1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu em đến đau lòng - Đào Nhạc Tư (Chương 10/10) Hoàn - Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 8 :

      Editor: Quinn Dun

      Thang máy trung tâm thương mại vào ngày nghỉ cực kỳ đáng sợ , giống như là nhét cá mòi vậy.

      Nhưng Mạnh Chấn Sênh và Diệp Bằng Huyên mua quá nhiều đồ, đồ lớn nhất còn có chiếc xe đẩy cho trẻ em nên tiện thang cuốn, hai ngườ chỉ còn cách cam chịu số phận vào thang máy chật chội. Mạnh Chấn Sênh và Diệp Bằng Huyên bị đẩy đến góc khuất nhất. Mạnh Chấn Sênh đứng tựa vào tường , xe đẩy xem bé chứa đầy quần áo đồ dùng của trẻ sơ sinh đặt bên người , Diệp Bằng Huyên đứng phía trước , tựa mặt vào tường.

      Người rất nhiều , điều hòa nhiệt độ trong thang máy phát huy được bao nhiêu tác dụng , vừa ngột ngạt vừa nóng , cứ mỗi tầng đều dừng lại vẫn luôn có người muốn chen vào, dường như bỏ qua tiếng chuông cảnh báo trọng lượng của thang máy reo lên.

      " Xin phía trong nhích vào, cảm ơn." thang máy còn như vậy.

      "A..., làm ơn , đâu còn chỗ nào còn nhích được đâu ! " Khuôn mặt nhắn của Diệp Bằng Huyên đau khổ đầy oán trách.

      Sau lưng là tường, phía bên tay phải là Mạnh Chấn Sênh, trước mặt và bên tay trái là người , sau khi thang máy xong liền chen vào, thậm chí đụng vào nhau , lúc này là mùa hè , cảm giác dinh dính khiến người ta thoải mái , đành phải ngừng đến gần Mạnh Chấn Sênh.

      Mạnh Chấn Sênh thể động đậy , chỉ thấy chiều cao của Diệp Bằng Huyên chỉ cao đến vai càng lúc càng tiến tới gần , sau cùng mặt của và trái tim cách nhau khoảng năm cm mà tay của chống lên lồng ngực .

      Trong các mùi vị trong thang máy, chỉ mình ngửi thấy mùi thơm trang nhã nhàng người , dây thần kinh nào đó trong người bị trêu chọc , rối loạn khát vọng trong người .

      " Cho em mượn trốn chút. còn cách nào cả, đông quá rồi." thấp giọng ngại ngùng với . Cùng người xa lạ đụng chạm thà hướng đến Mạnh Chấn Sênh.

      Lúc hơi nóng trong miệng nhả ra xuyên qua lớp vải đến da thịt khiến cả người run rẩy.

      " biết, sao ." khàn khàn lên tiếng trả lời . Đây chính là hành hạ ngọt ngào !

      Thang máy lại dừng ở tầng, độ chen chúc lại tăng lên, Diệp Bằng Huyên bất đắc dĩ quay người đối mặt với Mạnh Chấn Sênh dùng lưng để ngăn chặn gần sát với người lạ nhưng nửa người phía trước gần như dán lên người Mạnh Chấn Sênh, vì tránh bị người khác đụng chạm vươn tay ôm lấy .

      vì thế mà nghe được tiếng tim đập, hơn nữa rất nhanh rất to ! biết dáng vẻ này rất mờ ám nhưng đây cũng là bất đắc dĩ !

      cỗ khí nóng từ lòng bàn chân truyền lên não , lần nữa lại cảm thấy mặt đỏ tai nóng.

      Haiz! Mạnh Chấn Sênh khỏi thở dài trong lòng . Chỉ là nhàng ôm lấy dường như cảm nhận được loại hạnh phúc ! Chỉ là biết đến khi nào tình của mới có thể quang minh chính đại , danh chính ngôn thuận thể trước mặt đây ?

      Hai người dựa sát vào đối phương dường như chìm trong thế giới mờ ám của hai người mà tình cảm ám muội chân tình này lại lưỡng lự lẫn nhau.

      Nhịp tim đập giống như ma chú từng tiếng từng tiếng mê hoặc tâm hồn Diệp Bằng Huyên. Nếu phải ý chí kháng cự lại, muốn cứ như vậy yên tĩnh dựa vào cần nhắc nhở bản thân duy trì khoảng cách . Có lẽ do phẩm chất của Mạnh Chấn Sênh , ở bên cạnh khiến luôn có cảm giác an toàn vững vàng kiên định !

      Rốt cuộc thang máy cũng xuống đến bãi giữ xe dưới đất , dòng người tản ra, lúc này bọn họ ở góc khuất mới bước ra thang máy.

      " Em có ổn ?" Mạnh Chấn Sênh phụ trách đẩy xe em bé , thân thiết hỏi .

      Thấy mặt đỏ ửng như vừa phơi nắng xong , chắc phải vì ngột ngạt trong thang máy , cảm thấy thiếu oxi hay là có chỗ nào thoải mái chứ ?

      " Vẫn ổn , về sau tuyệt đối thang máy của trung tâm thương mại vào ngày nghỉ nữa." dùng tay quạt quạt gió, chịu nổi cảnh đám đông chen chúc , cũng chịu nổi tâm tình ái muội dày vò.

      " Đúng đúng đúng." cũng đồng cảm phụ họa theo.

      Bọn họ ghét bỏ oán trách bình luận , cả hai sau khi che giấu kéo dài khoảng cách cảm giác mất mác trỗi dậy trong lòng....


      *** Phượng Minh hiên độc chế tác*****

      Thời gian thấm thoát trôi qua , Hạo Hạo đầy tháng rồi.

      Diệp Bằng Huyên vì mẹ con Tào Ánh Hồng mà từ sớm bắt đầu chuẩn bị bàn đầy đồ ăn , đồng thời cũng mời Mạnh Chấn Sênh đến nhà chúc mừng.

      " mua ổ bánh kem sáu tấc với ba chai rượu , em mang đá lên đây !" Mạnh Chấn Sênh từ ngoài cửa bước vào trực tiếp đến nhà bếp.

      đối với nhà của Diệp Bằng Huyên tương đối quen thuộc , nhất là trong tháng này , hầu như ngày nào tan làm về cũng đến đây, thậm chí còn làm cho mẹ chú ý. Mẹ trách cả ngày phải làm việc biết chạy đến chỗ nào lêu lổng , gần ba mươi tuổi rồi mà cũng có bạn , giục mau chóng ổn định , còn muốn giúp sắp xếp coi mắt. Nhưng bà biết mỗi ngày bận như vậy là theo đuổi đối tượng trong lòng !

      Diệp Bằng Huyên đưa tay nhận lấy, tò mò hỏi : " Bánh ngọt vị gì vậy ?"

      " Bánh pudding khoai môn." đáp, ánh mắt tham lam nhìn dáng vẻ đảm của đeo tạp dề.

      " Oa, là loại em thích nhất." cười vui vẻ, xoay người bỏ bánh vào tủ lạnh.

      " Em thích khoai môn !" Tào Ánh Hồng cố ý oa oa kháng nghị , lúc này dù có thích khoai môn cũng thích, như vậy mới có thể thể thiên vị của Mạnh Chấn Sênh đối với Diệp Bằng Huyên : " Chấn Sênh , em thấy trong lòng chỉ nhớ chuyện của Bằng Huyên thôi?"

      " lại biết em thích vị gì , vì thế mới..." Lời giải thích của Mạnh Chấn Sênh còn chưa xong bị Tào Ánh Hồng cắt ngang.

      " Làm trò, vốn dĩ tính hỏi em, lòng chỉ muốn mua mùi vị mà Bằng Huyên thích thôi đúng ." bướng bỉnh trêu chọc bọn họ.

      " Cậu nhìn bàn đầy thức ăn mình làm cho cậu , để mình ăn chút bánh pudding được ?" Diệp Bằng Huyên bưng thức ăn từ trong nhà bếp ra bật cười.

      " Chậc chậc chậc, đây là gì đây ?" Nhìn thấy đĩa thức ăn bàn Tào Ánh Hồng lần nữa khoai trương trách móc.

      " Chân heo kho tàu." cảm thấy kỳ lạ trả lời.

      " Ồ là món thích ăn nhất." Mạnh Chấn Sênh vui sướng mỉm cười, nhất định là hai ngày trước từng đề cập với muốn ăn món này nên hôm nay mới đặc biệt làm . Ùhm ngửi thấy mùi thơm bụng cũng bắt đầu đói rồi.

      " Ha, tốt lắm , bên trái là món Bằng Huyên thích nhất, phải là món Chấn Sênh thích nhất , nhưng đều là món em thích, rốt cuộc hôm nay muốn chúc mừng cái gì vậy ?" Tào Ánh Hồng nhướng mày, cố ý dùng đôi mắt to thông minh lạnh lùng đánh giá Mạnh Chấn Sênh và Diệp Bằng Huyên.

      Hai người này ! Đều nhớ việc đối phương thích , còn ở ㄍㄧㄥ cái gì? Mau kết giao qua lại phải là được rồi sao ?

      " Chúc mừng đầy tháng vốn là ăn bún móng giò mà , Hạo Hạo vẫn chưa ăn được , mẹ nên ăn giùm đó ." Diệp Bằng Huyên nghe bạn thân oán giận như vậy giống như đùa khỏi khẩn trương vội vàng giải thích " Mà còn có mấy món khác nữa , cậu xem món cá chanh này và tôm nướng kiểu Thái, đều là món cậu thích..."




      " Rượu cũng là do em bảo mua !" Mạnh Chấn Sênh lành lạnh phụ họa, nhìn ra là cố ý.

      Tào Ánh Hồng thấy bộ dáng khẩn trương của Diệp Bằng Huyên , bỗng nhiên bật cười : " Mình cố ý chọc cậu đó ! Mình làm gì lại thích so đo tính toán như thế !"

      " Haiz, Mình bị cậu dọa hết hồn." Diệp Bằng Huyên vỗ ngực, liếc mắt oán trách bạn tốt.

      " Mình chỉ cảm thấy hai người đều nhớ đối phương thích gì, mình và Hạo Hạo giống như là bóng đèn lớn vậy !" tiếp tục trêu chọc.

      Mạnh Chấn Sênh hiểu dụng ý của Tào Ánh Hồng , chỉ đơn giản cười mặc cười nhạo, tự mình đến bên sắp xếp chén đũa.

      Nhưng Diệp Bằng Huyên quen đùa kiểu này, xấu hổ đến đỏ mặt, vô cùng bối rối và lúng túng.

      " Gì mà bóng đèn chứ ! Cậu đừng có hưu vượn ! " tức giận lên tiếng. Đứng giữa hai người nhau mới gọi là bóng đèn, và Chấn Sênh lại phải nhau !

      " Hạo Hạo, mẹ nuôi hung dữ , chúng ta mau chạy thôi." Trêu chọc xong Tào Ánh Hồng vui vẻ trốn .

      có biện pháp với bạn thân Diệp Bằng Huyên lắc đầu thở dài mỉm cười rồi vào nhà bếp. Nhìn thấy Mạnh Chấn Sênh đứng trước bàn bếp giúp bưng đồ ăn ra bàn , trong lòng nhất thời sợ hãi.

      Đều tại Ánh Hồng mà ra ! Cứ đùa như thế hại bây giờ nhìn thấy Chấn Sênh liền cảm thấy kỳ lạ.

      " Chuyện đó.... gần đây Ánh Hồng chuyện là lạ , đừng để ý cậu ấy !" đến bên cạnh bắt tay vào làm, lúng túng .

      " biết." bật cười , cần nhìn cũng biết giờ mặt nhất định đỏ như trái táo .

      " Ở đây để em làm được rồi , ra xới cơm , đều xong cả rồi." thúc .

      Tâm tình bị ảnh hưởng còn chưa khôi phục lại bình thường vẫn nên gần nhau, nếu biết khi nào mới hết đỏ mặt nữa.

      " OK ." nhàng trả lời.

      Cảm giác phân chia công việc với là tốt , rất giống như gia đình , ai đều có việc của riêng mình , vui vẻ mà phối hợp với nhau.

      Đầy tháng của Hạo Hạo ra chỉ là dịp để người lớn vui vẻ cùng nhau mà thôi , bảo bảo vừa sinh được tháng có thể làm và ăn gì chứ ?

      Ba người Mạnh Chấn Sênh, Diệp Bằng Huyên và Tào Ánh Hồng từ bảy giờ rưỡi tối bắt đầu ăn uống tiệc tùng đến mười giờ tối vẫn chưa kết thúc.

      Nhưng vì Tào Ánh Hồng phải chăm sóc em bé nên sau đó rời trước , trở về phòng cho Hạo Hạo uống sữa và dỗ Hạo Hạo ngủ, đúng lúc để lại gian cho Mạnh Chấn Sênh và Diệp Bằng Huyên.

      Thiếu Tào Ánh Hồng hay , khí còn thân thiện nữa , nhưng lại càng nhàn nhã thanh thản dễ chịu hơn, hai người họ đơn giản cùng nhau dọn dẹp đồ ăn bàn, sau đó đem rượu chưa uống hết đến phòng khách.

      " Tốt nhất nên uống nữa." Mạnh Chấn Sênh cân nhắc tình hình của bản thân , hơi say , tâm tình tuy rất high nhưng vẫn nên có chừng mực.

      " lại muốn uống rượu sao ? sao đâu , cứ việc uống , uống say cứ ngủ ở đây ! Nhưng lầu ba Ánh Hồng ở rồi, lần này phải ngủ sôpha trong phòng khách thôi ." cũng có chút men say , giọng cũng trở nên mềm mại ngọt ngào, cũng có chút làm nũng.

      " Lần này ngủ ở đây có ai xuất rồi tức giận nữa." khỏi nhớ đến hôm ngủ lại ở nhà buổi sáng ngày hôm sau xảy ra chuyện gì, đột nhiên xúc động .

      " .... Ừ ." ngẩn người lúc sau mới nhàng đáp.

      Cái đó... dường như là chuyện rất lâu trước đây rồi !

      Mạnh Chấn Sênh thấy gì chỉ bưng ly rượu nhắm mắt uống cạn, cỗ kích động thúc đẩy hỏi ra nghi vấn tận sâu đáy lòng.

      " Em... còn ấy ?" chần chừ hỏi , cố ý nhắc đến tên của Mạnh Tổ Minh , muốn vào lúc này lại khắc sâu vào trí nhớ của .

      Diệp Bằng Huyên ngừng lại vài giây như suy nghĩ , chợt lắc đầu.

      " Khoảng thời gian đủ giúp em thu lại tình cảm của bản thân mình rồi , vì thế em còn ấy nữa." Nụ cười của còn có chút buồn, cầm ly rượu lên uống hơi hết ly.
      Trong lòng bây giờ chỉ tiếc nuối vì ra quá sớm, còn về tình , từ lúc biết bắt cá hai tay lý trí thu lại đoạn tình cảm đó rồi. muốn làm người giả nhân giả nghĩa , thẳng thắn mà khi nghe thấy câu trả lời của , lòng Mạnh Chấn Sênh như như trút được gánh nặng trong lòng.

      nữa vậy tốt quá rồi ! Đây phải thể trong lòng có ai , đợi chuyện tình cảm khác sao ?

      " Vậy em có tính tiếp nhận tình cảm mới ?" biết bản thân mình khi hỏi ra câu này có bao nhiêu lắp bắp.

      " Tình cảm mới ?" nhíu mày chu miệng , nghiêng đầu chần chừ nghĩ : " Chưa từng nghĩ qua..."

      " Em thử nghĩ xem ." thúc giục muốn nghe đáp án của .

      Cảm giác hơi say lại bị sốt ruột hỏi khiến có chút choáng váng , dứt khóat tiến sát đến cạnh nhíu mày hỏi lại : " Vậy còn ? có nghĩ qua chưa ?"

      " Có , ai nghĩ tới ." Ánh mắt lười biếng khóa chặt gương mặt xinh đẹp của . " sớm có người trong lòng rồi , chỉ là đối phương dường như nhạy bén nên biết tấm lòng của thôi."

      " có người trong lòng rồi ?" biết vì sao nghe thấy lời này ngực như thắt lại, cực kỳ thoải mái : " Sao em lại biết vậy ?"

      Cho dù trong khoảng thời gian chiến tranh lạnh vẫn ba,năm lần chạy sang đây, nếu như có người trong lòng làm sao còn có ý nghĩ lo lắng xem có đồng ý tha thứ hay ?

      nhịn được đưa tay qua cưng chiều nhéo gương mặt của : " Bởi vì em nhạy bén thôi !" Người đến là vậy mà còn chưa phát ra !

      Mắt đột nhiên sáng lên, cười với : " Ồ ? Người thích nhạy bén giống em sao ? Vậy chúng em cũng có thể trở thành bạn tốt rồi." Đây gọi là vật hợp theo loài.

      Mạnh Chấn Sênh thất bại đành cười ngất . Lẽ nào thích chút nào sao ? Lại còn có ý nghĩ muốn kết bạn với người thích nữa ?!

      Lòng tự tin bị đả kích, nhịn được hỏi lại : " Bằng Huyên , em cảm thấy như thế nào ?"

      " Rất tốt ! Dáng vẻ đẹp, tính cách lại chính trực lương thiện , thành thục chững chạc, chỉ cần là con chắc chắn rất dễ dàng mà thích ." mỉm cười ra những ưu điểm của .

      Con mắt xinh đẹp thâm tình nhìn . Đôi mắt xinh đẹp sáng như vì sao lại mang theo chút lười biếng kiều mị , lúm đồng tiền lại khiến cho người khác say mê. ở ngay bên cạnh chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào !

      Men say làm mất lý trí và tự chủ ngày thường, dễ dàng bị tác động, ranh giới phòng vệ bị sụp đổ.

      " Nếu như thế tại sao em lại thích ?" bỗng nhiên chộp lấy bờ vai mềm mại của , ảo nảo hỏi.

      "Em thích , nhưng.... " Cảm giác ngà ngà say khiến bỏ phòng bị , cố gắng che giấu tâm tình mà thẳng thắn thừa nhận.

      thừa nhận thích khiến vui mừng khôn xiết , chữ " nhưng" lại khiến lòng của như lơ lửng , đung đưa như dây thừng , chờ đợi đáp án của để quyết định số phận của .

      " Thích chính là thích , còn nhưng chuyện gì nữa ?" tức giận hỏi.

      " Đương nhiên là có nhưng mà bởi vì là em họ của Tổ Minh ." buồn rầu ra mấu chốt vấn đề.

      ra có cảm giác với , dù sao ngay từ đầu rất thích chỉ bởi vì bên cạnh có Tổ Minh nên trước giờ chưa từng nghĩ về , mà sau này lại ngừng trốn tránh tình cảm kỳ lạ xuất nhưng lại muốn truy đến cùng , thân phận em họ là nguyên nhân duy nhất mà có.


      “ Gặp quỷ ! Có phải em họ cũng chẳng liên quan gì đến em ! “ Mạnh Chấn Sênh hạ giọng tức giận.

      " Làm sao có thể......a " vừa muốn phản bác nhưng động tác của chợt nuốt lấy lời của , khiến kinh hãi.

      Ham muốn ôm đốt cháy lý trí còn lại của Mạnh Chấn Sênh , bàn tay to lớn của ra sức chộp lấy bờ vai sau đó nghiêng người hôn .

      Diệp Bằng Huyên nín thở, kinh ngạc đến hóa đá , chớp mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của ngay trước mắt rồi mới kịp phản ứng , nhưng lúc này mới phát chiếm lấy hô hấp của , theo bản năng đành phải mở miệng hít lấy khí nhưng hành động này ngược lại tạo cho cơ hội tiến sâu hơn.

      Hơi thở xa lạ dễ chịu , tấn công nhiệt tình nhưng thiếu dịu dàng từng đợt run rẩy khiến cho tinh thần càng thêm mê man, tự chủ nhắm mắt lại , mặc dịu dàng chiếm giữ.

      Mạnh Chấn Sênh đặt nằm ghế sôpha, say sưa nhấp nháp đôi môi ngọt ngào của , dưới trêu chọc mãnh liệt của lưỡi ngượng ngùng đáp lại .

      Tuy nhiệt tình nhưng hề nóng nảy tiến vào, ngón tay lưu luyến mô tả ngũ quan xinh đẹp thanh tú của , tay còn lại vuốt ve cổ và bờ vai trắng ngần của .

      thích , rất lâu rồi !

      Khát vọng hôn , ôm có từ rất lâu rất lâu rồi !

      từng có lần cho rằng cả đời này có cơ hội được ôm lấy , hôm nay đến đây mặc dù chưa chân chính đạt được ước muốn nhưng cũng rất cảm ơn ưu đãi của ông trời dành cho rồi.

      Bàn tay dịu dàng và nụ hôn triền miên của làm cho cảm nhận được say mê, thương của dành cho mình dẫn đến gian nhàng , dịu dàng , như thực như mơ.

      Hẳn là ngủ thiếp rồi nên mới có cảm giác như mơ thế này !

      Đúng vậy ! mong có người cưng chiều, thương ..... như Mạnh Chấn Sênh vậy ?


      Diệp Bằng Huyên khẽ mở mắt liền trông thấy đôi mắt thâm tình khiến người khác say mê , hơi cười.

      Nếu như nên kiềm chế bản thân mình ? Bàn tay trắng nhàng quàng lên cổ .

      Nếu như mơ tại sao làm theo lòng mình ? Đôi môi đỏ mọng chủ động hôn .

      thay đổi của cổ vũ cho Mạnh Chấn Sênh, vô cùng vui mừng ôm lấy dường như muốn hòa nhập vào người mình.

      muốn , muốn dùng tất cả bản thân mình mà .

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 9.1:

      Editor: Quinn Dun

      Sáng hôm sau, Diệp Bằng Huyên toàn thân bủn rủn , đầu đau như muốn nứt ra ,từ trong đau nhức tỉnh lại , cau mày nhịn được phát ra tiếng rên.

      " Ai... Đầu của mình... sao mà đau như vậy !" nằm im đợi khó chịu qua , ngờ đến lại có bàn tay xoa lên trán rồi ấn hai bên huyệt thái dương.


      Ủa ! giường sao lại có người thứ hai ? Là ai vậy ?!

      đột nhiên trừng mắt nhìn lên lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc ngay trước mắt mình, sợ hãi vội vàng ngồi bật dậy , sợ hãi kinh ngạc lui đến bên giường.

      " Cẩn thận , em sắp ngã xuống giường rồi ! " Cánh tay dài của Mạnh Chấn Sênh vươn tới, rút ngắn lại khoảng cách mà khó khăn mới tạo ra.

      " , , làm sao có thể ngủ ở giường em ?" đưa tay ra ngăn lại , hai mắt trừng lớn nhìn người giống cái chuông đồng lớn trước mặt.

      " Em đồng ý mà ." Cảnh xuân vô biên , chuyên tâm thưởng thức, chú ý trả lời.

      Diệp Bằng Huyên theo tầm mắt của cúi đầu nhìn xuống chính mình, lúc này mới phát cả người mình lại mảnh vải che thân !

      "Aa.... .... " Tiếng thói chói tai long trời lở đất , rung chuyển cửa sổ , ngày cả Tào Ánh Hồng lầu ba cũng bị giật mình, vội vàng khẩn trương chạy xuống lầu.

      " Bằng Huyên, cậu làm sao vạy ? Xảy ra chuyện gì vậy ?" Tào Ánh Hồng bên ngoài vừa gõ cửa vừa xoay khóa cửa , khẩn trương hỏi.

      Vẻ mặt Diệp Bằng Huyên bối rối, tay chân luống cuống.

      " , có gì , chỉ là vì mình nhìn thấy con gián thôi , giờ thấy nó đâu nữa rồi ." thuận miệng đại lý do để Ánh Hồng rời .

      Nếu như để Ánh Hồng thấy và Mạnh Chấn Sênh mảnh vải ở trong phòng , còn có mặt mũi gặp người khác sao?

      " Hừ, la to như vậy , dọa chết người mà !" Tào Ánh Hồng nghi ngờ xong mới trở lại lầu ba.

      Mạnh Chấn Sênh bên cạnh nheo mắt nguy hiểm , lạnh lùng hỏi : " là con gián sao ?"

      " còn cách nào khác , em làm sao có thể để Ánh Hồng biết ở trong phòng em ?" đỏ mặt nhanh chóng kéo chăn che mình lại.

      " Chúng ta là nam nữ trưởng thành, cả hai bên đều có tình cảm với đối phương , xảy ra quan hệ thân mật ngủ cùng nhau có chuyện gì thể cho người khác biết ?" dĩ nhiên.

      " Ai em ? " phản xạ hỏi , chú ý đến lời vừa ra đôi mắt Mạnh Chấn Sênh thoáng tổn thương.

      " Chính em ." bình tĩnh chăm chú nhìn hề đùa giỡn.

      " Lúc nào cơ ?" Vẻ mặt Diệp Bằng Huyên hoài nghi.

      Từ trước đến nay đều theo bản năng nhận định là em họ của Mạnh Tổ Minh nên thể phát sinh tình cảm nam nữ cùng , làm sao có thể thừa nhận bản thân mình thích được ?

      Lòng khẽ trầm xuống : " Tối hôm qua."

      Nghe ngữ điệu của hẳn là quên rồi !

      Tối hôm qua vì sợ nắm tình hình nên vẫn xác nhận lại với , ngờ vừa tỉnh lại vẫn quên die,n; da.nlze.qu;ydo/nn!

      ngẩng đầu, vô cùng ảo não nhưng nhìn thấy phản ứng và vẻ mặt của Mạnh Chấn Sênh , quên hết tất cả chuyện tối hôm qua.

      Đôi mắt ảm xuống, lòng cũng đột nhiên chuyển lạnh.

      níu chặt vội hỏi : " Em uống rượu có đúng hay ?" Nếu tại sao lại quên nhớ chứ ?

      "... ........." trả lời được.

      có men say nhưng lúc hỏi có biết ai ôm hay trả lời rất ràng nhưng tại vẻ mặt mờ mịt cho nên biết có say hay !

      vội vã hỏi hỏi lại : " nhất định là say rồi đúng ? " Say rượu nên mới hỏng việc, hai người họ nhất định đều uống rượu !

      " say, rất ràng người ôm là em." Mạnh Chấn Sênh phản ứng , chặt tay : " Bằng Huyên , tối hôm qua phải là nhất thời kích động , thích em rất lâu rồi ,
      từ lúc em chạy xe đâm vào xe bắt đầu thích em rồi.”

      Diệp Bằng Huyên hoàn toàn ngờ tình cảm đối với là như vậy, lập tức ngẩn người ra.

      chưa kịp hành động biết em và Tổ Minh cùng nhau, đành phải đem tình cảm này cất sâu đáy lòng trở thành bạn với em. Cũng bởi vì thích em bên thể chấp nhận chuyện Tổ Minh bắt cá hai tay, uy hiếp ấy chỉ có thể chọn nếu đoạt lại em. Mà Tố Minh về sau lại lừa chia tay với Chu Lệ Nhi để từ bỏ ý nghĩ... Cho đến bây giờ, tình cảm dành cho em hề thay đổi.” tiếp tục thổ lộ, kể tình cảm giày vờ hơn năm nay.

      Tiếng trầm thấp của truyền vào tai , từng câu từng chữ giống như nham thạch rơi vào lòng khiến rung động. chưa kịp hiểu cảm giác vừa phức tạp vừa kỳ lạ nước mắt trong suốt ở tràn đầy ở mắt.

      vất vả như vậy sao? Muốn rút lui, phải đè nén, phải cẩn thận... Chỉ nghe thấy thôi mà cảm thấy đau lòng mà lại là người chịu đựng, có bao nhiêu gian nan?

      Người đàn ông tốt như có thể có nhiều lựa chọn, tại sao người lại là ?

      “Chúng ta hợp nhau......” Diệp Bằng Huyên ấp úng , thừa nhận những điều này lòng rất khó chịu, giống như bị thít chặt lại.

      Giọt nước mắt chảy xuống rơi khăn trải giường màu xanh tạo nên mảnh u buồn giống như tâm tình lúc này của hai người vậy.

      “Tại sao hợp?” đồng ý hỏi.

      Ba mẹ để ý đến bối cảnh gia đình, tính cách của cũng phải là vấn đề, hiểu rốt cuộc là hiểu nhau vì chuyện gì?

      “Bởi vì là em họ của Tổ Minh!” Hai mắt đẫm lệ nhìn , đây chính là vấn đề bén rễ trong lòng từ lâu.

      là em họ của Tổ Minh, chứ phải là em họ của em, vậy đáng lo ngại chuyện gì?” lớn tiếng chất vấn, hiểu chuyển gì.

      ra lời này cảm thấy hay cho lắm, thậm chí Tổ Minh mất rồi! Coi như hai người kết hôn sao, Tổ Minh mất rồi, cũng có thể lấy , huống chi hai người họ chỉ là qua lại với nhau mà thôi!

      “Nhưng em và Tổ Minh từng qua lại với nhau, đây chính là !” lo lắng ánh mắt của người khác cũng như những chuyện đề cập đến luân thường.

      sao chứ? Thời đại này ai mà chưa từng như vậy? hề để ý đến chuyện đó.” chất vấn, ngăn cản lùi bước

      Nếu phải nỡ, muốn lắc để tỉnh ra.

      để ý nhưng em để ý...” ấp úng .

      Say rượu khiến đầu đau như muốn nứt ra, vừa tỉnh dậy còn phải đối mặt với chuyện hỗn loạn như vậy càng thêm phiền não, bây giờ cả người đều rất khó chịu.

      Thấy vẫn cứ kiên trì như vậy Mạnh Chấn Sênh chán nản, đè nén tình bấy lâu này lại được tức giận:

      “Em để ý, được, vậy em xem, bây giờ muốn làm gì?” cắn răng quát .

      Diệp Bằng Huyên chần chừ: chỉ muốn mau chóng thoát khỏi cục diện rối rắm này để mọi chuyện trở lại yên bình hiền hoà như lúc trước nhưng chưa suy nghĩ xong, Mạnh Chấn Sênh tức giận đến giậm chân

      “Em , em như thế nào làm như thế đấy, dù sao...”

      nổi giận tràng nhưng lời còn chưa xong bị cắt đứt bởi Diệp Bằng Huyên tâm lý hoảng loạn, hoang mang lo sợ, nới với suy nghĩ mình vừa nghĩ ra.

      “Chúng ta hãy quên chuyện ngày hôm qua , xem như chưa xảy ra chuyện gì, vẫn là bạn tốt......”

      Nghe xong Mạnh Chấn Sênh trừng mắt tức giận, tức giận đến nổi gân xanh.

      được đến đoạn đường này trải qua những khó khăn trở ngại, tình dành cho chân thành như vậy, đau khổ chờ đợi , cẩn thận từng ly từng tí, đến đau lòng, dễ dàng mới bước lớn như vậy, cảm động vì ước nguyện được bù đắp lại dội chậu nước lạnh lớn như thế, muốn coi như chưa xảy ra chuyện gì?

      Chuyện xảy ra làm sao xem như chưa từng xảy ra được? cũng chẳng phải bị mất trí nhớ!

      Nhất định phải làm đà điểu sao? thể đối mặt sao? Thản nhiên tiếp nhận tình của cả hai lẽ nào khó như thế sao?

      Tình cảm của muốn quý trọng, tâm ý của muốn cất giữ, tại sao muốn cảm thấy tình của mình lại hèn mọn?

      Dù cho cực kỳ tức giận nhưng vừa rồi lại – Em như thế nào làm như thế đấy...

      “Được, tuỳ em.” cắn răng thuận theo ý .




      Chương 9.2:

      Editor: Quinn Dun

      Đả thương Mạnh Chấn Sênh , Diệp Bằng Huyên cũng dễ chịu chút nào.

      Lúc này ngồi trong phòng làm việc đối diện với chồng hóa đơn biên lai, tim đập mạnh loạn nhịp thất thần , mà thứ chiếm hết toàn bộ tâm tư suy nghĩ lúc này của chính là có tin tức của Mạnh Chấn Sênh.

      Kể từ hôm chia tay vui đó , còn mỗi ngày đến gặp nữa, tuần trôi qua bắt đầu thất hồn lạc phách , lúc làm việc thường thất thần , may là bây giờ thăng chức lên làm tổng kế toán rồi , nếu chắc chắn cấp nhìn chằm chằm hoặc nhất định được " quan tâm."

      nhớ lúc đó với Mạnh Chấn Sênh rằng vẫn là bạn tốt , chính cũng làm theo lời vậy tại sao nhiều ngày rồi vẫn gặp ?

      Lúc trước cho dù tha thứ chuyện là đồng lõa với Tổ Minh , luôn tức giận bày ra vẻ mặt lạnh nhạt cho xem , đều từ bỏ , nhưng lần này lại...... muốn cắt đứt quan hệ sao ?

      Nhớ lại trong năm nay bước vào cuộc đời và cuộc sống của , thấy vui vẻ đắm chìm trong tình , cũng chứng kiến bị lừa gạt tổn thương và phẫn nộ, giúp , bảo vệ , thương tiếc và chăm sóc .... Có bầu bạn , lúc nào cũng vững vàng kiên định , cẩn thận chăm sóc , tựa như dòng suối ấm áp làm dịu nội tâm của .
      ...... !

      Nhớ lại lúc bờ vai cứng ngắc, bóng dáng đơn của ngày hôm đó , lòng nhịn được đau từng đợt.

      Lòng biết rất tốt , cảm giác tim đập nhanh đối với thầm giấu sâu trong lòng chỉ vì luôn coi đoạn tình cảm này như quan điểm lúc đầu của mình.d.dal..q/đôn

      Nhưng khi đem chuyện này kể cho Ánh Hồng , ấy lại hung hăng mắng trận.

      ấy mắng biết tốt xấu, biết quý trọng , bỏ qua người đàn ông tốt thương lòng , còn khiến tức giận bỏ .

      Còn về chuyện những lo sợ về luân thường , cũng bị Ánh Hồng trách vì lo sợ đâu.

      " Cậu cũng phải là vợ của Mạnh Tổ Minh sao tính là chị dâu được ? Huống hồ bạn chính thức của người ta cũng phải là cậu , cậu coi là như vậy sao ?" Ánh Hồng lời lẽ sắc bén, chút lưu tình .

      Những lời này độc có độc nhưng ngay lập tức cảnh tỉnh .

      đoán trong lòng Mạnh Chấn Sênh cũng nghĩ như vậy ? Chỉ là sợ tổn thương nên mới trực tiếp giống như Ánh Hồng .

      Nghĩ lại cũng đúng , Mạnh Tổ Minh là quá khứ , đoạn ký ức , tất cả những chuyện dính dáng đến sớm nên mất cùng với rồi .

      còn cố kỵ phiền não chuyện gì nữa ?

      nên mở rộng lòng mình, đối mặt với tình cảm chân của bản thân, tiếp nhận tâm ý của Mạnh Chấn Sênh !

      Diệp Bằng Huyên bỗng nhiên thoải mái, buồn lo trong lòng cũng được thay thế bởi vui mừng, khuôn mặt nhắn ảm đạm vô thần ban đầu cũng trở nên rạng rỡ, chợt hiểu hạnh phúc sớm ở bên cạnh .

      nhanh chóng cầm lấy điện thoại muốn gọi cho Mạnh Chấn Sênh , vừa mở điện thoại lên giây sau lại chần chừ.

      Hạnh phúc ở bên cạnh nhưng tuần trước chính tay đẩy nó !

      Bảy ngày này có thay đổi tâm ý, quyết định từ bỏ người phiền phức như ? Nếu sao lại có tin tức gì của , ngay cả điện thoại cũng gọi cho ?

      Vừa nghĩ mới đây , đúng lúc điện thoại bàn làm việc vang lên , hại tim đập nhanh lên , vội vàng cầm điện thoại lên nghe.

      “Bộ phận kế toán nghe ạ”

      “Bằng Huyên đúng ? Tôi là cửa hàng Nam kinh Yuki đây.” ra là điện thoại của chủ cửa hàng chi nhánh gọi đến.

      “Dạ, có chuyện gì ?”

      “Kế toán trực ca hôm nay bên tôi sốt, tôi muốn nhờ có thể điều trợ lý kế toán đên đây thay được ?” Chủ cửa hàng tuy cũng có học kế toán nhưng người trong cửa hàng hôm nay đủ, có cách nào ngồi quầy được nên khôn khéo dò xét hỏi.

      “Ngay bây giờ sao? Hôm nay các trợ lý đều ra ngoài thay ca rồi... “Bằng Huyên ngừng lại suy xét chút, chợt : “Tôi tự mình được rồi, trước tiên chịu khó chống đỡ chút.”

      Cửa hàng Nam Kinh vào giờ ăn chính buôn bán rất được, khách trà chiều cũng nhiều nên nếu bây hiờ đến chiều là có thể trở về văn phòng rồi, kế toán buổi tối vừa lúc cũng sai biệt lắm cũng đến nhận ca làm.


      “Được, cảm ơn nha! Chạy xe cẩn thận!”

      Đối phương vội vàng cúp điện thoại, Diệp Bằng Huyên cũng nhanh chóng thu dọn bàn làm việc, lập tức báo cáo với tổng giám đốc tiếng rồi nhanh chóng giúp đỡ thay ca. Còn về vấn đền tình cảm của tạm thời để qua bên !

      Những lời muốn , nên đều đợi sau khi tan ca lại tiếp

      ***

      Giờ nghỉ cơm trưa của công ty xây dựng Viễn Hồng, Mạnh Chấn Sênh bất đắc dĩ lái xe gặp cuộc hẹn.

      Sở dĩ “bất đắc dĩ” bởi vì cuộc hẹn này phải do chính đồng ý mà là do mẹ đến hỏi thư ký lịch trình của , lựa ngày rảnh rỗi có hồ sơ mà hẹn giùm , sau đó dùng phương pháp bất đắc dĩ ném cuộc hẹn cho .

      Cả tuần này tâm tình của vô cùng sa sút, bị Diệp Bằng Huyên chọc tức đến khí huyết cuồn cuộn mà lại biết nên như thế nào cho phải, bản thiết kế cũng vẽ hài lòng, phiền muộn đến phát điên, mà mẹ vào lúc này lại can dự vào.

      Trước đây mỗi ngày ở nhà bà trách biết chạy đến chỗ nào lêu lổng, tuần này ngoan ngoãn ở nhà bà lại kỳ quái giống như tự kỷ... Làm mẹ đúng là có nhiều chuyện phiền não!

      ra rất , trắng ra ba mươi mà vẫn còn độc thân. Cho nên đoán cuộc hẹn này trăm phần trăm là cuộc hẹn xem mắt.

      Mạnh Chấn Sênh dựa theo địa chỉ mà mẹ cho, lúc đến nơi nhìn thấy tấm bảng hiệu thầm kêu ổn.

      Đây...... hình như là trong những cửa tiệm của công ty Bằng Huyên phải.

      Nếu như bị phát mình tham gia buổi hẹn xem mắt hình như tốt lắm...

      đứng ngay cửa, ánh mặt trời gay gắt chiếu xong, bắt đầu buồn bực vì chần chừ của mình.

      Do dự chuyện gì? Chẳng lẽ còn sợ gặp Bằng Huyên sao?

      Nếu gặp sao chứ? Là chính muốn đẩy tình của ra, đương nhiên có thể theo sắp xếp của mẹ gặp những khác!

      lúc sau mắng chính bản thân mình nghĩ quá nhiều rồi.

      Bằng Huyên thăng lên làm tổng kế toán, chỉ cần ngồi ở công ty các kế toán ở cửa hàng thích hợp là được, cần đến các chi nhánh làm việc nữa nên chắc gặp được.

      Nghĩ như vậy cũng đứng ngay cửa nữa mà bước vào cửa tiệm đến cuộc hẹn

      ***Phượng Minh hiên độc chế tác***

      có người trong lòng nên dù hoa có đẹp thế nào cũng vừa mắt. Bởi vì có thể báo cáo với mẹ nhiệm vụ này, Mạnh Chấn Sênh ăn xong buổi trưa ngon này.

      Mặc dù Vương tiểu thư rất đẹp, còn là tiểu thư khuê các nhưng phải mẫu người thích, lấy nửa câu, cảm giác thú vị.

      Bữa cơm này khiến nhận thức hơn, ngoài Diệp Bằng Huyên ra, những khác đều muốn.

      lần mười tháng, hai lần mười tháng, ba lần mười tháng.... đều nguyện ý chờ . Chờ nghĩ thông suốt, cảm nhận ràng, đợi thấy được rất lòng với .

      Kết thúc buổi hẹn, Mạnh Chấn Sênh và Vương tiểu thư cùng nhau ra khỏi phòng, đến quầy tính tiền.

      “Tính tiền, cảm ơn.” Mạnh Chấn Sênh cùng lúc đưa hoá đơn và thẻ bạch kim ra.

      Nhân viên kế toán nhận lấy, nhanh chóng gõ vài cái vào máy tính rồi lên số tiền: “Tổng cộng là 3578 tệ, xin hỏi có cần đánh thống biên ?”

      cần” đơn giản . Mơ hồ cầm thấy giọng của nhân viên kế toán này rất quen thuộc, muốn ló đầu lên xem xét đúng lúc Vương tiểu thư đứng bên cạnh chuyện với .

      “Ngài Mạnh rất vui được quen biết .”

      “Tôi cũng vậy.” Tâm tình tốt nên những câu hôm nay quá năm chữ những vẫn duy trì lịch vốn có.

      “Khiến tốn kém rồi, ngai quá.” Vương tiểu thư có ấn tượng tốt với , liên tiếp tìm cách bắt chuyện.

      “Đừng khách sáo”. xã giao.

      “Lần sau có cơ hội đến lượt tôi mời .” lót đường hẹn lần sau.

      “Được.” Đây là phong độ được cũng phải được.

      khéo thành sách, lúc này nhân viên kế toán tạm thời được triệu đến thay ca chính là Diệp Bằng Huyên. Nghe cách chuyện của hai người có thể đoán được đây chính là cuộc hẹn xem mắt, vốn dĩ đối với những chuyện ăn uống nơi đây mà đây là chuyện thường thấy, cũng có cảm giác đặc biệt gì nhưng khi vô tình quét mắt xuống tên họ tấm thẻ bạch kim kinh ngạc đến nỗi thay đổi sắc mặt.

      ngẩng đầu nhìn bọn họ, lòng thắt lại sau đó đau đớn...

      bị cự tuyệt liền lập tức sắp xếp xem mắt sao? Đây gọi là sao? Lừa gạt!

      đau lòng tự trách lúc lâu, kết quả đúng là như vậy!

      hít sâu hơi kiềm chế tâm tình ổn định của mình, nây giờ là thời gian làm, thể thất lễ được.

      “Ngài Mạnh, mời ngài ký tên.” đứng dậy cắn răng gọi , đưa hoá đơn và bút cho .

      Mạnh Chấn Sênh lúc này mới ngước mắt lên, bất ngờ nhìn thấy Diệp Bằng Huyên, tim đập nhanh.

      gặp , thế mà lại gặp được! Ông trời là muốn chỉnh sao?

      có cho rằng có quan hệ với Vương tiểu thư ? Có thể tin chuyện lòng với ?

      “Bằng...” lên tiếng muốn gọi nhưng lại lập tức cắt ngang lời .

      “Ký ở đây.” làm như biết , cố ý chỉ chỗ ký tên.

      Mạnh Chấn Sênh thấy muốn để ý đến cho rằng vẫn để ý chuyện ngày hôm đó nên cũng nghiêm mặt nữa, cầm bút lên rồng bay phượng múa ký tên, sau đó cầm thẻ tín dụng và giấy biên nhận quay đầu lại rời .

      thanh tiễn khách của các nhân viên phục vụ vang lên, nước mắt của Diệp Bằng Huyên lặng lẽ rơi xuống.

      kiểm điểm nghĩ thông suốt cũng kịp nữa rồi, quả nhiên thay đổi tâm ý, quyết định thay đổi mục tiêu.

      Sau này chăm sóc dịu dàng của chỉ thuộc về khác, nó dành cho nữa rồi.

      mất mác mãnh liệt kéo đến, nước mắt cũng càng rơi xuống dữ dội hơn, cắn môi chịu đựng nhưng lại nhịn được chua xót đau đớn trong lòng...
      Last edited: 11/1/16
      pé nhỏ kute thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 10 - Hồi cuối

      Editor: Quinn Dun

      Chịu đến năm giờ cuối cùng cũng đến giờ tan làm.

      Ngày trước vào lúc này Diệp Bằng Huyên luôn hết sức phấn khởi nhưng lúc này lại buồn bã ủ rũ. đứng gạch đỏ bên đường, hai mắt sưng đỏ nhìn về ánh sáng lộng lẫy chiều tà , đúng ra phải thấy rất đẹp nhưng lại cảm thấy sầu não.

      Tình cảnh của tựa như ánh trời chiều này --- Ngẩng đầu lên có thể thấy cảnh đẹp nhưng lúc nào cũng chưa từng tinh tế thưởng thức, đợi đến khi bừng tỉnh nắng chiều sắp lặn về phía tây.

      Hạnh phúc dễ như trở bàn tay nhưng lúc nào cũng biết nắm chặt đợi đến khi bừng tỉnh hạnh phúc lặng lẽ rời .

      than , bờ vai suy sụp muốn lại dắt xe máy mình , bất ngờ bị tiếng còi làm cho giật mình, nhìn về hướng phát ra tiếng còi vô cùng bất ngờ khi phát chiếc xe giống với xe của Mạnh Chấn Sênh.

      Có phải là hoa mắt nhìn nhầm rồi ? Bởi vì tất cả trong đầu đều nghĩ về nên ngay cả xe đường cũng nhìn thành của sao ?

      Nhưng khi người lái xe bước xuống tay cầm hoa bước về phía , liền khẳng định bản thân phải hoa mắt . làm sao lại đến đây ? đến đây đợi tan làm sao ?

      " Tặng cho em." Mạnh Chấn Sênh trước sau đều cười lịch yếu ớt, cầm bó hoa đưa đến tay .

      Diệp Bằng Huyên sững sờ nhận lấy , rầu rĩ : " Còn tặng hoa cho em làm gì ? phải có đối tượng rồi sao ?"

      nhạy cảm ngửi được vị chua, xác định trong lòng đột nhiên giảm mấy phần.

      " Đó là do mẹ sắp xếp, còn cách nào khác, nếu như có bạn chính thức bà cũng suy nghĩ đến việc này!” bất đắc dĩ nhún vui .

      Lần này là đặc biệt giải thích với , còn chưa giải quyết xong cục diện bế tắc của hai người, muốn mọi chuyện lại phức tạp lên nữa.

      bĩu môi, nghĩ đằng nẻo: “Vương tiểu thư rất đẹp, thoạt nhìn là biết thiên kim tiểu thư, rất xứng với .”

      Khoé miệng suy sụp: “ Em nghĩ như vậy sao?”

      “Ừ” rũ trán xuống, nặng nề .

      buồn bực nhìn , chốc lát thấy mí mắt sưng đỏ khác thường, tâm tình buồn bực nháy mắt mất .

      Mắt sưng như vậy ràng khóc lúc lâu mới thành như thế, mà lúc giữa trưa khi gặp , có gì khác thường cả, có thể thấy được là sau buổi trưa... mạnh dạn suy đoán chuyện này có liên quan đến .

      cũng cảm thấy như vậy.” Được, bây giờ muốn chứng thực chút. “Nếu như hợp ý mẹ mà em vẫn kiên trì chịu tiếp nhận tình cảm chi bằng thử kết giao qua lại với Vương tiểu thư xem sao, có thể lâu ngày nảy sinh tình cảm, dù sao Vương tiểu thư thực rất được.”

      xong lặng lẽ nhìn chằm chằm mặt , muốn bỏ qua chút biểu cảm nào.

      Toàn thân Diệp Bằng Huyên đông cứng tại chỗ, đôi môi đỏ mọng mín thành đường thẳng, đôi mắt tập trung nhìn bông hoa tươi.

      nên gì đây? nên bắt đầu từ đâu?

      Trong lòng đấu tranh, do dự, có nên cố gắng xoay chuyển tình thế hay , có thể bây giờ thẳng thắn bày tỏ tất cả tâm ý của còn kịp...

      Mạng Chấn Sênh thấy mím môi, thầm thở dài.

      bướng bỉnh của này thấy qua, nếu như lòng muốn đươc, chừng đợi đến khi răng tóc bạc cũng chịu .

      “Bằng Huyên, tuần này em có suy nghĩ cẩn thận lời ?” Nếu kiên quyết , đành phải nhẫn nại dẫn dắt từng bước thôi.

      “Có.” trái lại lên tiếng.

      “Em có hiểu tình cảm của mình dành cho ?” tiếp tục hỏi.

      “Có.” Lần này ngước mắt lên.

      tốt rồi, nghĩa là có nghĩ qua, nếu hiểu ràng cũng có nghĩa là có kết quả, nếu kết quả là tốt tự nhiên tất cả đều vui vẻ, còn nếu kết quả xấu phải ngừng cố gắng, tiếp tục cố gắng.

      “Vậy em vẫn giữ ý nghĩ ngày hôm đó với sao?” hỏi thăm dò .

      Ngoài dự liệu của , Diệp Bằng Huyên lắc đầu khiến mắt sáng lên, tim cũng đập loạn nhịp.

      Nhìn thấy biểu vui vẻ của , Diệp Bằng Huyên lần nữa lấy hết can đảm hỏi.

      sao? đổi ý rồi đúng ?” thanh nũng nịu nhát gan của vang lên.

      có, trước giờ chưa từng có ý nghĩ này.” đáp vô cùng chắc chắn, trong lòng tràn đầy hi vọng.

      “Vì vậy, bây giờ em nghĩ thông suốt cũng tính là trễ có đúng ?” nhìn , đáy mắt lên vê mong đợi.

      nghĩ thông rồi!?

      Đây có phải thể nên mới gạt bỏ những ý nghĩ cố kỵ, băn khoăn trước đây ?

      Đúng vậy, nhất định chính là vậy! Vì thế mới lắp bắp hỏi có quá trễ hay !

      Mạnh Chấn Sênh nhìn , khuôn mặt tuấn tú lên ý cười, toàn bộ tâm tình vui sướng đều viết mặt.

      “Đúng đúng đúng, đương nhiên là đúng.” luôn miệng đáp.

      “Vậy... chúng ta qua lại với nhau nha?” Cánh môi lộ ra nụ cười lúm đồng tiền, hai gò má cũng đỏ lên.

      chủ động đưa ra cầu khiến cảm thấy như nằm mơ vậy, cả người hân hoan, vui mừng, vui vẻ muốn ôm xoay vòng vòng.

      “Được, chúng ta lấy kết hôn làm điều kiện qua lại, sau này vui vẻ của em là do đảm nhiệm, hạnh phúc của em là do mang đến!” cao giọng hứa hẹn, đại trượng phu tuyệt đối được làm được.

      “Em tin .” ngẩng đầu, nhón chân lên khẽ hôn lên khoé miệng , nụ cười rực rỡ vui sướng lên mặt.

      Mạnh Chấn Sênh vô cùng vui mừng ôm chặt người đẹp bảo bối vào lòng, để ý đây là nơi đông người mà hôn nồng nhiệt.

      vòng lớn, mới đến được bên cạnh đối phương, măc kệ con đường sau này có dài ra sao, hạnh phúc này dễ dàng có được hai người đều đặc biệt quý trọng .

      Hoàn
      Last edited: 11/1/16

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :