1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu còn khó hơn chết - Tam Nguyệt Vi Thảo ( 106 chương + 8 NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 55: Hoạn nạn gặp chân tình



      Nhìn thấy bộ dáng kia của Trần Mạc Dương, Giang Văn Thao thể kìm được cười ồ lên.

      Trần Mặc Dương mặc kệ , thèm để ý.

      Giang Văn Thao : “ được rồi , nhìn thấy bộ dạng của cậu là tớ càng muốn cười … Cậu bình thường lái xe tốt lắm mà, đây chỉ có ghẹo qua ngã cua sao lại để xảy ra tai nạn cơ chứ. Tớ chỉ ở đây hai ngày mà nhìn thấy bộ dạng như ma của cậu rồi!”

      Trần Mặc Dương : “Được rồi, cậu về , đến đây làm tớ ngột ngạt quá .”

      “Tớ phải đến đây giải sầu cho cậu sao, đúng rồi, vừa nãy tớ vừa thấy bé trong lòng cậu đấy, phải gọi là chạy rất nhanh, có phải cậu dọa gì người ta đến bỏ chạy rồi … Hay là, bộ dạng này của cậu phá vỡ hình tượng trong lòng ấy, ha ha ha…”

      Trần Mặc Dương có vẻ như kịp phản ứng, : “Cậu gặp ai chạy cơ ?”

      “Ai nữa? Từ Y Khả chứ ai, chẳng nhẽ cậu đổi người trong lòng rồi ư.” Giang Văn Thao ra vẻ buồn bực: “Tớ cũng chả nhìn ra đó có cái gì đặc biệt, hiểu thế nào cậu và Mẫn Chính Hàn lại gây thành thế này, nhìn ra các cậu đều thích loại người như vậy.” Giang Văn Thao lúc đầu vẫn hiểu vì sao Mẫn Chính Hàn tốt lành thể tự dưng lại chạy ra nước ngoài, lại còn mãi chưa về, sau lại vài lần thấy Từ Y Khả và Trần Mặc Dương tới lui với nhau, nghĩ lại mới hiểu ra, khỏi thở dài đúng là hồng nhan họa thủy!

      Sắc mặt Trần Mặc Dương thay đổi, hài lòng : “Kéo Chính Hàn vào làm gì, có chuyện của ta sao!”

      Giang Văn Thao cũng chỉ đùa, may mà kịp dừng lại. cũng biết tính của Trần Mặc Dương vì người phụ nữ mà bất hòa với em, vậy cũng có vài phần lòng.

      Giang Văn Thao vỗ vỗ đùi, : “Được rồi, nhiều chuyện cùng cậu nữa, tớ còn có việc phải làm, tớ cho cậu nghe nè đừng bao giờ vì phụ nữ mà để thân xác tàn tạ ra, nghỉ ngơi cho tốt .”

      “Vội cái gì? Cậu phải đến đây giải sầu cho tớ ư.”

      “Được, tớ là người đàn ông có thể giúp cậu làm vài việc, đem người phụ nữ kia đến đây, dọa ta vài câu, làm cho ta khóc cho cậu nghe giải sầu, được rồi, tớ đây.”

      Giang Văn Thao mở cửa ra ngoài, y tá đến nhắc Trần Mặc Dương uống thuốc. Ánh mắt Trần Mặc Dương trầm xuống, kiên nhẫn : “ ra ngoài!”

      y tá này mấy hôm nay chịu đựng ít cực khổ vì ta, nhưng cũng chỉ còn cách chịu đựng im lặng, tay run lên, thuốc suýt nữa rơi cả xuống.

      thay đổi cách khác, lễ phép : “Trần tiên sinh, có cần gì ?”

      Trần Mặc Dương nhìn y tá giống như con chim sợ cành cong. kỳ lạ, phụ nữ sợ nhiều như vây, có vài người bộ dáng lúc sợ sệt còn đáng điềm đạm hơn ví dụ như trước mắt này, nhưng tại sao chỉ nhớ đến bộ dáng run rẩy của đó.

      ta hỏi: “Ơ bệnh viện này có bệnh nhân họ Mã phải . Có lẽ là ở phòng bệnh bình thường, khoảng hai mươi mấy tuổi, cũng được đưa vào đây vì vụ tai nạn hôm đấy.”

      xin lỗi, Trần tiên sinh, tôi cũng lắm.”

      phải y tá sao, ngay cả tình hình bệnh nhân cũng ư?”

      “Tôi phụ trách bệnh nhân phòng bệnh thường , cho nên biết tình hình của bệnh nhân ở phòng bệnh đấy.”

      “Được rồi, ra ngoài .”

      y tá ra ngoài vài bước, đột nhiên nhớ gì đấy , quay đầu : “Trần tiên sinh, Có phải hỏi về Mã Tuấn ? Đêm đó ta và bạn được đưa vào đây.”

      “Mã Tuấn? Đúng! ta xuất viện chưa?”

      “Vẫn chưa, chân bị thương rất nghiêm trọng, bạn xuất viện.”

      làm sao biết đó là bạn ta.”

      “Tôi nghe đồng nghiệp , nếu phải là bạn , lúc xảy ra tai nạn Mã tiên sinh sao có thể che chở cho kia như vậy, nghe lúc xe cứu thương đến trường, ta hôn mê mà vẫn ôm kia rất chặt, hơn nữa lúc ta ở trong bệnh viện, ngày nào kia cũng đến thăm ta, mỗi ngày đều mang thức ăn đến, như hình với bóng, chăm sóc ta chu đáo lắm. Làm sao có thể phải là người cơ chứ?”

      Trần Mặc Dương hờ hững : “ có vẻ biết ràng nhỉ.”

      bắt đầu mơ mộng tình cảm lãng mạn, : “Dĩ nhiên , hoạn nạn gặp chân tình, nhau cùng sống cùng chết kiểu như thế thời đại này còn rất ít , chúng tôi ai cũng rất hâm mộ, cho nên hay để ý đến, sáng sớm hôm nay tôi còn thấy bạn ta đến…”

      “Được rồi , ra ngoài .”

      y tá cũng thấy mình hơi nhiều, nhanh chóng dừng lại, : “Tôi ra ngoài đây, Trần tiên sinh, phải nhớ uống thuốc.”

      y tá đóng cửa lại, lắc đầu, đúng là buồn vui thất thường, vừa mới còn chuyện bình thường, chỉ chớp mắt mặt mây đen giày đặc .

      Cánh cửa đóng lại, Trần Mặc Dương phát điên lên, ném tất cả ly chén đầu giường vỡ vụn.

      Chết tiệt, quả nhiên là hoạn nạn gặp chân tình! Người ta sớm vui vẻ cùng nhau, tình ngọt ngào,chỉ có là thằng ngốc dài cổ nhìn quanh.

      Con mẹ nó, từ bao giờ lại hạ thấp bản thân như vậy, làm những chuyện ngu xuẩn như vậy từ khi nào, là ngu ai bằng! Sao đến bây giờ vẫn nhớ đến tiếng khóc của , ở trước mặt khóc nức nở, xin tha thứ. Từ Y Khả, người như , chờ xem, tôi cho khóc vui vẻ! Khóc thể dừng được!

      Hộ lý bên ngoài nghe được tiếng loảng xoảng chạy đến mở cửa, nhìn thấy sàn toàn những mảnh vụn biết hoàng thượng ở đây nổi giận rồi , ngồi xổm xuống chuẩn bị thu dọn, Trần Mặc Dương gân xanh nổi lên: “Tất cả đều cút ra ngoài cho tôi!” Hộ lý sợ tới mức liền đóng cửa lại.

      Bà Từ mở cửa phòng con , gõ cửa hai tiếng: “dậy ăn cơm tối .”

      Từ Y Khả kéo chăn lên, quấn thành đống giường, dưới chăn giọng rầu rĩ : “Con đói bụng.”

      Bà Từ đến kéo chăn ra, : “Làm sao vậy, con nằm ngày rồi , cơm trưa ăn, cơm tối cũng ăn, có phải cơ thể thoải mái , hay là Mã Tuấn sai gì làm con giận?”

      có!” có gì liên quan đến Mã Tuấn cả á!”

      “Đừng trùm chăn lên, chết ngạt bên trong giờ.”

      “Mẹ, mẹ đừng phiền con . Con chỉ muốn nằm thôi.”

      Bà Từ còn cách nào khác, : “Mẹ để lại cơm cho con, dậy tự hâm nóng ăn.”

      Bà Từ đóng cửa cho rồi ra ngoài, bỗng ngồi dậy, mới từ chăn chui ra, tóc rối tung như đầu gà, ngồi giường ngơ ngác, trong đầu trống rỗng.

      rời giường lấy đại cái áo mặc vào, cầm lấy lược chải tóc vài cái, lại cầm cái áo khoác ra ngoài. Ông bà Từ ăn cơm bên ngoài, thấy mang giày, có vẻ muốn ra khỏi nhà, bà Từ thấy kỳ lạ : “ đâu đấy?”

      “Có chuyện ra ngoài chút, lát nữa về liền.”

      “Trời tối, con…”

      “Con biết rồi.” nhanh ra, ông Từ chỉ kịp vọng lên từ đằng sau: “Cẩn thận đấy.”

      Cửa đóng sầm lại, ông Từ nhìn bà Từ, hỏi: “Y Khả hôm nay làm sao vậy?”

      Bà Từ lắc đầu: “ biết, ở giường nằm ốm yếu ngày, bây giờ đầy tinh thần ra ngoài.” Từ Y Khả ra khỏi cửa liền thẳng đến bệnh viện, hành lang khu phòng bệnh cao cấp rất dài, hơi nhanh, vạt áo bay bay , hoa cỏ xung quanh chìm trong bóng đêm, chỉ còn lại khung cảnh hiu quạnh. sợ bản thân lại có can đảm gặp ta.

      Hít sâu hơi lên lầu, nhớ số phòng hôm đó Chu Lạc Khiết cho , tìm theo mỗi con số ghi cánh cửa, còn chưa đến phòng bệnh của ta, chỉ thấy cánh cửa cuối hành lang có hai vệ sĩ đứng. Ánh đèn ở đầu sáng lên bởi vì bước chân của , hai người vệ sĩ đến, may mắn hai người vệ sĩ này quen. giả vờ như có việc gì qua mặt bọn họ, tiếp tục lên lầu, khi xa khỏi tầm mắt họ, ngồi xuống cầu thang . Cũng biết hai vệ sĩ này khi nào , lấy điện thoại ra nhìn giờ, hạ quyết tâm nếu đợi đến mười giờ, nếu hai người đó còn chưa , đến gõ cửa, dù sao cũng bị mất mặt, trước mặt bao nhiêu người cũng chả quan trọng. Chỉ là biết phản ứng như thế nào khi thấy ? Châm chọc khiêu khích? Hay xem như có việc gì? Hay muốn nhìn mặt ? Trong lòng chẳng nghĩ gì cả, chỉ vì xúc động ban đầu chạy đến.

      Lúc trước cự tuyệt như thế, bây giờ lại quay đầu như vậy, cảm thấy rất buồn cười, tự với bản thân chỉ nhìn mặt ta thôi, dù gì cũng chả có thâm thù đại hận gì với cả, quen nhau thời gian, bây giờ nằm giường bệnh, ít nhất cũng phải đến nhìn lần, đó là lễ phép làm người.

      Buổi tối bệnh viện rất im lặng, tiếng vang, ánh sáng trắng tường chiếu xuống xung quanh quỷ dị ngồi sàn lạnh, trong lòng càng ngày càng cảm thấy thê lương.

      ra lấy rất nhiều lý do, lấy nhiều cớ đều nhưng vẫn che giấu được khát vọng sâu kín nhất trong lòng, ngay cả chính cũng dám thừa nhận rằng nhớ ta, nhớ đến cái ôm của , nhớ đến hơi ấm người , thậm chí nhớ đến vẻ mặt tức giận của . chỉ lần mắng bản thân thấp hèn, nhưng tất cả mọi người khi đều thấp hèn, bỏ xuống được, nhưng cũng giữ được, chỉ có thể đau khổ tự tra tấn bản thân mình.

      Chưa đến mười giờ, cửa phòng bệnh mở ra, thấy bà Trần từ phòng ra, cảm thấy may mắn khi lúc nãy có nhắm mắt mà vào.

      Đợi bà Trần cùng hai vệ sĩ kia khỏi, mới xuống, đứng ở cửa, nâng tay cầm khóa cửa, nhưng vẫn có can đảm mở ra. hít sâu, định hạ quyết tâm, có người ở sau lưng vỗ vào vai .

      Từ Y Khả sợ tới mức run lên, suýt chút nửa hét lên, là vệ sĩ vừa nãy, ta giọng, : “Xin chào, Từ tiểu thư, phu nhân muốn mời chuyện.”

      Từ Y Khả nhìn theo hướng của vệ sĩ kia chỉ, ở đầu kia ba Trần đứng quay người lại. Bà Trần tóc búi cao, mặc bộ màu đen, vẫn luôn cao quý sang trọng như vậy.

      Nhưng bà trông giống với những phu nhân nghiêm khắc khác, có lẽ càng quyền cao chức trọng người ta càng chú ý hình tượng bản thân. Bà Từ nhìn tươi cười : “Đến đây thăm Mặc Dương à”

      Từ Y Khả gật đầu.

      “Nó ngủ, con lần sau hãy đến.”

      Từ Y Khả chỉ có thể nở nụ cười.

      Bà Trần kéo tay , : “ thôi, trễ rồi, bác đưa con về.”

      xe, bà Trần hỏi địa chỉ nhà sau đó bảo lái xe chậm lại chút.

      Bà Trần hề tạo áp lực để Từ Y Khả cảm thấy thoải mái.

      Bà Trần : “Lần đầu tiên gặp con, bác còn có chút ấn tượng, lúc ấy tên nhóc Chính Hàn ở bàn cơm luôn trêu chọc con, bác nghĩ con là bé đơn thuần giống như nụ hoa vừa nở làm sao có thể đối phó nổi với chàng công tử như nó…” Bà Trần cười cười lại : “Nhưng bọn chúng đều là những tên ăn chơi, ở cùng nhau gây ra nhiều chuyện, nhất là Mặc Dương, là người luôn làm cho người ta đau lòng, trước kia làm đau lòng bố mẹ, trưởng thành rồi làm đau lòng phụ nữ.”

      Từ Y Khả lẳng lặng nghe bà Trần chuyện.

      “Phụ nữ bên người nó mỗi ngày người, đủ loại , trong đó cũng có ít những tốt, nhưng cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy nó động lòng ai, cho dù là có rung động chút để mang về cho bác vui mừng cũng có, Lương tiểu thư cùng nó hôm đấy cũng là con của ông bác, kết quả bây giờ nằm trong bệnh viện, nó ngay cả câu cũng với gia đình người ta, bác cũng biết trả lời với bố mẹ của đó như thế nào. Bác còn biết tính tình nó lại còn kinh khủng đến mức độ nào nữa, phụ nữ bên người nó sao có thể nhẫn nhịn được, tre già măng mọc, trái tim của người đàn ông ấy dễ bị thu phục như vậy, cả đời này có lẽ bao giờ xuất người phụ nữ nào có thể thay đổi được tính tình của nó, con ở cùng nó chắc cũng chịu ít đau khổ.”

      “…”

      “Con trai bác bác biết, có đôi khi nó cũng có chút lòng, nhưng thường kéo dài lâu. Ba phút, cái gì nó thích cũng chút, chưa hề có ngoại lệ , có lẽ vừa mới bắt đầu cái này đối với nó có chút hấp dẫn, đến cuối cùng nó vẫn chút do dự vứt bỏ, nhưng phụ nữ phải là đồ chơi của nó, bác biết những đó cũng được bố mẹ họ nâng niu trong lòng bàn tay dựa vào cái gì mà nó có thể giẫm đạp lên như vậy… Nhìn con hiền dịu kiều như vậy ở nhà chắc hẳn cũng được bố mẹ nâng niu tay.”

      “Dạ, Bố mẹ rất thương con.”

      “Uhm vậy con hãy đối đãi với bản thân tốt, hãy vì bố mẹ thương mình đừng để người khác làm tổn thương mình, bác biết Mặc Dương chắc hẳn làm con thương tâm nhiều rồi, bác xin lỗi con.”

      “Bác đừng như vậy.”

      “Bác biết con là tốt, xứng đáng có được người đàn ông toàn tâm toàn ý đối tốt với con, hãy chăm sóc bản thân mình, có thể đến công bằng, nhưng ít nhất phải có tôn nghiêm , con đúng .”

      Từ Y Khả tuy phản ứng có chút chậm chạp, nhưng chuyện này cũng cảm giác ra được , đêm nay mỗi câu của bà Trần đều nhàng, mỗi từ đều trách con mình phải, nhưng thực tế cũng muốn cho , và Trần Mặc Dương thích hợp, muốn tìm người đàn ông khác.

      Nhưng rất cảm kích bà Trần chuyện với với thái độ từ tốn.

      trả lời: “Bác à, con hiểu được mà.”

      “Bác biết con hiểu được.”

      Từ Y Khả do dự chút, nhưng vẫn hỏi: “Chân của ấy sao chứ ạ? Con nghe hình như có ảnh hưởng đến dây thần kinh nào đó .”

      Bà Trần : “Ai với con thế ?”

      Từ Y Khả cắn môi lên tiếng.

      Bà Trần : “Nó sao cả, bác cũng mời những chuyên gia từ Bắc Kinh, Hông Kong đến làm kiểm tra chi tiết, có việc gì đáng ngại lắm, qua thời gian khá lên .”

      thở phào nhõm, gật đầu : “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…”

      Cũng tốt, Trần Mặc Dương làm sao có thể có việc gì, dù sao cũng đến lượt quan tâm!

      Xe đến khu chung cư của , Từ Y Khả : “Bác ơi, dừng lại đây được rồi ạ.”

      “Được, con nhanh về , đừng để bố mẹ lo lắng .”

      “Bác à, đêm nay con cám ơn bác, tạm biệt!”

      Bà Trần nhìn bóng dáng kia biến mất trong bóng tối, vói vệ sĩ ngồi trước: “Đừng với Trần Mặc Dương chuyện kia đến.”

      Vệ sĩ kia hiểu gật đầu: “Vâng, phu nhân!”

      Vẻ mặt bà Trần phức tạp, làm như vậy là tốt nhất, đối với kia cũng là kết thúc tốt nhất.

      Ngày đó bà ở cảnh cục xem lại hệ thống camera theo dõi đường, tuy quá , nhưng bà cũng hiểu được tình huống đó, chiếc xe thể thao Bentley giống điên cắt chặn đường chiếc xe kia, đại lộ như nổi cơn thịnh nộ.

      Lúc ấy bà sửng sốt, đến lúc nhìn thấy khuôn mặt kia, bà mới hiểu được .Đứa con luôn tuyệt tình lạnh lùng của mình, vì người phụ nữ từng bên cạnh mình mà đánh mất lý trí. Điều này thể làm cho bà cảnh giác, bà để cho con mình vui chơi bên ngoài, nhưng có nghĩa là bà để con mình tự quyết định cuộc đời mình. Bà hiểu được tình cảm như vậy khi phát triển có thể liều cả mạng sống . Bà phải chê gia đình kia, chỉ là kia thích hợp vào Trần gia, thích hợp làm con dâu của Trần gia, tính tình ấy quá hiền lành , như dây leo mềm chỉ dựa dẫm vào người khác để sống, tính cách như vậy ở gia đình bình thường sao, nhưng đặt ở vị trí vợ tương lai của Trần Mặc Dương là được .

      Con dâu bà cần có thể giữ chân được con trai mình quan trọng, nhưng ít nhất có thể độc lập, làm việc phải có đầu óc. Sau này con trai bà còn phải kế thừa nghiệp của dòng họ nhà bà, cho nên vợ của nó phải khéo léo giỏi giang, mạnh vì gạo bạo vì tiền.

      Bà Trần cau mày lại, chỉ hy vọng bây giờ bà cắt đứt vẫn chưa quá muộn.

      Từ Y Khả về nhà, bà Từ đến, : “ về à?”

      “Dạ”

      Bà Từ hỏi : “Con đến bệnh viện thăm Mã Tuấn ư ?”

      Từ Y Khả trả lời, về phòng, tay cầm ổ khóa, : “Mẹ, mẹ rất muốn con tiến đến với Mã Tuấn sao?”

      Bà Từ bị con hỏi như vậy, có chút ngẩn người, : ” Tất nhiên , nếu con quen Mã Tuấn mẹ rất yên tâm.”

      “Vì sao?”

      “Cái gì vì sao?” Bà Từ thấy con mình hôm nay có chút là lạ .

      “Con quen ta vì sao mẹ lại cảm thấy yên tâm?” cần vài lý do để thuyết phục bản thân.

      “Con ngốc, bởi vì ta con, đối với con rất tốt, lúc con gặp nguy hiểm tình nguyện hy sinh bản thân bảo vệ con, người đàn ông như vậy đời này có thể gặp được mấy người, gả cho ta, con còn buồn cái gì. Đối với người phụ nữ, hạnh phúc nhất là bên cạnh mình có người đàn ông cho mình cảm giác an toàn. Những việc theo đuổi chỉ là lời an ủi của phụ nữ mà thôi, chờ sau này con trải qua nhiều chuyện hiểu thôi. Nhưng mẹ hy vọng con có thể nắm chắc người tại, đừng để trải qua quá nhiều chuyện mới tỉnh ngộ.”

      Từ Y Khả mở cửa phòng vào, : “Con hiểu rồi.”

      Bà Từ còn theo phía sau: “Con có phải có cảm tình hơn với Mã Tuấn ?”

      “Còn chưa có!”

      Bà Từ cười cười, con mình trả lời là ‘Còn chưa có’ chứ phải là ‘ có’

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 56: Chúng ta kết hôn



      Tết lịch đến gần, đáng nhẽ đây là thời gian vui vẻ của gia đình, nhưng Từ Y Khả lại cảm thấy bầu khí trong nhà có cái gì đó thể giải thích được. Mấy ngày nay mãi đắm chìm trong suy nghĩ riêng của mình, nên có để ý đến tình hình trong nhà.


      Cho đến khi ngồi ăn sáng, thấy bố mẹ đều im lặng khác thường, chỉ mỗi việc ăn, quan tâm gì cả. Lúc này mới ý thức được chuyện này xảy ra vài ngày nay rồi.

      Cuộc sống nghèo đói trăm đau thương, cho nên hai vợ chồng hồi trẻ mỗi lần cãi nhau đều rất khốc liệt, ầm ỹ, bầu khí trong gia đình lúc nào cũng rất nặng nề. Nhưng bây giờ lại quá im ắng, Từ Y Khả cảm thấy kỳ lạ, chuyện gì có thể làm cho bố mẹ mình cuối năm rồi còn cãi nhau?

      làm về, lúc mới đến cửa nghe thấy tiếng bố mẹ cãi nhau vọng ra từ trong phòng, Từ Y Khả kiễng chân đặt tai lên cửa nghe lén.

      Ông Từ thường ngày ôn nhã nhưng lần này dường như rất tức giận, giọng cũng cao lên , : “Bà làm như vậy có khác gì là bán con mình!”

      Bà Từ cũng giận dữ: “Ông đừng có khó nghe như vậy chứ! Chẳng lẽ nó phải là con của tôi sao? Chỉ mình ông đau lòng cho con thôi ư, còn nữa chuyện này liên quan gì đến Y Khả , sao ông lại lôi vào cùng chỗ.”

      “Sao lại liên quan! Y Khả và Mã Tuấn vẫn chưa gì cả, bà vay tiền, cái này phải là bà ép con kết hôn sao? Sau này ông chủ Mã nhìn Y Khả như thế nào? Cho dù là kết hôn rồi cũng phải xem sắc mặt của người ta chứ!”

      “Ông hãy cho ràng chút, đó là do tôi vay tiền ư? Đây là chuyện buôn bán, nhiều hàng hóa như vậy, tôi bảo ông ta ứng trước khoảng có gì là sai ? Ông phải biết rằng công trình này đơn giản chỉ mình ông chủ Mã quyết định ! Lúc trước bàn, chi phí đầu tiên của công trình chúng ta ứng ra , bây giờ chỉ muốn người ta trả lại đợt đầu tiên cho mình, ông cái này là dựa vào mối quan hệ thâm tình của Y Khả và Mã Tuấn ư? Ba mươi vạn đấy chính là ông chủ Mã tự bỏ vào túi riêng của mình .”

      “Được, tôi đem ba mươi vạn này trả lại, ông từ mấy tháng nay có làm ăn dư được đồng nào , người ta luôn gọi giục tiền hàng , còn phải trả tiền vay hàng tháng cho ngân hàng, bây giờ chỉ còn lại ổ bánh mì rỗng ruột. Tôi là hy vọng Y Khả kết hôn với Mã Tuấn, đó là vì Mã Tuấn đối tốt với nó, chẳng lẽ tôi là vì ba mươi vạn đó mà ép Y khả kết hôn ư, ông đúng là hiểu chuyện…”

      Từ Y Khả nhàng bước ra ngoài, buổi tối, lúc chỉ có Y Trạch ở nhà.

      Từ Y Khả : “Lấy giấy tờ buôn bán tháng này chị xem.”

      “Làm gì?”

      “Nhanh !”

      Từ Y Trạch mở ngăn kéo lấy quyển sổ đưa cho .

      Từ Y Khả nhìn nhìn, : “Ít như vậy, đây là tổng doanh thu sao…” lấy máy tính, bấm “tách tách” tính.

      Từ Y Trạch : “Được rồi, chị, quên , tháng này căn bản có lời.”

      Từ Y Khả : “Vì sao? chút lời cũng có sao?”

      “Đáng lẽ trước kia phần lớn khách hàng chúng ta đều cho bọn họ nợ, mấy tháng mới lấy lần, bây giờ chúng ta có biện pháp nào, muốn bọn họ thanh toán liền, bọn họ đều chạy hết, ngay cả khoản nợ cũ cũng chưa thanh toán. Chị à, có việc gì đâu, lâu nhất là hai tháng, ông chủ Mã trả toàn bộ tiền công trình kia, đến lúc đó lại ổn thôi.”

      Từ Y Khả suy sụp ngồi phịch xuống ghế, trong chốc lát : “Tốt lắm, hai ngày nay ba mẹ tâm tình tốt, chị về trước nấu cơm, em đợi lát nữa đóng cửa sớm chút rồi về.”

      Trong lòng Từ Y Khả mệt mỏi, trong nhà gặp khó khăn mà cũng chả giúp được gì, có đôi khi lại ngớ ngẩn nghĩ rằng lúc ấy nên cầm lấy tấm chi phiếu Trần Mặc Dương ném cho . đời này, tiền có thể làm cho người ta sống mà cũng có thể làm cho người ta chết.

      Buổi tối bà Từ về thấy bàn đầy thức ăn, nhìn sang lại thấy đôi mắt Y Khả ửng đỏ, bà liền nhận ra hai ngày này tâm trạng tốt làm cho khí trong nhà ảm đạm nhiều. Bà tự trách mình, muốn giảm bớt bầu khí căng thẳng, bởi vậy làm mặt lạnh nữa chủ động chuyện với ông Từ, ông Từ cũng rất phối hợp, cuối cùng bầu khí trong nhà dần ấm lên.

      Tết lịch, cơ quan được nghỉ tuần, hôm nay là ba mươi, sáng sớm Từ Y Khả kéo mẹ dậy từ giường mua sắm, chen chúc trong khu chợ chật kín người, hai mẹ con mệt lã, chảy mồ hôi, mang theo túi này túi nọ về nhà. Sau đó lại ngày trong bếp chuẩn bị.

      Buổi tối cả nhà quây quần cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, xem pháo hoa, xem chương trình tết, khí ngày tết đánh tan đám mây đen trong nhà . Mã Tuấn vẫn còn ở lại trong bệnh viện, bà Từ lấy chút đồ ăn để Từ Y Khả đem qua, ba mươi tết mà chỉ có cậu ta mình ở trong bệnh viện , đáng thương. Bà Từ cảm thấy dù sao cũng phải nên bày tỏ chút, để người ta có thể cảm nhận được thành ý của mình.

      Từ Y Khả tìm cái hộp đựng bánh trẻo.

      Bà Từ : “Mã Tuấn thích ăn bánh trẻo sao?” Bà nhìn thấy con mình tự gói nửa ngày.

      ậm ừ vâng, cầm thức ăn ra ngoài.

      Giao thừa, trong bệnh viện còn im lặng hơn bình thường. Cả bầu trời lấp lánh những ánh sáng tuyệt đẹp của pháo hoa, dù chỉ là ngắn ngủi nhưng cũng làm người ta say mê.

      Pháo hoa chỉ trong nháy mắt vụt qua thường làm cho người ta chìm đắm, chỉ đến khi nó trở thành đám tro tàn mới có thể làm cho mình mê muội tỉnh táo lại . cũng thể trách tất cả đều do bản thân, dù sao cũng như pháo hoa đẹp đẽ cao này mà lại thể cưỡng lại được cái đẹp.

      muốn đứng phía trước đám tro tàn kia lần trước khi cho phép bảm thân mình làm điều ngu ngốc. Đêm đó những lời của bà Trần làm hiểu được, vấn đề lúc đó của và Trần Mặc Dương, chỉ là ta ương dở lòng mà còn có gia thế cao sang trọng vọng của ta. Tốt nhất là nên chấm dứt tất cả, để trái tim mình đặt đúng nơi nên đặt .

      Tay cầm hai cái hộp, hộp là thức ăn cho Mã Tuấn, hộp là bánh trẻo cho . Lúc trước khi còn nhau, muốn cùng ăn cơm tất niên, cùng nhau nghe tiếng chuông giao thừa, sao có thể đoán được chuyện tình này ngay cả gần như vậy vẫn đợi được.

      Hành lang bệnh viện vẫn im lặng như cũ, nghe được nhịp đập của trái tim, đến cửa chuẩn bị giơ tay lên gõ cửa nghe thấy tiếng từ bên trong vọng lại. Cửa phòng bệnh khép hờ, nhàng đẩy ra, giường bệnh nằm ngược hướng với cửa. Ngọn đèn chiếu xuống mặt , có thể nhìn thấy . dựa người vào đầu giường, mặt gầy rất nhiều, hai má hóp lại . đầu quấn băng , tóc ngắn ngủn so le đều, người đàn ông đứng cạnh giường là Giang Văn Thao.

      Giang Văn Thao chán đến chết, : “Đêm giao thừa này hai chúng ta đều đơn, cái này quả là tội nghiệp.”

      Trần Mặc Dương : “Vậy sao cậu ở nhà ăn bữa cơm đoàn viên, chạy đến đây bảo tội nghiệp làm gì.”

      “Được rồi, phải cậu biết người nhà tớ ồn ào thế nào… Thời gian trước thấy cậu đứng đắn , tớ còn tưởng ngay cả cậu cũng hồi tâm , tớ cũng định lòng tìm người phụ nữ, ít nhất trong ngày lễ tết cũng có người cùng ăn cơm, cậu đúng !”

      Trần Mặc Dương : “Cậu ai đúng ?”

      Giang Văn Thao nghĩ bị Trần Mặc Dương đoán ra, nghẹn giọng : “Cũng tính, tóm lại…” nhún nhún vai : “Cứ thuận theo tự nhiên , cậu cùng bé kia chia tay ư?”

      Trần Mặc Dương : “Chia tay chia tay, còn có giả ư!”

      “Tớ còn tưởng rằng cậu là lòng .”

      Trần Mặc Dương cười nhạo: “cậu thấy tớ lòng bao giờ chưa.”

      “Chính Hàn mà về đến tìm cậu liều mạng đấy.”

      người phụ nữ mà thôi, cậu ta đến nổi gì!”

      đên đầu kia bệnh viện, ngồi xuống băng ghế dài màu xanh, biết mình nên khóc hay cười. cảm thấy bản thân lúc này còn bĩnh tĩnh hơn bình thường, tựa như biển sâu có sóng.

      ta : “Cậu thấy tôi lòng bao giờ chưa.”

      Trong nháy mắt tim lúc đó rất đau đớn, giống như có cây trâm dài nhọn đâm vào, nhanh, mạnh, chuẩn xác! Sau đó chết lặng còn cảm giác nữa .

      cảm thấy lúc này đây đáng nhẽ ra mình phải nên khóc to trận, nhưng sao lại có thể bình tĩnh đến như vậy, giọt cũng rơi xuống. Có lẽ bản thân quá mỏi mệt xem như mọi chuyện sao hết, chỉ thấy mình ngu ngốc. Tuy cảnh tưởng tượng cũng chẳng khác nhau là mấy, cùng lắm là kết thúc, tóm lại là hết, coi như tìm góc yên tĩnh trong đám tro tàn đó.

      Hai hộp thức ăn ở dưới chân cùng ngồi yên lặng trong bóng đêm.

      Cả người dần dần cảm giác được khí lạnh băng nhưng vẫn muốn đứng lên.

      Điện thoại trong túi reo lên, lần rồi lại lần nhắc nhở người tìm lúc này rất lo lắng, cũng nhận.

      Mã Tuấn ngồi xe lăn, tay lăn bánh xe, tay gọi điện thoại, ra khỏi hành lang nhìn thấy bóng dáng đơn ngồi dưới ánh đèn, giống như đêm đó tìm thấy ở công viên, bộ dáng mờ mịt đáng thương.

      Mã Tuấn bình tĩnh, đẩy xe qua.

      gọi tên vài tiếng, mới hồi phục lại tinh thần, hoảng hốt : “ sao có thể xuống giường, nếu chân lại bị thương làm sao bây giờ!”

      Mã Tuấn : “ sao, bây giờ có thể ngồi xe lăn.” ta : “ lo lắng cho em, mẹ em em đến bệnh viện đưa cơm cho , nhưng vẫn chưa thấy em đến, sao em đến rồi mà lên, còn gọi điện thoại cho em …”

      lấy ra điện thoại, màn hình toàn là cuộc gọi nhỡ của .

      Mã Tuấn : “Sau này em đừng làm sợ như vậy nữa, mặc kệ là sao cũng phải nhận điện thoại, ngay cả khi em bận, mắng phiền phức cũng được… như vậy mới cảm thấy an tâm, được …”

      Lúc tự xuống hơi khó khăn, bây giờ chuyện còn thở hổn hển, có thể thấy được đường lo lắng thế nào.

      Từ Y Khả nở nụ cười, tay vò vò đầu tóc ngắn ngủn của .

      Mã Tuấn thấy cử chỉ dịu dàng của còn ngẩn người, lại nghe thấy : “Chúng ta kết hôn .”

      Mã Tuấn sửng sốt, miệng mở ra cũng quên khép lại, trong mắt ánh lên ngọn lửa..

      hỏi ta: “ đồng ý kết hôn với em ? Em nguyện làm người vợ tốt, được ?”

      biết trong ánh mắt có cái gì đó bình thường. Nhưng tiếc cơ hội này, nếu lắc đầu, có lẽ cả đời còn có khả năng này nữa.

      ta : “Được, chúng ta kết hôn .”

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 57: Kết cục định ( Thượng )



      Quyết định của Từ Y Khả làm cho bà Từ ngày đêm mong chờ nay lại trở tay kịp, bà nghĩ rằng con mình khi trở về hồi tâm chuyển ý, mà thậm chí còn nhảy vọt lên kết hôn.



      Buổi sáng mồng , ở trong phòng bệnh, Mã Tuấn chuyện kết hôn với cả nhà. Nghe xong chuyện này người bị shock nhất là mẹ của Mã Tuấn.


      Ông Mã vui mừng, : “Chuyện tốt, chuyện tốt, mới đầu năm mà nhà chúng ta có tin vui, là dấu hiệu tốt!”



      Mẹ Mã Tuấn : “Đây mà dấu hiệu tốt gì, nếu ta, Mã Tuấn có thể nằm trong bệnh viện sao?” Bà luôn cho rằng Y Khả là sao chổi, luôn đưa cái bộ mặt khóc tang, mồng đầu năm gặp ta là xui xẻo.



      Mã Tuấn nhíu mày: “Mẹ, chuyện này liên quan gì đến Y Khả? Là do con lái xe cẩn thận, còn làm liên lụy đến ấy bị vào viện.”



      Ông Mã cũng : “Đúng rồi, con đừng để ý đến mẹ con, có việc gì càu nhàu, ai cũng chả hợp mắt bà ấy, tóm lại, bố vừa lòng con dâu này.”



      Mã Tuấn : “Bố mẹ, con và Y Khả muốn kết hôn càng sớm càng tốt.”



      sợ hối hận, lại đổi ý cho nên phải nhanh chóng làm cho kết cục định.



      Mẹ Mã Tuấn bực mình : “Con bây giờ còn ở bệnh viện, kết hôn như thế nào hả? Con , chuyện kết hôn này có phải là do ta đề nghị ? Đứa ngốc này, đừng có ngốc nghếch để người ta lừa , nhà chúng ta cũng tệ, con cũng chả cụt tay thiếu chân sao lại phải tìm như vậy. Mã Tuấn, mẹ cho con nghe, đương ai cũng được nhưng kết hôn phải tìm bản địa , hiểu biết, con đúng …”



      Mã Tuấn cao giọng: “Được rồi mẹ, là con thích Y Khả, là con theo đuổi ấy, khó khăn lắm mới cầu hôn đượ , muốn nhanh chóng rước ấy về nhà. Con hiểu Y Khả có cái gì tốt, sao mẹ lại thích ấy.”



      ta có gì là tốt, nhưng tốt hơn ta vẫn thiếu, mẹ cho con, con muốn cùng ta đương quyến luyến mẹ phản đối, nhưng mẹ đồng ý hai đứa kết hôn sớm như vậy, con mới quen biết ta chưa lâu vậy mà vội vàng quyết định kết hôn?”



      “Kết quả của tình là kết hôn, con và Y Khả tuy quen nhau chưa lâu, nhưng bọn con cũng phải là mù quáng mà quyết định như thế này.”



      Ông Mã với vợ mình: “Được rồi, bà bớt vài câu .” Lại với con trai: “Mã Tuấn à, kết hôn là chuyện lớn, định ngày này, chọn áo cưới này, tiệc cưới này, tất cả đều phải chuẩn bị, con bây giờ còn nằm viện tiện , hay là con chuyện lại với Y Khả, nhà mình đem sính lễ đến, đợi đến sau khi con xuất viện rồi mới chọn ngày làm hôn lễ.”



      Ở thành phố Giang Nhạc tục lệ nhà trai đem sính lễ đến dặm hỏi nhà kiện rất long trọng, cơ bản cũng như kết hôn , rất ít khi có thể rút lời lại.



      Mã Tuấn : “Được, con với Y Khả tiếng, tháng hai là lễ phóng sinh như vậy hay lắm, vậy đầu tháng ba , con cũng xin phép bệnh viện. Dù sao bây giờ con cũng tốt hơn , có thể ở nhà nghỉ ngơi.”



      Bà Mã thấy hai cha con này hoàn toàn tự quyết định, thèm để tâm đến lời phản đối của mình, tức giận đến choáng váng, : “Được, đây là nhà của các người , sau này có chuyện gì cũng đừng với tôi!” Còn chưa vào cửa, có người dựa, sau này có lẽ chỉ xem bà bằng nửa con mắt.



      Đêm đó Mã Tuấn liền gọi điện thoại cho Từ Y Khả chuyện này, uhm tiếng, : “Người nhà có ý kiến gì sao?”



      cười : “Đương nhiên có, cả nhà đều rất thích em, còn muốn ngay ngày mai rước em về nhà, nhưng cũng thể để em chịu tủi thân được, kết hôn là chuyện lần trong đời, muốn lễ cưới chúng ta hoành tráng chút , để mọi người đều biết cưới được người vợ tốt về”



      cười cười, : “Được, em biết rồi, em chuyện với bố mẹ.”



      Lúc gần tắt máy, : “Y Khả, hãy tin , kết hôn với , mang lại hạnh phúc cho em .”

      : “Em tin.”



      với bà Từ chuyện này, bà Từ rất kích động. Sáng sớm đầu tháng ba bà Từ dậy thu xếp, còn hỏi thăm hàng xóm ở thành phố Giang Nhạc này còn có tục lệ nào, sợ đến lúc ấy thất lễ thu xếp được chu toàn. Ngược lại người trong cuộc là Từ Y Khả lại hết sức bình tĩnh, giống như phải là sắp lấy chồng.



      Mẹ Mã Tuấn lại chả mấy hứng thú, nhưng ngày đó vẫn cùng mọi người đến , mặt tuy vẫn nở nụ cười, nhưng vẫn nhìn thấy được miễn cưỡng và hài lòng.



      Ở thành phố Giang Nhạc này, tục lệ rất rườm rà , ví dụ như chuyện đặt sính lễ, nhà trai tặng cho nhà càng nhiều tiền bao nhiêu cho thấy rằng nhà trai coi trọng nhà bấy nhiêu. Ngoại trừ tiền, còn có vàng, quà gặp mặt của người thân.



      Bởi vì Từ gia phải là người Giang Nhạc, cũng có họ hàng ở đây nhiều, cho nên rất nhiều việc được đơn giản hơn.



      Nhưng sính lễ vẫn là mặt mũi của nhà trai, là sổ tiết kiệm sáu mươi vạn. đối với người có tiền ở Giang Nhạc đây có lẽ tính là gì, nhưng đối với người bình thường cũng là con số lớn



      Bà Mã : “Tuy rằng Y Khả phải là ở thành phố này, nhưng chúng tôi đều làm theo phong tục của Giang Nhạc, sính lễ cũng tệ, con xem qua .”



      Ông Từ nghe xong có khó chịu, chuẩn bị hai câu, bà Từ nháy mắt ông, : “Tiền nhiều tiền ít quan trọng, chỉ cần Mã Tuấn tốt với Y Khả nhà chúng tôi là được rồi, nơi này rất nhiều tập tục, tôi và bố Y Khả phải hiểu, nếu còn chỗ nào thiếu sót, mong ông bà thứ lỗi.”



      Ông Mã : “Ông bà khách khí rồi, đều là người nhà, còn cái gì mà thứ lỗi hay thứ lỗi chứ .”



      Mã Tuấn cũng : “ chú yên tâm, con nhất định sống tốt với Y Khả .”



      Bà Từ làm bàn đồ ăn chiêu đãi, sợ họ ăn quen, đặc biệt nấu theo hương vị của người Giang Nhạc.



      Bà Mã ăn hai miếng rồi : “Dựa theo phong tục của Giang Nhạc, bữa cơm này được gọi là bữa cơm đính hôn, bình thường nhà phải mời đến khách sạn .”



      Chân ông Mã dưới bàn đá chân vợ mình , rất khó chịu.



      Ông Từ luôn cưng con mình như bảo bối, nghe xong lời này, sắc mặt rất tệ .



      Từ Y Khả chỉ im lặng ăn cơm, mẹ Mã Tuấn thích , biết từ lâu .



      Bà Từ : “ ngại quá, tôi cũng biết có tục lệ như vậy, có thể bởi vì ở chỗ chúng tôi hai đứa đính hôn chỉ là hai gia đình ngồi chuyện, đối với chuyện bàn cơm có để ý lắm, cho nên tôi cũng xem …”



      Bà Mã : “Cho nên vẫn là có khác biệt về nơi ở , đây…”



      Mã Tuấn nhanh chóng ngắt lời mẹ: “ à,thức ăn làm rất ngon, sau này con phải thường xuyên đến đây mới được.”



      Bà Từ cười : “Con thích là tốt rồi.”



      Mã Tuấn mặc dù vẫn còn bị thương, nhưng rất cao hứng, uống cả mấy ly rượu. Lúc về, Từ Y Khả đưa xuống lầu, cảm giác hơi say, mặt đỏ lên, nắm chặt tay , : “Y Khả, rất vui.”

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 58: Kết cục định ( Hạ )



      Buổi tối nhốt mình trong phòng, mắt nhìn chằm vào màn hình máy tính. Tình trong phim hàn quốc luôn đẹp, luôn buồn như vậy, đủ loại khó khăn ngăn trở thay đổi bất ngờ, nhưng cuối cùng cũng thể ngăn cản được những người nhau đến với nhau. Vậy mà trong thực tế, hai người vẫn còn nắm tay nhau sau đó bị đẩy chìm xuống biển, mãi tìm được tay của đối phương.

      Bà Từ vào phòng , ngồi xuống mép giường.

      Từ Y Khả chuyện, phim đến đoạn cao trào, nam nữ sắp chia tay ôm nhau khóc, đôi ấy vẫn tốt hơn

      Bà Từ ấn stop, tiếng nhạc du dương cùng với tiếng khóc cũng dừng lại. Bà Từ cầm tay con , : “Y Khả, chuyện với mẹ.” hai ngày này bà thấy con ở bên cạnh mình trầm tĩnh lạ thường.

      Từ Y Khả xoay người đối mặt với mẹ, cười : “ gì mẹ?”

      Bà Từ hỏi: “Có phải những lời mẹ Mã Tuấn làm con vui ?”

      Từ Y Khả lắc đầu.

      Bà Từ tiếp: “ đời này mẹ chồng con dâu luôn là oan gia, người mẹ luôn nghĩ rằng con trai mình là tốt nhất thế giới, lúc trước nhà bố con nghèo trắng tay , nhưng bà nội con cũng chê mẹ thế này thế kia , cho rằng mẹ xứng với bố con. ra cái gì con cũng cần xen vào, bà ấy là người lớn, con chỉ cần cư xử lễ phép, quan trọng là Mã Tuấn đối tốt với con, nó coi trọng con, con, che chở con. Nếu tương lai chồng con đối xử tốt với con, con lấy lòng gia đình chồng có ích gì, phải biết rằng người cùng con sống cả đời là Mã Tuấn…”

      “Mẹ, con hiểu cả mà…”

      Bà Từ vuốt vuốt tóc con , : “Mẹ sợ con ngốc, cái gì cũng ứng phó được, làm con dâu người ta dễ dàng gì, lòng mình khoang dung chút, mẹ Mã Tuấn cái gì đều quan trọng, còn ngoài miệng trả lời được, đừng cãi lại bà ấy, bà ấy là người phân biệt gia cảnh, nhưng nhà người ta cũng hơn nhà mình mấy…”

      Bà Từ xong, mắt đỏ lên.

      Từ Y Khả : “Mẹ, mẹ sao thế…”

      “Vẫn hy vọng con kết hôn cùng Mã Tuấn, nhưng nghĩ đến , trong lòng mẹ lại tiếc, cảm thấy con vẫn còn là đứa trẻ, vậy mà sắp tiễn con lấy chồng …”

      “Cho dù kết hôn, con vẫn ở Giang Nhạc mà, lúc nào cũng có thể về .”

      “Mẹ biết, chỉ là luyến tiếc.” Bà Từ lấy sổ tiết kiệm đưa cho Từ Y Khả, : “Cầm lấy, mẹ hỏi qua, phong tục của Giang Nhạc, tuy là biếu tiền cho bố mẹ , nhưng lúc con cưới chồng, bố mẹ đều phải trả lại cho con cái, bằng con cái kết hôn rồi cũng chả có mặt mũi mà nhìn. Nếu đầu tháng sau là ngày kết hôn, vậy cũng chả còn bao nhiêu thời gian nữa.”

      Ngón tay Từ Y Khả vuốt ve bìa da sổ tiết kiệm kia, nhắc nhở đây phải là trò chơi, kết cục định, sắp trở thành vợ của người ta, mà tất cả mọi thứ của Trần Mặc Dương chỉ còn lại là những đóa hoa biển, ngay cả dấu vết cũng lưu lại.

      kết hôn tôi cưới chồng, hề liên quan, lời này được thực . Có lẽ lúc trước đều dùng cách quyết liệt nhất để bắt ép người kia đồng ý, nhưng việc đến bước này còn đường lùi .

      Ngày Mã Tuấn xuất viện, đón , bây giờ vẫn chưa thể được, Từ Y Khả hay đùa : “Hay là dời ngày hôn lễ lại, chứ đến lúc đó vẫn ngồi xe lăn cùng em kết hôn sao.”

      ta nóng nảy, : “ có thể đứng dậy , bây giờ có thể chống gậy …”

      xong vịn tay xe đứng lên chứng minh cho xem.

      Từ Y Khả ngờ phản ứng dữ như vậy, nhanh chóng đến đỡ ngồi xuống, : “ ngốc à, em chỉ là thế thôi …”

      Vẻ mặt rất nghiêm túc, cầm tay , đặt lên mặt mình, : “Y Khả, em biết lúc em em kết hôn với , vui sướng đến như thế nào đâu, rất sợ đây chỉ là giấc mơ.

      hy vọng vốn xa vời đột nhiên trở thành , cảm thấy có gì đấy đúng, sợ cảm giác bị tỉnh lại từ giấc mơ, cảm giác lo được lo mất.

      Từ Y Khả ngồi xổm xuống, giọng : “Sao có thể như thế được, em đồng ý kết hôn với , em đổi ý, sau này mỗi ngày em mang đến hạnh phúc cho ”. Sau này thế giới của chỉ có Mã Tuấn, bao giờ để mình nhầm đường nữa.

      Bố mẹ Mã Tuấn hoàn thành xong thủ tục xuất viện, ông Mã : “Được rồi, có thể rồi.”

      Bà Mã vẫn như trước hề tươi cười, qua muốn đẩy xe lăn, Từ Y Khả : “ à, để con đẩy cho.”

      đẩy xe lăn của Mã Tuấn, tay bà Mã rơi giữa khoảng , ở sau lưng nhìn Từ Y Khả và Mã Tuấn vừa chuyện vừa cười , đây vẫn là chưa kết hôn, con trai bà giờ là của người khác .

      Lúc đến bãi đỗ xe, đúng lúc gặp người họ hàng của gia đình, dừng lại trò chuyện vài câu, người phụ nữ kia, nhìn qua vẻ mặt có vẻ tốt lắm, điển hình là phụ nữ trung niên Giang Nhạc , hỏi về vết thương của Mã Tuấn mà mắt cứ dò xét lượt từ xuống người Từ Y Khả : “ này là?”

      Ông Mã : “Con dâu tương lai của tôi.”

      “À… Mấy ngày hôm trước chợt nghe Mã Tuấn nhà ông bà đính hôn, chính là này ư?” Bà ta : “Hèn gì vừa rồi cảm thấy quen mặt, bây giờ mới nhớ lại, ông Hàn làm trong cơ quan của tôi, con ông ta vừa kết hôn với con của ông giám đốc công ty bất động sản, buổi tiệc rất linh đình, tôi gặp con dâu ông bà ở đấy…”

      Tim Từ Y Khả đột nhiên đập thình thịch, thành phố Giang Nhạc lớn như vậy sao lại gặp phải chứ.

      Mẹ Mã Tuấn ngượng ngùng : “Có nghe .” Con người ta cũng cưới vợ, con mình cũng cưới vợ, so sánh như vậy bực mình!

      Người phụ nữ kia tiếp: “Bọn tôi ngày ấy đều ấn tượng rất sâu sắc với con dâu bà, Mã Tuấn nhà ông bà là có mắt nhìn, chọn tốt như vậy làm con dâu, có phúc.”

      Lời khen kỳ lạ làm mẹ Mã Tuấn khó tránh khỏi có nghi hoặc, nhưng lại ngại trước mặt Từ Y Khả hỏi. Người phụ nữ kia xong, để lại nụ cười bí hiểm, trước khi còn : “mẹ Mã Tuấn sau này lại chuyện với bà.”

      Bãi đỗ xe đông đúc, những chiếc xe san sát nhau, cách đó xa Chu Lạc Khiết và Trần Mặc Dương chuẩn bị lên xe, giọng của người phụ nữ kia lại lớn, tất cả những câu kia đều lọt vào tai Trần Mặc Dương. Chu Lạc Khiết đoán được Từ Y Khả nhanh như vậy có đối tượng khác, hơn nữa lại sắp kết hôn . Chu Lạc Lhiết theo bản năng nhìn về phía Trần Mặc Dương, mặt ta chút thay đổi mở cửa xe. Lúc Từ Y Khả tới chỉ nhìn thấy ngồi vào xe, nhìn thấy Chu Lạc Khiết, nở nụ cười gật đầu chào.

      Ở trong xe, vẫn chuyện, nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng ngồi ở bên cạnh ta, Chu Lạc Khiết có thể thấy được cơ thể căng ra.

      Lát sau ta mở mắt ra, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, với người lái xe: “ lái đâu?”

      Chu Lạc Khiết sợ ta trút giận lên đầu người lái xe, nhanh chóng tiếp lời, : “Phu nhân muốn trở về nhà tĩnh dưỡng thời gian.”

      : “Về Thiên Tinh.”

      Chu Lạc Khiết : “Nên về nhà , đừng để phu nhân lo lắng , dù sao trong nhà cũng có người chăm sóc , có thể tĩnh dưỡng tốt hơn…”

      đá phát lên lưng ghế phía trước: “Chết tiệt, tai điếc phải , nghe tôi bảo về Thiên Tinh ư.” Tay người lái xe run lên, đánh tay lái quay lại.

      Về đến Thiên Tinh, lên lầu rồi dặn dò Chu Lạc Khiết: “Tìm người phụ nữ, cẩn thận chút, dài tóc, mắt to, tính tình dịu dàng , tốt nhất…” ta lại kiên nhẫn : “Quên , tìm người sạch chăm sóc cho cuộc sống của tôi những ngày này.”

      Chu Lạc Khiết biết tâm trạng của những ngày này thoải mái, cũng dám trêu chọc , vâng tiếng rồi xuống.

      Ngồi sô pha, theo thói quen tay sờ vào túi quần lấy bao thuốc, kết quả có, tay vung lên, đụng vào vết thương làm đau. cầm hộp gạt quăng , trúng vào bình sứ, “xoảng” . Có hai tay thủ hạ đứng ngoài cửa chần chừ biết nên vào hay .

      ta ngước mắt, : “Vào , có chuyện gì?”

      Là Chu Bình và thủ hạ của Trần Mặc Dương, Cổ Phong.

      Trong khoảng thời gian nằm viện ít công việc dồn lại, khu phố văn hóa sắp khởi công, đống chuyện cần xử lý.

      Chu Bình đem đống văn kiện đưa đến trước mặt để xem qua, : “Công ty đăng kí tất cả các thủ tục xong rồi.”

      Trần Mặc Dương chỉ nhìn lướt qua lại để xuống, đây là công ty chuyên môn vì công trình khu phố văn hóa và truyền hình này mà đăng kí công ty con.

      Cổ Phong : “Trần tổng, đối với tên họ Mã kia phải làm sao bây giờ ? Chương Kinh Hoa xây dựng mặt của nhà máy, bọn họ hoàn toàn xem chúng ta ra gì, có cần tôi tìm vài em…”

      Trần Mặc Dương liếc mắt nhìn Cổ Phong.

      Cổ Phong xấu hổ sờ mũi, thể bì với Trần Mặc Dương, chỉ là tên côn đồ, có gia thế, người che giấu được bản chất lưu manh. Tất cả các việc đều thích dùng bạo lực giải quyết.

      Trần Mặc Dương chỉ hỏi: “ Họ Mã kia có phải có đứa con trai hay , tên gì?”

      Cổ Phong ngẩn người, biết Trần Mặc Dương có ý gì: “Hình như là có đứa con trai, tôi nhớ mang máng, tên là Mã Tuấn…” Cổ Phong đoán: “Trần tổng, ý của phải là xuống tay con ta chứ…”

      Trần Mặc Dương : “Tìm vài người hủy cái nhà máy kia cho tôi, san bằng tất cả, cản trở tôi chết !” Lúc vẻ mặt rất tàn nhẫn, ánh mắt khát máu.

      Chu Bình dù sao cũng là người đứng đắn, : “Trần tổng, hay là suy nghĩ lại chút, dùng phương pháp này dù sao …”

      Trần Mặc Dương : “Dù sao cái gì? Dù sao cũng là hành vi lưu manh? Tôi cho cậu nghe tôi là Trần Mặc Dương chính là tên lưu manh nhất, dám thách thức tôi, ta phải biết hậu quả.”

      Mắt nhìn vào điểm hư vô, nheo lại, với Cổ Phong: “ cần nương tay, xử lý hết bọn chúng cho tôi!”

      Cổ Phong vốn tàn bạo phấn khích, : “Vâng,Trần tổng, chuyện này tôi nhất định giải quyết gọn gàng !”

      Mọi người ra, mở cửa phòng . nhóc này cứ nghĩ mình là công chúa, thích cả phòng là màu hồng cơ. dường như vẫn nhớ bộ dáng nằm giường, nhớ đôi mắt sáng long lanh lúc cười, nhớ những lúc làm nũng, nay người .

      Ở trong bệnh viện mỗi ngày đều mong chờ, biết mình làm như vậy là rất ngu ngốc, nhưng vẫn cam tâm, vẫn hy vọng, kết quả đợi được là tin kết hôn, chẳng bao lâu nữa kết hôn với tên họ Mã kia!

      vậy mà có tâm tư liếc nhìn cái, ngày đêm nhung nhớ , còn cùng tên họ Mã kia lại mơ tưởng về tương lai hạnh phúc. nắm chặt tay cửa làm hơi đau, chưa có người phụ nữ nào đối với như vậy, chưa từng có! cũng thể có!

      Trong tim bị lu mờ giận dữ, nhưng biết cảm giác ấy gọi là đau, nghĩ là do mình tức giận, là do mình cam lòng. sao có thể rúc vào lòng người đàn ông khác, sao có thể vì người đàn ông khác mà cười, vì người đàn ông khác mà khóc!

      Chuyện đính hôn với Mã Tuấn, Từ Y Khả vẫn gạt những đồng nghiệp xung quanh. có thể tưởng tượng được nếu tin tức này truyền ra ngoài, ở trong đài có bao nhiêu lời bàn tán về . Cho nên khi thiệp cưới còn chưa có giấu được ngày nào hay ngày ấy. Nhưng thể gạt được Văn Kỳ và Đinh Tĩnh. Sau hôn lễ Đinh Tĩnh hưởng tuần trăng mật , lúc về mới biết được chuyện tai nạn giao thông, nghe Từ Y Khả và Mã Tuấn đính hôn hơn nữa lại sắp kết hôn, rất sốc. Còn Văn Kỳ lại hét rống lên bệnh viện quả nhiên là nơi tốt để bồi dưỡng gian tình.

      Ba người tụ tập tại nhà mới của Đinh Tĩnh, Văn Kỳ hỏi: “Cậu chia tay với Trần Mặc Dương nhanh như vậy luyến tiếc chứ?”

      Từ Y Khả lắp bắp : “Cậu có thể hỏi điều nay !”

      “OK!” Lại thần bí kề kề tới gần: “Vậy ta cho cậu phí chia tay bao nhiêu?”

      xu cũng có.”

      Văn Kỳ kinh ngạc: “Hả? Nghe ta hào phóng lắm mà, lúc chia tay phải cho nhà cũng là xe, sao cậu chả có gì!”

      Từ Y Khả : “Tớ xu cũng đáng giá được chưa.”

      Chỉ có Đinh Tĩnh nhìn ra Từ Y Khả che giấu tâm trong lòng, : “Được rồi, Văn Kỳ, cậu ấy gần kết hôn với Mã Tuấn rồi , sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa , ai chả có hai mối tình thất bại.”

      Văn Kỳ : “Đúng, những chuyện tình thất bại đó đều quan trọng, tất cả qua đều là quá khứ , quan trọng là tại, cậu cho tớ nghe chút về chồng tương lai của cậu , ta dùng cách gì mà nắm được tay cậu nhanh thế! Chuyện tình của cậu cứ như tàu lượn, chị của người đây cũng chả bằng!”

      Từ Y Khả : “Chả có gì hay ho để cả , tớ cảm thấy ấy là người thích hợp để kết hôn, hơn nữa thích tớ, mẹ tớ cũng rất vừa lòng ta, nếu bỏ lỡ ta có thể sau này thể tìm được người đàn ông tốt như vậy để kết hôn nữa.”

      Văn Kỳ thả tay ra: “Chỉ vậy thôi ư?”

      “Thế cậu còn muốn oanh liệt như thế nào nữa.”

      Đinh Tĩnh cũng : “Phụ nữ đối với chuyện kết hôn dễ dàng gì, bản thân biết mình hiểu được là tốt rồi, ra hôn nhân cũng phức tạp như vậy, tình có mãnh liệt đến đâu cuối cùng rồi trong cuộc sống cũng phải gặp khó khăn, tốt hơn là cần người có thể chia sẻ bên cạnh mình lâu tới lâu dài.”

      Văn Kỳ hét to: “Ai da, em Đinh chúng ta vừa mới kết hôn bao lâu, hai vấn đề này cũng có thể gộp lại thành , ngay cả tớ cũng bị cậu dọa đấy.”

      Đinh Tĩnh : “Tớ là người chững chạc.” lại với Từ Khả: “Y Khả, Mã Tuấn đúng là người đàn ông tốt, cưới ta, ít nhất ấy cũng đối tốt với cậu, nếu quyết định hãy hạ quyết tâm cùng ấy đến suốt cuộc đời, hôn nhân có phức tạp như vậy nhưng cũng thể qua loa, bằng công bằng với nửa kia của cậu.”

      Từ Y Khả biết Đinh Tĩnh lo lắng rằng mình vì nhất thời giận dỗi mà tìm đối tượng để kết hôn, Từ Y Khả : “Cậu yên tâm , tớ muốn cùng ấy sống vui vẻ. Văn Kỳ đến lúc đó cậu hãy làm phù dâu cho tớ.”

      Văn Kỳ nằm ở sô pha oa oa kêu: “Các cậu đừng đả kích tớ được , vừa mới tốt nghiệp xong, các cậu tìm cho mình người làm ấm giường, còn lại mình tớ đơn , cũng đợi tớ chút, đúng là chị em tốt nhỉ!”

      Đinh Tĩnh cười : “ phải cậu là người phụ nữ mạnh mẽ ư, trách ai! Được rồi, tớ nấu cơm cho các cậu, tối nay ở lại đây ăn cơm .”

      Văn Kỳ xua tay: “ cần, tối nay chồng tương lai của Y Khả mời cơm rồi.”

      Từ Y Khả chỉ Văn Kỳ giải thích : “ ấy nhờ Mã Tuấn giới thiệu người quen cho ấy!”

      Đinh Tĩnh nhíu mi khó hiểu.

      Văn Kỳ uống ngụm nước, : “Chương Kinh Hoa, công ty bọn tớ muốn mời khách hàng, nếu như tớ giữ được mối khách này, xem ai có thể đụng đến tớ”

      Đinh Tĩnh cười : “Cậu biết lợi dụng, vậy các cậu .”

      Từ Y Khả : “Vậy lần khác tớ và Mã Tuấn mời cậu và Trương Minh nhé.”

      Đinh Tĩnh : “Các cậu lần tới cùng nhau đến đây .”

      Người thân kia của Mã Tuấn, trước đây Từ Y Khả chưa gặp qua, biết Mã Tuấn ở Giang Nhạc còn có người thân đó, thế mà Văn Kỳ cái gì cũng điều tra ra.

      Lúc lần đầu tiên Từ Y Khả giới thiệu Mã Tuấn cho Văn Kỳ quen biết. đường Văn Kỳ hỏi, cậu biết Chương Kinh Hoa là ai sao? Làm cho Từ Y Khả biết gì .

      Chương Kinh Hoa nghe Mã Tuấn vợ cậu ấy và bạn ấy muốn gặp ông ta, ông cũng rất nể tình, : “Vậy hãy hẹn ăn bữa cơm, vị hôn thê của cháu cậu vẫn chưa gặp.”

      Chương Kinh Hoa là người đàn ông hơn bốn mươi, ngoại hình bình thường, nhưng vì có tiền vả lại có chút quen biết cho nên trở thành người nổi bật .

      kết hôn, cùng vợ có đứa con , sau đó sống riêng thời gian rồi, vợ chồng kia cũng chỉ là danh nghĩa.

      Chương Kinh Hoa tặng cho Từ Y Khả chiếc vòng tay quý giá làm quà gặp mặt, sau khi Từ Y Khả gặp Chương Kinh Hoa, cảm thấy ông ta chuyện rất thâm sâu, còn có chút gì đó thâm hiểm, tóm lại phải là người đơn giản.

      bàn, Từ Y Khả ngồi bên cạnh Mã Tuấn, im lặng , rất ít chuyện, nơi nào có Văn Kỳ nơi đấy có cơ hội mở miệng.

      Văn Kỳ kia vừa mở miệng rất lợi lại, sau khi làm công việc marketing này miệng mồm lại cao hơn bậc , có thể đổi đen thành trắng, gặp ai cũng có thể chuyện. lần đầu tiên gặp Chương Kinh Hoa có thể chuyện cùng nhau rất vui vẻ, nâng ly liên tục.

      Chương Kinh Hoa uống rượu, vỗ vai Văn Kỳ : “ em rất thú vị. lâu ai có thể trò chuyện với tôi vui vẻ như vậy .”

      Ăn xong, Văn Kỳ còn muốn cùng Chương Kinh Hoa ra ngoài uống rượu, Từ Y Khả ở bên tai ấy giọng : “Văn Kỳ, cậu lần đầu tiên gặp ông ta,đừng nên uống nhiều rượu, người như bọn họ rất phức tạp, cẩn thận chút kẻo chịu thiệt .”

      Văn Kỳ : “Cậu yên tâm , lão già như vậy phải tớ chưa từng gặp qua, xã hội bây giờ, chữ trinh đáng giá từ lâu, chỉ có tình em nguyện, theo như nhu cầu, còn có cái gì thiệt hay thiệt .

      Từ Y Khả nghe giảng giải đạo lý gì đâu lại càng lo lằng, định mở miệng hai câu, Chương Kinh Hoa xe đến trước mặt , Văn Kỳ vẫy tay Từ Y Khả và Mã Tuấn, : “Đêm nay cám ơn hai người, lần khác mời hai người ăn cơm.”

      Từ Y Khả bất lực nhìn Văn Kỳ vào xe Chương Kinh Hoa, mặt xụ xuống.

      Mã Tuấn bây giờ vẫn chưa thể lái xe, gọi chiếc taxi, chuẩn bị đưa đến cửa hàng mua nhẫn kết hôn, lúc trước đính hôn rất vội vàng, ngay cả nhẫn cũng chuẩn bị, tuy vẫn cần, nhưng vẫn nằn nặc đòi mua.

      xe thấy vẻ mặt còn lo buồn, Mã Tuấn : “Em đừng lo , bạn của em làm người rất khôn khéo tỉnh táo, ấy bị thiệt đâu , em và Đinh Tĩnh là bạn tốt hiểu được, nhưng lại nghĩ ra Văn Kỳ cũng là bạn thân của bọn em, cảm thấy tính cách ấy khác hẳn với bọn em.

      Từ Y Khả : “ ấy có chút mạnh mẽ nhưng ra lại là người rất tốt. Bọn em đều là bạn từ thời cấp hai.”

      Đến cửa hàng trang sức, đứng ở quầy lấy ra loạt nhẫn để lựa chọn, nhưng Từ Y Khả thấy chúng có gì khác nhau lắm.

      Mã Tuấn chọn cho chiếc thử đeo vào, bán hàng thấy Mã Tuấn chăm sóc Từ Y Khả như vậy, cực kỳ hâm mộ với Từ Y Khả: “Bạn trai tốt với , hai người nhau nhiều năm rồi ư.”

      Mã Tuấn cười haha, : “Bạn tôi cũng tốt với tôi lắm, chúng tôi nhau mười năm, thời gian trước xảy ra tai nạn, bây giờ chân què, ấy vẫn tình nguyện kết hôn với tôi, ấy thiệt thòi rồi. “

      Từ Y Khả hờn dỗi đánh ta cái, : “Đừng linh tinh .”

      bán hàng thấy Mã Tuấn cầm nạng, tin là , cảm động : “Hai người ai cũng may mắn, tương lai nhất định nhau đến đầu bạc răng long.”

      Mã Tuấn : “Cám ơn, chúng tôi nhất định như thế .”

      bán hàng : “Vậy hai người khi nào kết hôn, tôi làm cho hai người thẻ ưu đãi, sau này đến ngày kỉ niệm kết hôn đều được giảm giá.”

      Mã Tuấn : “Mười bốn tháng này.”

      bán hàng bên cạnh điền thông tin : “Vậy còn mấy ngày nữa thôi . Chúc mừng hai ngươi, chúc hai người trăm năm hạnh phúc! Sớm sinh quý tử!”

      Trăm năm hạnh phúc! Bầu bạc răng long ! Sớm sinh quý tử! Mỗi câu đều rơi vào tai Trần Mặc Dương , trán nổi gân xanh.

      Người phụ nữ bên cạnh ta nhìn sắc mặt tối sầm lại, sợ hãi , cũng phải là cầu vào mua trang sức , vừa rồi ngang qua đây là chủ động bảo vào xen, bây giờ lại bày ra vẻ mặt khó coi như thế, rất đáng sợ.

      ấy cẩn thận chỉ vào chiếc vòng cổ, : “sợi này được rồi.”

      Trần Mặc Dương : “Lại chọn nữa !”

      Ánh mắt của như gió bão cuồng nộ làm cho người ta sợ hãi, làm cho bạn ta tay chân trở nên luống cuống, biết mình sai chỗ nào, vào nửa giờ , biết là nên chọn loại đắt tiền hay loại rẻ tiền ? bây giờ hiểu được câu “Gần vua như gần cọp”!

      Từ Y Khả vốn nhìn thấy Trần Mặc Dương, bởi vì đứng phía sau lưng , nằm trong tầm mắt của . Có lẽ là sau lưng , ánh mắt kia rất nóng rực , cảm giác như có người nhìn mình,nên quay lưng lại, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt sắc bén của dường như có thể thể giết chết . biết mình đắc tội gì với ta, làm cho ta lộ ra vẻ mặt khát máu đến như vậy, ràng bên cạnh ta cũng có người con khác .

      Từ Y Khả nuốt nước miếng, làm như thấy ánh mắt như mũi nhọn ở sau lưng, với Mã Tuấn: “ cần thử nữa, em thấy chiếc tay này đẹp rồi .”

      Mã Tuấn : “Chiếc này ư? Uhm, rất đẹp, thấy em mang gì cũng đẹp hết cả.”

      Từ Y Khả : “Vậy sao còn để em thử lâu vậy!”

      Mã Tuấn cười: “ chỉ muốn nhìn bàn tay em đeo nhẫn như thế nào, tay của vợ rất đẹp.”

      Mấy bên cạnh xấu hổ cười.

      Từ Y Khả thầm nghĩ nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi, : “Vậy chiếc này .”

      “Được, lấy chiếc này.”

      Lúc ra khỏi cửa hàng, Từ Y Khả vẫn cảm thấy ánh mắt sắc nhọn như dao kia nhìn theo, trong lòng nổi lên cảm giác bất an, biết ánh mắt Trần Mặc Dương như vậy , là trước khi sắp lên cơn giận dữ, những lúc thô bạo với đều có ánh mắt như vậy.

      lo cuộc sống của bị ta làm đảo loạn, nhưng hai ngày sau vẫn bình yên làm tâm bình tĩnh trở lại, nghĩ có lẽ mình suy nghĩ nhiều.

      Phụ nữ bị ta bỏ rơi quá nhiều, cũng chưa bao giờ thấy ta can thiệp vào cuộc sống của họ, cũng chỉ là trong những người kia thôi mà, ta cũng có lý do gì mà can thiệp vào cuộc sống của .

      Nhưng dự cảm bất an của vẫn trở thành .

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 59: Phong vân biến sắc


      Chỉ còn tuần nữa là đến hôn lễ của và Mã Tuấn. Công việc chuẩn bị hết sức bận rộn, nào là trang trí nhà mới, mua nội thất, chụp ảnh cưới, lên danh sách khách mời vả cả những việc vụn vặt chồng chất, tất cả làm đầu căng lên.


      vẫn nhớ vẻ mặt từ ngờ vực đến ngạc nhiên của đồng nghiệp lúc nhận thiệp mời.

      Mọi người đều cảm thấy thoải mái và bớt phần ghen ghét hơn khi chú rể phải là Trần Mặc Dương. Chuyện tình này lúc đầu làm cho mọi người đều đố kỵ nhưng cuối cùng lại có kết thúc khác. Ai nấy đều đưa bộ mặt tôi biết kết cục như vậy, bé lọ lem sao có thể dễ dàng bước vào hào môn như vậy được!

      Đương nhiên cũng có ít lời chỉ trích khắc nghiệt,mượn chuyện này châm chọc khiêu khích. Từ Y Khả làm như nghe thấy, cũng đến đưa thiếp mời cho Triệu Vịnh Lâm và giám đốc đài.

      Về việc ông Vương bị cách chức lần trước, giám đốc đài tuy bị mất mặt nhưng cũng có ý kiến gì. Dù sao bát cơm của cũng nằm trong tay người ta, muốn mọi chuyện lại rắc rối hơn, cũng và Trần Mặc Dương có quan hệ gì sâu sắc, tấm thiếp cưới này chứng minh điều đó

      Triệu Vịnh Lâm dù sao cũng tốt hơn nhiều so với đám bà tám kia, nhận lấy tấm thiệp mừng nhìn , : “Chúc mừng , chúc hai người hạnh phúc mỹ mãn.” câu cũng nhắc đến Trần Mặc Dương.

      Từ Y Khả cảm thấy có việc gì : “Cám ơn, có thời gian đến dự hôn lễ của chúng tôi.”

      Triệu Vịnh Lâm gật đầu: “ đến.”

      Từ Y Khả thở dài hơi quay lại chỗ ngồi của mình, trách được người ta đồn này đồn nọ. cả đoạn đường này ngay cả còn thể tin được mình có thể vượt qua cách “ngoạn mục”.

      Đầu tiên là hiểu sao Mẫn Chính Hàn theo đuổi , sau lại có mối tình ngắn ngủi với Trần Mặc Dương, cuối cùng cùng kết hôn chớp nhoáng với Mã Tuấn. tại chỉ hy vọng mọi thứ ổn định lại, cũng chịu nổi sức ép này.

      Hôm nay, và Mã Tuấn ăn tối xong về nhà. Công việc của cũng nhiều, bởi vì lần trước nằm viện, lại sắp nghỉ vài ngày để kết hôn, phải đẩy nhanh tốc độ làm việc nên thể dành nhiều thời gian cho , an ủi ta: “Chúng ta còn nhiều thời gian mà”.

      cũng cười, uh còn nhiều thời gian, chúng ta còn có cả đời.

      Nhưng mà và Mã Tuấn cũng chưa từng đoán được cái gọi là ‘Còn nhiều thời gian’ cái gọi là ‘Cả đời’, sau này cũng chỉ là trò cười.

      Về nhà,căn phòng vắng lặng, mấy ngày nay bố mẹ vừa bận rộn chuyện cửa hàng, vừa lo liệu cho hôn của ..

      ngồi trong phòng khách xem tivi, mơ mơ màng màng ngủ thiếp , tiếng chuông điện thoại trong phòng khách vang lên làm giật mình tỉnh dậy, dụi dụi mắt nhận điện thoại.

      Là giọng của mẹ: “Y Khả, sao gọi di động con bắt máy”

      Từ Y Khả : “Con ngủ, nghe thấy, mẹ, mọi người ở đâu đấy, vẫn còn ở cửa hàng sao?”

      Bà Từ : “Con bây giờ cầm tiền lên bệnh viện Tây Kinh ngay .”

      Từ Y Khả hoảng hốt: “Làm sao thế, ai bị bệnh?”

      Bà Từ : “Đừng quấn cả lên thế, bố con và Y Trạch bị thương, may mà cũng nặng lắm, mẹ vừa rồi vội vàng quên mang tiền, con đem đến đây cho mẹ .”

      Từ Y Khả vừa nghe là bố cùng em trai bị thương, hoang mang lo lắng sợ tới mức khóc lên, hoảng hốt chạy vào phòng tìm tiền mang đến bệnh viện.

      Xuống xe chạy thẳng mạch, vừa tới nơi nghe thấy tiếng khóc thê lương của người phụ nữ , chân bủn rủn, vịn cầu thang lên tầng hai. hành lang lầu hai đầy nguời, lộn xộn, tiếng khóc tiếng la, ồn ào phức tạp. Từ Y Khả nhìn thấy Mã Tuấn và bố mẹ , còn có mấy người công nhân. hiểu chuyện gì cả, tình cảnh trước mắt hỗn loạn làm linh cảm rằng có chuyện gì đó rất xấu diễn ra.

      Từ Y Khả tìm được bà Từ, lo lắng hỏi: “Mẹ, làm sao thế, sao loạn như thế này, xảy ra chuyện gì?”

      Bà Từ : “Bố con và Y Trạch ở bên kia, con qua đó trước , đợi lát nữa với con.” Bà Từ cầm tiền trả tiền viện phí.

      Từ Y Khả nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của mẹ, tim nặng trĩu.

      Ông Từ và Y Trạch băng bó xong, ngồi ghế trong hành lang.

      Từ Y Khả nhìn thấy ông Từ với cái đầu quấn đầy băng lộ ra vết máu loang lỗ, tay Từ Y Trạch bị bó bột treo cổ, mặt là những vết xướt lớn .

      Từ Y Khả đau lòng, kìm được khóc như mưa: “Bố, hai người bị làm sao vậy, sao lại bị thương đến nỗi này.”

      Ông Từ an ủi: “Đừng khóc, bố sao, chỉ có đầu bị đụng .”

      Từ Y Trạch cũng thêm vào: “Chị, sao, chỉ có chút nhìn hơi dọa người thôi.”

      Mã Tuấn cũng đến đây, ôm vai Từ Y Khả trấn an: “ có việc gì đâu, sao đâu, đừng khóc .”

      Từ Y Khả lau nước mắt, kéo Mã Tuấn ra góc khuất hỏi: “Sao lại bị như thế, bố và Y Trạch sao lại bị thương thành như vậy?”

      Mã Tuấn : “Đêm nay đại khái là có mấy chục tên lưu manh chạy đến công trường sinh , phá hủy máy móc thiết bị, còn đánh bị thương ít công nhân, có ba công nhân công trường của nhà bị chết, bây giờ còn vài người cấp cứu, bố và Y Trạch lúc ấy đưa hàng hóa vào gặp phải tình cảnh như thế nên bị liên lụy. May mà bố và Y Trạch bị thương nặng.”

      Từ Y Khả khiếp sợ: “Làm sao có thể xảy ra chuyện này? Đám lưu manh này là loại người nào, vô duyên vô cớ sao lại chạy đến công trường gây ?” cảm thấy tình hề đơn giản như vậy.

      Sắc mặt Mã Tuấn phức tạp: “Bây giờ vẫn chưa lắm, chúng ta lúc ấy cũng có mặt tại trường, nhận được điện thoại của bệnh viện gọi đến, có thể là vài công nhân có thù oán với đám du côn trong vùng, mới khiến cho bọn họ ẩu đả.”

      Từ Y Khả : “Vậy sau này tính sao, bọn họ còn đến lại nữa , công trường bị phá thiệt hại thế nào?”

      “Mọi người cũng báo cảnh sát, cảnh sát xử lý, chỉ là tính mệnh của mấy công nhân kia… Bọn họ đều là trụ cột của gia đình, trong nhà đều rất khó khăn, ra ngoài kiếm cơm, nghĩ rằng lại bị chết oan uổng như vậy!”

      Từ Y Khả buồn khổ, hèn gì lại có những tiếng khóc đau lòng như vậy, người chết rồi phải để lại cho người thân nỗi đau khổ tột cùng ư, đám lưu manh này còn chút nhân tính, giết người phóng hỏa mà hề chớp mắt. Mạng người ở trong tay bọn họ giống như con kiến đáng đồng tiền.

      Bà Từ nộp tiền viện phí xong quay lại, Mã Tuấn : “Vậy em cùng mẹ trở về trước , ngày mai em còn phải làm, hơn nữa bố và Y Trạch đều bị thương, cần chăm sóc cẩn thận.”

      Từ Y Khả gật đầu, nhưng lại lo lắng cho : “Vậy còn ?”

      Mã Tuấn : “ ở đây chờ tin tức, có vài người nhà của công nhân vẫn chưa đến, còn phải trấn an người nhà của những người mất, lát nữa còn phải qua sở cảnh sát để xử lý.” dịu dàng lấy tay lau nước mắt mặt : “Em đừng lo lắng cho , cái gì cũng cần nghĩ, về nhà ngủ giấc ngon, có biết hay .”

      : “Vậy có chuyện gì, hãy gọi điện cho em.”

      Bà Từ cũng với Mã Tuấn: “Vậy con ở lại đây, hãy chăm sóc bố mẹ con, con cũng đừng quá lo lắng, chuyện gì rồi cũng được giải quyết.”

      Mã Tuấn gật đầu, lại vỗ vỗ vai, đầy Từ Y Khả: “Nhanh, về .”

      sau bố mẹ, đến hành lang lại quay đầu nhìn ta, vẫn còn đứng đó, bốn mắt từ xa nhìn nhau, nở nụ cười yếu ớt, cũng cười cười, vẫy tay ý bảo về . Dù gì nhưng hạnh phúc ấm áp bé này đối với sau này mà trở thành hy vọng xa vời .

      Về nhà, khí rất trầm trọng.

      Từ Y Khả cũng biết, tiền trong nhà lần này đầu tư vào đây, nếu thu được trở về có hậu quả gì, chỉ có tiền vay mượn, chỉ có nhà bị ngân hàng thu hồi, thậm chí ngay cả cửa hàng, kinh tế chính trong nhà cũng khó giữ được. Nhưng bây giờ có gì là quan trọng hơn người.

      suy nghĩ tồi tệ nhất, cùng lắm ở nhà chăm sóc gia đình, có gì có thể quan trọng bằng người nhà.

      Bà Từ ngồi bên cạnh ông Từ ghế sô pha, : “ vào ngủ , vết thương còn đau hay , có muốn uống thuốc nữa .”

      Ông Từ lắc đầu.

      Từ Y Khả ngồi xổm trước mặt ông Từ, nhàng vuốt ve vết thương của ông, trong mắt ngập nước, cố gắng nén xuống, nghẹn giọng : “Bố, đừng lo lắng, có con đây.”

      Ông Từ cầm tay con : “Bố lo lắng, đừng khóc, bố đau, chỉ là trầy da, ra bác sĩ cần băng bó, chẳng có gì nghiêm trọng cả.”

      Từ Y Khả cố gắng để bố thấy mình rơi nước mắt, cả đời bố chịu bao nhiêu cực khổ, Lúc trẻ cùng gia đình lên núi săn bắn, làm ruộng, sau này có và em trai, có tiền, mỗi ngày đều cố gắng sớm tối về làm việc cực nhọc. Chỉ là sau này mới tốt lên được chút, ông tiếc tiền thuê người phụ giúp, việc nặng nhọc gì cũng tự mình làm.

      Nhớ đến đây lòng lại chua xót.

      Từ Y Trạch lau nước mắt cho : “Chị, đừng khóc , em và bố sao.”

      Hai người họ an ủi làm thể kiềm chế được, khóc lên thành tiếng: “Y Trạch, em có đau hay …”

      Em trai còn như vậy, năm nay mới hai mươi tuổi giúp gia đình làm này làm nọ, cảm thấy bản thân vô dụng. chỉ thể báo đáp gì, trái lại còn luôn để mọi người lo lắng chăm sóc, bảo vệ .

      Bà Từ : “Được rồi, được rồi, khóc lóc cái gì, để bố và Y Trạch vào ngủ.”

      Bà Từ theo Y Khả vào phòng, rút mấy tờ khăn giấy đưa cho lau nước mắt, : “Khóc có cái gì hay, làm cho bố con và Y Trạch trong lòng cũng khó chịu, chuyện gì đến đến, khóc cũng thể giải quyết được gì.”

      “Con xin lỗi…”

      Bà Từ thở dài: “Lần này, trong nhà Mã Tuấn có chuyện, nếu nó muốn dời lại hôn lễ hay sao đó, con cũng phải khoan dung, đừng cáu kỉnh, có biết hay .”

      “Con biết, mẹ, chuyện lần này rất nghiêm trọng sao?”

      Bà Từ : “Mẹ cũng biết lắm, đám lưu manh này có vẻ giống gây chuyện sinh bình thường, cũng biết vì cái gì mà ẩu đả, nhưng bị tổn thất là chắc chắn, thuyền đến đầu cầu ắt thẳng, bây giờ cũng có biện pháp gì để nghĩ nhiều, được rồi, con ngủ .”

      Buổi tối, gặp ác mộng, mơ thấy bố và Y Trạch bị thương, lát sau lại mơ Mã Tuấn xảy ra chuyện. Ban đêm tỉnh lại rất nhiều lần.

      Trước hôn lễ mấy ngày xảy ra chuyện như vậy, luôn nghĩ thầm trong lòng, đây là điềm xấu. nghĩ rằng chuyện tệ nhất cũng chỉ thế này , nhưng hoàn toàn nghĩ rằng chuyện xảy ra đêm nay tất cả chỉ vừa mới bắt đầu, cuộc sống sau này của còn đường còn khó khăn hơn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :