1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu còn khó hơn chết - Tam Nguyệt Vi Thảo ( 106 chương + 8 NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 20: Sao lại ở trong này



      Trương Uyển rất nhanh lấy lại tình thần, cười có lỗi với Từ Y Khả, :

      -“ xin lỗi, nghe chắc nhàm chán lắm đúng . Tôi chuyện cũ nhiều quá rồi.”

      Từ Y Khả lắc đầu
      -“ sao cả, khi ra được chuyện buồn tâm trạng thoải mái hơn nhiều, xinh đẹp như vậy, đừng sợ tìm được người đàn ông tốt.”

      Trương Uyển :

      - “ rất ngạc nhiên vì sao tôi muốn gặp đúng , vì sao tâm cùng đúng , kỳ tôi cũng biết. Có lẽ là vì thuộc về thế giới của bọn họ, lại có thể cùng bọn họ. Đương nhiên cũng giống với loại người như bọn tôi.” đến đây Trương Uyển có vẻ hơi ngập ngừng, rồi lại tiếp:

      -“ có lẽ biết, tôi là vũ nữ ở Thiên Tinh.”

      Từ Y Khả ồ lên tiếng, biết điều này.

      Trương Uyển tiếp tục :

      -“Cho nên tôi rất ngưỡng mộ , ít nhất có tư cách trách cứ, cự tuyệt bọn họ, đối với người như tôi, ngay cả tư cách đều có bởi vì tôi chỉ là kẻ bọn họ chơi đùa. bán rượu làm gì có tư cách thanh cao!”

      -“ đừng như vậy, đời rất nhiều chuyện thể tự mình quyết định.” hiểu được cảm giác nghèo khổ, từng chứng kiến cảnh bố mình vay tiền nhà này sang nhà khác để nộp học phí cho mình và em trai. phải mỗi người sinh ra đều cao quý, hay thấp kém, bởi vì nghèo, cho nên mới thể trở thành chính mình. biết Trương Uyển có lẽ cũng trải qua đoạn thời gian cay đắng muốn người ta biết.

      Trương uyển cười khổ lắc đầu:

      -“Bọn họ quan tâm mình có khổ tâm gì, bọn họ chỉ nhìn thấy chúng tôi bán rẻ tiếng cười của mình. Nhưng quan trọng…, sao cả … Cám ơn , Y Khả, phải nhẫn nại nghe tôi than phiền.” xong lấy từ trong túi cái thẻ đưa cho Y Khả, :

      -“Đây là thẻ VIP ở Thiên Tình, dùng thể này có thể hưởng được ưu đãi của khách quý.”

      Từ Y Khả từ chối :

      -“ cần đâu, dừng quá khách khí, tôi cũng thường xuyên vào đấy, cho tôi chỉ lãng phí thôi. Tôi mới cần cảm ơn , còn phiền đem túi trả lại cho tôi, thế lại còn ngần ngại tâm lòng mình cho tôi.”

      Trương Uyển :

      -“Cầm , có thể đến xem tôi nhảy, tôi nhảy cũng tệ lắm đâu… Hay thấy tôi xứng kết bạn với !” đến đây, Từ Y Khả chỉ có thể cám ơn nhận lấy.

      Từ Y Khả vẫn cảm thấy kì lạ với cái người gọi là bạn này. Về nhà liền gọi điện thoại cho Đinh Tĩnh.

      Đinh Tĩnh ở đầu bên kia điện thoại trầm ngâm lát, :

      -“Có lẽ phải là người hại bạn, nhưng thể đề phòng. phải tớ có thành kiến đối với nghề nghiệp của ta, nhưng ấy ở đó cũng được thời gian dai, cho dù ban đầu có gì nhưng cũng thể tránh khỏi bị ảnh hưởng, cho nên vẫn nên lưu tâm chút!”

      Từ Y Khả cảm thấy những gì Đinh Tĩnh phải có lý, tuy rằng trông Trương Uyển rất có thiện ý, thêm vào đó ấy cũng có vẻ yếu đuối. Nhưng ở môi trường kia, ngư long hỗn tạp, làm sao có thể duy trì trái tim đơn giản.

      Ra xã hội, giống với trường học, thể bởi vì chút cảm động mà tin tưởng người vừa mới gặp mặt hai ba lần cách vô điều kiện được.

      nghĩ dùng cái thẻ VIP kia, sau bao nhiêu chuyện xảy ra đến nơi đó nữa.

      Lúc nghĩ cắt đứt hoàn toàn với cái thế giới ấy, tất cả lại càng ngày lún càng sâu. .

      Đạo diễn Phùng vừa mới đạt giải quay phim phóng quốc gia, nhất thời cao hứng muốn mời đoàn làm phim ăn mừng. Nhóm đồng nghiệp nam chưa bao giờ câu nệ tiều tiết, ăn chơi điên cuồng, liền la hét muốn đến Thiên Tinh, nơi đó có nhiều người đẹp, liền cái gì cũng làm,chỉ thấy đẹp trước mắt.

      Từ Y Khả vừa mới chuyển tổ, dám bày tỏ thái độ muốn, mọi người đều , cũng theo, dù sao tổ cũng ít phụ nữ, ngay cả Triệu Vịnh Lâm cũng nể tình đồng ý . Huống chi bọn họ đều là những thành phần trí thức, cũng chỉ là vui chơi lành mạnh, sao có thể xảy ra chuyện gì.

      Quả mọi người chỉ ngồi ở phòng KTV ca hát, uống rượu. Nhưng bởi vì nhiều người, tiếng chơi phạt uống rượu, tiếng nhạc, tiếng chuyện, khói thuốc tỏa ra bốn phía, thanh dàn nhạc cũng rất lớn

      Từ Y Khả chịu được ồn ào, cầm micro hát bài “ Hóa ra là của tôi”(1), kết quả mọi người ai thể nhịn được cười vì giọng hát của .

      (1) bài hát原来的我
      Từ Y Khả xâu hổ mặt đỏ lên , dù biết giọng hát mình khó nghe, nhưng nghĩ đến lại có thể khoa trương như vậy

      uể oải đưa micro cho đồng nghiệp bên cạnh, ngồi nguyên tại chỗ xem mọi người chơi trò phạt rượu.

      Điện thoại trong túi báo tin nhắn, là của Trương Uyển .

      : “Y Khả, ở Thiên Tinh hả, vừa rồi tôi vừa nhìn thấy đồng nghiệp của , đừng về trước, chúng ta gặp nhau chuyện .”

      Từ Y Khả nhìn tin nhắn, suy nghĩ hồi, Trương Uyển đối với rất kì lạ, làm cho cảm thấy thực lo lắng. Có lẽ như người ta hay , hay nếu từ chối thẳng thừng, lại là người hiền lành, lại sợ tổn thương người khác, sợ làm người khác cảm thấy khó chịu.

      Cuối cùng, Từ Y Khả nghĩ nghĩ rồi cũng quyết định ra ngoài, tùy tiện tán gẫu hai ba câu, xem như chào đón. gởi lại tin nhắn, : “ ở đâu, hay bây giờ tôi đến chỗ ?”

      Trương Uyên rất nhanh gởi lại tin: “Bây giờ ư? Tôi chuẩn bị biểu diễn, hay đến đây , tôi ở tầng gần sân khấu, thấy tôi.”

      Từ Y Khả lấy cớ xuống, đứng tùy tiện chỗ ở tầng . Kết thúc bài hát, ca sĩ xuống. Trong chốc lát, quả nhiên có vài vũ nữ lên múa cột, mông to eo , người chỉ mặc cái áo mà tựa như có, tuy rằng tất cả đều trang điểm, nhưng Từ Y Khả vẫn nhận ra Trương Uyển. mặt cùng với thường ngày có chút khác, động tác thành thạo, nhất chiêu nhất thức đều là mị hoặc, đều là khiêu khích, ánh mắt mang theo tà khí quyến rũ. Dưới sân khấu bọn đàn ông sôi trào, vỗ tay kêu gào.

      cậu thanh niên trẻ tuổi táo bạo, nhảy lên sân khấu, quăng áo sơmi, dán sát người Trương Uyển cùng nhau nhảy màn nóng bỏng. Từ Y Khả đột nhiên cảm thấy buồn, nhớ lại lời ngày hôm đó Trương Uyển với , “Mọi người chỉ nhớ đến cái thấp hèn, nhớ bạn là người bán rẻ nụ cười, chả ai quan tâm đằng sau đấy bạn có bao nhiêu bất lực.

      Tuy là có rất nhiều việc bất đắc dĩ. Nhưng Từ Y Khả , Trương Uyển rốt cuộc có tình gì, còn trẻ như vậy, xinh đẹp như thế, hoàn toàn có thể tìm được công việc bình thường, sau đó tìm người đàn ông tốt và kết hôn. Vì sao muốn làm việc ở đây để lãng phí tuổi thanh xuân

      Cuối cùng Trương Uyển xuống dưới, dẫn Tư Y Khả đến phòng hóa trang, :

      -“Tôi nhảy như thế nào?”

      Từ Y Khả vẫn suy nghĩ chuyện vừa nãy, thuận miệng :

      -“Rất đẹp!”

      Trương Uyển cười cười:

      -“ có vẻ thích.” vừa soi gương tháo trang sức, vừa : “Tôi đêm nay xong việc, đợi chút rồi chúng ta ăn khuya, tôi rất đói.”

      Thiên Tinh bình thường hai ba người dùng chung bàn trang điểm, lúc này, trong phòng hóa trang chả có ai.

      Từ Y Khả nhìn vào khuôn mặt tẩy trang của Trương Uyển trong gương, khuôn măt tươi sáng và đẹp đẽ.

      Rốt cục nhịn được hỏi:

      -“Trương Uyển, thích làm việc ở đây sao?”

      Trương Uyển cố gắng tháo bông tai ra, lắc đầu, :

      -“ thích, nhưng cái này quan trọng.”

      Từ Y Khả vội vàng

      -“Đương nhiên quan trọng, thích nơi này, hoàn toàn có thể tìm công việc khác, hay là… rất thiếu tiền?”

      Trương Uyển lúc sau mới lên tiếng:

      -“ ra… ta có cho tôi tiền, phải là ít, chỉ có thể trả các khoảng nợ trong gia đình, thậm chí còn đủ sống thoải mái trong thời gian dài, ta cũng đề nghị kiếm cho tôi công việc khác, nhưng tôi từ chối !”

      -“Vì sao?”

      -“Bởi vì chỉ ở đây, tôi mới có thể gặp được ta.”

      Từ Y Khả nghĩ rằng chuyên là như vậy, khỏi :

      -“Sao lại ngốc thế?”

      -“Đúng vậy, tôi rất ngốc.” Cả đời đều ngốc như vậy , ta là playboy,sáng suốt nhất là tránh xa ta trước khi dấn xâu vào, sau đó tìm cho mình tương lai tươi sáng, nhưng là làm được, lí trí như vậy được

      Trương Uyển :

      -“Y Khả, vẫn chưa gặp đươc người đàn ông làm có thể làm chuyện ngốc nghếch, đến khi nào gặp, biết, phụ nữ dù có khôn ngoan vẫn thể trốn khỏi kiếp nạn tuy nhiên nếu may mắn có thể bị tổn thương, có thể do tôi vẫn chưa đủ may mắn.”

      Từ Y Khả cũng trả lời, phải cũng giống thế sao, chỉ là có dũng khí giống như Trương Uyển, lúc nào cũng phải luôn nhắc nhở chính mình, dám lầm bước.

      Hai người chính trò chuyện, cửa phòng hóa trang bị đẩy ra, vào là Hà Tư Vận.

      Trương Uyển đứng lên, với Từ Y Khả:

      - “ đợi tôi lát, tôi thay quần áo, chúng ta ra ngoài.”

      Từ Y Khả gật đầu, nhìn thấy ánh mắt kia rất sợ hãi, cũng muốn về sớm chút.

      Trương Uyển còn chưa hai bước, Hà Tư Vận liền cao giọng quát:

      -“Đứng lại.”

      Trương Uyển tựa như thành thói quen, xoay người, :

      -“Làm sao vậy, chị Hà?”

      Hà Tư Vận tới:

      -“Sao hả? dựa vào cái gì mà ngồi ghế của tôi?”

      Trương Uyển nhìn lại vị trí của mình:

      -“tôi chỉ ngồi ở chỗ của mình.”

      -“Thế ghế tôi đâu?”

      Trương Uyển nhìn vào chỗ Hà Tư Vận vẫn hay ngồi, đúng là thấy ghế đâu cả, nhưng muốn cùng ta dây dưa, bởi vậy :

      -“Tôi cũng biết, hay là ngồi ở đó trước .”

      Khuôn mặt Hà Tư Vận ngày trở nên khó coi, đẩy Trương Uyển cái, chỉ :

      -“ là ai chứ? Muốn cho tôi chỗ ngồi ư, có tư cách này sao? muốn ngồi vị trí của tôi hả? nằm mơ , sao, có năng lực như vậy sao vẫn bị ta bỏ?”

      Từ Y Khả chưa bao giờ thấy qua thù địch trắng trợn như vậy, lo lắng kéo Trương Uyển, :

      -“Chúng ta thôi.”

      Trương Uyển cũng muốn nhịn, nhưng Hà Tư Vận những câu kia đụng chạm đến nổi đau của , từ sau khi chia tay với Trần Mặc Dương, những người ghen tỵ hồi trước châm chọc khiêu khích, đều nhịn, nhưng hôm nay thể chịu nổi, Trương Uyển ánh mắt lạnh lẽo , giọng điệu cũng trở nên đanh đá hơn, cười châm chọc, :

      “Muốn ngồi vị trí của ? nghĩ vẫn là Hà Tư Vận của trước kia sao? Chỗ của có ai muốn? Có ai dám ngồi? nhưng hàng trăm ngàn người cùng chăn gối với kĩ nữ, bọn họ bỏ , chẳng qua chỉ giữ lại như điếm thôi…”

      Trương Uyển còn chưa xong, chỉ thấy Hà Tư Vận mặt mày nhăn nhó tới, Trương Uyên vẫn chưa phòng bị kịp, bị tát hai cái. Hai người họ bắt đầu ẩu đả, kéo tóc nhau, đấm đá.

      Từ Y Khả bị dọa đến muốn khóc, cố gắng kéo họ ra, ngừng hét to : “Các đừng đánh , đừng đánh nữa … Trương Uyển… Trương Uyển… Các buông tay ra …”

      Cái chén, lược, trang sức bên cạnh đồ trang điểm ào ào rơi xuống đất , tình cảnh vô cùng hỗn độn.

      Xô đẩy nhau, cũng biết ai đẩy Y Khả ngã xuống đất, đầu bị đập trúng vật cứng, đau đến nỗi chảy cả nước mắt.

      Trương Uyển dùng sức đẩy Hà Tư Vận ra, chạy lại giúp , :

      -“Y Khả, sao chứ, mau đứng lên … Tay làm sao vậy…”

      mặt đất toàn là những mẫu thủy tinh, vừa rồi bị ngã xuống cổ tay bị trượt qua, từng giọt chảy xuống, lắc đầu, có chút choáng váng :

      -“Tôi sao, chúng ta thôi…”

      Bên kia Hà Tư Vận đứng dậy , vơ cái bình thủy tinh bên cạnh ném tới, Trương Uyển đưa lưng lại nên nhìn thấy, Từ Y Khả theo bản năng lấy thân mình che lại cho Trương Uyển, chiếc bình rơi trúng bàn trang điểm, thủy tinh của chiếc gương văng tung tóe ra. Từ Y Khả a tiếng, chỉ thấy tay toàn là máu.

      Tiếng đông bên trong rốt cục kinh động đến phía ngoài, lập tức đống người vào,, loạt vệ sĩ chuyên nghiệp, còn có Chu Lạc Khiết.

      Chu Lạc Khiết liếc mắt vòng, : “Sao lại thế này?”

      Hà Tư Vận lau mặt mày, sửa sang lại tóc, :

      - “Chuyện là thế này, tôi chỉ dạy cho con tiện nhân này bài học!”

      Chu Lạc Khiết liếc mắt cái cũng biết đại khái, :

      -“Hà Tư Vận, còn biết phép tắc sao, an phận chút, chắc hẳn biết ở đây có cách dạy dỗ chứ.”

      Hà Tư Vận ngược lại nở nụ cười khinh khỉnh:

      -“Chu lạc khiết tôi chờ , tốt nhất hãy đem hết tất cả các kỹ xão ra luôn !”

      -“Tôi chỉ có những loại kia, muốn thể nào tôi đều cho co toại nguyên!” người trả lời Trần Mặc Dương, biết ta vào từ lúc nào.

      ta vẫn như cũ chỉ mặc chiếc áo somi, chỗ ngực lộ chút hình xăm. Cổ tay áo cuốn lên cao, lộ ra hai cánh tay màu đồng mạnh mẽ.

      Tất cả mọi người yên tĩnh lại, Trần Mặc Dương đến trước mặt Hà Tư Vận, dùng hai ngón tay nâng cằm ta, :

      -“Tốt lắm, có năng lực.”

      ta kéo tóc Hà Tư Vận làm ta ngẩng đầu lên:

      -“Xem ra, biết chữ “chết” viết như thế nào?” tay ta ném xuống đất. Xoay người ra hiệu cho hai vê sĩ, hai người kia gật đầu, đem Hà Tư Vận giãy dụa ra ngoài.

      Từ Y Khả biết ở ngoài kia Tư Vận kia xảy ra chuyện gì, nhưng nghe thấy Hà Tư Vận khóc lóc giãy dụa kịch liệt, cũng biết cũng phải trừng phạt bình thường.

      Trong lòng ngừng run sợ, vẫn biết ta là loại đàn ông tàn nhẫn, nhưng chứng kiến bộ dáng ác độc của ta vẫn bị dọa sợ khiếp, chỉ biểu tình đó thôi cũng làm lạnh run .

      Trần Mặc Dương lại với Chu Lạc Khiết:

      -“Lần sau cho phép lại phát sinh chuyện như vậy nữa, đúng là lòng dạ đàn bà!”

      Chu Lạc Khiết gật đầu, :

      -“Tôi hiểu rồi.”

      Trần Mặc Dương lúc định rời khỏi, mắt liếc qua, lúc này mới phát Từ Y Khả, giật mình, ánh mắt nheo lại đến nguy hiểm:

      -“ sao lại ở trong này?”

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 21: Dập tan hy vọng xa vời của



      Trương Uyển thấy sắc mặt Trần Mặc Dương tốt, nhanh :

      -“Xin lỗi, Trần tổng, là tôi mang Y Khả đến.”

      Trần Mặc Dương lên tiếng, đến trước mặt Từ Y Khả, nhìn bàn tay đẫm máu của ..

      Từ Y Khả cũng dám ngẩng đầu, chỉ cảm thấy khí xung quanh đều có áp lực kinh người, nhìn chằm chằm xuống nền nhà, mắt chỉ nhìn thấy được đôi giày da đen và ống quần của ta .

      Trần Mặc Dương cầm lấy cổ tay bị thương của , lật trái lật phải xem, ngón tay cái và mặt trong của cổ tay bị chà sát, làn da rất trắng, máu đỏ tươi làn da trắng nõn ở trắng nõn đặc biệt chói mắt.

      Từ Y cũng biết ta ra muốn làm gì, ngẩng đầu bất an nhìn ta, chỉ thấy mắt ta nheo lại, giây tiếp theo ta đột nhiên lấy năm ngón tay dùng sức nắm chặt cổ tay ,bắt đầu lấy những mãnh vỡ thủy tinh bị cắm sâu tay ra, Từ Y Khả lập tức sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt méo mó , theo bản năng giữ tay ta lại, khóc kêu lên:

      -“A… Đau…”

      ta chút thương hoa tiếc ngọc nào để ý kêu khóc, tay càng thêm dùng sức, tất cả đau đớn tập trung ở phần cổ tay, Từ Y Khả cảm thấy tựa như xương cốt mình cũng bị bóp nát, miệng vết thương lại bắt đầu chảy máu. máu dọc theo ngón tay ta chảy xuống, chỉ có ở cổ tay , mà ngay cả tay ta cũng dính đầy máu của .

      Từ Y Khả khóc muốn ngừng thở , ngừng kêu đau đớn.

      Bên cạnh ai dám hé răng, chỉ có Từ Y Khả khóc ngừng, vốn sợ đau, lại ở trước mặt người đàn ông ác ý ép buộc, lại càng cảm thấy tủi thân, hơn nữa mặc kệ giãy dụa thế nào đều buông tay ra, cho nên mới khóc như núi đổ .

      Trương Uyển cắn môi, vài lần mấp máy khóe miệng, cuối cùng vẫn là dám mở miệng.

      Rốt cục Trần Mặc Dương cũng thả tay ra, rút mấy tờ giấy bàn trang điểm lau máu tay mình, rồi ném sang bên, :

      -“Đau? Bây giờ biết đau rồi hả? đó là dạy cho bài học cho biết chỗ nào nên đến chỗ nào nên đến!”

      xong xoay người ra ngoài, Chu Lạc Khiết đến, :

      -“ thôi, tôi mang băng bó.”

      Từ Y Khả khóc thút thít ra theo sau Chu Lạc Khiết, tay nâng cổ tay mình, cảm thấy có lẽ xương cốt bên trong nát vụn, về sau chừng cũng thể nhấp chuột nữa chứ, cánh tay này xem như bị tàn phế rồi! ta từ đầu đến cuối đều rất tàn nhẫn, chút cũng thương xót.

      Phụ nữ đều là như vậy, trong lòng Y Khả luôn tự nhắc nhở chính mình bên người ta có bao nhiêu phụ nữ như vậy làm sao mà để ý đến đươc chứ, nhưng là đáy lòng vẫn là có chút mà ngay cả chính bản thân cũng dám thừa nhận đó là hy vọng , hy vọng đối với ta có chút khác, có chút đặc biệt dù sao lần trước ta cũng nể mặt bạn bè cứu lần.

      Nhưng hành động đêm nay của ta đập nát hy vọng cùng ảo tưởng đáng thương xa vời kia, cho nên bây giờ tuy miệng vết thương còn đau như lúc nãy, vẫn kìm đươc nước mắt. Hai mắt đẫm lệ theo sau Chu Lạc Khiết, nước mắt làm cho tất cả mọi vật trước mắt trở nên mơ hồ, đột nhiên tất cả tối dần lại, nhìn thấy bất cứ thứ gì cả. nghĩ chắc mình bị mê muội , lắc lắc đầu, nhưng trước mắt vẫn là mảng tối đen như cũ. nhớ lại lúc nãy đầu bị đụng vât cứng, bởi vì chỉ để ý đên vết thương ở tay, nhất thời quên mất đầu bị va chạm đằng sau, tại biết có bị ảnh hưởng gì , bị mù chứ.

      đứng lại vài giây nhưng vẫn nhìn thấy gì, Từ Y Khả hoảng hốt, thể nhìn thấy gì cả, ngồi bệt xuống đất, vùi đầu ở đầu gối, khóc oan oan lên.

      Chu Lạc Khiết nghe thấy tiếng khóc, xoay người nhìn thấy cảnh có vẻ phóng đại, khỏi mỉm cười, nghĩ này lại yếu ớt như thế, quả là mới từ ngà voi trong tháp ra . Nhưng Chu Lạc Khiết cảm thấy đêm nay ông chủ mình đối với này quả là có chút chuyện bé xé ra to , xưa nay chưa bao giờ thấy ta như vậy, ta luôn lười mình ra tay.

      Chu Lạc Khiết quay lại, :

      -“Vết thương vẫn chưa nghiêm trọng lắm, nhưng phải nhanh băng bó lại, để lâu nhiễm trùng lại càng phiền phức .”

      Từ Y Khả vẫnvùi đầu khóc, trả lời

      Có lẽ bởi vì có quan hệ với Mẫn Chính Hàn, nên Chu Lạc Khiết vẫn nhẫn nại, :

      -“Làm sao thế? mình ? Hay tôi gọi điện thoại bảo Mẫn Chính Hàn đến đón ?”

      Chu Lạc Khiết gì Từ Y Khả đều nghe thấy, bây giờ bị mắc kẹt trong nỗi sợ hãi vô hình ấy, nhất là bây giờ ngồi suốt hai phút mở mắt như thế nhưng cũng chả nhìn thấy gì.

      hoàn toàn hoảng hốt.

      Trần Mặc Dương ra xa phía trước , kết quả tiếng khóc kia khiến phiền lòng, ta bước nhanh hơn, thầm mắng, phụ nữ yếu ớt, động chút là khóc! Khóc! có tiền đồ gì cả!

      ta cũng biết bản thân bị làm sao, ràng là về phía trước, ràng muốn nghe tiếng khóc của ta, thế nhưng ta lại quay người trở lại, đầu óc hoàn toàn bị mất kiểm soát.

      ta hỏi Chu Lạc Khiết:

      - “Sao thế?”

      Chu Lạc Khiết bất đắc dĩ cười cười:

      -“Có lẽ đau quá, xuống tay mạnh quá .”

      Chu Lạc Khiết kinh ngạc biết sợ trước mắt này, dám làm ầm ĩ như vậy, nhưng lại càng kinh ngạc vì khác thường của ông chủ mình hơn, người đàn ông độc đia tàn nhẫn trước đây thế mà lại quay trở lại hỏi sao lại thế này!

      Trần Mặc Dương đến kéo lên:

      -“Đứng lên, chỉ biết khóc thôi !”

      hung hăng hất cánh tay cầm tay mình ra, Trần Mặc Dương muốn phát cáu, chỉ thấy Từ Y Khả ngẩng đầu lên, mặt toàn là nước mắt, trong hốc mắt nước mắt nỗi lên như muốn chảy xuống tiếp, khóc :

      -“Tôi nhìn thấy … tôi nhìn thấy gì cả …”

      Trần Mặc Dương ngẩn ra, tựa như suy nghĩ đến điều này, Chu Lạc Khiết tim đập thình thịch, :

      - “Sao lại thấy , có phải do ngồi lâu quá , bị tụt huyết áp?”

      Từ Y Khả lắc đầu:

      -“ phải… tôi nhìn thấy gì cả , đầu tôi bị đập phải.”

      Trần Mặc Dương nghe vậy, tới gần hơn, tay giữ cổ lại, tay sờ đầu ấn từng chỗ :

      -“Làm sao? ở đây hả… chỗ này hả…” Rốt cục đụng đến chỗ, bị đau hét lên.

      Trần Mặc Dương vén tóc lên, phía sau ót đỏ lên, bị sưng lên.

      Trần Mặc Dương quay sang Chu Lạc Khiết :

      -“Gọi điện thoại gấp cho bác sĩ, bảo ông ta chuẩn bị , tôi chở ấy qua.”

      Chu Lạc Khiết gật đầu, lập tức gọi điện thoại đến bệnh viện.

      Trần Mặc Dương nắm lấy tay , :

      -“ mở mắt to ra, đừng nhắm.”

      khóc nức nở

      -“Mở mắt ra tôi cũng nhìn thấy… đừng kéo tôi”

      Trần Mặc Dương sốt ruột hét lên:

      -“Được rồi, đừng khóc , thu những giọt nước mắt ấy lại cho tôi, được rơi nữa.”

      Từ Y Khả bị ta hét, những giọt nước mắt gần như sắp trào ra trôi ngược trở lại.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 22: Lâu đến mức nghĩ ta sắp làm gì đó



      đường , Trần Mặc Dương dẫn theo sau thẳng đến bãi đỗ xe, bởi vì nhìn thấy, lúc mới bắt đầu còn dám bước từng bước, bị ta kéo , cứ loạng choạng, lảo đảo.

      Nhưng tay ta vẫn cứ giữ chặt , làm dần cảm thấy an tâm theo ta.

      ta mở cửa xe, đặt ngồi vào ghế phụ, sau đó lái xe đến bệnh viện.

      Bác sĩ kiểm tra mắt xong, rồi đưa cho ảnh chụp phim, :

      -“Não bị chấn động , còn những cái khác có gì đáng ngại.”

      Từ Y Khả vẫn nóng nảy:

      -“Nhưng sao tôi vẫn nhìn thấy?”

      tật xấu, chính là từ có ý thức vô cùng cảnh giác, và tin tưởng bác sĩ. Bị bệnh cùng lắm cũng chỉ uống ít thuốc, chết cũng chịu cho bác sĩ tiêm, truyền dịch, hỏi vì sao, bảo là sợ ống tiêm sạch , sợ bị lây AIDS! Lại sợ gặp phải bác sĩ Mông Cổ, nhỡ làm cho bị tàn phế . Tóm lại chính là cái đứa từ sợ chết.

      Bác sĩ thấy vẻ mặt lo lắng của , buồn cười, lại thấy bên cạnh Trần Mặc Dương, cho biết:

      -“ lát sau khỏi thôi, cần lo lắng, ảnh chụp phim rất ràng, trong đầu bị tụ máu cũng bị sưng, bị ảnh hưởng đến dây thần kinh mắt, cũng làm bị mất trí nhớ, để tôi sắp xếp cho truyền dịch, ở trong bệnh viện nghỉ ngơi lát.”

      Từ Y Khả còn muốn hỏi vài câu, nhưng Trần Mặc Dương cho cơ hội, với bác sĩ:

      -“Cám ơn , Vu Siêu, tôi đem ấy băng bó trước.” xong liền mang ra ngoài.

      Trần Mặc Dương nghĩ rằng trước mặt vô dụng đến mức như vậy, bác sĩ chẳng qua chỉ lấy những mãnh vụn thủy tinh còn lại tay ra, sau đó bôi thuốc lên, thế mà có thể khóc như thể bị người ta lột da vậy. Làm tất cả mọi người qua tò mò đến xem.

      Trần Mặc Dương cảm thấy đêm nay mình tự tìm đến rắc rối phiền toái lớn, ta ràng mặc kệ , mình đến hành lang đứng hút thuốc. Trong chốc lát y tá lại đây tìm , :

      -“Trần tiên sinh, bạn băng bó xong.”

      Y tá cười ngượng ngùng, tựa như rất đồng tình có bạn như vậy. Trần Mặc Dương dập điếu thuốc, quay vê đem truyền dịch, xem như an tâm rồi.

      Trần Mặc Dương nhìn bình truyền dịch, truyền hết thế nào cũng phải mất tiếng, ta rút hai tờ tiền từ ví da nhét vào tay , :

      -“truyền xong tự mình bắt xe taxi về .”

      Từ Y Khả nghĩ rằng ta cứ như vậy mà mặc kệ ở đây, tuy rằng ta cũng phải là người lương thiện gì, nhưng người tốt kẻ xấu vẫn có thế nhận ra được, hoang mang rối loạn từ giường ngồi dậy, hướng về phía phát ra giọng , :

      -“ phải sao? Cái kia… cái kia… nhỡ lúc tôi đợi xong vẫn nhìn thấy phải làm sao bây giờ?”

      Trần Mặc Dương :

      -“Vậy tiếp tục ở lại !”

      Từ Y Khả nghe thấy tiếng bước chân của ta, có lẽ muốn , cắn môi lại :

      -“Chờ chút…”

      -“Lại sao nữa?”

      “Di động của tôi vừa rồi bị rơi ở chỗ đấy , có thể gửi nó cho đồng nghiệp giúp tôi ?.”

      nhìn thấy vẻ mặt của ta, chỉ nghe thấy bước chân ta rời cùng với tiếng đóng cửa, nhất thời cảm thấy vô cùng uể oải và khổ sở, nằm xuống, kéo chăn trùm qua đầu, có người bên cạnh giường thể ngủ.

      Vết thương tay vẫn còn đau ỉ, nhưng tận đáy lòng cảm thấy mất mát. Đột nhiên mất ánh sáng, bị vứt bỏ trong phòng bệnh trống trải, trong lòng luôn sợ hãi và bất an, biết thể cầu ta ở lại cùng mình, đó chỉ tự rước nhục.

      Sau đó, mơ mơ màng màng thiếp , lúc tỉnh dậy phát chất lỏng trong bình truyền dịch thấy đáy , liền nhấn chuông gọi y tá, tự mình phản ứng, thế nhưng nhìn thấy được , thị lực khôi phục . nhắm mắt sau đó lại mở, nhắm mắt lại mở, lập lại vài lần, xác định còn vấn đề, thở phào nhõm, rất có loại cảm giác như vừa sống sót sau vụ tai nạn kinh hoàng. Y tá giúp rút kim tiêm, có thể rồi.

      Từ Y Khả đứng ở cửa bệnh viện, trong tay cầm hai tờ tiền màu đỏ bị lúc ngủ làm cho nhăn nhúm, mở ra vuốt lại tỉ mỉ. đứng đấy nửa ngày trời, trong đêm khuya tĩnh lặng, cứ thể cảm nhận từng luồng gió thấm vào da thịt, mái tóc dài bay rối tung lên, hệt như bé bán diêm đáng thương.

      Lúc Trần Mặc Dương lái xe đến trước mặt thấy tình cảnh như vậy, ngọn đèn hiu hắt trong bóng đêm vô tận lại làm cho Từ Y Khả trở nên càng tội nghiệp hơn.

      ta hạ cửa xe xuống, :

      -“Lên xe.”

      Từ Y Khả nhìn người vừa đến, ánh mắt sáng lên chút, qua mở cửa xe rồi ngồi vào.

      Trần Mặc Dương :

      -“ nhìn thấy chưa?”

      -“Vâng, ngủ giấc dậy nhìn thấy rồi, phải bảo tôi tự bắt taxi về sao?”

      Mặt ta chút thay đổi lái xe, :

      -“ muốn tự mình bắt taxi hả?”

      Từ Y Khả lắc đầu:

      -“ phải, chỉ là tôi nghĩ rằng quay lại.”

      ta cũng nghĩ đến sao mình lại quay trở lại, vì sao? Có lẽ là vì lúc ở phòng bệnh nghe được những lời , bối rối mặt , cùng với vẻ mặt ỷ lại đáng thương, cũng có lẽ do ta đêm nay rất rãnh, cho nên lúc về nhà lại vòng lại đây.

      ta ném điên thoại qua cho , :

      -“Đồng nghiệp của về cả rồi.”

      Từ Y Khả nhận lấy điện thoại, thấy có mấy cuộc gọi nhở, đều là của đồng nghiệp , liền gọi lại, gặp người bạn lâu năm, chuyện vài câu, quên mất thời gian .

      Đồng nghiêp biết có chuyện gì, bảo ban đêm về mình nhớ cẩn thận, ngày mai lúc làm hãy xin lỗi đạo diễn Phùng.

      Tắt điện thoại, Từ Y Khả cầm điện thoại thở dài, lần đầu tiên liên hoan cùng họ mà chào hỏi gì tự biến mất, biết đạo diễn Phùng nghĩ như thế nào, nhất là Triệu Vịnh Lâm, có lẽ ngày mai lại chế nhạo .

      Trần Mặc Dương hỏi :

      -“ trở thành chị em với Trương Uyển từ bao giờ thế ?”

      Từ Y Khả kể chuyện lần trước Trương Uyển đến tìm cho ta.

      Sau khi nghe xong ta cũng chả gì, lát sau, lại hỏi:

      -” Thế cùng Chính Hàn còn có quan hê sao?”

      Từ Y Khả lắc đầu:

      -“ có, ta lâu tìm tôi rồi .”

      ta công tác ở Hồng Kong.”

      Từ Y Khả cũng biết vì sao ta với vấn đề này, chẳng lẽ bởi vì ta cũng thấy và Mẫn Chính Hàn có mối quan hệ đơn giản sao? Nhưng là lúc này lại có vẻ cố tình giải thích cùng Mẫn Chính Hàn có quan hệ gì, bởi vậy, chỉ đơn giản thở dài tiếng.

      ta cũng gì nữa, chỉ chuyên tâm lái xe, Từ Y Khả nhìn bên mặt lanh lùng của ta, nhiều lần sắp xếp ý nghĩ trong đầu, rốt cục cố lấy dũng khí, :

      -“Trần tổng, đêm nay cám ơn , hay là tôi mời ăn cơm nhé.”

      Vừa đúng lúc đèn đỏ, ta dừng xe quay đầu nhìn chằm chằm, ánh mắt chứa đựng suy nghĩ sâu xa, cứ như thế nhìn mãi khiên cho Y Khả rơi vào tình cảng hỗn loạn. Dường như bị mê hoặc bởi khuôn mặt và ánh mắt mê ly ấy.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 23: ghét ngây thơ của



      Tiếng còi của những chiếc xe đằng sau thúc giục, Từ Y Khả mới chật vật hồi phục lại tinh thần, những chiếc xe ngã tư trước mặt chạy , ta quay đầu lại lái xe.

      nhìn thấy khẽ cười, có chút giống mỉa mai, có chút dường như thấu hiểu.

      Lòng bàn tay Từ Y Khả đổ mồ hôi, trong lòng run sợ, nghĩ rằng ta đoán được thích ta. Cũng khẳng định ta đùa giỡn với như những người phụ nữ xung quanh ta, xem như những người phụ nữ bám dính lấy ta.

      Có lẽ ta nghĩ rằng tất cả những chuyện xảy ra hôm nay là do giở trò. Trong lúc bất an lo lắng, Trần Mặc Dương đột nhiên lên tiếng:

      -“Ăn cái gì?”

      Từ Y Khả nhất thời phản ứng kịp, :

      -“Cái gì?”

      -“ phải muốn mời tôi ăn cơm sao?”

      -“Bây giờ hả? Nhưng bây giờ người tôi có tiền.”

      Ý của là ngày nào đó hẹn ra và mời ta bữa cơm trịnh trọng, cần quan tam đến chuyện lần trước, lúc này đây chỉ muốn cám ơn ta, mặc kệ ta thiếu chút nữa vô tình làm hỏng tay. Y Khả bị hỏi câu như vậy, khó mà hẹn để lần khác!

      Trần Mặc Dương :

      -“ phải cầm tiền trong tay sao?”

      Từ Y Khả còn do dự, cũng chỉ có hai trăm thôi, làm sao có thể đủ tiền mời ăn ở khách sạn nào, lại còn phải trả tiền phí xe nữa, lo sợ biết có phải ta , lỡ như giây tiếp theo ta lại , tôi chỉ giỡn thôi , bé! có lẽ là xấu hổ chết ngay tại chỗ mất.

      Trần Mặc Dương từ tốn thêm câu:

      -“Tôi chỉ có đêm nay rãnh.”

      Từ Y Khả cắn răng cái, dù sao đây cũng phải là lần đầu tiên xấu hổ trước mặt ta, liều mình :

      -“Vâng, vậy muốn ăn gì?”

      -“Gì cũng được, quyết định .” Lúc này như thế lại còn có chút giống như vô tư liếc nhìn hai tờ tiền đáng thương ở trong tay .

      Từ Y Khả bị ta liếc nhìn như vậy, rất xấu hổ, nhưng nghĩ lại có hai trăm đồng trong tay, huống hồ bây giờ kẻ có tiền như ta ở trước mặt, cũng nhất thiết phải phô trương, sơn hào hải vị, món ngon mà ta chưa thưởng thức qua!

      hình ảnh thoáng qua trong đầu Từ Y Khả, biết quán ăn , :

      -“Vậy Chúng ta đến quán “Lại đến”

      ta nhíu mày:

      - “Đó là chỗ nào? Nằm ở đâu?”

      -“Mặc dù chỉ là quán ăn , nhưng thức ăn ngon lắm, rất nổi tiếng , ở đường Phúc Tuyến, tôi biết đường đến đó.” Quan trọng là giá cả ở đó rẻ, hai người, gọi năm sáu món ăn, uống rượu, hai trăm đồng có lẽ là đủ.

      Trần Mặc Dương hề nể mặt :

      - “Chưa từng nghe qua.”

      Từ Y Khả xấu hổ.

      Đường rất , xe thể trực tiếp vào trong đươc, xuống xe, Từ Y Khả dẫn ta vòng mới đến quán ăn. Lúc này trong cửa hàng hết khách, may là đầu bếp vẫn chưa về.

      Lúc Từ Y Khả gọi món ăn, Trần Mặc Dương nhìn chung quanh vòng, đồng ý : -

      -“ đúng là cửa hàng .”

      Từ Y Khả coi như có nghe thấy, đưa thực đơn cho :

      -“ có muốn xem qua muốn ?”

      ta chỉ liếc mắt qua, rồi :

      -“ chọn .”

      biết nơi này như lòng bàn tay , rất nhanh chọn vài món ăn rồi liệt kê cho ông chủ, sau đó rót cho ta cốc trà. Đồ ăn còn chưa được bưng lên, còn phải vắt hết óc tìm đề tài chuyện.

      Cuối cùng may mà ta mở miệng, :

      -“ thường xuyên đến đây hả?”

      -“Vâng , Lúc học trung học tôi thường cùng các bạn đến đây .” Lúc đó mọi người ai cũng là học sinh nghèo, nhiều nhất cũng chỉ hai tháng đến lần.

      Thức ăn được đem lên rất nhanh, ta có vẻ như có cảm giác ngon miệng, mỗi món ăn chỉ nếm thử hay hai miếng.

      đêm nay vẫn chưa ăn gì, lại bị kinh sợ, đói chịu nổi, nhưng ở trước mặt ta cũng dám ăn nhiều bởi vậy phải chịu đựng để giữ gìn hình tượng thục nữ,tao nhã ăn từng miếng từng miếng.

      thấy ta ngừng đũa, nghĩ có lẽ bữa cơm ngon, ta sớm chịu đựng nổi, bởi vậy chuẩn bị gọi ông chủ tính tiền, ngờ ta nhìn menu, rồi :

      - “Món móng giò cất thủy này như thế nào?”

      xong liền ngoắc tay gọi ông chủ đem thêm đồ ăn lên.

      Từ Y Khả bị nghẹn ở cổ, lúc gọi món ăn đều tính toán giá cả rồi , bàn ràng còn có nhiều đồ ăn như vậy, ta ràng cố ý chơi xấu. Quả nhiên, lúc tính tiền, hóa đơn viết ràng 237 đồng, Từ Y Khả rối rắm chút , tuy rằng xấu hổ, vẫn chỉ có thể nhìn Trần Mặc Dương với ánh mắt cầu cứu.

      ta gì rút ví tính tiền, lúc ra ngoài rồi ta vẫn gì, Từ Y Khả cẩn thận theo sau ta, biết rốt cục là ta tức giận cái gì, có lẽ đến mức vì thanh toán bữa ăn này mà mất hứng chứ.

      nhìn lên thấy lầm đường, kêu lên:

      -“ phải ngã đấy.”

      ta liếc cái rồi : ‘

      -“ phải rất quen thuộc nơi này sao, biết đây là đường tắt hả!”

      dĩ nhiên biết, nhưng từ sau việc kìa mặc kệ là ban ngày hay đêm tối dám qua những con ngõ dài hẹp như vậy nữa, đó là cơn ác mộng của , có dũng khí đặt chân bước vào.

      Từ Y Khả :

      -“Khuya rồi, đường lớn , dù sao cũng xa.”

      quan tâm, chỉ :

      -“ theo tôi.”

      mặc dù rất sợ, nhưng lại dám chọc giận ta , đành phải theo sau ta vào ngõ tối đen kia, mỗi bước lại cảm giác ác mộng lại tái diễn, cùng vị trí, nhớ lại nỗi sợ hãi.

      dường như nghe thấy tiếng khóc của mình, thấy cảnh tượng giãy dụa ở dưới, sợ hãi, sợ hãi.

      Chân dần dần như nhũn ra, dựa tường thở hổn hển, gọi ta:

      -“Có thể đừng đường này ? .”

      ta quay người lại nhìn , sắc mặt tái nhợt, trán đầy mồ hôi, thở hổn hển, ngực đập phập phồng, hít thở khó khăn.

      vẫn như vậy nhìn , nhìn chằm chằm vào , ta dĩ nhiên biết sợ hãi, cũng biết vì sao sợ hãi, lát sau ta mới đến gần, kéo hai tay lên tường, hơi thở phả vào mặt , dường như thấy lông mi mấp máy.

      Hơi thở của phun vào hơi thở của , ánh mắt cũng lạnh hẳn, :

      -“Sao? Sợ hả, dám nữa sao?”

      chỉ gật gật đầu.

      ta cười lạnh:

      -“Vậy vì sao vẫn theo tôi ngã này, hả?”

      -“Bởi vì… Bởi vì…”

      ta liền thay tiếp:

      -“Bởi vì có tôi phía trước đúng ?”

      Từ Y Khả im lặng , vẫn hiểu rốt cuộc ta có ý gì.

      vén sợi tóc trước trán ra sau tai, :

      -“ bị dạy cho bài học thông được. bảo chỗ nào có thể chỗ nào thể vào rồi.”

      Gương mặt Từ Y Khả nhợt nhạt :

      -“Tôi hiểu…”

      -“ hiểu , cho là cứ mỗi lần lâm vào khốn cảnh tôi đều có mặt để giúp ư? bé ngây thơ ơi, có biết làm ít việc biết lượng sức mình ? Tôi rất ngạc nhiên là sao có thể tự tin như vậy, sao có thể cho mọi chuyện là đúng như vậy? Về sau hãy sống cho đúng trong thế giới của , được sai vị trí của mình , đến lúc đó ai cho lời khuyên nữa đâu.”

      tuy chậm hiểu, nhưng cũng nghe ra được ý của ta , ý ta là biết tự lượng sức mình, vọng tưởng vào thế giới bọn họ, hoặc cách khác là mơ tưởng bay lên cao làm phượng hoàng.

      ta có tư cách, ta lúc nãy ở quán ăn hành động như vậy là vì muốn cho rằng nên tự lượng sức mình ?

      biết ta chắc hẳn cảm thấy đối với ta có tư tình, bằng như vậy, ta sao có thể làm như vậy! cảm thấy vô cùng nhục nhã, nước mắt đột nhiên rơi xuống:

      -“ vì sao những lời này, vì sao… Tôi đâu có vào thế giới của , lại muốn vì sao làm như vậy…”

      Mặc cho Y Khả khóc thút thít vẫn thản nhiên lái xe. Xuống xe, tự hứa với lòng mình từ nay về sau bao giờ gặp ta nữa, ta là ma quỷ, ta sao có thể cười nhạo lên tình cảm dành cho ta. Dường như ta đúng, biết tự lượng sức mình, có tư cách, về sau bao giờ làm những chuyện ngốc nghếch như vậy nữa , bao giờ chạm mặt người đàn ông độc ác đó nữa. Tối hôm nay ta cho đòn chí mạng, những câu tàn nhẫn của ta còn hiệu quả hơn bản thân hằng đêm tự thuyết phục chính mình.

      Về đến nhà, ta mệt mỏi ngã người sô pha, những câu hỏi của tựa như vẫn văng vẳng bên tai, hỏi ta Vì sao?

      Vì sao? Bởi vì ta ghét ngây thơ, vô tội của , có lẽ ta mơ hồ cảm giác được những thứ kia đối với ta loại cám dỗ đáng sợ.

      ghét lúc cho rằng ta đương nhiên phải giúp đỡ , mà giận hơn là có thể đoán trước được ta chắc chắn làm như thế. ta căm hận loại cảm giác tự chủ được như vậy.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 24: Gia đình bắt đầu gặp vận xui



      Từ Y Khả cứ nằm khóc mãi cho đến lúc ngủ thiếp khi nào hay. Buổi sáng lúc tỉnh lại, gối ướt mảng lớn, hai con mắt xưng lên như quả hạch đào, chuyện này có vẻ đả kích trầm trọng hơn so với chuyện của Hàn Việt lúc trước. chút tình cảm vừa mới chớm nở được che giấu cẩn tận kín khẻ hở, kết quả hề phòng bị những bị ta vạch mặt, mà còn hung hăng chà đạp nó.

      Vừa trải qua chuyện tình bi thảm như vậy, đột nhiên cảm thấy những việc khác so với việc này quả thực là bé đáng kể, nào là tiền thưởng, nào là được cấp khích lệ, tất cả chỉ là phù du!

      Bởi vậy sáng sớm giả bệnh gọi điện thoại cho đồng nghiệp xin nghỉ hộ ngày, sau đó lại vùi đầu vào ngủ.

      lát sau, Trương Uyển gọi điện thoại đến xin lỗi .

      Từ Y Khả cảm thấy nếu muốn hạ quyết tâm cắt đứt với tên Trần Mặc Dương kìa, cũng thể tiếp tục giao du với bạn Trương Uyển này được.

      Từ Y Khả :

      -“Tôi sao , quá hai ngày vết thương lành lại thôi, nhưng lòng tôi muốn khuyên hãy cẩn thận chút.”

      Trương Uyển :

      -“ cần lo cho tôi, Hà Tư Vận ta bây giờ chả có năng lực gì đâu , cùng lắm cũng chỉ là con chó điên mà thôi, tôi thèm để ý!”

      Từ Y Khả có lòng dạ để nghe những chuyện lung tung lộn xộn ấy, dù sao đấu qua đấu lại cũng phải đều là phụ nữ bên người ta sao, ta dùng xong liền vứt bỏ, ta chưa bao giờ thèm nghĩ đến kết cục của những người phụ nữ kia. Nhưng dù sao cũng phải chính là phụ nữ như họ bị coi thường sao.

      Từ Y Khả :

      -“Dù sao cũng phải để ý, sau này có lẽ tôi đến Thiên Tinh nữa.”

      Trương Uyển đầu kia im lặng lát, :

      -“Trần Tổng bình thường cũng như vậy đâu, có lẽ đêm đó tâm tình ta tốt.”

      Từ Y Khả :

      -“Quên , ta có lẽ vừa mắt tôi, dù sao tôi cũng thích ra ngoài ban đêm.”

      Trương Uyển :

      -“Tôi biết rồi, nghĩ ngơi cho tốt, có thời gian chúng ta hẹn nhau chuyện.”

      tắt điện thoại, ném xuống giường, sau đó di vào toilet đánh răng rửa mặt, muốn vui lên tỉnh táo lại, theo như lời ta muốn sống tốt ở thế giới của mình.

      Tất cả những chuyện xảy ra mấy hôm nay coi như là giấc mơ ngọt ngào, vào khung cảnh hoa lệ trong giấc mơ, gặp người nên gặp, và bây giờ thức dậy, tất cả chấm hết.

      Bà Từ chuẩn bị bữa sáng, thấy đến , :

      -“Y Khả, mấy giờ rồi sao còn thay áo quần rồi ăn nhanh , bị muộn làm rồi đấy .”

      Từ Y Khả mặc áo ngủ, chân trần, nhanh lẹ đến trước bàn cơm, gắp miếng cải bỏ vào miệng, :

      -“Con xin nghỉ , hôm nay cần làm.”

      Bà Từ trừng :

      -“Mới chuyển tổ bao lâu mà, ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng!”(1)

      (1) Bữa đực bữa cái

      Từ Y Khả ủy khuất thầm:

      -“Mới lần đầu tiên xin nghỉ, con chỉ mới làm ngày.”

      Đúng lúc bố từ trong phòng ra, :

      -“Để cho nó nghỉ ngày , tay bị thương thành như vậy rồi mà .”

      Nghe xong lời này, Từ Y cảm thấy vô cùng uất ức, ôm lấy bố, nằm vào lòng ông làm nũng như đứa trẻ.

      Từ Y Trạch :

      -“Chị có phải là mềm yếu qua rồi , chị xem lần trước em chuyển hàng hóa chuyển hóa kéo làm đường dài, mà vẫn làm việc thôi!” xong còn vô cùng tự hào khoe vết sẹo kia.

      Kết quả ông Từ :

      -“Con da thịt dày , chị của con là con có thể so với con sao?”

      Từ Y Trạch tức giận gì, lấy miếng bánh mì cho vào miệng.

      Bà Từ :

      -“Được rồi,tất cả ăn cơm …” Sau khi ngồi xuống lại nhịn được quở trách con :

      -“Con bao giờ mới có thể yên ổn hơn chút đây, bộ thế mà cũng có thể bị đâm trúng mãnh vỡ thủy tinh, đừng quên uống thuốc chống viêm, đừng nhúng nước, kẻo bị nhiễm trùng.”

      Bà Từ nhắc Y Khả mới nhớ thuốc tối hôm qua đều quên ở xe Trần Mặc Dương. Lúc ấy bi phẫn chịu nổi, xe còn chưa dừng hẳn mở cửa xuống xe thèm quay đầu lại nhìn, sao còn có thể nhớ đến thuốc gì!

      Từ Y Khả vâng vâng dạ dạ :

      -“Thuốc con quên ở taxi rồi .”

      Bà Từ chậc tiếng:

      -“Đầu óc con ấy! Ăn cơm xong lại đến bệnh viện lấy thuốc .”

      Ăn xong, ông Từ cùng Từ Y Trạch trước , Từ Y Khả nghe họ cái gì công trường nào đấy, cảm thấy kỳ lạ, hỏi:

      - “Bố cùng Y Trạch đâu vậy?”

      Bà Từ bắt đầu thu dọn bát đũa:

      -“Ông chủ Mã vừa nhận công trình, đưa tài liệu cho chúng ta làm, bố con xem tình hình, biết có thể chịu đựng nổi ?.”

      -“Nghĩa là sao? Sao lại có thể chịu đựng nổi ?”

      Bà Từ :

      -“Điều quan trọng là khoản tiền đầu tiên, chúng ta phải ứng ra, dù sao cũng phải hai ba trăm vạn, hơn nữa thu về chậm, tất cả tiền trong nhà đều dùng để thanh toán mặt tiền cửa hiệu cả rồi, bố con có khả năng chịu được lãi khổng lồ như vậy, thế chấp ngôi nhà, lại vay nợ, quay vòng quay vòng mới có thể hoãn đến bây giờ.”

      Từ Y Khả cảm thấy bất an, :

      -“Mẹ, hay là cần phải mạo hiểm như vậy? Số tiền lớn như vậy, nhỡ cẩn thận cửa hàng cũng bị phá sản .”

      Bố mẹ phải vất vả cả nửa đời người mới có được số vốn nho , cửa hàng mặt tiền và căn hộ, hành động liều lĩnh như vậy cảm giác an tâm. Ngay lúc đó đâu biết rằng vận rủi của gia đình bắt đầu từ đây.

      Bà Từ :

      -“Con cần quan tâm , ông chủ Mã hợp tác cùng chúng ta nhiều năm như vậy rồi, có vấn đề gì lớn đâu… con nhanh đến bệnh viện .”

      Từ Y Khả chỉ có thể rầu rĩ dạ tiếng, ăn hết bát cháo, cảm thấy bản thân giúp được gì, tiền lương háng tháng ngoại trừ chi tiêu cho bản thân, còn lại đưa cho gia đình, nhưng chả giúp được chút gì.

      rất lười nhưng lại sợ vết thương bị nhiễm trùng nên phải cố gắng đến bệnh viện.

      Sinh lão bệnh tử của con người luôn nhiều như vậy, trong bệnh viện rộn ràng nhốn nháo , biết muốn tìm bác sĩ tối hôm qua như thế nào, đành phải đứng sau dãy dài đợi đăng kí.

      nghĩ lấy thuốc lại phải phiền phức như vậy, nhớ tới tối hôm qua ta dẫn thẳng đến, nhân viên tiếp đãi. Nhưng hôm nay phải chen chúc giữa đám bệnh nhân, lại còn bị y tá đối đãi chả ra gì. Như vậy đấy, thế giới của quả nhiên là khác nhau trời vực!

      vất vả mới lấy được thuốc ra, liền nhận được điện thoại Mẫn Chính Hàn, ta mở miêng liền :

      -“Chết tiệt, nghe hôm qua em bị người ta đánh ở Thiên Tinh? xảy ra chuyện gì?”

      PS: mọi người vào cmt ủng hộ mình để mình cố gằng làm nhanh nào

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :