1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu còn khó hơn chết - Tam Nguyệt Vi Thảo ( 106 chương + 8 NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 104: Dư luận xôn xao


      Toàn thế giới biết chuyện hủy hôn, và Triệu Vịnh Oái đều là người của công chúng. Huống hồ trước kia tin tức hai người kết hôn lan rộng, Triệu Vịnh Oái lại chút e dè, vui vẻ thừa nhận trước truyền thông rằng mình sắp kết hôn. Triệu Vịnh Oái biết giấu mặt đâu.

      từng khuyên , nên làm lớn chuyện, hãy xử lý trong êm đẹp. sợ con người Triệu Vịnh Oái, muốn dây dưa phiền phức người con người đó. Chuyện đơn phương hủy bỏ hôn lễ, đối với người phụ nữ mà quả sỉ nhục và xúc phạm.

      Trần Mặc Dương ngờ rằng chuyện này khiến dư luận xôn xao đến như vậy, cũng phải là do tung tin này ra ngoài, với nhạy bén của giới truyền thông, bọn họ tìm chứng cớ rồi đoán non đoán già.

      Kỳ sau khi tin hủy hôn của với Triệu Vịnh Oái truyền ra, bên truyền thông lại bắt đầu hứng thú với tình sử của , thậm chí còn kể ra từng giao lưu, hẹn hò cùng với minh tinh nào hay tiểu thư nhà danh giá nào ……

      Chính Trần Mặc Dương công khai thừa nhận rằng con , nhưng ai biết mẹ của con là ai, hơn nữa kể từ khi có con tình sử phong phú của mới chấm dứt. Điều này khiến cho giới truyền thông càng thêm tò mò, cũng khiến cho thân phận mẹ của con càng thần bí.

      Sáng sớm hôm đó, bế Loan Loan tiễn ra cửa, ôm có chút lưu luyến: “Em đến công ty cùng , sau đó chúng ta cùng nhau ăn trưa.”

      do dự, chưa bao giờ đến công ty , mọi người trong công ty chắc hẳn rất ngạc nhiên.

      hỏi: “Có ảnh hưởng đến công việc của ?”

      “Loan Loan có em cùng chắc chắn rất ngoan.” mở cửa ghế phụ để lên xe.

      hơi phân vân, cuối cùng cũng bước lên. Họ đậu xe ở bãi đỗ chuyên dụng, rồi cùng nhau thẳng lên văn phòng của ở tầng cao nhất bằng thang máy riêng cho nên cũng gặp được ai. Bước ra khỏi thang máy, toàn bộ nhân viên tầng đến sững sờ giật mình, mấy giây sau mọi người mới hoàn hồn, tất cả đều rất ăn ý cúi đầu làm chuyện khác, nhất là thư ký của , tự nhiên đến chào hỏi.

      Từ lúc đầu đến cuối, vẫn luôn nắm chặt tay , che chở bảo vệ hai mẹ con họ.

      Loan Loan rất thân thuộc nơi này, bé quay sang thư ký Từng: “Dì ơi, con muốn uống trà sữa, mẹ cũng muốn uống.”

      Mỗi lần đến đây Loan Loan, thư ký Từng đều pha sữa cho bé, cho nên vừa mới nhìn thấy , bé liền đòi.

      Thư ký Từng vuốt đầu Loan oàn: “Ừm, dì pha cho con.” Ánh mắt vẫn nhìn chằm vào người phụ nữ mà Loan Loan gọi là mẹ, Từ Y Khả.

      Trần Mặc Dương mỉm cười : “Con ngoan, xuống , tay mẹ mỏi rồi.”

      xong đỡ Loan Loan xuống, dịu dàng vuốt tóc Từ Y Khả, cùng nhau tiến vào văn phòng.

      Lời cùng hành động thân mật của tựa như quăng quả bom, tất cả mọi nhân viên, kể cả những thư ký thường ngày ít , trầm tĩnh cũng nhịn được thầm to với nhau.

      phải vừa mới công khai kết hôn với Triệu Vịnh Oái sao, sao giờ lại đột nhiên xuất mẹ Loan Loan.

      Nhưng chuyện bất ngờ này cũng rất hay, mọi người còn lo sợ chịu nổi tính tình minh tinh kia, tại xem ra có gì đáng ngại rồi

      Văn phòng của bên trong có phòng nghỉ, khi làm việc, và Loan Loan chơi ở phòng nghỉ. ngẫu nhiên nhìn qua nhìn và Loan Loan, cảnh tượng này luôn mong ước, tại trở thành , cảm thấy rất thỏa mãn.

      Giữa trưa ba người cùng nhau ăn, Loan Loan chơi mệt, ăn còn chưa hết ngủ luôn ở trong lòng .

      luôn thương con , dọc đường coi con như trân bảo ôm trong ngực. Trở lại công ty, cẩn thận đặt lên giường, cũng hơi mệt, muốn nằm xuống chợp mắt lát, đến khi tỉnh lại sắc trời gần tối.

      Ngày trôi qua trong yên bình, sau này nếu có thể như thế này tế thủy trường lưu*, đó chính là loại viên mãn. Chỉ ngờ rằng, hình ảnh gia đình ấm áp xuất trang đầu ngày hôm sau.

      * Tế thủy trường lưu=Dòng suối nhưng chảy dài. Ý tình thuộc dạng chớp nhoáng,cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút thầm đến khắc cốt ghi tâm.

      Sáng thức dậy, cùng mẹ ngồi ăn sáng. Lơ đãng mở tờ báo ra đọc, hình ảnh báo thiếu chút làm nghẹn thở nổi.

      May là mẹ vẫn chưa đọc, bằng khẳng định mẹ tức giận đến tăng huyết áp mất.

      cầm tờ báo chạy nhanh vào phòng, trang đầu là hình ảnh quen thuộc, bế Loan Loan, tay kia nắm lấy tay , ba người cùng nhau ra khỏi công ty, sau đó là ở nhà ăn, dịu dàng đút cơm cho Loan Loan, ngồi ở bên cạnh lau miệng cho Loan Loan, nhà ba người ngọt ngào ấm áp.

      Hình ảnh và góc chụp cực nét, khuôn mặt e thẹn ửng đỏ.

      đọc thông tin bài viết, phần lớn đều về .

      Đám phóng viên gọi là người phụ nữ thần bí, đoán là người tình cũ của Trần Mặc Dương và là mẹ của Loan Loan. Chỉ ngắn ngủi trong ngày, thế nhưng đào ra tên tuổi của dán lên báo, sau đó chính lại phỏng đoán đủ loại chuyện.

      Ví dụ như :Trần Mặc Dương vừa mới mở cửa hàng trang sức, tên là ‘Y Gia’. Đúng là thâm ý sâu sắc, bởi vì hai chữ này chính là Y trong “Y Khả” và “Gia” trong Trần Dĩ Gia. **

      **Loan Loan tên giấy khai sinh là Trần Dĩ Gia.


      Mọi người ai cũng biết Trần Mặc Dương rất thương con , dùng tên của con mình đặt tên cho nhãn hiệu trang sức cũng có gì kỳ quái. Nhưng đây lại là kết hợp giữa hai tên, hẳn người phụ nữ Từ Y Khả này trong lòng rất đặc biệt.

      Để giải thích cho những vấn đề chỉ có khả năng Từ Y Khả là mẹ của đứa .

      Tin tức hôn lễ của Trần Mặc Dương và Triệu Vịnh Oái lần trước, cùng hình ảnh nhà ba người ngọt ngào ngày hôm qua chính là chấn động lớn.

      Hơn nữa Triệu Vịnh Oái ngày trước còn khoe với giới truyền thông về nhẫn cưới, mặt lộ nụ cười hạnh phúc. Đúng là châm chọc lòng người

      Từ Y Khả nhìn tờ báo, vô lực ngồi xuống giường. tin này chắc chắn chỉ mình đọc được, chỉ sợ quần chúng cả nước đều biết. có thể tưởng tượng tiếp theo ngày sinh tháng đẻ, tổ tông dòng họ đều bị phóng viên đào bới ra.

      Ngày hôm qua hề cảm thấy có người theo dõi, ngay cả cảnh giác như vậy cũng biết. Tin tức này lộ ra, Triệu Vịnh Oái phát cuồng mới lạ, nghĩ đến việc này, lại cảm thấy bất an.

      Tờ báo trong tay bị vò chặt, di động ở đầu giường reo lên, Trần Mặc Dương cũng đọc được tin này, dặn dò : “Hai hôm nay em đừng làm, có lẽ có phóng viên đến. Trưa đến cho , mẹ em biết chưa?”

      Từ Y Khả : “Mẹ chắc chưa nhìn thấy tin đó, nhưng có lẽ sớm biết thôi, em chuẩn bị cùng mẹ chuyện.”

      “Cần qua đó ?”

      cần, tự em giải thích cho mẹ, trước hết hãy để mẹ chuẩn bị tâm lý .”

      “Ừm, có chuyện gì nhớ gọi cho , đừng ra ngoài mình, biết ?”

      Tắt máy, vò đầu, dù sao sớm muộn mẹ cũng biết chuyện, bằng chính mình thừa nhận với mẹ còn tốt hơn

      mở cửa phòng, Từ Y Trạch đêm chưa về chuẩn bị gõ cửa, vẻ mặt nghiêm trọng: “Chị, em có lời muốn với chị.”

      Từ Y Khả cho rằng em trai biết, lớn tiếng trước: “Chị biết, chị chuẩn bị giải thích với mẹ…”

      “Chị, em có chuyện!” Hai người cùng đông thay .

      Từ Y Trạch ngạc nhiên: “Chị, sao chị biết được, trăm ngàn lần đừng cho mẹ biết, mẹ lại lo.”

      Từ Khả Y giật mình, lát sau mới hiểu ra là hai người cùng câu chuyện.

      nhìn vẻ mặt mệt mỏi, sa sút của em, ràng là cả đêm ngủ yên. đóng cửa phòng, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

      Từ Y Trạch ngồi ở mép giường, vùi đầu vào lòng bàn tay. Thấy em trai gì,Từ Y Khả sốt ruột, lay tay cậu: “ chuyện , rốt cuộc em gây ra họa gì?”

      hiểu em trai của mình, trời sinh tính đơn thuần, luôn sống hết mình vì người khác. Hơn nữa cậu ta cũng nhát gan, dám chắc bao giờ dám làm ra chuyện phóng hỏa dọa người. Nếu xảy ra chuyện gì tám chín phần là do người khác xúi giục.

      Từ Y Trạch : “Chị, chị đừng quấn lên thế.”

      “Em như thế này chị có thể quấn được sao?”

      “Em gặp chút chuyện……” Từ Y Trạch liếm liếm môi, tiếp tục : “Công trình của chị Văn Kỳ xảy ra chuyện……”

      “Rồi sao nữa?” Vừa nghe đến chuyện có liên quan đến Văn Kỳ và Chương Kinh Hoa, toàn thân Từ Khả Y lại run lên, tim đập nhanh.

      “Chủ yếu là tài liệu công trình ổn, chị cũng biết nhà nước ta luôn quản nghiêm ngặt vấn đề an toàn, nghiêm khắc trừng trị việc bớt xén nguyên vật liệu, cho nên……”

      “Đợi chút.” Từ Y Khả có chút hiểu: “Chuyện này có quan hệ gì với em, công trình xảy ra chuyện, hẳn là phải tìm Chương Kinh Hoa hoặc Văn Kỳ chứ! Bọn họ mới là người chịu trách nhiệm, phải sao?”

      Từ Y Trạch : “Nhưng em là người mua vật liệu công trình, vật liệu đạt tiêu chuẩn, em cũng tránh khỏi có liên quan.”

      “Vậy có phải là em mua vật liệu kh dựa tài liệu công trình chuẩn chỉ định?”

      “Chị, chị cũng biết nếu dựa vào quy định của quốc gia mà mua vật liệu còn bao nhiêu lợi nhuận nữa đâu, công trình nào mà chẳng có người ăn bớt.”

      Từ Y Khả vỗ trán, lui tới: “Em em……”

      Tuy rằng rành về vấn đề này lắm, nhưng cũng hiểu chút. Trong quá trình xây dựng công trình, chủ thầu thường cắt bớt vật liệu hoặc thay thế vật liệu để lấy thêm lợi nhuận, chuyện này cũng hiếm thấy. Nguyên vật liệu qua tay Chương Kinh Hoa và Văn Kỳ giảm bớt, sau lại xuống đến Từ Y Trạch khó trách chất lượng giảm.

      Nhưng bây giờ xảy ra chuyện, bọn họ lại muốn đem tất cả đổ lên đầu em trai , muốn em gánh toàn bộ trách nhiệm. Dù sao sau lưng Chương Kinh Hoa có người chống giúp, ta chỉ tốn chút tiền bình yên vô . có ý khuyên em trai rời khỏi công ty, nhưng chậm bước. Chương Kinh Hoa căn bản phải là người tốt, có lẽ là Văn Kỳ vì bảo vệ mình nên đẩy em vào chỗ chết.

      Từ Y Trạch : “Chị đừng tới lui nữa, đầu em vỡ tung rồi đây.”

      Từ Y Khả ngồi xuống: “Đầu chị mới vỡ tung đây, sao em lại ngốc thế. Chị trước cho em biết Chương Kinh Hoa là người đáng tin cậy, em vẫn mực theo.”

      Từ Y Trạch hai tay vuốt mặt: “ tại chuyện này còn ích gì?”

      Quả là vô dụng, bây giờ chỉ có thể nghĩ biện pháp cứu vãn tình, mở đường sống cho em trai. Nếu em có chuyện gì may, mẹ điên mất.

      Từ Y Trạch thở dài, ánh mắt đảo qua tờ báo, hình ảnh trang đầu kia…… nhanh chóng vơ lấy, vội vàng nhìn kỹ: “Chị, đây là cái gì, chị lại cùng tên kia……”

      Từ Y Khả ngắt ời: “Bây giờ hãy khoang hỏi chuyện này, trước tiên em hãy ra ngoài trước, tạm thời đừng cho mẹ biết. Chị nghĩ biện pháp.” đẩy Từ Y Trạch ra khỏi phòng.

      Từ Y Trạch giơ tờ báo: “Khoang, chị, có phải chị lại cùng Trần Mặc Dương……”

      Từ Y Trạch còn chưa xong, khóa cửa lại, vôi vàng gọi điện thoại cho Trần Mặc Dương, chuyện này chưa xong lại đến chuyện khác, điên mất thôi.

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 105: Em giết ta!




      Xe vừa dừng lại, Từ Y Khả liền mở cửa ngồi vào ghế phụ, cẩn thận nhìn xung quanh.

      quay đầu lại: “ có phóng viên, cho dù có cũng phải lo lắng.”

      nghĩ rằng chuyện bị phóng viên chụp được lại khiến lo lắng như vậy, muốn người ngoài bình luận từ đầu tới chân, muốn cuộc sống của bị đảo lộn. ra cũng có gì đáng ngại, cho dù truyền thông làm sáng tỏ, cũng tự mình ra. Điều bực mình là, chỉ trong buổi sáng, Triệu Vịnh Oái gọi cho mấy chục cuộc điện thoại.

      Chuyện khác lo, chỉ sợ bà Triệu đến tìm gây khó dễ, nếu lỡ như lúc đó có ở bên, bị họ ức hiếp.



      lái xe đến biệt thự Đông Phúc. Loan Loan ngồi đùi bác Trương nhìn thấy mẹ đến, liền trượt xuống chạy tới ôm mẹ.

      Từ Y Khả nhận lấy bát cơm còn hơn nửa tay bác Trương đút cho Loan Loan ăn.

      Ăn xong, lấy ít đồ chơi đặt Loan Loan ngồi bên cạnh tự chơi. bé có chút bất mãn, nhưng thấy bố mẹ ngồi xa, miễn cưỡng chấp nhận.

      hỏi : “ Chuyện của Y Trạch có phải rất khó giải quyết?”

      , có gì khó khăn cả, chỉ là Y Khả, lần này thể nhân từ được, Chương Kinh Hoa là người quỷ kế đa mưu, chuyện gì cũng có thể làm được.”

      có chút buồn cười, xoa tay : “À quên, cũng phải là người tốt, em có lo lắng bị tính kế ?”

      đừng đùa, em rất lo.”

      “Ờ.” dịu dàng hôn lên trán , đứng dậy : “ hẹn người ta chuyện, em hôm nay cứ yên tâm ở đây, tất cả mọi chuyện cứ để xử lý.”

      qua hôn lên má Loan Loan: “Bố ra ngoài lát, con chào tạm biệt bố nào.”

      Loan Loan choàng tay qua cổ bố: “Bố, con cũng .”

      “Ngoan, con ngoan hôm nay ở lại với mẹ nhé, bố về sớm thôi.”

      tiễn ra cửa, nhịn được hỏi: “Triệu Vịnh Oái……”

      vuốt tóc trấn an: “Em vào .”

      ra cũng chẳng phải là hạn tốt lành gì, cũng chẳng phải muốn giải thích gì với Triệu Vịnh Oái. thừa nhận mình chính là người vì mục đích mà từ thủ đoạn, lợi dụng Triệu Vịnh Oái quả có chút độc ác. Nhưng vì Y Khả và Loan Loan, sẵn sàng làm tất cả.

      Bà Triệu mặt giận hầm hầm ngồi ghế sofa, người ít xuất trong nhà như Triệu Vịnh Lâm cũng bị gọi về. Xảy ra chuyện như vậy đối với Triệu gia mà điều nhục nhã. Nhất là bà Triệu, sau khi tin tức kết hôn công khai, bà luôn đắc ý, khoe khoang khắp nơi rằng con bà gả cho người có gia thế tốt. Trước hờ hững của ông bà Trần, bà vẫn nhịn, cho dù Trần Mặc Dương có con, con phải làm mẹ kế, bà cũng hé răng nửa lời. ngờ lần này Trần Mặc Dương lại muốn từ hôn, như vậy chẳng khác gì muốn lột lớp da mặt của bà, quăng cho bà vố dậy nổi.

      Triệu Vịnh Oái run rẩy, hai tay nắm chặt, Trần Mặc Dương vừa xuất ở phòng khách liền bật dậy, chạy nhanh đến, nắm lấy tay của Trần Mặc Dương: “ đến rồi.” Triệu Vịnh Oái gượng cười nhợt nhạt, đôi mắt giăng kín tầng mơ hồ, nắm chặt tay .

      cũng gì, đến chào hỏi người lớn: “Bác trai, bác .”

      Triệu Vịnh Oái kéo ngồi xuống sofa: “Bố mẹ, bố mẹ xem Mặc Dương đến rồi nè, con tất cả chỉ là hiểu nhầm mà, tất cả đều do bọn phóng viên bịa chuyện….” Rồi lại đứng lên gọi vọng vào: “Bác Thẩm, bác ở trong đó làm gì vậy, sao con chưa chuẩn bị bữa trưa……”

      Triệu Vịnh Lâm : “Vịnh Oái, em ngồi xuống trước , còn chưa đến giờ cơm mà.” Em mình thành ra dạng này, ràng là bình thường. lo rằng Triệu Vịnh Oái bị kích. hiểu em mình, tính cách có điểm cực đoan, từ được mọi người chiều chuộng, muốn cái gì có cái đó, chưa có gì phật ý của . Chỉ có người đàn ông trước mặt này là khiến em gặp khó khăn. Cũng sắp đến ngày hôn lễ rồi, cứ nghĩ rằng mộng đẹp sắp trở thành , ai ngờ rằng… đời này thứ bất hạnh nhất chính là hạnh phúc ràng ở ngay trước mắt, ràng nắm chắc nhưng lại bị vuột mất. sợ em mình chịu nổi đả kích như vậy.

      Triệu Vịnh Oái để ý lời chị mình, quay sang Trần Mặc Dương: “Mặc Dương, ở lại ăn cơm đúng ….Còn có….” nôn nóng nhìn xung quanh: “Còn nữa, ăn xong chúng ta còn phải chụp hình cưới, xem phòng tân hôn nữa, hôn lễ chỉ còn mấy ngày nữa thôi, chúng ta cần phải chuẩn bị tốt.”

      tựa vào lòng Trần Mặc Dương: “Chúng ta ngay được , bằng kịp…”

      Trần Mặc Dương nhíu mày, biết Triệu Vịnh Oái có chút vấn đề về thần kinh, cũng dự đoán là náo loạn hồi. Chỉ là ngờ ta lại có phản ứng lớn như vậy, quả giống người bình thường.

      Triệu Đạt cũng nhận ra điều này: “Vịnh Lâm, con đưa Vịnh Oái lên lầu , bố chuyện với Mặc Dương.”

      Triệu Vịnh Oái chịu , chỉ vào Trần Mặc Dương: “Có phải muốn quay lại cùng con tiện nhân Từ Y Khả kia ? Em cho biết, ai cũng cướp được , nếu ta dám, em, em nhất định giết ta!” Triệu Vịnh Oái tâm thần rối loạn .

      Triệu Vịnh Lâm chạy nhanh đến ôm lấy em : “Vịnh Oái, em đừng như vậy, chúng ta lên lầu.”

      Triệu Đạt ho khan vài tiếng, với Trần Mặc Dương: “Chắc con bé nhìn thấy tin tức buổi sáng, nó tại khống chế được cảm xúc, cháu đừng để bụng. Mặc Dương, chuyện cháu có con bác cũng biết, bác tin rằng sau này Vịnh Oái đối xử tốt với đứa . Có điều trước khi kết hôn cháu vẫn nên giải quyết dứt khoát với mẹ đứa . Cháu nên biết tại rất nhiều kiểu phụ nữ coi con cái là cây tiền, cho nên chuyện như vậy nên dứt khoát, tránh cho sau này còn nhiều phiền toái. Cháu hiểu ý của bác chứ, bác cũng chỉ mong chúa và Vịnh Oái hạnh phúc.”

      “Cám ơn bác trai, cháu cảm thấy con cháu có mẹ ruột chăm sóc là tốt nhất. có lỗi.”

      Triệu Đạt : “Chuyện này phải trò đùa, tất cả đều biết cháu và con bác sắp kết hôn. Giờ cháu lại kết hôn kết hôn nữa ư, như vậy Vịnh Oái sau này còn dám gặp ai?”

      “Thực xin lỗi, tóm lại là có hôn lễ. Tổn thất bao nhiêu cháu xin chịu toàn bộ trách nhiệm.”

      Bà Triệu cuối cùng nhịn nổi nữa, gào to: “Cậu có thể chịu trách nhiệm gì, cậu xem Vịnh Oái của chúng tôi tại bị cậu làm cho thành dạnh gì rồi? Đều là do các người đôi cẩu nam nữ này làm hại, cậu đừng tưởng rằng Trần gia các cậu giỏi, con nhà chúng tôi cũng để cho người khác khi dễ như vậy đâu!”

      đến nước này, muốn thêm gì nữa: “Bác , xin chú ý cách dùng từ. Chiều nay cháu chính thức công bố hủy bỏ hôn lễ.” Phía sau truyền đến tiếng gào thét của bà Triệu.

      Chuyến này, hết phận .

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 106: Thiên sứ và ma quỷ luôn kề nhau.



      Sau khi trở về, bảo bộ phận quan hệ xã hội của công ty thông báo tin hủy hôn, chính thức công bố hôn lễ ngày 28 của và Triệu Vịnh Oái hủy bỏ. lý do nhưng bên truyền thông cũng đoán ra được phần nào, bởi vì ngại công khai xuất bên con người phụ nữ lạ.

      Nhiều trang báo xin phỏng vấn nhưng đều từ chối.

      Tất cả các tờ báo đều đăng tin về kiện ầm ĩ này.

      Từ Y Khả lo lắng hỏi: “Như vậy có quá đáng lắm , chúng ta có thể đến được ngày hôm nay cũng phải là dễ dàng, em chưa hề nghĩ rằng làm tổn thương đến người khác.”

      cho là đúng: “Mỗi ngày biết bao là tin tức, qua thời gian mọi người quên thôi. Hơn nữa hai chúng ta cũng phải mờ ám, em chính là phu nhân của Trần Mặc Dương , cũng chính là mẹ của con .”

      Nghe vậy, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng ngoài miệng lại bảo: “Ai em là phu nhân của , chúng ta còn chưa có kết hôn mà! Em vẫn là Từ tiểu thư!”

      kề sát trán : “Từ tiểu thư, chúng ta khi nào kết hôn.”

      tựa vào ngực : “Đợi thời gian nữa, tại phải là thời điểm để cử hành hôn lễ.”

      Nếu bây giờ tổ chức hôn lễ ,như vậy đúng đối với Triệu Vịnh Oái.

      Hơn nữa đến thời điểm này bà Từ vẫn nhắc đến chuyện này, từ sau khi trở về đây, mẹ chưa hề nhắc đến tên Trần Mặc Dương. Mấy lần muốn mở miệng nhưng đều bị ánh mắt của mẹ làm cho nuốt ngược trở lại, có lần thử hỏi: “Mẹ, con đưa Loan Loan về gặp mẹ nhé, Loan Loan rất đáng , mẹ còn chưa được nghe con bé gọi tiếng bà ngoại.”

      gì, chỉ lạnh lùng nhìn , sau đó đứng dậy đến bàn thờ lau ảnh cho bố rồi bỏ về phòng.

      Việc này cho Trần Mặc Dương biết, phải giải quyết rất nhiều chuyện, muốn phải phiền lòng.

      Chuyện làm vui mừng là Y Trạch bình an vô . biết dùng biện pháp gì, chắc là sợ lo lắng, nên nhắc gì đến chuyện của Chương Kinh Hoa. hiểu tính , ra tay rất tàn nhẫn, lần này chỉ sợ Chương Kinh Hoa khó có thể thoát chết.

      Giữa trưa, Văn Kỳ gọi điện thoại cho , là từ sau khi trở về chưa mời được bữa cơm nào. Từ Y Khả trong lòng biết , đây chỉ là bữa cơm thông thường.

      Khi đến, Văn Kỳ đợi ở bên trong, sau khi trở về cũng gặp qua vài lần, mỗi lần đều là vội vàng nên có thời gian tán gẫu.

      Tình bạn trong sáng ngây thơ của họ dần phai mờ bởi thời gian.

      Văn kỳ vốn là người khôn khéo, hơn nữa ở bên Chương Kinh Hoa tôi luyện hai ba năm đủ để sống với nhiều khuôn mặt.

      Sau khi ngồi xuống, Văn Kỳ đưa menu cho : “Vốn muốn gặp cậu từ lâu, nhưng tớ cứ bận mãi, giờ mới gặp được.”

      Từ Y Khả gật đầu,thức ăn menu đủ loại, chọn vài món, rồi đưa cho phục vụ.

      “Văn Kỳ, cậu ổn chứ?” Từ Y Khả chân thành hỏi, cho dù vì mưu cũng hi vọng Văn Kỳ có thể tốt chút. phải giả nhân giả nghĩa. Trong giai đoạn gặp khó khăn, bị đồn thổi, cũng chỉ có Văn Kỳ và Đinh Tĩnh ở bên cạnh. Cho nên dù xảy ra việc gì, chưa bao giờ coi Văn Kỳ như người xa lạ, lại càng coi là kẻ địch.

      Văn Kỳ trầm mặc hồi, cười tự giễu: “Còn có thể như thế nào nữa, đâu mới tốt đây?”

      “Văn Kỳ……”

      cần an ủi mình, con đường là mình tự chọn, mình hối hận. Ít nhất Chương Kinh Hoa giúp mình phải lo cơm áo, ra cho dù mình chỉ là tình nhân nhưng dù sao vẫn tốt hơn người vợ chỉ là bình phong kia. Vợ Chương Kinh Hoa nhìn thấy mình còn phải khép nép. Đương nhiên mình biết người khác ở sau lưng mình gì, Y Khả, chắc có lẽ chính cậu cũng khinh thường mình đúng ?”

      “Mình có tư cách ai cả, mình biết cậu cũng có điều bất đắc dĩ và khó xử. Nhưng con đường này, cậu cũng trả giá hề ít cho việc này, quan trọng nhất là cậu có cảm thấy vui, thấy thoải mái ?”

      Văn Kỳ : “Trước kia vẫn luôn thấy cậu ngốc, mình ở bên cạnh nhìn thấy cậu dần thay đổi, ngẫm lại cậu chính là người thông minh nhất trong ba người chúng ta. Y Khả, cậu biết , kỳ mình rất ghen tỵ với cậu. Khi đó mình nhớ rằng cậu có bản lĩnh gì mà khiến cho hoa hoa công tử như Trần Mặc Dương nguyện ý hồi tâm. Mình chán ghét cậu, cậu rang là đứa ngốc, nhưng lại luôn có người xuất bảo vệ cậu.”

      “Văn Kỳ, cậu đâu cần vất vả như vậy, nếu mệt nên chọn đường khác mà .”

      Văn Kỳ lắc đầu: “Chuyện phải như cậu vẫn nhìn thấy…. hôm nay mình gặp cậu, ngoại trừ hỏi thăm cậu, còn có việc cần cậu giúp đỡ.”

      “Chuyện gì.”

      “Chuyện xảy ra với Y Trạch, có phải cậu trách mình? Kỳ mình cũng coi Y Trạch như em trai, em ấy xảy ra chuyện mình sao có thể bỏ mặc. Đương nhiên chuyện này ra cũng ích gì, nhưng cậu có trách mình ?”

      Từ Y Khả : “Mình trách cậu, mặc kệ như thế nào, mình rất cảm kích cậu chăm sóc Y Trạch nhiều năm.”

      Văn Kỳ ngừng trong chốc lát, : “Nhưng là Trần Mặc Dương muốn buông tha cho mình và Chương Kinh Hoa. Gần đây các hạng mục của công ty của mình gần như bị chấm dứt hết. Ngân hàng cũng cho vay, tài chính đủ, cho dù thế nào công trình cũng thể tiếp tục được. ta nhằm vào công ty, ràng là muốn bức tử bọn mình. Mình hy vọng cậu có thể vì tình cảm ngày trước của chúng ta khuyên nhủ ấy, dù sao thương trường chúng ta vẫn là bằng hữu, tại sao lại chừa cho nhau đường sống.”

      Từ Y Khả : “Văn Kỳ, phải mình giúp cậu, chuyện thương trường mình biết, ấy gì mình nghe nấy. Chương Kinh Hoa chính là cái hố đen, thừa dịp cậu chưa bị nuốt chửng, nhanh chóng bứt ra .”

      Văn Kỳ ngượng ngùng, tựa hồ nghĩ Từ Y Khả cự tuyệt thẳng với mình, nhất thời được gì, lúc sau mới lại mở miệng: “Tất cả mọi công việc đều qua tay mình, nếu xảy ra chuyện gì, mình chết chắc. ra tình hình công ty khả quan lắm, làm ăn xuống dốc, trông Chương Kinh Hoa bề ngoài như vậy nhưng thực tế ông ta chính là miệng cọp gan thỏ, Trần Mặc Dương làm như vậy chính là giáng đòn trí mạng. Y Khả, mình cầu xin cậu, cậu cũng biết mình rất ít khi cầu xin người khác, nếu phải còn cách nào nữa mình cầu xin cậu đâu.”

      Đúng là như vậy, Văn Kỳ là người phụ nữ mạnh mẽ, nếu phải lâm vào đường cùng ấy hạ thấp mình.

      đời này ai mà ôm hy vọng rằng con đường mình chọn là tốt nhất. Cho nên chỉ có bản thân mình chịu trách nhiệm cho những gì mình chọn.

      Đây là những lời cuối cùng Từ Y Khả nghe từ Văn Kỳ, ra khỏi nhà hàng, biết, từ nay và Văn Kỳ còn có thể trở về như trước được nữa.

      Từ Y Khả kể với Trần Mặc Dương chuyện này, Trần Mặc Dương : “Công ty của Chương Kinh Hoa chỉ còn lại cái xác , cần ra mặt công ty ta cũng gặp chuyện. chẳng qua chỉ là làm cho ta chết nhanh hơn mà thôi. ta vi phạm pháp luật, phạm tội cũng phải là hai lần, phen này cơm tù ta nhất định phải ăn rồi.

      Từ Y Khả : “Văn Kỳ ra sao?”

      “Khó , ta là trợ thủ đắc lực của Chương Kinh Hoa, Chương Kinh Hoa phạm tội, ta chắc chắn cũng có liên quan.”

      muốn lại thôi, ‘Tâm kế’ bày ra bộ dáng đáng thương: “ có thể …Có thể giúp Văn Kỳ ?”

      rất hiếm thấy như vậy, bất đắc dĩ xoa đầu: “Đứa ngốc, em quá là lương thiện!”

      vùi vào lòng : “Cho nên mới thích em.”

      cười: “Đúng, ma quỷ luôn ở bên cạnh thiên sứ, mỗi hành động của thượng đế đều có ý cả.”

      cười, người dàn ông này phải luôn luôn xưng mình là thượng đế hay sao.

      Thiên sứ và ma quỷ luôn kề nhau, thích câu này!

      Buổi chiều, nhà ba người lại ra ngoài ăn cơm, thôi việc. Thời gian rảnh đều ở nhà chăm sóc và Loan Loan. Điều khiến lo lắng vẫn là mẹ, thôi chuyện gì đến đến, thù hận của mẹ đối với Trần Mặc Dương phải là ngày ngày hai có thể hóa giải.

      đường, chuông điện thoại vang lên, dừng xe, bắt máy. Khi xuống xe, sợ Loan Loan bị cảm lạnh, nên khoác thêm cho Loan Loan chiếc ao.

      ngồi xuống thắt nơ áo cho Loan Loan, Loan Loan giơ bàn tay lên, : “Mẹ, phải chăng mẹ muốn bọc kín mít con?”

      hôn con : “Đúng vậy, Loan Loan sao lại thông minh vậy ta.”

      Nụ cười bỗng tắt lịm, chiếc xe đâm thẳng tới chỗ và Loan Loan, chưa kịp phản ứng chiếc xe lao tới trước mặt. khắc kia chỉ biết dùng thân thể của chính mình bảo vệ Loan Loan. Di động tay Trần Mặc Dương rơi xuống, chạy như điên đến ôm lấy và Loan Loan. Lái xe điên lại nhằm về hướng lại phía họ, kịp đứng dậy, giang người bảo vệ hai mẹ con, lăn vòng vòng mặt đất.

      Người xe dường như mất hết lý trí, nhấn mạnh ga đâm vào xe họ. tiếng vang lớn, cửa kính xe vỡ, Triệu Vịnh Oái ngồi xe, trán chảy máu, bất tỉnh.

      Tất cả diễn ra quá nhanh.

      Loan Loan khóc thét. Có lẽ vừa rồi trán đập xuống đất, khuôn mặt bé nhuốm đầy máu, toàn thân đau đớn.

      Từ Y Khả sợ tới mức khóc theo, vuốt ve khuôn mặt nhắn của Loan Loan: “Loan Loan đừng sợ, đừng sợ, chúng ta đến bệnh viện.”

      Quản lý khách sạn và nhân viên chạy đến hỏi han tình hình.

      Trần Mặc Dương vừa cầm máu cho Loan Loan, vừa quát to: “Còn gọi xe!”

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Kết thúc 1: Hãy kết hôn với !



      Loan Loan bị thương ở trán, nghiêm trọng nhất là bị gãy tay. Từ Y Khả và Trần Mặc Dương chờ ngoài phòng phẫu thuật, khắp người Từ Y Khả cũng bị trầy xước, nhưng giờ phút này hề thấy đau. Trái tim như bị ai đó bóp chặt. hận chính mình vì sao cẩn thận chút, lúc ấy nếu đến cửa khách sạn mới mặc áo cho Loan Loan, Triệu Vịnh Oái thể đâm trúng rồi, hận người nằm trong kia phải là mình. Nhớ đến khuôn mặt đầy máu của con , lòng lại quặn thắt.

      Trần Mặc Dương ôm chặt : “ sao đâu, Loan Loan rất dũng cảm, có chuyện gì đâu……”

      gọi bác sĩ đến băng bó vết thương cho , cũng may hôm nay mặc quần áo dày, chỉ bị trầy da ở tay và đùi.

      Dưới lầu truyền đến tiếng nhốn nháo, bác sĩ băng bó cho Từ Y Khả rằng, phóng viên bao kín cổng bệnh viện. Cũng đúng, tin tức lớn như vậy, dĩ nhiên là đến tai phóng viên. trường cũng có rất nhiều người chụp ảnh, đoán chừng ngày mai ảnh được tung khắp các trang mạng.

      Triệu Vịnh Oái cũng bị đưa vào bệnh viện này, ở trong phòng cấp cứu.

      Nhìn Từ Y Khả ngừng khóc trong lòng, Loan Loan còn trong phòng phẫu thuật, ánh mắt Trần Mặc Dương lại càng trở nên sắc lạnh. Triệu Vịnh Oái người phụ nữ này quả là ép phải ra tay, ta muốn thân bại danh kiệt thành toàn! Cố ý đâm chết người, tội danh này cũng đủ khiến ta ngồi tù nhiều năm.

      Lo lắng chờ đợi mấy tiếng, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra. Loan Loan còn bị gãy tay, ít nhất cũng phải ở viện cả tháng.

      Khi Loan Loan được đẩy vào phòng bệnh, sắc mặt vẫn trắng bệch. Từ Y Khả vuốt chỗ băng đầu Loan Loan, cả đêm dám nhắm mắt. Cho dù luôn ở bên cạnh con, cũng dám dời nửa bước. Trong lòng vẫn còn sợ, dám tưởng tượng nếu lúc ấy kịp chạy đến, nếu Loan Loan gặp chuyện, muốn sống nữa.

      Đợi đến lúc trời gần sáng, mới gối lên vai thiếp . Sáng ngày hôm sau, Trần phu nhân và Trần Chính Quốc cũng đến bệnh viện. Chuyện này hẳn là rất huyên náo, tin tức kịch tính “Từ tham sống hận” kia chưa lắng xuống giờ lại được hâm nóng lên.

      Loan Loan tỉnh lại, đôi mắt xinh đẹp có chút mệt mỏi, thào gọi: “Bố, mẹ, con đau…….” Trông bé rất đáng thương.

      Lòng Từ Y Khả đau thắt lại.

      Trần Mặc Dương xoa đầu con dỗ dành: “Loan Loan dũng cảm lắm, bố thổi lên vết thương rồi đau nữa.”

      Loan Loan vừa mới phẫu thuật xong, Từ Y Khả sợ động đến miệng vết thương, dám ôm con, nắm lấy bàn tay nhắn của Loan Loan, hôn lên đó: “Loan Loan đáng thương của mẹ……”

      là đau lòng đến chết.

      Vợ chồng Trần Chính Quốc thấy cháu bị gì quá nghiêm trọng, nhàng thở ra, bà Trần vuốt đầu Loan Loan: “Loan Loan muốn ăn cái gì, bà nội mua cho cháu nhé?”

      Trần Chính Quốc : “Vừa tỉnh lại đừng để cháu nhiều, Loan Loan, cháu ngoan, ổn thôi, chiều nội lại đến thăm cháu.”

      Loan Loan rất mệt, thanh nhợt nhạt: “Vâng ạ…”

      Vợ chồng Trần Chính Quốc ra khỏi phòng bệnh liền gọi Trần Mặc Dương theo.

      Bà Trần : “Bây giờ con chuẩn bị làm gì?”

      Trần Mặc Dương : “Còn làm gì nữa! Để ta ngồi tù mục xương!”

      Bà Trần : “Khi đến đây mẹ nghe Triệu Vịnh Oái sau khi phẫu thuật xong vẫn chưa tỉnh lại, bố mẹ ta gọi điện cho mẹ. Xảy ra chuyện như vậy, tuy Triệu Vịnh Oái phải chịu trách nhiệm, nhưng con cũng có cái sai, sao lúc ấy con lại trêu ta làm gì.”

      Trần Mặc Dương : “Con mặc kệ lý do của ta là gì, thương tổn người thân của con, ta phải trả giá!”

      Bà Trần : “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, bố mẹ hiểu, con cũng lên chức bố rồi, làm việc gì cũng nên nghĩ đến chính mình chứ.”

      Cũng may vết thương của Loan Loan phục hồi rất nhanh, mời chuyên gia chỉnh hình nổi tiếng ở nước ngoài về kiểm tra. Khi chính miệng ông ta để lại vấn đề gì, và Từ Y Khả mới an tâm, nhõm thở ra.

      Từ Y Khả từ toilet về, nghe thấy có người chuyện ở góc hành lang. định thẳng nghe thấy thanh quen thuộc.

      “Tôi biết hành vi của Vịnh Oái là đúng, tôi phải muốn biện bạch gì cho nó, nhưng lỗi cũng là nơi , lúc trước nên đưa ra đề nghị kết hôn với nó. biết tâm tư của Vịnh Oái, lại đem ước mơ mà con bé luôn tha thiết đặt vào trong tay nó, ngay sau đó hủy hoại. có biết cảm giác đó khó chịu thế nào , và Từ Y Khả phân hay hợp là chuyện của các hai người, vì cớ gì lại dẫm đạp lên tình cảm cùa Vịnh Oái. Trần Mặc Dương, có xứng là người mà Vịnh Oái thương ? Vịnh Oái vẫn luôn si mê , nơi đất khách quê người con bé luôn dõi trộm theo . có thể nghĩ lại tình cảm này mà bỏ qua vụ việc này được ? Con của bị thương, đau lòng, bố mẹ tôi đau lòng hay sao, nguyện vọng lâu nay của được đền bù, cần gì phải bức tử người phụ nữ như vậy. Nếu rút đơn kiện, chờ sau khi Vịnh Oái tỉnh lại chúng tôi đưa em ấy ra nước ngoài, quấy rầy cả nhà …….”

      Từ Y Khả đứng khép vào bên góc, lời của Triệu Vịnh Lâm cũng có lý, Triệu Vịnh Oái bất quá cũng chỉ là vì quá mà thôi. biết Triệu Vịnh Oái hận , Triệu Vịnh Oái đối với Trần Mặc Dương lưu luyến si mê thành loại bệnh, thậm chí luôn tự lừa dối chính mình, cho rằng Trần Mặc Dương cũng ta. cho cùng cũng chỉ là người phụ nữ đáng thương.

      Từ Y Khả đến, Triệu Vịnh Lâm nhìn , cũng gì thêm, chỉ với Trần Mặc Dương: “ Hy vọng suy nghĩ lại, tôi chờ câu trả lời thuyết phục của .”

      Triệu Vịnh Lâm rồi, Từ Y Khả trầm mặc trong chốc lát: “ rút đơn kiện , tính chuyện trước kia, sau chuyện kết hôn lần này, chúng ta quả là thiếu Triệu Vịnh Oái, lần này coi như là trả lại cho ấy.”

      : “Đừng lo lắng, xử lý.”

      hoảng hốt ôm cánh tay : “Nghe lời em , hãy bỏ qua được , em muốn là nợ người, rút đơn kiện, từ nay về sau ấy ai nợ ai, cần dây dưa nữa.” liếc mắt trừng : “ có bao giờ dây dưa với ta!”

      hừ lạnh: “Lại còn , sau này còn dám, em tha cho .”

      buồn cười vuốt ve khuôn mặt tức giận của , ở bên tai ái muội : “Hay là em suy nghĩ cách chinh phục , ha?”

      “Tránh ra, nhột…”

      Để chăm sóc Loan Loan, bỏ việc ở công ty, giờ phút này đây, tựa vào đâu giường kể chuyện cổ tích cho con nghe. thừa nhận kể chuyện thú vị, hấp dẫn hơn nhiều, Loan Loan hoàn toàn bị cuốn hút vào câu chuyện, nghe đến mê mẩn.

      Hôm nay bà Trần lại đến, thấy con trai mình hoàn toàn thay đổi, trở thành người đàn ông mẫu mực, người bố hết mực thương con , bà an lòng, thầm nghĩ, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

      Từ Y Khả sờ bụng Loan Loan: “Loan Loan, có đói bụng ? Buổi sáng con mới ăn ít, mẹ về hầm cháo mang đến đây cho con nhé, con thích ăn nhất là cháo mẹ hầm mà.”

      Trần Mặc Dương hỏi Loan Loan: “Để mẹ về mang cháo cho con ăn, được ?”

      Loan Loan tựa trong lòng bố : “Dạ, mẹ đến nhanh nhé.”

      “Ngoan, mẹ quay lại liền thôi.”

      dặn dò: “Cẩn thận chút, để gọi lái xe chở em về.”

      “Em biết rồi.”

      đứng ở cổng bệnh viện chờ lái xe, Y Trạch gọi điện cho : “Chị, Loan Loan ở phòng bệnh nào?”

      Từ Y Khả hỏi: “Em đến bệnh viện à?”

      “Em ở cổng bệnh viện.”

      Từ Y Khả nhìn xung quanh, rốt cục thấy em trai mình tới, : “Chị nhìn thấy em rồi, chị đứng ở trước cổng, em nhìn phía trước .”

      Từ Y Trạch cũng nhìn thấy , ngắt điện thoại bước đến.

      chiếc xe màu đen phóng đến trước mặt, nghi hoặc, nhưng lái xe của hình như phải xe kiểu này. Chuyện tình xảy ra quá nhanh ngoài sức tưởng tượng của , mấy người đàn ông to cao nhảy xuống xe, người kéo lấy cánh tay của . chưa kịp mở miệng bị bọn chúng bịt miệng đẩy vào xe.

      Từ Y Trạch trơ mắt nhìn chị mình ở trước mặt mình bị người bắt lại thể làm gì, gào to chạy theo, may là vừa chạy đoạn bắt được taxi, theo sát phía sau.

      Ở bệnh viện Trần Mặc Dương nhận được điện thoại của Văn Kỳ, dám lớn tiếng, giao Loan Loan cho bà Trần rồi liền chạy .

      Địa chỉ là Văn Kỳ cho, Văn Kỳ chính cũng , là vừa mới nghe được Chương Kinh Hoa phân phó thuộc hạ.

      Trần Mặc Dương gọi điện thoại cho thủ hạ của mình, Chương Kinh Hoa tại là chó cùng bứt dậu, nóng nảy khôn lường, Y Khả ở trong tay rất nguy hiểm.

      Từ Y Khả nghĩ ban ngày ban mặt lại có người bắt cóc ngay trước cổng bệnh viện. Sau khi lên xe, miệng bị dán kín băng, tay chân cũng bị trói chặt. nhúc nhích được, giãy dụa đập vào cửa xe, tên kia tát mạnh vào mặt , quát lớn: “Mẹ kiếp, ngồi yên cho tao!”

      Tên khác lại : “Đừng đánh ta chết, còn cần cái mạng ta!”

      bị tát đau điếng.

      ép chính mình phải tỉnh táo, tên kia ‘còn cần cái mạng này’, những người này bắt cóc muốn gì? Chỉ có hai khả năng, hoặc là bắt cóc để tống tiền Trần Mặc Dương, hoặc là những người này có thù oán với Trần Mặc Dương, thừa dịp trả thù. Mặc kệ là như thế nào cũng phải tự cứu chính mình.

      bị đưa đến biệt thự ở ngoại ô. Căn biệt thự được thiết kế rất đẹp và tỉ mỉ, nhìn ra được chủ của nó là người biết hưởng thụ. Trong chốc lát người đàn ông hơi mập được hai ba tên cao lớn hộ tống tiến vào, là Chương Kinh Hoa!

      nên sớm đoán ra mới phải, tên tiểu nhân cặn bã, chuyện bỉ ổi nào cũng có thể làm được, công trình trong tay ông ta cái nào cũng có vấn đề, trước đó vài ngày pháp viện cử người đến niêm phong công ty , Chương Kinh Hoa xuống dốc nhanh như vậy, hẳn là công của Trần Mặc Dương, xem ra Chương Kinh Hoa muốn đem tất cả đổ lên đầu .

      Chương Kinh Hoa kéo băng dán miệng ra, ngồi xuống sô pha. rốt cục có thể mở to miệng thở.

      Chương Kinh Hoa : “Đừng sợ hãi, họ Trần kia tốt, đành phải để chịu thiệt rồi!”

      “Chương Kinh Hoa, rốt cuộc ông muốn làm gì!”

      Chương Kinh Hoa nhún vai: “ có gì, lễ thượng vãng lai mà thôi, tên họ Trần tưởng rằng làm như vậy là tôi sợ ư? Trước hết phải để đến đây dạo vòng , rồi lại bảo tôi hiểu biết phép tắc, xem tôi đúng ?”

      “Chương Kinh Hoa, ông đừng có làm bậy!”

      Chương kinh hoa nắm cổ : “Làm bậy? Ha Ha, tôi tạo nghiệt kém ai kia, tôi nhắm mắt trước cũng được nhưng tôi lôi các người theo, đường xuống hoàng tuyền có bạn cùng cũng hay. thấy tôi có đúng ? Tôi đủ nhân từ chứ, để đôi uyên ương hai người dương cách biệt!”

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Kết thúc 2: Ngày mai em gả cho !



      Chương Kinh Hoa cười lạnh, ta đứng dậy : “Tôi chờ tên khốn Trần Mặc Dương quỳ xuống cầu xin tôi, haha!”

      Thủ hạ chạy vào, thầm bên tai Chương Kinh Hoa, bỗng chốc khuôn mặt dữ tợn của chuyển sắc, đôi mắt nheo lại: “Xử lý hết tất cả, nó muốn chôn cùng vậy tôi thành toàn cho nó.”

      Từ Y Khả run sợ, nhớ lúc nãy Y Trạch chạy đuổi theo xe. Quả nhiên, ngay sau đó, Y Trạch bị trói chặt lôi đến.

      Từ Y Khả chật vật bò đến bên cạnh Từ Y Trạch: “Y Ttrạch, em có sao ?”

      Từ Y Trạch lắc đầu: “Chị, em sao.”

      “Sao em lại ngốc vậy, lúc ấy em phải báo cảnh sác chứ, đuổi theo làm gì.”

      “Lúc đó em kịp nghĩ, em sợ chị xảy ra chuyện.”

      “Mặc kệ bọn chúng gì, làm gì, em cũng đừng cãi lại.”

      Bây giờ Trần Mặc Dương vẫn chưa tới, có lẽ còn chưa biết xảy ra chuyện, rất lo bị rơi vào bẫy của Chương Kinh Hoa.

      Trần Mặc Dương sốt ruột, nhưng mất lý trí, Chương Kinh Hoa bắt Y Khả, cũng chỉ vì ta đến đường cùng, cam lòng muốn lôi cùng chết chung. trai Chương Kinh Hoa mất sớm, Chương Kinh Hoa vẫn luôn coi đứa cháu đó như con ruột mình, cho nên ông vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện cái chết của đứa cháu, thù mới hận cũ. Lần này ta muốn trả hết.

      Vì bảo đảm vạn thất, Trần Mặc Dương gọi điện thoại cho Giang Văn Thao: “Cậu yên tâm, tớ cam đoan đưa ấy trở về mất cọng tóc, Giang thành tam thiếu bọn mình mà để tên khốn Chương Kinh Hoa chơi xấu sao được chứ .”

      Giang Văn Thao giống Trần Mặc Dương, gia thế nhà là hắc đạo, chưa có chuyện gì mà chưa từng làm qua.

      Kỳ toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh gọn, phen ác đấu, Chương Kinh Hoa chuẩn bị gọi cho Trần Mặc Dương, muốn mang đến cho Trần Mặc Dương món quà bất ngờ. Ngôi biệt thự ở ngoại ô này của ông rất ít người biết. Ông ta hoàn toàn ngờ rằng trong chốc lát Trần Mặc Dương tìm ra, lặng thinh kéo người tiến đến.

      Khống chế được tình hình, Giang Văn Thao : “Nơi này giao cho tớ, người chắc là ở lầu, cậu lên đó xem trước .”

      Nhìn thấy sao, nhàng thở ra, cuối cùng cũng an toàn. đến cởi dây trói cho hai người, cẩn thận nhìn lượt từ xuống dưới.

      tựa vào đứng lên, chân bị trói lâu run run: “Em sao, Mặc Dương, chúng ta thôi, trước hết rời khỏi nơi này .”



      Bọn người của Chương Kinh Hoa đều bị trói lại dưới tầng , Giang Văn Thao đùa nghịch trước mặt Chương Kinh Hoa, cà lơ phất phơ : “Tao báo cảnh sát, loại chuyện này giao cho cảnh sát vẫn là tốt nhất, bọn tao đều là người dân lương thiện, thể nhúng tay vào những việc này được.”

      Chương Kinh Hoa quỳ lết mặt đất, ánh mắt phẫn nộ cam lòng.

      Chỉ chốc lát, xe cảnh sát đến, Giang Văn Thao ra hiệu cho thủ hạ lui lại ngay khi cảnh sát chuẩn bị mang còng tay cho Chương Kinh Hoa xảy ra chuyện bất ngờ, người Chương Kinh Hoa còn cất giấu khẩu súng khác, có lẽ biết chính mình rơi vào đường cùng, ta rút súng, bắn xả điên cuồng. Chuyện xảy ra quá nhanh, Từ Y Trạch đưa lưng về phía Chương Kinh Hoa , Từ Y Khả hét lớn: “Y Trạch…”

      điên cuồng lao qua, nhưng người bên cạnh còn nhanh hơn, ánh sáng chợt lóe lên, chỉ nhìn thấy Trần Mặc Dương và Chương Kinh Hoa cùng ngã xuống, Chương Kinh Hoa bị cảnh sát đánh gục, còn Trần Mặc Dương thay Từ Y Trạch đỡ viên đạn.

      Thân hình cao lớn ngã vào người Từ Y Trạch, máu ở ngực chạy giọt. suy sụp, ngã xuống đất, bò đến bên người , run run gọi: “Mặc Dương… Mặc Dương… Làm sao bây giờ… Làm sao bây giờ…”

      gắng gượng : “ có việc gì… Đừng khóc…”

      Giang Văn Thao giật mình nhìn qua: “Nhanh đưa đến bệnh viện…”

      Phòng cấp cứu.

      Toàn thân run rẫy, bị chảy rất nhiều máu.

      Y tá đến đưa giấy tờ cho , cũng để ý, Giang Văn Thao bên cạnh nhận lấy, hé răng.

      ngẩng đầu, run lẩy bẩy : “Là… Là cái gì… Sao, phẫu… Thuật chưa, sao…”

      Giang Văn Thao đưa khăn cho .

      hoảng sợ, khóc nức nở: “ ấy… ấy …” ấy có việc gì, hai người họ phải trải qua bao nhiêu khó khăn mới có thể đến ngày hôm nay, bỏ và Loan Loan lại!

      Từ Y Trạch ôm lấy : “Chị, chị bình tĩnh chút…”

      bình tĩnh được, thể bình tĩnh, chỉ cần bình an, bao giờ trách nữa, chỉ cần bình an , về sau nhất định tận tâm thương , bao giờ cáu kỉnh nữa, bao giờ lấy chuyện quá khứ gây nữa…

      Cuối cùng là Giang Văn Thao điền thông tin rồi giao cho y tá.

      Vợ chồng Trần Chính Quốc chạy đến, bác sĩ viên đạn gần tim, phẫu thuật rất nguy hiểm, người nhà nên chuẩn bị tâm lý. Bà Trần mời bác sĩ từ Bắc Kinh đến.

      Trong mười mấy giờ giải phẫu đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chung quanh xảy ra chuyện gì cũng quan tâm, rốt cục có thể hiểu được tâm tình của lúc trước, lúc tự sát, bị đẩy đến phòng phẫu thuật. Lúc ấy có lẽ cũng rất đau khổ. Khi đó chỉ muốn được giải thoát, nhưng nếu giải thoát rồi phải làm sao, có lẽ cả đời sống trong hối hận. khẩn cầu trời xanh, đừng đối xử tàn nhẫn với như vậy. Hai người họ vất vả lắm mới đến được bước này, hạnh phúc ngay tầm mắt, thà kiếp sau bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, cũng muốn cầu xin trời xanh đừng cướp hạnh phúc duy nhất này của .

      Nhận được điện thoại của Từ Y Trạch, bà Từ cũng đến. Do dự trong chốc lát, bà Từ đến ôm con , : “Con yên tâm , người xấu sống ngàn năm, cậu ta dễ dàng chết như vậy đâu.”

      “Mẹ…” vùi trong lòng mẹ nghẹn ngào khóc, tuy rằng lời bà Từ vẫn lạnh lùng nhưng có thể thấy được thái độ của bà thay đổi

      Chờ ngoài phòng phẫu thuật hồi lâu, tưởng chừng như bản thân thể chịu nổi, cảm giác lo lắng, sợ hãi khiến phát điên,

      Cuối cùng cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ mỏi mệt ra, hoàn toàn nghe thấy bác sĩ cái gì. sợ hãi trợn to mắt, nhìn thấy bác sĩ lắc đầu, nhìn thấy vẻ tiếc nuối mặt bác sĩ, và mọi người xung quanh đều nhàng thở ra.

      Bà Từ vỗ lưng của : “Cậu ta có việc gì .”

      cảm thấy trước mắt biến thành màu đen rồi dần ngất lịm

      Vừa tỉnh lại liền nhảy xuống giường, mẹ đỡ lấy : “Từ từ thôi.”

      “Mẹ, Mặc Dương đâu, ấy ở đâu?”

      “Đừng gấp, cậu ta ở trong phòng bệnh.”

      bị đưa đến phòng bệnh hồi sức, phẫu thuật tuy rằng thành công , nhưng bác sĩ rằng, vẫn chưa vượt qua thời kỳ nguy hiểm, trái tim đau thắt lại. cũng biết, khoảng thời gian kia trôi qua thế nào, cả ngày ngồi bên giường nhìn , cơm nuốt chẳng trôi , Loan Loan bên phòng bệnh khác cũng hỏi: “Mẹ, bố đâu?”

      : “Bố công tác rôi.”

      Loan Loan bất mãn bĩu môi: “con nhớ bố.”

      thơm lên má con : “Mẹ cũng nhớ bố . Bố trở về sớm thôi.”

      Ngày bác sĩ tuyên bố vượt qua nguy hiểm, tựa vào tường nước mắt chảy ngừng.

      đổi sang phòng bệnh bình thường, tỉnh lại thấy khóc thành như vậy, đau lòng : “Em sao vẫn cứ thích khóc thế chứ, mắt sưng vù làm sao…”

      lại còn nức nở, hàm hàm hồ hồ : “Còn phải vì sao, có biết em lo lắng chừng nào …”

      : “Ông trời thương em nên chừa cho con đường sống.”

      dịu dàng vuốt lên vết thương ngực : “Có đau ?”

      nắm lấy tay của : “ đau .”

      bĩu môi: “ dối, chảy nhiều máu như vậy, sau này cho phép bị thương nữa.”

      trèo lên giường nằm xuống bên cạnh , chỉ có cảm nhận được độ ấm của , nhịp đập tim , mới có thể áp chế được nỗi sợ hãi trong lòng.

      Hai người lẳng lặng nằm, trong chốc lát, : “Vừa rồi mẹ đến thăm .”

      nghĩ rằng đến bà Trần: “Mẹ lo cho lắm, cũng may mẹ mời bác sĩ từ Bắc Kinh đến, biết em lúc ấy sợ chừng nào đâu, em chẳng giúp được gì, chỉ ngồi sợ run, vô dụng.” thề về sau nhất định phải học cách kiên cường, học cách bảo vệ người bên cạnh mình.

      Trần Mặc Dương lắc đầu: “ phải, là mẹ em đến thăm .”

      Từ Y Khả trầm mặc vài giây rồi hỏi: “Vậy mẹ sao?”

      “Mẹ cái gì, chỉ đứng ở bên giường bệnh nhìn lát, bảo cố gắng dưỡng thương rồi bỏ .”

      biết như vậy là bà nhượng bộ, cũng là ngầm đồng ý chuyện của , dù sao bà cũng thể lập tức vui mừng mà nhận là con rể được.

      Kỳ Từ Y Trạch cũng tới, với câu cám ơn, : “Em cần cảm ơn , nếu em xảy ra chuyện gì, mẹ em hận cả đời, với chị của em cũng thể thành đôi.”

      Trong lòng rất rang, mẹ Y Khả đến bệnh viện thăm cũng là bởi vì biết thay Y Trạch đỡ viên đạn kia. Lúc trước làm rất nhiều chuyện, tuy rằng viên đạn đủ để bù lại, nhưng ít ra bà Từ cũng còn căm hận như trước nữa. Lần này xem như trong họa có phúc

      nắm lấy tay nhàng : “Mặc Dương, đợi khỏe lại, chúng ta kết hôn .”

      siết chặt tay : “Em , nghe được những lời này của em, ngày mai liền khỏe.”

      hôn lên môi : “Em ngày mai gả cho .”

      HOÀN

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :