1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu em, em biết không! - Mạc Lâm (12/12) HOÀN (Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Hôn lễ rất náo nhiệt, những người nên đến đều đến, Phương Hân Nghi, Giang Uy, còn có Jayson cũng từ Mỹ về, thậm chí cả Bertini và Sarah cùng Shirley.

      Hai bé mới vừa chạy xem Tiểu An, hưng phấn thôi chạy về cạnh cha, "Cha, cha, Tiểu An xinh đẹp đó!" Shirley kêu to.

      Sarah ra những lời trong lòng, "Cha, đều tại cha! Bảo cha giữ người lại cha nghe, bây giờ Tiểu An lấy người này rồi, làm sao bây giờ? Con mặc kệ! Con muốn Tiểu An làm mẹ mới của con."

      "Này! Bây giờ là sao đây? chưa có chết! Sao em lại những lời này trước mặt ?" Bùi Tử Nghị cực kỳ khó chịu.

      Hơn nữa cái gì gọi là "Lấy người này?" Hai đứa trẻ này khiến người khác thích mà!

      Jayson cũng cười hì hì , "Ai nha! Cái này chứng tỏ Tiểu An rất hấp dẫn, cậu phải cẩn thận đó! chừng có rất nhiều người muốn cạnh tranh với cậu đấy."

      "Phải vậy Tiết Kiệm?"

      Jayson xụ mặt xuống, "Làm ơn, cậu nên học theo Tiểu An."

      "Xin lỗi, xin lỗi, Tiết Kiệm."

      "Bùi Tử Nghị!"

      Mọi người cười rôm rả Giang Uy hỏi, "Sau khi kết hôn cậu dẫn theo Tiểu An đến Mỹ sao?"

      Bùi Tử Nghị gật đầu, "Mình sắp học xong, hơn nữa cần phải xử lý số chuyện của công ty con bên đó, ba mình muốn mình nhanh chóng làm việc, như vậy mới có thể sắp xếp mình vào tổng công ty làm trợ lý cho ông."

      Phương Hân Nghi rất lo lắng, "Tiểu An có quen ? Hơn nữa có lơ là Tiểu An ? Tôi cho biết Tiểu An phải người bình thường, phải đặc biệt chú ý đến ấy."

      "Tôi biết, yên tâm , tôi như vậy nữa." Trải qua việc lần này, chuẩn bị tốt tư tưởng, có lòng tin nhất định cùng Tiểu An vượt qua khó khăn, chỉ cần có ở bên khó khăn còn là khó khăn nữa.

      "Vậy tốt."

      Lúc này cuối cùng Bertini cũng dám ra cầu của mình, " ra cậu có thể tìm số chuyện cho Tiểu An làm, ví dụ như... làm người mẫu đại diện cho tôi."

      Bùi Tử Nghị ngoài cười nhưng trong cười, " ý kiến hay!"

      Sarah lập tức tán thành, "Tán thành, chúng ta mang Tiểu An đến Italy, cha sắp xếp cho chị ấy, làm chị ấy biến thành người mẫu số ..."

      "Cuối cùng biến thành mẹ của hai em đúng ?"

      "Đúng!"

      Bùi Tử Nghị cười cười, "Hừ! Nằm mơ giữa ban ngày."

      Sarah lập tức ủi xìu, cả khuôn mặt cũng xị ra.

      Nhưng mà Phương Hân Nghi vẫn tán thành, " ra tôi cảm thấy nếu có cơ hội nên để Tiểu An thử! Thứ nhất ấy có thể làm việc, thứ hai là để ấy tự tin hơn."

      Bertini thấy có người giúp mình chuyện, vội vàng hùa theo, "Đúng vậy! Nếu cậu yên lòng, khi ấy diễn cậu có thể theo ấy, bất kỳ lịch trình nào của ấy chúng tôi đều hỏi cậu trước, nếu cậu chưa đồng ý chúng tôi tuyệt đối tuyệt đối tự tiện sắp xếp."

      Bùi Tử Nghị hỏi, "Tiểu An tốt như vậy sao? Vì sao nhất định phải là Tiểu An?"


      "Cậu biết chứ tại những công ty tư nhân bên châu Âu đều hy vọng Tiểu An làm người phát ngôn cho họ, bọn họ khí chất hồn nhiên đáng của Tiểu An rất khó tìm thấy, hơn nữa Tiểu An lại xinh đẹp, cho nên tôi dám cá, nếu như cậu đồng ý để Tiểu An thử, nhất định Tiểu An thành công."

      Bùi Tử Nghị suy nghĩ chút, "Tìm cơ hội rồi chúng ta bàn lại sau! Hơn nữa chuyện này phải tôi đồng ý là được, mà tùy thuộc vào Tiểu An, biết ấy có thích nữa."

      Thấy lập trường của Bùi Tử Nghị bị lung lay Bertini cũng thêm gì, dù sao đây cũng là ngày kết hôn của người ta.

      Lúc này cha mẹ Bùi Tử Nghị cũng đến, đám bạn tiến lên tặng hoa, đưa nước, đưa kẹo, cha Bùi và mẹ Bùi được tiếp đón chu đáo mặt cũng nở nụ cười.

      "Nhưng đứa trẻ này đáng !" Mẹ Bùi vừa cười vừa .

      Phương Hân Nghi lập tức giúp Tiểu An, "Dĩ nhiên, những điều này đều là Tiểu An dạy đó! Những bạn nơi này đều rất chị Tiểu An đúng nào?"

      "Đúng!"

      Sarah cũng , "Tiểu An rất tốt, nếu phải bị con của bác cướp , con sớm bảo cha con cưới Tiểu An."

      Shirley cũng , "Đúng đấy!"

      Bùi Tử Nghị sắp tức chết, "Hai em đừng mơ tưởng!"

      Hai bé cùng le lưỡi với , hai bé vẫn cam lòng.

      Tất cả mọi người đều giúp Tiểu An, cha mẹ Bùi Tử Nghị lập tức hiểu, những người này đều sợ nhà họ Bùi chấp nhận Tiểu An.

      Cha Bùi cười cười, "Cái con cần lo lắng, đây là quyết định của Tử Nghị, chỉ cần nó hối hận là tốt rồi, chúng ta cũng có ý kiến gì."

      "Con hối hận, con muốn cưới Tiểu An."

      "Vậy tốt, phải chăm sóc tốt cho con bé!"

      Lúc này Kỷ Văn Hào đến, sau đó bắt đầu chuyện với cha Bùi, từ quốc gia đại đến chuyện buôn bán, hai người vui vẻ ngừng, điều này cho thấy chỉ có Kỷ Văn Hào mới thu phục được người như cha Bùi.



      khí buổi lễ nóng dần, đầu bếp nhà hàng chuẩn bị thức ăn để lát nữa phục vụ khách mời, đồng thời tiếng nhạc cũng vang lên rất nhiều bạn vui mừng cùng nhau khiêu vũ.

      Đột nhiên bầu trời bên ngoài u, thậm chí còn bắt đầu mưa, mới đầu là mưa sau đó nặng hạt dần, gió càng ngày càng lớn thậm chí còn có sấm sét.

      Nhưng vẫn ảnh hưởng đến mọi người trong phòng, ai cũng vui vẻ chuyện.

      Còn mấy phút nữa là buổi lễ bắt đầu, Bùi Tử Nghị nhìn đồng hồ tay thầm nghĩ chắc bác đưa Tiểu An đến rồi.

      Bác kiên trì muốn dắt tay Tiểu An bước vào rồi đặt tay Tiểu An vào tay , hoàn thành nghi thức này, chắc cũng sắp đến rồi...

      Nhưng ngay lúc này Sarah và Shirley gấp gáp chạy vào, vẻ mặt hoảng sợ cùng bối rối, giống như rất lo lắng. " xong! xong!"

      Bùi Tử Nghị liền lên, "Xảy ra chuyện gì?"

      "Mới vừa rồi bọn em định tìm Tiểu An, nhưng thấy Tiểu An đâu cả! Bọn em tìm vài căn phòng nhưng đều thấy Tiểu An, mẹ Tạ tìm Tiểu An."

      Bùi Tử Nghị mở to mắt, thể tin được là thấy Tiểu An, này thông minh đến mức biết trốn hôn.

      Bùi Tử Nghị nhìn hai đứa bé trước mặt, mở miệng hỏi: " phải hai em dẫn Tiểu An đến Italy chứ?"

      Giang Uy đứng bên cạnh trợn to mắt, "Bùi Tử Nghị, cậu điên à? điều hết sức ngu ngốc! Còn nhanh tìm Tiểu An."

      Trong nháy mắt nét mặt của hai bé liền biến đổi, bắt đầu cười hì hì, Sarah : " phải cuối cùng Tiểu An cũng phát bộ mặt của người này rồi quyết định trốn hôn chứ?

      Shirley tiếp, "Có thể là vậy! Cha chúng ta nhanh tìm Tiểu An, sau đó mang Tiểu An về Italy!"

      Bùi Tử Nghị nghe vậy, liền nóng lòng, vội lao ra cửa, mọi người cũng chạy theo ra ngoài, trong nháy mắt buổi lễ liền náo loạn, ai cũng rất lo lắng, rối rít tham gia tìm kiếm.

      Đáng chết! Kỷ Xảo An em lại dùng chiêu này, chờ tìm được em, đừng bảo là tháng, năm cũng cho em ăn kem!

      Tiểu An!
      Last edited by a moderator: 13/2/15
      Chris, xixonxuxubungbu thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Kết thúc


      Tiểu An mất tích trong hôn lễ!

      Bùi Tử Nghị, nhà họ Kỷ và vài người bạn tốt đều giật mình, mọi người đều tìm khắp hội Kim Cơ, ai cũng muốn tìm thấy Tiểu An.

      Chạy khắp hành lang, mưa to ngừng rơi, tiếng sấm ùng ùng vang lên, nghe hơi sợ, Bùi Tử Nghị mặc vest, mặt lấm tấm mồ hôi, rất lo lắng.

      Ba nhóm chia nhau tìm, cuối cùng tập hợp tại hành lang, ai cũng sốt ruột và lo lắng.

      Bùi Tử Nghị vội vàng hỏi Giang Uy: "Tìm được Tiểu An ?"

      Giang Uy lắc đầu. " có! Hân Nghi, em có tìm thấy ?"

      "Phòng làm việc bên kia cũng có."

      Bùi Tử Nghị hổn hển vuốt vuốt trán của mình, "Ông trời! Sao chuyện này lại xảy ra vào lúc này? Tiểu An, rốt cuộc em chạy đâu?"

      Phương Hân Nghi nuốt nước miếng cái, "Tiểu An trốn hôn chứ?"

      Bùi Tử Nghị hét to, muốn thừa nhận Tiểu An trốn hôn, như vậy mất thể diện, "Làm sao có thể! Sao Tiểu An có thể nghĩ ra chuyện như vậy?"

      Ngay cả kết hôn là gì cũng biết, huống chi là trốn hôn.

      Con trai lớn nhà họ Kỷ trầm tư, "Có phải chị lại chạy chơi ? Dù sao trước khi hôn lễ bắt đầu chị đều đợi trong phòng nghỉ nên cảm thấy chán."

      "Nhưng mà bây giờ mưa to, còn có sấm, ấy sợ nhất là sấm, sao có thể chạy ra ngoài chơi."

      Đáng chết! Bùi Tử Nghị nghĩ nếu tìm được nhất định phải đánh vào mông , Tiểu An cũng coi như trẻ , lúc nên dạy phải dạy.

      " nhất định! Đây chỉ là có khả năng thôi, mọi người hãy chia nhau tìm lần nữa xem sao!"

      Mọi người định tìm lần nữa Kỷ Văn Hào và Tạ Thi cùng nhau đến, mặt hai người đều mỉm cười, vừa vui lại vừa cảm động.

      "Cha, mẹ, hai người cười gì vậy?"



      Tạ Thi nhìn ông xã, rồi quay sang với mọi người: " cần tìm nữa, tìm được Tiểu An rồi."

      Bùi Tử Nghị lập tức lên phía trước, "Ở đâu? ấy ở đâu?"

      Kỷ Văn Hào chỉ chỉ phía sau, " đến cuối hành lang rồi quẹo thấy Sarah và Shirley đứng ở cửa."

      Bùi Tử Nghị liền chạy , mọi người cũng theo sau.

      Chỉ chốc lát sau họ thấy căn phòng mà Kỷ Văn Hào , cũng thấy Sarah và Shirley đứng ở cửa, giống như dám vào.

      Sarah nhìn đến choáng váng, trong miệng lẩm bẩm, "Tiểu An dịu dàng, chị rất thích Tiểu An!"

      Shirley cũng , "Em cũng vậy."

      Bùi Tử Nghị nghiêng người vào phòng, mọi người đứng ngoài cửa nhìn, lúc này bên ngoài vang lên tiếng sấm đinh tai nhức óc, nhưng có thể thấy được cảnh tượng trong phòng...

      Kỷ Xảo An ngồi dưới đất, cần biết áo cưới trắng có bị dơ hay , ôm Tiểu Vi vào ngực, trấn an bé.

      Tiểu Vi bị tiếng sấm hù sợ, cả người phát run còn khóc nữa, mới vừa rồi khi Tiểu An nghe thấy tiếng sấm cũng sợ hết hồn, nhưng ngay lúc đó lại nhớ đến Tiểu Vi, cho nên vội chạy đến đây.

      Tiểu Vi giống như Tiểu An, chẳng qua là Tiểu An gặp phải tiếng sấm có người che trở nếu phải ba mẹ chính là Bùi Tử Nghị ôm vào lòng trấn an.

      "Chị... sấm sấm... hơi sợ.." Giọng còn nức nở, giống như rất sợ hãi.

      Tiểu An ôm chặt lấy bé, để bé rồi vào lòng mình, trong miệng , " sợ... Tiểu Vi phải sợ... có chị ở đây."

      "Hơi sợ... khủng khiếp!"

      "Ngoan! phải sợ." Tiểu An đung đưa người, thương trấn an Tiểu Vi. ra Tiểu An cũng rất sợ sấm, nhưng bây giờ tràn đầy dũng khí để trấn an, bảo vệ Tiểu Vi.

      Bùi Tử Nghị lên phía trước, đến bên cạnh Tiểu An và đứa bé, Tiểu An ngẩng đầu nhìn , rồi cười cười với , trong nụ cười nên tia vui mừng và ỷ lại.

      "Nghị Nghị"

      Bùi Tử Nghị nở nụ cười sờ sờ đầu của , tất cả tức giận cũng bay mất, chỉ cần trốn hôn, muốn làm gì cũng được.

      cũng ngồi xuống đất, quản mình mặc bộ vest sang trọng, cùng Tiểu An An trấn an đứa bé.

      Dần dần Tiểu Vi ngừng khóc, ngủ thiếp trong lòng Tiểu An.

      Bùi Tử Nghị rất có lòng tin, chính nhất định Tiểu An làm người mẹ tốt, cần nghi ngờ nữa, Tiểu An có tấm lòng rộng lớn lại rất thương người, rất chờ mong, cực kỳ chờ mong con của họ ra đời, đứa bé có thể hưởng thụ tình thương đơn thuần cũng như sâu sắc nhất từ người mẹ.

      Sarah bĩu môi, "Tiểu An dịu dàng, chị rất muốn Tiểu An làm mẹ mình đó!"

      "Đúng đấy!"

      Hai bé vượt đại dương đến Đài Loan, kết quả vẫn thất bại, cách nào làm cho Tiểu An trở thành mẹ của hai bé. Nhưng khi nhìn thấy Tiểu An xinh đẹp hai bé cũng rất vui.

      Cha mẹ Bùi Tử Nghị nhìn thấy vậy, đột nhiên cảm thấy quyết định của con trai rất chính xác, đây là bé lương thiện lại đáng , bọn họ có cách nào thương Tiểu An.

      Cha Bùi cười cười, "Tôi nghĩ lựa chọn của con chúng ta rất chính xác."

      "Đúng vậy!" Mẹ Bùi cũng đồng ý.

      Phương Hân Nghi kìm nén nước mắt, từ từ khép cửa phòng lại, nhường thời gian và gian cho dâu chú rể, đó là thế giới thuộc về hai người, bọn họ nên làm bóng đèn.

      Giang Uy vừa nhìn liền biết Phương Hân Nghi nghĩ gì, với mọi người: "Hãy để họ ở chung! Chúng ta cứ ăn mừng trước , lát nữa họ ra, mọi người ăn gì trước , nếu các bạn đói bụng."



      "Tán thành!"

      Mọi người lần lượt rời , vừa vừa cười đến lễ đường. Mưa vẫn rơi, sấm vẫn đánh, nhưng ảnh hưởng đến họ, thời tiết hôm nay rất tốt.

      ☆ ☆ ☆

      Kỷ Văn Hào cùng vợ trong hoa viên, trong tay cầm dù, chặn mưa chặn gió cho vợ mình.

      Tạ Thi dựa vào ngực chồng, mặt mang theo nét cười nhàn nhạt, giống như nhớ lại, giống như bùi ngùi.

      Lúc này, bà lại rơi nước mắt.

      Kỷ Văn Hào cười cười, lau nước mắt của vợ, "Cuộc sống tốt như vậy sao em lại khóc?"

      Tạ Thi cười, trong đôi mắt tràn đầy ánh sáng, "Đúng vậy! Kỳ nên cười, em rất vui, chẳng qua là trong đầu lại lên nhiều ký ức."

      Kỷ Văn Hào thở dài, " cũng vậy."

      Nhớ tới từ khi có Tiểu An đến nay, có cười cũng có nước mắt, có hi vọng, có tuyệt vọng nhưng họ vẫn đến phía trước, đoạn đường này có lẽ làm Tiểu An rất mệt, nhưng có Tiểu An cuộc sống này hề có ánh sáng.

      Đột nhiên Tạ Thi , "Em cảm thấy nên cảm ơn Tiểu An, con bé như ân nhân trong cuộc đời em, dạy em rất nhiều điều."

      như thế nào, oán hận, cố gắng sống vui vẻ mỗi này, thậm chí thương mỗi người bên cạnh.

      " cũng vậy."

      Bà nhìn chồng, " cảm thấy Tiểu An có thích Tử Nghị ?"

      "Dĩ nhiên thích, thậm chí ngừng ở đó, ra Tiểu An nó."

      "Đúng vậy! Em cũng cảm thấy vậy, ra Tiểu An rất may mắn, trời cao cũng lấy năng lực của con bé." Tạ Thi lau nước mắt, vào giờ khắc này bà chỉ muốn mỉm cười.

      Tạ Thi nhìn về phía sau, lễ đường ở trước mặt rồi, ai cũng vui vẻ, các bạn ăn đồ ăn, người lớn trò chuyện, mặc dù nam nữ chính có ở đây, nhưng ai cũng ăn mừng cho họ.

      "Ông xã, cảm thấy chúng ta có thể gỡ gánh nặng này xuống sao?"

      Kỷ Văn Hào cười khổ, "Làm sao có thể, chỉ cần còn Tiểu An gánh nặng này có cách nào để xuống được."

      Dắt tay vợ, trong mắt Kỷ Văn Hào xuất nước mắt, "Nhưng bây giờ chúng ta còn gì để hối tiếc, cho dù ngày nào đó rời khỏi cõi đời này, chúng ta cũng còn vướng bận gì."

      Vì Tiểu An, bọn họ từng dám rời xa Tiểu An dù chỉ ngày, sợ Tiểu An người tịch mịch độc, có ai chăm sóc, nhưng bây giờ Tiểu An có Tử Nghị, Tử Nghị ở bên cạnh con bé, con bé cũng vậy, hai đứa nâng đỡ lẫn nhau vượt qua từng trạm kiểm soát con đường nhân sinh của mình.

      Cho dù hai vợ chồng họ gỡ bỏ được gánh nặng này nhưng ít nhất cũng có người chia sẻ.

      "Vậy chúng ta cùng nhau sao?"

      "Dĩ nhiên, chúng ta còn có con đường khác sao?"

      Bà cười cười nắm tay chồng vào lễ đường, hôm nay bọn họ nên ăn mừng vì con , nhưng trong lòng lại thầm chúc phúc cho bọn trẻ.

      Chỉ mong Tiểu An vĩnh viễn vui vẻ, vĩnh viễn hồn nhiên, bé và cậu bé vĩnh viễn hạnh phúc.

      ☆ ☆ ☆

      "Xin hỏi Tiểu An, con có đồng ý lấy Bùi Tử Nghị ?"

      "Lạnh lạnh."

      " phải rồi! Lại lần nữa, xin hỏi Tiểu An con có đồng ý lấy Bùi Tử Nghị ?"

      "Lạnh lạnh."

      " phải rồi! Cậu phải 'Con đồng ý'."

      "Lạnh lạnh."

      " để ý tới cậu nữa! Mình phải về nhà rồi."

      "Nghị Nghị."

      "Gì?"

      "Đồng ý."

      "Gì... Cậu gì?"

      "Nghị Nghị, đồng ý."

      "Đồng ý? Cậu đồng ý, cậu là... đồng ý gả cho Bùi Tử Nghị sao?"

      Tiểu An để ý đến cậu, tiếp tục ăn kem.

      "Ha ha ha" Cậu bé cười khúc khích, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo, nắm chặt cơ hội, dù sao cơ hội rất khó có được!

      Cậu đứng tại chỗ, "Được, Tiểu An đồng ý, vậy Bùi Tử Nghị con có đồng ý lấy Tiểu An làm vợ ?

      Vội vàng đổi chỗ, đứng bên cạnh Kỷ Xảo An, ra vẻ nghiêm chỉnh trầm giọng : "Con đồng ý!"

      Tiểu An cười cười tiếp tục ăn kem.

      "Buổi lễ kết thúc, tấu nhạc..." Đột nhiên cậu đỏ mặt cười tiếng. " tại, chú rể có thể hôn dâu rồi."



      Cậu sợ chết bĩu môi, chuẩn bị hôn bé, nhưng còn chưa chạm đến đôi má trắng mịn kia cảm thấy ngọt ngọt, lạnh lạnh.

      bé tưởng rằng cậu bé muốn ăn kem nên trực tiếp nhét kem vào miệng cậu, muốn mở miệng chuyện nhưng trong miệng toàn là chocolate.

      "Bây... bây giờ là như thế nào đây?" Thiếu chút nữa bị sặc.

      "Nghị Nghị, ăn lạnh lạnh."

      " phải! Là hôn ... Đây là lễ nghi, được cử động..."

      "Lạnh lạnh."

      "Hôn !"

      "Lạnh lạnh."

      Lạnh cái đầu cậu!

      bé cười, ban đầu cậu nghiêm mặt nhưng cuối cùng cũng bật cười.

      Mặt trời ngả về tây, chiếu lên hai người, tạo thành hai cái bóng dài, diểm duy nhất gắn kết với nhau là tay hai người, họ vẫn nắm tay nhau.

      Nắm chặt

      Toàn văn hoàn
      Chrisxuxubungbu thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :