1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu còn khó hơn chết - Tam Nguyệt Vi Thảo ( 106 chương + 8 NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 85: Đứa bé này cho trở thành người phụ nữ toàn diện, cũng làm cho sinh mệnh của trở nên vẹn toàn.



      Hôm nay là ngày đưa tang ông Từ, theo phong tục ở quê, ông Từ vừa năm mươi tuổi ra lại còn chết tha hương, đây là điềm xấu. Cho nên nếu đem tro cốt ông về quê rất phiền phức, người dân ở đây lại rất bảo thủ cho phép đưa tro cốt ông Từ vào thôn.





      Cuối cùng bà Từ quyết định mua phần mộ tại Giang Nhạc để chôn cất ông Từ. Bà Từ bà và con cái đều sống ở đây, nơi này có thể coi là nhà, nếu ông Từ có nhớ nhà có thể trở về bị đơn.



      Ngày hôm đó, Từ Y Khả rất bình tĩnh tựa như chấp nhận được tàn khốc đấy.



      Buổi sáng thức dậy bàn ăn còn : “Con đá em , nhóc kia chắc lại đói bụng rồi.”



      Bác Trương bưng lên cho bát cháo thịt ăn hết sạch, còn vuốt bụng nhìn cười: “Hai ngày nay có lẽ con mình được vui luôn chống đối lại em thôi, con bé sau này chắc chắn giống , tính tình thất thường.”



      Lâu lắm rồi mới nhìn thấy lại khuôn mặt tươi cười của , mặc dù có hơi nghi ngờ, nhưng thấy còn đau thương nữa, Trần Mặc Dương vui mừng hẳn lên. Trước đó luôn lo lắng vì cái chết của bố mà chịu đựng nổi.

      chỉ mình xảy ra chuyện mà sau này con sinh ra cũng dễ bị ảnh hưởng. Cảm xúc của người phụ nữ khi mang thai có ảnh hưởng rất lớn đối với đứa .



      thực tế từ đêm ông Từ qua đời, sau khi bị ngất tỉnh lại tâm trạng của ổn định hơn rất nhiều. Lúc mở mắt ra còn sờ vào bụng, thầm: con , xin lỗi con, hãy tha thứ cho mẹ nhé, phải là mẹ cần con…

      nghe người ta , phụ nữ sau khi có con đứa con chính là toàn bộ cuộc đời của ấy, chính là sinh mệnh của .



      tự ủi bản thân, tuy bố con Y Khả tình sâu nghĩa nặng, nhưng đứa trong bụng cũng phải cũng là máu thịt của ư. Vì đứa tin rằng có thể cố gắng vượt qua nổi đau này.



      Ăn sáng xong đưa đến nhà tang lễ, lúc đến quay sang : “ cần vào, hãy ở đây đợi em nếu mẹ thấy lại nổi giận.”



      Nhìn thấy vẻ mặt thay đổi, quay sang ôm : “ đừng lo, em để cho con mình bị dọa sợ đâu.”



      Trần Mặc Dương gật đầu: “ ở đây chờ em.”



      Tang lễ được tổ chức theo phong tục của quê làng ông Từ, người đến nhiều lắm, chỉ có ít đồng hương của gia đình.



      đến quỳ xuống trước bức di ảnh của bố, trong ảnh khuôn mặt ông Từ vẫn rất hiền lành. thẩn thờ vuốt ve bức ảnh, như thể ông Từ đứng ngay trước mắt .





      là đứa con hạnh phúc nhất đời, có người bố mình như chính sinh mệnh, nhưng tại sao ông trời lại dễ dàng cướp mất bố của vậy.



      Bà Từ đứng bên mở miệng, có vị đồng hương thấy quỳ thở dài đến : “Đứng lên , đứa trong bụng lớn rồi con đừng quỳ , bố con cũng hiểu tấm lòng của con mà, con hãy để cho ông ấy được ra thanh thản.”



      Mấy vị đồng hương này đều biết gần đây trong Từ gia xảy ra chuyện, bởi vậy họ cũng cảm thấy quá kinh ngạc khi Từ Y Khả xuất với cái bụng to đùng.



      Từ Y Khả cùng mọi người ra mộ, bà Từ : “ cần phải đâu, đưa bố đến đoạn đường này cũng đủ rồi, sau này cần phải quá bận tâm, tôi cũng để cho phải lo lắng đâu.”



      hiểu được ý của mẹ mình, đến ôm bà, bà Từ động đậy để mặc ôm. dựa đầu lên vai bà, cảm nhận ấm áp của tình thân, lát sau :



      “Mẹ, con rất ít khi làm nũng với mẹ, bây giờ con cũng có cơ hội, sau này con thể ở bên cạnh chăm sóc mẹ và Y Trạch được rồi, hai người hãy giữ gìn sức khỏe. Mẹ, cần tha thứ cho con, đứa con này đáng được mẹ tha thứ.”



      xong buông mẹ ra, quay người nhìn Y Trạch: “Y trạch, em trưởng thành rồi, hãy chăm sóc mẹ tốt.”



      Từ Y Trạch : “Chị, chị rời xa ta , chị hãy quay lại với mọi người , chị vẫn mãi là chị của em.”



      Từ Y Khả yếu ớt cười, vỗ đầu em trai rồi xoay người ra ngoài.



      Trần Mặc Dương thấy bình yên vô ra, nhõm thở ra, : “Lái xe , chúng ta về nhà thôi.”



      Về đến nhà vẫn rất bình tĩnh, giữa trưa còn bảo bác Trương làm món thích ăn, hề nhìn ra là rất đau khổ vì mang tang bố mình.



      Nhìn thấy như vậy Trần Mặc Dương có cảm giác gì đó rất lạ. Bởi vậy bảo đến công ty, vẫn .



      cười, : “ cứ làm bữa đực bữa cái, công ty sụp mới là lạ, có biết nuôi dưỡng đứa phải tốn bao nhiêu tiền , còn cố gắng làm việc.”



      Tuy rằng dạo này vẫn hay cười hay , cảm xúc cũng có gì bất thường, nhưng mấy ngày này Trần Mặc Dương vẫn luôn cảnh giác đề phòng. Có hôm bỗng nhiên từ công ty chạy về, thở hổn hển đến lúc vào cửa nhìn thấy ngồi sô pha mới nhõm thở ra.

      Từ Y Khả kỳ lạ : “ sao lại chạy về thế, trán ướt đẫm mồ hôi rồi kìa.”



      ra vẻ thoải mái : “Ở công ty chán quá, muốn về nhà nhìn con , con hôm nay có ngoan .”



      : “Con mình dĩ nhiên rất ngoan rồi , con , bố mới ngoan chịu làm kiếm tiềm mua sữa bột.”



      nâng tay lên hôn, cảm thấy thực hạnh phúc, trải qua nhiều phong ba như vây nhưng và con vẫn luôn ở bên cạnh , bây giờ rất hạnh phúc, cuộc đời này cũng chẳng mong gì hơn.



      hôn lên môi , thầm: “Y Khả, cám ơn em… nhất định trả lại cho em gia đình…”



      nhắm mắt, tin chứ, biết người đàn ông như nếu như cam tâm tình nguyện hứa hẹn đem lại hạnh phúc cho người phụ nữ chắc chắn nuốt lời. chính là người phụ nữ may mắn kia.



      Đứa sinh sớm hơn ngày dự kiến tuần, sáng sớm hôm đó như có dự cảm mới với : “Hôm nay đừng đến công ty , hiểu sao trong lòng em cứ nôn nao.”



      nghe xong nửa bước cũng dám rời khỏi nhà, đến trưa đột nhiên bắt đầu đau bụng.



      May mà bác Trương có kinh nghiệm: “Nhanh đưa ấy đến bệnh viện , có lẽ sắp sinh rồi.”



      Thấy đau đớn vậy, luống cuống cả tay chân, ôm xuống lầu. sớm bảo nằm viện rồi cứ nhất quyết chịu, ngờ rằng đứa lại sinh sớm.



      nằm giường đau đớn rống to hề giữ hình tượng, cũng rất căng thẳng, mấy tiếng đồng hồ trôi qua rồi mà bác sĩ vẫn là phía dưới vẫn chưa mở ra.



      nắm lấy tay an ủi: “ gắng chút thôi, chịu đựng chút rồi tốt lên thôi. Con chúng ta là thiên thần, nên ra có hơi khó khăn.” Thấy như vậy, rất đau lòng nhưng còn cách nào cả chỉ có thể đứng bên trấn an .



      đau đến nổi mồ hôi ròng rã, hề lý trí đổ hết tội lên đâu , tay vung lên đánh : “Đồ khốn nạn… cứ thử để thiên thần trong bụng mà sinh… sinh, a… Đau quá…”



      gọi bác sĩ : “hay là sinh mổ , ấy đau đến chịu nổi rồi, ấy rất yếu.”



      giường cố gắng đầu: “Em muốn… Em muốn sinh tự nhiên… sinh mổ có ảnh hưởng đến con của chúng ta…”



      Viện trưởng cũng đến: “Trần tiên sinh, yên tâm , bác sĩ đỡ cho vợ của lần này là bác sĩ nổi tiếng nhất ở khoa, chắc chắn có vấn đề.”



      Mặc dù có bác sĩ cam đoan, nhưng đây là lần đầu tiên làm bố, sao có thể lo lắng hồi hộp được chứ.



      Đến cuối cùng cũng được đưa vào phòng sinh , đứng bên ngoài sốt ruột gần như muốn đem san bằng bệnh viên luôn rồi.



      Bác Trương : “Trần tiên sinh, cậu cần lo lắng, hãy bình tĩnh ngồi xuống chờ .”

      nhíu mày: “Sao lại lâu như thế nhỉ, hay là bảo bác sĩ mở cửa phòng ra để tôi vào.”



      Bác Trương nghe xong cảm thấy buồn cười, nhưng nghĩ lại tính tình của cậu ta cũng có thể vọt vào phòng sinh ấy chứ nên liền khuyên can: “ sao đâu, phụ nữ khi sinh đều lâu như vậy.”

      Cuối cùng cửa phòng sinh cũng mở ra , lúc nghe thông báo mẹ tròn con vuông mới nhõm thở ra. Y tá bế đứa ra cho xem: “ bé ba cân mốt, rất khỏe mạnh.”



      đưa hai tay ra bế, dám dùng lực mạnh cẩn thận từng ti từng tí trông rất buồn cười . Đứa bé da dẻ nhăn nheo, hai mắt nhắm lại, ngay cả lông mi cũng có, chỉ có mỗi cái miệng nhắn mấp máy. Thế nhưng cảm thấy con mình xinh đẹp đáng vô cùng, trong lòng tràn đầy hạnh phúc: “Con , cuối cùng bố cùng được gặp con rồi…”



      Đứa đột nhiên khóc òa lên, tay chân luống cuống, hốt hoảng : “Sao thế, con , bố bế con thoải mái sao.”



      Y tá : “Đưa cho tôi , em bé phải được đưa tắm rửa.”



      với bác Trương: “Bác theo xem đứa , tôi qua coi Y Khả.”



      Từ Y Khả bây giờ còn rất yếu, được đưa sang phòng bệnh liền ngủ.



      Lúc tỉnh lại nằng nặc đòi gặp đứa bé, bảo y tá bế con đến.



      Từ Y Khả nhìn thấy con mình : “Có phải ấy bế nhầm người đến rồi , em nhớ lúc em sinh xong có nhìn qua con mà, đẹp lắm mà sao bây giờ lại xấu như vậy chứ, xấu chết được.”



      ôm bé vào lòng: “Làm sao có thể sai được, mời người đến chăm sóc, toàn bộ phòng bệnh chỉ có mình con chúng ta thôi. Còn nữa con xấu chỗ nào, em xem mắt to tròn, da trắng mịn lớn lên chắc chắn là đại mỹ nhân, có phải con . Mẹ cứ bậy bạ, tiểu công chúa của bố là đáng nhất .”

      Thấy bộ dạng nâng niu chiều con của , ghen tỵ bĩu môi: “Lớn lên chắc chắn cũng đẹp hơn em.”



      chỉ vào ngực mình, : “Bế con đến cho em .”



      cẩn thẩn đặt đứa bé bên cạnh : “Bây giờ em có sữa rồi ư?”



      : “Em cũng biết nữa chỉ là ngực cứ căng cứng, bác Trương bảo, sinh xong em bé là có .”



      đưa ngực đến miệng con, đứa bé theo bản năng ngậm lấy.



      nhìn con mình bú sữa, cũng nằm xuống bên cạn vuốt mái tóc thưa thớt của bé: “ là kỳ diệu, ai dạy con mà nó cũng tự biết , con của thông minh.”



      Từ Y Khả : “Đứa trẻ nào cũng có thể tự biết điều này cả.” cũng rất cảm động, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhắn của em bé. Đứa bé này cho trở thành người phụ nữ toàn diện, cũng làm cho sinh mệnh của trở nên vẹn toàn. vĩnh viễn bao giờ quên giờ phút này, và con đều nằm bên cạnh rất ấm áp, yên bình. Cho dù có chết cũng còn gì luyến tiếc nữa .

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 86: có biết em nhiều bao nhiêu ?



      Sau khi sinh Từ Y Khả ở lại bệnh viện tuần rồi liền về nhà, với , bệnh viện là nơi ám ảnh nhất thế giới này.


      Trần Mặc Dương đồng ý, nhưng căn hộ tại quá muốn đổi căn lớn hơn có sân chơi rộng để em bé sau này có thể vui đùa ở đó.



      Từ Y Khả ngắm nhìn đứa con tháng trong lòng, rồi lại nhìn ra chiếc đu mà Trần Mặc Dương vừa mua về đặt trong sân, thầm nghĩ chẳng nhẽ nghĩ con mình ngày mai có thể trèo lên xích đu chơi rồi sao.


      Càng ngày Trần Mặc Dương lại càng khoa trương bày ra nhiều chuyện hơn, mời bao nhiêu là người giúp việc, đầu bếp, cuối cùng toàn bộ cũng đều bị đuổi về cả. Chỉ để lại bác Vương mà bà Trần cử đến.



      Từ Y Khả ôm đứa đứng bên cạnh cửa sổ nhìn bận rộn trong sân… năm trôi qua. Năm trước vào thời gian này chỉ vừa mới gặp , năm nay hai người có em bé.

      Trong năm từ bắt đầu quen biết đến khi nhau, cuộc sống của có bao nhiêu thay đổi.

      Chỉ là duyên phận của vẫn thể đến được cuối cùng.



      hôn lên khuôn mặt nhắn, thầm: “Con , bố con tự mình lắp ráp lại xích đu cho con đấy, sau này con nhất định phải nghe lời bố nhé, nhất định phải thương bố nhé.”



      bé quơ quơ cánh tay bụ bẫm, ngáp to cái rồi lại nhắm mắt lại ngủ.



      nhìn khuôn mặt đáng ngây thơ của con rồi thở dài: “Con , con vẫn chưa hiểu chuyện.”



      Trần Mặc Dương ngẩng đầu nhìn , mỉm cười nâng cánh tay của bé con vẫy vẫy , cũng vẫy về hướng hai người, sau đó liền chạy vào nhà.



      rửa tay rồi đến bế con, con dường như rất có cảm tình với bố, vừa nghe thấy giọng bố mở mắt ra, chu cái miệng nhắn cười.



      Trần Mặc Dương chiều : “Em xem, em xem con nhìn cười nè…”

      Lúc đầu vẫn còn rất vụng về nhưng tại có thể bế bé cách rất thuần thục, còn biết pha sữa bột, ru con ngủ, thay tã, tắm rửa cho con.



      Những khi ở nhà đừng ngay cả bác Trương cũng có cơ hội làm những việc này.



      Buổi tối, lẳng lặng nhìn con mình ngủ say, bé ngay cả ngủ cũng rất đáng . vuốt mặt con giọng : “Con , con có người bố tốt như vậy nên mẹ cũng còn lo lắng nữa rồi. Sau này con lớn lên chắc nhớ mẹ đâu nhỉ, con còn như vậy sao có thể nhớ được. Mẹ xin lỗi con, mẹ thể làm gì được cho con cả, con con nhất định phải vui vẻ lớn lên từng ngày nhé… Hãy tha thứ cho mẹ …”



      đeo sợi giây chuyền lên cổ con, Trần Mặc Dương vừa tắm xong đến nhìn thấy , hỏi: “Em mang cái gì cho con đấy.”



      cho xem : “Em tặng con quà đầy tháng.”



      sợi dây chuyền cũ, mặt dây còn có thể đóng mở được. : “Đây là sợi dây chuyền của em , hãy đến tiệm làm mới lại.” mở mặt dây chuyền ra : “ xem bên trong còn có ảnh gia đình nè.”



      Là tấm hình vừa mới chụp mấy hôm trước , bế con , lại choàng tay ôm hai mẹ con vào lòng, gia đình ba người hạnh phúc.



      cầm trong tay nhìn : “Em keo kiệt, ngày mai đến nhà bà nội đòi bà phần quà lớn thôi .”



      lại muốn bế con , cản lại : “Được rồi con vừa mới ngủ, đừng làm con thức giấc, về phòng . Có bác Vương chăm sóc con rồi.”



      còn lưu luyến lúc mới chịu ra ngoài, theo sau . Khép cửa nhìn lại con mình trong nôi, lòng đau như cắt. Mấy hôm nay cố gắng dùng tất cả thời gian để ở bên cạnh con. Đó là đứa con mà mang thai chín tháng mười ngày sao có thể nhẫn tâm để nó lại mình được.



      Về phòng, nhìn thấy mắt đỏ ong luống cuống hỏi: “Em làm sao thế?”



      : “ có gì, con còn như thế mà em lại ngủ bên cạnh có phải em rất tàn nhẫn .”


      an ủi : “Vừa mới sinh, con ngủ cạnh em em thể nghỉ ngơi tốt được, dù sao bác Vương có kinh nghiệm chăm sóc hơn em.”



      nhìn , hơi kiễng chân hôn lên môi , nụ hôn nhàng dịu dàng. chịu được kích thích của , ôm ngã xuống giường.

      Tay vuốt ve khắp cơ thể , bởi vì vừa mới sinh xong nên có chút da thịt hơn, rất mềm rất mịn màn .



      khó chịu muốn nhưng vẫn cố kiềm chế vì sức khỏe vẫn còn yếu. Nhưng đêm nay lại rất nhiệt tình, chủ động cởi áo, kéo quần , nằm lên cơ thể trần trụi của âu yếm hôn .



      thở gấp, dùng tia ý chí cuối cùng cố gắng : “Được rồi, em đừng quậy nữa…”


      Nhưng căn bản nghe còn càng lúc càng mạnh dạn hơn. Trước kia dù có dụ dỗ thế nào cũng chịu dùng miệng, luôn cảm thấy cái đấy quá bẩn. Nhưng vẻ mặt bây giờ tựa như làm điều gì rất thiên liêng, rất chăm chú, cẩn thận tỉ mỉ.



      thoải mái rên rỉ, bầu khí trong phòng dần trở nên mờ ám.



      lâu lắm rồi chưa chạm vào , đúng là chịu nổi quyến rũ của những động tác của như bức đến đỉnh điểm của điên cuồng. Người run lên, nhanh chóng xoay người đặt dưới thân.

      tiếng gầm vang lên, cảm nhận được dưới đùi mình ẩm ướt, nở nụ cười.



      vùi đầu vào ngực : “Quả nhiên làm mẹ em liền thay đổi .”



      hỏi: “ thích ?”



      “Thích! em chết mất!” dứt lời liền tiến vào.



      khẽ mở đôi môi đỏ mọng mềm mại rên rĩ bên tai .

      vừa di chuyển , vừa cúi xuống hỏi : “Y Khả, em hạnh phúc …”



      thỏa mãn nhắm mắt lại: “Em rất hạnh phúc…”



      Nhưng vào giây phút vui vẻ nhất lại rơi lệ, lau nước mắt : “Đừng khóc, em biết thể chịu đựng nổi khi nhìn thấy em khóc.”



      nắm lấy tay , mười ngón đan vào nhau, thầm: “Mặc Dương, mạnh lên, chúng ta hãy hòa vào nhau, vĩnh viễn xa rời nhau, mãi mãi ở trong tim em…” ôm chặt chừa chút khe hỡ. Hai người nhiệt tình rong đuổi. cảm nhận được tồn tại của trong cơ thể . đời này ai có thể tách rời hai người.





      Hơi thở hai người dần bình tĩnh trở lại, tựa mặt vào ngực để nghe nhịp đập tim , : “Mặc Dương, có biết em nhiều bao nhiêu ?”



      “Bao nhiêu?”



      ngẩng đầu, đối diện mắt : “ đời này có người phụ nữ nào hơn em, cho dù phải chết vì em cũng do dự.”



      hỏi : “Hôm nay em sao thế, sao lại biểu đạt tình của mình.” Tuy rằng rất thích nghe những lời ngon ngọt từ , nhưng vẫn có cảm giác gì đấy .

      : “Em chỉ sợ là biết em . Mặc Dương, em hối hận khi , hơn nữa nếu có hối hận em vẫn . Cho nên sau này nhất định phải tốt với em và con.”



      nghi hoặc: “ làm gì sao với con ư ?”



      ôm chặt : “ có, em chỉ sợ lỡ đâu sau này em làm gì sai trách em.”



      cười: “Nhanh như vậy tính đường lui .”



      Ngày hôm sau, đưa đứa bé về Trần gia, tại Giang Nhạc vẫn luôn tồn tại quan niệm trọng nam khinh nữ. Nếu sinh con trai, gia đình tổ chức lễ đầy tháng long trọng.



      Tuy là sinh con , nhưng Trần Mặc Dương quyết để con mình thua kém, cho nên vào tổ chức bữa tiệc đầy tháng hết sức hoành tráng tại Trần gia.

      chịu cùng quay về Trần gia, hiểu được tâm trạng của , cũng miễn cưỡng, dù sao có nhiều họ hàng như vậy nhất định cảm thấy xấu hổ.

      mặc áo quần cẩn thận cho con rồi dặn dò: “Để bác Vương cùng qua đó qua, bằng con nháo lên lại quấn quýt tay chân.”



      trả lời: “ sao cả, bên kia nhiều người dỗ lát là thôi ngày mà. Trong nhà nhiều người em cảm thấy buồn chán.”



      “Em lớn vậy còn cần ai chăm sóc, còn nữa trong nhà đâu phải chỉ có mình em, còn có bác Trương nữa mà.” đặt bình sữa, tã lót tất cả vào túi đưa cho bác Vương rồi căn dặn: “Bác nhớ chú ý chút, đừng để con bé bị cảm lạnh .”



      tiễn hai bố con ra cửa, hôn xuống trán bé: “Con , có mẹ bên cạnh con phải nghe lời bố biết , nhất định phải ngoan ngoãn , bảo bối, mẹ con nhiều lắm, tạm biệt với mẹ nào.”


      Trần Mặc Dương xoa đầu côt: “Lát nữa hai bố con về liền .” nâng tay con lên vẫy vẫy: “Mẹ, tạm biệt.”



      mỉm cười nhìn và con lên xe, mãi đến khi chiếc xe biến mất trong bóng đêm, mới thu hồi nụ cười.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 87: Sinh ly tử biệt, đến cuối cùng vẫn là kết thúc (Thượng )





      Buổi tối tự mình lái xe ra ngoài , đường còn ghé vào cửa hàng mua bó hoa cúc trắng.


      Trong đêm nghĩa trang vắng vẻ, nhát gan như thế nhưng giờ đây lại biết sợ hãi là gì. Lần đầu tiên đến nên biết phần mộ bố mình ở đâu.



      lấy điện thoại di động rọi vào nhìn từng khu mộ, cuối cùng cũng tìm thấy ảnh của bố mình.



      quỳ xuống trước mộ, ngơ ngẩn nhìn vào tấm ảnh tấm bia. Bóng tối bao trùm cả gian, ánh sáng hiu hắt từ điện thoại rọi vào giúp nhìn khuôn mặt bố.



      : “Bố, xin lỗi, con đến muộn, chắc chắn bố rất nhớ con phải ? Hôm nay em bé vừa tròn đầy tháng, lớn lên nó nhất định giống con rất đáng . Bố từng muốn nhìn mặt cháu, đáng tiếc kịp… Bố con biết là bố trách con cho nến mới bỏ lại con mình. Bố cực khổ nuôi con khôn lớn, thế nhưng con lại bất hiếu người hại bố, chỉ mà con sinh cho ta đứa . Mẹ rất đúng, con chính là tai họa của gia đình. Nếu có con bố có thể vui vẻ sống tiếp, mẹ và Y Trạch cũng phải vất vả…”



      Mái tóc đen dài bay phất phới trong gió, nghẹn ngào khóc.

      cúi đầu tiếp : “Con biết thù giết cha đợi trời chung, cả đời này con phải nên oán hận ấy, tìm cơ hội để đưa ấy vào chỗ chết. Nhưng bố ơi con làm được, con ấy, con cũng hận chính mình. Con còn cách nào cả bố ạ. Bố, những gì ấy nợ bộ con thể đòi lại được, con cùng bố, con biết bố chắc chắn rất nhớ con….”



      cười vuốt ve tấm ảnh, những giọt lệ rơi xuống. lấy lọ thuốc từ trong túi đổ vào tay, chậm rãi uống từng viên…



      Đêm nay biệt thự Trần gia vô cùng náo nhiệt. Mọi người đều rất tò mò đối với đứa cháu của Trần gia. Trần Mặc Dương nổi tiếng là phong lưu, đến khi nghe tin làm bố mọi người vẫn tin, nhưng hôm nay nhìn thấy bế con xuất , tươi cười giới thiệu, họ mới tiếp nhận này.



      Nhưng tất cả vẫn cảm thấy khó hiểu khi nhìn thấy mẹ đứa bé đâu, cũng chẳng ai dám hỏi.

      Đứa bé nhìn thấy nhiều người, giương đôi mắt đen tròn chớp chớp, thỉnh thoảng lại còn ngáp cái, rất đáng . Ngay cả Trần Chính Quốc nhìn thấy cháu nội cũng luyến tiếc muốn cách rời.



      thừa dịp mọi người vây quanh bên đứa , liền ra ngoài gọi cho Y Khả. Điện thoại đổ chuông nhưng vẫn ai nhận máy. lại gọi về nhà, bác Trương bảo là Từ Y Khả trong phòng, nghe tiếng chuông có lẽ là ngủ rồi.



      cũng nghĩ hay là do qua nhạy cảm, di động thường xuyên để chế độ rung, nếu nghe cũng là chuyện bình thường, hỏi: “ ấy ăn tối chưa?.”



      “Ăn rồi, lúc nãy ấy xuống ăn.”



      nghĩ lại cũng cảm thấy có gì ổn, tiếp: “Hình như trời sắp mưa bác hãy đóng cửa sổ lại , ấy sợ sấm sét, nếu làm ấy tỉnh, bác hãy chuyện cũng ấy.”



      Bác Trương hỏi tối nay có chở em bé về .



      để coi .



      cúp máy, biết Triệu Vịnh Oái đứng đó từ lúc nào. cũng chẳng mời ta nhưng biết sao ta lại biết được tin tức, từ sớm đến. May mà ta cũng tìm chuyện, chỉ lủi thủi mình trong góc tối.



      Triệu Vịnh Oái : “Đứa bé rất đáng , nét mặt đều rất giống .”



      khách sáo : “Cảm ơn đến đây, cứ tự nhiên.”



      lướt qua người bước lên trước, Triệu Vịnh Oái chạy lên chặn trước mặt : “Sao Từ Y Khả lại đến?”



      khó chịu ra mặt: “Chuyện này đến lượt hỏi, Triệu Vịnh Oái, tôi và chỉ có quan hệ trong công việc, tôi hy vọng sau này đến quấy rầy Y Khả nữa, bằng đừng trách tôi.”



      Triệu Vịnh Oái hề lùi bước: “Trần Mặc Dương em , phải chỉ là đứa bé thôi sao, em cũng có thể sinh cho , em có thể từ bỏ nghiệp để ở nhà chăm sóc con cái. Em có thể như ấy chiều chuộng , muốn con cái em sinh cho vài đứa.”



      cười lạnh đẩy ta ra: “Phụ nữ muốn sinh con cho tôi nhiều đếm xuể, nhưng người có tư cách chỉ có mình ấy.”



      Triệu Vịnh Oái gào lên: “Trần Mặc Dương, hai người hạnh phúc đâu , là hung thủ giết bố ta! ta sao có thể , chắc chắn ta báo thù nên mới ở lại bên cạnh !”



      quay đầu hung dữ cảnh cáo: “Câm miệng! Triệu Vịnh Oái, đừng bao giờ nghĩ là tôi nương tay với có thể ăn hàm hồ! Đừng có mơ mộng hão huyền nữa, bằng tôi hủy hợp đồng với ngay lập tức.”



      Triệu Vịnh Oái vẫn điên cuồng kéo tay : “Em biết hai người thể ở cùng nhau, bằng sao hai người đến bây giờ vẫn kết hôn…Em có thể, có thể chăm sóc con cho , hãy tin tưởng em. Sau này em cũng luôn coi bé như con mình, thích gì ở em em đều có thể sửa được, được …”



      chỉ coi như là ta nhảm mà thôi, người phụ nữ trước mắt ràng giống điên.



      : “Triệu Vịnh Oái, hề bình thường, tôi nghĩ nên đến bác sĩ tâm lí .”



      Từ ngày làm bố trở nên nhân từ nhiều , nếu đổi lại là trước kia chắc chắn để ta thêm câu.



      tuyệt tình bước , Triệu Vịnh Oái ngã xuống đất, khóc gào: “Trần Mặc Dương, đợi đấy, rồi ngày nào đó em làm Trần phu nhân …”



      Trần Mặc Dương trở lại tiệc, tâm trạng bực dọc.

      Đằng kia bé tự nhiên khóc òa lên, bà Trân hỏi: “Có phải là vì nhiều người nên con bé sợ ?”



      Trần Mặc Dương giang tay bế bé: “Có thể là con bé đói bụng .” dỗ đứa bé rồi gọi bác Vương pha sữa.



      Nhưng đứa bé chịu uống chỉ há miệng khóc oa oa. Bác Vương kiểm tra khắp người bé, có bị tiểu dầm, cũng đói bụng, hiểu sao cứ khóc nháo lên ngừng.

      Bác Vương : “Hôm nay con bé làm sao vậy nhỉ bình thường ngoan lắm mà , có phải nhớ mẹ rồi .”



      nghe xong : “Con , con nhớ mẹ ư, đừng khóc đừng khóc để bố đưa con về với mẹ nhé.”



      Bà Trần : “Bên ngoài sắp mưa, hay hôm nay ở lại đây dù sao cũng có bác Vương rồi.”



      lắc đầu bảo bác Vương thu dọn mọi thứ rồi quay sang bà Trần: “Con bé nhớ mẹ, nếu đêm nay về sợ nó khóc ngừng mất, mẹ giúp con tiếp đãi họ hàng .” ra trong lòng rất sốt ruột hiểu sao chỉ muốn nhìn thấy ngay bây giờ.

      Điện thoại trong túi vang lên, bắt máy.



      Giọng bác Trương lo lắng truyền đến: “Trần tiên sinh, ổn rồi , Y Khả nàng có trong phòng, biết ấy đâu rồi …”



      Trong điện thoại còn gì đó nữa nhưng nghe , liền giao lại đứa bé cho bà Trần sau đó chạy như điên ra khỏi cổng. Giây phút ấy cảm thấy trái tim dường như bị bóp nghẹn



      phải là như những gì nghĩ, tuyệt đối phải! chẳng qua chỉ ra ngoài lát thôi, có lẽ đến nhà bạn mà chưa kịp với bác Trương.



      Nhưng lại nhớ đến những lời trước khi ra khỏi nhà. , con , có mẹ bên cạnh con phải nghe lời bố đấy!



      an ủi bản thân, chỉ là vu vơ vậy thôi, nhất định là vậy!

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 88: Sinh ly tử biệt, đến cuối cùng vẫn là kết thúc (Hạ)





      Trần Mặc Dương chạy nhanh về, vào nhà liền chạy lên phòng ngủ, giường chăn gối vẫn rất gọn gàng, trong tủ quần áo cũng có thiếu bộ nào, kể cả giấy chứng minh, tiền, thẻ tín dụng cũng vẫn còn đấy.


      hỏi bác Trương: “Thế lần cuối cùng bác nhìn thấy ấy là lúc nào?”



      ấy ăn tối xong còn ngồi lại chuyện với tôi lúc, khoảng gần tám giờ ấy mệt muốn ngủ, sau đó tôi cũng nhìn thấy ấy xuống nữa nên tôi cứ nghĩ là ấy ở trong phòng. Lúc nãy tôi sợ ấy ngủ quên đóng cửa sổ lại nên mới gõ cửa vào, kết quả là thấy người đâu cả…”



      hiểu, sao có thể biến mất ở ngay trước mắt mình hai lần được. Cũng sinh con rồi, bà sao có thể ngờ Từ Y Khả lại vẫn còn dày vò bản thân thế chứ! Đúng là nghiệp chướng mà.



      Trần Mặc Dương cố gắng giữ bản thân mình bình tĩnh, từ lúc bỏ đến giờ vẫn chưa đến hai tiếng, trước tiên gọi điện thoại cho Đinh Tĩnh.



      Đinh tĩnh : “ mấy ngày nay tôi chưa gặp Y Khả rồi , nhưng ra lúc sáng ấy vừa gọi điện thoại cho tôi, lúc ấy tôi để ý, bây giờ nghĩ lại những lời ấy rất kỳ lạ. ấy tôi nhất định phải sống hạnh phúc, còn có… nếu tôi có rãnh hãy qua thăm con giúp ấy.”



      Nghe xong trong lòng Trần Mặc Dương lạnh run, dám chần chừ chạy nhanh xuống lầu xem camera theo dõi, quả nhiên lái xe khỏi . vừa mới mua cho chiếc mini cooper, biết kỹ thuật lái xe của ấy cho nên có đánh chết cũng cho lái. còn sau này để ngồi bên cạnh chỉ dạy . Nhưng hình ảnh trong camera kia ràng là , tốc độ lái còn rất nhanh… thẳng đường chạy ra khỏi gara.



      giật mình, ấy muốn chết sao?



      lập tức gọi điện thoại cho cảnh sát để truy tìm tung tích chiếc xe. Rất nhanh sau đó người bên cục cảnh sát gọi lại bảo là chiếc xe theo hướng quốc lộ Bắc Hán, bọn họ vẫn tiếp tục tìm.



      Trần Mặc Dương cố gắng tỉnh táo suy nghĩ, quốc lộ Bắc Hán chính là ra ngoại ô , hơn nữa nếu thẳng nữa chính là… nghĩa trang! Sao nghĩ ra là đến nghĩa trang thăm bố chứ.



      sực tỉnh liền lấy chìa khóa lên xe, lái như bay , tay cầm vô lăng hơi run run. Có lẽ là ấy nhớ bố cho nên muốn đến thăm thôi, nhưng vì sao ấy lại chọn buổi tối mình lén lút chứ. dám nghĩ nhiều, cũng có gì để nghĩ.



      Quả nhiên xe của đậu trước nghĩa trang, xuống xe chạy vào trong. Nghĩa trang tối đen, tiếng động, lấy điện thoại gọi vào số . Tiếng chuông ríu rít trong gian bao la, theo thanh tìm. Điện thoại của rơi trước bia mộ, mà nằm gục cách xa! Mái tóc dài xõa xuống che khuôn mặt . Điện thoại trong tay rớt xuống. Trong nháy mắt sững người, qua hai giây sau mới thất tha thất thểu chạy đến, toàn thân mềm nhũn, gào to gọi tên nhưng vẫn phản ứng. run run vươn tay ghé sát vào mũi , chỉ còn lại hơi thở mỏng manh. nhìn thấy bình thuốc, chính là bình vitamin màu trắng, bên cạnh còn có vài viên thuốc trắng rải rác.

      như phát điên nhưng theo bản năng vẫn biết lúc này cần phải làm gì. nhặt viên thuốc, sau đó liền bế chạy vào xe.



      xe, cố gắng để bản thân hết sức bình tĩnh, gọi điện thoại cho bệnh viện bảo họ lập tức chuẩn bị phòng cấp cứu.



      Đến nơi bị đẩy thẳng vào phòng cấp cứu. kiệt sức dựa vào hành lang bệnh viện…từ từ trượt xuống.



      Trái tim lạnh tanh, toàn thân đờ đẫn. nghĩ rằng tha thứ cho bản thân, dần quên ra lại ôm suy nghĩ khác.



      Mỗi ngày vẫn ngủ bên cạnh , cười với , tốt với , ở ngoài dường như có việc gì nhưng trong lòng lại tính toán vĩnh viễn rời xa và con, sao có thể tàn nhẫn như thế chứ!



      ngồi bệt dưới đất, dám nghĩ đến nếu đêm nay phát … có lẽ chết. Vậy thế nào, vì con chết, nhưng từ nay về sau cũng chỉ còn lại cái xác hồn mà thôi. vì sao thể nghĩ cho dù chỉ ít, hận đến vậy sao?



      lại cảm thấy nếu có được cứu sống cũng còn ý nghĩa gì nữa, mặc kệ là chết hay vẫn còn sống. Kết cục là vẫn phải mất . Cái gọi là bên nhau trọn đợi, hạnh phúc mãi mãi chỉ là giấc mơ. dám ép buộc nữa rồi. Bây giờ thừa nhận, phải tất cả mọi thứ đều có thể làm được.



      Cửa phòng cấp cửu mở ra, thấy bác sĩ ra nhưng vẫn đến hỏi..



      Bác sĩ mở khẩu trang đến: “Chúng tôi tẩy ruột cho ấy, tạm thời có nguy hiểm đến tính mạng. có thể vào thăm ấy, hãy khuyên nhủ ấy, sinh mệnh rất quý giá.”



      Trần Mặc Dương vẫn suy sụp ngồi dưới đất, bác sĩ nhíu mày: “Trần tiên sinh, sao chứ.”



      mở miệng : “ ấy uống thuốc gì?” Giọng khàn khàn, cảm thấy cổ họng mình như bị nghẹn lại, ngay cả thốt ra chữ cũng rất khó khăn.



      Bác sĩ : “Là loại thuốc ngủ, bởi vì thuốc mạnh cho nên bình thường bác sĩ rất ít khi dễ dàng cấp cho bệnh nhân, ấy uống ít, may là đưa đến kịp thời.”



      đờ đẫn : “Tôi biết rồi.”



      Bác sĩ rồi, vẫn còn ngồi dưới đất. Xem ra ấy dự tính từ lâu…nhưng là từ bao giờ? Có lẽ là từ khi bố ấy qua đời, ý niệm ấy tồn tại trong đầu . Nhưng vẫn giả vờ rất tốt. đúng là thằng ngốc, còn mở tưởng gia đình ba người hạnh phúc, cùng sống đến đầu bạc răng long.



      đời này ai có thể khiến lưu luyến, và con cũng giữ được . Bàn tay ướt lạnh, dĩ nhiên chính là nước mắt.



      … thế nhưng lại giống đứa rơi lệ. dùng phương thức cực đoan như vậy để cách rời . Vâng thành công, thành công rồi. Sau này cuộc sống của chỉ còn lại mảnh khô cằn.



      Bà Trần gọi điện thoại cho hỏi: “ xảy ra chuyện gì, mẹ nghe bác Trương tìm thấy Y Khả, thế bây giờ con tìm ra chưa?”



      nghe thấy tiếng khóc của con từ đầu kia điện thoại: “Con ở bệnh viện, mẹ bế con con đến đây .”



      Bà Trần hỏi địa chỉ, rồi cùng Trần Chính Quốc ôm cháu chạy đến bệnh viện.



      Nhìn thấy Trần Mặc Dương, bà Trần : “Sao phải đến bệnh viện, Y Khả đâu?”



      Trần Mặc Dương lời nào, ôm con khóc gào vào phòng bệnh, Bà Trần và Trần Chính QUốc nhìn nhau rồi cũng theo sau .



      Từ Y Khả nằm giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, vẫn chưa tỉnh lại, ôm đứa ngồi ở mép giường, đứa trong ngực vẫn khóc ngừng.



      Nhìn cảnh trước mắt bà Trần đoán được sơ sơ. Bà nhìn qua Trần Chính Quốc, hai người hiểu ý ra.



      kéo lấy tay con đặt vào bàn tay của Y Khả, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của con : “Con , đừng khóc , bố biết con rất đau lòng, con hãy nhìn kỹ mẹ nhớ kỹ khuôn mặt mẹ để sau này đừng quên.” bé dường như hiểu được, liền nín lại.

      Đôi mắt sáng ngời khẽ chớp, ôm chặt con vào lòng: “Con , con đừng sợ còn có bố đây, bố bỏ con…”



      Từ Y Khả mơ màng nhưng vẫn nghe được tiếng khóc của con, lòng đau như cắt, muốn mở miệng dỗ dành con , nhưng thể nên lời, cổ họng đau rát. Tiếng khóc của bé ngày càng yếu tựa như kiệt sức, vì sao ai dỗ con, vì sao ai bế con. hốt hoảng mở mắt, thấy con ở ngay trước mặt, lòng mới dịu lại, tiếp theo lại nhìn qua Trần Mặc Dương. đảo mắt qua vòng, là phòng bệnh, tay còn truyền dịch.



      Ý thức chậm rãi quay trở về, những đoạn ký ức ngừng quay về, nghĩa trang, bố, còn có tiếng di động ngừng vang lên, ngã gục xuống. Tất cả đều rệt trước mắt, đúng vậy, tự sát, muốn chết ngay trước mộ bố , nghĩ tất cả đều kết thúc, bao giờ phải chịu dày vò nữa, chỉ có cái chết mới có thể giải thoát.



      Thấy mở mắt lên tiếng: “Em tỉnh rồi à…”



      gì, mệt mỏi nhắm mắt lại.



      : “Con khóc cả tối, ai dỗ cũng được, bởi vì nó biết mẹ nó cần nó nữa. Nó mới vừa đầy tháng, mẹ nó nhẫn tâm vứt bỏ nó, mặc kệ nó…sao nó có thể khóc được chứ…”



      Khóe mắt ướt đẫm: “ đừng nữa , xin đấy , đừng ở trước mắt con nữa…”



      bé đáng thương vẫy vẫy tay, bàn tay bé cuộn lại bỏ vào miệng, ánh mắt nhìn chằm vào bố, hiểu bố cái gì.



      Bộ dạng của con càng khiến đau lòng, giọng nghẹn ngào: “Từ Y Khả, em sao có thể như vậy, sao có thể… và con ra sao, em em , em như vậy là hả !”



      Từ Y Khả : “Xin lỗi, em chỉ có thể vì mà chết, nhưng em thể vì mà sống được ,em sao quên được, em thể quên được cái chết của bố, thể chịu được hận thù của mẹ… Sao em lại muốn cùng và con sống cuộc sống hạnh phúc cơ chứ, nhưng đó là bố em. Trước đây dù ông có đói bụng cũng nhường phần cho em, em tận mắt nhìn thấy bố bị đánh cho tàn phế. Trần Mặc Dương hãy cho em biết em làm sao để tiếp tục sống đây…” khóc lớn lên: “Em thể hận được , chỉ có thể hận chính bản thân mình…”



      Sắc mặt trắng bêch, nghe tiếng khóc của , lâu sau mới tìm được giọng của mình: “Em cho tất cả đều có bảo ứng, đúng vậy, là báo ứng…” đặt đứa vào lòng , cũng nằm lên bên cạnh vùi mặt trong cổ . cảm nhận được chất lỏng lạnh băng, khóc. Ngay cả khi giết chết người cũng nhíu mày, vậy nhưng bây giờ lại khóc. Lòng quặn đau…



      : “Y Khả, đừng làm những việc ngu xuẩn như vậy nữa, nếu vĩnh viễn tha thứ cho em…”



      : “Y Khả, để em , sau này bên cạnh hãy sống tốt, bao giờ ép buộc em nữa…”



      cuối cùng thể chịu đựng nỗi khóc rống lên, sinh ly tử biệt, sinh ly tử biệt, đến cuối cùng vẫn là kết thúc.



      bé bị dọa cũng khóc thét lên, hôn khắp mặt con: “Xin lỗi, xin lỗi, là mẹ tốt…”

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 89: Quen thuộc mà xa lạ ( Thượng )



      Trong phòng hội nghị rộng thênh thang, trưởng phòng kế hoạch bục trình bày sách lược giới thiệu sản phẩm quý đầu của năm: “Sản phẩm của chúng ta vẫn nhằm vào phụ nữ trẻ, hình tượng của Vu Ảnh rất phù hợp với hình ảnh người phát ngôn cho sản phẩm quý này, hơn nữa ấy cũng được mọi người công nhận cho nên tôi cho rằng cần phải thay đổi người đại diện phát ngôn..”

      Trưởng phòng tiêu thụ : “Hình tượng của Vu Ảnh có vẻ phù hợp với sản phẩm của chúng ta, nhưng độ nổi tiếng của ấy vẫn chưa đủ, Trang phục của chúng ta muốn tiến ra thị trường trang phục cao cấp cần phải mời ngôi sao nổi tiếng để tăng thêm tin tưởng cho người tiêu dùng. Tôi nghĩ Triệu Vịnh Oái rất thích hợp cho vị trí này, đến diện mạo và ấn tượng của ấy trong lòng quần chúng, ấy xuất thân là người mẫu, hơn nữa hai năm nay ấy càng ngày càng nổi tiếng, ít lần xuất trang bìa của những tạp chí quốc tế. Nếu để ấy làm người đại diện phát ngôn cho sản phẩm của chúng ta lần này, tuyên truyền tuyệt đối có hiểu quả rệt..”

      Mọi người trong phòng đều nhìn vào vị trị chính giữa của Trần Mặc Dương, Trước đây mọi người ít nhiều cũng từng nghe qua Triệu Vịnh Oái và ông chủ mình có gì đó mờ ám. Lần trước trong cuộc phỏng vấn Triệu Vịnh Oái còn úp mở mối quan hệ giữa và Trần Mặc Dương hề đơn giản, mà Trần Mặc Dương cũng chưa từng ra mặt phủ nhận hay thừa nhận.

      Trái ngược với mọi người trong bộ đồ tây giày da, Trần Mặc Dương ăn mặc rất đơn giản, tay áo sơmi xắn lên, vẫn luôn im lặng chẳng có biểu gì, chỉ có đôi lúc cúi đầu nhìn con trong lòng mỉm cười dịu dàng.

      Đối với người đàn ông từ xuống dưới đều toát ra hơi thở lạnh lùng lại ôm con làm việc, lúc đầu tất cả các nhân viên đều cảm thấy rất ngạc nhiên, thi nhau đồn đại về mẹ đứa bé. Có người là mẹ đứa bé dã chết, có người mẹ bé là bán rượu mà Trần gia chỉ muốn đứa nên cho ta ít tiển rồi đuổi , có người còn bảo kia cố ý sinh đưa ra để đòi ít tiền rồi sau đó bỏ trốn cùng người đàn ông khác. Tóm lại dạng đồn đại nào cũng có. Dù sao ta trước đây cũng rất phong lưu, mọi người khó tránh khỏi tưởng tượng nhiều.

      Nhưng qua hai năm, họ cũng quen khi nhìn thấy ông chủ bế con đến công ty. Mọi người chỉ biết than vãn chưa thấy qua người bố nào chiều chuộng con như thế .

      Con trong lòng Trần Mặc Dương nghe lảm nhảm lâu quá bắt đầu kiên nhẫn, khó chịu ưỡn người, muốn vớ lấy cái tách của bàn.

      Trong tách vẫn còn cà phê nóng, Trần Mặc Dương nhanh tay đặt ra xa, đưa cây bút đến trước mặt bé, giọng dỗ dành: “Nào, Loan Loan ngoan, con hãy vẽ , bố họp xong ngay thôi, con ngồi yên lát nhé.”

      hai tuổi nhưng chịu đến nhà trẻ, nằng nặc đòi đến công ty cùng bố.

      dỗ xong bé, ngẩng đầu : “Hợp đồng của công ty cùng Vu Ảnh còn bao lâu chấm dứt.?”

      “Đến cuối tháng này.”

      “Vậy đổi người phát ngôn , hãy liên lạc với người đại diện của Triệu Vịnh Oái, xem ấy có thể sắp xếp thời gian .” Hai năm nay Triệu Vịnh Oái hiểu sao lại lên như diều gặp gió, có hàng nghìn fan hâm mộ trong và ngoài nước . Nhưng là thương nhân, bỏ qua tình cảm riêng tư, Triệu Vịnh Oái quả là cái chọn người thích hợp.

      Còn chưa tròn ba tuổi như Loan Loan biết gì, cầm cây bút của bố vẽ nguyệt ngoạc lúc rồi chịu nỗi nữa khuôn mặt đáng thương vỗ bụng: “Bố, đói bụng…”

      bé tựa như công chúa môi hồng răng trắng, làn da mịn màn, khuôn mặt tròn phịnh đáng vô cùng, đặc biệt là lúc bé làm nũng làm cho mọi người trong công ty ai là thích. Nhưng mọi người đều biết ông chủ mình rất cưng chiều con cho nên cũng chẳng dám đến chơi cùng bé.

      Với Trần Mặc Dương, con chính là sinh mệnh của , hai năm nay cũng chỉ có bé có thể làm cười.

      nghe thấy con bảo đói, nhìn lại thấy cuộc họp cũng gần xong còn chuyện gì quan trọng, bởi vậy lên tiếng: “Nội dung còn lại của cuộc họp cứ để trợ lý Trương thay tôi điều hành.”

      Trần Mặc Dương đưa con ăn trưa, bé mới ăn hai muỗng ăn nữa .

      Dỗ dành kiểu nào bé cũng chịu hé miệng, Trần Mặc Dương nhìn đồng hồ, quả là vẫn chưa đến giờ cơm của bé, có lẽ là muốn ngồi trong phòng họp nên mới dối, cảm thấy buồn cười, con như vậy mà biết nghĩ cách rồi .

      lau miệng cho con xong rồi ngon ngọt : “Loan Loan, chiều nay bố bận lắm, bố đưa con đến trường mẫu giáo được ?”

      “Con muốn.” Giọng nũng nịu còn liên tục lắc đầu.

      “Vì sao con lại muốn, ở trường có nhiều bạn lắm đó, còn có giáo xinh đẹp dạy cho con múa hát, chơi vui lắm đấy. Nghe lời ngoan nào bố đưa con đến trường nhé, con xem các bạn khác đều biết ca hát nhảy múa, ngươi con mà biết đâu .”

      Ngày đầu tiên đưa nhà trẻ bé rất phấn khởi còn đeo ba lô chạy khắp nơi. Đó là trường mẫu giáo dành cho tầng lớp quý tộc, mỗi đứa trẻ trong gia đình đều được cưng như báu vật. Ngày đầu tiên nhập học mỗi đứa trẻ đều được bố mẹ đưa đến, bé đột nhiên dừng lại nhìn bạn mình.

      hỏi bé sao thế.

      bé ngẩng đầu với : “Vì sao mẹ đến?”

      Từ khi Loan Loan bắt đầu biết , luôn lấy hình của Y Khả đưa cho bé rồi đó là mẹ con. Nhưng dù sao ảnh cũng phải là người cho nên đôi khi kiên nhẫn xem. Trong thế giới của bé chỉ có mình bố, có lẽ bé còn biết danh từ hư ảo kia là gì, hơn nữa bé cũng chưa từng mở miệng ra chữ “mẹ” lần nào.

      Lúc bị hỏi ngực bỗng nhói đau, đưa như vậy cần ít hơn bạn bè món đồ chơi đỏ mắt huống hồ là có người mẹ bên cạnh.

      biết có phải bởi vì chuyện này bé rất thích trường mẫu giáo.

      cũng nghĩ qua chuyện mời giáo viên về nhà dạy, nhưng lại muốn cho con mình giao lưu với bạn bè nhiều hơn. Cho nên vẫn luôn cố gắng dỗ dành bé đến nhà trẻ.

      bé cũng có cách của mình, nhìn thấy bố chuẩn bị đưa mình liền dở trò khóc nhè nằng nặc , quấn quýt lấy bố.

      Hơn nữa từ đó về sau cứ mỗi lần Loan Loan nhìn thấy trẻ tuổi có mái tóc dài đều với đó là mẹ. Mỗi lần như vậy lòng Trần Mặc Dương lại đau như cắt. Con dần lớn lên, bắt đầu ý thức được muốn gia đình trọn vẹn , có người bố và người mẹ.

      Loan Loan vừa nghe bố muốn đưa bé đến trường mẫu giáo,miệng liền chu ra, đôi mắt đen nhanh bắt đầu ngấn nước : “ đâu, bố xấu lắm…” hai tay còn dụi dụi mắt.

      Từ được Trần Mặc Dương nuông chiều nên có hơi nũng nịu yếu đuối, may mắn thay là cũng quá lắm, chỉ là rất thích khóc điểm này giống với mẹ bé như đúc.

      Mỗi lần nhìn thấy con khóc, Trần Mặc Dương lại nhớ tới Từ Y Khả, Lúc ra có tiễn, đưa tiền nhận nhưng với điều kiện là được liên lạc với !

      Hai năm nay phải nghĩ đến việc tìm , cho dù chỉ là lén lút nhìn cái, nhưng là sợ gặp rồi chịu được lại muốn quay lại, sợ lại ép lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nam.

      hơn hai năm có thể cố gắng chịu đựng được, nhưng con lớn lên càng giống , giống nụ cười, tiếng khóc, ngay cả điệu bộ làm nũng cũng giống. Mỗi ngày đều như thể có phiên bản khác của đứng trước mặt , sao có thể quên được, chỉ là cố gắng đem tình cảm kia chôn sâu dưới đáy lòng.

      Trần Mặc Dương vừa thấy con khóc chịu nổi: “Được rồi được rồi, , là bố hư, Loan Loan đừng khóc nữa chúng ta nữa.”

      Loan Loan đưa ngón tay ra: “Ngoắc nghéo .”

      ngoắc nghéo cùng bé, lúc này đây bé mới nở nụ cười ngọt ngào.

      Ra khỏi nhà hàng, giày của bé bị sút , Trần Mặc Dương ngồi xổm xuống giúp con mang lại. Loan Loan đột nhiên vỗ lưng , hét lên: “Bố, là mẹ , là mẹ.”

      nghĩ rằng có lẽ con lại nhìn thấy nào có mái tóc dài giống Từ Y Khả trong ảnh nên cũng mấy để ý: “Người đó phải là mẹ.”

      Loan Loan vẫn khăn khăn: “Là mẹ, đấy là mẹ, bố nhìn …”

      Trần Mặc Dương giúp con mang giày xong lại chỉnh lại chiếc váy rồi mới ngẩng đầu lên nhìn theo cánh tay bé, chỉ nhìn thấy chiếc xe vừa mới khởi động rời .

      Chỉ hơn mười giây mà bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy Từ Y Khả.

      : “Có đâu, đó đâu phải là mẹ đâu?”

      “Mẹ ở trong xe đó, nhưng xe rồi.”

      bế con lên: “Loan Loan nhìn lầm rồi, chúng ta thôi.”

      Loan Loan vẫn nhìn lui dõi theo chiếc xe, lại xoay đầu bé lại.

      “Bố, mẹ đâu?”

      “Có lẽ là du lịch đâu đó, bố cũng biết.”

      “Mẹ lâu rồi, vì sao vẫn chưa trở lại?”

      “Bởi vì mẹ con muốn nhiều nơi hơn nữa, đợi đến khi mẹ đời rồi quay lại với bố con mình thôi.”

      “Khi nào mẹ mới chơi đời?”

      “Đợi đến khi mẹ nhớ nhà nhớ Loan Loan nhớ bố nữa.”

      thể phủ nhận, vẫn luôn ôm hy vọng ngày nào đó quay trở lại bên . để , để tự do bay lượn khắp nơi nhưng trong lòng luôn giấu ý niệm ích kỷ ấy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :