1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu còn khó hơn chết - Tam Nguyệt Vi Thảo ( 106 chương + 8 NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 90: Quen thuộc mà xa lạ ( Trung )



      Hàn Việt : “Đều là những công việc cắt nối biên tập hậu kỳ, có lẽ cũng khác là mấy so với công việc trước kia của em.”


      Hàn Việt đổi qua làm trong công ty quảng cáo , hai ngày trước tình cờ gặp , biết được quay lại Giang Nhạc và muốn tìm công việc nên giới thiệu đến công ty mình.

      Có lẽ bởi vì vừa trải qua cuộc hôn nhân thất bại, Hàn Việt của hôm nay thành thục chính chăn hơn nhiều. Hồi đấy Từ Y Khả cũng mơ hồ đoán được cuộc hôn nhân của Hàn Việt được lâu dài, người phụ nữ kia quá mạnh mẽ biết an phận, phải là người mà Hàn Việt có thể giữ được. Chuyện tình “cùng nhau chung sống đến đầu bạc răng long” e có lẽ chỉ còn trong những câu chuyện cổ tích.

      Hàn Việt đưa về khách sạn: “Em có cần tìm nhà giúp , dù gì em cũng thể ở khách sạn mãi.”

      cần đâu, vài ngày nữa em về nhà.” cười: “ lâu rồi chưa gặp mẹ, có lẽ bà ấy cầm gậy đánh đuổi em nữa đâu.”

      Tuy là đùa nhưng lòng vẫn lo sợ.

      Hàn Việt : “Bác hiểu và tha thứ cho em, có lẽ lúc ấy bác quá giận, chỉ cần em về vài câu ngon ngọt liền thôi ấy mà.”

      “Em biết rồi, liên lạc sau nhé.”

      “Ngày mai đưa em đến công ty xem tình hình, bây giờ đến trường mẫu giáo đón con , vừa mới được mẹ nó đưa du lịch vòng, mới mấy ngày chưa gặp con mà thấy nhớ rồi.”

      Từ Y Khả : “Vậy .”

      Chiếc xe khuất dạng, nụ cười môi cũng tắt lịm… rất nhớ con , bây giờ con bé có lẽ sắp lên ba. vẫn nhớ như in khuôn mặt bé, cũng biết tại bé lớn lên như thế nào, biết có bị bố chiều hư , biết bé có biết gọi mẹ . rất muốn gặp bé.

      chìm đắm trong suy nghĩ của mình, người đàn ông từ trong thang máy ra, đột nhiên giật mình gọi: “Y Khả.”

      biết tuy Giang Nhạc , nhưng trở về khó tránh khỏi gặp được người quen, cho nên nhìn thấy Mẫn Chính Hàn cũng mấy ngạc nhiên.

      Ngược lại là Mẫn Chính Hàn dường như rất kinh ngạc: “Em trở về lúc nào đấy ?”

      “Tuần trước.” nhìn phía sau ta.

      ta : “Em cần nhìn , đến đây là để bàn công việc làm ăn.”

      : “Em chỉ giúp bác sĩ Cố nhìn xem sau lưng ấy có làm chuyện xấu xa gì mà.”

      Nụ cười của nhạt dần: “ bây giờ ở Châu Phi bận rộn làm thánh mẫu rồi, đâu thèm để ý sống chết của nữa, chúng ta lên quán cà phê phía chuyện .”

      và Mẫn Chính Hàng lên tìm vị trí ngồi xuống, Từ Y Khả nghe giọng trông giống đùa, hỏi: “Bác sĩ Cố sao lại châu Phi ?”

      : “ còn cách nào cả, có lẽ bên đó thiếu bác sĩ như ấy.”

      ấy khi nào?”

      “Khoảng chừng năm rồi .”

      Từ Y Khả nhíu mày: “Hai người cứ như vậy mà thôi ư?”

      uống ngụm cà phê đắng chát, đặt cốc xuống, rồi tựa lưng vào ghế, : “Nửa năm trước còn nhận được thư của ấy, bây giờ chút tin tức cũng chẳng có .”

      Từ Y Khả hỏi: “Có phải làm tổn thương ấy ?”

      Mẫn Chính Hàn : “Y Khả, phụ nữ các em tàn nhẫn, đàn ông bọn cũng bị tổn thương chứ, có đôi khi còn đau khổ hơn các em, nhưng dù sao bọn vẫn ở lại đây, còn các em liền . Em rời khỏi đây hơn hai năm, em có biết Dương Tử đau khổ bao nhiêu ? người vốn có bộ dạng giống diêm vương, bây giờ lại càng lãnh đạm hơn. Con mỗi ngày chỉ biết bám lấy Dương Tử, tên kia ngày nào cũng phải đưa con theo cùng đến công ty, bên cạnh đừng đến phụ nữ, ngay cả con ruồi cũng dám đến gần. Em xem, năm xưa bên người và Dương Tử lúc nào cũng có trăm hoa đua nở, sao giờ đây rơi vào trong tay của bọn em đều bị hạ giá cả thành thế này vậy trời? vẫn nghĩ ra!”

      Trong lòng Từ Y Khả phải là đau: “Còn phải đều tại các tự gây nên ư.”

      Mẫn Chính Hàn : “Niệm Nghi cũng từng vậy , là tự làm tự chịu. Quả Dương Tử từng làm tổn thương em, đừng là em trước đây cũng muốn đem cậu ta chôn sống , nhưng phải hai người cũng có con cái sao? Em có tha thứ cho cậu ta được ?”

      : “ tha thứ có thể làm thế nào, ấy cũng rất khổ sở, bố em cũng thể sống lại. phải là vì em hận ấy, chỉ là em muốn quay lại, vã lại ngày nào đó ấy cũng cuộc sống mới mà thôi.”

      Mẫn Chính Hàn chán nản : “Em chỉ được mỗi tội mạnh miệng! Nếu em nhớ họ sao lại còn quay về làm gì, Giang Nhạc là địa bàn của cậu ta, hai người sớm muộn gì cũng chạm mặt nhau thôi.”

      Từ Y Khả hơi xấu hổ biết trả lời thế nào, người đàn ông trước mắt lúc nào cũng đáng ghét như vậy, lúc nào cũng muốn moi tim đen của người ta ra cơ.

      ngượng ngùng : “ em cũng thể cả đời đều trở về nhà được.”

      “Em chắc chắn mẹ em đồng ý để em trở về?”

      “Em biết nữa, em vẫn chưa dám về nhà.” chần chừ chút lại hỏi: “ gặp con em chưa?”

      Mẫn Chính Hàn : “Gặp rồi, con em giống em y chang.”

      Từ Y Khả vô thức nở nụ cười: “Đáng lắm sao, tính tình có phải nhõng nhẹo lắm ?”

      Mẫn Chính Hàn : “Đáng rất đáng , chỉ là nũng nịu quá mức, cũng trách được tại Dương Tử chiều con bé quá mức mà. bé cả ngày cứ bám dính lấy Dương Tử, chịu đến trường mỗi ngày đều cùng Dương Tử đến công ty, cả Giang Nhạc ai cũng biết, ôi hình tượng Tam thành giang kiệt của chúng đều xem như là bị hủy cả rồi .”

      : “Vậy là cũng phải thường xuyên đến thăm con em.” lại : “Chẳng lẽ ai giúp ấy sao , trong nhà phải còn có giúp việc sao?”

      “Cũng vì chỉ có như vậy cậu ta mới yên tâm, em rồi đứa bé như chính sinh mệnh của cậu ta. Y Khả, , nếu như em quay lại hãy nghĩ đến đứa bé, chuyện của bố em cũng trôi qua hai năm rồi, mà theo được biết chuyện lần đó cũng là do cấp dưới của cậu ta và Trương Uyển tự quyết, Dương Tử hề biết gì cả, mà cậu ta cũng tuyệt tình với em như vậy đâu. Sau này nghĩ lại mới hiểu ra, tin rằng em biết điều đó.”

      Từ Y Khả : “Em có suy nghĩ cẩn thận cũng có ích gì, mẹ em cũng thèm suy nghĩ lại.”

      Mẫn Chính Hàn than thở: “Em xem, trươc kia ăn chơi có thế tùy tiện chọn người phụ nữ để quen, đến khi mối quan hệ nghiêm túc, ngược lại khó khăn chết được. Thế này được, thế kia cũng được!”

      Lúc tiễn ra cổng, Từ Y Khả : “Hãy tìm bác sĩ Cố , ấy phải là người phụ nữ tuyệt tình đâu.”

      Mẫn Chính Hàn : “Có tìm được ấy cũng về cùng đâu, trước khi ấy , nếu ba năm sau ấy quay về mà vẫn còn độc thân ấy quay lại với , chết tiệt, phải chỉ ba năm thôi sao, tin là chờ được!”

      Mẫn Chính Hàn lấy bút ra rồi kéo tay viết lên hàng chữ : “Đây là địa chỉ trường mẫu giáo của con em.”

      run run nắm chặt lòng bàn tay.

      Ngày hôm sau, sau khi theo Hàn Việt đến công ty, cuối cùng cũng lấy hết dũng cảm để và nhà.

      Hai năm dường như phải là quảng thời gian quá dài, nhưng có lẽ mẹ cũng có thể bình tĩnh hơn . Buổi chiều lúc về nhà, đứng ở cửa mãi nhưng vẫn dám nâng tay ấn chuông. Đầu trống rỗng, vừa rồi đường còn tập luyện vô số lần lời thoại…giờ quên sạch. thậm chí còn biết câu đầu tiên gặp nhau nên thế nào.

      Đúng lúc luống cuống cửa mở ra, trong tay bà Từ cầm hai túi rác, nhìn thấy con trước mặt bà Từ sững người, nhất thời có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng đối diện con .

      Từ Y Khả cố gắng nở nụ cười, gượng gạo gọi : “Mẹ.”

      Bà Từ ném hay túi rác ra ngoài rồi xoay người vào lại, được hai bước đưa lưng về phía Từ Y Khả, vọng ra: “Vào , còn đứng đấy làm gì.”

      Trong nhà có gì thay đổi, trong phòng khách đặt di ảnh của bố, em trai trông cửa tiệm, Từ Y Khả ngồi xuống sô pha. Bà Từ rót cốc nước đem đến đặt trước mặt Từ Y Khả: “Hai năm nay con đâu ?” Sau này bà Từ mới biết được chuyện con mình tự sát từ Đinh Tĩnh, nhưng lúc đến bệnh viện Y Khả rời .

      Hơn hai năm nay phải là bà nhớ đứa con phiêu bạc bên ngoài của mình, chỉ là trong lòng bà vẫn còn rất day dứt. Những năm tháng qua bà suy nghĩ rất nhiều, lúc đấy trong nhà đột nhiên xảy ra nhiều chuyện, chồng vừa qua đời, những oán hận trong lòng chỉ biết trút hết lên người con . Nếu lúc ấy con bà có chuyện gì có lẽ bà cũng còn mặt mũi nào mà sống thêm, điều đó cũng chả khác gì chính bà tự tay bức con mình đến đường chết.

      Từ Y Khả : “Con đến rất nhiều nơi nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy Giang Nhạc là tốt nhất.” nâng tay vuốt khóe mắt mẹ: “Mẹ, có phải là mẹ tự chăm sóc tốt …”

      Bà Từ : “Già rồi còn chăm sóc gì nữa.”

      Từ Y Khả kìm được những giọt nước mắt tuôn rơi, về đến nhà, bao nhiêu cảm xúc hỗn độn trong lòng dâng lên.

      Mắt của bà Từ cũng ửng đỏ , nhưng miệng lại : “Khóc cái gì mà khóc, chẳng tiến bộ hơn ngày xưa là mấy, lần này con về là định ở lại hay chỉ về vài ngày rồi lại ?”

      Từ Y Khả : “Con nữa , con tìm được công việc trong công ty bạn con, sau này con ở lại Giang Nhạc.”

      Bà Từ : “Trở về cũng tốt, phụ nữ mình bên ngoài khổ lắm “

      “Mẹ, con muốn chuyển về đây ở được chứ?”

      Bà Từ : “Con ở đây có thể ở đâu, phòng của con vẫn còn trống, con hãy tự thu dọn lại , mẹ nấu cơm , đêm nay con cứ ở lại đây, Y Trạch về ngay thôi .”

      nhìn theo bóng lưng mẹ tuy rằng mẹ con thông cảm cho nhau, nhưng dù sao vẫn còn có chút mất tự nhiên. Có số việc thay đổi chính là thay đổi, dù cho có bù đắp thế nào, vết vạn nứt giữa và mẹ vẫn còn đó.

      Đến tối Từ Y Trạch về nhà, nhìn thấy chị mình cậu xúc động đến chảy nước mắt , hai chị em ngồi ngoài ban công tâm cả đêm.

      Từ Y Khả mới biết được cửa hàng sắt thép nhà cũng kinh doanh thêm được bao lâu đóng cửa , tại Từ Y Trạch làm việc trong công ty.

      Khi nghe công ty đó là Chương Kinh Hoa, Từ Y Khả nhíu mày : “Sao lại làm cho Chương Kinh Hoa, Y Trạch em phải cẩn thận, ông ta là người rất nham hiểm.”

      Từ Y Trạch : “Chị, chị yên tâm , ra cũng chẳng có liên quan gì đến Chương Kinh Hoa cả, mọi công việc trong công ty bình thường đều do chị Văn Kỳ phụ trách. Chị biết đấy thôi, bây giờ chị Văn Kỳ trở thành nữ doanh nhân, dù sao chị Văn Kỳ có lẽ cũng đến nổi gây hại cho em.”

      Từ Y Khả buồn cười, mỗi người đều có cách sống của riêng mình, Văn Kỳ cũng đạt được những gì mình muốn.

      Sau khi về nhà cuộc sống của dần trở nên đơn giản hơn, tan tầm về nhà giúp mẹ nấy cơm, buổi tối đôi khi cùng mẹ chuyện lát rồi xem ti vi. Đinh Tĩnh cũng sắp lên chức mẹ , nghe thai nhi ổn lắm ây cứ bị nghén liên tục. Cho nên chồng ấy dám để ấy mình ra ngoài dạo phố.

      Hôm nay lúc đến trung tâm mua sắm mua cho mẹ vài bộ quần áo, tiện thể mua luôn quà cho con Hàn Việt. Hôm trước vừa gặp con của Hàn Việt. bé kia hơn con vài tháng mà ăn rất khôn ngoan. Từ Y Khả đến bây giờ vẫn chưa thể tưởng tượng được bộ dáng của con mình trông ra sao.

      cũng biết nên mua quà gì, bây giờ trẻ con có lẽ cái gì cũng thiếu, cuối cùng đến cửa hàng quần áo trẻ con, biết cái đẹp, nếu mua váy có lẽ rất thích.

      Thời buổi này trang phục trẻ con đẹp kém trang phục người lớn, Từ Y Khả nhìn thích quá muốn buông tay, chọn loạt váy đầm, bỗng nhiên cúi đầu xuống nhìn thấy bé ước chừng khoảng hai ba tuổi cứ theo . còn tưởng là con của người khách trong cửa hàng, nhìn vòng cũng chẳng thấy ai.

      bé cứ nhìn mỉm cười rất đáng . Từ Y Khả nhịn được véo má bé: “ bạn , mẹ em đâu.”

      bé vẫn gì chỉ nhìn chăm vào .

      Từ Y Khả hỏi: “Có phải con thích chiếc váy nào ?”

      Bỗng nhiên bé lại xoay người lại chạy ra ngoài, cái mông lắc qua lắc lại, Từ Y Khả sợ ngã chạy theo ra.

      bé chạy đến cửa hàng áo quần trẻ con bên cạnh, Từ Y Khả nghe thấy giọng đàn ông: “Loan Loan, con lại chạy loạn đâu thế mà bố tìm thấy .”

      Giọng quen thuộc ấy, Từ Y Khả sững sờ dừng lại.

      Loan Loan vẫy vẫy tay Trần Mặc Dương: “Bố, bên này…”

      Trần Mặc Dương đến bên con cưng chiều : “Loan Loan muốn đâu, muốn mua váy đẹp ư ?”

      Loan Loan nắm lấy tay , : “Mẹ, mẹ…”

      bất đắc dĩ thở dài, lại lần nữa đánh tan giấc mộng ảo của , nhưng đến khi ngẩng đầu lên… đúng là đứng ngay trước mặt .

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      @Thuyhyukhae hix nàng ới bổ sung nguồn edit nữa nha , nàng dẫn link chỗ nàng lấy truyện này về nhé:p

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 91: Quen thuộc mà xa lạ ( Hạ )



      Hai người đứng lặng nhìn nhau, mọi thứ xung quanh đều trở thành phông nền.


      gầy hơn và còn dáng vẻ ngây thơ của ngày xưa nữa, mái tóc dài buông xõa vai, dường như quyến rũ hơn nhiều.

      “Bố…” Đôi mắt long lanh đảo qua đảo lại nhìn hai người, Loan Loan biết vì sao chả ai lên tiếng.

      Từ Y Khả cuối cùng cũng bước đến trước mặt con mình, ngồi xuống ngắm nghía khuôn mặt tròn trịa, hàng mi dài cong vút, đôi mắt đen nhánh, khuôn mặt giống hệt vây vì sao chính lai nhân ra…

      Hơn hai năm nay nhớ con mình biết bao… những ngày đầu mới rời khỏi Giang Nhạc dường như thể chịu đựng nổi, mỗi đêm đều nằm mơ thấy tiếng khóc của con gái.

      Mắt Từ Y Khả Ngấn nước: “Vừa rồi con gọi ta là gì.”

      Loan Loan bị ánh mắt nóng bỏng của Từ Y Khả làm sợ, ôm chặt đùi Trần Mặc Dương.

      Trần Mặc Dương khom người xuống, với con : “Loan Loan, con phải vừa mới gọi mẹ sao, sao lại sợ thế ?”

      Từ Y Khả nhìn Trần Mặc Dương: “Con bé tên Loan Loan à?”

      “Mọi người vẫn luôn gọi là Loan Loan, bởi vì lúc con bé cười đôi mắt con vút như vầng trăng.”

      Từ Y Khả vươn tay: “Loan Loan, cho mẹ ôm được .”

      Loan Loan biết có nên đồng ý , do dự nhìn qua Trần Mặc Dương.

      Trần Mặc Dương : “Con làm sao vậy, là mẹ mà, phải con luôn hỏi bao giờ mẹ về sao, bây giờ mẹ trở lại rồi, con hãy đến ôm mẹ .”

      Loan Loan khó xử chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý gật đầu, buông tay đùi Trần Mặc Dương rồi chạy vùi vào lòng Y Khả.

      Từ Y Khả âu yếm ôm bé, cầm được nước mắt lại rơi xuống. Lúc rời bé chỉ xíu, bây giờ lớn lên đáng như vậy rồi. Từ Y Khả khóc nghẹn ngào: “Con , mẹ…”

      Loan Loan cũng rất ngoan dường như hiểu được chỉ im lặng để ôm, lát sau Từ Y Khả buông tay ra, vừa khóc vừa cười vuốt khắp khuôn mặt bé: “Con gọi mẹ được .”

      Loan Loan mím môi, bé vươn tay lau nước mắt cho Từ Y Khả.

      Trần Mặc Dương : “Em đứng lên , đừng khóc nữa , em làm Loan Loan sợ đấy.”

      Từ Y Khả thấy Loan Loan cũng bắt đầu thút thít, nhanh chóng lau khô nước mắt mình, ôm chằm lấy con, : “Xin lỗi, mẹ làm con sợ rồi đúng , Loan Loan muốn mua gì nào, váy? Búp bê? Mẹ dẫn con mua nhé.”

      Loan Loan vỗ vỗ vào đầu mình rồi khoa tay múa chân: “Loan Loan muốn mua kẹp tóc.”

      Lần đầu đưa con mua sắm, Từ Y Khả hận thể mua hết tất cả cho bé, Loan Loan thích đủ loại kẹp tóc khác nhau, cứ nhìn vào gương đùa nghịch mãi thôi.

      Từ Y Khả kẹp lên cho bé, rồi lại chọn thêm cho bé mấy chiếc, Loan Loan mừng rỡ cười tươi như hoa.

      Bình thường Trần Mặc Dương cũng rất cưng chiều con nhưng dù sao cũng là đàn ông, những chi tiết nhặt này cũng để ý lắm. bé gần ba tuổi thích làm đẹp, đôi khi còn đem cột tóc đến trước mặt bố: “Bố, buộc tóc cho con .” bé luôn ngưỡng mộ nhiều bạn ở trường được mẹ làm tóc đẹp học.

      Nhưng Trần Mặc Dương lại sợ mấy thứ kia làm con bị thương, bình thường chỉ biết chải tóc cho bé. Mỗi lúc như thế bé lại bĩu mội bày ra vẻ mặt tội nghiệp.

      Trần Mặc Dương rất ít khi nhìn thấy được khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc của bé. Những thứ người mẹ có thể mang lại, bố cũng thể nào có thể thay thế được.

      Dọc đường Từ Y Khả cứ bế Loan Loan muốn rời tay, lúc ra cổng, Từ Y Khả vẫn ôm chạt con , Trần Mặc Dương muốn bế bé nhưng mà Từ Y Khả lại theo bản năng lùi về phía sau. luyến tiếc, nhưng cũng thể đưa bé cùng về nhà. chỉ Trần Mặc Dương đồng ý, mà ngay cả mẹ cũng thừa nhận.

      ôm Loan Loan khư khư trong lòng, khuôn mặt đáng thương còn có chút gì đó hốt hoảng, tất cả đều làm cho những cảm xúc trong lòng Trần Mặc Dương lại dâng lên.

      còn nhớ lâu trước đó, trong con hẻm tối tăm ẩm ướt, run run lùi về góc tường. lúc ấy cũng chẳng muốn quan tâm nhưng nghe được tiếng khóc thê lương cùng với bộ dáng cầu xin đáng thương, đành lòng nên mới ngăn lại, chiếc đồng hồ đeo tay cùng với quyển vở kia vẫn còn giữ lại. cũng nhớ lần đầu tiên đụng phải ở Thiên Tinh, vẻ mặt ngây thơ hoảng hốt sợ sệt tựa như nai tơ rơi vào cạm bẫy.

      còn muốn điều khiển trong tay , nhưng kết cục lại là rơi vào lưới tình của làm cho cả đời cũng thể thoát ra được.

      Bây giờ ở trước mặt nhưng lại dường như bất lực thể làm gì cả. Chỉ cách nhau ba bước mà dường như ngàn dặm.

      ràng là ngay trước mắt nhưng thể chạm vào. ràng có nhiều ràng buộc như vậy nhưng hai người lại thể trở về bên nhau.

      Trần Mặc Dương giang hai tay choàng qua Từ Y Khả, ôm đứa bé, ôm . Tiếng ồn ào giữa ngã tư đường, tiếng người người qua lại, ánh đèn vàng rọi xuống bốn phía, cả gia đình ba người cứ vậy lặng lặng ôm nhau. Có lẽ biết rằng khoảnh khắc này khát vọng từ rất lâu!

      thầm: “Em hãy đưa Loan Loan ăn cơm , con bé lớn như vậy nhưng vẫn chưa bao giờ được mẹ đút cơm cả.”

      bàn, Loan Loan dường như hiếu động hơn mọi khi, còn chưa nuốt xuống hết cơm trong miệng đã chỉ tay đến món ăn khác.

      Từ Y Khả cũng chưa có nhiều kinh nghiệm chăm sóc trẻ , nhưng cũng biết được rằng buổi tối nên cho bé ăn nhiều. Mà thấy bé ăn được như vậy cũng nỡ dừng tay.

      “Nào, Loan Loan, con húp canh lại nghẹn giờ.” dịu dàng cẩn thận đút từng muỗng, lau miệng cho bé.

      Loan Loan hoi: “Mẹ, mẹ đâu chơi vậy?”

      Từ Y Khả nghe , ngẩng đầu nhìn qua Trần Mặc Dương ý hỏi lại, Trần Mặc Dương : “ với con, em chơi nên thể ở bên cạnh nó.”

      Từ Y Khả vuốt đầu Loan Loan: “Xin lỗi mẹ mang theo con cùng.”

      “Mẹ, sau này mẹ còn nữa ?”

      , mẹ xong rồi, sau này mẹ luôn luôn ở bện cạnh Loan Loan.”

      Nghe xong, đôi mắt Trần Mặc Dương bỗng nhiên sáng ngời, ý của là sau này ở lại Giang Nhạc? Sau này có thể thường xuyên gặp ? cố gắng kiềm chế, sợ lúc mình thất thố làm hoảng sợ, làm cảm thấy có áp lực.

      Loan Loan nghe vậy rất vui vẻ, sau này có mẹ làm tóc đẹp cho bé rồi .

      Ăn xong, Loan Loan : “Bố con mệt, bố ru con ngủ .”

      Trần Mặc Dương mở cửa xe: “Bố phải lái xe, về nhà bố đọc truyện ru con ngủ nhé.”

      Từ Y Khả nghe thế liền hỏi: “Là ru con ngủ ư? ru như thế nào?”

      Trần Mặc Dương : “Mỗi ngày trước đều phải ru cho con bé ngủ, lúc nào tâm trạng tốt kể chuyện cho con bé nghe .”

      Từ Y Khả nhìn thấy mở cửa xe, rồi nhìn lại Loan Loan trong lòng, hơi chần chừ sau đó lại bế Loan Loan cùng ngồi lên ghế phụ: “ lái xe để em ru con bé.” vuốt mái tóc mềm mại của con : “Loan Loan, để mẹ kể chuyện cổ tich cho con nghe nhé.”

      Loan Loan gật đầu.

      “Uhmm… kể chuyện gì nhỉ? Công chúa bạch tuyết được .” Đây là câu chuyện nổi tiếng nhất..

      Trần Mặc Dương ở bên cạnh nở nụ cười: “Truyện đấy rất phức tạp, Loan Loan nghe hiểu đâu, em kể truyện “Quạ đen uống nước” hay “Chú khỉ hái đào” cũng được.”

      Y Khả nhận ra rất có kinh nghiệm .

      Từ Y Khả suy nghĩ kể thế nào cho hấp dẫn nhìn xuống thấy con mở to hai mắt mong chờ nhìn , Từ Y Khả chỉ có thể cố gắng nhớ lại rồi kể đại khái: “Ngày xửa ngày xưa có con quạ đen, hằng ngày nó đều bay xa ơi là xa vì thế nó rất khát nước…Cuối cùng quạ đen cũng nghĩ ra cách, nó nhặt hòn đá ném vào cái chai…”

      “Sau đó quạ đen uống được nước .” Loan Loan hưng phấn tiếp lời.

      Từ Y Khả cúi xuống hôn lên má bé, ngạc nhiên : “Ồ Loan Loan thông minh.”

      Loan Loan phấn khích ra mặt, Từ Y Khả lại kể thêm vài truyện cổ tích nữa Loan Loan mới chìm vào giấc ngủ.

      Trời vừa vào thu nên có chút lạnh, Trần Mặc Dương lấy áo khoác của mình đắp lên người con .

      Trần Mặc Dương : “Loan Loan biết rất sớm, lúc chưa đầy hai tuổi nghe hiểu hết những truyện cổ tích. Có đôi khi rất sợ khi Loan Loan biết quá nhiều.”

      Từ Y Khả cúi đầu hôn lên trấn con , con còn đáng xinh đẹp hơn so với những gì tưởng tượng. bé là tựa như thiên thần, bởi vì con cho dù có chảy bao nước mắt, có đau xót bao nhiêu cũng bao giờ cảm thấy hối hận.

      Xe dừng lại trước nhà .

      ai có ý muốn xuống xe, hai người cứ ngồi xe lặng thinh.

      Qua cửa kính xe Từ Y Khả nhìn vào ngôi nhà mình từng ở tháng , còn nhớ cẩn thận tỉ mỉ lắp xích đu cho Loan loan như thế nào.

      Còn có căn phòng tự tay thiết kế, bên trong còn có đủ loại gấu bông búp bê do chính chọn .

      Lát sau, Từ Y Khả lên tiếng: “ hãy bế Loan Loan vào , con bé ngủ như vậy thoải mái.”

      “Sao em hỏi hai năm qua sống như thế nào?”

      sống như thế nào?.”

      tốt lắm, Loan Loan cũng tốt lắm, từng cho rằng có thể cho Loan Loan trở thành đứa bé hạnh phúc nhất thế giới, nhưng cuối cùng lại làm cho bé mất mẹ .”

      ́ tránh ánh mắt nóng bỏng của : “Sau này em có thể thường xuyên đến thăm Loan Loan được .”

      gật đầu: “Em là mẹ Loan Loan sao lại thể .”

      Trong xe lại trở nên yên tĩnh chỉ có tiếng thể đều đặn của Loan Loan.

      Trần Mặc Dương xuống xe rồi qua bên kia mở cửa xe ra: “Để bế.”

      đón lấy Loan Loan, trong lòng Y Khả bỗng có chút trống rỗng.

      Trần Mặc Dương : “Em có muốn vào ?”

      lắc đầu: “ được, em phải về.”

      cũng có miễn cưỡng: “Để bế Loan Loan lên rồi lại xuống đưa em về.”

      cần đâu em tự bắt xe về cũng được, bế Loan Loan lên .”

      chần chừ lát rồi đành : “Vậy em đường cẩn thận nhé.”

      giúp con thay váy ngủ, nhàng đặt xuống giường.

      nhìn khuôn mặt bình thản của con chìm vào giấc ngủ, cúi đầu hôn lên trán bé, thầm: “Con ngủ ngon, đừng lo, mẹ sắp trở lại rồi, bố để mẹ nữa đâu.”

      Sáng hôm sau, lúc Trần Mặc Dương vừa mới rửa mặt xong, cửa phòng ngủ khép hờ bị đẩy ra, Loan Loan trong chiếc váy trắng dài đùng đùng chạy đến ôm chân , mặt mày hớn hở : “Bố, bố, con muốn đến trường.”

      Trần Mặc Dương kinh ngạc nhíu mày, bình thường vào giờ này con bé còn giường muốn dậy, hôm nay sao giờ này dậy lại con um sùm đòi đến trường?

      Loan Loan thúc giục : ” Bố , nhanh lên, làm tóc cho con.”

      Trần Mặc Dương thấy kẹp tóc tay con gái khỏi bật cười, ra muốn đến nhà trẻ là để khoe.

      Đầu tiên chọn váy cho bé, sau đó lại kẹp tóc lên cho : “Xong rồi, Loan Loan của bố đẹp quá .”

      Khuôn mặt tươi cười tràn đầy mong chờ nhìn vào gương, ngay lập tức bị xị xuống, hai cái chân lũng lẳng trèo lên giường bày tỏ bất mãn của mình: “ phải thế này, phải như thế này…”

      Trần Mặc Dương nhìn phải nhìn trái: “Như vậy rất đẹp rồi mà, Loan Loan con xem lại .”

      Loan Loan giận dỗi: “ phải, phải mà…” Vừa nước mắt vừa chảy ngừng

      “Đừng khóc nữa, Loan Loan muốn như thế nào để bố giúp con buộc nhé.”

      Trần Mặc Dương buộc hết tóc Loan Loan lên: “Như vậy được chưa, có phải rất đẹp .”

      Loan Loan càng khóc to hơn, mũi đỏ lừng , vừa khóc vừa : “ là xấu xí… con muốn mẹ buộc lại cho con.”

      Bị ghét bỏ Trần Mặc Dương cũng biết làm thế nào, mặc kệ có dỗ dành thế nào cũng ngăn được những giọt nước mắt ngừng của bé, thở dai, sao mà tính tình hai mẹ con lại giống nhau thế biết, làm cho người ta cũng hết cách.

      Trước kia tuy Loan Loan hài lòng kiểu tóc làm cho lắm, nhưng cùng lắm cũng chỉ bĩu môi tức giận cũng quấy rối như vậy.

      đột nhiên nảy ra ý tưởng: “Loan Loan, con muốn mẹ làm tóc cho con phải ?”

      Loan Loan liếc mắt nhìn qua ra sức gật đầu.

      bắt đầu hướng dẫn từng bước: “Nhưng bố cũng biết làm sao bây giờ?”

      Loan Loan rất thông minh, liền hiểu ra: “Để con bảo mẹ đến, mẹ ở đâu rồi, có phải lại chơi rồi ?”

      Trần Mặc Dương lau nước mắt cho con : “Bố gọi điện thoại cho mẹ giúp con, nhưng con tự mình chuyện được .”

      “Vâng ạ, bố gọi ngay .”

      lấy điện thoại gọi qua số hôm qua vừa lưu lại, nghe được máy kết nối liền đặt điện thoại bên tai con bé : “Loan Loan, con biết như thế nào với mẹ ?”

      “Biết ạ, con bảo mẹ về làm tóc cho con.”

      Trần Mặc Dương vuốt đầu con : “Giỏi, Loan Loan thông minh lắm.”

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 92: tại phát Loan Loan là cái cớ tốt nhất để tiếp cận .


      Từ Y Khả nhìn vào dãy số màn hình điện thoại lấp lóe, chạy ra cửa thấy mẹ vẫn ở trong phòng bếp làm bữa sáng.

      Từ Y Khả đóng cửa phòng ngủ lại, nhận điện thoại, giọng nhàng của con truyền đến, lòng bỗng ấm áp lên.

      “Mẹ.”Giọng Loan Loan còn mang theo vài phần đáng thương nghẹn ngào.

      Từ Y Khả hoảng hốt hỏi: “Loan Loan, sao con lại khóc?”

      “Mẹ, mẹ ở đâu, mẹ đến làm tóc cho con .”

      “Làm tóc?”

      “Bố biết làm, mẹ đến đây , hu… hu …”

      “Loan Loan, con chuyển máy cho bố được .”

      Điện thoại đưa đến tay Trần Mặc Dương.

      hỏi: “Loan Loan làm sao vậy? Sao con bé lại khóc như thế, làm tóc là làm tóc gì?”

      Trần Mặc Dương : “Con bé chê làm tóc cho nó đẹp bằng em làm nên giờ ở khóc nhè.” dừng lại lát rồi hỏi: “Em có thể đến đây ?”

      thấy lên tiếng, lại : “Sáng nay lúc dậy con bé còn rất phấn khởi , muốn chuẩn bị tóc đẹp để đến trường, có lẽ là nó muốn khoe với bạn bè…”

      Từ Y Khả nghe xong vừa buồn cười vừa chua xót, chỉ mới buột cho Loan Loan kiểu tóc, con bé muốn khoe với bạn bè, rất áy náy cảm thấy mình nợ con nhiều.

      hề do dự : “Đợi lát, em qua liền.”

      vội vàng mặc quần áo, ngay cả bữa sáng cũng chưa kịp ăn, lấy cớ công ty có việc gấp rồi bắt xe qua đấy.

      Bác Trương mở cửa ra cũng bị giật mình, Từ Y Khả nghĩ rằng bác Trương vẫn còn làm ở đây.

      Bác Trương còn sững sờ, Loan Loan từ bên trong chạy ra , Trần Mặc Dương cũng theo sau.

      Từ Y Khả ôm lấy Loan Loan, nhìn đôi mắt đỏ ong của con xót xa: “Mẹ đến buột tóc lên cho con đây.”

      ra kiểu tóc đo rất đơn giản, chỉ buộc hết tóc lên cho bé mà thôi, quan niệm thẩm mỹ của con bé hiểu sao hơi kỳ quái.

      Quả nhiên, Loan Loan lấy gương nhìn nhìn, vui vẻ nở nụ cười, còn trợn mắt trong gương nữa. Từ Y Khả lắc đầu, con còn biết làm điệu, chắc hẳn là do bố làm hư rồi , nhớ trước đây mình đâu có như vậy .

      “Mẹ buột như vậy đẹp chưa, Loan Loan.”

      “Đẹp ạ.” bé gật mạnh đầu, chạy đến sô pha đeo ba lô vào, còn lấy thêm mấy cái kẹp bỏ vào túi, : “ đến trường thôi mẹ.”

      Trần Mặc Dương : “ được, con vẫn chưa có ăn sáng.”

      cần ăn.”

      Từ Y Khả : “Nào ăn sáng con mới xinh đẹp được chứ, để mẹ đút con ăn được .”

      Loan Loan suy nghĩ lúc mới miễn cưỡng đồng ý.

      Bác Trương dọn cơm lên , tuy rằng bác Trương rất tò mò muốn hỏi, nhưng vẫn hiểu chuyện để lại gian riêng cho nhà ba người họ.

      biết là vì có Từ Y Khả bên cạnh , hay vì con bé muốn vội vàng đến trường, Loan Loan hôm nay ăn cơm rất ngoan, bát mới mấy thìa đút xong, Bình thường con bé phải nằm trong lòng Trần Mặc Dương dỗ dành mấy tiếng mới ăn hết bát cơm. Có đôi khi bác Trương cũng hiểu nổi người đàn ông lạnh lùng thế sao có thể cưng chiều con gái đến vậy.

      Ra cửa Loan Loan kéo tay mẹ: “Mẹ cùng với con luôn .”

      xe, Từ Y Khả hỏi Trần Mặc Dương: “Loan Loan muốn đến trường sao?”

      Trần Mặc Dương : “Bình thường phải dỗ nửa ngày mới chịu , tuần cùng lắm ba ngày. Có lẽ là mỗi ngày đều thấy ở trường mẫu giáo các bạn đều được bố mẹ đưa đến, Loan Loan thấy mình giống với bọn chúng nên tủi thân.”

      Từ Y Khả âu yếm vuốt mái tóc con gái: “Loan Loan, hôm nay mẹ đưa con đến trường con có vui ?”

      “Vui ạ, ngày mai mẹ cũng đưa con nữa nhé.”

      “Uhm, sau này ngày nào mẹ cũng đưa con đón con về cả chịu .”

      Trước đây đều toàn là Trần Mặc Dương đưa con đến trường, hơn nữa từ ngày con nhập học đến nay, Trần Mặc Dương quyên tặng bao nhiêu tiền cho trường . Cho nên hiệu trưởng của trường rất lưu ý để tâm đến Loan Loan, vả lại cũng chưa bao giờ nhìn thấy mẹ bé nên mọi người cũng rất tò mò.

      Hôm nay khi Từ Y Khả vừa xuất tất cả đều nhìn chằm vào đoán già đoán non. Trần Mặc Dương chưa cùng phụ nữ đưa con đến trường bao giờ, kia lại còn gọi là mẹ.

      Ở Giang Nhạc, có rất nhiều lời đồn đại về con Trần Mặc Dương. Nhất là kể từ khi tiếp nhận lại nghiệp của ông ngoại, nhờ có nhạy bén trong kinh doanh, doanh thu của công ty tăng vọt. Bởi vậy những bí của trờ thành huyền thoại, ngoài đường hay mạng đều có vô số lời đồn đãi về chuyện cá nhân sinh hoạt của . Nhất là quan hệ mập mờ giữa và Triệu Vịnh Oái. mạng còn có người đưa tin đứa con đó là của Triệu Vịnh Oái sinh, nhưng cũng có người đứng ra phản bác, bảo là nhìn thấy qua mẹ ruột của con Trần Mặc Dương, chắc chắn phải là Triệu Vịnh Oái.

      Tóm lại đại đa số đều hư hư , làm người ta biết đường nào mà lần.

      Hôm nay xuất của Từ Y Khả làm đám bà tám này khỏi ngoái đầu lại nhìn nhiều lần, còn đoán rằng, chẳng nhẽ đây mới chính là mẹ của đứa ?

      Từ Y Khả cũng bình tĩnh hơn nhiều so với hai năm trước, có thể thản nhiên đối mặt với ánh mắt của mọi người, hề gợn sóng hề sợ hãi.

      và Trần Mặc Dương ở lại cùng Loan Loan trong chốc lát, muộn giờ đến công ty thể ngồi lâu hơn được nữa.

      Trần Mặc Dương : “Em làm việc ở đâu, để đưa em .”

      Bên kia Loan Loan lại kéo hai tay : “Bố mẹ thôi, về nhà.”

      Vừa nãy khoe với bạn bè mái tóc đẹp và mẹ xong, giờ có thể về nhà rồi.

      Từ Y Khả dở khóc dở cười: “Nhưng vẫn chưa tan học mà, con nhìn xem các bạn khác vẫn chưa về kìa, lúc nào giáo cho về con mới được về.”

      Khuôn mặt Loan Loan tội nghiệp nhìn Từ Y Khả, muốn mình ở trường: “Mẹ ở lại cùng con .”

      “Chiều mẹ lại đến đón con được .”

      “Còn phải kể chuyện cổ tích và ru con ngủ nữa cơ.”

      “Được, tối mẹ kể chuyện cổ tích cho con được .”

      Bị Loan Loan rề rà làm trể giờ làm nên cũng từ chối ngồi xe Trần Mặc Dương.

      Lúc đến công ty , bảo dừng xe lại. Tuy rằng có thể thờ ơ trước ánh mắt của người khác, nhưng có một số chuyện vẫn chưa thể đối mặt được.

      Trần Mặc Dương : “Chiều đến đón em.”

      : “Vì sao phải thế, em tự mình trở về.”

      : “Em quên rồi ư, em hứa với Loan Loan là đến đón con bé mà.”

      tại phát Loan Loan là cái cớ tốt nhất để tiếp cận .

      Từ Y Khả nhíu mày, chuyện hứa với con chắc chắn thể đổi ý, thương xót khi nhìn thấy bộ dáng tội nghiệp của Loan Loan.

      Nhưng chưa từng nghĩ là bắt đầu lại với Trần Mặc Dương, chuyện kết thúc hai năm vẫn thể thay đổi được. Nếu lại tiếp tục chỉ có thể bi kịch tái diễn.

      Cho nên suy nghĩ có nên tránh để gặp riêng Loan Loan .

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 93: Oan gia ngõ hẹp.



      Hàng trăm phóng viên đến tham dự hoạt động tuyên truyền nhãn hiệu “Yi Jia”. Triệu Vịnh Oái trong bộ trang phục sang trọng, đối mặt trước đống máy ảnh của cánh phóng viên mà vẫn luôn duy trì tư thế và nụ cười hoàn mỹ.



      Mối quan hệ giữa Triệu Vịnh Oái và Trần Mặc Dương vẫn luôn là tiêu điểm của giới truyền thông. Trong thời gian này, Triệu Vịnh Oái cũng có dính vào mấy vụ scandal tình ái với những nam diễn viên khác, nhưng có kết quả, ngược lại chuyện tình dài lâu giữa và Trần Mặc Dương vẫn là đề tài nóng hổi nhất.



      Từng có lời đồn đại rằng, từ thời đại học Triệu Vịnh Oái say mê Trần Mặc Dương, nhưng gia đình của bất mãn vì theo nghề người mẫu, mà lại muốn từ bỏ ánh hào quang của sân khấu, cho nên mối tình kết thúc tại đây.

      Giới truyền thông còn đoán già đoán non người đàn mà Triệu Vịnh Oái nhắc đến trong buổi phỏng vấn lần trước đó chính là Trần Mặc Dương.

      tại Triệu Vịnh Oái là người đại diện phát ngôn cho nhãn hiệu “Yi Jia” lài càng làm cho quần chúng giấy lên làn sóng cao trào.



      Nhưng điều khiến cánh nhà báo thất vọng chính là nhân vật chính Trần Mặc Dương xuất .



      Triệu Vịnh Oái cười đến mỏi miệng , mắt thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh nhưng cho đến khi buổi quảng bá kết thúc vẫn nhìn thấy người muốn gặp.



      Hoạt động chấm dứt, dưới trợ giúp của vệ sĩ lên xe rời .

      xe càng nghĩ càng bực bội: “Dừng xe.”



      Người đại diện của lại đau đầu: “Lại làm sao vậy?”



      “Tôi muốn đến công ty của ta.”



      “Đại tiểu thư à, cũng đừng có cố chấp thế chứ, xe của đám phóng viên ầm ầm sau kìa.”



      “Tôi mặc kệ, tự xử lý , bây giờ tôi phải gặp Trần Mặc Dương.”



      Người quản lý kia cũng biết tính tình ngang ngạnh biết phân biệt phải trái, nếu làm loạn mà để phóng viên bắt gặp được đến cuối cùng cũng chính phải tự mình thu dọn tàn cuộc.



      : “Vậy ít nhất cũng phải cắt xe bọn phóng viên kia .” gọi người lái xe: “Tiểu Trương…”



      Chiếc xe nhanh chóng lượn như bay, đến góc lại dừng lại để Triệu Vịnh Oái xuống xe nấp vào trong ngõ , xe lại nhanh chóng chạy tiếp, trước sau chưa đến năm giây.



      Triệu Vịnh Oái vừa rồi ngồi xe thay áo khoác, mái tóc được buột lên, đội mũ đeo kính râm. Quả dễ nhận ra.



      Nhưng thư ký Trần Mặc Dương nhìn thấy nhân ra ngay là Triệu Vịnh Oái , thấy Triệu Vịnh Oái tự nhiên vào văn phòng Trần Mặc Dương, thư ký liền ngăn lại: “Triệu tiểu thư, Trần tổng ở công ty.”



      Triệu Vịnh Oái đâu thèm để ý đến lời của thư ký kia, đẩy cửa văn phòng Trần Mặc Dương ra, nhưng có trong này.



      Triệu Vịnh Oái ngồi xuống sô pha: “Cho tôi ly cà phê, tôi ngồi đây đợi Trần tổng các .”



      Thư ký cố nhịn, ra rót cho ly cà phê.



      Triệu Vịnh Oái chỉ lần làm cho các đau đầu. phải bởi vì lời đồn đãi giữa ông chủ bọn họ và Triệu Vịnh Oái, mà là vì Triệu Vịnh Oái quá mặt dày . Có đôi khi tâm trạng Trần Mặc Dương tốt trước mặt mọi người còn đuổi ta, vậy mà ta cũng chỉ làm ngơ, kiểu như nghe hiểu, hoàn toàn làm theo ý mình. Có đôi khi họ hoài nghi có phải ta có vấn đề , nếu như gọi bảo vệ đuổi ta ra hơi quá đáng , nếu lỡ như xảy ra chuyện gì hay ho các phải chịu trách nhiệm . Cho nên mỗi lần Triệu Vịnh Oái đến, các thư ký đều ngừng chảy mồ hôi lạnh.



      Trần Mặc Dương đến công ty, thư ký nhanh chóng báo cáo rằng Triệu Vịnh Oái chờ bên trong.



      Trần Mặc Dương vào văn phòng liếc nhìn qua Triệu Vịnh Oái rồi thẳng đến ghế của mình ngồi xuống: “Tìm tôi có chuyện gì?”



      Triệu Vịnh Oái đến trước trước mặt : “Vì sao chịu gặp em?”



      Trần Mặc Dương có khi cũng cảm thấy nghi hoặc, biết tự tin của Triệu Vịnh Oái là từ đâu ra. cũng ít lần thẳng mặt ta nhưng vừa đảo mắt ta liền quên. Có đôi khi nhịn được muốn bổ đôi đầu ta ra xem bên trong não được làm bằng thứ gì, có phải là não người hay , cảm thấy đầu óc ta hoàn toàn bình thường.



      Trần Mặc Dương tựa lưng xuống ghế tựa, tay xoay xoay chiếc bút máy, ánh mắt sắc bén cảm xúc nhìn chằm Triệu Vịnh Oái. Nghe người phụ nữ này được cánh đàn ông bình chọn là nữ thần, khuôn mặt đúng là đủ xinh đẹp, dáng người quả là đáng để bao nhiêu người phụ nữ ganh tỵ, nhưng xin lỗi, có hứng thú! Người phụ nữ của còn đáng hơn ta nhiều.

      Triệu Vịnh Oái theo ánh mắt Trần Mặc Dương nhìn lại chính mình, vừa rồi vì né tránh phóng viên nên phải mặc áo quần đơn giản, nhưng vẫn rất tự tin rằng với bộ dáng này cũng đủ có rất nhiều người đàn ông quỳ gối trước chân , chưa bao giờ nghi ngờ về sắc đẹp của mình.

      Chiếc áo khoác được cởi ra, bây giờ chỉ mặc chiếc áo voan cổ rộng cùng với chiếc váy ngắn củn lộ đôi chân trắng thon dài , trông rất gợi cảm.



      Trần Mặc Dương thờ ơ : “Rốt cuộc là có chuyện gì, nếu có gì hãy ra ngoài .”



      : “Chúng ta lâu gặp rồi đêm nay hãy ra ngoài ăn cơm .”



      nghĩ ta lại điên đến mức độ này : “ rảnh.” Hôm nay tâm trạng tốt còn tặng cho thêm lý do: “Đêm nay tôi phải ăn cùng Loan Loan.”



      vẫn chưa từ bỏ ý định: “Vậy hay là đưa Loan Loan cùng, cả nhà chúng ta ba người cùng , thuận tiện em cũng muốn bồi dưỡng tình cảm cùng với Loan Loan để thân thiết hơn.”



      Đây phải là lần đầu tiên nghe ta vậy, cho nên mới cảm thấy ta bình thường. ta tựa như sống trong ảo tưởng của mình, thèm để lời của người khác vào tai.

      Bởi vì Từ Y Khả rời , Trần Mặc Dương cũng chẳng có tâm trạng gì, cho nên có đôi khi thấy Triệu Vịnh Oái như thế này cũng có chút đồng tình.



      Nhưng phải là người dễ mềm lòng như vậy, : “Loan Loan giống mẹ nó, rất ghét , đừng xuất trước mặt nó làm phá hỏng tâm trạng của con bé.”



      Khuôn mặt Triệu Vịnh Oái chuyển sắc, Trần Mặc Dương rất đúng. nhóc kia hiểu sao như có thâm thù đại hận gì với , trước đây lúc chưa biết nhìn thấy mặt liền khóc, chứ đừng chuyện ta đến ôm con bé. Lúc lớn hơn chút biết rồi, Triệu Vịnh Oái có mua mấy món đồ chơi cho con bé, những cảm ơn còn là rất ghét. Lúc ấy tức thôi, thừa dịp bảo mẫu xuống bếp đánh vào cánh tay mập mạp của nó. nhóc kia khóc đến thở nổi. bảo mẫu chạy đến nhìn thấy tay bé ửng đỏ, ánh mắt hoài nghi nhìn Triệu Vịnh Oái. ta sửa sang lại quần áo rồi : “Nhìn cái gì mà nhìn, là con bé tự ngã xuống, nếu lắm điều trước mặt người khác, tôi tha cho cả nhà !”



      bảo mẫu kia bị ta dọa sợ khiếp, dám kể cho Trần Mặc Dương.



      Nhưng từ đó về sau Loan Loan nhìn thấy ta đều : “ người mẫu đáng ghét đáng ghét.”



      Bây giờ nhớ lại vẫn còn tức, phải chỉ là con nhóc thôi sao, đúng là do con tiện nhân sinh ra có khác . Sau này có thể sinh ra cho đống.



      Triệu Vịnh Oái nhịn nhẫn : “Con nít đều như vậy, Loan Loan nghĩ rằng em muốn dành bố của nó, cho nên mới có ác cảm với em, vậy nên em càng phải ở bên cạnh con bé để làm thân.”



      “Được rồi, Triệu Vịnh Oái, cũng thấy cánh cửa sau lưng rồi đấy, có thể rồi đấy, đừng có đứng đây luyên tha luyên thuyên nữa.”



      tin là Liễu Hạ Huệ, ai chẳng biết Trần Mặc Dương ngày xưa từng phóng đãng như thế nào, qua ngồi xuống đùi : “ sao chịu đến bên em, đời này em sinh ra chính là dành cho mà. Trời sinh chúng ta ra là để ở cùng nhau, trước đây từng rất thích em sao bây giờ là đối với em như vậy. xem em có chỗ nào tốt.” vừa vừa cởi cúc áo lộ ra khuôn ngực gợi cảm, tay kia trườn xuống quần vuốt ve, Trần Mặc Dương chụp lấy cánh ta sắp đụng vào chỗ kia của mình: “Tôi thích người phụ nữ khác sàm sỡ mình!” xong kéo ra cửa, nhặt chiếc áo lên nhét vào người , rồi tống ra: “Thư ký Từng, giúp tôi tiễn Triệu tiểu thư xuống.” Cửa phòng đóng sầm lại.



      Triệu Vịnh Oái đập đập cửa: “Trần Mặc Dương, như thế là có ý gì.”



      Thư ký Từng ho lên: “Triệu tiểu thư, tôi tiễn .”



      Triệu Vịnh Oái thấy cửa vẫn mở, xoay đầu trừng mắt với thư ký : “Tiễn cái gì mà tiễn, tôi tự mình xuống.” Muốn cười ư? …Triệu Vịnh Oái này ngày nào đó xa trở thành bà chủ của các người đấy.

      Triệu Vịnh Oái cam lòng trở về như vậy, nhìn đồng hồ hơn bốn giờ, cũng gần đến giờ tan học của nhóc con kia rồi. thay đổi chủ ý muốn lấy lòng nhóc con đó.

      Nếu con nhóc kia thích biết đâu được Trần Mặc Dương cũng có thể thay đổi suy nghĩ.



      gọi điện thoại cho lái xe đưa xe đến, sau đó tự mình chạy đến trường mẫu giáo. Lúc đến nơi, bọn trẻ vẫn chưa tan học, muốn dỗ ngọt con bé sau đó ba người cùng nhau ăn cơm.



      ôm đống quà vào liền nhìn thấy Loan Loan chơi cầu trượt.



      “Loan Loan…”



      Triệu Vịnh Oái chuẩn bị mở miệng, nghe thấy thanh quen thuộc, thấy Loan Loan ôm ba lô đứng lên, vui vẻ phấn chấn chạy đến ôm người phụ nữ kia.



      Tay Triệu Vịnh Oái cuộn chặt thành nắm, là Từ Y Khả! Trách được Trần Mặc Dương cần , ra con đàn bà Từ Y Khả biết xấu hổ quay lại!



      Từ Y Khả hôm nay có việc nên đến sớm đón Loan Loan, như vậy cũng có thể tránh đụng phải Trần Mặc Dương.



      hôn bên má Loan Loan: “Loan Loan có nhớ mẹ ?”



      Loan Loan khoa tay múa chân : “Có, con nhớ mẹ lắm.”



      Từ Y Khả nghe giọng con mỉm cười: “Mẹ cũng nhớ Loan Loan lắm, nào chúng ta chào giáo thôi sau đó mẹ đưa Loan Loan ăn rồi dạo phố được .”



      “Được ạ.”



      Từ Y Khả bế Loan Loan, xoay người nhìn thấy Triệu Vịnh Oái đứng đằng sau.



      Loan Loan dường như rất sợ Triệu Vịnh Oái, bé ngay lập tức ôm chặt lấy cổ mẹ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :