1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu em đậm sâu - Trung 2 Bệnh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 59: Hướng về cả thế giới mà tỏ tình.

      Tôi và Ngải Lị ôm lấy nhau mà an ủi.

      Nhưng đúng hơn, Ngải Lị có gì cần tôi an ủi, nếu như phải là có lý, đây chẳng qua chỉ là chút hối hận.

      Ngải Lị , ấy hối hận vì sớm kéo Lộ Phi khỏi tôi sớm hơn, cậu ta chính là con sói, hay là con sói đáng khinh.

      Tôi lắc đầu, mặc dù tôi muốn thiếu chút nữa để cho Ngải Lị trút bạt tai lên mặt tôi, tôi định nhưng lại thôi.

      "Lộ Phi phải vậy đâu, ra cậu ta rất hiền lành, còn có chút hèn yếu. Từ cậu ta bị mẹ quản, bị tôi khinh thường. Tôi sớm nghĩ đến chuyện mẹ cậu ta cho phép bọn mình bên nhau, mình chắc chắn đầu hàng trước cậu ta, thế nhưng mình ngờ rằng đến cuối cùng lại là Trương Mật. Đổi lại là mình, nếu có người con trai tự sát vì mình, hẳn là mình cũng thể yên lòng thoải mái chung sống với ai đó được. Nhưng mà Ngải Lị à, cậu biết gì ? Điều khiến mình đau khổ nhất là, hai người họ cứ thế mà hạnh phúc quá nhanh, mình thừa nhận rằng mình mỏn, mình ghen tị, ngày ấy nhìn thấy Lộ Phi đứng dưới nhà cậu ta và ôm Trương Mật, mình chỉ hận thể chạy đến tách hai người họ ra. Cho dù mình còn cậu ta nhưng lại muốn cùng sống chết với hai người đó.

      Còn bây giờ sao? Mình cho rằng mình giẫm lên chuyện của bọn họ chà đạp dưới chân Trương Mật lại mang thai con của Lộ Phi. Lộ Phi làm bố, đứa con trai từ lớn lên cùng mình, cậu ta còn hơn mình tuổi đấy, bây giờ phải làm bố. Sau này cậu ta nhất định rất rất đứa con của cậu ta, nhiều hơn cả mình.

      Mình vẫn luôn có suy nghĩ ích kỉ, mình Lộ Phi, có thể chỉ là cậu ta mình. Cho nên khi nghĩ đến cảnh cậu ta đứa con của cậu ta với Trương Mật, thậm chí ngày nào đó còn lòng Trương Mật. Mình cảm thấy quá kinh khủng, kinh khủng hơn chính là mình, vốn dĩ mình chính là người tự ti lại hay đố kị, người mình còn di truyền của bố mình, mình mới là vết nhơ xấu xí nhất đáng để ."

      Ngải Lị ấn vai tôi, khiến tôi quay đầu, ấy nhìn tôi , "Thẩm Lam, cậu sai, đố kị vốn dĩ là bản tính trời sinh của người phụ nữ. ra mình cũng từng ghen tị với cậu, cho dù cậu có làm bao nhiêu điều tồi tệ Lộ Phi vẫn cứ theo sau cậu thu dọn mọi chuyện.
      [​IMG]
      Hale205 thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 60: Giao hẹn.

      Trận đấu bắt đầu.

      màn hình lúc này chuyển sang hình ảnh thi đấu máy tính, bắt đầu phân tích đội hình của hai đội, tuy LTS thành lập năm năm nhưng ban đầu chỉ có Đồng Tiểu Táp và Gary, ba người còn lại mới gia nhập vài tháng trước, tất cả các đội đều ngầm hiểu rằng họ thể sánh với đội giành quán quân ba năm liền.

      Mà thi đấu sân khách cũng là bất lợi, vào trận đầu tiên hùng bị BAN, đối thủ quyết tâm BAN người hùng mà Đồng Tiểu Táp và Gary quen chơi nhất, khán phòng lập tức truyền đến tiếng vỗ tay reo hò.

      Tôi thấy Đồng Tiểu Táp dùng sức cau hàng lông mày lại.

      Bình luận mạng đập vào mắt tôi, gần như có ai xem trọng LTS. Thế nhưng, tiến triển trong vòng đấu đầu tiên của cuộc tranh giải đều nằm trong dự đoán của họ, suốt cả màn mở đầu đều làm theo khống chế của đối phương, cho dù đứa biết gì như tôi đây cũng nhìn ra được khẩn trương của Đồng Tiểu Táp.

      Trong trò chơi hóa thân của chàng trai tóc vàng, tôi thấy chàng trai ấy lại quay về thác hồi sinh lần nữa, lần rồi lại thêm lần bị áp đảo.

      Đội Hàn Quốc nhìn ra Đồng Tiểu Táp chính là người trụ cột của đội, bọn họ tập trung áp chế . Cứ như vậy, chưa đầy 20 phút vòng đấu đầu tiên kết thúc với kết quả LTS thua. LTS những thua, mà điểm số còn cách khá xa, dư luận càng nghiêng về phía, khán đài người xem đa số là người Hàn Quốc, Đồng Tiểu Táp cúi đầu trong tiếng reo hò.

      Trận đấu thứ hai gần như là đồng kết cục với trận thứ nhất, LTS vẫn như trước đó, chưa đến 20 phút tuyên bố thất bại. Đài truyền hình Trung Quốc là bên duy nhất đồng quan điểm cũng bắt đầu tỏ ra nghi hoặc với LTS, trực tiếp bình luận trang những người trò chơi này bày tỏ thất vọng.

      Tôi lại lôi điện thoại ra, đúng là giống như lúc nãy, điện thoại Đồng Tiểu Táp mở. Sau đó tôi gọi cho Lâm Sa.

      "Thẩm Lam?"

      "Tôi đây!" Giọng tôi hơi khàn khàn.

      " sao thế, lúc nãy sao lại nghe máy? Bây giờ mấy người Đồng Tiểu Táp thể trò chuyện với bên ngoài được."

      "Tôi, thực xin lỗi."

      Khi người dẫn chương trình để cho Đồng Tiểu Táp gọi điện cho tôi đầu óc tôi liền trống rỗng, đến bây giờ, tôi vẫn có cách nào tạo ra những phản ứng đúng đắn.

      "Nhớ cổ vũ cho ấy."

      Lâm Sa ra những lời này khi tôi còn chưa tình hình, nhưng mà, ở trong điện thoại tôi nghe ấy dùng sức gọi lớn tên Đồng Tiểu Táp. Tôi đoán Lâm Sa dùng cách này để giúp tôi trò chuyện cùng Đồng Tiểu Táp.

      Tôi dùng rất rất nhiều sức hét lớn
      [​IMG]
      Hale205 thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 61: Vụt mất.

      "Ừm, tôi suy nghĩ kĩ càng."

      Ngắt cuộc gọi với Lâm Sa, tôi vùi mình vào trong chăn. Tôi bỗng nghĩ, vốn dĩ tình cảnh này có thể khiến tình cảm càng ngày càng sâu đậm, tháng trước còn có thể chút nghĩ ngợi gì mà cam kết, đến bây giờ lại bắt đầu do dự.

      Tôi rơi vào vòng luẩn quẩn tự mình tạo ra, Đồng Tiểu Táp vẫn gọi điện đến, điện thoại di động từ khối kim loại lạnh giá bị tôi giữ chặt thành ấm áp.

      Sau đó, khối kim loại tựa như mang theo bốn chữ lớn, tự làm tự chịu.

      biết qua bao nhiêu giờ, khi tôi cuối cùng mở mắt nổi và chọn cách ngủ, tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập.

      Tôi vuốt mặt phát hóa ra trời sáng, sau đó khoác đại bộ quần áo chạy ra phòng khách nghe điện thoại.

      Thế là tôi nghe được tiếng con khỉ liều mạng gào lớn tiếng, "Thẩm Lam, chị làm gì thế hả, sao di động lại tắt máy, sao lâu như vậy chị mới nhận điện thoại?"

      "Chờ chút." Tôi tiếp tục vuốt mặt, lần này là Lâm Cánh gọi đến, chút hy vọng trong lòng tôi tan biến thành mây khói.

      Tôi về phòng cắm sạc điện thoại, sau đó vào điện thoại, "Hết pin, tôi quên mất. Có chuyện gì ?"

      "Có chuyện gì?" Giọng của Lâm Cánh càng gấp gáp hơn, tôi đoán cậu ta giận tôi là vì chuyện cái điện thoại, "Chị nhớ hôm nay bọn em về sao? cần em cũng biết giờ này chị chưa ra khỏi cửa."

      "Tôi," thần trí của tôi tỉnh táo ngay lập tức, "Các cậu ở đâu?"

      "Sân bay." Lâm Cánh nhả ra hai chữ đó, kèm theo tiếng thở dài.

      Tôi quẳng điện thoại, xém chút nữa mặc quần áo ngủ lao ra khỏi cửa, may mà Lâm Cánh hét lớn trong điện thoại, "Sân bay Nhân Xuyên."

      "Cảm ơn cậu Lâm Cánh."

      thế chỉ còn hơn hai tiếng đồng hồ, thế nhưng giao thông thành phố vào sáu giờ sáng kẹt xe vốn dĩ thể chờ mong bất kì điều gì.

      Tôi dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi nhà Ngải Lị rồi mất vài phút để bắt taxi, sau đó dùng loạt câu khẩn cầu cùng câu mệnh lệnh , "Xin đưa tôi đến sân bay, càng nhanh càng tốt."

      Cả đoạn đường ấy, được xem là thuận lợi, sương mù buổi sớm khiến chúng tôi giống như xuyên vào mê cung, tuy nhiên đường khá ngay thẳng, ngay khi xe vừa chạy đến trước sảnh lớn, bởi vì nhìn thấy đường nên xe đâm vào bậc thềm. Cả xe chấn động trận, sau đó quay nghiêng đến 45 độ.

      Khi tôi đưa tiền cho lái xe, ông ta , "Thủng lốp rồi."

      Tôi chỉ lấy thêm vài tờ tiền đưa cho ông ta, ngờ rằng lốp xe bị lủng rồi. Vừa mới thoát khỏi tình huống suýt chút nữa bị lật xe, tôi kéo tay áo nhìn đến màu đen lớn cánh tay.

      Sau khi vượt qua đoạn đường khó khăn hiểm trở, điều may mắn duy nhất là tôi bị trễ giờ.

      Tôi đứng ở chỗ cửa máy bay xuống, từ xa nhìn thấy bóng dáng của nhóm Đồng Tiểu Táp, chỉ có điều là Đồng Tiểu Táp dọc đường đều cúi đầu, thế nhưng, ngay khi tôi quay đầu, bắt gặp Gary phát ra mình, ta híp mắt lại, cho dù còn cách hơn cả trăm thước nhưng tôi vẫn cảm nhận được căm ghét sâu sắc, ta quay sang gì đó với chàng trai mặc đồ thể thao bên cạnh sau đó lại nhìn tôi đầy trào phúng, rồi đến trước mặt Đồng Tiểu Táp, thẳng thừng chắn tầm nhìn của tôi.

      Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi còn suy nghĩ phải chào đón thế nào.

      " là Thẩm Lam?"

      "Ừm." Tôi gật đầu, là chàng trai mặc đồ thể thao lúc nãy, những người khác đều lấy hành lý kí gửi, chỉ có mình người này đến.

      Mặc đồ kiểu này, tôi thể nào liên tưởng ta có chút gì giống với các nhân viên bảo vệ.

      Nhưng mà tôi để ý rằng đời này còn có kiểu nghề nghiệp khác, nghiêm túc mà , chàng mang đồ thể thao là đồng nghiệp của tôi, sau này tôi mới biết ta được mời đến để làm trợ lý cho cậu lạc bộ LTs, cho nên ngay khi ta kéo tôi vào góc và tôi cần phải đứng đợi như thế, trong đầu tôi vẫn còn mụ mị.

      Sau khi bị ta túm kéo sang bên, cửa đón khách càng lúc càng chật kín người, tuy lần này LTS giành được quán quân, nhưng đạt được vị trí á quân cũng mang đến cho họ phần fan.

      LTS, biến thành minh tinh rồi. Ngoại trừ các fan mang quà theo còn có vài phóng viên, nhưng ngay khi họ bắt đầu đưa đủ loại máy móc để chụp ảnh, góc vốn dĩ yên tĩnh liền trở nên càng lúc càng náo nhiệt, rất nhiều người am hiểu gì về nhóm LTS cũng cho rằng có Đại minh tinh nào đó xuất ở đây.

      Hình ảnh trước mắt hệt như vở kịch, giống hệt như ti vi, những điều này khiến chàng quản lý bên cạnh tôi cảm thấy bất ngờ.

      "Chờ lát chúng ta ra ngoài gặp bọn họ, bây giờ mà quá đó phiền lắm." ta nhắc nhở tôi.

      "Được." Tôi gật gật đầu, tiếp tục nán lại chờ đợi.

      Đúng là khi LTS xuất lần nữa, bên cạnh bọn họ tựa như có rất nhiều nhân viên làm công tác giữ trật tự sân bay, cho dù như thế, bọn họ vẫn bị đám đông bao vây chật kín.

      Nhìn bên ngoài, hoàn toàn trái ngược so với tháng trước, LTS bây giờ sáng bừng lên. Rất nhiều người đều vì chuyện nhóm của bọn họ đến Hàn Quốc mà lập thành nhóm hâm mộ.

      Trong khi bị tầng tầng lớp lớp bao quanh, tôi nhìn thấy Đồng Tiểu Táp, vốn nhìn vào ống kính mỉm cười vài cái sau đó ngẩng đầu tìm kiếm khắp nơi, tôi chuẩn bị đáp lại bị tên trợ lý kia cản lại.

      " thấy bên kia có rất nhiều phóng viên à?"

      "Nhưng mà," Tôi kịp phản bác, đám người ở cửa đón khách thấy nữa. LTS bị vây quanh, giống như đội quân lớn di chuyển đến.

      Tôi bỏ qua chàng quản lý ấy rồi vội vàng theo, nhưng dám đến quá gần. Tiếp tục về phía trước đám người ấy thưa dần, thế nhưng đám phóng viên chịu rời . Thế là nhân viên công tác dẫn bọn họ lối chuyên biệt, khi tôi muốn cùng chung đuổi theo kịp nữa rồi.

      theo đến bãi đỗ xe, xe của họ rời , tôi nhìn thấy bóng lưng của Đồng Tiểu Táp qua khung cửa.

      Tôi gọi điện thoại cho Lâm Cánh, cậu ta nghe máy rất nhanh, sau đó giọng , "Sao lại đến? phải lúc nãy em nhắc chị rồi sao? Em chuyển máy cho lão đại, chị với ấy . Tâm trạng lão đại được tốt cho lắm."

      "Ừ, cảm ơn cậu."

      Vài giây sau, đầu dây bên kia vẫn có tiếng gì, chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt, tiếng cười trong xe cũng dần trở nên yên lặng.

      Dũng khí trong tôi trỗi dậy khiến tôi mở miệng trước.

      "Đồng Tiểu Táp, là à?"

      "Ừm."

      " ra, em -- "

      Tôi định với Đồng Tiểu Táp rằng tôi ở bãi đỗ xe, đầu dây bên kia biết có ai đó gọi tên Đồng Tiểu Táp rằng bây giờ phải nhận cuộc phỏng vấn và thời gian chuẩn bị rất gấp gáp để cho nhóm đưa ra vấn đề, sau khi đồng ý hỏi tôi, "Có chuyện gì ?"
      Giọng điệu nhạt nhẽo, tôi ngây ra lúc vì cảm thấy theo kịp.

      "Bây giờ hơi bận -- "

      "Em sao."

      Tôi lật đật cúp điện thoại, phía Đồng Tiểu Táp hình như thêm gì đó nhưng tôi thể nghe được. Có lẽ tôi vẫn quen được với cảm giác bị người khác xem thường.

      Mười phút sau, tôi lên taxi, cũng giống như lúc , thân mình. chờ mong bị cảm giác mất mát to lớn thay thế, bên ngoài cửa sổ vẫn là màn sương mù giăng kín thành phố, tôi nghĩ có phải Đồng Tiểu Táp cũng ngắm cảnh giống như tôi ? Có phải cũng có cảm giác thất vọng khi nhìn thấy tôi ?

      Tôi cố gọi điện lại lần nữa, Lâm Cánh hay Đồng Tiểu Táp cũng gọi đến, dọc đường cực kì yên tĩnh. Trong radio phát bài hát rất cũ:

      Vì lời hứa của (em)
      vào lúc em () tuyệt vọng nhất
      đều chịu đựng mà bật khóc
      Trong bầu trời bão táp
      nhìn (em) xa
      Em () bất giác bị tổn thương

      " , đến nơi rồi," Tài xế nhắc tôi phải xuống xe rồi.

      "Ừm, cảm ơn chú." Tôi mở ví tiền ra mới phát có chút phiền phức, khi bởi vì xe gặp vấn đề nên tôi lấy hết tiền ra ngoài, bây giờ trong ví chỉ còn chút tiền lẻ.

      "Có lỗi quá, cháu gọi điện kêu bạn mang tiền xuống."

      Tuy bác tài làm khó tôi, nhưng đương nhiên đối với hành vi mang tiền mà còn gọi xe có chút bất mãn, bác tài quay kiếng xe xuống bắt đầu hút thuốc.

      Tôi lo lắng gọi điện cho Ngải Lị, điện thoại vẫn có ai nhận, lúc này chỉ sợ ấy chịu rời khỏi giường, như thế này tôi tin mình có thể dùng cách bình thường của nhân loại để đánh thức ấy dậy được.
      Ngay khi tôi tuyệt vọng định hỏi bác tài có thể theo tôi lên nhà lấy tiền , cửa kính bên cạnh có người gõ vài cái, tôi quay qua thấy mặt của Dư Thiên.

      Sau khi Dư Thiên trả tiền thay tôi, tôi cực kỳ bất ngờ suy nghĩ làm sao ta có thể đột ngột xuất ở đây thế này.

      " quên rằng xe của tôi vẫn ở chỗ này à?"

      Tôi bừng tỉnh ngộ ra, " ngờ lại sang đây, cảm ơn."

      "Giận dỗi gì với bạn cùng phòng à?"

      Câu đùa như thế của Dư Thiên, tâm trạng tôi vốn dĩ mù mịt tựa như trở nên sáng suốt.

      "Sáng sớm đâu thế? Lại còn mặc ít như vậy?" Dư Thiên vừa hỏi vừa kéo cổ tay áo tôi.

      Lúc nãy va chạm ở xe tính là nghiêm trọng, nhưng bị nắm như vậy vẫn cảm thấy đau khiến tôi cau mày rụt tay về, động tác này ngược lại còn làm cho Dư Thiên chú ý nhiều hơn.

      ta thẳng thừng kéo tay tôi qua rồi xắn tay áo tôi lên cao. Hơn hai tiếng trôi qua, chỗ xanh xao ban đầu sưng lên càng hơn.

      "Sao lại thế này?"

      " sao cả." Tôi rút tay về, "Thời tiết xấu, lái xe nhìn đường nên vừa nãy đụng cái."

      "Lên lầu , bôi thuốc vào nếu lại nghiêm trọng hơn."

      "Ừ. Tôi lên đây."

      Tôi xoay người nhưng phát Dư Thiên vẫn ở sau lưng tôi, " còn có việc gì à?"

      "Chìa khóa của tôi còn ở nhà ."

      lần Dư Thiên say khướt thể lái xe mà còn đến bãi đỗ xe, mỗi lần ta ở nhà Ngải Lị uống say tôi đều xấu chìa khóa của ta .
      "Ừ, lên ."

      Tôi và Dư Thiên trước sau vào. Rất nhiều khi, chúng tôi biết trước chuyện ngoài ý muốn luôn bất chợt phát sinh, ví dụ như, bất kể thế nào tôi vẫn tưởng tượng được rằng đứng cách đó xa sau tôi và Dư Thiên còn có người khác. ta nghĩ rất nhiều cách mâu thuẫn để làm chuyện này.
      Last edited: 9/11/17
      Hale205 thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 62: Xin lỗi.

      "Thẩm Lam." Dư Thiên đột nhiên gọi tên tôi.

      Tôi quay đầu lại, "Chuyện gì?"

      Dư Thiên hắng giọng, bày ra nụ cười ấm áp, "Nhìn được vui."

      " có." Tôi vừa , vừa kéo ngăn kéo lấy chìa khóa xe của Dư Thiên ra.

      Dư Thiên đón lấy chìa khóa rồi thay dép và ngồi xuống ghế sô pha, "Đừng với tôi rằng sáng nay ra ngoài tập thể dục đấy nhé, còn cả vết thương tay là thế nào?"

      Tôi nhíu mày sau đó kéo tay áo xuống, "Tôi thực sao, phải còn bận gì à?"

      Dư Thiên dường như có khả năng miễn nhiễm với tất cả câu lệnh đuổi khách, ta liếc mắt tìm tư thế thoải mái rồi kéo tấm chăn mỏng ghế sô pha cuộn mình lại.

      Trước khi tôi mở miệng, ta thành khẩn nhìn tôi, "Hôm qua làm việc cả đêm, mệt quá lái xe nổi."

      ta nhìn rất trầm tĩnh lại còn có chút mệt mỏi chẳng giống như dối, hơn nữa thời gian trôi qua chưa được vài phút, Dư Thiên giống như thực ngủ rồi vậy.

      Đúng lúc này, Ngải Lị lẳng lặng xuất au lưng tôi mà phát ra tiếng động nào, tay ấy còn cầm hai cái nút nhét tai vừa mới tháo xuống, dùng ánh mắt có thể giết được người mà nhìn tôi.

      Có thể giống như trước kia, Ngải Lị quá thẳng thừng đuổi Dư Thiên ra ngoài, mà lại "thuyết" cho tôi bài, dĩ nhiên bài "thuyết" ngày hôm nay của ấy ngưng lại khi nhìn thấy vết thương tay tôi.

      Sau đó, Ngải Lị vừa lấy rượu thuốc và dùng sức chà xát lên cánh tay tôi, vừa gọi điện cho Lâm Cánh.

      Tôi ngồi bên cạnh ấy, đầu cúi thấp.

      "Ý cậu là Thẩm Lam đến sân bay?"

      Ngải Lị liếc tôi cái, sau đó vào điện thoại với Lâm Cánh, " gặp quỷ !"

      ấy nhanh chóng cúp máy rồi ném điện thoại lên cái bàn trà, Dư Thiên bị đánh thức, ta vuốt mắt nhìn qua, nhìn chúng tôi cười cái sau đó quay đầu lại, tiếp tục ngủ.

      "Buổi sáng cậu đâu làm gì?" Trước mặt Lâm Cánh, Ngải Lị kiên quyết bảo vệ tôi, nhưng khi cúp điện thoại, ấy bắt đầu tra hỏi tôi.

      "Đến sân bay."

      "Cậu đừng rằng mấy người gặp mặt rồi bọn họ nhận ra cậu? Sau đó cậu chạy đuổi theo rất lâu vẫn gặp? Có phải vết thương tay cậu là do chạy ra sân bay nên xảy ra tai nạn giao thông ?"

      Tôi nhìn Ngải Lị, thở dài hơi, "Nếu mình chính là vậy, có phải cậu định treo ngược mình lên giá phơi quần áo ?"

      Ngải Lị , "Mình tin cậu"

      Nghe được mấy chữ này, cả cơ thể tôi trở nên cứng ngắc, nếu như cả buổi sáng khiến lời của tôi trở nên mông lung hay đến cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn, chỉ câu tín nhiệm của Ngải Lị khiến cho hốc mắt tôi chua xót. Nhưng muốn ấy cười nhạo, tôi mím chặt môi gửi cho Ngải Lị cái ôm chặt.

      Đến lúc này, Dư Thiên đột nhiên ngồi bật dậy khỏi ghế sô pha câu, "Tôi cũng tin ."

      Tôi và Ngải Lị trợn mắt há mồm.

      Dư Thiên buông tay, " ra tôi nghe hai người gì trước đó cả, nhưng nếu có phiền phức gì có thể với tôi. Tất nhiên, bày tỏ cũng có thể chấp nhận. Tôi cảm thấy rằng tôi dịu dàng hơn Ngải Lị nhiều."

      Tôi thừa nhận, Dư Thiên vừa khiến trái tim băng giá của tôi thoáng ấm áp lại, điều càng làm cho tôi có lý do gì đuổi ta , thậm chí Ngải Lị còn câu khó giải thích được, "Hoan nghênh sau này thường xuyên đến làm khách."

      Tôi thiếu chút nữa té xỉu.

      Dư Thiên đứng dậy vào phòng bếp. Mười phút sau ta mang ra hai ly sữa yến mạch cùng tô mì.

      Cảnh tượng ba người ngồi quanh bàn ăn, ở thời khắc này, tôi và Ngải Lị luôn hợp ý nhau vì cảm thấy buồn phiền Dư Thiên. Đối với món ăn vặt thích của người ta mà , có cách nào mà từ biết đó chính là sô la và bánh ngọt. Thậm chí có lần, Dư Thiên trong lúc say rượu câu khó hiểu, "Hai người biết ? Tôi vẫn biết khi gọi hai tiếng ba mẹ có cảm giác thế nào, hai từ ấy với tôi giống như là gọi đức vua và hoàng hậu vậy, vừa xa lạ lại vừa buồn cười."

      Câu ấy tiêu tốn hẳn túi khăn giấy của chúng tôi.

      Còn bây giờ, sau khi chúng tôi ăn bữa sáng xong, Dư Thiên bưng chén đũa trở lại phòng bếp, tôi và Ngải Lị vẫn ở ghế sô pha đa cảm. <s-ddlqd> Tôi suy nghĩ lý do để gọi cho Đồng Tiểu Táp, nhưng tôi nghĩ rất lâu cũng có tiến triển gì, trước nay toàn là chủ động tìm tôi.

      Tôi sợ lạnh lùng đến cách đột ngột của .

      Dường như Ngải Lị giúp tôi gọi cuộc điện thoại này rồi, khi tôi xoay người nhanh chóng cản ấy, dãy số được gọi , bởi vậy lòng tôi tràn đầy mong đợi nghe từng tiếng tút dài vang lên.

      Qua rất lâu, tôi đặt điện thoại xuống.

      "Thế nào?" Ngải Lị chau mày hỏi tôi.

      Tôi lắc đầu, " ai nhận."

      biết bắt đầu từ lúc nào, tôi quên cái tính khí kiêu căng phách lối biết trời cao đất rộng, tôi hết lần này đến lần khác gọi cho Đồng Tiểu Táp, cho đến khi kết nối được mới thôi.

      Thế nhưng, lời nào. Đối với tôi nghe được tiếng thở của cũng cảm thấy đau khổ sở.

      "Nếu như có chuyện gì cúp máy đây." Đây là câu đầu tiên của Đồng Tiểu Táp.

      " được."

      "Hử?"

      " ở đâu? Em có thể đến gặp ?"

      Đồng Tiểu Táp im lặng rất lâu trả lời, ngay khi tôi chuẩn bị câu có chuyện gi, , "Ở nhà."

      "Em đến ngay." Tôi gần như lập tức mừng đến chảy nước mắt, nhưng tôi kiềm nén cảm xúc kích động ấy xuống, miễn cưỡng bật cười.

      Dư Thiên từ phòng bếp ra, khi thấy tôi cầm túi xách vội vã chạy ra ngoài. ta cau mày nhìn tôi, " đâu?"

      "Tôi có việc gấp, phải ra ngoài đây!"

      xong, tôi chạy thục mạng ra ngoài.

      Tôi rất muốn gặp Đồng Tiểu Táp, nhớ quá rồi, cái nhớ nhung ấy gần như lấn át hết mọi thứ. <sHaI4-1-9 lqd> Bởi vì tôi muốn , cũng vì tôi muốn xin lỗi , cũng vì tôi rất khó chịu. Tôi biết chỉ khi ở bên cạnh , bi thương của tôi mới có thể biến mất.

      Từ nhà Ngải Lị đến nhà Đồng Tiểu Táp xa, mà tôi khi dọn trả lại chìa khóa cho , cho nên khi tôi đột nhiên mở cửa xuất trước mặt , Đồng Tiểu Táp rất ngạc nhiên.

      Cùng chung niềm kinh ngạc ấy còn có những người trong nhóm LTS và cả Lâm Sa, trong nhà có rất nhiều người, chàng trợ lý lúc sáng cũng ở đây, còn có người đàn ông ba mươi mấy tuổi nhìn có vẻ như là giám độc. Tôi dùng sức ôm chặt Đồng Tiểu Táp phát ra những người khác.

      Nhưng đối diện với cái ôm của tôi, phản ứng của Đồng Tiểu Táp hết sức cứng ngắc, hai tay rũ xuống, hề ôm lại tôi như trước đây.

      Khi tôi định rời khỏi lồng ngực Đồng Tiểu Táp, mới đè vai tôi rồi xoay người giới thiệu, "Đây là bạn tôi."

      Tôi lúng túng nhìn họ, giống như mất khả năng chuyện. Tất thảy mọi người kể cả Lâm Cánh đều dùng thái độ lạnh lùng đáp trả lại tôi, bọn họ vờ như chưa có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục ngồi xuống trò chuyện với nhau.

      Chỉ có Lâm Sa đến với Đồng Tiểu Táp, " đưa Thẩm Lam lên lầu ."

      Đồng Tiểu Táp liếc nhìn Lâm Sa lát, rồi gật đầu. Thế nhưng khi Đồng Tiểu Táp phía trước dẫn tôi lên lầu, lần cũng quay đầu lại.

      Sau khi vào phòng để tôi ngồi xuống, rồi đến cửa lần nữa.

      "Đồng Tiểu Táp."

      Lúc này mới quay đầu.

      "Xin lỗi." Tôi cúi đầu đầy ân hận, nghĩ kĩ lại trước đây cho dù thế nào tôi cũng ra những lời này.

      Đồng Tiểu Táp ngây ngẩn, sau đó đến bên cạnh tôi, khóe mắt ươn ướt, " sao cả."

      Tôi biết như vậy có được xem là tha thứ hay , nhưng giữa chúng tôi giống như có khoảng cách vô hình, tôi rất nhớ dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng khoan dung trước đây của .

      " giận, muốn để ý đến em nữa sao?"

      " có." Đồng Tiểu Táp rũ mắt trả lời, ngón tay dần siết chặt lại, mỗi lần trái tim gặp mâu thuẫn đều làm như thế.

      "Nếu như muốn nhìn thấy em, em vậy."

      xong tôi bật dậy về phía cửa, tôi cho rằng giữ tôi lại, nhưng cuối cùng tôi chỉ nghe được câu, " cẩn thận."

      Tôi bị cảm giác thất bại sâu sắc chặn ở cổ họng.

      , khi tôi rời khỏi gian phòng đó, từ cầu thang chạy xuống, lại bị đám người nhìn soi mói cho đến khi tôi rời , hốc mắt tôi sớm mập mờ sóng nước.

      Đồng Tiểu Táp thừa nhận muốn nhìn thấy tôi, lúc này chắc chắn muốn nhìn thấy tôi, cho nên cho dù tôi quật cường hay quay đầu lại, sau lưng thấy bóng ai.

      Tôi đợi được thang máy vì vậy chạy vào cầu thang bộ, sau đó ở khúc cua tôi vô dụng bị té xuống. Lần này có lý do chính đáng để khóc rồi, đầu gối trầy trụa mảng, máu chảy ra ngoài ít. Tôi ngồi đất khóc lớn tiếng.

      biết khóc trong bao lâu, tôi cảm nhận được vai mình có thêm lớp áo.

      "Đừng khóc."

      "Thẩm Lam, đừng khóc."

      Đồng Tiểu Táp vòng qua trước mặt ôm lấy tôi, tôi giống như sợ bị bỏ rơi nên lấy tay vòng qua cổ và vùi mặt vào lồng ngực , tiếp tục khóc. <Shai419.ddlqd> Tôi muốn dùng nước mắt thấm ướt áo , để biết tôi thực khổ sở. Tôi biết tỏ ra yếu kém như thế này có thể khiến cho hiểu rằng ra tôi tùy hứng như vẻ ngoài, ra tôi rất cần .

      "Đừng khóc, đừng buồn. ở đây." Đồng Tiểu Táp an ủi tôi.

      Chúng tôi quay lại trong phòng, tôi cảm nhận được có rất nhiều cặp mắt xoáy vào lưng tôi nên tôi sát vào Đồng Tiểu Táp hơn. Tôi biết phải làm gì để đối mặt với những người đó.

      Vào đến phòng đặt tôi lên giường, cho dù thế nào cũng muốn buông tay, Đồng Tiểu Táp thể làm gì khác đành phải nhành dỗ tôi, " đâu, bôi thuốc giúp em, ngốc thế nào mà lại ngã xuống thế này?"

      Tôi ôm chặt lấy , khóc lớn hơn.

      "Sao để ý đến em, em còn nghĩ rằng thích em."

      " làm gì thích em. thích em."

      "Sáng nay em đến sân bay, nhưng nhìn thấy em, em bị đám người bao quanh nên phải nghĩ cách lách qua, thế nhưng khi em đuổi theo đến nơi thấy đâu. Em chạy theo xe của nhóm còn gọi điện cho -- "

      Khi nghe đến mấy điều này, lồng ngực Đồng Tiểu Táp đột nhiên đập mạnh cái, ôm mặt tôi chau mày rất chặt.

      "Xin lỗi Thẩm Lam, tại tốt. Xin lỗi, thực xin lỗi -- "

      Ánh mắt trở nên giống tôi, ướt nhẹp.

      "Đừng khóc Thẩm Lam, đều tại đúng, nên hờ hững với em, nên nhận điện thoại của em. Xin lỗi. Đừng khóc, đừng khóc nữa."

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :