1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu cả đời - Bách Lý Nam (Full Sắp có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Thứ 10 chương mẹ con tâm

      "Mẹ, ngươi hẳn là nằm viện , vì sao nhất định phải trở về đâu?" Mạnh khả ly đưa cho chén vừa phao trà ngon cấp trương Mai, ngồi ở bên giường bất mãn .

      Trương Mai cười cười, "Mẹ có việc gì, tại muốn cảm giác tốt hơn nhiều rồi, hai ngày nữa ngươi đính hôn rồi, Phong gia cũng trước đính hôn, tháng sau kết hôn, lại tiếp cũng rất nhanh, mẹ nghĩ tại trong nhà nhìn ngươi lập gia đình."

      "Vẫn là ở tại bệnh viện nhiều a, nếu lại thoải mái làm sao bây giờ?"

      "Đừng lo! Cách bệnh viện cũng xa, qua cũng rất phương tiện . Miễn bàn này mất hứng bị bệnh, mẹ biết như ngươi vậy gả là chịu ủy khuất, khả luôn luôn ngày nổi danh, giống mẹ. . . . . . Đều là mẹ làm phiền hà ngươi!" Trương Mai khuôn mặt áy náy.

      Khả ly nhìn thập phần tự trách nàng liếc mắt cái an ủi: "Mẹ ngài đừng nghĩ nhiều như vậy rồi, là ta tự nguyện , ta xem Phong tiên sinh nhân sai, về sau hết thảy đều tốt."

      Trương Mai khẽ gật đầu, theo nàng xem , như vậy đối nữ nhi cũng là tốt nhất an bài, nếu chính mình sau khi, nàng người còn biết cũng bị Mạnh gia người làm sao khi dễ.

      Khả ly trong lòng lại loạn thất bát tao , đối với tối hôm đó chuyện nàng cũng hối hận, chính là thủy chung thể quên, người nam nhân kia muốn sâu khắc vào nàng đáy lòng, rốt cuộc là hạng người gì đâu? Có khi nàng tưởng, có thể ở 'phòng cho tổng thống' cũng hẳn là kẻ có tiền , nếu như cầu cứu mẹ nàng có thể hay khẳng đâu?

      Nhưng này ý niệm trong đầu chỉ là cái thoáng mà qua, nàng dựa vào cái gì cầu đâu? đêm kia nàng tuy rằng cũng uống hơn rượu, nhưng nàng rất ràng mình là hoàn toàn tự nguyện , nếu vì vậy mà cầu , nàng cảm giác, cảm thấy] tình nguyện gả cho lão nhân quên , nàng muốn ở người trong lòng trước mặt như vậy hèn mọn, tuy rằng lớn như vậy bởi vì sinh ra vấn đề nàng cho tới bây giờ đều có ngẩng đầu quá, nhưng quyết thể xem theo trong mắt của phát ra thương hại cùng đồng tình thậm chí là khinh bỉ ánh mắt, vậy nhất định so với bị vội vả lập gia đình càng làm nàng khó chịu.

      Coi như thành giấc mộng ! Nàng tại chỉ còn lại có nằm mơ quyền lợi rồi, Mạnh khả ly nghĩ đến đây khổ sở thiếu chút nữa rớt xuống nước mắt , vội vàng câu, "Ta nhìn xem cấp mẹ nồi thuốc tốt lắm ." Sau đó nhanh chóng xoay người ra ngoài.

      Tuy rằng trước mắt, Trần khiết đối với các nàng mẹ con sắc mặt tốt hơn chút chút, nhưng gần hai mươi năm đích thói quen lại sao có thể nhanh như vậy chuyển biến, trải qua phòng khách vừa vặn gặp phải Mạnh khả lệ, cũng khó nàng hôm nay thế nhưng xuất môn.

      "Cả ngày khóc tang tờ giấy mặt, dường như toàn bộ thế giới mọi người thực xin lỗi nàng giống nhau." Khả ly mới vừa quá, phía sau liền bay tới câu.

      Nàng ngừng chút, lại mặt thay đổi vào phòng bếp, nàng bây giờ căn bản ngay cả cãi nhau tâm tình đều có.

      Trần khiết trừng mắt nhìn khả lệ liếc mắt cái giọng : "Ngươi thể nhẫn nhịn nhẫn sao? bao lâu nữa nàng liền gả ra ngoài, nhà chúng ta chuyện còn cần Phong gia hỗ trợ đâu!"

      "Liền nàng cái dạng kia, có thể làm cho Phong lão đầu thích ? Ta xem người ta cũng ngoạn cái mới mẻ thôi, cả ngày đối với xem ra mặt chết, sớm hay muộn cũng muốn theo hay ho." Mạnh khả lệ bĩu môi, dù sao nàng là thấy thế nào cũng thuận mắt.

      "Quên ! Ta còn là ra ngoài dạo phố tốt lắm!"

      "Lại mua quần áo sao?" Trần khiết thanh lớn chút, "Bây giờ là lúc nào, tốt nghiệp hai năm rồi cũng công tác, cả ngày chỉ biết tiêu tiền, ba ngươi công ty tại quay vòng mất linh ngươi biết sao?"

      "Quay vòng mất linh cũng phải lỗi của ta a! Mua mấy bộ y phục làm sao vậy, mấy ngày nữa Phong gia đính hôn yến trường hợp nhất định rất lớn, đều cũng có tiền nhân, nữ nhi ta cho rằng cho rằng cũng tốt cấp nhà chúng ta tìm tốt con rể a!" Khả lệ cười khanh khách .

      Trần khiết sắc mặt lập tức chuyển biến tốt đẹp rồi, "Coi như ngươi thông minh hồi, chạy nhanh thôi, chọn điểm có thể lên đài mặt , đừng làm này loạn thất bát tao quần áo, cưới vợ cầu thục nữ, đừng chỉnh giống như bar-girl dường như."

      "Ai da! Ta biết rồi, khả chuyện tối hôm qua cũng chưa về nhà, ngươi nếu nhàn rỗi có chuyện còn là trông nom,coi] bất kể nàng !" Mạnh khả lệ trước khi ra cửa vẫn quên hãm hại thân muội muội phen, cái nhà này căn bản là tồn tại cái gì thân tình.
      caruoi98, PhamthanhhuongChris thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      @banglangtrang123 : chương 10 này nàng chưa edit kỹ hả? từ ngữ giống trong convert quá:yoyo68:

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Đến ngày đính hôn

      Vô luận Mạnh Khả Ly hi vọng thời gian có thể trôi chậm lại nhiều như thế nào, vài ngày vẫn trôi qua rất nhanh.

      Sáng sớm, người nhà họ mạnh bận rộn đến gà bay chó sủa, Mạnh Khả Lệ và Mạnh Khả Tình bắt đầu bảo dưỡng nha sắc từ hai ngày trước rồi, hôm nay lại mời thợ trang điểm riêng đến nhà trang điểm cho họ, giống như hai người mới là dâu vậy.

      Buổi sáng sắc mặt Trương Mai cũng tốt lắm, Khả Ly căn bản quan tâm đến chuyện ăn mặc, chỉ mặc bộ lễ phục đính hôn do nhà họ Phong đưa đến lên người. Tóc cũng đặc biệt sửa sang lại, túy ý xõa ra. Còn nửa giờ nữa phải , Trần Khiết mới phát ra, vội vàng lớn tiếng la hét làm cho thợ trang điểm đến trang điểm cho .

      Mạnh Khả Lệ trang điểm xong đứng bên vung tay múa chân, trang điểm xong Khả Ly cũng chỉ nhin vào gương liếc mắt cái, cái người đội tóc giả lông mi giả bôi phấn dày kia là sao? từ chối cho ý kiến, giúp đỡ Trương Mai ra cùng bọn họ.

      Phòng tiệc của khách sạn Quốc tế Chí Tôn vốn vô cùng hoa lệ, màu sắc chủ đọa là màu đỏ và màu vàng của hoàng thất Trung Quốc, tuy sắc trời còn sớm, chùm đèn to ớn rực rỡ chói lọi bật từ sớm, chiếu lên toàn bộ đại sảnh sáng ngời lại xa hoa, mùi thơm của hoa hồng bạch bày xung quanh hội trường xông vào mũi, có nhân viên mặc đồng phục qua lại kiểm tra hoa quả điểm tâm tinh xảo này cùng rượu ngon có chỗ nào ổn .

      lục tục có khách đến, ngoài cửa cũng có người nhà họ Phong đứng, chỉ có Phúc bá lão quản gia của nhà họ Phong và thư ký Tề Đông dẫn theo vài lễ phép khéo léo tiếp đãi, hai bên cửa chính của phòng tiệc cũng bày đầy lẵng hoa, còn có bảng thông báo đỏ thẫm bên dùng thiếp vàng chữ to viết mấy chữ ‘ Tiệc mừng đính hôn của Phong phủ’ , thực tế những khách nhân nhân được thiệp mời cũng chỉ viết đám hỏi của hai nhà Phong, Mạnh, cũng có viết ra tên của người trong cuộc, bởi vì vài năm Phong Chi Thu xuất trong các trường hợp công khai, Phong Hải cũng độc thân nhiều năm, cho nên đa số mọi người nghĩ chắc là tiệc đính hôn của Phong Hải.

      Có người bạn già từng hỏi Phong Hải, ông ta cũng , ông muốn sau khi tin tức truyền dọa Phong Chi Thu chạy mất, hôm nay ông tính tuyên bố trước mặt mọi người chuyện Phong Chi Thu đính hôn cùng Mạnh Khả Ly, hơn nữa tháng sau kết hôn, ông giao lại tập đoàn Hải Liên cho Phong Chi Thu, ông đánh cuộc! Đánh cuộc đứa con trai căn bản muốn kết hôn nhưng lại để ý tập đoàn Hải Liên đáp ứng việc này, kết quả xấu nhất là thằng bé đáp ứng, vậy ông vẫn giúp Mạnh gia giải quyết vấn đề là được, bọn họ cũng có ý kiến .

      Cuộc sống của ông còn nhiều lắm rồi, thầm nghĩ trước khi chết có thể nhìn thấy con trai kết hôn, căn cứ điều tra của ông, nếu có chút thủ đoạn thúc ép, phỏng chừng Phong Chi Thu có khả năng kết hôn, thằng bé đối hôn nhân luôn bài xích rất xa, đây cũng là lỗi của ông, chuyện cũ nghĩ lại mà đau đớn, nhưng hương khói của nhà họ Phong cũng thể bởi vậy mà chặt đứt, haiz! Bây giờ ông chỉ hy vọng cái chết của ông có thể đổi lấy tha thứ của con trai .

      Phong Hải quần áo phẳng phiu ngồi mình trong phòng khách quý, khôn chút nào để ý tới nhạc ưu mỹ cùng tiếng người dần dần náo nhiệt ở phòng bên ngoài, Tề Đông tiến vào mấy lần, Phong Chi Thu vẫn chưa đến, ông vốn định trước khi tuyên bố có thể gặp thằng bé lần để trò chuyện chút xem ra có hy vọng rồi.

      "Chi Thu, tiệc đính hôn sắp bắt đầu rồi, cậu còn sao?" trong những người bạn tốt của Phong Chi Thu Ngụy Lam Thiên nhịn được hỏi, thực tế Phong Chi Thu đến khách sạn từ sớm rồi, chẳng qua là khuôn mặt bình tĩnh vẫn ngồi đợi trong quán cà phê mà thôi.

      Ngụy Lam Thiên cũng chịu bó tay với khúc mắc trong lòng cậu ấy, chỉ có thể lặng yên cùng cậu ấy, kỳ biết sau khi Phong Chi Thu biết được bênh tình của Phong Hải vốn hơi mềm lòng, chính là kéo dưới mặt mũi trở về thôi, nhưng chuyện đính hôn lần này lại đóng băng trái tim hơi mềm của cậu ấy lần nữa.

      Bây giờ thực lo lắng cho bữa tiệc đính hôn này, biết rốt cuộc Phong Chi Thu làm như thế nào, trực tiếp cướp dâu đại náo bữa tiệc hay là có chr ý gì khác đúng là cũng dám khẳng định, chỉ biết là trạng thái tại của cậy ấy rất khủng bố .

      "Lam Thiên, cậu tại sao ông ấy phải làm như vậy? Chẳng lẽ phải bị bệnh? Còn có nguy cơ trước mắt của nhà họ Mạnh, kinh doanh cũng tốt, nhà họ mạnh kia rốt cuộc là dùng thủ đoạn gì làm cho ông ấy sắp chết còn muốn chui vào bụi hoa đây?" Phong Chi Thu trầm mặc nửa ngày cuối cùng mở miệng, lần này thế nào cũng nghĩ ra dụng tâm của Phong Hải, nghĩ tới ông ấy là đánh chủ ý vào mình, khi mà trong ấn tượng ông ấy vẫn luôn quản hỏi đối với chuyện của .

      Ngụy Lam Thiên : "Tôi cảm thấy lúc còn trẻ cha cậu là có chút mạnh mẽ, nhưng ở thương trường, lại vào cái thời kỳ đó, nếu ông ấy quyết đoán như vậy làm sao có được thành tựu như bây giờ chứ? Hơn nữa hơn mười năm nay ông ấy vẫn có tái hôn, cũng quá bạc tình với mẹ cậu, có lẽ ông ấy vẫn luôn luôn hối hận, hai người vẫn nên chuyện với nhau tốt hơn!"

      " chuyện gì? chiến tranh lạnh nhiều năm như vậy tôi biết nên với ông ấy cái gì!" Ánh mắt Phong Chi Thu cũng cực kỳ đơn, mẹ chết đồng thời cũng gặp lại cha mình vẫn lẻ loi mình ở nước ngoài cũng chịu nổi.

      "Cho nên tôi , hai người chuyện quá thiếu, đều là người sĩ diện cố chấp, xem ở điểm đó hai người giống nhau đấy, huyết thông cha con là thể cắt đứt được."

      Phong Chi Thu trừng mắt liếc cái , "Mình qua đó, cậu đừng ! A nguyên mình cũng rồi, mình hy vọng các cậu đến những trường hợp xấu hổ như vậy, dù sao cũng có chuyện gì tốt!"

      "Ha ha! có việc gì mình còn đâu? tại có kịch vui để xem vì sao , dù sao ngày cũng thú vị, tốt nhất là trình diễn tiết mục cha con tranh giành dâu , ngày mai có thể thấy được trang nhất mới thích thú đâu!" Ngụy Lam Thiên sợ chết cười hì hì .

      Phong Chi Thu cũng lại tranh chấp võ mồm với cậu ấy, trong lòng kỳ cũng bất an biết nên như thế nào cho phải, chẳng lẽ phải chuyện cùng với ông ấy sao?

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12: Bỗng nhiên qua đời.

      "Tổng giám đốc, ngài làm sao thế? Tôi thấy hay là chúng ta đến bệnh viện trước !"

      Sắc mặt Phong Hải hơi trắng bệch, hô hấp cũng hơi dồn dập, thư ký trưởng Tề Đông đứng bên cạnh nhìn thấy lo lắng thôi, bữa tiệc đính hôn này, vẫn làm cho ông tâm thần yên.

      " cần, thời gian muốn sai biệt lắm, lấy thêm 2 viên thuốc để tôi uống."

      biết có phải bởi vì đêm qua suy nghĩ nhiều quá nghỉ ngơi tốt hay , mà sáng sớm hôm nay thức dậy Phong Hải cũng cảm thấy thân thể rất thoải mái, vì tiệc đính hôn, vì giải quyết xong nhất cọc tâm , ông thể cố gắng chống đỡ được, trong lòng cũng thầm than cơ thể này quả dùng được nữa rồi .

      Bác sỹ vẫn khuyên ông làm phẫu thuật, nhưng khả năng thành công lại chỉ có dưới 20%, làm sao ông dám làm? Ông muốn nhìn thấy con trai ổn định rồi mới có thể yên tâm, đến lúc đó cho dù chết bàn mổ cũng chút cũng có gì phải lo lắng.

      Nhà họ Phong bọn họ phải dựa vào Phong Chi Thu rồi, ông muốn con trai bởi vì chuyện của ông với mẹ của nó mà bị ảnh hưởng suốt đời, trời mới biết nếu như có thể làm lại từ đầu mà , nhất định ông làm thương tổn đến hai mẹ con thằng bé .

      "Lão gia, người nhà họ Mạnh đến, sắp xếp ổn thỏa ở chính sảnh." người làm của nhà họ Phong tiến vào bẩm báo.

      " biết!" Phong Hải vung tay để người đó rời , quay sang bên cạnh giao nhiệm vụ, " đưa bản hợp đồng cho tổng giám đốc Mạnh xem trước , ta lo lắng nếu tiệc đính hôn có vấn đề..., làm cho bọn họ xuống đài được, trước hết để cho nhà họ Mạnh an tâm , mặc kệ thành hay thành, tiền mà Phong thị nhận lời cho Mạnh gia mượn vẫn được chuyển đến."

      "Dạ!" Tề Đông gật đầu chuẩn bị rời .

      Phong Hải ho khan tiếng ngay sau đó : " ra ngoài nhìn lại xem Phong Chi Thu đến chưa, nếu đến bảo thằng bé tới đây chút."

      Tề Đông yên lặng gật đầu ra ngoài, đến chỗ ngồi của người nhà họ mạnh trong phòng khách quý lại chỉ thấy hai mẹ con Mạnh Khả Ly lẳng lặng ngồi yên ở đó, những người khác sớm như bươm bướm bay khắp hội trường làm quen với khách khứa.

      " ra Tổng giám đốc Mạnh có ở đây!" Tề Đông khách khí chào hỏi qua với mẹ con Mạnh Khả Ly, sau đó xoay người chuẩn bị ra ngoài tìm Mạnh Huy, đảo mắt nhìn ra bên ngoài khách khứa đến gần hết, Mạnh Huy chuyện vui vẻ với vị tổng giám đốc, ông nhìn nhìn cặp văn kiện tay quay trở lai phòng khách quý.

      "Mạnh tiểu thư, tập văn kiện này cứ để ở chỗ của , là hợp đồng đầu tư tiền của Phong thị, lát nữa đưa cho cha là được."

      "Được." Mạnh Khả Ly cũng biểu lộ tình cảm gì nhận lấy, hợp đồng này chính là nguyên nhân nhà họ Mạnh liều mạng đưa cho Phong lão gia , trong lòng được cảm xúc.

      Tề Đông cũng có lòng dạ nào mà chú ý biểu tình của Mạnh Khả Ly, ông thực lo lắng Phong Hải, cũng lo lắng cái chàng lãng tử nóng nảy của nhà họ Phong, bữa tiệc đính hôn này, trong thâm tâm ông có cảm giác trò khôi hài.

      Vội vàng ra ngoài cửa, tìm được Mạnh Huy, chuẩn bị cho ông ta biết chuyện hợp đồng, truyền đến tiếng kinh hô từ phía phòng khách Phong Hải ngồi, người làm hốt hoảng la hét ở cửa: " xong, lão gia ngất rồi!"

      Lòng Tề Đông trầm xuống, là sợ điều gì gặp điều đó? Ông vội vàng xuyên qua đám người vào phòng tiếp khách, để nhân viên ngăn khách khứa tò mò đánh giá ở ngoài cửa, cũng phân phó gọi bác sỹ, lão quản gia cũng đến, Phong Hải được mọi người giúp đặt nằm ở sô pha, sắc mặt đỏ đậm, bộ dáng bất tỉnh nhân .

      Tề Đông và lão quản gia đồng loạt qua còn chưa kip hành động, Phong Hải từ từ tỉnh lại rồi, vừa rồi đột nhiên mắt ông tối sầm lại, trong nháy mắt đó nghĩ rằng cứ như vậy mà chết , nghĩ tới còn có thể tỉnh lại, ông cố hết sức mở miệng, giống như muốn chuyện, ánh mắt cũng trở nên vẩn đục.

      "Lão gia, lão gia, bây giờ chúng tôi đưa ngài bệnh viện, ngài nhất định phải chịu đựng!" Lão quản gia từ bên phải nâng Phong Hải dậy, hốc mắt hồng hồng rồi, chỉ có ông và Tề Đông ràng nhất tình trạng cơ thể của Phong Hải.

      "Tề, Tề Đông. . . . . ." Phong Hải cố sức lắc lắc đầu dùng giọng run run để gọi.

      Tề Đông vội vàng cầm tay Phong Hải : "Tổng giám đốc, tôi ở đây, tôi ở đây!"

      "Chi Thu đâu? Chi Thu có tới . . . . . ." Giọng của ông rất suy yếu vô lực, tâm tâm niệm niệm vẫn là muốn gặp Phong Chi Thu lần.

      "Thiếu gia rất nhanh đến, lão gia, chúng ta bệnh viện trước !"

      "Vô dụng. . . . . . , tôi biết, tôi được, tôi chống đỡ nổi nữa, tôi muốn tìm Nhược Lan . . . . . ." Thần sắc Phong Hải thảm đạm, hơi thở yếu.

      "Lão gia. . . . . ." Hai người đồng thanh kêu lên, trước kia tuy rằng Phong Hải rất nghiêm khắc, nhưng đối với Tề Đông cùng lão quản gia cũng là có ân , dốc sức làm việc suốt đời, lập nên cơ nghiệp vô số, cuối cùng ở lại bên cạnh ông ấy cũng chỉ có hai người mà thôi.

      " cho Chi Thu, trước kia. . . . . . Là tôi sai ! Tôi. . . . . . Tôi thực xin lỗi hai me con thằng bé, bé nhà họ Mạnh, làm cho thằng bé cưới . . . . . ."

      Mặt Phong Hải lại đỏ bừng lên, cố gắng chống đỡ đứt quãng xong mấy câu, bỗng nhiên tay hoàn toàn vô lực buông thõng xuống, mà đôi mắt lại vẫn mở to, lão quản gia run rẩy kiểm tra hơi thở, có nữa rồi, chỉ có thể vuốt mắt cho ông ấy rồi khàn giọng khóc rống lên.

      Mà lúc này, Phong Chi Thu mới ngăn lại Ngụy Lm Thiên muốn cùng với từ trong quán cả phê ở tầng hai bước ra do dự mà vào thang máy chuẩn bị lên lầu. . . . . .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: Lòng chán ghét

      Thang máy ngừng chút ở tầng 3, bước vào là hai trẻ ăn mặc thời thượng, mùi nước hoa nồng đậm đập vào mũi, Phong Chi Thu nhịn được nhíu mày, nhưng ngẩng đầu lên.

      Hai đưa lưng về phía chanh chấp nhau cái gì đó, rất coi ai ra gì, cũng chú ý trong thang máy có ba người phụ nữ và người đàn ông.

      "Nhìn xem mày chọn cái thứ rách nát gì đây, hại tao phải chạy xuống cửa hàng để mua." áo đỏ tức giận oán trách.

      "Dài dòng cái gì, phải là tôi mua cùng chị sao? là, ai bảo chị chọn màu này cơ, của tôi làm sao lại là thứ rách nát chứ!" khác mặc lễ phục màu vàng lại càng bất mãn.

      "Quên , tao cũng muốn tranh cãi với mày, lát nữa tao nhìn chúng người nào mày đừng tranh giành với tao là được!"

      "Với ánh mắt đó của chị? Coi như xong!"

      "Mày xem nhà họ Phong phô trương như này, chừng sau này cái con bé chết tiệt kia lại có thể kỵ đến đầu chúng ta mất!"

      "Như thế nào? Tâm động, nếu tâm động chị nên sớm chút quyến rũ Phong tổng giám đốc phải tốt rồi!"

      "Thôi ! Tao cũng chỉ vậy thôi, muốn tao gả cho ông già tao mới chịu đâu, tao vừa mới nghe con trai độc nhất của nhà họ Phong có thể trở về . . . . . ."

      "Tôi chị là có đầu óc sao! Đừng quên gả cho ông già họ Phong kia danh nghĩa vẫn là em của chúng ta đâu, chị có thể gả cho con trai của nhà họ Phong sao?

      Phong Chi Thu nghe đến đó mới hơi nâng mí mắt, hóa ra là hai con khác của nhà họ Mạnh, xem ra đều là hám của, đánh giá hai người chút lại buông mắt xuống, khóe miệng hơi nhếch, lộ ra nụ cười khinh miệt khó có thể nhận ra .

      " nữa! Nhìn lại chút , rốt cuộc cũng là tiệc đính hôn của Phong tổng giám đốc, đến đều là những người hơi lớn tuổi, hơi ít các chàng trẻ tuổi đẹp trai. . . . . ." Trước đó nhìn vòng, thấy được những chàng công tử nhiều tiền làm cho Mạnh Khả Lệ kém hào hứng hơn.

      Mạnh Khả Tình liếc chị ta cái: "Ngu ngốc! Những ông già này được, chẳng lẽ nhà bọn họ có con trai sao? Biểu tốt chút , trước cứ lưu ấn tượng tốt với người khác !"

      "Đinh. . . . . ." Thang máy cuối cùng tới, hai lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ ưu nhã ra ngoài, Phong Chi Thu sờ sờ cái mũi lặng lẽ theo vào.

      Nhưng vừa đến cửa lập tức phát được bình thường, bởi vì ràng khí bên trong đúng, hơn nữa lại loạn thành đoàn, đống người chen chúc dán lỗ tai bên ngoài cửa phòng khách, vẻ mặt kích động kinh hoàng.

      "Trời ơi! Tại sao có thể như vậy ? Phong tổng giám đốc được sao?"

      "Hình như là được? Có phải quá hưng phấn hay , ngày đại hỉ như này. . . . . ."

      "Sao bác sỹ còn chưa tới chứ?"

      "Haizz! nghĩ tới hỉ lại biến thành tang . . . . . ."

      Nghe thấy những lời nghị luận, vẻ mặt Phong Chi Thu đại biến, vội vàng xuyên qua đám người đẩy cửa vào, cửa phòng khách người hầu của nhà họ Phong canh giữ, cho người ngoài vào, hai người hầu giữ cửa đều có vẻ trẻ tuổi, ở Phong gia mới hai ba năm, còn chưa từng gặp Phong Chi Thu, vốn định ngăn lại, nhưng lại bị kiên nhẫn đẩy sang bên.

      "Thiếu gia, ngài trở lại!" Lão quản gia thấy Phong Chi Thu giống như thấy vị cứu tinh vậy, nước mắt tuôn đầy mặt : "Lão gia. . . . . . Lão gia rồi!"

      "Cái gì?" Phong Chi Thu chấn động, tuy rằng vẫn chịu gặp Phong Hải, nhưng qua nhiều năm như vậy, đối với cảm giác của đối với ông còn hận như trước, đột nhiên cứ ra như vậy tuyệt đối là ngoài ý liệu của .

      Chân sau của quỳ xuống trước sô pha, lấy tay dò xét, quả nhiên còn hơi thở, nỗi hận trong lòng lập tức liền tan thành mây khói, quay đầu giận dữ hét lên với lão quản gia: "Rốt cuộc là sao lại thế này? Làm sao có thể. . . . . . Tại sao có thể như vậy ?"

      "Lão gia, lão gia vừa mới chỉ đầu hơi choáng váng, liền nằm sô pha muốn nghỉ ngơi chút, nghĩ tới nghĩ tới. . . . . ." Lão quản gia lại khóc lên.

      Phong Chi Thu tâm loạn như ma nhìn Phong Hải, ông ta làm sao có thể cứ cái gì cũng chết như vậy! Nhìn khuôn mặt già nua của Phong Hải có chút xa lạ, Phong Chi Thu đột nhiên chân cảm nhận được người thân duy nhất của mình cứ như vậy mà rời .

      ra đây chính là người chết như đèn tắt, cái gì mà , hận, tình, thù chứ, tất cả đều vô ích, rốt cuộc mấy năm nay chấp nhất cái gì?

      Trong lòng Phong Chi Thu đột nhiên lên tia hối hận.

      Năm đó gặp khủng hoảng tài chính, tình trạng công ty rất xấu, trong lúc đó hai vợ chồng Phong Hải luôn bất đồng ý kiến về vấn đề lựa chọn hướng cho công ty, khắc khẩu vốn là khó tránh khỏi , chẳng qua trong lúc tức giận Phong Hải ra tay tát vợ cái, cũng làm cho bà trong lúc thương tâm chạy ra ngoài xảy ra tai nạn xe cộ mà chết, làm cho người nhìn thấy toàn bộ quá trình vẫn thủy chung quên được màn kia.

      Người mẹ từ thương đem trở thành tâm can bảo bối giống nhau lại cứ như vậy đột nhiên chết thảm trước mắt, có thể nào đem toàn bộ sai lầm đổ lên người Phong Hải đây, cho nên hận ông ta, chịu lại với ông ta câu, mà bây giờ muốn chuyện cũng được nữa rồi.

      đến cùng đây chẳng qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn, Phong Hải cũng vì chuyện này mà trả giá rất nhiều, tuy rằng công ty làm theo quyết định của ông có thể lớn mạnh, nhưng vợ chết con bỏ , đối với ông ấy cũng là đả kích rất lớn, đến hai năm tóc liền trắng, những điều này trước kia Phong Chi Thu quan tâm cũng biết.

      "Thiếu gia! Thiếu gia!" Tề Đông thanh tỉnh lại đầu tiên, xe cấp cứu của bệnh viện đến, bên ngoài còn có đống khách khứa lòng dạ đồng nhất chờ, những việc này đều phải dựa vào Phong Chi Thu xử lý.

      "Xin thiếu gia nén bi thương, bên ngoài khách khứa. . . . . ."

      Phong Chi Thu nghe được lời của Tề Đông rất nhanh liền tỉnh lại từ trong khiếp sợ cùng hối hận, cũng còn là cậu bé nông nổi trước kia nữa rồi, nhìn Phong Hải đầu cũng quay lại : "Bảo tất cả những người đó giải tán hết !"

      "Dạ!" Tề Đông sớm được Phong Hải giao phó, về sau chính là muốn nghe theo Phong Chi Thu, chẳng qua ngày này đến sớm hơn, đương nhiên ông biết tình hình trước mắt nên xử lý như thế nào, nhìn Phong Hải liếc mắt cái ông trầm mặt ra khỏi phòng khách.

      Mọi người bên ngoài phòng nghe được Phong Hải quả nhiên qua đời, khỏi khóc thút thít, sau đó lại bắt đầu nghị luận, nhà Mạnh Huy có chút kinh hoảng, vội vàng chen vào phòng khách.

      "Này? Vậy phải làm sao bây giờ? Tiệc đính hôn cứ như vậy mà hủy bỏ sao? Còn chuyện Phong tổng giám đốc đáp ứng chúng tôi sao?" Trần Khiết cũng có vì Phong Hải chết mà cảm thấy bi thống, ngược lại nhanh chóng lo lắng cho nhà mình.

      Phong Chi Thu nghe vậy xoay người lại, căm tức liếc mắt nhìn bà ta cái, còn chưa gì, Mạnh Khả Tình và Mạnh Khả Lệ lại hoan hô lên: "Phong thiếu! ra chính là con trai của Phong tổng giám đốc!"

      Phong chi thu ngẩng đầu liếc mắt nhìn hai chợt hô lên kia cái, hóa ra là bọn họ, vừa rồi trong thang máy chỉ nhìn bóng lưng, nghĩ tới lại là hai chị em trước kia gặp qua 1 lần ở quán Bar.

      An hừ lạnh tiếng, để ý.

      "Phong thiếu, bác Phong, bác Phong đột nhiên như vậy, chúng ta cũng rất khổ sở, đừng quá thương tâm!" Mạnh Khả Tình rốt cuộc cũng là già đời, vẫn tương đối có ánh mắt, lập tức thay đổi vẻ mặt bi thống an ủi, chẳng qua người cũng dựa vào hơi gần quá.

      Phong Chi Thu cũng vẫn trả lời, lúc này Tề Đông và Ngụy Lam Thiên đồng thời bước vào.

      "Khách khứa bên ngoài giải tán, chúng ta trước đưa bác Phong trở về ! Mình báo cho a Nguyên chuẩn bị những chuyện khác rồi, nghĩ lại bất ngờ như vậy, bất quá cậu đừng lo lắng, tất cả đều có bọn mình." Ngụy Lam Thiên ngay phía sau Phong Chi Thu, vừa phát tình hình này lập tức liền liên lạc a Nguyên giúp đỡ Phong Chi Thu chuẩn bị mọi chuyện, bọn họ là em nhiều năm nay rồi, có chuyện gì cần căn bản cần phân phó.

      "Vậy thôi!" Phong Chi Thu lạnh nhạt , sắc mặt khôi phục bình tĩnh, vẫn để ý tới người nhà họ Mạnh.

      "Này. . . . . . , Phong thiếu. . . . . ." Mạnh Huy thấy đám người Phong Chi Thu mang Phong Hải rời , cũng có chút nóng nảy.

      Tề Đông vội vàng kéo lấy ông ta thấp giọng : " ngại quá! Chúng tôi cũng nghĩ đến phát sinh chuyện bất ngờ như vậy, nhưng tổng giám đốc sớm sắp xếp xong xuôi, hợp đồng đầu tư vốn đưa cho Mạnh tiểu thư rồi, chúng tôi trước!"

      Mạnh Huy nghe được hợp đồng trong lòng vui vẻ, định lên tiếng hỏi ràng, Tề Đông muốn nhanh chóng rời , cửa khách sạn có phóng viên sớm nhận được tin tức mà đến, ông phải giúp thiếu gia ngăn lại mới được, bằng với tính tình của cậu ấy, có rất nhiều người hay ho.
      Last edited by a moderator: 17/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :