1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu còn khó hơn chết - Tam Nguyệt Vi Thảo ( 106 chương + 8 NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 60: ai có thể đến cứu



      Bóng đêm bao phủ cả bầu trời đen kịt.



      Trong căn phòng của khách sạn, khuôn mặt đầy thịt dữ tợn của Chương Kinh Hoa hơi co giật.



      Ông ta rút điếu thuốc ra, Hà Tư Vận ghé vào châm thuốc cho ông.



      Chương Kinh Hoa nghiến răng nghiến lợi “Bí thư Lý, ông hãy thay tôi làm chủ chuyện này, tên Trần Mặc Dương kia lại hoành hành ở địa bàn của tôi, giết mấy công nhân công trường của tôi rồi vậy mà coi như xong ư?”



      Lý Khải Năm : “ coi như xong xuôi, vậy ông còn muốn thế nào, cũng tìm đám lưu manh qua đó phá lại ư? Giết vài công nhân mà nó cũng chẳng thèm để mắt vào nữa là?”



      Chương Kinh Hoa : “Chẳng lẽ tôi phải nuốt cục tức này xuống? Thằng nhóc khốn nạn, nó phá hoại công trình của tôi, tôi bị tổn thất ít.”



      Hà Tư Vận kéo tay Chương Kinh Hoa lại, ý bảo ông ta nên tức giận, : “Bí thư Lý, chuyện này có thể linh hoạt, vài công nhân bị chết, Trần Mặc Dương ta để vào mắt, nhưng Trần Chính Quốc để vào mắt…”



      Lý Khải Năm hứng thú: “ tiếp !”



      Hà Tư Vận : “Tuy mạng của đám công nhân kia đáng giá, nhưng có thể khiến cho dư luận chú ý, nghĩ lại xem, đám công nhân này vì nuôi sống gia đình phải sống cuộc sống tạm bợ khổ sở dầm mưa giãi nắng ngoài công trường, kiếm được mấy đồng tiền. Kết quả bị đám lưu manh đánh chết, mà thủ lĩnh của đám lưu manh này là con trai của người đứng đầu tỉnh. ta ỷ vào bố mình có quyền ở Giang Nhạc này mà hoành hành ngang ngược, cướp đất, sai thủ hạ giết người. Chuyện này có thể khiến cho dân chúng phẫn nộ, Trần Chính Quốc ông ta phải luôn luôn tự xưng là thanh liêm công chính, vì dân phục vụ sao, để xem ông ta làm thế nào để trả lại công bằng cho đám công nhân kia!”



      Chương Kinh Hoa vỗ tay: “ rất hay, Trần Chính Quốc luôn ở các đại hội lớn đều vì nhân dân thực , để tôi chờ xem “thực hiên” của ông ta có làm hay ! Là do thằng nhóc khốn nạn Trần Mặc Dương kia ném đá vào mặt ông ta.”



      Lý Khải Năm : “Chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn, năm đó Trần Mặc Dương cũng gây ra vụ, cuối cùng cũng chẳng động được gì đến nó. Trần Chính Quốc phải dễ dàng bị lật đổ như vậy . Huống gì ảnh hưởng của ông ấy vài năm gần đây cũng phải là .”



      Hà Tư Vận : ” Cho dù là đánh đổ được ông ta nhưng cũng có thể làm cho Trần Chính Quốc tức chết. Ai chẳng biết ông ta năm đó gần được tiến cử lên trung ương , nếu phải vì vụ việc kia của Trần Mặc Dương, Trần Chính Quốc bị điều đến đây. Chuyện lần này cũng như vậy, ông ta vừa tiền nhiệm, thìcon của ông ta giết người phóng hỏa, ông ta phải cho mọi người công bằng.”



      Lý Khải Năm : “Ai có thể chứng minh là Trần Mặc Dương làm.”



      Hà Tư Vận : “Dĩ nhiên có người đứng ra làm chứng, tôi chọn được người tốt nhất rồi, chính là người quen của ông Mã, ông Từ kia lúc ấy phải cũng có mặt ở trường sao, có thể đưa ông ta đến sở cảnh sát chỉ mặt mấy tên lưu manh đó, nhất là tên Cổ Phong, đêm đó ta dẫn đầu đến công trường đánh người, đến lúc đó ở toà án cũng có thể để ông Từ kia ra làm chứng.”



      Lý Khải Năm : “Ông ta đứng ra sao?”



      Chương Kinh Hoa : “Cái này thành vấn đề, ông ta có bề ngoài trung thực, nghe lại còn đổ số tiền vào công trình này, dỗ ngon ngọt được thôi.”



      Lý Khải Năm : “Vậy, chuyện này ông giải quyết .”



      Hà Tư Vận im lặng cười lạnh, Trần Mặc Dương, xem lần này gặp họa rồi!



      Từ Y Khả giúp mẹ đem thức ăn từ bếp lên, đưa cho bố bát cơm, : “Bố, ngày mai muốn đến sở cảnh sát hả?.”



      “Uhm, bố cũng chỉ có thể giúp được việc ấy.”



      Từ Y Khả lo lắng: “Bố, hay là bố đừng nữa, bọn chúng đều là lưu manh, ai biết sau này có thể gây ra chuyện gì nữa, lỡ như sau này bọn chúng trả thù làm sao?”



      Ông Từ : “Con ngốc, cũng thể vì sợ hãi ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân.” Ông Từ thở dài, : “Tiểu Quang kia con cũng gặp, còn thường xuyên đến của hàng, bố lúc ấy trơ mắt nhìn nó bị đám côn đồ kia lấy gạch đập chết, năm nay nó vừa kết hôn, con mới ba tháng tuổi, còn có ông Bao sáu mươi tuổi vẫn ở đây làm công nhân, lúc đến còn chuyện cười cười với bố, kết quả bây giờ còn nằm ở trong bệnh viện chưa tỉnh lại, con bố làm sao có thể đứng ra đây.”

      “Nhưng là…”



      Bà Từ đứng sau lưng ông Từ nhìn con lắc đầu, ý bảo con đừng nữa.



      Bà Từ vốn cũng đồng ý để ông Từ đến chỉ ra và xác nhận đám lưu manh, nhưng lúc này nếu đứng ra, làm sao có thể ăn với phía gia đình ông Mã , hơn nữa ông Từ là người chính trực, khuyên cũng được.



      Ngày hôm sau Từ Y Khả cứ bồn chồn, xin nghỉ phép rồi ở lại cửa hàng.



      Xế chiều ông Từ , đáng nhẽ Từ Y Khả muốn cùng nhưng ông Từ : “Con là con đến làm gì, bố mình là được rồi. Con ở lại cửa hàng giúp mẹ .”



      Bà Từ cũng : “Con đừng , bố con lát nữa về thôi mà.”



      Từ Y Khả cúi đầu, ngồi trước máy tính, ngay cả phim thích nhất cũng xem vào.



      Bà Từ hỏi : “Mã Tuấn có dời lại hôn lễ ?”



      Từ Y Khả lắc đầu.



      Bà Từ tiếp tục: “Mã Tuấn nếu đề cập đến, con đừng có nhắc đến nghe chưa, bây giờ chuyện thành ra như vậy, nhà họ bị tổn thất ít, nếu con ra, nhà họ nghĩ nhiều.” Từ Y Khả gật đầu, tâm tư đều để ở chuyện bố đến sở cảnh sát.



      Lát sau, cuối cùng cũng thấy bố xuống từ chiếc xe vận tải.



      Từ Y Khả đứng lên, nhàng thở ra, : “Bố, bố về.”



      Ông Từ thấy như vậy, buồn cười : “ đến sở cảnh sát chứ có phải đâu đâu, sao có thể về!”



      nắm chặt cánh tay bố, to: “Đừng có những lời may mắn.”



      Mùa đông thành Giang nhạc tối nhanh, sáu giờ trời tối.



      Bà Từ nhìn thời tiết, : “Hình như sắp mưa, có lẽ cũng chẳng còn khách, đóng cửa sớm chút rồi chúng ta về ăn cơm tối.”



      Ông Từ gật đầu: “Được, Y Trạch, giúp thu dọn .”



      Từ Y Khả : “Để con, tay em nó tiện…” Lời chưa dứt, thấy chiếc xe chạy đến cửa. Xe chưa dừng hẳn co đám người nhảy xuống chạy vọt vào. Từ Y Khả bị bất ngờ, hét to: “Các ngươi làm gì…”



      Tên cầm đầu chỉ tay vào, ra lệnh: “Phá hết cho tôi!”



      Đám côn đồ ùa lên. Của hàng lớn lại chen vào mười mấy người, tình cảnh hỗn loạn.



      đầu là Cổ Phong! Hóa ra là ta! Đầu Từ Y Khả vang ầm lên, như thiên quân vạn mã chen vào, bị lôi ra bên làm cho thấy mọi thứ xung quanh. Tất cả thanh trở nên hỗn độn, hình ảnh trở nên nhạt nhòa, đứng nơi đó!



      ngày vợ chồng, trăm ngày tình nghĩa! Trần Mặc Dương sao ta có thể tuyệt tình như thế, sao phải để ép đến ngõ cụt.



      Đó là người máu lạnh, lúc trước bị quỷ ám hay sao, lại phạm phải sai lầm thể tha thứ như vậy!



      Ông Từ và Y Trạch cố ngăn cản đám côn đồ, bà Từ bình thường rất bình tĩnh lúc nãy cũng hốt hoảng tay chân, bà vừa muốn ngăn đám côn đồ kia vừa lo lắng chồng con bị đánh..



      đám côn đồ chặn lại ở đấy, bà Từ thể đến gần con , chỉ có thể khàn cả giọng hét: “Y Khả, các người tránh ra, Y Khả…”

      Từ Y Khả quả dường như rất choáng váng, thể phản ứng trước màn đả kích này, ta sao có thể đối xử với như vậy? Sao lại có thể như vậy?



      Đến khi lưng đụng vào đường ống, lưng đột nhiên vừa lạnh vừa đau đớn, rốt cục cũng tỉnh táo lại.



      Tình cảnh trước mắt làm phát cuồng, làm cho nổi điên. Máy tính, ống nước, tivi, bàn làm việc , tất cả hàng hóa đều bị đổ xuống vương vãi.



      Đám côn đồ táng tận lương tâm này thế mà còn chưa đủ, bắt đầu quay qua đấm đá bố và Y Trạch. Trong cửa hàng toàn là đồ sắt thép, vừa nặng vừa dày, mỗi phát đánh lên người đều chỉ có thể đau đến chết. Bị giày da cứng đá vào đầu vào ngực ông Từ đau đến nỗi co quắt nằm vặn vẹo, nghe thấy cả tiếng xương vỡ vụn. mặt, đầu, người ông đều là máu. Đám côn đồ đẩy Y Trạch xuống đất đụng vào vết thương ở tay, Y Trạch kêu lên thảm thiết, vô lực đỡ lại công kích của bọn chúng, chỉ tay ôm đầu mặc cho bọn chúng đánh, vẻ mặt đau đến trắng bệch như người sắp chết. Y Trạch của , em trai của chưa bao giờ khóc, đau cũng khóc, nhưng giờ đây nhìn thấy nước mắt mặt cậu ấy.



      Mỗi mảnh hỗn độn đều làm tan nát cõi lòng, đau đến mức thể thở được, khắp nơi đều là máu, khắp nơi đều ngửi thấy mùi máu.



      giống như điên hét lên, chạy qua bố , rồi lại chạy qua Y Trạch, biết nên bảo vệ người nhà mình thế nào.Những cú đấm, ống tuýp quất lên người cũng cảm thấy đau, nhưng nhìn bộ dáng bố và Y Trạch bị đau chịu nổi.


      đủ khả năng bảo vệ họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn người nhà mình bị đánh , thậm chí muốn tuyệt vọng, đêm nay nếu người nào gặp chuyện may chết, nhất định cùng chết.



      cầu xin bọn chúng đừng đánh bố , đừng đánh người nhà ! nhớ đếntrước kia, cũng như vậy cầu xin đừng đánh Hàn Việt, cũng xông vào bảo vệ Hàn Việt, sau đó ta đến, ôm vào lòng, đỡ cho cú giáng xuống.



      Nhưng hôm nay có ai đến cứu , lần này là ta muốn cho vào địa ngục, có ai đến cứu , ngay cả xe cảnh sát cũng có. Chỉ có mẹ, chỉ có mẹ hét chói tai che chở người .



      chỉ biết gào thét cầu xin, chỉ cần bọn chúng dừng lại, bọn chúng muốn thế nào cũng được, đem lăng trì , đem bán đều được. cảm thấy toàn bộ thế giới của đảo lộn, toàn bộ thế giới của sập xuống hoàn toàn.



      Cuối cùng bọn chúng cũng dừng lại, máu từ người bố chảy tới dưới chân , băng gạt màu trắng đều thấm đỏ. suy sụp quỳ xuống, máu này từ đâu chảy ra, vì sao bố vẫn nhúc nhích!



      cảm giác được mẹ lay : “Y Khả, con bình tĩnh chút, bình tĩnh chút.”



      chỉ biết khóc, bình tĩnh nổi, làm sao có thể nhiều máu như vậy, có phải máu người bố chảy cạn rồi !





      Mẹ đem kéo đến bên người bố , đem tay đặt cổ tay đầy máu của bố, máu ở đấy vẫn ngừng chảy, mẹ : “Y Khả, con ôm đỡ bố, mẹ gọi xe, quay lại liền.”



      nhìn thấy mặt mẹ đầy máu run run gật đầu rồi chạy ra gọi xe. Trong lòng bàn tay toàn máu, dính vào cả người . Giờ khắc này thà chết, cứ như vậy chết , ít nhất nhìn thấy bộ dáng người thân của mình đẫm máu, thể chịu đựng được đau đến tê tâm liệt phế như thế này!

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 61: Trần Mặc Dương, tôi hận !



      Hành lang bệnh viện hẹp dài, theo chiếc giường đẩy, chân như nhũn ra, trước sau hai người nằm giường là người thân nhất của .

      Máu chảy từng giọt từng giọt dọc theo đường , bộ ga giường dưới thân ông Từ nhuộm đỏ.

      Tay bịt miệng lại cho tiếng khóc thành tiếng, bố có chuyện gì , thể ở trong bệnh viện khóc, còn nhớ tiếng khóc thê lương sinh ly tử biệt ngày đó, bây giờ dường như vẫn còn vọng lại trong đầu , thể khóc như vậy…

      Bác sĩ cổ tay bố bị đứt động mạch chủ, phải nhanh chóng nối lại, Y Trạch cũng được đưa vào.

      và mẹ đứng ngoài phòng cấp cứu.

      mặt mẹ bị dính toàn là máu, lấy tay ra sức chùi.

      Mẹ nắm lấy tay , lúc này đây hai người chỉ có thể truyền sức mạnh cho nhau.

      Mẹ nhàng vuốt đầu , ôm vào trong ngực, : “Có chỗ nào thấy khó chịu , có bị thương thương , để mẹ xem.”

      Từ Y Khả lắc đầu: “ có, có… Mẹ, mẹ sao, có bị thương hay làm sao ?”

      “Mẹ sao.”

      Từ Y Khả vùi đầu vào bên hông mẹ, cúi đầu khóc nức nở. ta bà Từ cũng bị thương, chẳng qua bà thể ra được, chồng con đều phải dựa vào bà, làm sao bà có thể ngã xuống vào lúc này.

      Cửa phòng cấp cứu mở ra , bác sĩ cùng y tá ra, và mẹ chạy đến.

      Bác sĩ : “Hai người đều là người nhà của bệnh nhân hả?”

      Bà Từ gật đầu: “Đúng, bên trong là chồng và con tôi, họ thế nào rồi ?”

      Bác sĩ : “Ông ấy bị đứt động mạch chủ được nối lại, nhưng người ông ấy chỉ bị thương ở đấy, nhiều xương bị gãy, nội tạng xuất huyết, đầu cũng bị chấn động, mất máu quá nhiều, cơ thể rất suy yếu, tốt nhất để ông ấy nằm viện điều trị, còn có bây giờ tuy vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tình trạng cũng lạc quan lắm.Gia đình chăm sóc thể để sơ suất , thể để cho vết thương bị nhiễm trùng, nếu hậu quả càng nghiêm trọng. Về phần con trai bà…” Bác sĩ hơi dừng chút, tim bà Từ như thắt lại, nắm lấy tay bác sĩ: “Bác sĩ, con tôi làm sao? Nó bị thương chỗ nào?”

      “Bà bình tĩnh chút… Tay trái con trai bà bị thương đến dây thần kinh, muốn khôi phục lại rất khó, có khả năng bị liệt cánh tay đó, đương nhiên, nếu kiên trì trị liệu vẫn còn có khả năng, gia đình hãy động viên cậu ấy…”

      Khi bác sĩ câu tiếp theo, bà Từ nghe nổi nữa, bà chỉ biết tay con bà bị tàn phế, đó là số mệnh của bà, con bà còn trẻ như vậy, tay sao có thể tàn phế là tàn phế được.

      Bà Từ rụng rời ngã xuống, Từ Y Khả hoảng hốt ôm chùm lấy mẹ. Mẹ làm người mạnh mẽ biết giường nào nhưng giờ phút này cũng chịu đựng nổi ngồi bệt dưới đất khóc rống lên, đám lưu manh kia, bọn chúng là đồ có lương tâm !

      Từ Y Khả chưa bao giờ thấy mẹ khóc thương tâm như thế, ôm chặt lấy mẹ, nước mắt chảy xuống: “Mẹ, mẹ đừng như vậy, mẹ đừng làm con sợ, mẹ đừng khóc, con xin mẹ … Chúng ta vào xem bố , chúng ta vào xem Y Trạch… Họ sao , Tay Y Trạch tốt lên thôi… Bố cũng khỏi… Chúng ta… Người nhà chúng ta ở cùng nhau, xa rời nhau…”

      bối rối an ủi lau nước mắt mặt mẹ mình, lại ngăn cản được bản thânh run run sợ hãi khóc, nếu ngay cả mẹ cũng chịu đựng nổi , phải làm sao bây giờ…

      Bác sĩ cũng gặp nhiều trường hợp như thế này, nhìn hai mẹ con khóc lóc dưới đất cũng chỉ biết thở dài bước . Sau đó y tá lại đến bảo hai người đến nộp phí làm thủ tục nằm viện.

      Từ Y Khả lau nước mắt, : “Mẹ, để con , mẹ xem bố và Y Trạch .” phải mạnh mẽ, thể cứ để người nhà bảo vệ mình mãi , bây giờ người nhà đều cần chăm sóc của .

      Buổi tối, và mẹ thức trắng đêm ngủ, người lo giường. ông Từ vẫn còn bị hôn mê, Từ Y Trạch tỉnh lại , nhưng và bà Từ đều chưa dám cho Từ Y Trạch tình hình thực tế của , sợ ta nhất thời tiếp nhận được.

      Buổi sáng hôm sau mới nhớ đến gọi cho Mã Tuấn, cố gắng nén khóc chuyện hôm qua cho . Trong điện thoại Mã Tuấn nghe được giọng yếu ớt của , bảo là do buổi sáng mới thức dậy. nghe xong hoảng sợ, hỏi địa chỉ bệnh viện rồi chạy đến.

      Buổi sáng rất lạnh, đứng ở cửa bệnh viện, áo quần người dù chùi nhiều lần vẫn còn dính vết máu loang lỗ, mái tóc nhem nhuốc máu rối tung trong gió. cảm thấy vô cùng thê thảm, muốn nằm ngủ giấc, sau đó tỉnh lại mọi chuyện đều trở lại như cũ.

      gặp người đàn ông đó, cùng người nhà có cuộc sống bình an vui vẻ, có chuyện bất hạnh gì xảy ra!

      Mã Tuấn đến liền , Từ Y Khả nhìn thấy đầu quấn băng, lại căng thẳng, nhớ vết thương bữa trước lúc bị tai nạn lành lại rồi mà .

      nhón chân, nhìn vết thương đầu , hỏi: “Đầu bị làm sao thế?”

      sao, chỉ tai nạn , bố cùng Y Trạch thế nào rồi ? Em và mẹ có bị thương ?”

      Tâm trạng bây giờ như đứng bên bờ vực, thể chịu nổi cái gì “Tai nạn” , nắm lấy tay áo : “tai nạn gì?”

      Mã Tuấn : “Tối hôm qua lại có người đến công trường quấy rồi, với bố lo lắng vào.”

      Tim như cục nước đá, lạnh thể lạnh hơn nữa, quả nhiên! Tất cả vẫn chưa chấm dứt! : “Vậy bố đâu, có bị gì ?”

      lắc đầu: “Chương tổng cũng cho người canh giữ công trường rồi, cho nên lúc xô xát cũng bị gì nặng, chỉ là biết bao giờ mới chấm dứt, công trường thể nào tiếp tục làm việc .”

      Hai người vừa chuyện vừa đến phòng bệnh, Mã Tuấn nhìn vết thương của bố và Từ Y Trạch, lại hỏi bác sĩ. Từ Y Khả nhìn chạy đôn chạy đáo , bóng lưng to rộng của lúc này đây làm cảm thấy an tâm, ít nhất còn có người để dựa vào, phải mình chiến đấu.

      Bà Từ bảo về trước thay quần áo, ăn cơm sau đó lại đến.

      Từ Y Khả : “Con về lấy ít đồ cho bố và Y Trạch, rồi mang cơm đến.”

      Tâm trạng bà Từ ổn hơn rất nhiều, gật đầu : “ , làm để Mã Tuấn đưa con về, ở bệnh viện có mẹ rồi, về tắm rửa sạch , Bố con tỉnh dậy, thấy người con toàn là máu lại lo lắng .”

      Mã Tuấn đưa về, giúp thu dọn đồ đạc.

      Xuống lầu, Từ Y Khả : “Mã Tuấn, hôn lễ của chùng ta có lẽ nên dời lại , bố bị thương nặng như vậy, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy…”

      Mã Tuấn ôm trấn an: “ hiểu mà, chờ em, em yên tâm , có chuyện gì đều xử lý…”

      thút thít: “Mã Tuấn, xin lỗi… Còn có… lúc trước tất cả tiền bố em đều đổ vào công trình kia rồi, trong nhà bây giờ còn tiền , em muốn lấy sáu mươi vạn kia dùng trước, chờ kết hôn xong sau đó trả lại …”

      Mã Tuấn : “Em sao thế, bây giờ còn phân biệt tiền tiền em ư, bây giờ chữa trị cho bố và Y Trạch là quan trọng nhất, tiền đủ, em hãy với , đứa ngốc này, lúc này rồi mà em dựa vào dựa vào ai!”

      ôm chặt eo , lòng khoan dung của làm cho cảm động, cúi mặt trước ngực : “Cám ơn , Mã Tuấn…”

      nhìn thấy cũng rất mỏi mệt, dưới mắt thâm quần, có lẽ cả đêm qua cũng chưa ngủ, bảo về trước nghỉ ngơi rồi tự mình bắt xe đến gần bệnh viện mua cơm và cháo.

      vẫn còn chưa đến phòng bệnh, ở hành lang nghe giọng mẹ cầu xin, : “Bác sĩ Lý, cầu xin ông , hãy quan tâm đến bệnh nhân của ông, ông hãy mở lòng từ bi, chồng tôi bị thương nặng như vậy, làm sao ông có thể bắt ông ấy chuyển viện, lỡ như xảy ra chuyện gì… Bác sĩ xin ông hãy thương xót cho tình cảnh của gia đình tôi bây giờ…”

      “Tôi cũng còn cách nào, cái này cũng thể do tôi có thể tự quyết định … Hay là bà kiếm viện trưởng … Hay là bà tìm bệnh viện khác xem có ai chịu tiếp nhận …”

      Tất cả mọi thứ trong tay Y Khả đều rơi xuống đất, bác sĩ rồi, lưng bà Từ dựa vào tường lạnh như băng để mình bị ngã quỵ xuống . Từ Y Khả nhìn thấy khuôn mặt xanh xao của mẹ, biết đến tột cùng còn có chuyện gì tồi tệ hơn chờ nữa.

      lau mồ hôi trán mẹ, : “Mẹ, làm sao vậy, bác sĩ vì sao muốn chúng ta chuyển viện? Chúng ta đủ tiền trả viện phí ư…”

      Bà Từ tuyệt vọng lắc đầu: “Bệnh viện chịu nhận… cái gì cũng chịu nhận, chúng ta đắc tội với người nên đắc tội… đời này còn những chuyện như thế này ư, sao đường sống cũng để lại cho người ta… Là tên thủ lĩnh đám côn đồ đó! Đó là tên súc sinh! dồn chúng ta đến đường cùng , nếu bố con và Y Trạch có chuyện gì, mẹ mặc kệ là con của chủ tịch hay con của tổng thống, mẹ cùng liều chết!”

      Bởi vì tức giận toàn thân bà Từ run run, trong mắt lên vẻ bị ép buộcuất hận đến điên cuồng.

      Từ Y Khả cố gắng bình tĩnh, : “ có quan trọng mẹ à, bệnh viện này nhận còn có bệnh viện khác, chúng ta bệnh viện khác, con tin tất cả bệnh viện đều bị mua chuộc … Chúng ta bây giờ phải …”

      gọi điện cho Mã Tuấn, cho Đinh Tĩnh, cho Văn Kỳ, người nào có thể nghĩ đều tìm đến .

      Đinh Tĩnh và Văn Kỳ đến bệnh viện ngay lập tức, Mã Tuấn cũng đến . Trong mấy ngày này mọi người đều liên lạc với bệnh viện cho bố và Y Trạch, nhưng khi tất cả nghe đến tên người bệnh chịu tiếp nhận.

      biết sau lưng có người chỉ huy mọi việc, muốn cắt tuyệt con đường của , muốn tin rằng ta là con người tàn nhẫn như thế!

      Sau lại, Văn Kỳ bảo ấy có người quen làm trong bệnh viện, có thể qua thử xem sao.

      Đến bệnh viện , vẻ mặt người kia khó xử xấu hổ cười cười: “ phải tôi muốn giúp việc này, là tôi giúp được, tôi cũng chỉ là bác sĩ nhoi… , tất cả các bệnh viện ở thành phố Giang Nhạc hình như đều nhận được chỉ thị, các người khẳng định cũng biết đối phương là loại người nào, chúng tôi cũng đắc tội nổi… xin lỗi …”

      Văn Kỳ còn muốn tranh cãi thêm, Từ Y Khả lắc đầu, : “Văn Kỳ, chúng ta thôi, bệnh viện đến được… có thể đến phòng khám…”

      Nhưng ngay cả tia hy vọng cuối cùng kia cũng bị chặt đứt, dù đến phòng khám nào, đám lưu manh cũng đến phòng khám họ gây , làm có ai dám tiếp nhận bọn họ.

      hiểu vì sao ta lại bức đến con đường cùng thế này, muốn tới tuyệt vọng mới dừng hay sao? Văn Kỳ tức giận bất bình mắng: “ đúng là lấy thúng úp voi, chẳng lẽ làm gì được ta ư !”

      Từ Y Khả cười khổ, đúng vậy, làm thế nào được, ta muốn chết, cũng chỉ có thể chết.

      Mã Tuấn , Y Khả, em đừng lo lắng, nhất định nghĩ ra biện pháp , bố giúp đỡ tìm bệnh viện, nhất định có cách .

      Ai có thể có biện pháp nào, bố hấp hối , vết thương ngày càng nghiêm trọng, hôm qua liên tục bị sốt, nhưng lại thể làm gì, chỉ có thể nhìn bố và Y Trạch nằm giường chịu khổ.

      cũng cạn tình cạn nghĩa với . Ngay cả ý nghĩ giết ta cũng có , nếu có thể giết ta, hề nương tay đâm mấy chục nhát, để ta cũng thử nếm mùi vị của cái chết.

      Cuối cùng Đinh Tĩnh kéo vào phòng, : “Y Khả, đến lúc này cậu muốn cúi đầu cũng phải cúi đầu, cầu xin ta, cầu xin ta nể tình cảm ngày xưa, mặc kệ sau này thế nào, hy vọng duy nhất lúc này là ta, chỉ cần bố cậu và Y Trạch sao, chuyện gì sau này tính tiếp. Nếu còn dây dưa kịp , nếu bố cậu có xảy ra chuyện gì, tất cả trễ rồi. ta ra tay, hơn nữa ràng chỉ nhắm vào gia đình cậu, có ý đồ rồi .”

      Đúng vậy, nên đến cầu xin ta , ta phải ở đây hay sao, chờ như con chó chạy đến cầu xin ta. Như ta mong muốn! cầu xin!

      ta muốn gì đều chấp nhận, muốn mạng của cũng cho.

      Nhưng mà tìm thấy ta, thể gặp được ta, điện thoại của ta luôn tắt máy .

      đến Thiên Tinh , đến căn hộ, đến những nơi ta thường lui tới để chờ, nhưng có xuất .

      nhớ tới Mẫn Chính Hàn, Giang Văn Thao, thể liên lạc được với ai cả. mất liên lạc với Mẫn Chính Hàn từ lâu, mà bình thường cũng chẳng lui tói với Giang Văn Thao.

      Cuối cùng nhớ tới Chu Lạc Khiết, đến Thiên Tinh vệ sĩ bảo Chu Kạc Khiết Bắc Kinh , còn cách nào, ngồi xổm góc bên cạnh Thiên Tinh.

      Mưa rơi ngừng, giọt mưa lạnh như băng rơi xuống người , tay chân run lạnh nhưng đáy lòng kia còn đau đớn hơn, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc từ xe xuống, là Trương Uyển và Hà Tư Vận.

      Đúng vậy! còn có thể cầu xin Trương Uyển, sao có thể quên Cổ Phong là bạn trai của Trương Uyển chứ?

      vịn tường đứng lên gọi: “Trương Uyển.”

      Hà Tư Vận nhìn Từ Y Khả chật vật vào.

      Trương Uyển miễn cưỡng đứng trước mặt , : “Sao lại đến đây? Tìm Trần tổng ư?”

      lau nước mưa mặt, : “ ta có ở đây ?”

      Trương Uyển lắc đầu: ” Cái này tôi làm sao mà biết, muốn vào ngồi .”

      Từ Y Khả vội vã: “Trương Uyển, gia đình tôi xảy ra chuyện.”

      Trương Uyển ồ lên tiếng, dường như có hứng thú.

      Miệng lưỡi Từ Y Khả khô cứng, mưa làm nhìn thấy mặt Trương Uyển.

      Từ Y Khả : “Gia đình chúng tôi bị liên lụy vào chuyện, Cổ Phong dẫn người đến nhà chúng tôi…” cũng biết sắp xếp từ ngữ như thế nào.

      Là Trương Uyển thay tiếp: “Chuyện này tôi có nghe Cổ Phong , ấy cũng cảm thấy rất có lỗi nhưng cũng có cách nào , ấy chỉ nghe theo lệnh thôi!”

      Từ Y Khả : “Trương Uyển tôi cầu xin , có thể với Cổ Phong tiếng, để ấy nương tay bỏ qua chuyện này, tình trạng của bố tôi bây giờ rất nghiêm trọng, thể chống đỡ nổi .”

      Trương Uyển : “Chuyện này chỉ sợ tôi giúp được, cũng biết chuyện đàn ông bọn họ thích bị phụ nữ nhúng tay vào, lời của tôi cũng chả có ích gì.”

      Từ Y Khả có chút tin, mặt Trương Uyển chút thương hại, chỉ có vui sướng khi thấy người khác gặp họa, cười lạnh cùng như liên quan.

      Từ Y Khả nhớ lại lời của Trương Uyển trước kia ‘tôi ta cũng biết có vậy, tôi muốn ta làm cái gì, cũng chỉ được ta còn ‘Từ Y Khả, tôi để cho yên!

      biết vì sao tình cảnh này lai lên xâu chuỗi lại trong đầu. nhớ ra rồi, vừa nãy Trương Uyển và Hà Tư Vận cùng nhau xuống xe , quan hệ của Trương Uyển và Hà Tư Vận từ khi nào tốt lên như vậy? Mà chuyện Cổ Phong dồn gia đình đến đường cùng, là ý của Trần Mặc Dương sao?

      Những suy nghĩ cứ thế lên, nhìn chằm chằm vào Trương Uyển, : “Là ! Trương Uyển, là có đúng hay , muốn trả thù tôi!”

      Trương Uyển cười lạnh: “Là tôi? Sao lại là tôi? cái gì đấy?”

      Từ Y Khả từng bước tới gần: “Là bảo Cổ Phong làm vậy đúng , tất cả đều là do , tôi nghĩ rằng lại ác độc như vậy, vì sao… vì cái gì… kiềm chế được nắm lấy áo Trương Uyển, dùng sức kéo, đau đớn kêu lên: “Là ta cần , vì sao lại đối xử tàn nhẫn với gia đình tôi như vậy… nếu bố tôi xảy ra chuyện, tôi cùng chết với , tôi có biến thành quỷ cũng tha cho …”

      Tay Trương Uyển hất ra, Từ Y Khả vốn ốm yếu ngã xuống đất, : “ cũng quá đề cao tôi rồi , tốt xấu gì cũng từng là phụ nữ bên người Trần tổng, nếu Trần tổng ra lệnh, Cổ Phong ta dám làm sao, thua chính là thua, đừng có đổ lỗi. Tôi còn tưởng rằng có gì đấy đặc biệt, bây giờ xem ra cũng khác gì mấy. đối với ta mà cũng chả khác gì cái giẽ rách đáng đồng, cả mạng của , mạng của người nhà trong mắt ta cũng bằng con lợn con chó! cứ ở lại đây , tôi còn muốn xem ai có thể giúp !”

      Trương Uyển xong quay người vào, trời vẫn mưa, nằm ngã đường đứng dậy. Mưa như trút xuống cuốn trôi nước mắt và tiếng khóc thảm thiết của .

      Người đường nhìn khóc lớn, dừng lại xem lát rồi tiếp, ai đến hỏi làm sao vậy.

      Nỗi tuyệt vọng của ở trong mắt người khác bé chẳng đáng kể , giờ phút này tuyệt vọng chẳng sợ xe cộ chạy qua giữa đường đụng phải, ai có thể cảm nhận được nỗi đau này.

      Mưa hòa quyện cùng nước mắt, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời cao rồi hét to: “Trần Mặc Dương, tôi hận !

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 62: Cuối cùng cũng chỉ là bế tắc



      Mưa vẫn rơi, biết mình khóc trong bao lâu.



      Lúc tỉnh lại ở nằm giường, Mã Tuấn ngồi bên cạnh.



      muốn dậy, còn phải đến xem bố thế nào, còn có Y Trạch, từ lúc biết tay mình bị tàn phế mấy ngày chuyện.



      Mã Tuấn lại ấn xuống, : “Em nghỉ ngơi thêm lát nữa, dầm mưa lâu như vậy, sốt .”



      giúp kéo chăn, : “Sau này đừng làm chuyện điên rồ nữa, nếu em có chuyện, mẹ em chịu nổi …”



      Giọng của có chút nghẹn ngào, bây giờ trong nhà cũng loạn cả lên, lại nhìn thấy khổ sở như vậy mà cái gì cũng thể giúp được, ngay cả người phụ nữ thương cũng bảo vệ được. Đây là cảm giác nên lời, bất lực.



      ôm : “ xin lỗi… Nhưng em biết làm sao bây giờ, bố và Y Trạch ra sao, mẹ em chống đỡ nổi nữa, em sợ mẹ suy sụp mất, vì sao nhà em khổ như vậy, vì sao…”



      Mã Tuấn lấy khăn lau nước mắt cho , : “Y Khả, em đừng khóc, hãy nghe … nhà cũng bàn bạc rồi, chúng ta hãy đưa bố và Y Trạch rời khỏi Giang Nhạc, rời khỏi Giang Nhạc phải là địa bàn của bọn chúng, đặt vé máy bay tối mai rồi, đợi Y Trạch và bố chữa trị xong, chúng ta về lại…”



      Trong mắt ánh lên tia hy vọng, đúng, đúng rồi rời Giang Nhạc, ta có bản lĩnh gì cũng thể làm gì được .



      liền ngồi dậy: “Vé máy bay mấy giờ, đâu? Bây giờ em phải làm gì, mẹ đâu, mẹ biết chưa.”



      “Em đừng gấp gáp, cũng với mẹ, tối mai tám giờ mười lăm chuyến bay Thượng Hải, ở đó có vài bạn học của , hơn nữa điều kiện bệnh viện ở Thượng Hải cũng tốt, em bây giờ hãy nghỉ ngơi cho khỏe, chăm sóc bản thân cho tốt ngày mai em và mẹ thu dọn vài thứ cần thiết, những cái khác cần nghĩ.”

      Tám giờ tối mai, còn ngày, muốn ngay lập tức, mang theo người nhà bao giờ trở về nữa.



      Buổi tối Mã Tuấn ở lại chăm sóc , ngủ bên phòng bên cạnh, rất cảm động lúc thế này vẫn còn có người bên cạnh, ít nhất có thể cho giấc ngủ.



      Ngày hôm sau, cảm thấy thời gian sao trôi chậm thế, liên tục xem đồng hồ, hận thể ngay lập tức chỉ đến tám giờ, bố rất nguy kịch, vết thương nhiễm trùng, chỉ uống kháng sinh cũng có tác dụng, có khi hôn mê cả ngày cũng tỉnh lại, liên tục bị sốt, dù có tỉnh lại cũng rất đau đớn, rất sợ lỡ như…



      Đối với mỗi giây cũng như dày vò, rốt cục cũng đợi được đến chiều sáu giờ, bên ngoài thời tiết tốt, sợ nhỡ kẹt xe. Chưa đến sân bay, vẫn thể yên tâm được. giây còn ở Giang Nhạc, trái tim như bị rơi ra khỏi lồng ngực.



      Mã Tuấn biết lòng nóng như lửa đốt, : “Được, vậy bây giờ , trước hết hãy đỡ bố vào xe…”



      và Mã Tuấn đỡ bố, mẹ giúp đỡ Y Trạch.



      Lúc xuống dưới lầu, Mã Tuấn : “Y Khả, em giúp đỡ bố, gọi xe.”



      Chân của còn chưa được tiện lắm, lúc còn có chút đau, mỗi bước đều phải cố gắng hết sức.



      biết đều là vì sốt ruột, nghĩ, đợi tất cả mưa gió trôi ra, kết hôn cùng ngay lập tức, cần hôn lễ, chỉ cần đăng ký thôi, cả đời này luôn đối với tốt.



      Mã Tuấn đột nhiên dừng lại, thấy lạ định mở miệng hỏi . Giây tiếp theo liền sợ hãi hiểu ra chuyện gìđang xảy ra. Điều lo lắng bất an cả ngày cuối cùng cũng đãđến . Chiếc xe kia của Cổ Phong chắn trước mặt Mã Tuấn, vài tên xuống xe chặn đường .

      Mã Tuấn lui về phía sau bước, giang hai tay ra che chở trước mặt .

      Cổ Phong cũng bước bước tới gần trước mặt bọn họ.



      Cổ Phong : “ có Trần tổng đồng ý, các người đừng mơ tưởng ra khỏi Giang Nhạc bước.”



      Mã Tuấn : “Họ Cổ kia, đừng có tuyệt tình quá .”



      Cổ Phong cuốn tay áo lên khối cơ bắp cuồn cuộn nổi lên, đấm phát vào bụng , kiêu ngạo : “Tuyệt quá sao? Lại tố cáo tôi! Lại báo cảnh sát hả! Tên chó Chương Kinh Hoa kia phải rất có năng lực sao, lúc này sao đứng ra sủa vài tiếng cho tôi nghe hả!”



      Tay Từ Y Khả đỡ bố, thể buông ra, tình cảnh trước mắt làm nhớ đến tối đầy máu kia, hét lên: “Đừng đánh ấy… Mã Tuấn, có bị gì …”



      Bà Từ bên cạnh muốn điên lên, chồng hấp hối, con trai bị đánh đến bị tàn phế, còn có sắc mặt kiêu ngạo của tên Cổ Phong kia làm cho bà mất hết lý trí, hận thể lột da , uống máu , bà điên cuồng gào thét: “Các người được chết tử tế… Các người ngày nào đó bị phanh thây… Bị xe đâm chết…”



      Mấy tên côn đồ nghe xong định đến, Cổ Phong đưa tay lên ngăn lại, : “ chết tử tế được, nhưng vẫn phải xem các người chết như thế nào .”



      Toàn bộ khu chung cư im ắng, cho dù có mấy người qua thấy cảnh như vậy cũng đường vòng.



      lầu có mấy gia đình mở cửa sổ nhìn xuống, có lẽ cũng có người báo cảnh sát, nhưng chẳng ích gì, lúc này ai đứng ra, cho dù là bọn họ đến cũng cứu được .



      Sau lưng đều là phụ nữ và người bệnh ốm yếu, Mã Tuấn sợ lại đụng đến người nhà càng nghiêm trọng hơn, nên che chở cho cả gia đình lên lầu lại.



      Mấy tên đó cứ đứng dưới đấy, có lên theo.



      biết còn hy vọng, trong lòng lui héo tro tàn.



      Tối khuya bố lại sốt cao, còn ho ra cả máu.



      Hơn nửa đêm Mã Tuấn chạy tìm, rốt cục cũng tìm được bác sĩ cùng đến nhà. Bác sĩ kia : “Các người vẫn nên nghĩ cách để bệnh nhân nhanh được vào viện, chứ cứ tiếp tục như vậy Hoa Đà tái thế cũng cứu được.”



      nghe xong nhưng khóc, chỉ ngồi sững sô pha.



      Ngày hôm sau bảo Mã Tuấn về nhà, bảo mẹ mình làm, ra khỏi cửa thẳng đến Thiên Tinh. tin đợi được ta, ta ép như vậy, bây giờ đến nông nỗi này, ta sao còn thể lộ diện!



      Ba ngày liên tục đợi ở Thiên Tinh, bảo vệ vào vào ra ra, có mấy người quen biết , nhưng họ cũng biết chuyện gì xảy ra, nhìn thấy mỗi ngày đều đến, nghĩ rằng bị Trần Mặc Dương ruồng bỏ nhưng vẫn dứt được, bởi vậy khuyên nhủ: “Từ tiểu thư, Trần tổng hình như ra nước ngoài bàn công việc, mấy ngày gần đây cũng thấy ấy đến, đừng đợi nữa, gặp được ấy đâu.”



      Từ Y Khả lắc đầu: “ sao, tôi ở đây chờ, ấy trở về.”



      Lại ngày thu hoạch được gì, về nhà từ xa nghe thấy tiếng mẹ khóc kinh thiên động địa, nhiều gia đình còn mở cửa ra nhìn. chạy như điên, đẩy người chen chúc ở cửa ra. Trong phòng khách mẹ ngừng dập đầu dưới chân bác sĩ: “Tôi cầu xin ông , giúp chúng tôi nghĩ cách… Bác sĩ xin ông hãy thương xót, giúp chồng tôi vào viện, tôi cầu xin ông, tôi dập đầu xin ông …”



      Người bên cạnh cũng lên tiếng cầu khẩn, vẻ mặt bác sĩ khó xử : ” Bà đứng lên trước … bà đứng lên trước rồi sau…”



      Có hàng xóm thấy quay lại, : “Y Khả, con về đúng lúc, nhanh, nhanh nghĩ cách, bố con chịu nổi nữa rồi…”



      ngơ ngác vài giây, sau đó xoay người chạy mạch ra ngoài, người đằng sau gì đấy, cái gì cũng nghe thấy. chỉ biết bố sắp chết… bố sắp chết… cũng muốn sống nữa…”

      Lòng thắt lại, xuống xe vào cửa hàng hoa cạnh Thiên Tinh, lúc ra trong tay cầm con dao nhọn.



      cầm con dao vào Thiên Tinh, thế giới bên trong choáng ngợp vàng son, mọi người đều cười đùa, vui sướng, còn người nhà của dãy dụa gần chết, tại sao lại bất công như thế chứ!



      thẳng lên lầu hai, vệ sĩ nhìn thấy cây dao trong tay , cảnh giác, ngăn vào, : “ xin lỗi, Từ tiểu thư, Trần tổng có ở đây, lần khác lại đến!”



      vung dao tay lên: “Tôi muốn gặp Trần Mặc Dương… Các người bảo ta ra đây gặp tôi… Trần Mặc Dương, ra đây cho tôi, ra đây cho tôi…”



      Mắt đỏ ngầu, ai tới gần , liền vung tay loạng xạ,. còn gì để sợ , cho dù hôm nay có chết ở đây cũng sao cả !



      Những vệ sĩ ở đây đều trải qua huấn luyện, tuy trong tay cầm dao, nhưng liền bị thu phục,. liều mạng giãy dụa, tóc tai bù xù khóc, hét lên như kẻ điên, bức đến điên rồi.



      Trong hỗn loạn, thấy mặt Trương Uyển mỉa mai, tay Trương Uyển vung lên tặng cho cái tát, : “Đây là đâu mà dám làm ồn, đáng tiếc còn là Từ Y Khả trước kia nữa rồi.” với đám vệ sĩ, “Lôi ta ra ngoài cho tôi!”



      Mấy tên vệ sĩ kia có chút do dự, người là người phụ nữ bị Trần Mặc Dương “thất sủng”, người vừa trở thành “nữ vương” của Cổ Phong , bọn họ nhất thời biết nên làm thế nào.



      Trương Uyển lạnh lùng : “Còn đứng đấy làm gì…”



      Từ Y Khả hề giữ hình tượng mắng, lôi hết những từ ngữ ác độc có thể nghĩ ra, chửi: “Trương Uyển, được chết tử tế , ngày nào đó các người đều gặp báo ứng …”



      Trương Uyển lại lần nữa giơ tay cao lên “ từ từ chờ …”



      Tay giơ lên giữa trung bị Chu Lạc Khiết giữ lại, quát: “Các người muốn làm gì, muốn tạo phản có phải ! Còn buông tay, mắt các người bị mù à!”



      Mấy tên vệ sĩ kia nhanh thả ra, Từ Y Khả ngã mặt đất, gặp Chu Lạc Khiết, quỳ lên, ôm chân Chu Lạc Khiết, cầu xin : “Quản lý Chu, tôi cầu xin , xin hãy cứu bố tôi, cứu bố tôi…”



      Chu Lạc Khiết vừa mới trở về từ bên ngoài, chuyện gì lắm, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Từ Y Khả, cũng đoán việc hề .



      Chu Lạc Khiết đỡ dậy, : “Đừng hoảng hốt, theo tôi, có chuyện gì từ từ .”



      Chu Lạc Khiết vẫy tay mấy tên vệ sĩ: “Xuống cả cho tôi.” Liếc mắt qua Trương Uyển : “Nếu để cho tôi biết mấy ngày hôm nay tôi và Trần tổng có ở đây sau lưng làm những việc xằng bậy nào, tôi tha cho !”

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 63: Em tốt nhất là hãy bỏ ngay cái ý định đó trong đầu .



      Đêm khuya sân bay vẫn ồn ào đông đúc, màn hình lớn trong đại sảnh hiển thị chuyến bay từ Bắc Kinh đến Giang Nhạc 5733 hạ cánh trong mười phút nữa. Chu Lạc Khiết đứng ở cửa, liền nhìn thấy Trần Mặc Dương từ trong đám người ra.


      Sau tai nạn giao thông, tóc của rất ngắn, mang kính đen, có chút dấu hiệu nào là vừa khỏi ốm, vẫn là Trần Mặc Dương kiêu ngạo và lạnh lùng của ngày xưa.

      Chu Lạc Khiết thở dài nhận hành lý, biết chuyện lần này sao lại ầm ĩ như vậy. nghĩ dù sao ta vẫn còn trẻ, lại chưa bao giờ nếm trải đau khổ, nếu nhận ra lỗi lầm của mình sớm hối hận kịp, tiếc nuối cả đời, phải có được bài học mới có thể biết quý trọng cái ở trước mắt. Biết là vậy nhưng cũng rất khó mở miệng,

      Trong xe chỉ kể sơ qua cho toàn bộ việc của Từ Y Khả, có phản ứng gì.



      Chu Lạc Khiết cũng chắc lắm rằng có biết về việc này hay .



      Nếu còn quan tâm cũng đúng, đến bây giờ vẫn mở miệng hỏi câu. Nếu hết quan tâm vậy tại sao đêm khuya lại vội vàng trở về.



      Rốt cục, cũng lên tiếng: “ sắp xếp cho nằm viện chưa?”



      Chu Lạc Khiết gật đầu: “Bị thương rất nặng lại điều trị chậm trễ, tình huống rất tệ, bác sĩ dù cứu được nhưng vẫn để lại di chứng.”



      ấy đâu?”



      “Tâm trạng Từ bây giờ rất ổn định, tôi cũng bảo người trông chừng rồi. Tôi cũng vừa mới trở về tối nay, nghe trước đó ấy đợi trước cửa Thiên Tinh mấy ngày rồi, có thể bởi vì ấy còn cách nào, cho nên mới liều lĩnh cầm dao chạy vào Thiên Tinh…”



      khó có thể tưởng tượng được hiền thục, rốt cục bị ép đến mức nào mới có thể làm những hành động quá khích đến thế. Tuy là người tuyệt tình, nhưng chỉ cần phạm điều tối kị của , dồn vào đường cùng như vậy. Dù sao phải là người lúc nào cũng thích kiếm chuyện, bệnh viện nào cũng biết đến mặt ấy, biết lúc trước ấy vất vả chật vật như thế nào.



      Đến Thiên Tinh, Chu Lạc Khiết : “ ấy đấy, Trần tổng hãy chuyện với ấy , tôi lên.”



      Chu Lạc Khiết rồi, đứng đó lâu sau mới ấn thang máy, phát tay mình hơi run.



      Cửa mở ra , ngồi nơi vẫn thường ngồi, nhiều vệ sĩ vây quanh. chỉ thấy được bên mặt , tóc dài thả xuống, nhìn thấy khuôn mặt nhưng có thể thấy được toàn thân run rẫy.



      đứng ở trước cửa hít hơi sâu, cố gắng giữ vẻ tự nhiên.



      vào, vẫy tay ra hiệu cho vệ sĩ ra ngoài. nhìn thấy bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt chứa đầy hận thù mà dường như thể nào tha thứ cho được, nhưng cũng trong nháy mắt, oán hận ấy nhạt dần , năm tay siết chặt vì phẫn nộ cũng tự nhiên buông lỏng. cảm nhận được toàn thân run lên vì căm hận nhưng cố gắng giữ bình tĩnh.

      vòng quanh , gì ngồi xuống vị trí vừa ngồi.



      Trong nháy mắt tựa như bị thôi miên, mọi thứ dường như quay trở lại quá khứ. Trong gian tĩnh lặng chỉ có . ngồi trong lòng , nhìn mỉm cười. Bị trêu chọc, ngượng ngùng xấu hổ, nũng nịu tựa vào lòng . Nhưng cũng chỉ là “dường như” mà thôi, tuy vẫn là người đó nhưng cái gọi là quá khứ đó rất khó có thể quay trở lại. Vẫn văng vẳng đâu đây câu của : ‘Cả đời này chúng ta là người xa lạ, kết hôn tôi cưới chồng, liên quan gì đến nhau!‘ Dứt khoát vậy đấy, được là làm được.



      Đến bây giờ vẫn còn tức giận, đợi rất lâu như vậy, thế nhưng lần cũng đến gặp , cho dù là liếc mắt cái, cũng có!



      ngồi dựa vào ghế sô pha, nhả ngụm khói, tư thế lười nhác nhưng lại ngập tràn nguy hiểm, giờ phút này Từ Y Khả cảm thấy mình đời này chỉ là sinh vật bé yếu ớt, có lẽ trong mắt mọi người chỉ đều như thế. có thể dễ dàng làm cho sống bằng chết.



      tà ý liếc , lạnh lùng nở nụ cười: “Nghe đứng ở cửa mấy ngày đêm liền vì muốn gặp mặt tôi, phụ nữ đối với tôi nhiệt tình thiếu, nhưng nhiệt tình giống đúng là hiếm thấy!”



      Người lạ phải ? Được! ra được, cũng làm được!



      biết bản thân mình phải nhẫn nhịn, cái gì là tôn nghiêm, cũng đều quan trọng, chỉ cần bố khỏe lại, chỉ cần người nhà bình an, nếu ta muốn nhục mạcô, muốn giẫm đạp , cũng chịu, trái tim của bị ta chút thương tình bức chết từ lâu, hóa thành tro từ lâu. Trái tim đau khổ đến chết bởi vì còn mộng tưởng đến mối tình cũ, nghĩ rằng vì ân tình ngày xưa mà nương tay, cho đến khi lần lượt nhẫn tâm ép vào con đường cùng, mới oán hận .

      Từ giờ phút này hai người trở thành những kẻ xa lạ, quen biết nhau, chưa từng chờ mong hay nhung nhớ gì cả. Giờ đây chỉ là kẻ bức đến tuyệt vong, kẻ mà căm hận vô cùng chỉ tiếc là thể tới xé xác ra.



      Cổ họng khô rát, những lời muốn cũng thể thốt lên được.



      Cuối cùng cúi đầu : “Tôi cầu xin !”



      phì cười: “Từ tiểu thư, ngay cả bác bán đồ ăn ven đường cũng biết cầu xin người ta mua rổ trứng gà, hôm nay dùng bộ dạng đưa tang này đến cầu xin tôi?”



      muốn cái gì?”



      quý cái gì nhất?”



      quỳ xuống: “Tự tôn của tôi!”



      hừ lạnh, cúi người xuống, hai ngón tay giữ lấy cằm, nâng mặt lên, : “Chưa từng có ai trước mặt tôi đến hai chữ tự tôn, thế mà dám!”



      mặc kệ làm đau, giãy dụa, kêu lên, lại càng khóc.



      hất tay ra, đứng lên, : “Được! Tôi phá lệ cho , nhớ kỹ lời hôm nay của , để xem từ nay còn dám tự tôn nữa , đừng bao giờ để tôi nghe thấy hai chữ này nữa.”



      Sắc mặt mảy may thay đổi, chỉ còn lại mặt hồ yên tĩnh.



      Tay trong túi siết chặt, ghét bộ mặt can đảm này của , ở trước mặt từng có nhiều vẻ mặt sinh động, có lúc cười, có lúc khóc, thậm chí có lúc biết sống chết cố chống lại , nhưng hôm nay dùng bộ dạng nửa sống nửa chết này đến gặp !



      bình tĩnh cố nén lại cơn giận, : “Đứng lên.”



      đứng dậy.



      lại : “Lại đây.”



      giống như con rối, theo mỗi khẩu lệnh làm động tác, bước đến trước mặt .



      ra lệnh: “Cởi quần áo ra.”



      Cuối cùng mặt lướt qua tia như vỡ tan, đưa tay cởi cúc áo, : “Trước hết hãy sắp xếp cho bố tôi vào nằm viện.”



      hơi ngẩn người, xem ra Chu Lạc Khiết vẫn chưa cho ấy, vậy mà ấy muốn dùng thân thể để giao dịch với .



      : “ sắp xếp rồi .”



      tin, đôi mắt nghi hoặc nhìn .



      : “ có thể gọi điện thoại để xác nhận.”



      lấy điện thoại, trán nổi lên gân xanh.



      lướt qua người , đến bàn nhấc điện thoại, gọi cho mẹ . nghe thấy ấp úng dối, bảo là tìm được người bạn giúp đỡ, bảo mẹ đừng lo lắng…



      Chờ dập điện thoại, với giọng mỉa mai: “Bây giờ có thể cởi rồi chứ?”



      : “Đêm nay tôi thể ở lại, làm xong tôi phải . Tôi có thể đến đây bất cứ lúc nào, nhưng thể để mẹ tôi biết, còn nữa, hãy hứa đến tìm người nhà tôi và Mã Tuấn để gây rắc rối…”



      muốn cười, muốn hỏi , dựa vào cái gì mà cho rằng cơ thể có sức hấp dẫn đối với như vậy, có thể tùy ý đưa ra cầu.



      Nhưng cuối cùng cũng thể ra những suy nghĩ đó được, hoang mang bởi lẽ mà trước đây vừa gặp chuyện hoảng hốt, khóc lóc, giờ đây có thể đứng trước mặt bình tĩnh đặt điều kiện này nọ.



      bảo: “Có cần tôi đưa cho thêm khoản tiền!”



      bình tĩnh trả lời: “ cần, tôi chỉ mong Trần tổng hãy giơ cao đánh khẽ buông tha người nhà tôi, để bố và em trai tôi có thể điều trị tại bệnh viện, tôi vô cùng cảm kích.”



      Lời của càng làm càng giận dữ, là chấp nhận số phận ư!



      bước đến vuốt ve khuôn mặt bi thương của . gầy rất nhiều, mái tóc lộn xộn, rối tung có lẽ mấy ngày được chải. Đôi môi khô khan, nứt nẻ, đôi mắt long lanh trong sáng xưa kia giờ hóa đục ngầu, hốc hác. bây giờ rất xinh đẹp, hơn nữa chút sinh khí cũng có, như chết, có cái gì tốt, vì sao thể cam tâm đánh mất .

      ghé sát vào tai , thầm: “Buông tha người nhà ? Sau này nghe lời tôi sao?”



      Ánh mắt có tiêu cự nhìn vào phía trước: “Uhm.”



      “Tôi cái gì cũng làm theo.”



      “Được.”



      bây giờ vẫn mềm mại như xưa, hơn nữa từ nay về sau đều nghe theo ý nhưng vì sao lại thể vui vẻ được. Lẽ nào muốn ngoan ngoãn nghe lời như vậy sao. Nhưng vì sao giờ đây hề có cảm giác chiến thắng, mà ngược lại chỉ cảm thấy hụt hẩng.



      lùi lại chút, lại : “Cởi hết quần áo.”



      bắt đầu cởi áo, mắt vẫn nhìn thẳng, áo khoác, áo len, nội y, quần, tất cả đều cởi xuống, như con nhộng trần truồng đứng trước mặt .



      đỡ lấy hai đôi vai mãnh khảnh tay vuốt ve nhưng vẫn nhìn chằm vào khuôn mặt . Vẻ mặt chút cảm xúc, căng cứng lại, cố gắng nghĩ tới thân thể trần truồng của mình trước mặt . biết ta muốn làm gì, lại là kiểu lăng nhục khác của chăng? chỉ thầm mong làm nhanh để cho .

      mơn trớn da thịt , làn da vốn trắng trẻo mịn màn bây giờ đầy vết thương lớn . eo còn có vết thương lở ra, gần như sắp chảy mủ.



      lại nhìn những nơi khác người , xác định người còn vết thương nào nghiêm trọng, mới lên tiếng: “Mặc quần áo vào .”



      biết vì sao ta lại thay đổi chủ ý, nếu ta bảo mặc mặc.



      : “Tôi có thể rồi sao?”



      cầu: “Sáng mai lại đến đây, còn nữa hãy đến bệnh viện kiểm tra vết thương , nhìn ngán.”



      ra động vào là vì ngán!



      tới cửa, lại bảo: “Hôn lễ dời lại đến khi nào?”



      : “Còn chưa định!”



      “Vừa hay, cũng cần định ngày nữa, hẳn biết nên có hôn lễ này, nếu muốn tên họ Mã kia để yên thân hãy bỏ ngay cái ý định này trong đầu.”



      đến đây lại nhớ đến cảnh kia làm tức nôn ra máu, chiếc nhẫn kia quả mang tay , nắm lấy tay , rút chiếc nhẫn ra quăng .



      cũng phản ứng lại, ánh mắt hơi lóe lên, : “Tôi biết rồi, đừng tìm ta, tôi tự giải quyết.”



      “Tôi có kiên nhẫn, tốt nhất làm nhanh chút.”



      rồi, biết quay lại, phải quay lại, nhưng sao trong lòng vẫn vui, còn cảm giác tồi tệ hơn lúc bảo cắt đứt chia tay.



      cảm thấy trong tim như bị thắt lại, như có gì đó giày vò, cũng xác định được.



      rút ra điếu thuốc, tự với bản thân là có gì mất cả, ấy phải quay trở lại sao? Sau này ấy cũng nữa, trong tương lai cùng với , nhưng cũng cùng với người khác, tất cả phải giống như trước kia ư, như vậy tốt!



      Hút hết điếu, gọi điện thoại cho Cổ Phong.



      Cổ Phong liền lên.



      vẫn ngồi sô pha, vòng khói trắng lượn lờ trước mặt. Cổ Phong bị ánh mắt ảm đạm của làm cho hoảng sợ, lên tiếng gọi: “Trần tổng.”



      Trong mắt cảnh báo nguy hiểm, mở miệng: “Để cho cậu giải quyết mọi chuyện như thế nào rồi?”



      Cổ Phong : “ sắp xếp tốt, phá hủy nhà máy, chỉ là có vài công nhân bị chết, tôi lo liệu ổn thỏa rồi.”

      : “Tốt lắm, cậu làm rất khá! Tôi có ra lệnh hay ra lệnh, tôi muốn hay muốn cậu cũng đều làm cả rồi.”



      Cổ Phong nghe thấy biết có gì đó đúng, nhưng vẫn : “Đây là bổn phận của tôi.”



      ta cười lạnh: “Có tiến bộ, cậu còn biết cái gì gọi làm bổn phận ư!” ta dập thuốc vào gạt tàn, : “Cậu theo tôi nhiều năm như vậy, tôi đối đãi với cậu tệ, hôm nay tôi giữ lại mạng của cậu, xem như trả nợ cho Cổ Vận.”



      Cổ Phong toát mồ hôi hột, : “Trần tổng, tôi hiểu ý của .”



      ta từ sô pha đứng lên, cởi cúc cổ áo, sau đó đấm mạnh vào bụng Cổ Phong: “Cậu dám giỡn chơi với tôi à, tôi bảo cậu động vào nhà ấy sao? Tôi bảo cậu bức ấy đến nước này sao? Nếu tôi trở về, cậu còn định đem ấy mai táng phải ? Lá gan của cậu cũng nhỉ, nếu nể tình Cổ Vận, hôm nay tôi cho cậu gặp diêm vương!”



      Dù cho Cổ Phong cao to vạm vỡ, người cứng như thép nhưng cũng thể chịu nổi đòn mạnh như vậy, ta ngã xuống, miệng đầy máu.



      Vệ sĩ dẫn Trương Uyển lên, Cổ Phong thấy vậy, cố gắng đứng lên, : “Trần tổng, là lỗi của tôi, là tôi đáng chết, chuyện này liên quan đến Trương Uyển…”



      Trần Mặc Dương vòng qua tay kéo cổ Trương Uyển tới trước mặt, Trương Uyển nhìn thấy ánh mắt tàn nhẫn, sợ hãi lui về phía sau. bóp cổ, nhấc bổng ta lên.



      tay bóp chặt cổ Trương Uyển , chặt đến nổi thể kêu lên tiếng, mắt hoảng sợ tột cùng , sặc mặt tím tái như sắp chết, dùng hết sức giật tay ta ra.



      Trong mắt tràn đầy sát khí làm cho người ta sợ hãi, tia nhân nhượng : “ dám động đến ấy, chán sống rồi ư.” Ngay cả lúc ta giận dữ nhất cũng chưa dám ra tay với ấy, mà bọn họ dám ép đến con đường cùng! muốn đem bọn họ quăng xuống tầng dưới!



      Trương Uyển cơ hồ gần tắt thở, động tác giãy dụa ngày càng yếu. Cổ Phong vội vã lên kéo xuống, quỳ gối xuống dập đầu trước mặt Trần Mặc Dương: “Trần tổng, hãy tha cho ấy, ấy biết gì cả… Là tôi đáng chết… Là tôi đáng chết…”



      Trương Uyển nằm sàn ngừng ho khan, suýt chút nữa chết trong tay ta, ta vừa rồi muốn giết .



      Trần Mặc Dương : “ biết? Cậu, tôi còn tha cho cậu mạng. ta!” chỉ vào Trương Uyể:, “Mang tội khó sống, tự cho mình là thông minh!”



      Cổ Phong lết đến bên chân Trần Mặc Dương, tiếng rên vang lên, Cổ Phong tự bẻ gãy xương tay mình, : “Trần tổng, nếu cánh tay vẫn đủ, vậy hãy lấy mạng của tôi , tôi cầu xin đừng trách tội Trương Uyển, Trương Uyển nếu có sai cũng là bởi vì quá …”



      Trần Mặc Dương ngắt lời ta, : “Được rồi, hồng nhan họa thủy! Vì người phụ nữ mà đầu óc mê muội, tính đến hậu quả.”



      xong mới giật mình, dường như về bản thân mình, cũng phải vì người phụ nữ mà mất lý trí đó sao, thể phủ nhận xảy ra chuyện ngày hôm nay phải đều do từng bước gây nên, là phẫn nộ đến mất lí trí!



      Đối với Cổ Phong mà , Trương Uyển phải là Từ Y Khả.



      Nghĩ như vậy, vung tay lên, với Cổ Phong: “Dẫn theo ta, cút khỏi Giang Nhạc, vĩnh viễn đừng quay lại nữa, tôi nợ Cổ Vận trả lại , nếu còn tái phạm, cậu chỉ có đường chết.”

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 64: Tôi còn gia đình nữa rồi



      Lúc đến bệnh viện trời gần sáng , vào phòng bệnh thăm bố.

      Ông từ vẫn hôn mê, áp sát mặt mình lên mặt bố. Khuôn mặt của ông Từ ướt đẫm vì những giọt nước mắt bi thương của con .


      Lúc đại học thường muốn về nhà, mỗi lần nghỉ làm ông lại lặn lội đường xa xe lửa mười mấy tiếng đồng hồ đến thăm con , gặp được ông rất hạnh phúc những mệt mỏi của ông đều tan biến. Dù khi đó cuộc sống cũng chỉ vừa mới khá hơn chút, nhưng bố vẫn gắng hết sức để cho thua kém những khác.

      Trong nhà em trai là nhất, cho nên bà nội rất cưng chiều, trong nhà có gì ăn ngon đều cho em trai . Còn bố luôn cất ít thức ăn để dành lại cho . Đôi khi buổi sáng đem thức ăn theo để làm, buổi tối cũng nhất định chừa lại nửa lén lút cho .

      vuốt ve khuôn mặt bố, cúi đầu : “Bố, con để cho bố xảy ra việc gì , trước kia đều là bố bảo vệ con, sau này con bảo vệ bố, còn mẹ và Y Trạch nữa.”

      Bà Từ đứng trước cửa phòng bệnh lúc, rồi gọi ra: “Con tìm ai giúp thế? Bệnh viện sao đồng ý cho bố con nằm viện?”

      : “Con nhờ đồng nghiệp giúp đỡ , gia đình của ấy ở Giang Nhạc có quan hệ rất nhiều…”

      Bà Từ : “Là đồng nghiệp nào?” Lại có quan hệ cũng so kém những người đó ư!

      Từ Y Khả : “Mẹ biết đâu!”

      Bà Từ nửa tin nửa ngờ, dù sao bà cũng quen nhiều đồng nghiệp của con : “ liên lụy đến người ta chứ?”

      Từ Y Khả lắc đầu: “ ấy sẵn sàng giúp đỡ nên trong lòng cũng biết, mẹ cần lo lắng, có lẽ mấy người đó cũng muốn để đến xảy ra án mạng, cho nên tìm chúng ta gây nữa.”

      Bà Từ vẫn nghi ngờ: “Vậy con mời người ta đến đây, để mẹ phải ra mặt cám ơn người ta…”

      “Sau này … Mẹ, mẹ ăn chút gì , về nhà ngủ giấc, nếu sức khỏe của mẹ cũng chịu nổi đâu, trong bệnh viện có con rồi.” bây giờ rất mệt mỏi, có sức lực để ứng phó với những câu hỏi của mẹ, nếu còn bị ép hỏi nữa có lẽ chịu nổi mất.

      Bà Từ cũng kiệt sức , mấy ngày nay ngày sống yên ổn , ánh mắt tựa hồ díp chặt lại, lao tâm lao lực quá độ, cho dù bây giờ chồng con bình yên nằm giường bệnh, nhưng bà vẫn lo lắng, sợ lại xảy ra biến cố gì.

      Bà Từ : “Mẹ về thu dọn chút, con ở lại trong bệnh viện, Mã Tuấn lát nữa đến.”

      vâng tiếng, đợi mẹ rồi lại nhìn em trai ngủ say.

      biết sau này em mình làm thế nào, đứa vốn cởi mở vui vẻ bỗng trở nên tự kỉ ít , im lặng cả ngày. Bình thường lúc tỉnh lại cũng chỉ ngơ ngác ngồi giường. Lòng đau xót nhưng cũng làm được gì.

      ngồi trước giường bố mơ mơ màng màng ngủ thiếp , là Mã Tuấn đến đánh thức dậy.

      Nhìn khuôn mặt quen thuộc của , nghe những lời ôn tồn của , đột nhiên muốn khóc. sắp bỏ rơi , vẫn còn muốn chờ kết hôn, còn về sau làm cho mỗi ngày đều hạnh phúc, nếu có việc này là vợ của .

      Nhưng bây giờ thể nữa rồi , người tốt như vậy, nhưng có cơ hội để báo đáp.

      sợ nhìn thấy bộ dáng đau lòng mất mát của , trong khoảng thời gian này luôn bên cạnh , vì đau lòng vì lo lắng, nhưng phá tan giấc mơ của !

      có thể tưởng tưởng được nếu kết hôn với luôn hạnh phúc, nhưng có may mắn này, gặp được đúng người nhưng thể giữ được.

      nén nước mắt, nhìn qua bố vẫn chưa tỉnh lại, với Mã Tuấn: “ ra đây, em có chuyện muốn với .”

      phải cắt đứt mối quan hệ này, người kia hề kiên nhẫn, nếu kéo dài, chỉ gây thêm rắc rối cho Mã Tuấn mà thôi.

      Mã Tuấn theo ra phòng bệnh, cắn môi, hàng vạn từ biết từ đâu, chỉ câu đơn giản “ em thể kết hôn cùng ” sao thể nên lời.

      Mã Tuấn nhàng vuốt đầu : “Lát nữa sau, có mang cho em bữa sáng, em ăn trước chút .”

      nhìn ra phía bên ngoài qua cửa sổ hành lang, bầu trời quang đãng, nụ cười của làm cho những lời muốn nghẹn lại trong cổ thốt nên lời.

      Hai người ngồi ghế hành lang bệnh viện, đổ cháo vào trong bát đưa cho , mình ngồi bên nhìn ăn.

      cúi đầu, tay run quậy thìa trong bát, giọt nước mắt rơi xuống. Mái tóc dài phủ xuống che khuất đôi mắt khóc, cắn chặt môi, để cho tiếng khóc cất lên, muốn ta biết khóc , nhưng lại kiềm chế được đôi vai run.

      Mắt nhìn xuống, lấy bát cháo trong tay đặt xuống, sau đó ôm vào long. tựa như vỗ về đứa , vuốt lưng .

      Cuối cùng ở trong lòng khóc to lên, khóc đến tê tâm liệt phế, đem tất cả những tủi thân, đau đớn, thất vọng trong mấy ngày này thông qua nước mắt tuôn ra hết, còn luôn miệng xin lỗi…

      Mã Tuấn ôm chặt , ra trong lòng cũng hiểu được , chỉ là luôn hy vọng, chỉ cần ra miệng, giấc mơ của vẫn có thể tiếp tục, muốn tỉnh táo, hề muốn… Bây giờ trong lòng , làm sao có thể bảo buông tay, còn có cách , tin chỉ có con đường này.

      ở trong lòng khóc kiệt sức, khóc đến nổi thể rơi nước mắt được nữa.

      Cằm đặt đầu , thầm: “Cái gì đến rồi đến , rồi có ngày mưa tạnh…”

      Nhưng chỉ có hiểu được, cho dù có ngày mưa tạnh cũng phải có người thay đổi nó .

      vẫn chưa mở miệng được, lúc còn cười với , lễ phục đặt được mang đến, lần sau mặc cho xem. đợi sau khi bố khỏe hơn , rồi xem lại ngày, nước mắt ngân ngấn.

      Buổi sáng, bác sĩ chính điều trị cho bố đến kiểm tra, làm bác sĩ nữ trẻ, kiểm tra xong, : ” Nghiêm trọng như vậy, sao bây giờ mới đưa đến đây, nếu chậm chút nữa có thể mất tính mạng .” Cũng hiểu người nhà nghĩ thế nào , đêm qua bệnh nhân được đưa tới cấp cứu lần .

      theo bác sĩ kia ra ngoài, cái tên chiếc áo blouse trắng làm cảm thấy quen thuộc , ở sau lưng gọi lên: “Bác sĩ Cố, tôi gặp .”

      Niệm Nghi im lặng, nghĩ rằng trong những bệnh nhân của ấy.

      Từ Y Khả : “ có lẽ nhớ tôi, có lần ở bãi cỏ trong bệnh viện, đứng cùng Mẫn tổng, tôi có nhìn thấy từ xa.”

      Niệm Nghi nhớ lại, hình như đúng là có lần như vậy, chẳng qua luôn nhớ mặt mọi người, cũng có ấn tượng gì lắm, ta : “vậy, là bạn của Mẫn Chính Hàn ư.”

      gật đầu, : “Bác sĩ Cố, vết thương của bố tôi thể nào ?”

      Niệm Nghi vừa vừa : “ tại cơ bản tình trạng ổn định, chẳng qua nội thương để lâu quá, sau này để lại di chứng là điều dĩ nhiên , từ nay về sau nhất định phải điều dưỡng tốt…”

      Thang máy ở hành lang bên kia mở ra, ra là Trần Mặc Dương. nhìn qua ý niệm thoáng qua trong đầu là né tránh, nhưng ta đến đây .

      nhớ rằng tối hôm qua ta sáng nay phải gặp ta , nhưng chẳng lẽ ngay cả mấy tiếng ta cũng cho sao? Có cần ép đến nổi tự mình đến bệnh viện ? theo bản năng khẩn trương nhìn xung quanh, lúc này mẹ cũng sắp đến sợ bị mẹ gặp phải.

      ta đến trước mặt , với : “ ở đây chờ tôi, tôi cùng bác sĩ Cố vài câu.”

      Niệm Nghi vốn lạnh lùng , cũng có biểu ngạc nhiên mặt, gật đầu, : “Đến văn phòng tôi .”

      và Niệm Nghi là bạn học cấp hai, chỉ là rất ít khi chuyện, nhưng vẫn có ấn tượng nhau.

      ta : “Bệnh tình bố ấy thế nào ?”

      Niệm Nghi ăn ngay : “Cứu cũng cứu sống nhưng gia đình cũng phải chuẩn bị tâm lý, cơ thể ông ấy có khả năng phục hồi, sau này có khả năng nằm liệt giường bệnh. Hơn nữa những cơ quan bên trong cũng bị thương, biết lúc nào có nguy cơ tái phát.”

      trầm mặc lâu sau mới mở miệng: “Tôi cũng chuyện qua với viện trưởng , dùng thuốc tốt nhất, trị liệu tốt nhất, nhất định phải điều trị khỏi cho ông ấy.”

      Niệm Nghi : “Tôi là bác sĩ, đương nhiên cố gắng hết sức, nhưng mọi người tốt nhất cũng đừng hy vọng quá nhiều.”

      Từ trong văn phòng Niệm Nghi ra, thấy vẫn còn đứng ở đấy, vẻ mặt đề phòng nhìn , : “ gì với bác sĩ?”

      kinh ngạc khi thấy đề phòng như vậy.

      Hai tay đút vào túi quần, giọng mỉa mai: “Tôi với ấy, sau này bố có xảy ra chuyện gì cũng phải báo cáo với tôi, tôi bảo tiếp tục điều trị tiếp tục điều trị, tôi bảo ngừng ngừng.”

      lại dùng ánh mắt thù hận nhìn : “ còn muốn thế nào?”

      ta , : “Xem có nghe lời hay , bây giờ theo tôi ra ngoài ăn cơm.”

      bảo: “Tôi thể , tôi còn phải chăm sóc cho bố tôi.”

      ta : “ nghĩ kĩ chưa, câu ngừng thuốc cho bố , hai câu, bệnh viện nhận bố .”

      cùng ta , nhưng vẻ mặt chả mấy thoải mái cứ như đưa đám, kiểu như ghê tởm ta

      bảo ăn, ăn, miếng miếng đầy miệng , dường như muốn làm mình chết nghẹn. Nhìn thế, máu dồn lên não, quăng đôi đũa xuống, : “Được rồi! muốn ăn cũng đừng ăn, gia đình còn chưa ai chết, đưa ra cái bộ mặt khóc tang.”

      ngay cả mí mắt cũng nâng lên, buông đũa xuống, mím chặt môi, ngồi thẳng tắp .

      có chỗ trút giận, mắng dọa cũng có ích.

      phiền lòng ão não: “Được rồi, được rồi, về .”

      chỉ chờ ta những lời này, nhanh chóng bước , giận thiếu chút nữa đem nhà hàng đập.

      từng gắn bó với như vậy, bây giờ thấy như nhìn thấy quỹ, chỉ chờ cơ hội bỏ chạy, hơn nữa biết vẫn chưa giải quyết chuyện Mã Tuấn!

      chỉ sợ mẹ sốt ruột chờ , từ nhà hàng chạy thẳng về bệnh viện, vừa ngồi lên xe quả nhiên nhận được điện thoại của mẹ , : “Con bây giờ về nhà liền .”

      Giọng điệu dữ dội của mẹ làm cho sợ hãi: “Có phải bố bị làm sao hay ?”

      Bà Từ : “Về nhà ngay, bây giờ về nhà ngày cho mẹ.”

      hoang mang dập máy, bảo bác lái xe chạy về nhà .

      Trong nhà chỉ có mẹ còn có mẹ Mã Tuấn.

      khí rất trầm trọng, sau khi trong nhà gặp chuyện may, ông Mã có tới vài lần, nhưng mẹ Mã Tuấn lần cũng xuất . cũng biết Mã gia bên kia cũng xảy ra ít chuyện, cho nên cũng có để trong lòng, bây giờ đột nhiên bà Mã đến đây, làm có dự cảm lành .

      Bà Mã : “Tôi có bịa đặt hay , bà tự hỏi con bà biết.”

      Từ Y Khả bất an đến trước mặt mẹ , kéo tay mẹ: “Làm sao vậy mẹ?”

      Bà Từ hất tay ra, lớn tiếng: “Hôm nay trước mặt mẹ và mẹ Mã Tuấn, con cho ràng, con có quen với Trần Mặc Dương hay ?”

      Từ Y Khả bị nghẹn trong cổ họng, mặt trắng lên như giấy, lay lay tay mẹ : “Mẹ… mẹ cái gì?”

      Bà Mã nhìn sắc mặt Từ Y Khả, trong lòng càng thêm chắc chắn, ngữ khí càng thêm khắc nghiệt: “ cần giả ngu đâu? Cả thành phố Giang Nhạc này ai cũng biết, chỉ có gia đình chúng tôi biết gì? Người ta sớm theo tên Trần Mặc Dương kia, nhau say đắm, lại lại , bị ta đá nên mới chạy theo Mã Tuấn nhà tôi, tôi sao gia đình tôi lại gặp vận rủi như vậy. ra đều là do , sao chổi làm hại, Mã Tuấn gạp tai nạn, nhà máy bị phá cũng vì , bây giờ và tên họ Trần kia còn dây dưa , xem Mã Tuấn nhà chúng tôi là cái gì? Tôi sớm cái dạng con phải bản địa chỉ thế thôi, cũng biết Mã Tuấn và bố nó mắt bị mờ sao, sao cũng phải đòi làm hôn lễ…”

      Bà Từ cả đời đều mạnh miệng, làm người đều đường đường chính chính, hôm nay mỗi câu của bà Mã như đá ném vào mặt bà, bà tức giận đến phát run, câu cũng phản bác được.

      Mắt đỏ ong chỉ vào Từ Y Khả hét: “! ràng cho mẹ! là người ta bịa đặt, mẹ liều chết cũng phải đem trong sạch về cho con!”

      Bà Mã hừ lạnh: “Việc này ai còn có thể nhàn rỗi bịa đặt, người ta là có đầu có đuôi!”

      Từ Y Khả câu cũng nên lời, cứng ngắc đứng ở đó, bà Từ hất tay ra: “ chuyện cho tôi! ràng cho tôi, biết cái tên Trần Mặc Dương kia, có quan hệ gì với ta cả…”

      từng bước từng bước lui sau, còn chưa mở miệng, nước mắt rơi . lắc lắc đầu : “Mẹ, xin lỗi, xin lỗi…”

      Bà Từ đánh : “Xin lỗi cái gì? xin lỗi tôi cái gì? Tôi bảo , có nghe thấy và tên Trần Mặc Dương kia có quan hệ gì…”

      khóc quỳ xuống: “Mẹ, Xin lỗi, phải con cố ý , phải con cố ý …”

      ôm chân mẹ , khóc thở nổi.

      Bà Từ cắn răng, gằn từng chữ : “Hỏi lại lần nữa, có quen với Trần Mặc Dương hay ?”

      vẫn khóc, chữ cũng trả lời.

      Bà Từ đứng ở đó, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng trước mắt biến thành màu đen. Sau lúc lâu bà đưa tay lên tát cái, hét rống len: “Cút… Cút ra ngoài cho tôi… Tôi có đứa con này…”

      Bà Mã đứng lên, “Chuyện này coi như gia đình chúng tôi may mắn, về phần tiền lúc trước chuẩn bị cho hôn lễ và tiền nhà máy bị thua lỗ chúng tôi chịu, nhưng còn sáu mươi vạn tôi nghĩ gia đình các người cũng nên biết điều…”

      Trong nhà còn tiền, sáu mươi vạn kia trả tiền thuốc men và mấy khoản vay ngân hàng, cùng với những chi phí lặt vặt tiêu nuâwr , trong nhà nhất thời làm sao đào đâu ra sáu mươi vạn.

      Bà Từ hóa đá đứng yên tại chỗ, Từ Y Khả lau nước mắt đến bên cạnh bà Mã, : “Bác , sáu mươi vạn kia nhà con nhất định trả lại , nhưng tình trạng bây giờ của nhà con bác cũng biết, tại thể kiếm đâu ra được nhiều tiền như vậy…”

      Mặt bà Mã tối lại: “ có tiền? Tôi làm sao mà biết được các người có tiền, hay chịu đưa ra.”

      đứng dậy, thất tha thất thểu chạy về phòng lấy số tiền còn lại đưa cho bà Mã : “Trong này còn ba mươi bốn vạn, số tiền còn lại hai ngày sau con trả lại.”

      Bà Mã lấy tiền , : “Tôi tin chắc chắn kiếm được số tiền kia, tên họ Trần kia rất có tiền, còn sợ kiếm ra, theo ta, gia đình phất lên nhanh thôi . Sau này và gia đình chúng tôi còn quan hệ gì cả , đừng động cái là bảo con trai kiếm tiền cho , bắt con trai tôi kiếm tiền cho dâm phụ!”

      Bà Mã rồi, bà Từ vẫn đứng ở đáy, xoa xoa cánh tay mẹ , : “Mẹ, mẹ đừng làm con sợ, mẹ đánhcon , mẹ mắng con , mẹ đừng như vậy được … Mẹ…”

      Bà Từ : “Có phải tối hôm qua tìm tên họ Trần kia ?”

      “Mẹ…”

      “Có phải hay ?”

      “Mẹ, xin lỗi, xin lỗi, con có cách nào khác .”

      Bà Từ đột nhiên phát cuồng hét to: “Tôi thà chết… tôi thà chết cùng cả nhà, cũng muốn bị người ta chửi vào mặt mình như vậy, bị người ta chửi con mình là dâm phụ…”

      “Mẹ, con sai rồi… mẹ đánh con , mẹ đánh con …”

      Bà Từ kéo ra: “Cút, cút cho tôi, sau này cũng đừng có bao giờ về lại nữa… Tôi có đứa con như vậy…”

      vẫn cầu xin , còn bị bà Từ lôi ra ngoài cửa, cửa đóng lại cái rầm, ngăn tiếng khóc cùng tiếng cầu xin lại.

      dùng sức đập cửa, câu xin, : “Mẹ, con sai rồi mẹ hãy tha thứ cho con.”

      : “Mẹ, mẹ thể cần con…”

      : “Mẹ, con xin mẹ hãy cửa mở ra… sau này con nghe lời, bao giờ phạm sai lầm nữa …”

      : “Mẹ, con sợ lắm, mẹ đừng vứt bỏ con…”

      Nhưng mẹ vẫn quan tâmđến , cửa vẫn đóng chặt, cách tấm cửa dày, vẫn nghe thấy tiếng mẹ khóc nức nở bên trong.

      Cửa vẫn mở, ở bên ngoài khóc, mẹ ở bên trong khóc. Hàng xóm xung quanh thấy vậy đến hỏi han, cũng giúp gọi cửa nhưng vẫn có tác dụng gì. Họ rời , cánh cửa vẫn đóng chặt.

      biết mình ngồi ở đấy khóc bao lâu, cố gắng bò dậy, còn phải bệnh viện, mẹ chỉ nhất thời tức giận , mẹ phải cần nữa, còn có bố, bố nhất định đuổi .

      đến cổng của khu nhà, ngồi xuống, nhìn lên bầu trời, cho nước mắt chảy xuống, điện thoại reo lên , hai mắt đẫm lệ, nhìn thấy người gọi , nhấn nút nghe, khóc vào điện thoại nức nở: “tôi có gia đình nữa rồi … có gia đình nữa rồi … Mẹ cần tôi nữa …”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :