1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Yêu Em Đến Tận Thiên Đường - Mạch Mạch Lang

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @Tieu An gần 2 tháng rồi có chương mới bạn ơi, quy định của cung là 2 - 3C 1 tuần, nếu bạn theo nữa mình rút lại, tuyển người khác, còn theo tiếp mong bạn làm theo quy định. Hết tuần này nếu vẫn có chương nào, mình rút lại. Thân!

    2. Tieu An

      Tieu An Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      73
      Chương 20: Kết bạn.

      Edit: Tieu An.

      Trong phòng Cố Vân nóng lòng thúc giục, khiến thợ trang điểm lúc làm xong hoàn chỉnh vẫn cực kì lo lắng, đứng bên mà chỉ sợ khách hàng hài lòng.

      Cố Vân mặc chiếc váy màu trắng liền thân dài tới gối, bên hông có nếp uốn kết lại hình bông hoa, cổ được tô điểm bằng chiếc vòng kết từ những viên đá màu trắng bạc và màu vàng, chân đôi giày cao gót năm phân màu vàng nhạt, tay cầm chiếc ví mạ vàng kiểu cổ điển, nửa mái tóc dài được búi lên, đối với người ít ra ngoài như Cố Vân đây được gọi là ăn mặc lộng lẫy rồi.

      “Trông được chứ ?” So với thợ trang điểm đứng bên, Cố Vân còn khẩn trương hơn, ánh mắt xấu hổ nhìn chăm chú Lâm Tiêu.

      Lâm Tiêu nhìn Cố Vân trước mặt biến thành xinh xắn nhanh nhẹn, đồ trang sức trang nhã phù hợp, cử chỉ hơi lộ ra khẩn trương xấu hổ, chợt thấy cảm xúc kì lạ quanh quẩn trong lòng, mím môi cười : “Đẹp, rất đẹp…”

      Nghe thấy người trong lòng khen ngợi, dù là lời bình thường nhưng cũng khiến lòng người xao xuyến, Cố Vân tim đập như hươu chạy, xấu hổ càng nhiều, mặt nhăn nhó phụng phịu vài bước đến bên cạnh , cúi đầu nhìn tay ấy.

      Lâm tiếu xem nàng đến gần, vẫn liên tục cúi thấp đầu, tưởng ngượng ngùng, dắt tay nàng khi ý cười lớn hơn nữa, thẳng đến ra khỏi phòng cũng chưa dừng cười.

      Lâm Tiêu thấy đến gần, nhìn liên tục cúi thấp đầu, nghĩ thẹn thùng, vừa cười to vừa nắm tay, đến lúc ra khỏi phòng cũng chưa dừng cười.

      Nguyên Chấn Thiên đứng ngoài cửa bị dọa cho hết hồn, thể dùng ánh mắt khác đánh giá vị chị dâu mới nhậm chức này, ngoài tiền nhiều thể nhìn ra có chút gì đặc biệt. Thế mà sao hai người lại phát triển nhanh như vậy.

      Lái xe cho mấy người vẫn là Lão Thất, trước sau ba chiếc xe, chạy tới địa điểm hẹn là cao ốc trung tâm thành phố.

      Người bọn họ muốn gặp – Hướng Dương, là người gốc Thủ đô, lúc học đại học chọn học ở thành phố S, là người đồng giới, đống nghiệp với Lâm Tiêu, cùng nhau lăn lộn bốn năm đại học, khỏi phải hai người hiểu nhau đến mức nào. Mãi đến lúc tốt nghiệp đại học, Nguyên Chấn Thiên từ nước ngoài trở về, nhờ Lâm Tiêu hai người này mới biết nhau. Lúc trước Nguyên Chấn Thiên muốn đến thủ đô tìm chú , Hướng Dương hai lời, nhận việc này về phần mình, người kia ở , nhưng cậu ta vẫn có cách để cùng chú có được liên lạc với nhau. Tới lúc đó bọn họ mới biết người ta ít nhất cũng là thái tử gia ở đất thủ đô, nhưng lại chịu lẫn lộn chung với bọn họ.

      Bởi vì trong nhà có chuyện, cậu ta tiếp tục ở lại thành phố S, tốt nghiệp chưa bao lâu phải trở về thủ đô, nhưng vẫn thường xuyên gọi điện, chuyện công việc hoặc ôn lại tình cảm, vô số lần lôi kéo bọn họ lên miền Bắc, đáng tiếc phần vì công ty mới mở quá nhiều chuyện, phần vì chú cảnh cáo, đến giờ họ vẫn chưa được gặp nhau ở thủ đô này.

      đường cậu ta gọi điện cũng là trùng hợp, Hướng Dương vừa nghe Lâm Tiêu ở thủ đô tức giận muốn té ngửa. Đến đây cũng thèm báo tiếng, có phải xem cậu ta là bạn hay , Lâm Tiêu nghe vậy liền hẹn buổi tối gặp mặt liên hoan, Hướng Dương muốn cho bọn họ thấy phồn hoa náo nhiệt ở đất này, nên lập tức đặt bàn tiệc tối ở tòa nhà cao nhất thuộc trung tâm thành phố, vừa ăn vừa ngắm cuộc sống về đêm ở đây.

      Xe đường lớn tấp nập, hai bên đèn neon sáng rực, hóa thành vầng sáng bao quanh thành phố, mê hoặc mắt người nhìn. Cố Vân ngồi yên lặng, thỉnh thoảng nhìn lén người bên cạnh cái, lại cúi đầu thấy tay vẫn buông tay mình ra, xấu hổ thôi. Toàn bộ bên trong xe vô hình được nhuộm làn khí lạ kì, cứ như ngày xuân hoa đào nở rộ.

      Lão Thất mấy lần cứ nhìn chỗ ngồi phía sau qua kính chiếu hậu, mãi đến lúc Lâm Tiêu nhìn thẳng , Lão Thất tránh né gật đầu chào.

      Lâm Tiêu quay đầu nhìn Cố Vân cúi đầu nghịch tay , cuối cùng biết làm sao, đưa tay chỉnh lại búi tóc cho .

      Cao ốc số 1 thủ đô, tầng năm trở xuống đều là các cửa hàng thương mại, các nhãn hiệu lớn thế giới đều có showroom ở đây, là nơi thành phần thượng lưu tìm kiếm đồ mình thích, từ tầng năm trở đều được thiết kế bởi các nhà thiết kế nổi tiếng, còn là thiết kế độc quyền, người chịu bỏ chi phí vào đây đều thuộc hạng bất phàm, ra vào đều là những người thuộc gia tộc có bề thế, bởi thế mới có câu vật họp theo loài. Thang máy chạy thẳng trực tiếp lên tầng cao nhất của tòa nhà.

      Cố Vân và Lâm Tiêu vào đến phòng ăn. Nhà hàng ở thủ đô có khác, lộng lẫy sang trọng, phong cảnh bên ngoài tuyệt đẹp, cảnh trí bày bố bên trong cũng thuộc hạng nhất, đồ ăn đắt đỏ, muốn ăn phải đặt bàn trước tận tháng, thế nên người lui tới đều thuộc dạng cực giàu có, đây đúng là nơi tốt nhất để thể thân phận mình.

      Lúc vào thang máy, do thang máy hạ tốc độ hơi nhanh, lỗ tai Cố Vân tránh được hơi bị căng ra, Lâm Tiêu ôm nửa người , ngón tay đè lên huyện gần lỗ tai nhàng mát xa giúp .

      Cố Vân đơn giản ghé vào trong lòng , hai tay vòng quanh hông, ngửi thấy mùi hương chỉ có ở cơ thể , từ trái tim đến thân thể đều cảm thấy mãn nguyện.

      Đợi cho cửa thang máy mở, hai người vẫn ôm nhau, dựa vào nhau ở hành lang trải thảm bên ngoài, Lâm Tiêu ôm vai . Cố Vân như chim nép vào lòng bạn trai, mặt nở nụ cười ngọt ngào ai thấy đều nhìn ra đây đúng là đôi trẻ lúc mới đương.

      Trong phòng ăn có cái bục cao nửa mét, đặt chiếc đàn dương cầm màu trắng, có người đánh đàn ở đó, toàn bộ mọi người trong phòng đều được thưởng thức ẩm thực trong tiếng nhạc nhàng.

      Bàn ăn đều được thiết kế đặt cạnh cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời gần ngay trước mắt, cúi đầu thấy những ánh đèn thành phố nối nhau như dòng song ánh sáng, phong cảnh quả quá tuyệt vời.

      Lâm Tiêu nâng tay chào hỏi cùng người ở phía xa xa, sau đó mang theo Cố Vân tới chỗ đó.

      Hướng Dương đặt bàn dài tám người ăn, chỗ ngồi có hai nam hai nữ, nhìn thấy họ đến đây, chỉ có Hướng Dương cùng bạn bên người cậu đứng lên tiếp đón, hai người khác, cậu con trai lớn hơn có khuôn mặt dễ thương, còn có mái tóc dài xoăn đen như mực, mang khuôn mặt bé bé xinh xinh, đủ thấy sau này chắc chắn là mỹ nhân, mặc quần lụa mỏng rất đáng , nhìn qua trông cứ như búp bê vậy. Ngẩng đầu nhìn bọn họ liếc mắt cái, cậu trai bĩu môi, lại cúi xuống chỉ cách chơi trò chơi trong điện thoại.

      Hướng Dương ôm chặt Lâm Tiêu, nắm tay đấm vào ngực phát: “Cậu tên nhóc này, Từ thành phố S đến thủ đô cũng tiếng, tớ bị cậu ghét rồi hả. Ơ, tên nhóc con họ Nguyên đâu?”

      “Lúc cậu ta xuống xe, trốn hút điếu thuốc, lát cậu ta đến đây.” Lâm Tiêu giải thích, sau đó nhàng đẩy Cố Vân: “Bạn của mình, Cố Vân, đây là Hướng Dương”.

      Ban đầu Hướng Dương cũng phải là chú ý đến Cố Vân, chỉ nghĩ bạn nữ cùng Lâm Tiêu, người có tiền kèm cặp thêm bạn nữ là rất bình thường, tuy rằng Lâm Tiêu khoản này rất kém nhưng bỗng nhiên mang đến cũng gây bất ngờ, ai mà nghĩ tới người ta hóa ra là bạn chính quy , thân là bạn tốt của Lâm Tiêu, chuyện tốt xấu gì cũng biết, Hướng Dương cũng phải thốt ra ngạc nhiên: “Vậy Duẫn Nhi đâu, cậu cùng ta chia tay rồi à”. ra miệng xong mới thấy xong, trước mặt bạn đương nhiệm lại hỏi chuyện bạn cũ, đúng là đầu bị lừa đá rồi, làm cho vị hôn thê đứng phía sau kéo kéo tay áo của cậu ta, xấu hổ cười với Cố Vân.

      Cố Vân nhìn về phía Lâm Tiêu, thèm để ý đến Hạ Duẫn Nhi, nhưng lại để tâm xem ứng phó thế nào.

      Chỉ thấy Lâm Tiêu nhíu mày, hỏi lại: “Bọn tớ lúc nào nhau? Từ bao giờ?”

      Hướng Dương im lặng, nghĩ kĩ hồi mới thấy đúng là có, đều là bọn họ tự cho là đúng, ai dám hỏi Lâm Tiêu, Hạ Duẫn Nhi chưa bao giờ phủ nhận, đây đúng là hiểu lầm lớn. Mặt cậu ta liền đen lại, xin lỗi Cố Vân: “Cố, à Cố Vân phải , ngại quá, xem cái miệng tôi…” xong giả bộ tát cái.

      Cố Vân nhìn muốn tự trách, câu khách sáo cũng , cũng ngại ngùng nữa. Người bên ngoài nhìn vào lại cảm thấy người này có chút cao ngạo, hoặc là hiểu chuyện.

      Hướng Dương xấu hổ, em trông thuần khiết trước mắt này, cùng Hạ Duẫn Nhi khéo léo đúng là hai người hai tính cách khác nhau hoàn toàn.

      “Được rồi, mọi người nhanh ngồi xuống ”. Vị hôn thê của Hướng Dương nhanh chóng giải hòa, để Lâm Tiêu ngồi đối diện bọn họ.

      Từ đầu đến cuối, hai người kia ngồi chỗ kia đầu cũng ngẩng, chăm chú chơi trò chơi, kì lạ là Hướng Dương cũng giới thiệu, cứ coi như đó là chuyện đương nhiên vậy.

      Cố Vân mới ngồi xuống Nguyên Chấn Thiên tới rồi, chân dài thẳng tắp mặc quần bò phá cách, mặc áo sặc sỡ, bên ngoài khoác chiếc áo da màu đen tùy ý, mười phần trông như du côn, hoàn toàn triển lộ phong cách nam sinh hư hỏng lưu hành. Vừa bước vào khiến nhiều trẻ tuổi chú ý, đến cả bé baby lúc bọn Lâm Tiêu bước vào đuôi mắt cũng liếc, nhìn thấy Nguyên Chấn Thiên tới mắt liền nhìn chăm chú, làm cho cậu bé bên cạnh giận dỗi ngừng.

      Nguyên Chấn Thiên đặt mông ngồi xuống cạnh Cố Vân, thấy người bàn đều nhìn cậu ta, lập tức tươi cười nhìn chủ nhà Hướng Dương : “Sao vậy, bảo chúng tôi đến đây chỉ để nhìn nhau cho ăn cơm hở?”

      Hướng Dương phớt lờ, trêu chọc lại: “Tớ này tiểu Nguyên tử, cậu xem đến Lâm Tiêu cũng mang bạn , cậu còn như thế thấy phí gương mặt này à?”

      Nguyên Chấn Thiên cầm ly thủy tinh uống nước, thiếu chút sặc chết, giẫn dữ kêu gào: “Cậu bảo cái gì, ôi chao, tớ Hoa Hướng Dương, phụ nữ của ông đây xếp hàng dài đống, tớ câu là ngã đổ hết, như thế mới phí gương mặt cha mẹ ban cho.”

      Hai người đấu khẩu với nhau quen, Lâm Tiêu thay Cố Vân trải khăn ăn, xem mấy người này như gió thoảng qua tai, đầu cũng thèm ngẩng lên, cậu trai kia nghe xong tinh thần tỏa sáng, muốn tìm baby nương phát biểu ý kiến, nhưng mà con nhà người ta tại ngồi rất nghiêm chỉnh, lễ nghi mười phần thục nữ, thèm để ý đến cậu ta.

      Mấy người an tĩnh dùng cơm, tâm trí Cố Vân đều đặt người Lâm Tiêu, cũng tự động chiếu cố , giữa hai người ăn ý hài hòa, hai mắt Hướng Dương nhìn chăm chăm, tìm được đáp án người nhân vật chính liền chuyển mắt đánh ý sang Nguyên Chấn Thiên, nhưng Nguyên Chấn Thiên cũng lần đầu trông thấy chuyện này, sớm hơn được cậu ta bao lâu, chỉ có thể giả vờ cao thâm, làm Hướng Dương tò mò muốn chết.

      Kết thúc bữa ăn chính, đến món điểm tâm ngọt, Lâm Tiêu nhớ tới lần trước Cố Vân rất thích đồ uống lạnh, nên cũng để ly trước mặt .

      Cố Vân nhìn lúc lâu, muốn uống lại dám, ngẩn người lúc. Lâm Tiêu giọng hỏi: “ thích loại này vậy đổi loại khác.”

      sao”. Cố Vân có chút xấu hổ, bẽn lẽn giải thích: “Dạ dày em tốt, được ăn quá lạnh.”

      “Vậy, vậy lần trước em trở về, có chuyện gì chứ?”

      sao đâu, trong nhà có bác sĩ, uống thuốc là được rồi.”

      “Còn phải tìm bác sĩ đến, vậy thể uống nữa, có cái gì kiêng kị em cho biết, chú ý thay em”.

      Cố Vân đỏ mặt, phải kiêng cái gì, người trong nhà đều biết , chỉ có là mơ mơ màng màng, chỉ có thể vâng dạ trả lời: “Ừ, trở về cho biết”.

      “Ôi chà, sao lại thích uống nước trái cây, vậy đổi thành phần kem sữa tươi thế nào, con đều thích ăn cái này.” Hướng Dương ngồi đối diện nhiệt tình đề nghị.

      cần, ấy được ăn đồ lạnh”. Lâm Tiêu thay từ chối.

      “À, ra là vậy”. Hướng Dương cười xấu xa, tự cho mình hiểu biết: “ thể động đến vậy ăn bánh ngọt , bánh ở đây ngọt mà ngấy ngon tuyệt, đúng ?” xong liền chọt chọt vị hôn thê.

      “Đúng vậy, bánh trà xanh ở đây ăn ngon nhất, nếm thử nhé?” Vị hôn thê của Hướng Dương nhanh chóng đề cử.

      Miếng bánh trà xanh vừa vặn lại đặt trước mặt Nguyên Chấn Thiên, cậu ta hai lời đứng dậy cầm tới, khi đặt xuống còn khẽ liếc mắt nhìn Cố Vân cái.

      Cố Vân thấy Nguyên Chấn Thiên vẫn liên tục tạo ấn tượng tốt, trông thấy cậu ta liếc qua, còn khách khí tiếng: “Cám ơn”.

      Nguyên Chấn Thiên được sủng mà kinh, khoát tay lia lịa : “ cần cần.” Sau khi ngồi xuống xem thường bản thân vừa rồi cứ như người hầu lấy lòng nữ vương, nhưng ngẩng đầu thấy Cố Vân ăn bánh trà xanh, hiểu sao lại nhàng thở ra.

      Hướng Dương nhìn loạt hành vi của cậu ta, sợ đến ngây người, nhịn được mở miệng: “Ê này, tớ bảo…”

      Nguyên Chấn Thiên chặn miệng cậu ta ngay lập tức: “ gì, ăn đồ của cậu ”.

      Hướng Dương bị chặn nín thở, nhịn chút, nghĩ đến chuyện quan trọng chưa , liếc mắt nhìn Nguyên Chấn Thiên, sau đó chuyện với Lâm Tiêu: “Mình vốn có chuyện muốn tìm cậu, nghĩ đến vừa vặn cậu đến thủ đô, vậy quá tốt”.

      “Cậu ”.

      "Đây là ta biểu đệ hướng tiểu Đông." Hướng dương nhìn về phía cái kia mặt oa oa nam hài, cậu trai kia nghe thấy biểu ca gọi tên , ngẩng đầu chỉ là tùy ý nhìn Lâm tiếu liếc mắt cái, cho dù gặp qua, này ngạo mạn dạng nhưng là sâu tận xương tủy.

      “Đây là em họ mình Hướng Tiểu Đông.” Hướng Dương nhìn về cậu con trai có khuôn mặt dễ thương, cậu bé kia thấy họ gọi mình, chỉ ngẩng đầu tùy tiện liếc Lâm Tiêu, cho dù gặp qua nhưng đúng là vẫn kiêu ngạo đến tận xương.

      Hướng Dương xấu hổ cười cười với Lâm Tiêu, giải thích: “Người lớn trong nhà cũng lo lắng, cậu ta thường xuyên ra ngoài lắm, hai ngày nữa nó muốn thành phố S chuyến, trong nhà biết mình từng học ở thành phố S, nên muốn mình theo quản nó, công ty mình hai ngày nay lại vừa nhận hạng mục quan trọng, phân thân ra được, cậu xem…”

      “Mình hiểu rồi, đến đó cứ với mình tiếng, an bài tốt, cậu yên tâm.” Lâm Tiêu do dự gật đầu, coi như tiếp đãi khách hộ bạn, có gì khó khăn.

      "Chúng ta muốn ở tại Vân Lam Tông hoàn cầu." Nam hài lần đầu ra tiếng, dây thanh oa oa, hiển nhiên vừa vặn đến đổi giọng kỳ. Bên cạnh nghe nam hài mở miệng, cũng là vẻ mặt vẻ hưng phấn.

      “Chúng tối muốn ở tại Vân Lam hoàn cầu”. Cậu con trai lần đầu mở miệng, giọng quạc quạc, hiển nhiên là đến thời kì vỡ giọng. Cố bên cạnh nghe cậu ta mở miệng, vẻ mặt tràn ngập hưng phấn.

      Nguyên Chấn Thiên ngồi cùng bàn chợt ngẩng đầu, người này ở đâu đến thế, để cho ở Vân Lam hoàn cầu có gì đâu mà, cao hứng gì chứ.

      “Có thể sắp xếp.” Lâm Tiêu tất nhiên là có ý kiến, cũng phải tự bỏ tiền, ở đâu cũng được.

      “Chúng tôi muốn ở phòng số 9908”. Cậu trai lại ném ra câu, lúc này bé baby mặt lại gấp gáp.

      “Ôi đệt, nhóc phải là biết Vân Lam hoàn cầu là do nhà ấy xây đấy chứ?” Nguyên Chấn Thiên thốt lên kinh ngạc.

      Hướng Dương nghĩ Nguyên Chấn Thiên đây là mất hứng, liền tiếp lời: “Cậu ta hiểu chuyện, cần phiền phức như thế, tùy tiện cái phòng là được, tiểu Đông, được làm khó người khác, Vân Lam hoàn cầu phải là quán rượu đâu.”

      “9909 với 9906,9909 đều dùng cho khách”. Cố Vân giọng nhắc Lâm Tiêu, ba gian phòng này, có hai cái là dành cho người nhà bọn họ, còn có 1 cái là dành cho nhân vật quan trọng, nhưng đôi trai này dĩ nhiên chưa đủ tư cách

      Lời này người bên cạnh đều nghe được ràng, búp bê kia giọng giòn giòn khách khí hỏi: “ làm việc ở đó? Vậy phòng của Tiêu Huân ở đau, chúng tôi ở phòng liền kế ”.

      “Tiêu Huân? Ai vậy?” người trong bàn có ít nhất nửa biết người này, Cố Vân hiển nhiên cũng biết: “Nếu em tìm người điều tra thêm”.

      Lâm Tiêu gì, nhìn về phía Hướng Dương, cầu của hai người này cũng phải thể đáp ứng, liền gật đầu với cậu ta.

      Hướng Dương vừa nghe, vội vàng : “Cố Vân, ra làm việc ở đó, vậy nếu phiền phức có thể tìm hiểu thêm, tiền là vấn đề, hai đứa nhóc này đuổi theo thần tượng, nên muốn ở phòng ngay cạnh”.

      “Đuổi theo thần tượng?”
      Last edited: 8/3/16
      thư hồ, Tóc Xù, Nhi Đặng3 others thích bài này.

    3. bebo494

      bebo494 New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      22


      Chương 21 : Đường trở về

      Hai cậu nghe vậy rất bất mãn về giọng điệu của bọn Lâm Tiêu, đặc biệt là bé kia, tầm mắt rũ xuống, sống lưng thẳng tắp, nhìn người khác cũng chuyện, mọi người đều nhìn ra được hẳn là tức giận.

      Cậu con trai lại hơi nóng nảy, liền đỏ mặt , hai mắt trừng lớn nhìn thẳng vào Hướng Dương : « họ Hướng Dương, nếu được em tìm người khác . » thanh rất cao, hơn nữa thay giọng, có chút thô ráp khó nghe, người khác hoàn toàn để ý, tiểu thư kia ràng lại vênh mũi lên.

      Hướng Dương cười hòa giải : « được, phải hỏi thăm cho ràng trước, đừng có gấp. »

      Nguyên Chấn Thiên khó có lúc nào thấy được Hướng Dương hạ mình với người khác, buồn bực dùng khẩu hình miệng hỏi : « Lai lịch thế nào. »

      « Cậu ấm trong tộc. » Hướng Dương há mồm trả lời câu.

      Nguyên Chấn Thiên gật gật đầu xem như hiểu, tên Hướng Dương này nhìn rất tùy tiện, ra thuộc phía nhánh bên, cách nhánh chính xa, có khi đến cả ngàn km. Mấy năm gần đây cậu ta đều dựa vào bản thân mà vươn lên, cũng khiến người dòng chính liếc mắt, nhưng cũng chỉ là cơ hội nhiều hơn chút, cuộc sống tốt hơn người bình thường tí mà thôi, thiếu gia dòng chính chính hiệu xuất , cho dù là ai cũng phải cung phụng.

      « Hay là Cố Vân này, cũng biết thuộc bộ ngành nào ở Vân Lam, biết hỏi thăm thử liệu có tiện nhỉ?» Hướng Dương là với Cố Vân, nhưng lại nháy mắt với Lâm Tiêu, ám chỉ chỉ bịa đặt lý do để lừa cho qua chuyện, về sau nghĩ cách cũng muộn.

      « thành vấn đề, cho dù Tiêu… » Cố Vân có chút quên mất người kia tên gì, chần chờ thấy nàng baby khinh khỉnh. « ta ở đâu có thể sắp xếp hai nhóc ở cạnh phòng. »

      Baby nương rất lễ phép mà hừ lạnh tiếng, chỉ với cậu nhóc kia : «Có phải vậy, nếu lỡ xảy ra chuyện gì, có giải thích cho tôi tôi cũng nghe đâu. »

      Nguyên Chấn Thiên vốn tâm tình tốt,cho dù nghẹn uất giùm Cố Vân, cũng phải nhịn,bây giờ biết lai lịch bên kia mạnh yếu thế nào, ràng là xem bọn họ mà, liền có chút chịu được, đương nhiên càng là vì thấy đáng cho huynh đệ của mình : « Được, có chuyện gì xảy ra,vậy muốn ở phòng nào trong Vân Lam chỉ cần ấy là xong, Tiêu gì gì đấy…Chắc chắn có thể để các người ở cùng nhau. » Vốn muốn là Tiêu Huân gì đấy, nếu là Cố Vân muốn cho bọn họ ở, cũng phải cút xéo thôi, nhưng dưới bàn vươn qua cái chân, dẫm lên chân mạnh, đến khi sửa miệng kịp, cuối cùng cũng cứu vãn được chút cục diện.

      « rất hay cứ như Vân Lam nhà do nhà ta mở vậy, chỉ bằng ta… » vui buồn như thời tiết tháng 6, trở mặt cũng nhanh hơn ngưới khác, vừa nãy còn có ấn tượng tốt với bộ dạng lãnh khốc của Nguyên Chấn Thiên, bây giờ thấy chuyện thái độ giống những chàng trai ta từng gặp đều cưng chiều , liền tổn thương lòng tự trọng chút, baby nương tức giận trừng mắt với Nguyên Chấn Thiên ; tàn lửa đều rớt người chàng trai : « Nếu làm được sao sớm, tôi có thể tìm Viêm Võ giúp, chỉ cần ấy gật đầu, có chuyện gì giải quyết được, sao phải ở đây phí thời gian, thiệt là. »

      « Viêm Võ ? Người đó họ Chúc ? » Nguyên Chấn Thiên tưởng mình nghe lầm, sáng sớm nay lần đầu nghe được tên người này, cũng đủ để cả đời khó quên.

      nàng tiểu thư khinh thường bĩu môi, đến miệng cũng thèm mở, có vẻ như bọn họ cũng xứng nhắc tên người kia.

      Hướng Dương nhìn hai bên là gấp muốn chết, bé này lai lịch hề , Chúc Viêm Võ kia thân phận cũng càng lớn hơn, phải có thể đắc tội được, nhìn hai bên sặc mùi giải thích được, chỉ vì câu theo đuổi thần tượng.Nguyên Chấn Thiên này cũng vậy lại giận dỗi với đứa bé, phí phạm lương thực bao nhiêu năm nay, hận cậu ta nên dưới mặt bàn đá cước, mặt cười càng rạng rỡ : «Hoắc tiểu thư à, em yên tâm , đứa bạn này của ở thành phố S đơn giản đâu, ta đồng ý chắc chắn thành vấn đề, tiểu Đông, cứ yên tâm, họ làm việc mà em còn phải lo à.Chút việc này mà phải tìm Chúc, phải là làm trò cười sao. »

      « Còn tên họ Chúc, tôi xin trước, à, Viêm Võ nhà có lợi hại thế nào chăng nữa khách sạn Vân Lam hoặc thành phố S ta có cách nào nhúng vào đâu, tin bây giờ có thể hỏi xem . » Nguyên Chấn Thiên vừa nghe họ Chúc, lửa giận sớm bốc lên, cần biết ta là tiểu thư nhà nào,khí thế liền dâng cao, vẻ mặt miệt thị.

      tiểu thư có được dạy dỗ tốt thế nào chăng nữa, cũng chưa từng gặp người nào thèm để vào mắt như vậy, huống hồ còn khinh thường Viêm Võ làm được trong lòng , liền vèo phát đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Nguyên Chấn Thiên ; vẫn hết giận liền nhìn quanh vòng, nhưng ngoại trừ cậu trai bên cạnh sốt ruột, ra còn có vài người xem ta như dĩa thức ăn, thể nhẫn nhịn được nữa liền bỏ .

      « họ. » Cậu trai trẻ cũng đứng dậy theo, tỏ ra tức giận với Hướng Dương, có thể thấy người đẹp càng ngày càng xa, cũng kịp câu ác miệng gì liền đuổi theo.

      Hướng Dương nhìn người xa, liền ngăn cản vị hôn thê bên cạnh đuổi theo, giương lên nắm tay phẫn hận với Nguyên Chấn Thiên,lại ngồi về phía sau, bất bình với Lâm Tiêu : « Tên Nguyên tiểu tử này có phải bị chó cắn vậy, bệnh nóng nảy này thể tha được, phải nhanh chữa trị thôi. »

      « , mình vừa rồi nếu có câu giả tùy cậu trừng trị. » Nguyên Chấn Thiên mắt to trợn trắng.

      Hướng Dương châm chọc : « Lẽ nào Vân Lam là do cậu mở, cậu mà được à, mình làm sao lại biết. »

      « phải mình, là… »

      « Nhà Cố Vân có chút cổ phần, có thể làm chủ. » Lâm Tiêu tiếp lời, nhìn chằm chằm Nguyên Chấn Thiên cái, Nguyên Chấn Thiên tỉnh ngộ, biết mình có chút hí hửng, làm tư thế ngậm miệng, tự mình tìm rượu uống.

      « Cái gì ?Vân Lam hoàn cầu, cậu nhầm chứ ? phải là nhà trọ Vân Thủy trước cửa đại học chứ ? » Đều từng lăn lộn thương trường, với những tập đoàn xuyên quốc gia như vậy phải từng nghe qua, nhưng đây chính là siêu tập đoàn khách sạn đứng đầu đấy,giữ những cổ phiếu lẻ tẻ cũng cần , nhưng nếu gia đình Cố Vân chính là chủ, lại là khái niệm gì đây.

      Lâm Tiêu tiếp tục trêu , chuyển đề tài : « Xem ra cậu để ý người này, nếu nó lại đến tìm cậu lúc đó báo cho mình biết tiếng, mình giúp cậu. »

      « nhóc này lai lịch , còn có thể tìm được Chúc tiên sinh, mình còn làm được việc gì. sao đâu. Cũng chỉ là đứa trẻ hiểu chuyện, trai bây giờ năng lực rất lớn, giúp đỡ của cha cu cậu vẫn còn nhiều móc nối khác. » Hướng Dương rất nhàng, vị hôn thê bên cạnh cũng gật đầu đáp lại nhưng ràng là cười rất gượng ép.

      Nguyên Chấn Thiên bây giờ có chút hối hận, nên lời câu xin lỗi, chỉ có thể đứng dậy kính ly.

      « được đến thành phố S , dù sao vẫn tự do hơn Bắc Kinh. » Lâm Tiêu là thành tâm mời, trước đây Hướng Dương lối sống bừa bãi thoải mái, bây giờ mới mấy năm gặp, liền trói buộc mình thành như vậy, biết ta ở đó cuộc sống hề thoải mái.

      Hướng Dương hiểu tâm ý của , quay đầu lại nắm lấy tay vị hôn thê bên cạnh, hai người nhìn nhau cười : « được nha, nhà già trẻ đều ở trong này, mình rồi, còn bọn họ sao đây. thoải mái bốn năm, còn quen được đám bạn chí cốt này là đủ rồi, nào cạn thêm ly nữa. »

      Cố Vân ngồi bên có cách nào hiểu được tình em của bọn họ, nhưng có thể nhìn ra Hướng Dương người này tính tình tệ, cũng tỏ ra phớt lờ như lúc mới đến, đáp lại ánh mắt ta nhìn qua vẫn có thể lòng cười cười.

      Hướng Dương thấy nụ cười của , lại nghĩ đến vừa rồi chủ đề bị xem , dứt khoát trực tiếp hỏi : « Cố Vân, nhà đúng là cổ đông của Vân Lam ? có thể làm chủ được sao ? »

      « Có thể, đợi lát nữa tôi bảo người tặng tấm thẻ, sau này ở Bắc Kinh hoặc công tác nơi khác, nhìn thấy Vân Lam có thể vào ở, đưa thẻ xem qua chút là được. » Cố Vân nghiêm trang khẳng định .

      Hướng Dương nghe đến sửng sốt, muốn này khẩu khí cũng quá lớn, nhưng cũng thấy Lâm Tiêu phản bác,bán tín bán nghi : « hay giả vậy, cũng phải là khách sạn bình dân núi chứ. » vừa vừa cảm thấy buồn cười vì câu này.

      Đợi đến sau khi giải tán, vừa mới sáng sớm có người gõ cửa nhà , hộp giấy trắng thuần, kích cỡ bằng bàn tay được giao đến tay Hướng Dương. Kí nhận xong rồi vào cửa, và vị hôn thê cùng nhau mở ra, thấy bên trong là chiếc thẻ vàng đen ở có hoa văn bằng vàng mang dấu hiệu Vân Lam Sơn, phía dưới còn có quyển cataloge thiết kế tinh xảo, và vị hôn thê đều sợ ngây người.

      Lâm Tiêu lúc đến ngồi máy bay hàng dân dụng, lúc về lại là chuyên cơ của Cố Vân . Cùng ngồi máy bay có những người phụ trách các ngành nghề, còn có mấy vị Cố gia, nhìn thấy nữ chủ nhà mình lần đầu tiên dắt tay đàn ông vô cùng ân ái lên máy bay, lúc máy bay chưa cất cánh rục rịch, đợi đến khi ổn định rồi, đều tranh trước sau đến chào hỏi, sợ rằng đến muộn sau người khác bước, về sau cũng kiếm được lợi ích gì. hổ là ánh mắt lanh lợi từng lăn lộn thương trường, những Lâm Tiêu được nịnh bợ, Nguyên Chấn Thiên theo cũng được hưởng chút gió.

      Lâm Tiêu vẫn như trước ổn trọng cẩn thận, lộ vẻ mặt gì, ai đến cũng đều có thể gật đầu chào hỏi, cho dù người đó là những nhân vật mà lúc trước bọn họ muốn gặp cũng gặp được.

      Nguyên Chấn Thiên rốt cuộc vẫn giữ được ý chí như Lâm Tiêu, nhìn những người hoặc quen thuộc hoặc xa lạ, nhưng đều là những tinh nổi như cồn trong ngành, khỏi hết sức lo sợ. Đứng dậy ngồi xuống nghênh đón, ngay đến lời cũng đầy đủ, sinh ra tầng mồ hôi lạnh, đợi đến khi tạm biệt, nhìn trong tay những danh thiếp đột nhiên có loại thấu hiểu như là người phú quý cả nhà cũng được thơm lây..

      Xuống máy bay, Cố Vân tiễn Lâm Tiêu đến cửa nhà, đứng dưới lầu lưu luyến rời nhìn vào.

      Lâm Tiêu thấy như vậy ngạc nhiên hỏi : « Có thể cùng nhau lên, trong nhà tiểu Chung nấu ăn cũng tệ đâu. » ta bây giờ ở đâu còn , nhà bây giờ của kỳ là Cố Vân gián tiếp tự mình bố trí cả, có khác gì với nhà đâu.

      « được. » Cố Vân đáng tiếc : « Trong nhà Lăng Lan bảo em trở về liền dập máy, bằng ấy vui.

      « Lăng Lan ? »

      « Um, người của bố em,cũng là người thân thiết với em nhất, hay là buổi tối đến nhà em , em dẫn làm quen chút. » Cố Vân mắt bừng sáng, mặt mũi mong đợi, dẫn người mình giới thiệu với người thân nhất, chính là loại khẳng định, nghĩ đến tốt đẹp, trái tim cũng có thể kích động muốn chết.

      Lâm Tiêu sờ sờ tóc đỉnh đầu , ôn nhu : « sao cũng được, hay là em về hỏi thử. » Có lẽ trong nhà cũng có người nguyện ý muốn nhìn thấy .

      Cố Vân cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy chính là phải gặp, vậy cũng nên thận trọng chút, nhưng đây lại là thời điểm thích hợp nhất,nếu hối hận mất,liền mặt mày hớn hở gật đầu : « Được, em trở về chuẩn bị chút, đến lúc đó nhất định phải có mặt đấy, Cố trạch rất đẹp, nhất định thích, chúng ta sau này cũng ở đó có được . »

      Lâm Tiêu sờ sờ tóc trán , dường như miêu tả gương mặt, khuôn mặt đáng đều nằm gọn trong lòng bàn tay , Cố Vân sao lại là tinh xảo như thế cơ chứ, đứng ở trước mặt chính là ngọn lửa hừng hực, keo kiệt mà ca ngợi, hề che giấu tình , thẳng thắn vô tư, từ trong ra ngoài đều là tin tưởng và quý. Có là người trái tim sắt đá khi ở trước mặt kết quả cũng phải hóa sắt thành nước. Trước kia Lâm Tiêu còn cảm thấy mình chỉ cần quan tâm là được, bây giờ đột ngột phát , ra người như vậy hề khó chút nào, biết có hơi nhanh, cực hạn tình ở ngay trước mặt, hệt như hạn hán lâu gặp cơn mưa rào, làm sao có thể chống cự : « Được rồi, trở về . » Chỉ nghe giọng trả lời, trong thanh mang theo quý trọng của mình mà hề nhận ra, lúc cúi đầu, tự nhiên ấn lên trán nụ hôn.

      Cố Vân thình lình bị như vậy, cả người như con tôm luộc bừng đỏ, thoáng ngơ ngốc phân biệt được ngôn ngữ, trời đất, nếu phải là Lâm Tiêu đích thân đưa lên xe rồi đóng cửa, biết còn muốn xấu thành dạng gì.

      Trở lại Cố trạch, mặt nét đỏ bừng vẫn chưa tiêu tán hoàn toàn, đứng trước Cố Trạch cười như cười nhìn vào Lăng Lan đến mà khống chế được cảm giác xúc động, để ý gì mà xoay quanh, miệng lẩm bẩm : « Đây là làm sao vậy, bị luộc sao, thể nào, đủ thời gian nữa nha.Lão Thất, Lão Thất… »

      Lão Thất nghe tiếng hô to gọi nên sớm chạy trước bước,tên lãng tử nóng tính « nữ » tình thâm này cũng biết làm ra đến mức nào, vẫn là cho an toàn.
      Last edited: 13/12/16
      thư hồ, Tóc Xù, Nhi Đặng3 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Cảm ơn bạn editor, mình thích bộ này lắm lắm luôn [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]

    5. bebo494

      bebo494 New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      22
      hi bạn thanks ủng hộ nha ^_^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :