1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu em, em biết không! - Mạc Lâm (12/12) HOÀN (Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 1.3

      Có lẽ ở mức độ nào đó, Bùi Tử Nghị cũng nghĩ như vậy... ta muốn Tiểu An phiền não về vấn đề này.

      Ngoài cửa có người phụ nữ đứng, ấy dám vào trong phòng, giống như sợ mình phá hư bầu khí của hai người kia. khẽ thở dài hơi, rất , nhưng lại vang dội trong đáy lòng.

      Kỷ Xảo An đơn thuần thể tiếp nhận được loại tâm tình quá phức tạp này, thích mọi người, cho dù người đó thích , nhưng vẫn thích tất cả mọi người.

      Hơn nữa rất thích Nghị Nghị, Nghị Nghị là bạn tốt nhất của , thích giống như hồi còn bé cùng ăn kem, chơi rất vui vẻ.

      Nhưng mà thấy Nghị Nghị, Nghị Nghị đến nơi gọi là nước Mỹ.

      rất nhớ Nghị Nghị...

      Bùi Tử Nghị làm thay đổi cuộc sống của Kỷ Xảo An... từ trước đến nay, chưa từng phiền não, bởi vì thích chơi đùa, có trái tim cởi mở, lạc quan đời, nhưng sau khi Bùi Tử Nghị , đột nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ đều khác.

      nhớ Nghị Nghị quá...

      "Tiểu An, nghĩ gì vậy?" đến tên là Phương Hân Nghi, là CEO của hội Kim Cơ, là bạn tốt Tiểu An quen khi học cấp hai, là thông minh, đáng tiếc do lần bị tai nạn mà chân cà thọt.

      Tiểu An nhìn thấy liền cười, "Nghi Nghi..."

      Phương Hân Nghi ngồi xuống cạnh , "Cậu gọi mình như vậy khiến mình có cảm giác mình rất già, nghe cứ như dì của cậu vậy đó!"

      Kỷ Xảo An cười, Phương Hân Nghi cũng cười, thực tế, cũng hiểu nổi tại sao hai này lại trở thành bạn tốt.

      Lúc còn học Phương Hân Nghi là học sinh xuất sắc, nhưng vì "trọn vẹn" nên người xung quanh luôn nhìn bằng cặp mắt khác thường, chỉ có Tiểu An cười chân thành với .

      Chỉ cần biết Tiểu An nhất định thích , nhiệt tình lại đáng , ngay cả cũng từ bỏ công việc có thu nhập cao, bằng lòng đến đây là hội Kim Cơ này làm, cùng Tiểu An trợ giúp những đứa bé giống như Tiểu An.

      Nhưng ra còn nguyên nhân nữa khiến đến hội Kim Cơ này, đó là vì người đàn ông tên Giang Uy, chẳng qua đó chỉ là tình đơn phương của mà thôi. "Tiểu An nhớ Bùi Tử Nghị sao?"

      Lại nghe được cái tên này, "Nghị Nghị..."

      Phương Hân Nghi nhìn ra được, do cũng là phụ nữ nên cũng cảm động: Có lẽ Tiểu An thông minh, nhưng về mặt tình cảm... ấy thích Bùi Tử Nghị!

      Chẳng qua là
      Xảo An hiểu, mà có thể Bùi Tử Nghị cũng cho là ấy hiểu.

      “Đừng lo lắng, Bùi Tử Nghị nước Mỹ, mình nghĩ qua đó thời gian nữa cậu ấy quay về, câu phai rngoan đó!”

      Bỗng nhiên, Kỷ Xảo An cúi đầu chơi tay mình liền ngẩng đầu lên nhìn Phương Hân Nghi, trong đôi mắt lên khát vọng. “Nghi Nghi…”

      “Làm sao vậy?”

      Nắm tay Phương Hân Nghi, Kỷ Xảo An kích động . “Nước Mỹ, Tiểu An muốn nước Mỹ…”

      Mới đầu Phương Hân Nghi cảm thấy có gì lạ, liền gật đầu. “Cậu có thể hỏi bác Kỷ. Mình nghĩ bác trai thương cậu như vậy nhất định đồng ý.”

      Nhưng mà Tiểu An lắc đầu. “Nước Mỹ…”

      Phương hân Nghi cảm thấy có gì đó lạ lạ. “Cậu… phải muốn mình đưa cậu chứ?”

      Lại lắc đầu, Kỷ Xảo An cố gắng nghĩ xem nên biểu đạt ý nghĩ của mình như thế nào, sau đó mới : “Tiểu An… muốn tự mình …”

      Phương Hân Nghi há to mồm lúc lấu au cũng được gì, cuối cùng cũng nặn ra được mấy chữ. “Tiểu An, cậu đùa sao?”

      “Tiểu An muốn nước Mỹ…”

      Phương Hân Nghi lắc đầu. “Mình nghe nhầm chứ, cậu muốn mình? muốn người nhà cùng?”

      Tiểu An lắc đầu. “ cần.”

      Phương Hân Nghi vội vàng nắm bả vai Kỷ Xảo An, nhìn thẳng vào mặt , lại nhìn thấy vẻ kiên định trong mắt . “Wowww… Ông trời! Tiểu An, mình thành cho cậu biết, điều này thể nào! Thứ nhất, bác Kỷ đồng ý để cậu mình nước ngoài. Thứ hai, mình cũng đồng ý để cậu ra nước ngoài mình!”

      rất chắc chắn, nhưng mà Kỷ Xảo An chỉ nhìn rồi kéo kéo ống tay áo của . “Nghi Nghi, làm ơn… Tiểu An, nước Mỹ…”

      được!” Việc này quá nguy hiểm! Tâm trí Tiểu An chậm chạp, trước mắt tâm trí của chỉ phát triển đến trình độ của đứa bé mười tuổi, có đứa trẻ nào mười tuổi mà tự mình ra nước ngoài ?

      Kỷ Xảo An bĩu môi, vẫn cố gắng nài nỉ Phương Hân Nghi, Nghi Nghi là người bạn tốt nhất của , có thể nghĩ biện pháp giúp , muốn ra nước ngoài, rất muốn . “Làm ơn, Nghi Nghi…”

      Phương Hân Nghi hề động đậy, giỡn sao, chuyện này quá nghiêm trọng, nếu như phát sinh chuyện ngoài ý muốn phải làm sao đây? Nối tiếc nuối này ai cũng có cách nào chịu được.

      hỏng bét! Tên Bùi Tử Nghị kia mình ra nước ngoài lại lưu lại cho vấn đề này, gặp phải Tiểu An khẩn cầu.

      “Nghi Nghi, Tiểu An nhớ Nghị Nghị…”

      Phương Hân Nghi nhìn bộ dáng sa sút của , cũng đành lòng, thở dài hơi, quả nhiên là vì Bùi Tử Nghị!

      Tên Bùi Tử Nghị kia có tài đức gid chứ, lại có thể làm cho bé đơn thuần dám vì ta mà mạnh dạn, bây giờ lại có ý định ra nước ngoài.

      “Nghi Nghi… làm ơn…”

      Phương Hân Nghi mềm lòng, trong đầu cũng nhanh chóng suy nghĩ, phải giúp ấy đứng lên mới được… cho dù lý trí thể làm như thế, làm vậy là hại Tiểu An, nhưng tình cảm lại phải giúp Tiểu An, đồng cảm với nỗi nhớ Tiểu An giành cho Bùi Tử Nghị.

      “Làm ơn… Tiểu An nhớ Nghị Nghị…”

      Phương Hân Nghi nhìn bĩu môi, dáng vẻ khổ sở, ôm vai kéo vào lòng mình an ủi. “Mình nên đồng ý với cậu.”

      Nhưng khi nhìn Tiểu An như vậy, cũng rất khổ sở!

      Tình cảm giữa Tiểu An và người nhà của ấy rất sâu đậm, tại Tiểu An dám với người nhà, cũng muốn người nhà theo, cho nên chỉ có thể tìm , thể nào từ chối Tiểu An! “Được rồi! Tiểu An, mình giúp cậu, cậu có thể nước Mỹ.”

      “Cảm ơn… Nghi Nghi, cảm ơn…”

      “Đừng cám ơn mình quá sớm.” Phương Hân Nghi đe dọa. “Cậu có thể mình nước Mỹ, nhưng mà mình nhờ bạn mình ở nước Mỹ đón cậu, trước khi cậu tìm được Bùi Tử Nghị,nhất định cậu phải ở chung với người bạn kia của mình, có biết ?”

      “Biết!”

      “Vậy cậu có biết Bùi Tử Nghị ở nơi nào của nước Mỹ ?”

      Kỷ Xảo An liền lấy tờ giấy nhăm nhúm trong túi áo ra, đó có ột dòng chữ rồng bay phượng mua, do Bùi Tử Nghị viết lại… xem ra trước khi tên đàn ông kia ra nước ngoài đưa cho , chẳng qua là Tiểu An xem hiểu mấy chữ đó.

      “Thứ hai đến thứ sau ở Massachusetts Institute of Technology (Viện công nghệ Massachusetts – viết tắt là MIT), thành phố Cambridge. Thứ bảy và chủ nhật ở chi nhánh của tập đoàn Bùi thị tại NewYork. Quả nhiên là người này học và làm.” Chẳng qua là hiểu, điều này có gì đâu mà thể , tại sao để cho mọi người biết? Rốt cuộc Bùi Tử Nghị suy nghĩ cái gì đây?

      Phương Hân Nghi bụng đầynghi ngờ, còn Kỷ Xảo An rất vui, thiếu chút nữa là khua tay múa chân. Nghị Nghị, mình đến đây!

      muốn tìm Nghị Nghị, nên mang cái gì cho đây?

      Mang kem !

      Cùng việc, hai người, hai suy nghĩ… Kỷ Xảo An vui vẻ, Phương Hân Nghi phiền muộn, nhưng thấy Tiểu An vui vẻ, cũng nhịn được mà bật cười.

      Tiểu An luôn có ma lực như vậy…
      Last edited by a moderator: 11/11/14
      Chris thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.1


      bé rất thích ăn kem, cũng nguyên nhân, chỉ biết là thích tất cả các vị của kem, dâu, chocolate, vani, chừng nếu có loại kem vị mù tạc cũng thích.

      Cậu bé biết điều này, luôn lợi dụng điểm này để thu hút chú ý của bé. có biện pháp, bé này rất có cá tính, cho dù Bùi Tử Nghị là người đẹp trai, đứng trước mặt , cũng chú ý đến cậu.

      Cho nên cậu trở thành "Hầm lạnh" của , thường mang theo kem chạy vội đến chỗ , lâu ngày, "Nghị Nghị" Chẳng khác nào "lạnh lạnh".

      "Nghị Nghị..."

      "Hắc hắc, Tiểu An! Hôm nay mình mang theo kem đó!"

      "Lạnh lạnh... lạnh lạnh..."

      Lấy cây kem trong túi ra, cậu bé kiêu ngạo khoe ra, "Đây cũng là vị mới nhất ở Châu Âu đó! Rất mắc, giá cây là năm euro1, đổi thành tiền Đài Loan2 ... Ai nha! Dù sao cũng rất quý!

      (1Euro: đơn vị tiền tệ của Liên minh châu Âu, 1 euro = 26 496,5957 vnd)

      (2Tiền đài loan: Tân đài tệ kí hiệu TWD, 1TWD = 695.36 vnd)

      "Lạnh lạnh... ăn lạnh lạnh..." điên cuồng, trước mắt chỉ nhìn thấy cây kem lúc lúc kia, thậm chí còn lộ ra thân kem màu trắng, rất hấp dẫn.

      "Chờ mình xong !"

      "Lạnh lạnh... Muốn ăn lạnh lạnh..."

      Trước mắt bé cũng muốn mò lên người cậu đề giành giật lạnh lạnh, cậu chỉ có thể bóc kem ra đưa cho , vừa lấy được bé lập tức cắn miếng, vị ngọt liền tan ra trong miệng, cũng đơn thuần nghĩ rằng, mùi vị này là mùi vị tốt đẹp nhất.

      Hai đứa bé ngồi nghế đá ở công viên, cậu miếng, mình miếng, cùng nhau cảm nhận vị ngọt của kem.

      biết là kem ngọt, hay bởi vì cùng nhau chia sẻ nên vị kem càng ngọt, hoặc vì ăn kem nên nụ cười của càng xán lạn làm cho lòng cậu bé càng ngọt, đột nhiên cậu bé nhìn , trong ánh mắt lên vẻ dịu dàng vô tận, hợp với hình tượng tiểu bá vương của cậu, cậu : "Tiểu An, mình rất cậu!"

      "Nghị Nghị..." Tiểu An hô tiếng rồi tiếp tục ăn kem.

      khuôn mặt ngăm đen của cậu hơi ửng hồng. "Vậy cậu thích mình hay là thích kem?"

      Xong rồi! Tại sao lại hỏi cái vấn đề đáng chết này, cậu thấy khuôn mặt lên vẻ bối rối, khó xử, do dự.

      Tốt! tốt! tại cậu phải cạnh tranh với kem, cậu x là tốt...

      sao, cậu có thể đợi đến lúc suy nghĩ xong, rồi ra đáp án cậu muốn nghe, nếu được như thế cậu tha thứ cho .

      "Lạnh lạnh... thích lạnh lạnh..."

      "Kỷ Xảo An! Mình sao đây? Cậu là lương tâm, tim phổi..."

      ****
      Ngồi trước bàn hội nghị xem tài liệu, bên tai nghe báo cáo bằng tiếng , Bùi Tử Nghị xuất thần, nhớ lại hình ảnh kia, nghĩ đến bé có nụ cười sáng lạn kia, cười.

      Những người bàn hội nghị thấy vậy, lập tức ngừng lại, mọi người hơi khẩn trương, " Bùi?"

      Bùi Tử Nghị xốc lại tinh thần, phất tay cái, chuyên tâm nhìn tài liệu, "Tôi sao, tôi vẫn nghe, mời tiếp tục báo cáo."

      Hội nghị diễn ra trong tiếng, Bùi Tử Nghị thất thần nữa, nhưng rất khó khăn, kể từ khi đến Mỹ vừa làm vừa học, thường thất thần, nghĩ đến bé kia.

      Hội nghị kết thúc, mọi người từ từ rời , bên trong phòng họp rộng lớn của nhà họ Bùi ở Newyork chỉ còn lại mình Bùi Tử Nghị và người nước ngoài.

      Người nước ngoài đó tên Jayson, là người được tổng công điều làm trợ lý cho Bùi Tử Nghị, cùng học, cùng vào công ty thực tập, để chuận bị cho tương lai thành người kế thừa.

      "Cậu vừa thất thần!" Jayson cười cười, nhìn Bùi Tử Nghị.

      Mà Bùi Tử Nghị xoa bóp thái dương, muốn xua tan cảm giác mệt mỏi, cuộc sống ở đây rất mệt mỏi, lịch trình mỗi ngày đều kín mít, làm, học, áp lực đến nỗi thể chịu được.

      "Kỳ , cậu cần phải đến Newyork vào mỗi tuần, thỉnh thoảng đến lần là được rồi, tại việc học vẫn quan trọng hơn."

      " cần! Mình có thể chịu được."

      "Hừ! Cậu là siêu nhân sao?" Jayson ngồi bắt chéo chân, miệng cười : "Mới vừa rồi đột nhiên cậu bật cười, có phải lại nhớ đến bé kia đúng ?"

      Sớm nghe ta qua đó người quan trọng nhất, lại nhìn thấy ta đặt hình bé đó bàn làm việc, liền biết bé ấy quan trọng đến mức nào.

      Bùi Tử Nghị lúng túng cười tiếng, "Lần sau thể cho cậu biết bí mật của mình, bằng mình cười cũng được."

      "Thành , cho dù cậu đến Mỹ để học, đến chi nhánh công ty làm việc, sau này cậu vẫn có thể kế thừa công ty, tại sao lại tự hành hạ mình như vậy?"

      Bùi Tử Nghị cũng biết điều đó, nhưng chẳng qua là trốn tránh: Trốn người nào? Thoát khỏi bé khiến biết phải làm sao kia!

      " , bé kia cũng ngốc, thế nhưng lại giữ cậu lại."

      Đột nhiên Bùi Tử Nghị phản ứng rất lớn, " cho phép cậu như vậy, mau thu hồi lời vừa rồi lại !"

      Jayson rất kinh ngạc, giơ hai tay lên tỏ vẻ trong sạch, "Mình gì mà!"

      "Cậu ấy.... cái kia! Mình cho phép bất hỳ ai như vậy."

      "Cậu đâng là từ 'ngốc' sao?"

      "Cậu còn dám !"

      Jayson ngây ngẩn cả người, "Chẳng lẽ ấy..."

      "Dáng vẻ của ấy tương đối chậm chạp mà thôi, ấy rất đáng , cậu được ấy ngốc."

      Jayson rất kinh ngạc, "Cho nên phải là... Tâm trí kém phát triển?"

      Bùi Tử Nghị gật đầu, "Xem như thế ..."

      Bùi Tử Nghị chưa bao giờ cảm thấy có gì khác người, thực tế, Tiểu An rất đáng , nhưng mà người ngồi bên cạnh lại kinh ngạc thôi.

      Jayson sờ sờ cằm, "Khó trách cha cậu luôn hy vọng cậu đến đây, ông ấy muốn cậu ở cùng kia."

      "Ông ấy thể ảnh hưởng đến mình được." Bùi Tử Nghị kiên định , chỉ cần chính quyết định, ngay cả cha cũng thể lay động được quyết định của .

      Chẳng qua là... rất khó để quyết định, tại ngay cả chính cũng dao động.

      "Cậu thích ấy? Cậu thích ấy sao?" Jayson lắc đầu, "Cậu nên lầm thưởng đồng cảm thành thích! Mọi người đồng cảm với người bệnh là chuyện nhưng phải chăm sóc họ cả đười lại là chuyện khác."

      "Mình phải là đồng cảm với ấy."

      "Vậy tại sao cậu lại chạy trốn đến Mỹ?"

      Bùi Tử Nghị lại phiền lòng, "Cậu hiểu, cho dù mình thích ấy, mình phải làm thế nào đây? ấy đơn thuần, ngây thơ, mình nghĩ rằng căn bản ấy cũng hiểu thích là gì."

      gặp lại thể đụng , cái cảm giác dám đụng này khiến nổi điên.

      Mỗi khi nhìn thấy nở nụ cười, tâm tình của buông lỏng, cũng làm cho có cảm giác trở lại khi còn bé, nhưng tâm của lại thể đơn thuần như lúc bé được, bắt đầu có ý niệm dục vọng trong đầu, ôm , hôn , muốn " thương" , nhưng lại sợ hù đến .

      người phụ nữ giống như bé, cho dù cơ thể trưởng thành thục nữ, nhưng trong lòng vẫn như đứa trẻ đáng .

      rất khổ! cũng hiểu, biết nên làm sao bây giờ?

      cho rằng mình có thể kiên định, thể bị dao động, tuy nhiên khi đối mặt với , phát vấn đề này khó giải quyết.

      Jayson khuyên : "Đừng nghĩ nhiều quá, dù sao cậu cũng mới đến, xa nhau vài năm có lẽ cậu ràng hơn."

      "..." Có lẽ vậy! Có lẽ chính cũng nghĩ vậy.

      Xa nhau, làm mình tỉnh táo, để có thời gian suy nghĩ bước tiếp theo mình nên làm gì.

      Đột nhiên Jayson lộ ra vẻ mặt tươi cười, "Nếu để mình giới thiệu bạn cho cậu."

      "Cậu nên bậy bạ."

      "Mình , trong trường có rất đẹp, đến từ Texas, tên là Denean, ta nó là rất có hứng với cậu."

      " lung tung!"

      "! Nếu chờ đến thứ hai quay về trường, mình giới thiệu hai người với nhau."

      "Cậu đừng đùa nữa, tại mình có hứng với chuyện này."

      "Hắc hắc! Đàn ông mà, phải thả lỏng chính mình, hiệu quả làm việc mới cao!"

      "Phải ? Mỗi ngày mình đều thấy cậu với , tại sao hiệu quả công việc lại hề cao?"

      Hai người đàn ông cười ha ha, ngừng chuyện phiếm, trong khoảng thời gian này ngày thường họ học ở Boston*, chủ nhật đến công ty ở Newyork làm việc, nên tình cảm của cả hai rất tốt.

      (*Boston : thủ đó của tiểu bang Massachusetts - Mỹ)

      Nhưng mà thỉnh thoảng có thời gian rảnh trong cuộc sống sinh hoạt, lại nhớ đến bé kia.

      Trời chuyển lạnh, còn ăn kem? Hy vọng rằng bị cảm...

      Tiểu An....

      ☆ ☆ ☆
      Chris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.2


      Ai gọi ? Kỷ Xảo An đứng đường nhìn bốn phía, giống như có người gọi , hình như người đó là Nghị Nghị!

      đầu đội cái mũ, mặc bộ quần áo màu hồng phấn, Kỷ Xảo An đứng đường giữa thành phố Cambridge, Massachusetts*, nhìn đường phố hoàn toàn xa lạ với , miệng mở to, ngậm lại được.

      (*Cambridge, Massachusetts, thành phố ở Hạt Middlesex, Đông Bắc bang Massachusetts)

      "Tiểu An, con xác định cậu thanh niên học ở đây sao?" chuyện là người phụ nữ trung niên gốc hoa, người mà Phương Hân Nghi nhờ chăm sóc Xảo An, bà thấy Tiểu An đáng , đơn thuần, nên rất thích .

      Nghe đặc biệt như vậy vì tìm cậu thanh niên, ngại nguy hiểm quản ngàn dặm xa xôi chạy đến nước Mỹ, khiến bà bội phục thôi; nhưng mà Tiểu An đáng , lễ phép khiến ai cũng thích.

      "Con biết..." Tiểu An nản chí , cầm tờ giấy Bùi Tử Nghị để lại cho , bĩu môi, giống như biết làm sao.

      Làm sao bây giờ? Tìm được Nghị Nghị...

      Họ đến chỗ Bùi Tử Nghị ở thành phố Cambridge tìm, nhưng cửa nhà bi khóa, biết đâu.

      Tệ hại hơn là, Bùi Tử Nghị chỉ nghi địa chỉ, nghi số điện thoại.

      Nhớ lại lúc đó Bùi Tử Nghị , điện thoại của chưa xử lý xong, đợi khi nào xử lý xong liền cho số điện thoại, ai ngờ cuối cùng, cũng cho biết.

      Người phụ nữ trung niên kia cười cười, ôm vai của Kỷ Xảo An an ủi: " sao đâu! Chúng ta có thể mỗi ngày đều đến đây! Dì hỏi thăm giúp con giúp ngày này con có thể cùng với dì! Hân Nghi nhờ dì chăm sóc con, cho nên dì chăm sóc con tốt."

      "Dì... Cám ơn..."

      "Ngoan!"

      Hai người đứng ở đường cái, đứng đối diện với cổng trường Bùi Tử Nghị học, nhìn vật kiến trúc hùng vĩ kia, đúng là hổ danh trường đại học đứng đầu nước.

      Bây giờ buổi trưa ngày thứ hai, tuần học mới bắt đầu, sinh viên của trường đến từ mọi quốc gia, có cả da màu, cũng có thể nhìn thấy nhiều người Đài Loan giống như Tiểu An cũng học ở đây, họ hoàn toàn đắm chìm vào biển tri thức.

      Kỷ Xảo An nhìn sinh viên này, cả người đều choáng váng.... mọi người đều thông minh quá! Nghị Nghị cũng thông minh đó...

      Người Phụ nữ trung niên kéo Tiểu An ngồi xuống cái ghế gần đó, tạm thời quên mất việc tìm người trong hoàn cảnh khó khăn, cả ngôi trường giống như vườn hoa, chơi trong đó cũng thoải mái.

      Nhưng mà phải rằng, tìm được người cũng khiến người khác nổi giận, nhìn Tiểu An luôn đứng ở đây đợi từ thứ bảy đến giờ, nhưng vẫn gặp được cậu thanh niên mà luôn nhớ kia.

      Lúc hai người biết nên ở lại hay rời , điện thoại của Tiểu An đổ chuông, có thể biết chắc chắn người gọi đến là Phương Hân Nghi lo lắng ở Đài Loan.

      Tiểu An cầm lấy điện thoại di động, "Alo..."

      "Tiểu An" Quả nhiên là Phương Hân Nghi.

      "Nghi Nghi..."

      "Ông trời! tại cậu sao rồi?"

      "Tìm thấy..."

      Thở dài, "Đó là dĩ nhiên! Cậu với với Bùi Tử Nghị cho nên ta biết cậu đến đó, đương nhiên cậu tìm được người..."

      "Nghị Nghị..."

      Phương Hân Nghi dùng sức thở dài, "Tiểu An, mình đời nhà ma rồi! Tại sao cậu đồng ý để mình cùng với cậu?" Tại sao có thể để đối mặt với tình huống này đây?

      tại người nhà họ Kỷ cảm thấy lạ.

      Phương Hân Nghi với nhà họ Kỷ, Tiểu An muốn đến nhà ở vài ngày, bọn họ hai lời liền đồng ý, kết quả nghĩ tới bên ngoài đưa Tiểu An chơi xa, nhưng thực tế, lại lén lấy hộ chiếu của Tiểu An ra khỏi nhà họ Kỷ, giúp ấy mua vé máy bay, an người ở Mỹ đến sân bay đón người, sau đó giúp Tiểu An chạy trốn đến nước Mỹ.

      Nếu việc bị bại lộ, biết cái mạng của có còn ?

      "Nghi Nghi, xin lỗi..."

      "Ai nha! Quên ! Chỉ cần cậu có chuyệ gì là tốt rồi!"

      Nghe được ấy đến Mỹ tìm ba ngày rồi mà vẫn thấy Bùi Tử Nghị, trong lòng cũng rất gấp, cái tên Bùi Tử Nghị thiệt là, điện thoại di động cũng tắt, các lại biết số diện thoại ở Mỹ của ta, chắc ta cố ý làm người khác tìm thấy!

      Phương Hân Nghi biết làm sao, nhưng vẫn phải với Tiểu An, "Tiểu An, ba cậu hỏi, bác ấy còn ngày mai đến nhà mình đón cậu, nếu lúc đó giấu được mình chỉ có thể ."

      "Được..."

      "Tiểu An, cậu phải cẩn thận đó! Má Lý có ở đó , mình muốn chuyện với má."

      "Được!" Kỷ Xảo An đưa điện thoại cho phụ nữ trung niên bên cạnh, "Má Lý, Nghi Nghi... chuyện với người..."

      Má Lý cầm lấy điện thoại, cùng chuyện với Phương Hân Nghi, nội dung vượt qua chuyện cầu xin bà chăm sóc Kỷ Xảo An tốt, vì ấy là " bé đặc biệt".

      Má Lý gật đầu lia lịa, cúp điện thoại, trả điện thoại cho Kỷ Xảo An. Kỷ Xảo An cất điện thoại vào túi sách rồi tiếp tục ngoan ngoãn ngồi ở ghế.

      Gió lạnh thổi qua, mặt trời chói mắt nhưng nóng, Tiểu An thoải mái ngồi ở ghế, trong lòng vẫn rất vui vẻ, rất lạc quan, biết nhất định tìm được Nghị Nghị, rất nhanh có thể gặp được Nghị Nghị, mua kem, nhưng mà lại để trong nhà má Lý.

      "Có phải Tiểu An thích cậu sinh viên kia ?" Má Lý cười cười hỏi.

      Tiểu An nhìn bà cái, cũng nở nụ cười đáng trả lời: "Thích, thích Nghị Nghị..."

      "Dì thích, giống như là con thích con trai ấy!"

      "Con thích con trai?" hiểu, chỉ biết thích Nghị Nghị! Rất thích, rất thích Nghị Nghị!

      "Giống như ba con thích mẹ con đó!"

      "Ba thích mẹ?" Kỷ Xảo An ngây ngẩn cả người, giống như ví dụ này khiến thông suốt.

      Giống như ba thích mẹ? Cho nên ba hôn mẹ, ôm ôm mẹ? Vậy Nghị Nghị cũng hôn , ôm ôm ?

      Gương mặt đỏ bừng lộ vẻ khó sử, lại cười khúc khích. Má Lý vừa thấy, lại thích đứa bé đơn thuần này hơn, ôm vào trong ngực.

      Tình cảm là thiên tính, chỉ cần là người, mặc kệ người như thế nào, cũng có ngày động tâm, chẳng qua là... Cũng biết Tiểu An thích cậu thanh niên kia nhiều như thế nào?

      Hi vọng Tiểu An hụt hẫng, nhưng mà cho dù hụt hẫng, đây cũng là con đường gian khổ.

      Ở chung mấy ngày, má Lý hoàn toàn thích bé này, cũng biết thiếu sót, biết chậm chạp, nhưng mà nụ cười rực rỡ bù đắp tất cả, làm cho có người nào thích .

      "Được rồi! Nếu như vậy, má Lý nhất định phải giúp Tiểu An tìm được cậu con trai kia... Gọi là Nghị Nghị, có đúng hay ?"

      Dùng sức gật đầu, "Đúng! Nghị Nghị.."

      Lôi kéo bé đứng lên, "Trước khi tìm được cậu ta, chúng ta phải lấp đầy cái bụng trước ! Có đói bụng ?"

      "Đói!"

      "Vậy thôi!"

      Nắm tay , hai người rời khỏi cổng trường, lúc đến yên lặng, lúc cũng giống như vậy, còn cổng trường học vẫn đứng im lìm ở đó.

      Mười phút sau, chiếc xe màu đen chạy đến, cửa xe mở ra, hai người thanh niên bước xuống.

      Người kia chính là Bùi Tử Nghị, duỗi người, tối hôm qua gấp gáp trở về từ Newyork ngủ giấc, vẫn còn hơi mệt, nhưng vẫn muốn lên tinh thần. "Lại tuần bận rộn bắt đầu."

      "Cho nên mới muốn tìm chút việc vui! Bảy giờ tối trường ta có mở buổi khiêu vũ, cái Denean đó có thể tham gia!" Jayson mập mờ .

      "Mình rồi, mình có hứng thú."

      "Vậy dù sao cậu cũng phải tham gia lễ hội, chừng cậu gặp người phụ nữ khác, có thể có đêm xuân."

      "Rồi chuyện này sau !"

      " Bùi, come on, thả lỏng, hãy hưởng thụ thanh xuân ." Jayson cười .

      Bùi Tử Nghị mặc kệ ta, tự nhiên thẳng vào trường, chẳng qua là đột nhiên ngửi được mùi gì ấy, quay đầu lại nhìn, mặt lại lộ ra nụ cười bất đắc dĩ... Hình như gửi được mùi hương người Tiểu An... mùi ngọt ngào giống như kem.

      Làm ơn, Bùi Tử Nghị, mày bị ngu sao? Tại sao Tiểu An lại ở đây....

      ☆ ☆ ☆
      Chris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.3



      Buổi lễ hội mơ ước của học sinh toàn trường diễn ra, giữ lúc việc học bộn bề, nên có thể tạm thời giảm bớt áp lực, quên việc học, thậm chí có thể làm quen với bạn khác phái, chừng có thể tạo thành đoạn nhân duyên.

      Nhưng mà Bùi Tử Nghị có hứng thú với việc này, thành , đây là điểm khác biệt giữa người phương Đông và người phương Tây.... Người phương Tây coi trọng xã giao, tạo mọt bầu khí thoải mái để đạt được mục đích, người phương Đông lại thích điều này.

      Ít nhất cái người phương Tây Jayson thích điều này, mà Bùi Tử Nghị người phương Đông lại thích hoạt động này.

      Nếu phải Jayson nửa lôi nửa kéo, muốn tham gia, còn thà rằng ở nhà nghỉ ngơi, nghỉ ngơi dưỡng sức. tuần làm việc, đủ mệt mỏi rồi.

      Nhưng mà lay chuyển được Jayson, vẫn bị kéo đến đây, lễ hội được tổ chức ở bãi đất trống trong khuôn viên trường, mọi nơi đều treo đầy ruy băng và đèn neon, còn có những món ăn ngon, nhưng lực chú ý của mọi người đặt ở quanh cảnh mà đặt đối tượng khác phái, cho nên người đứng ở góc, hai tay đút túi quần như Bùi Tử Nghị lại nổi bật.

      có vóc dáng to lớn cũng thua kém gì người nước ngoài, hơn nữa lại sở hữu khuôn mặt thần bí, lạnh lùng của người phương Đông nên rất dễ khả năng hấp dẫn chú ý của người xung quanh.

      Lúc chán muốn chết Jayson chạy tới, ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn phía sau là người đẹp cao gầy.

      "Tử Nghị, Tử Nghị!"

      "Chuyện gì?"

      Jayson rất hưng phấn giới thiệu, "Đây chính là hoa khôi của MIT mà mình với cậu, Denean", ghé vào tai Bùi Tử Nghị "Cha ấy là chủ tịch quái dị."

      Bùi Tử Nghị lớn tiếng : "Vậy sao?"

      "Làm ơn thôi, cậu nên cho rằng chỉ có hai chúng ta biết tiếng Trung có thể hô lớn như vậy chứ."

      Người bên cạnh nghe hiểu, thực tế cũng là bởi vì Jayson tiếng Trung khá tốt nên cha Bùi mới an bài ta cùng con mình học và làm.

      "Vậy muốn mình làm gi?"

      "Phái nam phải ga lăng, chào hỏi người ta !"

      Bùi Tử Nghị trợn trắng mắt, nhìn người đẹp tóc vàng : "Xin chào, rất hân hạnh được biết cậu." Đương nhiên những lời này bằng tiếng .

      Denean vươn tay bắt tay , sau khi Bùi Tử Nghị vào trường được mấy tháng, nghe trường có chàng đẹp trai người phương Đông.

      Hơn nữa nghe , là người thừa kế của tập đoàn Bùi thị...

      "Rất hân hạnh được biết cậu."

      Jayson ra vẻ bà mai, ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn xoa xoa tay, cười , "Mình còn có việc, trước đây, hai cậu chứ chuyện ! Làm quen, làm quen !" xong vội vàng chạy .

      Bùi Tử Nghị trừng mắt liếc ta, "Làm quen cái rắm!"

      "Cậu gì?"

      " có gì."

      Denean nở nụ cười xinh đẹp, thực tế nụ cười này đủ để mê hoặc rất nhiều đàn ông, cũng biết Bùi Tử Nghị có thuộc dạng này hay ? "Mình cũng rất muốn học tiếng Trung, nhưng nghe tiếng Trung rất khó học."

      "Đúng vậy! Quả tiếng Trung rất khó học." Nhất là những người nước ngoài, lại càng khó hơn, ai bảo bọn họ dùng tiếng đầu độc người phương Đông nhiều năm như vậy.

      "... Vậy cậu có thể dạy mình ?"

      Bùi Tử Nghị nhún nhún vai, "Xin lỗi, mình cũng phải thầy giáo dạy tiếng Trung của trường."

      Cứ như vậy, hai người lại lâm vào lúng túng... Đối với Denean mà , người đàn ông này đặc biệt, bình thường những người đàn ông khác nhìn thấy , vây quanh chuyện ngừng, xu nịnh, nịnh hót, khen ngợi lấy lòng, đủ mọi thứ; nhưng Bùi Tử Nghị có, mặc dù tỏ ra lễ độ, nhưng lại khiến người khác cảm thấy muốn chuyện nhiều.

      Nhưng càng khó, càng kích khởi Denean, người đẹp như dĩ nhiên là phải với người đẹp trai như .

      Bùi Tử Nghị trả lời nữa, thực tế, tim của biết sớm trôi về phương nào rồi, công việc, bài tập, mỗi việc đều suy nghĩ chút, thậm chí thỉnh thoảng lại nhớ đến bé kia.

      Rốt cuộc sống ra sao?

      thêm gì liền bỏ ra nước ngoài, có nhớ ? Dù chỉ chút, hay vẫn rất vui vẻ trải qua cuộc sống của ? ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn
      Đáng chết! cũng biết mình bị làm sao, hy vọng nhớ , cơm ăn ngon, ngủ yên; hay là muốn vui vẻ sống qua ngày, từ trước đến gì có ai như cả?

      Giống như đúng cũng giống như đúng...

      "Cậu nghĩ gì vậy?"

      Vội vàng hoàn hồn, nhíu mày, người phụ nữ này còn chưa ?

      " có chuyện gì!"

      Nhưng vào lúc này bên canh truyền đến tiếng hô của mọi người, là tiếng , mới đầu Bùi Tử Nghị cũng để ý.

      "Có người ăn trộm kem! Ông trời, là bé phương Đông."

      "Người nào! Người nào ăn trộm kem?"

      " bé phương Đông đáng ..."

      Bùi Tử Nghị nghe thấy được từ quan trọng... Kem, bé phương Đông, ăn trộm? Ông trời! Đặc điểm này rất giống người.., ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn

      Phía sau vang lên giọng lo lắng của phụ nữ trung niên, "Tiểu An, đừng ăn! Tất cả mọi người đều phát rồi."

      "Lạnh lạnh, dì, ăn lạnh lạnh..."

      "Được được được! Cầm cây là được rồi, đừng cầm hết như vậy..."

      Bùi Tử Nghị nhanh chóng xoay người, thể tin vào ánh mắt của chính mình, điều nhìn thấy... kẻ trộm kem lại trộm kem rồi.

      Kỷ Xảo An đứng trước bàn ăn, miệng ngậm cây kem, trong tay còn cầm cây, vừa ăn vừa cười vui vẻ, quả thực quên mục đích mình đến Mỹ.

      xông lên phía trước, chạy như bay đến trước mặt , thực tế thể tin được bé này lại xuất ở đây!

      Xuất tại đây... nước Mỹ, Massachusetts, thành phố Cambridge, trong lễ hội của trường Massachusetts Institute of Technology?

      mượn bảo bối của Doraemon sao? Hay mượn can đảm của ông trời vậy?

      "Kỷ Xảo An!" Làm ơn, ngàn lần đừng với mình đến đây... làm ơn...

      Trong miệng Tiểu An vẫn ngậm kem, quay đầu nhìn người chạy đến kia, ánh mắt sáng lên, ném cây kem ăn sang bên chạy đến, suýt nữa là đụng phải ngực . "Nghị Nghị..."

      Ở trước mặt mọi người, Bùi Tử Nghị theo bản năng ôm chặt , trong miệng ngừng lẩm bẩm: bé ngốc, bé ngu, ngu ngốc... Bình thường cho phép bất kỳ ai từ đó..., nhưng lại thầm hết ra rồi.

      Nhưng mà thành , có thể lại nghe gọi là "Nghị Nghị", cảm thấy tốt... văn nhã chút, cảm giác như vậy sảng khoái...
      ChrisKisaragiYue thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.1

      "Nghe đội trưởng có bạn ?"

      " hay giả?"

      "Tôi cũng nghe như vậy nha......"

      "Chúa ơi! Nữ sinh nào chịu được cá tính của cậu ta, bị cậu ta dọa chạy à?"

      "Ai biết, chừng đó là nữ sinh vô cùng mạnh mẽ, so với A Dương còn to hơn! A Dương dám lớn giọng, ấy lập tức ném cậu ta ."

      "Ha ha ha ---" nghĩ đến cảnh đó, ai cũng nhịn được cười.

      Nhưng vào lúc này, cửa phòng làm việc của đội bóng chày đột nhiên mở ra, vốn mọi người vui vẻ tán gẫu chế nhạo Nghiêm Sĩ Dương tất cả đều ngã xuống đất, bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch.

      Ai ngờ người tiến vào phải Nghiêm Sĩ Dương, mà là Thẩm Bội Tuyền, nhìn thấy dáng vẻ người người ngã ngựa, còn có vẻ mặt kinh ngạc . "Sao vậy? Vừa mới có động đất à?"

      "... ... có!"

      Thẩm Bội Tuyền cười, đem quần áo chơi bóng vừa mới lấy ở tiệm giặt về đặt ở góc phòng, đến trước bàn máy vi tính khởi động máy, chuẩn bị tiếp tục sắp xếp lại bảng thành tích đội viên đội bóng.

      rất chuyên tâm, thực tế làm chuyện gì đều như vậy --- cho dù là trong môi trường ồn ào, mặc dù người trong phòng vừa cười vừa chuyện thanh sớm vượt qua đêxiben được quy định, Thẩm Bội Tuyền vẫn có thể chuyên tâm làm việc, bất động như núi.

      Thành , cũng biết từ khi nào mình đảm nhiệm chức vụ quản lý đội bóng, vừa mới bắt đầu chỉ là muốn kiếm tiền, để duy trì sinh hoạt của mình, cần thường xuyên hướng mẹ xin tiền, nhưng là càng về sau, giống như thích công việc này.

      Những đội viên này rất hoạt bát cởi mở, theo chân bọn họ ở chung cũng rất vui vẻ, nhất là ....... Sĩ Dương, là người rất đặc biệt, thô lỗ đến mức nữ sinh vừa nhìn thấy cau mày; nhưng cảm thấy rất tốt, chân đến mức người vừa nhìn thấy mặt , liền biết bên trong như thế nào!

      "Tiểu Tuyền, biết ? Nghe Sĩ Dương có bạn ?"

      Bàn tay gõ dừng chút, nhớ lại đêm hôm đó, loại cảm giác phiền lòng lại trở về, nhưng miễn cưỡng đè xuống, muốn để cho người khác phát ra khác thường. "Có ? Vậy rất tốt nha......."

      "Là rất tốt nha! Nếu với tính cách đó của đội trưởng, có nữ sinh nào dám đến gần cậu ta?" Trong giọng giống như cảm ơn trời đất, "Hơn nữa bây giờ đội trưởng kết giao bạn , cũng đối xử tốt với chúng ta nữa."

      "Các cậu quá , Sĩ Dương nào có đối xử tốt với các cậu." , tiếp tục làm công việc của mình.

      Kiềm chế bản thân, đừng để tâm trạng của mình lên mặt.... ...

      "Nhưng mà, gặp bạn A Dương chưa?"

      Mọi người liên tiếp suy đoán, " biết là người như thế nào nhỉ?"

      " chừng kia ở đội vật."

      "Vậy quá khoa trương ! Phải là đội bóng rổ nữ, nghe đợt này đội bóng rổ nữ có người cao 180 centi mét, nặng 90 kilogam.... ... Cùng A Dương rất xứng đôi nha!"

      "Ha ha ha ---" Mọi người cười to.

      khó tưởng tượng là kiểu nữ sinh nào mới kiềm chế được Nghiêm Sĩ Dương vừa lớn giọng lại có tính tình tốt? Mọi người rất tò mò nha!

      Thẩm Bội Tuyền miễn cưỡng cười tiếng --- đều đúng..... Mặc dù hôm đó đèn đường hơi tối, nhưng thấy rất ràng, đó là dịu dàng xinh đẹp, là ....... đáng giá để động lòng và tâm đối đãi.

      "Nếu nữa , chừng ở đội cử tạ, phen là có thể đem A Dương giơ lên..."

      "Ha ha ha, hài hước!"

      Người chuyện nghe thấy giọng trầm thấp quen thuộc, đầu tiên là sửng sốt, hơi hất đầu nhìn, giống như là động tác phản xạ, nhất thời lui về sau, lui đến nơi thể lui được nữa, đến cạnh cửa sổ. "Đội... Đội trưởng?"

      đám mới vừa rồi còn lớn giọng chế nhạo đội trưởng, tại toàn bộ rụt cổ bên cửa sổ.

      Mà Nghiêm Sĩ Dương biết xuất ở văn phòng từ khi nào chà xát tay, quả đấm chen lấn kêu rắc lại rắc vang dội, mặt đầy nụ cười, nhưng trong mắt hung ác mười phần. "Các cậu muốn sống nữa sao? Tôi thành toàn cho các cậu."

      "Đội trưởng, a ----"

      Thẩm Bội Tuyền nhìn, khỏi cười cười. Nhưng vào lúc này, nhìn thấy cùng vào với Nghiêm Sĩ Dương,... ... Chính là đêm hôm đó.

      ấy chính là bạn của Nghiêm Sĩ Dương!

      kia nhìn thấy , nhìn thấy nữ sinh duy nhất trong phòng làm việc, tự nhiên có thể liên tưởng đến chính là quản lý thể thiếu của đội bóng chày mà Nghiêm Sĩ Dương .

      ấy hướng về phía gật đầu, chào hỏi rất lễ phép; Thẩm Bội Tuyền cũng nở nụ cười, hướng về phía ấy gật đầu cái --- có lý do bài xích bé kia...... cũng phải người nào của Nghiêm Sĩ Dương.

      Huống chi người ta cũng có lễ phép hướng chào hỏi, nhưng có cảm giác thoải mái, cảm giác giống như cấm địa của mình bị xâm phạm, Thẩm Bội Tuyền biết nên xử xự như thế nào, chỉ đành phải gật đầu, lễ phép mỉm cười qua, tiếp tục trở lại trước máy vi tính làm việc.

      Nghiêm Sĩ Dương dạy dỗ đồng đội xong, hài lòng trở lại bên người bạn --- nữ sinh này đúng là bạn của , vừa mới kết giao hơn tuần.

      chính là người đàn ông thích lề mề, trong lần tâm huyết dâng trào học, quen nữ sinh ngồi bên cạnh mình. yên lặng ngồi học, ngoan ngoãn chép bài, chữ viết đẹp đến tả được, chuyện ôn nhu dịu dàng, lập tức cảm thấy muốn theo đuổi này.

      Vốn nghĩ rằng bị dọa khi tỏ tình, nhưng khi đó cũng cự tuyệt, chỉ là xấu hổ cười, khiến cho làm được phản ứng của ; cho đến gần tối ngày hôm đó ở bãi tập nhìn thấy mình, trong lòng quyết định hỏi lại lần nữa.

      Có lẽ đêm tối lờ mờ, có lẽ là đúng cảm giác rồi, đáp ứng , làm cho rất vui --- đây là bạn đầu tiên của , là mối tình đầu của nha!

      Giải quyết xong những đồng đội miệng đầy bỉ ổi này, Nghiêm Sĩ Dương trở lại bên người bạn , ôm bờ vai mảnh khảnh của , hướng về phía mọi người giới thiệu, "Mọi người, đây là bạn của tôi, Uông Ánh Quân khoa ngoại văn, nhưng các cậu được gọi ấy là Tiểu Quân, Tiểu Quân là tôi gọi, nếu ai dám gọi bậy, cẩn thận quả đấm của tôi."

      Dĩ nhiên, tất cả đều biết --- dù sao vừa mới thử qua công phu của , dĩ nhiên ai dám gọi bậy.

      Nhưng tận mắt nhìn thấy Nghiêm Sĩ Dương kết giao bạn xinh đẹp như vậy, lại còn là khoa ngoại văn mỹ nữ nhiều như mây, mọi người đều tiến lên phía trước chuyện cùng Tiểu Quân, hi vọng thông qua quen biết được nhiều mỹ nữ khoa ngoại văn hơn.

      " được đến quá gần!" Nghiêm Sĩ Dương giống như đuổi muỗi.

      "Đừng như vậy mà! Có cơ hội quen biết bạn học khoa ngoại văn, Ánh Quân làm ơn giúp chúng ta giới thiệu nha! Khoáng nam Nhất Hào lớn giọng la hét.

      Uông Ánh Quân xấu hổ cười, có chút ngượng ngùng.

      Nghiêm Sĩ Dương cũng nhìn ở trong mắt, vội vàng bảo hộ bạn , đến bên cạnh phái nữ duy nhất trong phòng làm việc. "Ở đây tôi chỉ tin tưởng Tiểu Tuyền, Tiểu Tuyền, phải giúp tôi chiếu cố Tiểu quân nha!"

      Thẩm Bội Tuyền cười nhìn , miễn cưỡng dùng nụ cười che dấu khó chịu trong lòng, càng nhiều hơn là chua xót --- sao vậy hả? Tại sao lại hào phóng rồi?

      Sĩ Dương có bạn , đây là chuyện tốt nha! vì sao lại có phản ứng bình thường như vậy...... "Vậy bạn cũng đến giúp tôi sao?"

      Uông Ánh Quân gật đầu cái, "Nếu như tôi mang đến phiền toái gì cho mọi người, tôi đồng ý giúp."

      Thẩm Bội Tuyền cũng rất rộng rãi, kéo cái ghế qua để cho Uông Ánh Quân ngồi xuống, hai người cùng nhau sắp xếp lại bảng thành tích, đọc số, ghi vào, nhanh chóng đem tài liệu thiết lập xong.

      Nghiêm Sĩ Dương rất hài lòng, quay đầu lại đem tất cả đội viên ra ngoài luyện bóng.

      Mặc dù có người gào khóc, bảo hôm nay phải ngày luyện bóng, ta còn muốn quan hệ hữu nghị, nhưng Nghiêm Sĩ Dương căn bản quan tâm, tất cả phái nam ở trường đều phải cùng chơi bóng.

      Rất nhanh, bên trong phòng làm việc yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy thanh Uông Ánh Quân dọc con số, còn có thanh Thẩm Bội Tuyền gõ bàn phím, hai người lần đầu tiên gặp mặt, thế nhưng hợp tác vô cùng chặt chẽ.

      Rất nhanh, tất cả tài liệu đều được đưa vào máy tính, vốn cho là phải mất hơn giờ mới hoàn thành công việc, cuối cùng chỉ mất ba mươi phút, Thẩm Bội Tuyền biết, đây tất cả đều là công lao của Tiểu Quân. "Tiểu Quân?"

      "Làm sao vậy?"

      "Làm sao thích Sĩ Dương? ta rất hung dữ!" Thẩm Bội Tuyền cười .

      Uông Ánh Quân nghe được, xấu hổ : " ấy là người rất cởi mở, đối với tôi cũng rất tốt, hơn nữa ấy chỉ hung dữ ở bên ngoài, thực tế, ấy rất dịu dàng."

      Thẩm Bội Tuyền nghe, cười, "Vậy phải nắm chắc nha!"

      "Tôi biết."

      Thẩm Bội Tuyền sắp xếp tài liệu, rốt cuộc có cách nào bày ra nụ cười --- ra chỉ có mình nhìn ra tính cách được thích của Sĩ Dương, phải chỉ có mình cảm thấy Nghiêm Sĩ Dương ra là người dịu dàng, là người vì thích người cái gì cũng nguyện ý làm, vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng được.

      Chậm bước.... ...

      Thích , nhưng chậm bước rồi.... ...

      ra đây mới là nguyên nhân chính đồng ý ở lại đội bóng chày, vì cái gì khác, vào lần đầu tiên gặp mặt, nhìn thấy tính cách ở trong mắt .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :