1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu em, em biết không! - Mạc Lâm (12/12) HOÀN (Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Mười mấy giờ ngồi máy bay, và chuyển chuyến bay lần, Tiểu An khóc mệt rồi ngủ thiếp , Kỷ Văn Hào chăm sóc , làm bạn với , trấn an .

      Cuối cùng cũng trở về Đài Loan, Tiểu An tỉnh dậy tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, mặc dù ánh mắt vừa hồng vừa sưng, chỉ cần nhìn qua là biết mới khóc, nhưng vẫn nở nụ cười đáng với ba. "Ba..."

      Cầm tay con , "Về nhà rồi! Chờ chút nữa phải làm nũng với mẹ, mẹ tức giận, biết ?"

      "Biết."

      Lên xe rời khỏi sân bay, Tiểu An im lặng gì, biết suy nghĩ gì nhưng có thể cảm giác được, tinh thần của đứa này tốt, còn dáng vẻ vui mừng như xưa nữa.

      khiến người khác đau lòng mà!

      Xuống xe, cuối cùng Tiểu An cũng về nhà, xa nhà gần hai tháng, rất nhớ nơi này, sau khi nhìn thấy ngôi nhà của mình Tiểu An mới nở nụ cười vui vẻ .

      "Tiểu An, về đến nhà rồi!"

      "Ha ha..."

      Vừa vào đến của người giúp việc thông báo, toàn bộ nhà họ Kỷ đều vui vẻ, biết Tiểu An về từ xuống dưới đều chạy ra xem.

      đường, rất nhiều người chào hỏi Tiểu An, hoan nghênh trở lại, lúc trước biết Tiểu An mất tích tất cả mọi người đều lo lắng, tại Tiểu An bình an trở lại, đáng chúc mừng.

      Vừa vào cửa, Tiểu An liền bĩu môi, giống như sợ mẹ tức giận.

      Nhưng Kỷ Văn Hào vỗ vỗ tay , rồi với , "Mẹ rất lo cho con, biết ?"

      "Biết..."

      "Nếu như mẹ tức giận, con hãy xin lỗi, sau đó làm nũng, mẹ bỏ qua cho con."

      "Dạ..."

      Vào cửa nhà, quả nhiên nhìn thấy Tạ Thi đứng ở phòng khách... bà đứng ngồi yên, biết con về nhà, trong lòng chỉ có vui vẻ "Tiểu An!"

      Kỷ Xảo An rất vui vẻ khi lại được nhìn thấy, quá tuyệt mà! lập tức tiến lên phía trước, vui vẻ gọi mẹ "Mẹ..."

      Tạ Thi nén nước mắt sờ sờ mặt con , "Mẹ rất lo lắng cho con đó!" Nước mắt trong hốc mắt chứ chảy xuống liên tục.

      Tiểu An vùi đầu vào ngực mẹ, giống như khi còn bé, cảm nhận ấm áp của lòng mẹ, có thể được mẹ vỗ về an ủi, thích mẹ nhất. "Mẹ, con xin lỗi... Tiểu An ngoan..."

      " sao! Về nhà là tốt rồi, về nhà là tốt rồi..." Tạ Thi sờ sờ mặt con phát mắt con mình vừa hồng vừa sưng, trong lòng rất lo lắng, nhưng vẫn phải đè nén, hỏi : "Tiểu An, con đói bụng chưa?"

      " đói bụng... Mẹ, Tiểu An muốn ngủ..."

      Tạ Thi cười, "Mệt lắm phải ? Vậy để mẹ dẫn con ngủ."

      "Dạ."

      Cầm tay con , Tạ Thi dắt về phòng, Kỷ Văn Hào và ba người con trai phía sau, ai gì.

      Bà dắt vào căn phòng ấm áp, đây là phòng riêng của , cách trang trí bên trong tạo cho người ta cảm thấy thoải mái, nhưng lại giống phòng của đứa bé, hợp với độ tuổi của tý nào.

      Nhưng mà trong mắt cha mẹ, trẻ con vĩnh viễn là trẻ con, huống chi ở trong mắt Kỷ Văn Hào và Tạ Thi Tiểu An vĩnh viễn ngây thơ, vĩnh viễn đáng .

      Tiểu An cởi giày ra thay đồ ngủ, lên giường đắp chăn, nằm trong ổ chăn rất thoải mái.

      Tạ Thi ngồi bên giường, Tiểu An gối đầu lên đùi bà, nắm tay bà, cảm nhận ấm áp. rất nhớ cảm giác này, có mẹ ở bên khi ngủ.

      Vỗ về con , đại khái Tạ Thi cũng biết xảy ra chuyện gì, bà rất đau lòng, nhưng vẫn cố gắng lộ cảm xúc trước mặt con , để tránh đứa bé này lại lo lắng. "Ngủ ! Nhanh ngủ , nhanh lớn lên đó!"

      "Mẹ..." Giọng của Tiểu An rất , nhưng lại ru rẩy, nhắm mắt lại, mệt mỏi quá, chuyến này mệt mỏi quá, biết tại sao, bản thân lại cảm thấy quá mệt mỏi.

      Mệt đến nỗi bao giờ muốn cười nữa, mệt đến mức còn sức lực để khóc nhưng nước mắt cứ chảy ra, chảy xuống má Tiểu An, chảy ướt cả gối.

      Tạ Thi cũng nhìn thấy, bà buông tay ra, nhất định phải ở bên khi Tiểu An ngủ, để Tiểu An biết người nhà vĩnh viễn ở bên , vĩnh viễn rời xa .

      "Mẹ..."

      Hốc mắt bà cũng đầy nước mắt, "Ngủ ! Khi thức dậy trưởng thành."

      ☆ ☆ ☆

      Hơn nửa tiếng sau Tạ Thi mới ra khỏi phòng, lau nước mắt mặt, Kỷ Văn Hào và ba con trai lập tức đến.

      "Tiểu An sao rồi?"

      " ngủ."

      Kỷ Văn Hào tự trách, "Cũng là lỗi của , Tiểu An mới đau lòng như vậy." Cũng tại ông tự làm theo ý mình, cho rằng Tử Nghị có thể trở thành bến đỗ của Tiểu An.

      Đột nhiên Tạ Thi rơi nước mắt, "Tiểu An khóc, cho đến bây giờ con bé cũng chưa từng khóc..."

      Cho dù trước kia bị té bị thương, chảy máu, Tiểu An cũng khóc, nhưng lần này Tiểu An lại khóc.

      Kỷ Văn Hào ôm lấy bà xã trấn an bà, ông biết bà đau lòng, lúc máy bay ông được lĩnh giáo lần.

      "Nếu như lúc đầu em chăm sóc tốt cho Tiểu An, để con bé bị bệnh, có lẽ bây giờ con bé như vậy."

      Con bé vui vẻ mà lớn lên, chuyện đương với bạn học nam, kết hôn, sinh con, trở thành mẹ, giống như bây giờ, mọi việc đều cần người khác giúp đỡ.

      " nên như vậy..."

      Đột nhiên Tạ Thi nhìn Kỷ Văn Hào, "A Hào, chỉ có chúng ta mới chăm sóc tốt cho con, thể hy vọng xa vời vào người khác, chỉ có người nhà mới người mới có thể vĩnh viễn con bé."

      Vô điều kiện, ruồng bỏ, cũng thể ruồng bỏ, thương .

      Kỷ Văn Hào kìm ném nước mắt, " biết, cả đời này chỉ cần chúng ta còn sống nhất định chăm sóc Tiểu An."

      Thầm gật đầu, hai vợ chồng dựa vào nhau, cùng nhau thực lời hứa hẹn cả đời này.

      Con trai lớn nhà họ Kỷ đứng ra, "Cha, mẹ, còn có con."

      "Con cũng vậy." Con thứ cũng .

      "Con cũng vậy." Con trai thứ ba cũng hứa hẹn.

      Con trai lớn : "Sau này chúng con cũng chăm sóc chị, cần dựa vào người khác, chúng con có thể gánh nổi trách nhiệm này."

      "Đúng! Chị đáng như thế, chúng con cũng rất thích chị!"

      "Chỉ cần chị chạy lung tung, con thích chị hơn nữa!"

      Nhìn các con, Kỷ Văn Hào gật đầu, "Con trai, đây vốn phải là trách nhiệm của các con, nhưng ba rất vui khi nghe thấy các con như vậy."

      "Cho nên Tiểu An còn có người nhà như chúng ta đây!" Tạ Thi nhìn chồng, "Hơn nữa A Hào à! ra có sai."

      "Sao lại vậy?"

      "Em nghĩ Tiểu An hiểu, con cũng cảm ơn , ít nhất làm con hiểu được cái gì gọi là thích, có lẽ trong cuộc đời mỗi người đều phải trải qua tình cảm, cũng có thể sau khi trải qua tình cảm cuộc đời mới hoàn chỉnh, con người mới chân chính lớn lên, tại Tiểu An trải qua, đây cũng là việc tốt."

      Nếm qua cay đắng ngọt bùi trong cuộc đời, trải qua nước mắt và nụ cười, tình cảm, con người mới chân chính trưởng thành, may mắn trong cuộc đời Tiểu An có những cảm xúc này, có kinh nghiệm về mặt tình cảm.

      ra Tạ Thi muốn với chồng nên trông đợi gì từ Tử Nghị, phải vì Tử Nghị tốt, mà do đứa bé đó có cầu quá cao, nó thể lấy cầu đó áp dụng lên người Tiểu An, tuy trí tuệ của Tiểu An hơi chậm chạp nhưng vẫn bình bình thản thản lớn lên.

      Bởi vì cầu của mình cao, cho nên Tử Nghị tự trách rất nhiều cho nên cầu với Tiểu An cũng nhiều, làm được hoặc hiểu.

      Cho nên Tiểu An mệt mỏi, mà lại thất vọng!

      Bà tin rằng Tiểu An cố hết sức, nhưng tư chất khác nhau, thể ép buộc.

      "Nhưng cái giá của trưởng thành lại quá cao!"

      Tạ Thi gật đầu, dựa sát vào người chồng, "Ít nhất bây giờ Tiểu An về nhà, chúng ta có thể chăm sóc con, để con cười như xưa."

      Nụ cười của Tiểu An là điều mà họ muốn nhìn thấy nhất, người khác quý trọng, thậm chí thèm, nhưng ít ra họ cũng quý trọng nụ cười rực rỡ ngây thơ của bé này.

      Đột nhiên, con trai thứ ba nhà hị Kỷ rầu rĩ : "Vậy Bùi Tử Nghị phải làm sao?"

      Nhất định ta tìm Tiểu An, cho dù cậu cho rằng ta quan tâm Tiểu An, nhưng cậu cũng cho rằng ta thể chăm sóc tốt cho chị cậu.

      Tạ Thi nhìn chồng, "Đưa Tiểu An đến biệt thự bên kia nghỉ ngơi ! Ít nhất em nghĩ rằng nên để con gặp Tử Nghị nữa."

      Có lẽ Tử Nghị cần phải có thời gian để xác định coi có cần bé này , nếu cần, ít nhất họ có thể chăm sóc tốt, ở bên cạnh , tiếp tục sống cuộc sống tươi đẹp.

      "Được!"

      Nhìn cửa đóng chặt, Tạ Thi thở dài, nghĩ tới Tiểu An cũng gặp phải vấn đề gặp phải khó khăn này.

      Nhớ tới nước mắt Tiểu An, nhớ tới thân thể Tiểu An phát run, nhớ đến những năm trước đây, Tiểu An, Tiểu An, Tiểu An...

      Con , con đơn, tất cả mọi người đều ở đây, thế giới đổi, ba mẹ luôn con, chờ con lại nở nụ cười vui vẻ.

      Nhưng hôm nay, con muốn khóc cứ khóc !

      Khóc xong rồi có chuyện gì nữa...


      Hết chương 7
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8


      còn là bé rồi, chiều cao tăng lên, cơ thể lớn dần, khuôn mặt xinh đẹp hơn, điều duy nhất thay đổi là nụ cười đáng khuôn mặt.

      Cậu bé cũng còn là cậu bé nữa, cậu bắt đầu cao lớn, cao đến nỗi bé phải ngước mặt lên nhìn, mặt cậu cũng bắt đầu có râu.

      "Giống như ba..." bé nhìn cậu bé rồi kinh ngạc kêu lên.

      Kỳ quái, Nghị Nghị thay đổi, nhưng rất thích Nghị Nghị, thích Nghị Nghị cho ăn kem, thích Nghị Nghị hay bảo vệ .

      "Tiểu An, nếu như mình giống ba vậy cậu có muốn làm mẹ ?"

      "Làm mẹ?"

      Mẹ chính là mẹ! Mẹ phải làm như thế nào? Mẹ có Tiểu An, vậy nếu như làm mẹ, có phải cần có Tiểu An nho nữa ?

      "Giống như ba với mẹ của cậu vậy!" Cậu bé bắt đầu dụ dỗ bé sập bẫy của mình.

      Hắc hắc! Cuối cùng cậu cũng phải nhảy vào thôi!

      Bỗng nhiên hình như bé hiểu ra điều gì đó... Giống như ba với mẹ, có phải và Nghị Nghị cũng có thể như vậy?

      kiễng chân lên, nắm lấy bờ vai của cậu, ngay lúc cậu còn chưa biết xảy ra chuyện gì hôn lên má cậu.

      "Mẹ hôn ba..."

      Cậu bé bố trí bẫy, ngờ rằng kết quả là mình sập bẫy, khuôn mặt ngăm đen liền ửng hồng.

      bé chỉ cười khúc khích, hề chú ý đến việc mình đá cậu bé xuống vực sâu, cái vực sâu đó có tên là vực sâu thích...

      ☆ ☆ ☆

      Kỷ Xảo An quay lại làm việc ở hội Kim Cơ, dần dần khôi phục lại nụ cười, nhìn các bạn rất vui... các bạn cũng rất ngoan, ngay cả Tiểu Vi ban đầu thích khóc cũng dũng cảm lên rất nhiều.

      dọn dẹp những món đồ chơi mà các bạn chơi xong để lung tung, dọn đến mức cả người đều mệt, nhưng Tiểu An than vãn, vẫn nghiêm túc dọn dẹp.

      Lúc này Tiểu Vi đến, "Chị..."

      Tiểu An xoay người lại nhìn bé, trán đầy mồ hôi, nhưng vẫn nở nụ cười ấm áp, "Tiểu Vi..."

      bé đứng trước mặt Tiểu An, bước hơi chậm, bé rất vất vả mới có thể được, trong tay bé cầm đóa hoa. Bé vươn tay ra đưa cho . "Cho chị..."

      Tiểu An cười nhận lấy hoa, "Rất đẹp..."

      bé cười, Tiểu An cũng cười, Tiểu Vi cũng giống như Tiểu An, quãng đường trước kia Tiểu An ... Năm đó có rất nhiều người thương, chăm sóc Tiểu An, tại Tiểu An cũng muốn thương , chăm sóc đứa bé này.

      Đứa bé chỉ cần nhận được thương và chăm sóc ghi nhớ trong lòng.

      Tiểu An hôn lên mặt Tiểu Vi, bé nở nụ cười xấu hổ, "Cảm ơn Tiểu Vi..."

      "Chị..."

      Lúc này mấy bé trai chạy đến, nắm tay Tiểu Vi, "Tiểu Vi, cùng chơi nào."

      Tiểu Vi còn sợ nữa, rất vui vẻ cùng mấy bé trai ra ngoài chơi, Tiểu Vi rất chậm, nhưng mấy bé trai kia vẫn đứng ở cửa đợi bé.

      Tiểu An cười cười, rất vui vẻ, rất lâu vui vẻ như vậy rồi. Tiểu Vi ra ngoài, tuyệt quá! Tiểu Vi là dũng cảm.

      Tiểu An cũng muốn dũng cảm như vậy...

      Tiếp tục dọn dẹp đồ chơi, đặt từng món về vị trí cũ, Tiểu An càng cố gắng hoàn thành công việc.

      Giang Uy đứng ngoài cửa, nhìn , trong lòng vừa mừng vừa thở dài.

      trở lại, lúc đầu tinh thần hơi sa sút, sau đó bé nỗ lực mỉm cười, nỗ lực sống, vẫn là Tiểu An lạc quan đơn thuần như ngày xưa.

      Nghe trong khoảng thời gian này, Tiểu An đều ở tại biệt thự ở vùng ngoại ô, điều này cho thấy người nhà họ Kỷ hy vọng Bùi Tử Nghị tìm thấy Tiểu An, cũng nghe thấy Bùi Tử Nghị nhiều lần đến nhà họ Kỷ tìm người, nhưng đều về tay .

      , cũng đồng tình với Bùi Tử Nghị, thích như thế, cho dù móc tim móc phổi ra, ấy cũng hiểu được, thậm chí muốn chăm sóc, bảo vệ ấy tốt cũng là chuyện hao phí tâm lực (tâm tư và sức lực).

      tin rằng Bùi Tử Nghị cố hết sức, nếu từ đến lớn biết ta vì Tiểu An mà đánh nhau với người khác bao nhiêu lần, trong đó có cả .

      "Sao vào?" Phương Hân Nghi nhìn thấy Giang Uy đứng ngoài cửa, liền hỏi, kể từ khi hai người cãi nhau vì chuyện của Tiểu An, sau đó "cùng thổ lộ" giữa hai người hơi mập mờ và lúng túng.

      "Vào cũng biết gì."

      An ủi sao? Hình như cần, cho dù họ biết Tiểu An rất đau lòng, nhưng mà biểu của Tiểu An lại rất bình thường.

      " với Tiểu An, thích ấy!"

      Giang Uy cười khổ, "Em cũng biết , tình cảm Tiểu An dành cho khác hoàn toàn với Bùi Tử Nghị, ngốc đến mức nhìn ra, người Tiểu An thích là Bùi Tử Nghị."

      ra Tiểu An rất thông minh, muốn biết thích ai chỉ cần nhìn nụ cười mặt, ánh sáng trong mắt, và cách gọi tên người đó , mà khi đối mặt với Bùi Tử Nghị lộ ra những điều này.

      Đối với mình, Tiểu An biểu rất ràng, chỉ là bạn, có thích cũng là bạn bè thích nhau.

      Phương Hân Nghi đứng ở bên cạnh , "Vậy tại sao Bùi Tử Nghị nhìn ra?"

      "Đàn ông mà! Vốn hơi ngu, huống chi nhiều năm qua, Tiểu An vẫn luôn là Tiểu An, mà Bùi Tử Nghị trưởng thành, "thích" của ta giống như lúc bé, vì thế ta cũng hy vọng Tiểu An giống ta."

      Từ đó có thể thấy Bùi Tử Nghị cũng ngu ngốc, nhiều năm rồi Tiểu An vẫn luôn thích Bùi Tử Nghị như vậy, chưa từng thay đổi.

      Nhìn xung quanh, vì lát nữa bọn trẻ có tiết thể dục ở ngoài trời, cho nên hơi ồn, Tiểu An ngủ được. "Tiểu An, chúng ta đến phòng làm việc ngủ được ?"

      Giang Uy gật đầu, "Như vậy cũng tốt, lát nữa nhắc bọn chuyện thôi."

      Tiểu An ngoan ngoãn nghe lời, theo Phương Hân Nghi.

      Phương Hân Nghi dắt Tiểu An rời khỏi căn phòng này, chuẩn bị đến phòng làm việc để ngủ, và Tiểu An lướt qua người... lướt qua người đàn ông trong lòng đầy hốt hoảng và hy vọng.

      ☆ ☆ ☆
      Chrisxuxubungbu thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      còn đường để rồi!

      Bùi Tử Nghị đến trung tâm giáo dục của hội Kim Cơ, chạy nhanh, mấy người bảo vệ cũng ngăn được , rất nhiều bạn đều nhìn , thậm chí khi nhìn thấy dáng vẻ hấp tấp vội vàng đó của hơi sợ.

      Tha lỗi cho , cũng muốn như vậy, nhưng bản thân lại chứ như vậy, cũng đành chịu thôi!

      Từ sau khi Tiểu An từ mà biệt khỏi Mỹ, chưa từng gặp lại ... khi đến Milan, bác trai đón người , vốn tưởng rằng khi về Đài Loan, có thể gặp lại Tiểu An, với những lời trong trái tim mình, nhưng nhiều lần đến nhà họ Kỷ mà câu trả lời của họ vẫn mười năm như đó là: " tại Tiểu An ở đây!"

      Đáng chết! ở đó vậy ở đâu?

      Nhưng mà người nhà kiên trì cho biết, thậm chí ba người em trai của Tiểu An còn với , "Hãy để chị tôi được yên, nên gặp chị ấy nữa."

      Hơn nữa em trai thứ ba của ấy : " cảm thấy muốn chị tôi chơi trò chơi 'thích hay thích' với rất chán sao?"

      Bùi Tử Nghị á khẩu trả lời được, hoàn toàn biết nên gì.

      Đúng vậy! Tiểu An rất đơn thuần, rất ngây thơ, như vậy tại sao lại ép hiểu thích là gì, là gì?

      Chỉ cần là được rồi, chỉ cần có bên người, hối hận, bên người còn đau đớn hơn việc có thích .

      muốn gặp Tiểu An, với những lời trong lòng mình... nhất định có thể hiểu được, nhưng người nhà họ Kỷ lại cho biết giờ Tiểu An ở đâu, cho nên chỉ có thể đến đây tìm người.

      tìm khắp nơi, biết khi Tiểu An ở nhà nhất định là ở đây giúp mọi người, nơi này giống như căn nhà thứ hai của .

      Nhìn cứ xông thẳng vào hội như vậy, Giang Uy , "Bùi Tử Nghị, cậu xem đây là đâu? Cậu muốn hù bọn trẻ sao?"

      Bùi Tử Nghị thở hổn hển, "Tiểu An đâu? Tiểu An có ở đây ?"

      Giang Uy biết nên gì, cũng phải ngu ngốc, cũng biết người nhà họ Kỷ cố ý để Bùi Tử Nghị gặp Tiểu An, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Bùi Tử Nghị, đôi mắt còn có tia máu, xem ra vì tìm Tiểu An mà ta giống như con ruồi đầu bay lung tung trong thời gian ngắn.

      "Cuối cùng Tiểu An có ở đây ?"

      lớn tiếng hỏi, khiến tất cả bạn chú ý, bầu khí hơi căn thẳng, Giang Uy cũng hơi bực.

      "Tôi rồi, cậu phải tiếng chút."

      "Tôi chỉ muốn biết Tiểu An có ở đây thôi!"

      " ấy có ở đây!" Người là Phương Hân Nghi, lựa chọn dối.

      Tiểu An ngủ, ấy rất mệt mỏi, gần đây Tiểu An cũng hăng hái giống trước nữa, vẫn luôn mỉm cười nhưng lại rất hay mệt mỏi.

      Có lẽ ấy vẫn còn đau lòng, nhưng mà chính ấy cũng biết nguyên nhân của những cảm xúc đó là Bùi Tử Nghị.

      ngốc nghếch này...

      "Tôi tin!"

      Phương Hân Nghi tin rằng phòng làm việc kia rất kín, nếu có người dẫn đường người ngoài tìm được. "Vậy tìm , nếu tìm được tôi còn gì để ."

      Bùi Tử Nghị lập tức tìm, tìm hết phòng này rồi phòng khác.

      Giang Uy rất lo lắng, kéo kéo áo của Phương Hân Nghi. "Hân Nghi..."

      "Đừng lo lắng, ta tìm thấy."

      Quả nhiên, năm phút sau, Bùi Tử Nghị lật tìm khắp nơi nhưng vẫn thấy bóng dáng quen thuộc, muốn phát điên, biết nên làm gì.

      " biết đêm đó để mình Tiểu An ở nhà, Tiểu An rất đau khổ ?" Phương Hân Nghi nhìn .

      Những điều này là do đoán được khi nghe Tiểu An kể, dù ấy kể ràng nhưng vẫn cảm nhận được đau khổ của Tiểu An.

      Tiểu An : Nghị Nghị tức giận, , Nghị Nghị mới vui vẻ...

      CMN! Cuối cùng là người đàn ông này bị làm sao vậy? Tại sao lại khiến Tiểu An tự ti?

      "Tiểu An , Nghị Nghị tức giận, Tiểu An Nghị Nghị mới có thể vui vẻ... đúng là vô lại mà, cả đời này Tiểu An có khi nào bị uất ức như vậy đâu? Tất cả đều vì !"

      Bùi Tử Nghị nhìn , hốc mắt đỏ lên, đúng vậy! nhìn thấy Tiểu An, rất đau lòng, nhiều năm như vậy trừ khi lựa chọn rời , nếu luôn nhìn thấy Tiểu An.

      Tiểu An luôn ở bên cạnh , dùng nụ cười, dùng giọng ngọt ngào làm trái tim ấm áp, tạ nhìn thấy , nhất thời mất trọng tâm cuộc sống.

      "Người Tiểu An cần nhất định phải là , A Uy cũng thích ấy nhiều năm rồi." Vì tức Bùi Tử Nghị, Phương Hân


      Nghi dứt khoát đẩy người đàn ông mình thích lên hỏa tuyến.

      Giang Uy ho tiếng, “Làm ơn! Em cái này làm gì?”

      Bùi Tử Nghị nhìn Giang Uy chằm chằm, “Cậu đừng mơ tưởng! Tuyệt đối mình buông tay, mình tuyệt đối bỏ Tiểu An!”

      “Đúng vậy, buông tay, bỏ, cho nên Tiểu An chỉ có thể tiếp tục đau khổ, căn bản vốn biết vì mà Tiểu An mất nụ cười, ấy… thậm chí ấy còn khóc…” Hốc mắt của Phương Hân Nghi cũng đỏ lên.

      Tiểu An chưa từng khóc. ấy hạnh phúc vui vẻ lớn lên trong thương của tất cả người thân và bạn bè, Tiểu An luôn vui vẻ cởi mở, chưa bây giờ rơi nước mắt, hôm nay lại vì ta mà khóc.

      Bùi Tử Nghị nắm chặt quả đấm, hận bản thân mình khiến Tiểu An thành như vậy, bé này khóc, thể tưởng tượng được, chỉ tưởng tượng thôi muốn điên rồi.

      Tiểu An, xin lỗi, là lỗi của

      Phương Hân Nghi cũng khóc, khóc ngừng, Tiểu An giống như em , nhìn thấy Tiểu An đau khổ như vậy, cũng rất đau lòng.

      Giang Uy chịu được, vươn tay ra ôm lấy , “Được rồi! Đừng khóc.”

      Phương Hân Nghi ngẩng đầu nhìn Bùi Tử Nghị rồi tiếp, “Cuối cùng muốn ép ấy như thế nào đây? Muốn ấy thích ? Muốn ấy sao?”

      Bùi Tử Nghị biết nên gì, thừa nhận từng hoài nghi Tiểu An có hiểu là gì ? Có thể đáp lại tình cảm của ?

      ích kỷ, chỉ nghĩ cho mình, chỉ hyvọng tình cảm của mình được đáp trả, sợ mình đàn gảy tai trâu, cho nên quên điều đáng quý trọng nhất của Tiểu An là hồn nhiên.

      ấy sao? Nếu ấy ấy phải là Tiểu An rồi! Hơn nữa là người mù sao? nhìn ra rằng Tiểu An rất sao?”

      Bùi Tử Nghị nhìn . Hốc mắt đỏ lên, muốn chuyện rất khó khăn, nhưng vẫn muốn hỏi: “Cái… có ý gì?”

      “Nếu như Tiểu An , sao ấy có thể quyết định Mỹ tìm , gì cũng ngăn được ấy, tại sao phải Tiểu An lại có dũng khí như vậy? phải vì ấy sao?”

      Chưa từng có ai khiến ấy có phản ứng như thế, Tiểu An kiên trì muốn đến Mỹ tìm Nghị Nghị, điều đó lên tình cảm của ấy.

      Bùi Tử Nghị chấn động, biết phải gì! Tại sao Tiểu An lại có dũng khí như vậy, thân mình đến Mỹ, chỉ vì muốn tìm , chỉ vì muốn gặp lần!

      chưa từng nghĩ đến điều này, cho rằng đây là thói quen của Tiểu An, quen có bên cạnh .

      Nhưng quên, cho rằng ý nghĩ của mình cũng chính là của Tiểu An, cho rằng từ Đài Loan đến Mỹcũng chẳng có gì, nhưng mà đối với Tiểu An mà , đây là việc khó khăn như lên trời, có dũng khí, có quyết tâm, dốc hết toàn lực làm sao có thể thực được?

      Mà tất cả những điều này đều vì .

      Mắt Bùi Tử Nghị ướt đẫm, nước mắt có thể chảy xuống bất kỳ khi nào, càng áy náy lại càng .

      Phương Hân Nghi lau nước mắt, “Tôi chỉ có thể làm bạn với Tiểu An, bởi vì tôi có cách nào ấy như người nhà của ấy, đến mức có cách nào diễn tả được. Bùi Tử Nghị, cũng vậy, Tiểu An, nên mới dùng tiêu chuẩn của người bình thường đặt lên người Tiểu An, hơn nữa tôi cũng muốn với …”

      nhìn vào mắt Bùi Tử Nghị rồi , “ ra Tiểu An cũng cần người , người ấy cần là người thân và bạn bè, ấy cần bạn trai hoặc là chồng, nhưng ấy cần người đàn ông nguyện ý chăm sóc ấy cả đời, cả đời…”

      rời bỏ, cho dù cần đặt Tiểu An ở trong lòng bàn tay, nhưng ít nhất cũng phải hiểu Tiểu An giống người bình thường, có cách nào trải qua cuộc sống của người bình thường.”

      Bùi Tử Nghị nhìn , cúi đầu lau nước mắt, đột nhiên rất muốn cảm ơn Phương Hân Nghi vì mắng như vậy, khiến quyết tâm hơn. “Cảm ơn với tôi những điều này, nhưng tôi muốn , sai rồi! Tôi Tiểu An, cả đời, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tiểu An cũng quyết định như vậy.”

      Chẳng qua là khi đó còn đơn thuần, còn ngây thơ, nhưng mà bây giờ lại cảm thấy buồn khi mình mấy đơn thuần và ngây thơ đó.

      Bùi Tử Nghị xoay người rời , Phương Hân Nghi nhìn bóng lưng của , nước mắt ngừng rơi.

      Giang Uy ôm , an ủi .

      “Có phải em quá nhiều, quá nặng lời rồi ?” hỏi .

      Giang Uy lắc đầu: “Đều cả rồi, có thể thay đổi sao?”

      “Chán ghét, biết an ủi người ta chút sao?”

      “Vậy… Đừng khóc nữa.”

      Phương Hân Nghi cười cười, ánh mắt nhìn về phía phòng làm việc, rồi lại nhìn về hướng Bùi Tử Nghị vừa , ra cũng hy vọng Tiểu An có thể ở bên cạnh Bùi Tử Nghị.
      Chrisxuxubungbu thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8.3

      Trong khoảng thời gian này, ba con trai nhà họ Kỷ chụi trách nhiệm đón chị tan việc, sau đó đưa về biệt thự ở ngoại thành, Tiểu An được ở nhà ba người em trai liền đến làm bạn với .

      Kỷ Văn Hào và Tạ Thi cũng đến, nhưng vì công việc nên hai vợ chồng phải ở trong thành phố.

      Cho đến hôm nay, mấy người em muốn dẫn chị mình về nhà trong thành phố để lấy ít đồ, dọc đường bốn chị em vừa vừa cười, cuối cùng Tiểu An cũng vui vẻ, những người em trai này của đáng .

      Em trai thứ hai với , "Chị, có bạn rồi đó!"

      Tiểu An há miệng to, "Bạn !"

      Con trai lớn nhà họ Kỷ đỏ rần mặt, "Làm ơn , em cũng quá nhiều chuyện rồi đó!"

      Tiểu An vui mừng nắm tay em trai, "Tuyệt quá!" ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn

      Con trai thứ ba phục, "Cái này có gì tốt chứ! Em mà muốn có cũng có." Rồi cậu nhìn trai cả, ", bạn của có biết tình huống của chị ?"

      Biết em trai lo lắng cái gì nên con trai lớn trả lời, " ấy biết, em yên tâm, chuyện lúc trước xảy ra lần nữa đâu."

      Trước kia con trai lớn nhà họ Kỷ cũng từng có bạn , đó từng cười nhạo Tiểu An là ngu ngốc, nên chia tay với ta! cho phép bất kỳ ai tổn thương người nhà của , đặc biệt là Tiểu An.

      Ba em họ thề vĩnh viễn chăm sóc Tiểu An, lời thề này bao giờ thay đổi, cho dù có ngày ba mẹ đều rời , bọn họ tiếp tục chăm sóc Tiểu An.

      Đây phải là gánh nặng, thực tế nhiều năm qua Tiểu An trở thành cầu nối thắt chặt thêm tình cảm của cả nhà, bởi vì muốn chăm sóc người đặc thù như vậy, mỗi người đều đồng tâm hiệp lực, giúp đỡ lẫn nhau.

      Mà Tiểu An cũng thua kém, học cách sống mình, học cách tự chăm sóc mình, rồi lớn lên, cho dù cả đời này có cách nào giống như người bình thường, có cách nào giống những khác, lập gia đình nhưng họ bao giờ buông tay Tiểu An.

      Họ vĩnh viễn .

      nhóm người vừa cười vừa đến cửa nhà, ngay lúc này, bóng dáng cao lớn đứng lên, mọi người nhìn kỹ đó là Bùi Tử Nghị.

      Mấy người em lập tức chặn phía trước Tiểu An, nhưng sau khi Tiểu An nhìn thấy Bùi Tử Nghị, khuôn mặt vui vẻ lập tức nở nụ cười, "Nghị Nghị"

      " đến làm gì?" ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn

      Tách Bùi Tử Nghị ra xa Tiểu An, mấy người em của đề phòng hỏi, rồi chặn Tiểu An lại để tiến lên gặp Bùi Tử Nghị, trải qua việc lần này họ cũng còn tình cảm gì với Bùi Tử Nghị nữa.

      Bùi Tử Nghị nhướng mày, " đến tìm Tiểu An, có lời muốn với ấy."

      Nhìn thấy Tiểu An cười với mình, liền biết rằng Tiểu An có giận mình, đây chính là Tiểu An, đơn thuần thiện lương, coi như mình làm tổn thương ấy, ấy cũng để trong lòng.

      "Có gì để ? phải mắng chị tôi là ngu ngốc sao? Nếu vậy, sao chị tôi có thể hiểu được những gì chứ?"

      Chân mày Bùi Tử Nghị nhíu chặt hơn, " như vậy?"

      "Lời của mình còn thừa nhận? Chẳng lẽ là chị tôi láo?"

      Bùi Tử Nghị biết cậu đến chuyện kia, khi Tiểu An, vào cái đêm Tiểu An bị Denean bắt nạt, vậy với với Tiểu An.

      "Nghị Nghị." Tiểu An muốn lên chuyện với , nhưng lại bị mấy người em trai ngăn lại. Hơn nữa... nhìn em trai rất hung.

      nên gây lộn với Nghị Nghị nữa. Tiểu An thầm trong lòng, bĩu môi, biết nên làm thế nào.

      Con trai lớn Nhà họ Kỷ hít sâu, cậu lên đại học, trong ba người dáng người của cậu cao lớn giống như Bùi Tử Nghị, cậu hề sợ hãi nhìn thẳng Bùi Tử Nghị, "Bùi Tử Nghị, coi như người nhà họ Kỷ chúng tôi cầu xin , đừng đên tìm chị tôi nữa, điều chị tôi cần bây giờ là cuộc sống yên tĩnh."

      "Các cậu tránh ra, tôi muốn chuyện với Tiểu An."

      "Đáng chết!" Con trai thứ ba mắng to, " nghe hiểu tiếng người hả?"

      Tiểu An cực kỳ tủi thân , " nên gây lộn..." Lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nhưng giọng của lọt vào tai mấy người con trai lại lại là giọng sợ hãi và rất hầu như thể nghe thấy.

      "Các cậu thôi, Tiểu An sợ." Bùi Tử Nghị nhìn mấy người con trái phía trước Tiểu An, nếu như mấy người này phải em trai của Tiểu An, khách khí.

      đùa, lúc vì Tiểu An mà đánh nhau, biết bọn họ còn ở đâu!

      Bùi Tử Nghị nhịn được, lúc chuẩn bị đẩy mấy người trước mặt ra, nên lãng phí thời gian, Tiểu An mới là quan trọng, có rất nhiều điều muốn với , muốn an ủi , nhận lỗi với , với những lời trong tim mình...

      Nhưng ngay lúc này, con trai lớn luôn trầm ổn cũng chịu được nữa, vung quả đấm về phía Bùi Tử Nghị, đấm chào hỏi mặt của , khóe miệng cũng chảy máu.

      "A..." kêu lên, rất đau, nhưng tránh, thừa nhận mình đáng đánh, cho nên đánh trả, nhưng vẫn muốn đến trước mặt Tiểu An.

      Nhìn ra chưa hết hy vọng, cậu con trai lớn lại ra đấm nữa, lần này mũi chảy máu, nhưng chỉ lau vết máu vẫn lui về phía sau.

      Tiểu An kêu to, " nên... muốn đánh nhau muốn đánh nhau... Nghị Nghị." ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn

      đẩy em mình ra, chủ động chạy đến bên cạnh Bùi Tử Nghị, động tác nhanh nhẹn, thái độ kiên định, khiến mấy người em muốn ngăn cũng ngăn được.

      Tiểu An sờ sờ mặt của Nghị Nghị, rất đau lòng, Nghị Nghị chảy máu, "Nghị Nghị."

      Bùi Tử Nghị cầm tay rồi cười, " sao, Tiểu An, sao."

      Tiểu An lo lắng nhìn Bùi Tử Nghị, nhìn thấy máu đỏ tươi, chẳng biết tại sao, cảm giác đau lòng lại dâng lên mãnh liệt, hốc mắt hốc mắt đỏ lên, nước mắt dâng lên đầy mắt. "Nghị Nghị."

      Bùi Tử Nghị chấn động, nhìn Tiểu An chảy nước mắt, lại khóc nữa, lại làm khóc nữa.

      ôm lấy cổ , "Tiểu An, đừng khóc! cầu xin em đừng khóc được ?"

      Nếu như khóc, lòng tan nát!

      Nhìn Tiểu An khóc rất đau lòng, tất cả mọi người biết nên làm gì, ngay lúc đó, cánh cửa nhà họ Kỷ ở phía sau mở ra, giọng vang lên.

      "Tất cả vào ! Đừng đứng trước cửa nữa."

      Là Tạ Thi , bà thấy toàn bộ cảnh tượng lúc nãy, bao gồm cả hình ảnh con mình khóc vì Tử Nghị bị thương.

      "Nhưng mà mẹ..."

      "Nếu đến hãy ràng ! Tử Nghị, bác cũng muốn biết con nghĩ như thế nào?"

      "Dạ, xin bác cho con cơ hội này!" rất thành khẩn, nhưng cũng rất kiên định.

      Hôm nay ôm lấy Tiểu An, cầm tay , tuyệt đối bao giờ buông ra, cho dù phải bắt người , cũng ngại.

      Tạ Thi gật đầu, lại nhìn con khóc, "Tiểu An."

      "Mẹ"

      "Tiểu An dẫn Tử Nghị vào con."

      Tiểu An chủ động nắm tay Bùi Tử Nghị, cùng vào cửa, ba người em của cũng nhanh chóng theo, mọi người đều vào nhà.
      Chris thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9



      Bên trong Nhà họ Kỷ đèn đuốc sáng trưng, trừ Kỷ Văn Hào, Tạ Thi và mấy đứa còn có thêm Bùi Tử Nghị.

      Vẻ mặt mỗi người đều quái dị: Mấy đứa con trai căm giận bất bình, Kỷ Xảo An có vẻ mặt đau lòng, bĩu môi, nhìn Bùi Tử Nghị, mặt Nghị Nghị bị thương, hình như là rất đau.

      Tạ Thi nhìn mọi người, bà biết ngày này đến, có vài điều vốn phải cho ràng, ra đưa Tiểu An đến sống ở chỗ khác vấn đề vẫn được giải quyết.

      Tiểu An và Tử Nghị ở cạnh nhau nhiều năm, Tử Nghị quá hiểu Tiểu An, hơn nữa có thể tình cảm cũng quá sâu, bà có thể cảm nhận được tình cảm mà Tử Nghị dành cho Tiểu An, cùng sống bên nhau cả đời, Tử Nghị phải cố gắng chăm sóc Tiểu An, điều này thể phủ nhận.

      Kỷ Văn Hào biết bà xã mình muốn gì, thân là mẹ, nhất là đối với người con như vậy, có số việc bà phải đứng lên hỏi .

      Tạ Thi nhìn con , "Tiểu An, con về phòng nghỉ ngơi trước có được ?"

      Tiểu An nhìn mẹ, rồi lại nhìn Bùi Tử Nghị, "Mẹ... Nghị Nghị..."

      Nghị Nghị bị thương, muốn ở bên cạnh Nghị Nghị, muốn về phòng... Ánh mắt lên điều đó, có lẽ Tạ Thi và con tâm linh tương thông, biết con nghĩ gì nhưng bà hy vọng con về phòng trước, cho dù ở cũng biết họ gì, mà bà cũng chưa biết được đáp án của Tử Nghị, sợ Tiểu An hiểu , đến lúc đó lại đau lòng.

      "Mẹ..." làm nũng, muốn trở về phòng, nhưng Tạ Thi rất kiên trì.

      Lúc này Bùi Tử Nghị liền , "Tiểu An, nghe lời , em về phòng trước được ?"

      Tiểu An đành chịu, ngay cả Nghị Nghị cũng như vậy, chỉ có thể lưu luyến rời, ngoan ngoãn về phòng mình, nhưng rất nhiều lần quay đầu nhìn về phía phòng khách.

      Dĩ nhiên là Bùi Tử Nghị Tiểu An mới ngoan ngoãn nghe lời, Tạ Thi chỉ có thể cười khổ, con bà luôn luôn nghe lời, nhưng những chuyện liên quan đến Bùi Tử Nghị con bé lại rất cương quyết.

      Kỷ Văn Hào nhìn vẻ mặt phẫn hận, bất bình của ba con trai rồi "Các con cũng làm chuyện của mình !"

      "Cha"

      " ! Suy nghĩ của các con ba mẹ đều biết."

      Ba người nghe vậy, cũng chỉ có thể gật đầu rời khỏi phòng khách, trong phòng khách to lớn chỉ còn lại hai vợ chồng ông Kỷ và Bùi Tử Nghị.

      "Vết thương mặt có nặng ? Bác xin lỗi, bọn nó cũng quá xúc động rồi."

      Tạ Thi ngồi xuống ghế sô pha với chồng rồi : "Tử Nghị, ngồi !"

      lắc đầu, "Con đứng được rồi."

      Tạ Thi nhìn , thời gian trôi qua nhanh, cứ như ngày hôm qua Bùi Tử Nghị vẫn là cậu bé thường dẫn theo con thám hiểm, nhưng hôm nay đứng trước mặt bà là người đàn ông cao lớn thành thục. "Tử Nghị, kỳ thực hai bác đều rất cám ơn con vì làm bạn với Tiểu An nhiều năm. Tiểu An phải là đứa trẻ bình thường, có nhiều bạn bè, con cũng là trong số đó, làm bạn với con bé nhiều năm như vậy, chúng ta cám ơn con."

      Cảm ơn là chân thành, có Tử Nghị Tiểu An có thể vui vẻ mỗi ngày, mà họ lại có ý tốt với Tử Nghị, muốn phí nhiều tâm tư và nhiều thời gian như vậy để chăm sóc bé như thế.

      nhiều năm trôi qua, nếu bây giờ mệt mỏi, bọn họ thông cảm, dù sao cũng phải người nhà của Tiểu An, có cách nào oán hận mà thương Tiểu An, đây cũng là chuyện thường tình.

      Tạ Thi nhìn , " nhiều năm trôi qua, bác và A Hào cũng coi con như con của mình, cho nên hai bác có mấy lời phải cho con biết... Con đáng có cuộc sống của riêng con, tương lai rộng mở, nhưng Tiểu An... nhất định phải sống cùng con."

      Tiểu An lớn chậm, trải qua hơn hai mươi năm mới có dáng vẻ như tại, bề ngoài hoàn toàn trưởng thành, nhưng tâm trí vẫn là đứa bé.

      Có lẽ vĩnh viễn trưởng thành nữa, cả đời này đều như vậy, Tiểu An giống như thực vật trong chai thủy tinh, vĩnh viễn lớn.

      "Có thể Tiểu An thể hiểu được thế giới của con, lòng của con, điều đó quá khó với nó! Thậm chí bác nghĩ, cuộc sống của con bé nhất định phải có tình , con nên ép con bé, bây giờ nó vui vẻ sống qua ngày tốt sao?"

      Có lẽ Tiểu An thích hợp bước vào thế giới tình cảm, bước vào cuộc sống gia đình, điều này bà và A Hào nghĩ tới, vì an bài cuộc sống sau này của Tiểu An, năm đó A Hào mở tài khoản, tại số tiền đó có thể làm Tiểu An cần lo việc cơm áo, thậm chí còn ngại nhiều.

      Cho nên A Hào lấy phần trong đó ra thành lập hội Kim Cơ, giúp đỡ những đứa bé giống như Tiểu An, mời Hân Nghi và Giang Uy quản lý.

      thực tế, hội Kim Cơ này là của Tiểu An.

      Nhà họ Kỷ vĩnh viễn chăm sóc Tiểu An, hội Kim Cơ cũng trở thành trọng tâm trong cuộc sống sau này của Tiểu An, Tiểu An có thể sống, học tập, làm việc, bà thấy Tiểu An tại sao lại phải cần tình .

      Có lẽ có tình cảm, cuộc sống của Tiểu An đầy đủ hơn, nhưng với Tiểu An mà người đàn ông có thể bao dung , trân trọng hồn nhiên của , chỉ có thể cầu mà có thể gặp.

      Bọn họ từng cho rằng Tử Nghị chính là người đó, nhưng mà bây giờ xem ra, vấn đề này là dấu chấm hỏi rồi.

      "Hai bác có thể thông cảm, trải qua nhiều năm, có thể con cảm thấy vô lực với Tiểu An, điều này hai bác cũng hiểu, vì con trưởng thành, nhưng Tiểu An lại có biện pháp lớn nhanh như con được."

      Bùi Tử Nghị nghe thế, hốc mắt liền đỏ, bụng lời muốn , muốn thừa nhận, nhưng chỉ lẳng lặng lắng nghe.

      "Cho nên Tử Nghị, ! Tiến lên cuộc sống của con, buông tay Tiểu An ."

      Ngụ ý rất ràng, họ hy vọng cho người ngoài như trở thành người nhà của Tiểu An.

      Đột nhiên Bùi Tử Nghị quỳ xuống.

      Tạ Thi và Kỷ Văn Hào cũng chấn động, "Tử Nghị!"

      Mặc dù Bùi Tử Nghị nén nước mắt, nhìn cha mẹ Tiểu An, hắng giọng cái rồi hỏi: "Bác , con có vấn đề muốn hỏi."

      "Con hỏi ."

      "Nhiều năm như vậy có bao gờ bác nghĩ đến chuyện vứt bỏ Tiểu An, làm như mình chưa từng sinh ra đứa con này, nhưng cuối cùng lại hối hận?"

      Tạ Thi nghe vậy, liền nhớ lại!

      có! Rất nhiều năm về trước, khi Tiểu An chưa được tuổi, bà từng muốn vứt bỏ Tiểu An, làm như mình có đứa con này!

      Bây giờ nghĩ lại, may mà năm đó có làm chuyện ngu xuẩn...

      Kỷ Văn Hào cầm tay bà xã, biết bà nhớ đến chuyện năm đó, Tạ Thi dựa vào hơi ấm nơi lòng bàn tay do ông xã mang đến mà bước ra khỏi khí ức đau buồn.

      "Có! Bác từng muốn vứt bỏ Tiểu An, nhưng mà cuối cùng bác phát mình làm được!"

      Bùi Tử Nghị gật đầu, "Con cũng vậy! Con thừa nhận từng hoài nghi rằng mình có cách nào để chăm sóc Tiểu An cả đời? Hoài nghi rằng mình có dũng khí và quyết tâm, vì vậy con từng muốn vứt bỏ, bỏ qua tình cảm của mình."

      "Nhưng mà vứt bỏ khiến con đau khổ, còn đau hơn so với ấy mà được đáp lại, cho nên con có cách nào bỏ được!"

      Tạ Thi nghe vậy, lại nhớ đến mình năm đó, bà nhìn Bùi Tử Nghị, biết cũng có cảm giác của mình khi đó, thay vì vứt bỏ bằng đeo gánh nặng đó lên vai, cam tâm tình nguyện, từ giờ khắc này, bỏ qua tất cả, toàn tâm toàn ý chăm sóc Tiểu An.

      "Con xin lỗi vì làm Tiểu An đau lòng, nhưng mà con quyết định, con muốn ở cùng cùng với Tiểu An, con rất ấy, cho dù cả đời mệt mỏi con cũng buông tay."

      Tạ Thi và Kỷ Văn Hào nghe vậy, biết nên vui hay buồn. Đứa này, lại lựa chọn con đường này.

      "Cho nên xin hãy giúp con trở thành người nhà của Tiểu An, hai bác sai, trở thành người nhà mới có thể vĩnh viễn Tiểu An câu oán hận, vì thế xin hãy giúp con." quyết định, lại cảm thấy thoải mái hơn, xác định chí hướng, biết trong tương lai mình phải con đường nào, cho dù đường dài, nhưng lại kiên định hơn.

      Tạ Thi nhìn , cảm nhận được quyết tâm của , bà nhắm mắt lại, thở dài, khi mở mắt ra hốc mắt ướt đẫm. " gặp Tiểu An !" Bà đồng ý.

      Bùi Tử Nghị đứng lên, lòng kiên định bao giờ dao động nữa.

      Tiểu An đơn thuần, đáng như vậy, tin rằng cũng , dùng cách của đáp lại tình của , nhưng lại nhìn ra, là đần độn, ngu xuẩn.

      Đứng lên nhanh, Bùi Tử Nghị muốn rời khỏi phòng khách tìm bé kia, Tạ Thi :

      "Tử Nghị, cám ơn con."

      "Tại sao lại cám ơn con?"

      Bà lau nước mắt , " ra bác cũng là người mẹ ích kỷ, bác vẫn hy vọng đời này có người chăm sóc Tiểu An." Nhất là khi bà cùng A Hào rời khỏi cõi đời này.

      Bùi Tử Nghị cười, "Vậy cũng cần cám ơn, đối với Tiểu An mà chỉ là thêm người nhà chăm sóc ấy mà thôi, Tiểu An thể thiếu ai trong số chúng ta."

      xong Bùi Tử Nghị gật đầu chào hai người rồi mới rời , Tạ Thi nhìn , nước mắt ngừng rơi, Kỷ Văn Hào ôm bà, an ủi bà.

      "Kết quả như thế chúng ta phải vui mừng chứ tại sao lại sóc?"

      "Đúng vậy! Phải vui mừng, Tiểu An là đứa bé may mắn."

      "Bởi vì con bé lương thiện, cho nên mới may mắn."

      "Đúng vậy..."

      Chỉ mong Tiểu An hạnh phúc, con đường trưởng thành chịu quá nhiều chua cay, con đường đó cũng mệt hơn so với người khác, hy vọng trong tương lai thuận lợi hơn, đây là tâm nguyện bé mà người làm ba mẹ như họ thỉnh cầu.

      ☆☆☆
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :