1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu - Dạ Mạn (16)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10:

      Hôm sau Cố Thanh Đồng dậy sớm. Sáu giờ, mình vào trong Chu Trang, có ồn ào của ban ngày, lúc này Chu Trang được bao phủ bởi tầng sương mù dày, lượn lờ vấn vít.

      Cố Thanh Đồng tiện tay chụp cảnh sáng sớm của Chu Trang, gửi cho ai đó.

      Chắc lúc này vẫn chưa dậy.

      Vào trong Chu Trang khoảng nửa giờ liền quay gót trở về, tiện thể giải quyết bữa sáng. Tại quán ăn sáng uống cốc đậu nành, ăn , hai oa dán*.

      *Oa dán: loại ăn vặt nỏi tiếng của người Hán, hình dáng mỗi nơi khác nhau.

      Tâm tình tốt ăn gì cũng ngon. Ngay cả thành phố xa lạ này cũng đẹp đẽ nhường nào.

      Lúc trả tiền, Cố Thanh Đồng cẩn thận va vào người đàn ông trung niên. hơi cau mày, với người đàn ông câu: “Xin lỗi.” Người kia rằng, chỉ hơi liếc cái rồi bước ra ngoài.

      Đến lúc về khách sạn, tìm thấy di động mới phát ra vấn đề.

      Ầy, đần đến thế là cùng.

      Điện thoại và ví tiền bị người ta lấy mất rồi.

      Cố Thanh Đồng vô cùng buồn bực.

      Hơn tám giờ, lớp chuyển tới Đồng Lý. Lúc xuống xe thể nhắc nhở học sinh chú ý tiền bạc thêm lần nữa.

      Buổi sáng Lâm Mặc Tuân vừa ăn sáng vừa xem điện thoại, xem ảnh gửi tới, hình ảnh ấm áp lòng người.

      “Mặc Tuân, xem gì vậy?” Mẹ Lâm hỏi: “Lúc ăn cơm rất ít khi con xem điện thoại.”

      Lâm Mặc Tuân bỏ điện thoại xuống, suy ngẫm lại: “Ảnh của … Người bạn gửi tới. ấy du lịch ở Chu Trang.”

      Mẹ Lâm : “Chu Trang à, lúc con chưa được sinh ra, mẹ từng lần rồi, lúc ấy vẫn chưa quy hoạch, cầu , nước chảy, con người, yên lặng di nhân. Bây giờ hơi thở của thương mại nặng quá.”

      Lâm Mặc Tuân mỉm cười, hình như ấy chơi rất vui, wechat rất nhiều ảnh chụp, có cả ảnh chụp chung với học sinh. ra có gì thay đổi, kiểu tóc của tại giống hệt trước kia, kiểu xoăn đơn giản.

      Sáng nay Lâm Mặc Tuân ra ngoài, mình ở trong phòng.

      Mẹ Lâm mang trà lên cho thấy cầm điện thoại, hình như điện thoại vẫn chưa được kết nối, chân mày dần nhíu lại.

      Nhất thời trong lòng bất chợt trống rỗng, tựa như nghỉ hè năm đó, cuối cùng cũng bấm dãy số điện thoại vẫn chưa khắc sâu trong lòng, song điện thoại di động cứng ngắc chỉ truyền đến giọng máy móc: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tắt máy.”

      Lâm Mặc Tuân để điện thoại xuống, vừa quay đầu thấy mẹ mình.

      Mẹ Lâm tới để ly trà xuống, thần sắc Lâm Mặc Tuân khôi phục lại trạng thái bình tĩnh.

      “Sao vậy?”

      Giọng điệu lạnh nhạt: “ sao.”

      Sao Mẹ Lâm có thể hiểu con trai của mình, nếu hỏi nữa. “Đúng rồi, nguyên đán mợ và Nhạc Nhạc đến nhà mình chơi.” Ánh mắt mẹ Lâm hơi phức tạp.

      “Còn tháng nữa.” Lâm Mặc Tuân đáp.

      “Đúng vậy, bao giờ hạng mục của con ở đại học C kết thúc?”

      Lâm Mặc Tuân trầm ngâm: “Tháng ba năm sau.” Giọng có chút buồn bã.

      Ba giờ chiều, lái xe ra cửa.

      Mẹ Lâm nhìn ba Lâm ngồi ghế salon: “Lần này con trai ông trở lại cứ là lạ sao ấy? yên lành lại từ chối hai trường đại học ở Bắc Kinh, tự ý chọn đại học C. thấy lạ sao?”

      Ba Lâm ngước mắt: “Có à? Bản thân tôi lại thấy Mặc Tuân… hoạt bát hơn trước kia.”

      “Hoạt bát? Mới có ông nghĩ ra được từ này.” Mẹ Lâm buồn bực, Mặc Tuân trầm mặc quá mức, là lo lắng!

      Bên kia Cố Thanh Đồng lo lắng đến trưa, nghĩ đến giấy tờ trong ví, là mệt mỏi cả tâm tư lẫn sức lực. Còn có liên lạc trong điện thoại nữa, chẳng may có người cầm điện thoại của lừa đảo là nghiệp chướng nặng nề.

      đường về, đành bấm bụng than thở.

      ra chủ yếu nhất là lo lắng về , liên lạc được với .

      Thẫn thờ ngắm hoa trong khắp Chiến Đồng, sau đó là quay về. Cuối cùng bình an trở lại trường, sớm hơn thời gian tính nửa giờ. Hoàn thành nhiệm vụ, thở ra hơi, sau đó vẫy tay tạm biệt học sinh. cầm túi của mình chuẩn bị trở về ký túc.

      Đột nhiên ven đường vang lên tiếng còi xe, hơi liếc về phía… Xe của Lâm Mặc Tuân, trái tim khỏi thót lên cái. Lúc tới mở cửa xe.

      Cố Thanh Đồng lên xe theo phản xạ có điều kiện. Lâm Mặc Tuân cầm túi trong tay , để vào ghế sau, đôi mắt nhanh chóng chuyển động mặt .

      Vừa ngồi xuống nghĩ tại sao bản thân lại nghe lời như vậy. Trong đầu khỏi quanh quẩn câu kia: ngày gặp như cách ba thu. Đôi mắt trộm liếc cái.

      “Làm mất điện thoại rồi à?” quay đầu lại, bình tĩnh hỏi .

      Khuôn mặt lập tức vẻ đau khổ: “Vâng, bị mất lúc ăn sáng.”

      Lâm Mặc Tuân lẳng lặng nhìn , ánh mặt trời len qua cửa sổ vào trong xe, ấm áp rọi vào người , tôn lên làn da càng thêm trắng nõn. Nhất thời làm suy nghĩ của rơi vào xoáy nước.

      Cố Thanh Đồng nghe gì bèn quay đầu lại bắt gặp đôi mắt của , nhất thời kịp thu lại cảm xúc. chỉ cảm thấy tim đập chậm nhịp, lời ra đến khóe miệng lại biết gì.

      May mà Trần Nhượng gọi điện tới.

      “Lâm Mặc Tuân, bọn tôi tới rồi, chỉ thiếu cậu thôi. Với hôm nay có mang người nhà cậu đến ?” Trần Nhượng ồn ào.

      Lâm Mặc Tuân đáp lại câu: “Các cậu chơi trước , tôi đến ngay.” Sau đó thêm gì nữa, cúp điện thoại.

      “Là Trần Nhượng.” với : “Bọn họ đến rồi.”

      Cố Thanh Đồng chợt nhớ lại chuyện này: “ phải bảo là thứ sáu à?”

      Lâm Mặc Tuân khởi động xe: “ bảo em là thứ sáu có thời gian rồi mà.”

      “Ý!” Cố Thanh Đồng mở to hai mắt.

      Lâm Mặc Tuân đột ngột giơ tay ra, hơi nghiêng người về phía , ánh mắt thẳng tắp dừng tay , hô hấp khó khăn, cảnh vật lấp lánh bất định.

      “Ừm, Thanh Đồng!”

      “Sao ạ?”

      “Tôi chỉ định giúp em thắt dây an toàn thôi, chẳng phải em cảnh sát giao thông đại học C kiểm tra rất chặt sao.” Khóe môi hơi cong lên.

      Khuôn mặt Cố Thanh Đồng dần nóng lên. Lại bị đùa giỡn.

      Đến quán rượu, lúc xuống xe : “Làm sao bây giờ, em mang quà cho họ.”

      Lâm Mặc Tuân nhìn thoáng qua túi xách của : “ cần tặng họ.”

      được đâu.” Cố Thanh Đồng yếu ớt : “Bọn họ cũng khen mấy câu trong wechat của em.”

      “Mỗi lần tôi ở Mỹ về đều mang quà cho họ.” bình thản : “ sao đâu.”

      Cố Thanh Đồng gì nữa. Lúc vào đại sảnh quán rượu, đột nhiên nghĩ ra đó là đưa, phải đưa.

      Hai ta còn chưa phải người nhà đâu.

      Tối nay Trần Nhượng mời hai bàn, đều là bạn học lớp mười.

      Lâm Mặc Tuân và Cố Thanh Đồng vừa bước vào bên kia liền trêu chọc: “Ui, cuối cùng cũng trông ngóng được hai cậu.”

      “Cố Thanh Đồng, Chu Trang có vui ?”

      Cố Thanh Đồng lắc đầu cái: “ vui.”

      “Mình xem wechat của cậu thấy hình như cậu vui lắm mà.”

      ra đều là nhìn du khách thôi. Toàn người với người, mỏi mắt lắm.”

      Lâm Mặc Tuân ngồi xuống cạnh , đưa cho chén nước ấm. Người vừa định ngồi xuống cạnh bất động, mọi người khỏi hơi liếc Lâm Mặc Tuân, người này ra tay nhanh chóng, mãnh liệt .

      Nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, mọi người từ từ ngồi xuống.

      Cố Thanh Đồng ngồi bên phải dâu, Lâm Mặc Tuân ngồi bên phải .

      Vừa bắt đầu mọi người liền bắt Lâm Mặc Tuân tự phạt chén vì đến ngày lại đổi lại.

      Lâm Mặc Tuân từ chối, tự phạt chén.

      “Chén tiếp theo cậu và Cố Thanh Đồng đều phải uống, bắt bọn này đợi lâu.”

      Lâm Mặc Tuân nhướn mày nhìn người đối diện, khóe mắt Cố Thanh Đồng nhìn thẳng tới, toan bưng chén lên Lâm Mặc Tuân kéo tay lại, “ sao, em uống được.”

      Lâm Mặc Tuân uống liên tục hai chén. Nhất thời khí nổ tung. “Lớp trưởng, tửu lượng tốt.”

      “Lớp trưởng là đại diện của môn, đến tớ còn ghen tỵ đây này.”

      “Tiếc thay cậu là con trai.”

      Mọi người cười ầm cả lên.

      Vợ Trần Nhượng thầm với Cố Thanh Đồng: “Hóa ra lần trước nhận hoa cưới của tôi là do hoa có chậu.”

      Cố Thanh Đồng đành úp mở ậm ừ tiếng.

      ra tôi ngạc nhiên lắm, Trần Nhượng bảo Lâm Mặc Tuân rất lạnh lùng, bình thường ta cũng vậy với à?”

      , lạnh tí nào. Ngược lại rất ấm áp.

      Cố Thanh Đồng từ tốn đáp. “Tùy vào từng người thôi.”

      Vợ Trần Nhượng co quắp khóe môi, lặng lẽ ăn miếng đồ ăn.

      Cố Thanh Đồng thấy Lâm Mặc Tuân vẫn uống rượu cũng các bạn bèn kéo tay . Lâm Mặc Tuân hơi xoay đầu lại, mặt mày đỏ bừng: “ sao.”

      “Cố Thanh Đồng, cậu gì với lớp trưởng vậy? Mọi người đều là bạn học, nghe chút .”

      Lâm Mặc Tuân thản nhiên mở miệng: “ thể với người ngoài.”

      “CAO!” Có người kích động: “Có ai giải thích xem rốt cuộc đây là tình huống gì thế này?”

      Lâm Mặc Tuân chỉ cười, .

      “Để ý biết, người em, uống rượu .” Mấy người Trần Nhượng lại bắt đầu uống rượu, có lúc kiêng dè gì mấy người phụ nữ, mấy câu trêu ghẹo.

      Ăn xong, mấy người kia lại càng hưng phấn.

      Lâm Mặc Tuân lên bàn, chỉ trong mười mấy phút bọn họ thua sạch. Lâm Mặc Tuân cười, “Tối nay uống nhiều rượu, đầu óc choáng váng.”

      “Có thể xin đổi người ? Cố Thanh Đồng, cậu lên ?”

      Cố Thanh Đồng lắc đầu liên tục: “Mình giỏi toán.”

      Vì cậu giỏi toán nên mới bảo cậu lên.

      Trước khi đến, mọi người đều nhất trí ý kiến, bao giờ đánh bài với Lâm Mặc Tuân nữa, sau này tìm Cố Thanh Đồng đánh, kiếm lại món hời từ Cố Thanh Đồng.

      Mãi hơn mười giờ mới tàn cuộc. Cố Thanh Đồng che giấu nổi mệt mỏi gương mặt, nhưng tinh thần lại vô cùng tốt.

      Sau khi lên xe, mới được bàn luận, thỏa nỗi ước mong, “Bài cuối của Trần Nhượng cũng đẹp nhưng đáng tiếc thay, đáng tiếc thay.”

      “Hì hì, đánh ba, giỏi hơn ba em nữa.”

      Lâm Mặc Tuân nhìn nụ cười lúm đồng tiền của , nhàng : “Ừ, sau này có cơ hội thử sức với ba em.”

      Cố Thanh Đồng thuận miệng: “Gặp trưởng bối vẫn sớm.”

      Lâm Mặc Tuân sửng sốt, hiển nhiên là bị chẹn họng.

      Ánh mắt Cố Thanh Đồng dần di chuyển, lại tiếp tục di chuyển: “Chuyện đấy, kỹ thuật đánh bài của giỏi lắm…”

      Lâm Mặc Tuân lặng thinh.

      Cố Thanh Đồng nắm tay lại: “Có cơ hội, có cơ hội.”
      Last edited by a moderator: 9/6/16
      139, Chrisdhtt thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11:

      Cố Thanh Đồng hận thể chui xuống đất. Ngẫm nghĩ, đường đường là nghiên cứu sinh khoa Trung văn, thế mà mặt trận ngôn ngữ liên tục thua trận bởi người học Toán.

      còn mặt mũi gặp phụ lão Giang Đông* nữa rồi.

      *Phụ lão Giang Đông: Thành ngữ TQ, chỉ quê quán nơi chôn rau cắt rốn của các bậc phụ huynh.

      Vẻ mặt rối rắm, còn có thẹn thùng nữa.

      “Gọi điện cho Trần Lộ .” Lâm Mặc Tuân tốt bụng nhắc nhở, sau đó đưa điện thoại của mình cho .

      Cố Thanh Đồng cảm thấy ấm áp bởi quan tâm của , may mà nhớ số Trần Lộ.

      “Xin chào, là ai vậy?” Trần Lộ hơi đổi giọng.

      Cố Thanh Đồng mím môi: “Là mình đây, Lộ Tử.”

      Bên kia vang lên tiếng thét. Cố Thanh Đồng hơi giơ điện thoại ra xa. “Cậu ở đâu thế? phải là về ký túc à? Giờ là mấy giờ rồi. Bọn mình gọi điện cho cậu mấy lần đều tắt máy!” Trần Lộ nhiều như vậy mà thở gấp tí nào.

      “Mình mất điện thoại rồi.” Tủi thân quá . Lúc mua hơn bốn vạn, co định để dùng bốn năm. tại mới dùng được có năm thôi.

      “Thế cậu đâu rồi? Bị bắt cóc à? Hay là hẹn hò với tên lông bông nào đó?”

      Khóe mắt Cố Thanh Đồng liếc về “tên lông bông” bên cạnh, yên lặng : “Mình về ngay đây.”

      Bên kia truyền đến giọng Hiểu Như: “Thanh Đồng, lúc về có chuyện vui đấy.”

      Trước khi cúp điện thoại, đột nhiên Trần Lộ thốt ra câu: “Cậu gọi bằng điện thoại của ai thế?”

      Cố Thanh Đồng trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới chậm rãi thầm: “Là điện thoại của Lâm Mặc Tuân.”

      Hê hê.

      Quả nhiên bên kia im phăng phắc.

      “Hiểu Như, lúc nãy mình to chứ?” Trần Lộ buồn rầu hỏi. Vừa nãy Lâm Mặc Tuân là “tên lông bông”.

      “Với cái cổ họng của cậu, dù đóng cửa phòng bên cũng nghe thấy.” Hiểu Như đánh trúng trọng tâm.

      Trần Lộ cắn răng: “Điện thoại mình hết pin rồi, về rồi tiếp.”

      Cố Thanh Đồng nhìn điện thoại của , lúc trước toàn dùng điện thoại bản địa, thiên về màn hình to. Mùa hè ra ngoài phải xách cái túi chuyên để đựng nó. Nhìn lại điện thoại của Lâm Mặc Tuân, nho xinh xinh, có vẻ như hình dáng tệ.

      “Trần Lộ là người Đông Bắc sao?” Bên môi Lâm Mặc Tuân hiển vui vẻ.

      “Dạ?” Cố Thanh Đồng hơi hoảng hốt, giây lát sau hiểu. Nhát định nghe thấy ba chữ tên lông bông.

      nghe lén điện thoại của em!” lên án tố cáo.

      Lâm Mặc Tuân cười tủm tỉm: “ phải nghe lén!” cố ý hơi dừng lại: “Là quang minh chính đại.”

      “Nào có ai đường hoàng như vậy. đưa điện thoại cho đấu tranh : “Điện thoại này rất tốt.” Giọng của mềm mại: “ chuyện dễ dàng, có tạp .”

      “Em có thể làm người phát ngôn được rồi đấy.”

      Cố Thanh Đồng cười vui vẻ, lúc sau chợt nghiêm chỉnh lại: “Mặc Tuân, em vẫn có vấn đề.”

      Lâm Mặc Tuân ừ tiếng, ý bảo tiếp.

      “Tên của là lấy từ Mặc Tử và Tuân Tử à?”

      Lâm Mặc Tuân:…

      “Mặc Tử là học phái Mặc gia, Tuân Tử là học phái Nho gia. Người trước chủ nghĩa xuất thế, người sau chủ nghĩa nhập thể, hai người đối lập.”* Cố Thanh Đồng ngạc nhiên tổng kết lại.

      *Mặc Tử: Người thời kỳ Đông Chu Xuân Thu cuối Chiến quốc, đầu Tống quốc, tên Địch, trong lịch sử Trung Quốc là Triết học gia duy nhất xuất thân từ nông dân, là người sáng lập học thuyết Mặc gia. Mặc gia là trường phái triết học thời xưa ở TQ.

      *Tuân Tử: Nhà tư tưởng, chuyên gia giáo dục thời Chiến quốc cuối Triệu quốc, tên Huống, tự Khanh. Ông là nhà tư tưởng, văn học gia, chính trị gia nổi tiếng, người đương thời tôn xưng là “Tuân Khanh”, có đóng góp to lớn cho tư tưởng Nho gia.

      Lâm Mặc Tuân nghe phân tích tỉ mỉ: “Em phân tích rất cặn kẽ, tên của tôi là do ba tôi đặt cho.”

      “Bác trai uyên thâm.” Cố Thanh Đồng bình tĩnh .

      “Cảm ơn, tôi chuyển lời cho ông ấy.”

      Cố Thanh Đồng bị nghẹn.

      Lâm Mặc Tuân lái xe đến khu ký túc xá nữ, lúc này sân trường vừa thanh tĩnh vừa yên bình. đưa túi xách cho , đầu cúi thấp.

      Xem ra là thẹn thùng đây. lấy điện thoại đặt vào trong tay , hiểu ngẩng đầu lên.

      “Lấy của tôi dùng , tiện liên lạc.” Trong đôi mắt hẹp dài kia tràn ngập cho cự tuyệt.

      Tay run run. Tiện liên lạc*, lực sát thương của bốn chữ này quá mạnh. (Tiếng Trung là bốn chữ.)

      “Đừng thức khuya, tối nay ngủ sớm .” vuốt ve mái tóc của . “Ngày mai tôi ở viện nghiên cứu, buổi tối cùng ăn cơm có được ?”

      Cố Thanh Đồng gật đầu cái. Lâm Mặc Tuân đưa túi xách cho , bỗng nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng mở túi xách ra, lấy từ trong ra cái hộp, sau đó nhanh chóng nhét vào trong ngực : “Quà cho , lần đầu tặng biết có thích .”

      Ý là xin được thông cảm.

      xong liền quay đầu chạy như làn khói, cho Lâm Mặc Tuân cơ hội cám ơn.

      Lâm Mặc Tuân cầm hộp quà trầm mặc.

      chạy như bay về ký túc, vừa vào cửa thở hồng hộc.

      Hiểu Như: “Có ai đuổi theo cậu à?”

      Trần Lộ: “ ra tối nay cậu về cũng sao đâu, bọn mình hiểu mà.”

      Cố Thanh Đồng: “Cậu rất đen tối!”

      Trần Lộ: “Ố! mình à? Lúc đầu là ai đề nghị nhìn vào “chất lượng” đầy đủ cắt ngắn đâu nhé! Ê hê hê hê…”

      Cố Thanh Đồng gì, cầm túi xách ra ngoài hành lang.

      Trần Lộ vội vàng đuổi theo, giọng điệu thành khẩn: “Là mình đen tối, mình háo sắc, ở lại mà!”

      Tâm tình hồi hộp vừa rồi của Cố Thanh Đồng nháy mắt khôi phục lại, giơ tay lên nhéo má Trần Lộ cái: “Lộ Tử, cuộc sống có cậu tựa hoa có mưa vậy.”

      Trần Lộ: “Cảm ơn cậu khen ngợi, nhưng mình thích phần thưởng vật chất hơn.”

      Cố Thanh Đồng đưa túi cho hai người. Ký túc bọn họ đều là động vật ăn thịt nên móng heo Vạn Tam này tất nhiên là muốn chết.

      “Đây là cái gì?” Trần Lộ nhìn túi như quả hạch.

      Cố Thanh Đồng liếc mắt: “Cái này gọi là hạt súng, đặc sản cao cấp của Đồng Lý, tên tục là ‘Hạt Khiếm Thảo’.”

      “Mình thiển cận.”

      Cố Thanh Đồng vừa dọn dẹp vừa : “Theo ‘Bản Thảo Cương Mục’ ghi lại hạt súng chủ trị bệnh thấp khớp, đau thắt lưng, đầu gối, bổ trong, trừ nóng, có lợi cho thần kinh, tăng trí nhớ, làm tai thính mắt sáng, giúp ngon miệng trợ khí, giải khát, bổ thận, đái dầm, vân vân. Tóm lại là hiệu quả rất tốt.”

      Trần Lộ nhai hạt súng, vẻ mặt xoăn xuýt: “Cậu biết rành vậy?”

      “Mình mua quyển Hậu Bách Độ.”

      Hiểu Như ôm bụng cười sằng sặc: “ ra mình cảm thấy hạt này phải đưa cho người mới thích hợp.”

      “Ai?”

      “Chàng nhà cậu!”

      Cố Thanh Đồng sửng sốt trong giây lát.

      Trần Lộ bất lương : “Bổ thận. Hê hê hê hê…”

      Sau khi tắt đèn, nằm giường vuốt ve điện thoại của . Điện thoại di động là đồ vật riêng tư, tuy rất tò mò nhưng vẫn mở ra.

      số điện thoại là có họ tên gửi tin nhắn tới: “Tôi rất thích món quà này.”
      Last edited by a moderator: 9/6/16
      139, Chris, dhtt 1 thành viên khác thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12:
      Cố Thanh Đồng trả lời tin nhắn của : “Ngủ ngon.” Cả đêm ngủ ngon, vậy mà ngủ mơ thấy khoảng thời gian năm lớp mười. Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Mặc Tuân là lúc ngồi ở hàng cuối cùng, lúc chuyện với người xung quanh, lúc nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Sau đó, chủ nhiệm lớp vào phòng, mấy câu đơn giản rồi bắt đầu cứng ngắc tự giới thiệu bản thân.

      đứng bục giảng, áo sơ mi trắng nhiễm hạt bụi, giọng trong trẻo, thong thả giới thiệu: LQĐ#đọc,tr “Chào mọi người, mình tên là Lâm Mặc Tuân. Song mộc Lâm, Mặc trong thủy mặc, Tuân trong Tuân Tử.”

      Cố Thanh Đồng nhìn gương mặt , nhất thời thất thần.

      Lâm Mặc Tuân, thi được giải nhất thành phố C. bảng thông báo của trường còn dán bản tin về , liệt kê kết quả thi ba môn toán, lý, hóa đều là điểm tuyệt đối.

      Đến lượt lên bục giảng giới thiệu: “Chào mọi người, mình tên là Cố Thanh Đồng.”

      Bên dưới lập tức có người ngạc nhiên hô lên: “Thúy Vũ Hoàng Sam Hoắc Thanh Đồng*?” Mỗi đôi mắt nhất loạt dõi về phía .

      *Thúy Vũ Hoàng Sam Hoắc Thanh Đồng: Thúy Vũ Hoàng Sam là biệt danh của Hoắc Thanh Đồng, nữ chính trong tiểu thuyết “Thư kiếm ân cừu lục” của tác giả Kim Dung.

      Cố Thanh Đồng tủm tỉm giải thích: “Ba mình mê truyện Kim Dung.”

      Tiếp theo, Lâm Mặc Tuân được bầu làm lớp trưởng, là đại biểu môn văn. ngồi ngay dãy cạnh , bàn, giữa họ chỉ cách lối .

      Bọn họ từng cách rất gần, chỉ là số lần tiếp xúc quá ít.

      Hôm sau rửa mặt mũi xong, Cố Thanh Đồng lờ mờ nhớ đến “chuyện vui” hai người kia nhắc đến hôm qua.

      vỗ nước dưỡng da* lên mặt: “Hôm qua các cậu chuyện vui gì vậy?”

      *Nước dưỡng da (爽肤水): Nước dưỡng da bao gồm hàm lượng cồn , dùng sau khi rửa mặt, có tác dụng khôi phục lượng kiềm ở da mặt, chăm sóc chất sừng…

      HiểuNhư ngáp, nhất thời dừng lại động tác. LÊ#quý/đôn,online Thanh Đồng thấy giảo hoạt lóe ra trong mắt , Hiểu Như tiến tới trước mặt , ánh mắt đảo vòng vòng.

      “Đại sư bảo là năm nay hoa đào của cậu vô cùng vượng.”

      Cả người Thanh Đồng lạnh .

      “Đại sư Triệu, có lời cứ .”

      “Tìm thấy phiếu cơm của cậu rồi.”

      “Ờ.”

      Hiểu Như thấy biểu tình của thờ ơ, liền mở miệng : “Bạn học Thẩm phải thất vọng rồi.”

      “Thẩm Tư á?”

      “Cậu quên rồi à? Là trưởng nhóm nghiên cứu sinh của mình ý.”

      “Mình biết rồi. Cậu ta nhặt được à? Lạ nhỉ.”

      “Đây chính là duyên phận.”

      Cố Thanh Đồng thu dọn đồ đạc, Hiểu Như thấy điện thoại của : LQĐ# “Đổi điện thoại à? Nhanh vậy? ‘Đại gia’! Chẳng phải cậu rất kỳ thị cái này sao?”

      “Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý. Sau khi dùng mình mới phát thực ra cũng được lắm.”

      “Là sao!” Hiểu Như cười gian: “Lâm Mặc Tuân?”

      Cố Thanh Đồng: “Đói quá, ăn sáng .”

      Hiểu Như: “Sớm thế mà ăn sáng? Chẳng lẽ là gặp ai à?”

      Cố Thanh Đồng:…

      Buổi sáng đến viện nghiên cứu, đàn chị hỏi chuyện học lên, Cố Thanh Đồng gật đầu cái, bày tỏ tiếp tục đào tạo chuyên sâu.

      Đàn chị buồn bã: “Chậc, thực ra học đến mức này chị cũng chỉ là thuận theo tự nhiên. Rất nhiều bạn học của chị cơ bản đều lập gia đình, lên con đường này bản thân em phải chuẩn bị tâm lý tốt. Thực tế là con có rất nhiều chuyện phải làm trong khuôn khổ, muốn tránh thoát phải trả cái giá cao, vất vả.”

      Cố Thanh Đồng hiểu , lúc trước đàn chị có bạn trai, hai người đương bốn năm đại học, sau khi tốt nghiệp, Nam Phương kiên trì làm, hai người liền chia tay. Đàn chị chưa từng hối hận, nhưng trong giọng của , Cố Thanh Đồng vẫn có thể thấy bất đắc dĩ.

      Vốn là học cùng , chỉ có điều cuộc sống bây giờ giống trước. Vì trở về mà cuộc sống yên tĩnh dần sôi động hẳn lên.

      Yên lặng mấy giây.

      Đàn chị : “Thanh Đồng, nắm chặt vào nhé. ra lập gia đình sớm chút cũng tệ.”

      Cố Thanh Đồng cười tủm tỉm.

      Buổi trưa chủ động nhắn tin cho : “ quên đem sạc pin cho em rồi, điện thoại sắp hết pin.”

      Bên kia vẫn chưa trẻ lời tin nhắn, xem ra bộn bề nhiều việc.

      Bốn giờ chiều, bị Triệu Lộ kéo tới sân thể dục đánh cầu lông.

      Có lúc rất nhiều chuyện thực chỉ có thể dùng hai chữ “duyên
      [​IMG]
      139, Chris, Tôm Thỏ 1 thành viên khác thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13:
      Cố Thanh Đồng dùng phần trăm pin ít ỏi còn lại để “hầu chuyện” em họ.

      Em họ: Trong lòng em có chuyện đau buồn.

      Cố Thanh Đồng: Thi môn toán tốt, đúng ?

      Em họ: Sao chị biết?

      Cố Thanh Đồng: Suy đoán từ tài nghệ của em. LQ>Đ,đọc/truyện sao, tiếp tục cố gắng, cuối kỳ chuyển mình.

      Em họ: Hai hôm trước em nhìn trúng chiếc áo khoác, lúc đầu mua size S, bị chật, sau đó em đổi lại size M, vẫn hơi chật. Hết cách, thích quá em đành đỏi size L, kết quả là bị rộng, sao lại có thể tàn nhẫn như vậy hả? Xui xẻo, đen đủi!

      Cố Thanh Đồng: Dạo này em ăn nhiều quá đấy.

      Em họ: Gần đây có linh cảm viết văn, rụng mớ tóc.

      Cố Thanh Đồng trầm mặc. Tóc của Tiếu Vũ Đồng vốn mỏng, lại còn rụng mất mớ. Có khi nào tương lai giống chồng của là Tạ Đính ? Trong đầu bất chợt ra hình ảnh Tiếu Vũ Đồng trong dáng vẻ Tạ Đính.

      rất… kinh khủng!

      Em họ: Chị, em phỏng vấn chị mấy câu được ?

      Cố Thanh Đồng: Chuyện gì?

      Em họ: Cảm giác được người ta dắt tay trước chốn đông người như nào? Dáng dấp Thẩm Tư cũng được lắm.

      Cố Thanh Đồng cúp máy, di động hết pin rồi! Bỗng ý thức chuyện, sao Vũ Đồng lại biết chuyện kia.

      vẫy vùng trong do dự Hiểu Như vọt vào ký túc như cơn gió: “Thanh Đồng, zdai nhà cậu ở dưới tầng, mau… mau…”

      Cố Thanh Đồng nhìn chằm chằm vào chiếc di động màu đen.

      Hiểu Như hổn hển: “ ấy bảo mình chuyển lời bảo cậu xuống dưới, ấy hôm nào mời bọn mình ăn cơm, tao nhã lễ độ thế, mình thể biết xấu hổ mà từ chối được.”

      Cố Thanh Đồng cười với Hiểu Như cái.

      Hiểu Như sửng sốt: “Thanh Đồng, mình cảm thấy cậu đừng cười như vậy với chàng bạn học cũ kia.” cố ý nuốt nước miếng cái: LQĐ “ nhịn nổi đâu.”

      Nụ cười của Cố Thanh Đồng cứng đờ: “Diễn trò quá đà rồi.”

      xách túi xuống tầng. Hiểu Như thắc mắc: “Bộ quần áo ấy mặc mua từ bao giờ thế? Nhìn đẹp lắm.”

      Trần Lộ thản nhiên : “Đại khái đây là sức mạnh của tình . Chúng ta ở cùng phòng bốn năm, đây là lần đầu mình thấy ấy ăn diện như vậy đấy.”

      Hiểu Như cảm khái: “Cuối cùng lại có người sắp theo chồng bỏ cuộc chơi rồi, bao giờ mới đến hai đứa mình đây.”

      Trần Lộ ngẫm nghĩ: “Có thể bảo “bạn học cũ” giới thiệu ít tài nguyên.”

      Hai mắt Hiểu Như sáng lòe lòe, ý kiến hay.

      Thanh Đồng buộc mái tóc dài bằng sợi dây mảnh, diện chiếc áo khoác thục nữ lông dê màu hồng nhạt, phối với đôi boot da dê ngắn, thêm đó là trang điểm nhạt, đỏm dáng chút làm hai mắt người ta tỏa sáng.

      Lâm Mặc Tuân thấy từ xa, mái tóc dài tung bay trong gió, vẽ ra đường cong duyên dáng.

      Cố Thanh Đồng tới trước mặt , “ Điện thoại hết sạch pin rồi.” lấy điện thoại, đưa cho .

      Lâm Mặc Tuân nhận lấy, ánh mắt thu hồi khỏi người : “Đây là nhặt của rơi, vật về chủ cũ?”

      Cố Thanh Đồng quýnh lên: “Mẹ tìm .”

      Lâm Mặc Tuân vẫn vui vẻ cười tủm tỉm: “Tôi nên gì nhỉ, phản ứng của em rất nhanh nhạy.”

      Phía sau có người đạp xe đến, kéo tay bước sang bên cạnh: “Trần Lộ cũng em phản ứng nhanh.”

      Lâm Mặc Tuân gì, nhìn hành động của .

      Cố Thanh Đồng kéo ống tay áo : “Mẹ gì chứ?”

      “Có!”

      Cố Thanh Đồng bình tĩnh nhìn .

      “Bà ấy bảo ngày nay các lấy của rơi nhiều. Bảo tôi mời đến nhà ăn bữa cơm, bà ấy muốn tự mình cảm ơn em.”

      Cố Thanh Đồng hỗn loạn: “ ăn tối trước.”


      [​IMG]
      139, Chris, Tôm Thỏ 1 thành viên khác thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :