1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu còn khó hơn chết - Tam Nguyệt Vi Thảo ( 106 chương + 8 NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 75: Lỗi duy nhất của tôi là em.



      Lúc ấy chỉ có mẹ và Y Trạch ở trong cửa hàng, gọi từ sau lưng: “Mẹ.”

      Bà Từ cứng ngắc xuay người lại: “ đến đây làm gì?”

      Trong lòng chua sót nghẹn ngào nên lời, nắm lấy tay Y Trạch: “Y Trạch, vì sao em đến bệnh viện nữa, bác sĩ Tôn tay em có hy vọng hồi phục .”

      Bà Từ hất tay ra: “Tay em vì sao biến thành như vậy ? Nhà chúng tôi biến thành như vậy là do ai làm hại? Tôi thà chết chứ cần ta giả mù sa mưa, cần những đồng tiền dơ bẩn của . Vì sao tôi lại đẻ ra đứa con như chứ, vì sao lại gây họa đến cả gia đình…”

      Bà Từ nằm gục xuống bàn gào khóc, Từ Y Trạch đến : “Chị, chị trước , hãy để mẹ bình tĩnh thời gian, tay của em em biết, cần phải trị liệu, còn tay em vẫn có thể làm việc.”

      thẫn thần về nhà, rồi rúc vào phòng khóc rống lên.

      Lúc nãy vào nhà, bác Trương nhận ra ánh mắt khác thường của , bây giờ lại nghe thấy khóc đến như vậy, bà lo lắng thấp thỏm, đứng bên ngoài gọi mãi,nhưng bên trong lên tiếng trả lời. Bà vội vàng xuống lầu gọi điện thoại cho Trần Mặc Dương.

      Trần Mặc Dương gấp gáp trở về, chạy nhanh lên lầu hỏi bác Trương: “Sao lại thế này, ai bắt nạt ấy ?”

      Bác Trương giải thích: “ ấy vừa mới ra ngoài về thành như vậy, tôi cũng biết tại sao nữa.”

      Trần Mặc Dương thấy cửa bị khóa trái liền bảo bác Trương lấy chìa khóa dự phòng.

      nằm giường, khóc đến run rẩy, khóc đến trời sập đất nứt.

      Bác Trương đóng cửa phòng lại cho hai người, rồi xuống.

      Trần Mặc Dương qua giường đỡ dậy hỏi: “Em làm sao vậy, ai chọc giận em, hmm?”

      đẩy ra.

      dịu dàng hỏi: “Có phải ai gì em , hay bị cấp mắng ?”

      nhớ là hôm nay làm, bác Trương vừa bảo rằng mới ra ngoài trở về , đoán tìm con chó kia, tìm được, nên khóc thành như vậy.

      phiền muộn, phải chỉ là con chó thôi ư, ai mà biết quý nó đến như vậy, nếu biết lúc ấy chẳng dám quẳng nó .

      vén những lọn tóc dính mặt , kéo chăn ra, : “Có phải tìm ra chó nên buồn , bảo người tìm rồi , khẳng định tìm nó về ngay thôi, đừng khóc , khóc cả ngày rồi , khóc nhiều quá bị mù đấy.”

      vẫn ngừng, lại tiếp tục: “Em rốt cục làm sao thế? Khóc vì chuyện gì ? Em cho được !”

      còn cách nào, nếu biết sớm có thể khóc dai như vậy, dám trêu vào .

      đỡ dậy, ngon ngọt dỗ: “Em nghe xảy ra chuyện gì, giúp em giải quyết.”

      vẫn nghĩ ra ngoại trừ , đời này còn có người nào có thể chọc khóc đến thành như vậy. Bình thường dù có làm khóc cũng chỉ cảm thấy xót xa, hôm nay như vậy cảm thấy rất đau lòng.

      bỗng tuông ra tràng , nhưng vì giọng vừa khóc xong khàn khàn, đứt quản, nghe , hỏi lại: “Em cái gì? Lặp lại lần nữa .”

      chăm chú lắng nghe, rốt cục nghe được ràng những lời : “Tôi muốn… ăn cơm… Khách sạn Kim Đỉnh…”

      nghi ngờ mình nghe nhầm , hoài nghi lặp lại hỏi: ” khách sạn Kim Đỉnh?”

      gật đầu.

      hỏi: “Em đói bụng ư ?” Đói cũng có thể đến mức khóc thành như vậy chứ!

      Сô lại bắt đầu ầm ỹ lên: “ ngay bây giờ!”

      Tuy biết có chuyện gì với nhưng lúc này đây đừng muốn ăn ở khách sạn, nếu đòi lên mặt trăng cũng dẫn .

      “Ok, ok, ok, biết rồi, bây giờ , trước hết em hãy lau mặt mày .”

      Bây giờ phải là giờ cơm, quản lý Kim Đỉnh thấy Trần Mặc Dương mắt mũi đỏ lòm đến, có chút kinh ngạc, tự ông dẫn hai người họ lên lầu. Ở đây có phòng riêng. Nhưng khi vừa bước vào, nằng nặc chịu: “ phải ở đây, phải ở đây…”

      Trần Mặc Dương thấy lại sắp khóc, dỗ dành hỏi: “Vậy em muốn ở đâu?”

      ngẩng đầu nhìn vòng, từng phòng nhìn, và quản lý theo sau, biết muốn tìm căn phòng như thế nào .

      Cuối cùng dừng lại trước phòng, đợi vài giây rồi : “Chính là nơi này.”

      Hai người đàn ông nhõm thở ra.

      cầm lấy thực đơn cũng chẳng thèm nhìn kỹ, chọn lần hơn mười món, giống như lâu rồi chưa được ăn. Bỗng dưng lát sau lại xem thực đơn thêm lần nữa, lật từng trang , thiếu món đồ ăn.

      Quản lý hỏi món mà chưa nghĩ ra, khoa tay múa chân món màu xanh, ăn giòn giòn .

      Trần Mặc Dương : “ đem tất cả các món ăn màu xanh lên đây cho tôi.”

      Kết quả vẫn có món muốn, đặt mạnh đũa xuống bàn: “ phải món này, phải món này…”

      Trần Mặc Dương ngồi xổm xuống gấp gáp lau nước mắt cho : “ cần ăn món kia được ? Cả bàn đồ ăn như vậy em thích món nào sao…”

      khóc: “ được, vẫn thiếu món, ràng là chỉ ra ngoài ăn cơm thôi , vì sao lại thành ra nông nổi này.”

      phải là người hay gây khó dễ cho người khác , cũng biết hôm nay bị làm sao, cứ ầm ỹ khó dễ người khác!

      Quản lý và các nhân viên khách sạn sợ sệt lau mồ hôi, biết người phụ nữ này là thần thánh phương nào, làm cho Trần Mặc Dương có thể hạ mình như thế, lại còn có thể chịu đựng được.

      ra Trần Mặc Dương thể kiên nhẫn hơn nữa , nhưng thấy khóc thương tâm thành như vậy, cũng nổi giận nỗi, với quản lý khách sạn: “Đem tất cả các món có trong thực đên lên hết cả đây.”

      Đầu bếp của khách sạn cũng nhốn nháo cả lên, cuối cùng đầu bếp sực nhớ lại món rau chỉ có vào mùa đông.

      Trần Mặc Dương nghe xong liền chỉ định: “Mặc kệ các tìm cách gì, tìm món ăn kia về cho tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng bỏ ra.” có linh cảm rằng nếu hôm nay chiều theo ý , khóc chết ở chỗ này mất.

      Cuối cùng món rau kia cũng được mang lên , gật đầu ngừng khóc.

      đưa đũa qua: “Được rồi, thức ăn đủ cả rồi , nhanh ăn .”

      cầm đôi đũa, thấy ngồi ở chỗ kia, lại hài lòng , : “ đứng lên , đừng ngồi ở đó.”

      bực mình: “ ngồi ở đây làm sao?”

      : “ qua chỗ khác , đừng ngồi bàn này.”

      Trần Mặc Dương cảm thấy như máu dồn lên não , ngồi xuống sô pha bên cạnh, : “ ngồi đây được rồi chứ.”

      Đúng là ông nội mà, hôm nay buông tha cho , thề ngày mai đến khi hết khóc rồi *trừng trị*!

      mình ngồi ở đằng kia, còn bảo nhân viên phục vụ đem lên thêm ba bộ bát đũa, ngồi bên nhìn cảm thấy rất khó chịu, ấy hôm nay như bị trúng tà.

      vừa ăn vừa rơi nước mắt, trong miệng có vị gì cả, chỉ có nước mắt mặn chát, cuối cùng ăn vào nổi, quăng đôi đũa xuống, nằm gục bàn.

      qua: “Lại làm sao vậy? Chẳng lẽ đồ ăn hợp khẩu vị với em.”

      Đôi mắt đẫm nước, lấy ví tiền mở ra, bên trong là bức ảnh, là bức ảnh chụp gia đình .

      sụt sịt, giọng mơ hồ , nhưng nghe vẫn hiểu được.

      chỉ vào từng cái bát : “Ngày đó, bố ngồi ở đấy, mẹ ngồi ở đây, Y Trạch ngồi ở chổ này, chúng tôi đều rất vui vẻ…”

      Lúc này đây mới hiểu ra tất cả . Người nhà đối với có ý nghĩa như thế nào, cho đến bây giờ mới hiểu được

      Đinh Tĩnh , có người nhà sống nổi, nên càng muốn thử. tại mới nhận ra, thể thay thế được người nhà của , cho dù có ngày nào đó cả người đều phải dựa dẫm vào , cũng thể trở thành trở thành khung xương của được!

      Trong lòng nghẹn ngào khó chịu, gấp ví lại, giọng : “Đừng nhìn nữa , nếu em muốn về nhà cứ về , cam đoan ngăn cản em nữa.”

      giật lại chiếc ví, giữ chặt trong ngực, tựa như sợ bị cướp : “ cam đoan có ích lợi gì! Mọi người cần tôi nữa, mẹ, bố, và Y Trạch đều cần tôi …”

      Trần Mặc Dương ôm vào lòng, nhưng lại tìm ra câu nào để an ủi .

      đánh : “Đều là , đều là tại làm hại, tất cả đều là vì , tôi làm sai cái gì, sai lầm duy nhất của tôi là quen , biết bây giờ tôi hối hận thế nào đâu, vì sao tôi lại quen chứ…”

      Hai chữ “xin lỗi” nghẹn trong cổ họng thốt ra được, : “ biết, biết, tất cả đều là tại vì , em đừng khóc nữa.”

      suy sụp trong lòng , tay đánh vào người cũng còn sức, cuối cùng chỉ còn lại tiếng khóc nghẹn ngào.

      biết sao mình lại đẩy vào hoàn cảnh thê lương như vậy. Từ trước đến nay chưa bao giờ hối hận, bây giờ cũng dám hối hận, dám thừa nhận bản thân làm sai .

      Đêm đó trong giấc mơ ngừng gọi bố… bố…

      chưa từng biết, đối với người gia đình quan trọng thế nào, huống hồ phải cũng cho gia đình sao, có nơi che gió che mưa, cơm áo gạo tiền thiếu, vì sao vẫn nhớ mãi quên gia đình đơn sơ kia.

      hôn xuống trán , giọng : “Em , đừng khóc , ngoan ngủ .”

      nhàng, nhu tình.

      ra ngoài, khép cửa lại, mở mắt ra, đúng như những gì nghĩ, ! ! Biết được đáp án nãy lẽ ra phải nên vui mừng mới đúng chứ, sao giờ đây chỉ cảm thấy đau khổ tận cùng.

      Cuối cùng cũng đến con đường này , sau khi hủy hoại tất cả mọi thứ, sau khi bọn họ rơi vào tuyệt cảnh mới - em! Điều này đáng châm chọc, sau đó sao, họ phải làm sao? Tất cả các ngã đường đều bị chặt đứt, chỉ còn cách chờ chết!

      Mấy ngày nay tâm trạng vẫn thế, hoặc là ngủ, hoặc là ngẩn người, : “Em cần phải làm , ở nhà nghỉ ngơi vài hôm .”

      được, cả ngày thu mình ngồi trong góc.

      : “Hay là, gọi bạn của em đến đây cùng em nhé, ra ngoài dạo phố cũng được, phải con bọn em đều thích mua sắm đó sao?”

      lắc đầu: “Các ấy đều bận việc.”

      : “Vậy em đến công ty được , công ty cũng có nhiều người.”

      , người nhiều có liên quan gì đến !

      biết công trình của bắt đầu khởi côn , khắp nơi đều là biển hiệu quảng cáo có mặt Triệu Vịnh Oái, thậm chí còn nhìn thấy Triệu Vịnh Oái ti vi .

      Trong chương trình giải trí, Triệu Vịnh Oái tâm , có thể đến được ngày hôm nay, tất cả đều phải cảm ơn người. ấy là học trưởng của , là người luôn thầm giúp đỡ bên cạnh động viên .

      MC hỏi có thể tiết lô chút thông tin về vị học trưởng này . Triệu Vịnh Oái úp úp mở mở, ấy là người khiêm tốn, tôi muốn để ấy gặp phiền phức. Tôi chỉ có thể rằng, ấy là người lặng lẽ, chưa bao giờ để cho tôi biết vì tôi làm những gì .

      Trong chương trình Triệu Vịnh Oái như kiểu Trần Mặc Dương đối với người đàn ông rất si tình.

      Nếu Từ Y Khả biết vị học trưởng của Triệu Vịnh Oái là chỉ Trần Mặc Dương, có lẽ cũng rất cảm động. Lúc xem chương trình bỗng dưng vào, vừa nhìn thấy liền lấy điều khiển ti vi tắt: “Chương trình nhàm chán như vậy em xem làm gì.”

      Thấy rầu rĩ , phá lệ giải thích: “Những chương trình này đều là trò hề mà thôi, em đừng quan tâm những gì Triệu Vịnh Oái . Để Triệu Vịnh Oái làm người đại diện phát ngôn bởi vì hình tượng ấy thích hợp, cũng là vì nể mặt bộ trưởng Kim.”

      nghe xong, cũng chỉ uhm tiếng.

      Thấy tâm trạng vẫn khá hơn, Trần Mặc Dương lại hỏi: “Có phải còn vì những lời của Triệu Vịnh Oái mà tâm trạng vui ?”

      lắc đầu: “ làm , để tôi yên tĩnh lát.”

      làm, nhưng vẫn lo lắng, căn dặn bác Trương nếu ấy có chuyện gì, hãy gọi điện thoại cho ngay lập tức.

      Từ Y Khả mình cũng biết làm gì, ăn xong bữa sáng chờ đến cơm trưa.

      Mẫn Chính Hàn gọi điện thoại đến.

      Mới thời gian gặp, Mẫn Chính Hàn gầy nhiều, thậm chí là tiều tụy.

      Bộ dáng phong lưu ngày xưa nay còn đâu, tóc tai bù xù, râu cũng cạo, trông rất lôi thôi.

      kinh ngạc: “ sao lại thành ra như vậy !”

      nhìn mình vào trong gương chiếu hậu: “Chết tiệt, đúng phải là người nữa.”

      đập mạnh vào vô lăng, chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng nôn nóng của như vậy, gấp gáp hỏi: “ làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì hay ?”

      vò mái tóc: “Có chút chuyện bực bội, cần bình tĩnh thời gian, Y Khả với , rời Giang Nhạc thời gian.”

      hoảng sợ, hiểu sao lại nhắc chuyện cũ, nhưng lần này có chút dao động: “ đâu?”

      Mẫn Chính Hàn : “ đâu cũng được, em cần lo lắng, khó khăn lắm mới có quyết tâm mang em trốn.”

      cắn môi suy nghĩ.

      Mẫn Chính Hàn lại : “Em cần phải lo gì cả, bây giờ em ở lại bên cạnh cậu ta còn ý nghĩa gì nữa chứ? Chẳng lẽ em vẫn còn hy vọng?”

      hốt hoảng, : “Được, khi nào ?”

      : “Vậy bây giờ luôn, tại em còn muốn làm gì giải quyết ngay , tiếng sau chúng ta xuất phát.”

      : “Vậy chờ tôi, tôi về nhà lát.”

      chở đến dưới lầu, dặn dò: “ cần lấy hành lý.”

      gật đầu, lên.

      Bác Trương vừa mới nấu nồi chè hạt sen, thấy về liền : “Y Khả, uống bát cho hạ nhiệt.”

      Trước kia mỗi đêm mẹ cũng thường nấu cho nước trà hạ nhiệt.

      Từ Y Khả : “Đợi nguội chút , lát nữa con xuống uống.”

      lên phòng ngủ, cũng biết nên đem theo cái gì, hơn nữa nếu đem nhiều quá lại sợ bác Trương chú ý .

      vòng quanh phòng ngủ, cầm lấy ví tiền, nhét vào ít tiền mặt, mang theo chứng minh thư.

      rất muốn để lại cho mẩu giấy, nhưng nghĩ lại, lại thấy có vẻ dư thừa, cũng rồi, còn gì để nữa chứ. Trong khoảng thời gian này đối với rất tốt, nhưng càng như vậy lại càng cảm thấy mệt mỏi. cho phép mình chấp nhận bởi vì như vậy cảm còn mặt mũi nào để nhìn gia đình. Nhưng mặt khác cũng muốn nhìn thấy đau khổ, nên quyết định ra .

      Buổi sáng phòng vẫn còn chưa thu dọn, áo quần vừa mới thay vẫn nằm giường, trong tủ còn có sấp chi phiếu của , tờ nhét vào túi áo.

      Lúc xuống lầu còn vào phòng bếp với bác Trương: “Sáng nay ấy có tối nay muốn ăn thịt ba chỉ kho với tôm, bác nấu cho ấy .”

      Bác Trương hề nghi ngờ, lại hỏi : “ trưa nay có ăn ?”

      trả lời: “Về khi nào con về ăn, nếu muộn quá bác cứ ăn trước , đừng chờ con.”

      Bác Trương : “Ôi, bác còn để lại bát chè… Đợi chút, uống hết chè hạt sen .”

      bưng lên ngay cả muỗng cũng dùng, uống cái vèo, : “Chỗ còn lại này bác bỏ đường vào, để vào tủ lạnh giúp con.”

      Mẫn Chính Hàn chờ dưới lầu, ngồi vào ghế, khởi động xe, hỏi: “Em mang theo những gì?”

      mở ví tiền ra cho ta xem xem: “Ảnh gia đình, chứng minh thư, tiền mặt.”

      Lại lấy từ trong túi áo ra nút áo kim cương, sáng lấp lánh . đưa cho xem, : “Còn có nút áo kim cương của ấy.”

      Mẫn Chính Hàn tỏ vẻ tán thưởng: “Ra tay rất chuẩn, nút áo này cũng bằng hai năm tiền lương của em.”

      Ngón tay vuốt ve bề mặt nút áo, : “Gần đây mặc vest ta đều rất thích dùng nút áo này, nếu phát thấy có lẽ ta rất tức giận.”

      Mẫn Chính Hàn nhìn qua : “Em khóc ư!”

      sụt sịt: “ có, bây giờ chúng ta đâu?”

      “Em có muốn nơi nào ?”

      “Tôi biết.”

      “Vậy em nhắm mắt lại , tự quyết định.”

      Trần Mặc Dương thể tin được rằng Từ Y Khả biến mất , trong chớp mắt lặng lẽ biến mất trước mặt .

      Bác Trương sợ đến mức mặt đều trắng bệch ra: “ ấy hề chuẩn bị gì cả. Lúc ra khỏi nhà còn dặn tôi nấu món thịt kho tôm cho cậu nữa, còn bảo tôi cất chè hạt sen trong tủ lạnh lát ấy về uống, tôi cũng thấy ấy mang theo hành lý . Trần tiên sinh, hay là cậu hỏi mọi người xem sao, có phải ấy đến nhà bạn ấy , chừng hai ngày nữa lại về.”

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 76: như ngâm mình trong băng tuyết lạnh run.



      lặng im ngồi sô pha, chỉ có bác Trương, ngay cả cũng thể tin được, chỉ muốn trốn khỏi, còn có can đảm trốn .


      Lúc đầu còn nghĩ là có thể chỉ ra ngoài chút, lát nữa trở về.



      Nhưng bốn ngày rồi… hề có tin tức của … di động tắt máy . Lúc này mới bắt đầu hoảng hốt, tìm khắp nơi, Đinh Tĩnh, Văn Kỳ nơi đâu cũng có, ai cũng bảo gặp .



      Thậm chí còn chạy qua bà Trần làm ầm ỹ lên trận, chất vấn bà Trần có phải đem Từ Y Khả trốn rồi hay .



      Bà Trần suýt chút nữa cho bạt tai: “Hỗn láo, càng ngày càng quá đáng, sao lại ra thành thế này, nhìn lại mình , đến khi nào mới yên ổn nổi!”



      nhìn mẹ giống như là dối, bỗng dưng trong lòng nôn nao điềm chẳng lành, cả người như ngâm mình trong băng tuyết lạnh run. ấy rồi.



      Có điều vẫn chưa hoàn toàn mất hết lý trí… suy nghĩ lại nếu có ai giúp đỡ ấy chắc chắn dám liều lĩnh bỏ như vậy, ấy có can đảm ấy.



      gọi điện thoại cho Mẫn Chính Hàn, quả nhiên cũng trong tình trạng tắt máy , thư ký Mẫn Chính Hàn Mẫn tổng dặn dò là ấy có việc tư cần phải xử lý, trong khoảng thời gian này về công ty. Về phần Mẫn tổng đâu, ấy .



      lại trở về căn hộ cầu bảo vệ lấy ra camera theo dõi hôm đó cho xem, hình ảnh rất nét, chỉ vừa lướt qua nhận ra xe của Mẫn Chính Hàn.



      Trần Mặc Dương hận đến nghiến răng, Mẫn Chính Hàn dám ở trước mặt khiêu chiến, chết tiệt!



      Nhưng tại sao tìm thấy tung tích của hai người này, chuyến bay, nhà ga, bến xe. Tất cả những nơi này đều cho người tìm, nhưng có tin tức nào.



      dĩ nhiên tìm ra Mẫn Chính Hàn và Từ Y Khả.



      Những gì có thể nghĩ được , Mẫn Chính Hàn đương nhien cũng có thể nghĩ ra.



      Cho nên hai người kia chắc chắn bằng máy bay hay tàu hỏa, Mẫn Chính Hàn đổi chiếc xe việt dã sau đó về hướng bắc.



      thực tế, hai người bỏ trốn chút căng thẳng, đường ăn ngon nghỉ ngơi tốt. Đến mỗi địa điểm du lịch dừng lại hai ngày tham quan. chơi như thế, rất thoải mái.



      Tuy nhiên Từ Y Khả lờ mờ cảm giác được Mẫn Chính Hàn che giấu điều gì đó trong lòng. vui vẻ, thường mất tập trung, nhưng ấy , cũng ngại hỏi.



      Họ lại bắt đầu xuất phát đến thành phố khác, Từ Y Khả hỏi : “Chúng ta đâu đây, có kế hoạch rồi chứ?”



      Bắc Kinh.



      Từ Y Khả cầm bản đồ Trung Quốc xem: “Ôi, vậy ngay lập tức , em lớn như vậy rồi còn chưa được đến thủ đô bao giờ.”



      Mẫn Chính Hàn mở chai nước, ngửa đầu uống ngụm: “Là em theo bỏ trốn, sao lại giống như chơi vậy.”



      than thở: “ giống như vậy chắc!”



      : “ dẫn em vòng quanh đất nước, đến lúc đó em thích thành phố nào, sắp xếp giúp em.”



      : “ ra quê cũ của em rất tốt , non xanh nước biếc, chỉ là nghèo.”



      cười: “Cái đấy được, em vừa đến đó cậu ta tìm được ngay lập tức, bắt em về tử hình , bây giờ nghĩ Dương Tử khắp nơi cả nước, à , chừng là cả thế giới để tìm chúng ta, thấy rất kích thích, chết tiệt, lâu lắm rồi mới cảm thấy phấn chấn thế này!”



      Từ Y Khả trợn tròn mắt, đưa trốn chỉ vì để tìm việc kích thích bản thân sao!



      Bắc Kinh, quả , nhưng chỉ là ngang qua, đến khi Từ Y Khả ở xe ngủ giấc tỉnh lại xe chạy qua Bắc Kinh, thẳng đến Đông Bắc.



      Nhưng đây phải là thành phố ở vùng Đông Bắc, mà là con đường dọc theo sườn núi cho đến khi đến ngôi làng .



      Từ Y Khả dù sinh ra ở thị trấn , nhưng vẫn khó có thể tưởng tượng được ở Trung Quốc vẫn còn có nơi lạc hậu thế này. Cả làng bao quanh bởi các dãy núi, khoảng hơn trăm hộ gia đình nằm dưới chân núi , nghe chỉ cẩn trận mưa thể ra khỏi đường, ngay cả xe cũng thể vào ra, chỉ có thể bộ ra ngoài.



      Người dân trong thôn vẫn dựa vào những lao động nguyên thủy nhất để duy trì cuộc sống.



      Từ Y Khả ngạc nhiên: “Rốt cuộc là sao? Sao lại biết nơi này?”



      phải mỗi ngày Mẫn đại thiếu gia đều trải qua trong nhung lụa sao, lạ là còn có thể biết đến nơi thứ nhất có club thứ hai có quán rượu thứ ba có khách sạn!



      Mẫn Chính Hàn : “Phong cảnh ở đây phải rất đẹp ư , khí lại trong lành, là nơi thích hợp để nghỉ ngơi.”



      Từ Y Khả nghi ngờ bị quỷ nhập: “Chúng ta ngủ ở đâu?”



      Nơi này ngoại trừ đồng ruộng, đất hoang, chuồng gà chuồng heo, mỗi căn nhà cũng chỉ có phòng ở, gia đình nhiều người cũng chỉ chen chúc trong phòng . Dọc theo đường cũng cẩn thận quan sát rồi. Hiếm khi nhìn thấy ngôi nhà tạm được, có lẽ người dân trong thôn này rất nghèo.



      Bỗng dưng có hai người lạ ăn mặc tươm tất đến, người dân trong thôn cứ lui tới tò mò nhìn mặt họ.



      kéo lại hỏi: “Trong thôn bà họ Cố đúng ?”



      kia lắc đầu : “ có.”



      : “ nhớ lại kĩ giúp tôi .” Là địa chỉ ghi ở đây mà.



      kia : “Trong thôn chúng tôi chỉ có ba dòng họ, mỗi họ tôi đều biết như lòng bàn tay, có họ Cố hay sao tôi có thể biết.”



      Mẫn Chính Hàn nghĩ nghĩ lát rồi lại hỏi: “Vậy có họ Lưu ?”



      “Có, họ Lưu có vài nhà, muốn tìm nhà nào ?”



      Mẫn Chính Hàn : “Là bà cụ, có lẽ là khoảng hơn 70 tuổi.”



      kia : “Tôi biết, là bà nội Lưu!” chỉ cho Mẫn Chính Hàn : “Là ngôi nhà kia, trong thôn chúng tôi có ngôi nhà kia là lớn nhất!”



      Mẫn Chính Hàn cảm ơn rồi dẫn Từ Y Khả qua đó.



      Từ Y Khả nghi hoặc: “ có người thân ở đây ư?”



      gật đầu.



      Từ Y Khả cảm thán: “Nhưng cũng giống với gia đình nhà , cũng là người giàu nhất trong thôn.”



      Cánh cửa trước sân đóng, và Mẫn Chính Hàn vào, bên trong im ắng .



      Bên trong nhà mọi thứ đều đầy đủ.

      Bà cụ tưới nước cho rau ở vườn sau nhà, thấy và Mẫn Chính Hàn, bà đến , hỏi: “Hai người tìm ai?”



      Bà cụ tóc bạc, nhưng tinh thần rất minh mẫn , có thể nhìn thấy rằng sức khỏe rất tốt.



      Mẫn Chính Hàn : “Chúng con ngang qua nơi này, có chỗ ở, có thể ở đây vài ngày ạ?”



      Từ Y Khả nghe lời này hiểu ra Mẫn Chính Hàn quen biết với bà cụ. nghi hoặc sao biết bà cụ họ gì!



      Người trong thôn vốn rất chất phát, bà cụ lại thấy vẻ mặt Từ Y Khả hiền lành, hề do dự, bảo: “Vào nhà , đừng đứng trong sân .” Bà cụ lên trước, đem hoa quả lên cho và Mẫn Chính Hàn rồi : “Dâu tây vừa mới hái, ăn chút , hai đứa từ đâu đến? Sao lại rơi xuống khe suối sâu này của chúng ta ?”



      Mẫn Chính Hàn giải thích: “Đường quen, bọn con lái xe đến ngã ba thấy nơi đây phong cảnh đẹp, vội , muốn ở lại đây vài ngày.”



      Bà cụ tự hào: “Nơi này của chúng ta rất tốt, ta ở đây mấy chục năm chưa hề bệnh tật đau ốm đau lần nào, người dân trong thôn sống cũng rất thọ.”



      Từ Y Khả hỏi: “Chỉ có mình bà ở đây thôi sao?”



      Bà cụ : “Đúng vậy, ta còn có cháu , làm bác sĩ ở thành phố lớn, con bé làm việc, mấy năm cũng về rồi, nhưng con bé rất hiếu thuận, căn nhà này là do con bé sửa sang lại cho ta đấy . Ta chỉ mình ta cần phải nhiều phòng như vậy làm gì, nhưng nó mực nghe! Sô pha hay ti vi gì đều là nó mua cả đấy, mỗi tháng còn gửi cho bà già này tiền , mọi người trong thôn đều rất hâm mộ.”

      Giọng bà cụ giấu được vẻ tự hào.



      Mẫn Chính Hàn đứng lên tham quan căn nhà.



      Từ Y Khả cũng biết người già bình thường đều rất thích tìm người chuyện, nhất là những người sống mình như bà cụ, tiếp tục trò chuyện với bà: “Cháu bà đối với bà tốt”



      “Đúng vậy! Chỉ là thường xuyên trở về được, nhiều năm xa.Trongthôn của chúng ta chỉ có mình con bé là học hành tốt. Con bé rất giống với mẹ nó, nhưng đáng tiếc mẹ nó cũng thể sống lâu hơn.”



      Từ Y Khả an ủi: “ ấy thể trở về, nhưng chắc chắn trong lòng cũng rất nhớ thương bà.”



      Bà cụ : “Ta già rồi, con bé cũng sắp đến tuổi phải kết hôn, nếu ở cùng bà già này, ta sợ lại phiền nó. Cũng may cứ lễ tết con bé thường xuyên gởi ảnh chụp về, bằng ngay cả nó biến thành dạng gì ta cũng biết…” Bà cụ lại tiếp tục: “Con đợi chút, ta lấy cho con xem ảnh , cháu ta rất xinh đẹp!”



      Bà cụ mở ngăn tủ ra, lấy album đưa cho Từ Y Khả: “Đây là cháu ta, mấy tấm này đều là nó mới gởi về lúc tết năm nay.”



      Từ Y Khả rất ngạc nhiên: ” Là bác sĩ Cố!”



      Bà cụ : “Đúng rồi, con bé là bác sĩ, sao con biết cháu ta họ Cố?”



      Từ Y Khả : “Con có quen với bác sĩ Cố, ấy từng khám cho con.”



      Bà cụ vui mừng: “Con biết cháu ta à, vậy hai người kể chuyện con bé cho ta !”



      Từ Y Khả gật đầu: “Dạ! Bác sĩ Cố là bác sĩ rất giỏi, con rất ngưỡng mộ ấy!”



      Từ Y Khả gọi Mẫn Chính Hàn: “ lại đây xem, là bác sĩ Cố, trùng hợp chúng ta đến đúng nhà bác sĩ Cố.”



      Mẫn Chính Hàn hề ngạc nhiên, đến cầm quyển album lật từng trang xem, có đôi khi dừng lại lát ngắm.



      Từ Y Khả bĩu môi, xem ra ta sớm biết, hèn gì chạy đến đây.



      Ảnh của Niệm Nghi cũng giống như người ở ngoài, vẻ mặt rất lãnh đạm, thỉnh thoảng có mấy tấm nở nụ cười.



      Khí chất của ấy rất trầm tĩnh, chỉ cần nhìn ấy, lòng liền cảm thấy yên tĩnh.



      Từ Y Khả chỉ vào Mẫn Chính Hàn : “Bà à, ấy cũng quen với bác sĩ Cố, ấy là bạn học cũ của bác sĩ Cố.”



      Bà cụ vui mừng: “ tốt, tốt, ra hai người đều là bạn của Niệm Nghi, vậy hai người thường xuyên gặp con bé phải ? Con bé thế nào? có đối tượng chưa?”



      Từ Y buồn cười: “Con cũng biết, nhưng bác sĩ Cố tốt như vậy khẳng định là có nhiều người theo đuổi.”



      Bà cụ than thở: “ hơn hai mươi, người ta kết hôn sinh con rồi , đây vẫn chưa lập gia đình, qua vài năm nữa là già , nếu thêm vài năm nữa chừng ta thể chờ gặp được cháu cố của ta rồi…”



      Album trong tay Mẫn Chính Hàn bị trượt xuống, đập vào bàn thủy tinh “Bạch”. Sắc mặt bỗng trắng bệch.”Đứa ” hay từ này tựa như nhát dao đâm vào tim . Lúc này mới cảm giác được đau lòng, giống như có ai đó bóp nghẹt tim .



      Từ Y Khả kỳ lạ: “ làm sao thế? Mệt ư?”



      Mẫn Chính Hàn lắc đầu: “ sao, đột nhiên co chút chóng mặt.”



      Bà cụ : “Vậy vào phòng nghỉ ngơi lát , đợi lát nữa ăn cơm, ta dẫn hai người về phòng.”



      Bà cụ vào phòng trải giường chiếu: “Phòng này ấm lắm, buổi tối ngủ cũng bị lạnh, chăn đều sạch mới .”



      Từ Y Khả ngượng ngùng : “Cái kia… Bọn con thể ở cùng nhau, còn có phòng nào nữa ạ?”



      Bà cụ cười: “Con theo ta! nào, Vậy con ngủ ở phòng Niệm Nghi,mỗi ngày ta đều thu dọn phòng con bé. Con bé rất thích sạch , phòng dính chút bụi cũng được, vậy nên mới hợp làm công việc bác sĩ.”

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 77: thừa nhận thể sống thiếu





      Trong phòng Niệm dính hạt bụi, có lẽ mỗi ngày bà cụ đều lau dọn sạch , xem ra bà rất nhớ cháu minh, dù sao cũng là người thân duy nhất.


      bàn học còn bày ra sách vở, cấp , cấp hai cấp ba… còn có cả bài thi. Bên cạnh là hai cuốn album ảnh của Niệm Nghi, cuốn là ảnh hồi thơ ấu của ấy , tóc buột đuôi ngựa, cuốn là ảnh gần đây của .



      Có lẽ vì quá mệt mỏi, Từ Y Khả vừa đặt lưng xuống liền thiết . Trong giấc mơ, thấy Trần Mặc Dương, khuôn mặt chỉ xuất mờ ảo, cố chỉ thấy đôi mắt đen như mực nhìn chằm mình, tuy lời nào nhưng cảm nhận được rất buồn, rất bi thương. dường như có rất nhiều điều muốn với , cuối cùng lời vẫn chưa ra khỏi miệng tỉnh lại .



      Lần này cũng như vậy, khi tỉnh lại, phát khóe mắt mình đầy nước mắt, gối đầu cũng ướt đẫm.



      Mẫn Chính Hàn đứng trong phòng, cầm tập bài thi của Niệm Nghi xem, thấy tỉnh lại, : “Dậy , đợi em ăn cơm.”



      nhìn đồng hồ, ngủ hơn hai tiếng .



      Mẫn Chính Hàn nhìn bài kiểm tra: “ ra ấy trước kia học giỏi như vậy, trước kia ấy và Cổ Vận đều học rất tốt, phải ấy đứng đầu lớp là Cổ Vận… Em có biết Cổ Vận ?”



      Từ Y Khả : “Em có nghe qua.”



      Mẫn Chính Hàn bắt đầu hoài niệm: “Niệm Nghi và Cổ Vận đều học rất giỏi, hồi trung học, hai ấy ngồi trước . Cổ Vận thỉnh thoảng còn chuyện cùng bọn vài ba câu, sau lại ấy quen với Dương Tử, nên thường xuyên với bọn . Nhưng Niệm Nghi giống như tự kỷ, chưa bao giờ mở miệng cùng bọn lời, cũng chẳng bao giờ trao đổi cùng ai chuyện gì…” cười: “Đôi khi ngồi phía sau chuyện cùng Cổ Vận hơn 10 phút ấy ngồi bên cạnh cũng chẳng thèm liếc lấy cái, rất lạnh lùng!”



      Từ Y Khả kinh ngạc: “ còn nhớ như vậy ư? Em còn nghĩ chẳng bao giờ đến trường cơ…”



      ta : “Dĩ nhiên, nhàm chán có chuyện gì làm, tuần cũng hai buổi , học cùng nhau ba năm, ấy ngồi phía trước , vẫn luôn có ấn tượng.”



      ta cầm album lên: “Em xem, ấy trước đây thích cười, nhưng ấy vẫn luôn xinh đẹp như vậy đúng ?”



      Từ Y Khả cảm thấy kỳ lạ, từ khi nào ta quan sát người tinh tế như thế , lại còn thường xuyên nhắc tên người ta…!



      Bà Niệm Nghi vào gọi: “Hai đứa, có thể ăn cơm rồi , thôi.”



      Từ Y Khả dạ tiếng, rồi cùng Mẫn Chính Hàn ra.



      Bà cụ gấp cho miếng rau, Từ Y Khả từ khi sinh ra có bà nội, rất ít gặp được người tốt với như vậy, trong lòng rất cảm động.



      Mẫn Chính Hàn đưa cho bà cụ tiền, bà kiên trì nhận, thiếu tiền, Niệm Nghi cho bà nhiều nhất chính là tiền.



      nghe xong, cũng miễn cưỡng, chỉ là thường xuyên lái xe ra ngoài, mua đống đồ ăn trở về đặt trong tủ lạnh, lại mua cả các lại thực phẩm dinh dưỡng, quần áo, đồ điện.



      Từ Y Khả nhìn bằng cặp mắt khác xưa , gã trăng hoa này còn có mặt như vậy nữa ư.



      chịu được khi ngồi xe xóc nảy, cho nên phần lớn thời gian là cùng bà cụ làm cơm, tưới cây, cho vịt ăn. Những việc này ngày trước đều làm.. Ở đây vài ngày, cảm thấy cuộc sống như vậy cũng rất vui vẻ , chỉ là lúc rãnh rỗi trong lòng lại đơn, cảm thấy thiếu cái gì đấy.



      Vô duyên vô cớ làm cho muốn khóc. Di động trong túi vẫn tắt, cho tới bây giờ cũng có dũng khí để xem.



      Hôm nay cùng bà cụ ra đồng, ra ngoài trời nắng chang chang, bà cụ sợ bị phơi nắng , nằng nặc bảo về trước: “Con giống với bà già này, năm bốn mùa đều làm việc ở đây, con đứng đây hồi về bị cảm đấy ?”



      còn cách nào khác, đành nghe lời: “Bà, vậy bà cũng đừng làm lâu quá nhé.”



      “Ta biết rồi, đứa bé này, chỉ là ta ở nhà nhàn rỗi, ra đây dạo thôi.”



      Từ Y Khả vào nhà nhìn thấy Mẫn Chính Hàn đỉnh đạc nằm giường , ! Phải giường Niệm Nghi.



      nhàn nhã nằm, chân dài thò ra giường, ngay cả giày cũng chưa cởi, hơi cong mình, trong ôm album ảnh của Niệm Nghị, ngủ rất ngon lành.



      đến chiếc bàn gần cửa sổ, trong album ảnh kia của Niệm Nghi thiếu tấm.



      Từ Y Khả bắt đầu xâu chuỗi từng chi tiết, dường như nhận ra được điều gì đó.



      mơ màng mở mắt: “Sao về rồi? .”



      hỏi ngược lại: “ ngủ ở đây làm gì? phải cũng có phòng sao?”



      ta ngồi dậy: “ vào xem, hiểu sao lại ngủ quên mất.”



      Từ Y Khả chỉ vào cuốn album trong tay , : “Đó là ảnh của bác sĩ Cố, sao có thể ôm vậy mà ngủ quên mất?”



      Mẫn Chính Hàn có chút mất tự nhiên, đứng dậy đôi cuốn album xuống giường, nhìn ra cửa sổ.



      chần chờ : “ và bác sĩ Cố…”



      Thân mình cứng đờ, Từ Y Khả hiểu, xem ra những gì đoán là đúng.



      hỏi: “Hai người bắt đầu từ khi nào ?”



      xoay người lại rút ra điếu thuốc, dường như nhớ đến cái gì đấy, ném điếu thuốc trong tay ra ngoài cửa sổ rồi : “Chính cũng biết nữa… ra và Niệm Nghi cũng giống như những gì em nghĩ, chúng ta cũng chưa tính là quen nhau…”



      Từ Y Khả vội vàng hỏi: “Vậy chơi đùa ư?”



      Nếu là như vậy, rất khinh bỉ , Niệm Nghi là bác sĩ tốt.



      ta : “ đùa giỡn, chẳng qua, tại bọn có vấn đề, kẻ vô liêm sỉ, làm chuyện có lỗi với ấy… thế nhưng ấy vẫn rất bình thản , tức giận, cũng bực mình…nhưng ấy càng như vậy càng làm cảm thấy khó chịu.”



      Từ Y Khả : “Có phải hai người hiểu lầm nhau , phải bình thường rất biết ăn sao, dỗ lên trời xuống đất , sao lại biết lời hay tiếng ngọt với bác sĩ Cố?”



      ta : “Bọn có hiểu lầm, cả hai đều rất ràng, vì quá ràng cho nên mới… dù sao ấy cũng lạ khi biết là người biết ngon ngọt.”



      Từ Y Khả gấp gáp: “ làm sao vậy, vậy còn với em, nếu bác sĩ Cố hiểu lầm phải làm sao bây giờ? Sau này em sao còn có thể nhìn mặt bác sĩ Cố?”



      Mẫn Chính Hàn bình thản : “ ấy giận em, ra ấy cũng chưa bao giờ quản chuyện bên ngoài của , ngay cả hỏi tiếng cũng , ấy còn có việc của mình, cho dù mười ngày nửa tháng tìm ấy, ấy cũng liên lạc với , bọn chỉ có thời gian bên nhau , sau đó bất cứ lúc nào cũng có thể chia tay.”



      Từ Y Khả : “Mặc kệ thế nào nữa, hai ngày sau cũng nên về , nếu còn quan tâm đến bác sĩ Cố, nên kịp thời với ấy, nếu đợi đến khi quá muộn, ấy còn tình cảm, nhiều cũng vô dụng, tôi cũng là phụ nữ tôi hiểu rất .”

      Nếu sớm biết Mẫn Chính Hàn và Niệm Nghi có gì đấy với nhau, tuyệt đối theo Mẫn Chính Hàn. vô tình tham gia vào tình của người khác. Huống gì Niệm Nghi là người tốt như vậy, giúp rất nhiều. và Mẫn Chính Hàn cứ như vậy bỏ , lỡ như Niệm Nghi biết nghĩ như thế nào? Nghĩ về thế nào? bị Mẫn Chính Hàn hại thảm rồi .



      Mẫn Chính Hàn : “ tai bây giờ hay hai ngày sau cũng như nhau thôi, giúp em sắp xếp trước rồi sau.”



      Từ Y Khả thấy vẫn bình thản ung dung như có chuyện gì lienfo hỏi: “Vấn đề của và bác sĩ Cố lơn thế nào? Rốt cục làm gì chọc ấy tức giận như vậy? Có nghiêm trọng lắm ?”



      Mẫn Chính Hàn bất dắc dĩ: “ phải câu hai câu có thể ràng được .” trong ánh mắt lên tia quyết đoán: “ giải quyết ổn thỏa.”



      Từ Y Khả thấy muốn nhiều nên cũng hỏi.



      Bên kia Trần Mặc Dương chạy đến bệnh viện tìm Niệm Nghi: “ hãy gọi điện thoại cho ấy, để lại tin nhắn cho ấy, là, bố ấy sắp chết, bảo ấy về nhà chịu tang!”



      Niệm Nghi nhìn người đàn ông sốt ruột trước mặt, thiếu chút nữa bật cười: “Xin lỗi, chuyện này tôi e là tôi giúp được.”



      Trần Mặc Dương suy sụp ngồi xuống ghế: “ ấy cùng Mẫn Chính Hàn.”



      Niệm Nghi lật xem bệnh án của bệnh nhân: “Vâng, vậy tôi đây càng giúp được.”



      Lát sau, đứng dậy: “Quên , có lẽ ấy gọi điện thoại cho hỏi tình trạng của bố ấy, đến lúc đó phải với tôi tiếng.”



      Niệm Nghi gật đầu: “Tôi cố hết sức.”



      Niệm Nghi nhìn bóng dáng đơn của , gọi lại: “Trần Mặc Dương…”



      quay đầu.



      Niệm Nghi : “ có múa trống khua chiêng tìm ấy cũng chả có nghĩa gì, nếu ấy ấy tự trở về, của là của , phải của cho dù đến chết cũng phải của .”



      nghe xong cũng gì, bước dường như càng nặng nề hơn. phải là hiểu đạo lý này, nhưng thể ấy, mấy ngày nay dường như điên cuồng, như người mất hết lý tri… cuối cùng thừa nhận thể .



      ở bên cạnh là cái xác hồn cũng được, thân ở trại Tào lòng ở đất Thục cũng được, tóm lại phải ở bên cạnh , huống gì là người thương , sao có thể buông tay ấy!

      Niệm Nghi đặt cây bút trong tay xuống, dựa vào lưng ghế, bụng dưới lại đau.



      Những lời vừa nãy cũng như là với bản thân mình , phụ nữ khi đều rất sâu sắc, trả giá nhiều có ích lợi gì chứ? Nếu người đàn ông kia cần, có hy sinh thế nào cũng đáng đồng. Lúc trước Cổ Vận vì Trần Mặc Dương ngay cả sinh mệnh cũng cần , đắm đuối, kết cục cũng là bi kịch.



      Nhưng hôm nay, Trần Mặc Dương lại vì người phụ nữ khác mà lên trời xuống đất. đoán rằng Cổ Vận ở trong đầu của Trần Mắc Dương có lẽ cũng làm người qua đường vô danh , cho tới bây giờ chỉ thấy người nay cười, nào ai thấy người xưa khóc.



      Cổ Vận nếu trời có linh thiên nhìn thấy người đàn ông lúc trước mình dùng cả sinh mệnh để nay dùng cả sinh mệnh của mình để người khác, cảm thấy thế nào đây? châm chọc.



      Phụ nữ vì sao luôn ngốc như vậy!



      muốn làm người phụ nữ ngốc, nếu tất cả những cố gắng chỉ để đổi lại trò chê cười, vậy thà giấu tình cảm trong lòng mãi mãi, ít nhất còn có thể giữ lại lòng tự trọng của mình.



      nhớ tối hôm qua bà ngoại ở Đông Bắc xa xôi gọi điện thoại cho : “Tiểu Nghi à, hai người bạn học cũ của con ở nhà chúng ta đấy, con sao cũng quay lại chuyến!”



      Lúc ấy chỉ nghĩ là bà rất nhớ , muốn về nhà nên mới càng: “Bạn học nào của có thể tìm được nhà con ở đấy.”



      : “Bà lừa con đâu, là nam nữ, cậu họ Mẫn, họ Từ.”



      Lúc ấy ngây cả người, hiểu trái tim người đàn ông ấy làm bằng gì nữa, đem theo phụ nữ bỏ trốn, còn chạy đến nhà của , cảm thấy buồn cười.



      Nhưng hôm nay vẫn cho Trần Mặc Dương nơi ở của Mẫn Chính Hàn và Từ Y Khả, bởi vì muốn liên quan gì đến chuyện tình của bọn họ. Nếu muốn bản thân mình bị tổn thương, có lẽ cách tốt nhất là đế ý đến. phải rút lui đúng lúc, bao giờ lún sâu vào vũng bùn đó nữa .

      Đây là cách tự bảo vệ mình, vẫn luôn tin rằng đời này người có thể bảo vệ mình tốt nhất chính là bản thân mình.



      y tá vào : “Bác sĩ Cố, sao sắc mặt chị tái nhợt vậy, có phải phải vẫn còn bệnh , hay là chị xin nghỉ hôm , bệnh nhân mỗi ngày đều nhiều như thế, chị cũng thể khám hết được .”



      lắc đầu vào toilet: “Tôi sao.”



      Trong toilet, Niệm Nghi kéo quần xuống, nhìn thấy ít máu dính quần, lấy khăn giấy lau . quay lại nhìn mình trong gương…sắc mặt tái nhợt.

      cố gắng để bản thân tỉnh táo lại… có việc gì cả! là Niệm Nghi, sau hai ngày mọi chuyện đều tốt lên cả thôi , cả sức khỏe và cả tâm trạng .



      Từ Y Khả và Mẫn Chính Hàn “Bỏ trốn” đến ngày thứ mười lăm cuối cùng cũng bị Trần Mặc Dương tìm được.



      ra sáng đó Từ Y Khả và Mẫn Chính Hàn cáo biệt bà của Niệm Nghi, chuẩn bị rời thôn này, nhưng ở vài ngày, bà cụ luyến tiếc, mực mực bắt ở lại ăn bánh trẻo bà tự làm, là bánh trẻo luộc gần chín rồi , ăn xong hãy .





      Đường , xe chạy vào được, cho nên Trần Mặc Dương cùng trưởng thôn bộ vào. Lúc ấy còn nghi ngờ bản thân mình nhìn lầm, chớp chớp mắt, đến lúc đứng trước mặt, mới tin rằng đó phải là ảo giác, thiếu chút nữa nhảy dựng lên tại chỗ!



      Mẫn Chính Hàn nhìn thấy vẫn rất bình thản, còn nhàn nhã : “Cậu vẫn chậm quá, bọn tớ hết các bờ bến khắp cả nước cậu mới tìm được.”



      Trần Mặc Dương quan tâm ta, trực tiếp đến trước mặt Từ Y Khả.



      Từ Y Khả vô thức lùi bước về sau, thân người ép sát lên tường, còn tránh né ở đâu được nữa.



      bình tĩnh hỏi : “ chơi ở đây sao?”



      tức giận , giọng rất nhàng, nhưng càng như vậy lại càng cảm thấy quỷ dị.



      gật đầu rồi lại lắc đầu.



      : “Chơi chưa sao, sao vẫn chưa muốn về nhà à? Lần sau muốn đâu đưa em , đừng mình lung tung.”



      tựa hồ như tạo ra loại gió êm sóng lặng, như thể vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.



      Mẫn Chính Hàn cố tình ở bên thêm mắm thêm muối: “Ai bảo ấy mình đấy , phải là cùng tớ ư. Dọc theo đường chúng tớ chơi còn rất vui vẻ nhé , như thần tiên quyến lữ, cậu xem, cậu tự dưng lại đến làm hỏng bầu khí của bọn tớ!”



      Trần Mặc Dương liếc ta cái, lạnh lùng : “Lần này cậu chọc tôi phiền phức nhưng phiền phức của cậu cũng đâu.”



      Mẫn Chính Hàn bị những lời này làm nghẹn, nhất thời bị đánh bại, lúng túng hỏi: “ ấy cũng biết tớ và Y Khả ở đây?”



      Trần Mặc Dương hừ lạnh: “Cậu chạy đến nhà ấy, ấy sao có thể biết? Nhưng ấy cũng rất cứng miệng, ngay cả tôi cũng giấu diếm !”

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 78: Em được nước lại càng lấn tới!



      Bà Niệm Nghi ra gọi: “Mấy đứa vào nhà , vào ăn , còn cậu nữa cũng vào ăn bát , ta hôm nay nấu cả nồi đấy, Y Khả à, bà có bỏ thêm ít rau là vào nữa, ngon lắm, còn nóng con nếm thử , rồi có ai nấu ăn cho nữa đâu .”


      Từ Y Khả nhìn sắc mặt Trần Mặc Dương.



      : “Bà làm riêng cho em à ? Vậy em ở lại ăn !”



      Từ Y Khả yên lòng vào nhà, có cảm giác như đây chính là bữa cơm cuối cùng trước khi lên đầu đài.



      Mọi người ngồi quanh bàn, vừa ăn vừa quan sát sắc mặt Trần Mặc Dương, cẩn thận húp ngụm canh nóng. âu yếm xoa đầu : “Ăn từ từ thôi, cần vội, vẫn còn thời gian.”



      bị dọa đến nổi càng sặc sụa hơn , muốn kéo về nhà rồi tính sổ lần luôn ư?



      ăn được mấy muỗng đặt thìa xuống, ngồi bên lẳng lặng nhìn ăn, đôi khi lại giúp thổi nguội, vốn thích các loại bánh bao, mỳ sợi phở linh tinh.





      Bà cụ nhìn vậy có hơi nghi ngờ, rốt cục ai với ai mới là đôi ? loạn cả rồi!



      Bà cụ gói đống đặc sản, túi to nhất là gởi cho Niệm Nghi , rồi còn tỉ mỉ dặn dò: “Hãy bảo Tiểu Nghi nhớ chăm sóc bản thân, có rảnh phải về nhà với bà, chỉ sợ nó ngay cả đường về nhà cũng quên rồi. Các cậu có thời gian cũng đến đây chơi, thừa dịp ta vẫn còn sức khỏe luộc bánh chẻo cho mấy đứa, ôi xem bà già này này, lại làm trễ giờ mấy đứa rồi.”



      Nghe vậy lòng Từ Y Khả hơi chua xót , bà già sống mình rất đơn, cho nên luôn muốn mọi người đến chơi.



      Bà cụ và trưởng thôn tiễn mọi người đến cổng thôn.



      Từ đây đến sân bay ít nhất cũng mất ba giờ, đặt vé máy bay sáu giờ rưỡi. Vẫn còn kịp giờ đến sân bay.



      Ba giờ đường, ngồi bên cạnh rất muốn mở miệng hỏi , ít nhất cũng phải biết chuẩn bị xử lý như thế nào. ngẩng đầu lên, gầy rất nhiều, vết thương chưa lành hẳn, lại hay tức giận, nghe khuyên bảo, còn kén ăn, cả đống tật xấu, gầy mới là lạ!



      kìm được lòng nâng tay lên sờ hai má : “Bác Trương nấu cho ăn sao?”



      giữ lấy tay , ôm vào lòng: “Ngủ , đến nơi gọi em.”



      Máy bay hạ cánh, là Chu Lạc Khiết đến đón hai người .



      Từ Y Khả cảm thấy xấu hổ, vụ bỏ trốn lần này bị thất bại, lại còn để cho tất cả đều biết.



      Về đến nhà, bác Trương ra mở cửa, nhìn thấy Trần Mặc Dương đưa Y Khả quay lại, bà thở ra hơi.



      Lên lầu, : “Em mệt rồi, tắm rửa , sau đó hãy ngủ giấc.”



      thậm chí còn giúp cầm áo ngủ đặt ở trong phòng tắm.



      Từ Y Khả đến cửa phòng tắm quay đầu lại, đứng đằng sau , mặt có biểu gì.



      Cuối cùng cũng nhịn được nữa: “ muốn .”



      cười: “Em cảm thấy cái gì.”



      : “Em biết, phải là người có thể nhịn được.”



      Trần Mặc Dương : “Nhưng vẫn nhịn, Từ Y Khả em có biết là vì sao ?”



      Trong mắt lên tia xót xa.



      Tay Từ Y Khả nắm chặt cánh cửa, tim thắt lại! biết vì sao, nhưng cái đó có thể thay đổi gì nữa chứ? hẳn biết tất cả quá muộn rồi , hà tất phải ra, hà tất phải giãy dụa khi sắp chết!



      mệt mỏi : “Trần Mặc Dương, đến nước này, cớ gì phải ra nữa. Sớm biết như thế, sao lúc trước còn làm!”



      xoay người ngồi xuống sô pha, hai tay che mặt: “Từ Y Khả, em nghĩ rằng muốn như vậy sao? cũng muốn để em cùng Mẫn Chính Hàn, đời này đâu chỉ có người phụ nữ, nhưng đời này chỉ mình em làm cho cảm thấy khó chịu, chỉ mình em có thể làm nhẫn nhịn, Từ Y Khả, em đừng có được nước lại còn lấn tới! Em biết tất cả là vì sao mà!”



      Cuối cùng đem tất cả nổi lòng mình ra, lấy tim mình ra cho xem, đem kiêu ngạo của mình đặt tay .



      thừa nhận thua, cúi đầu trước trước ! Đơn giản bởi vì đời này chỉ có mình có thể làm mất lý trí, ngay cả sinh mệnh cũng cần, cho nên cam lòng, thua !



      chôn mặt mình vào lòng bàn tay, lâu sau cũng gì.



      Từ Y Khả ngửa đầu, để nước mắt rơi xuống, cảm thấy thất bại, đau khổ. phải cũng như vậy ư, bằng rời , vì sao lại còn luôn muốn quay trở về… đối diện với cục diện đau khổ này, dày vò lẫn nhau .



      thở dài, thấp giọng : “Em tắm.”



      từ phòng tắm ra, trong phòng ngủ còn hình bóng của .

      ngồi trước cửa sổ phòng khách, dưới chân là gạt tàn.



      đứng trong phòng ngủ cũng có thể ngửi thấy được mùi thuốc.



      hút rất nhiều, gạt tàn đầy những mẫu thuốc, đoán rằng chỉ mới đêm nay, trong khoảng thời gian này chắc hẳn hút rất nhiều.



      đến bên cạnh, đá đá chân : “Đừng hút nữa, toàn là mùi thuốc, ngửi khó chịu chết được!”



      hơi nhích người ra, tiếp tục hút thuốc của mình, mắt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.



      cảm thấy bản thân mình trống rỗng… vẫn biết bản thân mình thiếu cái gì, sau lại mới nhận ra bản thân mình thiếu ngọn đèn. Từ trước đến nay vẫn luôn khát vọng lúc quay về căn nhà lạnh như băng có người vì mà mở đèn sáng đợi. Sau lại gặp người kia… nhưng là biết quý trọng. vừa ngây thơ vừa ấu trĩ đấu tranh với kiêu ngạo của mình, tự cho mình là đúng, coi tất cả phụ nữ chỉ là đồ chơi, kiêu ngạo cho phép mình phải rơi vào tình với người phụ nữ nào, chịu hứa hẹn với người ta, chịu cho người ta tương lai, mà vẫn muốn ấy vì mà mở đèn đợi về nhà.



      Đến hôm nay, cuối cùng phải nếm đau khổ , đến lúc phải trả giá, tất cả mọi người đều quá muộn , có tư cách.

      Từ Y Khả càng nhìn càng bực mình, giật lấy điếu thuốc trong tay , dập mạnh vào gạt tàn: “Hút hút hút, hút cho chết luôn , phổi hỏng thành như vậy rồi còn hút! cho là bác sĩ cứu cũng cần sức lực sao? bảo đừng hút nữa rồi , cả năm cũng chẳng ăn cơm, cho là thoải mái …”



      Lời bị im bặt, nghiêng người đặt xuống sàn nhà.



      còn chưa kịp hét lên, đặt môi xuống.



      mạnh mẽ hôn , đầu lưỡi linh hoạt thăm dò vào… Xung quanh thoang thoảng mùi hương của .

      Lúc đầu còn có chút phản kháng, nhưng rất nhanh sau đó mềm nhũn dưới thân , cảm thấy giống như mình có xương cốt , chỉ còn có máu và thịt, đặt lên người bị theo thói quen dựa dẫm vào , quấn quanh lấy .



      Tình cảm dây dưa mãnh liệt, tựa như muốn phóng ra tất cả những áp lực, ôm chặt . cảm thấy chính mình hít thở nổi nữa , đèn đỉnh đầu xoay tròn, ánh sáng mê muội, nhắm mắt lại, đón lấy nhiệt tình của , bá đạo của , đam mê của .



      Môi dần dần di chuyển xuống dưới, hôn lên vành tai, cằm , cổ, vừa giống như nhàng vừa giống như vội vàng! Giống như muốn đem khắc vào lòng, sau đó trở thành máu thịt của , trở thành phần cơ thể , sau này bao giờ đau lòng nữa!



      vuốt ve thân thể , bắt đầu cởi quần áo , chiếc váy lụa mềm mại như làn da tuột xuống.



      thở hổn hển: “Đừng, Mặc Dương, bác Trương ở dưới lầu.”



      “Bác Trương ngủ.”



      “Bác ấy nghe thấy đấy.”



      “Bác ấy nghe thấy đâu.”



      nâng người mình lên bắt đầu cởi quần áo của mình, vừa hôn xuống .



      Dục vọng của điên cuồng, tích tụ lâu như mưa rền gió dữ, mang theo cuồng liệt cùng với quyến rũ. Cơ bắp cuồn cuộn lộ ra, mồ hôi theo động tác kịch liệt chảy giọt xuống, mặt có chút đau đớn trằn trọc bởi vì vui sướng cực hạn.



      nhìn thấy trán nổi lên gân xanh.



      cảm thấy quá cuồng nhiệt, mím chặt môi, nén lại tiếng rên rỉ, thế nhưng lại dụ dỗ: “Em gọi lên , Y Khả em gọi lên , để biết em rất vui vẻ, để biết làm cho em rất vui vẻ.”



      nâng lên thiên đường bức xuống địa ngục, muốn khóc, nhưng là ngay cả tiếng khóc cũng mang theo thanh kiều mỵ. Động tác của mạnh như vậy chắc chắn bác Trương nghe thấy.



      cảm thấy mình giống như con thuyền lắc lư ngoài biển khơi giữa phong ba bão táp. chỉ có thể ôm chặt lấy , dựa vào mới cảm thấy an toàn.



      ở bên tai điên cuồng gọi : “Y Khả… Y Khả… Y Khả…”



      cảm thấy dường như bản thân mình cũng bị xé rách , cơ thể và lý trí của bị chặt đứt thành hai, nửa bị đau khổ của dày kéo, nửa bị tình cảnh dày vò. chỉ muốn chống cự lại , còn phải chống cự lại chính bản thân mình.



      chịu nổi, muốn dừng lại, đừng đối với như vậy đừng ép như vậy, nổi điên mất .





      gọi , giọng gọi tên : “Mặc Dương…”



      Nhưng cũng biết gọi tên để làm gì, chỉ đơn giản muốn gọi tên .



      dùng động tác mạnh mẽ để đáp lại, phòng khách rộng mở quay cuồng.



      Lúc hai người đến đỉnh điểm, kiệt sức, nằm phịch lên thân thể , giống như vừa trải qua cơn kịch liệt, hơi thở dồn dập.



      mở to mắt nhìn trần nhà, cuối cùng mọi thứ trở lại bình thường.



      vén sợi tóc mặt qua, hôn lên khuôn mặt xinh đẹp kia: “Có mệt lắm ?”



      vuốt mặt : “Cả người đều là mồ hôi nè, dính bệt cả lên rồi.”



      lại nằm bệt xuống, lại ôm chặt vào, mặt chôn vùi lên vai , nghe thấy : “Y Khả, chúng ta hạnh phúc , nhất định …”



      Buổi tối đó cũng biết dây dưa cùng nhau trong phòng khách bao lâu, vẫn nằm người , chịu buông ra. Cả đêm rục rịch vậy mà vẫn chưa thỏa mãn.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 79: Tình cảm đến từ hai phía.



      Ngày hôm sau lúc tỉnh lại ở trong phòng ngủ, toàn thân đau nhức. Bác Trương bảo ra khỏi nhà từ rất sớm .



      Mấy ngày sau lại vẫn luôn sớm về trễ, tựa như muốn trốn tránh .



      Có đôi khi trở về cũng chỉ ngồi sô pha suy nghĩ gì đấy.



      biết thể đối mặt với tàn khốc như vậy.



      cũng có cách nào, chìm đắm trong cơn kích tình cũng thể thanh tỉnh quên hết được.



      Cho dù đem lại cho hạnh phúc, cũng cách nào yên tâm thoải mái chấp nhận nó, như vậy làm cho cảm thấy tội lỗi, những lời của mẹ vẫn văng vẳng bên tai , mỗi khi nhớ lại đều rất đau.



      Cả hai đều rất mệt mỏi, ràng nhau, biết tâm ý của nhau, nhưng cách nào có thể mở rộng lòng mình để đón nhận tình đó. Đối với bọn họ mà tương lai u ám .



      Đạo diễn Phùng cho người đến hỏi có muốn đến Tây Tạng chuyến quay phong cảnh , đồng ý.



      Trước đem , đến cho .



      hỏi: “Em bao lâu?”



      : “Có lẽ là tuần.”



      cũng ngăn cản, chỉ dặn dò: “Ở đó điều kiện tốt lắm, lúc nhớ chú ý, buổi tối đừng ra ngoài. Có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho .” xong lại bảo bác Trương sắp xếp cho thuốc, đồ dùng, làm như đến vùng xa xôi hẻo lánh nào.



      Đầu xuân, thời tiết ở Tây Tạng rất đẹp, rất thích hoàn cảnh nơi đây. núi cao làm loại cảm giác thoải mái vô cùng, nhưng vì sợ độ cao, cơ thể có chút khỏe



      cùng đoàn đến cung điện Potala (1). quỳ xuống trước tượng phật, cầu mong cho người nhà được bình an, những người thương được hạnh phúc. Nhưng khát vọng tận trong đáy lòng kia vẫn dám ra.

      (1)[​IMG]

      Lần này tổ đến quay phong tục tập quán của Tây Tạng, chủ yếu là về địa điểm thiên táng.(2)

      (2) Thiên táng: người chết phải chôn, hỏa táng mà chỉ đặt mặt đất.



      Làm hậu kỳ lượng công việc luôn ít, huống hồ bây giờ cấp căn dặn giao việc cho .



      Mọi người đều biết sống chung cùng Trần Mặc Dương, làm hay , giám đốc đài cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, cho nên mọi người ở trước mặt nịnh bợ , sau lưng bàn tán đủ điều, chẳng ai dám động đến .



      Trong tổ vừa có đến làm công việc viết thuyết minh, cũng kém hơn tuổi lắm, nghe là tốt nghiệp khoa ngữ văn, nhưng suy nghĩ có chút kỳ lạ, thấy Từ Y Khả nhàn rỗi liền lôi kéo chơi. Từ Y Khả có cảm giác bị chướng bụng , biết có phải do vẫn chưa quen với hoàn cảnh ở đây , thường xuyên cảm thấy khó thở, rất hay mệt mỏi.



      Hôm nay tổ đến địa điểm thiên táng, Từ Y Khả cũng cùng, nhưng vì nhát gan cho nên chỉ đứng ở đằng xa.

      Bỗng nhiên có đồng nghiệp nam trong tổ kêu lên: “Y Khả, Y Khả, ở đây có thứ hay lắm, lại đây xem .”



      theo bản năng nhìn qua…suýt chút ngất.



      bộ khung xương, thịt da đều thối rửa, xương cốt đỏ lên biến thành màu đen, nhưng khung xương vẫn còn nguyên dạng.



      có thể đếm đủ các đốt xương tay.



      Dạ dày cuộn lên, ngồi xổm xuống nôn trận.



      Đồng nghiệp nam kia thấy như vậy, cũng ngượng ngùng: “ bị dọa thành như vậy rồi ư , ra đáng sợ lắm đâu .”



      đồng nghiệp khác mắng ta: “Con người ta nhát gan, còn dọa ấy!”



      đường, nôn liên tục. Về đến khách sạn, cơm ăn cũng chẳng vào, chút sức lực nằm quặp giường.



      Đạo diễn Phùng hỏi có muốn đặt vé máy bay về trước , có lẽ nguyên nhân chính là vì thích ứng được với khí hậu ở đây.



      lắc đầu: “ sao đâu ạ, lát nữa đỡ hơn thôi.”





      Đạo diễn Phùng : “Vậy hãy nghỉ ngơi , nếu ngày mai vẫn cảm thấy mệt hãy về trước , đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe .”



      cũng biết Trần Mặc Dương cúng bao nhiêu tiền cho đài.

      Lần này , nhà đài những đãi ngộ tốt nhất, được ở trong phòng riêng VIP.

      sáu giờ hơn, bên ngoài trời vẫn còn sáng, lại nằm giường. Giấc ngủ an ổn, luôn bị giật mình, mơ thấy khung xương quái dị kia, cho dù mở mắt ra chúng lờn vờn trước mặt.



      cảm thấy khắp mọi nơi đều quỷ dị, rèm cửa sổ hơi lay động, trong phòng thỉnh thoảng vang lên thanh rùng rợn. Phòng vệ sinh, thậm chí là giường, đều cảm thấy giống như là giấu gì đấy. bị tưởng tượng phóng đại của mình làm sợ run, mỗi lần nhắm mắt lại như nhìn thấy ai đó đứng trước giường , thậm chí còn dám nhắm mắt.



      rất muốn có bên cạng ngay giờ phút này, ôm ngủ, có bên cạnh, chắc chắn còn sợ nữa . Di động tay cứ mở ra rồi gập lại, biết đêm nay vượt qua bằng cách nào. Đến hơn chín giờ, thể chịu đựng nổi nữa đành quyết tâm gọi điện, cho dù chỉ nghe giọng thôi cũng được!

      Tiếng chuông vang lên vài hồi, ai nhận máy, trong lòng thấp thỏm , nếu đếm tới mười vẫn ai nhận, dập máy.



      Vừa nghĩ như vậy, đầu bên kia truyền đến thanh.



      Chợt nghe giọng quen thuộc của , lại biết nên cái gì, cầm điện thoại im lặng hồi .



      : “Y Khả, em làm sao vậy? chuyện .”



      Giọng lo lắng, thấp giọng : “Em hơi sợ, ngủ được.”



      hỏi: “Em sợ cái gì?”



      : “Em sợ ma!”



      mỉm cười: “ trẻ con.”



      kể chuyện hôm nay mình nhìn thấy cho nghe.



      hỏi: “Cho nên em bị ám ảnh ?”



      dường như nghe tiếng dặn dò ai đó, nên hỏi: “ ở công ty ư?”



      : “Uhm, nhưng giờ rồi .”



      Lát sau lại nghe tiếng xe khởi động, : “ tự lái xe à?”



      lại vâng.



      : “Vậy đừng chuyện điện thoại nữa , lái xe cẩn thận .”



      : “Bây giờ là mười giờ đúng , em mở tivi lên , em phải thích xem phim “Người Hoa tại hải ngoại” sao, em xem xong phim, nếu còn sợ hãy gọi điện thoại lại cho .”



      nhìn lại đồng hồ quả chiếu bộ phim đó.



      mở tivi lên, nữ chính trong phim vì muốn rời xa nam chính, vẫn cố gắng níu kéo mối tình này.



      Kịch bản phim cứ lề mề, lần trước xem đến đoạn nữ chính muốn xuất ngoại, vậy mà hôm nay mở ti vi lên, nữ chính còn chưa , vẫn còn sắp xếp hành lý.



      Nhưng bị câu chuyện tình của phim hấp dẫn, những lúc rãnh rỗi đều xem.



      Có tiếng ti vi, quả nhiên dễ chịu hơn nhiều, mặc dù vẫn luôn để ý xung quanh, nhưng ít ra còn nơm nớp lo sợ từng giây từng phút .



      Phim chiếu liên tục mấy tập , xem xong tập cuối cùng của đêm nay cũng gần mười hai giờ. Lại chỉnh kênh khác, để trong phòng có tiếng người.



      vốn muốn gọi điện thoại cho , nhưng trễ thế này…sợ quấy rầy giấc ngủ của .



      bĩu môi, cũng thèm gọi điện thoại lại cho hỏi có còn sợ !



      hơi buồn ngủ, ngáp cái chuẩn bị nằm xuống, tiếng chuông di động vang lên , là gọi đến .



      nhanh chóng nhận máy.



      : “Em ngủ chưa?”



      : “Vẫn chưa.”



      : “Vậy em hãy dậy mở cửa .”



      vẫn còn chưa kịp phản ứng: “Mở cửa ư ? sao phải mở cửa?”



      ở trước phòng em, 0306.”



      sửng sốt ba bốn giây, sau đó nhảy xuống giường, hoang mang rối loạn tìm đôi dép, : “ đợi em chút… đợi em chút…”

      Mở cửa ra, đúng đứng trước cửa, cũng biết phải mở miệng gì, vẫn còn ngơ ngác đặt di động bên tai.



      tắt điện thoại: “Đừng đứng sững thế, vào trước .”



      theo sau , thể tin được nhanh như vậy bay đến đây.



      : “Sao lại đến đây?”



      rót cốc nước uống, bình thản : “ phải em sợ ma sao?”



      đặt cốc nước xuống, xoay người qua ôm trấn an: “Bây giờ còn sợ ?”



      lắc đầu.



      Hai người lẳng lặng ôm nhau, lát sau, buông ra, hôn lên trán : “ tắm .” Bay thẳng đường đến đây, có chút mệt mỏi.



      Nghe thấy tiếng nước ào ào trong phòng tắm, vô cùng an tâm. Xa như vậy, vừa gọi điện thoại bảo mình s, liền chạy đến , phải cảm động.



      Lúc ra người chỉ quấn chiếc khăn tắm, những giọt nước người vẫn chưa khô hẳn.



      lấy khăn mặt lau khô tóc cho , xốc lên chăn, : “ nằm vào , đừng để bị lạnh.”



      nằm xuống bên cạnh , rút khăn người ra, nghiêng người qua ôm .



      như chú chó con chủ động rúc vào người , mặt dán vào ngực , có thể nghe được tiếng tim đập mạnh, cảm giác được nhiệt độ của cơ thể .



      dịu dàng hôn lên môi . vội vàng, lần này hôn rất chậm, rất cẩn thận, tựa như nâng niu trân trọng bảo vật của mình.



      nhàng cảm động, lại mỗi lần lại giống như ăn tận vào xương tủy , làm cho rung động, làm cho khao khát.



      rất kiên nhẫn cùng đợi, tay vuốt lên thân thể cơ, tựa như trấn an đứa bất an. Đợi đến lúc thân thể, tâm đều nguyện ý vì rộng mở mới chậm rãi vào, nôn nóng vội vàng.



      Từ trước đến nay vẫn nghĩ theo kịp bước của , hề nghĩ rằng cũng có thể phối hợp rất tốt với , cơ thể hai người như hòa quyện vào , dây dưa, triền miên.





      hôn lên môi, mắt, mũi , có chút vụng về nhưng cũng làm đê mê. nhàng thương . Thân thể theo tiết tấu của phập phồng, đầu óc quay cuồng.



      Giọng động tình càng trở nên mềm mại, như đóa hoa diễm ở bên tai than , xoay tròn. cảm thấy mình như muốn say, say cần tỉnh lại.



      Như bình nữ nhi hồng tốt nhất, nhàng vui vẻ đầm đìa. Vào thời khắc đỉnh điểm, ở bên tai : “Y Khả, em…”



      Cơ thể run lên, móng tay cắm sâu lên lưng .



      Đêm nay, cảm thấy khoái cảm sung sướng, trong lòng cái gọi là tình mặn nồng của hai người còn thỏa mãn hạnh phúc hơn nữa. vùi đầu vào lòng nhắm mắt yên lành ngủ.



      Buổi sáng lại bắt đầu nôn mửa, nhìn thứ gì cũng thấy ghê, bữa sáng cũng ăn vào. : “Em như vậy được, em ở đây cũng làm được gì, hay là về trước .”



      : “Nhưng em còn muốn tham quan Tây Tạng cùng , cùng đứng núi cao ngắm mặt trời mọc.”



      : “Sau này , đợi em khỏe lên , chúng ta lại đến đây, bây giờ máy bay có thể đến khắp nơi, em muốn Bắc Cực cũng được.”



      : “Thế cũng được.”



      Lúc nhìn thấy và Trần Mặc Dương ra cả tổ sững sờ, Trần Mặc Dương với đạo diễn Phùng: “ ấy hợp với khí hậu đây, tôi phải đừa ấy về trước, công việc có chuyện gì, hãy gọi điện cho ấy.”



      ra cũng chẳng có công việc nào!



      Đạo diễn Phùng : “Được, Trần tổng tự mình đến đây tôi cũng yên tâm rồi , hôm qua thấy ấy ói cả ngày, về nhớ khám, để an tâm hơn.”



      Tưởng nghĩ hợp khí hậu kia, nhưng khi về đến Giang Nhạc tình trạng vẫn cải thiện, cả ngày hở chút liền nôn.



      bảo đưa đến bệnh viện, mềm nhũng nằm giường, ép , liền giở tiểu xảo nước mắt.



      Sáng nay bác Trương nấu cho món súp trứng gà mà thích nhất, kết quả vừa ngửi thấy mùi liền chạy vào toilet.



      vuốt lưng , ngồi bên cạnh hỏi: “Có phải dạ dày em có vấn đề ? .”



      Lúc sau, bác Trương lén lút kéo qua bên: “Trần tiên sinh, hãy đưa ấy bệnh viện khám xem, xem ra tình trạng này có lẽ có rồi!”



      Lời bác Trương cứ úp mở, lại có kinh nghiệm trong những chuyện này, nghi hoặc hỏi lại : “Có cái gì cơ?”



      Bác Trương cười : “Còn có thể có gì nữa chứ…” Bà vỗ vào bụng: “Đương nhiên là em bé.”



      Phản ứng đầu tiên của là chạy mạch lên lầu, thấy mệt mỏi nằm ở giường.



      cố gắng đè nén vui mừng của mình: “Y Khả, đứng lên, đứng lên, chúng ta bệnh viện thôi.”



      còn muốn ngủ, giận dỗi kéo chăn cao lên: “Em , đâu, em buồn ngủ lắm, muốn ngủ cũng phải để em ngủ chứ!”



      dỗ dành mãi mới chịu bệnh viện, hai mắt mở to nhưng để ý đưa đến khoa phụ sản.



      Quả đúng như bác Trương nghĩ, mang thai !



      Bác sỹ đưa báo cáo xét nghiệm cho , lúc chúc mừng , tay chân luống cuống, biết bây giờ làm gì nữa. Đụng cũng chẳng dám đụng vào , xem như báu vật quý hiếm.



      Lúc nghe bác sĩ chúc mừng mang thai , cả người sững sờ, ngơ ngác.



      Bác sĩ mang thai mười tuần , gần hai tháng thế nhưng hề phát ra. Chu kỳ kinh nguyệt của đều, cho nên chậm mấy tuần cũng để ý. Huống gì luôn uống thuốc, chỉ có mấy lần trước mệt quá ngủ quên luôn, nghĩ sao cũng nghĩ ra lại có thể mang thai . cảm thấy mình vẫn còn là trẻ con, cho nên làm sao có thể có đứa trẻ nữa đây?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :