1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu còn khó hơn chết - Tam Nguyệt Vi Thảo ( 106 chương + 8 NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 65: muốn cắt đứt tất cả con đường của



      đời này chuyện đau đớn nhất là còn khó hơn chết.


      từng có ít năm tháng bên nhau, cuối cùng cũng trở thành ngõ cụt.


      Lựa chọn của là dùng cách thức ác liệt nhất để cho rằng, tất cả mọi người đều phải trả giá cho hành động của mình, ngay cả cũng ngoại lệ.


      … … … … … … … … … … … … … … … … … … … … … … … … … …



      Cả ngày tìm thấy , điện thoại cũng liên lạc được, nếu phải bố còn nằm nửa sống nửa chết trong bệnh viện chắc chắn nghĩ chạy trốn rồi.



      Buổi tối lái xe chạy qua bệnh viện vòng, thừa lúc Niệm Nghi qua phòng bệnh kiểm tra, đứng ở cửa phòng bệnh lúc, nhìn qua cánh cửa, đó là lần đầu tiên nhìn thấy bố mẹ .



      Bố nằm giường, ho liên tục, mẹ buộc lại tóc, sắc mặt mệt mỏi, còn rất cẩn thận lấy khăn mặt lau cánh tay cho bố .



      đôi vợ chồng bình thường, như bao nhiêu người khác. Gia đình của cũng coi như là bình thường, nhưng bố mẹ cũng chỉ tôn trọng nhau như khách, về chuyện chăm sóc lo lắng những lúc hoạn nạn thâm tình có bao nhiêu cảm xúc, đối với gia đình cũng có khái niệm sâu bao nhiêu.

      ra thể hiểu được tình cảm của đối với gia đình, dù sao từ đến lớn dù là ở trong nước hay ở nước ngoài cũng đa số là ở mình.

      Mối quan hệ của và Trần Chính Quốc căng thẳng phải là có nguyên nhân. là con trai duy nhất, bà Trần là nữ doanh nhân mạnh mẽ, bận rộn, cònTrần Chính Quốc chỉ chuyên tâm trong con đường làm quan của mình, trong nhà cơ bản là có người. Khi đó cũng biết đơn, luôn cùng Giang Văn Thao và Mẫn Chính Hàn ăn chơi dữ dội. Đánh nhau, uống rượu, sinh là cuộc sống mỗi ngày của bọn họ. Đừng là bắt nạt bạn học xung quanh, ngay cả bọn lưu manh côn đồ thấy bọn họ cũng phải chạy dài.



      Trần Chính Quốc bị mất mặt, ông ta ở bên ngoài chăm chỉ làm việc đều bị con trai ông làm hủy hoại, ông chịu nổi khi bị con trai mình phá hủy tất những gì mình gây dựng nên.



      ta lại quen khi nhìn thấy bộ dáng giả nhân giả nghĩa của bố mình, nên cố ý làm cho Trần Chính Quốc giận điên người. Dù sao dù có xảy ra chuyện lớn đến đâu cũng có người thay giải quyết.



      Lúc đánh nhau phải chưa từng gây ra những án mạng, nhưng lần đó có chút đặc biệt. Tối hôm đó cũng nghĩ rằng muốn ra tay. Lúc ấy bên cạnh là Cố Vận, rất ngoan, giống như những ăn chơi ngày trước của . cùng học lớp, nhưng phải cùng loại người giống , rất lặng lẽ, học hành cũng rất tốt. Lúc đầu, hay đến chỗ bọn họ tìm Cổ Phong, sau đó biết sao lại thường xuất ở chỗ , cũng chẳng để ý, bên cạnh đám người ồn ào, người miệng liên tục gọi chị dâu chị dâu.



      nghe xong chỉ cười, uống say, hôn , cũng đẩy ra, thậm chí còn trèo lên người , đáp lại.



      hiểu bảo thủ lại có thể theo tên côn đồ như . Thậm chí bên người chỉ có người con , cho đến bây giờ vẫn hề có trong lòng.



      đêm theo vào quán bar, lúc toilet về thấy bị tên khốn trêu ghẹo, liền chạy qua đánh, hai bên người càng ngày càng nhiều.



      Tình trạng ngày càng hỗn loạn, chỉ nhìn thấy đột nhiên chạy về hướng , đến lúc phản ứng lại, ngã vào trong lòng , cây dao vốn đâm vào người , nay lại cắm cơ thể , trước khi chết còn nhìn mỉm cười.



      Đêm đó tổng cộng chết tám người, sáu người là người của bên kia , tên bắt nạt trêu ghẹo Cổ Vận cũng ở trong số đó, còn có tên bị đâm hơn chục nhát, chết ngay tại chỗ. Tên đó là cháu của Chương Kinh Hoa, Lý Khải Năm nhân cơ hội này làm tới. Trần Chính Quốc và bà Trần vô cùng tức giận, nhưng cũng chỉ có thể hy sinh nghiệp làm quan của ông. Khi đóTrần Chính Quốc thuận buồm xuôi gió, trước mắt cứ từng bước từng bước thăng tiến, kết quả xảy ra chuyện như vậy, bị người ta nắm được nhược điểm, ông sao thể điên.



      Sau đó bị bố tống sang Mỹ, hơn nữa cho phép quay về cũng cho bà Trần qua thăm ta, hoàn toàn tự sinh tự diệt.



      Niệm Nghi kiểm tra xong ra, tránh kịp, lộ vẻ mặt xấu hổ, khỏi thầm mắng, chết tiệt, đúng là ăn trộm, từ khi nào lại ám muội như vậy .



      Niệm Nghi nhíu mày, : “Họ còn chưa ngủ, có thể vào chuyện hai câu, nhưng thể quá muộn.”



      Tất nhiên có ý vào, theo sau Niệm Nghi, hỏi: “Hôm nay Y Khả có đến đây ?”



      Niệm Nghi : “Buổi sáng sau khi rời khỏi đây với cũng chẳng thấy ấy quay lại, mẹ ấy ở trong đấy vào hỏi thử xem.”



      chuyện, Niệm Nghi cũng phải là người ngây thơ, thấy như vậy : “Có cần tôi hỏi giúp ?



      thở dài: “Quên , có việc gì.” chưa bao giờ sợ cái gì, cũng biết vì sao bây giờ luôn e ngại khi nhìn thấy đôi vợ chồng kia.



      lái xe dọc theo đường tìm kiếm, ra có thể gọi điện thoại bảo người tìm, đến mười phút có thể tìm ra . Nhưng muốn làm như vậy, tình nguyện lo âu tìm kiếm, tựa như mờ mịt trong biển người, chỉ có có thể tìm thấy !



      Thấy Từ Y Khả mềm nhũn nằm úp bàn, chút động đậy, Đinh Tĩnh mới lấy ly rượu trong tay ra. Lại lấy di động Từ Y Khả ra, khởi động máy, hơn mười cuộc gọi nhỡ đều là của dãy số, Đinh Tĩnh ấn nút gọi lại cho số kia.

      Tắt điện thoại, chưa đến lúc, đến.



      Đinh Tĩnh chỉ vào người Từ Y Khả say rượu bất tỉnh nhân , : “ ấy khóc cả ngày, cũng chưa ăn cái gì, uống mấy chai rượu rồi ngủ.”



      Trần Mặc Dương gật đầu, vào ôm Từ Y Khả, khóc đúng là rất lợi hại, mắt cũng trũng sâu xuống, những giọt lệ còn vương hai hàng mi khẽ rung. Ngay cả khi say rượu vẫn khóc thút thít tiếng, rất đáng thương.



      Đinh Tĩnh theo sau họ ra cửa: “Hãy tốt với ấy chút, người nhà đối với ấy rất quan trọng, nếu có người nhà, cũng như người có bộ xương, cho dù còn máu thịt cũng chống nổi.”



      đưa về nhà, tắm rửa xong cho , cũng chưa tỉnh lại, lúc ngủ cũng yên, khóc nghẹn thút thít.



      Trong bóng đêm ngồi sô pha đối diện giường , nhíu chặt mày, con mắt đen nhìn chằm vào khuôn mặt bất an của , đắm chìm vào suy nghĩ. Lát sau qua, đặt lên trán nụ hôn, sau đó kéo chăn lên ôm ngủ.



      Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, rời giường.



      Say rượu làm đầu đau tỉnh táo lắm, mở mắt ra lâu sau mới có phản ứng lại đây là nhà của . nhớ cùng ngồi với Đinh Tĩnh, sao bây giờ lại đến đây, sao chút ấn tượng cũng có.



      rửa mặt xong ra từ phòng vệ sinh, thấy tỉnh : “Tỉnh rồi à, vào tắm rửa .”



      hỏi: “Vì sao tôi lại ở đây?”



      trả lời: “ tự chạy đến, nước mắt nước mũi khóc tèm nhem cầu xin tôi cho ở lại.”



      mặc kệ , hất chăn ra xuống giường.



      đến cửa, xoay người lại , dựa cánh cửa lên tiếng: “Nghe mẹ cần nữa .”



      Vẻ mặt rất vui sướng khi thấy người ta gặp họa, kiểu như bị đuổi ra khỏi nhà là chuyện làm rất vui vẻ.

      oán hận nghĩ, mẹ mới cần !



      vào toilet, cũng vào theo, tựa như nhất thiết phải chọc cho nổi giận: “Có phải bây giờ có nhà để về ?”



      nén giận, chờ phát giận, kết quả chỉ hít hơi sâu: “Cho tôi tiền.”



      “Sáu mươi vạn.”



      “Dùng làm gì?”



      có cho hay !”



      “Cho! Nhưng dù sao cũng là tiền của tôi, tôi nên biết dùng làm gì chứ, phải biết rằng cả người bán ra cũng chưa được sáu mươi vạn đâu!”



      biết là ta cố ý khó dễ .



      : “Sáu mươi vạn này là tiền tôi bán thân, bây giờ tôi bán cho , tôi đem số tiền này trả lại cho nhà người ta.”



      kiềm chế được nở nụ cười: “Được, tôi đây có phải nên đến nhà người ta làm thủ tục bàn giao!”



      ta quả theo gặp bà Mã, ở trước mặt có thể có tôn nghiêm, nhưng trước mặt người ở bên ngoài vẫn còn muốn giữ chút mặt mũi. bảo ta ở trong xe chờ để tự mình vào.



      đưa chi phiếu cho bà Mã, bà Mã thấy con số chi phiếu, sắc mặt dịu lại.



      Từ Y Khả : “Mã Tuấn có khỏe ? Con muốn…”



      Bà Mã : “Có cái gì là tốt? Sau này cũng đừng nhớ thương gì Mã Tuấn nhà chúng tôi nữa , nó kết hôn sinh con , chúng tôi cũng thông báo hũy bỏ hôn lễ với người thân và khách khứa rồi, về phần khách khứa bên nhà , hãy tự mình giải thích !”

      nghĩ, như thế cũng tốt, cứ vậy , gặp Mã Tuấn cũng biết nên cái gì, chỉ càng làm thêm đau khổ mà thôi. sợ ngồi xe chờ kiên nhẫn, sợ nổi điên, đứng dậy chạy đòi người.



      xe, thây lời, vẻ mặt xị ra, rất khó chịu, khỏi châm chọc: “Sao, luyến tiếc lắm ư?”



      rất mệt, muốn ứng phó với ta: “Tôi cầu xin , cho tôi có chút tôn nghiêm hôm nay thôi được !”



      muốn phát điên, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống.



      : “Đến bên kia, tôi muốn về nhà chuyến.”



      dừng xe lại, nhìn xuống xe, lên tắc xi.



      lái hướng ngược lại, qua kính chiếu hậu nhìn chiếc tắc xi dần dần xa, đột nhiên phanh xe, quay ngược trở lại theo.



      Từ Y Khả đứng trước cửa nhà, lâu sau mới đưa tay ấn chuông cửa, sợ mẹ đánh chết , chỉ muốn cầu xin mẹ tha thứ cho , thể có gia đình.



      ai mở cửa, biết là mẹ ở nhà, nghĩ là mẹ chịu mở cửa.



      do dự lúc chuẩn bị xuống lầu đến bệnh viện.



      Bà Từ vừa mới ra ngoài mua thức ăn, lúc này gặp xuống xem như nhìn thấy người lạ, liếc Từ Y Khả cái rồi qua.



      Từ Y Khả kiên trì theo sau, : “Mẹ, con đến.”



      Bà Từ thèm để ý, hất tay Từ Y Khả ra.



      “Mẹ, mẹ đừng như thế được .”



      Bà Từ đặt tay ở cửa, : “Tôi rồi đừng về đây nữa, nơi này phải nhà của , được tùy tiện vào vào!”



      “Mẹ, con biết mẹ giận con…”



      Từ Y Khả ôm sau lưng mẹ: “Mẹ, con nhớ mẹ, con nhớ bố, mọi người đừng vứt bỏ con được …”



      Bà Từ cũng chảy nước mắt, tức tức, bà làm sao có thể cạn tình thế được.



      phải trở về lấy hành lý sao, sao lại lâu như vậy?” Đột nhiên xuất giọng đàn ông làm cho bà Từ và Từ Y Khả ngẩn người.



      Trần Mặc Dương đứng ở bên hành lang, Từ Y Khả thấy người lạnh run.



      ta đến, với bà Từ: “Xin chào, tôi là Trần Mặc Dương, từ hôm nay trở Y Khả chuyển qua sống cùng tôi, hôm nay tôi giúp ấy thu dọn chút hành lý, có tiện ?”



      Từ Y Khả há miệng kinh ngạc, lúc sau mới bừng tỉnh, : “Mẹ, phải…”



      Bà Từ mở cửa ra, lại oành tiếng đóng cửa, Từ Y Khả đập cửa: “Mẹ, mẹ nghe con giải thích… Mẹ…”



      Cửa mở ra, vali ném ra, Bà Từ cay nghiệt : “Sau này tôi coi như chết, tôi chưa có sinh ra , tình cảm mẹ con chấm dứt từ đây, đừng bao giờ xuất ở đây nữa… Họ Trần kia, ngày nào đó mày bị báo ứng…”



      Từ Y Khả khóc muốn chạy vào, Trần Mặc Dương ôm lấy , tay kéo theo vali, kéo xuống lầu. khóc rống giãy dụa cả đường, nhanh chóng bị kéo xuống lầu nhét vào xe, cửa xe bị khóa .



      nổi điên đánh ta: “Đồ khốn… Vì sao muốn đẩy tôi vào chỗ chết, vì sao muốn ép buộc tôi… vì sao làm tôi mất gia đình… Vì sao…”



      đè lại ghế, mắt cũng đỏ ngầu lên, quát to: “ hãy nhớ cái gì , tự tôn tôn nghiêm của đều bán cho tôi, còn gì là gia đình, từ nay về sau đều thuộc quyền sở hữu của tôi, chỉ có thể ở bên tôi!”



      Đinh Tĩnh người nhà là khung xương của , muốn chặt hết tất cả con đường của , rút hết khung xương của , sau này chỉ có thể dựa vào mà sống. muốn cách xa thể sống được.

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 66: ấy vốn là của con.



      Buổi sáng đưa đến đài truyền hình, hai ngày nay khóc cũng làm loạn, rất nghe lời, cái gì là làm cái đấy. Chỉ thích chuyện, trước kia cũng nhiều, lúc làm việc chỉ lẳng lặng làm việc của . Nhưng bây giờ yên tĩnh của giống với trước kia, biết chống đối lại .



      Ở ngoài mặt nhìn có vẻ vô cùng dịu dàng, ra trong lòng rất hận ! cũng chẳng quan tâm, hận cứ hận , chừng qua thời gian sau chán , khi đó trong lòng có hận hay cũng còn quan trọng . chỉ cần bây giờ ở bên cạnh , để xem thử trong tận cùng là cái gì .。



      Xe dừng lại bên ngoài cửa đài truyền hình, nhìn thấy người ra vào cửa đứng lại nhìn, còn có chỉ trỏ thầm, có lẽ là đồng nghiệp của . Cônhắm mắt làm ngơ.



      hờ hững : “Nếu muốn làm ở đây, có thể đổi chỗ khác làm cũng được.”



      cởi giây an toàn xuống xe, nơi có , làm sao có thể sống yên ổn!



      Hôn lễ hủy bỏ, hơn nữa bây giờ lại dây dưa với ta ràng, sao biết tin đồn đó trở nên thế nào. Nếu là trước kia e rằng chẳng dám gặp mặt người khác, nhưng bây giờ đối với cũng chẳng sao nữa rồi , ngay cả mẹ cũng từ mặt, chịu tha thứ cho , những người khác cần gì phải quan tâm xem họ gì.

      tháng làm, cũng xin phép, vậy mà vẫn còn có thể làm việc ở đài cũng là vì nể mặt mũi của ta.



      đường tất cả mọi người đều chào , nhìn chớp mắt, tìm đạo diễn Phùng để biết tình hình công việc của tháng qua, sau đó trở về chỗ ngồi của mìnhbắt đầu công việc.



      Giám đốc đài đích thân xuống gặp , : “Tiểu Từ, sức khỏe sao chứ, Trần tổng tháng qua sức khỏe vẫn tốt, nếu thoải mái trong người nhất định phải , chuyện công việc vội, sức khỏe quan trọng hơn…” Lại dặn dò với đạo diễn Phùng: “Đừng giao công việc cho Tiểu Từ quá nhiều.”



      : “Cám ơn giám đốc, sức khỏe của tôi tốt hơn rồi , bởi vì tôi mà chậm trễ công việc của mọi người tôi xin lỗi, tôi nhanh chóng hoàn thành .”



      Giám đốc rồi, đạo diễn Phùng sờ cái mũi, : “Tiểu Từ có việc gì đấy chứ, trông gầy rất nhiều.”



      Hôn lễ đột nhiên bị hủy bỏ , cũng hiểu được tâm trạng đấy .



      lắc đầu: “ sao, lúc trước trong gia đình xảy ra chuyện thể nào làm được, bây giờ đều giải quyết cả rồi.”



      Đạo diễn Phùng cũng hỏi nhiều nữa: “Vậy, có gì khó khăn hãy đến gặp tôi.”



      Mọi người tuy tò mò, nhưng chẳng có ai dám chạy đến hỏi nguyên nhân hủy bỏ hôn lễ, Triệu Vịnh Lâm thấy cũng chỉ thản nhiên, cũng có biểu vẻ mặt vui.



      cảm thấy từ đầu đến bây giờ như bị đảo vòng từ thiên đường xuống địa ngục, sau đó lại hỗn loạn biết ở đâu. Vậy cứ để vậy , thích ứng với mọi hoàn cảnh, còn sức để nghĩ đến tương lại, bởi vì tương lai phải do quyết định.

      Trần Mặc Dương dừng xe, vừa vào biệt thự Trần Gia, ấm trà bay đến trước mặt, nghiêng đầu né qua, sắc mặt thay đổi, vẫn tiếp tục vào, đến sô pha ngồi xuống, : “Chủ tịch Trần đáng kính của chúng ta sao có thể nổi giận như thế chứ!”

      Trần Chính Quốc tức đến tái mặt: “Anhkhông biết xấu hổ, nhưng tôi còn muốn mặt mũi! Đồ khốn kiếp!”



      Trần Mặc Dương : “Con như vậy phải càng làm cho bố mở mày mở mặt sao, để cho người ngoài nhìn vào chủ tịch Trần là người công chính liêm mình, quân pháp bất vị thân !”(1)

      (1) “quân pháp bất vị thân” có nghĩa là người nắm luật pháp nên nể vì người thân mà tay



      Trần Chính Quốc lại muốn lấy gì đó bàn ném vào .



      Bà Trần nhanh ngăn lại: “Được rồi, ông cũng đừng tức giận quá.”



      Trần Chính Quốc giận sôi ruột, bà Trần có vẻ bình tĩnh hơn, bà uống ngụm trà rồi bắt đầu: “Mặc Dương, nhiều năm rồi con còn gây chuyện, lần này là có chuyện gì xảy ra? Công trình kia quan trọng nhưng cũng đến mức dùng phương pháp như thế, bố con làm trong cơ quan nhà nước, con làm tên cướp, con sao có thể để người khác bàn tán về bố con như thế, con còn là thanh niên mười bảy mười tám nông nổi nữa rồi , sao có thể gây nên chuyện động trời như thế.”



      Cách này đối với hề ăn thua từ lâu .



      Bà Trần tiếp tục: “Lần này nếu phải xử lý kịp thời, nếu tin tức này đồn ra ngoài con có biết hậu quả ra sao , con rốt cục có hiểu cái gì gọi là mạng người là bầu trời ? Ai mà có cha sinh mẹ dưỡng ? Gia đình chúng ta tốt xấu gì cũng đàng hoàng, con có thể bỏ cái việc đấm đấm chém chém kia !”



      Trần Quốc Chính bảo: “Bà với nó nhiều vậy làm gì! Đến chết cũng đổi, có ngày khóc!”



      Trần Mặc Dương cười nhạo: “Con biết bố chờ đợi ngày đấy lâu rồi , bố yên tâm, muốn thấy con khóc có lẽ bố phải kiên nhẫn chờ thêm thời gian.”



      Bà Trần thở dài: “Con sao cứ mỗi lần đều phải đụng vào Chương Kinh Hoa, Lý Khải Năm, oan gia nên giải nên kết, cho dù ân oán hóa giải được, nhưng ít ra đừng có để hận cũ lại thêm thù mới, Mặc Dương, làm người phải chừa cho người khác con đường sống, cũng là cho mình con đường…”



      Trần Mặc Dương kiên nhẫn : “Con để cho bọn họ đường lui, con còn có đường để sao, là do bọn họ sao cứ phải đụng vào con, cũng thể trách con tuyệt tình , biết mảnh đất kia ảnh hưởng đến công trình của con , nhưng bọn họ cứ đổ đất xây dựng nơi đấy! Tự tìm đến cái chết thôi!”



      Bà Trần : “Chỉ vì nguyên nhân đó sao? Theo mẹ biết, con lần này chỉ chút khác người, mẹ nghe kia sắp kết hôn .” Cũng tại bà sơ ý, đánh giá sai tình hình, nghĩ rằng con mình lòng nên sớm ngăn cản lại, thời gian kia bà ở bên ngoài, chuyện vỡ lỡ ra bà mới vội vàng trở về.



      ngước mặt lên, mãnh mẽ : ” kết hôn với ai? Con mẹ nó , ai dám kết hôn với ấy? Con chưa gật đầu, ấy cũng đừng mong được kết hôn!”



      Bà Trần nghe xong nhíu mày, lời từ đáy lòng con mình xem ra tự nó vẫn chưa ý thức được. Xem ra con mình lần này đối với kia chỉ là chơi bời đơn giản, chuyện bà lo lắng nhất vẫn xảy ra.



      Trần Chính Quốc trợn mắt,tay chỉ vào mặt Mặc Dương , cao giọng : “Nếu bây giờ là thời cổ đại, có biết là cướp đoạt con nhà lành !”



      Câu này làm cho Trần Mặc Dương tức giận, bỗng nhiên đứng thẳng dậy, trán nổi đầy gân xanh: “Con còn cần cướp đoạt sao, ấy vốn là của con!”



      Những lời này thốt ra, chỉ có vợ chồng Trần Chính Quốc, ngay cả Trần Mặc Dương cũng ngây ngẩn ra.



      ra đây là những gì trong lòng suy nghĩ . Đúng vậy, vốn là của !



      Những giận dữ, những hận thù, tất cả đều là vì những lời này.



      vốn là của , cho nên sao có thể kết hôn với người khác? sao có thể cho phép!



      hận vừa quay lưng kết hôn với người khác, hận quên nhanh như vậy mà vẫn mãi nhớ . Cho nên mới phát điên như vậy, cố chấp ép buộc cúi đầu.



      Nhưng hết lần này đến lần khác dám thừa nhận, dám thừa nhận tất cả những việc mình làm vì bản thân để ý đến .



      Bà Trần : “Nếu con nổi điên, hãy chặt đứt những ý nghĩ ấy trong đầu , để cho ấy con đường sống…”



      làm ngơ, đờ đẫn ra cửa, , ở bên cạnh , sao lại có đường sống ?



      Tan sở, hề muốn quay lại căn nhà kia, người đàn ông mình từng si mê say đắm, nay chỉ còn lại oán hận. Những mãnh vở trong quá khứ vẫn còn sót lại, và hận cùng tồn tại, muốn nghĩ, chỉ sợ bức mình đến điên.



      mình đường thẩn thờ, có nơi nào để . Người ở studio gọi điện đến hỏi sao vẫn chưa qua lấy ảnh cưới.



      Trong ảnh cưới cười phải vui vẻ, thậm chí còn có chút buồn, khi đó cũng có bao nhiêu tâm tình đối với việc kết hôn này. Mà bây giờ chuyện kết hôn với Mã Tuấn trở nên xa vời, nợ nhiều lắm, tốt với như vậy, kết quả chỉ có thể lặng thầm chúc phúc cho để báo đáp.



      nhét album vào trong túi, hôn lễ có thể hủy bỏ, người có thể chia tay, nhưng những thứ còn lại này phải xử lý như thế nào, ví dụ như ảnh cưới, ví dụ như món nợ ân tình này.



      Về đến nhà, ngồi trong phòng khách, gạt tàn thuốc bàn chất đầy những mẩu thuốc lá.



      giương mắt lên trong khói mịt mù hỏi : “ đâu về ?”



      : “ làm.”



      Giọng của nghiến lại : “ tan sở từ lâu rồi!”



      bây giờ như lợn chết sợ nước sôi, tức giận cũng làm cho sợ nữa . Dù sao ta lâu lâu cũng nối cơn điên lần.

      lấy quần áo vào phòng tắm, : “ ra ngoài lang thang lát.” có nghe thấy chuông điện thoại, chẳng qua lúc ấy muốn nhận.



      Tắm rửa xong ra ngoài dọn dẹp phòng, hiểu sao mình còn có tâm trạng làm việc này, nhưng chỉ cần rảnh rỗi ra lúc, lòng của liền rất khó chịu.



      Có lẽ là lo lắng cho bệnh của bố, mẹ cũng ngăn cản thăm bố, chỉ : “Nếu muốn cho bố sống lâu hơn hai năm nữa, hãy giấu kĩ chuyện này .” hề thêm câu dư thừa nào, thậm chí vừa đến bệnh viện, mẹ liền tránh , nên đều lựa những lúc có mẹ mới dám đến bệnh viện thăm bố.

      Tuy mỗi lần bố gặp đều rất vui vẻ, nhưng vẫn cảm nhận được có gì đó khác thường, luôn hỏi , sao thấy Mã Tuấn đến đây cùng , hỏi hôn lễ định lại ngày chưa. luôn lấy công việc bận rộn để che giấu, nhưng biết thể giấu được bao lâu nữa, dám tưởng tượng đến lúc đó bố đau lòng thế nào.



      Nhưng điều làm khố sở nhất làmẹ chịu nhận tiền của . biết tình trạng trong nhà, tiền đổ vào đầu tư chưa có trả lại, thế nhưng mẹ thà bán hàng hóa còn tồn, thậm chí vay tiền khắp nơi cũng có nhận tiền của .



      chỉ có thể thương lượng với ngân hàng, và bệnh viện, khoản vay kia và tiền thuốc men là do trả, phải đưa hóa đơn cho mẹ .



      Đinh Tĩnh an ủi , việc cho tới bây giờ, chỉ có thể từng bước từng bước, tốt xấu người nhà của cậu sao rồi. cũng chỉ có thể an ủi bản thân như vậy.



      vẫn ngồi ở kia nhìn lau chùi , thu dọn quần áo. vừa tắm xong, mặc áo ngủ rộng thùng thình, tóc vẫn còn ướt , dùng dây thun buộc sau đầu, có vài sợi tóc rũ xuống dính vào má .



      Mấy ngày nay sợ đụng vào vết thương của , đều có chạm vào . Lần cuối cùng ấy bao lâu rồi? còn nhớ cảm giác thoải mái khi mình ở trong cơ thể . Máu trong người đều sôi trào cuồn cuộn.



      ta đứng lên, ôm từ đằng sau, ôm chặt vào trong ngực. tựa đầu vào cổ , nhàng hôn. Bàn tay luồn vào áo ngủ rộng thùng thình của .



      đè bàn tay an phận của ta lại,‘Đừng’ từ này suýt chút nữa thốt ra khỏi miệng.



      Nhưng cũng biết tình cảnh bây giờ cùng với thân phận của cho phép làm bộ làm tịch, cũng sớm biết rằng để ở đây phải chỉ để làm cảnh cho ta xem.

      bàn tay vuốt ve lưng , eo kề sát eo, chân kề chân.



      Xoay lại trước ngực, bàn tay kia bị giữ lại cũng động, tay rút ra vuốt lên mặt , môi cúi xuống gần đến môi .Trong lòng biết nên phản kháng , nhưng theo bản năng vẫn nghiêng đầu né tránh .



      Nụ hôn rơi xuống cằm , nhíu mày, nhưng cũng được thôi, muốn cho hôn, cũng miễn cưỡng.



      ôm , mặt dán sát vào ngực , bước vào trong phòng..

      thể kìm nén nổi nữaliềnđặt người xuống đất, nhanh chóng cởi bỏ quần áo ra, nâng thân mình lên, tiến vào người . Trong toàn bộ quá trình đều nhắm chặt mắt, nghiêng mặt qua bên, hề kêu rên.



      mặc người chuyển động, run rẩy, lúc lên cao trào lại muốn hôn , đẩy mặt ra, biết bản thân kiên trì cái gì, có chút buồn cười, như vậy coi như có thể giữ lại chút gì đó tôn nghiêm của mình!



      Có lẽ bộ dạng như người chết kia càng làm thích thú, hôm nay có vặn vẹo người thành đủ dạng bắt ép , nhưng bị dùng sức đè mạnh mặt đất như vậy làm cơ thể vẫn bị thương chịu nổi.



      Đau dớn nhất là, ép bản thân thèm để ý, nhưng lại thể ngăn được những rung động của của cơ thể, cái loại này làm cảm thấy thẹn ,tức giận vừa vui thích làm cho ở trong lòng ngừng cầu nguyện ta có thể chấm dứt nhanh chút. sợ bản thân bị bức đến mức thể khống chế nổi, đó là điểm yếu cuối cùng của .



      Cho dù có phản ứng, nhưng vẫn rất hưởng thụ, vẻ mặt mê say, vẻ mặt mơ hồ.



      Thân của ép chặt vào thân thể mềm mại của , chỉ chuyển động phần dưới, của mạnh mẽ phối hợp với nơi ấy mềm mại làm cho sung sướng cực hạn, kiềm chế được run run .



      cắn vào hõm vai , tiếng thở dốc ái muội văng vẳng bên tai .



      khí trong phòng quyến rũ.



      Cuối cùng cũng từ đỉnh rơi xuống, thở hồng hộc.



      Xong việc, thừa lúc ta tắm, cũng xuống phòng tắm dưới lầu tắm qua, sau đó thay áo ngủ lên giường trùm chăn kín lại.



      từ phòng tắm ra, kéo chăn xuống : “Dậy , ra ngoài ăn cơm.”



      nghiêng tiếp tục ngủ, : “ tự , tôi đói bụng, tôi mệt, muốn ngủ.”



      cười lạnh : “Vừa rồi nằm đơ ngay đó còn chưa đủ sao, bây giờ còn chuẩn bị tiếp tục nằm giường giả chết?”



      để ý lời khiêu khích của , lại quấn chăn lại, khe hở, cái này phải là chống đối lại sao, chết tiệt, còn cứng đầu phải !

      hất chăn xuống, lạnh lùng : “Thừa lúc tôi còn chuyện tử tế với , nhanh đứng dậy .” cầm áo khoác mặc vào chuẩn bị xuống lầu: “Ngay lập tức, đừng chọc tôi, cho năm phút mặc quần áo xuống lầu!”



      thở phì phò tức giận ngồi dậy, muốn đem đống đèn đầu giường kia ném vào cái mặt ta, nhưng dám, cuối cùng cũng chỉ có thể xuống giường mặc quần áo.

      lại đưa đến Thiên Tinh, cảm giác đến nơi nào của ta đều thể thở nổi.



      Bữa tối ăn nhiều, cũng biết sao ta có việc gì cần làm cũng phải bắt đợi ta, đúng là biến thái, ta muốn để thoải mái dù chút!

      : “Tôi muốn xuống lầu đợi.” muốn xem trai ở đây ăn chơi như thế nào, bây giờ thiếu niềm vui, muốn cho mình mê say, muốn để bản thân tỉnh táo biết cuộc sống tại của !

      ngồi bàn làm việc nhướng mắt nhìn , lát sau gọi điện thoại cho Chu Lạc Khiết bảo Chu Lạc Khiết đưa xuống.



      muốn ngồi ở nơi náo nhiệt nhất, Chu Lạc Khiết mỉm cười, bảo bartender rót cho ly rượu.



      : “Chị Chu chị cứ làm việc của chị , tôi ngồi mình được rồi.”



      Nhưng Chu Lạc Khiết trả lời: “Tôi bận, cùng tâm , có chuyện gì phiền lòng , có thể với tôi.”



      Tuy Chu Lạc Khiết là cấp dưới của Trần Mặc Dương, nhưng hiểu sao cảm thấy có thể tin tưởng ấy .



      uống rượu, lắc đầu: “ biết gì cả, chỉ cảm thấy bản thân rất tuyệt vọng, tôi mới hai mươi ba tuổi, nhưng tương lai cảm thấy mờ mịt, tôi biết phải còn duy trì mối quan hệ này cùng ta bao lâu nữa, ta khi nào ngán, ngán tôi rồi có phải tha cho tôi .”



      Chu Lạc Khiết : “ ra mỗi người phụ nữ đều có chuyện cũ tuyệt vọng, phụ nữ tựa như quyển sách, ít chuyện cũngười ta chê cười cảm thấy nhàm chán, chuyện cũ nhiều làm cho bản thân mình vực dậy nổi.”



      Chu Lạc Khiết tiếp tục : “Tôi có thể hiểu được cảm giác vừa vừa hận là gì, tôi cũng từng , từng hận. Hãy nghe tôi , ra Trần tổng ta phải là người đàn ông tuyệt tình như vậy…”



      từ chối ý kiến, lắc đầu, ta còn tuyệt tình, chẳng lẽ là si tình sao?



      Ở bên này chuyện với Chu Lạc Khiết, nghe thấy cửa bên kia có tiếng ồn ào. Giống như có người gây bị mấy vệ sĩ đuổi .



      Chu Lạc Khiết nhíu mày: “ có việc gì, có thể là khách uống rượu say, vệ sĩ xử lý.”



      cũng để ý, dù sao loại này ở cái nơi xa hoa trụy lạc này, say rượu gây là chuyện thường ngày, nhưng có ai dám ở địa bàn ta giương oai.



      lại lơ đãng nhìn qua, cuối cùng cũng thấy người mà vệ sĩ vây quanh, là Mã Tuấn.



      còn ngừng gọi tên Trần Mặc Dương, muốn Trần Mặc Dương ra!

      Tim sợ đến mức như muốn nhảy ra, chàng ngốc này đến đây làm gì, nếu vào tay Trần Mặc Dương làm sao còn có mạng trở về! kịp nghĩ nhiều liền chạy đến Chu Lạc Khiết muốn ngăn lại nhưng cũng kịp, chỉ có thể vội vàng chạy theo qua đó.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 67: Giữ được người , nhưng thể giữ được trái tim .



      Có được bài học lần trước, vệ sĩ biết thể động vào , cho nên thấy chạy đến cũng ai dám ngăn cản, đành thả Mã Tuấn ra.


      Mã Tuấn đến kéo tay : “Y Khả, gặp em được rồi, , về nhà với .”



      Từ Y Khả ngửi thấy người nồng nặc mùi rượu, lo lắng : “ uống rượu phải , nhanh về , đừng ở đây nữa.”



      Mã Tuấn cười haha : “Đồng nghiệp của kết hôn, cũng mời họ đến uống rượu mừng của chúng ta… Đồ nội thất trong nhà lần trước chúng ta đặt được đưa đến, em nhanh về xem…Còn nữa, em xem chúng ta nên hưởng tuần trăng mật ở đâu…”



      Từ Y Khả thấy ta quá say, lại sợ nhỡ đâu Trần Mặc Dương xuống, đến lúc đó Mã Tuấn chắc chắn gặp rắc rối.



      dỗ dành: “Mã Tuấn, về trước được , chuyện chúng ta để sau này hãy .”



      giữ chặt : “Em cũng phải về, chúng ta cùng về… Trần Mặc Dương ta thể chia cắt được chúng ta…”



      trấn an : “Được được được, trước , lát nữa em về.”



      ta lắc đầu, vẻ mặt đau đớn khổ sở: “ biết… biết em quay trở lại…” đột nhiên ôm lấy : “Y Khả, nhớ em,em sao có thể , em đồng ý kết hôn với , mãi mãi thay đổi , em sinh cho đứa con xinh đẹp, em về cùng được …” người đàn ông thế nhưng nước mắt đầm đìa, những giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống vai . Tuy lúc trước tình cảm của đối với Mã Tuấn sâu đậm, nhưng vẫn cảm thấy nợ , áy náy với , bây giờ thấy ta như vậy, đôi mắt cũng đẫm lệ mông lung.



      Vệ sĩ xung quanh nhìn mặt nhau, Chu Lạc Khiết hít sâu, nếu như cảnh này để cho người đàn ông kia nhìn thấy e là… !



      Chu Lạc Khiết khuyên nhủ: “ ra ngoài trước rồi sau…”



      Từ Y Khả lau nước mắt, : “Mã Tuấn, chúng ta ra ngoài trước được …”



      tựa đầu vai , ôm chặt .



      Trong gian ầm ỹ bỗng dưng có tiếng vỗ tay vang lên, Trần Mặc Dương thong thả đến, khóe miệng còn mang theo ý cười, nhưng Từ Y Khả cảm thấy như bị hù dọa đến lạnh người, tựa như con dã thú ác độc đến chỗ , theo bản năng che chở trước mặt Mã Tuấn.



      Vệ sĩ xung quanh tự động tách ra hai bên, đến trước mặt, nhìn thấy bộ dạng bảo vệ người đàn ông kia, nụ cười môi càng đậm , nhưng ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo, ta : “ là tình sâu ý nặng, đôi uyên ương đau khổ, ngay cả tôi cũng phải cảm động bởi màn khóc lóc của hai người.



      Mã Tuấn nghe thấy giọng của Trần Mặc Dương, mối hận cướp vợ càng hằn sâu trong lòng, đẩy Từ Y Khả che chở trước mặt ra, chạy lên túm lấy cổ áo Trần Mặc Dương, mắt đỏ ngầu vì say quát: “Có bản lĩnh hãy nhằm vào tao, vì sao mày muốn bức ấy, mày chỉ biết ức hiếp cướp bóc…”



      Trần Mặc Dương chỉ dùng tay hất ra Mã Tuấn lảo đảo, nhàng bâng quơ : “Tôi ép buộc ấy? Vậy cũng thử ép buộc lần cho tôi xem.”



      Mã Tuấn : “Tên họ Trần , mày cùng lắm là ỷ vào quyền thế mà thôi, mày giữ được người ấy, nhưng giữ được trái tim của ấy…” ta đến kéo tay Từ Y Khả, : “Y Khả, em phải sợ, theo , dù có liều mạng cũng phải bảo vệ em.”



      Trần Mặc Dương : “Bảo vệ ấy? Trước hết hãy nhìn xem đêm nay có thể giữ được mạng mình ra ngoài !”



      Giữ được người ấy, giữ được trái tim ấy? Nực cười, lúc trái tim của đặt trao cho , biết tên họ Mã kia ở đâu, thế mà cũng dám ra những lời ầm ĩ này!



      Từ Y Khả biết trong lúc này chỉ cần cái phẩy tay của ta, đêm nay Mã Tuấn khó mà thoát được ra ngoài, ta ra tay rất tàn nhẫn, hơn nữa đám vệ sĩ phía sau rục rịch .



      nhanh chóng chạy đến cầu xin Mã Tuấn: “Mã Tuấn, em cầu xin , về được .”



      Mã Tuấn vẫn cứng đầu, kéo : “Chúng ta cùng nhau về, biết em rất đau khổ, em cũng muốn ở bên cạnh ta phải …”



      Trần Mặc Dương hai lời, hất Từ Y Khả ra, đấm cú vào Mã Tuấn , Từ Y Khả thấy cú đấm tàn nhẫn của , cả người khụy xuống, ôm chân , hét lên: “Trần Mặc Dương, dám!”



      Mắt mở to lên , ánh mắt như lên dù có liều chết cũng chống lại. Nước mắt muốn rơi xuống, giữ ống quần nhìn vào mắt .



      biết hành động này của càng thêm dầu đổ vào lửa, dừng lại, : “Vì những lời này, đêm nay ta chết chắc rồi!” xong ,ngoắc đầu với đám vệ sĩ.



      Từ Y Khả chạy qua, cả người ngã nhào lên Mã Tuấn, gằn từng chữ : “Trần Mặc Dương, đêm nay dám đụng vào ta, tôi chết cùng ta!”



      dùng ánh mắt thù hận nhìn , vì người đàn ông kia dám dùng cái chết để uy hiếp , răng nghiến chặt như muốn cắn nát, phun ra hai chữ: “Ra tay!”



      Đêm nay nhất định phải sắp xếp cho Mã Tuấn phần mộ.



      Vệ sĩ phía sau dán sát đến gần, đôi giày da sáng bóng xuất trước mắt . Có vệ sĩ đến kéo ra. lại nhớ lại cảnh đẫm máu kia với gia đình , mỗi đoạn ngắn đều như lại mồn trước mắt . hỗn loạn, như điên cuồng, chỉ biết ôm chặt lấy Mã Tuấn, ngừng hét lên : “Các ai dám động ta, ai dám động đến ta, tôi giết người đó…”



      Rồi lại vừa đau khổ cầu xin: “Cầu xin các đừng đánh ta, đánh tôi , đánh tôi , là tôi sai rồi, các đừng đánh ta…”



      Vệ sĩ thấy bộ dạng của , nhất thời cũng biết có nên ra tay hay , tất cả nhìn qua Trần Mặc Dương.

      đứng đó nhìn bộ dáng run rẩy, cả mặt toát lên vẻ tàn nhẫn .



      Chu Lạc Khiết ra giúp đỡ, dìu lên, : “ Từ, đứng lên trước .”



      Cả người đều mềm nhũn , còn chút sức lục, chỉ còn lại chút thào cầu xin .



      Mã Tuấn bò đến ôm , : “Y Khả, em cần sợ, để …”



      Chu Lạc Khiết toát mồ hôi, kéo tay Mã Tuấn ra, với Từ Y Khả : “Đứng lên, mau đứng lên.”



      Trần Mặc Dương xoay người kéo lên, rồi lôi ra cửa, nghe thấy tiếng Mã Tuấn gọi ở đằng sau, sợ những người đó lại ra tay, cố gắng quay đầu.



      quát: “Còn nhìn cái gì!” Chu Lạc Khiết đưa cho cái nhìn yên tâm.



      nhét vào trong xe, biết trở về chắc chắn là cơn lốc chờ . Nhưng lòng lại an tâm nhiều, chỉ cần Mã Tuấn có việc gì là tốt rồi.



      Đến bây giờ cũng thể tin được ta có thể bỏ qua.



      Mở cửa, ném áo khoác xuống sô pha, cởi cúc áo cổ, qua quầy bar uống liên tục mấy ly, uống xong bóp nát cái ly quăng xuống mặt đất, rồi lên phòng ngủ.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 68: tức đến hộc máu.



      nhìn thấy tự tay bóp nát ly thủy tinh vỡ vụn, máu tay giọt xuống khắp sàn nhà.

      ngồi xuống sô pha trong phòng khách, nhớ đến cảnh vừa rồi ở Thiên Tinh, chân run lên. Lúc nãy nguy hiểm khẩn cấp quên mất sợ hãi, giờ đây ngồi nghĩ lại thấy rét run.

      biết có bóp nát giống như bóp nát ly rượu kia .

      Cửa phòng ngủ đóng lại, bên trong tiếng động.

      biết ngồi như vậy cũng phải là cách, dồn nén càng lâu càng làm cho ta bùng phát kinh khủng hơn.

      Tay run run mở cửa, đèn trong phòng bật, chỉ có ánh đèn tường mờ. Toàn căn phòng bao trùm màu vàng, ngồi dưới ngọn đèn, dường như lật xem gì đó rất chăm chú, ánh sáng yếu làm nhìn thấy lắm, đến gần hơn mới nhìn thấy đó là cuốn album, là cuốn album ảnh cưới hôm nay lấy về từ studio. Bây giờ lại ở trong tay ta!

      nghe được tiếng động, ngẩng đầu nhìn nở nụ cười nguy hiểm. Tay chân lạnh như băng, cơ hồ thể đứng thẳng nổi. Đến lúc hiểu ra, bắt đầu có phản ứng chạy đến cửa, quăng quyển album vào , góc nhọn của quyển album trúng vào trán , làm trầy mảng.

      đau hét lên, theo bản năng trốn , bằng đêm nay chắc chắn chết trong tay . Nhưng chậm bước, trước mắt tối đen, người kia đứng ngay trước mặt . đóng mạnh cửa lại, đẩy mạnh xuống giường.

      Cho dù giường mềm, nhưng bị ta ném mạnh như vậy, vẫn bị choáng váng. bất chấp tất cả, giãy dụa đứng lên, muốn luồng qua nách ta chạy trốn.

      Cổ chân bị kéo lại, dễ dàng bị đè xuống giường, trong tầm mắt là cả khuôn mặt ta, vẻ mặt bắt đầu vặn vẹo.

      Cả người đều đè nặng lên người , hai tay bị kéo lên đầu giữ lại, đầu bị bắt ngẩng lên, tay bóp lên cổ mềm mại của như muốn bẽ gãy nó

      Lúc này đây như thằng điên bóp chặt cổ , thanh khàn đặc: “ phải ngay cả chết cũng sợ sao, giờ sợ gì nữa? Ngủ bên cạnh tôi, trong lòng lại nhớ thương ta, ở trong nhà tôi lại cất giấu ảnh cưới của các người, lá gan của , cho tôi là thằng ngốc phải !”

      ta như vậy làm cho sợ hãi, bình thường lúc phát điên cũng rất đáng sợ, nhưng bộ dạng đêm nay chưa từng thấy qua , vẫn chưa bắt đầu ra tay với , nhưng bị sắc khí mạnh mẽ người làm cho hồn bay phách lạc, ra bản thân mình vẫn sợ chết .

      nhịn được khóc cầu xin tha thứ: “Tôi sai rồi… Tôi sai rồi, thả tôi ra …”

      cười nhưng còn khó coi hơn khóc, thả ? Để chạy đến bên Mã Tuấn ư? còn dám mơ vậy ư!

      cũng biết mình bị u mê, tức giận. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt khóc thương kia, vẫn thể xuống tay được, muốn bóp nát , vặn gãy cổ .

      Tóm lại muốn đánh đến liệt người thể nên lời, xem còn có thể tác quái với kiểu gì. Các ngón tay bóp chặt kêu răng rắc, nhưng sao vẫn xuống tay được? Trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, chỉ có tiếng tách tách của lửa đốt vang lên trong đầu. nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng cùng với tiếng khóc thê thảm của . nghĩ rằng mình ra tay , nhưng có, mặt chỉ có nước mắt, ngoại trừ vết thương trán kia, những chỗ khác đều lành lặn, bỗng nhõm thở ra.

      thở hổn hển, thầm bên tai : “ có tin là tay tôi có thể bóp chết , chỉ có , tôi còn muốn chôn cả gia đình theo cùng! Chỉ mới nửa chết nửa sống nằm ở bệnh viện tính là gì? Tay tàn phế tính là gì, còn nữa, tôi đem cả nhà chôn sống , tin hay , tin hay !”

      lắc mạnh vai .

      thể gật đầu, tin! tin!

      tức giận vì cơn giận ỉ trong ngực có chỗ phát tác! Gặp người phụ nữ như vậy, phải tàn nhẫn, mà phạm sai lầm. Những gì ghét nhất đều làm,. càng tàn nhẫn, nhũn xuống cầu xin tha thứ. Mẹ kiếp , rất biết tiến biết lùi.

      vẫn chỉ có thể ra những lời ác độc: “Từ Y Khả, đừng có làm theo tôi! Tôi biết hận tôi! hận tôi sao, còn phải vẫn ngủ bên cạnh tôi sao, còn phải vẫn bị tôi đè lên sao, còn phải ngày đêm bị tôi làm…”

      câu đầu tiên bắt đầu cởi quần áo của , sau câu thứ hai câu thứ ba người còn mảnh vải nào . hề giãy dụa, tính tình ta vui giận thất thường, dựa vào bản năng học hết những quy tắc để sinh tồn trong tay ta. Học được’ biết tiến biết lùi” .

      Bộ dạng cứng nhắc kia của làm càng tức giận, hầu hạ thoải mái phải ? Được! Vậy hầu hạ !

      kéo lên, mình nằm xuống dưới, kéo tay qua thắt lưng quần , : “ làm !”

      Cả người ngơ ngẩn, đôi mắt hoảng sợ vô tội.

      ta : “Sao, nghe hiểu ư?”

      hiểu được, nhưng . Trước đây đều là nắm quyền chủ động, cho chỉ nhận hoặc bị bắt nhận.

      nhìn cầu xin, nhưng hề cho cái nhìn thương hại. làm được, ngồi giường khóc rống lên, vẫn chưa hết tức giận, “tạch” tiếng tự mình cởi quần dài ra, kéo đầu đến ấn xuống.

      ra sức lắc đầu, tóc dài bay tán loạn, thở nổi, tiếng khóc cũng biết cái gì. hề kiên nhẫn chờ , tay nắm sau cổ ép đầu nâng lên hạ xuống.

      Ngón tay bấu vào tay ta, cuối cùng cũng đẩy được tay ta, thấy trong mắt như muốn phun lửa, khóc nghẹn : “Để tự tôi, để tự tôi được sao…”

      vừa làm vừa khóc, cảm thấy rất ghê tởm, cảm thấy mình thấp hèn. Lần đầu tiên nhìn thấy hai người làm cái ấy ở trong kí túc. Lúc ấy hiểu gì cả, hỏi to các bạn cùng phòng đây là nụ hôn à. Lúc ấy các bạn trong phòng cười đến đau bụng , quá ngây thơ!

      hiểu, “miệng”, thế phải nụ hôn là gì?

      Bạn cùng phòng , đúng, chính là hôn, chính là hôn cái ấy của đàn ông, nhưng cậu đừng bao giờ hỏi người khác về vấn đề này !

      Sau này đến khi hiểu ra, xấu hổ, mặt đỏ bừng, thầm lên mạng tìm hiểu kiến thức về vấn đề này, để tránh lại bị chê cười.

      bị bức đến điên, quả thực tra tấn . Lúc khóc, lúc ngừng , hề có kinh nghiệm, nhưng làm cho chật vật chịu nổi.

      rốt cục chịu nổi, lại như chính mình chịu tội, thể kiềm chế được nữa xoay người lại giành quyền chủ động.

      Cuộc tranh chấp dần dần yên tĩnh lại , sau đó đứng dậy, tắm rửa thay áo quần ra ngoài.

      vẫn nằm dưới chăn. Bả vai run run khóc thảm thương , giống như thời cổ đại vừa bị lăng nhục, mà chính là tên ác bá kia.

      liếc nhìn , đến cửa phòng nhặt quyển album lên, xé từng tấm từng tấm, nhưng tấm ảnh này rất cứng , xé thế nào cũng được.

      hung hăng quăng xuống, đạp xuống mấy đạp. Xoay người vào phòng tấm lấy ra cái chậu, đốt đống ảnh trước mặt . Đạp cái chậu vào góc, : “Sau này còn dám gặp tên họ Mã kia , tôi lột da cả hai.”

      Tiếng đóng cửa truyền đến, tim của cuối cùng cũng nhàng xuống , buổi tối tỉnh giấc mấy lần, luôn mơ thấy hai tay ta bóp cổ , mắt trợn lên muốn bóp chết .

      Mãi đến hai ba giờ sáng mới thiếp , buổi sáng tỉnh lại thấy cả đêm vẫn về, nhàng thở ra, ít nhất buổi sáng cần phải đối mặt với ta.

      Vết thương trán còn đọng lại chút máu, vào hơi đau.

      đến cầu thang suýt chút nữa vấp vào cái chậu hôm qua, bực minhg đá nó , cầu cho ta mãi mãi đừng về nữa, tốt nhất chết… , tốt nhất vĩnh viễn mất tích luôn!

      Lúc làm, đồng nghiệp thấy vết thương trán đều ngạc nhiên, muốn hỏi lại dám hỏi. muốn , đúng, các người đoán sai, tôi bị bạo lực gia đình, vừa lòng chưa!

      ta mấy ngày rồi vẫn chưa về, nghĩ chẳng nhẽ cầu nguyện linh đến thế ?

      Trong lúc đó Chu Lạc Khiết có gọi điện thoại cho bảo là tìm cho giúp việc.

      Từ Y Khả chẳng gì, cũng hỏi ta ở đâu. Dù sao đây cũng là nhà ta, ta muốn thế nào làm thế đấy, ta có tiền muốn phô trương giàu có của mình là chuyện của ta.

      Nhưng trong nhà có ai cả cũng làm cho sợ hãi, có người giúp việc ít nhất cũng có người cùng chuyện, Trương cũng hơn mẹ bao nhiêu tuổi, là người rất biết quan tâm, làm cho thấy đơn nữa, lại cảm thấy có chút tủi thân, nếu bây giờ có mẹ bên cạnh tốt biết bao, Tuy có đôi khi mẹ hơi dữ, trước đây kỳ rất sợ mẹ, bởi vì mỗi lúc mẹ giận lên đều lấy gậy đánh . Nhưng mẹ vẫn rất thương , máu mủ tình thâm kia làm sao vứt bỏ là có thể vứt bỏ được . có chút giận mẹ bởi vì mẹ nhẫn tâm, dù có sai nhưng vẫn là con bà, sao bà có thể đuổi ! Còn bố , có lẽ bây giờ rất thất vọng về , mấy ngày nay dám đến bệnh viện, sợ bố , người thương nhất ra những câu tuyệt tình, sợ trắng tay còn gì cả!

      Hôm nay là cuối tuần, làm, muốn đến bệnh viện đưa canh thăm bố. Gan của bố bây giờ rất xấu. Trương cũng biết còn giúp hỏi thăm loạt các phương pháp điều trị, dám tự tiện thử. Chờ lúc đến bệnh viện rồi hỏi lại bác sĩ Cố.

      Nồi canh vừa mới sôi nửa, nhận được điện thoại của bà Trần, hỏi có thể gặp hay

      Những lời của bà Trần vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng bây giờ mặc kệ là mẹ của Trần Mặc Dương đối với cũng còn quan trọng nữa . nghĩ bây giờ thể thay đổi được điều gì.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 69: thế nhưng chỉ có thể dùng thủ đoạn uy hiếp để giữ lại.



      Lái xe của Trần gia đến đón .



      Cách lần đầu tiên bước vào biệt thự Trần gia, cùng lắm là mấy tháng, nhưng mấy tháng này xảy ta bao nhiêu chuyện, cứ ngỡ như trải qua hai mươi năm cuộc đời. Cho nên hôm nay đứng tại đây, lần nữa càng làm cho thấy cuộc đời thê thảm.


      Bà Trần vẫn hiền hòa như lần trước, bảo giúp việc lui xuống, tự mình rót cho ly nước hoa quả.



      Bà Trần mở miệng hỏi: “Bố con gần đây thế nào rồi?”



      Từ Y Khả lễ phép trả lời: “Dạ vẫn còn nằm viện, gang tệ nhiều uống thuốc cũng có tác dụng.”



      Bà Trân thở dài: “Bác rất muốn đến bệnh viện thăm, nhưng có mặt mũi để gặp bố mẹ con, bác xin lỗi gia đình con, người ta bảo con hư là tại cha mẹ. Là bác và bố nó giáo dục nó từ để ngày hôm nay nó hư ra làm như vậy.”



      Từ Y Khả gì, bây giờ những lời này có ích gì chứ. Đừng bà Trần nhàng bâng quơ lời xin lỗi, ngay cả chính Trần Mặc Dương quỳ xuống sám hối cũng thể làm cho bố và em trai hổi phục lại, cũng thể đưa trở về với gia đình vui vẻ và ấm áp của ngày xưa.



      Bà Trần : “Bác biết những lời này bấy giờ đối với con mà cũng chả có ý nghĩa gì, bác cũng biết đều là Trần Mặc Dương ép con, uy hiếp con, bác là mẹ cũng thể làm gì được nó huống gì là con.”



      Từ Y Khả biết hôm nay bà Trần tìm chỉ đơn giản chỉ muốn những lời này.



      Quả nhiên bà Trần tiếp tục: “Bác có chuyện muốn thẳng , tính tình của tên Mặc Dương kia cũng thể sửa đổi , chịu khổ chịu cực cũng là người ở bên cạnh nó, bác biết mấy hôm nay con rất khó khăn, nếu con vẫn ở lại thành phố Giang Nhạc những ngày tháng như thế này vẫn tiếp tục. Con vẫn còn trẻ, còn có tương lai tốt đẹp, phải ở bên cạnh nó chịu khổ , cho nên bác nghĩ hay là con nên rời Giang Nhạc. Hông Kong hay Đài Loan, hay du học tự con quyết định, bác sắp xếp tất cả, mọi chi phí bác lo. Về phần người nhà con, dù sau này con chuyển đến thành phố nào, bác cũng sắp xếp thỏa đáng, con muốn xa gia đình, muốn cùng ở cùng với bố mẹ cũng được , đương nhiên bác vẫn thấy con nên xuất ngoại hai năm để chuyện này lắng xuống, đối với con cũng tốt, ý của con thế nào ?”



      Đề nghị của bà Trần rất tốt, nếu bà Trần có thể sắp xếp tất cả cho và gia đình rời khỏi Giang Nhạc bắt đầu cuộc sống mới, vậy đó là kết cục viên mãn rồi.



      Bà Trần : “Hai ngày nay nó ở Hông Kong, thừa cơ hội này con hãy suy nghĩ, bàn bạc cùng gia đình, nhanh chóng cho bác quyết định được .”



      : “Con cần suy nghĩ , con tất cả …”



      Lời còn chưa xong bị giọng ngắt lại.



      Trần Mặc Dương đứng dựa vào tủ sau lưng , : “Bà Trần, bà làm như vậy có ý gì?”



      ta đột nhiên xuất làm cho Bà Trần kinh hãi lắp bắp: “Sao về mà tiếng?”



      đến ngồi xuống bến cạnh Từ Y Khả, choàng qua vai , kề sát vào môi : “Con về nhà của mình còn phải thông báo sao?



      Từ Y Khả nhếch qua chút, muốn giản khoảng cách với , cánh tay đặt vai giữ chặt, căn bản giãy ra.



      bình tĩnh mở miệng: “Đúng rồi, vừa rồi mọi người đến đâu rồi? Tiếp tục, tiếp tục !”



      Bà Trần chuẩn bị đứng dậy, dù sao những gì bà nên đều , tin rằng trước mắt cho bà câu trả lời thuyết phục. Bà : “Được rồi, đừng nổi điên nữa, nếu về, vậy ở lại ăn cơm .”



      Trần Mặc Dương cười khẩy: “Đừng, tôi đây rất muốn nghe xem bà Trần của chúng ta có đề nghị gì hay…” quay đầu nhìn Từ Y Khả: “Có phải lúc nãy mẹ tôi hỏi muốn đâu ? Hông Kong? Đài Loan? Mấy nơi kia tất nhiên chưa đủ xa, trong ngày tôi có thể đến rồi, Mỹ? ? Vẫn là được, chỉ cần tôi hứng lên, trong vòng mười tám ngày tôi có visa rồi, cho tôi nghe thích đâu? Hmm? nghe xem, cho rằng tôi tìm thấy ?”



      Đầu cứ cúi xuống, mặt lại càng dán sát, tay nắm bả vai bóp mạnh làm đau đớn.



      Bà Trần lại ngồi xuống, mắt lạnh lùng nhìn con trai mình nổi điên.



      Chân tay Từ Y Khả luống cuống, hy vọng vừa mới trồi lên mặt nước liền bị dìm xuống.



      Nụ cười môi dần thu lại, giọng cũng cao lên: “Tôi có nghe ! nghĩ có thể đâu, hả?”



      Từ Y Khả muốn lui vào góc sô pha, nhưng sợ ta lại giống đêm đó.



      Ngay cả bà Trần nhìn thấy Mặc Dương phát hỏa, sắc mặt cũng thay đổi, đến kéo Từ Y Khả ra : “Con nhìn xem bộ dạng của con kìa!”



      đứng lên cười lạnh: “Bộ dạng con như thế nào mẹ phải biết , mẹ cho là đưa ấy là xong việc sao ? Con cho mẹ biết, từ hôm nay trở chỉ cần ấy đâu phút con biết, mẹ đừng có trách con làm loạn đến những người khác! Mẹ cũng biết con được là làm được!”



      kéo Từ Y Khả từ trong tay bà Trần ra, nắm lấy tay đặt ngực, : “ đời này ai có thể cứu được , nếu người ta đem chôn, tôi cũng có thể đào lên! tốt nhất là nên an phận chút , đừng khiêu chiến với tôi, nếu dám có hành động thiếu suy nghĩ, tôi cũng thể cam đoan đến lúc đó người nhà còn có thể hoàn chỉnh xuất trước mặt đâu, có nghe hay !”



      “…”

      chuyện với đấy!”



      bị ta hét lên sợ hãi chỉ biết gật đầu .



      : “, về…” hai bước rôi lại quay người lại, : “Lại đây, hãy cho bà Trần câu trả lời thuyết phục, đừng để người ta chờ.”



      : “tôi cầu xin , đừng như vậy.”



      : “! cho bà ấy biết quyết định của .”



      Từ Y Khả hít sâu: “Tôi đâu cả, chỉ ở lại Giang Nhạc.”



      : “Bà Trần, nghe rồi chứ, cần phải đến quấy rầy chúng tôi nữa đâu, bằng tôi biết xảy ra chuyện gì nữa.”



      xong liền kéo Từ Y Khả .



      Bà Trần kinh ngạc , vô lực ngồi xuống sô pha, mê muội , đúng là mê muội , nó giống như bị tẩu hỏa nhập ma , bây giờ phải giải quyết làm sao đây!



      đường về, lời nào, hiếm khi lái xe đàng hoàng như vậy .



      Từ Y Khả câu cũng dám mở miệng, phát giác tại mình càng ngày càng sợ ta. Trước kia lúc quen dù những lúc hung dữ, cũng ngây ngốc nghĩ ta bao giờ làm gì , thậm chí còn thích ở lại bên cạnh . Nhưng bây giờ hề ngây thơ như vậy, nếu ta bắt đầu có dấu tức giận, im bặt.



      có linh cảm ra tay đánh , đánh đến chết mới thôi.



      ai có thể giúp.



      Nếu hỏi tâm trạng Trần Mặc Dương bây giờ có tốt hay , chắc chắn là , người từng thương vô điều kiện nhưng bây giờ chỉ có thể dùng thủ đoạn uy hiếp để giữ lại bên người.



      Là từ khi nào mọi chuyện trở thành như thế này, rốt cục làm gì mà để trở mặt thành thù.

      Bà Trần bảo ép , phải vì say đắm, mà vì ép buộc, dùng thủ đoạn, đúng là buồn cười.

      Lúc nãy còn có can đảm để nghe câu trả lời của , lúc mở miệng, biết rằng cho câu trả lời muốn, nhưng muốn nghe!



      Về nhà, nghĩ rằng vẫn còn muốn nổi giận. Nhưng bất ngờ thay, hề có nhăn mặt, giọng điệu bình thản dặn Trương chuẩn bị cơm tối. càng là như thế này, càng là bất an.



      Tắm rửa xong, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách ngoắc đến: “Lại đây.”



      thầm nghĩ, đến lúc rồi! Cuối cùng cũng đến giờ nổi cơn rồi!



      kéo ngồi xuống đùi mình, vén tóc trán qua, nhìn thấy vết thương đỡ hơn, nhạt nhiều. Tay sờ vết thương, : “Có nhớ tôi ?”



      cứ như vậy làm cho thể thích ứng, tựa như con thỏ trắng ánh mắt ráo riết nhìn liếc xung quanh, chỉ dám nhìn ta.



      cọ cọ vai , hỏi lại: “Có nhớ tôi ?” Lần này giọng nhiều.



      trả lời theo ý : “Nhớ.”



      cười: “Nhớ bao nhiêu?”



      trả lời được, mười ngày qua ở nhà, lâu lắm rồi mới có thể sống cách bình yên lo lắng, cho nên chút cũng hề mong về.



      cũng gặn hỏi, thay đổi tư thế thoải mái ôm , để đầu áp sát vào ngực , hai tay ôm , nhàng vuốt ve mái tóc dài của , cảnh tượng thân mật này dường như rất quen thuộc , trước kia cũng thường ôm như vậy.



      Mãi đến khi Trương ngại ngùng lên thông báo chuẩn bị xong, mới buông ra.



      Đêm đấy nổi giận nữa, dường như thể tin, điều này hoàn toàn giống phong cách của . Nhưng là vì vừa mới ra ngoài hơn mười ngày, trở về buổi tối quên ép buộc giường, lăn qua lộn lại. mệt đến dậy nổi, vậy mà tràn trề tinh thần . Hơn nữa thích dùng bao, mỗi lần đều uống thuốc phòng ngừa.



      ra lúc từ phòng tắm ra mí mắt mở lên nổi , nhưng vẫn cố gắng gượng, vẫn đợi cho ngủ , xác định trèo lên giường phát điên nữa, mới an tâm vào giấc ngủ, ít nhất buổi tối ta bóp cổ giết chết nữa.



      đưa lưng về phía , trong lòng thở dài, đồng sàng dị mộng như vậy rất giày vò.



      Buổi sáng tỉnh dậy sớm là bởi vì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Đầu bên kia Triệu Vịnh Oái Trần Mặc quên tập tài liệu trong hành lý của ta, biết có quan trọng hay .



      Từ Y Khả rời giường, kéo rèm cửa sổ ra, bầu bên ngoài còn chưa sáng hẳn, chỉ màu trắng ngà mông lung, dưới lầu hoa cỏ trong công viên hơi hơi lay động.

      Từ Y Khả ngáp cái, tâm trạng rất tốt: “ ta còn ngủ, có cần tôi gọi ta dậy .”



      Triệu Vịnh Oái tựa như bị nghẹn ở cổ, gọi điện thoại đến là muốn chứng nhận tin đồn có phải Từ Y Khả chuyến đến sống cùng Trần Mặc Dương hay . Lần trước nghe ràng là hai người họ chia tay , thậm chí chị của còn nhận được thiệp cưới của Từ Y Khả. Nhưng bây giờ tại sao hai người này lại sống cùng nhau?



      Triệu Vịnh Oái nghiến răng, Từ Y Khả là người phụ nữ biết xấu hổ, có vị hôn phu rồi còn khắp nơi quyến rũ đàn ông, hiểu saoTrần Mặc Dương lại thích người phụ nữ như Từ Y Khả!



      Từ Y Khả : “Tôi nhắn giúp, nếu còn chuyện gì, tôi tắt máy đây.”



      “Đợi chút!” Triệu Vịnh Oái : “ ra cũng đừng hiểu lầm, Dương mang tôi HongKong cũng vì công việc, cũng biết, công trình của ấy sắp khởi công , tôi làm người đại diện phát ngôn cho công ty. Sau này thường xuyên gặp mặt ấy, tôi trước với tiếng, hy vọng côi để ý.”



      Từ Y Khả : “tôi ngại.” cũng ngại , đôi cẩu nam nữ với nhau rất hợp. Tắt điện thoại xuống lầu, Trương cũng định lên, ở phòng bếp bận việc, đến bên cạnh giúp làm bữa sáng.



      Trần Mặc Dương ở giường nghiêng người, ôm qua thấy người, đụng cái gối ôm, nhíu mày, bất mãn, sớm như vậy ấy thức dậy làm gì, trước kia phải thích ngủ nướng sao.



      Trương thấy xuống lầu, : “Trần tiên sinh cũng dậy sớm qua, có thể ăn bữa sáng rồi .”



      bốc miếng quẩy ngồi xuống bên cạnh Từ Y Khả, vỗ vỗ vai , : “ đơm cho tôi bát cơm.”



      Trương : “Để tôi , để tôi.”



      Trần Mặc Dương : “ cần. cũng ngồi xuống ăn , để ấy tự đơm cho tôi.”



      Từ Y Khả đặt đôi đũa xuống, cầm bát đến múc hai vá canh . Sau đó đặt mạnh bát canh lên bàn. Nước canh trong bát văng tung tóe lên.



      Mặt thay đổi tiếp tục ăn phần của mình.



      Trần Mặc Dương nheo mắt, sáng sớm muốn gây phải ?



      Trương cũng cảm thấy xấu hổ, chạy nhanh cầm khăn mặt lại lau, buồn cười giải thích : “Buổi sáng tôi nấu cháo hơi lỏng, nước bị nhiều, xem trong bát toàn nước.”



      Trần Mặc Dương nhìn mặt Từ Y Khả chả khác gì khuôn mặt bà mẹ kế, quăng khăn mặt đến phòng tắm rửa sạch.



      Trương cũng biết hai người ra làm sao, tối hôm qua còn nhìn thấy họ ngọt ngào bên nhau, sao sáng sớm giận dỗi rồi.



      Từ Y Khả cũng biết lúc nãy bảo múc cơm cũng chả có ý gì, nhưng biết sao sáng nay lại cảm thấy bực mình, nhìn vừa mắt, nhịn được nên phát cáu, cảm thấy trong lòng có gì đó rất khó chịu.

      nghĩ thầm, đúng là ngu ngốc mà, lúc ta tốt đẹp lại trêu chọc, để cho nổi giận lên, chẳng phải lại phải cầu xin tha thứ sao.



      Cũng may hôm nay ta có tâm trạng cùng tính toán, Trương lại múc cho bát khác, hai người bàn cơm đều im lặng, như có tâm . khí bàn cơm ngột ngạt làm cho Trương ngồi bên mà như ngồi đống lửa, cứ nơm nớp lo sợ.

      ăn xong rồi đứng dậy, : “Buổi tối tôi đến đón tan sở.” Lại quay sang Trương: ” đừng chuẩn bị cơm tối cho chúng tôi .



      Trương vâng tiếng, rồi đứng dậy tiễn ra cửa.



      Từ Y Khả thấy ta sắp , : “Sáng nay Triệu Vịnh Oai gọi điện thoại cho tôi, quên văn kiện trong túi ấy, nếu quan trọng ta cho người đem đến đây.”



      ta : “ quan trọng, sau này cần nhận điện thoại của ta .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :