1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu còn khó hơn chết - Tam Nguyệt Vi Thảo ( 106 chương + 8 NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 30: phải rất tốt, chỉ vừa đủ tốt



      Hai người cứ thể dây dưa bờ biển. Bầu trời thênh thang bao la làm nền cho đôi trai bờ biển. Trần Mặc Dương dần cảm thấy hôn vẫn chưa đủ.

      Cởi áo khoác ra, người Từ Y Khả chỉ còn chiếc áo sơ mi bị thấm nước biển ôm chặt lấy thân thể, gắt gao dính làn da, nút áo trước ngực bị ta cởi bớt mấy khóa. Mặc dù lúc ôm hôn làm toàn thân nóng lên, nhưng làn da trần trong làn gió biển lạnh ảm đạm vẫn làm cho rùng mình

      ta lại lần nữa đè chặt lên người , che chở gió biển lùa vào người , hôn lên bên môi , bàn tay theo vạt áo luồng vào trong nhàng di chuyển theo đường cong cơ thể .

      Gió biển lạnh như băng cùng hơi thở cuồng nhiệt, cùng lúc bị nóng lạnh dày vò.

      Lòng bàn tay hơi thô ráp cẩn thận dùng sức xoa nắn từng chút từng chút , hai luồng ra sau lưng, thuần thục cởi áo ngực kéo xuống.

      còn chướng ngại nào hôn lên ngực , cảnh làm ta mê loạn. ta dường như ở trong khoảnh khắc điên cuồng, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm, cắn ngực , lại ngậm ra mút vào. Tay dần chuyển xuống quần lót .

      Từ Y Khả kinh ngạc sợ hãi trợn to mắt giữ lấy tay lại, thở hổn hển: “Trần Mặc Dương… Đừng… Đừng…”

      Bởi vì sợ hãi, kinh hoảng, bấu chặt móng tay vào lưng . điên cuồng trong cảm giác kích thích của mình, để ý đến hành động phản kháng của , kéo giữ lại tay lên .

      Vết thương cổ tay vừa bị dính nước biển, băng gạt tay sắp bong ra , bây giờ lại bị ta hung hăng giữ lấy, đau chịu nổi khóc lên thành tiếng: “Đau… Đau…”

      rút ra bị giữ lại, lấy tay kia đập lên lưng ta: “ buông ra… Buông ra…”

      Bị gián đoạn ta gầm tiếng tức giận, ngước mắt nhìn lên thấy máu chảy ra cổ tay , lý trí quay về chút, buông tay ra. Cả người trầm tĩnh lại, nằm người thở dốc

      Mặt cọ cọ vào mái tóc, thầm vào tai cười khẽ: “Em sợ quỷ biển? chính là quỷ biển! Có sợ ?”

      Đợi đến lúc hơi thở ổn định, giúp thắt cúc áo lại, đứng dậy kéo lên.

      Áo khoác hai người bị ném bờ cát, nhặt lên, vẫn còn ẩm .

      Lên xe, quay sang ném cho chiếc khăn, sau đó lái xe trở về.

      cào cào mái tóc, biết mọi việc vừa mới xảy ra phải nghĩ như thế nào?

      Trong đầu có rất nhiều vấn đề, dám hỏi, sợ mỗi vấn đề hỏi ra nhận được câu trả lời ác độc từ ta, rồi lại phá vỡ tất cả những suy nghĩ của .

      phải là đối thủ của ta, và cũng bao giờ. có cơ hội để chống đỡ ta, ngay từ đầu bị thất bại thảm hại.

      từng với Mẫn Chính Hàn rằng chơi với ta nổi.

      Thế nhưng đối với Trần Mặc Dương ngay cả “ chơi” cũng có cơ hội.

      Tất cả mọi thứ đều nằm trong tay ta, ta ra lệnh, ta bày mưu nghĩ kế. Mà chính là con rối trong tay ta, chỉ có có quyền chủ động, mà còn có quyền lên tiếng, tất cả mọi chuyện đều tùy theo tâm tình của ta. rất sợ hãi, bởi vì cảm giác được kết cục của mình như thế nào . Theo con đường lúc nãy quay trở lại ít nhất cũng mất nhiều giờ, đầu óc rối tung, lại hỗn loạn , cao thấp mí mắt ngừng tưởng khép lại.

      Hơn nữa cơ thể càng ngày càng lạnh , còn lạnh hơn lúc nãy bị gió biển thổi.

      Lúc gần chìm vào giấc ngủ, Trần Mặc Dương vỗ vỗ mặt , : “Đừng ngủ, sắp đến nơi rồi .”

      Toàn thân bị ẩm ướt, bị bệnh mới lạ.

      Dọc đường cố gắng gượng lại cơn buồn ngủ. có trực tiếp đưa về nhà, xe vào gara, vào trong thang may tầng trệt, là chung cư cao cấp.

      dẫn lên lầu, đưa cho cái áo choàng tắm, : “ vào tắm nước nóng , còn nhớ rửa sạch vết thương tay.”

      Lúc tắm xong, ta cũng vừa từ phòng tắm khác ra .

      ngồi ở sô pha, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, : “Qua đây.”

      mặc áo choàng tắm của ta, lùng bùng lụp xụp , tay phải kéo lại vạt áo ở trước ngực, qua ngồi bên cạnh ta.


      kéo cánh tay bị thương đặt lên đầu gối mình, gỡ miếng băng gạc bị bong tay , dùng nước trong hơi chút tẩy trừ hạ, mấy chỗ vết thương tay vẫn chưa khô lại bây giờ lại bị bong ra, da thịt trắng bạch, còn có chút nhiễm trùng.

      Từ Y Khả nhìn thấy túi thuốc hôm trước quên ở xe ta nay lại đặt bàn trà

      mở ra, cầm lấy miếng bông nhúng vào oxy già rồi thoa lên vết thương của .

      nhìn cái, ôm sát lại, : “Ráng chịu đựng chút.”

      Từ Y Khả còn muốn , quá đau còn có thể chịu được.

      Kết quả giây tiếp theo, ta dùng miếng bông khác nhúng vào oxy già chút thương tiếc ấn mạnh vào miệng viết thương,làm cho miệng vết thương cũng vỡ ra, mũ bên trong cũng chảy ra theo.


      Từ Y Khả hít dồn mấy hơi, hai chân vung loạn khóc kêu: “A… Tôi làm gì đắc tội với có thù oán gì với tôi ưh … Đau…a”

      khóa lại trong ngực, : “Đừng nhúc nhích, bằng lại càng đau, miệng vết thương bên trong sinh mủ, bên ngoài lành lặn có ích gì chứ, về sau lại càng đau hơn.”

      cũng biết thế, nhưng chịu được đau, cũng chỉ tưởng công kích , bởi vậy vẫn là ngừng ép buộc.

      vất vả mới bôi xong thuốc, lại băng bó lại, khóc đến nỗi trán ra tầng mồ hôi.

      giúp băng bó vết thương xong, lại vào phòng tắm lấy áo quần bẩn của đem xuống dưới, mình ngồi sô pha ….. , cảm thấy rất bi thảm. Lại nhớ đến cả ngày ở nhà mà chưa với mẹ tiếng nào, vào phòng tắm lấy di động, phát màn hình điện thoại toàn nước, chắc là lúc ở bờ biển bị nhúng nước , Đó là điện thoại vừa mới mua, vừa dùng được mấy ngày

      Tiếc của, vết thương làm đau, tâm tình càng tệ, lau nước mắt. bên trong lòng nguyền rủa Trần Mặc Dương, bên lấy máy sấy, sấy di động

      Lát sau, Trần Mặc Dương mang hai ly cà phê đến, : “sao thế, sao ngừng khóc nhanh thế?”

      ta còn có vẻ xem như là chuyện lạ, nhìn đồng hồ : “Vẫn còn chưa đến hai mươi phút”

      để ý lời trêu chọc của ta, chăm chú sửa di động của mình.

      Hiển nhiên bây giờ tâm tình rất tốt, nhàn nhã ngồi sô pha uống cà phê, lại vừa thưởng thức bộ dáng uể oải của , cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

      sấy tới sửa lui, nhưng chả có tá dụng gì, ngẩng đầu lại nhìn thấy bộ dáng nhàn nhã của ta dường như có việc gì kích thích đến , giận về phía , tay lung tung đánh: “Đều là tại làm hại, đều là …”

      luôn nhục nhã , đôi xuống biển, làm cho vết thương của càng nghiêm trọng hơn, chính làm khóc, đều là tại ta!

      Trần Mặc Dương có phòng bị, tránh qua bên, : “Cẩn thận chút… Cẩn thận chút, cà phê nóng…”

      đặt ly cà phê xuống, đem người đặt sô pha, : “Đừng làm loạn, bằng cho em nếm mùi đau khổ.”

      Ánh mắt bởi vì tức giận mà càng có vẻ long lanh hơn, : “ vì sao lại ức hiếp tôi… Vì sao…”

      Môi kề sát môi , : “Bởi vì thích nhìn bộ dáng sợ sệt của em.”

      Bên ngoài vài ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào bộ sô pha, tầng sáng màu vàng ánh lên người .

      ta chưa bao giờ biết căn nhà lạnh như băng này cũng có thể làm cho cảm thấy ấm áp như lúc này, làm cho tâm tình luống cuống mấy ngày nay cũng trở nên thoải mái hơn. dưới thân phải rất rất tốt, chỉ vừa đủ tốt, vừa đủ tốt mới có thể lấp đầy lổ trống trong tim

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 31: phải là thông minh, chỉ muốn thông minh



      Ngày hôm sau, thể tránh khỏi bị cảm, tất cả các triệu chứng chóng mặt, sốt , ho khan, sổ mũi đều có.

      Ông Từ đau lòng, : “Hay là con xin nghỉ ốm .”

      hít hít mũi, : “ được, đài truyền hình cũng phải là do nhà mình mở , hay nếu để lại ấn tượng tốt với cấp .”

      Bà Từ : “Con xem, hôm qua giả bệnh xinh nghỉ, bây giờ bị ốm cũng dám xin nghỉ, lần sau còn dám xin nghỉ tùy tiện nữa .”

      Từ Y Khả ủ rũ ra khỏi cửa, cảm thấy nếu mẹ mà trẻ lại hai mươi tuổi, học cao hơn chút, có lẽ cũng có thể sánh ngang với Triệu Vịnh Lâm. Chỉ tiếc bản thân có được di truyền khôn khéo mạnh mẽ từ mẹ mình. Bằng cũng đến mức bị người ta bắt nạt ức hiếp, nhất là Trần Mặc Dương.

      Nghĩ vậy, đầu Từ Y Khả lại như mớ hỗn độn. Chiều hôm qua đưa về, lúc rời còn với câu “ được liên lạc cùng với Mẫn Chính Hàn”, sau đó nghênh ngang rời .

      biết với ta là gì nữa, là bộ quần áo thích mắt vừa mới đem về trong trung tâm mua sắm? Sau đó ta đối xử với chiếc váy này như thế nào? Để trong tủ quần áo ngay cả nhãn hiệu cũng cần phân ra? Hay là giống như Trương Uyển, dùng qua hai lần sau đó vứt ?

      dám nghĩ nhiều, mặc kệ là loại khả năng nào, đều muốn.

      Cuộc sống của từ lúc gặp Trần Mặc Dương bắt đầu bị xáo trộn, con đường lạ, từ nay về sau nghiêng ngả lảo đảo.

      Sau này hiểu được, bởi vì gặp quá sớm, vào lúc dễ dàng rơi vào cám dỗ nhất gặp người đàn ông thể kìm lòng được. Thiếu kinh nghiệm, chưa bao giờ phải trải qua khó khăn, vẫn chưa cảm nhận được đời tàn nhẫn, cho nên say mê quá nhanh, cũng đủ định lực chống đỡ lại ta, chống đỡ những dụ hoặc của ta.

      Nhưng chỉ nhiều năm sau đó mới hiểu được.

      đường , đầu óc mơ màng lảo đảo đến đài, đồng nghiệp thấy sắc mặt kém , đều đành lòng giao việc cho , ngày hôm qua xin nghỉ ốm xem như chính đáng. Giữa trưa bất ngờ nhận được điện thoại của Hàn Việt. muốn giới thiệu bạn cho làm quen.

      Từ Y Khả sau khi nhận lại điên thoại từ Trương Uyển mới biết được trò đùa lần trước của Mẫn Chính Hàn. cảm thấy nếu cố gắng giải thích cho ta, chừng lại càng nghĩ nhiều, nghĩ rằng vẫn còn nhung nhớ chờ mong . Bởi vậy cũng chả giải thích gì với chuyện hiểu lầm này.

      Hàn Việt hẹn vào tối nay, từ chối, bởi vì có lý do để từ chối.

      Những tâm tư trong quá khứ kia còn nữa, chỉ còn lại xót lại vài mãnh vụn vỡ.

      Nếu ta quyết tâm gắn những mãnh vụn lại thành tình bạn, dường như cũng nhất thiết phải cự tuyệt. Nhất là giờ đây toàn bộ buổi sáng tâm tình của đều bị giam hãm bởi khúc mắc của và Trần Mặc Dương. Tình cảnh ngày hôm qua ngừng lên trong đầu .

      ta bá đạo hôn, hơi thở của mang theo tà khí khiến đến bây giờ vẫn còn cảm thấy run rẫy.

      giận bản thân mình, đối với mối quan hệ như vậy nhưng vẫn như có chút gì đó chờ mong. cố gắng tự nghĩ vài lý do để giải thích cho bản thân mối quan hệ của họ.

      Trăn qua trở lại, rồi vẫn quay trở lại với lúc dây dưa ban đầu, giống như cái mê cung, xoay qua xoay lại vẫn bị hãm sâu ở trong đó, tìm thấy lối ra. chưa từng có những kinh nghiệm như vậy, biết làm như thế nào, có lẽ càng tệ hơn nếu giả bộ biết. Giống như Trương Uyển , phải đủ thông minh, chỉ là muốn thông minh. Có lẽ sợ khi tỉnh táo biết kết cục của và Trương Uyển cũng như nhau, dù sao bên người ta thiếu người đẹp.

      Cũng may đồng nghiệp nghĩ bị mệt, nên cũng để ý đến tinh thần hoảng hốt của .

      Thời gian nghỉ trưa, mọi người đều ra ngoài ăn cơm. có khẩu vị, mệt mỏi nằm bàn ngủ.

      Trần Mặc Dương gọi điện thoại tới, nghe thấy giọng yếu ớt của , : “Sao thế, bị ốm sao?”

      tức giận nghĩ, ngâm trong nước biển lạnh vào mùa đông, bị ốm sao được, cũng chỉ có ta thôi !

      : “Vâng, bị cảm.” Giọng của mang theo chút lười biếng và giọng mũi vì bị ốm. Nhưng ta dường như nghe ra giọng làm nũng

      ta dừng lại công việc của mình, đến bên cạnh cửa sổ, : “Bây giờ ỏ đâu?”

      làm.”

      “Chưa ăn sao?”

      có hỏi có đáp: “ có muốn ăn.”

      Trần Mặc Dương nhìn đồng hồ, lát nữa phải hẹn với lãnh đạo thành phó, có lẽ có thời gian gặp .

      : “ gọi thức ăn ở ngoài, em ăn chút, buổi tối hãy đến gặp .”

      “Buổi tối tôi có hẹn ăn cơm với bạn.”

      : “Từ chối? để em hẹn với bạn xong gọi điện thoại cho .”

      đợi từ chối lập tức dập máy.

      Từ Y Khả cảm thấy càng đau đầu hơn , khóc lên tiếng rồi lại nằm bẹp lên bàn.

      Triệu Vịnh Lâm vào, ngang bàn dừng lại, : “Sao thế, cơ thể vẫn khó chịu ư?

      Từ Y Khả ngồi dậy, : “Vẫn tạm.”

      Triệu Vịnh Lâm : “ vẫn hẹn hò với Mẫn Chính Hàn?”

      Từ Y Khả cũng biết có thể Triệu Vịnh lâm vừa rồi nghe được cuộc chuyện điện thoại của , nghĩ lầm là Mẫn Chính Hàn gọi đến .

      Giọng điệu của Triệu Vịnh Lầm làm cho cảm thấy thoải mái, kiểu như ngạc nhiên sao Mẫn Chính Hàn vẫn chưa chơi ngán .

      , Triệu Vịnh Lâm là tiền bối của , bình thường cao ngạo đều nhịn, đôi khi trong công việc mặc dù thuộc thẩm quyền của Triệu Vịnh Lâm nhưng đôi khi răn dạy , cũng im lặng gì.

      Từ Y Khả hiểu lúc nào cũng nhẫn nhịn như vậy , sao Triệu Vịnh Lâm vẫn như cũ thích , ngay cả việc riêng của cũng muốn biết. Xem ra giữa người với người phải về duyên phận.

      Từ Y Khả hôm nay giống như bình thường tôn trọng, chỉ thản nhiên : ” Thỉnh thoảng thôi.”

      Sau đó, dựa đầu lên cánh tay của mình, nhàm chán chơi với điện thoại của mình.

      Triệu Vịnh Lâm nhíu mày, nhưng cũng gì rồi vào văn phòng mình.

      Tan tầm, nhìn đồng hồ cũng gần đến giờ hẹn , thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến chỗ hẹn Hàn Việt.

      đứng trước chờ thang máy, đúng lúc gặp chị em Triệu Vịnh Lâm ở đó. Triệu Vịnh Oái vẫn như vậy cả vú lấp miệng em(1) Từ Y Khả thầm nghĩ, đúng là chị em, luôn có điểm nào đấy giống nhau, Triệu Vịnh Lâm có điểm kiêu ngạo che giấu, mà bề ngoài Triệu Vịnh Oái toát lên vẻ kiêu ngạo và quyết đoán.

      (1) cả vú lấp miệng em: nhằm hàm chỉ thói xấu của người đời là hay ỷ vào thế lực, sức mạnh để chèn ép, lấn át người kém mình về thế lực và địa vị trong cuộc sống.

      Triệu Vịnh Oái tất nhiên cũng nhận ra Từ Y Khả, : “ có phải là người phụ nữ của Mẫn Chính Hàn ? Chúng ta hôm qua vừa gặp nhau ở nhà hàng đúng ?

      Từ Y Khả chỉ gật đầu: “Xin chào.”

      Triệu Vịnh Oái : “Chính Hàn bận việc ở đâu? Lần sau, mọi người cùng nhau ăn nhé.”

      Từ Y Khả : “ biết nữa, ấy hình như rất bận , hay tự gọi điện thoại hỏi .”

      Triệu Vịnh Oái : ” biết là chuyện bình thường, ta rất ghét loại phụ nữ hay dò hỏi hành tung của ta.”

      Nếu Từ Y Khả phải biết Triệu Vịnh Oái thích Trần Mặc Dương, có lẽ nghĩ Triệu Vịnh Oái có mối quan hệ mập mờ với Mẫn Chính Hàn.

      Từ Y Khả ghét lại phụ nữ luôn tự cho mình là đúng, ánh mắt đặt đầu người ta , giống như người đều bị giẫm dưới chân.

      Tóm lại, chị em Triệu gia thích nổi.

      May mà thang máy xuống , Từ Y Khả liền gật đầu rồi ra.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 32: Chỉ vì câu của ta , nhớ em

      Lúc đến nhà hàng, Từ Y Khả thấy chỉ có mình Hàn Việt ngồi đấy.

      Từ Y Khả hỏi: “Bạn đâu?”

      Hàn Việt : “ ấy bỗng dưng có việc gấp, lát nữa đến giờ .”

      giúp gọi đồ uống, hai người vẫn ngồi lẳng lặng chuyện phiếm, bạn ta lâu vẫn chưa đến, Hàn Việt ngượng ngùng cười, : “ gọi điện thoại cho ấy, có lẽ đường rồi.”

      Lúc quay lại vẫn mang theo nụ cười ôn hòa, nhưng khó phát bàn tay ta bụm lại , các ngón tay nắm điện thoại chặt đến mức trắng cả lên.

      ta : “Em đói bụng rồi, chúng ta gọi món ăn trước , có lẽ lát muộn nữa ấy mới đến.”

      Từ Y Khả : “ sao, em đói, chúng ta chờ chút .”

      vẫn kiên trì kêu phục vụ gọi đồ ăn.

      lịch lau bát, rót trà, chăm sóc rất chu đáo, chỉ là thỉnh thoảng thất thần.


      Từ Y Khả nghĩ có lẽ vừa rồi chuyện điện thoại cãi nhau với bạn nên khó chịu, chuyện tình cảm của người khác muốn hỏi.

      Lát sau, Hàn Việt quả nhiên lại ra ngoài gọi điện thoại, đứng ở cửa, đưa lưng về phía .

      Từ Y Khả nhìn qua cánh cửa thủy tinh thấy ta động tác dữ dội, dường như rất giận dữ.

      Trong chốc lát, ta quay lại, vẫn chưa thu hồi cảm xúc mặt.

      Trong ấn tượng của Từ Y Khả, Hàn Việt vẫn luôn tao nhã , trong hai ba năm kia , chưa bao giờ thấy tức giận. Từ trước đến nay phải là người hay nóng giận thể khống chế được bản thân, xem ra bạn ấy có ảnh hưởng rất lớn đối với .

      ngồi xuống uống liền mấy ngụm trà, thấy Từ Y Khả nhìn mình, dường như ý thức được bản thân mình thất lễ, khuôn mặt cứng nhắc giờ mới thả lỏng, : “ ngại quá, ấy có việc, kịp đến đây, chúng ta ăn .”

      Từ Y Khả : “ sao, lần sau gặp cũng được mà.”

      ta thở dài: “ ấy vẫn luôn thế này, làm cho người ta hết cách”

      Trong giọng tràn ngập thương.

      Từ Y Khả : “Nhưng là cam tâm tình nguyện mà phải sao?”


      ta gật đầu, ánh mắt xa xăm: “Lúc ở cùng ấy rất hạnh phúc, hạnh phúc làm cho mình say mê, nhưng cũng rất vất vả, bởi sợ giây tiếp theo tuột mất ấy, ấy là người mà đàn ông rất khó nắm bắt.”

      Từ Y Khả biết chỉ có phụ nữ có cảm giác an toàn, ngay cả đàn ông cũng có cảm giác như vậy.

      cười : “Em tò mò người phụ nữ có thể làm cho lo được lo mất như vậy.”

      ta cười khổ, lát sau lấy ví da đưa hai người chụp chung cho xem.

      trong ảnh có đẹp theo mô tả của Hàn Việt lúc trước.Khuôn mặt giống với những người phụ nữ truyền thống, mắt mí, môi mỏng, mũi cao, thậm chí mái tóc dài nhưng cũng mang lại cảm giác dịu dàng. Nhưng rất tự tin, người toát ra khí chất mạnh mẽ, và quyết đoán.

      Từ Y Khả hơi lo lắng, như vậy phải người đàn ông bình thường cũng có thể nắm giữ được, huống chi tính tình Hàn Việt lại rất ôn hòa.

      Từ Y Khả trả ví da lại cho ta, : “Rất cá tính, như thế nào nhỉ, giống như con ngựa hoang phi thảo nguyên, sức sống bừng bừng.”

      Hàn Việt rất đồng ý, : “Đúng, chính là cá tính người làm vừa lại vừa hận, nhưng đừng thấy ấy kiên cường như vậy, ra có đôi lúc ấy cũng rất dịu hiền.” Lúc mệt mỏi, giống như con mèo hoang lười biếng nằm trong lòng , lúc đó mới cảm thấy rằng thuộc về . bầu trời của quá rộng lớn, mà thể cách nào ngăn cản bay , thể ngăn nở nụ cười rạng rỡ trước mặt người khác.

      Cuối cùng bạn của Hàn Việt cũng đến, đưa về, đường liên tục xin lỗi, làm mất thời gian của .

      Ngược lại làm cho Từ Y Khả ngượng ngùng, : “thời gian của em cũng chả có gì quý giá, công việc ấy bận rộn như vậy nên thông cảm.”

      Hàn Việt lắc đầu: “ hiểu người phụ nữ vì sao phải liều mạng như vậy, nhưng nếu ấy như vậy có lẽ …” bỗng im bặt.

      Từ Y Khả ngẩng đầu, nhìn theo , nhìn thấy nam nữ vừa xuống xe cái gì đấy, động tác hai người vô cùng thân thiết, mặt mày vô cùng vui vẻ.

      Hàn Việt lái xe chậm lại, đứng cách xa mấy mét, Từ Y Khả nhớ lại, đó chính là người phụ nữ trong tấm ảnh Hàn Việt đưa xem.

      Bên kia đôi nam nữ ấy lên xe, sắc mặt Hàn Việt trở xanh mét, nhìn : ” xin lỗi, Y Khả, bỗng có chút việc, thể đưa em về dược .”

      Từ Y Khả biết việc mà Hàn Việt muốn làm, có chút lo lắng cho Hàn Việt, nhưng tốt hơn nên nhiều lời, bởi vậy : “Được, vậy lái xe cẩn thận chút.”

      vừa xuống xe, Hàn Việt lập tức lái xe đuổi theo..

      Từ Y Khả đứng đường, cảm thấy ăn bữa cơm mà cũng đủ thứ rắc rối , nam nữ đời này dù hay , cũng lắm chuyện phiền não.

      ngồi taxi chuẩn bị về nhà, Trần Mặc Dương lại gọi đến, : “sao lại còn chưa đến?”

      : “Tôi đến.”

      ta hôm nay rất kiên nhẫn, nhàng dỗ dành : “Đến đây , khó đêm nay mới có thời gian, nghe lời nào.”

      : “Vì sao tôi phải đến đấy?”

      nghe thấy tiếng cười bên đầu kia điện thoại, : “Được, đến đón em, ở đâu?”

      ta đột nhiên chuyện nhàng như vậy, ngược lại cảm giác có chút sởn tóc gáy.

      ở đầu điện thoại bên kia trầm mặc.

      tiếp: “đến đây , nhớ em .” Giọng nhàng có chút mệt mỏi.

      cuối cùng vẫn quyết định đến, có lẽ chỉ vì câu kia của ta “ nhớ em”.

      Lúc đến là Chu Lạc Khiết dẫn lên , lại nhìn thấy Chu Lạc Khiết, Từ Y Khả cảm thấy có chút xấu hổ, chỉ có bởi vì lần trước việc bị mù lần trước, mà bởi vì đến để gặp Trần Mặc Dương

      Chu Lạc Khiết dù sao cũng từng gặp qua sóng to gió lớn , cái gì cũng chưa cũng có hỏi, dẫn lên, mở cửa ra liền ra ngoài.

      Căn phòng được thiết kế rất xa hoa, là phòng làm việc cũng đúng, gian lớn như vậy, lại còn có phòng khách lớn, bên cạnh còn có quầy bar, còn có thêm mấy phòng bên trong.


      Trần Mặc Dương nằm sô pha trong phòng khách, hai chân gấp lại, bàn tay các ở trán ngủ thiếp , ngay cả khi vào cũng biết

      Từ Y Khả ngồi dưới đất, hiếm mới nhìn thấy được lúc con báo trầm tĩnh. Trước đây, gặp , luôn tinh lực tràn đầy, cuồng dã lợi hại.

      qua, ngồi xuống, đột nhiên mở to mắt, còn chưa kịp lùi lại, kéo giữ , kéo lên người mình.

      Lúc Từ Y Khả chặn ngực , xoay người đem cả người dặt lên sô pha, mặt của cọ cọ lên cổ , : “Sao đến trễ thế.”

      Từ Y Khả : “Tôi đến lâu rồi, chỉ là ngủ.”

      cũng muốn cùng tranh luận, lẳng lặng ôm , tựa mặt lên cổ .

      Từ Y Khả thấy nhúc nhích, đẩy đẩy đầu : “ gọi tôi đến làm gì”

      trả lời: “Ru ngủ!”

      vẫn nhắm mắt như cũ giữ hai tay lộn xộn của lại, ôm vào lòng thầm: “Nằm yên , giúp ngủ lát .”

      có vẻ như rất mệt mỏi, hơi thở dài lùa vào tai , Từ Y Khả cũng nỡ đẩy ra, cứ như vậy mặc ôm, bản thân cũng bất giác nằm trong lòng .

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 33: , khoảng cách từ thiên đường và địa ngục rất gần.



      Trần Mặc Dương nhàng vào giấc ngủ, lúc tỉnh lại tám chín giờ rồi . trong lòng ngủ còn mê man hơn, tay chạm vào làn da , nhiệt độ cơ thể hơi cao, hơn nữa đầu cũng đổ mồ hôi đầm đìa.

      lắc lắc đầu, đứng lên, lấy áo khoác mình choàng lên người , sau đó đến phòng tắm tắm. Lúc ra, sô pha dụi dụi mắt.

      tay lau tóc ướt đến, người mặc chiếc áo sơ mi mở banh ra , những giọt nước vẫn chưa lau chảy dọc theo bộ ngực trần.

      Đến trước mặt , cuối xuống sờ vào trán , hơi thở nam tính tràn ngập bầu khí của , có thể thấy những cơ bắp săn chắc của , bỗng mặt trở nên đỏ và nóng lên.. kéo áo khoác người xuống, thân mình rụt lui vào trong sô pha.

      Kết quả chỉ kiểm tra nhiệt độ cơ thể sau đó liền đứng dậy, cười giểu cợt bởi vì động tác của . thể có chút buồn cười, cũng tự xấu hổ, nửa ngày cũng chả dám nhìn mặt ta.

      ta : “có chút sốt, hãy uống thuốc .”

      vừa vừa gọi điện thoại, bảo người đem cơm lên. Nơi đây tựa như vương quốc, mà ta chính là quốc vương.

      Bữa tối được đưa lên rất nhanh, còn có thêm ít thuốc cảm.

      rót cho cốc nước để uống thuốc, uống viên thuốc màu trắng với vẻ mặt đau khổ, : “Thuốc gì đây chứ, khổ chết được.”

      Tay giữ lấy đầu , đem cái trán đặt trán , : ” Thuốc độc ư, để nếm thử xem.” Đầu lưỡi linh hoạt thăm sò vào trong miệng , nhàng hôn lên.

      giống với lần trước mạnh mẽ cưỡng đoạt lấy, lần này nụ hôn của chầm chậm, chờ thích ứng, dụ dỗ đáp lại. Tư thế cứng nhắc của cũng dần dần mềm nhũng xuống, dựa lên người .

      Nụ hôn chấm dứt, mở to đôi mắt sương mù nhìn ta, ngây thơ như con chim non.

      vỗ vỗ mặt : “Ăn cơm thôi .”

      Khi Trần Mặc Dương chuẩn bị đứng lên, kéo lấy ống tay ao , nhíu mày quay đầu nhìn .

      Lòng Từ Y Khả dằn lại, rốt cục cũng lên tiếng : “Trần Mặc Dương, em đối với ra là gì?”

      Tay níu rất chặt , có chút run run, sợ ta lại khinh bỉ , nhưng dù sao bị ta chê cười vẫn tốt hơn là dây dưa ràng. cổ hủ , có cảm tình gì cũng có thể qua lại với nhau như thế. Dù thể cho lời hứa, dù cho cảm giác an toàn, nhưng ít nhất phải cho biết trong chuyện tình này đóng vai gì!

      đứng dậy, : “Em hy vọng là cái gì?”

      ngẫng đầu nhìn theo ánh mắt ta, mặt có dấu hiệu giận dữ, thậm chí còn bình thường hơn bao giờ hết. Kiểu như khuyến khích thêm.

      cố gắng hết sức ép bản thân đối diện với ta, : “Em hy vọng là bạn .”

      bên khóe miệng nhếch lên, cười như cười, đến cạnh bàn, mở chai rượu đỏ, rót ly, sau đó tựa lưng thoải mái lên ghế, bộ dạng rất chi là phóng đãng, lần này nở nụ cười tươi, nâng ly lên trước mặt , : “Em hy vọng như vậy, là vậy.”

      Từ Y Khả đứng yên chỗ, nụ cười của ta làm cho thấy lạnh run người. lấy hết dũng cảm để biết đáp án, kết quả cứ nhàn nhạt cho qua.

      Lòng trùng xuống , cảm giác như lơ lững trong trung, biết khi nào rơi xuống vực sâu, trong lòng dâng lên nổi buồn khó tả. Ở bên , dường như thiên đường và địa ngục rất gần , làm cho lang thang giữa hạnh phúc và đau khổ.

      có ý bảo qua đấy.

      Từ Y Khả mộc mộc ngồi vào bên cạnh ta.

      nhàng vuốt tóc , hôn lên má , hít sâu hương thơm người , : “Em , đừng nghĩ ngợi nhiều, phải em muốn gì đều cho em sao, hả?”

      muốn gì , ấy đều cho sao? Sao có cảm giác được vậy.

      Ăn cơm xong hình như ta bận việc, bảo ở trong phòng đợi , sau đó xuống.

      Từ Y Khả chơi trong máy tính của chút cảm thấy buồn chán.

      , thái độ vừa rồi của làm thấy bị tổn thương, cảm thấy bản thân đáng khinh, chả khác gì với những người phụ nữ trước kia của ta cả. Càng nghĩ càng cảm thấy bi ai.

      tờ giấy bàn làm việc rồi viết cho lời nhắn, rằng, phải về.

      Vào đêm , dưới lầu xa hoa nơi nam nữ trình diễn những tiết mục hoan ái, ánh sáng cùng thanh ầm ỹ khiến đau đầu.

      Trong ánh sáng nhấp nháy, nhìn thấy Hàn Việt. ngồi mình uống rượu giải sầu. Có hai người phụ nữ ghé lại gần, nhưng rồi lại rời rất nhanh.

      Từ Y Khả vốn định qua chào hỏi, nhưng lại sợ hỏi vì sao lại ở đây, thêm chuyện bằng ít chuyện, Tâm tình ta có vẻ được tốt cho lắm, lại thêm thất vọng người lại càng làm cảm thấy tệ hơn mà thôi.

      vẫn còn chưa bước lên trước, chỉ thấy Hàn Việt hung hăng rót ly rượu lớn, đột nhiên đứng lên.

      Từ Y Khả theo bản năng cũng qua, thấy Hàn Việt mạnh mẽ đẩy cửa căn phòng, nhanh chóng vào. vẫn chưa phản ứng kịp, bên trong truyền đến trận ẩu đả kịch liệt, những tiếng thét chói tai cùng với thanh của thủy tinh vỡ vụn.

      Từ Y Khả kịp nghĩ nhiều, chạy theo vào. Chỉ thấy trong phòng, người đàn ông đầu đầy máu vật lộn với Hàn Việt. mặt đất máu và rượu loang lổ. người phụ nữ trong đó gắng kéo ra, ngăn cản, lớn tiếng gọi tên Hàn Việt, Từ Y Khả nhận ra ấy , là bạn của Hàn Việt.

      Mà tiếng thét chói tai bên cạnh, cố gắng né tránh những vật bay tứ tung xung quanh hóa ra là Triệu Vịnh Oái. Triệu Vịnh Lâm vừa ở đây, lúc này chạy ra gọi bảo vệ.

      cảnh hỗn loạn, Hàn Việt dần dần bị yếu thế, khóe miệng, trán đều có vết máu loang lổ .

      Nhìn thấy Hàn Việt bị đánh ngã xuống đất, Từ Y Khả xông vào theo bản năng, hét to: “Đừng đánh nữa… Đừng đánh …”

      Bảo vệ đến , hơn nữa có lẽ nhận ra thân phận của người đàn ông đánh nhau với Hàn Việt, nghe thấy bọn họ gọi ta là Bạch tiên sinh.

      Hàn Việt gục xuống đất, hoàn toàn bị khống chế, bạn ta liền buông tay ra, vẻ mặt tức giận, cũng đến giúp, ngược lại đứng bên lạnh lùng nhìn.

      Hàn Việt run rẩy đứng lên, thấy vẻ mặt bạn mình, giống như hoàn toàn mất lý trí, qua tên Bạch tiên sinh kia.

      Từ Y Khả chỉ nhìn thấy người đàn ông kia nháy mắt với vệ sĩ, điều tiếp theo xảy ra quá đột ngột, tay Hàn Việt còn chưa chạm được vào góc áo của tên Bạch tiên sinh kia bị vệ sĩ quật ngã xuống đất. vài người đàn ông to cao đè lên người Hàn Việt đấm đá, gần như muốn chết.

      Từ Y Khả cùng bạn Hàn Việt cùng vội vàng lên.

      Từ Y Khả kéo bọn họ: “Đừng đánh … Xin các , đừng đánh … ấy chết mất …”

      Qua những khe hở của những người đàn ông vây quanh Từ Y Khả thấy cơ thể Hàn Việt lăn lộn, co lại thân mình, người, mặt đều là máu, chỗ nào bị thương. nhớ lại lần trước ở khách sạn Kim Đĩnh nhìn thấy người đàn ông bị đánh giãy dụa.

      Toàn thân Từ Y Khả run run, chỉ nhìn những đôi giày da sáng bóng ngừng đá lên người Hàn Việt

      Lúc ấy trong đầu chỉ có ý nghĩ, nghĩ rằng xong rồi, Hàn Việt nhất định chết mất , nhất định chết mất, cho dù chết cũng tàn phế .

      Trong hỗn loạn, nhìn thấy bình rượu kia giơ cao chuẩn bị đập xuống đầu Hàn Việt, nhớ bản thân đứng dậy chen vào những người đó như thế nào , chỉ biết là nếu cái kia chai rượu kia đập xuống , Hàn Việt hết đời, thể trơ mắt nhìn ta chết ở trước mặt mình.

      Nhưng cái đau đoán trước có, bị lực kéo mạnh , sau đó rơi vào vòng tay ai đó, chỉ nghe thấy người ôm kêu lên tiếng đau dớn, xung quang bỗng yên lặng lại.

      Vệ sĩ liền ngừng tay, kinh hoảng kêu: “Ông chủ”.

      nhận ra người ôm là ai.

      cũng thấy chị em Triệu Vịnh Lâm chạy đến đây , nhưng thể suy nghĩ nhiều như vậy, ngã xuống đất, ôm chặt Trần Mặc Dương, khóc to: “Hàn Việt có phải chết… ta có phải chết rồi …” lại nhìn thấy máu chảy cánh tay Trần Mặc Dương, vừa sợ vừa hốt hoảng nhảy dựng lên: “ làm sao thế này… bị thương ở đâu… làm sao lại bị chảy máu…”

      Trần Mặc Dương ôm đứng dậy, vuốt mặt, trấn an : “ sao cả, sao cả, em im lặng chút .”

      Vệ sĩ bên cạnh mở miệng: “Ông chủ, vết thương của …”

      Trần Mặc Dương vẫy tay, lại chỉ vào người đàn ông mặt đất vẫn nhúc nhích, Hàn Việt, : “Đưa ta đến bệnh viện .”

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 34: Bạo quân buồn vui thất thường



      Trần Mặc Dương bị thương vai, mảnh nhọn thủy tinh cắm đầu vai ta, lộ ra xương bả vai. bên để bác sĩ băng bó, bên nghe người báo cáo lại tình hình vụ việc xảy ra.



      Băng bó xong, vẫy tay cho mọi người ra ngoài.



      Từ Y Khả vừa rồi chính mắt nhìn thấy vết thương của , xương trắng lộ ra, máu chảy giọt. còn cảm thấy đau thay ta, ngồi bên cạnh , thỉnh thoảng lại nhìn sang miệng vết thương của , sợ chạm vào đau , lo lắng : “Có đau lắm , cần bệnh viện sao?”



      Trần Mặc Dương lấy khăn giấy dùng sức lau nước mắt mặt , : “ phải bảo em ở đây chờ sao, sao lại chạy xuống đấy?”



      “Em chỉ muốn về nhà.”



      ta vẫn hề nể mặt, ánh mắt sắc bén lướt qua : “Vậy sao bằng thang máy xuống? chút suy nghĩ cũng có, đấy là trường hợp gì mà em dám xông vào, chết lần rồi còn chừa.”



      bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ, biết sao lúc đấy lại có thể dũng cảm như vậy. chỉ sợ Hàn Việt chết, cũng may vừa rồi người kia ở bênh viện gọi điện báo là Hàn Việt có bị nguy hiểm đến tính mạng, còn đêm nay trở thành ác mộng của cả đời .

      Từ Y Khả giải thích : “Nhưng Hàn Việt là bạn của em, em thể trơ mắt nhìn ta bị người ta đánh chết.”



      Trần Mặc Dươngcàng bực bội hơn, nhớ ra tên Hàn Việt này, còn phải là mối tình đầu của hay sao!



      Trần Mặc Dương giọng lạnh lùng : “Hãy lo cho bản thân mình trước , là ta chán sống, chạy đến người ta gây , biết tự lượng sức mình.”



      Giọng lạnh nhạt của ta bây giờ cũng chả làm cho sợ hãi nữa, qua việc hỗn loạn lúc nãy, vẫn còn rất shock, cần bờ vai mạnh mẽ tựa vào. Mà chỉ có cho cảm giác an toàn ấy.

      còn nhớ vừa nãy từ phòng riêng kia đến đây, dọc đường luôn ôm rất chặt, , làm cho cảm thấy an tâm, người đàn ông bên cạnh mặc dù có chút dữ dằn/ tàn nhẫn , lạnh lùng, nhưng luôn mang lại cho cảm giác an toàn.



      cuối cùng biết vì sao luôn bị mê muội mất lý trí, bởi vì chỉ có mới có thể cho cảm giác như vậy, làm cho cam tâm tình nguyện thiêu thân lao đầu vào lửa, vì mà bị hủy diệt, vì mà rơi xuống đáy vực.



      làm cho khổ sở, nhưng cũng chỉ có mới có thể làm cho cảm thấy hạnh phúc, giờ khắc này có can đảm để chiến đấu, nếu như có ngày bị thiêu đốt, dù như vậy cũng nguyện vì ta mà biến thành tro bụi.



      Cho dù về sau hối hận, cho dù kết cục thảm thiết, ít nhất bây giờ đắm chìm trong chuyện tình này.



      Từ Y Khả nhìn thấy sắc mặt ta vẫn khó chịu như cũ, chọt chọt vào cánh tay săn chắc của , giọng mềm mại nũng nịu : “Đừng giận nữa , như vậy vết thương càng nặng hơn đấy.”



      Trần Mặc Dương để ý , mặc kệ vết thương vai cởi áo sơ mi, vào phòng ngủ mở tủ lấy chiếc pyjama lụa mặc vào.



      Từ Y Khả vào theo, biết ta tức giận cái gì , cảm giác mỗi lần ta thay đổi tính tình người phải hứng chịu cũng chí có mình .

      thấy bộ dáng theo mình như cái đuôi, sắc mặt dịu bớt , : “Lại đây, giúp gài cúc áo .”



      Từ Y Khả “ồ” lên tiếng, ngoan ngoãn qua giúp gài lại cúc áo.



      Còn dặn dò : “Hai ngày này nhớ được đụng vào nước, lúc ngủ cũng phải cẩn thận chút, đừng đụng đến vết thương .”



      Từ Y Khả lấy bình giữ nhiệt, đặt đầu giường, để tối lại có thể thuận tiện uống nước, lại giúp chuẩn bị giường chiếu, còn gì để làm , cũng muộn rồi , : “Em về đây, nếu đau quá hãy uống thuốc kháng sinh.”



      : “ trễ thế này, còn về làm gì?”



      Từ Y Khả : “ bởi vì trễ nên mới phải về.”



      đến bên giường, vỗ vỗ lên giường, : “Ở lại , giường đủ chỗ ngủ.”



      Từ Y Khả vội vàng lắc đầu: “ được, mẹ em cho phép em ngủ lại bên ngoài đâu.”



      “Tìm đại lý do , em cũng đâu còn là đứa con nít hai ba tuổi nữa đâu.”

      Từ Y Khả vẫn lắc đầu. Đêm về nhà, việc này đối với việc rất quan trọng, dù cho có nguyện vì mà bị thiêu đốt, cũng thể để thân thể mình bị thiêu cháy nhanh như vậy được. vẫn chưa chấp nhận được, tuy rằng sau này dù có lẽ cũng phá vỡ phòng tuyến cuối cùng đấy, nhưng vẫn muốn kéo dài lâu chút, ít nhất cho chút thời gian để chuẩn bị tâm lý.



      Trần Mặc Dương : “Bạn trai em bị thương, làm bạn chẳng lẽ em nên ở lại chăm sóc sao?”



      Từ Y Khả nghiêm túc : “Tay của em cũng thể đụng vào nước được, dù sao ở đây cũng có bác sĩ và nhiều người rồi, bọn họ đều có thể chăm sóc cho .”



      Trần Mặc Dương kéo chăn nằm xuống, vai bị đụng hơi đau làm nhíu mày, giọng điệu tốt : “Tùy em.”



      Từ Y Khả biết bản thân mình rụt rè làm ta giận, nhưng cũng thể tùy tiện đồng ý như vậy được. đóng cửa phòng lại cho , lấy túi chuẩn bị ra ngoài, Nhưng cửa kia mở mãi ra. biết phải mở cánh cửa đó như thế nào, cánh cửa kia đóng khít lại còn khe hở nào.



      đành quay lại, : “Mặc Dương, cửa mở được.”



      ta nhắm mắt lại hé răng.



      Từ Y Khả chỉ phải đến trước giường, lắc lắc ta: “Em ra được, cửa mở bằng cách nào?”



      Hai mắt vẫn nhắm lại như cũ, nhưng mở miệng , : “Đó là cửa mã khóa.”



      “Vậy, mật mã kia là bao nhiêu?”



      “Tự mình nghĩ .”



      Từ Y Khả trừng lớn mắt, mật mã của ta làm sao có thể nghĩ ra.



      kéo tay ta: “Đừng như thế mà, rốt cục là mật mã gì, em phải về nhà, khuya rồi .”



      kéo tay ra, nghiêng người tránh đụng vào vết thương của mình, : “Vậy sao em còn nhanh , ở đây lãng phí thời gian làm gì, may mắn chừng rạng sáng em có thể ra ngoài đấy.”



      dường như có để ý nữa, liền từ từ nhắm hai mắt ngủ. Từ Y Khả nổi giận ngồi bên giường của ta, thể làm được gì.

      cắn cắn môi, chưa từ bỏ ý định về, tìm được điều khiển từ xa, nhiều lần thử bấm mật mã, nhưng biết thói quen của ta, biết ngày sinh nhật của ta, làm sao biết chọn mật mã nào.



      bấm tất cả các con số kết hợp lại, cũng được, như vậy đúng đến sáng cũng thể mở được cánh cửa này.



      sợ chết chạy đến làm ầm ĩ ta, nhảy lên giường, ngừng lay lay lắc lắc ta ” cho em mật mã mà… cho em biết mật mã mà…”



      ta từ giường ngồi dậy, duỗi tay mạnh ra, chỉ vào , giận dữnói: “Từ Y Khả, mẹ nó, thử làm lại lần nữa xem!”



      Từ Y khả bị dọa sợ run cả người, lẳng lặng rời khỏi phòng.



      tủi thân ra ngoài ngồi sô pha, trong lòng phẫn hận mắng, tính tình quái dị, bạo quân buồn vui thất thường! Bạo quân! Bạo quân!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :