1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu em đậm sâu - Trung 2 Bệnh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 53+54: Cùng mang bệnh mồ côi.

      Vấn đề của Dư Thiên xem là nghiêm trọng, sau khi được kịp thời chữa trị thích hợp, bác sĩ thông báo có thể về nhà, nhưng ta phải chú ý tránh ăn uống những món nguy hiểm.

      Tôi nghĩ chắc ta ra nguyên nhân bị dị ứng, nên vị bác sĩ kia mới dùng ánh mắt lườm nguýt gàn dở để nhìn tôi, "Bạn cậu cũng cẩu thả quá đấy."

      Vân vân --

      Tôi còn chưa kịp giải thích bị Dư Thiên kéo khỏi bệnh viện.

      Cho đến khi chúng tôi ngồi vào xe taxi, tôi vì giải thích được mà trợn tròn mắt nhìn Dư Thiên, "Tôi muốn xuống xe!"

      " có lương tâm."

      "Tôi từ chức." ràng quá rồi mà, tôi cạn kiệt sức lực cãi lại cái quyết tâm vốn dĩ dao động được của Dư Thiên, bộ dạng của ta chẳng giống như bệnh nhân yếu ớt vừa chạy trốn khỏi lòng bàn tay của tử thần, mà ta vốn dĩ giống tử thần hơn.

      ta dùng ánh mắt giễu cợt ác độc quét qua người tôi, "Nếu như quan tâm đến tiền lương ba tháng và cả tháng này tôi ký tất cả giấy tờ theo lời vậy."

      Tôi ngẩn ngơ, những thứ này đều là vấn đề tôi chưa từng nghĩ đến, dẫu sao mỗi phút mỗi giây người tôi đều thể sinh ra tiền Buff vàng. Tôi hề nghi ngờ rằng sau khi mình và Dư Thiên mỗi người ngã mình bị đòi nợ, giống như tôi nhìn thấy cảnh nhà Ngải Lị phá sản sơn đỏ cả cánh cửa.

      Dư Thiên hài lòng nhìn tôi dần dần thu hồi dáng vẻ gai gốc, ta đổi sang tông giọng dịu dàng lại mập mờ, " ra tôi yên tâm thả ra bên ngoài chiêu phong dẫn điệp (*). ở bên cạnh tôi an toàn hơn."

      (*) Chiêu phong dẫn điệp: thu hút ong bướm, phép dụ dùng để về việc thu hút chú ý của người khác.

      " cũng tự cao quá đấy, hơn nữa những chuyện đó là chuyện mà người bạn trai nên quan tâm."

      Tôi xoa hai bên thái dương, câu của Dư Thiên nhắc tôi chuyện tối ngày hôm qua, nếu như Trương Mật gạt tôi ra khỏi cuộc chơi phải vì muốn xem cuộc vui mà là dự tính để tôi trở thành nữ chính, tôi cũng tựa như khó thoát khỏi tai kiếp. Đây chính là cam kết an toàn của Dư Thiên.

      "Sau này trong thời gian làm việc cứ theo tôi là được rồi."
      ta tựa như nhìn thấu mọi chuyện.

      "Xin lỗi Thẩm Lam, cả ngày hôm qua tôi gọi điện cho được, sau đó tôi đến tìm Trương Mật. ấy sao nhưng tôi yên tâm nên tìm suốt đêm, kết quả biết rồi đó, tôi gặp ở sân bay chỉ là bất ngờ, có thể giữa chúng ta thực có chút duyên phận nào đó chăng."

      Dư Thiên rất hiếm khi, chắc là cho đến bây giờ chưa từng chuyện nghiêm túc như vậy với tôi. Giọng chân thành của ta khiến tôi vì cảm giác mình ngông cuồng mà có đất dung thân.

      Thế là, tôi thành khẩn biểu đạt lòng cảm kích của mình.

      "Cảm ơn ."

      "Coi như tôi là cấp cần phải bảo vệ tốt trợ lý của mình."

      Dư Thiên tự nhiên chìa tay ra, an ủi vỗ vai tôi.

      Nhất thời nhận được sụ quan tâm của Dư Thiên nên đầu óc tôi bị mê hoặc, lần nữa theo ta quay vào trong căn hộ. Lý do là vì ta cần được chăm sóc.

      Còn tôi từ biết cách từ chối khi người khác nhờ giúp đỡ, huống hồ bây giờ xếp Dư Thiên vào phạm vi nhân vật an toàn rồi.

      Cảm giác quay lại căn hộ của Dư Thiên lần này bứt rứt hơn so với lần trước, Dư Thiên còn tự nhiên kéo hết rèm cửa cùng cửa sổ ra, ta thích ánh sáng quá chói mà.

      Vào lần đầu tiên tôi đến thăm ta, Dư Thiên trả lời thế này, "Chẳng lẽ muốn tia tử ngoại với bụi bẩn thậm chí là khói mù chạy đến hôn à?"

      Dư Thiên kéo ghế ra, ngồi xuống trước bàn làm việc của ta, bắt đầu động tác đánh máy cứng nhắc. Dáng vẻ ấy khiến tôi nghi ngờ ta là người viết tiểu thuyết chứ phải là giám đốc của công ty xây cất hạng mục. Thực tế từ trước đến nay tôi chưa từng thấy ta vẽ bản vẽ, thậm chí lúc ở công trường mang cái nón bảo hiểm buồn cười và đôi ủng cao su mưa cũng giữ cho bản thân mình được chỉnh tề, nhất là gương mặt đó, mãi mãi đẹp trai từng chi tiết nhặt.

      "Thẩm Lam biết , dáng vẻ ngây ngô bây giờ của giống hệt con gà." Dư Thiên nhìn tôi ngây ngẩn đứng ở cạnh tủ đựng giầy suốt năm phút đồng hồ, giễu cợt .

      Tôi vì cái chữ nhạy cảm nghiêm trọng và ưa, tức giận cãi lại, "Là ngơ như ngỗng cái! Là ngỗng cái!"

      " làm thế nào để chứng minh mình là ngỗng cái?"

      " --- "

      Tôi cuối cùng thất bại, đấu võ mồm với Dư Thiên, ngiêm túc mà bị ta dùng ngôn ngữ vặn lại ngôn ngữ, tâm trạng của tôi lại cực kỳ thoải mái. Dư Thiên cũng thông minh biết lợi dụng thời gian này để kịp thời tán dương, " phải cười nhiều mới trở nên đáng được, nếu như có chuyện buồn phiền trong lòng, tôi ngại làm thùng rác của đâu."

      "Vậy chắc tôi phải nhờ bỏ Trương Mật vào bao, sau đó đem quẳng ấy ."

      " thực nghĩ vậy à?"

      " nên phơi nắng nhiều hơn đấy." Tôi chuyển đề tài, sau đó chạy vào phòng bếp. Đối với chuyện chăm sóc người bệnh, tôi chỉ hiểu thành chuyện đơn giản là đút cho họ no là được rồi.

      Gom góp đồ ăn ít ỏi trong tủ lạnh nhà Dư Thiên chế biến thành món ăn. Đến bây giờ tôi biết ta lại nghiêm túc phê bình thức ăn như vậy, mà sau khi tôi phát màu sắc của món ăn cũng nhàm chán tột độ, tôi mới nhớ đến khi ấy Dư Thiên mắc chứng dị ứng thức ăn.

      Cho tới bây giờ ta chỉ uống cà phê đen, đó là bởi vì sữa bò cũng là trong số những nguyên nhân khiến ta dị ứng.

      "Sinh tôi ra lâu, bố mẹ đút sữa cho tôi, tôi suýt chút nữa chết. Sau đó họ biết tôi mắc chứng dị ứng với thức ăn. đứa trẻ sơ sinh mà lại có nhiều thứ thể ăn uống như vậy, có thể là rất khó sống sót. Cho nên tôi bị vứt bỏ."

      "Dư Thiên."

      Đến bây giờ tôi cũng nghĩ đến ta lại là nhi, hơn nữa còn bị người thân vứt bỏ.

      "Được rồi, tôi muốn tội nghiệp tôi. Tôi cho hai mươi phút để chuẩn bị cơm trưa."

      "Ừ." Tôi gật đầu, trong khoảnh khắc đó, tôi gần như tìm được đồng cảm nào đó với Dư Thiên, đó là cảm giác bị người thân vứt bỏ, tôi nghĩ chắc ta cảm nhận điều đó ràng hơn tôi rất nhiều.

      Thiến chút nữa tôi đem chuyện ngày hôm qua cho Dư Thiên nghe, những chuyện mà tôi muốn với Đồng Tiểu Táp.

      Dư Thiên trở về phòng thay bộ sơ mi trắng, nhìn ta sạch tươi mới khác thường như vậy, cũng thoải mái hơn chút. Khi ta ngồi vào bàn làm việc lần nữa, chau mày uống cà phê, ra ta thích thứ mùi ấy, nhưng phải mượn cà phê để trấn tỉnh tinh thần.

      " chờ chút." Tôi chạy đến trước mặt Dư Thiên, giữ cổ tay ta lại. Động tác của hai chúng tôi chợt lúng túng vài giây. Sau đó tôi buông tay ra, Dư Thiên buông cái ly trong tay xuống.

      " khoan hãy uống, chờ tôi lát."

      Tôi chạy xuống dưới lầu 711 mua hộp sữa đậu, tôi nhớ vài năm gần đây chất lượng sữa bò xảy ra vấn đề, Ngải Lị đều dùng sữa đậu thay thế cà phê.

      Ngay cả loại đầu óc có cấu tạo tinh vi như của Dư Thiên cũng nghĩ đến cách này, khi tôi đem sữa đậu cà phê về cho ta, ta rất ngạc nhiên, lắc đầu mỉm cười.

      " thử cái này xem, chừng uống rất ngon đấy."

      "Vậy sao thử trước ?"

      Cuối cùng Dư Thiên vẫn uống ly cà phê kia, kế đó chuyên tâm vào công việc, còn tôi tốn nửa tiếng đồng hồ mới chế biến xong chế phẩm từ đậu và thịt trâu làm thành chén canh thuốc mỹ vị.

      Trong việc sắp xếp trình bày món ăn tôi quả có thiên phú, Lộ Phi thường xuyên tôi là người trời sinh ra để làm thức ăn ngon mắt, đáng tiếc số lần cậu ta có thể thưởng thức món ăn tôi nấu chỉ đếm đầu ngón tay.

      Và đó là nguyên nhân tôi thử làm bánh bích quy.

      Dư Thiên là người đàn ông thứ tư có vinh hạnh được ăn món tôi tự tay nấu, trước đó có bố tôi, ba người trước đó, người là bố tôi, người là bạn trai tôi, và người là bạn trai cũ của tôi.

      Hiển nhiên là Dư Thiên biết mình có nhiều vinh hạnh đến thế, mặc dù ta có chọn lựa, nhưng khi uống biểu cảm của ta từ đầu đến cuối đều trầm tĩnh ung dung. Chỉ đến khi uống xong hớp cuối cùng ta đột nhiên , "Sau này cơm trưa và cơm tối của tôi đều do phụ trách."

      Tôi thực bất ngờ, lập tức phản đối, "Tôi phải nữ tỳ của ."

      "Đùa à, đàn ông đành lòng để người phụ nữ mình thích quanh quẩn trong bếp, nhìn cách cắt thức ăn cũng biết rất ít khi xuống bếp rồi."

      Tôi thêm lời nào nữa.

      lát sau, Dư Thiên thu gom chén đũa, tôi vẫn ngồi bàn ăn.

      "Sao? Giận? vui?"

      Tôi chỉ là muốn bùng nổ với rất nhiều chuyện mà thôi, bao gồm chuyện với Lộ Phi, tôi gần như quá tuyệt tình, so với những điều tốt lành cậu ta từng làm cho tôi. Đối với Đồng Tiểu Táp cũng vậy, nguyên nhân chính có lẽ là vì tôi biết thực thế nào cho đúng.

      Nhớ đến Đồng Tiểu Táp, tôi nhìn đồng hồ lúc này chắc đến khách sạn. Tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, nhưng ràng, thể mở máy.

      "Phải dùng điện thoại?"

      "Ừ." Tôi gật đầu.

      "Gọi cho bạn trai à?"

      "Ừ." Tôi muốn giấu giếm.

      ra tôi bất ngờ vì Dư Thiên chỉ cần trực tiếp đưa điện thoại cho tôi là được rồi, nhưng ta lại làm vậy, mà lục tung mọi thứ để tìm cái điện thoại cũ hai năm về trước đưa cho tôi.

      " dùng tạm cái này ."

      Vì vậy, tôi dám tò mò quá nhiều, có cái điện thoại như vậy cũng cần quá khách sáo mà từ chối. Ngược lại tôi lấy thẻ điện thoại ra rất nhanh bấm số di động của Đồng Tiểu Táp, nhận điện thoại của tôi hệt như chờ tôi là người đầu tiên.

      Cho đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy đây là chuyện rất ấm áp, mặc dù đơn giản, nhưng Đồng Tiểu Táp mãi mãi để tôi phải đợi.

      Ngải Lị ngại hình tượng mà kêu gào ra ngoài miệng, tôi gần như có thể nghe được tiếng cười lạnh khủng bố của Dư Thiên. Đối với tôi mà , khi Dư Thiên trong trạng thái còn tốt lành chẳng khác bọn khủng bố là bao nhiêu, nhưng tôi tin khả năng của Ngải Lị cảm hóa được ta.

      Sau toàn bộ chuyện thân mật và vĩ đại mà tôi nhận định mọi thứ đều tốt lành ấy, tôi ngồi trong căn phòng trống, lần nữa rơi vào khoảng vô đáy.

      Tôi chỉ muốn bày ra vẻ mặt thảm thương yếu đuối trước mặt Dư Thiên nữa, tôi chỉ muốn Đồng Tiểu Táp lo lằng cho tôi vào thời điểm quan trọng như thế này.

      Dần dần, trong phòng khách truyền đến vài tiếng cười, tôi có thể tưởng tượng ra được cảnh ấy, tựa như Dư Thiên và Ngải Lị chuyện rất hợp nhau.

      Khi tôi nhàng bước ra ngoài lấy cốc nước, trong phòng khách còn bóng người, tôi nhìn thấy giầy của Dư Thiên xếp ngay ngắn đặt trước cửa.

      Tôi nở nụ cười với thành quả mình tạo ra, nhưng trong lòng tôi lại có phần khóc lóc thảm thương.

      Sau khi quay về phòng lâu, cái điện thoại mới mua phát ra tiếng nhạc chuông. Đó là dãy số mà vài năm qua tôi quá quen thuộc.

      Tôi do dự lúc, rồi vẫn nhận cuộc gọi ấy.

      Giọng của của Lộ Phi thực rất vội vàng gấp rút, cậu ta , "Thẩm Lam, em ở nhà Ngải Lị phải , đến đón em. Trương Mật muốn tìm mẹ em, ngăn ấy được --- "

      Ầm. Điện thoại rơi xuống mặt đất.

      Tôi nên sớm nhận ra tình hình hề đơn giản như vậy, khi tôi trở thành con đà điểu rụt cổ trốn tránh, Trương Mật vẫn tìm cách khiến tôi còn đường sống nữa.

      "Sao thế?" Dư Thiên bê chén trà giải rượu từ trong bếp ra, đôi mắt đỏ ngầu hỏi tôi.

      Tôi lắc đầu, nhặt điện thoại lên gọi cho mẹ tôi, gọi vào số bàn, quả nhiên ai nhận.

      Ở trước cửa tiểu khu tôi gặp Lộ Phi cũng vừa đến, mặt cậu ta có vài vết xước, vết thương khóe miệng còn rướm máu, bầu mắt mang hai quầng thâm, nhưng tôi có thời gian để chú tâm đến những thứ đó.

      Đúng lúc ấy, Dư Thiên lại dừng xe bên cạnh tôi.

      "Lên xe, tôi đưa ."

      Tôi và Lộ Phi người trước kẻ sau lên xa, từ trong kính chiếu hậu tôi nhận ra được ánh mắt thân thiết của cậu ta. Tôi quay đầu nhìn lại cậu ta.

      Còn Dư Thiên lại đặt tay lên vai tôi an ủi, sau đó khởi động xe.

      " sao đâu, đừng sợ." Những lời trước đây vốn dĩ thuộc về Lộ Phi nay lại được Dư Thiên thay, thực tế cả hai người họ đều thích hợp để những lời này.

      Tôi vùi đầu vào hai bàn tay, tiếp tục làm hành động trốn trành của đà điểu. Khi tôi bắt đầu khóc, Dư Thiên chìa cánh tay ra khăng khăng kéo cổ tay tôi, lực quá mạnh cũng quá yếu.

      Tôi đột nhiên nhớ ra cái gì đó, đẩy Dư Thiên ra rồi ngẩng đầu nặn ra nụ cười. "Tôi sao."

      Dư Thiên lái xe rất nhanh, đường cao tốc, ba người chúng tôi đều hiểu chuyện nên trầm lặng gì, những hạt sương đêm đọng mặt kính, giống như khuôn mặt mơ hồ mà lại kinh sợ.

      Khi sắp đến gần nhà tôi, mẹ tôi rốt cuộc cũng nhận điện thoại.

      Tôi dùng chất giọng như sắp khóc hỏi mẹ, "Mẹ, mẹ làm gì mà nghe điện thoại?"

      "À. . ., hôm nay mẹ có chút việc phải ra ngoài, vừa mới về."

      ràng quá mười hai giờ khuya, ngữ điệu khi ra ngoài đột xuất của mẹ rất quái lạ.

      "Con sao thế Lam Lam? Có phải có chuyện gì rồi ? Giọng con sao lại lạ thế?"

      Biết rằng Trương Mật vẫn chưa đến nhà tôi, cuối cùng tôi cũng an tâm được chút. " có gì, con chỉ nhớ mẹ thôi. Mẹ ngủ sớm ."

      "Lam Lam -- "

      Khi tôi định cúp điện thoại, lại nghe giọng của mẹ tôi, tôi sợ trước phá hoại của Trương Mật tôi hết tình cho mê tôi biết mất.

      Cho dù có khả năng là Trương Mật chưa đến, tôi cũng phải nhanh hơn ấy mấy bước, ngăn cản toàn bộ mưu của ấy.

      "Ổn ?" Dư Thiên hỏi tôi.

      "Ừm, tạm thời có gì. Cảm ơn ." Tôi quay đầu , Lộ Phi vẫn cứ chăm chăm nhìn tôi, thế là ánh mắt của chúng tôi dễ dàng bắt gặp nhau.

      "Lộ Phi, em cũng cảm ơn ."

      " -- "

      Môi Lộ Phi khẽ động, nhưng giọng lại cực kỳ khô khốc. Qua rất lâu, cậu ta thể phát ra tiết đầy đủ. Giữa chúng tôi còn giống như trước, trở nên rất khách sáo, thân thuộc.

      từng là người thân thuộc như thế, cuối cùng cũng chính thức bước đoạn đường thành người xa lạ.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 55: Bí mật.

      Bên trong xe trở nên yên tĩnh lạ thường, chúng tôi ngầm hiểu điều gì xảy ra nên gì.

      Khi tôi đứng ở trước cửa nhà, tôi phải cố gắng rất lâu để giữ bàn tay mình thôi run rẩy, Dư Thiên nhíu mày, dễ dàng lấy chùm chìa khóa tay tôi rồi mở cánh cửa lớn ra.

      "Vào thôi." Giọng trầm ổn của ta cứ như mời tôi vào nhà ta vậy.

      Tôi gật đầu tỏ lòng biết ơn, sau đó nhanh chân vào phòng mẹ tôi. Đối với người thân trong nhà tôi có thói quen gõ cửa phòng, đúng là --

      " làm gì thế?" Tôi quay đầu nhìn Dư Thiên vì ta đột nhiên dùng sức kéo cánh tay tôi lại.

      "Bác ấy chắc ngủ rồi, lúc này mà quấy rầy ổn lắm đâu." ta trả lời nhàn nhạt.

      Có lẽ do Dư Thiên quá có lý, hoặc là vì tôi quá lo lắng, thế nên mới xem xét thời gian, bây giờ mà đột ngột xông vào ngược lại chỉ khiến mẹ tôi sinh nghi.

      Tôi và Dư Thiên đồng thời xiay người cùng lúc với nhau, nhìn về Lộ Phi đứng ở cửa, dưới ánh đèn mặt cậu ta càng thêm phần trắng nhợt và mệt mỏi.

      " về thăm nhà lát, chừng -- "

      chừng nguyên nhân Trương Mật chưa đến nhà tôi là vì đến nhà Lộ Phi trước, cũng có khả năng ta trở về nhà ta trước.

      Tôi thêm cái gì nữa, có lời dối trá níu giữ lại hay lời cảm ơn, chỉ là cái thở dài ấy từng được tôi định nghĩa là khí chất của chàng thiên sứ trẻ cũng như là chăm sóc của chàng trai, bây giờ cậu ta lại có vẻ yếu ớt.

      Trong khoảng thời gian lỡ dở chúng tôi bỏ qua ấy, cậu ta nhất định khá hơn tôi bao nhiêu, cái cảm giác đau thương trong lòng vẫn có cách nào bỏ qua được.

      "Ngủ được đưa tôi ra ngoài dạo, đây là lần đầu tiên tôi đến nơi này." Dư Thiên đột nhiên mở miệng sau lưng tôi.

      "Vậy cũng được." Nếu Trương Mật đến sau này chắc ấy có khả năng đến nữa.

      Khi bước qua cửa tôi bỗng nhớ điện thoại mình vừa để xuống bàn trà, thế là quay người lại lấy, tôi nhìn thấy Dư Thiên chăm chăm vào tủ giầy.

      "Sao thế?" Tôi nghi ngờ hỏi.

      " có gì." Dư Thiên trả lời rất nhanh, nhân tiện đến bên cạnh lấy điện thoại rồi kéo tôi thẳng ra khỏi cửa, ta khóa chặt cửa rồi trả chìa khóa lại cho tôi.

      Tôi và Dư Thiên con đường trống trãi, chỉ có ánh đèn đường dơn làm bạn, lưng của ta rất thẳng, tôi nghĩ ta mà mặc thêm cái áo khoác màu đen nữa giống hệt FBI. Lúc này cơn gió thổi qua, tôi hắt hơi cái. Dư Thiên quay lại cởi áo khoác choàng lên người tôi.

      Động tác ấy của ta, khiến tôi cảm thấy rất buồn khổ.

      Từ năm mười lăm tuổi, mỗi mùa hè hay mùa đông, Lộ Phi cùng tôi qua khắp các con phố lớn ở thành phố này, cậu ta thích lấy áo động phục hoặc là áo bành tô trùm lên người tôi, khi ấy tôi kinh ngạc phát cậu ta mang theo mùi mồ hôi dơ bẩn như mấy cậu nam sinh khác thường có sau khi chơi đá bóng.

      Tôi nở nụ cười tiêu điều lạnh lùng, cảm giác cảnh còn người mất chầm chậm đến.

      " thôi?" Dư Thiên nhắc nhở. Tôi bước nhanh vài bước sóng vai cùng ta.

      Trời sáng rất nhanh, chúng tôi ngồi cạnh bờ sông, gần như là cùng lúc, di động của tôi vang lên. Chỉ có thể là Đồng Tiểu Táp.

      "Hửm?" Tôi ngạc nhiên vì sớm như vậy mà gọi rồi.

      Đương nhiên, Đồng Tiểu Táp cũng cực kì kinh ngạc vì ngờ tôi lại nhận máy nhanh đến vậy.

      " ngủ được, cứ nhìn dãy số của em mà ngẩn người, cẩn thận liền bấm vào, nghĩ em nhận ấy chứ."

      Tôi quay đầu nhìn thoáng qua Dư Thiên, ta hiểu ý của tôi nên từ từ đứng dậy khỏi ghế, nhàng nhún vai, sau đó hướng ngược lại để tránh tôi khoảng.

      "Vậy tại sao lại ngủ được?"

      "Bởi vì nhớ em rồi."

      Có thể do lúc nãy khí quá mức trầm trọng và quá im ắng, nên vào lúc này kịp thích ứng với ấm áp mà Đồng Tiểu Táp mang đến, nước mắt chảy tràn ra.

      "Em sao thế Thẩm Lam? Em khóc à?"

      " có." Tôi trả lời bằng giọng khàn khàn, lời dối sụp đổ, nhớ đến lời nhờ vả trước đó của Lâm Sa, tôi lau sạch nước mắt, "Em sao, đồ ngốc nhà mới sáng sớm làm em cảm động rồi, khóc mới lạ. ra em cũng nhớ rồi."

      Bây giờ tôi dối, vì đối với những hồi ức thanh xuân đau thương từng có với Lộ Phi, tôi nghĩ đến Đồng Tiểu Táp nhiều hơn, nhớ đến vòng ôm ấm áp ân cần của , nhớ đến ánh mắt nóng rực có thể so với hệ thóng cấp nước nóng.

      Cho dù là thế, nước mắt tôi vẫn càng lúc càng ào ạt, Đồng Tiểu Táp ở đầu dây bên kia tay chân luống cuống an ủi tôi, hình như tôi nghe thấy tiếng ly thủy tinh bị vỡ tan tành ở bên kia, lúc ấy tôi còn kìm chế được định hết mọi chuyện vừa phát sinh cho nghe, những chuyện trong quá khứ, tồn tại của Trương Mật còn đáng sợ hơn cả quả táo độc mà mụ hoàng hậu cầm đến, mà tại, ta vẫn tiếp tục truy sát tôi.

      Thế là, cuối cùng Đồng Tiểu Táp , " quay về với em."

      " được." Chỉ khi nhắc đến vấn đề này tôi mới bình tĩnh. Cứ nghĩ đến việc đến bây giờ tôi hoàn toàn ủng hộ việc làm của Đồng Tiểu Táp, nhưng Lâm Sa sai, tôi có thể nghi ngờ những dãy số trong máy tính sống, nhưng thể nghi ngờ tình của người đàn ông của tôi.

      " sao cả, thực ra giải quyết được nhiều lắm rồi. cần lo lắng cho em, xem, chẳng phải em gặp chuyện buồn phiền gì cũng với sao?" thạt đúng là như vậy.

      Qua lúc lâu sau, ở phía Đồng Tiểu Táp dần trở nên ồn ào, tiếng cười của đám con trai, trong hỗn loạn ấy còn cả giọng dịu dàng của Lâm Sa.

      " nên nhanh , cần lo lắng cho em như vậy đâu, nếu cứ vậy, em cũng thể yên tâm được."

      "Vậy được rồi."

      "Đồng Tiểu Táp, em rất nhớ ." Dùng câu ấy để kết thúc, tôi kìm chế tiếng tim mình đập nhanh hơn rồi cúp điện thoại.

      câu thổ lộ thất bại như vậy đối với tôi mà , là bước đột phá lớn. Nhưng mà --

      Tôi quay đầu nhìn qua Dư Thiên biết từ lúc nào vô thanh vô động đứng sau lưng tôi.

      " thế này quá vô lễ." trận gió lớn lại thổi đến, nước mắt mặt khiến tôi đau buốt.

      "Xin lỗi." Dư Thiên cười cười đến, đưa cho tôi sữa đậu nành nóng, "Tôi ngờ gọi cuộc điện thoại này lại gần cả tiếng đồng hồ."

      Khi Dư Thiên ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi gần như cảm nhận được hơi lạnh từ người ta phát ra, khi mà nhiệt độ vào buổi sáng chỉ có vài độ, lại thêm luồng khí lạnh bên cạnh bờ sông, người Dư Thiên chỉ mặc mỗi bộ quần áo đơn giản, Điều này khiến tôi còn tiếp tục tùy hứng hay có ý trách móc.

      "Về nhà thôi, tôi muốn mình biến thành pho tượng đá."

      Câu của Dư Thiên khiến tôi nhớ đến truyền thuyết Huyền Tiêu bị đóng băng (*), xét đến góc độ nào đó, ta thực có vài phần giống với Huyền Tiêu, nghiêm cẩn, mạnh mẽ, hơn nữa còn là Boss cuối. Mà khi tôi cũng áp lực trong lòng ra cho Đồng Tiểu Táp nghe, tâm trạng cũng tươi mới hơn nhiều.

      (*) game nhập vai của Trung Quốc, Huyền Tiêu là boss cuối cùng.

      Tôi gửi cho Dư Thiên nụ cười điềm đạm giống hệt mấy hôm trước.

      Ngoài dự đoán của tôi, khi chúng tôi quay về dưới lầu nhà tôi lần nữa, trước mặt tôi xuất cảnh rất giống kịch. Là Trương Mật và Lộ Phi.

      Mà hai người họ làm động tác, gọi là hôn môi.

      Tôi nhìn thấy Lộ Phi ôm chặt Trương Mật trong lòng, Trương Mật mới đầu còn từ chối, sau đó dần dần ngoan ngoãn như nai tơ. Tầm nhìn của tôi trở nên mơ hồ, nhưng tôi thà tin rằng đó là do khí lạnh vào buổi sáng ùa vào hốc mắt tôi.

      "Chuyện này chắc chỉ là hiểu lầm thôi."

      "Ừ." Tôi nhìn vào mắt Dư Thiên, " chừng Lộ Phi vì cứu tôi mà hiến thân giộng như nữ ma đầu, phải sao?"

      Có đôi khi, trong lúc vô tình mà ra vài câu trào phúng, cuối cùng lại trở thành câu thuyết minh chứng thực cho việc xảy ra.

      Trước khi bị Lộ Phi và Trương Mật phát , Dư Thiên nắm chặt tay tôi trốn ra sau cây đại thụ. Tôi hất tay ta ra. "Lúc nãy nghe được gì rồi?"

      Khóe miệng Dư Thiên khẽ nhếch lên, "Nên giải thích thế nào nhỉ? khéo léo gì cả, thực ra nghĩ tôi nghe được gì, nhưng tôi nghe được toàn bộ. Nhưng mà yên tâm, tôi phải người nhiều chuyện như vậy đâu. Thú , cuộc sống của chúng ta gặp nhau bao nhiêu, nên cần lo lắng. Ý của tôi là -- "

      " thôi."

      Đây là lần đầu tiên Dư Thiên theo sau tôi, thận chí tại thành phố hoàn toàn xa lạ với ta, trước đó đều trước mặt tôi, Dư Thiên như vậy khiến tôi quen. Thế là tôi dừng bước, hiển nhiên là Dư Thiên nhận thức được điều này, cũng có khả năng là ta cố ý, khoảng cách an toàn ban đầu đột nhiên bị kéo lại gấp bội lần.

      Tôi ngẩng đầu, " ra , cứ về trước . Tôi sợ đưa về mẹ tôi lại hỏi nhiều chuyện."

      " chắc ?"

      "Ừ."

      Tôi gật đầu, Dư Thiên nhìn ra sau lưng tôi. Tôi ý thức được gì đó, sau đó nhìn mẹ tôi đứng ở cửa, mỗi lần tôi về nhà mẹ đều ra mở cửa cho tôi.

      Bà ấy , tiếng bước chân của mẹ mình sao lại có thể nhận ra.

      Vì thế, trong mắt mẹ tôi, cơ thể của tôi và Dư Thiên gần như sắt chặt lại với nhau. Năm phút đồng hồ sau đó, chúng tôi cùng ngồi ghế sô pha.

      "Dư Thiên khá hiểu điều khi tạo niềm vui với trưởng bối, gọi câu bác này bác kia, sau đó đột nhiên lôi từ sau lưng ra hộp mỹ phẩm được đóng gói tỉ mỉ.

      " mua lúc nào?" Tôi cực kì ngạc nhiên.

      "Vừa nãy mua bữa sáng cho tiện thể mua luôn."

      Đương nhiên, những lời này của Dư Thiên càng khiến cho mẹ tôi hài lòng, sau khi nghĩ sai về mối quan hệ đơn thuần của tôi với Dư Thiên, càng tiến thêm bước đưa ta trở thành người con rể được chọn.

      Trước kia Lộ Phi chăm sóc tôi cẩn thận như thế, mẹ tôi cũng tạm thời xóa bỏ ân oán với mẹ cậu ta.

      "Mẹ, ra tụi con -- "

      " ra cháu là giám đốc công ty Thẩm Lam làm việc, chúng cháu họp qua đây, ấy muốn đến thăm bác, nên cháu đưa ấy ghé qua."

      Dư Thiên giải thích lý do, thế là mẹ tôi viện cớ kêu tôi gọt hoa quả.

      Khi đứng ở cửa phòng bếp nhìn Dư Thiên, ta gửi cho tôi ánh mắt cần quá lo lắng, nhưng khi tôi đem mâm đựng trái cây ra, Dư Thiên và mẹ tôi chuyện cực kỳ vui vẻ.

      Đúng là so với dáng vẻ ở văn phòng của Dư Thiên, tôi thà để cho ta vui vẻ trò chuyện với mẹ tôi như bây giờ. Ít nhất như vậy mẹ tôi lo lắng khi tôi lăn lộn bên ngoài mà ngày đêm muốn tôi quay về.

      Quả , tôi biết, mẹ tôi chút cũng muốn tôi quay về.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 56: Ngôi sao sáng.

      Mùa thu, hoàn toàn bao phủ xuống, bên đường luôn có đầy lá rơi, khi dẫm lên phát ra muôn vàn thanh vỡ vụn. Sau mỗi trận mưa lớn, bầu trời cũng theo thế mà trở nên tiêu điều thê lương.

      Khi tôi bưng cốc sô la vẫn còn bốc hơi nước ngồi trước máy tính xem tường thuật trực tiếp Đồng Tiểu Táp tranh giải đấu, Ngải Lị như ma như quỷ xuất sau lưng tôi, đầu tiên ấy thở dài cái, sau đó ném cho tôi ánh mắt như kiểu tiền điện tháng này chắc lại lên nữa rồi.

      khí vốn dĩ ấm áp lại hưng phấn hơn chút điểm, tình cảm tốt đẹp giữa tôi và Ngải Lị nhờ thế mà được dịp bùng nổ, cảm giác bị bắt chẹt trước đó còn khiến trái tim tôi cảm nhận được trống trãi.

      Con người cần thời gian để vực dậy, ngay khi tôi quyết định phấn chấn lại lần nữa, Ngải Lị trở thành người bảo vệ kiên vững nhất bên cạnh tôi.

      Đương nhiên, Dư Thiên cũng thường xuyên viện cớ để gặp tôi. Nhưng trắng ra, tôi cho rằng ta đến vì được ăn cơm chùa, khi thời tiết dần trở lạnh, bàn ăn của tôi và Ngải Lị quanh quẩn lại cũng chỉ có mấy món lẩu, mà ăn lẩu đương nhiên cần có nhiều người ăn mới ngon. Qua lại thường xuyên, Dư Thiên chính thức trở thành người thứ ba trong nhóm tôi và Ngải Lị, ta thậm chí còn có đôi dép riêng, hơn nữa còn mặt dày tự xưng mình là lam nhan(*) của chúng tôi.

      (*) Lam nhan: là cách gọi của người Trung Quốc, để chỉ những người thân thiết trong gia đình; có thể là bạn bè, người thân. . . Đây thường là cách gọi của phụ nữ với phụ nữ, hoặc là nam với nam; là từ ranh giới giữa tình và tình bạn... (Nguồn: baike.baidu.com)

      Thế là tôi và Ngải Lị hẹn mà cùng nhau liếc mắt nhìn ta.

      " phải là Gay đấy chứ?"

      Dư Thiên cười khô khan, "Hai người ăn ý ."

      Vào lúc đó, tôi cảm giác rất ấm áp, mặc dù kế hoạch tác hợp Dư Thiên và Ngải Lị bị phá sản, thế nhưng làm người phải làm việc suốt 12 tiếng hay nằm cuộn mình trong xó xỉnh nào đó ở phòng khách và trò chuyện qua video với bạn trai rồi nhõng nhẻo thất thường như vậy, tôi thỏa mãn lắm rồi.

      Ngoài 12 tiếng làm việc ra, tôi hoàn toàn phó thác bản thân mình cho cái giường lớn mới mua.

      Ngải Lị định nghĩa hành động này của tôi là chán chường, nhất là che giấu biểu cảm trước mặt ấy và Dư Thiên khi trò chuyện với Đồng Tiểu Táp, sau mỗi lần kết thúc, chúng tôi hôn lên màn hình tạm biệt nhau.

      Sau đó, khi vừa cúp điện thoại, tôi nghe Ngải Lị xúc động bi thảm.

      "Thẩm Lam, cậu biết gì ? Hành động lúc này của cậu khiến mình nhớ đến Amy."

      "Amy là ai?" Dư Thiên đặt cốc cà phê sữa đậu xuống, đầy hứng thú nhìn chằm chằm cánh tay của tôi, "Em ?" ta quay đầu nhìn Ngải Lị.

      Tôi cười lớn.

      Ngải Lị sầm mặt lấy tạp chí đập xuống bàn trà .

      Ban đầu đặt tên giúp Amy, chúng tôi nghĩ nhiều đến thế, thậm chí Ngải Lị còn nghĩ đặt con thú cưng tên giống mình là chuyện khá thú vị.

      Cho nên, Amy là là con chó cái, con chó xinh đẹp màu trắng thuộc loại chó quý.


      Đó là đoạn kí ức, hồi ức hỗn loạn.

      cách đơn giản, bốn năm trước khi tôi và Ngải Lị còn là sinh viên năm nhất mặt đầy phấn chấn, chúng tôi lén nuôi Amy trong phòng trọ, lâu sau đó cơ thể Amy xảy ra nhiều thay đổi hết sức kì quái, bọn tôi ôm nó đến bệnh viện thú y, bác sĩ nam điển trai , "Nó cần được thương."

      Thế là, tôi và Ngải Lị cho Amy buổi xem mắt. Buổi coi mắt ngày hôm ấy bị gọi là lần sảy chân để hận nghìn đời, đối phương là con chó quý màu xám tro kiêu ngạo. Khi chúng tôi biết tình hình trước mặt, Ngải Lị bị con chó màu xám tro --

      Tóm lại, khi đó Ngải Lị nhìn tôi đầy thống khổ, "Mình ngờ rằng xem mắt lại như vậy!"

      Còn bây giờ, Ngải Lị lấy Amy để miêu tả tôi, ấy dùng ánh mắt cho tôi biết, "Mình cảm thấy, mình tốn công mất sức nuôi con củ cải trắng lại bị heo cuỗm !"

      chính xác hơn, là ấy chấp nhận rằng tôi và Đồng Tiểu Táp qua lại với nhau, Ngải Lị vẫn thỉnh thoảng khen ngợi Dư Thiên trước mặt tôi, ấy hi vọng ngày nào đó tôi hồi tâm chuyển ý quay
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chuong 57

      Trước khi chấp nhận cuộc gọi video của Đồng Tiểu Táp, tôi soi gương sò mò hồi lâu, đáng tiếc là vẫn bị phát đôi gò má ửng hồng của tôi.

      "Em lại uống rượu rồi." trách mắng vừa buồn chán vừa thương tiếc.

      Tôi bị hồ nước dịu dàng trong mát làm cho điên đảo thần hồn, sau đó còn cố ý bày ra bộ dạng đáng thương tội nghiệp, "Trời lạnh quá, còn nữa, em rất nhớ đấy."

      Quả nhiên, chiêu này của tôi khiến Đồng Tiểu Táp ăn nổi. ngại ngùng nở nụ cười rồi chấp nhận bại trận.

      "Đồng Tiểu Táp." Tôi kéo kéo góc chăn, nhìn chằm chằm vào màn hình để ngắm .

      "Ừm."

      "Hôm nay em xem đoạn phỏng vấn của , thấy có đám con vây quanh ."

      Trong khí bắt đầu bốc mùi giấm chua của Trấn Giang, mỗi lần nhớ đến những người Hàn Quốc lôi kéo Đồng Tiểu Táp để chụp ảnh chung, tôi chỉ hận vì lúc ấy cùng , sáu đó dán người mấy cái nhãn.

      "Ghen à?" Đồng Tiểu Táp cười hỏi, hai lúm đồng tiền hấp dẫn mặt lộ ra.

      Tôi mím môi, đúng là Đồng Tiểu Táp vào hoàn cảnh nào cũng có thể phát ra hào quang của chàng thiếu niên tuấn, nhưng gần đây tôi mới cảm nhận được điều đó, cũng bởi vì tính cách sâu thẩm khi ở trong đội chiến đấu, tuy nhiên fan nam lại nhiều lắm, ngược lại con ưu ái lại khá nhiều.

      "Thành khai báo , rằng cố ý."

      "Đương nhiên là , đâu có thích bọn họ."

      "Ồ, vậy thích ai?" Tôi cố ý hỏi.

      " ấy tên Thẩm Lam, tôi nguyện ý ấy cả đời."

      Di Động của tôi lung lay như sắp rớt, ánh mắt chua xót.

      "Vẫn còn thêm tuần nữa mới về được."

      "Ừm." Tôi đè nén yếu tố bi thương trong giọng , rất nhiều khi cuộc trò chuyện của tôi và Đồng Tiểu Táp tìm được đề tài quan trọng, cuộc sống của chúng tôi hoàn toàn trái ngước nhau, nhưng tôi sẵn lòng nhìn , bởi vì tôi thích cảm giác bị tình quây quanh mình.

      giống như, suối nước nóng Izu, ánh mặt trời tháng ba. ấm áp khiến tôi mê mẫn.

      Bởi vì ngày hôm sau là trận tranh tài cuối cùng, trận đấu này được xem là trận chung kết với tiền thưởng chỉ là mười ngàn đô la, theo ý nghĩa nào đó mà , vẫn là tương lai của Đồng
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 58: Thiệp mời.

      "Thôi được rồi, cần giải thích." Tôi phất phất tay tỏ ý dừng hành động mưu tính trước của Dư Thiên.

      Vậy mà Dư Thiên vẫn mặt dày ngồi bên cạnh tôi, ta có lẽ quen với cách sống chung trước đây nên cảm thấy có bất kì cảm giác mất tự nhiên nào khi đưa tay cánh tay đặt sau lưng ghế dựa tôi ngồi.

      "Tôi tin đuổi tôi ra ngoài, hơn nữa sau này chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau, đúng . Thẩm Lam?"

      Đối diện với Dư Thiên mặt dày cắn từng chữ trầm bổng và nụ cười hớn hở, tôi thề tôi dùng sữa bò hất đầy mặt ta để thể dịu dàng hiền hậu của tôi.

      Tôi thực hối hận vì ngày hôm qua đem Dư Thiên đâng cho vị đại thẩm thể trạng cường tráng sát vách ăn, tên nghiệt này lại phá hỏng ngày lành cảnh đẹp của tôi và Đồng Tiểu Táp, thậm chí suýt chút nữa hại tôi bị hiểu lầm. Đương nhiên, rất lâu sau đó tôi nghĩ lại cảnh này luôn cảm thấy mình ngây thơ tự tin quá đáng, thế giới này có tường nào gió lọt qua được, huống hồ Dư Thiên vốn dĩ là lỗ than tổ ong!

      Tôi tin nhẫn tâm đến vậy, bạn cùng phòng của tôi." Dư Thiên lại cầu xin tôi lần nữa, nụ cười đúng là tự luyến cực hạn.

      Câu Dư Thiên vừa ra khiến tôi rùng mình dữ dội hơn. Tôi nghĩ chắc chắn ta phải vì miếng cơm chùa mà chọn cách như mưu sát tôi.

      Đúng lúc Ngải Lị từ phòng ấy ra. Thời gian còn sớm, chỉ là ấy vừa tháo lô quấn tóc ra, đặc biệt quyến rũ. Mùi hương người ấy hoàn toàn khác hẳn so với mùi mùi nồng trong phòng khách.

      "Sáng sớm chưa làm mà ăn mặc như thế là chuẩn bị quyến rũ ai à?"

      Tôi vừa , liếc mắt nhìn Dư Thiên. Tốt nhất bây giờ bọn họ nên co giò bỏ chạy, như vậy sau này tôi còn bất kì nỗi lo nào nữa.

      Dư Thiên sững sốt hai giây, sau đó đứng lên, quan sát giữa tôi và Ngải Lị mấy lượt, rồi thở dài nhìn tôi đầy thương hại.

      Phải, chỉ dựa vào điều này thôi là tôi cũng biết nghi ngờ việc Dư Thiên nửa đêm mò lên giường tôi là do ta bị ma xui quỷ khiến. ta trực tiếp dùng hành động để với tôi, tôi hoài nghi cách trầm trọng về thẩm mĩ của ta rồi.

      Có thể là sau tất cả những chuyện này, Ngải Lị hay biết gì cả. ấy vừa đùa nghịch với mái tóc quăn của mình, vừa mở tủ lạnh lấy ra hộp sữa tươi tiệt trùng có thể giết chết Dư Thiên.

      "Hôm qua hai người ngủ chung?"

      Ngoài dự đoán, khi tôi kinh ngạc quay đầu lại nhìn thấy mặt Dư Thiên đỏ như trái cà chua. Có nhầm ? ta đỏ mặt.

      Tôi cách trượng nghĩa, "Này, đừng có bày ra vẻ mặt như ngầm thừa nhận như thế ?"

      "Xin lỗi."

      "Được rồi được rồi, lời hai người vừa tôi nghe hết rồi." Ngải Lị đặt ly sữa xuống. "." ấy chỉ Dư Thiên, "Sau này đừng đến nhà của tôi nữa. người đàn ông mà suốt ngày ra ra vào vào nhà của phụ nữ thích hợp cho lắm, hơn nữa Thẩm Lam có bạn trai rồi."

      Tính từ lúc tôi quen biết Ngải Lị cho đến nay, chúng tôi gần như tuyệt giao với nhau cả tháng trời, thậm chí khi du lịch đến nửa đường cũng mỗi người ngã, nhưng khi tôi đối diện với phiền phức, ấy biến hình thành nữ hiệp, cả lập trường và trưởng thành đều kiên định như thế.

      Dĩ nhiên, khi Ngải Lị gặp điều phiền muộn tôi cũng đứng lên như vậy, chỉ là cho đến bây giờ tôi vẫn chưa có cơ hội.

      Dư Thiên bỗng nhiên nghĩ đến chuyện sau khi được tôi tha thứ lại bị địch thân Ngải Lị đột ngột hạ lệnh trục khách, cụ thể, chỉ khi đối mặt với tôi ta mới có thể vô sỉ càng thêm vô sỉ. Vậy là, sau khi Ngải Lị vừa dứt lời, Dư Thiên thu bàn tay về rồi đứng dậy khỏi ghế.

      Cơ thể cao lớn của ta trùm lấy tôi, ánh nắng buổi sáng mùa đông hoàn toàn bị ta biến thành mảng bóng tối.

      Tôi thậm chí nghe được tiếng thở dài nhàng của ta. Cho đến khi ta đóng cửa bỏ , tiếng thở dài ấy tựa như vẫn còn quanh quẩn bên tai tôi.

      Tồn tại với thân phận là bạn thân, thời thời khắc khắc Dư Thiên bị tôi và Ngải Lị chèn ép, lần nữa lại bị quẳng . ta vốn dĩ rất khó chịu, nhưng người đàn ông hai mươi bảy tuổi vì thế mà khóc. Chỉ là bạn có chút nhớ nhung đôi
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :