1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu còn khó hơn chết - Tam Nguyệt Vi Thảo ( 106 chương + 8 NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 25: Hẹn hò cùng nhé



      Từ Y Khả rất ngạc nhiên vì tin tức đến tai Mẫn Chính Hàn sao nhanh thế, nhưng lại bị bóp méo thành tin như vậy. Hơn nữa ta vài ngày nay liên lạc với , bây giờ lại đột nhiên gọi điện cho làm biết làm thế nào, cầm điện thoại ấp úng :

      -“ có, chỉ là cố ngoài ý muốn!”

      ta có lẽ xe, :

      -“Đến nhà em như thế nào?”

      -“Tôi có ở nhà.”

      -“Em làm, ở nhà thế đâu?”

      Từ Y Khả bĩu môi, ngay cả làm ta cũng biết, đành :

      -“Tôi ở trước cửa bệnh viện, chuẩn bị về nhà.”

      -“Em ở bệnh viện nào, qua đón em.”

      Từ Y Khả buộc phải địa chỉ rồi chán chường đứng chờ ta, băn khoăn biết ta có còn nhớ cái tát lần trước , liệu ta có còn ôm hận trong lòng . hy vọng mình trong đêm có thể trở nên thành thục lõi đời, đủ tinh vi để đối phó với nhiều loại người khác nhau đến mức bị lâm vào hoàn cảnh rắc rối. đột nhiên cảm thấy chán ghét chính mình, chán ghét bản thân ngây thơ, chán ghét bản thân chậm chạp, chán ghét bản thân luôn bị lâm vào tình cảnh bị động. ngưỡng mộ những người thông minh xung quanh, cùng bước vào xã hội, nhưng Văn Kỳ luôn khôn khéo hơn nhiều, Ngay cả Đình Tĩnh sống trong che chở của gia đình cũng trầm tĩnh, tinh tế. Chỉ có tỉnh tỉnh mê mê, luôn chậm chạp hơn người khác.

      Mẫn Chính Hàn đến rất nhanh , ở xe nhìn qua nhìn lại thuốc của , lại cầm lấy tay cổ tay xem xem.

      Từ Y Khả :

      -“Bị băng như thế rồi , cũng đâu nhìn thấy được gì đâu!”

      Mẫn Chính Hàn chuyển sang nắm bàn tay , tay rất , nằm trọn trong tay , ta nắm rất chặt, tay có chút đau, thử rút ra, kết quả chọc ta lại nắm chặt hơn.


      Từ Y Khả lúc này phát mặt vẻ mặt ta nghiêm túc, sắc mặt ảm đạm, còn vẻ cợt nhã trước kia.

      hề giãy dụa, mặc kệ ta cầm tay, cẩn thận giọng hỏi:

      -“ làm sao thế?”

      ta :

      -“Sao lại thành ra như vậy, em đến Thiên Tinh làm gì?”

      -“Đồng nghiệp tụ tập phải ,chỉ là ngoài ý muốn, bôi thuốc lên đỡ nhiều rồi .” đơn giản qua tình, dĩ nhiên lược bớt đoạn cùng Trần Mặc Dương.

      ta nhìn , ánh mắt có mấy phần dịu dàng, ta :

      -“Y Khả, chúng ta hẹn hò , đối xử với em tốt.”

      Đây phải là lần đầu tiên ta như vậy, nhưng là lần đầu tiên thấy ta nghiêm túc như vậy. biết lúc ta nghiêm túc mắt thâm trầm như vậy, cũng có cảm xúc sâu sắc như vậy. hoảng loạn rút tay về, :

      -“ đừng đùa… có phải là..có phải do lần trước tôi tát cái? Tôi muốn xin lỗi , …”

      ta ngắt lời :

      - “Vì sao lại nghĩ đùa?”

      -“Tôi phải là loại phụ nữ như vậy!”

      ta hỏi lại:

      -“Lọai phụ nữ gì ?”

      -“Tôi phải là loại phụ nữ để chơi qua đường, tôi lòng, tôi muốn chịu trách nhiệm.”

      -“ biết.”

      -“Cho nên tôi chơi nổi, tôi muốn có mối tình nghiêm túc, ban đầu là cùng nhau ăn tối, xem phim, sau đó gặp mặt bố mẹ hai bên, cùng nhau xây dựng tổ ấm, có em bé, cùng dựa vào nhau.”

      ta :

      -“Cùng với mối tình nghiêm túc ư? Có lẽ em xem như mãnh thú hồng thủy!”

      -“Được rồi, cho dù lòng , cũng muốn xa cách như vậy đúng , cũng có cách nào chờ tôi từng bước từng bước đến đúng , nhỡ có ngày gặp được thích hơn, tôi đây phải làm sao bay giờ?”

      -“Thế kiểu gì mới tính là lòng? Kết hôn sao? Em có thể cam đoan bạn trai em chọn sau này bao giờ tìm người khác, kết hôn xong bao giờ tìm người mới? Ngoài hôn nhân tạm thời thể hứa với em, cái khác những người đàn ông khác làm được cũng có thể.”

      -“Tôi thừa nhận những gì đều có thể xảy ra, nhưng hẹn hò với , loại này xác suất quá lớn, tôi rất sợ, tôi tìm người đàn ông thích hợp…” cúi đầu nhàng : “Tóm lại, tôi muốn!”

      ta châm điếu thuốc lưng dựa vào ghế xe, chuẩn bị tâm lý bị ta đuổi xuống xe.

      Mẫn Chính Hàn nhả ra ngụm khói, :

      -“Y Khả, trong lòng em có ai đấy!”

      ta biết, có lẽ là người đàn ông tên Hàn Việt kia, ta là người khôn ngoan sao lại nhìn ra tâm tư của bé. Những bé ở độ tuổi này luôn thích mơ mộng, loại ảo tưởng này làm trở nên mù quáng còn sợ sệt nữa. Đêm đó ta cố ý làm cho biết những gì làm chỉ là giấc mơ, đáng tiếc vẫn như vậy, vẫn tỉnh dậy. vẫn rất say mê người đàn ông đó!

      Từ Y Khả vội vàng phủ nhận:

      -“ có, suy nghĩ quá nhiều rồi, vẫn chưa có người đàn ông nào cả!”

      Mẫn Chính Hàn hút hơi sâu, rồi ném ra ngoài cửa sổ, khởi động xe, : “Nếu vẫn chưa có ai, vậy hẹn hò với thử xem, chờ có người kia rồi sau.”

      -“Nhưng mà…”

      ta mãnh liệt :

      -“Nếu có ngày em hẹn hò nghiêm túc với người đàn ông khác, để hai người , nhưng bây giờ em chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh , có lựa chọn thứ hai!”

      Từ Y Khả lưỡng lự lâu mới chần chờ :

      -“ giữ lời chứ.”

      -“ hứa đấy.”

      -“Tôi chỉ đồng ý cho phép theo đuổi tôi, nhưng thể ép tôi làm những chuyện tôi muốn làm, thể can thiệp vào chuyện bạn bè của tôi.” Phụ nữ bên cạnh ta đều hấp dẫn quyến rũ, hiểu những nhu cầu của đàn ông. Ở bên cạnh ta thời gian có lẽ ta nhận ra nhàm chán cỡ nào, lại còn là ngây ngô. Huống hồ giống như ta , ta buông tay, vốn lựa chọn thứ hai.

      ta trả lời ràng:

      -“Được.”

      Mấy ngày xa vừa rồi nhận ra rất thích này, cũng biết khát vọng như thế kéo dài bao lâu, nhưng vào lúc này rất muốn có bên cạnh

      Từ Y Khả :

      -“Tôi muốn về nhà .”

      -“Sao lúc nào hẹn hò với em cũng muốn về nhà, ra ngoài rồi , chúng ta dạo , em vừa rồi mới bảo bắt đầu từ đâu nhỉ, ăn uống, xem phim?”

      -“Nhưng bây giờ ăn cơm xem phim đều quá sớm , cần làm sao?”

      ta nhìn đồng hồ, quả là cón sáng sớm , ta :

      -“vậy em cùng đến công ty giúp , giữa trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

      -“ muốn.” vẫn chưa phải là bạn của ta.

      ta cười cách xảo quyệt:

      -“ vẫn nhớ lúc nãy em gì đấy, em vẫn nợ cái tát? Vậy coi như là đền bù được ?

      -“ cũng ép tôi làm những chuyện tôi muốn.”

      -“ ép buộc em, chỉ nhắc cho em nhớ thôi mà, nhưng cũng ngại nếu em muốn bồi thường theo cách khác, ví dụ như…” ta hứng thú nhìn vào môi , làm ra bộ khao khát.

      Từ Y Khả đẩy khuôn mặt ta ra :

      -“Biết rồi, đến công ty của , chuyên tâm lái xe .”

      cười vì đạt được mục đích, cuối cùng cũng an phận lái xe.

      Kỳ Từ Y Khả cảm thấy mờ mịt, cứ như vậy bắt đầu sao? Tối hôm qua phải còn hạ quyết tâm phân giới hạn cùng bọn bọ sao? Vì sao mới đến sáng nay việc lại trở thành như vầy. tự an ủi bản thân, chỉ cho ta theo đuổi thôi, cũng có gì là quá xa, có lẽ vài ngày sau ta cho tự động bỏ cuộc.

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 26: ta cũng có tiềm chất để trở thành người đàn ông tốt



      Tuy bình thường Mẫn Chính Hàn là người qua quýt, tùy tiện, nhưng trong công việc luôn nghiêm túc, ngồi trước bàn làm việc vuông vức, gọn gàng , trông có vẻ thành thục chính chắn hẳn lên.

      Từ Y Khả ngắm nghía văn phòng của ta, có gì đặc biệt, chỉ có bộ sô pha rất to, chất liệu mềm mại, trông có vẻ thoải mái, chỉ ngồi xuống liền muốn ngủ.

      nhịn được hỏi:

      -“Công ty các làm về cái gì?”

      ngẫng đầu lên từ màn hình máy tính, :

      -“Bán kim cương .”

      ta ngoắc ngoắc :

      -“Em qua đây.”

      Từ Y Khả nghe lời đến, ta đưa cho xem những hình ảnh trong máy tính, tất cả là những mẫu thiết kế đồ trang sức.

      Từ Y Khả rất thích những vật tinh xảo ấy, nào là phỉ thúy, ngọc cỗ, mã não, mãi ngắm những trang sức ngọc ngà châu báu này đến nổi muốn buông ra, Lúc trước thích xem phim cổ trang bởi vì thích nhìn những thứ đồ trang sức người của nữ diễn viên.

      Mẫn Chính Hàn ra hiệu ngồi chân ta, lắc đầu:

      -“Tôi đứng xem là được rồi.”

      ta biết , gặp gỡ bảo thủ như vậy, có lẽ phải bắt đầu xây dựng từ từng viên gạch.

      ta cười cười, đứng lên, kéo ngồi xuống ghế, lại đứng sau lưng , hai tay đặt lên hai bên mặt bàn, lặng lẽ ôm trọn trong phạm vi của mình.

      Từ Y Khả nhấp chuột, nhìn thấy bản vẻ mới, kêu lên:

      -“ đẹp, những cái này đều là thiết kế sao.”

      -“, chỉ thỉnh thoảng vẽ vài kiểu thôi.”

      màn hình lại lên mẫu thiết kế tiếp theo, Từ Y Khả ngạc nhiên :

      -“ có kim cương hồng ư! Tôi chỉ mới nghe qua.”

      ta :

      -“Kim cương hồng rất hiếm, nhưng phải có, Em thích sao?”

      Ánh mắt nhìn vào màn hình tỏa sáng, nghĩ gì nhiều, chỉ theo bản năng gật đầu:

      -“Vâng, rất thích.”

      có ý gì khác, chỉ muốn biểu đạt niềm thích của mình, phải vì kim cương này rất có giá trị, cho dù nó là thứ rẻ tiền , cũng thích.

      Mẫn Chính Hàn đặt tay lên tay giúp click chuột:

      -“Phía sau còn nữa, chỉ có kim cương hồng , còn có màu khác nữa.”

      ta chỉ cách cái lưng ghế dựa, mùi hương từ tóc lan tỏa khắp nơi, tuy rằng ta rất muốn ôm trọn vào lòng, hoặc là đè xuống ghế sô pha muốn làm gì làm, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.

      ta nghĩ ta bị mê hoặc , nếu như những người phụ nữ khác ở trước mặt ta lộ ra ánh mắt thèm thuồng đối với châu báu như vậy, có lẽ ta chỉ cười nhạt, thấy đối phương lòng tham đáy, nhưng bây giờ muốn thỏa mãn nguyện vọng của trước mắt này, muốn luôn giữ mãi đôi mắt sáng long lanh và nụ cười rực rỡ như vậy. muốn nghiêm túc lần, để mọi thứ tiến triển từ từ, giống như bắt đầu từ cái nắm tay. Tuy rằng bây giờ vẫn chưa thể khiến cho can tâm tình nguyện tiến vào hôn nhân. Nhưng ít ra này rất đặc biệt , muốn trở thành người của mình, hai người mối tình nồng nàn theo đúng nghĩa, bằng cả trái tim. chán ghét cuộc sống thực tại của mình, mỗi sáng thức dậy lại chạm mặt người phụ nữ khác nhau . Có lẽ cũng có tiềm chất để trở thành người đàn ông tốt và này là nguyên nhân thúc đẩy thay đổi.

      Xem xong tất cả những mấu thiết kế đó Mẫn Chính Hàn lại tiếp tục công việc, Từ Y Khả lui tới trong văn phòng ta , Mẫn Chính Hàn thấy nhàm chán, bảo thư ký mang hai quyển tạp chí vào cho xem.

      Có lẽ do sô pha quá thoải mái, máy lạnh trong văn phòng cũng vừa phải, mê mê man man cứ thể ngủ luôn.

      Là Mẫn Chính Hàn đánh thức , vừa mở mắt ra còn mơ mơ màng màng , khuôn mặt đỏ hồng, ngồi xổm trước mặt nhìn , rất muốn cắn cái, nhưng dù có muốn lắm cũng dám, sợ lại nhảy dựng lên bảo lưu manh .

      tại muốn nghĩ đối với chỉ có ‘Tình Dục’, nếu có thể ta muốn làm cho quên việc xảy ra giữa hai người trong lần đầu tiên gặp mặt.

      Cuối cùng ta kiềm chế đứng lên, :

      -“Nhanh dậy , dẫn em ăn.”

      ta mặc áo khoác vào, còn giúp sửa lại khăn quàng cổ, sau đó cùng ra cửa, :

      -“Em muốn ăn gi?.”

      -“ biết nữa , gì cũng được.”

      ta cười:

      -“Là chính em bảo hẹn hò với em là thể tùy tiên, được thôi, dẫn em ăn gì đấy thanh đạm chút, tay em còn có vết thương, cố gắng được ăn cay.”

      ta dẫn đến nhà hàng Tây rất nổi tiếng ở Giang Nhạc, được thiết kế bởi kiến trúc sư nổi tiếng mang phong cách Baroque, tráng lệ, trần nhà cao, đèn chùm lớn, màu sắc mạnh mẽ, liếc mắt cái thấy đắt cắt cổ rồi.

      Có lẽ là giữa trưa, cho nên khách khứa cũng quá nhiều, Từ Y Khả :

      -“Tôi nghe bảo ăn đồ Tây phải để ý rất nhiều, tôi biết cách dùng, nhỡ đâu đấy.. lại rất xấu hổ.”

      ta :

      -“ Đừng lo, cười em.”

      dẫn ngồi vào bàn, giúp gọi món ăn, vừa trả thực đơn cho phục vụ, Từ Y nhìn thấy Triệu Vịnh Lâm. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu là, chết chắc rồi, hôm nay buổi sáng còn lấy cớ giả bệnh để xin phép nghỉ, nhưng bây giờ lại bị Triệu Vịnh Lâm bắt gặp trong nhà hàng này.

      Ý nghĩ trong đầu Y Khả vẫn chưa kịp tan, nhìn thấy người đàn ông đằng sau Triệu Vịnh Lâm, sắc mặt lại càng trắng bệch ra, là Trần Mặc Dương, tối hôm qua vừa mới bị những lời cay độc của ta làm nhục nhã.

      Đương nhiên chỉ có hai người Trần Mặc Dương và Triệu Vịnh Lâm, còn có trẻ theo bên cạnh Trần Mặc Dương. Làm theo là dung mạo tịnh lệ, thanh xuân xuất sắc, mặt mày gian cùng Triệu Vịnh lâm có vài phần tương tự, thực dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến tỷ muội, chẳng qua kia đại khái là tuổi trẻ, ngạo khí mười phần, so với Triệu Vịnh lâm thiếu vài phần trầm tĩnh khí chất.

      Mẫn Chính Hàn cảm nhận được khuôn mặt bất thường của Từ Y Khả, ta xuay người theo tầm mắt , nhìn thấy người đến , ta bắt tay chào hỏi:

      -“Dương tử! Triệu đại mỹ nhân!”

      Trần Mặc Dương lúc này mới nhìn thấy hai người Từ Y Khả và Mẫn Chính Hàn.

      Mọi người đến trước mặt , Từ Y Khả thể chào hỏi, :

      -“Chị Triệu, chị cũng đến đây dùng cơm à.”

      Triệu Vịnh Lâm khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn xuống vết thương tay , :

      -“Tay làm sao vậy?”

      -“ cẩn thận bị mãnh thủy tinh đâm vào.”

      Mẫn Chính Hàn có vẻ như rất quen thuộc với kia, :

      -“Vịnh Oái, lâu gặp, thời gian này em ở đâu?”

      Từ Y Khả nhớ lại cuộc điện thoại của Triệu Vịnh Lâm vào đêm trước tại khách sạn ở Hàng Châu, tên cũng gần giống nhau, xác định trước mặt chắc là em của Triệu Vịnh Lâm.

      Triệu Vịnh Oái : “Thời gian trước em diễn ở Hông Kong, vừa mới về hôm qua.”

      Trần Mặc Dương vẫn gì, chỉ đứng đó đợi bọn họ chuyện, Từ Y Khả cúi đầu, dám nhìn ta, cũng muốn nhìn ta

      Hai bên trò chuyện hai câu, Triệu Vịnh Lâm :

      -“Chúng tôi ngồi ở phía bên kia, chung tôi qua trước , hai người ăn cơm ngon miệng.”

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 27: muốn gặp



      Đợi Trần Mặc Dương và Triệu Vịnh Lâm ra xa , Từ Y Khả : “ quen thân với MC Triệu hả?”

      “Em Triệu Vịnh Lâm? quen, chúng tôi cùng phạm vi, nhưng ra em ta, chính là vừa rồi, bình thường cũng có xã giao. Từ lúc học trung học thích Dương Tử, còn đuổi theo ra nước ngoài luôn cơ…” ta cười: “Nhưng đoán ngay cả tên ta có lẽ Dương Tử cũng nhớ nổi.”

      Từ Y Khả : “Sao lại thế, ấy xinh đẹp như vậy mà.”

      Mẫn Chính Hàn cho là đúng: “Phụ nữ đẹp như vậy rất nhiều, hề kém ta chút nào, nhưng hôm nay Dương Tử đồng ý cùng ta ra ngoài ăn, xem ra cũng phải hoàn toàn có kết quả.”

      Ngón tay Từ Y Khả vô thức vẽ vòng vòng bàn, : “ ấy là người mẫu hả?”

      “Uh, nhưng sao em lại có vẻ hứng thú với ấy như thế.”

      “Tò mò thôi, người mẫu mà, tôi cảm thấy rất bí .”

      Mẫn Chính Hàn : “Có gì bí chứ , Triệu Vịnh Oái gia cảnh tệ, gia đình lại thương ta, nên bình thường kiêu ngạo như nữ hoàng, thẳng ra chính là nhà giàu bốc đồng, nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, vẫn luôn lòng dạ với Dương Tử.”

      Từ Y Khả cũng nhận ra trong giọng của nghe ra có chút mất mát, : “Phụ nữ xinh đẹp có tư cách kiêu ngạo mà.”

      Có khi cũng muốn kiêu ngạo chút, nhưng biết vì sao trong lòng luôn tự ti, cho nên ta mới có thê khinh thường như vậy!

      Ngay từ lần đầu tiên gặp nguy hiểm, liền nảy sinh tình cảm, cho nên mới có cơ hội tổn thương .

      Mẫn Chính Hàn cầm lấy tay , tay nàng rất đẹp, thon dài, nhưng mỗi ngón tay đều rất tròn trịa. ta nghĩ thầm nếu đeo tay thêm chiếc nhẫn có lẽ càng nổi bật hơn.

      ta : “Em cũng có tư cách, Y Khả, từ nay về sau muốn bao dung em làm gì cũng được , thậm chí là dựa dẫm vào ,nhưng em thể quá kiêu ngạo.”

      Từ Y Khả theo bản năng rút ngón tay lại, nhưng trong mắt của những người khác trong nhà hàng dường như đó là cuộc trò chuyện vui vẻ của đôi nam nữ, có chút chần chờ, cuối cùng cũng để mặc ta nắm tay.

      Những lời có cánh của Mẫn Chính Hàn phải là làm cảm động. Nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp nhau, làm sao có thể đoán được có ngày người đàn ông này đối đãi tốt với như vậy, cho dù ta toàn những lời ngon tiếng ngọt, cho dù chỉ muốn dụ dỗ , tuy nhiên những lời vỗ về như vậy coi như cũng có lòng.

      Bên kia Triệu Vịnh Oái nhìn về phía Từ Y Khả, : “ kia là ai vậy, hình như em chưa gặp qua, Mẫn Chính Hàn vừa mới tìm được bạn giường mới nữa sao? Thực quê mùa, sao phẩm vị của ta càng ngày càng thấp thế!”

      Trần Mặc Dương thấy Từ Y Khả cùng Mẫn Chính Hàn nắm tay nhau, trong mắt lên tia nhẫn nhịn uất giận.

      Triệu Vịnh Lâm nghe thấy em mình thế, khỏi nhíu mày, nhóc này luôn biết cái gì nên , cái gì nên , biết xem xét tình huống gì cả.

      Triệu Vịnh Lâm : “Em đừng bậy bạ, đó là vừa mới đến đài chị làm việc đấy.”

      Triệu Vịnh Oái khinh thường: “Có gì khác nhau chứ, lừa như vậy dễ hơn, chừng còn ngây ngốc nghĩ rằng người ta kết hôn với ấy!”

      Trần Mặc Dương : “Chúng ta gọi món ăn .”

      Triệu Vịnh Oái xoay lại nhìn Trần Mặc Dương, vẫn là khuôn mặt kia làm si mê, chút thay đổi nào, : “Chị, chị hôm nay phải chiêu đãi Dương tốt, chị biết đâu lúc ở Mỹ ấy giúp đỡ em rất nhiều, bằng mình em ở bên ngoài cũng biết làm sao bây giờ.”

      Trần Mặc Dương mặt nhìn ra vui giận, : “Triệu tiểu thư cứ hay đùa , tôi sao nhớ giúp đỡ như thế nào nhỉ .”

      ra ý của ta là, ta quen biết .

      Cùng lắm chỉ cảm thấy quen mặt mà thôi, lần trước phỏng vấn, Triệu Vịnh Lâm nhắc tới Triệu Vịnh Oái với ta, rằng em ấy cùng với ta học chung trường ở Mỹ, nhận được giúp đỡ của ta, cho nên vẫn luôn muốn tìm hội nào đó đê cảm ơn ta.

      nhớ lưu học sinh lúc đấy có vài châu Á, mọi người bình thường có việc gì cũng tụ họp nhau.

      ta phải là người nhiệt tình gì, cũng chưa bao giờ có ấn tượng đặc biệt với ai, chứ đừng giúp đỡ ai đấy, đó chỉ là nhảm mà thôi, lúc ấy ta đúng là nhớ nổi Triệu Vịnh Oái này.

      Nhưng nếu Triệu Vịnh Lâm như vậy, ta cũng cố ý làm cho người ta bối rối, bỏ qua coi như để ý đến.

      Thời gian trước, Triệu Vịnh Lâm vài lần thay mặt Triệu Vịnh Oái gọi điện thoại hẹn ta ăn cơm. Triệu Vịnh Lâm giống những người phụ nữ khác, chỉ xinh đẹp, hơn nữa thành thục, độc lập, tự tin, khéo léo. ta có đánh giá cao chút, dù sao cũng chỉ là bữa cơm mà thôi, ta cũng nhất thiết phải để ấy bị mất mặt mũi.

      Bây giờ phải đối mặt với Triệu Vịnh Oái trước mắt, có chút hối hận khi nhận lời cùng ăn bữa cơm này, hơn nữa nhìn thấy Từ Y Khả cùng Mẫn Chính Hàn lại càng mất hết cả khẩu vị.

      Triệu Vịnh Oái : “Đàn , có thể gọi em là Vịnh Oái, việc ấy có lẽ để trong lòng, nhưng em vẫn luôn nhớ kỹ. Sau khi về nước em vẫn luôn muốn gặp lần nhưng luôn quá bận rộn.”

      Trần Mặc Dương : “Dù sao cũng chỉ là những việc vặt vãnh, tôi nhớ, vẫn nên quên tốt hơn.”

      Triệu Vịnh Oái sốt ruột : “Sao có thể quên được,cái kia đều là tình ý của đối với em…”

      Triệu Vịnh Lâm đau đầu, chỉ muốn lấy băng dán dính miêng Triệu Vịnh Oái lại, là mất mặt , ngắt lời : “Vịnh Oái, gọi món ăn , đừng để Trần tổng đói bụng.”

      Triệu Vịnh Oái cam lòng muốn câm miệng.

      Tâm tư Trần Mặc Dương đặt ở bàn cơm, bên kia Từ Y Khả càng tươi cười sáng lạn, ánh mắt của ta lại càng trầm, cả người đều toát ra hơi lạnh.

      Mặc Triệu Vịnh Oái lải nhải, lâu sau cũng chả thèm trả lời, Triệu Vịnh Oái cũng thấy mất mặt, liếc mắt về phía chị xin giúp đỡ. Triệu Vịnh Lâm sớm đoán được em có kết quả gì, nhưng lúc ấy bởi vì nghe lời mẹ nên thể gọi điện hẹn Trần Mặc Dương. Chỉ là nghĩ rằng ta ngay cả chuyện cho có lệ cũng lười, ảm đạm thở dài, biết con nhóc này lúc về ồn ào thành bộ dạng gì nữa!

      Bữa ăn kết thúc, Trần Mặc Dương đứng dậy, Triệu Vịnh Oái mời ta tối nay uống rượu, ta từ chối , chỉ nể mặt Triệu Vịnh Lâm đến đây thôi.

      Từ Y Khả vừa ngồi ở bàn kia bây giờ bóng người , nhưng trong tâm trí vẫn còn lưu lại nụ cười long lanh của , vẫn còn ám ảnh trong vẻ mặt dịu dàng của khi trò chuyện cùng Mẫn Chính Hàn.

      đột nhiên dừng lại ở chỗ này, vô cùng bực mình, nhóc kia, phải sợ Mẫn Chính Hàn đến chết sao, tại là xảy ra chuyện gì, sao lại ngoan ngoãn nghe lời ta như thế!

      ta chơi đùa cùng ta sao!

      Triệu Vịnh Lâm mở miệng gọi: “Trần tổng.”

      phục hồi lại tinh thần, ra ngoài.

      Triệu Vịnh Oái : “Đàn , đâu thế, về lại Thiên Tinh sao? Nghe mở rộng khu giải trí Thiên Tinh lên rất lớn đúng , em cũng muốn theo đến đó tham quan.”

      Trần Mặc Dương mở cửa xe, : “Tôi còn có việc, lần khác .”

      Triệu Vịnh Lâm : “Vịnh Oái, sao hiểu chuyện thế, Trần tổng có rất nhiều việc.” lại quay sang Trần Mặc Dương : “Trần tổng, cảm ơn hôm nay đến, lần sau gặp lại.”

      Trần Mặc Dương thẩn thờ lái xe, lòng nặng trĩu biết bản thân muốn đâu, muốn làm gì, biết hiên tại ao ước điều gì nhất? rất muốn gặp , nhớ đến phát điên, muốn quay về cái đêm mà ép vào tường để hôn mãnh liệt để hành hạ tâm trí , để khóc cũng nổi cười cũng xong!

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 28: Ánh mắt nhìn dường như rất chán ghét



      Ánh mắt nhìn dường như rất chán ghét

      Đến gần nhà , Từ Y Khả kiên quyết cho Mẫn Chính Hàn lái xe vào trong. Xe của ta quá huyên hoang , nhỡ hàng xóm lầu nhìn thấy này nọ.

      Bà Từ đối với những việc như thế này rất nghiêm khắc, cho phép con mình giống với những khác cả ngày mơ mộng cưới chồng giàu, nhất định phải giữ mình trong sạch mới có thể gả vào nhà chồng tốt, mới bị người ta khinh thường. Lúc ấy Từ Y trạch còn ở bên châm biếm, : “Mẹ, mẹ lo cái gì, chị như thế , người nhiều tiền cũng đến tìm chị í.” , mẹ lo lắng mắng chuyện nhưng quan trọng là mối quan hệ giữa ta còn chưa đến mức ấy.

      Mẫn Chính Hàn : “ ghê sợ vậy sao , đưa em đến dưới lầu cũng được?”

      Từ Y Khả : “Nhỡ đâu bị mẹ tôi hay người quen nhìn thấy phải làm sao?.”

      “Làm sao là làm sao? Cũng phải đương vụng trộm, là bạn trai của em.”

      Từ Y Khả trừng : “Ai tôi là bạn , tôi đồng ý sao?”

      Mẫn Chính Hàn đầu hàng: “OK, sai rồi…” ta trầm ngâm giọng, : “Y Khả, ngày mai phải công tác, vài ngày nữa mới có thể về, những ngày này em hãy tự chăm sóc bản thân cho tốt được ?. Làm bạn , hứa đối với em tốt.”

      Từ Y Khả : “Nếu đến lúc đó câu trả lời của tôi vẫn là như cũ sao?”

      ta : “Đợi trở lại rồi nghe đáp án của em.”

      gật đầu, muốn mở cửa xe xuống, đột nhiên ta giang tay ôm lại, Từ Y Khả giật cả mình, hai tay đẩy vai ta ra: “ làm gì đấy…” Vừa rồi còn đối xử với tốt, bây giờ lại giở thói lưu manh.

      “Đừng gì cả, cho ôm lúc thôi.”

      ta chỉ nhàng ôm , có làm thêm hành động gì cả, ngay cả thân người cũng có áp sát vào, vô cùng nâng niu. Từ Y Khả dần dần cũng ngừng giãy dụa.

      Lát sau buông ra, : “ lên , về đến lại gọi điện thoại cho em.”

      Từ Y Khả hiểu rằng dù vài ngày nữa đáp án kia cũng có thay đổi, chi bằng tại cho ràng, trước kia vẫn luôn cảm thấy ta chỉ muốn chơi đùa, hề nghiêm túc, nếu cuối cùng có người bị tổn thương, người đó chắc chắn là phải là ta

      Nhưng bộ dáng thâm tình chân thành này của ta làm sợ hãi, làm cho chột dạ, nhưng cũng làm cho cảm thấy có gánh nặng, thà muốn ta đối với bất cần, cũng muốn ta đối với lòng.

      bây giờ cảm thấy hối hận vì lời của mình sáng hôm nay, sao có thể đồng ý để ta theo đuổi chứ, cái ôm vừa rồi của ta cảnh báo cho nguy hiểm, ý thức được rằng mình đùa với lửa. hơn nữa cuối cùng còn có thể tự dẫn lửa đốt mình ( rước họa vào thân).

      : “Mẫn Chính Hàn, đừng như thế, kỳ tôi có thể…”

      ngắt lời : “Chờ về rồi sau, chừng những ngày bên cạnh em phát em rất nhớ sao, được rồi, em lên nhà .”

      Từ Y Khả cắn cắn môi, cuối cùng vẫn xuống xe, : “Vậy lái xe cẩn thận.”

      Cho đến khi hình ảnh Y khả biến mất trong khu nhà, Mẫn Chính Hàn mới lái xe rời . phải nhìn ra ấy từ chối tình cảm này, biết bé kia rốt cục nhận ra được tình cảm của chỉ là chơi đùa.

      Nhưng nếu bắt đầu, thể để có thể tùy ý dừng lại như thế.

      Từ Y Khả về nhà đầu óc hỗn độn, vốn định tìm ai đấy để tâm , nhưng Đinh Tĩnh sắp kết hôn , cả ngày bận biu với việc lo hôn lễ, muốn quấy rầy, mà Văn Kỳ, cần phải , chắc chắn mắng cho trận, chỉ làm cho càng thêm buồn bực.

      Từ Y Khả phiền chán vày vò tóc tai lộn xộn lung tung , sau đó “a” tiếng rồi ngã lên giường. hiểu sao chỉ vừa trải qua buổi sáng, mà bản thân có thể để tình biến thành như thế này, hối hận.

      Cuối cùng quyết định kéo chăn đắp ngủ, tự an ủi bản thân rằng “thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng”(mọi thứ tốt lên thôi), bây giờ có nghĩ nhiều cũng vô dụng, nghĩ đơn giản chút, phải chỉ là thích người đàn ông vừa mới thổ lộ với mình thôi sao? có gì là quá đáng cả, mình nên quan trọng hóa vấn đề làm gì!

      vừa mới chợp mắt, di động liền reo lên ngừng. mơ mơ màng màng sờ qua điện thoại, nhìn thấy dãy số lạ, nghĩ là điện thoại của dịch vụ muốn làm cuộc điều tra tư vấn khách hàng. tắt máy, tiếp tục ngủ.

      Nhưng có lẽ đối phương còn kiên nhẫn hơn , chuông điện thoại reo liên tục năm sáu phút vẫn chịu ngắt.

      Từ Y Khả đành phải nhấn phím trả lời, với giọng yếu ớt.

      giọng đàn ông kích động noi: “ ở đâu?”

      Từ Y Khả nghĩ có lẽ người ta gọi nhầm số , : “Xin hỏi, là?”

      “Từ Y Khả! bây giờ ở đâu?”

      Từ Y Khả rốt cục cũng nhận ra giọng của ta, giật mình cái, từ giường ngồi dậy: “Trần Mặc Dương! tìm tôi làm gì?”

      Trần Mặc Dương ngày càng thiếu kiên nhẫn, nghe thấy ở đầu bên kia ta gằn từng tiếng, từng chữ từng chữ : “Tôi… hỏi… …ở…đâu?”

      Từ Y Khả mặc dù nghe thấy giọng tức giận của ta, nhưng bởi vì thấy bộ dạng dọa người của ta, cho nên ‘ biết sợ’, : “Dựa vào đâu mà tôi phải cho biết!”

      cũng muốn mạnh mẽ lần, dựa vào cái gì mỗi lần ở trước mặt ta đều bị chèn ép. Tuy rằng ta cứu hai lần, nhưng ta làm tổn thương lần coi như bù đắp lại rồi.

      tức giân nghĩ, ta nghĩ ta muốn gọi lúc nào gọi đuổi lúc nào đuổi sao? ta nghĩ giống Trương Uyển sao?

      Trần Mặc Dương : “Tôi chờ dưới lầu nhà , tôi quan tâm ở đâu, trong vòng mười phút phải trở về .”

      Từ Y Khả : “ làm sao biết nhà tôi ở đâu?”

      “Khu Dương Quang, số nhà 504!”

      Từ Y Khả kinh ngạc kêu lên: “ đừng lên đây.”

      Trần Mặc Dương : “Được, xem ra ở nhà, cho 5 phút, xuống đây tôi lên.”

      xong liền ngắt điện thoại.

      Từ Y Khả chạy đến bên cửa sổ kéo rèm ra, dưới lầu đúng là có xe của ta,

      Từ Y Khả cảm thấy mình muốn phát điên, biết ta lại muốn làm gì, lại muốn gì.

      Chẳng lẽ ta chán ghét đến nổi ngay cả cùng bạn ta lại cũng cho phép sao??

      Từ Y Khả tùy tiện vuốt tóc lại chút rồi chạy xuống lầu.

      Ngồi lên xe, ta nhìn đồng hồ, : “trể hai phút.”

      Từ Y Khả thở hồng hộc: “Tôi sống ở tầng năm, có thang máy.”

      nhìn cái, vặn chìa khóa xe, lái ra khỏi khu nhà.

      Cách khu nhà xa có cái công viên, vào giữa trưa người nhiều lắm.

      Từ Y Khả : “ muốn với tôi chuyện gì, dừng xe lại đó chuyện .”

      Trần Mặc Dương để ý lời , tiếp tục chạy thẳng, Từ Y Khả thấy xe chạy càng ngày càng xa khu nhà , : “ muốn đưa tôi đâu? Dừng lại, tôi .”

      Trần Mặc Dương hoàn toàn để ý, ta vẫn im lặng lời nào lái xe, hơn nữa tốc độ rất nhanh, có điềm báo sắp có giông bão xảy ra.

      Từ Y Khả níu lấy tay lái: “ dừng lại cho tôi, dừng lại… Tôi muốn theo …”

      ta đẩy ra, giữ được thăng bằng, đầu đập mạnh vào cửa xe.

      ta hung dữ : “Chết tiệt , yên lặng chỗ cho tôi, bằng tôi đánh đấy!”

      ta nhìn với ánh mắt chán ghét, giống như nhìn con ruồi, ta ghê tởm chỉ muốn bóp chết nó. Nhưng có lẽ ta cũng chả thèm động vào, bởi vì như thế làm bẩn tay ta.

      Từ Y Khả cảm thấy tủi thân, biết, ta chán ghét thế, sao còn tới tìm làm gì?

      Chẵng lẽ ta thấy đêm đó lăng nhục còn chưa đủ sao?

      lấy tay lau để nước mắt khỏi rơi, cảm thấy bản thân vô dụng, nếu là người phụ nữ khác, cho dù làm gì được ta, nhưng chắc chắn cũng khóc trước mặt ta, chỉ có , ngay cả nươc mắt cũng khống chế được, khó trách ta khinh dễ như vậy.

      Từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống, thầm lặng khóc, tâm trạng Trần Mặc Dương ngược lại rất tốt. Nhìn khóc càng cảm thấy thuận mắt hơn so với khuôn mặt sáng lạn lúc nãy ở khách sạn.

      Nhưng qua nửa tiếng, vẫn còn rơi nước mắt, ta chịu nổi với tay lấy hộp khăn giấy ở đầu xe ném cho , hất mặt lên, : “Lau khô nước mắt , đừng để tôi thấy khóc nữa , tôi khách khí đâu.”

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 29: Nụ hôn của mang theo hương vị nước biển



      Từ Y Khả tin rằng người đàn ông này rất thô lỗ, ta có thể đối xử với cách bạo lực. Nhưng tại vì khóc quá lâu, nỗi sợ hãi quá lớn, thế còn có tật khóc dai, cứ thút tha thút thít, rồi lại nấc thêm vài cái mới có thể bình tĩnh lại được.

      Lúc , vì chuyện này mà bị bà Từ đánh ít lần, nhưng vẫn thể ngừng khóc, bà Từ tính nóng, luôn , con mà ngậm miêng lại là mẹ đánh nữa đấy . Y Khả khóc lâu đến khi chỉ còn có thể nghe những tiếng thút thít mới ngừng, mỗi lúc như thế bà Từ chỉ muốn phát hỏa, cầm cái gậy quất vào người .

      Từ Y Khả cũng dám giành tay lái ta nữa, cất giọng đáng thương : “Thế muốn đâu?

      muốn những lời lẽ công kích ta nữa.

      Trần Mặc Dương : “Câm miệng, ngồi yên , lá gan phải to lắm sao, dám mình lại lại với Mẫn Chính Hàn, còn sợ ngồi trong xe của tôi sao!”

      rút tờ khăn giấy lau nước mắt mặt , phản kháng : “ liên quan đến , có phải bởi vì ta là bạn của nên tôi cùng ta ăn cơm cũng được sao?”

      liếc : “Bảo câm miệng, còn nhiều hơn đúng .”

      Từ Y Khả tức giận quay đầu ra ngoài cửa sổ, rành về phương hướng, chỉ biết xe chạy cách trung tâm thành phố rất xa. biết ta muốn đưa đâu, cũng biết mình phạm phải sai lầm gì để ta có thể gây như vậy ?

      Cuối cùng ta cũng dừng xe, trước mắt hai người là bãi biển rộng lớn. Biển vào đông đúng là khác hẳn với khí ngày hè, khung cảnh vô cùng vắng vẻ, thanh bình với những con sóng vỗ về bờ cát trắng.

      Từ Y Khả nhìn qua cửa kính xe, quay đầu : “Sao lại đến đây?”

      ta nheo mắt lại liếc nhìn qua , mũi hồng hồng, hai mắt sưng đỏ, má đều là nước mắt, trông thảm hại, ta : “Tôi hiểu sao lại thích khóc như thế, hơn nữa khóc có mĩ cảm.”

      Từ Y Khả tức giận, chẳng lẽ khóc là để lấy lòng ta sao? : “ rốt cục muốn gì, muốn nhanh .”

      Trần Mặc Dương : “ và Mẫn Chính Hàn xảy ra chuyện gì?”

      thế vẫn sợ chết còn trêu chọc: “Tại sao tôi phải cho ?”

      ta cười lạnh, nâng cằm : “Muốn đùa giỡn với tôi sao? Tôi đây ghét nhất loại phụ nữ tự cho mình là đúng!”

      Từ Y Khả hất cằm qua, lớn tiếng : “Tôi biết chán ghét tôi, nếu vậy sao còn đến tìm tôi, hôm nay sao lại muốn đến tìm tôi…”

      ta đến gần, bàn tay đặt sau lưng ghể dựa của , : “ cho là vì sao? Bởi vì thích ? Hả?”

      Gương mặt mỉa mai của ta làm cảm thấy lại lần nữa bị ta cợt nhã, , hơn nữa mặt ta gần như vậy, cũng dám lớn miệng thở.

      Trần Mặc Dương : “Tôi cảnh cáo , vì sao còn biết sống chết vẫn dây dưa với Mẫn Chính Hàn?”

      nhếch miệng, lên tiếng, dù sao cái gì trong mắt ta cũng chỉ là châm chọc mà thôi.

      !”

      ta càng nổi điên hơn nữa khi đáp lại bằng im lặng với ánh mắt quật cường. Khuôn mặt ta trở nên xám xịt, những sợi gân xanh hằn lên tráng quát: “Được lắm, bây giờ gan lên , dám mở miệng, tôi đem xuống biển chơi cùng cá mập.”

      Từ Y Khả nghe thế, kinh hoảng nhìn ra biển lớn, : “ dọa tôi sao!”

      Biển ở khu vực này làm sao có cá mập được, mùa hè mọi người còn ở bờ bắt cá, đào ốc biển. Cùng lắm, chỉ có lần, có con cá voi bị mắc cạn biển, nhưng đó là chuyện của nhiều năm trước rồi.

      Tuy như vậy nhưng vẫn cảm thấy rất sợ hãi.

      Trần Mặc Dương ngay lập tức mở cửa xe bước xuống, Từ Y Khả còn chưa kịp phản ứng gì, ta sang bên , kéo xuống biển .

      Dự đoán biết đến bước tiếp theo ta làm gì, Từ Y Khả hoảng sợ , sống chết lui về phía sau: “Đừng… buông ra… Tôi… Tôi chuyện mà…”

      Sức của làm sao đọ nổi ta, dùng hết toàn bộ sức lực để cản lại nhưng vẫn bị ta kéo lết ra đến biển. Những con sóng liên tiếp lùa đến, toàn thân ướt đẫm, ngã khụy xuống. chỉ có thể vô vọng đập hai tay ngừng, miệng mặn chát vì bị sặc nước biển, đau xót với nỗi sợ hãi mình cứ như thế mà bị những con sóng cuốn , chôn thân trong biển sâu.

      Chìm nổi trong nước, áo quần dày người bị ngấm nước càng kéo chìm xuống, những cơn song phía trước cuồn cuộn kéo đên, hét lên: “Tôi xin … Trần Mặc Dương… cho tôi lên … uhmmm… tôi sợ … có rắn nước… có quỷ biển, hu hu…”

      Tiếng kêu của cũng làm cho ta dừng lại, tay giữ chặt cánh tay , tay đặt lên đầu , nhấn đầu xuống nước cách hung hăng.

      Nước chảy vào miệng, cổ họng khó chịu, phổi cũng khó chịu.

      Từ Y Khả thở được , nghĩ rằng chết trong tay ta.

      chỉ phải chống đỡ những đợt sóng, còn phải chống đỡ ta, sức lực ngày càng yếu , dần kiệt sức, ngay cả tiếng khóc cũng dần, cuối cùng đuối sức chống lại, ta vì sao đối xử với như vậy, vì sao…

      Lúc Y Khả cảm giác bản thân gần chìm xuống đáy biển, ta rốt cục cũng dừng lại, kéo lên bờ.

      nằm chẹp bãi cát, hề nhúc nhích, thỉnh thoảng lại phun ra vài ngụm nước trong miệng, gió thổi theo cát hùa vào mặt , lạnh, nhưng có sức đứng dậy.

      người Trần Mặc Dương cũng toàn là nước, ướt sũng , cởi áo khoác của mình ra, vắt khô. Sau đó lại cởi áo khoác ngoài của ra, người trong ngoài có chỗ nào là bị ướt, mặt, tóc đều bị dính cát.

      ta cúi xuống, bàn ta nhàng vuốt mặt , lau những hạt cát dính mặt , làn da mềm mại cùng với những hạt cát thô ráp, cảm giác kỳ diệu.

      Ánh mắt Từ Y Khả còn sợ hãi, thầm : “ muốn tôi chết… muốn tôi chết…”

      Nước mắt tự giác lại chảy xuống, lúc nãy chỉ muốn dọa chú.

      Ngược lại ta lại nở nụ cười, ngón tay lau nước mắt của : “ bảo em phải nghe lời rồi, về sau đều phải ngoan ngoãn, ha?”

      càng cuối xuống thấp hơn, ngón tay lướt qua mi, mắt, môi của , sau đó dừng lại ở đấy. Bởi vì lạnh, môi có chút thâm tím, còn đỏ mọng như trước nữa, nhưng vẫn như trong tưởng tượng của mềm mại, mịn màn.

      Tay ta vuốt ve đôi môi , ngón tay vẽ theo hình đôi môi, nhàng ấn xuống.

      Giây tiếp theo, ta hạ thấp cơ thể xuống, cả người nằm người , đôi môi hôn xuống môi , nụ hôn của ta mang theo hương vị nước biển, điên cuồng chà sát môi .

      Từ Y Khả hoảng hốt, ta sao lại hôn , hôm nay bị kinh ngạc quá nhiều. ngây ra, lát sau mới nhớ đến chuyện đẩy ta ra. vừa rồi bị mệt lã người , bây giờ toàn thân mềm nhũn chút sức lực. ta chỉ hơi dùng sức chút cũng có thể khóa chặt . dường như trừng phạt, cắn lên môi , : “Còn nghe lời, hả?” nuốt luôn tiếng nức nở nghẹn ngào của , đầu lưỡi quấn lên chiếc lưỡi mềm mại của , mút vào, dây dưa. Đầu lưỡi đảo qua đảo lại trong miệng , mang theo chút xâm lược.

      Đôi môi chà sát qua lại theo vành môi , lúc lúc mạnh cắn xuống, đè lên cả người , lấy hết khí, đôi lúc lại nhả ra chút để lấy khí, nhưng rất nhanh lại đè lên, cắn nuốt biết thõa mãn. hôn dọc theo khóe miêng , hôn lên đôi môi mềm mại, chuyển xuống cằm, rồi nhàng di chuyển xuống chiếc cổ duyên dáng mảnh mai, vành tai tinh tế, lặp lặp lại triền miên.

      chưa bao giờ bị xâm lược cùng kích thích như vậy, Mẫn Chính Hàn cũng chưa có đụng được vào , nhưng bây giờ người đàn ông luôn miệng chán ghét nằm người ..

      Bối rối, kinh ngạc, sợ hãi, mờ mịt cùng ùa đến, đầu trống rỗng chỉ biết nhắm mắt lại mặc cho bản thân tự đưa đẩy.

      Hơi thở nam tính, và hô hấp ấm áp của , môi thượng, chạy xuống cổ, nghe được tiếng trái tim đập cùng tiếng thở dốc của hai người.

      Đầu ta chôn vùi trong ngực , kéo tóc ta ra, muốn làm cho ta chấm dứt cuộc tra tấn khủng khiếp này, vì ngửa đầu thở dốc, đỉnh đầu nhìn lên bầu trời cao trầm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :