1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu còn khó hơn chết - Tam Nguyệt Vi Thảo ( 106 chương + 8 NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 99:



      đứng tựa lưng vào thân xe, bóng đêm che khuất nửa khuôn mặt của , điếu thuốc tay phát ra ánh sáng lấp lóe trong đêm tối.

      cũng biết đứng ở nơi đó bao lâu, cứ lẳng lặng đứng vậy nhìn , thỉnh thoảng hít hơi thuốc rồi chậm rãi thả ra làn khói.

      Từ Y Khả theo bản năng nhìn vòng xung quanh, may tối nay trong khu chung cư có quá nhiều người, nếu để cho mẹ trông thấy, chừng mẹ nổi điên.

      qua: “Sao lại đến đây?”

      ném điếu thuốc , : “Muốn gặp em” có thể ngửi thấy được mùi rượu người , cảm thấy có chút vui: “ Sao lại uống rượu rồi?”

      Từ Y Khả đáp: “Chính phải mỗi ngày đều uống như uống nước ư.” rất đúng hai lần trước dự tiệc khi trở về người toàn bao phủ bởi mùi rượu và mùi nước hoa.

      Gần đây rất ít sang Thiên Tinh, mọi việc hoàn toàn giao cho Chu Lạc Khiết phụ trách, nhưng mà khi xã giao khó có thể tránh khỏi việc bị mời rượu. nhớ tới trước kia, có tâm tư xã giao với người khác, xem ra hai ba năm qua, trở thành người đàn ông thành công rồi.

      Thấy cau mày, thấp giọng : “Đồng nghiệp công ty tổ chức liên hoan, em từ chối được.”

      lại hỏi: “ Vừa rồi là Hàn Việt đưa em về à?”

      “ Ừm.”

      Nếu đổi lại là trước kia hai lời bắt từ chức, bất quá tại bắt đầu suy nghĩ đến cảm xúc của . Dù trong lòng cảm thấy khó chịu vì và Hàn Việt vẫn còn liên lạc nhưng cũng làm ra hành vi quá khích.

      Từ Y Khả xoa xoa lòng bàn tay của mình: “ Hơi lạnh, lên xe .”

      mở cửa xe, để ngồi vào bên trong. : “ Đem xe chạy ra ngoài, đừng có ngừng xe ở trong này.”

      Biểu chột dạ của chọc giận , cất giọng mỉa mai: “Em sợ cái gì? Dù sao phải em cũng chờ đợi ngày chúng ta công khai chung sao?”

      Thấy gì, lái xe chạy ra ngoài, đỗ xe ngay phía bên ngoài công viên. hạ cửa kính xe, vừa muốn định châm điếu thuốc bị giật lại: “ Đừng hút nữa, đêm nay làm sao vậy?”

      : “Vừa rồi muốn lên gặp mẹ em.”

      Từ Y Khả sợ đến mức tái mặt: “ điên rồi có phải !”

      cười lạnh: “ Đâu phải việc nổi điên em còn chưa thấy qua!”

      đừng ép em.”

      ép em. Mọi việc cứ giao cho giải quyết.”

      muốn giải quyết như thế nào? Em cầu đó, đừng làm loạn lên được , mẹ chịu nổi đả kích.’

      biết khi hạ quyết tâm có thể làm ra những chuyện gì nữa, sợ gặp mẹ rồi ra lời nên , như thế tất cả mọi chuyện kết thúc.

      Trần Mặc Dương : “Sớm hay muộn gì mẹ cũng biết, tất cả mọi chuyện rồi cũng phải giải quyết, thể cứ ngồi chờ, em cũng biết có tình kiên nhẫn.” ràng, nam chưa cưới nữ chưa gã, mỗi lần ở lại chỗ qua đêm, cứ như đương vụng trộm, tìm đủ loại lý do để dối mẹ , dã chịu đựng đủ rồi, ngay cả việc gặp nhau mỗi ngày đều phải lén lút. Tránh đêm dài lắm mộng, phải tốc chiến tốc thắng, biết nhát gan, nếu cứng rắn quyết định nhanh chút, dần rời khỏi .

      : “Em biết, nhưng mà, em xin , hãy cho em chút thời gian, em tự với mẹ, đừng để việc trở nên phức tạp thêm, biết mẹ em hận như thế nào đâu, ngay cả em lúc trước cũng đấu tranh suy nghĩ rất nhiều, huống gì là mẹ, em muốn có thêm phiền phức.”

      nghiêng người, vươn tay đặt lên hai má : “ Cha thương em như vậy, ông cũng tha thứ cho , tha thứ cho em, chờ em, nhưng em thể để chờ quá lâu đâu đấy.”

      “Em biết, phải đáp ứng em, đừng tự tìm mẹ em.”

      Nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ cuả , nhẫn tâm dồn ép nữa, biết bị kẹp giữa mẹ và cũng rất khó chịu.

      Có đôi khi cảm thấy mình xấu xa, vừa mới hôn cảm giác trong lòng sôi lên sùng sục.

      đè xuống ghế, dịu dàng : “ Đêm nay qua bên , nhớ em lắm, Loan Loan cũng rất nhớ em.”

      nghịch mái tóc : “Đêm nay em về nhà, liên tục mấy ngày em về nhà, mẹ nghi nghờ, ngày mai em thăm Loan Loan.

      bất mãn cắn mạnh vào môi , đau liền chỉ vào lưng : “ chút.”

      cười dời môi xuống hôn xương quai xanh của , từ từ cởi cúc áo , vuốt ve đôi gò bổng cao ngất ngưỡng.

      âu yếm dịu dàng vuốt vet theo thân hình quyến rũ của , vừa muốn trượt vào bên trong, cảnh giác giữ lấy tay , cầu xin : “Đừng…”

      mạnh mẽ kéo khóa quần xuống. hoảng sợ mở to mắt, đáng thương nhìn : “Mặc Dương…” ghé vào tai thấp giọng : “Em… Em đêm mai qua.” Dù sao nơi này phải là nơi người bảo thủ như có thể chấp nhận, nếu xe e là xấu hổ mà chết mất.

      cắn môi, đôi mắt ngấn nước, dường như chịu nhiều uất ức, buông lỏng cánh tay, trầm giọng : “ chờ được.”

      Nhìn cố gắng kìm nén, mồ hồi trán ướt đẩm cảm thấy rất đau lòng, hôn lên má , ngại ngùng : “ nhịn chút, đợi đến tối mai…” xong càng cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt đỏ ửng, loại chuyện này từ trước đến giờ giống như thiếu nữ giống nhau, đều xấu hổ.

      vẫn im lặng nằm người , ngón tay mơn trớn vuốt ve khuôn mặt , vòng tay qua ôm chặt an ủi.

      hồi lâu mới đứng dậy, giúp chỉnh lại quần áo rồi : “Được rồi ,em lên .”

      mở cửa xe, lại : “ trước .”

      cưỡi vỗ vỗ mặt : “ muốn nhìn em lên.”

      Bóng đêm tĩnh lặng, ánh trăng dịu dàng như nước soi xuống xuyên thấu qua cửa kính chiếu rọi vào , nhìn khuôn mặt tươi cười của lại càng cảm thấy trong lòng sôi sục, hận thể bỏ mọi bận tâm mà theo .

      Từ Y Khả cuối cùng kìm nén cảm xúc muốn theo rồi vẫy tay, lên nhà.

      vội vàng chạy lên phòng, ra vén rèm cửa sổ phòng khách đối diện công viên vừa vặn thấy xe rời , mãi cho đến khi chiếc xe kia biến mắt trong bóng đêm, mới lưu luyến khép lại rèm cửa sổ.

      Mẹ còn chưa ngủ từ trong phòng ra: “Con nhìn cái gì?”

      Từ Y Khả bỗng chột dạ : “ có việc gì, con sợ tối nay trời mưa, xem cửa sổ có đóng kỹ chưa, mẹ, con ngủ.” biết sơm muộn cũng phải cùng mẹ ngả bài, nhưng biết mở miệng như thế nào, sợ đến lúc đó mẹ phản ứng rất lớn. thể chịu được nếu lần nữa bị mẹ đuổi ra khỏi nhà.

      Mẹ bưng chén trà vào phòng, đổi áo ngủ xong trông thấy mẹ vẫn ngồi giường , vẻ mặt bần thần, ngồi xuống bên cạnh mẹ hỏi: “Mẹ người có chuyện gì vậy?”

      Bà Từ cuời : “Mẹ suy nghĩ, ba con trước kia mọi chuyện đều cần mẹ quyết định, nhưng khi ông rồi, căn nhà này trở nên trống trải có hơi thở gia đình, mẹ giống như mất nguời bạn tâm giao. ôm lấy mẹ: “Mẹ, mẹ đừng khóc, còn có con, mẹ như vậy bố ở dưới đấy cũng yên tâm.” Từ mẹ vỗ tay : “Bố là người thương con nhất, lúc con mới sinh ra rất thích khóc, cả buổi tối ông ấy đều ôm con tay dỗ đến rạng sáng, sáng sớm còn phải làm, bây giờ nhớ lại, mẹ cảm thấy rất hối hận, hổ thẹn với bố con, lúc còn trẻ chỉ biết thầm oán cuộc sống khổ cực, thầm oán ông ấy lo đại , trách ông ấy có bản lĩnh, suốt ngày cãi vã, chăm sóc tốt cho ông ấy, cuộc đời bố con vất vả.”

      Bà nắm chặt tay : “Con phải sống cho tốt, đừng để bố ở dưới kia phải lo lắng cho con.”

      “Con biết mẹ, con phải sống tốt còn phải chăm sóc tốt cho Y Trạch.”

      “Con bây giờ làm tại công ty Hàn Việt à? Công ty của cậu ấy làm gì?”

      “ Dạ, công ty quảng cáo.”

      “Hàn Việt có phải là cũng ly hôn rồi?”

      “Dạ, ấy và vợ hợp nhau.”

      “Y Khả, con cùng Hàn Việt có khả năng hay …Dù sao hai người cũng hiểu nhau.”

      Từ Y Khả lắc đầu: “ Mẹ, làm sao mẹ lại nghĩ như vậy, con và ấy chì là bạn học.”

      “Quên chuyện xảy ra trước kia , rồi tim cho mình người đàn ông , con còn trẻ, thể cứ như vậy, nếu có người bên cạnh an ủi, sau này mẹ nhắm mắt cũng an lòng.”

      “Mẹ, con còn chưa nghĩ đến.”

      “Bây giờ chưa nghĩ vậy khi nào mới nghĩ, Y Khả, phải mẹ nhẫn tâm, nếu con và tên họ Trần kia còn có cái gì…”

      Từ Y Khả liền ngắt lời: “Mẹ, con biết, mẹ đừng nữa.”

      “Biết là tốt rồi, mẹ chỉ có chuyện này thể để con tự quyết định.”

      Từ Y Khả trong lòng khẽ thở dài: “Mẹ, ngủ , đêm nay chúng ta cùng nhau ngủ.”

      xốc chăn lên cho mẹ nằm vào, tắt đèn, rồi nằm xuống, tựa đầu vào vai mẹ, mẹ già nhiều.

      Cả đêm thể chợp mắt được, biết nên hoá giải đoạn thù hận này như thế nào, có đôi khi chính cả bản thân còn buông xuống được, huống gì muốn thuyết phục mẹ, người đối với Trần Mặc Dương hận thấu xương.

      Chiều hôm sau liền ra ngoài đến nhà trẻ đón Loan Loan, cả ngày hôm qua gặp mặt, biết Loan Loan có khóc nhè hay . Vừa xuống xe nhìn thấy Giang Thuyền từ trong nhà trẻ ra, cùng Giang Thuyền cũng thân thiết lắm, chỉ nhớ ba năm trước có gặp mặt vài lần, bất quá Giang Thuyền còn nhớ tên : “ Từ.’”

      Từ Y Khả dừng lại chào hỏi: “Đến thăm Lâm Lâm a!”

      Giang Thuyền gật đầu : “ Từ có thể dành chút thời gian tôi ? Tôi có vài lời muốn với .”

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 100: Em luôn xem là đồ ngốc.



      cùng Giang Thuyền tìm vị trí gần trường mẫu giáo ngồi xuống. Giang Thuyền nổi tiếng là người phụ nữ mạnh mẽ, đối mặt với Từ Y Khả cũng đôi co lòng vòng, liền thẳng vào vấn đề: “Nghe mẹ Hàn Việt và Hàn Việt chuẩn bị kết hôn?”.

      “Bác với như vậy? có chuyện này, tôi cùng Hàn Việt chỉ là bạn học.” Từ Y Khả trả lời.

      “Tôi và Hàn Việt li hôn, ấy tái hôn với ai cũng liên quan đến tôi, nhưng mà bởi vì có quan hệ đến Lâm Lâm, cho nên đối với đối tượng Hàn Việt muốn kết hôn tôi ít nhất phải tìm hiểu chút.”

      Từ Y Khả : “Tôi rồi, tôi và Hàn Việt chỉ là bạn, Hàn Việt cho dù muốn tái hôn, người đó cũng phải là tôi.”

      “Kỳ lúc trước tôi có biết , tôi biết mẹ Hàn Việt rất thích , , nếu tương lai sống cùng Lâm Lâm, tôi rất yên tâm, tôi tin là người phụ nữ lương thiện, nếu sau này hai người có kết quả, tôi thành tâm chúc phúc, tôi làm được người mẹ tốt, cho nên tôi hi vọng Lâm Lâm có gia đình trọn vẹn.”

      là mẹ Lâm Lâm, chẳng lẽ muốn tự mình chăm sóc bé sao?” dám tưởng tượng đến ngày nào đó con bị người phụ nữ khác cướp mất, có người mẹ nào thương con chứ.

      Giang Thuyền cho như vậy là đúng: “Tôi trời sinh phải là người có khả năng làm hiền thê lương mẫu(1) , tôi cũng rất con mình nhưng tôi thể dành toàn bộ thời gian của mình cho nó, tóm lại cám ơn , tôi chỉ muốn , nếu và Hàn Việt kết hôn, tôi rất vui, tôi làm chậm trễ thời gian của nữa, tạm biệt.”

      Tử Y Khả nhìn theo bóng lưng Giang Thuyền. Giang Thuyền khoác lên bộ tây trang vừa người, tóc ngắn gọn gàng, ngay cả bước cũng thể phong thái tự tin, người phụ nữ như vậy, nếu giam giữ trong thế giới , có lẽ như bông hoa héo tàn mà chết.

      Mỗi người đều có cách sống riêng, ai ai cũng muốn hướng tới cuộc sống tươi đẹp hơn, đương nhiên, điều quan trọng nhất là được sống bên cạnh người mình , người mà nguyện cam tâm vì họ mà buông tay mọi thứ bên ngoài, ở nhà làm người vợ tốt, giúp chồng dạy con.

      Sau khi Giang Thuyền rời , quay lại nhà trẻ thăm Loan Loan. Cả ngày hôm qua được gặp mẹ, bây giờ nhìn thấy nũng nịu bĩu môi : “Mẹ ngày hôm qua có đến.”

      Để bồi thường cho tâm hồn tổn thương của bảo bối, dẫn Loan Loan ra ngoài ăn cơm trưa, ở lại cùng chơi với con bé, đợi đến khi tiểu nha đầu mặt mày hớn hở, tâm tình vui vẻ trở lại, mới mở miệng rằng phải làm.

      Đến công ty cũng qua thời gian làm việc buổi chiều, cũng may khối lượng công việc của cũng quá căng thẳng, thời gian tương đối rảnh rỗi, bằng cứ 3 ngày, lại nghỉ hai ngày ngay chính cũng thấy ngại.

      Hàn Việt vội vã từ trong thang máy chạy ra, thiếu chút nữa đụng vào người Từ Y Khả, Từ Y Khả nhìn thấy Hàn Viêt vội vàng hỏi: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”

      “Mẹ bị ngã vào bệnh viện rồi, phải bệnh viện ngay bây giờ .”

      “Vậy nhanh , có chuyện gì gọi điện thoại cho em.”

      Sau Từ Y Khả biết được, lần này mẹ Hàn ngã rất nặng, là leo thang lau chùi cửa sổ, cũng có ai giúp đỡ nên mới bị ngã, người già, xương cốt lại yếu, ngã gãy xương.

      Hôm nay, Từ Y Khả cùng Hàn Việt vào viện thăm bà. Trong phòng bệnh, bà Hàn kéo tay Từ Y Khả, nước mắt đầm đòià : “Y Khả a, con xem, ta tạo nghiệt gì đây, phải chi trong nhà có nguời giúp tay, ta cũng phải bị thương đến như vậy….”

      Hàn Việt ở bên chen vào: “Con mướn bảo mẫu cho mẹ, mẹ phải lo.”

      Bà Hàn tức giận: “Con còn dám , nếu phải con đòi kết hôn với người phụ nữ kia, trong nhà thành như vậy sao, nếu lúc trước con cùng Y Khả kết hôn, chúng ta tại gia đình hanh phúc, vợ hiền con ngoan.”

      “Y Khả, con biết đấy thôi, thân thể ta già như vầy cũng là do người phụ nữ kia làm ta tức giận, con có gặp qua người phụ nữ nào, thân mang thai mà cứ ôm bụng chạy chạy lại, đứa vừa sinh hạ, ngụm sữa cho bú, quan tâm đến đứa bé, ta có bãn lĩnh, năng lực, gả vào nhà chúng ta làm gì, biết nhà chúng ta nghèo, cửa dung chứa được ta hay sao! Về đến nhà giống như nữ vương, nhìn cái này vừa mắt, cái kia vào , ỷ vào nhà mẹ đẻ có mấy đồng tiền coi ta và Hàn Việt ra gì…”

      Bà Hàn vừa tìm được người chuyện, liền đem tất cả oán giận trong lòng mấy năm tuôn ra hết. Từ Y Khả cũng biết nên gì, dù sao cũng là chuyện gia đình của người ta.

      Hàn Việt kiên nhẫn : “Mẹ con và Giang Thuyền li hôn, mẹ còn nhắc chuyện cũ làm gì.”

      Bà Hàn nắm lấy tay Từ Y Khả: “Con xem, con xem, bác mới hai câu, nó bênh vực, li hôn, con tiếc vì ly hôn hả, li hôn ta cũng cắm sừng lên đầu con.”

      Sắc mặt Hàn Việt tối sầm, Từ Y Khả “Bác à, bác đừng tức giận, đều qua rồi mà”

      “Được , cũng may trôi qua rồi, nhớ lại đúng là cơn ác mộng, Y Khả, bác lòng với , tuy nhà chúng ta điều kiện tốt lắm, nhưng nếu con cùng Hàn Việt kết hôn, bác tuyệt đối để cho con chịu tủi thân, Lâm Lâm tuy rằng phải con ruột, nhưng con bé cũng rất thích con, hai người ở chung lâu ngày nảy sinh tình cảm, nó coi con là mẹ, con đúng …”

      “Bác à, chuyện này…con và Hàn Việt cũng qua, con bây giờ có nghĩ đến chuyện kết hôn.”

      “Bác hiểu được, bác đợi con suy nghĩ ràng, dù sao tại các con cùng làm việc chỗ, thời gian gần gũi cũng nhiều, hai đứa trước kia thân thiết, bây giờ ở gần nơi đây là duyên phận, đồng ý với bác, hãy cẩn thận suy nghĩ …”

      Từ Y Khả cảm thấy gật đầu cũng được, lắc đầu cũng xong.

      “Được rồi mẹ, công ty còn có việc, mẹ đừng làm chậm trể thời gian của Y Khả.”

      Bà Hàn : “Được, được, Y Khả, lần sau con lại đến.”

      ra cửa phòng bệnh, Hàn Việt mệt mỏi : “Y Khả, người già đều như thế, đều hi vọng có người cùng mình trò chuyện.” thở dài: “Dù sao li hôn cũng li hôn rồi, cũng có gì hay để , em định đến trường mẫu giáo phải ?”

      “Vâng”

      “Lúc em đón Loan Loan có thể giúp đón Lâm Lâm luôn , hẹn Giang Thuyền có chút chuyện, mang theo con bé tiện lắm, em giúp trông Lâm Lâm, khoảng 8 giờ qua đón con bé.”

      yên tâm, Lâm Lâm giao cho em là được.”

      đến nhà trẻ đón hai tiểu bảo bối ra, ngồi xổm trước mặt hai bé trịnh trọng : “Đâu nào, hôm nay hai con phải làm cục cưng ngoan, cãi nhau có biết .” xong đem hai tay của hai bé nắm cùng chỗ: “Về sau Loan Loan và Lâm Lâm chính là bạn tốt nha.”

      Bất quá hai hề nể mặt, lập tức buông tay ra, người ôm bên tay .

      “Mẹ bế con…”

      “Dì bế cháy…”

      xong liền ôm cọ cọ, 4 cánh tay choàng qua cổ . Từ Y Khả lựa lời khuyên nhủ: “Ngoan, mẹ bế nổi, chúng ta mua quần áo đẹp nhé.” hôn lên mặt hai đứa cái, rồi lấy chìa khóa ra xe. Hai bé đều bĩu môi, chán ghét nhìn đối phương.

      Từ Y Khả nghĩ khi mình dẫn hai bé theo ầm ĩ thành như thế này, dỗ được bên này lại dỗ được bên kia, ai cũng muốn là của riêng mình. Chỉ cần có hành động đối với bên này thân thiết chút bên kia nhất định cáu kỉnh.

      vừa cảm thấy bất đắc dĩ vừa buồn cười, trẻ con bây giờ đều có tính sở hữu cao, tuy bình thường Loan Loan ngoan hiền, nhưng tính cánh lúc cứng đầu đặc biệt giống bố con bé, tuyệt để cho lãnh địa của mình bị người khác xâm dù chỉ chút, chứ đừng là “chia ”.

      Lâm Lâm lại càng cần phải , đoán chừng là giống tính cách mẹ bé, sức sống mạnh mẽ, hơn nữa có phần bá đạo. Dọc đường bị hai đứa trẻ chèn ép đến kiệt sức.

      Vất vả lắm mới dỗ được hai đứa ăn cơm chiều, dạo hai bé lại huyên náo.

      Hai bé đều túm chiếc váy buông tay, Từ Y Khả và nhân viên cửa hàng đưa ra hai chiếc váy giống nhau như đúc cũng được.

      Từ Y Khả đến trước mặt Loan Loan : “Loan Loan nghe lời có phải hay , váy kia là Lâm Lâm thử trước, tranh đồ với người khác phải là đứa trẻ ngoan, mẹ tức giận.”

      Loan Loan trước giờ chưa từng bị đối xử nhưu thế, nghe mẹ xong khóc òa lên.

      Từ Y Khả cũng biết bản thân mình quá đáng, thấy con khóc liền lập tức đầu hàng, ôm Loan Loan: “Xin lỗi , xin lỗi, mẹ mắng con là đúng, váy kia chúng ta nhường cho Lâm Lâm, mẹ mua con con váy đẹp khác.”

      Dỗ dành Loan Loan xong, Lâm Lâm lại ném váy, ôm chân : “Dì, con cũng muốn được bế.”

      Từ Y Kha hai tai bế hai đứa, xuống thang cuốn, đến lầu , tay mỏi nhừ, đặt hai đứa xuống: “ Hai con đều tự được …”

      Lời còn chưa dứt, chợt nghe tiếng súng vang lên, người xung quanh sợ hãi bỏ chạy, hai đứa bé hoảng sợ khóc lớn, bị đám người chạy loạn tách ra trong nháy mắt, Từ Y Khả theo bản năng dùng thân người ôm Loan Loan, đợi đến lúc phản ứng Lâm Lâm ngã xuống đất, người hỗn độn bước qua người bé, thời khác tai nạn, bản chất xấu xí của con người lộ , ai cũng chỉ biết lo cho mạng sống của chính mình, đâu thèm để ý dưới chân là đứa bé hai tuổi, hình ảnh trước mắt làm Từ Y Khả sợ đến mức hồn phi phách tán, dùng thân thể che chở Loan Loan trong lòng, gian nan dẩy đám người rồi lảo đảo hướng về phía Lâm Lâm chạy tới, khóc lóc cầu bọn họ: “Cầu các người, làm ơn đừng bước lên đứa , van cầu các người…”

      Đứng ngoài cửa phòng giải phẫu, ôm Loan Loan lạnh run, cả chính bản thân cũng bủn rủn, nếu vạn nhất Lâm Lâm xảy ra chuyện gì, phải ăn thế nào với Hàn Việt và Giang Thuyền đây! Khoảnh khắc đó chỉ nghĩ đến Loan Loan.

      Nhớ lại hình ảnh Lâm Lâm sợ hãi và đau , cảm thấy rất áy náy, còn nhớ lúc đó Lâm Lâm khóc to vươn tay gọi .

      Loan Loan nâng bàn tay bé lau nước mắt gương mặt mẹ: “Mẹ đừng khóc, con sợ.”

      ôm chặt Loan Loan, khẩn cầu thượng đế tha thứ ích kỉ của , nếu lúc này người nằm trong kia là Loan Loan có lẽ phát điên mất.

      Nhận được điện thoại của Từ Y Khả Hàn Việt cùng Giang Thuyền liền chạy đến đến.

      Giang Thuyền nhìn thấy con mình năm trong phòng phẫu thuật, nóng giận mất bình tĩnh mắng Từ Y Khả: “ trông đứa kiểu gì thế, con người khác phải là con sao? Tôi cho rằng, giống với người khác, nhưng ở thời khác nguy hiểm lại bảo vệ Lâm Lâm, có phải bởi vì nó phải do sinh ra.”

      Hàn Việt : “ biết tình hình sao lại thế, nếu có thể bảo vệ Lâm Lâm, ấy bỏ mặc sao?”

      Cơn tức giận của Giang Thuyền còn chưa tiêu, chỉ vào Từ Y Khả: “ ta cùng con ta bình an vô , chỉ có Lâm Lâm nằm bên trong, xem tôi phải tin tưởng ta như thế nào đây, tôi tưởng rằng sau khi hai người kết hôn Lâm Lâm có mẹ bên cạnh, lớn lên trong gia đình hoàn chỉnh, vui vẻ mà trưởng thành, tại tôi thể sinh hoài nghi đối với người này.”

      Từ Y Khả biết gì, lỗi đều là do .

      “Từ Y Khả, tôi thu hồi lời lúc trước với , muốn cùng Hàn Việt kết hôn tôi xen vào, nhưng mà tôi giao lại Lâm Lâm cho hai người, tôi làm sao biết được về sau Lâm Lâm sống cùng còn có thể phát sinh việc tương tự hay !”

      thương con bảo bối của mình như thế, vậy tại thời điểm con gặp chuyện sao ở bên.” Người chuyện là Trần Mặc Dương, nhận được điện thoại của Từ Y Khả liền vội vàng chạy tới, vừa khéo bắt gặp Giang Thuyền ức hiếp Y Khả.

      đến bên cạnh Từ Y Khả, ngồi xổm xuống kiểm tra từ Từ Y Khả rồi đến Loan Loan, xác định hai người họ đều có bị thương rồi tiếp: “Giang tiểu thư, Y Khả cũng là mẹ Loan Loan, thời điểm gặp chuyện may, ấy bảo vệ Loan Loan bảo vệ ai? ấy thiếu cái gì, còn phải lo cho an toàn của con Giang tiểu thư, vậy người mẹ này dùng để làm gì, theo tôi được biết, Giang tiểu thư đối với con mình cũng quan tâm, dựa vào cái gì mà chỉ trích nguời khác!”

      Giang Thuyền ngẩn ngơ, sắc mặt xanh mét.

      Từ Y Khả nắm lấy tay , xuất khiến cảm thấy an tâm.

      bé con : “Con ngoan, có sợ ?”

      Loan Loan vùi trong lòng làm nũng: “Bố, con sợ …”

      Cửa phòng cấp cứu mở ra, Lâm Lâm phải mấy mũi, may mà có gì trở ngại, nhưng cần phải nằm viện thời gian.

      Ra cửa bệnh viện muốn bế Loan Loan , lại tránh .

      mở cửa xe đặt Loan Loan vào trong rồi : “Em về , sau này cần đón Loan Loan nữa.”

      Từ Y Khả giật mình: “ có ý gì?”

      cười lạnh: “Chúc mừng em sắp kết hôn, về sau và Loan Loan cần bố thí của em nauwx rồi.”

      Hẳn là vừa rồi nghe được Giang Thuyền những lời này, vội vàng giải thích : “Em có, hãy tin em , e chưa từng nghĩ tới kết hôn với Hàn Việt.”

      phải Hàn Việt cũng là người khác, chuyện như vậy phải xảy ra lần đầu tiên, đối với em mà , tìm ai đó kết hôn mà chuyện rất dễ dàng, em chờ em, em lại ngầm tính kết hôn cùng người khác, tốt lắm, Từ Y Khả, em luôn xem là đồ ngốc! Em yên tâm, lần này tuyệt đối ngăn cản em.”

      xong liền tiến vào trong xe, khoá cửa xe, TừY Khả vừa vỗ cửa xe, vừa cầu xin : “Mặc Dương đừng như vậy, nghe em giải thích có được …”

      Loan Loan nhìn theo bóng mẹ khóc òa lên: “Mẹ, mẹ lên xe …”

      Nhưng mắc điếc tai ngơ, sắc mặt thay đổ,i chút do dự lái xe rời khỏi.

      Nhìn bóng xe dần khuất dạng, khóc nghẹn ngào: “ Loan Loan….”

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 101: sắp kết hôn!





      thể gặp Loan Loan , giáo ở trường mẫu giáo bảo rằng: “Trần tiên sinh gọi điện thoại đến, rằng học kỳ này nghỉ, đợi khai giảng học kỳ sau mới lại đến…”


      Điều này có nghĩa rằng thể gặp được Loan Loan mấy thán , hoảng hốt đến nhà , nhưng cho dù có ấn chuông thế nào cũng ai mở cửa, gọi điện, nhắn tin cho , đều cai trả lời.

      biết lần này rất tức giận, nhưng cũng vô tội mà, chuyện kết hôn với Hàn Việt căn bản chỉ là tin đồn, sao vừa nghe vậy liền định cho tội chết. Những trò khốn nạn làm nhiều sao, phải cũng đều tha thứ tất cả đó sao.



      gặp được Loan Loan, chẳng có tâm trạng làm việc, giờ nghỉ trưa cũng chẳng thiết ăn uống, mệt mỏi nằm xuống bàn tự hỏi làm thế nào mới gặp được đây.



      Đồng nghiệp ăn trưa trở về, mấy trẻ lại bắt đầu tụ tập tám chuyện, Từ Y Khả đau đầu, thầm thở dài đứng lên định pha ca phê để lấy lại tinh thần.

      “Chuyện này là sao, lấy tin này từ đâu đấy …”



      “Lần này chắc chắn là , còn có cả hình cơ mà …”



      Từ Y Khả chẳng hứng thú với chuyện người khác .



      chừng có lẽ là kết hôn , có lửa làm sao có khói, xem tất cả các báo đều đưa tin, còn phải là gì , còn nữa phải Triệu Vịnh Oái bây giờ làm đại diện phát ngôn cho công ty ấy sao, tôi nghe hình như Triệu Vịnh Oái thích ông chủ đấy từ lâu rồi , lần này chắc là rồi.”



      Từ Y Khả quay lại chỗ mình ngồi , nghe được cái tên Triệu Vịnh Oái, khựng lại, liền chạy đến đám người buôn chuyện: “Các tin gì, nào đưa tôi xem.”



      “Triệu Vịnh Oái sắp kết hôn , người phụ nữ này đúng là tốt số, sắp được vào hào môn …”



      “Nữ minh tinh được gả vào hào môn cũng phải là chuyện mới mẻ gì, nhưng người ta sắp cưới là Trần Mặc Dương! À, mà phải Trần Mặc Dương có con riêng rồi sao.”



      “Cái kia tính là gì, dù sao ta vẫn chưa kết hôn…”



      Từ Y Khả hoàn toàn để ý đến những lời kia, ánh mắt nhìn chằm tiêu đề bài báo: “Triệu Vịnh Oái công khai chuyện tình cảm! Sáng nay Triệu Vịnh Oái và Trần Mặc Dương tay nắm tay xuất tại sân bay Giang Nhạc, hai người trông rất ân ái ngọt ngào, đối mặt trước máy ảnh phóng viên cũng hề e dè, trước đó trong bài phỏng vấn Triệu Vịnh Oái tâm rằng có thể năm nay từ bỏ cuộc sống độc thân, xem ra là hôn lễ sắp cận kề…”



      Đêm đó hai người từ sân bay về thẳng đến biệt thự của Trần Mặc Dương…



      Từ Y Khả cầm tờ báo run run, định làm gì thế này? sắp kết hôn ! Lại cùng với người phụ nữ Triệu Vịnh Oái kia!



      Đồng nghiệp bên cạnh kỳ lạ hỏi: “Y Khả, sao thế, cũng hứng thú với những chuyện tám này à?”



      Đầu óc trống rỗng, trước ánh mắt khó hiểu của đồng nghiệp, lửng thửng quay trở về chỗ ngồi.

      thể tin được đây là , phải bao giờ cưới Triệu Vịnh Oái sao, hơn nữa Loan Loan lại ghét Triệu Vịnh Oái như vậy, sao vì Loan Loan mà nghĩ lại!



      Cuối cùng Từ Y Khả thể ngồi yên được nữa, lấy túi chạy ra ngoài, muốn gặp ngay lập tức, ngay lập tức!



      Triệu Vịnh Oái lòng vòng nhìn nhìn dưới, quay lại phòng ngủ ngồi lên giường : “Sửa lại phòng này , em quen nhà thiết kế nổi tiếng, để em bảo ta giúp chúng ta thiết kế lại, thế nào, được Mặc Dương?”



      Nhất là phòng ngủ này, nhất định phải sửa lại toàn bộ nơi này, nhớ đến Từ Y Khả trước đây ở lại đây thời gian, trong lòng lại bực mình, nhất định phải đem vứt sạch toàn bộ đồ đạc của người phụ nữ kia !



      Trần Mặc Dương để đến , thay áo quần xuống lầu chuẩn bị ra ngoài.



      Triệu Vịnh Oái liền chạy theo sau hỏi: “ đây đâu đấy?”



      Trần Mặc Dương liếc nhìn qua : “Tôi về nhà mẹ thăm Loan Loan, đêm nay quay lại, trước khi tôi trở lại làm ơn hãy rời khỏi.”



      : “Em cũng , dù sao em cũng sắp là con dâu của Trần gia , theo lý cũng nên gặp bác trai bác . cũng nên dành chút thời gian đến gặp bố mẹ em.”



      Trần Mặc Dương : “Triệu Vịnh Oái, tôi với , kết hôn với tôi, ngoại trừ cái chức danh bên ngoài, tôi cho gì cả, hãy an phận , còn nữa, chỗ của phải ở đây, đừng tôi cảnh cáo trước, nếu để tôi biết nơi này có gì thay đổi, tôi để yên đâu, dĩ nhiên, còn thời gian nữa mới đến hôn lễ, tôi có thể đổi ý bất cứ lúc nào!”



      Vẻ mặt Triệu Vịnh Oái biến sắc, toàn thân run run, đôi môi gần như bị cắn nát.Đợi đến khi thân ảnh biến mất sau cửa, tức giận cầm bình hoa bên cạnh lên định ném, lại nhớ đến câu cảnh cáo vừa rồi, chỉ có thể phẫn nộ đặt xuống



      Quay đầu thấy bác Trương đứng đằng sau, bắt đầu phát tác lên người bà: “Nhìn cái gì mà nhìn, vài ngày nữa thôi, tôi là chủ nhân cái nhà này bà cút cho tôi.”



      Bác Trương trong lòng thở dài vào bếp, nếu người phụ nữ này mà cưới về, cần ông chủ mở miệng bà cũng tự nghỉ việc, biết Trần tiên sinh nghĩ gì. Người phụ nữ này vừa nhìn vào thấy có gì hay ho, cho dù là vì con cũng thể kết hôn bừa thế chứ!



      Trần Mặc Dương trở lại biệt thự Trần gia, ông Trần và vợ chờ sẵn trong phòng khách.

      ngồi xuống đối diện bà Trần: “Loan Loan đâu?”



      hai ngày gặp con , rất nhớ khuôn mặt nhắn kia.



      Bà Trần : “Vất vả lắm mới dỗ ngủ rồi, cả hai ngày nay phải khóc đòi mẹ khóc đòi bố, khóc đến sắp bệnh luôn rồi .”



      Trần Mặc Dương vừa nghe Loan Loan bệnh , liền đứng phắt dậy: “Con lên xem Loan Loan thế nào.”



      Bà Trần ngăn lại: “Được rồi, con ngồi xuống trước , bố mẹ có chuyện muốn bàn với con.”



      Trần Mặc Dương cần nghĩ cũng biết bố mẹ muốn về việc gì, bất quá vẫn nghe lời ngồi xuống.



      Bà Trần : “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, con muốn kết hôn với Triệu Vịnh Oái?”



      Trần Mặc Dương : “Kết hôn còn có giả sao, phải bố mẹ cũng hy vọng con kết hôn sao



      Trần Chính Quốc tức giận mắng: “Cho tới bây giờ chuyện vô liêm sỉ làm ra chưa đủ nhiều hay sao, làm chuyện gì cũng phải nghĩ trước nghĩ sau chứ!”

      Hai năm này, mối quan hệ giữa và Trần Chính Quốc bớt căng thẳng nhiều.



      Bà Trần : “Con muôn kết hôn, chúng ta đương nhiên ngăn cản, nhưng là với Triệu Vịnh Oái, chuyện gì xảy ra? Con muốn kết hôn Triệu Vịnh Lâm, mẹ còn có thể hiểu được, Mặc Dương, hôn nhân phải trò đùa, mẹ thích Vịnh Oái kia, tình tình, kiểu cách đâu vào đâu cả, người như thế sao có thể trở thành con dâu nhà chúng ta, mẹ đồng ý.”



      Trần Mặc Dương chỉ : “Bọn con dự định cuối tháng này tổ chức hôn lễ.”



      Trần Chính Quốc tức đến tím mặt: “Đầu óc có bình thường , khi lại muốn trút lấy phiền phức!”



      Bà Trần cũng khuyên: “Mặc Dương, còn đừng dính vào… mẹ nghe mẹ Loan Loan cũng quay lại, tuy rằng mẹ biết con bé có thể đảm nhiệm vai trò con dâu của nhà ta hay , lúc trước mẹ cũng ngăn cản, nhưng tóm lại mẹ Loan Loan ít nhất cũng tốt hơn Trương Vịnh Oái, con hãy tìm con bé ngọt ngào chuyện, vì Loan Loan chuyện gì cũng có thể buồn xuống được …”



      Trần Mặc Dương ngắt lời: “ ấy sắp kết hôn rồi, bố mẹ đừng quấy rầy ấy.”



      xong liền đứng dậy lên lầu, vợ chồng Trần Chính Quốc nghiêng đầu nhìn nhau, chẳng hiểu tình.



      Loan Loan quả khóc rất nhiều, lúc ngủ mí mắt cũng rươm rướm , Trần Mặc Dương vuốt đầu con , đau lòng hôn lên trán bé, : “Con , bố xin lỗi, con cố gắng chịu thêm thời gian nữa, bố hứa đưa mẹ về sớm .”



      Người phụ nữ kia, nếu nhân cơ hội này làm lớn lên, với tính cách của , sợ này, sợ kia biết bao giờ mới có thể giải quyết được!



      Lần này quyết tâm, giải quyết tận gốc, để xem còn định chần chừ đến bao giờ nữa!

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 102: Hóa ra cao thượng đến vậy.



      Từ Y Khả bần thần bất an, sau khi tin tức kết hôn in tràn lan các trang báo, mấy hôm nay vẫn thể gặp được . Lúc đầu còn ôm hy vọng rằng, là thử , thế nhưng nhìn mật độ đưa tin cùng những chi tiết tỉ mỉ về hôn lễ, lại càng lo sợ yên.

      tại cứ hễ mở trang web nào ra đều là tin tức kết hôn của Triệu Vịnh Oái và , muốn để ý cũng được. Những trang này những đưa tin ngày kết hôn của hai người thậm chí còn tung hình nơi kết hôn, áo cưới, thiệp cưới…

      Hôn lễ tổ chức vào ngày 28, lòng sốt ruột như lửa đốt, mỗi ngày đều đứng chờ trước biệt thự nhưng vẫn gặp được , nhìn thấy xe trở về, mà hình như trong biệt thự cũng bóng người.



      Khi còn chưa gặp được Trần Mặc Dương bà Trần đến tìm .

      Tám giờ tối, tắm rửa sạch , đứng trước tủ quần áo chọn bộ thanh lịch nhất, nhìn lui nhìn tới trong gương hồi rồi mới rời cửa. Tuy rằng đây phải là lần đầu tiên gặp bà Trần, nhưng hiểu sao vẫn cảm thấy rất căng thẳng.

      Nơi hẹn là nhà hàng tư nhân, cố ý đến sớm mười phút, bất quá bà Trần ngồi đợi trong phòng , nhân viên phục vụ giúp cơ mở cửa rồi liền ra ngoài.



      Ngọn đèn vàng ấm áp bao phủ cả căn phòng, bà Trần vẫn cao quý như xưa, đối với mẹ Trần Mặc Dương, Từ Y Khả vẫn luôn kính trọng.



      Cho dù lúc trước bà chẳng mấy thích , nhưng chưa từng làm gì quá đáng đối với .

      Bà Trần nhìn dịu dàng mỉm cười: “Ngồi , cháu ăn tối chưa? Có muốn gọi thức ăn lên trước ?”



      Từ Y Khả lắc đầu: “Cháu đói ạ.”



      “Chúng ta chuyện lát rồi gọi món nhé… Cháu trở về khi nào?”



      “Gần ba tháng rồi ạ .”



      “Gặp Loan Loan chưa?”



      “Dạ rồi, Loan Loan rất ngoan, người làm mẹ như cháu có lỗi với Loan Loan, mãi cho đến khi con bé lớn như vậy cháu mới xuất bên cạnh.”



      Bà Trần : “Cũng thể trách được là lỗi của cháu, tóm lại chính là Mặc Dương, nó là người làm sai, nó phải nên gánh vác hậu quả, bác sớm đoán được nó là thằng sợ trời sợ đất, tính tình nổi loạn, chỉ sợ ngày nào đó gây ra hậu quả, chỉ là ngờ rằng, báo ứng lại như vậy. Cháu có thể tưởng tượng được ba năm nay ngày nào nó được yên ổn, ta cũng biết cháu cũng chẳng tốt hơn là mấy, có người mẹ nào lại muốn xa con của mình…” bà Trần nhấp ngụm trà rồi tiếp tục: “Cháu chắc hẳn đọc báo, hiểu sao nó lại đột nhiên quyết định kết hôn với Vịnh Oái kia, bác và bố nó khuyên thế nào cũng nghe.”



      Từ Y Khả siết chặt chiếc ly trong tay, xem ra sắp kết hôn.



      , trước kia bác phản đối cháu và Mặc Dương, phải vì cháu tốt, mà là bác thấy cháu thích hợp, bây giờ nghĩ lại là do bác lúc ấy suy nghĩ quá nhiều, giày có hợp hay chí có chủ nhân chiếc giày đó biết, người ngoài nhận xét được gì, hơn nữa nhìn thấy nó mấy năm gần đây lúc nào cũng mang theo Loan Loan, bên cạnh có ai chăm sóc, người làm mẹ như bác cảm thấy rất đau lòng. Con cho dù thế nào cũng là con mình, cho dù phạm tội tày trời cũng phải bảo vệ. Bây giờ chỉ cần Mặc Dương cảm thấy hạn phúc bác đều tán thành. Bác hy vọng cháu nghĩ cho Loan Loan, hãy ngẫm lại, tuy rằng bác biết khó để buông xuống được chuyện trước kia, bác biết cháu thể nào đối mặt được với người nhà, nếu cháu thấy tiện bác hy vọng có thể hẹn mẹ cháu chuyện hôm.”



      Từ Y Khả cúi đầu, nhìn chằm lá trà trong ly, tấm lòng của bố mẹ thế giới này đều như nhau. biết bà Trần xuống hết nước mới với những lời này, đáng thương cho những tấm lòng của bố mẹ. Bà Trần cho dù là người phụ nữ mạnh mẽ nhưng chung quy cũng là người mẹ, cuối cùng cũng chỉ có thể vì con mà cúi đầu, nhưng Từ Y Khả biết mẹ mình chắc chắn dễ dàng buông xuống được.

      “Nhưng tại vấn đề phải làm ở đây. Điều quan trọng là sắp kết hôn , cho dù bây giờ cháu có nghĩ thế nào cũng còn quan trọng nữa rồi.”



      Bà Trần nghe thế tựa như hiểu ra: “Có quan trọng hay hãy đợi cháu hết nỗi lòng của mình cho Mặc Dương mới biết được.”



      Đôi mày dần buông lõng, hôn lễ của phải chỉ còn lại tuần thôi sao, có lẽ có gì là thể.



      và bà Trần ngồi cùng nhau lâu. Hai người xuống lầu gặp đoàn người Triệu Vịnh Oái lên, bên cạnh còn có Giang Thuyền, Từ Y Khả gật đầu chào hỏi.

      Triệu Vịnh Oái thấy Từ Y Khả cùng bà Trần, vẻ mặt chuyển sắc nhưng rất nhanh liền cúi đầu che giấu, gọi: “Mẹ, mẹ cũng đến đây ăn cơm à, hay là mẹ lên ngồi cùng chúng con lát nhé, con có nhiều điều muốn với mẹ.”

      Tiếng “mẹ” kia vang lên tựa như muốn thị uy Từ Y Khả Khả đứng bên.



      Bà Trần : “Các cháu trẻ tuổi ngồi cùng nhau, có ta vào làm mất hứng, thôi các cháu ngồi chơi nhé.”



      Triệu Vịnh Oái biết thể giữ bà Trần lại, đành : “Mẹ, lần khác con và Mặc Dương cùng đến thăm mẹ, về chuyện hôn lễ con vẫn còn nhiều điều mow hồ lắm, hy vọng mẹ có thể chỉ dạy cho con.”



      Bà Trần gật đầu, rồi bước xuống cùng Từ Y Khả.



      Triệu Vịnh Oái vẫn đứng đó, ánh mắt sắc lạnh nhìn theo bóng lưng hai người.

      Triệu Vịnh Lâm giọng : “ thôi, chúng ta lên .”



      Triệu Vịnh Oái phẫn nộ: “Chị, có phải con đàn bà kia còn muốn phá hỏng hôn lên của chúng em ! Mặc Dương cần ta nữa, ta lại tìm mẹ của ấy, đúng là con đàn bà biết xấu hổ! ta muốn em được yên mà!”



      Đôi mắt bừng bừng lửa hận, toàn thân rét lạnh.



      Triệu Vịnh Lâm nhíu mày: “Vịnh Oái, đừng như vậy, chắc chỉ là trùng hợp thôi, em cứ yên tâm, Trần Mặc Dương phải là người dễ bị dao động, em hãy tin tưởng vào bản thân mình.”



      Bạch Tĩnh Nam bên cạnh cũng lên tiếng : “Đúng vậy, đừng suy nghĩ nhiều, em Triệu Vịnh Oái của chúng ta xinh đẹp như vậy, có người đàn ông nào muốn rước về cơ chứ!”



      Triệu Vịnh Oái thể nào bình tình nổi, cắn môi: “Mọi người lên trước , em ra ngoài xem lát.”



      Triệu Vịnh Lâm vội vàng ngăn cản: “Tối khuya rồi em còn đâu, bị phóng viên bắt gặp lại phiền toái .”



      Triệu Vịnh Oái hất tay chị ra, Triệu Vịnh Lâm lo lắng : “Em xem thử, mọi người cứ ăn trước .” Bạch Tĩnh Nam giữ chặt , đồng ý : “Con bé bây giờ như con ngựa hoang đứt dây, em có thể làm gì được chứ…” quay đầu với người bên cạnh: “Thụy An, em lấy xe của theo Vịnh Oái, có chuyện gì liền gọi cho tôi.”



      tên Thụy An nghe vậy nhăn mặt nhưng rất nhanh liền buông lõng, tiếp nhận chìa khóa trong tay Bạch Tĩnh Nam rồi xoay người chạy theo.



      Điện thoại trong túi rung lên, là dãy số lạ, nhận, mãi đến khi tiễn bà Trần khỏi, mới nghe máy. Đầu dây bên kia Triệu Vịnh Oái : “Từ Y Khả, ở đâu chúng ta gặp lát, vừa rồi tôi quên cho chuyện.”



      “Đối diện nhà hàng có quán cà phê, tôi ở bên đó chờ .”



      tắt máy rồi bước vào quán cà phê, lâu sau, Triệu Vịnh Oái liền đến.



      Từ Y Khả hỏi: “ tìm tôi có chuyện gì?”



      Triệu Vịnh Oái lấy chiếc thiệp cưới từ trong túi ném trước mặt Từ Y Khả: “ còn nhớ trước đây từng , nếu có ngày, tôi có bãn lĩnh đưa ra thiệp cưới của tôi và ấy trước mặt , chúc phúc cho chúng tôi. tại chứng minh phải tất cả chỉ là do tôi tự mình đa tình, cũng hẳn là nên tuân thủ lời hứa của mình , tránh xa chúng tôi chút.”



      Câu kia là khi hai người tranh chấp tại hôn lễ của Hàn Việt, đúng là chuyện đời nào ai có ngờ, khi đó sao có thể nghĩ được rằng có ngày lại đồng ý kết hôn với Triệu Vịnh Oái cơ chút. còn nhớ trước đây còn thề son sắt với rằng bao giờ cưới Triệu Vịnh Oái.

      Từ Y Khả cầm lấy thiệp cưới, nhưng có mở ra. Tuy biết tin này từ lâu, nhưng khi tận mắt nhìn thấy thiệp cưới của hai người, lòng vẫn đau nhói, Bây giờ mới phát , thể nào chấp nhận được này. cưới ai cũng có thể hiểu được, nhưng sao lại là Triệu Vịnh Oái, từng muốn chúc phúc và người phụ nữ bên cạnh , nhưng giờ mới nhận ra, phải là người cao thượng như vậy.

      thể nào chấp nhận được rằng tình của dành cho người phụ nữ khác.



      Từ Y Khả đặt thiệp cưới vào túi rồi : “Thiệp cưới của tôi nhận, tôi cũng giữ lời hứa, sau hôn lễ của hai người, tôi tuyệt đới bao giờ đến quấy rầy cuộc sống của hai người nữa.”



      Triệu Vịnh Oái : “Chúng tôi đương nhiên tiến hành hôn lễ, đừng mơ tưởng, Mặc Dương bây giờ chỉ mình tôi, chỉ cần đừng trơ trẽn chạy đến quấn lấy ấy, chúng tôi từ trước đến nay vẫn luôn hạnh phúc.”



      Từ Y Khả uống hết cốc nước rồi đứng dậy rời .

      Ngồi trong taxi, lái xe hỏi đâu, vẫn sững sờ ngước mắt nhìn ngoài cửa sổ



      Bên ngoài màn đêm mờ mịt.



      thành phố phồn hoa như vậy, nhiều người như vậy nhưng có mấy người khi mãi mãi chung tình với tình đó, có mấy người bỗng dưng thức dậy trong đêm tối mà cảm thấy đơn hiu quạnh. cầu mong gì nhiều, chỉ hy vọng khi giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm có người bạn bên cnạh giường an ủi cho cảm giác an toàn. người đúng dễ dàng gì, khi lại thể nào dứt được. đủ minh mẫn đề so đo chuyện tình cảm này là đúng hay sai, chỉ biết rằng muốn ở cạnh người đàn ông kia suốt đời, con cũng ở bên , làm sao có thể rời mà ra bây giờ.

      Lái xe quay lại hỏi hai lần, dường như hạ quyết tâm, thầm hít sâu: “Đường Đông Phúc.”

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 103: có thể thông báo với toàn thế giới từ hôn.


      Chiếc xe màu đen dừng lại trước biệt thự, thân hình mảnh khảnh ngồi xổm bên cánh cổng lớn, ánh đèn xe rọi lại, vịn tường đứng lên, bàn chân tê cứng, có lẽ ngồi quá lâu nên vừa đứng dậy người hơi lảo đảo.



      Trần Mặc Dương bế Loan Loan xuống xe, Từ Y Khả sửng sờ, chạy nhanh đến giật lại Loan Loan từ tay Trần Mặc Dương, sau đó lại giống như con gà mái ôm chặt con trong người. tay Trần Mặc Dương trống rỗng, ngẩn ra, nhìn bộ dạng , rất muốn cười, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.



      tiến đến từng bước, lại lùi lại từng bước, tựa như sợ Loan Loan lại bị cướp , nhìn bằng ánh mắt cảnh giác.



      Loan Loan mơ màng, mở mắt ra nhìn thấy mẹ bé liền phấn khởi gọi: “Mẹ, mẹ, con nhớ mẹ…”



      lâu lắm rồi được gặp con , ngay cả trong giấc mơ cũng mơ thấy hình ảnh khuôn mặt con . nén nổi xúc động, cứ vậy mà ôm Loan Loan khóc. Loan Loan bị mẹ làm sợ cũng nũng nịu khóc.



      Trần Mặc Dương nhìn màn trước mắt, tựa như hai mẹ con vừa trải qua sinh ly tử biệt. hơi khó xử, cảm giác như chính mình vừa làm tội ác tày trời.

      Hai mắt đẫm lệ nhìn con : “Loan Loan, mẹ nhớ con lắm, con đâu vậy, sao mẹ tìm thấy con…”



      Loan Loan khóc thút thít: “Con ở nhà nội, con cũng nhớ mẹ…”



      Trần Mặc Dương muốn đến bế con , chịu, ho lên tiếng, mở cửa ra : “Vào trong rồi chuyện.”



      bảo bác Trương dỗ Loan Loan ngủ, đồng ý, khăng khăng tự mình ru con ngủ.



      Khi Loan Loan thiếp , vẫn còn luyến tiếc vuốt ve khuôn mặt ngây thơ của con .



      biết mình dồn ép quá rồi, nhìn thấy như thế, cũng rất đau lòng: “Ra ngoài , chúng ta chuyện.”



      lưu luyến đóng cửa phòng, rồi theo ra phòng khách.



      Lúc trước có rất nhiều điều muốn với , nhưng khi gặp rồi lại cảm thấy tủi thân uất ức, nên lời.





      biết còn cố hỏi: “Bác Trương bảo với rằng em đến tìm mấy lần?”



      chất vấn : “Vì sao lại mang Loan Loan bỏ ?” đến đây lại yếu đuối khóc, mấy hôm nay bị bức đến điên rồi, chẳng nhẽ biết gặp được con đối với là chuyện tàn nhẫn cỡ nào? Lúc trước, Loan Loan còn , hai năm gặp con , có thể chịu đựng trong lòng, nhưng bây giờ sống cùng Loan Loan hơn ba tháng, cùng Loan Loan vui đùa, tâm , đột nhiên lại chia lài, thử hỏi sao có thể chịu đựng nổi.

      Ạnh : “ đưa con trốn lúc nào, hôm trước công tác nên gởi con bên nhà mẹ .”



      dối! Là cố ý .



      lại lên tiếng: “ cũng định tìm em chuyện,vừa khéo, em đến, sắp kết hôn, chắc hẳn em cũng nghe qua, dĩ nhiên sau khi kết hôn vẫn để em gặp Loan Loan, chúng ta có thể thương lượng việc em gặp gỡ Loan Loan, nếu như em có cầu gì cũng có thể đề ra.”



      Trông rất nghiêm túc, giống đùa, những dũng khí lúc nãy của dường như cũng biến mất.

      cúi đầu, khẽ khẽ móng tay, biết mở miệng thế nào.



      Liếc nhìn qua , đứng dậy: “ cầu gì sao? Vậy cứ thế , về chuyện gặp mặt Loan Loan để suy nghĩ rồi lại thông báo cho em.”



      vội vàng đứng dậy, giữ chặt tay : “ kết hôn với Triệu Vịnh Oái ư?”



      nhìn xuống tay , cũng hất ra, chỉ thản nhiên : “Hai tám tháng này.”



      phải cưới ấy sao.”

      “Đột nhiên thích thay đổi .”



      “Nhưng mà… nhưng mà Loan Loan thích ấy.”



      “Sống cùng nhau lâu dần có cảm tình.”



      nhất thờ thể nghĩ thêm được lý do nào, nhìn thấy xoay người bước , bất chấp tất cả ôm lại từ đằng sau, khóc nghẹn ngào: “ có thể đừng kết hôn với ấy ?”

      Xem ra cũng biết nước mắt của mình là vũ khí chí mạng của , cố gắng giữ vẻ lạnh lùng, mặc khóc trong chốc lát, hờ hừng hỏi: “Vì sao?”



      “Em muốn để kết hôn với ấy.”



      xoay người lại nhìn thẳng vào : “Vì sao muốn?”



      “…”



      “Vì sao lại muốn?”



      hờn dỗi : “ đừng ép em, biết vì sao mà.”



      biết, muốn nghe từ em.”



      vùi mặt vào lòng : “Em … em muốn để kết hôn với người khác, Mặc Dương…”



      cười tươi: “ thể kết hôn cùng người phụ nữ khác, còn em lại kết hôn với người đàn ông khác!”



      “Em có, em chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn cùng người khác, chuyện với Hàn Việt kia chỉ là tin đồn vô căn cứ, em chưa từng đồng ý.”



      “Vậy em muốn kết hôn với ai?”



      Khuôn mặt đỏ bừng, càng ôm chặt hơn, dám ngẩng đầu, tham thỏ thẻ: “





      được nước làm tới: “Em gì? Lớn tiếng chút.”



      giận dỗi đánh , biết cũng nên ép buộc quá đáng, cầu hôn là chuyện của phái nam.



      nâng mặt lên, hàng mi dài vương vấn những giọt lệ, vuốt ve hai má , những ngày qua hôm nào là nhớ đến .



      nắm lấy tay : “ đừng kết hôn với ấy nhé? Em muốn cùng và Loan Loan bên nhau mãi mãi. Em cố gắng thuyết phục mẹ, em xin mẹ tha thứ, mai em chuyện với mẹ, à , tối nay em giải thích với mẹ…”



      mỉm cười, hôn lên trán , dìu ngồi xuống ghế sô pha: “Như em muốn, tổ chức hôn lễ nữa, phá hủy hôn lễ của em lần, bây giờ lại là em, chúng ta hòa nhau!”



      qua loa lau những giọt nước mắt mặt, mặc dù cảm thấy hơi xấu hổ nhưng vẫn cố hỏi lại: “ phải giữ lấy lời đấy?”



      nhìn thẳng vào mắt : “ hối hận.”



      nghĩ rằng chuyện này lại được giải quyết dễ dàng như vậy , với tính cách của , khi quyết định chuyện gì rất khó thay đổi, còn nghĩ đêm nay hạ thấp mình để cầu xin , ngờ rằng liền đồng ý. Sau hồi nghĩ lại, cảm thấy có gì đấy đúng, hơn nữa nụ cười môi trông sao chướng mắt thế, cảm thấy giống như mình ngu ngốc rơi vào bẫy. Mà thôi dù sao từ trước đến nay cũng đấu lại , cho dù bị lừa, cũng cam tâm tình nguyện. lười suy nghĩ, chỉ cần biết người đàn ông trước mặt là người nhất, và cũng vậy là đủ rồi.

      lặng im tựa vào lòng , những bất an trong lòng dần buông xuống, bỗng nhiên chợt nhớ ra: “Làm sao giờ, tại tất cả mọi người đều biết sắp kết hôn rồi.”



      : “ cũng có thể thông báo cho tất cả rằng từ hôn , vì người từ hôn, cuộc đời này ngoại trừ vợ, có người phụ nữ thứ hai.” nâng mặt lên chân thành hỏi: “Em có đồng ý kết hôn với ?”



      thẹn thùng mỉm cười, ghé sát tai giọng : “ phải trước kia cầu hôn em rồi sao?”



      đồng ý từ lâu rồi mà!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :