1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu còn khó hơn chết - Tam Nguyệt Vi Thảo ( 106 chương + 8 NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 15: lũ lưu manh

      Trước hình ảnh kích thích như vậy Mẫn Chính Hàn toàn thân khô nóng khó chịu, trong lòng ngứa ngáy, người bắt đầu phát đau. Hơn nữa ngồi bên cạnh mê người mà mấy ngày nay vẫn nhung nhớ mơ mộng, cảm giác hôm đó vẫn ràng. ta vẫn nhớ cái cảm giác mềm mại ôm , như thể cả xương cốt cũng mềm nhũng . Từ ngoài vào trong đều đầy đủ , lớp vỏ trái cây đẹp tinh xảo, bên trong chin mọng. khăp người đều tỏa ra hương thơm, cực kì tuyệt vời.



      lâu chưa gặp được người con khiến ta hứng thú đến vậy , giống như chỉ nhìn, nghe liền say mê .

      Mẫn Chính Hàn nhích đến gần Y Khả hơn, khoác tay ôm vào trong lòng, kháng cự, ta ép sát vào. ta biết bé vẫn chưa biết cái gì, bởi thế phải từng bước nhẫn nại, tinh tế dụ dỗ, tựa như trở thành mục đích của . Trước kia phụ nữ đối với ta thành vấn đề, làm gì có chuyên rườm rà như vậy, phụ nữ kiểu như này thiếu, cách khác chính là làm bộ làm tịch, có lẽ ta còn phải từng bước từng bước đạt được . Ngẫm lại bị con nhóc như vậy ép buộc cũng con mẹ nó xấu hổ! Chẳng còn cách nào, ai bảo chính mình thích của lạ này làm gì. ta muốn ăn vào bụng, xem rốt cục là cái vị gì, có khác với cảm giác dục tiên dục tử .



      cần bây giờ trong đầu ta toàn hình nóng bỏng, hồi xưa ta dây dưa với phụ nữ cũng vì điểm này, ta ngại tốn chút thời gian dụ dỗ họ, nhưng này cái cũng có mức độ !



      Lúc này, Từ Y Khả kháng cự làm ta bực mình, ta muốn cùng người phụ nữ này chơi trò lac mềm buột chặt nữa, lại còn mặt mũi của mình nữa chứ . Nghĩ như vậy, nên động tác của Mẫn Chính Hàn cũng trở nên cường ngạnh hơn, để ý giãy dụa của , nâng măt lên ngấu nghiến, tuy rất gấp gáp , nhưng vẫn ở bên tai dụ dỗ :

      -“Em , nghe lời, ngoan, nghe lời, đừng cựa quậy…”



      ta liếm cổ , Từ Y Khả lấy tay che , tay sờ soạn đùi . Bị tay che lại ta hôn lên vành tai, nhả vào những hơi thở ẩm ướt .



      sợ đến chết , hối hận vừa rồi bị ma quỷ hay sao lại theo ta vào đây, hối hận chính mình vừa rồi chọn thời điểm mà trốn về.



      Môi của ta chà sát hỗn loạn lên mặt của , tay kéo váy lên từ từ sờ lên, , miệng vẫn là dụ dỗ :

      -“Ngoan, đối xử tốt với em, em là bạn , người của , em nhất bảo bối…”

      Tinh trùng lên não, thầm nghĩ làm cho hết giãy dụa! biết lấy sức lực từ đâu, Từ Y Khả hết sức mình đẩy ta ra lại còn cho ta cái tát. Cái tát ấy gần như dùng hết sức của mình, , tiếng thanh thúy từ bàn tay vang lên làm cho mọi người trong phòng đều dừng động tác. Chỗ Trần Mặc Dương chuẩn bị đến bước cuối cùng, đứng dậy đẩy người phụ nữ người ra.



      Từ Y Khả vất vả đứng lên, lấy tay dùng sức lau môi mình, vuốt lại tóc rồi sửa sang lại áo quần mình nhanh, cảm thấy vô cùng kham khổ và giận dữ, bọn họ có phải muốn chơi như với tùy tiện, xem như đám ở đây, cho nên mới muốn làm gì làm sao?



      hít sâu vào, cho nước mắt của mình rơi xuống, nhìn Mẫn Chính Hàn quát:

      “Ai là bạn của , ai là em của , biết xấu hổ… là đồ lưu manh… tất cả các người là đồ cầm thú ,súc sinh”



      Mọi người vẫn còn chưa hoàn hồn vì cái tát “ thảm thiết” , nên khi chửi loạt, tất cả vẫn còn kinh ngạc.



      Từ Y Khả bình thường cũng có mạnh mẽ như vậy, đêm nay là bị kích thích đến, Sau này nghĩ lại mà sợ , nhìn nhìn lại mắt trầm mặt quỷ dị của mọi người xung quanh, chân càng thêm mềm nhũng. Nhìn sắc mặt Mẫn Chính Hàn xanh mét cùng với gân xanh bàn tay nắm chặt, hoàn toàn nghi ngờ ngay sau đó người đàn ông này giết ngay tại chỗ . thế mà vừa rồi lại quăng cho ta cái tát!Lại còn ăn hỗn láo! Phản ứng đầu tiên của Từ Y Khả chính là trốn! thực tế cũng làm như vậy , đứng gần phía cửa, lui về phía sau vài bước, kéo cửa ra chạy ra ngoài.



      Tất cả đều xảy ra rất nhanh, trước sau còn quá phút, đợi đến khi cửa phòng đóng rầm lại, mọi người mới bắt đầu có phản ứng.



      Giang Văn Thao ức chế thể cười, còn bắt chước giọng điệu và động tác của Từ Y Khả, chỉ vào Mẫn Chính Hàn: “Ai là bạn của ! biết xấu hổ, các ngươi đều là lưu manh, đám súc sinh… Ha ha ha… Tớ cậu biết kiếm đâu ra em thần kinh thế này !”



      Mẫn Chính Hàn tức giận uống ngụm rượu :

      -“Câm miệng! ấy chỉ là ngây thơ, đơn thuần cậu biết ?, Giống như nụ hoa cây vẫn chưa có nở, cánh hoa còn ôm lấy nó, chứ giống như phụ nữ bên cạnh các cậu, ai ai thân kinh bách chiến.”(1)



      (1) trải đời, có nhiều kinh nghiệm



      Bạn Trần Mặc Dương nghe thấy những lời của Mẫn Chính Hàn ánh mắt lập tức ảm đạm xuống, khóe miệng cũng lên nụ cười tự giễu!

      Giang Văn Thao hoàn toàn khinh thường, :

      -“Làm giống như cậu biết đấy! Cậu vất vả lắm mới tìm được nụ hoa đó, nghĩ đến chuyện lột cánh hoa của ta, đem nhụy hoa của ấy ăn rồi… Xem mặt cậu kìa, chậc chậc…”



      Mẫn Chính Hàn vuốt bên má mình, Răng sắp nghiến nát, :

      -“người phụ nữ này, dám…”



      Nhưng ngay lập tức sợ chạy trốn mất , ta suy nghĩ cẩn thận ngày mai làm sao mới chinh phục đươc ! ta tin mình ‘Nửa đời’ tung hoành tình trường còn thu tóm được nhóc con đó!



      Trần Mặc Dương nghĩ là đúng, ta lại ngồi dây, tựa như chuyện kích tình điên cuồng lúc nãy chưa hề xảy ra. Bạn ta rót ly rượu đưa lên. ta uống ngụm, hôn bạn , sau đó toàn thân thả lỏng tựa vào sô pha.

      bỗng cảm thấy mất mặt, đứng dậy về lại chỗ ngồi cũ của mình.



      Vặn vẹo người Mẫn Chính Hàn, môi ghé vào tai ta cọ xát:

      -“Mẫn tổng, thế mười vạn kia có tính ?” that ra cũng chắc nếu vừa rồi xảy ra chuyện của kia, Trần Mặc Dương vẫn tiếp tục người ?.



      Người đàn ông như vậy khiến phụ nữ rất khó nắm bắt, ta có thể tùy ý cho phép bạn khiêu khích ham muốn của ta, nhưng lại cho bạn kiểm soát dục vọng của ta, bất cứ lúc nào cũng dành thế chủ động, có thể thay đổi bất thường.



      Mẫn Chính Hàn vỗ đùi , : “Tính chứ, sao lại tính, vừa rồi biểu diễn rất tốt, đáng giá!”



      Lộ lộ biết “ đáng giá” mà ta ám chỉ là cái gì! chỉ cần có tiền là được!

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 16:
      Từ Y Khả xuyên qua đám người nhốn nhào, chạy mạch ra đến cửa.

      nhạc, ánh sáng, người đẹp, rượu tất cả đều rơi lại ở đằng sau, nơi ăn chơi thác loạn. cuối cùng cũng trốn ra được thế giới thuộc về . Tựa như đứa bé lầm đường lạc lối trở về với quỹ đạo vốn có của mình, thở lúc.

      nhìn lui lại khu ăn chơi xa hoa truỵ lạc phia sau, sau đó bộ đến bến xe buýt.

      Lúc này mới biết vừa rồi gấp gáp quá nên quên mang theo túi xách , ví tiền, di động đều nằm trong túi.

      Từ Y Khả bực mình dậm chân, bất đắc dĩ thở dài. Nhưng dù sao lúc này cũng dám quay lại. ra cũng chả có gì đáng giá trong túi, trong thẻ ngân hàng, bên trong cũng chả có bao nhiêu tiền, hơn nữa có thể báo mất. Chỉ là di động vừa mua bằng nửa tháng tiền lương Nhưng vẫn quyết định cần. Xem như vừa gặp chuyện xui xẻo, ngã lần, vẫn là Đinh Tĩnh rất đúng, về sau có gặp mấy tên truyền thuyết ấy hãy cách xa. Dù sao vẫn chưa trễ, bắt taxi rồi kêu Y Trạch xuống trả tiền là được.

      Tuy là tự an ủi mình như vậy, nhưng lòng vẫn xót muốn chết, ngửa mặt lên trời than thở! Nửa tháng tiền lương của mình!

      Bỗng sau lưng nghe thấy giọng :

      -“Từ Y Khả?”

      Từ Y Khả xoay người qua, giống như bộ phim quay chậm, đèn đường mờ ảo, đường phố ồn ào , xe chạy qua về, cuối cùng hình ảnh dừng lại khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ kia, Hàn Việt.

      Từ Y Khả cũng biết phản ứng như thế nào, bỗng dưng xuất trước mắt người mà vẫn muốn né tránh bấy lâu nay.

      Hàn Việt chắc chắn là Từ Y Khả sau mới mỉm cười, đến gần , :

      -“Y Khả, lâu gặp.”

      Nụ cười đó làm trầm tĩnh lại phải chỉ là ngẫu nhiên gặp lại người bạn học lâu ngày gặp thôi sao, sao phải mất tự nhiên. Nhìn ta cười bình thường như chưa từng xảy ra chuyên gì, tựa như cũng nhớ từng có thời gian cùng đương. Có lẽ mọi người đều trưởng thành rôi, ai còn đem chuyện mười sáu bảy tuổi khi như vậy để ở trong lòng!

      Từ Y Khả nhìn ta tươi cười, :

      -“Đúng vậy, lâu gặp .”

      ta lại hỏi:

      -“Trở về lúc nào vậy ?”

      -“Tốt nghiệp xong em trở về .”

      Hàn Việt nhìn thấy khuôn mặt cứng nhắc của , ngược lại hỏi:

      -“Sao em lại đứng đây? đợi bạn hả?”

      -“Đâu có, em vừa dạo, chuẩn bị về nhà.”

      -“Để đưa em về.”

      Từ Y Khả nhàng từ chối:

      -“ cần đâu, em tự bắt taxi về được .”

      ta mực kiên trì, :

      -“Dù sao con mình ngồi xe cũng an toàn, cũng có việc gì, tiễn em đoạn.”

      Thấy ta chân thành, từ chối lại ngại người ta mình hẹp hòi .

      Xe ta đỗ đường, Từ Y Khả theo sau. Thời gian trước, cùng ta rất vui vẻ thân mật. Cùng nghe nhạc, cùng xem phim. Cùng nhau ngồi giữa sân bóng về ước mơ, về tương lai. Tất cả các bạn học khác đều nghĩ là người , thậm chí chính cũng nghĩ rằng trong lòng cũng có , tương lai của cũng nhất định . Tuy rằng chưa bao giờ quá giới hạn, cũng có những hành động thân mật, lời ngon tiếng ngọt. Nhưng cho rằng ấy vẫn chưa có đủ khả năng gánh vác tương lai của hai người, cho nên vẫn chưa ra mà thôi.

      ta biết khi ta rằng

      -“ ta cùng chẳng có quan hệ gì cả, đối với câu đó kích, tàn nhẫn!

      Nhưng bây giờ nghĩ về nó, chuyện đau lòng kia dường như chỉ còn lại bối rối., xấu hổ vì tự mình đa tình.Thời gian quả là liều thuốc tốt nhất.

      Trong xe, chẳng ai gì, chỉ có tiếng nhạc radio. Xe được đoạn, Hàn Việt tắt radio, khí trong xe bỗng dưng lại yên tĩnh.

      ta đột nhiên :

      - “Y Khả, xin lỗi.”

      Tuy rằng chỉ là câu, nhưng là trong thâm tâm hai người đều ràng là cái gì.

      Từ Y Khả chút kinh ngạc, chỉ nghĩ ta quên từ lâu , nghĩ đến ta vẫn để tâm chuyện này, điều này làm cho cảm thấy an ủi chút, ít nhất làm cho cảm thấy giấc mộng đẹp ba năm kia phải là chuyện cười.

      Hàn Việt thấy Từ Y Khả chuyện, tiếp tục : “Y Khả, vài năm này vẫn muốn với em tiếng xin lỗi nhưng vẫn chưa có cơ hội, ngay cả chính cũng dám nhớ đến những lời ác liệt làm tổn thương em hôm đấy. Vào lúc em cần người an ủi nhất, lại chúng ta có quan hệ gì cả, tên khốn!”

      Tâm trạng Hàn Việt có chút kích động, tay nắm lấy tay lái, bởi vì dùng sức mà khớp xương lên ràng.

      Từ Y Khả :

      -“Hàn Việt, cần như vậy, đó là chuyện qua rồi.”

      xong, ta có mối quan hệ nào.

      Hàn Việt lắc đầu:

      -“Có lẽ trong lòng em chuyện này vẫn chưa quên được, bằng ngày đó em cũng quay đầu lại nhìn bước .”

      ta biết thể tha thứ cho chính bản thân mình! Vẫn nhớ khổ sở ra sao, mình, mình ăn cơm, người chịu đựng ánh mắt xem thường của người khác, tốt đẹp như vậy càng ngày càng tự ti, càng ngày càng khiếp nhược(1). Chỉ biết cúi đầu ngồi trong lớp, tan học lại lặng lẽ ra về.

      (1) hèn nhát

      Thời gian đấy ta cũng như những người khác xa lánh ấy, ta cũng chỉ là sợ người khác khinh thường nhìn mình.

      Nhưng làm sai gì? chả làm gì sai cả, Liệu sai là vì gặp điều bất hạnh kia? Cái kia phai lỗi của .

      Chỉ là lúc ta hối hận quá muộn. ba tháng sau kì thi đại học kết thúc ta gặp lại . Từ trường học biết được Tây An học, sau chuyện đấy cũng chả liên lạc với ai cùng lớp cả. Sau lại vất vả lắm mới có được số điện thoại của từ Đinh Tĩnh, nhưng có dũng khí để gọi, biết gì, có lẽ cần quan tâm của nữa rồi, cũng muốn liên lạc với nưã, dù sao, so với những người khác mà chính là người làm trái tim đau khổ hơn. ta còn nhớ lúc muốn lấy số điện thoại của , Bạn của bằng giọng mỉa mai: “ bây giờ còn muốn liên lạc với ấy sao ? sợ người ta cười à? Đồ đạo đức giả!”

      ta xấu hổ vô cùng, ngay cả bạn tót của cũng nghĩ như vây, chứ đừng đến !

      Những lúc họp lớp, vẫn luôn chờ đợi xuất hiên, cho dù chỉ muốn câu xin lỗi thôi. Nhưng bốn năm, họp lớp lớn , cho tới bây giờ chưa thấy đến, cũng là, cho dù là ai cũng xuất lại trước mặt đám người từng xát muối vào vết thương của mình.

      Cho nên đến vài năm sau vẫn thể tự tha thứ cho chính bản thân mình!

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 17: biết bản thân mơ hồ khát vọng điều gì

      Tâm trạng Từ Y Khả bình tĩnh hơn Hàn Việt nhiều , trong thời gian ngắn ngủn đấy học được nhiều thứ .

      chỉ cười cười, :

      -“hóa ra ngày ấy nhìn thấy em!.”

      -“Uh, Khả, em hôm đó dường như gặp mãnh thú hồng thủy, liền chạy .”

      Từ Y Khả :

      -“Hàn Việt, cần tự trách mình, em trốn tránh phải bởi vì còn oán giận , mà có lẽ là bởi vì lòng tự trọng của em, cho nên cảm thấy xấu hổ khi gặp người khác, nhưng bây giờ tốt hơn nhiêu, cũng biết em là người hay gây rắc rối, luôn làm cho người khác khó xử, cần phải để trong lòng. ra lúc đó em rất đau khổ, cũng biết đấy, lại với em chúng ta có gì, cho nên em nghĩ rằng đối với em cũng chả có gì đặc biệt. Lúc em vừa quay về em rất sợ gặp , em bây giờ bình tĩnh trở lại , cho nên hy vọng cũng đừng tự trách bản thân

      Hàn Việt :

      -“Vậy sau này em còn trốn tránh ?”

      Từ Y Khả lòng :

      -“Chắc chắn , nhất định chào hỏi .”

      Trong lòng hai người đều xóa bỏ những phiền muộn ban đầu, ai có thể thay đổi được thời gian, quá khứ chính là quá khứ.

      Nhưng có thể cởi bỏ khúc mắc này vậy cũng đủ rồi, ít nhất về sau gặp mặt cũng ngốc nghếch tránh né.

      Từ Y Khả :

      -“Nghe sắp kết hôn .”

      Hàn Việt gật đầu, lát sau mới :

      -“Là bạn đại học, nhưng hơn hai khóa, mấy hôm trước công ty cử ấy đào tạo, chờ ấy trở về bọn cử hành hôn lễ.”

      “Đó là sư tỷ , xem ra trong trường đại học lợi hại, ngay cả sư tỷ cũng theo đuổi được!”

      ta cũng cười, nhớ lại : “ ấy học cùng khoa với , xinh đẹp tự lập, hơn nữa rất có năng lực. thích độc lập ấy, lúc ấy có rất nhiều người theo đuổi ấy, huống chi còn kém ấy hai tuổi, em biết đâu, theo đuổi ấy rất vất vả.”

      đến bạn , miệng bất giác lên ý cười ngọt ngào, trong mắt tràn đầy thương.

      , lúc này, nhìn thấy vui vẻ hạnh phúc, Từ Y Khả cũng vui lòng, đời này có thể gặp được người mình thương lòng dễ dàng.

      tại đối với ta hề có ảo tưởng gì cả, thời mơ mộng con qua.

      Mà cho dù con đường phía trước gian nan , tình cảm của khởi đầu mới.

      :

      -“Có khổ mới có ngọt, trông bây giờ rất hạnh phúc.”

      ta cảm thán:

      -“Đúng vậy, rất hạnh phúc, cho nên hy vọng em cũng luôn vui vẻ, bằng ta luôn có cảm giác tội lỗi!”

      -“Dĩ nhiên, bây giờ em cũng rất tốt, Hàn Việt cần phải luôn mang cảm giác nặng nề vậy, ra cũng chả làm em tổn thương gì.”

      ta cười haha:

      -“Y Khả, ý em bảo là tự nghĩ mình đối với em rất quan trọng sao?”

      lẩm bẩm:

      -“Chỉ là..”

      Hàn Việt thu lại nụ cười, :

      -“Y Khả, cám ơn em. Cám ơn em tha thứ cho

      -“Chuyện vốn có nghiêm trọng như vậy mà. Thôi chuyện này nữa, thế bây giờ làm việc ở đâu?”

      -“? học kiến trúc, cho nên tốt nghiệp xong cùng bạn mở công ty thiết kế , thiết kế cho số căn hộ , còn em?, nghe bảo em làm việc ở đài truyền hình?.”

      -“Vâng, em học phát thanh truyền hình, bây giờ phụ trách phần cắt nối biên tập.”

      -“cái đấy vất vả lắm, em chịu nổi ?”

      -“May thay cũng chỉ có chút buồn chán, dù sao làm việc ở đâu cũng vậy, thể đòi hỏi nhiều.”

      Hàn Việt đưa về nhà, để lại số điện thoại rồi mới .

      Ba mẹ luôn ngủ sớm, Từ Y Khả mở cửa vào, đúng lúc bà Từ rời giường uống nước thấy , lại nhìnđồng hồ trong phòng khách, gần 11 giờ, :

      -“về rồi à? Hẹn hò hả?”

      -“Dạ, cùng đồng nghiệp liên hoan, nên về hơi muộn chút.”

      -“Gặp gỡ nhiều là chuyện tốt, nhưng phải cẩn thận chút, ngủ sớm .”

      Từ Y Khả vào phòng, ở trong lòng thở dài, lúc trước nếu về trể chút mẹ liền truy hỏi cặn kẽ, bây giờ ngược lại hy vọng tham gia nhiều hơn, mở rộng quan hệ xã giao. Xem ra muốn gã rôi . nên nghiêm túc đối với chuyện đương rồi , tìm đối tượng thích hợp hưởng thụ cảm giác và được .

      Hàn Việt về nhà sau đó gửi cho Y Khả tin nhắn, : đêm nay vui khi gặp được em, cám ơn em tha thứ cho tên khốn như , cám ơn khoan dung của em làm tiêu tan áy náy, ngủ ngon. Hàn Việt.

      “Hàn Việt!” Mẫn Chính Hàn lúc này méo mó tựa vào sô pha, hai chân nâng gác lên mặt bàn, trong tay cầm di động của Y Khả nhìn chữ kí cuối cùng tin nhắn, :

      “Nhóc con kia vừa rời khỏi đây chạy tâm cùng người khác, ta sao ta có thể ngoan cố như vậy chư, cũng đúng,nhóc con đó, trong lòng sao hai người đàn ông chứ.”

      xong nhìn lại viết hai ba dòng gửi lại, giọng hoàn toàn khiêm tốn lịch chưa từng có: “Xin chào, tôi là bạn trai của Y Khả, ấy quên điện thoại ở chỗ tôi,Hàn Việt, tôi nghe Y Khả qua về chuyện của hai người ,tôi rất vui khi và Y Khả giải quyết xong khuất mắc ấy.”

      Hàn Việt xem tin nhắn có chút giật mình, ta chưa nghe Y Khả có bạn trai , sợ chính những dòng tin nhắn kia làm cho bạn trai Y Khả hiểu lầm, xem lại, mới gửi lại tin: “Cám ơn , là tôi mạo muội , bởi vì vẫn cảm thấy áy náy với ấy, cho nên mới muốn gặp ấy xin lỡi. Y Khả là tốt, chúc hai người hạnh phúc. Còn nữa, tôi sắp kết hôn với bạn của mình , đến lúc đó nếu có rãnh mời cùng Y Khả đến tham dự.”

      Mẫn Chính Hàn xem xong,ném điện thoại di động, :

      -“Quả nhiên là có chuyện tình xưa như vậy, người cũ sắp kết hôn, bảo bối đáng thương của tôi bị tổn thương vì tình.”

      Trần Mặc Dương tay cầm ly rượu cứng đờ, lập tức uống hơi cạn ly.

      Giang Văn Thao nhìn Mẫn Chính Hàn, :

      - “Cậu rãnh rỗi! phải chỉ là con nhóc thôi sao, tán được tán được thôi.”

      Mẫn Chính Hàn cầm lấy vài quả còn thừa ra đĩa quang qua:

      -“Ai bắt được! Đồ tốt dĩ nhiên phải tốn ít công sức “

      Trần Mặc Dương đứng dậy ra khỏi phòng mặc bon họ đùa giỡn, tay đút túi quần đứng trong hành lang nhìn xuống dưới. Sàn nhảy lung linh tráng lệ , ánh sáng rực rỡ chiếu những người đàn ông và phụ nữ,, đèn thủy tinh, nhạc nhảy, thanh va chạm của ly rượu, hành động tán tỉnh, tiếng gầm rú, rên rỉ kiều của các .

      chỗ trống, mảnh phồn hoa. Mọi người đều là đến mua vui, đều là đến tìm niềm vui .

      ta cũng ngoại lệ, nhưng hiểu sao, khắp nơi nhộn nhịp, rượu có thịt có, nhưng lại cũng thể khiến cho ta hài lòng.

      ta biết mình mơ hồ khát vọng điều gì, cái gì đấy đơn thuần, cái gì đấy thuần túy. Loại khát vọng này , cũng muốn để ý đến.

      biết bạn ta đứng sau lưng từ bao giờ, trong tay cầm áo khoác của , :

      -“ bây giờ à?”

      dập tắc thuốc, rồi :

      - “ vẫn muốn ở lại Thiên Tĩnh chơi sao? Nếu vậy tôi bảo người sắp xếp cho em.”

      Bạn nghe vậy, khuôn mặt cứng nhấc, sắc mặt dần tái , cắn cắn môi, lâu gì.

      ta xong liền xoay người rời , để ở lại nhìn bóng lưng , nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, chiếc áo khoác tay vẫn còn mùi hương người đấy, nhưng giấc mơ cũng phải tỉnh dậy.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 18: có quen với Trần Mặc Dương ?



      Ngày hôm sau Từ Y Khả cùng tổ quay phim công tác ở Hàng Châu trong ba ngày, chỉ có ba ngày nhưng làm vui chết, những tránh được Mẫn Chính Hàn quấy rầy, lại còn có thể du lịch miễn phí.

      So với những người khác, công việc của chỉ làm sau khi hoàn tất, nhiệm vụ owe trường quay cũng có quan trọng, cho nên thời gian càng dư dả.

      liên lạc với các bạn học ở Hàng Châu, thời gian rãnh ba ngày này hết các địa điểm nổi tiếng ở Hàng Châu, có người cùng chơi, lại được thưởng thức ẩm thực ở đây , rất vui vẻ.

      Buổi tối, tại khách sạn cầm điện thoại gọi cho Văn Kỳ, khoe chuyến của mình rất vui:

      -“Tớ hôm nay đến Ô Trấn, cậu biết thị trấn Ô Trấn chứ, có vào cả khu quýt đỏ nữa, tớ thế mà được đến đó rồi, ôi hạnh phúc chết mất thôi… Còn có a, tớ chụp rất nhiều ảnh, về cho cậu xem, cậu hâm mộ chết mất…”

      Giong điệu vui vẻ kia làm cho Văn Kỳ, người vừa mới vất vả ngày với công việc hận nghiến răng , :

      -“Cậu được lắm, có giỏi đừng có về nữa, biến thành cây,đứng giữa ngã tư Hàng Châu !”

      -“Haiz, tớ chả muốn về, cậu biết ở Hàng Châu có bao nhiêu là đại gia, đường bao nhiêu là xe đẹp, tớ muốn nhân dịp này kiếm gả nào lắm tiềnrồi trở thành phu nhân giàu có…”

      Văn kỳ cười nhạo:

      -“Cậu cho là những kẻ có tiền mắt nằm dưới đít quần hay sao hả , kiểu như cậu có người thích là may lắm rồi, còn muốn tìm người giàu có, cậu chết !”

      Từ Y Khả bị khích , vui vẻ trả lời:

      -“Kiểu như mình sao nào ? Tớ năm nay vừa tròn hai mươi, xinh đẹp như hoa, khí chất tao nhã, tài hoa xuất chúng, kẻ có tiền sao lại coi thường tớ “

      Vừa xong, liền thấy Triệu Vịnh Lâm vừa tắm xong ra, tay cầm khăn lau tóc, khóe miệng lên tia cười, ràng là chế giễu.

      Có lẽ Triệu Vĩnh Lâm nghe được những lời kia , Từ Y Khả xấu hổ mang điện thoại chạy vào phòng tắm, hai người lại thêm hai ba câu vội vàng rồi cúp máy.

      Ở bên kia Văn Kỳ quở trách có tiền đồ, :

      -“Cậu cứ thẳng lưng mà sống được , cấp của cậu cũng chả phải ta, rốt cuộc cậu sợ cái gì? ta ăn thịt được cậu chắc, điện thoại mà cũng phải lén lén lút lút.”

      Từ Y Khả than thở, giọng :

      -“Tớ mà giống câu cũng tốt rồi, khẳng định là kỳ phùng địch thủ. Tớ cũng chả biết sao ta xem tớ vừa mắt, lúc nào nhìn tớ cũng với bộ mặt giọng điệu mỉa mai, xem tớ giống như con ngốc, ánh mắt của ta còn có lực sát thương hơn bà hổ nữa…”

      lại tự đoán:

      -“Chẳng lẽ là ghen tị với tuổi trẻ của tớ,nhưng ta cũng chả lớn hơn tớ bao nhiêu, hơn nữa còn xinh đẹp hơn tớ nhiều.”

      Văn kỳ tranh luận :

      - “ có cái lý do đéo nào cả, ta chính là thấy cậu non nớt, lại vừa nhu nhược, cho nên mới ra sức bắt nạt, cậu chưa từng nghe qua sao “nhân thiện bị nhân khi mã thiện bị nhân kỵ”(1), ta chuyên bới móc xoi mói những kẻ yếu đuối. Nghe lời tớ, đừng cư xử theo kiểu con dâu biết vâng lời, nhìn thấy ta đứng thẳng lưng lên, ánh mắt có thần chút, chuyện mạnh mẽ lên chút, đừng có kiểu ta gì là cứ vâng vâng dạ dạ, cậu là giúp việc của ta à? Cùng là đồng nghiệp, cậu làm cắt nối biên tập, ta là MC, dựa vào cái gì mà ta sai bảo, cười nhạo? Cái não chết cậu ấy, lúc nào phản kich phải phản kích, bằng con già đó còn bắt nạt cậu, câu đến giờ vẫn thông!”

      (1) người lành tất bị người bắt nạt

      Từ Y Khả thực phiền não, cam chịu thở dài:

      -“Tớ chỉ sợ cả đời này vẫn vậy .”

      Văn kỳ chỉ tiếc rèn sắt thành thép :

      -“Cậu là đồ vô dụng, cậu cứ thế để người ta đè đầu cưỡi cổ .”

      Từ Y Khả bị cứng họng, :

      -“Cậu thể chuyện dễ nghe chút sao?.”

      -“Quên , chuyên cùng cậu càng tức hộc máu, đúng rồi, cái tên Giang thành tam kiệt kia đâu, còn tìm cậu ?”

      -“Ai? Mẫn Chính Hàn? Tớ trốn ở chỗ này làm sao mà biết.” Từ Y Khả phiền muộn bảo: ‘tớ cho ta cái tát nhất định ta bỏ qua dễ dàng cho tớ đâu, cậu tớ phải làm sao bây giờ?”

      Văn kỳ trợn tròn mắt:

      -“Còn làm sao nữa? Cúi đầu xin lỗi ta, ta muốn cậu cởi quần áo cậu cởi quần áo, muốn cậu khiêu vũ thoát y, cậu thoát y khiêu vũ, tóm lại lấy sắc hầu vua, biết tên kia sao lại để ý đến cậu được.”

      -“Tớ cũng biết, có lẽ muốn chơi đùa cùng tớ.”

      -” , nhóc con, chúng ta có khả năng, đừng tớ cho cậu, bọn họ là loại người nhìn ngoài có gì, nhưng động đến, chỉ cần đầu ngón tay thôi cậu cũng có thể chết. Cậu biết cái gì gọi là “đàm tiếu nhân gian hôi phi yên diệt” (3)? Ngàn lần đừng dây dưa.”

      (3) Lúc cười, Giặc mạnh, tro bay khói hết. Đây là 1 câu thơ trong bài Niệm nô kiều — Xích Bích hoài cổ của Tô Đông Pha

      Từ Y Khả lắp bắp :

      -“Tớ biết rồi, tớ cẩn thận, khi nào về xin lỗi ta, sau đó thái độ lễ phép, thề sống chết giữ khoảng cách.”

      -“Trẻ cũng dễ dạy.”

      Cúp máy, Từ Y Khả còn suy nghĩ khi ra ngoài làm sao để đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của Triệu Vinh Lâm.

      May thay người đẹp Triệu đứng ở cửa sổ gọi điện thoại, để ý tới .

      ra Triệu Vịnh lâm chỉ hơn vài tuổi, cùng lắm cũng chỉ vào đài trước bốn năm, nhưng bởi vì có năng lưc tốt, cho nên trong phòng cũng có tiếng , ngay cả trưởng phòng còn phải nể mặt ta vài phần, chứ đừng kẻ tép rui như Y Khả.

      Từ Y Khả thừa nhận rằng Triệu Vịnh Lâm quả có năng lực, lúc họp thường đưa ra vài đề nghị có tính sáng tao và độc đáo.

      Quan trọng là có nhiều fan hâm mộ, truyền hình với hình tượng thân thiết, dí dỏm, ngọt ngao có trí tuệ, ở đài có biệt hiệu là “ đệ nhất mỹ nữ”, cái này chỉ về ngoại hình, mà bao gồm cả học thức, hiểu biết, khí chất.

      Hơn nữa nghe đồng nghiệp trong đài gia thế của Triệu Vịnh Lâm ở Giang Nhạc cũng số số hai. Thế nên sức ảnh hưởng của ấy ở đài là chuyện dĩ nhiên. Đài luôn xem ấy như nhân tài hiếm có và luôn dành cho ấy những ưu đãi hơn hẳn những người khác.

      Bởi vậy Từ Y Khả trước mặt ta luôn có cảm giác mình là con vịt xấu xí , cho dù diện mạo bằng , nhưng năng lực cũng kém xa, cho nên đối mặt Triệu Vịnh Lâm có chút gì đó tự ti có sức phản kháng.

      Từ Y Khả nằm giường, hy vọng Triệu Vịnh lâm chuyện điện thoại lâu hơn chút, như vậy có thể loại bỏ lúng túng trước khi ngủ .

      Nhìn xem, ngay cả bóng dáng phía sau Triệu Vịnh Lâm đứng trước cửa sổ cũng rất xinh đẹp, mái tóc mỏng manh gợn sóng buông lưng, đôi chân thon dài cân xứng như như phía trong áo ngủ tơ tằm, tay cầm điện thoại, tay nhàng buông lỏng tựa vào váy, lộ ra cổ tay tinh tế trắng nỏn nà, là cảnh đẹp ý vui.

      Triệu Vịnh Lâm bàn tay cuốn rèm cửa sổ trêu đùa, giọng có chút kiên nhẫn, :

      “Mẹ, con căn bản có ý này, ngày đó con có đề cập đén, ta nhớ Vịnh Oái… ở nơi xa xôi , lại là đồng hương, ta chỉ có gặp măt hai câu là thích nó sao? Nhóc kia chính là tự mình đa tình, người ta cùng lắm chỉ liếc nó cái nó nghĩ người ta có ý tứ với nó… Mẹ, mẹ mặc kệ nó , cũng phải là đứa hai ba tuổi, Dù sao ta cũng phải là người hợp với Vịnh Oái , Mẹ có biết tháng ta đổi bao nhiêu phụ nữ ? Mẹ cũng đừng để nhóc con kia tự mình chuốc khổ… Con biết… con biết…”

      Từ Y Khả nghe xong hai câu, nghĩ chắc là người nhà gọi điện thoại, bất quá đầu đuôi , nghe nữa. Bởi vì ngày mai còn phải , nhắn tin cho người bạn ở Hàng Châu.

      Triệu Vịnh Lâm cúp máy xong cũng chuẩn bị lên giường ngủ, bỗng dưng đột nhiên hỏi:

      -“Từ Y Khả, có quen biết Trần Mặc Dương ?”

      -“Trần Mặc Dương?”

      Đột nhiên nghe người khác đến cái tên này, lòng của có chút run rẩy, tựa như bí mật nấp sâu trong nội tâm bị nhìn thấy.

      Triệu Vịnh Lâm rất thể kiên nhẫn với Y Khả này , hỏi câu phải vài giây sau mới có phản ứng.

      Triệu Vịnh Lâm

      -“ phải thường xuyên cùng Mẫn Chính Hàn sao, chẳng lẽ chưa gặp qua Trần Mặc Dương?”

      -“Chỉ gặp qua hai lần.”

      -“ ta…” Triệu Vịnh Lâm nhíu mày lai, lại vung tay lên, kéo chăn, : “Quên … Ngủ !”

      Từ Y Khả cảm thây rất kì lạ, rốt cuộc muốn hỏi cái gì ? Sao đột nhiên lại nhắc tới Trần Mặc Dương!

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 19: Bên cạnh ta luôn có nhiều phụ nữ để lựa chọn



      Đây là lần công tác đầu tiên xa nhà, Từ Y Khả mua về bao nhiêu quà lưu niệm và đặc sản. Tắm rửa xong, ngồi giường vui vẻ phân chia quà tặng đâu là cho bạn bè đâu là cho gia đình.

      Bà Từ vào gọi ăn tối, thấy giường bao nhiêu là hộp quà cùng đặc sản, lại hỏi:

      -“Mọi người đều giống nhau cả sao? hai cái nào đặc biệt sao?”

      Từ Y Khả cầm hai cái hộp lên, :

      -“Có mà, nè, đây là cho Đinh Tĩnh và Văn Kỳ .”

      Bà Từ cười cười, biết là tại con mình ngốc nghếch hiểu ý mình hay vẫn là cố ý giả ngốc. Dù Y Khả còn trẻ, chỉ là bé vừa ra trường, nhưng bà sợ trong lòng vẫn tồn tại bóng ma ám ảnh, bởi vậy so với các bậc phụ huynh khác lo lắng cho nhiều hơn, dù sao con ở tuổi này, dù sao cũng phải có mối tình mới là chuyện thường tình.

      Bà Từ trong lòng thở dài, :

      -“Y Khả, con biết ông chủ Mã chứ?”

      -“Dạ biết, là người có cái bụng to khổng lồ, ông thường đến mua vật liệu thép nhà chúng ta.”

      Ông ta đươc xem như là ân nhân của nhà , thu nhập năm trong nhà, có nửa là của ông Mã rồi, sao có thể biết.

      -“Đúng, ông chủ Mã có ấn tượng tốt với con lắm , ông ta có đứa con trai hơn con nhiều tuổi lắm, làm viêc ở viện địa chất, điều kiện gia đình nhà người ta cũng tốt, hay là con cùng cậu ấy gặp gỡ xem thế nào ?”

      Từ Y Khả há hốc mồm, đây chẳng lẽ chính là xem mắt trong truyền thuyết?

      Từ Y Khả nhíu mày:

      -“Mẹ, con vội, gặp mặt người ta như vậy tự nhiên.”

      -“Có cái gì được tự nhiên , bây giờ xem mắt rất phổ biến.”

      -“Con cần, đến lúc đó gặp mặt cũng biết chuyện gì.”

      Bà Từ thấy con kiên quyết như thế, cũng khuyên nữa, ra, càng cho rằng ra con trai của ông Mã “ nhất kiến chung tình” với , nên mới bảo bố mình ra mặt hỏi xem.

      Lúc bà Từ ra ngoài đột nhiên nhớ đến chuyện, :

      -“Đúng rồi, hôm kia có người gọi điện thoại đến nhà tìm con, con quên túi ở chỗ người ta, muốn mang đến trả cho con.”

      Từ Y Khả giật mình nhảy lên, chẳng lẽ là Mẫn Chính Hàn?

      -“Mẹ, người kia có là ai ?”

      -“, là , là bạn của con, xem cái tính lôi thôi của con kìa, túi quên ở đâu cũng biết, nhanh gọi điên thoại hỏi xem.”

      Từ Y Khả càng nghĩ càng thấy lạ, sợ Mẫn Chính Hàn lại bày trò, lại phiền phức, mà thôi quan tâm.

      nghĩ rằng người kia tận tình như thế, sáng sớm lại gọi điện thoại tới, hẹn Từ Y Khả gặp mặt.

      Khách trong quán cà phê nhiều lắm, Từ Y Khả nhìn quanh vòng, chỉ có ngồi đợi bên cạnh cửa sổ. Người kia cúi đầu, thấy khuôn mặt ấy. người mặc quần màu xanh lục, khăn lụa quàng lỏng lẻo cổ, trẻ rất thời trang. thể tưởng tượng mình có thể quen biết người đẹp như vậy.

      chuẩn bị gọi lại để xác nhận, đúng lúc kia ngẩng đầu lên thấy Từ Y Khả, mỉm cười đưa tay chào.

      Sau khi ngồi xuống, Từ Y Khả mới nhận ra đối phương, dĩ nhiên là bạn của Trần Mặc Dương!

      Xưa nay chưa quen biết ấy, chỉ có gặp qua đêm đó, ngay cả câu chuyện cũng có. Từ Y Khả nhất thời hiểu, ấy muốn gì.

      kia nhìn thấy nghi hoặc của Từ Y Khả, cười :

      -“Tôi tên là Trương Uyển, có lẽ còn nhớ tôi.”

      Từ Y Khả gật đầu:

      -“Nhớ chứ, là bạn của Trần tổng.”

      Trương Uyển chỉ cười, tay khuấy khuấy ly cà phê, cũng gì.

      Từ Y Khả cũng hiểu được có chút xấu hổ,đêm đó chuyện ràng ngay trước mắt, Trần Mặc Dương trước mặt Trương Uyển tán tỉnh thân mật cùng người phụ nữ khác. Hai chữ ‘Bạn ’ này rất châm chọc. Trực giác cho Từ Y Khả, dường như vừa vô tình làm tổn thương trước mặt.

      May vừa đúng lúc phục vụ mang đến món điểm tâm ngọt, kịp thời hóa giải bối rối của Từ Y Khả, thừa dịp liền sang chuyện khác:

      -“Bánh ngọt ở đây rất ngon, ăn vào tan chảy, ngọt mà ngấy.” xong còn quên tắc lưỡi cái, cười gượng haha.

      Trương Uyển nhìn Từ Y Khả trước mặt, lông mày cong cong, đôi mắt trong suốt, tnụ cười trong sáng, rốt cục cũng hiểu ra vì sao lúc lần đầu tiên gặp này có cảm giác hâm mộ xen lẫn ghen tỵ. Những thứ thuần túy khát vọng vẫn có được . khát khao thuần khiết giống như trước mặt, gia đình trong sạch, có đôi mắt chưa bị nhiễm bụi trần. Nhưng thể có được !

      Tay Trương Uyển dừng lại, cười cách ngượng ngịu, :

      -“ còn nữa rồi…”

      Từ Y Khả ngậm miếng bánh ngọt trong miệng, khó khăn nuốt xuống. nghĩ Trương Uyển vẫn tiếp tục về chuyện này, cũng biết an ủi người ta thế nào, bởi vì cũng chả quen lắm, chỉ muốn đến lầy túi thôi!

      Trương Uyển dường như muốn tìm người nào đấy để tâm hết nổi lòng, tiếp tục :

      biết , ba ngày, chỉ mới ba ngày… tôi biết, cho dù là vật cưng, cũng đến nổi chỉ mới ba ngày chán ghét, phải sao?” Lời có chút cam lòng, chua sót, đau đớn.

      Từ Y Khả nhớ lại nổi đau khổ trong mắt đêm ấy, chịu đựng nhiều như vậy cũng thể sánh được với tình em của bọn đàn ông.

      Từ Y Khả :

      - “ Đừng quá buồn, đàn ông như bọn họ phải đều như vậy sao, giống như người có tiền mua được rất nhiều quần áo, đôi khi ngay cả nhãn hiệu cũng cần phân loại, có những thứ chỉ mặc được môt hai lần liền quên, phải ngấy , mà là vì có quá nhiều, cho nên biết quý trọng.”

      Trương Uyển gật đầu, yếu ớt thầm:

      -“Đúng vậy, người phải bởi vì rất , mà là vì có nhiều lựa chọn, mà bên cạnh ta bao giờ thiếu lựa chọn… Bên người ta chưa bao giờ thiếu bạn , ngay cả Hà Tư Vận cũng phải, những gì bên người ta có đó là phụ nữ.” Cho nên cũng chỉ trong những bộ quần áo dùng hai ba lần rồi giục mà thôi

      Trương Uyển làm sao lại biết, si tình từ trước đến nay đều khổ, huống chi là người căn bản thuộc về mình. Bạn thậm chí dám trả giá, đơn giản là sợ người ta phát ý đồ của bạn.

      dám thể ý tứ của mình, nếu bị trục xuất khỏi thế giới của kẻ đó, phụ nữ thông minh chỉ nên để ý tiền tài của bọn họ, mà phải đủ thông minh. Chỉ là muốn thông minh, cho nên người đàn ông đó.

      So với Từ Y Khả, chính là ngưởi vì đóa hoa vách núi kia rơi xuông vực sâu kia.

      Ánh mắt Trương Uyển phủ đầy sương cùng với nụ cười ai oán kia làm cho Từ Y Khả cảm thấy mình khi kịp dừng lại trước bờ vực thẳm. Nếu cho dù có trăm cái mạng cũng đủ chiết người dàn ông kia.

      Từ Y Khả nhớ lại album ảnh cài đặt mật khẩu trong máy tính của mình, mỗi đêm giữa khuya, khi run run nhập mât mã , nhưng vẫn dám mở ra dù chỉ chút, sợ, sợ chỉ cần liếc nhìn quyến rũ người đàn ông đó, chính mình lại trầm luân, sợ trái tim vượt tầm kiểm soát của mình, mà xuất của Trương Uyển chính là lời cảnh báo thiết thực nhất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :