1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu còn khó hơn chết - Tam Nguyệt Vi Thảo ( 106 chương + 8 NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 70: Chẳng qua là giận hờn với tôi thôi。



      Buổi trưa, đến bệnh viện, có mẹ ở đó, chỉ có bố nhắm mắt giường trong phòng bệnh.



      giúp bố kéo chăn lên, ông Từ mở mắt ra thấy con , khàn khàn lên tiếng: “Y Khả ư, mấy ngày qua bố thấy con .”



      ngồi xuống bên cạnh giường, vuốt khuôn mặt tiều tụy của bố: “Mấy hôm nay con cùng mấy người trong tổ ra ngoài quay ngoại cảnh , bố cảm thấy thế nào rồi, có đỡ hơn chút nào .”



      Ông Từ cầm tay : “Đỡ hơn nhiều rồi, sức khỏe bố rất dai, bị thương tí ấy có nhằm nhò gì, nhưng mà con sao lại gầy như vậy, ăn cơm đầy đủ à?”



      lắc đầu: “Con vẫn tốt bố ạ, ăn ngon, ngủ ngon.”



      Ông Từ vỗ vỗ tay con : “Đứa con ngốc này, ngay cả bố mà con cũng gạt, sao lại ngốc như thế.”



      tự chủ được cúi đầu: “Xin lỗi…”



      Ông Từ ho lụ khụ: “Y Khả, bố buồn lắm. Con là con của bố, từ đến lớn ngay cả lúc mẹ đánh con bố cũng cmar thấy xót, bây giờ bởi vì bố mà con chịu khổ, bố …”



      cúi người xuống, mặt vùi vào ngực bố, nỉ non: “Bố, bố đừng nữa, là con sai, là con nên quen với ta, là tại con lúc trước ngu ngốc dây dưa ràng với ta, bố mắng con , đánh con cũng được, cần phải để trong lòng khó chịu, con chỉ hy vọng bố khỏe mạnh là tốt rồi…”



      Ông vỗ lưng giống như trước đây mỗi khi dỗ dành ngủ. giọt nước mắt lăn dọc má rơi xuống. Người ta tình thương của cha như núi, nhưng ông cảm thấy ngọn núi này lúc nào cũng có thể sắp sụp xuống , nếu ngày như vậy, ông lo lắng nhất là hai người phụ nữ của ông. Hôm nay ông hề lời nào làm con ông buồn, bởi vì ông biết trong lòng con cũng chịu giày vò.



      ngồi lâu trong phòng bệnh, mẹ bây giờ vẫn muốn gặp , điều duy nhất có thể làm cho mẹ bây giờ là tránh mặt bà.



      Đúng lúc Từ Y Trạch đưa cơm đến bệnh viện đến, từ sau lưng gọi.



      Từ Y Trạch bây giờ xuất viện , cánh tay kia của nhìn vào bình thường, nhưngchỉ có thể để thả vậy, thể nâng lên, cũng thể giữ vật nặng, từ nay về sau chỉ có thể dùng để trang trí.



      lâu gặp em trai , chợt nghe được giọng của em mình, cũng có dũng cảm để quay người.



      Từ Y Trạch đến, : “Chị, sao lại về nhà?”



      cố gắng kìm nén những giọt nước mắt, giữ lấy cánh tay của cậu: “Sau thời gian nữa chị về.”



      “Vậy bây giờ chị ở đâu?”



      “Chị ở nhà của bạn chị.”



      Y Trạch : “Chị, chị ở cùng người đàn ông đấy ư?”



      “Y Trạch…”



      “Chị, chị về , cho dù lại xảy ra chuyện gì, cả nhà chúng ta cùng gánh vác, mọi chuyện qua thôi. Chị phải vẫn muốn kết hôn cùng Mã Tuấn sao.”



      khó khăn mở miệng: “Y Trạch, em hiểu đâu, đừng lo lắng cho chị, em nhất định phải kiên trì đến bệnh viện để làm vật lý trị liệu đấy biết , bác sĩ Cố , chỉ cần em kiên trì có hi vọng.”



      Từ Y Trạch cười khổ: “Tình trạng của em em biết, tất cả những gì bác sĩ đều chỉ là gạt người mà thôi .”



      nghẹn ngào nên lời, nhìn thấy Y Trạch dùng tay kia xách hộp thức ăn, : “Sao em lại đưa cơm đến, mẹ đâu?”



      thể đóng cửa cửa hàng mãi như thế được, mẹ coi cửa hàng.”



      : “Em cần phải vất vả như vậy, sau này chị đến chăm sóc bô.”



      Cậu kiên quyết: “ cần, chân em vẫn chưa có bị tàn phế.”



      lấy từ trong túi tấm chi phiếu đưa cho em trai: “Em hãy cầm lấy số tiền này, nếu trong nhà có cần gì em cứ gọi điện thoại cho chị.”



      Y Trạch cầm: “ cần đâu, mẹ muốn như vậy .”



      Từ Y Khả tựa như cầu xin: “Y trạch, em hãy cầm lấy , đây phải là tiền của ta, là của chị , em đừng cho mẹ được rồi.”



      Từ Y Trạch vẫn từ chối: “Sau này em chăm lo gia đình, chăm sóc cho bố mẹ.”



      Từ Y Khả nhìn em trai mình, trong lòng chua xót, chỉ mới lâu trước đó em trai vẫn chỉ mãi mê chơi điện tử, mỗi lúc bố bắt làm việc đều phàn nàn kêu ca mệt mỏi, bây giờ nó , nó chăm lo cho gia đình. Biến cố này của gia đình làm Y Trạch trưởng thành lên, phải là người chị tốt .

      Mẫn Chính Hàn và Niệm Nghi từ văn phòng ra, ta thấy Từ Y Khả trước.



      Lưng đưa về phía , ở trước hành lang ràng chẳng có gì, cũng biết nhìn cái gì, vẫn thẩn thờ đứng nơi đó, gọi tên .



      từ từ quay đầu lại, có chút ngạc nhiên, lại có chút hoản loạn lúng túng. Vẻ mặt của đều nằm trong tầm mắt của ta, khỏi thở dài, bé ngốc này, hoảng sợ cái gì, chẳng lẽ còn có thể cười nhạo sao!



      đến, mỉm cười nhìn : “Sao mỗi lần gặp lại ngây ra thế, còn biết chào à.”



      nhất thời biết nên cái gì, chỉ có thể : “ lâu gặp.”



      ta : “Uhm, có chút lâu.”



      Niệm Nghi đứng bên lên tiếng: “Vậy hai người chuyện , tôi phải đến xem bệnh nhân vừa mới phẩu thuật xong.”



      Mẫn Chính Hàn : “Lát nữa liên lạc với em.”



      Niệm Nghi gật đầu rời , nhường lại gian cho và Từ Y Khả.



      Mẫn Chính Hàn dẫn đến ghế đá bên ngoài bệnh viện ngồi .



      vuốt đầu : “Xem ra rất lâu, tóc em dài đến như vậy rồi… Khi đó có tìm ?”



      gật đầu: “Có, nhưng tìm thấy.”



      vỗ đầu : “ khờ, em dĩ nhiên là tìm thấy .”



      khẽ : “ phải biết em ngốc lâu rồi ư, bằng bây giờ chuyện cũng thành ra như vậy.”



      hỏi: “Chiều nay có việc gì ?”



      “Còn phải về làm.”



      kéo đến gần, giúp gài lại áo khoác: “Đừng nữa , em vẫn chưa có ăn cơm, ăn trước , chúng ta chuyện chút.”



      còn chần chừ lôi



      kéo tay , cười to: “ thôi, chẳng nhẽ em lại còn sợ ta làm gì ư.”



      Buổi chiều làm, sau khi ăn trưa cùng Mẫn Chính Hàn, dẫn đến vị giáo sư nổi tiếng, là ông ấy rất có kinh nghiệm đối với những ca bệnh như trường hợp của Từ Y Trạch, số bệnh nhân của ông được điều trị khỏi , Giáo sư Tôn luôn ở nước ngoài, nghe vừa mới về nước được hai ngày.



      Từ Y Khả vừa nghe tay của em trai có hy vọng, lập tức nhờ Niệm Nghi hẹn giờ và lấy bệnh án rồi cùng Mẫn Chính Hàn đến.



      Bác sĩ nhìn vào tấm chụp phim, hỏi Từ Y Khả: “Cậu ấy là gì của ?”



      Từ Y Khả : “Là em trai của tôi, bác sĩ Tôn, thế nào, tay em trai tôi có cơ hội hồi phục lại ?”



      Bác sĩ tôn giải thích: “Bệnh án này tôi xem qua , trước khi hai người đến cũng có người vì việc này mà đến tìm tôi, ra tôi về nước lần này là vì bệnh nhân này.”



      Từ Y Khả ngạc nhiên: “Là ai vậu?” chẳng lẽ là mẹ, nhưng bác sĩ Tôn sao có thể nể mặt mẹ mà phải từ nước ngoài về nước.



      Bác sĩ Tôn : “Là Trần tổng của Thiên Tinh.”



      Trần Mặc Dương? Từ Y Khả nghi ngờ mình nghe nhầm , ta sao có thể tốt như vậy! ta phải muốn chôn sống người nhà cùng luôn sao!



      Mẫn Chính Hàn hỏi: “Vậy có hy vọng sao?”



      Bác sĩ Tôn : “Hai ngày nay tôi luôn suy nghĩ phương pháp trị liệu, như vậy , hai người hãy đưa bệnh nhân đến đây, tôi kiểm tra lại toàn diện cho cậu ta lần nữa, hai người yên tâm, tình trạng của ta tôi gặp qua, có bệnh nhân được điều trị bây giờ khôi phục lại.



      Ra khỏi bệnh viện, Mẫn Chính Hàn an ủi : “Hãy thả lỏng , bác sĩ Tôn như đinh đóng cột, ông ta dám nếu như nắm chắc.”



      gật đầu, chỉ cần có hy vọng thành công, đều phải tranh thủ.



      Nhìn đồng hồ muộn rồi, Mẫn Chính Hàn lên tiếng đề nghị: “Vậy chúng ta hãy cùng nhau ăn tối .”



      cũng muốn mời bữa để cảm ơn: “Tôi mời .”



      cười nhạo : “ chút tiền trong túi em, vẫn chưa đủ để trả phí xe nữa đâu.”



      lại nhớ đến lần trước, trong tay chỉ có hai trăm đồng của Trần Mặc Dương, vậy mà vẫn biết trời cao đất rộng vẫn muốn mời ta ăn cơm, kết quả bị ta nhục mạ. Bây giờ nghĩ lại, mới phát từ lúc gặp Trần Mặc Dương bản thân làm bao nhiêu chuyện ngốc nghếch, chuyện như vậy dĩ nhiên nàng sau này cho phép mình làm nữa.



      Mẫn Chính Hàn dẫn đến nơi mà đúng ngay cả phí gửi xe cũng trả nổi.



      Dù sao cũng là bạn bè, ta và Trần Mặc Dương có nhiều điểm rất giống nhau, hiểu vì sao lúc trước tình nguyện ở bên cạnh Trần Mặc Dương, ràng Mẫn Chính Hàn cũng rất tốt với , mặc dù chuyện ong bướm cũng thua gì Trần Mặc Dương. Nhưng biết, đến bây giờ vẫn thể chấp nhận Mẫn Chính Hàn.

      Hai người vào phòng, đợi phục vụ đem thức ăn lên bỗng điện thoại của reo lên, là Trần Mặc Dương gọi đến . nhớ lúc sáng ta có tối nay đến đón tan sở.

      Mẫn Chính Hàn hỏi: “Sao lại nhận?”



      đáp: “Là ta gọi đến .”



      Mẫn Chính Hàn dĩ nhiên rất hưng phấn: “Đưa cho , để chuyện.”



      lắc đầu.



      Mẫn Chính Hàn giật điện thoại từ trong tay , : “Em yên tâm, lần trước là nương tay, lần này nếu lại ra tay chắc chắn ta địch nổi .” Khi chuyện tay cũng nhấn nút nghe: “Dương Tử, là tớ… Vừa về… Tớ ăn cùng Y Khả…” Mẫn Chính Hàn đọc tên khách sạn, rồi : “Đồ ăn còn chưa mang lên, chúng tôi chờ cậu, câu đến đây!”



      Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông.



      trả điện thoại lại cho Từ Y Khả: “ cần lo lắng, em đừng nhìn cậu ta vẻ mặt lúc nào cũng như diêm vương, khuôn mặt kia trời sinh ra thế , dọa ít phụ nữ rồi, ra cũng chỉ là con hổ giấy mà thôi, lừa gạt người , từ đến lớn đánh nhau vẫn chưa thua cậu ta bao giờ.” Đương nhiên, cũng chưa thắng bao giờ!



      Từ Y Khả nghe ta như vậy có chút buồn cười, đương nhiên ngây thơ cho rằng Trần Mặc Dương là hổ giấy. Nhưng nếu có thể, đêm nay rất muốn nhìn bộ dạng của ta bị Mẫn Chính Hàn đánh cho chết khiếp.

      Khách sạn này xa đài truyền hình cho lắm, cho nên Trần Mặc Dương đến rất nhanh , vào thấy Từ Y Khả ngồi bên cạnh Mẫn Chính Hàn, Trần Mặc Dương cũng gì, ngồi xuống đối diện.



      ra Mẫn Chính Hàn chính là cố ý , biết Trần Mặc Dương sắp đến, nên mới chuyển qua ngồi bên cạnh Từ Y Khả.



      Mẫn Chính Hàn : “Cậu đến đúng lúc, cậu xem bọn tôi còn chưa đụng đũa.”



      Trần Mặc Dương hỏi: “Cậu trở về lúc nào ?”



      “Hôm nay vừa về, nghe người nhà Y Khả bị ốm nặng, tớ lo lắng, đến thăm.”



      Trần Mặc Dương : “Cậu thay đổi thành vị cứu tinh từ khi nào thế , thăm bệnh cứu người cũng phải đơn giản như cậu , diêm vương muốn ông ta chết vào canh ba, ông ta cũng thể kéo dài nổi đến canh năm .”



      Mẫn Chính Hàn bình thản : “Tớ có năng lực trong việc kéo dài thời gian kia, nhưng xem ra tớ còn có thể mang người trong tay diêm vương muốn mang quay trờ về!”



      Trần Mặc Dương cười lạnh: “Tớ đây mỏi mắt mong chờ.”



      Mẫn Chính Hàn vẫn chỉ cười , ta vẫn luôn như thế này, bình thường ngoài miệng luôn ăn đứng đắn, làm cho người ta nghĩ kẻ chơi bời lêu lổng, ra lúc làm việc hề thua kém gì Trần Mặc Dương.



      Trần Mặc Dương cũng biết điểm này, nhưng Mẫn Chính Hàn phải Mã Tuấn, dù sao cũng là em lớn lên cùng nhau từ , bản thân vẫn muốn giữ lại tình cảm em này Nhưng mắt trầm xuống, tốt nhất đừng để tức giận nóng nảy, bằng vẫn trở mặt.



      bàn cơm Mẫn Chính Hàn ân cần chăm sóc , rót trà gấp thức ăn tỉ mỉ cho người bên cạnh, đau lòng : “Em xem sao em lại gầy thành thế này, chắc chắn là những ngày qua mệt mỏi, ăn ngủ ngon, cậu xem cậu ép buộc người ta thành cái dạng này đấy hả .”



      Lúc đó Từ Y Khả theo bản năng nhìn sắc mặt của Trần Mặc Dương, sau lại cũng tự nhiên ăn uống.



      Những gì Mẫn Chính Hàn gấp cho đều ăn cả, Mẫn Chính Hàn đúng, gần đây có tâm trạng ăn uống , chỉ ngày tâm trạng tốt . Mỗi đêm đều ngủ trong nước mắt, tỉnh lại trong nước mắt, thậm chí còn nghi ngờ lâu nữa thôi bị trầm cảm.



      Mẫn Chính Hàn vừa lòng : “Em kể nhiều chuyện, phải ở bên cạnh cậu ta ngột ngạt sao, nên em ăn ngon ngủ ngon, cậu ta ghê tởm em như thế nào!, Đúng rồi, còn nhớ em thích ăn món cay Tứ Xuyên, lần trước cả bàn đầy thức ăn, em ăn hết sạch, mai em lại dẫn em , hmm!”



      Mẫn Chính Hàn này lời chính là để giày xéo Trần Mặc Dương.



      Mắt Từ Y Khả nhìn có chút vô tội lại vừa có chút hốt hoảng, mấy ngày nay tới giờ hề dám ngang nhiên chống đối lại Trần Mặc Dương như vậy.



      Bộ dáng của đập vào mắt Mẫn Chính Hàn càng có vẻ vừa điềm đạm vừa đáng , như con nai vàng bị hoảng sợ.



      Trần Mặc Dương đặt đũa xuống, lấy thuốc ra hút, nhìn hai người trước mặt giở trò.



      Mẫn Chính Hàn với Từ Y Khả : “Em xuống hỏi phục vụ món lẫu lúc này chúng ta gọi sao vẫn chưa mang lên.”



      Từ Y Khả nghi ngờ: “Chúng ta có chọn món này mà?”



      “Có, chọn , phải em thích ăn nhất sao, , xuống hỏi chút xem.”



      Từ Y Khả đứng dậy ra ngoài, đóng cửa lại.



      Trần Mặc Dương : “Sao diễn xong rồi ư, bắt đầu nhé !”



      Mẫn Chính Hàn cũng rút điếu thuốc ra, ngọn lửa màu lam nhạt bật lên, ta : “Tơ nghe ấy đính hôn? xảy ra chuyện gì?”



      Trần Mặc Dương nhã ngụm khỏi, nhàng bâng quơ: “Là giận dỗi với tớ!”



      Mẫn Chính Hàn : “ ấy cùng lắm chỉ giận dỗi vài câu, như vậy xem như ấy vẫn chưa hồi tâm chuyển ý.”



      Trần Mặc Dương : “ ấy có hồi tâm chuyển ý hay cũng liên quen đến cậu, dù sao cũng là em, tớ cũng chẳng muốn gây khó dễ với cậu, cho nên tốt nhất là cậu đừng nhúng tay vào.



      Mẫn Chính Hàn hung hăng dập điếu thuốc trong tay xuống: “Dù sao cũng là em, tớ cũng muốn vì người phụ nữ mà hai lần đánh nhau với cậu, nhưng việc cậu làm phải là người.”



      xong, hai người đều đồng thời đứng bật lên

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 71: Em vẫn lo lắng cho cậu ta!



      Từ Y Khả từ dưới lầu lên, bên trong vang lên tiếng đánh nhau, đứng ở ngoài mở cửa vào. Người phục vụ bảo lúc nãy hai người có gọi món này, mới chợt hiểu ra, là Mẫn Chính Hàn muốn ra ngoài.

      đứng tựa vào tường giống lần trước, chỉ là còn cái tâm trạng thấp thỏm lo âu của ngày xưa. thẩn thờ nhìn chằm chằm xuống mũi giàycủa mình, biết hai người họ tiếp tục cho đến khi nào.

      Bên trong hai người đàn ông đánh nhau rất kịch liệt, mỗi lần ra tay đều hề nương tình, ai cũng chịu dừng tay trước.

      Mẫn Chính Hàn đấm phát vào bụng Trần Mặc Dương, : “Khốn nạn, cậu còn là đàn ông sao, có ai lại đối xử như thế với người phụ nữ của mình , ấy làm gì khiến cậu phải đuổi cùng giết tận như kẻ thù! Cũng tại cậu, tôi hôm nay thay ấy tính sổ với cậu.”

      Vết thương của Trần Mặc Dương sau vụ tai nạn lần trước còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, Mẫn Chính Hàn lại đánh lên vết thương cũ, cả người lảo đảo, suýt nữa đứng vững.

      Trần Mặc Dương vẫn cố gắng gượng đứng lên, đấm lại vào cằm Mẫn Chính Hàn, bảo: “Cậu còn biết ấy là người phụ nữ của tôi ư!”

      Mẫn Chính Hàn lau vết máu khóe miệng: “Sau này ấy còn nữa là người phụ nữ của cậu nữa rồi!”

      Hai người đều bị đối phương đánh đến quỳ rạp xuống đất, đứng dậy nổi, thức ăn bàn, ly rượu đều vỡ vụn rơi tung tóe khắp sàn.

      Từ Y Khả lẳng lặng chờ ngoài cửa, tiếng ồn ào bên trong dần thưa thớt, cuối cùng im bặt hẳn.

      Lát sau, Mẫn Chính Hàn mở cửa ra, ta bị thương , khuôn mặt bầm tím, khóe miệng bị rách trán có lẽ cũng bị thương, máu chảy xuống hai má, nhìn có chút dữ tợn. Có lẽ là thắt lưng bị đánh mạnh, tay đặt bụng, khom người xuống, thể đứng thẳng.

      Từ Y Khả nhìn bộ dáng của Chinh Hàn, buồn cười : “ phải chưa bao giờ đánh nhau thua ta sao?”

      Mẫn Chính Hàn mỉm cười: “ ta cũng chẳng tốt hơn đâu, đến bây giờ vẫn còn nằm liệt dưới đất, đứng lên nổi…”

      Vừa lại bị nhói đau, hít hơi: “Lại đây đỡ .”

      cầm lấy áo khoác của , đỡ thân hình cao lớn của ta, trước lúc vẫn cố liếc nhìn vào cánh cửa đóng, nhưng cũng nhìn thấy Trần Mặc Dương. Bên trong tiếng động, chỉ có thể nhìn thấy hai cái ghế bị đá văn xuống đất, cùng với mảnh vỡ thủy tinh và chén bát.

      Mẫn Chính Hàn : “ cần nhìn , vẫn còn giữ lại mạng cậu ta, chết được đâu!”

      dằn lòng lại, đỡ Mẫn Chính Hàn xuống lầu, cho dù ta bị đánh chết vẫn thể trả nợ được những gì bố và Y Trạch chịu khổ. mãi mãi quên được đêm đẫm máu đó. quên máu của bố và Y Trạch chảy dưới chân mình.

      Mẫn Chính Hàn hỏi : “Biết lái xe ?”

      lắc đầu: “Có bằng, nhưng tôi chưa lái ngoài đường bao giờ.”

      “Vậy em gọi taxi .” ta khỏi mắng: “Mẹ nó, lần này phải vài ngày thể động vào tay lái được …”rồi lại cười: “Nhưng rất sảng khoái, đây là lần đầu tiên hạ gục được cậu ấy, lần trước ra tay với cũng mạnh lắm mà, lần này hoàn toàn chả làm gì được .”

      Từ Y Khả gọi chiếc taxi, đỡ ngồi vào trong, : “ ấy chả làm gì được thành ra như vậy, nếu làm được , còn mạng ra sao?

      Mẫn Chính Hàn hừ lạnh: “Cậu ta còn thảm hơn nhiều.”

      Từ Y Khả trầm mặc, có cái gì mà phải đau lòng, ta chỉ cần gọi cuộc điện thoại phụ nữ của ta như tre già măng mọc thay nhau mà chăm sóc ta, phải Triệu Vịnh Oái kia cũng mong chờ sao!

      Người lái taxi ngồi trước hỏi hai người họ muốn đâu.

      Mẫn Chính Hàn tên bệnh viện rồi quay sang Y Khả: “Niệm Nghi xử lý vết thương rất tốt, sau này còn phải dựa vào khuôn mặt này để gặp người, thể để lại vết sẹo nào.”

      Từ Y Khả : “Bao nhiêu là bệnh nhân xếp hàng chờ bác sĩ Cố cứu chữa, sao có thể rãnh rỗi mà băng bó vết thương nhoi của .”

      Mẫn Chính Hàn : “Bạn học cũ , dù sao cũng có chút thân tình.” Nhưng ra và Niệm Nghi gần đây mới liên lạc với nhau.

      Đến bệnh viện, quả Niệm Nghi bận rộn rất nhiều việc, y tá : “Bác sĩ Cố họp, lúc này có thời gian.”

      Từ Y Khả đề nghị: “Vậy qua nhờ bác sĩ khác kiểm tra cho .”

      Mẫn Chính Hàn ngồi xuống trong văn phòng Niệm Nghi, : “ sao, chờ lát , đổi người khác quen, nhỡ người ta khâu vết thương của thành hình con bướm làm sao…”

      Đợi đến gần giờ, Niệm Nghi vẫn chưa quay lại, có chút kiên nhẫn ,vết thương lại đau, giọng luôn trêu chọc có chút nổi nóng, với y tá kia: “ tìm bác sĩ Cố của các đến đây, có ngài Mẫn Chính Hàn bị trọng thương đến tìm ấy, gọi ấy đến đây cho tôi. Bệnh viện các là nơi họp hành hay là nơi cứu người!”

      Từ Y Khả nhìn bộ dạng của ta, điểm này quả nhiên rất giống với Trần Mặc Dương.

      Lúc muốn gặp ai người đó lúc nào cũng phải ngay lặp tức đứng trước mặt, cần quan tâm người ta làm gì, có chuyện gì quan trọng.

      Tuy quen biết lâu, biết con người ta rất bá đạo, nhưng kỳ rất ít khi thấy ta biểu ra ngoài như vậy. y tá kia cũng nghe qua ta là nhân vật lớn cỡ nào, đành phải tìm Niệm Nghi.

      Nhưng phải nửa tiếng sau Niệm Nghi mới đến, ta oán giận : “Bệnh viện các em sao đều dùng những y tá trẻ tuổi như vậy, làm chuyện gì cũng lanh lợi.”

      Niệm Nghi xem vết thương trán ta rồi phân phó cho y tá bên cạnh chuẩn bị dụng cụ: “Y tá của bệnh viện chúng tôi sao lại chọc đến !” tẩy trùng cho vết thương của : “Vết thương rất sâu, sao lại biến thành như vậy.”

      Thuốc gây tê chưa có tác dụng, bị hơi đau, nghiến răng trợn mắt: “Tên khốn nạn Dương Tử kia, ra tay còn biết nặng , nhưng em nhớ khâu đẹp chút, đừng để cho mặt mày bị hốc hác .”

      Niệm Nghi : “Tôi đoán ấy cũng bị thương .”

      vẫn cố nhịn đau, vỗ tay bốp bốp: “Quả nhiên là bạn học cũ, cũng chỉ có em hiểu .”

      Từ Y Khả : “Bác sĩ , tôi bây giờ có thể thăm bố tôi .”

      Mẫn Chính Hàn kéo : “Đợi cùng .”

      Từ Y Khả : “ nên ngồi yên để bác sĩ băng bó, tôi tự là được rồi.” Người nhà thích nhìn thấy những người có liên quan đến Trần Mặc Dương.

      Mẫn Chính Hàn : “Vậy em quay lại nhanh chút.”

      Từ Y Khả gật đầu: “Tôi biết rồi.”

      Từ Y Khả rồi, lại kéo tay Niệm Nghi: “Con học y có chút hay, tim cứng như đá, đâm kim lên xuống cũng thấy em tay.”

      Niệm Nghi : “công việc tôi làm là cứu mạng người khác, chăm sóc bệnh nhân là việc của người nhà bệnh nhân, được rồi, đừng nữa .”

      Mẫn Chính Hàn bị tủi nhục, như thế mà bị phụ nữ khác ghét bỏ vì tội nhiều!

      Nhưng nhìn khuôn mặt giận dữ, bộ dáng chuyên chú làm việc. khí thế ấy làm hơi sợ. mím môi, ngoại trừ Từ Y Khả, Niệm Nghi là người phụ nữ thứ hai làm thấy ngạc nhiên.

      xử lý tất cả vết thương của xong: “Để y tá dẫn chụp phim.”

      vội vàng: “Em dẫn ư?”

      : “Tôi còn có việc.”

      “Em sao có thể mỗi ngày đều bận việc như thế, mời em ăn bữa cơm cũng có thời gian.”

      : “Làm bác sĩ đều như thế.” gọi y tá dẫn ra ngoài, cũng chuẩn bị rời .

      Mẫn Chính Hàn giữ chặt cánh tay : “Em làm sao thế, sắc mặt sao lại tệ thế, tâm trạng tốt hay là mệt .”

      cười cười: “ có việc gì, tôi làm việc , còn có rất nhiều chuyện phải làm, theo y tá chụp phim , về nhà nhớ chú ý cẩn thận.”

      ta : “Vậy ngay mai chúng ta cùng nhau ăn cơm , hôm nay quá muộn rồi .”

      gật đầu: “Được rồi sau , có gì gọi điện thoại liên lạc.”

      Mẫn Chính Hàn nhìn bóng lưng rời , vuốt mũi, ấy đưa bộ mặt đó ra cho nhìn ư?

      chụp phim, bác sĩ đống kiên nhẫn nghe, nhưng cơ bản có thể xác định sức khoe bình thường, có gãy tay gãy chân gì cả .

      Từ bệnh viện ra, Từ Y Khả đỡ gọi xe. rên rỉ nổi, muốn nhờ đưa về, còn muốn đỡ lên lầu.

      Nhà của là điển hình của người đàn ông độc thân, rất lớn, nhưng trống rỗng.

      Đồ đạc trong phòng khách lộn xôn, quăng bừa bãi. Phòng bếp dấu vết của hương khói.

      Vào cửa, Từ Y Khả chịu nổi quay người thu dọn toàn bộ rác trong phòng.

      nhìn thấy thế bảo: “Phụ nữ các em đều có tật xấu này, vừa vào nhà chuyện đầu tiên là thu dọn.” xong ta mới phát mình lỡ miêng, ra cũng phải người phụ nữ khác đến đây. Lần trước là Niệm Nghi càu nhàu ở bẩn, cũng bắt tay vào thu dọn, vứt cả hai bao rác.

      biết lải nhải thế nào lại tự nhiên thốt ra khỏi miệng .

      Từ Y Khả : “Vậy nghỉ ngơi , tôi về đây.”

      Mẫn Chính Hàn : “Em còn về làm gì! Ở chỗ có phòng dành cho khách, tạm ở đây đêm trước .”

      Từ Y Khả lắp bắp: “ được, tôi phải về.”

      Mẫn Chính Hàn : “Em sợ cái gì, cậu ta bây giờ còn có thể ăn thịt em ư?”

      cụp mắt, đứng ở đó mặc dù miệng để ý. Nhưng trông bộ dạng của vẫn rất muốn về.

      Mẫn Chính Hàn : “Em vẫn rất lo lắng cho cậu ta!”

      Từ Y Khả hơi kích động ngẩng đầu lên: “ phải… Nhưng… Nếu đêm nay tôi về, ta chắc chắn tìm làm ồn…”

      Mẫn Chính Hàn nhìn , bộ dáng dấu đầu lòi đuôi sao qua mắt được , có lẽ dám thừa nhận với chính mình. nghĩ ra, làm sao có thể có người phụ nữ ngu ngốc bướng bỉnh như vậy chứ.

      ta thở dài: “Có chuyện gì gọi điện thoại cho , mạnh mẽ lên cần phải sợ cậu ta, cậu ta cũng chỉ có ngoài miệng dữ dằn thế thôi.”

      : “Tôi biết rồi, cần xuống dưới, cẩn thận vết thương.”

      đưa đến cửa thang máy, giúp ấn nút thang máy, đứng ở đấy nhìn xuống.

      Cửa thang máy khép lại. đúng là còn cách nào khác, có thể đem lúc, cũng thể đem cả đời. Trái tim của chịu cùng , cho nên chấp nhận thua.

      Lúc Từ Y Khả về nhà phải là quá muộn, hơn chín giờ, nhưng bên ngoài trời tối đen, nghĩ rằng nếu ta từ bệnh viện trở về bây giờ có lẽ về đến nhà, đương nhiên là nếu như ta có thể trờ về từ bệnh viện.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 72: Tự mình liếm láp vết thương



      mang theo chìa khóa, là bác Trương ra mở cửa, nhìn thấy , bà nhõm thở ra: “Y Khả, về rồi.”



      Từ Y Khả hỏi: “Sao thế, ấy về chưa?”



      Bác Trương : “ về, nhưng bị thương rất nặng, cả người toàn máu làm bác sợ khiếp, ở lầu cả mấy tiếng rồi. Bác bảo cậu ấy bệnh viện nhưng chẳng thấy mở miệng, chỉ ngồi chỗ, ngay cả đèn cũng bật. Lúc về bác thấy cậu ấy còn nổi nữa , bị đau cũng rên. Cũng biết xảy ra chuyện gì, chạy nhanh lên xem , bảo cậu ấy bệnh viện , cơ thể cũng phải là làm bằng sắt , nếu có vấn đề gì làm sao bây giờ, bác cũng dám ngủ.”



      Từ Y Khả : “ có việc gì đâu, bác nghỉ ngơi , con lên xem.”



      Quả nhiên như những gì bác Trương , ngồi trong góc tối, rèm cửa sổ kéo kín , chỉ có ánh đèn dưới lầu chiếu lên nên có thể nhìn thấy bóng dáng .



      bật đèn lên, nghe thấy tiếng động, : “Tắt .”



      Tay đặt công tắc nhúc nhích, Mẫn Chính Hàn quả nhiên ra tay quá tàn nhẫn. Trần Mặc Dương bị thương rất nặng, thậm chí còn nặng hơn cả Mẫn Chính Hàn. Máu be bét cả chiếc áo sơ mi, khắp mặt cũng bị dính máu, mắt sưng vù, ngồi bất động sô pha.



      chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng như vậy, nhớ lần trước lúc bị tai nạn, Chu Lạc Khiết cả người bị thương.



      Lúc thay quần áo cũng thấy người đầy vết sẹo. có thể tưởng tượng được khi đó bị thương nghiêm trọng như thế nào, Mẫn Chính Hàn cũng hôm nay làm được gì, xem ra có lẽ là do vết thương lần trước chưa khỏi hoàn toàn.



      lập lại lần nữa: “Tắt đèn ngay.” Giọng tuy dữ dằn, nhưng cũng nghe ra còn sức lực .



      nghe theo lời tắt đèn, cả phòng lại tối đen, có thể nghe thấy hơi thở của . tựa như con dã thú bị thương, để lộ bản thân trước mặt người khác, chỉ khăng khăng trong bóng đêm tự mình liếm láp vết thương.



      đứng ở bên cạnh, mở miệng: “ bệnh viện sao?”



      trả lời, lát sau nghe thấy : “Sao, có núi khác dựa vào , mà vẫn còn biết đường trở về nữa ư!”



      cũng muốn cãi lộn, xong câu đó cũng chẳng còn sức lực, có vẻ cố gắng để thở. Tầm mắt của mơ hồ , phải vì xung quanh đều tối mù, mà cảm thấy chóng mặt, đây là vì ảnh hưởng của lần tai nạn trước. Lúc ấy bác sĩ , vẫn còn trẻ, cơ thể khỏe mạnh, thời gian sau khỏe lại còn có cảm giác này nữa.



      Nhưng bây giờ cảm thấy rất đau, đầu như muốn nổ tung. Trong miệng, cổ họng đều là mùi máu tươi, ngay cả ho cũng dám, sợ động đến vết thương ở ngực.



      khuyên: “ tốt nhất vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra.” xong, hồi lâu sau thấy có động tĩnh gì, giống như chết, nhưng biết vẫn còn tỉnh.

      vào phòng ngủ, mặc mình bên ngoài, mạng là của ta , nếu ta quý trọng chẳng nhẽ còn lo lắng thay ta sao? Nếu là trước kia nhìn thấy bị thương thành như vậy, cũng biết mình khóc thành dạng gì. Nhưng tại phải là trước kia, cảm thấy tim mình trở thành sắt đá rồi, tất cả cũng đều vì ta mà làm con tim lương thiện của bị tổn thương, trải qua những chuyện kia thể còn nguyên vẹn được nữa.



      bình tĩnh tắm, nằm giường mở ti vi xem chương trình giải trí, sau lại tắt đèn, nhắm mắt nhưng ngủ được. Lăn qua lộn lại nhưng vẫn vào giấc, biết bản thân mình bị làm sao, trong lòng cứ nôn nao, phiền muộn.



      bật đèn ngủ cạnh giường lên, có lẽ vì lên giường sớm quá, cho nên giờ vẫn chưa buồn ngủ, muốn giải thích bản thân mình lo lắng cái gì.



      vểnh tai lên cố gắng nghe, những chẳng nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì. nghĩ, có lẽ là do cửa dày nên thể nghe thấy.



      hiểu sao bác Trương có thể an tâm ngủ được, ít nhất cũng nên lên xem chứ, lỡ như đêm nay ta



      hất chăn lên đứng dậy, lúc ra ngoài có chút gấp gáp, suýt nữa bị vấp vào váy ngủ. mở đèn, thấy cuộn mình sô pha.



      đến ngồi xổm trước mặt , chút phản ứng cũng có, hai mắt nhắm chặt .



      biết có phải là ảo giác hay , nghe thấy tiếng thở của ta, trong lòng đột nhiên hoảng hốt, tim đập mạnh. cũng biết mình làm gì, tay run run đưa đến sát mũi kiểm tra hơi thở .



      Đột nhiên nghe thấy : “Tôi còn chưa có chết!”



      sợ tới mức hét toáng, ngã lui về phía sau, vẫn nhắm chặt hai mắt.



      chống tay đứng lên: “ bệnh viện .” luôn là người sĩ diện. Nếu phải rất đau đớn để người ta thấy bộ dáng đó. biết ta điên kiểu gì lại đến bác sĩ, để người ta thấy bị người ta đánh mất mặt lắm sao.



      Cũng biết muốn hay có sức trả lời , bầu khí lại rơi vào tĩnh mịch.

      qua, ngồi xuống bên cạnh , sờ đầu ta, tóc còn ngắn , đâm vào lòng bàn tay hơi đau . nhìn thấy vết thương đầu , máu bện vào tóc dính lại cục. Da đầu bị trầy, trông rất đáng sợ.



      đành lòng, rút tay về, lại hỏi: “ cần bệnh viện sao?”



      vô lựchất tay ra, : “Được rồi, ngủ .” Lời chắc như đinh đóng cột

      hiểu sao lại có chút tức giận, quay về phòng ngủ, vừa được vài bước, lại quay ra cửa nổi giận đùng đùng ra lay lay ta, kêu lên: “Đứng dậy! bệnh viện có nghe thấy , tôi bảo đứng đứng dậy! Đứng dậy!” rất nặng, chỉ nằm vậy, bị kéo xuống cả người bị ngã bụp xuống sàn nhà. Vết thương đầu lại bắt đầu chảy máu, sàn nhà cũng dính máu. che miệng ho.

      quay mặt xuống hướng dưới lầu gọi to: “Bác Trương… Bác Trương… Bác lên đây! Bác nhanh lên đây!”



      Bác Trương vốn dám ngủ sâu giấc , vừa nghe thấy tiếng gọi liền mặc áo khoác chạy lên.



      Bà thấy cảnh tượng như vậy hoảng sợ: “Sao lại thành như vậy , nhanh đỡ cậu ấy lên.”



      Từ Y Khả cuốn tay cuốn chân , trơ mắt nhìn ho ra máu, sau đó dần dần có động tĩnh gì nữa. ngơ ngác , biết làm gì cả.



      Bác Trương kêu lên: “ hay rồi , Trần tiên sinh ngất rồi, nhanh đưa đến bệnh viện.”



      Từ Y Khả đứng lên gọi điện thoại cho Chu Lạc Khiết. cảm thấy bản thân mình rất bình tĩnh nhưng lúc chuyện lại phát giọng run run: “Chị Chu, ta… ta ho ra máu , làm sao bây giờ…”



      Chu Lạc Khiết ngay lập tức phản ứng: “Mọi người ở đâu?”



      “Ở nhà.”



      “Gọi xe cứu thương chưa?”



      “Chưa…”



      Chu Lạc Khiết : “Tôi đến liền.”



      Chu Lạc Khiết đến cùng xe cứu thương, đứng đó nhìn nhân viên y tế đưa lên xe cứu thương, Chu Lạc Khiết với : “Thất thần làm gì, lên xe .”



      ngơ ngác : “Tôi làm gì?” làm gì? Trong bệnh viện có bác sĩ, có thể làm cái gì? Cuối cùng Chu Lạc Khiết vẫn kéo lên xe cứu thương.



      bị đưa vào phòng phẩu thuật, Chu Lạc Khiết và chờ ở bên ngoài.



      Chu Lạc Khiết : “Sao lại thế này, sao lại bị thương thành như vậy?”



      đờ đẫn : “Đánh nhau với Mẫn Chính Hàn.”



      Chu Lạc Khiết vừa nghe cũng hiểu xảy ra chuyện gì: “ là điên rồ, Mẫn tổng biết người ta bị thương cũng hiểu, nhưng biết sao? Nhỡ xảy ra chuyện gì, muốn khóc cũng kịp!”



      Từ Y Khả trừng mắt nhìn, nghĩ khóc như thế nào đây? mong ta chết, nếu đêm nay ta chết thoát khỏi khổ sở cực hình , đến lúc đó được giải thoát, khui sâm banh chúc mừng còn kịp, làm sao có thể khóc!



      Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng nước mắt lại rơi xuống , muốn khóc, nhưng thể kiềm chế được những giọt lệ cứ tuôn trào.



      Chu Lạc Khiết nóng nảy, nhìn bộ dạng kia của , cũng đành lòng, lấy khăn giấy đưa : “ có việc gì , ấy khỏe lắm.”



      ra Chu Lạc Khiết cũng rất lo lắng, dù sao lúc nhìn thấy bộ dạng ta như vậy, cũng biết có nguy hiểm gì .



      Lúc nãy là Chu Lạc Khiết vừa từ nhà đến, tóc tai đều bù xù vội vàng chạy đến. vuốt vuốt tóc mình, mua cốc cà phê đưa cho Từ Y Khả, ngồi cùng từ Y Khả bên ngoài ghế phòng phẩu thuật đợi kết quả.



      Cửa phòng phẩu thuật mở ra, bác sĩ ra gọi người nhà bệnh nhân. cũng dám qua, bất động ngồi tại chỗ. Chỉ có Chu Lạc Khiết vội vàng đến nghe tình hình.



      Bác sĩ cái gì đó với Chu Lạc Khiết, câu cũng nghe vào, chỉ cúi đầu nhìn cốc cà phê trong tay, tựa như đứa làm sai dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

      Lát sau, Chu Lạc Khiết đến: “ qua cơn nguy hiểm, được đưa đến phòng bệnh chăm sóc đặc biệt để theo dõi, vào xem .”



      Chu Lạc Khiết thấy có biểu gì, đứng dậy : “ ấy còn chưa tỉnh lại nhanh như vậy đâu, vào xem là biết, lần này còn nghiêm trọng hơn tai nạn lần trước. Lúc đó ấy mở mắt ra câu đầu tiên là hỏi có bị gì , khi đó có lẽ người ấy muốn gặp nhất là , có biết , thời gian đó mỗi ngày ấy đều mỏi mắt trong ngóng , nhưng lại sợ xấu hổ mặt mũi ra.



      thấy , trong lòng bực mình trút giận lên y tá, tất cả mọi người đều cảm thấy tính tình ấy thô bạo khó đến gần, ra ấy chỉ muốn gặp mà thôi. Y Khả, tôi biết hận ấy, nếu có người đối xử như vậy với gia đình tôi, tôi cũng hận nghiến răng nghiến lợi. Nhưng tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân của có , lúc ấy ấy tuyệt tình với như vậy, chỉ cần suy nghĩ chút cũng có thể hiểu được xảy ra chuyện gì, nhưng dám nghĩ, cho nên đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu Mặc Dương.



      ấy có sai, hơn nữa là sai lầm thể tha thứ, nhưng chắc chắn cũng hy vọng ấy xảy ra chuyện gì đúng . Cho nên mặc kệ trong lòng có bao nhiêu hận thù , bây giờ ây nằm giường bệnh, có thể vào thăm ảnh lần.”



      Y tá đến với các có thể vào thăm bệnh nhân .



      Chu Lạc Khiết nhìn : “ thôi.”



      theo sau Chu Lạc Khiết, mặc bộ đồ vô khuẩn vào, thuốc mê vẫn chưa tan, còn hôn mê , sắc mặt trắng bệch như giấy, mũi gắn bình thở ôxy. Bình thường là người mạnh mẽ bây giờ lại nằm giường bệnh, trông có chút đáng thương.



      Thời gian thăm bệnh rất ngắn, lát y tá cầu ra ngoài.



      Chu Lạc Khiết : “Tôi về trước , đêm nay cũng về sớm chút nghỉ ngơi, hai ngày nữa ấy có thể chuyển đến phòng bệnh thường , sau này chuyện ở bệnh viện phiền rồi .”



      Từ Y Khả nhàng : “Tôi còn phải làm, chị Chu, chị có thể ở lại đây …”



      bây giờ muốn đối mặt với , sợ mình mềm lòng , sợ bộ dáng kia của làm phai nhạt nỗi hận trong lòng . Hết hy vọng người hoặc hận người kia đến khắc cốt ghi tâm là điều đáng sợ nhất của người. Sợ nhất là khi thể , mà cũng thể hận được. càng ngày càng sợ có ngày mình đến thời điểm, bây giờ chỉ muốn rời xa .



      sao có thể dao động được. Là hại có nhà mà thể về, là cướp mất cuộc sống bình yên hạnh phúc của , phải hận !

      Chu Lạc Khiết : “Mấy hôm nay con tôi vừa trờ về từ trường học, tôi muốn dành thời gian cho bé, chuyện bên Thiên Tinh cũng cần xử lý, thể nào đến đây, tôi nhờ hai người quản lý qua đây giúp , chỉ cần sau khi tan sở đến đây , hỏi bác sĩ tình hình của ấy là được, mất nhiều thời gian.”



      vẫn ấp úng: “Hay là… hay là liên lạc với người nhà của ấy?”



      Chu Lạc Khiết : “Tốt nhất vẫn nên kinh động đến bố mẹ ấy, Chủ tịch Trần và bà Trần là người bề bộn công việc, có thể giấu giếm được nên giấu … Bác sĩ khúc xương sườn bị gãy đâm vào phổi, gây tràn máu ở phổi…” Chu Lạc Khiết mỉm cười: “Nếu lúc ấy kéo dài thêm vài tiếng có lẽ ấy mất mạng, là do đẩy ta xuống nên xương mới đâm vào phổi, coi như là bồi thường sai lầm , mấy ngày này hãy dành nhiều thời gian chăm sóc Trần tổng.”



      cũng biết lời của Chu Lạc Khiết là hay giả. chưa bao giờ nghe Chu Lạc Khiết có con , hơn nữa lúc ấy có làm ngã xuống, nhưng là đến mức làm cho thành như vậy chứ. Tóm lại, muốn gánh vác trách nhiệm kia.



      Chu Lạc Khiết : “ thôi, tôi bảo bác Trương đưa ô về trước, sau này bác ấy đến đón tan sở, như vậy qua bệnh viện cũng rất tiện.”



      Chu Lạc Khiết , rầu rĩ về nhà, Bác Trương lau sàn, nơi ta ho ra máu. Bây giờ sàn nhà sạch bóng.



      BácTrương thấy về, để khăn xuống đến hỏi: “Thế nào, Trần tiên sinh sao chứ?”



      Từ Y Khả : “ sao , nhưng phải ở lại bệnh viện thời gian.”



      nhõm thở ra: “Cám ơn trời đất! Cám ơn trời đất! Vừa rồi làm tôi sợ muốn chết, nhỡ khi cậu ấy có chuyện gì, trong lòng tôi yên, nhưng lúc ấy tôi khuyên cậu ấy thế nào, cậu ấy cũng chịu , cũng biết những lúc cậu ấy lời nào rất dọa người , tôi cũng dám nhiều.”



      Từ Y Khả quá mệt mỏi, cười gượng, kéo lết cơ thể mệt nhừ về phòng, vài bước rồi quay đầu lại : “Bác Trương, có thể phiền chuyện hay .”



      Bác Trương đến: “ sao, cứ , còn gì mà phiền với phức .”



      Từ Y Khả : “Mấy ngày này bác có thể đến bệnh viện chăm sóc ấy , ở bên kia có người trông nom, chỉ cần người trong nhà qua thăm, hỏi han tình hình ở chỗ bác sĩ. Con biết phải để bác chạy ngược chạy xuôi rất vất vả, con đưa thêm tiền lương cho bác.”



      Bác Trương : “Thêm tiền lương cái gì, Trần tiên sinh đưa cho tôi đủ dày lắm rồi , cậu ấy bây giờ nằm viện, tôi qua chăm sóc là điều đương nhiên , nhưng, sao?”



      Từ Y Khả : “Mấy ngày này con bận việc, sắp tới còn có thể phải ra ngoài công tác, con sợ đến lúc đó có thời gian đành phải phiền bác .”



      “Vâng, thế à, yên tâm, tôi cố gắng chăm sóc Trần tiên sinh tốt.”



      “Vậy cám ơn bác.”



      Bác Trương ở sau lưng lắc lắc đầu hoài nghi, đôi này, bà thể hiểu nổi.



      Tuy bà vừa đến vài ngày, nhưng cũng nhìn thấy chút gì đó, hai người này ở chung nhưng hòa hợp, nhưng lại giống như là cảm tình tốt, tóm lại rất kỳ lạ.



      Ngày hôm sau vẫn làm như thường, tan sở lại trở về, hy vọng lúc này tổ có việc gì cần quay ngoại cảnh, để có thể danh chính ngôn thuận rời thời gian. Nhưng mấy tiết mục của kỳ này cần đến quay ngoại cảnh. Đừng là công tác, tăng ca ở đài cũng phân cho bởi vì giám đốc đài ra lệnh. Đài tuyển thêm biên tập viên cắt nối hình ảnh, gánh vác bớt lượng công việc của . Bây giờ lượng công việc trong tay ít đến đáng thương, cả ngày nhàn nhàn.



      Về nhà, bác Trương có nhà, có lẽ bệnh viện .



      mình cũng chả muốn nấu ăn, nằm giường ép mình ngủ giấc.



      Về sau mỗi ngày Bác Trương đều báo cáo tình hình ở bệnh viện cho , mọi việc có thay đổi.



      Ví dụ như: “Hôm nay tinh thần Trần tiên sinh cũng tệ lắm, tôi vào thăm, cậu ấy còn chuyện với tôi hai câu…”



      “Hôm nay Trần tiên sinh chuyển tới phòng bệnh thường…”



      “Hôm nay hình như Trần tiên sinh có khẩu vị, muỗng cũng ăn…”



      “Hôm nay Trần tiên sinh lại hơi tức giận, bác sĩ nếu như thế đối với vết thương tốt, hơn nữa lúc ho vẫn ra máu…”



      Chu Lạc Khiết cũng gọi điện thoại đến hỏi thăm tình hình, đem những gì bác Trương thuật lại, ra từ lúc nằm viện đến bây giờ chưa từng lần qua thăm.



      Hôm nay bác Trương trở về, lại : “Y Khả, nếu hôm nay bận hãy đến bệnh viện thăm cậu ấy , hôm nay Trần tiên sinh hỏi , mình cậu ấy ở bệnh viện rất đáng thương , mấy người chăm sóc làm hài lòng cậu ấy, mời người chuyên nghiệp đến mấy cũng bằng người nhà chăm sóc cẩn thận…”



      Lúc ấy xem phim ti vi đến đoạn cao trào, hờ hững trả lời : “Con có lẽ có thời gian đến đâu.”



      nghe thấy tiếng thở dài của bác Trương, bây giờ có lẽ ngay cả bác Trương cũng cho rằng nhẫn tâm, nhưng lúc tàn nhẫn với sao ai .

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 73: Cho đến bây giờ chỉ luôn luôn tìm cái cớ



      Mấy hôm nay trời rất lạnh, vào sáng sớm trời còn lạnh hơn nữa, mười giờ tối, quang cảnh ngoài đường vẫn còn rất náo nhiệt.


      Bác Trương vào phòng đóng cửa ngủ sớm. Từ Y Khả từ phòng tắm ra, vốn định mặc bộ đồ ngủ rồi lên giường, nhưng cứ chần chừ đứng trước tủ quần áo mãi, cuối cùng quyết định lấy bộ mặc ra ngoài.



      gọi lái xe đến đón mà tự mình bắt xe đến bệnh viện.



      hỏi y tá số phòng bệnh rồi lên.



      vẫn nằm ở phòng bệnh trước kia, còn nghi ngờ liệu đó là phòng dành riêng cho .



      cho phép mình do dự, mở cửa vào.



      nhắm mắt dựa vào đầu giường, trong phòng tiếng ti vi mở to, dường như cảm nhận được hơi thở quen thuộc liền mở mắt ra.

      đứng ở cửa, bốn mắt nhìn nhau, ai mở miệng.



      Lát sau, vào : “ trễ thế này, sao vẫn chưa ngủ.”



      Tâm trạng tốt lắm, giống như vừa mới tỉnh ngủ, đôi mắt mơ hồ.

      khàn khàn : “Nếu nghĩ tôi ngủ, vậy tới làm gì!”

      cũng chả thèm đôi co với . biết mình đến đây để làm gì, tự nhiên cứ muốn đến đây .



      ngồi xuống bên giường : “Khi nào có thể xuất viện?”



      hỏi ngược lại: “ sốt ruột ư?”

      : “Tôi vội, vậy cứ từ từ mà nghỉ dưỡng … Tôi đây…”



      vội vàng giữ tay : “Ngồi lát nữa…” che miệng nghiên mặt qua bên, lại bắt đầu ho. Hôm trước nghe bác Trương ta vẫn thường ho ra máu.

      Tay kia của vẫn giữ chặt lấy tay , như thể sợ bỏ .



      Có lẽ do bây giờ trông nhợt nhạt ốm yếu, cho nên lời lúc nãy nghe qua giống như cầu xin. .



      lại ngồi xuống, động tác vừa rồi dường như làm cạn kiệt sức lực , mỏi mệt cố gượng mở mắt.



      : “Hãy tắt ti vi giúp tôi.”



      lấy cái điều khiển tắt tivi, phòng bệnh trở nên yên tĩnh.



      hỏi : “Tôi chết rồi có vui ?.”



      quay mặt trả lời: “ vẫn còn chưa chết đó hay sao.”



      “Tôi vẫn chưa hành hạ đủ, sao có thể chết được.”



      Ánh mắt nhìn ra bóng tối ngoài cửa sổ: “Vì sao lại muốn như vậy! Trần Mặc Dương, rốt cục tôi có lỗi gì với , thứ nhất tôi hề động gì đến tài sản công việc của , thứ hai trong thời gian quen tôi cũng hề có người đàn ông khác!”



      : “ có bản lĩnh đó ư.” Nhưng nhớ lại, là có bản lĩnh đó, tại sao trong thời gian ngắn như vậy có thể kết hôn với người đàn ông khác.



      ràng chúng ta chia tay , vì sao sau khi chia tay vẫn để cho tôi được hạnh phúc!”



      : “Tôi được hạnh phúc , dựa vào cái gì mà phải để hạnh phúc!”



      yên ổn sao tìm những người phụ nữ khác mà gây phiền toái , bên cạnh có nhiều phụ nữ như vậy , vì sao nhất định phải là tôi!”



      suýt chút nữa muốn phì cười: “ bây giờ muốn phân phải trái với tôi sao? biết cái gì tôi thích đều thể làm được sao? Từ Y Khả tôi cho từ trước, mặc kệ là bắt đầu hay chấm dứt đều đến lượt quyết định , là tự cho mình thông minh…”



      xong thở hổn hển, ngực đập phập phồng.



      Nhưng vẫn buông , tay vô thức vuốt ve lên tay , ánh mắt bỗng dưng dịu dàng hoàn toàn trái ngược với những lời .Mẫn Chính Hàn , ta cùng lắm cũng chỉ là miệng lưỡi ác độc mà thôi!



      Có gì đấy trong tim quay cuồng muốn nổ tung.



      đột nhiên xoáy vào câu kia của : “Vì sao lại hạnh phúc, tôi kết hôn, vì sao lại hạnh phúc?”



      ngẩn ra, đầu óc luôn luôn tinh hoạt lúc này giống như bị tê liệt, tìm ra lời để phản bác lại.

      Vì sao lại hạnh phúc Câu trả lời ràng như vậy, chính trong lòng cũng rất ràng, nhưng bị hỏi như vậy, vẫn thể trả lời được.



      vẫn buông tha, lại lặp lại: “Vì sao? Tôi kết hôn, khó chịu cái gì?”



      đột nhiên nổi giận, thẹn quá hóa giận! : “Tôi chỉ thấy hai người chướng mắt! Được rồi, về !”



      nằm xuống, kéo chăn lên đưa lưng về phía .



      nhìn thấy rất căng thẳng, “nếu có chút suy nghĩ”, câu của Chu Lạc Khiết đêm đó vẫn văng vẳng trong đầu , “Sau khi tỉnh lại sau vụ tai nạn câu đầu tiên mở miệng là hỏi ! vẫn chờ đến thăm!”. cảm thấy tất cả mọi chuyện cứ mơ hồ hỗn độn. Trong lòng dường như tìm thấy câu trả lời . Chỉ là vẫn chưa dám xác định!



      Từ Y Khả đứng dậy, cảm thấy chuyện này có thể từ từ xác định.



      ở sau lưng gọi lại : “Ngày mai có đến nữa ?”



      quay đầu nhìn .



      có chút tự nhiên: “Thức ăn bác Trương đem đến khó ăn, sáng mai ninh cháo đem đến đây

      thấy mở miệng, lại bắt đầu trừng mắt lên: “Có nghe hay !”



      : “Tôi nấu rồi bảo bác Trương mang đến.”



      chán nản , cảm thấy muốn chống đối lại , thèm nhìn , bực bội, đến, cũng chỉ biết chọc tức giận , biết có cái gì tốt.



      Ít nhất trước kia còn có ít điểm hiền dịu biết săn sóc như con chim nép vào, tại ngoại trừ mỗi ngày đều đưa bộ mặt khóc tang nửa sống nửa chết ra còn có cái gì hay chứ? Bản thân cũng biết mình trông ngóng đến để làm gì!



      Ngày hôm sau dậy sớm , cứ hai ngày bác Trương lại mua thức ăn bỏ vào tủ lạnh lần, thức ăn trong tủ lạng lúc nào cũng tươi ngon. lấy thịt ra, băm vằm bỏ vào nổi , cắt rau dưa, sau đó đổ gạo vào ninh cùng.



      Bác Trương thức dậy ngạc nhiên : “ hôm nay thức dậy sớm vậy à, ôi cháo ninh ngon lắm.”



      Từ Y Khả : “Bác, bác hôm nay cần bệnh viện , để con .”



      Bác Trương tựa hồ kinh ngạc, vội vàng : “Ôi, được, cháo này muốn mang đến bệnh viện phải , để tôi múc vào cho .”



      Lúc đến đại sảnh bệnh viện gặp Mẫn Chính Hàn và Giang Văn Thao cùng với bạn của Giang Văn Thao.



      Giang Văn Thao bây giờ nghĩ Từ Y Khả là “hồng nhan họa thủy”, gặp mặt cũng thèm chào, dẫn bạn lướt ngang qua mặt .



      Mẫn Chính Hàn : “Sớm như vậy đến à .”



      mỉm: “ cũng phải đến sớm vậy sao, vết thương đỡ hơn chút nào chưa?”



      Mẫn Chính Hàn sờ trán mình: “ sao rồi, nghi ngờ sao ngày đó cậu ta lại để thắng. Cậu ta đúng là tiến bộ ra, bây giờ còn biết sử dụng chiêu khổ nhục kế.”



      Tuy là vậy, trong giọng của Mẫn Chính Hàn vẫn là lộ ra điểm lo lắng. nghĩ, dù sao cũng là em, có thể gây nhau, nhưng thể vì mà cắt đứt tình bạn.


      Giang Văn Thao ở phía trước quát: “Cậu , còn cùng ta ở đấy lôi lôi kéo kéo làm gì?”



      Mẫn Chính Hàn để ý, vẫn tiếp tục chuyện với Từ Y Khả.



      Giang Văn Thao kiên nhẫn , đến với Mẫn Chính Hàn: “Biết tâm tư kia của cậu ta, cậu vẫn còn ở đây dây dưa cái gì, muốn cho cậu ta tức đến hộc máu hả, cậu ngại cậu ta chỉ mới nằm viện chưa chết nhanh phải !”



      Từ Y Khả cũng biết Giang Văn Thao những lời này là nhằm vào mình. Mẫn Chính Hàn : “Cậu phát điên cái gì thế.”



      Giang Văn Thao nổi giận đùng đùng, chỉ vào Mẫn Chính Hàn: “Xem ra các cậu đều điên cả rồi! phải chỉ là phụ nữ thôi sao, vậy mà cũng có thể đánh nhau đến nằm viện, đúng là hồng nhan họa thủy!”



      Mẫn Chính Hàn : “Người điên là cậu ấy.”



      “Sao, cậu cũng muốn đánh tôi luôn phải ! Vì người phụ nữ như vậy, cậu đánh cậu ta đến trọng thương phải vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt?” Giang Văn Thao đẩy Từ Y Khả ra, ra ta muốn ra tay, chẳng qua quá tức giận, xuống tay khó tránh khỏi dùng sức hơi mạnh, Từ Y Khả lảo đảo hai bước, cháo trong tay rơi xuống, chút đổ vào tay , bình thủy này tốt qua, cháo ở trong vẫn rất nóng, Từ Y Khả bị đau la lên.



      Mẫn Chính Hàn chạy qua nâng tay lên xem, lấy tay chà lên người mình để lau sạch.



      Giang Văn Thao nhìn chịu nổi, quay sang thẳng với Từ Y Khả: “Đến bây giờ mà cháo vẫn còn nóng như vậy ư , đem hai người em tôi vây quanh, muốn đùa bỡn ư!”



      Mẫn Chính Hàn tức giận , kéo vạt áo trước của Giang Văn Thao, : “Tôi bảo cậu được ấy như vậy!”



      Bạn Giang Văn Thao lo lắng , lên khuyên can: “Đây là bệnh viện, mọi người đều nhìn đấy, đừng gây nhau nữa .”



      Hai người đàn ông nghe, vẫn xông lên.



      Giang Văn Thao nghĩ rằng bạn mình bị hất ngã xuống đất, hốt hoảng chạy đến: “Hiểu Hiểu, em sao chứ…” Lại nổi giận đùng đùng chỉ vào mặt Mẫn Chính Hàn: “Đồ khốn, sao cậu lại đẩy ấy!”



      tên là Hiểu Hiểu kia : “ sao, có việc gì, thôi.” lại nở nụ cười có lỗi với Từ Y Khả: “Ngại quá, ấy cũng có ác ý .”



      Giang Văn Thao : “Xin lỗi ấy làm gì! Dư thừa!”



      xong liền kéo Hiểu Hiểu , vừa vừa cúi đầu xuống hỏi bạn mình lúc nãy bị ngã có làm sao . Từ Y Khả ngơ ngác nhìn, lâu trước đây và Trần Mặc Dương cũng từng ngọt ngào như vậy. Chuyện cũ trôi theo làn khói.



      Mẫn Chính Hàn : “Mồm miệng cậu ta độc ác vậy đấy, em đừng để ý đến cậu ta, , rửa tay, rồi bôi ít thuốc.”



      May cháo đổ lên tay nhiều, chỉ bôi lớp thuốc mỡ là được.

      với Mẫn Chính Hàn: “ về .”



      Mẫn Chính Hàn nghĩ nghĩ, rồi hỏi: “Y Khả, sau này em tính làm gì?”



      Đột nhiên bị hỏi vấn đề này, biết nên trả lời thế nào: “ biết, trước kia nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng cũng thể thay đổi được gì, cho nên em cũng dám suy nghĩ nữa.”



      Từ lúc quay lại bên người Trần Mặc Dương, cảm thấy mình còn có tương lai , dù đoán được sau này thế nào, nhưng thời gian cũng thể phai nhòa nỗi đau, và Trần Mặc Dương có khả năng sau này, càng thể có tương lai. giờ mới phát ra phải Trần Mặc Dương lấy mất tương lai của hề chờ mong vào tương lai!



      Mẫn Chính Hàn : ” Y Khả, bây giờ nếu em muốn như thế nào em hãy thành cho biết, bây giờ em còn tình cảm với Dương Tử hay , có muốn rời xa cậu ấy .”



      : “Nếu em rời , bố mẹ em làm thế nào bây giờ, ta bỏ qua cho người nhà em sao? ta , dù em có đến đâu ta đều có thể tìm được em! Đến lúc đó ta nhất định …”



      Mẫn Chính Hàn kéo vai , nhìn thẳng vào đôi mắt : “Y Khả, em chỉ lấy cớ, nếu cam đoan người nhà em nhất định xảy ra chuyện gì cả, chuyện này em hoàn toàn có thể tự chủ, em có quay lại bên cạnh cậu ta .”



      hả miệng, nhưng lại trả lời được, chẳng lẽ từ trước đến nay tất cả mọi chuyện cũng đều do tự lấy cớ ư?



      Mẫn Chính Hàn : “Em hãy suy nghĩ kỹ, nghĩ xong hãy gọi điện thoại cho .”



      cũng đành lòng ép phải đối mặt với lòng mình, nhưng phải làm thế, bằng có lẽ cả đời tình nguyện làm con đà điểu, cứ để mãi như vậy.



      gật đầu, : “ hãy để tôi suy nghĩ .”

      thẩn thờ vào phòng bệnh, Trần Mặc Dương tỉnh, thấy mu bàn tay phải bôi thuốc mỡ, : “Tay làm sao vậy?.”



      : “Mang cháo đến cho bị đổ , nếu muốn ăn hãy bảo bác Trương mang đến cho .”



      ngồi xuống sô pha đối diện giường, trong đầu rối loạn, nhưng tim lại càng loạn hơn.



      Những lời vừa rồi của Mẫn Chính Hàn thức tỉnh , cho tới nay chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề này.



      vẫn cảm thấy là do ép , bắt buộc , cho nên mới bất đắc dĩ ở lại bên cạnh .



      nghĩ rằng tất cả những hy vọng của đều bị chặt đứt, chỉ còn con đường này, cho nên bất lực phải sống chung với .



      Nhưng Mẫn Chính Hàn lại cho , phải như thế !


      tìm cớ ở lại bên cạnh , là người hại gia đình tan nát.



      Trong lúc đó vô tình lại nối lại tình xưa. Cho nên nếu người nhà có thể bình an vô , có cơ hội để rời , như vậy còn có lý do gì để ở lại bên người !



      Chỉ có bị ép buộc, mới là lý do duy nhất để ở lại. Chỉ có thể nghĩ như vậy mới có thể yên tâm thoải mái.



      Đến bây giờ mới hiểu được, ra chỉ lừa chính mình, ra là do chịu rời xa. Người khác đều nhìn ra, chỉ có vẫn nhận ra, và cũng muốn thừa nhận. Nếu Thừa nhận , ngay cả lý do duy nhất kia cũng mất . Nếu Thừa nhận , chỉ còn con đường là chết .



      thấy tâm trạng thoải mái, dường như sững sờ .



      gọi vài tiếng, mới ngẩng đầu.



      hỏi: “ làm sao thế, vẫn chưa tỉnh ngủ ư?”



      lắc đầu: “Tôi đây, tôi bảo bác Trương đem cơm đến cho .”



      : “Bây giờ tôi đói bụng, dưới bệnh viện có bán cháo , mua .”



      phải mua lên, bảo đút cho ăn, đút , từng muỗng từng muỗng đưa lên miệng .



      còn nóng, đành phải thổi, mỗi muỗng đều thổi cho nguội bớt.



      dường như rất hài lòng , khóe miệng hơi cong lên, ăn hết bát cháo mua về.



      vỗ vị trí bên cạnh mình : “Nằm xuống với tôi lát.”



      Giường trong phòng bệnh cao cấp rộng xa hoa thua gì chiếc giường trong nhà kia. nằm viện cần phải chú ý cẩn thận, nhưng nằm bên cạnh cảm thấy có gì đó quen.



      Từ Y Khả nhìn vào khuôn mặt quen thuộc kia từng làm si mê. Khuôn mặt cùng những lời dụ dỗ ngọt ngào làm cho người ta nhịn được lạc vào. Đàn ông hư phụ nữ , bởi vì hư, cho nên tự nhiên ra những lời nhu tình như thuốc độc chết người, làm cho nghiện sâu, muốn ngừng mà được. Lúc trước phải những thói hư tật xấu , những lời ngon ngọt của kia sao.



      Ngón tay đặt mặt , vuốt ve khắp khuôn mặt Nếu có ngày rồi, nhớ ? Đôi khi nghĩ về ?



      Trần Mặc Dương giữ tay lại, tuy rất thích động tác thân mật này của , nhưng ánh mắt và vẻ mặt mông lung làm cho bỗng cảm thấy bất an. kéo sát vào hơn.



      Từ Y Khả nghiêng người , mặt đặt ngực , nếu chưa có chuyện gì xảy ra, nếu tâm trạng mâu thuẫn như bây giờ, nếu tất cả vẫn như xưa khi họ nhau, vậy bây giờ năm trong lòng vui cỡ nào, nhưng ly nước đổ làm sao hốt lại cho đầy !



      nhắm mắt lại, có thể tạm thời làm cho quên mối hận này , hãy để nghĩ rằng bây giờ cùng tương lai. Hãy để nghĩ rằng cặp đôi hạnh phúc.



      Trần Mặc Dương xoa mái tóc dài của , cúi đầu hôn lên tóc .



      muốn hỏi : ” Trần Mặc Dương em , có phải lòng em , nếu như vẫn chưa, vậy cần , rất mệt mỏi, nhưng lại cam lòng, cũng phải nên chịu dày vò giống .



      Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, rèm cửa sổ hơi tung bay, sáng sớm yên tĩnh.



      Hai người đều từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của đối phương. lâu lắm rồi, hai người mới có cái ôm bình thản và ấm áp như thế này .

      ~Cuamit: có thể tạm coi là làm lành, phù thở phào nhõm~

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 74: tự chặt đứt tương lai hai người.



      hứa với Mẫn Chính Hàn là suy nghĩ kĩ, nhưng lại thể quyết tâm rời .

      Cả ngày luôn trong tâm trạng hỗn loạn, đắm chìm trong quá khứ. Vết thương của cũng dần dần bình phục. Sau khi xuất viện lâu, bà Trần cũng biết chuyện nằm viện, gọi về nhà.



      Có lẽ bị bà Trần càm ràm cả buổi nên khi trở về mặt mày khó chịu.



      Lúc ấy vừa tắm xong cho chú chó con, sấy lông cho nó. Thời gian trước Mẫn Chính Hàn tặng chú chó màu trắng rất đáng và thông minh, rất quý nó , lúc nào rảnh là liền chơi với nó.



      Trần Mặc Dương vốn là người thích động vật, chán ghét chó mèo , nhưng thấy thích cũng chiều..



      ít gặp nó, cho nên cũng chẳng thân mấy. Đêm nay hiểu sao, vừa nhìn thấy vào cửa, nó liền lăn xăn chạy đến bên cạnh chân . Tâm trạng khó chịu, bực mình đá nó ra.



      Chú chó đáng thương sủa hai tiếng yếu ớt.



      Từ Y Khả đau lòng muốn chết, nhanh chóng đến bế nó lên.



      Từ Y Khả : “ làm gì đấy! Con chó tôi nuôi cũng buông tha ư! Bác Trương, bác giúp con tìm hộp thuốc với ạ!”



      đáng nhẽ muốn lên lầu, nhưng nghe như vậy, xoay người lại, ôm chú chó đôi ra ngoài cửa, đóng cửa lại.



      Lúc nằm viện cũng chẳng quan tâm, Mẫn Chính Hàn tặng con chó, lại cưng như cưng trứng , vậy là có ý gì!



      Từ Y Khả nhìn thấy con chó bị rơi bịch xuống, phát ra tiếng kêu đáng thương, đến lúc có phản ứng lại, bị đá ra xa .



      Từ Y Khả hét lên : “Chó con, chó con…”



      Trần Mặc Dương túm lấy tay kéo lại lên sô pha: “Em đừng tưởng là tôi biết gần đây em vẫn gặp cậu ta, tôi chỉ rãnh tính toán với em thôi, em còn ngoan ngoãn , biết tay tôi!”



      Bây giờ Từ Y Khả chỉ quan tâm đến chú chó của , thấy mình bị giữ lại, gọi to lên: “Bác Trương, con chó ở bên ngoài, bác giúp con chạy ra xem xem, đừng để nó chạy…”



      Bác Trương vẫn nơm nớp lo sợ, còn chưa dám ra ngoài, Trần Mặc Dương liền quát: “Hôm nay ai dám đem con chó kia về, tôi lột da người đó .”



      Bác Trương bị dọa, sợ tái mặt dám động.



      Từ Y Khả nghĩ đến con chó bị thương, lại khóc lên. ta : “Đừng tưởng rằng có Mẫn Chính Hàn chống lưng cho em là tôi còn cách nào , chọc tôi giận lên có dựa lưng vào ngọc hoàng đại đế cũng vô dụng, sau này em còn gặp ta nữa xem, tôi còn có nhiều cách để trị em!”



      ra tức giận như vậy cũng là có nguyên nhân , vừa rồi trở về nhà khó tránh khỏi bị bà Trần mắng trận .



      Lời của bà Trần vẫn văng vẳng trong đầu , như cây kim đâm vào tim làm rất khó chịu. Bà Trần : “Người nhà dù sao vẫn là người nhà, tình thân bao giờ có thể cắt đứt . ngày nào đó ấy muốn trở lại bên bố mẹ ấy, đến lúc đó cho dù tình cảm của ấy đối với con có sâu nặng thế nào cũng thể tha thứ được cho những điều con làm, chẳng lẽ gia đình ấy cũng chấp nhận con sao? Con có nghĩ tới đến lúc đó ấy rơi vào hoàn cảnh như thế nào . Nếu ấy theo Chính Hàn, mặc dù mẹ dám chắc tương lai ấy tốt đẹp, nhưng vẫn hạnh phúc hơn ở bên cạnh con!”



      biết tất cả những điều mẹ ra đều vì muốn chia rẽ và Y Khả, Y Khả vốn phải là mẫu hình con dâu mà mẹ chọn. Nhưng thể phủ nhận được những lời bà ấy đều đúng.



      thể thừa nhận, trước khi mẹ ra tay chia cắt hai người họ tự chặt đứt tương lai của họ. Từ lúc chặn hết các ngã đường của cũng là lúc chặt đứt tương lai của hai người.



      lờ mờ cảm nhận được bản thân ở trong tình cảnh tuyệt vọng , trước kia chưa bao giờ nghĩ rằng muốn ở bên cạnh lâu dài, cho nên lúc ấy mới biết quý trọng. Mãi cho đến hôm nay, hai người đều rơi vào tình cảnh khốn khổ, mới nhận ra bản thân mình khát vọng nhường nào.


      Đây là nghiệp chướng, sao có thể mua dây tự buộc mình đến mức thế này.



      nhớ lại lâu trước kia Trần Chính Quốc có mắng thế này: “ ngày khóc”, bây giờ cảm thấy ngày đó còn xa nữa rồi !



      Từ Y Khả đấm vào sô pha: “Trần Mặc Dương! Sao bóp chết tôi , Sao đem tôi quăng ra luôn !”



      : “Em lại muốn ầm ỹ lên? Đừng tự làm mình mất mặt! Đừng ép tôi ra tay!”



      Bác Trương đến khuyên giải: “Đừng khóc , đừng khóc , khóc quá sưng mắt lên mai làm sao ra ngoài!”



      đẩy bác Trương ra, đứng lên hít sâu, chạy ra cửa.



      Bác Trương ở phía sau gọi lại…

      “Trần tiên sinh, cậu xem…”

      day trán, bỏ lên lầu: “Mặc kệ ấy, có bản lĩnh đừng về nữa.”



      Sau khi Từ Y Khả ra hành lang thấy chú chó đâu, dọc tầng trệt, đến công viên , dọc đường vừa ngó quanh vừa khóc. Các bảo vệ đều nhìn , mặc kệ xấu hổ, gấp gáp tìm khắp nơi. Nghe phần lớn người dân Giang Nhạc đều rất thích ăn thịt chó, lỡ như chú chó của bị bắt , , phải làm sao bây giờ!



      Trần Mặc Dương tắm xong, đến thư phòng xử lý số công việc, ra, lại nhịn được xuống lầu, thấy , hỏi bác Trương: “ ấy vẫn chưa về à?”



      Bác Trương : “Đúng vậy, trễ thế này, mình con ở ngoài, hay là cậu ra ngoài tìm xem, tôi nghe dự báo thời tiết là đêm nay mưa, Trần tiên sinh, con ai cũng sĩ diện , dỗ hồi là xuôi ngay.”



      cãi lại: “ ấy muốn về tự về.”



      Nhưng ra trong lòng nôn nóng muốn chết, có phải ấy chạy tìm Mẫn Chính Hàn rồi , có phải quay về nữa , bây giờ biết nên làm gì, tìm người bắt trở về ư?



      Nhìn ngoài trời mưa bắt đầu rơi nặng hạt, sốt ruột lên lầu thay quần áo, cầm chìa khóa xe, : “Tôi ra ngoài tìm xem.”



      Trương đứng sau lưng lắc đầu, đôi này thể sống yên lành ngày ư, nhất là Trần tiên sinh, động cái là chọc cho bạn mình khóc, mỗi lần ấy khóc phải là chính cậu ta đau lòng sao.



      Đầu tiên vòng vòng xung quanh khu chung cư, thấy . Cậu bảo vệ thấy hỏi: “Trần tiên sinh, vẫn chưa tìm được chó ư? Tôi lúc nãy có với Từ tiểu thư là thấy con chó chạy ra ngoài này , hãy tìm thử xem ở trong khu vực này có .”



      Trần Mặc Dương hỏi: “Vậy bây giờ ấy ở đâu?”



      Cậu bảo vệ : “Hình như là chạy ra ngoài tìm.”



      Trần Mặc Dương nghe xong nhanh chóng lái xe, lo lắng tìm kiếm dọc con đường. Trời mưa to, lại là buổi tối , tầm mắt mơ hồ. chạy vòng tìm thấy , sợ mình bỏ lỡ đâu đó, lại dọc theo đường cũ trở về. Lúc nãy chạy ra khỏi nhà mang theo ví tiền, dù có muốn ở bên ngoài cũng có tiền, trừ khi tìm Mẫn Chính Hàn .



      nghĩ rằng có lẽ lá gan cũng lớn đến mức như vậy, lúc nãy cũng vừa mới dọa , đầu óc hơi chậm nhưng cũng ngốc đến nổi muốn đùa cũng hổ! Nhưng nghĩ lại, lại thấy cũng có thể, bây giờ giống với trước kia, biết là lá gan lớn hơn, hay là nhìn ra động đến , gần đây cũng thường xuyên móc mỉa , động vào cái cũng có thể cãi nhau với .



      quay xe lại, bỏ qua bất kì ngõ ngách nào, rốt cục dưới ngọn đèn đường tìm thấy được .

      xuống xe, kéo lên: “ về với tôi.”

      để ý tới , vẫn cúi người gọi tên chú chó.



      kéo đứng dậy, vừa đánh vừa mắng , giống như mụ đàn bà chanh chua, may mà tối, khu vực này cũng ít người, bằng bị mất mặt .



      Anhđẩy vào trong xe, lái vào gara rồi lên lầu.



      Bác Trương mở cửa, thấy về cũng an tâm hơn, nhìn thấy toàn thân ướt đẫm, : “ ướt cả người, mau tắm nước ấm , là mai bị cảm đấy.”



      Trần Mặc Dương quay sang bác Trương: “ nấu bát nước gừng .”



      kéo : “ lên tắm rửa .”



      giúp chuẩn bị nước tắm, ra thấy vẫn còn ôm mặt ngồi chỗ, qua : “Còn tắm ư!”



      tức giận gạt tay ra, bướcvào phòng tắm.



      nghĩ, phải chỉ là con chó thôi sao, ngay cả nước tắm cũng chuẩn bị cho rồi, quả thực trở thành mẹ của ấy rồi.



      tắm xong, mặc váy ngủ rồi lên giường, quấn chăn cả người, mặt chôn vào gối, bờ vai run run , khóc nức nở trong chăn.



      Lại khóc , rất phiền não!



      ngồi bên giường, kéo chăn ra: “Chạy cũng chạy rồi , ngày mai tôi mua lại cho em con khác.”



      bỗng dưng ngẩng đầu lên, cả mặt đều là nước mắt nước mũi: “ chết rồi, mẹ có thể sinh ra được người như được !”



      trừng mắt lên, dám so sánh với con chó.



      xong lại vùi đầu vào gối tiếp tục khóc. nhẫn nhịn, nghĩ thầm sao lại trêu chọc đúng khóc nhè cơ chứ.



      : “Ngày mai lại tìm cho em được .”



      Tóc tai bù xù, ngồi dậy, lắc lắc người : “ , ngay bây giờ … Đồ khốn nạn… chỉ biết dùng bạo lực, nhìn cái gì vừa mắt liền đạp , cho rằng đời này chỉ có mình thôi ư! Sinh mạng của người khác quan trọng ư, là ai chứ, dựa vào cái gì mà nắm giữ sinh tử của người khác… Tôi cũng nhìn vừa mắt, sao chết luôn …”



      đánh vào ngực , khóc nức nở, biết những lời này, chỉ đến chuyện của con chó , biết trong lòng tức giận , hận , nhưng cũng cảm nhận được đến bây giờ vẫn còn . hơi mừng thầm, nhưng cũng lo lắng.



      đau khổ như vậy cũng rất khó chịu, ôm vào lòng dỗ: “Đừng khóc nữa , ngày mai chắc chắn tôi tìm nó về cho em”



      giãy dụa, cho dù tìm được con chó về, nhưng vẫn còn có thể làm lại chuyện tình như vậy lần nữa.



      Bác Trương bưng bát nước gừng lên, : “Nhanh uống .”



      cầm lấy bát, đưa đến bên miệng : “Uống .”



      nổi giận, vung tay lên, cả bát nước gừng rơi xuống đất, còn đổ vào chân ít.



      Bác Trương hít sâu hơi, chỉ sợ cậu ta lại phát điên lên.



      Trần Mặc Dương đứng lên lau người, khuôn mặt rất khó coi , nhưng cũng quá nổi giận, với bác Trương: “Còn , đem lên cho ấy thêm bát .”



      dụi đầu vào giường, hét toáng lên: “ uống, uống, uống, chết !”



      biết những gì làm giống hệt đứa trẻ bướng bỉnh làm nũng.

      Trần Mặc Dương để ý đến , bảo bác Trương xong vào phòng tắm, là càng dỗ càng quá đáng hơn.



      Sau khi bác Trương và Trần Mặc Dương khỏi, nằm xuống, ra còn quá đau lòng, thể khóc được nữa, nhưng vẫn cố gắng nặn nước mắt ra.



      Trần Mặc Dương ngồi trong thư phòng đến nửa đêm mới về lại phòng ngủ, khóc mệt, ngủ, đầu gối lên cánh tay của mình, chăn cũng đắp, còn bị ôm dưới người, cứ như vậy mà thiếp .



      lấy khăn lau mặt cho , đặt nằm lại, mình ngồi bên cạnh ngắm nhìn .Trong lúc mơ màng cũng run run vai, làm cho cảm thấy buồn cười.



      Lúc ngủ trông rất giống bé, vốn vẫn chưa trưởng thành. Nhưng sau khi đụng phải , cuộc sống bị đảo lộn, bị buộc rời khỏi thế giới của mình.



      Lúc ngủ dậy, đến công ty , bác Trương : “Y Khả, Trần tiên sinh xin phép cho rồi, hôm nay cần phải làm .”



      gật đầu, ngồi xuống bàn cơm, khóc cả ngày cặp mắt của sưng lên như bị ong chích.



      Mùa xuân, trong công viên tiểu khu, những bông hoa đua nhau nở rộ, ngồi bệ cửa sổ, cảm thấy nhàm chán muốn chết.



      Ngồi đến giữa trưa, bác sĩ Tôn gọi điện thoại cho , rằng em trai hai hôm rồi đến làm vật lí trị liệu . Từ Y Khả vội vàng bắt xe về nhà, vừa mới có chút khởi sắc, sao lại tiếp tục điều trị .



      vẫn bảo bác sĩ Tôn gạt gia đình , chỉ sợ Y Trạch biết đó là bác sĩ mà tìm điều trị nữa, bây giờ Y Trạch gần như cho rằng cùng ruột với Trần Mặc Dương .



      Tuần trước ông Từ xuất viện , tuy bác sĩ rằng vẫn nên ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng, sức khỏe của ông phải trong ngày là có thể khỏe lại.



      cũng khuyên bố mình, nhưng dù khuyên thế nào cũng được, biết là trong nhà muốn dùng tiền của để trả viện phí, số tiền lớn như vậy, người nhà cần nghĩ cũng biết lấy đâu ra , Bà Từ tính cách mạnh mẽ, thà để người nhà chết cũng dùng tiền của Trần Mặc Dương



      Lúc đến bệnh viện thấy giường bệnh trống trơn, ngồi xổm xuống khóc hét lên, Niệm Nghi dẫn vào văn phòng khuyên , , chỉ cần cố gắng, tiếp tục uống thuốc, ở nhà chăm sóc cũng có vấn đề gì đáng ngại. sợ nhất là bố nghe lời , vẫn vận chuyển hàng hóa.



      ra cũng có trộm về nhà mấy lần, mỗi lần đều chỉ dám đứng ở góc bên ngoài nhà, có đôi khi đứng cả ngày cũng người nào trong nhà ra.



      Xuống xe, trong lòng có chút lo lắng. Đứng cách cửa hàng xa trộm nhìn, thấy có người vào mua hàng, mẹ nhón chân lấy ống tuýp ở kệ xuống, em trai cũng đứng bên giúp, nhưng chỉ có bàn tay dùng đươc, đành phải dùng bả vai để đở . Tay mẹ bị trượt, ống tuýp suýt nữa rơi xuống đầu Y Trạch, người mua đứng bên cạnh cũng hoảng sợ, có lẽ thấy tình cảnh đáng thương, ông ấy cũng giúp tay lấy hàng xuống .



      Lòng Từ Y Khả đau như cắt, tay che miệng, nước mắt biết rơi xuống tự khi nào.



      đứng bên góc cố gắng nén xuống, đợi cho khách khỏi, mới vào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :