1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu - Dạ Mạn (16)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5:
      Hôm nay Cố Thanh Đồng rất xấu hổ, buổi sáng làm việc ở sở nghiên cứu, thẹn với thầy giáo, thẹn với mấy bạn học kia. Suy nghĩ cứ bay ra ngoài, giống như hôm ấy ở lớp toán, luôn vô duyên vô cớ thất thần.

      Thừa dịp nghỉ ngơi, cẩn thận xem xét bạn tốt we chat, cuối cùng khóa được mục tiêu.

      Đất đen.

      Thực ra cái tên này rất “lúa” có được ? Nếu bọn Trần Lộ biết nhất định tha hồ cười nhạo. LQĐ/đọc-truyện Nghĩ kiểu gì cũng nghĩ tới cái tên này có liên quan đến Lâm Mặc Tuân.

      Vào trang của , có avarta, nội dung bên trong cũng trống . xem xét lại lượt, thiếu thứ gì.

      Trần Lộ và Triệu Hiểu Như đứng hai bên của , bắt đầu nghiêm hình tra hỏi.

      “Bạn học cũ? Lâm Mặc Tuân?” Hai người cười hai tiếng hiểm.

      tại cậu có gì muốn ?” Trần Lộ cắn răng nghiên lợi hỏi. Sốc quá. ràng giữa hai người phải tình bạn thuần khiết.

      Cố Thanh Đồng ho khan tiếng: “Lâm Mặc Tuân là lớp trưởng ba năm, thành tích vô cùng tốt, môn toán thường được điểm tuyệt đối. Sau khi tốt nghiệp cấp ba sang Mỹ, còn điều này hai cậu đều biết, ngoại hình ấy rất đẹp.”

      Triệu Hiểu Như há to miệng quát: “Qua quít!”

      Cố Thanh Đồng mấp máy khóe môi: “Mình và Lâm Mặc Tuân chỉ là bạn học lớp mười thôi.”

      Trần Lộ và Triệu Hiểu Như nhìn , chắc chắn ánh mắt trong mắt họ hề đơn giản: “Bọn mình có thể hiểu là Lâm Mặc Tuân là diễm ngộ trong hôn lễ ?”

      “Các cậu nghĩ nhiều.” LQ#Đ,online Cố Thanh Đồng bình tĩnh , vẻ mặt hơi đổi.

      Lúc này Lâm Mặc Tuân vào viện nghiên cứu môn toán. Hai ngày nay nghiên cứu ra số thứ khớp với dự đoán của họ. muốn liên lạc với bạn học bên Mỹ xem sao.

      Trương Sở tới trước bàn : “Lâm Mặc Tuân, hôm đấy tôi bảo lập we chat cho cậu, cậu bảo cần, sao tự nhiên lại lập thế.”

      Lâm Mặc Tuân châm chước email, ánh mắt chỉ nhìn màn hình máy tính, đầu ngón tay hơi dừng lại, đáp: “Tự nhiên phát giác nó rất hữu dụng.”

      “Ha ha ha, Đất Đen…” Trương Sở để ý hình tượng, cười phá lên: “Cái tên này nghe “lúa” quá. Chớ tí, tôi add cậu.”

      Các đường cong gương mặt Lâm Mặc Tuân vẫn nhúc nhích, vẻ mặt thay đổi : “Tôi từ chối add.”

      Khuôn mặt Trương Sở đầy vạch đen.

      Lâm Mặc Tuân gửi mail xong rút di động ra. Mở we chat ra, bất thình lình nhận được chừng mười thông báo add bạn tốt, đoán chắc đều là mấy người hôm qua.

      nhìn lướt qua từ xuống dưới, đột nhiên bắt gặp avarta xương đầu cá, nhất thời ánh mắt trở nên ấm áp.

      Mộc Đồng: Lâm Mặc Tuân?

      Khóe môi hơi giương lên: Là tôi.

      Cố Thanh Đồng ở bên này phát rồ lên, gì thế này. Rối rắm quá, cẩn thận sắp xếp con chữ: “ bận gì à?”

      Lâm Mặc Tuân học toán nên quan niệm về thời gian luôn rất mạnh mẽ, cuộc điện thoại có thể giải quyết vấn đề tuyệt đối nhắn tin. Trương Sở cho rằng bận chuyện số liệu, chẳng qua là lần này cầm điện thoại nhàng bấm chuỗi con chữ, vẻ mặt nghiêm túc như thể bạn nghiên cứu gì vậy.

      Cố Thanh Đồng thầm nghĩ đến sở nghiên cứu toán học, chân mày liền nhăn cả vào nhau, vội vàng nhắn: Vậy mình làm phiền cậu.

      Lâm Mặc Tuân vẫn chưa trả lời tin
      [​IMG]
      139, Tôm Thỏ, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6:
      Tối hôm ấy, Cố Thanh Đồng mơ thấy con mèo nuôi ở kí túc xá hồi trước, ngoan ngoãn kêu meo meo với .

      Mèo kêu ầm ĩ cả đêm, thầm đổ lỗi cho ai đó.

      Hôm sau cầm cánh gà Lục Nhuế Chi làm đến trường học. Trước khi ra cửa, gọi điện cho Trần Lộ báo tới nơi lúc mười giờ. đọctruyện/LQĐ Trần Lộ bảo đúng giờ đứng ở cổng phía Đông chờ đại giá quang lâm, tất nhiên là vỉ nể mặt cánh gà.

      Lúc Cố Thanh Đồng đến trường là chín giờ năm mươi lăm phút.

      là thời gian lên lớp nen người ra vào nhiều, dứng ở góc. Chuẩn bị đến bữa trưa, xung quanh, các quầy hàng lục tục xuất .

      Cố Thanh Đồng để ý tới chiếc ô tô màu bạc đột nhiên dừng lại.

      Lâm Mặc Tuân hơi nghiêng đầu, người đứng ở cổng chính xách theo túi đồ trong tay.

      “Sao lại dừng lại?” Bạn học đại học của tò mò hỏi, nhìn theo tầm mắt Lâm Mặc Tuân, khẽ cười, hỏi: “Lâm Mặc Tuân, cậu bắt đầu ăn khói lửa nhân gian từ bao giờ thế?”

      Khóe môi LÂm Mặc Tuân hơi động đậy: “Đưa cậu đến đầu đường rồi cậu tự .”

      bạn thời đại học bị đả kích: “Cậu, cậu, cậu…”

      “Như cậu , tôi bắt đầu nhiễm khói lửa nhân gian rồi.” Lâm Mặc Tuân lái xe đến sân ga.

      bạn cắn răng nghiến lợi: LQĐ-oniline “Cậu cứ chờ đấy, rồi có người trừng trị cậu.”

      Lâm Mặc Tuân lại trở về, dừng xe tại nơi cách xa chỗ đứng, hình như là chờ ai đó. Vẻ mặt của bình thản, gần như có gì thay đổi so với thời cấp ba.

      Lúc bấy giờ thường nhìn thấy đứng ngay cửa lớp bên cạnh chờ bạn tan lớp.

      Lâm Mặc Tuân mở cửa xe, rảo bước về phía . Cố Thanh Đồng vẫn chưa thấy bóng dáng Trần Lộ đâu liền gọi điện.: “Giờ cậu ở đâu?”

      Trần Lộ thở hồng hộc: “Mình ra ngay đây, cậu chờ tí. Thanh Đồng, cậu có biết chỉ cần cánh gà xuất trong phạm vi kí túc xá liền bị giành hết .”

      Khuôn mặt Cố Thanh Đồng đầy vạch đen. Đồ ăn mảnh!

      “Mau. Cho cậu ba phút đồng hồ, cậu mà tới mình cho người khác.” Cố Thanh Đồng hung ác , đứng trong gió hà hơi chừng mười hai phút, lại đeo khẩu trang, biết hít vào bao nhiêu bụi bặm rồi.

      Lúc Lâm Mặc Tuân vào, vừa hay nghe thấy giọng hung ác của , cười khẽ tiếng. L/q@Đ Cố Thanh Đồng nhíu mày quay đầu, chợt thấy .

      Mạch suy nghĩ như bị cắt đứt đột ngột.

      Quan trọng nhất là, biết giọng của bản thân dữ dằn mức nào.

      đợi ai à?” Ánh mắt Lâm Mặc Tuân lướt vòng qua túi đồ tay .

      Cố Thanh Đồng nhắm mắt, gật đầu cái: “Sao cậu ở đây?”

      Lâm Mặc Tuân nhíu mày: “Hình như em muốn nhìn thấy
      [​IMG]
      139, Chris, dhtt 1 thành viên khác thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7:
      Nhất định là vì vừa ăn lẩu xong nên khuôn mặt mới nóng bừng thế này.

      Từ bé tới lớn, Cố Thanh Đồng luôn bình tĩnh tự tin, ấy vậy mà lúc này trái tim đập thình thịch liên hồi. hơi ngẩng đầu, trước mắt như bị bịt kín bởi tầng sương, khuôn mặt gần ngay trước mắt.

      Nhìn Lâm Mặc Tuân như vẫn trấn định bình tĩnh, song khóe môi lại là nụ cười thản nhiên. Lê!QĐ/online : “Buổi chiều tôi có hai tiết, có muốn nghe tôi lên lớp ?” nhìn chằm chằm vào chớp mắt, dùng ánh mắt để dụ dỗ .

      Cố Thanh Đồng ngẩn ra, làm sao bây giờ, nghe cũng hiểu.

      muốn . Nhưng mà…

      “Được!” Cái gì gọi là đằng nghĩ nẻo? Chính là như .

      Ảo não quá, trước mặt Lâm Mặc Tuân, sức chống cự của chỉ là bèo dạt mây trôi.

      Lâm Mặc Tuân dắt tay về phía xe, tâm tình sung sướng suốt cả quãng đường.

      Cố Thanh Đồng nghĩ mãi, có phải quá nhanh , thầm liếc qua người nghiêm túc lái xe bên cạnh.

      Thoát khỏi tuổi mười sáu ngây ngô, bây giờ chín chắn, đẹp trai hơn trước nhiều.

      “Thanh Đồng!” nhanh chậm gọi tên . Cố Thanh Đồng trộm nghĩ thực ra tên của được phát ra từ trong miệng Lâm Mặc Tuân nghe rất cảm động. “Em có thể quang minh chính đại nhìn tôi.”

      Cố Thanh Đồng:…

      Đến trường học, đỗ xe xong, Lâm Mặc Tuần : “Lấy túi giấy ở ghế sau giúp .”

      Cố Thanh Đồng cam tâm tình nguyện lấy, để ý tới nụ cười môi người nào đó.

      Đây là bài thi giữa kỳ. đọc/tr[LQĐ] sửng sốt: “Tiết chiều nay làm bài thi à?” phải bảo tới nghe giảng ư.

      Lâm Mặc Tuân: “Sợ em ngủ trong tiết của tôi.” vẫn nhớ tiết toán hồi trước, thường lén gục xuống bàn lim dim, biết bị thầy toán mắng bao nhiêu lần.

      Cố Thanh Đồng xấu hổ, môn toán quả thực là nhìn trời.

      Bỗng Lâm Mặc Tuân chuyển đề tài: “Tôi phải bình phục tâm tình của mình chút.”

      Đây là lần đầu tỏ tình với con nên rất căng thẳng.

      Nhất là với .

      Cố Thanh Đồng lại phản bác được gì, thực là thẹn với danh hiệu “tay tranh luận số ”.

      đưa đồ cho , cuối cùng cũng tìm lại giọng của mình: “ vào trước , còn mười lăm phút nữa mới vào tiết, em dạo vòng, làm quen chút.” Lăn lộn ở chốn này từ tấm bé, lời này quá giả dối rồi.

      Lâm Mặc Tuân nhướn mày, kìm chế phấn khích: LQĐ,đọc,tr “Phòng học thứ hai ở phía Đông tầng hai. hành lang tầng hai có rất nhiều tài liệu môn toán, em có thể xem qua chút.”

      Để sau này có thể tăng thêm tiếng chung giữa hai người sao?

      “Lúc nữa ngồi hàng đầu nhé.” Trước khi , thủ thỉ bên tai .

      Cố Thanh Đồng lẩm bẩm: “ chắc có chỗ ở hàng đầu.”

      đâu. Hôm nay kín chỗ.” Bởi vì tiết này làm bài thi.

      Cố Thanh Đồng vòng hành lang, hai phút trước khi vào tiết mới bước vào phòng học, bất thình lình thấy Tiếu Vũ Đồng chạy tới.

      “Chị!” Gương mặt Tiếu Vũ Đồng đầy vẻ ngạc nhiên. “Hôm nay chị ở khu này à? Hay quá, lúc nữa tan học chúng ta cùng ăn cơm nhé.”

      Cố Thanh Đồng chưa kịp ừ hử gì Tiếu Vũ Đồng
      [​IMG]
      139, Chrisdhtt thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8:
      Lâm Mặc Tuân về nhà trọ, pha cho mình ly cà phê.

      Bóng đêm tĩnh lặng, cuối cùng tịch từng có dần biến mất từng chút .

      Mẹ Lâm gọi điện tới: “Gần đây bận lắm sao? Sao về nhà.” Mây năm nay con trai luôn ở nước ngoài, mỗi năm về nhà cũng chẳng được bao lâu. giờ khó khăn lắm mới về lại về nhà.

      Lâm Mặc Tuân đáp tiếng: “Thứ bảy con về.”

      Khóe môi mẹ Lâm vui vẻ: “Được rồi. LQĐ,đọc/truyện Con chú ý chút, mấy ngày nay bắt đầu ấm rồi.” Đứa con này từ bé để bọn họ lo lắng, tại xem ra biết là tốt hay xấu. Nhiều năm như vậy, con trai càng học càng lên cao, những chuyện này còn là kỳ vọng của họ nữa.

      “Mặc Tuân!”

      “Vâng?”

      có gì, chờ con về rồi .”

      Cúp điện thoại xong, Lâm Mặc Tuân rửa mặt, thay bộ quần áo ở nhà màu xanh thẫm, vào thư phòng chấm bài thi.

      là dở khóc dở cười, bọn trẻ con bây giờ “thông minh” hơn lứa bọn nhiều.

      “Thầy ơi, tuy bước cuối cùng khớp với đáp án, nhưng nể tình quá trình gian khổ, xin thầy giơ cao đánh khẽ.”

      “Thầy, cuối kỳ bình chọn giáo viên được thích nhất, nhất định em dâng thầy phiếu ít ỏi của em, xin thầy giơ cao đánh khẽ.”

      “Thầy, chúc gia đình thầy vui vẻ, để em bị trượt.”



      bất giác nhớ lại năm lớp mười, bị thầy giáo dạy toán mời vào phòng làm việc với vẻ mặt phát điên, đáng thương năm nỉ thầy giáo cho mang bài thi về.

      Lúc chấm đến bài thi của Tiếu Vũ Đồng, hơi dừng lại, tổng sáu mươi điểm. LQ@Đ-online Lần trước học thay nữ sinh này.

      Thư phòng vắng vẻ, ánh đèn kéo bóng dài ra.

      Trước khi ngủ, sờ vào điện thoại phát nhắn tin, khóe môi trong trẻo lạnh lùng hơi động đậy.

      “Cơm dứa ăn ngon lắm.”

      Đầu ngón tay di động màn hình lúc lâu, cuối cùng chỉ đánh hàng chữ: “Ngủ sớm chút.”

      Cố Thanh Đồng vẫn chưa tắt máy, trong đêm đèn chỉ thị của điện thoại phát sáng, mơ mơ mang màng cầm lấy, nhất thời tỉnh ngủ hẳn: “ vẫn chưa ngủ à?”

      Ngón tay xinh đẹp của Lâm Mặc Tân ấn xuống: “ định ngủ nhưng giờ hết buồn ngủ rồi.”

      Cố Thanh Đồng cắn môi, chà, có thể hiểu là vì làm ảnh hưởng đến ? Ngay lúc còn rối rắm Lâm Mặc Tuân lại nhắn tin. LQ!Đ>online “Tiếu Vũ Đồng có quan hệ gì với em?”

      Cố Thanh Đồng: “Là con của của em.”

      Lâm Mặc Tuân cười cười, quả nhiên là di truyền gia tộc. nhắn lại: “Trắc nghiệm lần này em ấy được sáu mươi.”

      Cố Thanh Đồng phản xạ có điều kiện, trả lời: “Môn toán của em tốt hơn em ấy nhiều.” Hiêm khi nổi lên tính tình trẻ con, Lâm Mặc Tuân gần như có thể mường tượng ra nét mặt của .

      biết tại sao thành thích môn toán của luôn lên nổi, cho dù khi đó có người phụ đạo cho . Ánh mắt trầm xuống.

      Thời gian mười năm, thời gian tươi đẹp nhất bọn họ hề tiếp xúc với nhau chút nào. Phần tiếc nuối này đành để mặc như vậy, giải quyết được gì.

      Nỗi khổ trong lòng tiêu tán từng chút , nhắn lại: “Em giỏi toán cũng sao.”

      Đúng vậy, Trung văn của rất tốt. Có câu thuật nghiệp hữu chuyên công*, phải ai cũng là tuyển thủ toàn năng như .

      *Đầy đủ của câu này là “Văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công”, trích trong “Sư Thuyết” của Hàn Dũ, ý của câu này là biết đạo lý có trước có sau, kỹ năng bài vở và bài tập của mỗi người đều có nghiên cứu chuyên môn.

      “Tôi giỏi là được rồi.” Những lời này của Lâm Mặc Tuân làm Cố Thanh Đồng mất ngủ đến ba giờ sáng.

      Ngày hôm sau rời giường, Cố Thanh Đồng nhìn mình trong gương, dưới mắt là hai quầng thâm to. Trần Lộ trêu : “Tối qua cậu ngủ, làm kẻ trộm đấy à?”

      “Cậu ngáy to quá làm mình ngủ được.”

      Mang theo vành mắt thâm đen vào trong khoa, thầy giáo sơ qua với những công việc liên quan. Sáng sớm ngày mai lớp 1301 lên đường Chu Trang.

      Cố Thanh Đồng phải theo.

      “Sao vậy? muốn à?” Thầy X hỏi.

      Cố Thanh Đồng buồn bực, vậy phải tách nhau ra sao. “ phải vậy, chỉ là cảm thấy hơi đột ngột.”

      “Đột ngột?” Thầy X ngạc nhiên, “Chẳng phải cuối tháng trước quyết định rồi sao.”

      Trong lòng Cố Thanh Đồng thầm nhủ, bây giờ giống trước kia. Trước kia , bây giờ được. “Chỉ là em quen.”

      Thầy X vỗ vai : “ sao. Lần đầu mang học sinh ra ngoài đều như vậy. May mà chỉ hai ngày, mấy tên nhãi khỉ gió này làm gì đâu, hơn nữa trong khoa chúng ta đều là người có văn hóa, làm loạn.”

      Cố Thanh Đồng bị mấy lời của thầy X làm cho buồn cười, phải báo cáo với ai đó. Bỗng dưng lắc đầu cái, ràng cũng gì mà.

      Cố Thanh Đồng bận bịu trong khoa tới trưa, sau đó gọi lớp trưởng lớp 1301 đến, cặn kẽ chuyện sắp xếp hành trình và các thứ phải chuẩn bị.

      Cố, căng thẳng quá.” Lớp trưởng trấn an : “Bọn em đều là người lớn.” Lớp trưởng là nam sinh, trong “sáu đại tài tử” của lớp.

      Cố Thanh Đồng mấp máy khóe môi: “Thông báo với các bạn giúp nhé.” Phần tử mới giải phóng nóng nảy từ cấp ba, có thể cảnh giác sao?

      Cố, yên tâm . Bọn em ngoan ngoãn, cùng lắm là uống ít rượu.”

      Cố Thanh Đồng đen mặt, đám gấu con này.

      “Đùa chút thôi.” Lớp trưởng cười: “Nếu yên lòng có thể mang người thân theo.”

      Khóe mắt Cố Thanh Đồng giật giật: “Đề nghị này của em hay lắm, tôi xem xét.”

      “Ý! Cố có bạn trai à?” Vẻ mặt lớp trưởng đầy ngạc nhiên: “Chẳng phải muốn học lên ư?”

      Cố Thanh Đồng buồn bực, Chuyện học lên và chuyện có bạn trai có liên quan gì với nhau sao?

      May mà có
      [​IMG]
      139, Chrisdhtt thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9:
      Tờ mờ sáng hôm sau, đám người tụ tập trước cửa canteen. Nhiệt độ cao, lại thêm gió lạnh nên tiếng oán trách vang lên liên tục, xui xẻo là xe du lịch vẫn chưa tới.

      Cố Thanh Đồng vừa an ủi học sinh vừa liên lạc với bên công ty du lịch. Hướng dẫn viên du lịch giải thích trong điện thoại rằng vừa rồi bị tắc đường, khoảng mười phút nữa là đến nơi, bảo họ đừng sốt rột.

      Cố Thanh Đồng phà ra hơi, vừa cúp điện thoại chuông lại vang, khong ngờ là Lâm Mặc Tuân gọi đến. Bất chợt trái tim đập thình thịch.

      “A lô!” qua bên nghe điện thoại.

      “Vẫn chưa sao?” Giọng khàn khàn của truyền tới tai .

      Cố Thanh Đồng vâng tiếng: “Lúc nãy xe du lịch bị tắc đường.”

      Lâm Mặc Tuân cười khẽ tiếng: “Em về phía trước 500m .”

      Cố Thanh Đồng khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía trước, tại nơi xa dưới ánh đèn đường là bóng dáng cao gầy. chỉ ngạc nhiên nhìn, ánh mắt mờ . Hết thảy đều như
      [​IMG]
      139, Chris, Tôm Thỏ 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :