1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu còn khó hơn chết - Tam Nguyệt Vi Thảo ( 106 chương + 8 NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 94: Tình chưa dứt sao thể nào quên ( Thượng)



      Oan gia ngõ hẹp, nụ cười môi Từ Y Khả tắt limk, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi: “Chào, lâu gặp .”


      Nhìn ánh mắt tràn đầy thù hận kia khiến Từ Y Khả nhớ lại ánh mắt Trương Uyển: điên cuồng, giận dữ, cam lòng. Nhưng là ý địch Triệu Vịnh Oái hoàn toàn thể ra hề che giấu.



      Triệu Vịnh Oái : “Từ Y Khả, còn xuất để làm gì, vì sao lúc nào cũng muốn đối nghịch với tôi!”



      Tuy hai năm nay Từ Y Khả ở đây nhưng thỉnh thoảng vẫn loáng thoáng biết được Triệu Vịnh Oái vẫn “say mê điên cuồng” Trần Mặc Dương .



      Bởi vì chuyện của Trương Uyển lúc trước nên Từ Y Khả luôn có cảm giác sợ hãi đối với loại phụ nữ cố chấp như thế này.

      Huống gì trong tay bây giờ bế Loan Loan, muốn kích động đến Triệu Vịnh Oái: “Triệu tiểu thư, chúng ta lần khác chuyện nhé, bây giờ tôi có việc phải đưa Loan Loan .”



      Từ Y Khả đến chỗ giáo để chào tiếng.


      giáo vài nhìn thấy đến cùng Trần Mặc Dương đón Loan Loan nên nghe Từ Y Khả đến đón con bé, cũng yên tâm gật đầu.



      Triệu Vịnh Oái nhanh chóng đến , chỉ vào giáo trẻ tuổi, lạnh lùng : “ như vậy sao có thể trở làm việc ở đây , tùy tiện để người lạ đón trẻ , nếu như xảy ra chuyện gì có thể chịu trách nhiệm được sao?”



      giáo trẻ hiểu chuyện gì xảy ra: “Xin lỗi, đây là mẹ của bé,vậy xin hỏi là phụ huynh của học sinh nào ?”



      giáo trẻ có hơi nghi ngờ, bởi vì chưa bao giờ nhìn thấy Triệu Vịnh Oái đến đây bao giờ, nhưng những gì Triệu Vịnh Oái cũng rất có lý .



      Triệu Vịnh Oái xong đưa tay qua muốn giật Loan Loan từ Từ Y Khả.



      Từ Y Khả thể nhịn được nữa, ôm chặt Loan Loan lùi về sau: “Triệu Vịnh Oái, đừng khinh người quá đáng!”



      Các giáo bắt đầu tụ tập lại đông hơn, thường ngày họ cũng hay đọc mấy tờ tạp chí lá cải nên nhìn thấy Triệu Vịnh Oái quen quen, giờ lại nghe Từ Y Khả gọi tên, bọn họ như bừng tỉnh, ra đây là người mẫu Triệu Vịnh Oái.



      Loan Loan đập vào tay Triệu Vịnh Oái: “ người mẫu xấu xa, được bắt nạt mẹ cháu, cháu chỉ muốn cùng mẹ về thôi.”



      Triệu Vịnh Oái nổi điên , đồ con nhóc chết tiệt!



      Từ Y Khả nghe thấy Loan Loan thế rất cảm động, hôn lên má con : “Uhm, để mẹ đưa con về nhé.” gật đầu với các giáo, rồi bế Loan Loan ra ngoài.



      Mọi người nhận ra Triệu Vịnh Oái liền bắt đầu to xì xào, Triệu Vịnh Oái cũng mặc tiếp tục làm loạn. tức đến run người, đến lúc ra mẹ con Từ Y Khả lên taxi về .



      Triệu Vịnh Oái giận dữ vứt bộ đồ vừa mới mua cho Loan Loan xuống đất , Từ Y Khả, ngày nào đó tôi giết chết !



      xe, Loan Loan dựa vào lòng Từ Y Khả nũng nịu : “Mẹ, người mẫu kia hung dữ lắm, con sợ “



      “Đừng sợ Loan Loan, có mẹ ở đây rồi.”



      người mẫu kia con đánh người nữa.”



      Từ Y Khả nhíu mày: “ ta đánh con rồi u?”



      “Dạ” bé gật mạnh đầu.



      ta đánh con như thế nào?”



      Loan Loan nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu rồi chỉ lên cánh tay mình: “Nơi này nè.”



      Từ Y Khả kéo tay áo con lên xem, nhưng thấy gì cả.



      Loan Loan lắc đầu: “ hết rồi.”



      Từ Y Khả đau lòng xoa cánh tay con : “Có phải Loan Loan rất đau .”



      “Dạ, đau lắm.”



      “Mẹ bao giờ để người khác bắt nạt Loan Loan nữa .”



      Loan Loan muốn ăn hamburger, Từ Y Khả liền đưa con đến KFC gần đấy, mua phần dành cho trẻ con. Thời buổi nay bố mẹ rất cưng chiều con , dù biết những thức ăn này có dinh dưỡng nhưng chỉ cân con cái mở miệng, bố mẹ cũng vẫn đưa con đến. Cho nên lúc họ đến quán đông kín người, ngay cả bàn trống cũng tìm thấy.

      Từ Y Khả tay nắm Loan Loan, tay cầm khay, nhìn quanh tìm bàn.

      “Y Khả, đây này!” Từ Y Khả nhìn theo hướng tiếng gọi, là Hàn Việt cùng con , bàn họ ngồi vừa vặn có bốn chỗ, Từ Y Khả nắm tay Loan Loan qua.



      Con Hàn Việt mặt mày xinh xắn đáng , người mặc chiếc váy hôm trước Từ Y Khả tặng, bé lễ phép chào: “Con chào ạ.”



      “Chào Lâm Lâm, cháu thích váy tặng ?”



      “Thích ạ, cháu muốn ngồi bên cạnh .” Hàn Việt cười giúp con dịch ghế qua cạnh Từ Y Khả.



      Hàn Việt nhìn Loan Loan hỏii: “Là con của em ư?”



      Lúc Từ Y Khả mang thai, Hàn Việt đưa vợ đến khám thai có gặp qua lần. Hai năm nay xảy ra biết bao chuyện, kết thúc cuộc hôn nhân, còn phiêu bạc tha hương, cuộc sống đúng là thể trước được điều gì.

      Từ Y Khả vuốt đầu Loan Loan: “Vâng, Loan Loan còn lớn hơn Lâm Lâm hai tháng cơ. Nhưng nhìn qua trông hai đứa cũng như nhau.”



      Hàn Việt : “Con bé giống mẹ nó.”



      Nhắc đến vợ trước, ánh mắt liền ảm đạm, từ sau khi ly hôn Giang Thuyền càng ít khi ở trong thành phố, nghiệp ngày càng phất lên, cũng vào công ty bất động sản của bố giúp, mà làm ở công ty khác trong vòng hai năm được thăng chức thành phó tổng giám đốc. Tổng giám đốc công ty của chính là Bạch Tĩnh Nam người mà lần trước đánh nhau với Hàn Việt ở Thiên Tinh.

      Sau đám cưới hai người ngừng cãi vã, nguyên nhân chính khiến hai người dẫn đến ly hôn chính là Bạch Tĩnh Nam, Hàn Việt thích Giang Thuyền cùng Bạch Tĩnh Nam quá gần gũi, nhưng là Giang Thuyền lại cho rằng Hàn Việt nghi ngờ bệnh hoạn, ghen tuông quá đáng. Huống hồ Bạch Tĩnh Nam là bạn học của mười mấy năm, làm sao có thể liên hệ là liên hệ được chứ. Tuy rằng Giang Thuyền luôn khẳng định Bạch Tĩnh Nam chỉ là bạn tốt của , Bạch Tĩnh Nam thích người phụ nữ khác, nhưng Hàn Việt làm sao có thể dễ dàng tin điều này.



      Hơn nữa cả bạn bè và bố mẹ Giang Thuyền đều khinh thường Hàn Việt, cho rằng Hàn Việt xứng với Giang Thuyền, mâu thuẫn tích tụ ngày càng nhiều.



      Đầu tiên là cãi nhau, sau đó Giang Thuyền cảm thấy mệt mỏi dần dần muốn về nhà, vô tâm để ý đến con . Giang Thuyền muốn bầu trời rộng lớn, thích bị trói buộc, cho dù là sau khi kết hôn vẫn như thế. cho rằng gia đình chỉ là bến cảng để có thể ngủ yên, làm bàn đạp để có thể tiếp tục giươm buồm xuất phát, nhưng nếu như bến cảng của trở thành chướng ngại, như thế chỉ có thể lựa chọn mãi cập bờ.

      Mà Hàn Việt lại hy vọng vợ mình dành nhiều thời gian để chăm sóc con cái, hy vọng có thể ý thức được mình làm vợ người mẹ, thể chịu đựng nổi tham vọng của .



      bế tắc của hai người thể nào thỏa hiệp, cuối cùng chỉ có thể mỗi người ngã.



      Sau khi gặp lại, Hàn Việt từng với Từ Y, trước khi cưới nhau phải biết hai người họ hợp, cũng phải là mù quáng, mà là lý trí của mạnh mẽ để ngăn cản mình Giang Thuyền.

      Từ Y Khả cũng có thể hiểu đuọc, lúc trước cũng biết được khoảng cách giữa hai người lớn nhường nào, cũng vô số lần cảnh cáo chính mình, nhưng cuối cùng rồi cũng sa vào lưới tình đến hôm nãy vẫn thể giãy dụa được.

      Từ Y Khả thở dài, và Hàn Việt có cùng chung số phận.



      Trong khi người lớn chuyện hai đứa bé ăn ngừng.



      Hàn Việt : “Loan Loan cháu học ở đâu?.”



      “Trường mẫu giáo quốc tế Cao Tân.”

      Hàn Việt : “Ô, vậy là cùng trường mẫu giáo với Lâm Lâm.”



      Từ Y Khả : “ , sao em chưa bao giờ gặp đón Lâm Lâm.”



      “Con bé mấy tuần nay chịu đến trường, vừa muốn chở khóc ầm lên, mẹ sợ con bé khóc thành bệnh nên đành để nó ở nhà.”



      Từ Y Khả buồn cười, trẻ con đều giống nhau, Loan Loan cũng là bởi vì hẹn tối nay đón nó nên nó mới chịu .



      Từ Y Khả chăm sóc cho Loan Loan vô cùng chu đáo, lấy khăn lau miệng cho con , hay là lúc Loan Loan ăn quá nhiều liền lấy nước đưa bé uống. Điều này khiến cho bé Lâm Lâm từ thiếu tình thương của mẹ vô cùng ghen tị.



      Lâm Lâm bĩu môi: “, cháu cũng muốn được lau.”



      Từ Y Khả rút tờ giấy lau miệng cho Lâm Lâm lát sau lại nghe con bé gọi: “, cháu cũng muốn uống Côca.”



      Thấy Loan Loan được làm gì, Lâm Lâm cũng nằng nặc đòi được như vậy.

      Từ Y Khả cũng để ý lắm, dù sao đứa bé nào cũng luôn khát vọng được thương từ người lớn.

      Loan Loan bên kia bắt đầu chu miệng, có đối khi những đứa còn có tính sở hữu đáng sợ hơn cả đàn ông.

      Từ Y Khả đút khoai tây cho Lâm Lâm, Loan Loan bắt đầu nổi giận : “Mẹ chịu đút cho con , hic hic …”



      Từ Y Khả liền xoay qua an ủi: “Mẹ biết rồi, mẹ cũng đút cho Loan Loan ăn nè.”



      Lâm Lâm mặc kệ , dậm hai chân: “Cháu cũng muốn ăn, cháu cũng muốn…”



      “Mẹ đừng đút cho người khác…”



      Từ Y Khả cầm khoai rơi vào tình thế khó xử, Hàn Việt cũng trợn tròn mắt, : “Lâm Lâm, để bố đút con nhé.”



      Lâm Lâm bắt đầu gào lên: “ cần, cần, con muốn đút …”



      Loan Loan cuốn quýt lắc tay Từ Y Khả, bắt mẹ bế.



      Mặc dù có hơi ngại nhưng dù sao cũng rất thương xót con . Cho nên chỉ có thể có lỗi với Lâm Lâm.



      Hàn Việt nghĩ rằng con mình lại thích Từ Y Khả đến vậy, Lâm Lâm từ còn có chút xảo quyệt. Ngay cả với Giang Thuyền con bé cũng chẳng thân mấy chứ đừng đến với người khác. Giang Thuyền có lần còn trách cứ, lúc ấy Hàn Việt còn khích bác là vì gần con it mà xa nhiều cho nên con mới để ý đến .



      Thế nhưng Lâm Lâm lại rất hợp với Từ Y Khả mặc dù họ chỉ gặp nhau qua vài lần, áo quần cũng chỉ chọn bộ mà Từ Y Khả tặng.



      muốn hai đứa lại ganh tỵ nhau, Từ Y Khả và Hàn Việt đành phải tạm biệt nhau mỗi người ôm bé về nhà.



      Kết quả là lúc đến cửa Lâm Lâm khóc gào đòi Từ Y Khả cùng, cứ ngồi bệt dưới mặt đất chịu đứng dậy, Hàn Việt đành bế bé lên nhét vào xe, Lâm khóc đến não ruột: “ đừng , đừng mà, bế cháu .”



      Hàn Việt xua tay: “ có việc gì, về đến nhà dỗ lát là xong ngay thôi, em đường cẩn thận.”



      Lòng Từ Y Khả chua xót, đứa bé này rất đáng thương, nếu như thiếu tình thương của mẹ có lẽ con bé phải tội nghiệp thế này.



      Từ Y Khả đột nhiên hôn lên khắp mặt Loan Loan, biết hai năm có mình bên cạnh, Loan Loan có phải cũng giống Lâm Lâm vậy .

      Tuy xe chạy xa, nhưng Loan Loan vẫn sợ mẹ bị cướp , nắm chặt tay Từ Y Khả gấp gáp : “Mẹ, về nhà thôi, về nhà…”



      Trần Mặc Dương đến trường mẫu giáo giáo bảo Loan Loan được mẹ đón rồi.



      Trần Mặc Dương nhíu mày, đây phải là lần đầu tiên , gần đây luôn đến sớm để đón con bé, sau đó đến tối gọi bảo Trương xuống dẫn con bé lên, tất nhiên là có ý muốn tránh mặt .



      gọi điện thoại hỏi : “Em và Loan Loan ở đâu?”



      : “Em ở xe, sắp về đến nhà rồi đây .”



      : “Đừng về trước, đứng đó đợi , về ngay.”

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 95: Tình chưa dứt sao thể nào quên (Trung)



      bắt đầu tăng tốc độ, lúc tắm rửa cho Loan Loan về đến nhà .



      Tất cả các thiết bị trong phòng tắm đều được thiết kế đặc biệt dành cho Loan Loan. Trước kia biết rất thương con nhưng đến lúc tận mắt chứng kiến lại càng xúc động. Từ những thứ nhặt nhất… chỉ cần dùng tiền có thể mua được đều có thể mua về cho Loan Loan.

      Loan Loan nằm trong bồn tắm thích thú vui đùa cùng mẹ, làm cho toàn thân Từ Y Khả ướt sũng , Từ Y Khả lo lắng con tắm lâu bị cảm lạnh: “Loan Loan, đừng chơi nữa để mẹ mặc quần áo vào cho con nhé.”



      Loan Loan vẫn còn ham vui: “Mẹ, chơi tiếp mà.”



      “Con ngoan chơi nữa bị cảm lạnh đấy , ngày mai mẹ lại chơi với con được .”



      Loan Loan ngẩng đầu nhìn ra cửa gọi: “Bố.”



      Từ Y Khả quay đầu, quả nhiên, Trần Mặc Dương tựa cánh cửa nhìn mẹ con họ, cũng biết đứng đây từ khi nào. Nụ cười mặt vẫn chưa tan.



      Từ Y Khả bế Loan Loan ra khỏi bồn tắm, lấy khăn tắm lau khô, Trần Mặc Dương đón lấy Loan Loan, bàn tay vuốt tóc rồi lại trượt xuống bên má, : “ đưa Loan Loan mặc áo quần, tóc em ướt cả rồi em cũng tắm , bác Trương làm xong bữa tối , lát nữa mọi người cùng nhau ăn luôn.”



      Lòng bàn tay rất ấm, lâu rồi cảm nhận được độ ấm của cơ thể , ánh mắt nhìn tràn ngập thương. ngẩn ra, cho dù trải qua bao nhiêu ngăn trở, bao nhiêu thời gian chỉ cần đứng trước mặt luôn lúng túng. Từ Y Khả cảm giác dường như trở lại thời gian lần đầu tiên họ gặp nhau, đối mặt với trái tim lại rung lên.

      Nhất là tại trở thành người đàn ông thành thục. Còn sau ba năm chẳng có gì thay đổi ngoại trừ tuổi tác.

      Trần Mặc Dương mỉm cười, vỗ vỗ lên má : “Em tắm .”



      hai bước rồi đột nhiên lại quay đầu dặn dò: “Quần áo của em vẫn còn trong phòng ngủ của chúng ta đấy.”



      “Bố, vừa này con tắm cùng mẹ đấy.”



      “Vậy ư, vui ?”



      “Vui lắm ạ, con muốn mỗi ngày đều được cùng mẹ vui đùa.”



      Bóng dáng hai bố con khuất dạng, Từ Y Khả vẫn còn đứng đó ngẩn người, nhận ra trở thành người khác, người đàn ông chân chính.



      tin rằng chỉ mình Triệu Vịnh Oái còn có rất nhiều rất muốn kết hôn với , trong số đó chỉ có người có địa vị, xinh đẹp, tính cách dịu dàng, nhưng vì sao lại giống như ghen vậy?



      Nếu bên cạnh người phụ nữ vì sao lại vui thay ? Sao lại hy vọng người phụ nữ này xuất . thậm chí còn ích kĩ hy vọng người phụ nữ này vĩnh viễn xuất .



      đứng đó mãi đến khi cảm giác ướt lạnh xuyên thấu qua tim mới sực tĩnh lại, đến phòng ngủ tìm quần áo.

      Cách bày biện phòng ngủ vẫn y hệt trước kia, tủ đặt khung ảnh của cả gia đình ba người hồi Loan Loan vừa mới sinh ra. Còn có cái là ảnh của và Loan Loan, có lẽ là mới chụp, Loan Loan ăn kem còn đứng bên cạnh, hai bố con tươi cười sáng lạn nhưng thiếu chút viên mãn so với tấm ảnh gia đình. Cũng giống ngôi nhà này đây, tuy trang trí xa hoa nhưng thiếu nữ chủ nhân tóm lại vẫn có cảm giác gia đình.



      Toàn bộ quần áo của vẫn nguyên vẹn trong tủ, nhìn thấy những vật dụng quen thuộc mắt bắt đầu nóng lên. dám nhìn tiếp nữa, lấy bộ bình thường rồi đến phòng tắm.



      Lúc tắm rửa xong , và Loan Loan ngồi ở bàn cơm chờ .



      Bác Trương dọn bát đũa lên: “Y Khả, nhanh ngồi xuống , tôi làm rất nhiều món thích ăn.”



      ngồi xuống: “Bác Trương bác cũng ngồi xuống ăn .” xong liền biết mình lỡ lời sao có thể coi như mình là nữ chủ nhân của ngôi nhà này chứ, như đương nhiên vậy. Tai đỏ ửng lên, cũng may bác Trương và Trần Mặc Dương chú ý mấy.



      Bác Trương : “ sao đâu, tôi đói bụng cả nhà ăn trước .”



      cầm đôi đũa ngẩng đầu lên thấy Trần Mặc Dương vẫn nhìn , lén lút nhìn lại chính mình cũng có gì là ổn mà, áo sơ mi cũng cài đến kín cổ.





      bị nhìn đến xẩu hổ, giọng hỏi: “ sao thế?”



      mỉm cười lắc đầu: “ sao cả, lâu lắm rồi chưa nhìn thấy bộ dáng của em sau khi tắm.”



      Lời của rất bình thường, nhưng lại đỏ mặt tía tai khi nghe nó.



      Loan Loan đưa thìa: “Mẹ, con muốn ăn cái kia.”



      Từ Y Khả khẽ ho, cố gắng che giấu ngượng ngùng, với Trần Mặc Dương: “Loan Loan lúc chiều vừa mới ăn cái hamberger uống ly co ca, tại lại ăn cơm như vậy có bị sao ?”



      : “ sao đâu, Loan Loan ăn rất nhiều cơm .”



      vẫn còn lo lắng với Loan Loan: “Loan Loan ăn cơm ăn ít rau thôi có được .”



      Loan Loan ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ.” phải là bé đói bụng mà chẳng qua là bé muốn mẹ đút cơm cho mình thôi.



      Từ Y Khả phát đêm nay con cứ quấn quýt lấy , ăn xong bữa tối cũng cho , cũng thương tiếc con khóc trong lòng nỡ rời .



      chơi xếp gỗ cùng Loan Loan, Trần Mặc Dương ở bên xem. Có đôi khi cảm thấy hận bản thân vì thể giữ mãi thời khắc này. ngừng nhắc nhở chính mình, thể vội vàng xao động, tất cả hãy để từ từ, ít nhất cũng trở lại, có thể gặp hàng ngày, như vậy trời cao kia quá nhân từ với .



      Loan Loan giơ thanh gỗ lên ngoắc Trần Mặc Dương: “Bố, bố giúp con .”



      Trần Mặc Dương đến, vì thế trò chơi vốn của hai mẹ con trở thành nhà ba người.



      Nhìn khuôn mặt con tươi cười, thời gian trôi qua rất nhanh, nhìn đồng hồ, ràng hơn mười giờ nhưng hai bố con kia còn mãi mê, Trần Mặc Dương chọc Loan Loan đến cười khanh khách .



      với Trần Mặc Dương: “ đừng đùa con bé nhiều qua bằng tối nó lại nằm mơ .”



      nỡ lén lút bỏ , nên thử dò hỏi Loan Loan: “Loan Loan, để bố kể chuyện cổ tích cho con, mẹ về trước nhé.”



      Loan Loan phản ứng thực kịch liệt, lập tức : “ cần đâu, con cần…”



      “Mẹ mai mẹ lại đến nhà trẻ đón Loan Loan.”



      Loan Loan tức giận, ngồi bệt xuống đất đạp đỗ đống đồ chơi sàn là, la hét: “ cần, mẹ muốn ôm bạn khác cứ ôm , Loan Loan ghét bạn kia, ghét cả chú kia nữa…”



      Từ Y Khả ngạc nhiên, ngờ con vẫn còn nhớ chuyện hồi chiều, chẳng lẽ đêm nay Loan Loan quấn quít lấy chính mình như vậy là vì sợ ôm Lâm Lâm sao?



      Trần Mặc Dương nghe xong lời của Loan Loan ánh mắt trở nên thâm trầm, biết đó là chú nào? Chiều nay bế Loan Loan gặp người đàn ông nào?

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 96: tình chưa dứt sao thể nào quên (Hạ)



      Từ Y Khả dỗ dành: “Mẹ có ôm bạn khác đâu nào.”


      Loan Loan nũng nịu tựa vào người bố: “Mẹ đừng mà.”



      “Vậy mẹ ru Loan Loan ngủ nhé, ngày mai Loan Loan còn phải đến trường lấy phiếu bé ngoan nữa mà.” Xem ra đêm nay nếu dỗ Loan Loan ngủ thể về được .



      bế Loan Loan vào phòng, Trần Mặc Dương cũng theo vào, đầu giường đặt mấy quyển truyện cổ tích, Từ Y Khả rút quyển, tìm câu chuyện quen thuộc nhất rồi bắt đầu kể: “Ngày xửa ngày xưa…”



      Vừa bắt đầu, Loan Loan vỗ vào vị trí bên cạnh: “Mẹ nằm xuống đây để bố kể…”



      chưa bao giờ ôm con ngủ cùng, lúc bé còn chưa được đầy tháng có nằm trong vòng tay mấy ngày, sau đó tuyệt tình để bác Trương ngủ cùng Loan Loan, cho đến bây giờ chuyện này vẫn luôn khiến day dứt. Khoảng thời gian có Loan Loan bên cạnh luôn hận chính bản thân mình vì sao lại biết thương xót con .

      Từ Y Khả đưa sách cho Trần Mặc Dương, nằm xuống ôm Loan Loan vào lòng. Loan Loan nghe giọng bố, mẹ nằm bên cạnh rất nhanh chìm vào giấc ngủ.



      Từ Y Khả cũng muốn nhắm mắt lại ôm con ngủ đến bình minh, nhưng lý trí cho rằng thể cùng người đàn ông này ở nơi, đây là chuyện rất nguy hiểm, thể kiềm chế được tình cảm của mình.

      hôn lên trán Loan Loan ngủ say, sau đó xuống giường. ra khỏi phòng trước đó, lúc mở cửa phòng ra đụng phải bờ ngực rắn chắc.



      dám nhìn thẳng vào mắt : “ khuya rồi em phải về đây.”



      hỏi: “Lỡ như nửa đêm Loan Loan tỉnh lại làm sao bây giờ?”



      rất bình tĩnh, thoạt nhìn giống như là sợ hãi Loan Loan nửa đêm khóc nháo tìm .



      Từ Y Khả : “ phải có bác Trương dỗ rồi sao, dù sao trước kia có em…”



      Nhắc đến trước kia, lại nhớ đến chuyện lúc chiều gặp phải Triệu Vịnh Oái liền hỏi: “Trước kia… Có phải giao Loan Loan mình cho Triệu Vịnh Oái?”



      “Ý em là gì?” Sao lại liên quan đến Triệu Vịnh Oái?



      tường thuật lại chuyện hồi chiều: “Lúc em đến đón Loan Loan ở trường gặp Triệu Vịnh Oái, ta cũng đến đón Loan Loan, nhưng Loan Loan dường như rất sợ ta, Loan Loan với em rằng ta đánh con bé.”



      Nghĩ đến việc , Loan Loan và Triệu Vịnh Oái tựa như cả nhà ba người về về, rất ganh tỵ, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đó lòng lại chua xót, rất ghét Triệu Vịnh Oái, người phụ nữ kia quả hồn tiêu tan.



      Trần Mặc Dương nhíu lại mày nhớ lại, thời gian bỏ , Triệu Vịnh Oái quả có tìm đủ mọi lý do đến đây, nhưng đều bị từ chối.



      Loan Loan là con rượu của , ngay cả khi công tác cũng đưa con theo, chỉ có đôi khi quá bận mới giao con cho bảo mẫu. nhớ từng để Loan Loan ở lại mình với Triệu Vịnh Oái hay chưa, nhưng sao lại có thể để con bé bị ngược đãi được chứ !



      Từ Y Khả thấy lên tiếng, lại : “ phải là em trách , em cũng biết mình nuôi con rất vất vả, em cũng biết bên cạnh sớm muộn gì cũng xuất người phụ nữ, đây là điều bình thường, nhưng em hy vọng người đó là Triệu Vịnh Oái, dù sao phụ nữ tốt nhiều như vậy, Triệu Vịnh Oái ấy… ấy thể trở thành người vợ tốt…”



      Giọng Từ Y Khả ngày càng , bởi vì ngày càng áp sát vào , sau lưng là cánh cửa, lùi cũng thể lùi được, chóp mũi dường như sắp chạm vào chóp mũi , mở miệng, chỉ nhìn chằm . Hơi thở của làm cho trái tim nhảy loạn lên.

      ôm vào lòng, thủ thỉ bên tai: “Em ghen ư.”



      Hơi thở ấm áp thổi bay phất phới sợi tóc bên tai.



      hơi bối rối, kiên quyết phủ nhận: “Em có.”



      nở nụ cười, ôm chặt . luống cuống giãy dụa : “Đừng, buông em ra”



      đấy!” bao giờ buông tay nữa!



      ép sát vào cửa, làn môi mỏng nhàng hôn lên cổ, lên tai .



      “Trần Mặc Dương, làm gì đấy.” sợ bácTrương dưới lầu nghe thấy nên giọng .



      hôn lướt qua vành tai, phả lên hơi thở dịu dàng.

      suýt chút nữa rên lên thành tiếng, cắn chặt môi, cố gắng đẩy ra.

      Lâu sau, thỏa mãn thở dài thầm bên tai : “Em yên tâm , có người phụ nữ nào có thể thay thế được vị trí của em cả, trước kia có, sau này cũng có.”



      “Em có ý đó, em cũng với có tư cách để giữ lại vị trí kia đâu, phải quên rồi chứ?”



      “Vậy em quên sao?”



      “Em…”



      đợi trả lời, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, cảm giác được hương thơm quen thuộc. Hương thơm của , thân thể tất cả quay trở lại.

      ôm chặt đến nổi đau nhíu mày, cố gắng chống cự nhưng động tác yếu ớt kia chỉ càng làm tắng thêm dục vọng người .



      nghe thấy : “ quên được, Y Khả, quên được, khát vọng thân thể em, giọng em, nụ cười của em … em quên được sao…”



      biết là người rất biết cách dụ dỗ người khác. cố nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, thể chìm đắm trong cơn đê mê nhất thời được, chỉ đưa vào con đường bế tắc khó khăn lựa chọn.



      Cuộc sống của sau bao năm mới quay trở lại như cũ, mẹ khó khăn lắm mới tha thứ được cho , lại có thể gặp được Loan Loan, cần gì hơn , chỉ cần cuộc sống như tại, muốn lại quay lại xáo trộn cuộc sống vốn có của .



      sợ ép , đưa vào con đường sa đọa, làm mất lý trí mà theo bước của , sợ rơi vào mị lực của .



      Trần Mặc Dương để nhiều thời gian nghĩ như vậy, tay nhanh chóng cởi từng nút áo sơ mi người , cổ áo mở rộng lộ ra khuôn ngực đầy đặn. quyến luyến dời môi, ánh mắt rực lửa nhìn chằm xuống ngực , giây tiếp theo đôi môi như phát cuồng uốn lượn xuống khe ngực .

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 97: Hành động theo cảm tính của họ tự làm tổn thương sâu sắc đến đối phương.


      bị ép sát đến cửa, hai tay choàng qua cổ , giọng : “Trần Mặc Dương, bác Trương… thấy … Loan Loan tỉnh lại…”


      xong mới cảm nhận được ngay cả bản thân cũng mơ màn, biết rốt cuộc là mình cái gì! Đáng nhẽ ra nên đẩy ra, chứ phải là lo sợ người khác nhìn thấy, đây còn phải là ngầm đồng ý sao!



      : “Vậy chúng ta về phòng …” thể chịu đựng nổi nữa, dục vọng dưới thân kêu gào muốn ôn lại ký ức xưa.



      Vẫn chưa đến phòng ngủ, áo quần người cởi hết, toàn thân trần trụi, hơi thở ấm áp an ủi nhau cho những ngày lạnh băng trước đó.

      vuốt ve thân thể săn chắc của , tất cả những cơ vết thương người đều nhớ.



      Lúc thân thể kết hợp chặt chẽ, toàn thân run lên, cắn môi, ngưỡng cổ tạo thành đường cong duyên dáng., những giọt mồ hôi người rơi xuống thấm ướt thân thể .

      Mười ngón đan nhau, chấp nhận động tác kịch liệt mà điên cuồng của , trái tim khô cạn kia dần dần mở ra.





      hôn lên mặt , khuôn mặt quen thuộc kia từng tổn thương sâu sắc nhưng cũng làm say đắm đê mê. là liều thuốc độc của nhưng cũng chỉ có mới có thể đem đến hạnh phúc cho .



      Cả đời chỉ người, mặc kệ sau này thế nào, tại người đàn ông này là sinh mệnh của , ai có thể thay đổi được điều đó ngay cả thời gian cũng .

      Nước mắt chảy dọc xuống má, hạnh phúc gọi tên : “Mặc Dương… Mặc Dương…”



      nắm chặt tay , lại tiến sâu vào để có thể cảm nhận được tồn tại của , như lơ lửng mây, run run gầm .

      Đêm tình nồng trôi qua, vẫn dán sát vào người luyến tiếc rời . nâng tay lau những giọt mồ hôi trán , thầm bên tai : “Em đừng , hãy ở lại bên , xin em đấy, và Loan Loan quỳ xuống cầu xin bà ấy…”



      Từ Y Khả biết “bà ấy” ở đây chính là mẹ .Sau khi trở về, mẹ hề nhắc gì đến đoạn thời gian trước đây, thậm chí còn hỏi đến Loan Loan.

      Từ Y Khả biết mẹ vẫn chưa thể tha thứ cho Trần Mặc Dương, là con của bà ấy mặc dù hận nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm thể nào đoạn tuyệt quan hệ. Nhưng là đối với Trần Mặc Dương, mẹ vẫn còn hận đến tận xương tủy. chỉ lần nhìn thấy đêm dài tỉnh dậy mẹ nhìn vào di ảnh của bố đến ngẩn người. Tuy hai người hồi trẻ vẫn hay cãi vả nhưng ra tình cảm của hai người rất mặn nồng.

      Sau khi quay lại mới cảm thấy được, ra của bố đả kích đến mẹ đến nhường nào. người phụ nữ mạnh mẽ nay lại thường xuyên hoảng hốt, còn khôn khéo. Lúc rãnh rỗi cũng chỉ thích mình trong phòng. Y Trạch với hai năm nay mẹ đều như thế, thậm chí có đôi khi nhớ bố đến nổi mình trong phòng khóc nức nở.



      Nếu lúc đó bố bị bệnh hay vì tai nạn mà qua đời có lẽ mẹ cũng hận đến như thế, nhưng đây bố là vì ẩu đả với đám lưu manh mà bị di chứng mới qua đời, chính mắt mẹ lại còn chứng kiến cảnh đó cho nên cũng hiểu được mẹ cách nào có thể tha thứ cho Trần Mặc Dương.

      đẩy xuống, kéo chăn che lại tựa vào đầu giường: “Em hỏi , sao lúc ấy lại ra lệnh Cổ Phong làm ra những chuyện như vậy? Em biết công trình kia gây trở ngại cho , nhưng là vẫn còn nhiều cách mà, vì sao lại dùng thủ đoạn đuổi tận giết tuyệt.”



      tựa vào người : “ đến lúc chúng ta nên ràng chuyện này. Chuyện làm thừa nhận, công trình kia là do sai Cổ Phong ra tay. Cổ Phong dùng biện pháp gì cũng rất , và Chương Kinh Hoa tồn tại rất nhiều thù hận mà Mã Thiên lại là người của Chương Kinh Hoa. cho dù Mã gia chịu bán khu đất kia , vẫn còn rất nhiều biện pháp khác. Nhưng em hẳn cũng biết vì sao lại dùng cách đó, muốn cho Mã gia nhà tan cửa nát. Lúc ấy để em rời , nghĩ rằng em cứ vậy mà liền đồng y kết hôn với Mã Tuấn, rất tức giận. Ngày đó lúc xuất viện còn ngu ngốc nghĩ rằng hay là cứ tìm em dỗ ngon ngọt rồi chúng ta quay lại, nếu như em muốn tương lai cũng có thể đáp ứng với em….” tự giễu cười: “Em cũng biết tính tình lúc đó, có thể nghĩ đến nước đó là nhượng bộ lắm rồi … Nhưng ở bãi đỗ xe lại nghe được tin em và Mã Tuấn sắp kết hôn, nhìn hai người bên nhau, vui vẻ chọn nhẫn cưới, nghe người khác chúc mừng hai người, sao thể phát cuồng được chứ, chỉ trong thời gian ngắn, em vừa mới trong lòng trọn đời, thế nhưng vừa chớp mắt kết hôn với người khác, giây phút đó như điên cuồng cam lòng, nghĩ lúc ấy tỉnh táo lại, nguyện ý thừa nhận thể mất em nên mới ghen tức, nguyện ý tìm em rằng em, có lẽ xảy ra chuyện như ngày hôm nay , nhưng tất cả qua thể quay trở lại. Y Khả, em hãy tin , thề rằng chưa bao giờ bảo Cổ Phong ra tay với người nhà em, cho dù có điên cỡ nào cũng thể đối với em như vậy!”



      : “Em hề vui vẻ.”



      ngẩn người, nghĩ rằng mình nhiều như vậy nhưng lại ra câu đầu đuôi, lo sợ hỏi: “Sao cơ?”



      : “Em hề vui vẻ khi chọn nhẫn, lúc ấy người nhà em ai cũng rất hy vọng rằng em kết hôn với Mã Tuấn, lúc xảy ra tai nạn, Mã Tuấn vì bảo vệ em mà bị thương nặng, mẹ em thấy ta đối với em tình cảm sâu nặng, đêm ba mươi em đa lén lút đến bệnh viện thăm , nhưng em nghe thấy… nghe thấy với Giang Văn Thao rằng chưa bao giờ ai cả. Em thừa nhận em đồng ý kết hôn với Mã Tuấn là vì thời gian đấy em giận lẫy. Nhưng khi nghe câu tuyệt tình từ , lòng em như chết lặng. Em nghĩ rằng Mã Tuấn tốt với em như vậy trước sau gì em cũng phải lấy chồng nên hôm đấy em chủ động đề nghị kết hôn cùng với Mã Tuấn, em muốn hoàn toàn quên , bắt đầu cuộc sống mới.”



      Đêm ba mươi! vẫn còn nhớ đêm đó, nghĩ rằng đêm đó ở ngoài cửa, là sai lầm, ra tất cả mọi chuyện đều do tạo nên .



      Hành động theo cảm tính của họ tự làm tổn thương sâu sắc đến đối phương.



      ôm giọng: “Y Khả, hãy tha thứ cho tên khốn nạn như , chúng ta hãy làm lại từ đầu được , cầu xin mẹ em tha thứ, vì Loan Loan vì em và vì em hãy dũng cảm lên chút được .”



      im lặng gì, rồi đột nhiên đứng dậy, giữ tay lại, đề phòng: “Em đâu? Đêm nay hãy ở lại đây !”



      kéo chăn xuống, xấu hổ : “Quần áo vẫn ở bên ngoài, ngày mai bác Trương lên dọn dẹp nhìn thấy sao.”



      muốn chui xuống lổ mất thôi, vừa rồi hai người gấp gáp đến nỗi áo quần nội y đều quăng ngoài kia , nếu ngày mai bác Trương lên nhìn thấy nghĩ như thế nào đây!



      đúng là bị làm cho tức giận mà, cố gắng lấy hết bao dũng cảm để thốt ra những lời lẽ thâm tình nhất, vậy mà như dội vào mặt chậu nước lạnh.



      tức giận : “Em nằm xuống , để .”



      trắng trợn đứng dậy qua mặt , tỉ lệ dáng người hoàn mỹ, những cơ bụng săn chắc, cho dù nhìn thấy bộ dáng trần truồng của nhiều lần nhưng lúc nào là đỏ mặt.

      ôm hết quần áo vào phòng. giường, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, bất giác mỉm cười.



      tựa vào cửa phòng tắm, vừa mở cửa bị ôm vào lòng, : “Sao lại đợi cùng tắm.”



      cũng phải là Loan Loan còn muốn người ta giúp…” từ cuối cùng còn chưa hết bị ôm lại phòng tắm .



      Sau khi ra, mệt lã ngã xuống giường, chăn trùm kín, kéo ra, : “Sao lại cho nằm chung chứ.”



      than thở : “Tránh ra , ai bảo lại kéo em vào phòng tắm…”

      Tuy là trách cứ nhưng lại giống như làm nũng, hơn nữa tay lại kéo lên để nằm vào, mỉm cười, loại cảm giác này làm nhớ lại đoạn thời gian ngọt ngào lúc ban đầu, thảo mãn ôm từ phía sau: “Ngủ , ôm em.”



      Lòng rất rối bời, chuyện đêm nay đoán trước được, mọi chuyện cứ như vậy tự nhiên xảy ra, biết sau này làm thế nào, lại gạt mẹ tiếp tục lén lút cùng dây dưa, hay là xem như chuyện hôm này là ngoài ý muốn, ngày mai ngủ dậy đều xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra?



      Nhưng biết rằng tất cả mọi chuyện đều thể do quyết định, bởi vì tuyệt đối phải là người biết nghe lời người khác, bất luận tình tính có thay đổi bao nhiều nhưng có chuyện tuyệt đối thay đổi, đó là bao giờ cam tâm để mình ở vị trí bị động.

      càng nghĩ càng phiền, vả lại mệt mỏi, hơn nữa cái ôm của thoải mái như vậy, luyến tiếc đẩy ra. Rất nhanh, chìm vào giấc ngủ

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 98:



      Công ty quảng cáo của Hàn Việt chỉ vừa mới thành lập, quy mô lớn, toàn bộ nhân viên trong công ty cùng với ông chủ là cộng lại cũng chỉ mười mấy người. Nhân viên trong công ty hầu hết đều là những người trẻ tuổi vừa mới ra trường. Từ Y Khả làm việc cùng họ rất thoải mái có đấu đá ganh ghét như hồi còn ở đài.

      Buổi tối, công ty tổ chức liên hoan kỷ niệm năm thành lập công ty, vốn định muốn nhanh chóng qua nhà trẻ đón Loan Loan, tại chỉ cần giây gặp con chịu nổi.

      Nhớ đến con bất giác nở nụ cười, con bây giờ càng ngày càng biết nịnh nọt , hôm qua còn hôn lên má , : “Mẹ, con mẹ.”

      Lúc ấy cảm động đến rơi nước mắt .

      Nhưng các đồng nghiệp cứ mực lôi kéo , bảo là thành viên mới gia nhập đại gia đình, là nhân vật chính của ngày hôm nay sao có thể .

      Hàn Việt cũng thêm vào: “ thôi, bây giờ em có về nhà cũng chỉ mình nhốt trong phòng xem ti vi.”

      đồng nghiệp bắt đầu nháo nhít lên: “Ông chủ, sao lại biết Từ Y Khả về chỉ có thể xem phim, biết như vậy nhất định là có gian tình!”

      Hàn Việt chỉ cười, cũng giải thích nhiều.

      Cuối cùng Từ Y Khả đành phải gật đầu, trong lòng còn có chút tiếc nuối, đêm nay muốn đưa Loan Loan dạo chợ đêm. Trước khi tan ca gởi tin nhắn cho Trần Mặc Dương bảo rằng có việc thể đến đón con , nhờ đón hộ rồi dỗ dành Loan Loan ăn nhiều cơm vào.

      Lát sau cũng thấy gởi lại tin trả lời, cứ mãi băn khoăn suy nghĩ hay là có mang theo điện thoại bên người. Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy có lẽ cố tình, việc này cần dặn dò cũng tự biết, dù sao ba năm cũng mình nuôi Loan Loan lớn như vậy. thở dai, thừa nhận mình chỉ là lấy cớ, ra rất nhớ muốn nghe giọng .

      Hàn việt ở sau lưng gọi: “Y Khả, có thể rồi.”

      nhìn xung quanh đồng nghiệp thu dọn xong xuôi, cũng đứng dậy.

      đám người trẻ tuổi tụ tập chỗ hề kiêng nể gì vui chơi thoải mái. Cơm nước xong lại bắt đầu đến nơi khác uống rượu.

      phải là người hoạt bát, phần lớn thời gian đều ngồi bên xem mọi người vui chơi.

      Hàn Việt nhìn thấy bộ dáng thui thủi mình mới lên tiếng: “Em có chuyện gì sao?”

      lắc đầu: “ có việc gì cả, chỉ là nhìn thấy mấy người kia vui chơi sôi động cảm giác như mình già rất nhiều, ra em chỉ lớn hơn họ có hai tuổi.”

      Hàn Việt than thở: “Cái khiến con người chúng ta già phải là thời gian, mà là tâm tình, nào thôi để đưa em về, cũng muốn về sớm trông Lâm Lâm.”

      “Vậy họ sao…”

      Hàn Việt : “ sao cả, tính tiền để họ chơi cho rồi lát về sau.”

      Hàn Việt quay lại chỗ mọi người dặn dò rồi đưa về. Đến khu chung cư lúc Y Khả chuẩn bị xuống xe, Hàn việt gọi lại: “Y Khả, sao này em có dự định gì ?”

      giật mình, Hàn Việt phải là người đầu tiên hỏi vấn đề này, ĐinhTĩnh hỏi , thậm chí mẹ dưới hai lần nhắc nhở .

      Hàn Việt tiếp tục: “Y Khả, em vẫn chưa đến ba mươi, sau này cũng thể tiếp tục sống thế.”

      Từ Y Khả : “Em cũng biết đến đâu hay đến đó vậy.”

      “Bác nhìn em như vậy rất đau lòng, còn nữa, ngày nào đó Trần Mặc Dương cũng kết hôn , em thể chờ đến lúc đấy mới xem xét con đường tương lai của mình.”

      Từ Y Khả : “Sao lại với em chuyện này.”

      ra trong khoảng thời gian này luôn nghĩ, em xem nếu như hai ta kết hôn có thể hạnh phúc ?”

      Từ Y Khả hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn . Đêm nay chỉ uống ít, mặt có chút đỏ nhưng khẳng định vẫn rất tỉnh táo.

      : “Hàn Việt, sao thế, có phải Giang Thuyền muốn tái hôn?”

      cười: “ ây tái hôn là chuyện sớm hay muộn, mà đối với cũng chẳng có liên quan, Y Khả em chưa hề nghĩ đến chuyện chúng ta đến với nhau sao. Mẹ vẫn luôn thích em, ra mẹ chỉ lần lải nhải về chuyện này, bà nếu em là con dâu của bà tại có nhắm mắt ngay lập tức cũng an tâm .”

      Từ Y Khả cũng biết mẹ Hàn Việt trước kia rất thích , nhưng và Hàn Việt là duyên phận.

      Từ Y Khả buồn cười : “Chẳng lẽ bởi vì bác thích em nên muốn kết hôn với em?”

      Hàn Việt lòng: “Em đừng cảm thấy lý do này buồn cười, Y Khả em biết , và Giang Thuyền ly hôn, ngoại trừ mâu thuẫn riêng giữa hai chúng ta, còn có phần là vì hai gia đình. Mẹ ấy cãi nhau liên tục, ai chịu nhường nhịn ai, ở giữa rất mệt mỏi, muốn an ủi mẹ vừa muốn khuyên nhủ lại Giang Thuyền. Nếu hai ta kết hôn giữa chúng ta tồn ại vấn đề này, hơn nữa Lâm Lâm rất thích em, tin rằng hai người ở bên nhau cũng rất hòa thuận. Quan trọng là chúng ta hiểu nhau, cần lo lắng vì bị dối phương lừa dối, chúng ta đều trải qua những mối tình nồng nhiệt, có lẽ cảm thấy an toàn hơn khi có cuộc hôn nhân an bình, lại càng thông cảm hơn cho người kia, em thấy có đúng ? Y Khả em hãy suy nghĩ lại những lời hôm nay của .”

      Từ Y Khả : “Hàn Việt, em biết những gì đều rất có lý, nếu chúng ta kết hôn đúng giống như vậy mọi chuyện yên ổn, bình thản, cho dù có tình , nhưng vẫn có thể hoàn thuận ở cùng nhau thậm chí là sống đến đầu bạc răng long , đó có lẽ cũng là loại hạnh phúc, nhưng Hàn Việt à em nghĩ như vậy, em thể chấp nhận được gia đình như vậy, cho dù ngày nào đó Trần Mặc Dương kết hôn, nhưng em vẫn còn có Loan Loan phải sao, ít nhất đến tại em muốn nghĩ đến chuyện này.”

      Hàn Việt : “Em hãy suy nghĩ, có lẽ có ngày nào đó em thay đổi suy nghĩ, nhưng em cần phải có áp lực bởi vì chúng ta rất quen thuộc cho nên mới sợ xấu hổ mở miệng thẳng thắn vơi em những điều này.”

      Từ Y Khả : “Em biết, nhưng và Giang Thuyền còn cơ hội sao, dù sao ta cũng là mẹ của Lam Lâm, vẫn còn ấy.”

      Hàn Việt lắc đầu: “ thể giải quyết được tất cả, thử qua lần rồi nhất thiết phải thử lại, Giang Thuyền phải là người biết quay đầu là bờ, cuộc hôn nhân này đều làm chúng ta sợ hãi .”

      “Vậy cũng thể cứ thế mà cam chịu chứ.”

      Hàn Việt cười : “Y Khả, em có chút tự tin, với em kết hôn chính là cam chịu sao?”

      Từ Y Khả mỉm cười, Hàn Việt tiếp: “Vậy em về , hãy suy nghĩ những lời .”

      Từ Y Khả mở cửa xe: “Vậy đường cẩn thận.”

      nhìn theo xe Hàn Việt rời , lời Hàn Việt phải có lý. Tuy hai người nhau nhưng lại có thân tình thân thuộc, như vậy có thể cùng nhau vun đắp gia đình ấm áp. Lời đề nghị này hẳn làm cảm động, cho dù năm đó rời Giang Nhạc, cũng chưa bao giờ nghĩ tới cùng với người đàn ông khác lập gia đình. thở dài, vừa mới xoay người bị cái bóng sau bồn hoa kia làm giật mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :