1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu em, em biết không! - Mạc Lâm (12/12) HOÀN (Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Bùi Tử Nghị về phía phòng của Kỷ Xảo An, tâm trạng rất vui, thành , nhiều năm, khi đối mặt với luôn cảm thấy vô lực, nhưng những buồn phiền trong lòng đều tan hết, tất cả áp lực đều bay hết.

      Bùi Tử Nghị nhàng mở cửa ra, kết quả cửa vừa mở ra, giống như đụng trúng cái gì đó, truyền đến tiếng kêu đau đớn.

      Bùi Tử Nghị vội vàng thò đầu vào, kết quả làm nhìn thấy Tiểu An ngồi dưới đất bĩu môi sờ sờ đầu của mình, dáng vẻ rất đáng thương.

      "A..."

      Bùi Tử Nghị bật cười, vào phòng, có thể đoán được rằng lúc nãy bé này dán tai vào cửa muốn nghe lén, đồ ngốc, phòng này cách xa phòng khách như vậy, ấy làm sao mà nghe được? "Em nghe lén đúng ?"

      Tiểu An cười xin lỗi, " có..."

      " dối."

      Bùi Tử Nghị đóng cửa lại, Tiểu An biết tại là như thế nào, chỉ biết lâu rồi được ở cùng với Nghị Nghị.

      Bùi Tử Nghị duỗi người, "Mệt chết rồi." Cả người ngã lên giường của Tiểu An, ngoại trừ chân đặt tại mép giường cả người thoải mái nằm giường rồi.

      Tiểu An cười cười, ngồi ở bên giường. "Nghị Nghị..."

      Bùi Tử Nghị cười thầm trong lòng, lại nghe thấy dùng giọng đáng gọi , nhưng cố ý nghiêm mặt, "Sao, vẫn còn tức giận."

      "Nghị Nghị! nên tức giận."

      "Dĩ nhiên phải tức giận, tại sao câu em cũng liền rời ? Em có biết mọi người lo lắng như thế nào ?"

      "Xin lỗi..."

      Nhìn thấy đáng thương xin lỗi, ra người nên xin lỗi chính là !

      Nhưng mà Tiểu An luôn mang thù, vốn dĩ dáng vẻ của đáng nên luôn cho rằng thế giới này cái gì cũng đẹp đẽ, giống như ai có lỗi với , khiến muốn xin lỗi cũng được.

      Đột nhiên thấy mình may mắn vì kịp thời nghĩ thông suốt, vì hành động ngu xuẩn của mình mà xúc phạm đến Tiểu An, khiến hai người mất di cơ hội ở cùng nhau.

      "Tiểu An ngu ngốc."

      "Ai ! Em ngốc chút nào." Bùi Tử Nghị mất hứng .

      thực tế, người ngu ngốc chính là , nhưng rất hối hận, bởi vì Tiểu An luôn nhớ những lời này.

      Bùi Tử Nghị cởi giày, ngồi giường, rồi vẫy tay với muốn lại gần.

      Tiểu An nghe lời lên giường, Bùi Tử Nghị liền ôm vào lòng, làm cho thoải mái dựa vào ngực mình.

      "Nghị Nghị" thoải mái.

      "Tiểu An, xin lỗi." giọng bên tai .

      Thành , mới trẻ con, đều là Tiểu An làm trưởng thành, cho rằng người khác cũng giống mình. Mà đặt mình vào vị trí của Tiểu An suy nghĩ.

      "..." Tiểu An chuyện, cũng biết tại sao Nghị Nghị lại xin lỗi, chỉ biết mình dựa vào ngực Nghị Nghị, để mặc cho Nghị Nghị ôm, vì cảm thấy rất thoải mái.

      Bùi Tử Nghị hôn lên tóc Tiểu An, đèn trong phòng mờ mờ, khí cũng ấm áp, rất hưởng thụ cảm giác này, nhất là khi ở cùng Tiểu An. "Tiểu An, có thể cho biết tại sao đến tìm ?" muốn nghe chính miệng .

      Tiểu An rầu rĩ , "Ba thể."

      "Tại sao?"

      "Nghị Nghị lấy vợ, Tiểu An thể tìm Nghị Nghị." Đột nhiên Kỷ Xảo An : "Là cao cao đẹp đẹp kia sao?"

      " cao cao đẹp đẹp? Là ai?"

      " kia đó!"

      Denean sao? Thiếu chút nữa Bùi Tử Nghị nôn ra, "Làm ơn, em quá xem thường rồi! thích loại người đó sao, đầu óc cũng phải có vấn đề. " vừa khinh thường vừa .

      Kể từ sau ngày đó, ai biết người phụ nữ kia chạy đâu? Dù sao cũng mặc kệ ta, ta đến làm phiền nữa là được, mỗi lần nhìn thấy ta, chỉnh lần.

      Dám đối xử như vậy với Tiểu An, tuyệt đối cho phép!

      có dũng khí làm phải có dũng khí đón nhận trả thù của , loại người lòng dạ mọn như vậy, trong đầu chỉ nghĩ đến cách bắt nạt người khác, nhìn liền thấy ghét.

      "Nghị Nghị, nên."

      Bùi Tử Nghị nghe thấy như vậy, trong lòng liền chấn động, " nên gì?"

      " nên..."

      "Em muốn thích khác đúng ?"

      Nghe hiểu, Kỷ Xảo An chỉ biết nên, nhưng Bùi Tử Nghị hiểu, vui mừng ôm chặt , thầm đắc ý.

      "Nghe kỹ này Tiểu An! cưới Denean ngu ngốc kia, , ngay cả gặp mặt ta cũng muốn ói." Bùi Tử Nghị vội vàng bảo đảm.

      "Nghị Nghị."

      "Nhưng mà Tiểu An, sau này vẫn phải lấy vợ! có thể lấy ai đây.... Cưới em được ? Tiểu An, sau này em làm vợ được ? đúng, sớm hỏi em vấn đề này rồi! Em cũng đồng ý, cũng cho em đổi ý."

      "Được!"

      "Ha ha ha! Rốt cuộc em có biết vợ có ý nghĩa gì ?"

      "Ha ha ha."

      Bùi Tử Nghị cười, Tiểu An cũng cười, dựa vào tình cảm nhiều năm hai người nhanh chóng thân thiện như trước, Tiểu An mang thù, thậm chí có thể , chỉ nhớ người khác đối tốt như thế nào thôi.

      Bùi Tử Nghị cười nữa, nhìn chằm chằm , trước kia thực ngốc, Tiểu An vẫn luôn thích , hơn nữa còn biểu ràng như vậy.

      Khi nhìn thấy , ánh mắt tỏa sáng, giống như người rất quan trọng, có thể hấp dẫn ánh mắt của , khiến thể dời mắt qua chỗ khác được, , vượt qua sợ hãi trong lòng, người máy bay đến Mỹ, chỉ vì muốn gặp lần.

      dùng hành động để chứng minh thích , mà ngu xuẩn vẫn hoài nghi hiểu tình cảm, cách nào hiểu được tình cảm.

      đần....

      Ôm chặt , muốn tiếp tục ngu đần như vậy nữa, điều quan trọng nhất với là Tiểu An ở bên cạnh . tin rằng tương lai trở thành người nhà của Tiểu An, chăm sóc , bảo vệ , chừng Tiểu An trở thành tính mạng của .

      "Tiểu An, rất em, rất rất em, sau này bao giờ rời xa em nữa." chuẩn bị tốt tâm lý, cố gắng thích ứng, trở thành người nhà của Tiểu An.

      Từ người biến thành người nhà, ngoại trừ ra càng phải chăm sóc giống như người nhà.

      ra Tiểu An luôn thay đổi, thế nhưng lại thay đổi nhiều, đơn thuần như lúc bé nữa, tư tưởng phức tạp hơn so với Tiểu An, cho nên thấy xấu hổ.

      "Thích... Thích Nghị Nghị."

      Sờ sờ mặt , Bùi Tử Nghị : "Có ? rồi được đổi ý đó!"

      "Ha ha ha."

      đùa, nhiều năm như vậy Tiểu An cũng đổi ý. Đột nhiên cảm thấy mình rất may mắn, có thể được Tiểu An thích. "Nhưng mà cuối cùng em thích kem hay thích ?"

      vẫn từ bỏ, vẫn muốn hỏi vấn đề này.

      Tiểu An suy nghĩ chút, cố gắng suy nghĩ rồi . "Đều thích."

      Bùi Tử Nghị cười khổ, ôm chặt hơn, "Được rồi, được rồi! Coi như là có tiến bộ! Đều thích đều thích, thèm tranh giành tình cảm với kem đâu!"

      "Nghị Nghị..."

      tốt! ở đây, ở ngay trong ngực , bao giờ buông tay nữa.

      mặt Tiểu An tràn đầy nét cười, tựa vào lòng Bùi Tử Nghị, tại cũng làm nũng với Nghị Nghị, giống như mẹ làm nũng với ba.

      Nghị Nghị là ba, Tiểu An là mẹ, ba và mẹ vĩnh viễn ở cùng nhau.

      ☆☆☆
      Chris thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tâm tình của Bùi Tử Nghị thay đổi rồi, chỉ coi mình như bạn trai của Tiểu An, mặc dù Tiểu An chưa bao giờ đồng ý làm bạn , bởi vì hiểu như thế có gì khác nhau, còn bắt đầu coi mình là người nhà của Tiểu An.

      Bác sai, thích, , tồn tại được lâu, chỉ có người nhà mới thể thay đổi trách nhiệm vĩnh hằng này, trách nhiệm đó là chăm sóc Tiểu An, làm như vậy mới đúng, mới có thể ở bên Tiểu An trọn đời.

      thương Tiểu An, cũng đau lòng Tiểu An, hi vọng có thể luôn vui vẻ cả đời, trời cao đoạt hết tất cả của , tuy nhiên nó cũng giống như cho tất cả, cho dùng nụ cười để đối mặt với mọi khó khăn, cho dũng khí và lòng tin.

      Tiểu An tuyệt đối phải là người trọn vẹn!

      Ngược lại, là người có trái tim tốt đẹp nhất thế giới này, thiện lương nhất, cũng ấm áp nhất... Bùi Tử Nghị cũng biết, hơn nữa cảm thấy may mắn khi tìm được .

      bắt đầu dắt ra ngoài, lấy thân phận bạn trai hơn là thân phận người nhà ở cùng .

      Kỷ Văn Hào và Tạ Thi rất vui mừng, mặc dù ba người con tra nhà họ Kỷ vẫn bất mãn, nhưng thấy nụ cười sáng lạn của chị họ cũng bắt đầu tiếp nhận.

      Thậm chí con trai lớn nhà họ Kỷ còn xin lỗi với Bùi Tử Nghị, "Xin lỗi vì ra tay đánh , nếu muốn đánh lại, em cũng có ý kiến."

      "Nếu đánh lại làm Tiểu An đau lòng. Huống chi... Em đánh rất đúng, nếu như cảm thấy có lỗi với về sau hãy cùng chăm sóc Tiểu An."

      Dĩ nhiên, bác , mình thể chăm sóc Tiểu An được, chăm sóc người đặc biệt như Tiểu An đây có thể xem là cuộc kháng chiến trường kỳ, mà con người đều có lúc mệt mỏi, lúc này rất cần ủng hộ của người nhà.

      "Dĩ nhiên, bọn em đều là người nhà của Tiểu An mà."

      Tiểu An nhìn em trai chuyện với Nghị Nghị, hai người có cãi nhau, cười rất vui vẻ, kéo tay Nghị Nghị, cảm thấy cảm giác mình buồn lo, là người vui sướng nhất thế giới.

      Mà Bùi Tử Nghị vẫn học, học cách ở chung với Tiểu An, phải khống chế được tâm tình của mình, làm cho mình co được dãn được, đối mặt với trưởng thành của Tiểu An.

      cùng với Tiểu An, bước rất chậm, từng có thời gian ngắn cùng nhưng sau đó lại tăng tốc, để Tiểu An lại phía sau, tại muốn bước chậm lại cùng .

      Ngày đó, Bùi Tử Nghị dắt Tiểu An dạo phố, vừa vừa chuyện, Tiểu An xong cười rất vui vẻ.

      Buổi trưa, hai người đều đói bụng, Bùi Tử Nghị và Tiểu An đến tiệm ăn nhanh ăn cái gì đó, Bùi Tử Nghị gọi đống đồ ăn, Tiểu An hưng phấn ngừng kêu: "Lạnh lạnh... lạnh lạnh.. ăn lạnh lạnh, Tiểu An muốn ăn lạnh lạnh..."

      " được! Trước hết phải ăn Hamburg ."

      "Lạnh lạnh nữa."

      Bùi Tử Nghị nghiêm mặt : "Ăn Hamburg trước, nếu ăn hết kem, chừa cho em miếng nào."

      Tiểu An bĩu môi, vội vàng cầm lấy Hamburg liều chết gặm, ánh mắt lại cứ nhìn kem, sợ mình có cách nào ăn món mà mình thích nhất.

      Bùi Tử Nghị hài lòng nghĩ, kem đúng là điểm yếu của Tiểu An, xem ra sau này phải vận dụng tốt, lúc đó mới có thể quản thúc giống như đứa bé này.

      Cuối cùng Tiểu An cũng ăn hết Hamburg, "Ăn xong rồi... ăn lạnh lạnh."

      "Làm ơn, sao em lại giống như hổ đói vậy? Sau này được như vậy nữa đó!"

      "Ăn lạnh lạnh."

      Bùi Tử Nghị thể làm gì khác hơn là đồng ý.

      Tiểu An vui vẻ cầm lấy kem, ăn miếng lại ăn thêm miếng nữa, để vị kem tan trong miệng, giống như hồi còn bé.

      Đột nhiên dùng thìa múc miếng muốn đút cho Bùi Tử Nghị, Bùi Tử Nghị cười, há mồm ăn kem.

      Lúc này có bé trai ngang qua, bé trai rất vui vẻ, thậm chí còn đụng phải Tiểu An, Tiểu An để ý chỉ cười với bé trai ba tuổi này.

      Wow! Đứa trẻ đáng .

      Nhưng ba và mẹ đứa trẻ vội vàng chạy đến ôm lấy bé, miệng ngừng , "Đứng đến gần, nếu con cũng trở thành người ngu ngốc phải làm sao bây giờ?"

      Chỉ cần nhìn dáng vẻ đó của Tiểu An, cũng biết người này đầu có vấn đề!

      Tiểu An nghe hiểu, vẫn cười nhưng Bùi Tử Nghị lập tức đứng lên, cảm xúc tức giận tăng vọt, quá ghê tởm, đây là dạng cha mẹ gì vậy? Sao có thể dạy đứa bé như vậy? "Coi như hết! Cho dù tới gần, nhìn qua cũng thấy con hai người cũng đần như vậy!"

      "Sao cậu lại như vậy?"

      "Tôi cũng sai? Cha mẹ tùy tiện mắng người khác ngu ngốc, sanh ra đứa con cũng biết tốt hơn ở chỗ nào?" Bùi Tử Nghị mỉa mai .

      Hai người trước mặt rất ngượng nhưng vẫn hùng hồn , "Nhìn ta giống người bình thường."

      "Cũng giống như con của hai người!"

      "Giống ở đâu? Cậu xem nào?"

      "Con của hai người ba tuổi sao? Trước mắt trí năng* của Tiểu An là đứa trẻ mười tuổi, mười tuổi thông minh hơn ba tuổi. chừng con của hai người còn đần hơn!"

      (*Trí năng: Lăng lực và trí tuệ.)

      "Cậu..."

      Mồm mép Bùi Tử Nghị lợi hại, vừa xong khiến hai vợ chồng trước mặt tức đến nỗi được gì, mà mọi người đều nhìn Bùi Tử Nghị dạy dỗ hai vợ chồng này.

      Đây chính là giáo dục con người bằng hành động gương mẫu, vậy sau này đứa trẻ đứa trẻ, thấy người khác cũng tùy tiện mắng chửi.

      Rất nhiều người còn kém hơn đầu ngón tay của Tiểu An, Tiểu An thiện lương như vậy, cũng mắng chửi người, đúng là thiên sứ đôi vợ chồng trước mắt này giống như cứt, trong miệng đều là lời ác độc.

      "Con trai tôi sao có thể đần giống như ta? Cậu đừng lung tung!"

      "Đúng vậy! Sao đần giống ấy được! Tôi thấy đần hơn có." Bùi Tử Nghị chính là như vậy, kiên trì muốn bảo vệ người con thích, Tiểu An thể nào cãi lại, chỉ có thể ngoan ngoãn bị người khác bắt nạt, lại như vậy!

      Khi mọi người còn cãi nhau, Tiểu An và bé lại lại vui vẻ chơi cùng nhau.

      "Chị."

      "Ngoan!" Tiểu An lấy kẹo trong túi nhét vào tay bé trai.

      Bé trai vui vẻ, cười với Tiểu An: "Cảm ơn chị!"

      "Ha ha ha" Tiểu An mở kẹo giúp bé trai, bé trai ăn kẹo, cười tươi.

      "Có ngon ?"

      "Ngon ạ!"

      "Ai nha! Con làm gì vậy? Người ta cho con ăn con cũng ăn, sao con lại ngu như vậy?" Đôi vợ chồng kia gì nữa, lập tức ôm bé trai .

      Bùi Tử Nghị nhìn Tiểu An cười hì hì, hiểu được, cho dù là ngượi rộng rãi như thế nào cũng thể như Tiểu An, nhưng Tiểu An chính là người như vậy, đột nhiên Bùi Tử Nghị kinh hãi...

      ra Tiểu An dạy họ, nghiêm túc chút, Tiểu An giống như giáo viên của họ, trong lúc vô tình lại dạy họ cách đối nhân xử thế.

      so đo, ghi thù, dùng mỉm cười đối đãi với mọi người, dùng chân đối mặt với mọi người... Tiểu An lương thiện khiến tất cả người bình thường thấy xấu hổ, Tiểu An mới là người trưởng thành.

      Ông trời, .

      "Nghị Nghị, ăn lạnh lạnh."

      "Được!" Ngồi ở trước mặt , cùng chia sẻ ly kem, khó trách thích ăn như vậy, vị ngọt này làm cho người ta khó có thể quên, chỉ là kem mà còn bao gồm vị ngọt trong lòng.

      Tiểu An, tốt, có em tốt.
      Last edited by a moderator: 1/2/15
      Chrisxuxubungbu thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10



      Năm bảy tuổi, cậu vẫn là đứa trẻ, cần phải , mọi việc đều cần người khác giúp đỡ, là đứa trẻ tỉnh tỉnh mê mê rất đáng .

      Trong cuộc sống của trừ ba mẹ ra cũng chỉ có cậu, bé rất thích ở cùng với cậu, mà cậu bé cũng thích kết bạn, dĩ nhiên bao gồm cả bé, cậu thường dắt thám hiểm khắp nơi, để trải nghiệm cuộc sống.

      Ngày đó, cậu lén dắt ra khỏi nhà, cùng nhau dạo đường.

      bé rất tò mò với thế giới bên ngoài, gặp cái gì cũng nhìn, xém nữa miệng cũng ngậm vào được.

      Đột nhiên, hai bé thấy chỗ kia đậu toàn xe hơi màu đen, đầu xe có gắn hoa, có thể thấy đây là xe rước dâu, sau đó cửa xe mở ra, mặc áo cưới trắng bước xuống, mặt nở nụ cười tươi.

      "Đẹp quá!"

      "Hắc hắc! Đó chính là dâu."

      "Kẻ điên?"

      "Cậu mắng người à? Là dâu phải kẻ điên."

      " dâu."

      "Được rồi! Tùy cậu!" Đột nhiên cậu bé chớp mắt, nhìn người ngây ngốc bên cạnh, trong mắt lóe sáng rồi hỏi bé. "Tiểu An, chúng ta chơi trò chơi kết hôn được ?"

      "Được..." bé chỉ nghe thấy chơi, hiểu gì là kết hôn cả.

      Cậu dắt đến chỗ cây cổ thụ ở công viên, hai người sánh vai nhau đứng trước cây. Dĩ nhiên cậu bé là chú rể, bé là dâu.

      Nhưng vì lực lượng đủ, nên cậu bé phải kiêm luôn chức cha xứ.

      lúc cậu chuẩn bị đứng lên đến đối diện , bé thấy cậu di chuyển cũng di chuyển theo.


      "Tiểu An, cậu được cử động!"

      "Động động..." Ý là cậu cũng cử động mà.

      "Mình giả làm cha xứ, tất nhiên phải cử động!" Cậu bé lại đến đối diện bé, bé lại theo.

      "Mình xin cậu đó có được ?" Cậu bé tức chịu được, lấy kem từ trong túi ra, dỗ để đứng im tại chỗ.

      Cậu bé thuận lợi đứng đối diện với bé, mở miệng : "Xin hỏi Tiểu An, con có đồng ý lấy Bùi Tử Nghị ?"

      "Lạnh lạnh"

      " phải rồi! Lại lần nữa, xin hỏi Tiểu An, con có đồng ý lấy Bùi Tử Nghị ?"

      "Lạnh lạnh."

      " phải! Cậu phải đồng ý."

      "Lạnh lạnh."

      Lạnh cái đầu của cậu ấy.
      ☆☆☆

      Chỉ là trò chơi của trẻ con nhưng lại trở thành giấc mơ đẹp của Bùi Tử Nghị, có lẽ đây là khát vọng lớn nhất trong lòng , có thể lấy được người con hiền lành tốt bụng như Tiểu An là may mắn của .

      Hôm đó khi đưa Tiểu An về nhà, chính hỏi cha mẹ Tiểu An. hỏi Tiểu An, dĩ nhiên Tiểu An chỉ cười hì hì được.

      gì, đều trả lời được.

      Cho nên nghĩ vấn đề này còn phải hỏi qua ý kiến cha mẹ người ta. "Bác trai bác , xin hai người hãy gả Tiểu An cho con."

      Kỷ Văn Hào và Tạ Thi kinh ngạc nhìn , ra họ đồng ý cho Tiểu An và Bùi Tử Nghị quen nhau, nhưng họ có nghĩ đến chuyện kết hôn.

      Dù sao Tiểu An cũng phải người bình thường, cho dù rất cố gắng cũng thể trải qua cuộc sống của người bình thường.

      "Tử Nghị, chuyện này có quá nhanh ?"

      lắc đầu, " hề nhanh, tháng sau con phải quay lại Mỹ để hoàn thành việc học, con hy vọng khi đó có thể cùng Tiểu An."

      Kỷ Văn Hào sờ sờ cằm, "Còn hơn tháng, thời gian vừa đúng, chẳng qua là muốn có thể nhưng sau đó, còn có tình trạng của Tiểu An, con nghĩ qua chưa?"



      "Con nghĩ đến, thực tế, con nghĩ hơn hai mươi năm." Từ giây phút đầu tiên gặp được Tiểu An mơ đến chuyện này.

      Có lẽ Tiểu An hiểu, nhưng thể nào phủ nhận tình cảm chân chính trong lòng mình! Tiểu An, có cách nào đáp lại tình cảm của mình rất cực khổ, nhưng , bên cạnh còn đau khổ hơn.

      Tạ Thi nhìn , "Tử Nghị, gia đình con đồng ý ?"

      Bà phải hỏi, thể nào cầu người ta thích Tiểu An giống họ được, về phần Tử Nghị bà nghi ngờ, nhưng vấn đề này phải suy nghĩ kỹ, thể gả con đến nhà người ta mà người ta lại thông thích ngược lại còn ghét bỏ.

      Bùi Tử Nghị im lặng vài giây, rồi : " thể phủ nhận cha mẹ con có chút ý kiến, nhưng con cho họ biết rồi, con chịu trách nhiệm với quyết định của mình, mấu chốt là ở con cha mẹ con cũng chỉ xuất phát từ quan tâm, nhưng họ vẫn tôn trọng quyết định của con."

      quyết tâm tuyệt đối lùi bước, có lẽ trong tương lai có lúc nản chí, nhưng tin Tiểu An giúp , bầu bạn với .

      Quyết tâm của chính là mình làm bạn với Tiểu An tiếp những ngày tháng sau này, rất hưởng thụ cảm giác khi ở cạnh .

      Tiểu An làm cho cảm thấy thoải mái, chỉ cần nghĩ về đến nhà là có thể quên hết tất cả mệt mỏi, buông xuống tất cả đề phòng.

      Tiểu An cười rất lòng, ra so với người khác Tiểu An còn thương , quan tâm , để ý hơn, như vậy làm sao lại cho được.

      Có lẽ trong mắt người khác là người quái dị, vì lựa chọn người như vậy! Nhưng tin quyết định của mình rất chính xác, càng tin tưởng vận may của mình.

      "Tử Nghị!" Kỷ Văn Hào nhìn , "Ngay cả người làm cha mẹ như hai bác cũng biết Tiểu An có thể có cuộc sống bình thường ? Có thể con bé thể trở thành người vợ, con muốn đánh cuộc ?'

      "Nếu quả muốn đánh cuộc, đánh cuộc ! Chỉ cần con cảm thấy Tiểu An bình thường là được." Bùi Tử Nghị cười , rất có lòng tin.

      bé dám can đảm mình chạy đến Mỹ tìm , gì bỏ chạy đến Italy, tràn đầy tự tin và dũng khí khiến người khác phải thán phục.

      "Có lẽ thay đổi hoàn cảnh sống, bắt đầu cuộc sống mới, Tiểu An càng tiến bộ đúng ?"

      Kỷ Văn Hào còn lời nào để , chỉ có thể gật đầu, ông thừa nhận ông bị thuyết phục rồi! Chỉ có Tạ Thi vẫn cau mày như cũ, hình như bà vẫn suy nghĩ.

      "Bà xã, sao em gì?"

      Tạ Thi lắc đầu, "Em thể tưởng tượng được dáng vẻ của Tiểu An khi làm vợ người khác." Bà cười khổ .

      "Đúng vậy! Khó có thể tưởng tượng được..."

      Từ Tiểu An thích làm nũng lớn lên cũng thay đổi bao nhiêu, có thể trở thành vợ người khác sao? Có thể làm bạn với người đàn ông, làm trụ cột cho người đó, cùng người đó trải qua cuộc sống thường ngày sao?

      Ông trời! khó tưởng tượng.

      Tạ Thi nhìn , cuối cùng cũng ra lời trong lòng, "Bác biết Tiểu An có thể trở thành người vợ hay , thậm chí có thể nuôi dạy con cái , nhiều năm rồi bác vẫn dám nghĩ đến chuyện này vì bác biết được đáp án."

      Đứa bé như vậy có thể kết hôn ?

      Đây là giúp hay làm hại con bé?

      ai biết đáp án, hoặc để đứa bé như thế sinh con là tốt hay tốt?

      "Con rồi con đánh cuộc, nhưng con tin tưởng mình, cũng tin tưởng Tiểu An." Bùi Tử Nghị cười : " thực tế, con tin Tiểu An là người mẹ tốt nhất thế giới."

      Ngày đó ở tiệm thức ăn nhanh tận mắt chứng kiến Tiểu An chơi cùng bé trai hiếu động kia, bị ảnh hưởng bởi nhục mạ của người khác, lương thiện chỉ hiểu được cho , chỉ biết đối xử tử tế với người khác cần nhận lại.

      cũng thấy Tiểu An chăm sóc bọn trẻ ở hội Kim Cơ, bé nào cũng thích , đều chị Tiểu An xinh đẹp nhất, bởi vì Tiểu An rất tốt với các bé.

      ra rất mong đợi con của lớn lên dưới chăm sóc và thương của Tiểu An. "Con nghĩ trọng điểm là hay , Tiểu An lớn lên trong gia đình trần đầy tình thương, cho nên ấy là người lương thiện, tương lai con cũng làm cho gia đình của con đầy ắp tình thương như vậy, con tin rằng có vấn đề gì."

      Lần này thành khẩn và tất cả khiến Tạ Thi nén nước mắt mà gật đầu, "Được rồi! Nếu như con hạ quyết tâm, bác cũng có ý kiến."

      "Bác cũng vậy."

      "Cảm ơn hai bác."

      Tạ Thi nhìn , trong lòng đủ loại cảm xúc, vui mừng, cảm tạ, kích động, cuối cùng con của bà cũng có gia đình riêng rồi. "Tử Nghị, bác giao Tiểu An cho con, hy vọng rằng con có thể chăm sóc tốt cho con bé."

      Bùi Tử Nghị gật đầu, "Con biết, thực tế chẳng qua là Tiểu An có thêm người chồng, thêm người nhà mà thôi, tất cả đều có gì thay đổi.

      Đúng vậy! có gì thay đổi, mặc kệ là ai, là mỗi người trong gia đình này hay là gia đình mới của Bùi Tử Nghị và Kỷ Xảo An mọi người đều rất Tiểu An.

      Tiểu An vĩnh viễn là đứa trẻ mà họ nhất, vĩnh viễn vĩnh viễn...

      ☆☆☆
      Last edited: 13/2/15
      Chris thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Tiểu An phải gả cho Bùi Tử Nghị rồi!

      Vì thế nhà họ Kỷ bận bịu rối rít, mặc dù mới đầu cha mẹ Bùi Tử Nghị có chút ý kiến, nhưng nhìn thấy con trai kiên trì, hơn nữa từ đến lớn chỉ cần quyết định muốn có gì lấy được, chỉ cần quyết định ngay cả cha mẹ cũng có cách ngăn cản.

      Huống chi nhà họ Kỷ cũng là nhà giàu, mà lần trước Tiểu An lên sàn catwalk ở Milan cũng coi như có chút danh tiếng, mặc dù Tiểu An ngây ngốc nhưng nhà họ Bùi cũng có thể chấp nhận.

      Bùi Tử Nghị mặc kệ cha mẹ mình nghĩ như thế nào, vội vàng chuẩn bị lễ cưới, bao gồm cả chuyện mang Tiểu An thử áo cưới, chụp hình cưới.

      Thành , Tiểu An cũng quan tâm lắm đến chuyện này thậm chí có hứng thú, cho nên phải nửa dụ dỗ nửa lừa gạt mới mang được Tiểu An , thậm chí còn dùng thứ Tiểu An thích nhất đó là kem. "Tiểu An, kem này cho em ăn, nhưng em phải theo thử áo cưới."

      "Lạnh lạnh."

      "Tiểu An, nếu em theo thử áo cưới cho em ăn kem,"

      " thể... lạnh lạnh."

      Cho nên Tiểu An thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn theo thử áo cưới, quả nhiên kem là tử huyệt của , sau khi cưới sử dụng điều này tốt.

      Trải qua hơn hai tuần chuẩn bị, cuối cùng hôn lễ cũng diễn ra, hôn lễ được tổ chức tại hội Kim Cơ, sở dĩ chọn địa điểm này vì để Tiểu An hoàn thành chung thân đại tại nơi thấy quen thuộc, và tất cả bạn có thể cùng nhau chung vui, hơn nữa vì là trung tâm nuôi dạy trẻ em nên có thể tránh được giới truyền thông.


      Nếu chỉ bằng tin nhà họ Kỷ và nhà họ Bùi trở thành thông gia, thậm chí dâu còn là nhân vật như vậy, nhất định giới truyền thông bỏ qua tin tức này.

      Vì buổi hôn lễ này mà tất cả mọi người đều đến giúp đỡ, bao gồm cả Phương Hân Nghi và Giang Uy. ra ưa Giang Uy, mỗi lần ở chung với cùng với Tiểu An Giang Uy đều đến để góp vui.

      Thế nhưng vài năm nay, Giang Uy đến hội Kim Cơ giúp đỡ, cống hiến tâm lực, thậm chí cưới Tiểu An Giang Uy còn bị bắt làm phù rể.

      Phương Hân Nghi cần phải , tất nhiên ấy chính là phù dâu của Tiểu An, ấy bận rộn sắp xếp chỗ ngồi cho các bạn , thâm chí còn dậy các bé trình diễn tiết mục mừng chị Tiểu An đáng .

      Hôm kết hôn, Tiểu An từ nhà họ Kỷ đến hội Kim Cơ, Phương Hân Nghi còn đặc biệt chuẩn bị cho căn phòng làm phòng nghỉ.

      Tiểu An mặc áo cưới bĩu môi, ra cảm thấy rất thoải mái, áo cưới rất bó, nhất là ngực khiến thoải mái.

      Phương Hân Nghi mặc lễ phục màu hồng, ra ra vào vào sắp xếp, cho dù chân cà thọt, vẫn cố gắng hết sức, là người bạn tốt nhất của Tiểu An, có thể thấy Tiểu An hạnh phúc cũng rất vui vẻ, bận rộn chút cũng sao.

      Tiểu An nhìn thấy Phương Hân Nghi, vui mừng kêu to, "Nghi Nghi, xinh đẹp!"

      Phương Hân Nghi cười cười, "Hôm nay Tiểu An mới là xinh đẹp nhất!"

      " thoải mái!"

      Nhìn vặn vẹo nửa người , biết áo cưới khiến thoải mái, nhưng cũng vì mặc áo cưới mà vóc người xinh đẹp của Tiểu An được tôn lên.

      Tạ Thi tới, "Đúng vậy! Tiểu An, mặc như thế rất đẹp! Nhẫn nại chút được ?"

      "Được..."

      Lại nhìn Phương Hân Nghi, trong lòng Tạ Thi đều là cảm ơn, "Hân Nghi, cám ơn con!"

      "Bác , nên như vậy, Tiểu An có thể lấy Bùi Tử Nghị con cũng rất vui!"

      "Vậy còn con và Giang Uy định tính thế nào?"

      Mặt Phương Hân Nghi đỏ bừng, ấp a ấp úng, "Làm gì có ạ!"

      "Được, có, con tự biết là được rồi!"

      "Con... con ra ngoài chuẩn bị đây!" Phương Hân Nghi bước nhanh ra ngoài, đúng lúc lướt qua Giang Uy. Nhìn Giang Uy mặc vest láng bóng, lại càng đỏ mặt, mặc kệ Giang Uy gọi mình, nhanh chóng rời .

      "Chuyện gì vậy?"

      Lúc này bạn từ bên cạnh qua, đến phòng nghỉ... bé kia là Tiểu Vi, cầm cái khay, khay có hai ly nước.

      Tiểu An nhìn thấy Tiểu Vi xấu hổ tới, liền kêu: "Tiểu Vi..."

      "Chị, dì, uống nước..."

      Tạ Thi cười cười, thương nhìn Tiểu Vi, giống như nhớ tới khi Tiểu An còn bé cũng rất giống bé trước mắt, bà ngồi xổm xuống, nhận lấy ly nước, "Cảm ơn Tiểu Vi! Tiểu Vi rất ngoan!"


      "Tiểu Vi!"

      "Chị."

      Tiểu An ôm lấy Tiểu Vi, vỗ vỗ lưng của bé, trấn an bé, Tiểu Vi giỏi, mới đầu còn sợ người lạ, bây giờ có thể chơi đùa với các bạn khác, thậm chí còn bưng nước cho họ uống.

      Tạ Thi lại càng tin tưởng chỉ cần có người nguyện ý dẫn dắt bọn , bọn cũng có thể có cuộc sống của chính mình, cho dù trôi chảy, ít nhất bọn cũng đồng ý bước vào đó.

      Tiểu Vi ra khỏi cửa phòng, Tạ Thi nhìn con uống nước, lòng bà lại mềm xuống, cũng cảm thấy kích động, rất nhiều năm, bà từng cho rằng đời này vĩnh viễn nhìn thấy ánh sáng, đời này chỉ có thể cùng Tiểu An ở dưới vực sâu tối tăm nhìn thấy được năm đầu ngón tay.

      Còn nhớ đoạn thời gian bà thường ôm Tiểu An khóc lúc nửa đêm, bà con nhớ buổi chiều mà bà ôm Tiểu An lên núi định vứt bỏ, còn nhó buổi sáng bà ôm Tiểu An định cùng nhau chết, còn nhớ ...

      Rât nhiều ký ức đều là bi thương, nhưng nó lại giống như bài ca, đến nay vẫn vang lên, vẫn dễ nghe, êm tai như cũ.

      Tiểu An là công thần, Tiểu An mới là trụ cột của cả gia đình, trước kia khi còn Tiểu An dùng mỉm cười của mình, dùng dũng cảm của mình dạy bà và A Hào, tại những thứ này cũng thu phục được Tử Nghị.

      , Tiểu An mới ân nhân của bọn họ mới là trụ cột của bọn họ.

      nhiều năm trôi qua... nhanh, Tiểu An phải lấy chồng rồi. Tạ Thi khó nén được xúc động, tùy ý để hốc mắt chứa đầy nước mắt thậm chí còn để nó rơi xuống, ướt cả gò má, giọt nước mắt chứ như rơi vào biển nước mắt trong trí nhớ.

      Bà từng tưởng tượng ngày này, nhưng phần lớn thời gian bà đều tự trách nếu như bà chăm sóc tốt cho Tiểu An, để Tiểu An bị viêm màng não, có lẽ Tiểu An thay đổi thành dáng vẻ của bây giờ.

      Có lẽ Tiểu An xinh đẹp động lòng người, tự tin bước từng bước con đường nhân sinh (cuộc sống) của mình, gặp người đàn ông sau đó thương nhau, rồi lập gia đình sinh con dưỡng cái, hoàn thành nhiệm vụ của từng giai đoạn trong cuộc sống.

      Nhưng mà Tiểu An có! chịu rất nhiều cực khổ, nhưng hề để bụng, con đường nhân sinh của lại gập ghềnh đến thế, còn khó hơn bộ.

      Tạ Thi kéo ghế qua ngồi trước mặt Tiểu An, cầm tay con , lập tức đổi lấy nụ cười sáng lạn của Tiểu An. "Tiểu An, mẹ muốn với con... Xin lỗi..." Vì rất nhiều tiếc nuối năm đó, khiến bà mắc những lỗi lầm thể bù bắp lại.

      "Mẹ!"

      Tạ Thi lắc đầu, nước mắt ngừng chảy, "Mẹ rất xấu hổ, nhưng cũng rất vui mừng, Tiểu An lớn lên nhanh, Tiểu An trưởng thành..."

      Tiểu An an ủi mẹ, "Mẹ, đừng khóc!"

      "Được! khóc!" khóc, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi. "Tiếc nuối lớn nhất của đời mẹ là thể làm cho Tiểu An vui vẻ khỏe mạnh lớn lên, mẹ từng thề chăm sóc Tiểu An cả đời, nhưng mà bây giờ Tiểu An phải lập gia đình rồi."

      "Mẹ... Tiểu An ngoan ngoãn."

      "Đúng! Tiểu An rất ngoan, sau này Tiểu An và Tử Nghị cùng nhau lớn lên, phải giúp đỡ Tử Nghị đó biết ?" Tạ Thi mang theo nước mắt cười .

      "Biết."

      "Mẹ vui... rất vui." Bà khóc giống như tuyến lệ bị đứt vậy, có cách nào ngăn lại được.

      "Được rồi! Bà xã, hôm nay là ngày tốt nên khóc." Kỷ Văn Hào đến an ủi vợ mình, nhưng chính mình lại cũng sắp rơi nước mắt.

      "Ba."

      "Tiểu An, sau này nên thường xuyên về nhà, ba chuẩn bị rất nhiều kem đó!"

      "Lạnh lạnh!"

      "Đúng! Lạnh lạnh, chờ Tiểu An về nhà ăn."

      Phải tiễn con , làm sao cũng nghĩ đến thời khắc này, trong trí nhớ Tiểu An luôn cười khúc khích, bé thích làm nũng nhưng bây giờ trưởng thành rồi.

      bay xa rồi...

      Bùi Tử Nghị vẫn đứng ngoài cửa nhìn bây giờ mới vào, cầm tay Tiểu An rồi quỳ xuống đất, phải cảm tạ, có đôi vợ chồng trước mắt này hết sức chăm sóc Tiểu An hôm nay có cách nào tìm được người bạn đời hoàn mỹ nhất. "Cha, mẹ, xin yên tâm, Tiểu An rời , chẳng qua là có thêm người chăm sóc ấy, bảo vệ ấy cả đời. Xin hãy giao Tiểu An cho con, con đem lại hạnh phúc cho ấy."

      Hai vợ chồng nhìn nhau, thỏa mãn gật đầu, cứ như vậy ! Cảm ơn trời cao quan tâm, Tiểu An vẫn nhận được hạnh phúc, bọn họ cũng hoàn thành mộng đẹp vốn tưởng rằng cả đời này thực được.

      ☆☆☆

      ____________
      Mọi người thử đoán xem chuyện gì xảy ra?
      Chris, xixonxuxubungbu thích bài này.

    5. xuxubungbu

      xuxubungbu Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      57
      chắc khúc sau có H văn r
      :yoyo53::yoyo52:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :