1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu còn khó hơn chết - Tam Nguyệt Vi Thảo ( 106 chương + 8 NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 45: Lòng tự tôn của bị giẫm đạp



      Từ Y Khả biết mình ra khỏi nơi đó như thế nào, ngồi taxi cả đầu đều là hình ảnh Trần Mặc Dương ôm Triệu Vịnh Oái ra ngoài. Lòng bàn tay nắm điện thoại chảy mồ hôi.

      rất muốn được gọi điện thoại đến, muốn nghe giọng bá đạo của : sợ cái gì! có chuyện gì cả!

      Như lần trước mắt bị mù tạm thời, cánh tay mạnh mẽ choàng qua , cho cảm giác an toàn, quên cảm xúc bất an của mình. Nhưng vì sao lần này nhìn , với câu!

      Về đến nhà người vẫn vậy, tâm trạng rối bời, Triệu Vịnh Oái có bị thương nặng , có bị người ta buộc tội cố ý gây thương tích , ngày mai phải đối mặt với Triệu Vịnh Lâm như thế nào, đối mặt với những người có mặt ở đó như thế nào! cảm thấy bất lực, bản thân chả làm gì, nhưng cuối cùng tất cả mọi lỗi lầm đều đổ lên đầu .

      Mũi chan chát, nước mắt lại rơi nổi, tay dám rời điện thoại giây.

      Bên ngoài màu đen dần dần buông xuống, vẫn ngồi sô pha, cuối cùng ta cũng gọi đến, vội vàng đứng dậy.

      : “Bây giờ hãy đến bệnh viện Tây Kinh.”

      cũng nghĩ nhiều, chạy ra khỏi khu nhà bắt xe đến bệnh viện. tầng hai, ta đứng đó chờ . kéo đến, : “Em cùng xin lỗi!”

      dừng lại: “Vì sao, em có đẩy ấy, là chính ấy kéo em.”

      biết, em chỉ cần vào xin lỗi việc này xong thôi.”

      “Em , nếu vừa rồi đổi lại là em bị ngã, đừng là mình té bị thương , cho dù là bị ta tát vài cái cũng chỉ biết ngậm đắng cho nó trôi , kẻ có tiền có địa vị đều rất giỏi hay sao!”

      Trần Mặc Dương giận tái mặt : “Em bây giờ đừng có ngang bướng.” kéo tay thèm để ý đến tâm trạng , : “Chỉ câu xin lỗi thôi mà, em có bao nhiêu mặt mũi mà thấy mất mặt.”

      Tim Từ Y Khả lạnh , đợi lâu như vậy, đợi câu an ủi của , nhưng phân tốt xấu gì, cầu cúi đầu trước đối phương. Triệu Vịnh Oái là công chúa trong lòng bàn tay của người ta, vì nể mặt mũi Triệu Vịnh Oái , cho nên xứng đáng bị dẫm nát dưới chân?

      lùi lại, dùng hết sức lực cuối cùng gỡ tay ra, : “Em xin lỗi, đây là tôn nghiêm của em, nếu em làm sai, em xin lỗi, nhưng đó phải là lỗi của em.”

      Trần Mặc Dương nghĩ rằng người luôn hiền dịu nghe lời như thế nhưng lúc này đây vẫn kiên trì giữ vững cái nguyên tắc buồn cười kia.

      Lúc hai người cãi nhau, giằng co, bọn người Triệu Vịnh Oái từ phòng bệnh hành lang đầu kia ra. thấy trán Triệu Vịnh Oái dán miếng băng gạt hình vuông, cằm và mũi cũng có chút bị thương, trông có chút chật vật, nhưng có vết thương, có lẽ cũng đến nổi nghiêm trọng lắm, chẳng qua lúc ấy ta bị chảy máy, nhìn vào có chút ghê gớm.

      người phụ nữ trung niên dìu Triệu Vịnh Oái, hẳn là mẹ Triệu Vịnh Oái, bên cạnh là Triệu Vịnh Lâm cùng người đàn ông cũng lớn tuổi hơn Triệu Vịnh Lâm lắm, phía sau còn có bác sĩ y tá.

      Nhưng điều làm Từ Y Khả hoảng hốt là mẹ của Trần Mặc Dương cũng đứng trong đám người kia.

      Trần Mặc Dương ở bên tai giọng : “Xin lỗi, có nghe hay !”

      Bà Triệu ôm vai con , đau lòng : ” Có còn đau , chảy máu nhiều như vậy, có tẩm bổ bao nhiêu cũng thể nào lấy lại được.”

      Triệu Vịnh Oái dậm chân: “Con bây giờ xấu muốn chết, lỡ như để lại sẹo làm sao bây giờ, ngày mai con cũng thể diễn .”

      Bà Trần : “Hãy nghỉ ngơi cho tốt, vết thương mặt thể là chuyện qua loa.” Bà Trần cùng Triệu gia cũng có thân quen lắm, chẳng qua Triệu gia ở Giang Nhạc coi như là có mặt mũi, bình thường gặp bà Triệu cũng phải khách xáo vài câu xã giao. Hôm nay bà đến bệnh viên lấy thuốc cho Trần Chính Quốc, trùng hợp gặp con mình, đến lại thấy bộ dạng của Triệu Vịnh Oái, hỏi thăm hai câu. Bà Triệu lôi kéo tay bà kể lể, là con dự lễ cưới, biết như thế nào lại đụng phải dữ dằn, lời qua tiếng lại bất hòa, bị kia lấy thủy tinh đâm vào mặt.

      Khi chuyện đoàn người đến trước mặt Từ Y Khả cùng Trần Mặc Dương.

      Triệu Vịnh Oái đầu tiên: “ còn đến đây làm gì, xem mặt tôi bị hủy chưa hả?”

      Từ Y Khả chuyện, mím miệng, đứng thẳng tắp.

      Bà Triệu : “Chính là người biến Vịnh Oái thành như vậy sao? Trông còn trẻ sao lại ác độc như thế, lại có thể lấy thủy tinh rạch mặt người khác, chậc chậc!”

      Trần Mặc Dương : “Vịnh Oái, xin lỗi, Y Khả cũng phải cố ý , lúc đó tranh chấp khó có thể tránh khỏi tai nạn ngoài ý muốn.”

      Trong nhà Triệu Vịnh Oái là con rượu, bà Triệu thương chiều chuộng vô cùng, có đôi khi Triệu Vịnh Oái bị hay chị hai câu, bà Triệu giận đến tối mặt tối mày. Chứ đừng hôm nay con bị người ta làm thành như vậy, trong lòng rất giận dữ, lại nhìn thấy Trần Mặc Dương bảo vệ Từ Y Khả, lại càng phẫn hận, chẳng qua là bà Trần ở đây, cho nên muốn phát tác hết ra.

      Bà Trần nhận ra Từ Y Khả, : “ phải là đến nhà chúng tôi phỏng vấn lần trước đó ư!” Bà Trần quay đầu với bà Triệu: “Có thể là hiểu lầm, bé này rất hiền lạnh, có thể là do nhất thời lỡ tay.”

      Bà Triệu : “Con bây giờ nhìn qua đều nho nhã yếu ớt cả , thể nhìn bề ngoài mà đánh giá được đâu.” Lại quay sang Từ Y Khả : “Vịnh Oái nhà chúng tôi có chuyện gì, tính làm sao bây giờ? Cố ý đả thương người, đây là tội ngồi tù biết , hôm nay là vì nể mặt Mặc Dương, cho là đến đây xin lỗi là xong việc thôi sao ?”

      Từ Y Khả cố chịu đựng , lại còn nghe những lời khó nghe như thế, thể chịu đựng được nữa

      Triệu Vịnh Oái : “Sao, ngay cả câu xin lỗi cũng có!”

      Tay Trần Mặc Dương đặt vai Từ Y Khả thầm nắm chặt, ý bảo xin lỗi.

      mặt Từ Y Khả trắng bệch, cắn môi, mọi người dường như đều chờ câu xin lỗi kia của , sau đó kết thúc tốt đẹp để chứng tỏ thân phận cao quý của họ dễ xem thường.

      Lúc xong ba từ “ xin lỗi”, cảm thấy lòng tự tôn của bị đạp vỡ, bị giẫm lên thành tro bụi .

      Mọi người ra ngoài, bà Trần quay đầu Trần Mặc Dương, : “Con …”

      Trần Mặc Dương : “Con đưa ấy về trước.”

      Bà Trần gật đầu, : “Xong rồi về nhà , mẹ có chuyện muốn với con.”

      Từ Y Khả vẫn mơ hồ nghe được tiếng của bà Triệu, bà ta với bà Trần: “Là bà biết đấy thôi, con bây giờ thể đề phòng, thủ đoạn rất tàn nhẫn, bà bảo Mặc Dương phải cẩn thận , gia đình gia giáo được, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột con đào hang, lời của tôi hề sai…”

      Trần Mặc Dương ôm : “Được rồi, về thôi.”

      lời buông tay ra, tự xuống lầu.

      đường đưa về, cũng chuyện, mặt nhìn ngoài cửa sổ, Trần Mặc Dương : “Đừng tủi thân , mặt ấy thành như vậy, em câu xin lỗi cũng nên mà .” Quan trọng bà Triệu là người khó chơi, nếu đợi hôm sau tự mình đến, căn bản là lãng phí thời gian, thà trước mặt của , câu xin lỗi, ta cũng xấu hổ, tìm Từ Y Khả tính sổ nữa.

      thấy trả lời, giảm tốc độ xe, nghiêng mặt qua, nghĩ khóc, nước mắt đầy mặt, nhưng có, khóc, chỉ có khuôn mặt lãnh đạm.

      có chút quen, cảm thấy có chỗ nào đó đúng, trong đầu trống rỗng .

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 46: Quen em chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ.



      Lúc ấy muốn hôn , tránh , mở giây an toàn chuẩn bị xuống xe.

      ta khóa cửa xe lại, : “Gần đây em càng ngày càng to gan hơn đấy.” Được cưng chiều mà sinh kiêu ngạo, xem ra chiều hư

      trả lời , giọng bình tĩnh : “Mở cửa, em phải .” rút điếu thuốc , bật lửa “tách” tiếng châm điếu thuốc, khói thuốc vương vãi khắp nơi trong xe. Trong làn khói cao ngạo : “OK, nếu em muốn chứng minh mình đặc biệt , có thể thỉnh thoảng dung túng cho tính tình của em, nhưng em hãy nhớ kĩ, chỉ là ‘Thỉnh Thoảng’ !”

      ngờ Từ Y Khả lấy bình nước hoa đặt xe đôi về phía cửa kính bên kia, cùng với phẩn nộ và mệt mỏi , quát: “Em mở cửa, để em xuống xe!”

      Lọ nước hoa rơi trúng tấm cửa kính, vang lên tiếng rơi xuống chân . Trong xe bầu khí bỗng trở nên im lặng đến kì lạ. cúi đầu nhìn lọ dưới chân sau đó quay sang nhìn , trán nổi lên gân xanh. Giây tiếp theo , giống như con báo chồm tới kéo dựa vào ghế, lực quá mạnh làm eo đau gần chết .

      giật mạnh tóc , chân cong quỳ gối giữa hai chân , cả thân đều đè lên người , ép nhìn mặt , hung dữ : “Con mẹ nó, đưa cho bậc thang cũng xuống, cho chút màu sắc, biết bản thân mình mấy cân mấy lạng phải ! Quậy cùng tôi, có tư cách đó sao!” Vừa rồi dọc đường bộ dạng nửa sống nửa chết làm nhẫn nhịn lâu rồi

      Tóc dài quấn quanh đầu ngón tay , giật mạnh làm da đầu đau đớn, nhưng khóc cũng kêu đau, chỉ ra sức giãy dụa, ảo tưởng dùng sức lực yếu ớt của mình chống lại ta. Bộ dạng lên tiếng càng chọc giận ta, lúc trước rất nghe lời , đều tại cưng chiều làm hư .

      càng nghĩ càng bốc hỏa, hận thể đá mấy phát cho hả giận, nhưng vẫn thể ra tay được

      dùng biện pháp khác tra tấn , nhìn vào gương mặt kia cười, nhìn vào đôi môi thường làm nũng kia, hôn lên, dùng răng cắn, đầu lưỡi liếm, để mở hàm răng nghiến chặt lại , tay kéo đầu tóc , tay kia xoa bóp người , xoa nặn kịch liệt , chút thương tiếc.

      bị ép trong gian chật hẹp, móng tay chà qua mặt , cào cấu lung tung, thừa dịp lúc lơi lỏng, nắm lấy cơ hội cắn vào môi , máu chảy xuống, cũng nếm được mùi máu. Hai người nhìn nhau thở hổn hển, ngồi phịch xuống ghế, quần áo người bị nhàu nát .

      Trần Mặc Dương liếm máu môi, về lại ghế ngồi, mở khóa, kiên nhẫn : “Xuống xe, xuống xe!”

      Từ Y Khả hề chần chừ, mở cửa xe cũng quay đầu lại mau chóng bước , rất nhanh, bóng dáng biến mất trong bóng đêm.

      trút giận đập lên tay lái, vặn chìa khóa, nhìn thấy tay chùm tóc dài hơi nâu, là tóc của . hơi thất thần, tóc bị giật đến thế này, đau lắm , đau như vậy sao vẫn rên tiếng.

      cảm thấy có điều gì đó là lạ, đôi khi những chuyện kinh khủng hơn vẫn nhịn, nhưng chuyện đêm nay lại nháo lên. cảm thấy đầu óc mình cũng hỏng rồi, luôn thể khống chế tâm tình của mình. phải là tủi thân sao, muốn trút giận, nhẫn nhịn dỗ dành hai câu xong chuyện rồi, sao lại cãi nhau với , làm cho cả hai đều vui vẻ!

      Sau đêm đó, cả mấy ngày Từ Y Khả cũng gặp Trần Mặc Dương, mỗi lời nặng nề của đêm đó đều khắc sâu trong tim . có gọi cho hai cuộc, nhận, ta cũng chả gọi lại. nghĩ cứ để phai nhạt dần như vậy , biết trước sau gì cũng chấm dứt phải sao. Cũng chỉ do luôn hy vọng quá nhiều, tự cho mình là đúng Con đường này quá gian nan, cảm giác như bị tra tấn, sợ cảm giác trong nháy mắt ở thiên đường, trong nháy mắt bị đày xuống địa ngục

      có thể chịu được tính tình bá đạo của ta, tự xem mình là trung tâm của . Nhưng thể chịu được bản thân ngay cả chút lòng tự tôn cũng có. Ngày hôm đấy, lời hung hăng của bà Triệu như giáng cho cái tát, làm cho tỉnh ra, bước vào thế giới của bọn họ phải trả giá nhiều như thế nào. Nếu vẫn còn tỉnh táo hãy ra khỏi . Mấy ngày nay bắt bản thân được nghĩ nữa, thèm nhớ đến khuôn mặt của ta, thèm nhớ đến lời của ta. Mỗi ngày làm, đều lặp lặp lại những động tác nhàm chán máy tính, nhưng cái này ít nhất có thể làm cho bình tĩnh lại.

      Mã Tuấn vẫn từ bỏ ý định hẹn , tự chối để hiểu, hùng hồn, lý lẽ : “Theo đuổi người thích là quyền lợi của , em thể cướp đoạt.”

      : “Tùy , trong lòng cự tuyệt cũng là quyền lợi của tôi!”

      Hôm nay trong lúc tìm mấy video quan trọng mới phát quên chúng ở chỗ của Trần Mặc Dương. thầm nghĩ, chúng nằm ở nhà của ta, ta cũng thường xuyên đến đó, nhất là ban ngày, cơ bản xuất ở đó. lại có chìa khóa, muốn đến lấy, và cũng lấy luôn vài thứ lúc trước để ở đó, thuận tiện trả luôn chìa khóa lại.

      Sau khi tan sở, ngoài trời mưa rơi tí tách, bắt xe đến chỗ ta cũng mất nhiều thời gian, bảo vệ gặp qua hai lần, còn nhớ , hề hỏi han để cho lên.

      mở cửa vào, đứng ngay cửa nghe thấy thanh gì, quả nhiên ta có nhà, yên tâm vào lên lầu, vừa mới đến góc cầu thang chợt tiếng mở cửa phòng tắm, sợ giật mình, nấp vào bên tường.

      Triệu Vịnh Oái choàng khăn tắm từ phòng tắm ra. biết lúc nãy tốt nhất là nên bỏ , sau này từ nay về sau vứt bỏ mọi thứ có liên quan đến ta, nhưng bước chân thể nhấc lên được, như bị dính vào góc tường.

      Triệu Vịnh Oái từ phòng tắm ra, dáng người cao gầy, khăn tắm người chỉ che được đến mông, lúc ra cố ý kéo khăn tắm xuống chút vừa đủ lộ ra vòng đầy đặn. Hoàn toàn có thể tưởng tượng được lúc kéo khăn tắm xuống là thân thể khiến người ta đê mê như thế nào.

      hất vài giọt nước vai, cố tình lộ ra thân hình quyến rũ, ở giới người mẫu hai ba năm, giờ phút này đem hình ảnh trước ống kính áp dụng với người đàn ông trước mặt

      Thái độ cám dỗ lộ liễu, nếu định lực của người đàn ông thiếu kiên định liền mắc bẫy.

      Trần Mặc Dương ngồi sô pha, cười giận, nhìn .

      Triệu Vịnh Oái : “Em tắm xong rồi.”

      Trần Mặc Dương : “Vậy có thể rồi.”

      “Nhưng quần áo vẫn chưa có khô.”

      “Tôi cũng ngại nếu cứ như vậy ra ngoài.”

      : “Em làm sao có thể như vậy từ nhà ra, nhỡ bị người ta thấy , chỉ sợ phải chịu trách nhiệm đấy, Mặc Dương.”

      Trần Mặc Dương : “Phụ nữ khỏa thân theo tôi lên giường nhiều lắm , bằng thử cởi sạch nằm giường tôi, tôi gọi mẹ đến đây có bắt tôi phải chịu trách nhiệm hay !”

      Triệu Vịnh Oái cắn môi, cam lòng : “ có biết em thích !”

      “Thế sao?”

      trước kia ràng cũng thích em, có nhớ lúc ở Mỹ, cứ mỗi tối thứ tư đều đến quán bar Timesteal, bởi vì biết em vào đó, cho nên muốn bảo vệ em, lúc đúng thời điểm thay em chắn rượu, còn có… Tóm lại mỗi lần em cần giúp đỡ đều ở bên cạnh em, luôn thầm bảo vệ em, em biết…”

      Trần Mặc Dương cười nhạo: “Vậy ư? ra tôi đối với vẫn còn si tình quá.” đặt ly rượu xuống qua: “Vì vậy, hôm nay đến đây khơi dậy kí ức của tôi?”

      Triệu Vịnh Oái vẫn kiên trì : “ vẫn thích em, chẳng qua bị người phụ nữ kia mê hoặc , em biết ta dùng thủ đoạn gì, nhưng cuối cùng cũng phát ra chỉ có em là hợp với nhất thôi.”

      Trần Mặc Dương : “Được rồi, Triệu Vịnh Oái, dừng ở đây , cần ở trong này lãng phí kiên nhẫn của tôi.”

      Triệu Vịnh Oái tức giận trừng mắt: “ ta có cái gì tốt, chỉ biết đùa giỡn tình cảm người khác, cũng thấy rồi đấy , ta hôm đó biến mặt em thành thế này, nếu nể mặt mũi , em sớm cho ta tù!”

      Trần Mặc Dương nở nụ cười, quay lại ngồi sô pha: “ cần nể mặt mũi tôi, bây giờ cũng có thể tố cáo, Trần Mặc Dương tôi đây nếu ngay cả người phụ nữ của mình cũng bảo vệ được sao ở thành phố Giang Nhạc này lăn lộn!”

      Tay Triệu Vịnh Oái giật mạnh tấm khăn, kéo ra.

      trần truồng từng bước từng bước qua, : “ nhìn em , em có chỗ nào tốt, vì sao cần em, em xinh đẹp hơn ta, gia cảnh tốt hơn ta, thậm chí còn sạch hơn ta, có lẽ biết, ta bị đám lưu manh cưỡng hiếp…”

      bỗng nhiên đứng lên, bình tĩnh nhìn ta, trong mắt Triệu Vịnh Oái lên vẻ tươi cười. biết mà, có người đàn ông nào có thể kiềm chế được trước quyến rũ của .

      Trần Mặc Dương nắm lấy tay kéo đến trước mặt, tuy rằng bị đâm trúng nút áo của đau điếng, nhưng vẫn rất đắc ý , bàn tay đặt lên ngực cởi cúc áo . giữ tay lại, ánh mắt làm cho người ta sợ hãi, hỏi : “Ai với ?”

      ta nghĩ rằng tin, : “ mà, em gạt , chính con bà chủ cho thuê nhà nhìn thấy quần áo xộc xệch chạy về, sau lại có người ở gần trường học nhìn thấy ta hôm đó bị đám côn đồ…”

      ngày hôm đó với ấy chuyện này?”

      Ánh mắt sắc bén của dọa sợ , : “Em…”

      Trần Mặc Dương đẩy ta ra, Triệu Vịnh Oái đứng vững, té ngã đất, ngây ngốc thất thần, ta phải vừa mới có cảm giác đó sao, vừa rồi còn nhàng lưu luyến mà?

      Trần Mặc Dương : “ khỏi ngay lập tức, về sau đừng để tôi nghe thấy những chuyện như vậy nữa, tôi mặc kệ là phụ nữ, chọc giận tôi, kết cục đều như nhau!”

      chuẩn bị xuống lầu, lại quay lại : “Lúc tôi quay lại phải biến mất.”

      Triệu Vịnh Oái nằm mặt đất, vừa chật vật vừa thẹn hét lên: “Trần Mặc Dương!”

      Trần Mặc Dương dừng lại, nhưng phải vì Triệu Vịnh Oái ở sau lưng, mà là Từ Y Khả trước mắt.

      Nhìn thấy người mấy ngày gặp đột nhiên xuất trước mặt ta, có chút bất ngờ, nhưng có biểu ra ngoài, : “Đến lâu chưa?”

      trả lời: “Em đến lấy vài thứ.”

      Triệu Vịnh Oái thấy Trần Mặc Dương dừng lại, còn tưởng ta hồi tâm chuyển ý, mừng thầm đứng lên lại thấy Từ Y Khả, nhất thời vừa thẹn vừa giận, : “ đến đây làm gì!”

      Trần Mặc Dương xuống lầu, lấy quần áo từ trong máy giặt, quan tâm khô chưa, ném cho Triệu Vịnh Oái: “ ra ngoài cho tôi.”

      Triệu Vịnh Oái còn muốn cái gì đó, mặt Trần Mặc Dương lạnh lại: ” Ngay lập tức!”

      Triệu Vịnh Oái mặc quần áo vào, vẫn vương vấn cam lòng : “Em lại đến .”

      Cửa đóng lại, trong phòng lặng im, qua , : “Đến lấy cái gì?”

      nhìn lên lầu, : “ ít đồ, Em tự tìm là được.”

      ta theo sau.

      Từ Y Khả tìm thấy ổ cứng rất nhanh, thu dọn vài thứ đồ xong xuống. đến trước mặt ta trả lại chìa khóa, : “Trả lại cho , từ nay tôi đến đây nữa .”

      Mặt thay đổi nhìn , cuối cùng cũng cầm lấy chìa khóa trong tay , nhìn .

      Lúc chạm vào nắm cửa, về phía trước chặn lại, đóng của lại, : “Cứ như vậy thôi sao?”

      “Nếu còn sao nữa?”

      Tay vuốt ve hai má , vẫn trắng mịn như vậy.

      giọng, : “Được rồi, thừa nhận lần này em rất can đảm, đừng giận dỗi nữa được , nhiều ngày rồi mà .” ôm vào lòng: “Em có nhớ sao?”

      cự tuyệt cũng thuận theo, chỉ đứng như vậy, gằn từng chữ: “Em có giận dỗi, mấy ngày nay em nghĩ thông suốt rất nhiều điều, chúng ta chấm dứt .”

      buông ra, lưng dựa vào cửa, nghịch nghịch mái tóc , : “Vậy ư, nghe chút.”

      : “Em muốn tiếp tục như thế này, mỗi ngày đều nghĩ khi nào cảm thấy chán em, em muốn người đàn ông khi em cần ta ở bên cạnh em. biết em cần cái gì nhưng thể cho em. muốn em trong mối quan hệ này luôn ở đấy, thích đến thích .

      Em vốn nên bắt đầu với , tất cả mọi người nhìn thấy kết quả , chỉ có em là cam lòng, ảo tưởng. Đường em chọn, nhầm phải trả cái giá rất đắt. Em nhận ra , sao cả , chẳng qua sau này tiếp tục được nữa, em trở lại thế giới của mình, có thể tìm mối tình thích hợp với mình, cần lo lắng ánh mắt của người khác, có lẽ Triệu Vịnh Oái mới là người thích hợp với !”

      Lông mày cau lại : “Sao em lại lôi người liên quan Triệu Vịnh Oái để giận dỗi ?” Trải qua chuyện hôm trước, luôn với bản thân phải kiềm chế, dỗ ngon dỗ ngọt là tốt nhất, dỗ xong là thôi.

      Từ Y Khả lắc đầu: “ hiểu, căn bản phải là vấn đề Triệu Vịnh Oái, mà là vẫn muốn có mối quan hệ nghiêm túc cùng em, xem em là bạn của , chỉ coi em như những người phụ nữ trước đây của , lúc muốn để lại bên cạnh , muốn để ở ngoài. Em muốn danh phận, mà cái này trong mắt lại rất buồn cười xem em biết lượng sức , mà lòng tự trọng của em cho phép em tiếp tục làm như vậy được nữa.”

      bắt đầu tức giận : “Lòng tự trọng của em, tự trọng, lòng tự trọng của em cho em nhiều điều tuyệt vời vậy sao!”

      “Ở bên cạnh em cảm thấy vui vẻ , chúng ta hãy chia tay trong êm đẹp .”

      mang lại cho em vui vẻ sao?”

      : “Ở bên , em chưa bao giờ thấy vui vẻ.”

      Những lời này làm cho nổi điên, những ngón tay của nắm chặt lại kêu “khanh khách”.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 47: chưa từng mang lại cho em vui vẻ!



      ta : “Em lặp lại lần nữa xem!”

      “Em , ở bên cạnh em chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ, chưa bao giờ!”

      ta cười cười, gật đầu, nụ cười ấy ngay lập tức biến mất. Toàn thân đè lên cánh cửa, tay giữ chặt cánh cửa, ngón tay vuốt mặt , : “ ra là như vậy, xem ra là lỗi của tôi.” biết chỉ cần ta có giọng điệu này, sau đó bắt đầu phát điên. có ngốc ở lại đây để ta trút giận. ra đặt tay lên ngực tự hỏi, lúc bên cạnh phải là vui vẻ. chỉ là vui vẻ chưa được bao lâu đau khổ đợi . Quen , tựa như đám mây, người lâng lâng , nhưng lại biết chỉ cần khoảnh khắc thôi có thể từ cao rơi xuống, vừa vui vẻ, vừa đau khổ vừa lo lắng. chỉ là người phụ nữ bình thường, muốn bước từng bước trong khu vực an toàn.

      kéo cửa, muốn chạy. Nhưng hai tay ta đều đặt cửa, kéo ra.

      : “Rốt cục muốn thế nào?”

      Môi dán sát vào tai , hơi nóng phả vào tai , ta : “Bây giờ tôi khiến vui vẻ! Dục tiên dục tử hạnh phúc!” Phần dưới cơ thể của ưỡn lên người , để cho biết được ý đồ của ta.

      Từ Y Khả đẩy ta ra, qua khẽ răng rằn từng chữ: “đồ biến thái!”

      Cơ thể cao lớn của đè nặng lên cơ thể , chút khẽ hở. Sau lưng là cánh cửa rộng vững chắc càng làm cho ta dễ dàng thực những động tác tiếp theo.

      Hôm nay mặc quần bò bó sát, cởi ra bất tiện, bắt đầu vày vò thân của .

      “Trần Mặc Dương thả ra!” vừa tức giận vừa lo lắng, sao người đàn ông này có thể kinh khủng như thế.

      mặc áo len rộng thùng thình, giữ tay , dễ dàng kéo áo lên, áo len trượt lên đầu rồi cởi ra.

      vừa vội vàng chống giữ tay ta, vừa vội vàng che cảnh xuân của mình bị lộ ra ngoài.

      chênh lệch sức lực của nam nữ vốn xa vời, huống gì bây giờ nằm trong tay ta, bàn tay ta chỉ cần dùng phần ba sức là có thể ném xuống đất , tất cả những điều cố gắng chống cự lại chỉ là phí công.

      cúi đầu muốn cắn tay , lần này có kéo tóc mà giữ lấy đằng sau cổ ép mặt ngẩng lên.

      Từ phần eo của hai người trở xuống dán lấy nhau chặt chẽ .

      hơi lùi ra chút, bàn tay sờ soạng xuống dưới, cởi quần lót của cả hai.

      bắt đầu cảm thấy sợ, có dự cảm tiếp theo ta dùng phương thức thô bạo nào đó lên người , nhưng thể làm gì cả, hôm nay chính là tự chui đầu vào rọ.

      hét lên: “Thả ra… chỉ biết ỷ manh , Khốn nạn…”

      hừ lạnh: “ ra trước kia tôi đều ỷ mạnh , bây giờ tôi cho xem cần cậy mạnh thành cái dạng như thế nào!” Dứt lời vào cơ thể , có chút tạm dừng hay do dự.

      Đau! Tất cả đều đau! Tiếng hét của bị nghẹn lại ở cổ, hét lên được.

      muốn khóc , nhưng nước mắt vẫn sâu thành chuỗi rơi xuống, giờ khắc này hối hận, hối hận gặp người đàn ông này! Hối hận vì bản thân ngây thơ tự cho mình là đúng.

      xem như đồ chơi, lại xem mối quan hệ này là tình , đáng thương buồn cười đến cỡ nào!

      Trần Mặc Dương thở dài thoải mái, mấy ngày nay rất nhớ , có thể khắc chế trong lòng thèm nghĩ đến nữa, nhưng cơ thể rất khát vọng . Chỉ có mới có thể khiến cho tinh thần và thể xác đều cảm thấy thỏa mãn.

      trán đổ mồ hôi, thấy gian nan chật vật lại càng thêm kích thích. rút ra, rồi lại dùng sức vào.

      Mỗi lần đều cảm thấy như bị con dao bén nhọn hung hăng đâm vào, xé rách đau đớn làm cho khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo, cắn chặt môi, cho bản thân nhục nhã khóc lên thành tiếng. còn giãy dụa, mặc ta phát tiết như con dã thú. Hai thân dưới đứng hơi chéo nhau, bên mồ hôi như mưa rơi xuống , bên bên tai : “Như vậy thế nào? Vui vẻ ! Hét lên , la lên !”

      Lời cùng với tiếp tấu, mỗi lần vào đều sắc bén thẳng tiến.

      Đồ phụ nữ biết tốt xấu, dạy cho bài học, biết cái gì gọi là cậy mạnh, cái gì mới đau .

      Mặt xám như tro tàn, chỉ có đôi mắt tràn đầy nước mở to , lưng trần theo động tác của chà xát cánh cửa lạnh như băng , đau đớn vô cùng. mặt ảm đạm và méo mó, giống hình xăm người ta, hung mãnh mà dữ tợn.

      lâu sau, thả ra, còn thân thể giữ lại, xụi lơ cơ thể trượt từ cửa xuống, nghĩ rằng như vậy là xong, nhưng chứng minh vẫn quá ngây thơ rồi.

      đến quỳ gối xuống, đặt thân thể của thẳng lại, lật người lại, ép mặt hướng xuống sàn nhà.

      giống lúc nãy mặc ta gắt gao chơi đùa, sàn nhà rộng rãi dễ dàng phản kháng.

      giống như khối băng sàn nhà trơn , có đôi khi đầu bị đụng vào góc , cũng chỉ kêu lên tiếng, tay quơ lung tung. giống như con vật bị sập bẫy, biết s còn hy vọng sống, nhưng trước khi chết vẫn đập phình phịch vài cái. Bóng dáng của như bóng với hình, cái gì đều buông tha . kéo hai tay ra sau lưng, để thấy loại tư thế nhục nhã đối mặt ta, còn lại vẫn cho ta thực , lưng đập phập phồng , “ồ, ồ” thở dốc, hơi thở nặng nề : Tôi làm cho vui vẻ! Tôi làm cho vui vẻ!

      nỗi thất vọng tràn vào tim , hận ta sao chết, ngay lập tức chết!

      hét lên thành tiếng: ” Trần Mặc Dương, tôi hận …”

      biết là do phẫn nộ hay bị dục vọng dày vò, gân xanh trán lên, ta : “ nghĩ rằng tôi quan tâm ư? có biết bây giờ càng ngày càng làm cho tôi chán ngắt , nhưng vài thứ bảo tôi phải làm chuyện tình chán ghét này.”

      cái gì cũng thể làm được, hai tay bị ta giữ, cơ thể bị đè nặng, chỉ có đầu có thể tự do chuyển động, buộc bản thân phải lý trí thể làm thương bản thân, cái trán đập xuống sàn nhà: “ chết chết …”

      cũng biết ta hành hạ trong bao lâu, cổ họng bởi vi quát mắng trở nên khô cạn và khàn khàn, thế giới hỗn loạn cũng dần dần yên tĩnh trở lại, từ người đứng lên, rút tờ giấy qua loa lau sạch chút rồi mặc quần vào.

      ta tàn nhẫn : “Nhận chút , từ lúc bắt đầu cho đến lúc chấm dứt phải do quyết định, là cái gì cả!”

      gài thắt lưng xong bước .

      Từ Y Khả giống con búp bê vải chút sức lực nằm bẹp dưới sàn, nước mắt theo thái dương chảy xuống sàn, tựa như chết nằm nhúc nhích.

      từng bước đến bây giờ , vai diễn trong vở kịch, nhạc hết người tan mới biết được mình là vai diễn chật vật khổ sở đến nhường nào. Chỉ có mình nghiêm túc, cuối cùng quyền kết thúc cũng nằm trong tay ta. con hề, giá trị tồn tại để làm hài lòng người khác.

      Trong phòng riêng ở Thiên Tinh, Trần Mặc Dương bình tĩnh uống rượu, uống hết ly này qua ly khác, rất khó chịu. Vừa rồi tuy rằng luôn phản kháng, đều chỉ là vì trừng phạt , nhưng thể phủ nhận bản thân cảm thấy rất khoái cảm . Nhưng vừa ra cửa, đột nhiên cảm thấy khó chịu , biết có vấn đề gì cứ đứng ngồi yên.

      Giang Văn Thao : “Sao trông cậu tâm trạng thoải mái thế.” ta đẩy bên cạnh, : “ qua giúp Trần tổng dập tắt lửa.”

      Đó là vừa đến, tuy rằng trang điểm, nhưng vẫn rất ngây ngô. vẫn an phận ngồi ở đó, bị Giang Văn Thao đẩy như vậy, vẻ mặt lo lằng biết làm sao bây giờ.

      Giang Văn Thao : “Dương Tử, bộ dáng hung thần ác quỷ của cậu làm người ta sợ tới mức mặt cũng chả còn chút máu.”

      Trần Mặc Dương vốn chính là ở uống rượu để giải sầu, nghe vậy ngẩng đầu, quả chân tay kia luống cuống.

      Trần Mặc Dương nhìn : “Lại đây!”

      kia sợ nuốt nước miếng, qua ngồi xuống bên cạnh ta, tay ta nâng cằm lên, phát mặt mày có vài phần giống Từ Y Khả, ta tâm trạng vốn tốt giận dữ đứng dậy, : “ bình thường cũng dùng bộ dạng khóc tang này để tiếp khách hả!”

      Phụ nữ ở đây phải là hấp dẫn là quyến rũ, được huấn luyện bài bản, dám đưa cái bộ mặt phiền não kia ra!

      ta đẩy kia lên sô pha, phun ra chữ, ra lệnh : “Thoát!”

      sô pha kia lạnh run, sớm nghe qua Trần Mặc Dương tàn nhẫn, mẹ Tang người mang đến đây cũng cho . Nhưng trước mặt nhiều người như vậy cởi sạch hết làm được.

      Khuôn mặt thanh tú quyến rũ của Y Khả chồng lên khuôn mặt trước mắt, như sắp nổ tung , : “ nghĩ rằng vào thánh nữ viện đấy hả? Bộ dạng này phục tôi! bán thân còn bày đặt tự tôn?” chữ, làm! Chết tiệt, giống người phụ nữ kia, đều là biết tốt xấu gì cả.

      Máu dồn lên não, kéo đầu : “Thoát hay !” Thấy lắc đầu, hai tay hung hăng tát xuống, khuôn mặt kia liền bị biến dạng, khóe miệng chảy chút máu. ra tay hơi nặng, xem người phía trước như Từ Y Khả đánh đập lên, cho hả giận : “Con mẹ nó, nuôi để phản tôi hả! ăn gan hùm mật báo rồi hả!”

      Hai còn lại nhìn mặt nhau, Giang Văn Thao chịu được nữa, qua kéo ta: “Được rồi, Dương Tử, đừng nghiêm trọng quá, lớn chuyện!”

      kia thê thảm lùi về phía sau sô pha, Giang Văn Thao nhìn nhưng lại cảm thấy đáng thương, nếu vì câu đùa của mình lúc nãy, cũng đến mức…

      Mẹ Tang liền lên, : “Trần tổng, xin lỗi, tôi dẫn ấy xuống.”

      Trần Mặc Dương : “Lần sau đừng để cho tôi thấy hai người nghe lời như vậy nữa, ngay cả tôi cũng nể, đến đây, đừng giả vờ trinh triết với thánh nữ!”

      Mẹ Tang bị dọa mặt trắng bệch, liên tục gật đầu, mang bị thương kia ra ngoài.

      Trần Mặc Dương vung tay lên, với mấy còn lại: “Toàn bộ cút xuống !”

      Giang Văn Thao cụng vào ly rượu Trần Mặc Dương, : “Có vẻ như phải nổi giận tầm thường, bình thường cũng thấy cậu đánh phụ nữ, sao lại đến nổi ra tay như thế!”

      Trần Mặc Dương buồn hé răng, uống ngụm, : “Uống rượu uống rượu, nhiều như vậy cũng vô nghĩa.”

      Giang Văn Thao nhún nhún vai, nghĩ đến nữa, : “Tên Chính Hàn kia tiếng chạy ra nước ngoài , cậu ở đây dở dở ương ương thất thường, bây giờ là quá nhàm chán .”

      Trần Mặc Dương : “thế cậu tạm bợ qua ngày à.”

      Đúng vậy, càng ngày càng nhàm chán , vừa cảm thấy có chút ý nghĩa của cuộc sống, Từ Y Khả , người phụ nữ kia như con bướm thiêu thân để yên ổn.

      Ở trong phòng hai người đàn ông uống hết mấy bình rượu, cũng chả có gì khác biệt lắm .

      Trần Mặc Dương đứng lên, lau mặt, : “Tớ đây.”

      Giang Văn Thao : “Gấp cái gì, uống thêm ít nữa.”

      Trần Mặc Dương lắc đầu: “ được, phải về.”

      ” Về? có con nhóc nào đợi cậu ư!”

      Bọn họ đều là qua đêm nay biết phụ nữ nào giường vào đêm mai, còn chuyện về nhà?

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 48: Thế nhưng trong lòng vẫn còn ý nghĩ buồn cười ấy tồn tại



      Mở cửa ra, Trần Mặc Dương vào ngay. Căn phòng tối tăm, yên lặng tiếng động.

      đứng ngay cửa, mắt bắt đầu thích ứng với bóng tối, nhờ vào ánh sáng của ánh trăng nhìn quanh vòng, trận kịch liệt sàn nhà lúc chiều bây giờ trống trơn .

      cũng bật đèn, theo ánh trăng rọi lên lầu, phòng ngủ, phòng tắm, ban công, tất cả đều mở ra, thậm chí bản thân tìm cái gì, chờ mong cái gì.

      Tất cả đều có, tất cả mọi nơi đều có bóng dáng .

      Lúc bừng tỉnh lại mới cảm thấy hành động của mình buồn cười biết bao, phát điên cái gì đây, trong lòng thế nhưng vẫn còn ý nghĩ buồn cười ấy tồn tại, nghĩ rằng vẫn còn ở đây.

      nghĩ hôm nay mình uống nhiều quá rồi, say quá rồi .

      Giang Văn Thao hỏi, ai đợi ? Trong đầu lên khuôn mặt , bộ dạng nằm quặp sàn nhà, biết ấy muốn ở lại chỗ này , nhưng vì sao say đến choáng váng vẫn phải mực về nhà? rốt cục làm cái gì đây?

      Trong bóng đêm, Trần Mặc Dương ngồi sụp sô pha. thừa nhận tức giận , nổi giận là vì biết những lời đều là . hề nghĩ chịu trách nhiệm với , càng nghĩ đến tiến tới hôn nhân, nhưng muốn , lúc vẫn chưa muốn kết thúc có quyền lắc đầu. Nhưng sao có thể ở bên cạnh vui vẻ? chiều chuộng như vậy, có bao giờ lại nhẫn nại với người phụ nữ như thế? Lời ngon tiếng ngọt dỗ dành , nhu tình mật ý, kết quả lại còn hài lòng. Cái này được, cái kia được, lúc nào cũng làm phát cáu!

      rất tức giận, vì sao giống với những người phụ nữ trước đó, muốn đến với nhau đến bên nhau, đòi hỏi danh phận, càng dám bàn về tương lai. Nếu muốn nhà, xe, trang sức, tiền, đều có thể đáp ứng, nhưng sao não như bị chuột rút , cố tình đòi hỏi những thứ hư ảo gì đấy.

      Tất cả vốn rất tốt đẹp , đều tại ép buộc, đều tại tự cho là lòng tự tôn của mình đáng quý. đến đây, có lẽ cho là quá cưng chiều , trước đây, làm gì có người phụ nữ nào dám cái gì là tự tôn, tự trọng cơ chứ trước mặt cơ chứ. quyết định, lần này nhượng bộ tính tình của nữa, muốn , vậy !

      đứng lên, cởi áo sơmi, quần dài đến phòng tắm, cùng lắm cũng chỉ là người phụ nữ mà thôi! Kiểu như vậy thiếu, có gì tốt mà còn làm bộ làm tịch . tin, bản thân thể?

      Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại đầu đau nhói vì say rượu, theo thói quen quay người qua ôm, nhưng cũng chỉ ôm được lớp khí lạnh như băng. Mở mắt ra, phía bên kia chiếc gối trống . giật mình, ném chiếc gối xuống đất, trước đây ở lại qua đêm ở đây rất ít,lúc tỉnh dậy cũng thường xuyên chỉ có mình nằm giường lớn, chưa bao giờ cảm thấy có cái gì thích hợp, nhưng bây giờ lại cảm thấy khó chịu, có cái gì đó nghẹn ở ngực.

      vò tóc rửa mặt, sẵn sàng tiếp tục hưởng thụ cuộc sống đầy màu sắc trước mặt.

      Trong phòng tắm lên khuôn mặt nhợt nhạt của gương, cục sưng trán kia vẫn chưa xẹp xuống, thậm chí còn lớn lên, ra áo ngủ của có thể che kín được dấu vết to làn da trắng của , nhắc nhở màn bị sỉ nhục ngày hôm qua.

      Chưa bao giờ dám làm nũng với mẹ, tối hôm qua về nhà nhìn thấy mẹ nấu cơm, nhịn được òa vào lòng mẹ khóc rống lên. Bà Từ sợ đến mức quên tắt cả bếp gaz, luôn miệng hỏi, làm sao vậy. ôm mẹ đến bi thương: “Mẹ, con đau quá, con bị ngã, đau quá.”

      Bài học này lớn quá, phải trả giá quá khủng khiếp, càng biết bị ngã ở chỗ nào để đứng lên.

      Bà Từ vừa đau lòng vừa buồn cười, : “Con lớn như vậy , đường cũng bị ngã, ngay cả đứa bé ba tuổi cũng như con.” xong lấy dầu xoa trán cho .

      nghĩ ngay cả đứa bé ba tuổi cũng giống, đứa bé nhìn thấy đường có chướng ngại vật còn biết vòng , lại ngu ngốc thẳng đến, ngã bị thương cũng đáng thôi.

      Giọng mẹ bên ngoài truyền đến, Từ Y Khả thu hồi suy nghĩ ra ngoài.

      Ông Từ luôn thương con , thấy có tinh thần, đau lòng : “Sắc mặt sao tốt như vậy” Lại với bà Từ: “Bà nấu cái gì tẩm bổ cho con nó .”

      Thấy người nhà quan tâm, lại càng muốn khóc, bất cứ lúc nào, gia đình đều là nơi nương tựa tốt nhất.

      Bố mẹ thương như vậy, sao có thể để người đàn ông kia tổn thương bản thân mình chứ.

      Mặt cọ cọ vào lòng bố, trong lòng có chút chua xót, : “Bố, bố già , con bao giờ để bố lo lắng nữa, con muốn hiếu thuận với bố, kiếm tiền nuôi bố và mẹ, để bố mẹ phải bôn ba vất vả như vậy nữa.”

      Từ Y Trạch đứng bên cười nhạo: “Chị , chị sao? Người lớn như vậy rồi mà vừa ngã chút khóc! Vẫn nên trông cậy vào em đây.”

      Bà Từ : “Con cũng biết bố con già rồi ư, con ở độ tuổi kết hôn , tìm nơi nương tựa tốt, Mã Tuấn mấy ngày nay phải hẹn con à, con…”

      Từ Y Khả nhíu mày: “Mẹ, mẹ có thể đừng nhắc đến ta , con thích ta.”

      bây giờ làm gì có tâm trạng mà nghĩ đến Mã Tuấn hay Mã Tiết gì .

      “Con còn chưa ở bên cạnh ta, làm sao biết thích hay là thích…”

      Ông Từ thấy miệng con mở lên, chặn lại : “Từ từ đến, từ từ đến, vội, ở nhà thêm hai năm, sao bố có thể bỏ rơi con bố, nhanh như vậy tống ra ngoài.”

      Bà Từ trợn trắng mắt, chịu nổi đôi bố và con “ Tình thâm như biển” này.

      Đau khổ, nhưng vẫn phải làm việc. Đoạn phim phát sóng vào tuần sau chỉ mới làm được nửa, lúc tan ca thu dọn cuộn băng phải sửa lại chuẩn bị buổi tối về nhà tăng ca hoàn thành.

      ngờ, đạo diễn Phùng gọi lại, : “Y Khả, đợi chút.”

      Đạo diễn Phùng vuốt gáy : “Cái kia… đài phát thanh và truyền hình hôm nay mời vài nhà lãnh đạo giải trí, cũng !”

      Từ Y Khả kỳ lạ : “Tôi? Vì sao?”

      Đạo diễn Phùng : “Người càng đông càng náo nhiệt, bằng khí rất ảm đạm .”

      Từ Y Khả : “Còn có ai nữa?”

      “Tôi và MC Triệu.”

      Đạo diễn Phùng cũng hao tâm tổn trí, mấy giám đốc đài lên tiếng mở miệng, cầu các trẻ tuổi. Ăn bữa cơm khó tránh khỏi động chạm tay chân. ta tuy rằng rất xấu hổ, lại cũng thể đắc tội với họ được.

      Lo lắng chút, thế lực Triệu gia ở đây thế nào, người bình thường dám động vào Triệu Vịnh Lâm, mà quan hệ Từ Y Khả và Trần Mặc Dương cũng phải là tệ, đến lúc đó ta chỉ cần vô tình cố ý ra hai câu, ai có ăn gan hùm mật báo cũng chả dám đụng vào người phụ nữ của Trần Mặc Dương.

      Từ Y Khả nghe Triệu Vịnh Lâm cũng , khó xử : “Đạo diễn Phùng, tôi…”

      Đạo diễn Phùng búng ngón tay cái, : “Cứ như vậy , thu dọn , chờ lãnh đạo đến rồi .”

      Từ Y Khả tưởng cùng lắm chỉ ăn bữa cơm mà thôi, sao mà biết được bọn họ lại còn đến Thiên Tinh, đến cũng đến, cũng thể giữa chừng rồi bỏ về.

      Dọc đường , ông lãnh đạo bụng to kia cứ luôn khen ngợi , tuổi còn trẻ, nhưng làm được nhiều bộ phim hay vả có ý nghĩa sâu sắc, ý thức cao. Muốn nắm chắc cơ hội để khai thác tiềm năng của mình, còn thân thiết vỗ lưng , nên thông minh chút trong tương lai nhất định làm được nhiều điều.

      Từ Y Khả nghĩ thầm, cùng lắm cũng chỉ là người cắt nối biên tập mà thôi, bộ phim hay ý nghĩa sâu sắc cũng phải do làm ra , từ khi nào lại cho là người làm bộ phim đó? Hơn nữa cái tay ông ta cứ để lưng làm cảm thấy rất khó chịu.

      Phòng đặt lầu hai, vào, Từ Y Khả chuẩn bị ngồi bên cạnh đạo diễn Phùng, cái ông lãnh đạo trung niên ‘Thân thiết’ kia làm cho cảm thấy sợ hãi, có cảm giác an toàn.

      nghĩ rằng ông lãnh đạo đó lại vỗ vỗ vị trí, bên cạnh mình kêu lên: “Đến đây, Tiểu Từ, đừng đứng, ngồi ở đây này!”

      Lòng Từ Y Khả cứng lại, qua, có dự cảm người kia chính là con hổ dữ, qua, đắc tội nổi.

      người đàn ông khác : “Đến , cục trưởng Vương thích nhất cùng các các cậu trao đổi kinh nghiệm, công việc có gì khó khăn cũng có thể cho cục trưởng Vương.”

      Đêm này tổng cộng có ba lãnh đạo của nhà đài, cục trưởng Vương này có lẽ là chức vọng cao nhất , hai người đàn ông kia điều biết điều diễn tiếp cùng cục trưởng Vương.

      Từ Y Khả nhìn qua đạo diễn Phùng, ý đạo diễn Phùng cũng bảo qua, cho dù muốn nhưng cũng thể nể mặt, đành phải bước tới bên cạnh cục trưởng Vương ngồi xuống.

      Trong phòng lại gọi thêm vài đến tiếp rượu, nghe cuộc sống đằng sau của những nhà lãnh đạo này đều bê tha, tác phong cuộc sống luôn luôn thối nát. Các mông tròn ngực căng phục vụ rượu, lúc đầu Y Khả nghĩ rằng hai người kia vẫn bị nhiễm độc ít hơn nhưng thấy màn này, thất vọng.

      Trong phòng khói thuốc vương vãi khắp nơi, thối nát chịu nổi

      Ông cục trưởng Vương kia vừa mới bắt đầu còn vỗ vỗ vai , hơi nghiêng mặt qua, hỏi gia cảnh của , tốt nghiệp trường nào. Dần dần vỗ lên tay , tay kia ngừng vòng qua lưng , có chút như là vuốt ve.

      Vẻ mặt Từ Y Khả chút chật vật, cũng thể tránh ra, may mắn duy nhất là, mùa đông mặc quần áo nhiều, coi như ông ta sờ quần áo, quyết định nếu ông ta làm thêm bước nào, nhịn.

      Qua ba ly rượu, tay cục trưởng Vương bên hông bắt đầu an phận , miệng toàn mùi rượu dán vào tai , vẫn là câu kia: “Tiểu Từ à, thông minh, tương lai của tuyệt đối chỉ có như ngày hôm nay đâu.”

      có ngốc cũng biết ông ta ám chỉ cái gì, cố hết sức che giấu chán ghét trong mắt mình , nhích ra chút ,: “Cục trưởng Vương, ông uống say rồi.”

      Ông lại ngồi dán sát lại : “Tôi có say, làm sao có thể say, xem…” Ông ta nhìn vào Triệu Vịnh Lâm ý bảo: “Lấy tư chất của hoàn toàn có thể ngồi vị trí của ấy, cùng lắm cũng chỉ là thiếu cơ hội mà thôi, nhưng trẻ hơn ấy, đây là ưu điểm, nên tận dụng lợi thế.”

      Mặt ông ta chỉ cúi xuống, tay giữ cổ , mà bàn tay khác giữ lại eo cho nhúc nhích. Từ Y Khả thể chịu đựng nổi nữa, cùng lắm cần công việc này, dùng sức gỡ tay ông ta ra, : “ muốn phụ lòng tin của ông , tư chất của tôi kém cỏi, làm chức cắt nối biên tập đủ rồi, xin lỗi, tôi muốn toilet!”

      chuẩn bị đứng lên, ham muốn của cục trưởng Vương bị khơi dậy, lại uống rượu, đâu sao có thể buông tha dễ dàng như thế, dụ dỗ bất thành liền dùng sức mạnh, tay kéo trở lại sô pha.

      Bên kia đạo diễn Phùng nhìn thấy ổn, muốn qua giải vây, của phòng bị mở ra.

      Trần Mặc Dương đứng ở đó ngược sáng, mặt trắng sáng , sắc bén quan sát. nhìn qua vòng trong phòng, rồi thong thả bước đến, : “Xem ra mọi người chơi rất hưng phấn, là vinh hạnh cho tôi!”

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 49: thừa nhận thua



      Đạo diễn Phùng thấy Trần Mặc Dương vào, khỏi nhàng thở ra, bắt tay với Trần Mặc Dương, : “Ôi, Trần tổng, người bận rộn, gặp dễ chút nào, tôi còn định mượn mặt mũi của Từ Y Khả để mời …”

      Lại quay đầu nháy mắt với Từ Y Khả: “Y Khả, xem…” Câu tiếp theo của đạo diễn Phùng còn chưa ra khỏi miệng, Trần Mặc Dương ngồi xuống đối diện Từ Y Khả , ôm trẻ bên cạnh, : “Đạo diễn Phùng cứ đùa, như tôi đây , sao có thể bận rộn bằng các vị được.”

      trong lòng nhìn vào mắt , nửa người dán vào người , bưng ly rượu cho .

      Trần Mặc Dương cầm lấy, nâng ly rượu lên bảo: “Mọi người chơi vui vẻ chút, đêm nay mọi chi phí tính cho tôi… Này, cục trưởng Vương tôi mời ông!”

      Ánh mắt của ta vẫn nhìn vào người Từ Y Khả, hơn nữa trước mặt Từ Y Khả lại ôm bên cạnh càng chặt hơn. bên người uốn éo, đứng đắn tán tỉnh.

      Đạo diễn Phùng có chút ngạc nhiên, dường như có phản ứng gì trong lúc, nhìn lại thấy Từ Y Khả, hờ hững mở mắt, rồi cúi đầu xuống.

      Ai đó có mắt nhìn đều nhìn thấy mối quan hệ của bọn họ có cái gì đó đúng, huống chi đạo diễn Phùng là người từng trải, cho nên hiểu được hơi ngượng ngùng , thu lại câu kế tiếp.

      Mấy vị lãnh đạo kìa bắt đầu có chút ngại ngùng, dù sao Trần Mặc Dương là con trai của Trần Chính Quốc, nhưng lại nghĩ lại, Trần Mặc Dương là người có hành vi phóng đãng, trong Giang Nhạc ai chả biết điều này, bọn họ với ta , đúng là sư hổ gặp sư phụ. Bởi vậy vừa rồi nhìn thấy Trần Mặc Dương tiến vào mà tất cả dừng lại chút.

      Cục trường Vương vốn muốn đem Từ Y Khả đặt sô pha, Trần Mặc Dương đột nhiên vào làm gián đoạn hành động của ông ta, ông ta rất bực mình, nhưng mặt cũng dám tỏ thái độ.

      Ông cụng ly với Trần Mặc Dương, giọng có chút đớt, : “Trần tổng, nào nào nào, tôi mời cậu… Cậu mới là người đáng nể, nè… … Nhìn xem cậu sửa sang lại nơi này … Còn chúng tôi, đầy tớ nhân dân…haiz, chỉ cố gắng phục vụ…”

      Trần Mặc Dương chuyển bàn tay xuống đáy ly, : “Sao lại thế, tôi là dân, ông là quan, về sau còn phải nhờ các vị chiếu cố nhiều.” tuy là như vậy, nhưng biểu mặt lại hoàn toàn lơ đễnh. Cục trưởng Vương cười gượng hai tiếng, dù sao, Thiên Tinh có chuyện gì cũng đếu lượt ông chiếu cố!

      Khi chuyện tay ông ta vẫn ở sau lưng giữ Từ Y Khả, đề phòng đứng dậy. Ở ngoài mặt nhìn thấy gì, nhưng trong ánh sáng tối, bàn tay mập mạo của ông đè chặt đùi của Y Khả.

      Mặt Từ Y Khả thay đổi, xoay đùi mình tránh tay ông ta, ông ta lại nắm lấy tay , còn xoa xoa sờ sờ, Từ Y Khả hận muốn hất ông ra , nhưng cũng có hét lên, cũng dữ dằn phản kháng, muốn bị Trần Mặc Dương chế giễu. có dự cảm, Trần Mặc Dương đêm nay ở trong này xem trò , rất có thể muốn gây khó dễ cho .

      Cục trưởng Vương thấy Trần Mặc Dương rời tầm mắt , hơn nữa trong phòng ồn ào , cho nên động tác lại càng mạnh hơn. Vừa rồi chợt nghe được đạo diễn Phùng muốn mượn mặt mũi Từ Y Khả mời Trần Mặc Dương, trong lòng ông còn lộp bộp cái, nhưng thấy thái độ của Mặc Dương thế kia, ông ta yên lòng .

      Lúc học đại học Từ Y Khả cũng nghe qua ít chuyện như vậy, lãnh đạo lớn tuổi thường xuyên lợi dụng quyền lực trong tay cưỡng bức dụ dỗ nữ cấp dưới trẻ tuổi phát sinh quan hệ. Nhưng dù sao chỉ là nghe thôi, lúc này chuyện như thế này xảy ra người mình, có thể tưởng tượng được bây giờ muốn thoát ra cũng dễ dàng gì.

      Sắc mặt dưới ánh đèn càng trắng bệch, tức giận thấp giọng cảnh cáo: “Cục trưởng Vương, nếu ông mở tay ra tôi hét lên đấy!”

      thể tin nổi, người giống ông ta quyền cao chức vọng vậy mà dám ngang nhiên làm chuyện đồi bại như vậy. Hơn nữa còn có vẻ rất quen thuộc, xem ra chuyện như vậy phải làm lần đầu tiên ông ta làm!

      Ông ta đương nhiên hù dọa mà dừng lại, ông đưa ly rượu lên trước mặt : “Tiểu Từ, theo tôi, theo tôi , tuyệt đối có thiệt cho , đừng cho tôi lớn tuổi, lớn tuổi mới có thể làm nhiều chuyện, tôi… tôi ngày mai chuyển công tác cho , muốn làm ở đây, cục tài chính? Đài phát thanh? Phòng nhân ? doanh nghiệp nào! Chỉ cần gật đầu, tôi đều có thể giúp sắp xếp, có thể hiểu , phải ai cũng có cơ hội này…”

      Từ Y Khả đẩy ông ta ra, chỉ thiếu thể phun ngụm nước vào cái khuôn mặt buồn nôn kia, cúi đầu hận mắng: “Vô sỉ!” Còn bằng cầm thú.

      Ông biết xấu hổ : “Tiểu Từ à, tôi nghĩ thông minh, bố mẹ cũng khó khăn, phải nghĩ cho bố mẹ, ở Giang Nhạc ra ngoài buôn bán phải là chuyện đơn giản, tôi có giỏi giang gì, nhưng có thể kiếm cho bố mẹ vài hợp đồng làm ăn cũng là chuyện có thể…”

      hơi chần chờ, cái tay bẩn thỉu kia lại sờ lên đùi , thịt mặt bởi vì đắc ý cười mà rung rung , : “Hãy theo tôi …”

      Đạo diễn Phùng thấy Trần Mặc Dương hầu như có ý định nhúng tay vào, mặt vô cùng lo lắng, hối hận đêm nay mình tính sai, gia giáo như Từ Y Khả mới ra xã hội vẫn chưa hiểu đời, gặp phải loại chuyện như thế này hoặc là nhẫn nhịn chịu đựng, hoặc là trực tiếp cự tuyệt. Cục trưởng Vương phải là người hiền lành gì, mắt còn hơn cây kim, nếu ông muốn ra tay mạnh hơn , chỉ sợ toi việc.

      Đạo diễn Phùng nhiều lần muốn qua đó, còn muốn chờ chút, chỉ cần Trần Mặc Dương mở miệng câu, chuyện gì cũng được giải quyết .

      Trần Mặc Dương cố tình nhìn mà như thấy, chỉ ôm bên cạnh mua vui. kia trời sinh lẳng lơ, toàn thân xụi lơ nằm đùi Trần Mặc Dương, mặc cái đầm ngắn, lúc này váy bị Trần Mặc Dương kéo xuống, mắc kẹt ngực, càng làm cho bộ ngực kia to lên mấy phần, mà Trần Mặc Dương còn vùi đầu vào chỗ kia. kia còn ngưỡng cổ lên rên rỉ vài tiếng, tay cũng nhàn rỗi, với vào đũng quần vuốt ve. cảnh thối nát như vậy, nhưng Triệu Vịnh Lâm cẫn rất bình tĩnh, chẳng qua chỉ có chút ngạc nhiên vì thái độ Trần Mặc Dương đối với Từ Y Khả, tin ta thấy Từ Y Khả bị cục trưởng Vương quấy rầy chật vật như thế nào bên cạnh .

      Triệu Vịnh Lâm suy nghĩ, chẳng lẽ hai người họ hết rồi, dù sao Trần Mặc Dương cũng phải là loại người ai lâu dài, cho dù Từ Y Khả có đặc biệt thế nào, cũng thể thay đổi được tính cách ta. Còn về chuyện kết hôn, em cũng phải là có khả năng, chỉ là có người chồng như vậy, Vịnh Oái chỉ bị đau khổ mà thôi, phải trở về khuyên lại con bé.

      Da đầu đạo diễn Phùng run lên, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ chịu đựng của Từ Y Khả, nhìn lại Trần Mặc Dương vẫn mặc kệ, cắn răng, chuẩn bị qua. Dù sao cũng là cấp dưới của , sao có thể để cho rơi vào tình cảnh vậy. ngờ lúc vẫn đắm say trong hoan ái Trần Mặc Dương hơi hơi nâng mặt, ánh mắt dữ dằn nhìn vào đạo diễn Phùng, : “Đạo diễn Phùng, chuyện như vậy, tốt hơn đừng nên can thiệp, lúc cần giúp ta tự nhiên biết mở miệng.”

      ta đợi, đợi xem có thể nhẫn nhục đến bao giờ, chờ bao giờ mới nhìn cầu cứu. phải về lòng tự trọng sao, cho biết, thế giới này có nơi nào cho để giữ cái lòng tự trọng đó, cho bài học, vĩnh viễn nhớ được!

      Từ Y Khả nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Vịnh Lâm, khi bản thân phải đối mặt với chuyện như thế này, mà người đàn ông kia vẫn say mê cùng người phụ nữ khác trong lòng.

      Vẻ mặt của Triệu Vịnh Lâm, phóng đãng của Trần Mặc Dương, bộ mặt xấu xí của cục trưởng Vương, mỗi hình ảnh đều đâm vào nỗi đau cực hạn của , trong đầu lóe lên tia sáng.

      Từ đầu đến cuối luôn chịu đựng khi bị cục trưởng Vương quấy rối, có ra sức chống cự, có lẽ từ trong thâm tâm vẫn chờ, muốn nhìn xem ta rốt cục có thể tuyệt tình đến cở nào. Bây giờ thừa nhận thua, có hận ta! Nếu mối tình này ngay từ đầu được xem là ván bài, lợi thế duy nhất của là vị trí của trong tim ta, mà ta vốn dĩ có tim, cho nên thua hoàn toàn, thua thảm bại.

      thở sâu, hung hăng giẫm giày cao gót chân ông ta, thừa dịp ông ta bị đau, bỗng nhiên đứng dậy, oán hận nhìn về phía Trần Mặc Dương, thản nhiên nhìn , thậm chí mặt còn có chút khinh miệt cười.

      Cục trưởng Vương nghĩ Từ Y Khả bị thuần phục, ngờ có thể phản kháng lại, tức giận, ông chọn ta rồi, Triệu Vịnh Lâm ông thể động , cũng tin phụ nữ như ta có thể thoát khỏi bàn tay như lai phật chưởng của ông, ông đưa tay giữ lại. Từ Y Khả thuận tay lấy ly rượu bàn hất vào khuôn mặt béo phệ của ông ta: “Súc sinh!”

      chuẩn bị rồi, ngày mai dù có bị trả thù gì cũng chịu .

      Đặt ly rượu mạnh xuống, xoay người ra khỏi sphòng.

      Trong phòng yên tĩnh.

      Da đầu đạo diễn Phùng càng tê rần, khối thịt mặt cục trưởng Vương dữ tợn rung rung, đêm nay bị mất mặt trước nhiều người như vậy, cục trưởng Vương thể chịu nhục như vậy, ngay cả ta cũng gặp phiền phức. Nhìn qua lại thấy Trần Mặc Dương lúc này hất người phụ nữ người ra, lưng nhàn nhã dựa vào sô pha uống rượu. Đạo diễn Phùng lắc đầu, hoàn toàn đây là cái dạng tình huống gì!

      Ngày hôm sau, Từ Y Khả như bình thường làm, chuẩn bị tốt tâm lý bị xa thải , cùng lắm chuyển nơi ở, cũng chán ghét cái thành phố Giang Nhạc này lắm rồi. chỉ lo lắng, tên cục trưởng súc sinh kia còn có thủ đoạn khác hay , có thể uy hiếp bố mẹ hay !

      Vài ngày sau đều trôi qua trong bình an vô , có gì gió thổi cỏ lay chỉ có lần đạo diễn Phùng tìm , : “Về sau làm việc nhất định phải linh hoạt chút, loại chuyện này đương nhiên thể đưa tay chịu trói, nhưng cũng thể làm việc mà để ý hậu quả, liều lĩnh như vậy cũng được!”

      mân miệng lời nào, đạo diễn Phùng thấy bộ dáng , thở dài, kinh nghiệm đều phải được tích lũy , nhưng ấy mới chỉ là bé hai mươi, dù sao vẫn chưa thành thục lõi đời.

      ta : “Được rồi, cũng đừng lo lắng gì nhiều, cũng tại tôi ngày đó, nếu có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm.”

      Tuy tin đạo diễn Phùng thay chịu trách nhiệm cho hậu quả này, nhưng nghe những lời này, trong lòng vẫn có chút cảm kích, là người bình thường lạnh lùng làm người ta khó gần, chút quan tâm đó làm cho cảm thấy vô cùng quý trọng.

      Hôm nay là sinh nhật , nhưng cũng là hôn lễ của Đinh Tĩnh. Tiệc cưới vào buổi tối, tổ chức ở khách sạn, là phù dâu, vốn định xin nghỉ ốm ngày để qua giúp. Nhưng Đinh Tĩnh bảo cần, hôn lễ buổi tối chín giờ mới bắt đầu, cũng chả có việc gì để giúp đỡ , buổi tối tan tầm, muốn về sớm .

      Nhưng nghĩ lại cũng chẳng giúp được gì nên đành thôi. Chẳng qua bạn tốt của cưới sớm như vậy, trong lòng hơi buồn, tâm trạng cả ngày cứ lơ lửng.

      ra tâm trạng những ngày gần đây luôn tốt, còn tệ hơn cả thất thần, từ khi quen nhau đến giờ vẫn chưa đến hai tháng, nhưng lại để lại cho vết thương long sâu như vậy.

      Mà bây giờ mỗi ngày còn phải lo lắng đề phòng chờ cái tên cục trưởng kia ra đòn cảnh cáo.

      Lúc tan sở, giám đốc đài tìm chuyện. nghĩ rằng, cái gì đến cũng đến rồi.

      Giám đốc đài là người đàn ông khoảng năm mươi, lúc trước làm ở thành ủy mười năm, sau đó chuyển qua đây . Ông tự rót cho Từ Y Khả ly nước, tươi cười, : “ cần khách khí, cần khách khí, ngồi .”

      Từ Y Khả ngồi xuống, vô thức xoa xoa ly nước giấy, nước suýt chút nữa đổ ra ngoài.

      Bộ dạng khí phách của giám đốc đài làm sợ. trước dao, sau đao, thà ở nhà mà sống vui vẻ chút.

      Ông ta : “ tên là Từ Y Khả phải , vậy gọi là Tiểu Từ nhé, làm việc quen chưa?”

      “Vâng, Tốt rồi ạ.”

      “Vậy là tốt rồi, cái kia…”

      Từ Y Khả : “ có việc gì, giám đốc,ông có chuyện gì cứ việc thẳng .”

      Ông ta : “Tiểu Từ à, tối hôm đó, chuyện của cục trưởng Vương làm cho phải tủi thân rồi , ông ta uống chút rượu vào liền sinh , cần phải để trong lòng.”

      Từ Y Khả càng nghe càng hiểu.

      Ông tiếp: “Cục trưởng Vương cũng biết quan hệ của và Trần Mặc Dương, việc đụng đến người của Trần Mặc Dương là đắc tội, ông ta sau khi tỉnh rượu rất hối hận rồi, hãy mở lòng, coi như nể mặt mũi của tôi hóa giải chuyện này được !”

      Từ Y Khả : “Giám đốc, tôi hiểu ý của ông.”

      Ông ta cười cười: “Cục trưởng Vương cả đời cẩn thận, vất vả mới lên được vị trí này, bây giờ ông ta bị đuổi, ngay cả tuổi già cũng khó giữ.

      Đương nhiên Trần tổng tuổi trẻ quyền lực, ra tay mạnh thể nào đều được , tất cả chỉ là hiểu lầm, tôi thay mặt cục trưởng Vương lời xin lỗi, cũng khuyên nhủ Trần tổng, bỏ qua chuyện này được .”

      Từ Y Khả hiểu ra, có lẽ Trần Mặc Dương ra tay với cục trưởng Vương , nhưng ta vừa mắt ai cần lý do, cũng dám tự mình đa tình cho là ta vì mình.

      Từ Y Khả : “Giám đốc, ông hiểu lầm rồi , tôi và Trần tổng có quan hệ gì, chuyện này tôi thể giúp được gì.”

      Giám đốc vỗ vỗ vào vai : “Vợ chồng son nên giận dỗi, Trần tổng vẫn rất quan tâm đến , Tiểu Từ à, làm việc đều phải chừa cho người ta con đường sống, chuyện này coi như tôi xin , hãy tốt với Trần tổng chút, làm trễ thời gian hẹn hò các người nữa … “Ông ta cười tủm tỉm muốn tiễn khách, chuyện này cứ vậy xem như xong .

      Xem ra, giám đốc cũng cho cơ hội giải thích , Từ Y Khả đành phải thu dọn đồ đạc tham gia hôn lễ. Lúc đến khách sạn gần bảy giờ, thợ trang điểm vẫn ở phòng make up cho dâu. Đinh Tĩnh thấy , : ” Tới rồi à, thay quần áo , để thợ trang điểm make up cho cậu.”

      Từ Y Khả thay áo quần, chỉ vào Văn Kỳ, với thợ trang điểm: ” Xin , làm gì cũng được, nhưng đừng có make up cho ấy thành như vậy.’ “

      Vằn Kỳ nhìn mình trong gương, thấy cũng rất đẹp , nhưng bị Từ Y Khả khinh bỉ, tức thiếu chút nữa hộc máu, bất mãn gào lên : ” Tớ như thế này khó coi lắm sao!”

      Từ Y Khả : ” Khó coi chết được, màu mắt , má hồng hoàn toàn hợp.”

      Văn Kỳ chậc chậc hai tiếng, đẩy vai Từ Y Khả ra : ” chuyện với tình , chuyện với bạn bè giọng điệu khác nhau hoàn toàn , hôm nay ta đến đây, tớ muốn xem ta dạy dỗ cậu như thế nào!”

      Ánh mắt Từ Y Khả ảm đạm xuống, : ” Cậu đừng trêu tớ .”

      Đinh Tĩnh dường như nhìn ra, : ” Được rồi, đừng trêu nhau nữa, khách khứa đến rồi đấy , Văn Kỳ, đừng quên, nhiệm vụ của cậu hôm nay là phụ tớ uống rượu.”

      Văn Kỳ rất dũng cảm : “Đâu có, chị đây luyện rượu lâu năm như vậy chính là để dùng vào lúc này .’

      Từ Y Khả : ” Vậy tớ phải làm gì?”

      Văn kỳ : ” Cậu phụ trách đón hoa dâu, để xem cậu có thể viết tên cậu dưới sổ hộ khẩu của Trần Mặc Dương hay , sau này chị cũng được hưởng phúc, hưởng thụ hương vị của cuộc sống cao quý ở Giang Nhạc này.”

      Từ Y Khả khó chịu : ” Sao lại lôi ta vào.”

      ” Haiz , bạn trai của cậu, ngay cả nhắc đến cũng được hả!”

      Từ Y Khả mở miệng, muốn cùng người đàn ông kia hết rồi , nhưng hôm này là ngày vui của Đinh Tĩnh, thể vì chuyện của mình mà phá hỏng chuyện vui.

      Lúc hôn lễ bắt đầu, Văn Kỳ là người chặn rượu chủ yếu, nhưng Từ Y Khả uống cũng ít, Đinh Tĩnh lo lắng : ” Y Khả, cậu biết uống, uống ít chút.’

      Mắt Từ Y Khả hơi đỏ, : “Đinh Tĩnh, tớ nỡ, nỡ, sao cậu kết hôn rồi…”

      nửa tỉnh nửa say kéo tay áo chú rễ: “ nhất định phải đối xử tốt với Đinh Tĩnh, bọn tôi, Đinh Tĩnh của bọn tôi, những xinh đẹp, hiền lành, có rất giỏi…”

      Chú rễ tính tình hiền lành, thấy kéo áo, vẫn cười, : “ yên tâm, tôi đối với Đinh Tĩnh tốt.”

      Văn Kỳ thấy thế, lôi , : “Mất mặt chết được, người ta còn tưởng cậu đối với chú rễ có tình ý, uỷ thác đâu đâu…”

      Từ Y Khả rơi nước mắt : “Cậu buồn à…”

      Văn Kỳ trợn trắng mắt, đưa cho ly trà, : “Uống , uống , cậu còn muốn giật hoa dâu …”

      bước nặng nề: “Giật cái gì mà giật, đàn ông đều bạc tình, chả ai đáng để gửi gắm cả đời cả…”

      Văn Kỳ tìm chỗ cho ngồi xuống, : “Nào nào , ngồi đây!”

      Văn Kỳ để ngồi đó, lại qua chỗ Đinh Tĩnh xem còn có chuyện gì nữa .

      Đầu Từ Y Khả choáng váng, ngồi vậy, biết bản thân lúc này có chút thất thố , nhưng thể kiểm soát được.

      Có người ngồi xuống bên cạnh, là Mã Tuấn, ta là trong những phụ rễ hôm nay.

      nhìn lên, rồi lại nhìn xuống.

      Trong mắt Mã Tuấn có vài phần lo âu, : ‘Rất khó chịu sao…”lại đưa khăn cho lau mồ hôi.

      Từ Y Khả sức lực vẫy vẫy tay: ” cần phải lo cho tôi, giúp mọi người …”

      nhớ ta cái gì, chỉ thấy ồn ào chết được, bên tai vẫn là giọng của ta. Sau cuối ta cũng , Đinh Tĩnh đến .

      đứng lên cụng ly với Đinh Tĩnh, : ” Đinh Tĩnh,cậu nhất định phải hạnh phúc.”

      Đinh Tĩnh : ” Uhm, cậu cũng vậy nhé, hôm nay là sinh nhật cậu, cũng chưa chúc mừng cậu.”

      cảm động ôm Đinh Tĩnh: ” Cậu… cậu còn nhớ ư…”nước mắt đều dính lên cả áo cưới của Đinh Tĩnh.

      biết ai kéo ra , lúc tiệc cưới kết thúc, đầu vẫn choáng váng mơ hồ . Mã Tuấn muốn đưa về. Đinh Tĩnh cũng quen biết Mã Tuấn, : ” Phiền đưa ấy về nhà an toàn.”

      Từ Y Khả đầu óc vẫn còn chút tỉnh táo, muốn từ chối , nhưng có sức chuyện.

      Sau lại Mã Tuấn hình như có chuyện gì đó, lúc rời vẫn nhìn .

      để ý, chờ ta vừa , chạy ra cửa khách sạn, chiếc taxi liền đến trước mặt , mở cửa lên xe.

      Lái xe : “ , uống say ư”

      lắc đầu.

      Lái xe lại hỏi đâu.

      ựa cái, có sức lực phun ra hai chữ: ” Thiên Tinh!”

      Phía trước lái xe lắc đầu, con bây giờ là, uống say khướt như vật còn muốn quán rượu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :