      “Phục vụ cái đầu .” – Nàng đầy ra , khóe mắt chợt ngấn nước.

      Ngón tay thon dài xinh đẹp lau vệt nước trong veo kia “Sao lại khóc ?”

      “Là tại , hic…. Là tại làm chuyện đó với tôi , nếu lỡ sau này , tôi với li hôn , tôi… tôi làm sao có thể….”

      “Đồ ngốc , em gì vậy ? Tôi với em sao có thể li hôn ?”

      “Làm sao tôi biết được.”

      “Em yên tâm , tôi bao giờ để chuyện đó xảy ra.” Ngô Vũ Thần cưng chiều , đồng thời lau sạch nước mắt mặt nàng.



      “Tiểu Huân à.” – Từ ngoài cửa , xuất bốn bóng người , là Du Ái My , Du phu nhân và em họ Ngô. Du Huân Huân mừng rỡ , cuối cùng nàng cũng được cứu. Vừa đứng lên , định chạy ra cửa nàng bị bàn tay to khỏe kéo lại , khiến Du Huân Huân ngã vào người Ngô Vũ Thần , ngồi yên trong lòng . Du Huân Huân giật mình “…”

      “Thế nào ? Bà xã…em vội đâu ?” – nở nụ cười đe dọa nhìn nàng , Du Huân Huân bất lực , cắn môi ngồi im . Ngô Vũ Thần quay mặt sang đám người tròn mắt kia , cất tiếng “Mời ngồi , mọi người đến đây có việc gì ?”

      “Ái My sợ em xảy ra chuyện nên đến thăm .” – Ngô Thiên Bảo cất tiếng. , nhìn điệu bộ lung túng của Du Huân Huân cảm tah61y rất buồn cười nên lên tiếng chọc ghẹo “Sáng sớm tình tứ vậy sao ?”

      “Vũ Thần , hôm qua Huân nhi nó làm loạn chứ ?” – Du phu nhân ôn tồn hỏi , câu hỏi của bà khiến nàng giật nảy người , ấp úng trả lời “ có , con làm gì hết.”

      “Ta hỏi con.” – Bà nhíu mày , quay sang nhìn Ngô Vũ Thần như chờ đợi câu trả lời của , còn nàng dùng ánh mắt thương hại cầu khẩn , mong muốn đừng gì bậy bạ.

      Ngô Vũ Thần mỉm cười “ có…” Câu trả lời của khiến tâm nàng thở phào nhõm , may là biết giữ lời hứa , xem ra cũng là người tốt. Suy nghĩ đó vừa dứt , Ngô Vũ Thần lại cất tiếng “Ngoài việc ấy cưỡng bức con ra có việc gì nghiêm trọng cả !”

      Mười cặp mắt mở căng ra hướng về phái kẻ vừa câu đó , Du Huân Huân đứng bật dậy , trách hứa là rồi mà.”

      “Tôi đâu có hứa với em.”

      …”

      “Huân nhi…sao con có thể ?”

      “Chà…chị dâu , chị lợi hại đó.” – Ngô Chấn Nam cười tươi cất tiếng .

      “Em là người đầu tiên dám làm vậy với Vũ Thần đấy, Bravo…!” – Ngô Thiên bảo tiếp lời trêu ghẹo khiến nàng càng thêm xấu hổ , định quay mặt bỏ , nhưng lại nắm lại , kéo nàng ngồi đùi mình. Ngô Vũ Thần quay sang nhìn Du phu nhân “Sao lại ngạc nhiên ? Chúng con là vợ chồng ‘ chuyện thương’ có gì sai ?”

      “Vợ chồng !? Hai đứa…???” – Du phu nhân ngạc nhiên.

      “Phải ! lạ lắm sao ?”

      có…chà… ra hai đứa có tình cảm rồi sao ??? Haha…rất tốt…để ta về thong báo với mọi người.” – Bà mừng rỡ reo lên , nhanh chóng đứng d6ạy , ra cửa. Du Huân Huân vội gọi “Mẹ à…khoan ….Mẹ…”

      rồi.” – Ngô Vũ Thần híp mắt cười , cố ý chọc ghẹo nàng.

      ….cái đồ xấu xa.”

      “Dù có xấu xa đến đâu , tôi vẫn là chồng em !”

      đừng có mơ.”

      “Sao lại ? Em cưỡng bức tôi phải chịu trách nhiêm chứ !” – Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , đưa tay vuốt tóc nàng , nhìn Du huân Huân tức đến đỏ mặt , càng khiến thêm thích thú.

      “Chậc…hai vợ chồng thấy có người ở đây sao ?” – Ngô Thiên Bảo cất giọng trêu ghẹo.

      “Có muốn đâu chơi ? Tôi đưa em .” – vuốt tóc nàng , cưng chiều .

      “Tôi muốn shopping , nhưng tôi muốn chị Ái My cùng .” – Du Huân Huân phụng phịu trả lời.

      “Được , lên phòng thay đồ , rồi xuống đây.” – Du Huân Huân nghe lời , chạy lên phòng thay đồ.



      “Đây có được gọi là vừa đánh vừa xoa ? Chọc người ta tức giận rồi lại dịu dàng ?” – Du Ái My bật cười nhìn .

      Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười khẩy thay cho câu trả lời . Dù sao lâu rồi chưa đưa nàng ra ngoài , lâu lâu thay đổi tâm trạng ra ngoài cũng tốt.

      “Mọi người cứ , em có công chuyện phải về công ty.” – Ngô Chấn Nam đứng dậy , cười tươi .

      “Chào.” – gật đầu , chỉ chào tiếng gì thêm….
      Chris thích bài này.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 7. Nếu tôi em ?

      Như đúng lời mình , Ngô Vũ Thần đưa nàng cùng Ngô Thiên Bảo và Du Ái My đến trung tâm thương mại nổi tiếng tại Đài Bắc. Du Huân Huân rất thích thú , nàng kéo chị khắp nơi và mua rất nhiều đồ hầu hết đều bắt hai người đàn ông theo xách hết. Ngô Thiên Bảo thở dài , chán nản theo hai nữ nhân kia , đưa mắt nhìn Ngô Vũ Thần , kì lạ , còn xách nhiều hơn nhưng mặt hề lộ mộ chút khó chịu , rất ung dung “Vũ Thần , em thấy mệt sao ?”

      “Xách nhiều chút , lát nữa có lợi.” – Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , ánh mắt luôn dõi theo tinh linh phía trước.

      “Có lợi ? Ý em là sao ?”

      quay sang nhìn , chỉ đơn giản nhếch miệng cười sau đó gì thêm càng tăng thêm thắc mắc cho .

      Phía trước , hai nữ nhân xinh đẹp vẫn vui vẻ mau đồ. Đột nhiên ánh mắt nàng dừng lại nơi bán đồ nam , ánh mắt chăm chú nhìn thứ gì đó , nghẫm nghĩ chút rồi lên tiếng “Chị à , vào đây .”

      Du Ái My nhíu mày khó hiểu “Em vào đây làm gì ?”

      “Em mua ít đồ.”

      bật cười hỏi “Em muốn mua đồ cho Vũ Thần ?”

      Nàng trả lời thẳng vào trong , Du Ái My tủm tỉm cười rồi vào xem. Nàng nhìn tủ đổ có rất nhiều áo sơ mi cao cấp , hầu hết đều được may rất tỉ mỉ.

      “Xin hỏi quý khách muốn mua loại nào ạ ?” – Nhân viên phục vụ cúi đầu chào rồi niềm nở .

      “Lấy giúp tôi chiếc áo màu trắng.” – Nàng đưa tay chỉ vào chiếc áo thứ ba cao.

      Nhân viên lấy xuống giúp nàng , Du Huân Huân chăm chú nhìn chiếc áo sơ mi màu trắng cổ bẻ màu đen , vạt áo cũng là màu đen.

      “Bà xã…em muốn mua gì ?” – Từ đằng sau vang lên giọng trầm thấp khiến nàng giật bắn người , vội quay lại gằn giọng “sao cứ thích xuất đột ngột như thế ?”

      sao ?” – nhếch miệng cười , đưa mắt nhìn chiếc áo tay nàng , càng vui vẻ hơn.

      “Này , thử xem.” – Nàng đưa áo cho .

      “Được.”

      “Bà xã ,. Em em có tình cảm với Vũ Thần rồi.” – Ngô Thiên Bảo ôm eo Du Ái My thích thú .

      “Phải , nhìn là biết rồi.”

      “Chúng ta ra chỗ khác để họ tâm thôi.” – ôm rời , dù sao cũng phải tạo cơ hội cho em trai chứ , vì đây là lần đầu thấy nghiêm túc với người.

      Ít phút sau , Ngô Vũ Thần bước ra mang theo nụ cười đầy phong tình “ Bà xã , em xem.”

      Du Huân Huân quay sang , nàng hơi ngạc nhiên chút , bình thường rất đẹp trai bây giờ lại càng tuấn hơn , mái tóc màu nâu chải suôn che mất đôi mày rậm , cặp mắt sắc bén cùng đôi đồng tử xanh biếc đầy mê hoặc, sống mũi cao thoạt nhìn phong thái hơn người , đẹp như vị thần. Chiếc áo sơmi trắng r6át hợp với , cổ áo màu đen nới rộng , để hờ hai nút , lồng ngực rắn chắc màu lúa mạch như như sau lớp áo , dáng người cao to lực lưỡng. Người ngoài chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đoán được mang mình khí ch6át của bậc vương giả. Du Huân Huân say mê nhìn chớp mắt , chỉ riêng nàng mà những nhân viên ở đó bị vẻ đẹp kai thu hút. Ngô Vũ Thần bước đến gần nàng , chế giễu “Coi chừng chảy nước miếng.”

      Du Huân Huân giật mình vội che miệng , khi phát ra mình bị lừa , liền hừ mũi đánh gì hả ?”



      Ngô Vũ Thần bật cười , nhu tình nhìn nàng “Thế nào ? Có phải rất đẹp ?”

      “Hừ , tự kỉ.” – Nàng bĩu môi , quay mặt . “Được rồi , tôi lấy cái này nhé.”

      Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười “Được !” rồi quay lưng về phía phòng thay đồ . nàng xung quanh nhìn những chiếc áo khác , chợt nghe thấy tiếng xì xào của những người xung quanh.

      “Này , chàng đó đẹp trai !”

      “Phải , ôi… ngờ đời này lại có người đẹp trai như thế.” – giọng nữ khác chen vào , đầy nuối tiếc.

      “Mà hình như ấy có vợ rồi , lúc nãy có nghe gọi kia là bà xã ?”

      thể nào …. kia tuy cũng xinh đẹp nhưng chắc chỉ mới mười tám , mười chin tuổi , nhìn xứng với ấy chút nào !” – Giọng nữ nhân khác tiếp lời , ghen tị thầm.

      “Cũng phải , này này thôi , mắc công ta nghe.”

      Nàng từ đầu đến cuối đều nghe rất , chữ cũng sót . Lửa giận cũng sôi sùng sục chuẩn bị bốc hỏa , xứng ?? Nàng có chỗ nào xứng với ? Trong lòng Du Huân Huân rất khó chịu , là do có người chê bai nàng , hay do bọn họ khen gợi và ham muốn chồng của nàng ??? Dù thể phân biệt được đây là loại cảm xúc gì , chỉ biết tại nàng muốn cho bọn họ thấy nàng là vợ Ngô Vũ Thần , hai người rất hợp nhau , khuôn mặt Du huân Huân xụ xuống , chợp nghe thấy tiếng bước chân của , nàng quay sang cười vui vẻ “ông xã , xong rồi sao ? thôi.”

      Ngô Vũ Thần hơi ngạc nhiên với cách xưng hô của nàng nhưng khi để ý những gương mặt thất vọng và buồn tủi của những người xung quanh liền hiểu ra mọi chuyện , mỉm cười thích thú. Nàng khoác tay ra quầy thanh toán , Ngô Vũ Thần đưa chiếc áo sơmi cho nhân viên , khẽ nhếch miệng cười “tính giúp tôi chiếc áo này.”

      Du Huân Huân nhìn thấy cười với nhân viên cục tức trong lòng càng thêm cao , nàng mím môi “Khoan , là em tặng , để em trả tiền được rồi.”

      cần.” – Ngô Vũ Thần trả lời cộc lốc , nhưng lại liếc mắt đưa tình với nhân viên thanh toán khiến nàng như muốn nổi điên.

      “Của đây , cảm ơn ạ.” – Nữ nhân viên cúi đầu vui vẻ .

      Ngô Vũ Thần mỉm cười , đưa tay cầm lấy túi đồ còn lịch trả lời “Cảm ơn em.”

      Nàng nhìn cảnh tượng trước mắt thể kìm chế được liền quăng đống túi xách tay vào người , giận dữ liếc “Nếu thích ở đây mà tâm với ta .” Rồi hậm hực bỏ .

      Ngô Vũ Thần nhíu mày , đưa tay ra hiệu , đột nhiên từ đâu chạy tới vài tên mặc áo vest đen cung kín hcúi đầu trước , thanh trầm thấp vang lên “Đưa hết số đồ này về nhà.”

      “Vâng !” – Đám người kia nhận lệnh , cúi người cầm những túi đồ lên , Ngô Vũ Thần sau khi ra lệnh xong liền đuổi theo Du Huân Huân , để lại những người trong khu hàng hết sức ngạc nhiên.

      ****

      “Ngô Vũ Thần chết bầm , Ngô Vũ Thần đáng ghét , lại dám cười vui vẻ với người phụ nữ khác trước mặt mình.” – Du Huân Huân vừa vừa hậm hực oán trách Ngô Vũ Thần . Từ trước đến anỳ , ngoài nàng ra chưa từng chuyện hay cười vui vẻ với người phụ nữ khác ngoài nàng , vậy mà hôm nay lại dám làm vậy khiến nàng rất tức giận.

      “Chị hai đâu rồi chứ ?” – Lúc này nàng mới phát ra , Du Ái My và Ngô Thiên Bảo rời rừ sớm.

      “Huân Huân…” – Từ đằng sau , giọng Ngô Vũ Thần vang lên , nghe thấy tiếng của , nàng thèm quay lại , càng bước nhanh hơn.

      Ngô Vũ Thần nhíu mày , chạy đến kéo nàng đứng lại “Huân….”

      “Buông ra , theo tôi làm gì ?” – Nàng vùng vẫy , cố gắng rút tay ra nhưng lại thể.

      nhếch miệng cười , vui vẻ “Bả xã , em tức giận như vậy là do em ghen sao ?”

      “Ghen ? Tôi rãnh mà xen vào chuyện của .”

      “vậy tại sao khi nãy lại hậm hực bỏ ?”

      “Tôi để hai người có gian riêng mà. Ngô Vũ Thần , mau buông tôi ra.” - Du Huân Huân tức giận hét lên , đưa tay kia đánh mạnh vào lồng ngực . Ngô Vũ Thần cười tươi cất tiếng “Đây chẳng khác nào là em ghen !”

      “Tôi ….?!” – Chưa hết câu , nàng bị kéo vào lòng , Ngô Vũ Thần cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ tươi mịn màng , thong thả hút hết mật ngọt cảu nàng . Du Huân Huân trợn tròn mắt , giữa bao nhiêu người vậy mà lại say sưa hôn nàng ? Chiếc lưỡi tà ác xâm nhập vào miệng nàng , quấn lấy cái lưởi đinh hương mềm mại của nàng. Nhiệt tình hưởng thụ , hơi thở yếu ớt của Du Huân Huân cũng bị nuốt trọn. Hồi lâu sau mới lưu luyến buông nàng ra , Du Huân Huân tức giận đầy ra , đưa tay che miệng , ấm ức vô cùng “Ngô Vũ Thần , là tên thối tha , sao chuyện với nhân viên kia . ở đây ức hiếp tôi ?”

      Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , đưa tay vuốt mái tóc mượt mà “Bà xã , ràng là em ghen.”

      “Mặc kệ tôi.” - nàng quay mặt định bỏ , nhưng lần nữa lại bị giữ chặt , ôm trọn vào lòng “Sao có thể mặc kệ được ?”

      “Hừ , miệng lưởi của trơn tru từ bao giờ vậy ?”



      “Du huân Huân , nếu tôi tôi em em làm gì ?” – đột nhiên cất tiếng hỏi.

      tôi tự tử.” – Du Huân Huân giận dỗi trả lời.

      “Vậy tôi giúp em.”

      “Chuyện gì ?”

      “Tự tử.”

      “tại sao ?”

      “Vì tôi em rồi !” – híp mắt cười , còn nàng trừng mắt nhìn đầy ngạc nhiên . Người nọ lại tiếp , ánh mắt màu xanh đăm đăm nhìn nàng , con ngươi sâu thẳm khiến người khác phải run sợ “Nhưng em thể tự tử…vì tôi , chưa cho phép em được quyền chết. Nếu có chết chính tôi là người giết em.”

      Du Huân Huân mím môi im lặng , tròng mắt trợn đến nỗi sắp lọt ra ngoài , đùa giỡn hay uy hiếp đến sống của nàng ??? Nhìn vẻ mặt ngây ngô của nàng , Ngô vũ Thần nhịn được mà bật cười “Được rồi , chúng ta về thôi bà xã.” Đến khi bị ôm eo rời , nàng mới bừng tỉnh quay về tại. Vội tránh xa ra nhưng nàng càng tìm cách lẩn trốn , càng siếtchặt hơn . Du Huân Huân xụ mặt bước , hầu như mọi câu “Tránh ra” , “Buông ra” của nàg đều có giá trị đối với !!!

      Xuống đến bãi đỗ xe dưới hầm trung tâm mua sắm ,Du Huân Huân nhìn hai tay trống liền thắc mắc hỏi “Đồ của tôi đâu ?” lẽ vì đuổi theo nàng mà quăng hết những thứ nàng mau sắm ?

      đem về nhà.” – Ngô Vũ Thần trả lời ngắn gọn. đến gần nơi đỗ xe , chợt khựng lại , vẻ mặt cũng thay đổi , lạnh lung và sắc bén hơn trước , Du huân Huân ngây người hiểu chuyện gì xảy ra , đến khi nhìn thấy đám đông trước mặt mới hiểu .

      Bọn họ toàn là những kẻ bặm trợn , tay cầm vô số hung khí , dao , gậy , cây sắt ,…. lẽ là kẻ thù của ??? Ngô Vũ Thần buông eo nàng , quay sang cất tiếng “Em về trước . Đây là chìa khóa xe , em biết lái mà phải ?”

      Du Huân Huân ngạc nhiên , ngay cả chuyện nàng biết lái xe cũng biết , đây ràng là bí mật của nàng ?? Trầm mặc lúc , nàng chợt cất tiếng “Nhưng bọn họ…”

      “Tôi có thể lo được.”

      Du Huân Huân ngập ngừng , nhưng nếu nàng ở lại chỉ làm vướng tay vướng chân , nên đành quay , mình sao có thể đánh lại đám người kia , họ rất đông có thể là hơn 20người. Vừa bước , từ phía sau nàng liền bị chặn lại , thêm đám người nữa xuất , nàng và bị bao vây.

      “Định đâu vậy em ??” – trong số người kai bước ra , nắm chặt lấy cổ tay nàng , nở nụ cười xấu xa , cố ý kéo nàng vào lòng.

      *Bốp…rầm… - Nàng chưa kịp phản kháng , Ngô Vũ Thần dùng chân đá mạnh vào người tên kia , khiến bay ra xa , đồng thời đưa tay kéo nàng về phái mình. Thanh trầm , lạnh lẽo tựa như hầm băng vang lên giống như tiếng gầm của quỷ dữ “Thằng khốn , đừng dùng bàn tay dơ bẩn đ1o chạm vào ấy.”

      “Chết tiệt , Hắc Long , hôm nay là ngày tàn của mày , tạo đợi thời cơ này lâu lắm rồi.” – Bọn chúng hầm hồ hét lên , cùng lúc xông vào . Du Huân Huân giật mình , Ngô Vũ Thần giữ chặt lấy bả vai nàng , rút khẩu súng từ sau lưng nhắm vào bọn chúng.

      *Đoàng đoàng….

      Du Huân Huân được bảo vệ rất cẩn thận , dù thế nào cũng cho bất cứ ai chạm vào . Vòng tay chắc khỏe chung thủy giữ chặt nàng.

      “Buông tôi ra , cứ như vậy bị thương đó.” – Du Huân Huân níu lấy áo lên tiếng , nàng thể làm vướng tay vướng chân được , dù Ngô Vũ Thần có tài giỏi đến đâu cũng dần kiết sức thôi.

      Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , “Tôi tự lo được.”

      “Nhưng mà….”

      *Vút…rầm….đoàng….

      “Hắc Long , mày nghĩ mình mày có thể hạ gục được bọn tao sao ?” – Tên đứng đầu đám người kia – Tào Phúc cất giọng mải mai.

      Ngô Vũ Thần nghiêng đầu , vẻ mặt vô cùng nghạo nghễ “Tất nhiên là có thể.”

      “Bỏ con đó ra , tao vớimày đấu trận.”

      “Mày nghĩ tao điên sao ? Nghe lời mày…hừ….đừng mơ tưởng.”

      “Hắc Long….Tao chỉ muốn giúp mày vứt bỏ ‘gánh nặng’ thôi.” – Tào Phúc cười mỉa mai , vừa hai chữ ‘gánh nặng’ vừa dùng cặp mắt chế giễu nhìn nàng.

      Du Huân Huân mím môi , quả đối với lúc này nàng chẳng khác gì gánh nặng vai phải bảo vệ… “Vũ Thần , buông tôi ra , tôi tự bảo vệ được mình.”

      “Đối với tôi em phải gánh nặng mà là vợ.” – Ngô Vũ Thần dịu dàng trả lời. Nhưng dù thế nào , trong tâm nàng vẫn thấy rất buồn tủi , liền đẩy mạnh cánh tay , chạy ra ngoài.

      “Huân Huân !”

      “Tôi tự lo được.” – Nàng hét lên , rồi chạy tìm chỗ trốn , vì nàng thể thoát ra khỏi hầm giữ xe được , đàn em của Tào Phúc mai phục khắp nơi.

      “Thế nào , phải cảm ơn tao chứ , vì vứt dùm mày con vướng tay vướng chân đấy” – Tào Phúc nhếch miệng cười khẩy.

      Ngô Vũ Thần mặt vẫn có chút biểu cảm , mỉa mai “Mày nghĩ mày xứng đáng sao ?”

      *Rầm… - vung chân đá Tào Phúc quyền , tên kia bay xa , đau đớn đứng nổi. Ngô Vũ Thần dùng cặp mắt sắc bén như lưỡi hái của Tử Thần liếc đám người xung quanh , khiến bọn chúng đột nhiên cảm thấy phát lạnh mà run lẩy bẩy. Xung quanh , xuất sát khí . Bọn chúng chắc chắn điều Hắc Long nổi giận , lửa giận vô hình cháy hừng hực , tên nào dám xông đến.

      “Tụi bây còn chờ gì nữa , xông lên” – Tào Phúc tức giận hét lên. Lúc này bọn đàn em mới bừng tỉnh mà xông vào đánh , nhưng tên bay vào bị đá văng ra ngoài , hàng chục tên áo đen xông vào đều thể chạm vào , ngược lại còn bị đánh tơi bời. Ngô Vũ Thần như quỹ dữ hăng hái đánh , đấm lien tục , cho phép bất cứ ai hạ nhục nàng.

      Du Huân Huân đứng từ xa thấy tất cả , nàng phủ nhận tài giỏi nhưng trán bắt đầu xuất vài giọt mồ hôi , cứ tiếp tục như vậy thua mất. nàng vội lấy điện thoại gọi cho Du Ái My.

      “Chị , chị mau cho Thiên Bảo đến hầm giữ xe ở trung tâm thương mại

      “Tiểu Huân , có chuyện gì sao ?” – Du Ái My thắc mắc hỏi.

      “Mau lên , Vũ Thần… ấy…Á…” Chưa hết câu , nàng bị tên lạ mặt lôi , làm rơi điện thoại xuống đất.

      “Con khốn , mày dám gọi điện thoại báo cho người khác sao ?” giơ tay lên , định đánh nàng , nhưng chưa kịp hạ xuống bị Ngô vũ Thần đấm vào mặt , đồng thời kéo nàng về phía mình.

      “Vũ Thần……”

      *Bốp…. Du Huân Huân giật mình khi nghe thấy tiếng đập kia. Nàng hoảng hốt khi thấy máu từ đầu chảy xuống , rơi xuống khuôn mặt tuấn tú. “Vũ Thần….máu…”

      sao.” – cười nhạt để trấn an nàng.

      *Xoẹt….Thêm nhát chém vào lưng . Ngô Vũ Thần nhíu mày , quay lại tiếp tục đánh bọn chúng , cầm khẩu súng dưới đất , bắn lien tục , viên đạn sắt bay thẳng vào đầu từng tên.

      Hơi thở tựa như khói trắng phun ra từ đôi môi mỏng , Du Huân Huân nhìn thấy như vậy , trong lòng vừa sợ vừa lo lắng “ sao chứ ? Mau buông tôi ra ….”

      được , tôi thể buông tay em được.”

      “Mau buông tôi ra ….Vũ Thần… chảy máu kìa.” Du Huân Huân gần như sắp khóc , nhưng phải cố kìm lại.Nàng xé vạt áo để chặn máu lại. Tự trách bản thân rất nhiều.

      “Haha.....thế nào ? Cảm gíac bị chém Có tuyệt ? Tao rồi , ta chỉ là gánh nặng của mày , nếu sớm vứt bỏ mày bị liên lụy thôi…”

      *Đoàng….

      vừa xong , viên đạn từ phía Ngô Vũ Thần bay đến , trúng ngay chân phải , đau đớn khụy xuống , ngờ , với khảong cách xa như thế mà cũng có thể nhắm được , khi bị thương ?

      “Mày có muốn viên đạn này ghim trong não ?” – Thanh rùng rợn vang lên. “Tao là cấm mày xúc phạm người phụ nữ của tao rồi mà , mày có lỗ tai sao ?” *Đoàng…Thêm tiếng súng nữa vang lên , lần ày đích đến của viên đạn là lỗ tai Tào Phúc… gầm lên đau đớn. “Giết nó…giết nó cho tao.”

      “Vũ Thần , Huân Huân…” – Đột nhiên từ phía sau , vang lên giọng . Bóng Ngô Thiên Bảo dần xuất cùng đám người theo sau , số lượng gấp đôi đàn em của Tào Phúc.

      Thiên Bảo !?” – Du Huân Huân mừng rỡ cất tiếng.

      chạy đến đỡ lấy Ngô Vũ Thần , đưa mắt nhìn nàng “Mau đưa Vũ Thần đến bệnh viện.”

      “Vâng.” – Nàng gật đầu , người mặc bộ vest đen bước đến giúp nàng tay.

      “Vũ Thần , em cứ , ở đây giao cho .”

      nghĩ em kiệt sức rồi sao ?” - lạnh lùng cất tiếng.

      Ngô THiên Bảo bật cười , hất mặt về phía nàng , vui vẻ “Nhưng vợ em kiệt sức rồi.”

      Hiểu ý của trai , Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười quay , hiểu ý nghĩa câu của .

      Tào Phúc lúc này hệt như rùa rúc đầu , sợ hãi thôi nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh , ra lệnh cho đám em tiến lên. “Xông lên.”

      Ngô Thiên Bảo mỉm cười thích thú “ biết lượng sức mình.” Rồi vung tay cái , đám người áo đen lập tức chạy lên , áp đảo phe Tào Phúc.
      Chris thích bài này.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      *Chương 8 : Chăm sóc 'đặc biệt' ?

      «Bệnh viện»……….

      Du Huân Huân đứng chờ trước phòng cấp cứu hơn hai giờ đồng hồ , bờ vai bên trái thấm đầy máu tươi , từ đầu đến cuối đều im lặng , ánh mắt chung thủy hướng về phía cánh cửa màu trắng.

      “Thiếu phu nhân , chị nên về thay đồ ạ.” – Đây là lần thứ năm Hoàng Thiểu Minh – em kết nghĩa với Ngô Vũ Thần lặp lại câu kia , Du Huân Huân cũng chỉ trả lời gọn ba chữ “Tôi sao !”

      Hoàng Thiểu Minh thở dài , cố gắng khuyên nhủ “Vậy chị hãy ngồi xuống ghế .”

      “Tôi sao.”

      “Tiểu Huân…” – Từ xa , Du Ái My hối hả chạy đến , khi thấy nàng như người thất thần , vẻ mặt nhợt nhạt , áo lại dính máu càng khiến thêm lo lắng “Em sao chứ ?”

      “Tôi sao.” – Nàng như con rô bốt được lập trình sẵn , cần biết đó là ai , hỏi câu gì cũng chỉ trả lời cùng câu , giọng nàng yếu ớt , chất chứa nỗi buồn sâu thẳm.

      Du Ái My lay mạnh vai nàng “Tiểu Hâun , là chị , em…có bị thương ?”

      Đôi mắt màu đen ngước nhìn , thanh nhàng như còn sức lực “Chị à…Có phải….em là gánh nặng của ấy ?”

      Du Ái My sững người khi nghe câu hỏi của nàng , vuốt tóc nàng “ phải đâu. Em đừng nghĩ vậy !”

      ấy sao nếu như có em ở đó.” – Nàng cúi đầu , nỗi day dứt trong lòng càng thêm nhiều , dù nàng biết người trong hắc bang tất nhiên tránh khỏi việc bị thương nhưng vì nàng mà bị thương rất nhiều lần.

      “Tiểu Huân….em có nghĩ lí do Vũ Thần bất chấp mạng sống của mình để bảo vệ em là gì ?”

      Nàng ngây người nhìn , thấy Du Huân Huân trả lời cất tiếng “Vì ấy em. Tiểu Huân…chẳng lẽ em biết điều đó ??”

      “Em…”

      " Cạch "…..

      Bất chợt cửa phòng cấp cứu mở ra , vị bác sĩ già cùng vài y tá bước ra , Du Huân Huân , Du Ái My và Hoàng Thiểu Minh vội vã chạy lại hỏi “Bác sĩ… ấy sao chứ ?”

      Bác sĩ ngẫm nghĩ chút rồi cất tiếng “ Bệnh nhân bị thương nặng ở đầu , cộng thêm mất máu quá nhiều nên gây ra hôn mê , còn vết thương ở vai cũng…khá nặng có thể tay phải thể cử động thời gian , ngoài ra còn bị thương ở đâu nữa.”

      Du Huân Huân thở phào nhõm “Tôi có thể vào thăm được ?”

      “Tất nhiên là được nhưng tại bệnh nhên còn chưa hồi sức nên chỉ người được vào.”

      Vừa nghe xong Du Huân Huân chạy ,khiến Du Ái My phải đuổi theo . Hoàng Thiểu Minh có chút nghi ngờ về những lời ông bác sĩ nên gọi ông đến chuyện riêng.

      --- ----



      Vừa gần tới phòng V.I.P gia đình họ Ngô và họ Du chạy đến , nàng nhìn thấy họ trong lòng có chút hoảng sợ.

      Ngô lão nhìn vai áo nàng , ông giật mình lo lắng hỏi “Huân Huân , vai cháu sao vậy ? Bị thương sao ?”

      Du Huân Huân lắc đầu “Là máu của Vũ Thần.”

      “Nó bị thương có nặng lắm ?” – Du phu nhân cất tiếng.

      “Con xin lỗi…là lỗi tại con nên ấy mới bị thương nặng như vậy , con xin lỗi.” – Du Huân Huân cúi đầu liên tục , nước mắt chợt rơi xuống , tiiếng khóc nghẹn ở cổ họng. ai trách cứ nàng , càng khiến nàng thêm ray rứt.

      “Được rồi , sao cả , con mau vào thăm Vũ Thần .” – Ngô phu nhân xoa đầu nàng an ủi. Hối thúc Du Huân Huân vào bên trong.

      Nàng đẩy cửa vào , giường bệnh , nam nhân tuấn nằm ngủ , vết băng đầu còn vương vài vết máu , cả cơ thể như còn sức nàng ngồi phịch xuống đất , đôi môi nhợt nhạt mấp máy “Xin lỗi…”

      Ngô Vũ Thần từ từ mở mắt , nhìn nàng ngồi khóc dưới đất , muốn đưa tay chạm vào mái tóc mượt mà đen láy kia nhưng lại thôi. Thanh trầm thấp vang lên “Huân Huân…”

      Nàng giật mình ngước mắt lên . mỉm cười , chế giễu “Em khóc xấu quá !”

      “Mặc kệ tôi.” – Du huân Huân nhăn mặt , bất mãn trả lời , lát sau lại dịu giọng “ có đau lắm ?”

      .”

      “Tôi xin lỗi , là tôi gây trở ngại cho .”

      “Chẳng phải rồi sao , em là vợ tôi phảỉ gánh nặng cũng phải trở ngại.”

      Du Huân Huân nhìn , nước mắt lại tuôn ra , nàng cúi mặt khóc nức nở , nhìn người phụ nữ trước mắt , cầm lòng được , đưa tay kéo nàng ngã lên người mình , Du Huân Huân giật mình “Này… bị thương…ưm….”



      Đôi môi xinh đẹp phút chốc bị chiếm trọn , say mê tận hưởng. Du Huân Huân trân trân nhìn , hơi thở cùng nhịp tim của nàng đều bị điều khiển. Ngô Vũ Thần nở nụ cười xấu xa , nhìn khuôn mặt đỏ chót mê người của nàng trêu chọc “Nếu sau này em cứ tự trách bản thân tôi hôn em như thế này. Mỗi lúc nồng nàn hơn.”

      ….tại sao lúc nào cũng giỡn được vậy hả ?” – Nàng vùng vằng ngồi dậy , tránh xa khỏi . Ngô Vũ Thần híp mắt cười khẩy “Chỉ đối với em thôi.” , cặp mắt xanh thẳm chợt di chuyển đến vai áo nàng “Em thay áo ra , để như vậy khó chịu sao ?”

      “Ưm…tôi quên mất.”

      “Về nhà thay .”

      “Nhưng mà… sao chứ ?”

      “Tôi ổn.”

      Du Huân Huân ngập ngừng , ít phút sau mới quyết định rời . Nàng vừa khỏi , Ngô Thiên Bảo liền bước vào , cất tiếng “Thế nào ?”

      “Chưa chết được.” – ngồi dậy , nhếch miệng cười khẩy.

      “Tay phải thể cử động ? Em dối sao ?”

      sao ?” – đưa tay cầm lấy tờ báo bàn , vẻ mặt vô cùng ngạo nghễ.

      Ngô Thiên Bảo bước đến , hai tay bỏ vào túi quần “Muốn hành hạ người ta sao ? Còn kêu bác sĩ dối nữa.”

      “Chỉ là muốn ấy ngoan chút thôi.”

      “Hừm… tội nghiệp em dâu.”

      Ngô Vũ Thần cười tươi trả lời , chăm chú đọc báo. Lát sau lại lên tiếng “ giải quyết gọn gàng rồi à ?”

      “Ừ !”

      hãy tung tin em bị thương ra ngoài.”

      “Tại sao ? Chẳng phải gây bất lợi cho em sao ?” – Ngô Thiên Bảo nhíu mày khó hiểu , với kẻ có đại vị như lại tung tin giả rằng mình bị thương ???

      “Lúc đó , chúng ta tìm được kẻ muốn đối đầu với bang Hắc Long. Tiện thể giải quyết cùng lúc.”

      “Nếu làm vậy , em sợ Huân Huân gặp nguy hiểm sao ?”

      “Đừng lo , mọi việc đều được em tính toán rất kĩ lưỡng.”

      biết rồi.”

      *Cạch…đột nhiên cửa phòng mở ra , lập tức Ngô Vũ Thần quăng tờ báo xuống đất , đặt tay phải xuống giường như thể nhấc lên được , vẻ mặt vô cùng mệt mỏi , đến cả Ngô Thiên Bảo cũng ngạc nhiên.

      “chào .” – Du Huân Huân cúi đầu chào Ngô Thiên Bảo , gật đầu vui vẻ cất tiếng “Chào em !”

      “Nè , bị thương ngồi dậy làm gì ?” – Cặp mắt vô tình nhìn thấy Ngô Vũ Thần ngồi giường , nàng lo lắng tiến đến “Nằm xuống .”

      “Được rồi , cần phải nằm xuống đâu.”

      “Tờ báo này…là ai đọc vậy ?” – Nàng nhìn tờ báo dưới đất ,cất tiếng hỏi.

      “Là Vũ…”

      “Thiên Bảo đọc.” – Ngô Thiên Bảo chưa kịp cất tiếng chen ngang , kèm theo nụ cười đe dọa nhìn .

      à, đọc báo phải để gọn vào chứ , là.” – Nàng gằn giọng nhắc . trợn mắt nhìn kẻ vu oan cho ngồi cười hả hê kia. Ngô Thiên Bảo ngờ lại bị trách cứ như vậy ?? Chết tiệt. Ngô Vũ Thần , em giỏi lắm , cái thằng nhóc này. – Trong lòng ngừng rủa thầm .

      có đói ? Để tôi mua chút gì cho nhé.”

      cần , phải rồi , Thiên bảo ra với bác sĩ , em muốn xuất viện.”

      Ngô Thiên Bảo nhíu mày “Xuất viện ? Em vừa mới tỉnh dậy , sao có thể xuất viện ?”

      Nàng vội cất tiếng “ thể xuất viện được.”

      liếc nhìn khuôn mặt lo lắng của nàng , như thở dài “ sao , mau .”

      được !” – Du Huân Huân đè mạnh xuống giường , khiến đầu óc Ngô Vũ Thần choáng váng , nàng ép phải nằm yên giường , hai chân mày như sắp chạm nhau “ nằm yên ở đây . Tôi mua cháo cho.”

      Nhìn nàng gấp gáp chạy , khóe miệng giương lên rệt , tạo đường cong hoàn mĩ. Ngô Thiên Bảo kéo ghế ngồi xuống “Nhóc con , em muốn xuất viện sao ?’

      “Phải , mau làm đơn xuất viện .” – gật đầu , dùng tay phải để gối đầu.

      “Ok , tùy em quyết định.” – xong Ngô Thiên Bảo ra ngoài . hiểu nếu cho xuất viện , cũng bắt ép bác sĩ cho về nhà . Những gì Ngô Vũ Thần muốn làm ai có thể cấm được.

      --- -------

      “Tôi được xuất viện rồi mà.” – Du Huân Huân cau có xếp từng chiếc áo vào túi xách.

      “Em lo gì chứ , tôi ổn !” – bình tĩnh trả lời , cầm chiếc áo khoác giường “Giúp tôi mặc vào.”

      Du Huân Huân bĩu môi nhìn như vậy mà ổn sao ?”

      lành nhanh thôi , nếu …cả đời này em phải chăm sóc tôi.”

      Nàng đánh vai , khó chịu cất tiếng “ là….sao lại vậy ?”

      *Cộc , cộc…

      “Vũ Thần , xe chuẩn bị xong rồi.” – Ngô tổng mở cửa vào , đỡ đứng dậy “Để ta giúp con.”

      Ngô Vũ Thần điềm đạm trả lời “Con tự được.”

      “Được rồi , cứ để ta.”

      Du Huân Huân xách đồ theo sau , ra đến cổng , vệ sĩ chờ sẵn , chạy lại xách đồ giúp nàng , giúp Ngô tổng đỡ vào xe.

      “Về cận thận.” – Ngô tổng vẫy tay chào nàng , Du Huân Huân mỉm cười gật đầu. Nàng quay sang nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Ngô Vũ Thần “ đừng lo tôi chăm sóc .”

      cười xấu xa “Vậy sao ?”

      “Này , nghĩ gì đen tối trong đầu vậy hả ?” -Nàng nhìn giọng điệu của , đóan biết cái suy nghĩ xấu xa trong đầu Ngô Vũ Thần , liền cau có lên tiếng.

      “Có sao ?”

      “Phải , nhìn mặt rất gian.”

      Ngô Vũ Thần nhếch miệng cưới khẩy , nhướn người đến gần nàng “Du Huân Huân , em đừng có nghĩ ai cũng xấu xa như em , thừa cơ hội mà làm chuyện xấu.”

      Du Huân Huân lùi lại , bặm môi trừng mắt nhìn “ Ý là gì hả ?”

      Ngô Vũ Thần đưa tay kéo nàng lại gần , ghé sát bên tai thổi khí “Chẳng lẽ em quên , khi say , em làm-gì-tôi rồi sao ?” – nhấn mạnh ba chữ cuối đầy ý. Thoáng chốc khuôn mặt nàng đỏ bừng , còn gì để đành chịu ấm ức ngồi im , trong lòng ngừng rủa thầm.

      Còn người đàn ông kia rất vui vẻ , rất thoải mái , nghĩ làm gì trong những ngày tiếp theo đây. Dù nàng là người thừa cơ hội để làm việc xấu nhưng chính cũng là kẻ như vậy ––.

      * * *

      “Huân Huân , trái cây.” - Ngô Vũ Thần ngồi gác chân lên bàn , cất giọng gọi.

      “Tới liền.” – Tiếng Du Huân Huân vọng ra trong bếp , ít phút sau liền gấp gáp chạy ra , đặt đãi trái cây xuống bàn.

      Ngô Vũ Thần đưa mắt nhìn , khóe miệng cong lên. “Nước !”

      Nàng hít mạnh hơi , rồi quay lưng lấy nước , ngồi chống cằm nhìn theo bóng lưng nàng đầy thích thú.

      “Nè.” – Nàng đặt ly nước xuống bàn , chống nạnh nhìn , uất ức chịu nổi “Tôi nhớ là bị thương ở tay và đầu chứ đâu phải ở chân tại sao lại bắt tôi chạy tới chạy lui như vậy ?”

      Cắn miếng trái cây xong , leí6c nhìn nàng : “Là em chăm sóc tôi.”

      “Như tôi có là làm osin cho đâu chứ !”

      “Hai việc đó bằng nghĩa với nhau thôi.”

      …”

      “Tôi muốn tắm.” – đột nhiên đứng dậy , quay lưng . Du Huân Huân đứng nhìn , hiểu muốn làm gì , thấy nàng theo , Ngô Vũ Thần quay mặt lại “Em còn đứng đó làm gì ?”

      “Hả ?”

      mau lên.”

      “Tại sao tôi phải theo ?”

      “Giúp tôi tắm.”

      Du Huân Huân tròn mắt , giúp tắm ? Điên rồi sao ? NÀng chết lặng đứng nhìn . Ngô Vũ Thần bước đến gần nàng , nhếch miệng cười chế giễu “Cơ thể tôi em thấy hết rồi , còn giả vờ xấu hỗ làm gì ?”

      “Ngô Vũ Thần chết tiết , là đồ lưu manh.” – Nàng giận dữ hét lên.

      “Chính miệng em giúp tôi , giờ định bỏ sao ?”

      Nàng đành hậm hực lên , Ngô Vũ Thần bật cười , nàng dễ dụ , người phụ nữ như thế hiếm có.

      ***

      Du Huân Huân cầm quần áo cảu Ngô Vũ Thần , vừa đưa tay mở cửa phòng nàng , nàng liền giật mình muốn quay đầu chạy , mặt cũng đỏ bừng. Ngô Vũ Thần chỉ quấn cái khăn tắm ngay hông , từng tấc da thịt đều lộ ra trước mặt nàng.

      Ngô Vũ Thần thấy nàng đứng nép người bên cánh cửa liền cất tiếng “Đứng đó làm gì ?”

      “Tôi….tôi treo đồ.” – Du Huân Huân ấp úng trả lời , quay người treo đồ lên thanh treo trong phòng tắm.

      “Em hồi hộp như vậy để làm gì ?” – Thanh trầm thấp vang lên bên tai nàng , có cảm giác cơ thể ép sát cơ thể nàng , Du Huân Huân có thể cảm nhận được hương thơm tỏa ra từ người Ngô Vũ Thần , nàng đỏ mặt đẩy ra “Đồ biến thái….oái…” Vì sàn nhà tắm rất nên khi đẩy ra để chạy , Du Huân Huân sơ suất bị trượt chân bật người về phía sau.

      Ngô Vũ Thần vội đưa tay đỡ lấy thân hình bé , kéo vào lòng mình . Du Huân Huân mở căng đôi mắt to tròn . Khuôn mặt trắng nộn dán vào lồng ngực vạm vỡ màu lúa mạch của Ngô Vũ Thần , hơi thở của nàng làm nóng thân thể . Cánh aty mảnh khảnh đẩy ra , lung túng lên tiếng “…tốt nhất… được nghĩ chuyện gì xấu xa…tại…tại… bị thương nên tôi mới giúp …thôi đấy.”

      Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , ngồi vào bồn tắm “Người nên nghĩ chuyện xấu xa là em.”

      Nàng bặm môi , bước đến , cầm khăn lau người giúp Ngô Vũ Thần mà tim đập thình thịch như sắp lọt ra ngoài. Nàng nhìn vết xăm vai , chợt nhớ đến chìa khóa phòng và những kí hiệu cánh cửa mọi thứ đều là hình xăm con rồng đen với chiếc đuôi lưỡi liềm : “Tôi gỡ miếng băng ra nhé.”

      “Nếu sợ.”

      Du Huân HUân đưa tay gỡ miếng băng , viết cắt sâu lộ ra ngoài , những đường may chằng chịt lên vết thương , nàng cất tiếng “ cảm thấy đau sao ?”

      , đó chỉ là chuyện bình thường.” - nhàng trả lời , hệt như đó là điều hiển nhiên , người trong hắc bang có ai chưa từng bị thương ?

      Du Huân Huân im lặng giúp tắm rửa , được lúc , nàng lại thể chịu nổi căng thẳng mà đứng lên “…tự tắm .”

      Ngô Vũ Thần nhíu mày , thẳng thừng trả lời với vẻ mặt bất mãn “ !”

      “Tôi thể.”

      “Vậy để tôi bước ra ngoài để em có thể.” – chợt định đứng lên , Du Huân Huân hốt hoảng che mặt lại , hét ầm lên “Đồ biết thái , được đứng lên.”

      Nhìn điệu bộ hốt hoảng của nàng , chỉ đành nhịn cười , vẫn bước ra , ngồi xuống chiếc ghế , cất giọng “Tiếp tục .”

      là đồ biết thái , đại ma vương biến thái.” – Du Huân Huân như sắp khóc , mím môi ngồi xuống , cầm khăn lau từ cổ đến ngực rồi lưng của Ngô Vũ Thần. Người nọ rất sảng khoái , thể nhịn bắt nạt nàng dù chỉ phút , lại lên tiếng “Có cần phải tắm ‘ông xã ?”

      Du Huân Huân sững người , khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại khó hiểu “Ông xã ? ý là gì ?”

      Ánh mắt Ngô Vũ Thần di chuyển xuống hạ thân của mình , nàng cũng theo ánh mắt của mà nhìn xuống , đôi mắt xinh đẹp vừa đặt xuống cự vật cứng rắn của , liền ngước mắt lên , đỏ mặt tía tai , giận giữ lên lời “….….”

      Ngô Vũ Thần mặt vẫn tỉnh bơ , xấu hổ , cũng đỏ mặt , ah81n “Thế nào ?”

      chết .” – Nàng tức giận quăng chiếc khăn vào mặt , hậm hực nhanh chóng bỏ ra ngoài. ngồi trong phòng tắm bật cười ha hả , buồn cười đến nổi như muốn bò lăn ra mà cười.

      tại , trong phòng Du Huân Huân , cơn thịnh nộ cùng lửa giận cháy ngùn ngụt…

      “Ngô Vũ Thần là tên biến thái , đồ gà chết , heo chết , bò chết , vịt chết…grừ….AAAAAAAAAAAAAA Ngô Vũ Thần , TÔI GHÉT ANHHHHH ~.” – Du Huân Huân ngồi trong phòng mình khô ngừng chửi rủa Ngô Vũ Thần , nàng tức giận đến độ quăng đồ đạc lung tung. Tiếng thét của nàng làm rung chuyển tòa biệt thự nguy nga , khiến mọi người đều giật mình. Nàng tức sắp phát khóc , tên thối tha đó có gì tốt đẹp , lúc nào củng trêu chọc nàng đến tức điên lên mới chịu nổi.

      “Khốn khiếp , khốn khiếp….AAAAAA….Ngô Vũ Thần biến tháiiiiiiii….” – Cứ thế , lien tiếng thét của nàng cứ vang lên.

      • Phòng Ngô Vũ Thần….

      Còn người đàn ông phòng kế bên ung dung mặc quần áo , mặc kệ tiếng thét cùng tiếng chửi rủa của nàng , trong lòng vẫn rất vui. Đối với , chọc giận nàng là thú vui trong cuộc sống . nàng là người phụ nữ được xem là cực phẩm hiếm có đời...
      Chris thích bài này.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      • Chương 9 - Muốn ngủ cùng em.

      Gần đến giờ ăn cơm tối , Ngô Vũ Thần mới sang phòng Du Huân Huân , đứng trước phòng nàng gõ cửa “Du Huân Huân.”

      Trong phòng có tiếng trả lời , nhíu mày cất tiếng lần nữa “Xuống ăn cơm , nếu em mở cửa tôi vào đấy”

      “Tôi ăn , tự ăn mình !” - Giọng đầy bực tức vang lên. biết nàng vẫn còn giận , liền dịu giọng “Xuống ăn cơm !”

      ăn , xuống , mau biến !”

      Dường như thỏa hiệp đối với nàng có tác dụng , Ngô Vũ Thần thở dài đưa tay mở cửa nhưng lại bị khóa trái , mày đẹp khẽ nhíu lại , đưa tay lấy chìa khóa phòng trong túi ra.



      *Cạch….

      Du Huân Huân giật mình quay lại , nàng tự hỏi sao có thể vào được , vừa định mở miệng cất tiếng trước “Em quên đây là nhà tôi rồi sao ?” – giơ chìa khóa phòng lên , vẻ mặt ngạo nghễ nhìn nàng càng khiến Du Huân Huân thêm tức giận , cầm gối chọi ra ngoài.”

      !”

      muốn gì hả ?”

      “Ăn cơm.”

      “Vậy tự ăn !”

      “Tôi muốn em xuống dưới ăn tối ! Mau lên !” – cái nhíu mày cùng cặp mắt đục dần đủ khiến Du Huân Huân có chút sợ sệt , nàng mím môi lên tiếng , vẫn ngồi im giường. rang là sai vậy mà còn dám ra lệnh cho nàng ???

      Nhìn khuôn mặt bé tức đến sắp khóc , Ngô Vũ Thần bước đến gần , dịu giọng “Được rồi , là tôi sai , nên chọc ghẹo em ! Mau xuống ăn cơm tối , nên bỏ bữa.”

      Nghe lời dụ dỗ của , Du Huân Huân trầm mặc chút rồi đứng dậy , lướt qua người xuống dưới. Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , thong thả bước .

      ***



      Đồ ăn dọn sẵn bàn , quản gia thấy nàng và Ngô Vũ Thần xuống liền lấy chén xới cơm , xếp đũa gọn gàng rồi cúi đầu chào ra. Ngô Vũ Thần kéo ghế ngồi xuống , tay trái cầm lấy đũa định gắp thức ăn nhưng lại thuận tay , nhìn cứ gắp lên gắp xuống mãi được , Du Huân Huân đành rũ lòng thương , dẹp chuyện giận dỗi sang bên , cầm đũa gắp vào chén , nàng “Tôi giúp !”

      Khóe miệng giương lên , trầm giọng trả lời “Vậy phiền em rồi….” , Ngô Vũ Thận híp mặt cười “Đút tôi ăn.”

      Du Huân Huân bĩu môi , lấy muỗng đút cơm cho Ngô Vũ Thần , muỗng rồi nàng muỗng. Ngô Vũ Thần trong lòng cực kỳ sung sướng , giả vờ như vậy cũng tốt , ra thuận cả hai tay nhhưng vì muốn được nàng chăm sóc mới giả vờ khó khăn như vậy– –.

      “Tôi muốn ăn món đó.” – Ngô Vũ Thần chỉ tay về đĩa thức ăn bên nàng . Du Huân Huân cầm đũa gắp miếng “Há miệng ra…”

      nhìn nàng , hệt như người mẹ đút cho con vậy , thấy cứ nhìn chằm chằm , nàng nhíu mày hỏi “ có ăn hay ?”

      “Tất nhiên là có.”

      “Ấy….tại đó chịu ăn , làm chảy ra tay tôi rồi !” – Du Huân Huân đặt đũa xuống bàn , cau có . Thức ăn đột nhiên rơi trúng tay nàng. Ngô Vũ Thần đưa tay cầm chặt bàn tay bé của Du Huân Huân , đưa lưỡi liếm sạch. Nàng giật nảy người lên lời , cũng thể rút tay lại. Chiếc lưởi ấm nóng lượn quanh khẽ tay nàng , liếm mút những vết thức ăn đầu ngón tay , rất nhàng , chỉ hành động đó của khiến cơ thể nàng nóng bừng. Ngô Vũ Thần thong thả liếm mút từng ngón tay nàng , hàm răng trắng đều cắn ngón tay trỏ thon dài của nàng.

      “Á…” - Du Huân Huân nhíu mày , cắn nàng !?

      Đôi môi mỏng rời khỏi ngón tay mảnh khảnh , đưa cặp mắt màu xanh thẳm liếc nhìn nàng , cất tiếng trêu ghẹo “Dấu ấn.”

      Khuôn mặt bé đỏ đến rỉ máu , đôi môi mấp máy được , nhìn điệu bộ của Du Huân Huân bật cười ha hả , đứng dậy , đưa tay xoa đầu nàng , thanh trầm thấp vang lên “Tôi no rồi !” , xong cúi người hôn lên vầng trán trắng nộn , vui vẻ tiếp “Em cứ từ từ ăn !” rồ quay lưng ra.

      Du Huân Huân lúc này mới bừng tỉnh , nàng đập mạnh bàn đứng dậy , ra bồn nước rửa tay rồi hung hăng xông thẳng lên tầng hai. Tên Ngô Vũ Thần khốn khiếp , lần này nàng nhất định bỏ qua , nàng nhất địnhs ẽ đánh , đánh …!??? Quản gia thấy nàng chạy như tên lửa , ông đoán lại cãi nhau nữa rồi. từ khi nàng về đây , tòa nhà này có sức sống.

      * Rầm…. Du Huân Huân hung hăng dùng chân đạp cửa phòng Ngô Vũ Thần , cánh cửa bật mạnh vào trong , Ngô Vũ Thần thay áo , sững người quay đầu lại , người phụ nữ đứng trước cửa vẻ mặt cau có , tức giận vô cùng , híp mắt cười “Bà xã , tìm sao ?”

      Nàng bặm môi trừng mắt nhìn , ngó xung quanh phòng , phát ra cây gậy bong chày để gần cửa nàng đưa tay cầm lấy tiến vào phòng. Ngô Vũ Thần nhíu mày “Em…muốn làm gì ?”

      “Đồ khốn khiếp , tôi phải đánh chết !” * Rầm…. – Nàng dậm mạnh cây gậy xuống sàn , Du Huân Huân dùng sức , liên tục đánh , nhưng Ngô Vũ Thần đều né được , mày đẹp nhíu lại :

      “Dừng lại , Du Huân Huân , em đối xử với người bị thương như vậy sao ?”

      Du Huân Huân vừa thở phì phò vừa , tay vẫn lien tục quơ qua quơ lại “Bị thương ? Mặc kệ , là do ….lúc nào cũng trêu ghẹo tôi hết.”

      *Rầm…Rầm…

      “Dừng lại.” * Pặc… - Bàn tay to khỏe giữ chặt cây gậy , cho nàng rút lại , ánh mắt liếc nhìn nàng , Du Huân Huân trừng mắt nhìn , mím môi lại “Ngô Vũ Thần , mau bỏ ra.”

      “Bỏ ra để em phá nát phòng tôi hay sao ?”

      “Là tại , lúc nào cũng chọc ghẹo tôi , luôn giở trò biến thái với tôi….” – Bao nhiêu ấm ức nàng đều ra , đôi mắt màu đen to tròn chợt ngấn nước , làn nước trong veo tuôn ra , chảy dài gò má trắng hồng….Ngô Vũ Thần dịu giọng , giật lấy cây gậy quăng xuống đất , ôm chặt lấy nàng “Được rồi , đừng khóc…”

      “Mau buông ra , buông tôi ra.” – Du Huân Huân vùng vẫy , cố gắng đẩy ra. Ngô Vũ thần càng siết chặt hơn , cất tiếng “Ngoan chút , là tôi sai. Đừng giận nữa.”

      Du Huân Huân im lặng , nàng cũng khóc nữa , gục đầu vào lồng ngực . Ngô Vũ Thần buông nàng ra đưa tay lau những vệt nước mặt nàng.

      “Miệng lưỡi trơn tru.” – nàng quệt mồm , bất mãn .

      Ngô Vũ Thần mỉm cười , cất tiếng “Như vậy mới khiến em nguôi giận.”

      Nàng trừng mắt lườm , vốn định bỏ ra ngoài bị giữ chặt lại. Du Huân Huân quay đầu nhìn “Làm gì ?”

      ngủ !”

      “Bây giờ sao ? Còn sớm mà.” – nàng ngẩn người , giờ chỉ mới 8 giờ 30 phút mà ngủ ? Điên rồi sao ?

      “Phải.” – xong đưa tay kéo nàng lên giường , Du Huân Huân vùng vẫy “ muốn ngủ ngủ , tại sao lại kéo tôi ngủ theo , còn nữa…đây là phòng mà.”

      Ngô Vũ Thần mỉm cười , híp mắt nhìn nàng “Tôi muốn ngủ cùng em tất nhiên phải ngủ giường của tôi.”

      “Tôi vẫn chưa muốn ngủ.” – Nàng nhất quyết ngủ , và dĩ nhiên nằm chiếc giường đó.

      “mặc kệ em.” – Dứt lời , lôi nàng lên giường đè mạnh xuống tấm nệm êm ái , giọng điệu bỡn cợt “Nếu em ngoan ngoãn đừng trách tôi.”

      làm gì tôi chứ ?”

      “Để xem…dù tôi chỉ có thể sử dụng tay nhưng vẫn có thể ‘tấn công’ em đấy”

      ….đồ vô liêm sỉ.” nàng đưa tay định đánh nhưng Ngô Vũ Thần lại chụp được , vẻ mặt vô cùng xấu xa “Tôi hỏi lại lần nữa , có ngủ hay ?”



      Ngẫm nghĩ hồi , Du Huân Huân đành gật đầu “Có.” , nếu ngủ chắc nàng bị làm thịt mất thôi , ta vốn đâu phải người bình thường…

      Ngô Vũ Thần mỉm cười , kéo nàng vào lòng , vòng tay chắc khỏe ôm trọn lấy cơ thể mảnh mai của nàng. Du Huân Huân cau có muốn tôi nghẹt thở chết sao ?”

      cười tà , hôn lên trán nàng “ chết được đâu.”

      Du Huân Huân bực bội nằm trong lòng người đàn ông kia , nàng thể ngủ được nếu như cứ ôm chặt như vậy , nàng “này , ngủ chưa ?”

      “Chuyện gì ?” -Thanh trầm thấp vang lên.

      “Tại sao lại đồng ý cuộc hôn nhân này ?”

      hơi ngạc nhiên với câu hỏi của nàng , cặp mắt vẫn nhắm lại , từ tốn trả lời “Vì ông tôi. Vậy còn em ?”

      “Tôi sao ?” – Nàng khựng lại , nàng có nên chohắn biết chỉ vì bị người phản bội nên nàng mới đồng ý cưới ? Du Huân Huân ngập ngừng , dù sao cũg từng nàng , dù là hay giả cũng ra. Nàng biết nên trả lời thế nào.

      “Có phải vì tên nhóc họ Kỷ ?” Đột nhiên cất tiếng , câu khiến nàng giật mình , biết ? Du Huân Huân cười trừ “Làm…làm gì có.”

      “Du Huân Huân , em thể gạt được tôi đâu.”

      Nàng im lặng ngước mắt nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Ngô Vũ Thần , vẫn mở mắt nhưng người khác vẫn có thể thấy được vui…Du Huân Huân dịu giọng “Chỉ là lúc trước thôi…ưm…”

      cần nghe tiếp câu của nàng , Ngô Vũ Thần cúi đầu hôn sâu lên đôi môi đỏ tươi của nàng , từ dịu dàng đến hăng say , dây dưa với cái lưỡi thơm tho ngây ngô của nàng . Lúc đầu nàng còn vùng vẫy nhưng hiểu tại sao bây giờ lại im lặng , phối hợp với ? Hai đầu lưỡi dây dưa với nhau , Ngô Vũ Thần quấn lấy đầu lưỡi nàng , chút dịu dàng giờ cũng còn , hơi thở yếu ớt của Du Huân Huân cũng bị nuốt trọn , quả cuồng nhiệt say đắm này của nàng thể chịu được. Hồi lâu sau , Ngô Vũ Thần mới lưu luyến buông nàng ra , nhìn người phụ nữ trong lồng ngực thở hổn hển đôi mắt mơ màng , xinh đẹp đến quyến rũ , “Sau này được nghĩ đến người đàn ông khác , ngoài tôi.”

      Du Huân Huân bị nhìn chằm chằm khó chịu lên tiếng “ được nghĩ bậy !” , nhìn vẻ mặt , nàng đủ biết muốn làm chuyện xấu xa , liền cất tiếng cấm.

      Ngô Vũ Thần bật cười , vuốt má nàng “Em biết tôi nghĩ gì sao ?”

      “Nhìn mặt xấu xa như vậy , ai cũng có thể đóan được.”

      “Vậy sao ?” – cười tà , đôi đồng tử xanh thẳm tà mị nhìn nàng , cúi đầu xuống sát khuôn mặt bé. Du Huân Huân vội quay mặt sang chỗ khác “Phải…”

      Cánh tay rời khỏi đầu nàng , đưa tay giữ chặt chiếc cằm thon , quay mặt nàng đối mặt với , cho phép lãng tránh. Ngô Vũ Thần cười khẩy “Lúc nãy chẳng phải em cũng rất hăng say , sao bây giờ lại như vậy ?”

      “Hăng…hăng say cái đầu …tôi…tôi ngủ.”- Du Huân Huân đỏ mặt , đẩy ra , nàng quay lưng về phía kéo chăn nằm ngủ.

      “Vừa nãy muốn ngủ mà.”

      “Bây giờ muốn rồi.”

      Ngô Vũ Thần nhịn cười nằm xuống , kéo nàng vào lòng , ôm từ phía sau , hôn lên mái tóc của nàng , cưng chiều “Bà xã…ngủ ngon !”

      Du Huân Huân im lặng trả lời , trống ngực đập thình thịch , nàng nắm chặt tấm chăn , sợ rằng có thể nghe được nhịp đập của nàng. Nàng hiểu nổi việc gì xảy ra , nếu là trước đây nàng chống cự ,xua đuổi vậy mà giờ lại ngoan ngoãn nằm im….Người đàn ông nằm phía sau nghe từng nhịp tim của nàng , trong lòng dâng lên cỗ hạnh phúc khó tả...
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :