1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Yêu bà xã lạnh lùng - Thiên Mỹ Khả (45c Full + NT8)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 35]- em- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả
      Hơi H a... :3

      Quán bar ánh đèn mập mờ, ở sân khấu, vũ công xinh đẹp với những đường cong nóng bỏng chầm chậm đụng chạm chiếc cột inox.

      Bên ngoài thời tiết vô cùng lạnh, nhưng khi ở đây, khí nóng như trong lò lửa vì những động tác nóng bỏng của vũ công.

      Bài múa theo bài bản, phải qua trường lớp, nhưng lại khiến bao người đắm chìm vào đó, vẻ mị hoặc đôi mắt, bờ môi đỏ rực gợi cảm dưới ánh đèn. Cả thân hình như vũ công chuyên nghiệp, như ác quỷ khiến người ta muốn phạm tội.

      nhạc cũng là yếu tố quan trọng làm cho trở nên ma mị hơn bất cứ ai trong quán bar này. uốn mình theo điệu nhạc, cho quên những điều vui. Trong lúc này, dù uống rất nhiều rượu nhưng vẫn quên được hình ảnh Cố Hạo Thần.

      “Em rất nhớ …”

      Mắt lướt qua lối vào, hình ảnh quen thuộc lên, đứng đó, ánh mắt trách móc nhìn chỉ mặc người bộ đồ lót khêu gợi múa bên chiếc cột. cười khẩy, trách móc sao? nhìn thách thức, khi chuẩn bị lột chiếc mặt nạ mắt ra, chợt thấy mình bị lôi về đằng sau bởi vòng tay rộng lớn. Để lại đằng sau tiếng reo hò của đám đàn ông.

      “Sao?”- khiêu khích- “ thấy tôi thế nào? Tôi thích hợp với nghiệp vũ công chứ? Hả?”- cười tự giễu- “ tới đây làm gì? Tôi chán các lắm rồi, thấy tôi nghĩ tôi biết, hứa hẹn đủ điều rồi lại thất hứa, tôi rồi lại phản bội tôi. Còn nghĩ mình tốt đẹp à? Nghi ngờ tình cảm của tôi, trong khi biết tôi còn gì với trai cao quý của .”

      ngồi gục xuống sofa trong phòng riêng, chống tay lên đầu mệt mỏi.

      “Di…”- Cố Hạo Thần quỳ xuống bên cạnh, nắm lấy tay - “Tôi xin lỗi, lúc đó chỉ là tôi nghĩ thông suốt, tôi biết tôi sai rồi.”

      Ngay lúc bỏ , biết mình sai, vội vàng thang máy bí mật xuống tìm , khi bỏ lên taxi, đành quay về, ngồi lát thấy Dương Nhậm Vũ gọi cho báo ở trong bar của người bạn uống rượu rồi làm loạn, khiến thể yên tâm, phải nhanh chóng tới đây.

      đường , cũng tự nhận ra được tình cảm của dành cho là có , vì nhớ nên mới chăm sóc khi ốm, chấp nhận lên phi cơ từ nửa đêm để trở về Đài Bắc bất chấp bị lộ thanh danh, cùng trai về nhà , vì bị hiểu lầm nên buồn bã uống rượu. Và cũng vì mà hủy hoại Lương thị.

      Những điều này so với ba chữ kia còn quan trọng hơn nhiều

      chợt thấy trong lòng nhõm, có chút vui, ôm vào lòng.

      “Di, em.”

      Triệu Mạn Di khựng lại, nghĩ mình mơ, , Cố Hạo Thần .

      ngẩng đầu lên nhìn .

      “Thần, gì?”

      Cố Hạo Thần mỉm cười, vuốt lên tóc .

      em, Di.”

      ôm lấy . - Cố Hạo Thần mới chính là tình của .

      Bây giờ Triệu Mạn Di biết được, ba chữ ấy trở nên quan trọng.

      Chưa bao giờ Triệu Mạn Di thấy mình cần Cố Hạo Thần như lúc này, dùng đủ mọi cách quyến rũ khiến muốn điên lên. hôn lên từng nơi cơ thể , khẽ vuốt ve bờ vai rắn chắc của , áp sát bộ ngực nóng bỏng lên người .

      Cố Hạo Thần chịu nổi quyến rũ của , lật Triệu Mạn Di xuống dưới, bắt đầu chuỗi hành trình chơi đùa với thân thể .

      “Đừng mà…”- rên rỉ, khiến khó chịu vì những đụng chạm nóng bỏng, dù trời khá lạnh nhưng lại thấy cơ thể rất nóng, nhất là những nơi Cố Hạo Thần chạm vào.

      “Còn muốn sao?”- véo má , cười gian xảo- “Ngoan, cầu xin tôi …”

      Triệu Mạn Di ôm chặt Cố Hạo Thần, cất lên những tiếng kiều mị.

      “Thần, xin … em muốn , cho em .”

      lập tức tiến sâu vào , hôn dồn dập khiến thở nổi nữa, chỉ có thể ưm ưm kêu lên. càng ngày càng thấy cơ thể nóng lên, vô cùng khó chịu, nhưng cũng đem lại khoái cảm rất khó .

      “Tôi muốn em, Triệu Mạn Di, em là của tôi.”

      “Vâng… em là của .”- Triệu Mạn Di thầm nghĩ, ôm chặt .

      Lúc này, cả hai người họ đều biết, họ cần nhau.

      gian nồng đậm hương vị tình , Cố Hạo Thần khiến chịu được nữa, chiếm giữ cuồng dã nhất có thể. độc chiếm cơ thể , làm kêu lên đến khản giọng. Cầu xin dừng lại, lại càng chiếm giữ sâu hơn.

      Triệu Mạn Di càng van xin, Cố Hạo Thần càng lấn tới, bắt đầu cảm thấy còn coi ra gì nữa rồi. hết sợ rồi sao?

      “Thần, dừng lại ngay … em muốn… dừng lại.”

      Cố Hạo Thần khóe môi cong lên gian xảo.

      “Em muốn dừng lại phải ? Vậy được, chiều theo ý em.”

      càng động mạnh, môi chiếm giữ môi , lần xuống dưới, hôn mạnh cổ Triệu Mạn Di tạo nên những vết tím đỏ.

      Triệu Mạn Di vô cùng tức giận, cứ như vậy chịu được mất, bắt đầu đẩy ra, nhưng càng làm thêm kích thích.

      Phải mất lúc lâu sau, khi cả hai cùng thỏa mãn, mà cảm thấy như chết từng tế bào, ôm vào lòng, hôn lên đôi môi sưng đỏ của , hai người cùng vào giấc ngủ.

      Do lúc tối cả hai người đều chưa ăn gì nên nửa đêm, Triệu Mạn Di tỉnh dậy, nhìn Cố Hạo Thần nhắm nghiền mắt, hận thể dùng súng bắn chết , cho biết trả giá khi khi dễ .

      Vừa ngồi dậy, bàn tay kéo lại.

      “A…”- nhìn , nắm chặt tay , nhìn âu yếm. Đó cho cảm giác yên bình, chỉ khi bên , mới thấy được làm chính mình.

      mỉm cười nhàng.

      “Em muốn ăn cái gì đó, có muốn ăn ? Em làm luôn.”

      Cố Hạo Thần nhìn lát, tốt khi mỗi lúc tỉnh dậy lại thấy - người con .

      muốn ăn em, vậy chúng ta làm .”

      Nụ cười môi Triệu Mạn Di vụt tắt, này là sao? tự tìm đến mệt người, vừa hành mệt chết rồi phải sao.

      muốn ăn có thể câu mà.”- đẩy tay ra, quấn tạm chiếc khăn bông quanh người, ra phòng bếp, để lại Cố Hạo Thần vẻ mặt hơi thất vọng ngồi giường.

      Ra bên ngoài, tiến ra phòng bếp, mở tủ lạnh, lấy ra ít thức ăn. nấu qua những món ăn tuy bình thường nhưng bổ dưỡng. Thoáng có suy nghĩ cũng ra dáng người vợ đảm đấy chứ.

      làm gì?”- giọng trầm thấp đằng sau, Cố Hạo Thần tiến đến ôm lấy .

      thấy em nấu ăn sao?”

      Đương nhiên là Cố Hạo Thần thấy rất , chỉ là có cảm giác như mình mơ, nấu ăn cho , cảm giác ngọt ngào ùa đến, ôm chặt lấy .

      “Đừng rời xa nhé.”

      thoáng mỉm cười, nhàng .

      “Nhất định .”

      đắm chìm trong gian ấm áp. Chỉ cần có vậy, hai người hạnh phúc lắm rồi, và mùa đông trở nên chẳng có gì đáng sợ nữa.
      neleta thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 36]- Dây thần kinh ghen nhân đôi- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả

      Quán coffee gian rộng rãi, thanh nhã, cho người ta cái cảm giác yên bình nằm cuối con phố, khi người ta cảm thấy đơn, điều đầu tiên là nhìn lên bầu trời xanh bao la và thở dài. Những điều đó đều rất hiệu nghiệm với tất cả mọi người.

      Nhưng điều này là hoàn toàn vô vọng với Triệu Mạn Di.

      thở dài lần này là lần thứ n rồi, nhưng dường như nó giúp được chút nào phải.

      Ông nội lại giục chuyện kết hôn. Tuy Dương Nhậm Vũ tiết lộ với ông bà Triệu và cha mẹ Triệu Mạn Di chuyện giữa và Cố Hạo Thần, nhưng ông nội vẫn rất mong cháu dẫn bạn trai về.

      biết về chuyện đó, cũng biết ông bà và cha mẹ biết nên cũng tỏ thái độ gì, nhưng giờ vô cùng bất mãn, và thở dài- hành động mà tất cả mọi người chưa từng thấy ở .

      chưa thể dẫn Cố Hạo Thần về, vì chưa biết chuyện hoàn cảnh của . lại chưa muốn công khai.

      Vô cùng buồn. múc đến nửa hũ đường vào cốc coffee đắng ngắt, hiểu khi uống ra dạng gì.

      “Triệu tổng, có người về phía .”- tai nghe Bluetooth của Triệu Mạn Di phát ra thanh hình của Dương Nhậm Vũ.

      quay sang phải, người đàn ông tiến đến, ta rất cao, rất đẹp trai. Nụ cười lạnh lùng mặt càng khiến ta trở nên quyến rũ. Triệu Mạn Di rất nhanh nhận ra đây chính là Lôi Thiên Kình- tổng giám đốc Lôi Nhân.

      “Người này cũng tệ, đẹp trai như vậy.”- Dương Nhậm Vũ thầm nghĩ, liệu nhắn tin cho Cố tổng có phải là lập công lớn ? Coi như ngấm ngầm trả lại sau vụ bắt sa mạc mấy tháng trời.

      “Chào , chỗ này có ai ngồi chưa?”- ta cất giọng , tuy giọng lạnh lùng nhưng là cũng có nụ cười môi.

      Triệu Mạn Di ngẩng đầu lên, lạnh lùng từng chữ.

      “Xung quanh còn rất nhiều bàn.”

      Lôi Thiên Kình có phần ngạc nhiên, chưa từng phải chủ động tiếp cận người phụ nữ nào. Đây là lần đầu tiên chủ động chuyện với lại bị từ chối, chẳng lẽ đây chính là vạn cực tất phản?

      Khi mới thấy , nhận ra ở có điểm cuốn hút , ánh mắt man mác buồn nhìn ra vô định phía chân trời. Điều đó đặc biệt, nghe bạn giới thiệu về nơi này rất hấp dẫn, mới tới thử, mà ngay lần đầu lại gặp được mĩ nhân.

      “Tôi có thể ngồi cùng chứ?”- ngại mà mở lời, dù sao cũng quá thú vị rồi, ngồi cùng chuyện phải là thể.

      Triệu Mạn Di nhún vai.

      “Cũng được.”

      thích tiếp xúc với người lạ, nhưng Lôi Thiên Kình dù sao cũng từng hợp tác với Triệu Thế Vương, cũng phải thể cùng ngồi chung.

      làm việc ở gần đây sao?”- Lôi Thiên Kình châm điếu thuốc, nhàn nhã hít hơi.

      “Cũng tính là gần.”- Triệu Mạn Di thầm nguyền rủa tám trăm lần, muốn hút thuốc nữa, vì nó ít nhiều cũng ảnh hưởng tới sức khỏe, thế nhưng…

      Lôi Thiên Kình gật đầu.

      thường xuyên tới đây?”

      Triệu Mạn Di khuấy cà phê vài vòng rồi đặt thìa xuống đĩa, tạo nên thanh nho , nhìn lên.

      là lần đầu tiên?”

      Lôi Thiên Kình gật đầu.

      “Phải, có người bạn giới thiệu tôi tới đây.”

      Hai người ngồi đối diện, càng chuyện, Lôi Thiên Kình càng cảm thấy Triệu Mạn Di rất đặc biệt, khác hoàn toàn những người phụ nữ khác.

      yếu đuối, ánh mắt cho thấy là người mạnh mẽ, thậm chí còn vô tình. quan tâm là ai, cách trả lời nhàn nhạt, có hứng thú. Cũng hỏi cái gì.

      Người phụ nữ như vậy, chưa có gặp qua bao giờ.

      “Tôi nghĩ Triệu lại muốn làm việc tại Lôi Nhân.”- Lôi Thiên Kình cười, làm thư kí tại công ty , muốn về làm thư kí cho , nhưng từ chối.

      Trước giờ chỉ có từ chối người khác, lại từ chối sao?

      Triệu Mạn Di thở dài lần thứ n + n trong lòng, làm thư kí hay là làm tình nhân? Tình nhân của Lôi Thiên Kình nhiều vô số, mà làm thư kí cho , Dương Nhậm Vũ đảm bảo để ý hình tượng mà khóc thét rồi nhảy từ tầng thượng xuống.

      Nhắc tới Dương Nhậm Vũ, nhìn sang phía người đàn ông có nước da Châu Phi kia thầm cười trộm, đến con trai ta còn nhận bố, Lâm Như Lan vợ ta mỗi lần nhìn chồng là lần trong lòng xót xa như nuốt mật.

      Ai bảo ta gài ?

      Nhìn Lôi Thiên Kình trước mặt, chán đến điên rồi.

      “Lôi tổng, tôi tin rằng còn rất nhiều lựa chọn khác, tôi nghĩ có tôi làm được gì.”

      Vừa dứt lời, Triệu Mạn Di quay sang, thấy bóng dáng quen thuộc tới.

      Khóe môi khẽ nhếch lên, từ từ xem kịch vậy.

      “Lôi tổng, xin chào.”- Cố Hạo Thần tiến tới, giơ tay ra, nụ cười môi nhàn nhạt nhưng giọng lại mang nửa điểm cảm xúc.

      Lôi Thiên Kình nhìn sang, cũng đứng dậy bắt tay Cố Hạo Thần, nhưng có phải lỗi giác hay mà cảm thấy giọng Cố Hạo Thần có vẻ lạnh lạnh.

      “Cố tổng, cũng tới đây uống cà phê sao?”- Lôi Thiên Kình chỉ tay sang ghế bên cạnh- “Mời ngồi.”

      Cố Hạo Thần bật cười, quay sang nhìn Triệu Mạn Di, ánh mắt mang theo “lát nữa giải thích”.

      “À , tôi đến đây chỉ là để đón người biết phải trái sáng sớm rời giường mà với tôi tiếng thôi.”- dám sau lưng hẹn hò nam nhân khác, được lắm, về nhà biết tay.

      Triệu Mạn Di nghe xong, cũng rất muốn phun ngụm cà phê trong miệng ra, thế nhưng phải bảo trì hình tượng, nếu , nhất định bị cười chết.

      Thế nhưng… sáng sớm rời giường?

      Cố Hạo Thần, tốt quá.

      Lôi Thiên Kình nghe trong ý của Cố Hạo Thần mang hiềm khích, biết ý đối phương, nhìn Triệu Mạn Di dò hỏi, rồi cũng cúi xuống cười.

      “Cố tổng biết đùa.”

      .”- Cố Hạo Thần lắc đầu- “Tôi đùa.”- rồi cần biết Lôi Thiên Kình gì, cũng cần Triệu Mạn Di mở miệng, trực tiếp nắm tay kéo .

      Khi Lôi Thiên Kình nhận ra hết mọi chuyện, từ xa có tiếng động cơ xe vang lên.

      “Cố tổng Cố thị? phải cũng chỉ là em trai của Cố Thiên Tự thôi sao?”- vùi điếu thuốc vào gạt tàn- “Triệu Mạn Di, cũng thú vị đấy.”

      Dương Nhậm Vũ nhìn màn Lôi Thiên Kình cười nham hiểm, cũng biết xảy ra những chuyện gì sắp tới, thâm trầm lúc, đứng lên tính tiền rồi ra xe trở về.

      Về phần Cố Hạo Thần và Triệu Mạn Di, từ lúc lên xe đến cả đoạn đường, hai người với nhau câu nào, Triệu Mạn Di trong bụng muốn cười đến điên rồi. Tuy biết mình bị nghĩ thành dạng nữ nhân như thế nào, nhưng vẫn cảm thấy Cố Hạo Thần có chút thái quá.

      Cố Hạo Thần trút hết mọi bực tức lên chiếc xe dành riêng để chở người . thỉnh thoảng lại liếc sang , môi mím lại, muốn điên lên rồi.

      có cuộc họp quan trọng, Dương Nhậm Vũ lại báo cho “Cố tổng, mau tới quán cà phê X, Triệu ngồi với Lôi tổng Lôi Nhân.”

      Như vậy bảo sao tức điên lên?

      Hôm qua sáng nay bận chơi cùng được, nên chuyển cuộc họp lên sáng nay luôn. Ai ngờ chính là hẹn hò với người khác. được, cứ mãi thế này tức chết mất thôi.

      Cố Hạo Thần phóng nhanh về biệt thự của , cũng để ý đèn xanh đèn đỏ, suýt tai nạn đến vài lần. Triệu Mạn Di mi mắt động lấy cái.

      Cùng lắm hai người cùng chết. Ở bên nhau mãi mãi.

      Đến nơi, Cố Hạo Thần dừng xe, cũng gì, hai tay đặt lên vô lăng. Hít thở như bình thường.

      Đúng lúc này, Triệu Mạn Di lại lựa chọn mở lời.

      đợi chờ ở em lời giải thích sao?”

      quay sang, ánh mắt lại tràn ngập nhu tình, nhưng chẳng mấy chốc lại buồn bã.

      cất tiếng , .

      “Dù có thế nào, cũng xin em đừng bỏ .”

      Triệu Mạn Di nhìn Cố Hạo Thần, chợt bật cười. Cố Hạo Thần ơi Cố Hạo Thần, có còn là Cố tổng Cố thị vậy? còn ra dáng người đàn ông ?

      “Em ra đó uống cà phê, Lôi tổng chỉ là cùng tới ngồi chuyện. Em đuổi được.”

      Cố Hạo Thần nhìn hồi lâu, rồi cười tươi. Ôm lấy , đầu dụi vào vai .

      “Di, biết là em chán ghét đâu mà.”

      Nụ cười môi Triệu Mạn Di vụt tắt, gương mặt lại trở về lạnh lùng đáng sợ.

      từ khi nào nhắc đến chuyện chán ghét hay ? Chẳng lẽ, chỉ quan tâm đến chuyện có bỏ hay thôi sao?

      ghen?”- Triệu Mạn Di hỏi.

      Cố Hạo Thần ngước mặt lên, ghen? Có chứ, ghen chết được. Thế nhưng phải biết lựa thời thế, thừa nhận bây giờ tốt.

      cố làm vẻ mặt mịt mờ.

      “Ghen?”

      Thấy Cố Hạo Thần như vậy, Triệu Mạn Di lại cảm thấy nếu gì kinh khủng với là cả tội ác tày trời, nên thở dài mệt mỏi. Tiến đến hôn môi .

      Cố Hạo Thần thầm kêu gào trong lòng.

      Thành công rồi…
      neleta thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 37]- ngày bình thường. Quyết định- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả
      Ngọt ngào a... :3

      Để “đền bù” cho ủy khuất của Cố Hạo Thần, Triệu Mạn Di đành dành ra vài tiếng đồng hồ trung tâm mua sắm để mua đồ cho .

      ra hứng thú lắm với việc này, bởi khi nào có mẫu mới, người nhà đều cho người hầu chuyển tới. Dĩ nhiên cần đích thân mua, nhưng cũng có thể tự nếu thích.

      ràng có thể từ chối, thế nhưng là muốn tự chọn quần áo cho , cũng có gì là thể.

      “Chiếc áo này hợp với em đấy.”- Cố Hạo Thần chọn lấy chiếc áo khoác mỏng màu xanh nhạt- “Đông sắp qua rồi, trời cũng ấm lên, em mặc loại này rất hợp này.”

      Cầm chiếc áo Cố Hạo Thần chọn, cứ nghĩ như trong các bộ phim tình cảm Hàn Quốc mẹ thích xem, nhân vật nam vừa bước vào gọi mang tất cả mẫu mới ra gói lại, rồi nhân vật nữ ngơ ngác đứng góc chẳng hiểu gì, đến khi hoàn hồn nhận ra tay là đủ loại túi xách rồi.

      Thế nhưng , Cố Hạo Thần khác, tỉ mỉ soi xét từng chiếc áo, chiếc váy, thấy nó lỗi nào mới đưa cho .

      cầm lên chiếc váy quây màu xanh bạc hà, dài qua gối, rồi lấy chiếc áo khoác ren ngắn màu trắng đưa cho .

      “Mau vào thử xem.”- mỉm cười nhìn . Những nhân viên xung quanh hết nhìn lại nhìn, thầm to .

      ấy may mắn a… có người chăm sóc như vậy.”

      “Xem chừng chính là được rất nhiều nha, coi ta cười tươi chưa kìa…”

      “…”

      Triệu Mạn Di nhận lấy chiếc váy cùng áo, vào bên trong, thay quần áo, lúc mặc chiếc váy xanh kia vào mới phát , ra là kéo khóa sau.



      Tuy khó khăn trong lúc kéo khóa nhưng vẫn thủy chung nhờ bất kì ai. Vất vả mãi mới kéo xong, khoác thêm chiếc áo rồi ra ngoài.

      đẹp”- Cố Hạo Thần tay là vài chiếc váy cùng quần áo, mẫu mới của mùa xuân tới.

      Triệu Mạn Di soi gương, màu xanh bạc hà mát, quây phía bộ ngực căng tròn, hình xăm thoáng lộ, bên dưới bó qua eo rồi thả ra nhàng đến đầu gối. Tóc xoăn dài xõa tung tùy tiện buông vài sợi qua vai, môi là nụ cười hài lòng.

      “Cũng được.”- nặng câu.

      Cũng được? Cố Hạo Thần khóc ra nước mắt, khen câu rất khó khăn với sao? khắt khe.

      Nhưng đương nhiên thể ra rồi.

      “Vậy em thử thêm mấy bộ này .”- đưa cho đống đồ vừa lựa được, cũng phàn nàn gì mà cầm lấy rồi quay vào phòng thay đồ.

      Đối với Cố Hạo Thần bây giờ, nhàng với có vẻ tốt.

      Biết là như vậy, nhưng thay vì thử hết đống đó, chỉ thử thêm chiếc váy màu đỏ và chiếc váy màu trắng.

      Nhìn Triệu Mạn Di hợp size, Cố Hạo Thần bắt đầu vung tay chỉ đến hết những bộ soi xét qua. Kết quả vẫn là túi lớn túi rời khỏi. Mà hóa đơn lại dài như bản tuyên ngôn độc lập. Khiến nhân viên nơi đây hận thể gói hết đồ đưa cho họ.

      Triệu Mạn Di vẫn phải thầm công nhận, tình tiết khác phim Hàn Quốc là mấy.

      “Để em cầm cho.”- Triệu Mạn Di đón lấy hai chiếc túi có vẻ hơn những chiếc còn lại. Nhìn khổ sở như vậy, đành lòng.

      “Em thương có phải ?”- Cố Hạo Thần cười cười nhìn , tuy nhiên lại có ý đưa đồ cho , vẫn có thể cầm được mà, từng này đồ sao có thể làm khó ?

      Triệu Mạn Di nhún vai.

      “Nặng quá làm rơi, mà bẩn rồi sao có thể mặc?”- thương cũng cần ra, dựa vào đó mà làm càn.

      Cố Hạo Thần tổn thương cụp mắt xuống. vẫn là chịu thừa nhận tình cảm dành cho mà.

      Triệu Mạn Di từ phía sau Cố Hạo Thần tiến tới, khoác lấy tay .

      “Hôm nay về nhà em .”- dù sao cũng có công sức mua đến cả núi đồ cho , mời đến nhà ăn cơm có gì thể?

      Cố Hạo Thần ủ rũ, nghe vậy cười tươi, rồi trước bàn dân thiên hạ, cúi xuống hôn lên má .

      Triệu Mạn Di cũng trách cái gì, hai người xuống khu thực phẩm, mua thêm nhiều đồ ăn, cuối cùng gần trưa mới về nhà.

      Công việc vẫn tiếp diễn như cũ, làm gì làm, việc bếp núc vẫn là việc của . ngồi xem TV, đó có đến dự án phi trường A của Âu Dương thị, Bạch Tư thị và Thiên Kì, tiến hành được phần ba, hoàn toàn có vướng mắc gì, cũng vô cùng thuận lợi.

      Cung Dương Á Miên và người kia có lẽ vui vẻ khoái hoạt tận nơi nào rồi, cũng chẳng thèm quan tâm, miễn là đạt được những gì mình muốn.

      Lại nhớ đến Trầm Khải, lần đó khiến sống dở chết dở, đưa đồ rởm cho , vì thế nên cũng động tay động chân chút ít vào dự án của .

      Dù là ai, khi hại , cũng đừng mong có ngày lành.

      Bên trong phòng bếp tiếng băm chặt vang lên đều đều, Triệu Mạn Di vào, rán chả cá, tay là đũa, thỉnh thoảng lại ấn ấn vào miếng chả xem chín chưa.

      Cố Hạo Thần đột nhiên quay ra.

      “Em vào đây làm gì? Ra kia đợi lát rồi vào ăn.”

      Thấy vậy, cũng cười nhàng rồi vào. Ai dám bảo đây chính là tổng giám đốc cao cao tại thượng của Cố thị? phải cũng chỉ đứng bếp nấu ăn thôi hay sao?

      Trong lòng ngọt ngào trở ra, ngồi sofa nhắn tin cho Dương Nhậm Vũ hôm nay nghỉ. chỉ nhắn lại biết, kèm theo kí hiệu khóc ròng.

      mới quan tâm, hôm nay, muốn có với Cố Hạo Thần ngày bình thường trọn vẹn.

      nấu ăn, cảm thấy chân thực chút nào, Triệu Mạn Di là người đầu tiên nấu ăn cho. Hơn nữa, công việc này thấy thoải mái. Nhìn ăn những món ăn nấu, trong lòng thấy hạnh phúc.

      qua có , nhưng điều đó quan trọng gì? Qua lần kia, cũng biết được tình cảm của , cần người lòng, chính là muốn làm người đó, vậy nấu ăn cho có gì tốt?

      Gần tiếng sau, ra gọi vào ăn cơm, mỗi món chế biến rất cẩn thận, cũng rất tỉ mỉ gắp cho rồi nhắc cẩn thận còn nóng.

      Vừa ăn Cố Hạo Thần vừa hỏi về chuyện Lôi Thiên Kình ban sáng có gì với ? Rồi những gì, trả lời ra sao.

      Triệu Mạn Di vốn nghĩ Cố Hạo Thần quan tâm, nhưng thấy hỏi vậy, cũng trả lời hết.

      gạ em đến làm thư kí cho ?”- Cố Hạo Thần mặt lạnh, gằn từng chữ.

      “Phải.”- thản nhiên, ngẩng lên nhìn - “ phải em cũng từ chối rồi sao?”

      “Vấn đề là ta dám…”- Cố Hạo Thần nhíu mày, tay nắm răng rắc.

      “Thần, ta có gì là dám? ta là Lôi tổng của Lôi Nhân cơ mà, nhưng về Đài Bắc này, ta so ra cũng kém , lo gì?”

      muốn để ý em.”- Cố Hạo Thần bỏ đũa xuống, lúc này cần phát huy cái bộ mặt kia.

      Triệu Mạn Di thở dài, lại nữa sao? Cái vẻ mặt đó, làm như có ai thiếu nợ mấy trăm vạn ấy.

      “Em rồi, chúng ta là chúng ta, cần gì phải quan tâm mấy người ngoài.”- đứng dậy bước đến cạnh , ngồi xuống, ôm lấy , đầu dựa vào vai - “ biết em thế nào mà.”

      Cố Hạo Thần lợi dụng thời cơ mà ôm chặt lấy . hôn lên tóc .

      biết, biết chứ.”

      Hai người ăn xong, Triệu Mạn Di lại “bị đuổi” ra ngoài, Cố Hạo Thần bên trong dọn dẹp rồi cho bát vào máy rửa.

      Xong công việc, ra sofa thấy thiếp , nhàng bế lên phòng, đặt xuống giường, rồi chính mình cũng nằm xuống.

      cứ mãi đơn thuần thế này tốt. Cố Hạo Thần vuốt lên mái tóc , hôn lên đôi mắt có hàng mi dày cong vút.

      “Ngủ ngon nhé. em.”

      ôm lấy , tắt điện thoại, dù sao cần cũng biết Bạch Phi Hằng hận đến thấu xương rồi.

      Mặc kệ, Triệu Mạn Di vẫn là quan trọng hơn Cố thị mà.

      Tầm đầu giờ chiều, Triệu Mạn Di vì tiếng đổ vỡ trong nhà tắm mà tỉnh lại, đến cửa phòng tắm gọi vọng vào.

      “Chuyện gì vậy?”

      Cố Hạo Thần bên trong nhặt vội bình sữa tắm thủy tinh lên. dép ra mở cửa.

      “À… chuẩn bị nước tắm cho em, định đánh thức em dậy, trong lúc cho sữa tắm vào bồn đánh rơi. Kết quả…”- chỉ vào đống bừa bãi bên cạnh bồn, bình thủy tinh vỡ ra, vô số các mảnh vụn bắn tung tóe. ái ngại nhìn .

      sao đâu.”- vốn tưởng bị làm sao, dù gì cũng chỉ là rơi vỡ chai sữa tắm- “Làm em cứ tưởng…”- kéo ra- “ cần dọn đâu, dễ bị thương lắm, để em lấy máy hút bụi.”

      Bỏ qua mọi nỗ lực của Cố Hạo Thần, Triệu Mạn Di vẫn kiên trì mang máy hút bụi vào dọn dẹp.

      Cố Hạo Thần rất sợ bị thương, muốn để vào dọn, nhưng lại tự mình vào. Cũng may cũng làm sao.

      Lúc Triệu Mạn Di tắm xong, xuống nhà Cố Hạo Thần cũng nấu ăn xong cho bữa tối. từ phía sau ôm lấy .

      “Em rất thích ôm hả?”- Cố Hạo Thần hơi ngả ra sau. Mùi hương người thơm.

      “Ừ.”- Triệu Mạn Di nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác ấm áp.

      Cố Hạo Thần ngờ chỉ là hỏi câu bâng quơ lại đúng, nhanh quay lại hôn lên môi .

      đáng .”

      Triệu Mạn Di nghe xong bật cười rồi ra ngoài.

      lát nữa có thể vào ăn rồi, ăn xong cơm ăn em, nhớ kĩ đấy.”- tay vẫn đảo qua đảo lại chảo đỗ xào, miệng vẫn thản nhiên . Hoạt động cả ngày cũng phải được thưởng xứng đáng chứ?

      Triệu Mạn Di định bật TV bỗng khựng lại.

      Ai bảo nhàng với Cố Hạo Thần là tốt?

      Bữa ăn diễn ra khác lúc trưa là mấy, chỉ có điều thi thoảng Cố Hạo Thần bóng gió về chuyện đêm nay ngủ lại, Triệu Mạn Di thủy chung gắp thức ăn, ăn lại ăn, cho dù là ăn rất ít nhưng vẫn muốn cùng Cố Hạo Thần đến thứ chủ đề như vậy.

      Ăn xong, ngờ máy rửa bát lại đình công, Cố Hạo Thần cũng rất bình thường mà mang bát đũa ra rửa bằng tay.

      Ngồi bên bàn ăn, tay chống lên má. Cố Hạo Thần chính là rửa bát bằng tay kìa. Triệu Mạn Di cười nhàng. Rồi thở dài, thầm nghĩ quyết định của mình sắp tới có đúng .

      “Em tới ở cùng .”- về phần công việc cùng số phận bi thương của trợ lí, ném hoàn toàn ra sau đầu. Nếu ta phàn nàn, có thể mua cho ta miếng đất giữa sa mạc, tùy ta xử lí.

      Còn nhân vật nam chính rửa bát kia. Cũng sớm hóa đá.
      neleta thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 38]- Công cuộc sống chung vất vả nhưng cũng rất vui vẻ (thượng)- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả

      Nữ nhân nằm giường khẽ rên rỉ ngọt ngào vì kích thích của đối phương. Nam nhân bên gặm cắn nụ hoa trước ngực, tiến lên hôn lên xương quai xanh quyến rũ, ngửi mùi hương thơm người nữ nhân, thầm nguyền rủa quá sức mê người. Thẳng lưng tiến nhập bên trong.

      “Đừng…”- Triệu Mạn Di ôm lấy cổ Cố Hạo Thần, mắt nhắm nghiền, tiến vào quá bất ngờ, lại chưa chuẩn bị tốt.

      “Em chặt, nào… thả lỏng ra chút.”- Cố Hạo Thần xoa lên eo Triệu Mạn Di, bên trong chậm rãi dao động.

      nhàng này trái lại khiến Triệu Mạn Di khó chịu, như thể có hàng vạn con kiến bò trong người, cong người lên, bờ môi hơi hé, với Cố Hạo Thần.

      “Em muốn nữa… cho em.”

      Lời của vừa dứt, Cố Hạo Thần lập tức ra vào mãnh liệt hơn, gặm cắn người , bên dưới ra sức động đậy, làm nhịn nổi mà kêu to lên.

      thôi… …”- ngờ lại hành động đáng sợ như thế, người ra, trái lại, lại nâng eo lên mà càng tiến nhập nhanh và sâu hơn, mỗi lần vào là đâm vào tận hoa tâm, nhịn được rên rỉ to hơn.

      “Em quả là dâm đãng, vậy cũng chưa đủ.”- Cố Hạo Thần vừa vừa ra vào bên trong , nhìn khuôn mặt nhắn ửng đỏ động lòng người, kìm được hôn lên.

      Triệu Mạn Di run người vài cái rồi mệt mỏi nhắm mắt lại.

      “Em nghĩ cứ như vậy là xong?”- Cố Hạo Thần lật úp lại, từ phía sau tiến vào. Đêm nay là đêm tuyệt vời của hai người, ngày hôm nay cũng là ngày hoàn hảo, và tin rằng những ngày sau cũng vậy.

      Triệu Mạn Di trong cơn mệt mỏi biết mình bị làm đến bao nhieu lần, chỉ biết rằng, cái thứ quyết định chuyển đến sống cùng kia là sai lầm.

      Bởi quên nghĩ đến chuyện… ngày nào hai người cũng ngủ với nhau.

      Sáng sớm hôm sau, khi Triệu Mạn Di tỉnh dậy cũng là hơn chín giờ, nhìn xung quanh thấy Cố Hạo Thần đâu. Người mệt mỏi, chân tay cũng muốn nhúc nhích. Đêm qua rốt cục bị vần đến bao nhiêu lần?

      Ngồi dậy, quấn tạm khăn tắm lên người, vào phòng tắm thấy chuẩn bị nước tắm đầy trong bồn, ngồi vào bên trong, mệt mỏi nhắm mắt lại.

      Coi như đây là đặc quyền của .

      Cố Hạo Thần ở bên dưới chuẩn bị thức ăn, vừa nấu nướng vừa gọi điện cho trợ lí bàn giao công việc, công việc chất cũng như núi rồi, nhưng trợ lý của cam đoan giải quyết được, miễn là tăng lương lên 5%.

      Tăng cũng được, miễn là có thời gian bên người là được.

      chuyển qua ở cùng , cao hứng đến cả đêm quấn lấy , mãi rạng sáng mới ngủ được lúc nhớ ra phải dậy chuẩn bị nước tắm cùng đồ ăn, nên mới ngồi dậy xuống giường.

      Tất nhiên cũng phải phi tang cái đống kia, nếu mà tỉnh dậy, nhìn thấy số lượng đó hẳn khóc thét .

      Lúc Cố Hạo Thần làm xong đồ ăn sáng Triệu Mạn Di cũng tắm xong, tùy tiện mặc bộ ngủ đơn giản xuống.

      “Hôm nay có món gì vậy?”- từ cầu thang xuống thấy mùi tôm thoang thoảng.

      Cố Hạo Thần quay ra, thấy mỉm cười.

      “Tỉnh rồi sao? làm món xào hải sản.”- gắp con tôm đưa lên miệng - “Thử xem.”

      Hé miệng nhận lấy con tôm chín kĩ, nhai vài cái, Triệu Mạn Di phát ra muốn thừa nhận.

      Cố Hạo Thần nấu ăn ngon hơn .

      Nhưng cũng cần ra, chỉ cần ăn là được rồi.

      “Thế nào? Có ngon ?”- Cố Hạo Thần ánh mắt mong chờ nhìn .

      “Cũng được.”- Triệu Mạn Di nhún vai rồi quay . Để lại Cố Hạo Thần tay vẫn là đôi đũa nhìn theo.

      Triệu Mạn Di, kì thực là ngon cũng mất của em cái gì cơ mà.

      Giờ hiểu cảm giác quẫn bách của những người thân xung quanh Triệu Mạn Di khi tiếp xúc với . Ngày trước, nghĩ đơn giản chỉ là lạnh lùng vì hoàn cảnh của , vị trí mà đảm nhận trong tập đoàn gia đình, nhưng giờ biết nó thực ra là loại tính cách của .

      Nhưng dù là tính cách hay gì nữa, vẫn chỉ là nữ nhân bình thường mà thôi. vẫn là Triệu Mạn Di của mà.

      Chiều nay phải đưa về nhà ở ngay mới được, đề phòng đổi ý.

      Dương Nhậm Vũ sau khi biết Triệu Mạn Di làm trong thời gian dài và chỉ giải quyết công việc qua điện thoại với mặt mũi trắng bệch. Ý muốn tìm mua sợi dây thừng nào đó chắc chắn, có thể chứa được trọng lượng của , để bị đứt giữa chừng nếu treo cổ vào.

      Này là đùa sao? Khối lượng công việc của Triệu Thế Vương quá đồ sộ, Triệu Mạn Di cho dù làm đầy đủ, vẫn là phải tăng ca, gì đến bây giờ chỉ giải quyết qua điện thoại.

      “Tổng giám đốc à… dự án khu sinh thái ngoài sa mạc cũng tiến hành tốt lắm rồi.”- ý cần tiếp tục hành hạ nữa, đến con trai bây giờ đêm đến cũng muốn ngủ với , mà vợ cũng thích xem phim về các nước Châu Phi rồi. Ngay cả giờ cũng chán ghét khi phải thấy mình trong gương.

      “Tôi muốn tới điều đó, chỉ là giờ tôi có công chuyện bận tới làm việc được ở tập đoàn, có gì tôi giao toàn quyền cho xử trí.”- Triệu Mạn Di nhìn vào trong bếp, chính là vì cái người xào nấu kia mà muốn thay đổi chút. cũng vì mà làm nhiều điều rồi.

      Dương Nhậm Vũ thở dài, ngoài công việc ở Triệu Thế Vương khiến bận rộn làm gì còn lí do nào khác nữa chứ?

      Tổng giám đốc trốn việc. cứ trốn việc mãi như vậy biết làm sao đây?

      Tới bữa ăn, vừa ăn Cố Hạo Thần vừa nhắc về chuyện chuyển đến nhà . Và thế là hai người quyết định chiều nay chuyển luôn, Triệu Mạn Di phải thêm vào điều kiện để cho muốn làm lúc nào làm, Cố Hạo Thần cắn răng đồng ý, nhưng trong đầu lại nghĩ, trốn được sao?

      Ăn xong, gọt hoa quả cho , mang ra bàn rồi chính mình lại vào rửa bát xong mới ra. Khiến Triệu Mạn Di có ý nghĩ.

      ra đến ở với có gì là tốt cả…
      neleta thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [Chương 39]- Công cuộc sống chung vất vả nhưng cũng rất vui vẻ (hạ)- bà xã lạnh lùng- Thiên Mỹ Khả

      Hai người dọn đồ đạc xong, Cố Hạo Thần cũng đưa đồ của vào trong phòng để đồ. Về phần Triệu Mạn Di thắc mắc đâu là phòng của Cố Hạo Thần ngó lơ .

      Phòng của ? Phòng riêng sao? nằm mơ.

      Sau khi sắp xếp xong tất cả, hai người mệt mỏi nằm xuống chiếc giường lớn phòng .

      “Từ nay nơi này là phòng của chúng ta…”- Cố Hạo Thần thở ra thỏa mãn. cuối cùng cũng chịu đến sống cùng . Vậy là hai người có thêm nhiều thời gian với nhau.

      “Phải…”- Triệu Mạn Di nhìn lên trần nhà, biết về sau thế nào, chỉ biết, giờ, người bên cạnh là Cố Hạo Thần, vậy thôi.

      quay sang ôm lấy .

      “Em biết , là người hạnh phúc nhất vì có em đấy.”

      Triệu Mạn Di nghe xong rùng mình cái, đảo mắt khinh thường.

      bớt lời vô nghĩa .”- rồi mặt lạnh ngồi dậy rồi xuống nhà, để lại Cố Hạo Thần thất vọng nhìn theo bóng .

      ra Triệu Mạn Di trong lòng ngọt ngào muốn chết, nhưng cũng nguyện ý thừa nhận, bởi quen.

      Kì thực cũng rất muốn đáp lại lời , nhưng lại biết nên thế nào, lại thôi.

      Kệ , làm vài món ăn dỗ là được rồi. Nghĩ là làm, Triệu Mạn Di đến mở tủ lạnh lấy ra rau và thịt, thử dùng hết sức nấu xem có ngon hơn nấu . Đường đường là nữ nhân mà nấu ăn bằng nam nhân mất mặt.

      phòng, Cố Hạo Thần nghĩ cách làm sao để hôm nay hai người buổi tối lãng mạn, vì là ngày đầu tiên… à … ngày chính thức dọn đến ở cùng mới đúng.

      gọi điện cho vài nơi, dặn dò họ đúng thời gian và địa điểm tới, chính mình tắm trước, sau đó động tay động chân chút trong phòng ngủ rồi xuống nhà, lúc này, Triệu Mạn Di làm những món cuối cùng.

      “Có người đến, mở cửa .”- Triệu Mạn Di từ trong bếp vọng ra.

      Cố Hạo Thần ngồi sofa, thấy chuông cửa reo ra mở. Bên ngoài là bảo vệ và hai người ở hai nơi gọi đưa hàng đến.

      Nhận lấy hai chiếc hộp khá to, khệ nệ mang vào bên trong, định mang lên tầng Triệu Mạn Di đánh tiếng.

      mua cái gì vậy?”

      Cố Hạo Thần cố ra vẻ bình thường nhất có thể.

      “À, chỉ là vài thứ đồ dùng vớ vẩn thôi mà. Em cứ làm tiếp , xuống bây giờ.”

      Triệu Mạn Di cũng để ý thêm nữa, chỉ là vài giây sau, ánh mắt mang theo tia quỷ dị.

      Cố Hạo Thần, phải là sau lưng định làm trò gì đáng sợ .

      Làm xong các thứ, gọi mãi Cố Hạo Thần mới xuống. ngồi vào bàn ăn. Cười cười với .

      “Oa… em nấu ngon nha…”- đợi Triệu Mạn Di ngồi vào bàn, mới cùng ăn.

      Cứ mãi như thế này hạnh phúc. Nghĩ đến lát nữa vì nỗ lực của mà xúc động, Cố Hạo Thần chỉ muốn cười to lên.

      Ăn xong là lúc Cố Hạo Thần cố gắng đưa Triệu Mạn Di lên phòng càng nhanh càng tốt, làm đến cả cho bát vào máy cũng chưa kịp làm.

      “Nhanh lên thôi, nhanh lên…”- Cố Hạo Thần nhanh chóng kéo Triệu Mạn Di lên cầu thang.

      “Có chuyện gì vậy hả?”- Triệu Mạn Di vừa ăn xong, bị lôi như vậy, bụng đau.

      cứ theo , lên phía , thấy ánh sáng lấp lánh.

      Cố Hạo Thần để phía trước, còn đằng sau.

      Triệu Mạn Di lúc này mới để ý, khắp dọc đường là những cánh hoa hồng rải xuống, hai bên là hai hàng nến được thắp sáng lung linh.

      gian tràn ngập hương hoa hồng cùng ánh nến huyền ảo, bước chân lên những cánh hoa, như thể có tình nâng dậy mà cảm thấy mềm mại.

      Khi vào trong phòng, gian bên trong còn tuyệt đẹp hơn hoa hồng rải đến tận chân giường, tấm đệm trắng ngà là những cánh hoa đỏ rực, xếp thành hình trái tim lớn.

      Ánh nến lung linh ở giữa căn phòng được xếp thành chữ “ em” rất lớn. Triệu Mạn Di khi nhìn thấy, chỉ có đúng cảm giác.

      Hạnh phúc.

      Nở nụ cười hạnh phúc môi, Cố Hạo Thần từ phía sau ôm lấy .

      “Thế nào? Đó là điều muốn với em. Còn em sao?”- ý rằng hãy ra ba chữ kia . vốn là rất mong chờ nha.

      Triệu Mạn Di thầm nghĩ, chính là muốn ra ba chữ kia sao? Được, nếu muốn.

      “Em muốn .”

      Đáp án này thốt ra khỏi miệng , Cố Hạo Thần trận biết làm sao trong lòng.

      có mong ba từ này ? Đương nhiên có, rất thích là đằng khác, nhưng vào tình huống này, mong ra ba chữ khác.

      Thế nhưng, lại cho đáp án này.

      lại hề từ chối.

      Cúi xuống hôn sâu lên môi . Chiếm giữ mọi ngọt ngào trong đó. Mùi hương hoa hồng, ánh nến lung linh, họ ở bên nhau, những lúc thế này, cả hai đều hiểu được, mọi thứ xung quanh là hề quan trọng.

      , và cũng vậy. Đâu cần thiết phải ra mới có kết thúc hoàn hảo.

      Đêm đó, hai người biết cùng nhau bao nhiêu lần, chỉ là sáng hôm sau, ai muốn ra khỏi giường, mà cả căn phòng cũng trở thành bãi chiến trường sau vụ hoa và nến lãng mạn đó.
      neleta thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :