1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu em, em biết không! - Mạc Lâm (12/12) HOÀN (Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.2

      Khi thấy Nghiêm Sĩ Dương giới thiệu bạn , còn là mỹ nữ khoa ngoại văn, mắt kính của nữ sinh toàn trường như muốn rớt xuống.

      Nghe rất nhiều học tỷ, học muội chạy khuyên Uông Ánh Quân, muốn suy nghĩ kĩ, để tránh tương lai gặp phải "gia bạo" (bạo hành gia đình). . . . . . Chỉ có điều những học tỷ, học muội này đều bị Nghiêm Sĩ Dương cưỡng chế đuổi .

      Dĩ nhiên Uông Ánh Quân luôn tốt cho bạn trai, Sĩ Dương rất tốt, dù có bận rộn cũng đưa về nhà; dẫn chơi, cùng học, hơn nữa Sĩ Dương cũng chưa từng hung dữ với . . . . . .

      Cuối cùng mọi người thể làm gì khác hơn ngoài việc kết luận: Ánh Quân bị tẩy não. bé này đến chết luôn rồi. . . . . .

      Khi Nghiêm Sĩ Dương giới thiệu bạn , ngoại trừ những lời khuyên bảo Uông Ánh Quân ở bên ngoài, bên trong đội bóng chày cũng xảy ra biến hóa.

      ra biến hóa này cũng có quá nhiều người chú ý tới, bởi nó chỉ xảy ra với Nghiêm Sĩ Dương ── quản lý của đội bóng chày Thẩm Bội Tuyền bắt đầu ít tiếp xúc với Nghiêm Sĩ Dương.

      Nếu như có việc cần thảo luận về đội, tìm Phó Đội Trưởng , nếu là việc cần Nghiêm Sĩ Dương quyết định, cũng ở trước mặt mọi người hỏi . Về việc cá nhân, với cũng hề lui tới, trước kia, nếu chạm mặt nhau ở đường còn có thể trò chuyện mấy câu, tại, khi nhìn thấy , chỉ gật đầu rồi trực tiếp rời , câu.

      Vào giờ học ở khoa luật, nếu Nghiêm Sĩ Dương trốn lớp, vây có vấn đề gì; nếu như đụng phải , cũng tránh , giảm bớt cơ hội cùng tiếp xúc.

      Nếu như muốn hỏi thăm về việc học, tận lực hai ba câu rồi đuổi . Tóm lại chính là tránh chuyện nhiều với .

      Thẩm Bội Tuyền cho rằng đây là cách tốt để giữ mình ── dù sao người ta cũng có bạn , nên thể quá mức thân cận với .

      Kết quả là, cùng Nghiêm Sĩ Dương rất hiếm khi xuất cùng nhau, ngược lại, và Uông Ánh Quân thường hay chuyện phiếm, nên ít nhiều cũng biết mấy phần về này.

      Càng biết nhiều càng tin ấy là tốt, là xứng với Sĩ Dương.

      Có lẽ vậy! muốn có quá nhiều liên hệ với , trừ việc sợ tổn thương ấy, càng sợ tim của mình mất khống chế. Trong lòng cũng có mấy phần chua xót, dù thế nào bên cạnh cũng có bạn , cần nữa, cần chú ý đến việc học của , khuyên bảo đừng quá hung hăng, quá nghiêm khắc với đồng đội . . . . . cần nữa rồi!

      năm học rất nhanh kết thúc, học kỳ mới cũng sắp bắt đầu. Nghỉ hè năm ấy, việc mà Thẩm Bội Tuyền gặp phải cũng là đả kích lớn nhất trong cuộc đời . đả kích lớn này buộc phải lập tức quyết định cuộc sống của mình, quyết định con đường sau này phải như thế nào, bởi có nhiều thời gian suy nghĩ.

      Mẹ của ngã bệnh, thể tiếp tục ra chợ bán rau, mỗi cuối tuần đều phải đến bệnh viện chạy thận.

      Mẹ , tiền gửi ngân hàng vẫn còn đủ cho tiếp tục học, nhưng chạy thận cũng tốn tiền, làm sao có thể tiếp tục học được đây?

      thể ứng phó được việc ở đội bóng chày, cả kỳ nghỉ hè, xin nghỉ nhiều lần, có cách nào đến làm việc được nữa; may là trong khoảng thời gian này có Tiểu Quân giúp tay, có lẽ phải giao cho Tiểu Quân rồi. . . . . .

      phải lựa chọn thôi. . . . . .

      Tuần khai giảng đầu tiên, học. Hôm nay, cầm đơn xin tạm nghỉ học, đến trường tìm chủ nhiệm ký tên rồi tới phòng giáo vụ nộp.

      đường , vì ngang qua tổ thể dục nên ghé vào nộp đơn từ chức; mình thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ quản lý nữa, đồng thời đề cử Tiểu Quân với tổ thể dục, để bọn họ thay Tiểu Quân vào vị trí của .

      Rời khỏi tổ thể dục, tiếp theo đến phòng giáo vụ; tạm nghỉ nghĩa là ít nhất 1~2 năm tới tới trường. phải ra chợ bán hàng để kiếm tiền nuôi sống chính mình, và trả tiền thuốc men cho mẹ. (*****************)

      Thẩm Bội Tuyền trong sân trường. Vì mới khai giảng nên sân trường có vẻ náo nhiệt, bạn học lui tới rất đông, mặt ai cũng lên tinh thần phấn chấn. . . . .

      Chỉ có là bất đồng, gương mặt lộ ra vẻ mờ mịt, mệt mỏi.

      Trong khoảng thời gian này, miễn cưỡng tỏ ra tỉnh táo, thành thục, tuy cười nhưng cũng để lộ vẻ yếu đuối; nhưng những thứ này chỉ là ngụy trang. Vào giờ phút này, khi đối mặt với cảnh tượng náo nhiệt của sân trường, lớp ngụy trang cũng bị tháo xuống.

      Hốc mắt dần trở nên hồng hồng. cầm lá đơn xin tạm nghỉ học trong tay mà nước mắt chảy ra, lau hoài vẫn thể lau hết. Vì sợ bị người khác nhìn thấy nên chỉ có thể cúi đầu để nước mắt rơi xuống.

      rất thích được học ở đây, cũng rất thích cảm giác nỗ lực vì tương lai của chính mình. biết mình xuất thân kém, nhưng luôn tin chỉ cần mình cố gắng, rồi ngày có thể tạo ra mảnh trời cho riêng mình.

      Nhưng bây giờ sao, còn cơ hội sao?

      Dùng mu bàn tay lau nước mắt mặt, rồi lại tiếp tục cúi đầu, muốn người khác nhìn thấy yếu ớt bất lực như vậy.

      luôn là người biết tự kiềm chế, khóc đến thể khống chế như vậy giống .

      Vì cúi đầu nên nhìn mà đụng phải người khác. cúi đầu, buồn bực , " xin lỗi. . . . . .", cũng ngẩng đầu lên mà tiếp tục .

      "Tiểu Tuyền?"

      Nghe thanh kia, Thẩm Bội Tuyền sửng sốt, lập tức lau sạch nước mắt mặt, động tác vô cùng bối rối, đến nỗi lá đơn tay cũng bị vò nát.

      Ngẩng đầu ── là , còn có ấy!

      Đó là Nghiêm Sĩ Dương, và bạn !

      Nghiêm Sĩ Dương bước tới trước mặt , nhìn với vẻ mặt cực kì nghiêm túc, " khóc? Có chuyện gì vậy?"

      lắc đầu, "Tôi sao, tôi còn có chuyện, tôi trước đây."

      vửa quay người bị ngăn lại, Nghiêm Sĩ Dương hỏi tới: "Tại sao lại từ chối làm quản lý nữa?"

      thực tế, còn muốn hỏi những chuyện khác nữa. . . . . . muốn biết tại sao thời gian qua, mỗi lần nhìn thấy đều , giống như trước kia cùng chuyện phiếm. . . . . . Tại sao lại cư xử như người xa lạ với ? thích, vô cùng thích loại cảm giác này!

      "Tôi. . . . . . Tôi có việc, tôi thể làm nữa, xin lỗi."

      "Rốt cuộc là thế nào?" Nghiêm Sĩ Dương rất vui, " có cái gì bất mãn với tôi sao? Cũng phải chỉ là vấn đề có làm nữa hay , từ trước khi năm học mới bắt đầu, mỗi lần nhìn thấy tôi đều tránh, cũng thèm câu; mẹ nó, rốt cuộc tôi làm sai cái gì?" thanh của càng lúc càng lớn.

      Uông Ánh Quân kéo Nghiêm Sĩ Dương, "Sĩ Dương, đừng có hung hăng như vậy." nhìn Thẩm Bội Tuyền, "Tiểu Tuyền, làm sao vậy? Có phải Sĩ Dương làm chuyện gì khiến tức giận hay , đừng tức giận nữa, tôi thay ấy nhận lỗi với được ."

      Nghiêm Sĩ Dương lại càng vui, "Mẹ nó, tôi làm sai điều gì, cho tôi biết chứ! Sao lại để ý tới tôi? tại ngay cả quản lý cũng muốn làm, rốt cuộc bị sao vậy hả?"

      Thẩm Bội Tuyền nhìn , lắc đầu cái ── mệt quá, tại cái gì cũng muốn ."Tôi còn có chuyện phải xử lý, trước." xoay người rời .

      Nghiêm Sĩ Dương nhìn cứ như vậy mà rời khỏi trong lòng càng thêm khó chịu, hoặc là , trong lòng của như có gì đó thiêu đốt.

      Nhìn thấy tờ giấy Thẩm Bội Tuyền cầm trong tay, Nghiêm Sĩ Dương giống như biến thành bé trai nghịch ngợm thích gây , xông lên phía trước chặn trước mặt , sau đó trực tiếp giựt tờ giấy trong tay , thoạt nhìn giống như dáng vẻ đứa con trai bắt nạt người mình thích.

      "Sĩ Dương!" Uông Ánh Quân kêu.

      " ràng, cho phép !"

      "Trả lại cho tôi!"

      Lúc đầu Nghiêm Sĩ Dương cũng muốn xem, nhưng nhìn thấy bộ dáng gấp gáp của Thẩm Bội Tuyền trong lòng càng thêm khó chịu, nên liền mở ra; nhìn xong làm tức đến trúng gió, "Mẹ nó, tôi chọc tới lúc nào, làm quản lý thôi , bây giờ còn muốn nghỉ học? Tại sao? Rốt cuộc tôi làm cái gì chứ?" càng la hét to hơn.

      Lúc này Uông Ánh Quân cũng ngây ngẩn cả người nhìn Thẩm Bội Tuyền.

      Lúc đầu Thẩm Bội Tuyền chỉ hơi luống cuống nhưng khi bị hai cặp mắt nhìn chằm chằm nước mắt của ngừng tuôn ra."Tôi thể học nữa. . . . . ."

      "Tại sao?"

      Đây là lần đầu tiên Thẩm Bội Tuyền đau lòng mà khóc thành như vậy, làm cho Nghiêm Sĩ Dương luống cuống tay chân, loạn thành đoàn. hề nghĩ việc nhìn thấy ấy khóc lại có ảnh hưởng lớn tới như vậy, "Mẹ nó, chỉ biết khóc thôi hả, chuyện chứ!"

      "Sĩ Dương!" Uông Ánh Quân ngăn bạn trai những từ thô tục, từ từ lên trước, nhàng ôm lấy Thẩm Bội Tuyền, "Đừng khóc, xảy ra chuyện gì?"

      Trong khoảng thời gian gần đây, đây là lần đầu tiên có người an ủi , dù cho ấy là bạn của người đàn ông thích, nhưng vẫn rất cảm kích."Mẹ tôi ngã bệnh, mỗi tuần đều phải chạy thận, nên tôi quyết định học nữa, tôi muốn ra chợ bán rau giúp mẹ."

      lau nước mắt. ra việc này cũng có gì đáng ngại, đây chỉ là cửa ải khó khăn mà buộc phải trải qua, chỉ cần vượt qua được sao nữa. Mặc dù rất luyến tiếc nơi này, nhưng đây là con đường phải .

      Nghiêm Sĩ Dương nghe xong lại tiếp tục ồn ào, "Xảy ra chuyện như vậy sao cho chúng tôi biết? Chúng tôi có thể giúp mà!"

      Nước mắt lại kiềm được mà rơi xuống.

      Nghiêm Sĩ Dương cầm lá đơn xé thành từng mảnh ; Thẩm Bội Tuyền muốn ngăn lại nhưng kịp, chỉ nghe được giọng chắc chắn của ──

      "Đừng lo lắng, dù có vấn đề gì cũng giải quyết được thôi, chúng tôi nhất định giúp vượt qua cửa ải khó khăn này, cho nên cho phép tạm nghỉ học, cũng được phép từ chức!" Nghiêm Sĩ Dương như đinh đóng cột.

      Uông Ánh Quân cũng ở bên an ủi , Thẩm Bội Tuyền lau nước mắt, cảm giác trong lòng mình bây giờ là thế nào.

      Nếu như chỉ có thể làm bạn bè, nên cảm tạ vì có được những người bạn như vậy. Mặc dù hy vọng làm bạn bè với , nhưng vẫn rất hạnh phúc vì được gặp , quen biết ; bởi vì nhờ học được điều ── thích người là chúc cho người ấy có thể tìm được hạnh phúc, dù cho hạnh phúc ấy phải là mình.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.3



      Dắt chạy ra ngoài, cũng có nghĩa là tối nay được vui chơi vui vẻ, Bùi Tử Nghị dắt đến trấn dạo vòng, lại dẫn thăm quan thành phố này.

      mệt rồi, cũng gần đến thời gian ăn tối, liền dẫn ăn; nếu ăn cơm theo cá tính này nhất định tới quán kem lớn.

      Cho nên kết quả chính là như bây giờ!

      Phụ nữ sao! Mỗi tháng đều có vài ngày tiện, muốn sống, kết quả là bị đau bụng!

      Kỷ Xảo An sờ sờ bụng, cau mày, dáng vẻ giống như thoải mái; mặc dù trong lòng Bùi Tử Nghị ngừng trách cứ, nhưng câu cũng nên lời, chỉ có thể nhận lệnh mà ôm lấy , vỗ về .

      "Đau đau..."

      Bùi Tử Nghị vỗ vỗ lưng , trách nhưng vẫn nhịn được mà ra khỏi miệng, "Đáng đời! Ai bảo em biết tự chăm sóc mình."

      " xin lỗi..."

      "Em xin lỗi với bụng của em sao?"

      " xin lỗi..."

      biết nên khóc hay nên cười? Tiểu An lại nhìn về phía bụng của mình rồi xin lỗi, trái tim của Bùi Tử Nghị mềm nhũn, nhìn khuôn mặt nanh tái nhợt của , tim cũng đau theo.

      ngồi xổm người xuống, "Tiểu An, cõng em."

      Tiểu An cười cười, ngoan ngoãn nằm lên tấm lưng rộng rãi của Bùi Tử Nghị, để mặc cõng . cũng kỳ quái, cứ cõng như vậy, hình như hết đau.

      "Nghị Nghị... Cám ơn..."

      Bùi Tử Nghị sửng sốt, mặt lên tia kích động, nhưng mà vẫn lắc đầu, khẩu thị tâm phi* : " cám ơn cũng vô dụng, từ giờ trở , ít nhất tuần em được ăn kem."

      (*khẩu thị tâm phi: Miệng đường tâm nghĩ nẻo)

      "A... thể..."

      "Có thể!"

      " thể..."

      "Em còn muốn bị đau bụng sao?"

      Tiểu An gục đầu lên bả vai , ngoan ngoãn nghe lời, dám nữa, lần này bị đau bụng dọa sợ rồi.

      Thấy gì, Bùi Tử Nghị cũng ngưng lại mà tiếp, "Chỉ cần hết kinh, bụng cũng hết đau, ăn lại, được ?"

      "Được!" cười, cảm súc của biểu rất ràng, vui vẻ hay mất hững tất cả đều mặt.

      ngụy trang, khiến người khác chỉ cần liếc nhìn thôi cũng đoán được tâm tình của .

      Chẳng qua là chỉ muốn biết hơn, có hiểu về tình cảm ? Có hiểu tình cảm của hay ... có thể cầu xa vời rằng nên biết tình cảm của ?

      Gió thổi , hai người bước đường trong gió thoang thoảng mùi thơm, mát mẻ nhưng lạnh, làm người khác thấy thoải mái.

      Ít nhất Tiểu An thoải mái gục lưng ngủ thiếp , trong miệng vẫn lầm bầm biết cái gì, hình như là phát ra thanh thoải mái.

      "Tiểu An, em biết ? rất thích em!"

      "Thích..."

      "Đúng vậy! rất thích em, rất thích, rất thích." nhiều năm rồi! Từ lần đầu thấy , cảm thấy rất đặc biệt, thời gian trôi qua cũng dần dần lớn lên, bắt đầu hiểu được tình cảm, cũng bắt đầu cảm nhận được mình có tâm tình khác thường đối với này.

      từng biết bé vĩnh viễn cũng lớn, cũng từng tự với mình sao cả; nhưng mà phát làm vậy được.

      Nếu như thể thể hiểu được tình cảm, nếu như xác định được mình có thích hay , giống như bình thường thích chàng trai, nếu như chỉ ở trong thế giới đơn thuần, cần loại tình cảm nam nữ này có cách nào sống cùng .

      thể vì mình, ích kỷ ép Tiểu An đơn thuần vào thế giới tình cảm phức tạp, quá đơn thuần, có sức lực để xử lý vấn đề này.

      Cho nên chỉ có thể tự mình tương tư, chỉ có thể chạy trốn, rất sợ mình thấy ép , ép đối mặt với thế giới tình cảm.

      Nhưng mà rất muốn biết, rất muốn biết, "Còn em sao? Tiểu An, em có thích ?"

      "Thích..." rất thích, rất thích Nghị Nghị đó...

      Bùi Tử Nghị cười khổ, " sao? rất vui."

      nên vui mừng, nhiều năm rồi mà câu trả lời của vẫn y như vậy... thích , rất thích, rất thích , trước kia còn vui vẻ, nhưng mà bây giờ, lại nghi ngờ.

      cần thích như hai người bạn thích nhau, cần điều này. Nhưng mà nên như thế nào để hiểu đây? có thể hiểu ?

      Thôi, giây phút ấm áp này nên nghĩ đến những chuyện như vậy, Tiểu An hiểu cũng được, hiểu cũng được, ít nhất giờ phút này ở bên cạnh .

      Còn hơn để ở đây tương tư, mình ảo tưởng, có bên cạnh là quá đủ rồi.

      Tiểu An! Cả đời này thua tay em.

      Bùi Tử Nghị tiếp tục cõng về phía trước, mặc dù mệt đến mức chảy cả mồ hôi, vẫn tiếp tục cõng , giống như khi còn bé dẫn chơi, cùng lớn lên với , cùng cười với .

      Dĩ nhiên, Tiểu An hiểu tình trong lời của ! phải đầu óc đơn thuần biết, nhưng mà Tiểu An biết, vẫn biết rất , cho dù thông minh, nhưng vẫn biết... Chỉ cần có Nghị Nghị, rất vui, rất rất vui...

      Nghị Nghị...
      ☆☆☆

      Cách nửa vòng trái đất là Đài Loan lại có cảnh tượng khác... những nhân viên trong Hội Cơ Kim làm việc bận rộn, Phương Hân Nghi và Giang Uy cũng cố gắng làm công việc của riêng mình, chăm sóc bọn , duy trì hoạt động của hội.

      Chẳng qua là khí giữa hai người có chút lúng túng.

      Đối với Phương Hân Nghi mà , chuyện Tiểu An chạy đến Mỹ xem như kết thúc... người nhà họ Kỷ trách , khiến cảm thấy rất có lỗi, ngược lại bác trai và bác còn cám ơn khổ tâm an bài mọi chuyện, hơn nữa sau Tiểu An đến Mỹ còn nhờ người chăm sóc, cho đến khi ấy tìm được Bùi Tử Nghị.

      Cha mẹ Tiểu An cho rằng, nên để ấy xông pha ra ngoài lần cho ấy biết thế giới bên ngoài, họ trách .

      Nhưng như vậy lại càng khiến Phương Hân Nghi áy náy, giống như mình "dụ dỗ" Con nhà người ta, giúp Tiểu An đến Mỹ, cha mẹ người ta lại còn trách tội.

      Điề khiến khó chịu đó là bác trai bác trách , nhưng lại có người đàn ông trách , người đàn ông này chính là Giang Uy...

      Mặc dù họ làm việc chung với nhau, nhưng kể từ khi Tiểu An Mỹ với câu.

      Phương Hân Nghi biết, Giang Uy trách !

      Mà ngày đó, sau khi mắng , lại càng điều này....

      chạy đến trước mặt , "Tôi hiểu! Rốt cuộc tại sao lại làm như vậy? Tại sao lại muốn Tiểu An đến Mỹ tìm tên kia?"

      "Tiểu An rất kiên trì." Được! muốn đến chuyện này, vậy hãy ràng, nếu mỗi ngày gặp mặt lại mắt to trừng mắt .

      "Tiểu An biết cái gì? ấy..."

      " đừng có xem thường Tiểu An! Tiểu An cái gì cũng biết!"

      Giang Uy cứng họng, "Tôi có ý này, nên chuyển đề tài. biết Bùi Tử Nghị đến Mỹ vì trốn tránh Tiểu An, chẳng lẽ sợ sau khi Tiểu An đến Mỹ gặp ta rồi đau lòng sao?"

      Phương Hân Nghi nhìn , đột nhiên hốc mắt đỏ lên, "Giang Uy, rất thích Tiểu An đúng ?"

      Giang Uy ngẩn người, nhưng ngay sau đó quay mặt , "Tôi hiểu gì cả!"

      Đôi mắt Phương Hân Nghi chứa đầy nước mắt, "Có đôi khi tôi rất hâm mộ Tiểu An, thậm chí là ghen tỵ..."

      Tiểu An được mọi người thích, thậm chí ngay cả cũng thích ấy, có cách nào thích ấy, ấy là bé lạc quan đời, đơn thuần, ngây thơ.

      Lau nước mắt sắp chảy ra, Phương Hân Nghi : "Tôi chỉ thấy bé dũng cảm, đồng ý Mỹ tìm chàng trai mà bé thích, đối mặt với như thế, tôi cảm thấy tự ti, cho nên tôi có cách nào giúp Tiểu An."

      "..." gây kinh hãi trước lời của .

      "Tôi rất bội phục Tiểu An, bởi vì biết phải tìm người đàn ông mình thích, còn tôi, đối mặt với người đàn ông tôi thích, nhưng câu cũng thể ra khỏi miệng."

      "Hân Nghi..."

      "Giang Uy, người em chính là , người đàn ông mà em thích là !" Tại sao thích ? cũng biết, dù sao người thích chính là người ngày xưa học lạnh lùng nhưng lại rất lương thiện, người đàn ông rất quan tâm chăm sóc bọn .

      Giang Uy quay đầu sang bên, "... gì vậy? Tại sao lại đến điều này..."

      Phương Hân Nghi cười khổ, "Em biết em kém hơn Tiểu An, em biết rất , có lẽ xem thường em, nhưng thực tế, ngay cả chính em cũng xem thường người què như em đây, sao, ra là tốt rồi, ít nhất em còn gì để tiếc nuối, nếu như cảm thấy khó chịu, xin lỗi." xong xoay người rời , muốn khóc trước mặt , bước từng bước cà thọt, cà thọt...

      Giang Uy cau mày, đột nhiên phát phải ràng, cho tới bây giờ cũng chưa từng để ý xem có phải là người què hay , thực tế, cùng làm việc với , cũng chưa bao giờ chú ý đến điều này.

      có thể xử lý mọi chuyện trong thời gian ngắn nhất và bằng cách nhanh nhất, chỉ cần điều này thôi cũng khiến người khác bội phục, bội phục đến mức có thể quên ra cũng là người tàn tật.

      vội vàng đuổi theo, muốn ràng với , cuối cùng tìm thấy trong phòng làm việc.

      Phương Hân Nghi lau khô nước mắt, xử lý công việc. " vẫn muốn tìm em gây sao?"

      Giang Uy rất khó mở lời, nhưng mà có vài lời nhất định phải ràng. " thể tôi như vậy! Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ để ý xem có phải người què hay , thành , rất nhiều lúc tôi để ý đến , phải nghe ."

      "Em..."

      "Tôi phải ra ngoài làm việc rồi." Người đàn ông tỏ vẻ xin lỗi tránh , giống như, những lời vừa rồi của mình rất mất thể diện, tại sao lại có thể đến tìm để những điều này.

      là mất thể diện... nhưng trong lúc xúc động, quyết định những lời này, nếu tiếc nuối!

      Mà Phương Hân Nghi lại kinh ngạc, sửng sốt lúc lâu sau mới tỉnh táo, cúi đầu xử lý tài liệu, thậm chí mặt còn nở nụ cười.
      Chris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4:

      tại tiểu nương ngẩn người, trong lúc học, lòng sớm biết bay đến nơi nào, cũng khó trách. Nội dung thầy giáo giảng quá khó khăn, bởi vì đây là lớp tiểu học phổ thông, nếu vì ba xin nhờ trường học, để cho cùng các bạn khác tới lui trong lớp, kỳ thực nên ở lại tại lớp học như vậy.

      Tuy nhiên cho nên cảm thấy cực kỳ nhàm chán, nhưng mà lại ngoan ngoãn tranh cải ầm ĩ, chuyện, ngẫu nhiên nhìn ra cửa sổ, ít nhất cực kỳ ngoan, điểm đó làm cho thầy giáo cực kỳ bằng lòng.

      Trái ngược, loại học trò này phải thường học đứng ngồi yên, mà cái loại này thông minh đến thầy giáo cũng cảm thấy được trình độ khóa học đối với học sinh cực kỳ nhàm chán.

      Oanh tiếng, tiểu nương đột nhiên thấy đầu ngứa ngứa, vừa cúi đầu thấy, hóa ra có người vứt tờ giấy cho , rớt trúng đầu , rơi mặt đất.

      Quay đầu vụng trộm, thấy ba tiểu nam sinh ngồi phía sau vứt tờ giấu cho .

      Tiểu nương ngây ngô cười, nhặt tờ giấu mở lên, bên trong vì phối hợp với trình độ của , chỉ viết hai chữ, "Băng Băng."

      Chuông hết giờ học vừa vang, đứa bé trai kia lập tức xông tới, lôi kéo tiểu nương ra phòng học, " ăn Băng Băng."

      "Ăn Băng Băng! Kiên quyết kiên quyết, ăn Băng Băng..."

      tới cửa hàng Phúc Lợi, mua hai cây kem. Sau đó hai người chạy đến dưới gốc cây đại thụ mat mẻ hưởng thụ mỹ vị.

      Nhìn tiểu nương ăn ngấu nghiến cây kem, mặt Tiểu Nam Hài khó nén được nụ cười. Lúc này, nó đột nhiên từ trong túi áo lấy ra thứ, là phong thư, "Tiểu An, cậu có biết đây là cái gì ?"

      "Cái gì..."

      "Đây là thư tình nha!" Tiểu Nam Hài thăm dò hỏi: "Là nữ sinh lớp bên cạnh viết cho mình."

      "Thư tình..."

      "Cậu xem bên trong viết, tôi đọc cho cậu nghe, 'Bạn học Bùi Tử Nghị, mình cực kỳ thích cậu, có thể cùng mình kết giao ? Bộ dáng cậu tuấn tú, mỗi lần nhìn cậu chơi bóng, liền cảm thấy rất đẹp trai nha...' Uhm, ghê tởm." Bùi Tử Nghị nhớ kỹ nội dung bức thư tình, bản thân mình cũng cảm thấy buồn nôn.

      Thấy tiểu nương tiếp tục ăn kem, chút phản ứng cũng có, Tiểu Nam Hài có phần mất hứng, "Tiểu An, có người viết thư cho mình nha, cậu có phản ứng gì sao?'

      "A?"

      "Thư tình, có người viết thư tình cho mình, muốn mình làm bạn trai của ta, cậu đều có phản ứng sao?"

      "A...?"

      "Cậu...Cậu tốt nhất ăn cây kem vào bị tiêu chảy ."

      "Băng Băng.."

      "Tức chết tôi, tức chết tôi." Bùi Tử Nghị hung hăn cắn cây kem.

      Kết quả tiểu nương kia cũng học theo nó, há miệng lớn cắn cây kem, nhất thời hai đứa con nít trở nên so với người khác ăn nhanh hơn.

      Này bé, thực nghĩ muốn thừa nhận, như thế nào... Như thế nào lại ngu ngốc như vậy--

      ngu dốt, đúng là ngu dốt, nhưng mấy chữ này chỉ có nó mới có thể nới, những người khác nếu với , nó tuyệt nhiên cho phép!

      Bùi Tử Nghị dẫn Kỹ Xão An dạo trong trường học của ta, tại trường cao học đứng đầu thành phố, nơi đây là công trình ra sức học hành hóa học, đây chính là sở thích của ta, tương lai có lẽ còn có thể làm kết hợp cùng với nghiệp gia tộc của ta.

      Trường học rất đẹp, rất tốt, cây cối sum suê, hoa cỏ sinh trưởng tươi tốt, công trình kiến trúc thiết kế có cảm xúc, bất quá trong mất Kỹ Xảo An, mỗi người nơi này vẫn làm cho cảm thấy tò mò.

      Người nơi này xem ra rất thông minh nha! Như cùng có nghị lực như nhau.

      Mà rất nhiều người nhìn thấy Bùi Tử Nghị dẫn theo Đông Phương, đều rất tò mò đứng bên tám chuyện, nhưng đại đa số miệng người , vẫn là "Đông Phương" kia rất đáng .

      Lại thêm Jayson truyền bá ở trường học, tất cả mọi người đều biết tiểu nương đặc biệt này, càng biết được Bùi Tử Nghị cùng đặc biệt này có quan hệ.

      Chỉ là cách khác nhau, thanh mai trúc mã, chàng có tình, muội vô ý, đều có người ; bất quá Bùi Tử Nghị mặc kệ, ta chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiểu An cũng đủ làm ta bận bịu, đâu thèm quan tâm người khác thế nào.

      Mắt thấy ánh mắt Tiểu An bị bướm bướm hấp dẫn ở xa, Bùi Tử Nghị nở nụ cười, cũng dừng bước lại, "Tiểu An, nhanh theo kịp."

      "Bươm bướm..."

      "em còn sao? Còn suy nghĩ muốn bắt bươm bướm, qua đây nhanh lên."

      "Bươm bướm a!"

      Bùi Tử Nghị lên phía trước giữ chặt tay , "Bươm bướm bên kia bay tới bay lui, bay rất nhanh! Nhất định phải bắt nó làm gì? Mà nó vì cái gì xui xẻo để cho em bắt sao? Tiểu An, có hiểu hay ?"

      Mới trước đây chính ta cũng hiểu được đạo lý này, muốn, ta bắt ngay cho , liền như vậy tính hành động ngu xuẩn và bất ngờ, ta lại nguyện ý làm, tuy nhiên tại phải ta muốn làm, chỉ là cảm thấy được nên làm lại như vậy thôi.

      Tiểu An bỉu môi, nhìn bươm bướm bay tới bay lui, đột nhiên nở nụ cười, ra sức gật đầu, biết, bươm bướm rất thích bay , như cùng Tiểu An dạng.

      Bùi Tử Nghị cũng gật đầu, tán dương nở nụ cười, "Tiểu An như những năm qua, tốt tốt." Giờ phút này giữa hai người khí cực kỳ ấm áp.

      Nắm tay vào tòa lâu đài nguy nga tráng lệ trước mặt, đây là nơi ta học tập nghiên cứu, Bùi Tử Nghị có thói quen với hoàn cảnh nới này; trái lại Tiểu An há hốc miệng, thấy qua công trình kiến trúc xinh đẹp như vậy, gian rộng lớn như vậy.

      Bùi Tự Nghị dẫn nhận biết hoàn cảnh, thậm chí giới thiệu rất nhiều thầy giáo cùng bạn học cho biết, Tiểu An nhiệt tình, cực kỳ thiện lương, ta cũng lo lắng cẩn thận đụng tới bạn học của mình.

      Jayson chạy tới chính giữa, tụ tập náo nhiệt, tự xưng là bạn tốt của Tiểu An, lập tức bị ta châm chọc chạy trở về.

      Bất quá "Lợi hại" nhất vẫn lại là "Tiểu An", vẫn "Tiết Kiêm", kêu "Tiết Kiệm", để cho cái vẻ mặt người này thực đau khổ, vẫn muốn dạy phát Trung Văn chính xác.

      Bùi Tử Nghị châm chọc xong, "Chào cậu ! Cậu cái người nước ngoài mà muốn dạy Tiểu An trung văn, có muốn Tiểu An dạy cậu văn hay ?"

      "Cậu nha tôi chỉ là..."
      Chris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4.2


      còn chưa xong, đột nhiên từ bên cạnh truyền đến tiếng thanh thúy của nữ sinh, Văn thuần khiết mà tao nhã, cho thấy xuất thân cùng địa vị của người , "Tử Nghị, lâu gặp."

      Bùi Tử Nghị nhìn về phía người chuyện, Jayson như tên trộm dùng Trung Văn với ta, "Tôi ta bị cậu hấp dẫn, cậu còn tin."

      " bậy!"

      Tiểu An lại còn mở to hai mắt, nhìn nữ sinh tóc vàng trước mặt này, nữ sinh này khá nha! Bộ dáng cao...

      "Xin chào, Đại Ni. tôi cho rằng tin tức công trình tòa cao ốc có khoảng cách rất xa với nơi này, nên đến mức chạy sai ?" Bùi Tử Nghị nhàn nhạt dùng tiếng xong, lời chứa đầy hàm ý. Ngụ ý là ta cảm thấy kỳ quái, làm sao có thể lại nhìn thấy này ở đây.

      Đại Ni cười cười, đáp lại, ánh mắt nhìn thẳng chằm chằm vào Tiểu An

      Tiểu An lại còn trực giác, thiện ý cười cười, bất quá cũng có được thân mật đáp lại đối phương.

      " này chính là người nào? Có thể giới thiệu chút ?"

      Bùi Tử Nghị trầm mặt hồi, rất muốn , nhưng mà lễ phép, dường như thể làm. " ta là Tiểu An, là của tôi...Bạn tốt.'

      "Bạn tốt?" Cái tiếng kinh hô này phát ra từ Yayson, tiếng Trung Văn.

      Bùi Tử Nghị bất đắc dĩ, tại được Tiểu An đồng ý trước, ta có thể cái gì? Da mặt ta cũng dày như vậy liền có thể thích Tiểu An, ta thích chiếm lợi thế vững chắc... "Tiểu An, người này chính là Đại Ni, là bạn học rất ít lui tới."

      Tiểu An vui vẽ cười, "XIn chào..."

      Đại Ni cười cười, "Nếu là bạn tốt, tôi đây mở miệng nên tính là thất lễ rồi. Tử Nghị, biết lần trước cùng chuyện đương, cảm thấy được như thế nào?"

      Jayson khó tin đến cực điểm, "Các người lén lui tới nhau khi nào? Tôi như thế nào cũng biết?" Tiếng được rất .

      Bùi Tử Nghị mặc kệ , đối với Đại Ni : "Tôi nghĩ muốn dừng, cái này thích hợp."

      Đại Ni bắt đầu có phần biến sắc, "Vì cái gì? Nếu có bạn , chẳng lẽ ước hẹn lần cũng được sao?" thực thể tin có loại nam sinh này.

      Tại nước Mỹ, cho dù có người , thường thường vẫn cùng ra ngoài ước hẹn, ít nhất ăn bửa cơm, cho chính mình chút cơ hội.

      Dắt tay Tiểu An, chuẩn bị rời , "Tôi có thói quen như vậy, tôi phải người Mỹ, xin lỗi."

      Bùi Tử Nghị cùng Kỹ Xảo An vào bên trong, vào phòng nghiên cứu của Bùi Tử Nghị. Kỹ Xảo An im lặng, có mở miệng, chỉ là ánh mắt vẫn nhìn ta, cảm thấy được ta như tức giận.

      Đúng! Nổi nóng, ta tức giận.

      "Tiểu An, em đều thèm để ý sao? thèm để ý đến người con kia là ai sao?"

      Tiểu An hiểu, đong đưa, hiểu ta cái gì? Để ý cái gì? Cái gì là để ý? chỉ biết là kia tốt, tốt... Chính mình liền lầ xấu nha!

      Nhưng mà ý nghĩ của lại để cho Bùi Tử Nghị thở dài, " liền biết, em căn bản hiểu..."

      loại thâm trầm bất đắc dĩ trào lên trong lòng, đem nắm tay chặt, dường như muốn chứng minh tồn tại của , đúng là tầm tình của mình có chút mất mác, phảng phất ngừng rơi xuống.

      Kỹ Xão An đến Mỹ cùng gặp Bùi Tử Nghị sắp tháng, trong khoảng thời gian này, Bùi Tử Nghị đều cùng , Chủ Nhật cũng tận lực đến chi nhánh của công ty ở Newyork, lấy lý do muốn chuyên tâm bài vở và bài tập, thực tế, ta đều theo bên cạnh .

      Dù sao có Jayson, toàn bộ phiền toái có ta tốt rồi.

      cùng Tiểu An ở tại nhà trọ ta thuê, đương nhiên phân phòng ngủ, cũng muốn biến thành sác lang khi dễ bé quàng khăn đỏ.

      Tiểu An tuy hồn nhiên, nhưng bề ngoài cũng xem như thành thục, thân của trước sau lồi lõm, muốn cùng phòng, ta tuyệt đối khắc chế được bản thân mình.

      Tối hôm đó, rốt cuộc cũng đem Tiểu An lừa được lên giường ngủ, mười giờ tối, Bùi Tử Nghị đọc sách tại thư phòng, thấy Jayson làm theo tài liệu vẽ chân dung Newyork, đồng thời cũng thấy việc bản thân mình phải học bài.

      ta cực kỳ chuyên tâm, cơ hồ đến quên thời gian, quên ngoài cửa sổ mưa to, mãi đến khi ta nghe thấy tiếng sấm, thấy tia chớp, lúc này mới tĩnh lại.

      Ngay từ đầu nghĩ đến, tiếp tục đọc sách của ta, đên khi tia chớp đột nhiên xuất mới cảm thấy như là nhớ tới cái gì, liền bỏ sách trong tay, đứng lên rời khỏi thư phòng của mình, tới phòng Kỹ Xảo An, mở cửa phòng, quả nhiên...

      bé nhỉ kia nằm sấp trốn trong chăn, giống như đứa bé sợ sấm đánh dạng, sợ hãi tiếng sấm rầm rầm kia.

      Bùi Tử Nghị nở nụ cười, đến phía trước giường kéo ra từ chăn của .

      Từ trong lộ ra cái đầu, trán tràn đầy mồ hôi, đôi má đỏ bừng. "Sấm xét..."

      ta cầm khăn giấy lau mồ hôi mặt , sau đó đem chăn bông kéo ra hoàn toàn.

      Tiểu An có phần sợ hãi, sợ hãi tiếng sấm, nhưng ngay sau đó còn sợ nữa, bởi vì Bùi Tử Nghị vươn tay ôm vào trong ngực, giống như mẹ ôm con dạng.

      Tiểu An cực kỳ thoải mái dựa vào, thoải mái thở dài, thế cho nên tiếng sấm vang ầm kế tiếp, chỉ chấn động cái, nhưng cũng trốn .

      "Mới em trưởng thành, như thế nào lại sợ sét đánh?"

      "Hơi sợ..."

      "Em nhìn , còn sợ!"

      Ngoài cửa sổ truyền tia chớp, lại sấm sét vang ầm, Tiểu An nhìn xuyên qua ánh sáng tia chớp thấy khuôn mặt Bùi Tử Nghị tuấn, cực kỳ trấn đinh, trong ánh mắt mang theo trấn an, liền giông như mẹ, thậm chí so với mẹ để cho an tâm hơn. "Cố gắng cố gắng..."
      Chris thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4.3


      Cũng là tia chóp kia, ánh sáng trong nháy mắt đó để cho Bùi Tử Nghị thấy được khuôn mặt của trong lòng, gương mặt hoàn toàn khác với bé trong ký ức của ta khi còn bé.

      Hóa ra lại xinh đẹp như vậy, lông mi dài, ánh mắt sâu, môi mi, mỗi dạng hợp lại chổ, lai trở nên xinh đẹp như vậy.

      Bùi Tử Nghị nhìn đến u mê, tự chủ vươn tay vuốt ve khuôn mặt , Tiểu An lại ngoan ngoan cho ta đụng chạm, toàn bộ giống như tự nhiên như vậy, giống như là cần phải để cho ta đụng chạm.

      "Tiểu An, em có biết ? em..." ta ra, cho dù có khả năng hiểu, vẫn kìm lòng được mà ra.

      bao nhiêu năm, tình cảm từ lần đầu tiên gặp mặt có tình cảm như vậy, ngừng tích lũy lên men, ngừng nở nụ cười tươi tắn bên , mỗi cái nét mặt đáng , từ đấy trầm luân mà thể nào thoát được.

      Trong ánh mắt đơn thuần của Tiểu An làm người ta khó có thể phân biệt được cảm xúc, giống như cao hứng, lại giông như có phản ứng, đây chính là điều làm ta nản lòng, đúng vào đêm nay, giờ khác này, nhịn được rồi.

      "Nghị Nghị..."

      Bùi Tử Nghị nhàng hôn môi Kỹ Xão An, khinh tiếng, giống như dẫn luồng điện mạnh mẽ, thoáng qua toàn thân Bùi Tử Nghị, gây ra phản ứng kịch liệt càng sâu sắc.

      Mà Tiểu An chỉ trừng to mắt, tin được Nghị Nghị lại thân mật với .

      Này... Có phải cùng dạng giống như baba và mama thân mật hay ? Nghị Nghị hôn nha! Rất ngứa nha! Đúng là có cảm giác kỳ quái.

      Nghị Nghị là baba, vậy liền là mẹ, cho nên Nghi Nghị hôn ... Là như thế này sao? "Nghị Nghị..."

      Hô hấp Bùi Tử Nghị trở nên nặng nề, hai tay ôm chặt hơn, càng dừng lực, cơ hồ hận thể đem khóa chặt vào trong thân thể mình.

      Tiểu An đều cảm giác được, cảm giác được Bùi Tử Nghị khác với trước kia, khuôn mặt này cung với khuôn mặt mới trước đây của Nghị Nghị khác nhau.

      biết Bùi Tử Nghị là người đàn ôn thành thục, lại càng biết tình cuồng nhiệt tận sâu trong lòng của Bùi Tử Nghị.

      "Tiểu An, em..." lần nữa ta lại hôn lên, bây giờ lướt qua, ta hôn thâm sâu, sau cùng tiến quân thần tốc, thâm dò trong miệng , cảm thấy ngọt ngào của , đương nhiên cũng cảm nhận được mùi kem nhàn nhàn.

      Tiểu An trừng mắt, biết nên phản ứng gì?

      Nghị Nghị hôn nha, nên làm cái gì bây giờ?

      Cảm giác giống như sai, ta cường thế hôn, Tiểu An có phần kinh hoảng, nhưng đối mặt với ta, rất nhanh tỉnh táo, thậm chí lúc ta bắt đầu hôn , tự chủ được giật giật đầu lưỡi.

      Động tác lần này gần như chủ động để cho Bùi Tử Nghị điên cuồng hơn, ta bắt đầu ngàng đem Tiểu An mang , hôn môi , thương .

      Tiểu An có phần sợ hãi, đúng là có ngăn cản ta, thực tế, Bùi Tử Nghị để cho ngây người như vậy, biết phản ứng như thế nào.

      Nghị Nghị đều lời nào, chỉ là vẫn hôn , thậm chí vài lần lần mò , tuy nhiên cực kỳ thoải mái, cứ như Nghị Nghị kỳ quái như vậy tốt.

      Môi Bùi Tử Nghị bắt đầu hôn lên cổ , đôi má, nhưng ta vẫn tùy ý vuốt ve, từ eo tới mông, mang theo loại cảm xúc gãi ngứa, để cho Tiểu An cảm thấy thân thể nóng lên.

      kỳ quái nha! rất kỳ quái, baba cùng mẹ như vậy sao? Đúng là kỳ ... thoãi mái nha.

      "Tiểu An...Tiểu An..."

      "Nghị Nghị..." nhàng lên tiếng mang theo tiếng thở dốc, mang theo trong tiếng . Đêm nay quá điên cuồng, tiếp xúc như vậy, chính Tiểu An hề nghĩ ngợi nhiều.

      Bùi Tử Nghị thể thu tay lại, chỉ có thể theo phản ứng thành thục của bản thân mình tiếp tục kéo dài, tiếp tục .

      "Oanh--"

      Sét lại đánh ngoài cửa sổ, tia chóp lần này lại chiếu sáng vào bên rong, Bùi Tử Nghị dừng tay, ta thở hồng hộc, chống đỡ đứng dậy, nhìn thân thể phía dưới.

      Tiểu An...

      Tiểu An cũng thở hổn hến, toàn thân dường như hơi phát run, ánh mắt cực kỳ mê ly, cực kỳ vô tội, giống như chịu được kinh sợ rất lớn.

      Đáng chết! ta làm sao có thể làm chuyện như vậy với ? Đáng chết! đáng chết!

      Bùi Tử Nghị lui ra bên, dám tin bản thân mình lại làm ra chuyện như vậy, Tiểu An đơn độc thanh khiết như vậy, đáng như vậy! ta là đáng chết!

      ta đau khổ đánh bản thân mình quyền, nổi giân gầm lên tiếng, "A--"

      Phản ứng như vậy làm đe dọa đến Tiểu An, cả người tay chân luống cuống, biết nên làm cái gì bây giờ, cũng ngồi nhìn Bùi Tử Nghị.

      Bùi Tử Nghị đứng lên, cái gì cũng liền ra ngoài phòng Kỹ Xão An, Tiểu An bỉu môi, cuối cùng cũng nhảy xuống giường cùng ra ngoài.

      Nghị Nghị giống như tức giận...

      đến phòng khách, thấy Bùi Tử Nghị cong chân ngồi cửa sổ uống rượi, Tiểu An cũng từ bỏ, cả người đứng vặn ngón tay bên cạnh, biết nên làm cái gì bây giờ?

      Làm sao bây giờ? Nghị Nghị nổi nóng...

      Bùi Tử Nghị nhìn cái, bình tĩnh rất nhiều, "Tiểu An, em ngủ trước !"

      " nên tức giân..."

      " giận bản thân , phải giận em, ngủ !" ta giữ khoảng cách với , bức bản thân mình cho phép gần gũi chút nào, sợ nghe thấy mùi hương người , vừa nhìn thất khuôn mặt tươi cười , ta lại lần thứ hai khống chế được.

      Tiểu An ngoan ngoãn ngồi ở ghế sofa, có trở về phòng ngủ.

      đêm đó, bọn họ cứ như hai người bạn giúp đỡ lẫn nhau, mãi đến khi Tiểu An ngủ ghế sofa, ta mới ôm trở về phòng.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :